Chương 856: Đá mài đao. Share: doctruyen.org Mời đọc - Giết! Trong tiếng gầm to giận dữ, ma trảo của khí linh lại vỗ lên trên người Tùy Qua. Nhưng Tùy Qua vẫn lù lù bất động, thân thể huyết nhục của hắn tựa hồ còn mạnh mẽ hơn bất kỳ cương khí hộ thể nào. - Làm sao có thể! Ngay cả Ngu Kế Đô cũng cảm thấy không sao tưởng tượng nổi. Đồng thời Ngu Kế Đô rõ ràng cảm giác được bởi vì khí linh bạo tẩu, hắc đỉnh tiêu hao thật lớn, làm cho hắn cảm giác có chút cố hết sức, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể nhanh chóng thúc giục kim đan hấp thu thiên địa linh khí đồng thời nuốt vào đan dược bổ sung nguyên khí. Nhưng Tùy Qua càng ương ngạnh, trong lòng Ngu Kế Đô càng muốn giết hắn, bởi vì hắn biết cho dù là thiên tài hay hoàng giả đều cần có thời gian trưởng thành, đối phó thiên tài hoặc hoàng giả chân chính, biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp đem bọn họ bóp chết khi còn trong trứng nước. - Giết! Ngu Kế Đô quát lạnh một tiếng, toàn thân đằng đằng sát khí. Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Khí linh không ngừng dùng ma trảo vỗ lên người Tùy Qua, mỗi kích đều dốc hết toàn lực, ở trong mắt của nó Tùy Qua chỉ là con kiến, là côn trùng, tựa hồ thật dễ dàng nghiền nát, nhưng côn trùng này lại như con gián bất tử, mặc cho nó phẫn nộ cuồng bạo thế nào Tùy Qua vẫn chỉ bất động, giống như không hề bị tổn thương chút nào. Nhưng mỗi lần khí linh công kích cuồng bạo vào người Tùy Qua, thanh sắc vân gỗ trên người hắn càng đậm hơn, nhưng bởi vì không gian trong hắc đỉnh quá tối tăm, hơn nữa Ngu Kế Đô quá mức tự tin, cho nên không nhìn thấy được biến hóa thật nhỏ kia. Qua một lúc lâu, Ngu Kế Đô chợt cảm giác được chân khí của Tùy Qua tựa hồ đang dần dần tăng cường, vì vậy kinh hô: - Hắc Vương! Dừng tay! Thằng nhãi này đang lợi dụng ngươi rèn luyện Mộc Hoàng giáp trụ của hắn! Muốn hoàn toàn dung hợp! Súc sinh giảo hoạt! - Đúng vậy! Ngu Kế Đô, đến bây giờ ngươi mới kịp phản ứng. Đáng tiếc đã chậm! Thanh âm Tùy Qua vang lên trong hắc đỉnh. Thanh âm tràn ngập cảm giác cuồn cuộn chính khí, hơn nữa mang theo vẻ uy nghiêm cùng tự tin. Thanh âm vừa vang lên, Tùy Qua chợt đứng dậy, quanh thân phát ra thanh âm răng rắc, pháp lực trong hắc đỉnh đã không còn cách nào cầm giữ được hắn. Trong nháy mắt đứng dậy, Tùy Qua chợt mở mắt! Trong mắt bừng lên tinh quang, nhìn thẳng về hướng khí linh. Khí linh đột nhiên bị trừng mắt nhìn tới, trong lòng không khỏi sinh ra hàn ý. - Nên tới lượt ta động thủ! Đúng lúc này, Tùy Qua chợt động. Hồng Mộng Thạch bừng lên tử quang, Tùy Qua tránh thoát trói buộc của trận pháp trong hắc đỉnh, hướng khí linh oanh thẳng một quyền! - Đồ côn trùng! Ngươi dùng bàn tay trần mà cũng muốn chống cự với ta sao! Khí linh huy động ma trảo chụp thẳng vào ngực Tùy Qua. Oanh! Oanh! Song phương cơ hồ cùng một thời gian đánh trúng đối phương. Thân hình khí linh bị một đấm của Tùy Qua đánh bay, sau đó nặng nề va chạm lên vách tường hắc đỉnh, cả không gian đều đung đưa kịch liệt. Mà Tùy Qua chỉ hơi chao đảo thân hình, tựa hồ ma trảo của khí linh đã không còn uy hiếp đối với hắn! - Đồ côn trùng! Khí linh nổi giận gầm lên một tiếng, bổ nhào về phía Tùy Qua. - Hắc Vương! Dừng tay! Ngu Kế Đô quát, lúc này hắn đã biết mưu kế của Tùy Qua, muốn Hắc Vương dừng tay để nghĩ cách thu thập hắn. Chỉ cần Tùy Qua không thể thoát khốn, sẽ có biện pháp luyện hóa hắn. Nhưng khí linh đã hoàn toàn cuồng bạo, không còn nghe theo sự chỉ huy của hắn. Đương nhiên bởi vì Hắc Ngục Vương Đỉnh không phải pháp bảo do Ngu Kế Đô chế luyện, tuy nó nhận thức Ngu Kế Đô là chủ nhân, nhưng không hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của hắn. Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Bên trong không gian hắc đỉnh không ngừng vang ra tiếng nổ mạnh, thân đỉnh không ngừng chớp lên. Khí linh cuồng bạo lại khiến cho nguyên khí của Ngu Kế Đô không ngừng tiêu hao, nhưng lại không hề tạo thành tổn thương cho Tùy Qua, bởi vì hắn căn bản đang mượn dùng lực công kích của khí linh mà ma luyện chính mình. Ngu Kế Đô xem Tùy Qua là đối thủ, mà Tùy Qua lại xem hắn là đá mài đao. Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Mỗi một quyền đánh ra, Tùy Qua đều đánh bay thân thể của khí linh ra ngoài, nặng nề va chạm lên vách tường, nó hoàn toàn bị vây dưới lực lượng của Tùy Qua áp chế, cơ hồ không cách nào đánh trả. Mà khí linh bị Tùy Qua đánh tơi bời mất đi lý trí, liên tục tháo chạy, trận pháp trong hắc đỉnh càng lúc càng chậm chạp, dù Ngu Kế Đô liều mạng thúc giục trận pháp nhưng bởi vì khí linh cuồng bạo mất đi lý trí, khiến Ngu Kế Đô cũng không làm được gì. Mà đối với Tùy Qua mà nói, đây là cơ hội thoát thân, hắn lại đánh ra một quyền hung hăng oanh lên đầu khí linh, cơ hồ đem đầu của nó đánh bẹp. Theo sau, ngay trong nháy mắt khí linh bị đánh bay, Tùy Qua lại bay vọt xuống đáy hắc đỉnh, thanh sắc quang mang chói mắt lóe sáng, sau đó trong tay hắn hiện ra một cây cuố màu xanh, hướng thẳng dưới đáy hắc đỉnh chém tới. - Ngăn cản hắn! Ngu Kế Đô phát ra tiếng rống giận dữ chưa từng có, muốn khí linh ngăn cản hành động của Tùy Qua, bởi vì hắn biết tiểu tử kia muốn làm gì. Nhưng khí linh đã bị Tùy Qua đánh cho thất điên bát đảo, làm sao còn kịp ra tay ngăn cản. Một đạo tiếng vang như sấm sét nổ tung dưới đáy hắc đỉnh. Vô số đan dược, dược thảo linh thảo từ dưới bay ra, thật giống như cảnh tượng giếng phun. Mà Tùy Qua cũng nương theo sau cùng nhau phá đỉnh mà đi. - Không! Ngu Kế Đô phát ra tiếng gầm lên giận dữ như bệnh tâm thần, tức giận đến mức gân xanh trên người như muốn nổ bạo. Mà lúc này Tùy Qua sau khi thoát khỏi trói buộc của hắc đỉnh nhưng vẫn không vội vã bỏ chạy, ngược đem đan dược cùng dược thảo từ trong hắc đỉnh bay ra toàn bộ hút vào trong Hồng Mông Thạch. Bởi vì tu luyện Thiên Biến Tróc Trùng Thủ, động tác của Tùy Qua thật nhanh chóng, chỉ một lát đã hút đi đại bộ phận đồ vật bay ra. Chờ sau khi Ngu Kế Đô cùng khí linh lấy lại tinh thần, ít nhất hơn phân nửa thứ tốt đã rơi vào trong tay Tùy Qua. Theo sau, thân hình Tùy Qua lại bay về trên đỉnh núi khi nãy, giống như hắn cùng Ngu Kế Đô chưa từng giao thủ qua bao giờ. - Ngươi không ngờ còn có gan ở lại chỗ này? Ngu Kế Đô lạnh lùng nói, toàn thân đằng đằng sát khí: - Ngươi lại không bỏ chạy trối chết? Ngươi còn dám đứng trước mặt ta? - Ngu Kế Đô, ngươi muốn đem ta làm đá kê chân, há lại có biết ta xem ngươi là đá mài đao. Tùy Qua nói: - Hiện giờ đao đã sắc bén, nên xâu xé đối thủ, cần gì phải chạy trốn? - Ha ha! Ngu Kế Đô cười điên cuồng: - Ngươi đúng là không biết trời cao đất dày! Đừng tưởng rằng ngươi may mắn chui ra khỏi Hắc Ngục Vương Đỉnh là có thể theo ta gọi nhịp! Dù không cần vương đỉnh, với tu vi kết đan kỳ của ta, cũng có thể trấn áp chết ngươi! Tuy trong miệng Ngu Kế Đô thật cuồng vọng, nhưng trong lòng đang lấy máu. Vừa rồi Tùy Qua đánh vỡ một trận pháp trọng yếu bên trong hắc đỉnh, làm không gian trong đỉnh phá hư, làm cho hắn tổn thất vô số đan dược cùng linh thảo, khiến cho hắn tức giận đến mức muốn bạo tẩu như khí linh.
Chương 857: Thảo mộc giai binh. Share: doctruyen.org Mời đọc Mà lúc này khí linh đang ở bên trong chữa trị trận pháp, trong lúc nhất thời không thể cung cấp trợ lực cho Ngu Kế Đô. - Trấn áp? Vậy xem ai trấn áp ai đi! Tùy Qua đi chân trần, cảm thụ dưới chân truyền vào nguyên khí thảo mộc mênh mông mãnh liệt, thanh sắc quang mang trên người càng ngày càng mạnh mẽ. So sánh với Tùy Qua, kim đan hư ảnh trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô đang điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí, đem lực lượng cùng khí thế súc tích tới đỉnh. Lần này không ai tranh giành ra tay trước. Thẳng đến khi lực lượng cùng khí thế song phương đều súc tích lên tới đỉnh phong, song phương cơ hồ cùng một thời gian bay lên trời đánh thẳng về phía đối phương. Oanh long! Cương khí hai người đụng vào nhau, thanh âm còn khủng bố hơn cả sấm sét, cương khí lan tràn khiến không khí đều nổ tung, không ngừng khuếch tán. Dư ba đi qua, núi đá nổ vỡ, cát bay đá chạy, vô cùng uy mãnh. Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Trong khoảnh khắc hai người quyền qua cước lại, trên không trung trao đổi mấy trăm quyền. Hai người cũng không sử dụng pháp bảo, bởi vì pháp bảo bình thường không tạo được thương tổn gì thực tế, mà linh khí của Ngu Kế Đô tạm thời không thể sử dụng. Huống chi hắn là một người kiêu ngạo, hắn tuyệt đối không cho phép một “đầu côn trùng” cảnh giới thấp hơn dùng quyền cước cũng có thể đánh bại hắn! Hắn là cao thủ kết đan kỳ! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Hai người càng đánh càng hăng, càng đánh càng ác, chiến trường hoàn toàn phát sinh biến hóa, ở địa phương hai người giao đấu, vô luận núi đá, cây cối đều bị cương khí xoắn thành mảnh nhỏ. Tùy Qua đã quên mình đánh ra bao nhiêu quyền, nhưng hắn đã trúng bảy mươi ba quyền của đối phương, dù có Mộc Hoàng cương khí hộ thể nhưng vẫn cảm giác đau tận xương cốt, nhưng Ngu Kế Đô cũng trúng quyền không ít hơn chút nào. Lại toàn lực rat ay, nắm tay hai người hung hăng chạm vào nhau. Lực lượng thật lớn va chạm đem hai người đồng thời chấn khai, bay ngược ra sau hơn vài trăm thước. - Được! Ngu Kế Đô ổn định thân hình trên không trung, đột nhiên rống lớn một tiếng: - Tùy Qua, ngươi quả nhiên không để cho ta thất vọng! Ngươi thật sự có tư cách làm đối thủ của ta! Nhưng điều này vẫn không cải biến được quyết tâm phải giết ngươi! Bởi vì ta nhất định là khắc tinh của ngươi! Kim đan đại đạo, thiên địa ngũ hành, toàn thân cương khí, hóa thành bạch kim! Kim đan hư ảnh trên đỉnh đầu Ngu Kế Đô tăng lên, đây là dấu hiệu kim đan thúc giục tới cực hạn! Hơn nữa khí thế quanh thân hắn đột nhiên biến hóa, cương khí cũng bắn đầu biến hóa! Từ màu đen biến thành màu trắng. Hắc là thủy, mà bạch là kim. Cũng tức là nói, cương khí thủy hệ biến thành kim hệ. - Là thời điểm toàn lực xuất thủ! Cảm nhận được khí thế đối thủ biến hóa, Tùy Qua biến thành ngưng trọng, chậm rãi rơi xuống đỉnh núi, hai chân giẫm mạnh, vân gỗ trên người càng thêm rõ ràng, toát ra thanh sắc quang mang thật đậm, hào quang càng ngày càng mạnh, dung hợp cùng Mộc Hoàng cương khí quanh thân thành một khối, hào quang tăng lên, thân thể Tùy Qua lờ mờ hiện ra một bộ thanh sắc giáp trụ, bộ giáp trụ tràn ngập khí phách viễn cổ, chân khí hoàng giả xen lẫn sinh mệnh khí tức. Hư ảnh viễn cổ Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ rốt cục tái hiện. Ba sát! Nham thạch dưới chân Tùy Qua đột nhiên vỡ ra, như không chịu nổi uy áp của giáp trụ. Nhưng giữa khe hở nham thạch, nhanh chóng vươn ra hơn mười dây mây, quay chung quanh hắn, giống như đang bảo vệ hoàng giả của mình. Cùng lúc đó cây cỏ khắp chung quanh Tùy Qua đang điên cuồng sinh trưởng, hơn nữa toàn bộ đều nghiêng về phía Tùy Qua. Không chỉ như thế, toàn bộ cây cối trong ngọn núi bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, cành lá đều nghiêng về hướng hắn. Sau đó tựa hồ toàn bộ cỏ cây trong dãy núi đều cảm ứng được hoàng giả của chúng xuất hiện, toàn bộ đều nghiêng ngả bảo hộ chung quanh hắn, hơn nữa chỉ trong nháy mắt chúng liều mạng hấp thu thiên địa linh khí, sau đó chuyển hóa thành nguyên khí thảo mộc xuyên thấu qua mặt đất, thông qua hệ rễ truyền xuống dưới chân Tùy Qua, cho hắn sử dụng. Giờ khắc này, tinh thần của Tùy Qua liên hệ cùng toàn bộ cỏ cây trong dãy núi, hơn nữa đã trở thành hoàng giả của chúng. Quân lâm thiên địa, bách chiến bách thắng! Đây chính là tinh túy của Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ: thiên hạ thảo mộc, cho ta sử dụng! Trước đó khi ở Minh Kiếm sơn, Tùy Qua có Mộc Hoàng giáp trụ gia thân, thiên địa dị tượng xuất hiện, đã từng xuất hiện qua tình cảnh như thế. Nhưng lúc sau không hiểu thế nào khi Tùy Qua tiếp tục cho Mộc Hoàng giáp trụ hiển hiện ra, vân gỗ trên người hắn chỉ là tượng trưng của Mộc Hoàng cương khí, mà không phải giáp trụ chân chính. Mà vào lúc này, dưới sự ma luyện của Ngu Kế Đô cùng khí linh hắc đỉnh, Mộc Hoàng cương khí ngày càng sắc bén, thể hội giáp trụ ngày càng sâu khắc, rốt cục khi một kích của Ngu Kế Đô đánh trúng, Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ trên người Tùy Qua lại hiện ra, tuy rằng chỉ là hư ảnh thản nhiên, nhưng với cảnh giới hiện tại của hắn đã xem như là trạng thái đỉnh. - Chết tiệt Mộc Hoàng giáp trụ! Hôm nay ta nhất định muốn giết hoàng chứng đạo! Thiên Khuyết kiếm! Nhìn thấy trên thân Tùy Qua hiện ra giáp trụ, Ngu Kế Đô đố kỵ đến run rẩy, lúc này lợi dụng kim đan đem cương khí toàn thân chuyển hóa thành bạch kim cương khí, khí thế lực lượng súc tích tới đỉnh, trong miệng phun ra một thanh cổ kiếm màu đen, tên Thiên Khuyết kiếm, thượng phẩm bảo khí, cũng là bổn mạng pháp bảo của Ngu Kế Đô, tay phải hắn cầm kiếm, đem toàn bộ cương khí rót vào bên trong, chỉ chốc lát thanh kiếm phát ra bạch quang chói mắt, lại vang lên một tiếng long ngâm, Ngu Kế Đô thân kiếm hợp nhất đâm thẳng về hướng Tùy Qua. Khoảng cách ngàn thước, giây lát tới gần. - Thanh Đế Mộc Hoàng! Thảo mộc giai binh! Khi kiếm quang sắp đến gần, Tùy Qua đột nhiên hét lớn một tiếng, đánh thẳng ra một quyền. Một quyền này nhìn thật bình thản không có gì lạ, tốc độ không nhanh, không có cương khí mạnh mẽ, thậm chí không chút âm thanh, nhưng khi Ngu Kế Đô nhìn thấy một quyền này, trong lòng lật lên cơn sóng gió động trời, bởi vì theo hắn xem ra một quyền này không phải do Tùy Qua đánh ra, mà là mặt đất, cỏ cây ngàn vạn dùng thân thể Tùy Qua hướng hắn đánh ra một quyền này. Cho nên một quyền này nhìn thật bình thản, lại sát nhập thiên địa đại thế, tinh khí thần của ngàn vạn cỏ cây khắp thiên địa. Huống chi chỉ trong khoảnh khắc xuất hiện, khi quyền đầu cùng kiếm quang sắp va chạm vào nhau, một quyền kia biến thành thiên địa bá tuyệt. Cả dãy núi, mấy trăm ngọn núi, ngàn vạn cỏ cây, phiến lá đột nhiên bay lên, cũng giống như lớn nhỏ phi kiếm lấy tốc độ mà mắt thường khó thể thấy được xuyên qua không gian tụ tập quanh Tùy Qua, lấy hắn làm trung tâm, kết thành một đầu thanh long dài trăm trượng, sau đó dọc theo quyền đầu của hắn làm ra xu thế nhưng thăng long, nghênh thẳng kiếm quang của Ngu Kế Đô. Thảo mộc hóa long! Một tiếng long ngâm từ trong miệng thanh long phát ra, thanh âm cao vút, xuyên thẳng cửu tiêu. Oanh long! Một trắng một xanh va chạm vào nhau. Chỉ khoảnh khắc bạch quang liền ảm đạm. Một tiếng hét thảm từ trong bạch quang truyền ra.
Chương 858: Lão quái vật xuất thủ. Share: doctruyen.org Mời đọc Thanh long trên bầu trời bay về trong thân thể Tùy Qua. Theo sau hắn bay lên không đuổi theo phương hướng Ngu Kế Đô rơi xuống. Tuy chân khí cùng khí thế của Ngu Kế Đô đều yếu dần, nhưng Tùy Qua biết thằng nhãi kia vẫn chưa chết. Tùy Qua đứng trên Hồng Mông Thạch bay nhanh, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấy Ngu Kế Đô đã bị thương. Ngu Kế Đô bị thương không nhẹ, bổn mạng pháp bảo Thiên Khuyết kiếm bị chấn nát, tay phải cũng bị chấn vỡ, tới cảnh giới như hắn sẽ không dễ dàng bị thương, một khi bị thương thân thể nhận lấy phá hư thật lớn. Huống chi một cánh tay bị hủy, tổn thương trong thân thể thế nào có thể nghĩ. Chứng kiến Tùy Qua đuổi theo, Ngu Kế Đô lại không hề trốn tránh, trong mắt tràn ngập không cam lòng: - Không có khả năng! Ta làm sao có thể thua…bại bởi một đầu côn trùng trúc cơ kỳ! Kim đan đại đạo của ta…bạch kim cương khí…vì sao lại thua! Ta sai lầm rồi…ta không nên tuyển chọn quyết đấu với ngươi ở nơi này…một quyền của ngươi súc tích thiên địa đại thế, ta không phải bại bởi ngươi…ta là bại bởi thiên địa thảo mộc… - Ngươi hiểu được rồi thì ta khỏi phải giải thích cho ngươi. Ngươi cũng có thể yên tâm ra đi. Yên tâm, kim đan của ngươi ta sẽ giúp ngươi luyện hóa thành Nhân Nguyên Đan! Tùy Qua thản nhiên nói, oanh thẳng một quyền về hướng Ngu Kế Đô. - Đồ côn trùng! Đừng hòng tổn thương chủ nhân của ta! Trên người Ngu Kế Đô vang lên một thanh âm hung ác nham hiểm, một hắc thủ thật lớn oanh thẳng tới quyền đầu của Tùy Qua, xem ra Hắc Ngục Vương Đỉnh vẫn còn có chút trung tâm, không lưu ý bản thân bị thương thề bảo vệ mạng cho Ngu Kế Đô. Tùy Qua hiện tại đang ở trạng thái đỉnh phong, làm sao để ý nó vào trong mắt, hừ lạnh nói: - Ta trước hết thu phá đỉnh ngươi rồi nói sau! Vì thế Tùy Qua hóa quyền thành trảo, nhanh chóng biến lớn, bắt lấy hắc thủ kia, sau đó quát to: - Mộc Hoàng cương khí! Luyện hóa! Thanh sắc cương khí nhanh chóng quấn quanh hắc thủ, dọc theo hắc thủ xâm nhập vào trong vương đỉnh. Khí linh bị thương không phải đối thủ Tùy Qua, phát ra tiếng kêu rên thê lương, liều mạng muốn tránh thoát tay của hắn, nhưng Mộc Hoàng cương khí xen lẫn cương nhu, gắt gao cuốn chặt luyện hóa nó! Đã không còn Ngu Kế Đô hiệp trợ, khí linh bị Tùy Qua nắm giữ, Mộc Hoàng cương khí rót vào bên trong, trận pháp dần dần tan rã, sau đó nhìn thấy một tiểu đỉnh màu đen bay ra khỏi người Ngu Kế Đô, tựa hồ cực kỳ không cam lòng rơi vào trong tay Tùy Qua. - Lại đây! Tùy Qua vươn tay còn lại chộp tới Hắc Ngục Vương Đỉnh. - Nghiệp chướng! Không biết trời cao đất dày! Sau lưng Ngu Kế Đô đột nhiên vang lên một thanh âm già nua nhưng mạnh mẽ, sau đó một kim thủ xé rách không gian xuất hiện ngay sau lưng Ngu Kế Đô, đem cả hắn lẫn Hắc Ngục Vương Đỉnh đồng loạt nhiếp về. Không chỉ như thế, kim thủ nhiếp xong còn vung một chưởng đánh thẳng tới Tùy Qua, quát: - Nghiệp chướng! Ngươi lại dám đả thương con ta, vậy để mạng lại! Cái gì Thanh Đế Mộc Hoàng, gà đất chó kiểng mà thôi! Tùy Qua liều mạng thối lui. Khi kim thủ xuất hiện, Tùy Qua liền biết đó là nguyên lão phường hội, tu vi những người này cao hơn Ngu Kế Đô mấy cảnh giới, với tu vi hiện tại của Tùy Qua quả quyết không phải là đối thủ! Tùy Qua toàn lực phi hành, tốc độ siêu âm, nhưng kim thủ nhanh hơn, chộp thẳng xuống đầu Tùy Qua như Phật Như Lai bắt Tôn hầu tử. - Mẹ nó! Chỗ dựa của Ngu Kế Đô lại vững chắc như vậy, vì sao mỗ gia lại không có đâu! Trong lòng Tùy Qua kêu khổ, đang định cắn răng toàn lực liều mạng, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc trống rỗng xuất hiện bên cạnh hắn, hướng kim thủ đánh ra một quyền, miệng quát: - Thần Châu long khí, gia trì thân ta! Ngu Thiên Tàn, quay về Thiên Ngu sơn của ngươi đi thôi! Phá! Kim thủ như sinh ra cảm ứng, đột nhiên thu trở về, nhưng thanh âm vẫn còn vang trên không trung: - Long Đằng Tang Thiên! Ngươi lại dám nhúng tay vào tu hành giới của chúng ta? Ngươi không sợ làm cho tiên phàm đại chiến sao? Nguyên lai người tới chính là Tang Thiên. Tang Thiên đúng mực nói: - Tùy Qua là người của Long Đằng, ta nên xuất đầu. Huống chi cha con Ngu Thiên Tàn nhà ngươi liên thủ đối phó một người tu hành trúc cơ kỳ, truyền ra ngoài còn không sợ bị người cười đến rụng răng! - Ngươi…hừ! Trong hư không truyền ra một thanh âm hừ lạnh: - Tang Thiên! Ngươi cho rằng ngươi còn sống trở về truyền lại tin tức sao? Ta vốn tưởng rằng người sau lưng Tùy Qua sẽ hiện thân, không nghĩ tới người nọ không tới. Nếu người kia không chịu hiện thân, như vậy Tùy Qua cùng ngươi, đều phải chết! - Khẩu khí không nhỏ! Tang Thiên lạnh lùng nói: - Chẳng biết hươu chết về tay ai, thử qua mới biết được! - Hắc! Người thanh niên, khẩu khí đừng quá cuồng! Năm đó sư phụ ngươi còn không kiêu ngạo như vậy đâu. Một thanh âm vang lên, chỉ nghe thanh âm đã biết là cường giả cùng cấp bậc với Ngu Thiên Tàn. - Cái gì Long Đằng! Hắn thật nghĩ rằng có thể đối kháng với tu hành giới chúng ta sao! Lại một thanh âm vang lên, hiển nhiên cũng là một lão quái vật. - Hai tiểu oa nhi mà thôi! Nếu không có hậu trường, toàn bộ đều giết đi! Hắc hắc! Mộc Hoàng giáp trụ gì đó, đừng nói hài tử Ngu Kế Đô có hứng thú, ta cũng cảm thấy rất hứng thú đâu. Lại thêm một lão quái vật. Tùy Qua chỉ cảm thấy da đầu run lên, bốn lão quái vật tuy rằng không hiện thân, nhưng hiển nhiên ở ngay bên cạnh. Có lẽ bọn người kia đã sớm xuất hiện, nhưng Tang Thiên cũng đã đến sớm, dù sao cuộc chiến của hắn cùng Ngu Kế Đô thật kinh thiên động địa, nếu không làm kinh động người khác dĩ nhiên là không thể nào. Ở một bên vẻ mặt Tang Thiên vẫn tỉnh táo, dùng thần niệm nói với Tùy Qua: - Tôi sẽ dùng không gian dị năng đưa cậu rời đi, đừng kháng cự! Không gian dị năng? Trong lòng Tùy Qua thoáng kinh ngạc, không nghĩ tới Tang Thiên lại là vu đạo song tu, khó trách có thể trở thành nhân vật trác tuyệt nhất trong Long Đằng. Nhưng nghe ngữ khí của Tang Thiên đã tỏ ý cũng không kháng cự được một kích liên thủ của bốn lão quái vật, cho nên muốn mang theo Tùy Qua bỏ chạy. Đối với Tang Thiên, Tùy Qua đương nhiên tuyệt đối tín nhiệm, nhất thời hắn liền cảm giác được không gian chung quanh tựa hồ nứt vỡ, sau đó một cỗ không gian lực kỳ dị đem hắn cùng Tang Thiên hút vào bên trong. - Tang Thiên! Ngươi không đi được! Thiên địa lao tù! Thanh âm Ngu Thiên Tàn lại vang lên, khe không gian sau lưng Tang Thiên cùng Tùy Qua tựa hồ bị một cỗ lực lượng khác ngăn chặn. - Tang Thiên! Không gian dị năng của ngươi chỉ là tiểu xiếc của Vu tộc, còn muốn thi triển trước mặt chúng ta sao? Một lão quái vật nói: - Người Long Đằng nghiên cứu tình báo của Thiên Ngu sơn chúng ta, chúng ta đồng dạng có trinh thám thu thập tin tức Long Đằng các ngươi. - Đừng nói nữa, đồng loạt ra tay! Tiểu tử Tùy Qua là của ta, hấp thu tinh hoa Mộc Hoàng giáp trụ của hắn, tu vi của ta sẽ càng tiến một bước, hắc hắc… - Tùy Qua! Tang Thiên lại dùng thần niệm nói: - Chờ một lát tôi toàn lực ra tay, mở một khe hở cho cậu, cậu thừa cơ chạy trốn! - Tang lão đại, anh đủ nghĩa khí! Nhưng tôi không phải loại người như vậy.
Chương 859: Nguyên thần phụ thể. (1) Share: doctruyen.org Mời đọc - Lưu được núi xanh không lo không củi đốt. Tang Thiên dùng thần niệm trao đổi thật nhanh: - Cậu còn có tiềm lực hơn so với tôi! Ngày sau giúp tôi san bằng Thiên Ngu sơn là được! Đừng nói nhảm, đều chết ở đây mới là ngu xuẩn nhất. Huống chi Tang Thiên này từng trải qua bao cuộc chiến, không dễ chết như vậy! - Anh không dễ chết, tôi cũng không dễ chết như vậy. Tôi còn có chuẩn bị ở sau! Tùy Qua đương nhiên không chịu một mình thoát thân. Nhưng vào lúc này bốn bàn tay đột nhiên từ bốn phía đánh úp tới. Trong phút chốc, Tùy Qua cảm giác được thiên địa như bị cấm cố, thân thể bị bốn đạo lực lượng vô cùng mạnh mẽ đè ép, cương khí quanh thân không cách nào vận chuyển, đừng nói chi tới đào thoát! - Mẹ nó! Mấy lão quái vật này quá mạnh mẽ! Trong lòng Tùy Qua cảm thán một tiếng: - Đám lão quái vật phường hội quá mạnh, chỉ sợ đã bước chân vào nguyên anh kỳ! Mặc dù hắn cùng Tang Thiên có khả năng thông thiên, chỉ sợ hôm nay chạy trời không khỏi nắng! Người đi trong giang hồ, khó tránh không nếm đao. Tu hành giới so với giang hồ thế tục càng thêm hung hiểm ngàn lần, vạn lần. Mặc dù tu hành giới xuống dốc, nhưng vẫn ngọa hổ tàng long, không biết có bao nhiêu lão bất tử ẩn nấp bên trong. Hôm nay Tùy Qua không thể xử lý Ngu Kế Đô, ngược lại còn dẫn dắt đám lão quái vật sau lưng hắn đi ra. Đương nhiên, bên trong có một lão quái vật là lão tử của Ngu Kế Đô, hắn tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn con trai kiệt xuất nhất của mình bị Tùy Qua xử lý, cho dù hắn có chỗ băn khoăn đối với nữ ma đầu sau lưng Tùy Qua. Đáng tiếc chính là chỗ dựa vững chắc của Tùy Qua không hiện thân. Vì thế Ngu Thiên Tàn không còn băn khoăn, lập tức quyết định xử lý Tùy Qua lẫn Tang Thiên. Thân thể Tang Thiên lóe sáng kim quang. Thanh Đế Mộc Hoàng giáp trụ trên thân Tùy Qua cũng sáng lóe thanh quang. Nếu chuyện tử vong không cách nào tránh né, như vậy cũng phải dùng phương thức lừng lẫy nhất chết đi! Mặc dù hai người không trao đổi, nhưng cùng chung một ý tưởng, nếu không thể phá vây, liền tự bạo tu vi, hồn phách mai một, miễn cho hồn phách rơi vào tay đám lão quái vật sẽ bị tra tấn vĩnh viễn. Tuyệt vọng tràn ngập khắp thiên địa. Những cỏ cây trụi lủi trong dãy núi tựa hồ cũng tản ra chân khí cô tịch. Trong không gian, bốn bàn tay khổng lồ cùng thân hình Tùy Qua lẫn Tang Thiên đều tản ra quang mang chói mắt. Nhưng đúng lúc này, màu sắc trên không trung đột nhiên thay đổi, biến thành muôn màu, trở nên dị thường mộng ảo, ngay cả thời gian như kéo dài chậm chạp. Bây giờ vẫn còn là sáng sớm, nhưng trên bầu trời lại xuất hiện hà quang. Ngũ sắc hà quang! Vô cùng tươi đẹp rực rỡ. Cả không trung tựa hồ bị ngũ sắc quang mang chiếu sáng. Hà quang ngàn dặm, ban lan đầy trời. Cũng thắp sáng hi vọng trong lòng Tùy Qua. Ngũ thải ban lan vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ mọi người. Mặc dù là Tang Thiên cũng không ngoại lệ. Đây là ngũ sắc quang mang, Tang Thiên chưa từng được nhìn thấy. Bên trong quang mang, một đạo bạch sắc thân ảnh uyển chuyển ngự kiếm từ trên trời giáng xuống, như tiên nữ hạ phàm từ thiên ngoại thiên, tiên nữ khẽ mở môi thơm, quát: - Hà Quang Vạn Đạo! - Lão bà! Em rốt cục tới cứu anh đây! Dưới sự kích động, Tùy Qua nhìn thân ảnh bạch sắc kia hô to. Tang Thiên đứng một bên nhất thời lộ ra biểu tình dở khóc dở cười. Tùy Qua vốn nghĩ Hà Quang Vạn Đạo vừa ra, sẽ có một hồi đại chiến kinh thiên động địa, nhưng chỉ chốc lát ngũ sắc quang mang lại thu liễm, bàn tay của bốn lão quái vật cũng biến mất không thấy. - Lão bà…ủa sao không phải lão bà của tôi đây? Tùy Qua chợt phát hiện mình nhận lầm người, vì vậy quay đầu nhìn Tang Thiên, cảm thấy xấu hổ. Tiên nữ từ trên trời giáng xuống thật sự không phải đại chỗ dựa vững chắc Khổng Bạch Huyên mà hắn ngày nhớ đêm mong, mà là Lạc Thanh Liên. Đáng thương cho Tùy Qua đồng học lại thêm một lần nhận lầm người. Nhưng hiện tại khí thế của Lạc Thanh Liên lại cường đại hơn trước kia mấy chục lần. Tang Thiên thở dài một tiếng, nói: - Vừa rồi tôi đã định nhắc nhở cậu. Lạc Thanh Liên vẫn không để ý tới Tùy Qua, chỉ thần tình lạnh nhạt nhìn hư không. - Khổng Bạch Huyên! Ngươi rốt cục hiện thân! Trong hư không lại vang ra thanh âm Ngu Thiên Tàn: - Nhưng ngươi lấy phương thức nguyên thần phụ thể xuất hiện, nghĩ có thể làm chúng ta rút lui sao? Vậy thật quá xem thường Thiên Ngu sơn chúng ta! - Nếu chân thân của ta hàng lâm, ngươi còn có cơ hội nói chuyện sao? Ngữ khí Lạc Thanh Liên đột nhiên dị thường cường thế, thậm chí rất có khí phách, tựa hồ nàng không phải Lạc Thanh Liên mà chính là nữ ma đầu Khổng Bạch Huyên luôn làm người kinh sợ. Trong hư không trầm mặc một trận, sau đó vang lên thanh âm của Ngu Thiên Tàn: - Xem ra chân thân của ngươi không cách nào tiến đến! Biểu tình Lạc Thanh Liên bình tĩnh: - Muốn chiến sao? Sau một lát, áp lực chung quanh chợt biến mất. Tùy Qua biết bốn lão quái vật đã rút lui. Lạc Thanh Liên xuất hiện lại chấn nhiếp đám lão quái vật kia. - Tùy lão đệ, tôi đi trước. Tang Thiên hiển nhiên không muốn làm bóng đèn, vẫy vẫy tay biến mất không thấy. Tùy Qua nhìn Lạc Thanh Liên, hoặc gọi là Khổng Bạch Huyên. Hẳn là Khổng Bạch Huyên! Tùy Qua nghĩ thầm, bởi vì chỉ có Khổng Bạch Huyên mới có thể mạnh mẽ như vậy, làm kinh sợ đám lão quái vật kia. Xem ra nàng cũng không vô tình đối với hắn, điều này làm nội tâm hắn cảm thấy có chút an ủi. Nếu như nói trước kia nàng cứu hắn là vì mưu đồ Hồng Mông Thạch, nhưng lần này nàng xuất hiện với phương thức như thế, đại khái đơn thuần là vì giữ gìn hắn. Xem ra một câu một đêm vợ chồng trăm ngày ân, lời này thật sự là không sai, nhưng Khổng Bạch Huyên tựa hồ cũng không quên bỏ hắn. Nhìn một lát, Tùy Qua đang định nói chuyện, nhưng khí thế trên người Lạc Thanh Liên đột nhiên biến đổi, sau đó quay sang nói: - Nàng đi rồi. Trong lòng Tùy Qua uể oải, như mất đi điều gì đó, chợt không cam lòng hỏi lại: - Lạc tổ trưởng, rốt cục cô có quan hệ thế nào với nàng? - Không thể trả lời. Lạc Thanh Liên thản nhiên nói, xoay người muốn đi. Tùy Qua ngăn cản, dùng ngữ khí gần như cầu xin nói: - Nàng rất trọng yếu đối với tôi! - Đó là chuyện của anh. Trên mặt Lạc Thanh Liên hiện lên biểu tình chán ghét. Cũng không chính xác là chán ghét. Hiện tại nàng tựa hồ thật không thích nhìn thấy Tùy Qua. Tùy Qua thoáng sững sờ, rốt cục cũng không miễn cưỡng đối phương, nhìn nàng ngự kiếm biến mất trên không trung. Tùy Qua thở dài, thân hình dừng trên đỉnh núi, vân gỗ trên người tản mát ra thanh quang dịu dàng. Thật lâu sau hắn bay lên trời, rời khỏi ngọn núi kia. Khi hắn rời đi, cỏ cây trụi lủi lại một lần nữa tách ra chồi non mới. Khi trở lại Đông Giang đã là giữa trưa. Đường Vũ Khê lo lắng Tùy Qua, vẫn ở nhà chưa đi làm, đi tới đi lui trong phòng, nhìn thấy hắn quay về, lập tức nhào vào trong lòng hắn, gắt giọng: - Anh là đồ ngốc, đi đánh nhau sao đi lâu như vậy, đến bây giờ mới trở về? Anh có biết em lo lắng bao nhiêu không!
Chương 860: Nguyên thần phụ thể. (2) Share: doctruyen.org Mời đọc - Anh đã trở về, có gì mà lo lắng chứ. Tùy Qua nhẹ nhàng nói: - Đối thủ hơi có chút khó chơi mà thôi. Nhưng đã bị anh đánh chạy. - Nếu nhẹ nhàng như vậy, làm sao hiện tại anh mới trở về? Đường Vũ Khê nghi hoặc nhìn hắn: - Không phải dọc đường anh bị tiểu yêu tinh nào vạch đi rồi đi, sau đó giấu em làm hoạt động vô sỉ? - Cái gì là hoạt động vô sỉ, anh đường đường là hoàng giả mộc hệ, ân, hoàng giả tương lai, anh cần phải đi làm hành động trộm đạo như vậy sao? Nếu nghe theo lời em nói, quanh thân anh phát ra hoàng giả khí, em gái đương nhiên là yêu thương nhảy vào… - Cút đi qua một bên! Anh thật sự cho rằng mình rất có mị lực hay sao. Đường Vũ Khê hừ một tiếng: - Nếu anh đã không có việc gì, em phải đi làm đây. Hiện giờ công việc thật nhiều, tới trưa không đi làm, di động bị gọi muốn phát nổ, hận không thể trực tiếp tắt điện thoại cho xong….xem, lại tới nữa. Đường Vũ Khê còn chưa nói xong, di động lại vang lên. Cuối cùng nàng vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng, lúc gần đi còn không quên phất tay với Tùy Qua. Tùy Qua thở ra nhẹ nhõm, ngã chổng vó trên giường… Thật mệt nhọc! Hắn ngủ thật lâu, khi tỉnh lại phát hiện Đường Vũ Khê đã nằm bên cạnh, hơn nữa mặc áo ngủ màu trắng tơ tằm, dùng một tay nâng cằm nằm nghiêng nhìn hắn. Tùy Qua tỉnh lại, hơi kinh hãi, nói: - Làm anh hết hồn! Em đang làm gì đây? Đường Vũ Khê nói: - Làm cao thủ, tự nhiên mắt nhìn tám hướng, tai nghe bốn phương, nhưng anh lại không biết em trở về lúc nào, thật quá khoa trương đi, hoàng giả tương lai như anh thật sự không đạt yêu cầu chút nào đâu. - Đầu tiên, nếu lúc nào mắt cũng nhìn tám phương, tai nghe bốn hướng, đó tuyệt đối không phải cao thủ gì, mà là tố chất thần kinh. - Ba hoa! Đường Vũ Khê mắng. - Không phải ba hoa, mà là sự thật. Tùy Qua chậm rãi nói: - Mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, đây là giai đoạn võ giả sơ cấp nhất. Cao thủ chân chính, không cần nhìn thấy cũng không cần nghe, đã có thể cảm nhận được nguy hiểm tiến đến, cảm ứng được động tĩnh của đối thủ, đây là giai đoạn trung cấp, đã thoát khỏi việc lệ thuộc giác quan. - Khó trách hiện tại em cảm thấy giác quan thứ sáu hình như mẫn tuệ hơn rất nhiều. Đường Vũ Khê như có suy nghĩ nói. - Đó là bởi vì em đột phá tiên thiên kỳ, linh giác mở ra. Tùy Qua đáp: - Cho nên nói, tu vi càng cao, lệ thuộc giác quan càng thấp. - Như vậy cái gì là giai đoạn cấp cao đây? Đường Vũ Khê hiếu kỳ hỏi. - Giai đoạn cấp cao hoàn toàn thoát khỏi lệ thuộc giác quan, bởi vì sẽ mang tới lệch lạc, có câu nói mắt thấy không nhất định là thật, mà tai nghe cũng chưa chắc chính xác, tâm linh cảm ứng cũng chưa chắc chuẩn xác. Cao thủ chân chính có thể biết trước nguy hiểm, suy diễn tương lai, đây mới là lợi hại. Tùy Qua nói: - Nhưng loại cảnh giới này rất khó đạt được. Nhưng đối với anh mà nói, một khi ở gần có nguy cơ tồn tại, anh sẽ sinh cảm ứng, đây là vì sao khi em xuất hiện cạnh anh mà anh vẫn ngủ được. Bởi vì em không có địch ý với anh, anh không cần phân tâm cảm ứng cử động của em. Một khi em lộ ra sát khí, anh sẽ lập tức cảm ứng được, sau đó sẽ lập tức đánh trả. - Ah, hiểu được rồi. Đường Vũ Khê khẽ gật đầu nói: - Nhưng nhìn ra được hôm nay anh mệt chết đi. - Vậy sao? Tùy Qua hỏi: - Cũng bởi vì hôm nay anh ngủ quá say? Đường Vũ Khê lắc đầu, cười nói: - Không phải. Nếu không phải anh quá mệt mỏi, lúc này anh đã lộ tính háo sắc, bổ nhào vào em…dừng lại! Hiện tại không cho chạm vào em! Em còn có chuyện muốn nói đâu. Tùy Qua đành buông lỏng ma trảo, hỏi: - Em còn có chuyện gì? - Hừ, đám người kia thật biết làm sao luồn cúi đâu. Nghe xong lời nói của Đường Vũ Khê, Tùy Qua không khỏi hừ lạnh một tiếng. Nguyên lai hai ngày này không ngừng có người bái phỏng, liên hệ Đường Vũ Khê, tỏ rõ hi vọng hợp tác với tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường, cùng nhau phát triển, hơn nữa đưa ra rất nhiều điều kiện ưu đãi. Mà khi Tùy Qua nghe tên của những công ty kia, nhất thời đều biết đó là những thành viên bên ngoài phường hội, sau khi bị Tùy Qua làm kinh sợ tại Minh Kiếm sơn, hiện tại luôn sống trong kinh hoàng sợ hãi, bởi vì họ đã bị cao tầng phường hội bỏ quên, thanh danh quét rác, cho nên chỉ có thể quy phục Tùy Qua, nhưng Tùy Qua không hứng thú, vì vậy họ hi vọng nhúng tay vào sinh ý trong thế tục, trở thành đồng bọn trong kinh doanh, hi vọng được bao che. Đương nhiên, từ sau cuộc “Minh Kiếm sơn đại thắng”, trong kinh doanh đã không còn người nào dám âm thầm động tay chân, cửa hàng bán thuốc của Tiên Linh Thảo Đường, công ty Hoa Sinh, công ty mỹ dung Đông y của Trầm Quân Lăng đều thật xuôi gió xuôi nước. - Vậy anh có ý nghĩ thế nào đây? Đường Vũ Khê hỏi, trong vấn đề này nàng thật sự không tốt làm ra quyết định. - Chuyện kinh doanh không phải anh đã giao hết cho em rồi sao. Tùy Qua cười nói: - Trước tiên hãy nói em nghĩ như thế nào đi. - Đầu tiên, tư lịch của những công ty này không tệ, trong hành nghiệp y dược có chút danh dự. Tiếp theo bọn hắn khai ra điều kiện không tồi, phi thường ưu đãi. Nếu chúng ta muốn phát triển nhanh hơn, chỉnh hợp vẫn là một biện pháp tốt. Đường Vũ Khê như đã có ý tứ tiếp nhận những người kia. - Phân tích của em rất đúng. Tùy Qua nói: - Sau lưng những công ty này đều có hình bóng của tu hành thế gia, cho nên đã chú định công ty của bọn hắn có lý lịch, có tư bản, nếu như chỉnh hợp đích xác có thể nhanh chóng lớn mạnh thực lực của chúng ta. Nhưng em đừng quên người của tu hành thế gia tính tình lương bạc ích kỷ, vô luận là hợp tác hay thu nạp chỉnh hợp bọn hắn, chưa hẳn là sự tình tốt. - Chẳng lẽ không cho bọn họ cơ hội cải tà quy chính? Đường Vũ Khê hỏi. - Đúng vậy, cải tà quy chính, bỏ xuống dao mổ lập địa thành phật đều có tồn tại. Nhưng dù sao chỉ là số ít. Tùy Qua nghiêm mặt nói: - Nói tới cải tà quy chính, anh càng tin tưởng giang sơn dễ đổi bản tính khó chừa. Dùng lời thông tục mà nói, “cẩu không đổi được ăn phân, quan không đổi được tham”. - Lời này của anh thật tục! Nhưng vẫn rất có đạo lý. Đường Vũ Khê nói: - Nhưng người của Tống gia không phải hoàn toàn dựa vào anh sao? - Phải. Tùy Qua nói: - Nhưng nói tới Tống gia, anh đã phế đi bao nhiêu công phu, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu đan dược mới thu thập họ dễ bảo, trung thành tận tâm, huống chi bọn họ bị bách bởi áp lực của phường hội, tình huống của Tống gia cùng đám người kia không thể so sánh được. Tóm lại bất kể là hợp tác hay chỉnh hợp, không cần bàn nữa. Đám rác rưởi kia, đem cả hành nghiệp y dược biến thành người người oán trách chửi mắng, nghĩ hiện tại thay đổi màu cờ là có thể làm lại, không có cửa! - Hoàn toàn không cho bọn hắn cơ hội, có thể làm bọn hắn chó cùng rứt giậu hay không? Đường Vũ Khê lo lắng hỏi, hiện giờ tâm tư của nàng ngày càng kín đáo cẩn mật.