Đô Thị Y TIÊN THIỂU - Vô Trục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 861: Bi kịch nhân sinh.

    Share: doctruyen.org





    - Thách bọn hắn cũng không dám!

    Tùy Qua hừ một tiếng, tiếp tục nói:

    - Huống chi anh chỉ làm cho bọn họ rời khỏi hành nghiệp Đông y. Những ngành khác anh không thể can thiệp, cũng chẳng muốn đi làm. Có điểm mấu chốt này, bọn hắn nên thấy đầy đủ.

    - Anh đã kiên quyết như vậy, vậy em cũng kiên định không hợp tác với bọn hắn rồi.

    Đường Vũ Khê cười nói.

    - Được rồi, không hợp tác với bọn hắn, tự chúng ta làm tốt lắm.

    Nói xong tay Tùy Qua lại không thành thật.

    Đường Vũ Khê đẩy đưa vài lần, liền bị lạc trong kỹ năng khiêu khích ngày càng cao minh của tiểu tử Tùy Qua.

    Ngày hôm sau, Đường Vũ Khê đến công ty, Tùy Qua đến trường học.

    - Ta kháo! Hôm nay là cơn gió bão nào thổi tới, lại đem hai người bận rộn thổi quay về trường học.

    Giang Đào nhìn thấy Tùy Qua cùng Liễu Tiểu Đồng xuất hiện trong phòng học, giả bộ kinh hô lên.

    Gần đây Tùy Qua rất ít xuất hiện trong trường, mà Liễu Tiểu Đồng tuy ở chung phòng ngủ nhưng đi sớm về trễ, chỉ chui trong nhà ấm, rất ít nghe giảng bài. Nhưng Liễu Tiểu Đồng cũng không thả lỏng việc học tập, chẳng những như thế mỗi đêm sau khi về ngủ cũng mở đèn đọc sách đến đêm khuya, học tập tri thức nghiên cứu gieo trồng dược thảo. Có thể nói tiểu tử này cũng đã hoàn toàn mê mẩn đi vào.

    Mặt khác bởi vì nhà ấm gieo trồng dược vật cạnh trường có Trữ Bội phu nhân tham gia nhập cổ, cho nên một ít giáo viên nghe được chút tiếng gió cũng không gây trở ngại cho Liễu Tiểu Đồng, mắt nhắm mắt mở là được.

    Nhưng hôm nay Tùy Qua cùng Liễu Tiểu Đồng đồng thời xuất hiện trong phòng học, đích thật có chút ngạc nhiên.

    Nhất là Tùy Qua, hắn vừa đi vào toàn bộ phòng học đều xôn xao.

    - Vì cậu mà tới!

    Cao Phong thấp giọng báo với Tùy Qua:

    - Hi vọng trên người cậu mang theo đủ Mỹ Lệ Họa Thủy. Ai…phụ nữ nha, vì muốn có một khuôn mặt xinh đẹp, sự tình gì cũng làm ra được, bản thân cậu tự cầu nhiều phúc đi.

    Quả nhiên Tùy Qua cảm giác được có thật nhiều ánh mắt nhìn qua bên này, đại bộ phận đều là nữ sinh.

    Nhưng với kỹ năng của Tùy Qua, muốn tránh né những nữ sinh kia vẫn thật dễ dàng. Huống chi hắn còn chuẩn bị một ít bình Mỹ Lệ Họa Thủy dùng thử, chuẩn bị đưa cho Giang Đào cùng Cao Phong. Dù sao tâm tư hai người này đều chỉ một lòng đặt trong việc tán gái cùng chơi game, bọn họ rất thích ý làm những chuyện như thế.

    So sánh mà nói Liễu Tiểu Đồng thành thục hơn rất nhiều.

    Có lẽ do duyên cớ nhi đồng nhà nghèo sớm đương gia, hiện tại Liễu Tiểu Đồng kinh doanh nhà ấm gọn gàng ngăn nắp, chẳng những tiến bước trong kỹ thuật gieo trồng rất nhanh, hơn nữa hắn còn nhờ Hoa Tuyết Nhạn tiến cử nhân viên quản lý đến học tập trao đổi kinh nghiệm, xem bộ dáng là tính toán khai sáng một phen sự nghiệp.

    - Sao hôm nay cậu cũng tới?

    Tùy Qua thấp giọng hỏi Liễu Tiểu Đồng.

    - Có hai nguyên nhân, thứ nhất là sắp đến cuộc thi, nghe giáo viên giảng một chút yếu điểm cần thiết trong cuộc thi, dù sao thời gian học kỳ không còn bao nhiêu. Thứ hai cần giao lưu trao đổi với cậu một ít trong việc gieo trồng dược thảo.

    Liễu Tiểu Đồng đáp.

    - Hai người các cậu hãy khoan nói chuyện.

    Giang Đào xen vào:

    - Liễu Tiểu Đồng vừa nói rất đúng, cuộc thi đã sắp tới rồi. Tùy Qua, cậu phải giúp chúng tôi đó.

    - Tôi giúp cậu? Có lầm hay không, ngay cả tôi còn phải tự cầu nhiều phúc, có thể giúp các cậu chuyện gì.

    Tùy Qua nói.

    - Đừng giả bộ.

    Giang Đào nói:

    - Công ty của cậu không phải nghiên cứu Bổ Não Dịch hay sao? Lấy cho chúng tôi chút Bổ Não Dịch đi, cho chúng tôi thuận lợi qua được là tốt rồi. Chuyện học bổng tôi cũng không nghĩ nhiều.

    - Làm như cậu vậy, luôn trộm dùng mánh lới, cậu còn đòi học bổng, quả thật là vũ nhục học bổng!

    Tùy Qua hừ một tiếng:

    - Làm ơn đi, chẳng lẽ cậu không thể dựa vào chính mình sao? Thiếu lãng phí chút thời gian trong việc tán gái hay chơi game, cuộc thi sẽ qua thôi.

    - Ai nói tôi tán gái nhất định không thể thành công.

    Giang Đào bất mãn nói:

    - Nói tóm lại, toàn bộ hạnh phúc của huynh đệ đều nằm trên thân của cậu. Cậu thật không biết thôi, gần đây có không ít người mua Bổ Não Dịch, đầu óc đều xoay chuyển thật nhanh. Trên diễn đàn vườn trường còn có người phát ra thiếp chiến đấu, những kẻ thường cúp khoa còn nói phải lấy học bổng, làm cho những giáo viên thích “nắm” bọn hắn phải thất vọng!

    - Ai, đến nỗi sao.

    Tùy Qua thở dài nói:

    - Chúng tôi nghiên phát Bổ Não Dịch, chỉ dùng trị liệu cho người bệnh não bộ. Không nghĩ tới các người lại trộm dùng mánh lới, thật sự là chuyện bi ai lớn ah.

    - Đích thật là bi ai.

    Cao Phong tiếp lời:

    - Nhưng bi ai lớn nhất chính là chút tiểu tâm tư kia bị lãnh đạo trường học hay biết, lần này còn chuyên môn mở một hội nghị nghiên cứu thảo luận, tỏ vẻ cần đề cao khó khăn cuộc thi, nghiêm túc không khí học tập.

    - Ách…vậy các cậu tự cầu nhiều phúc đi.

    Tùy Qua đồng tình nói:

    - Dù sao tôi sẽ không cúp khoa.

    Giang Đào cùng Cao Phong không biết nói gì.

    Nhưng sau một lát Tùy Qua lại nói:

    - Đương nhiên đối với hai người các cậu tôi sẽ không thấy chết mà không cứu. Nhưng hiện tại các cậu có thể câm miệng, tôi cần bàn chuyện với Liễu Tiểu Đồng.

    Giang Đào cùng Cao Phong rốt cục ngậm miệng lại.

    Tùy Qua cùng Liễu Tiểu Đồng đang trò chuyện, đột nhiên bên trong phòng học xì xào bàn tán, tựa hồ xảy ra chuyện lớn, sau đó nghe thấy có người không nhịn được kinh hô:

    - Có người ở lầu thực nghiệp lỏa thể nhảy lầu tự sát!

    Mặc dù là chuyện bi ai, nhưng càng bi ai chính là có nhiều người khi nghe được tin tức này, chuyện khiến cho họ chú ý chỉ là hai chữ “lõa thể”.

    Tâm tình Tùy Qua chấn động.

    Tự sát! Đối với người ở hiện tại mà nói, đã không còn là một từ ngữ xa lạ, thậm chí đối với từ ngữ này rất nhiều người đều có chút chết lặng. Cho nên đối với rất nhiều người mà nói, kích thích thần kinh bọn họ không phải từ “tự sát”, mà là “lõa thể”.

    Ở niên đại này, là một niên đại có tỉ lệ tự sát thật cao.

    Nông dân công nhà xưởng tự sát.

    Học sinh trường học tự sát.

    Tiểu tình nhân tự sát.

    Làm lão bản tự sát.

    Càng ly kỳ nhất chính là có cả quan chức bị hậm hực mà tự sát.

    Tự sát là một loại tội.

    Vô luận ở phương tây hay phương đông, đều là như thế.

    Trong giáo lý phương tây, linh hồn tự sát không cách nào được đến cứu thục, không cách nào tiến vào thiên đường. Ở Hoa Hạ, có cổ huấn “thân thể mái tóc làn da đều là của cha mẹ, không được phá hoại, lấy hiếu làm đầu”. Nói cách khác, phải còn sống cho tốt chính là yêu cầu cơ bản nhất tỏ ý hiếu thảo với cha mẹ.

    Nhưng mà mỗi người đều biết được đạo lý cơ bản này, nhưng vẫn có nhiều người lựa chọn phí hoài bản thân mình, đến tột cùng vì cái gì?

    Là vì cuộc sống bức bách sao?

    Nhưng chất lượng cuộc sống bây giờ tựa hồ so với triều đại nào cũng rất tốt đi.

    Huống chi nếu như là cuộc sống bức bách, vì sao còn có lão bản hoặc quan chức lựa chọn con đường này đây?

    Người có bệnh, hay là xã hội này có bệnh?

    Thanh âm xe cứu thương vang vọng trong hiệu khu Phát Phong, cũng cắt đứt suy nghĩ của Tùy Qua.
     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
  2. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 862: Đạo của mình.

    Share: doctruyen.org





    Nhưng Tùy Qua biết sinh mệnh trẻ tuổi từ lầu cao rơi xuống kia, đã biến mất trên thế giới này. Mặc dù nàng còn tồn tại, cũng chỉ tồn tại với hình thức khác.

    Chết mà sống lại, mặc dù là người tu hành cũng ít có thể nghịch chuyển quá trình này.

    Bởi vì mục đích cuối cùng khi tu đạo, chính là đào thoát tử vong.

    Việc này quan hệ đến thiên địa pháp tắc, bất luận kẻ nào cũng khó thể nghịch chuyển.

    Trừ phi ngươi có thể siêu việt thiên địa mà tồn tại.

    - A! Tỷ tỷ…

    Lúc này bên trong phòng học truyền tới một thanh âm la khóc cực kỳ bi thương, một bóng người chạy ra khỏi phòng học.

    Bên trong phòng học lại bình tĩnh quỷ dị, sau đó nghị luận sôi nổi, giống như vừa nổ tung oa.

    - Tan học đi.

    Giảng dạy nhìn đồng hồ, biết học sinh đã không còn lòng dạ nghe giảng bài, rõ ràng cho mọi người tan học.

    Từ sau khi có điện thoại cùng internet, tốc độ rắc tin tức cơ hồ có thể so sánh với vận tốc ánh sáng, rất nhanh thân phận người chết đã được xác nhận: nữ sinh năm thứ tư vật lý hệ, mỹ nữ, từ trên lầu thực nghiệm rơi xuống, chết ngay tại chỗ.

    Rất nhanh bái thiếp tương quan xuất hiện trên diễn đàn vườn trường.

    Nhân viên nhà trường cũng không tiến hành phong tỏa tin tức, ở niên đại này, muốn phong tỏa tin tức thật không dễ dàng. Trừ phi ngươi có thể khống chế toàn bộ tiếng nói trên truyền thông internet. Đông đại là một trường đại học, hiển nhiên không có năng lượng lớn như vậy. Huống chi hiện giờ phát sinh sự kiện tự sát cũng không chỉ xuất hiện qua trong Đông đại, chẳng qua lần này sự kiện chính là “Lõa thể” tự sát mà thôi.

    Bên trường học, phó hiệu trưởng thường vụ tuyên bố, sẽ phối hợp công an điều tra nguyên nhân sự kiện lần này thật rõ ràng, đầu tiên là xác nhận tự sát hay mưu sát, thứ hai là làm tốt công tác an ủi người nhà…

    Tùy Qua cảm thấy buồn bực, thật vất vả hôm nay trở về trường học, dự tính cảm thụ một chút nhân văn nhân khí trong trường, im lặng vượt qua một ngày, bình phục lại cảm xúc trong cuộc đại chiến với Ngu Kế Đô. Ai biết lại gặp phải chuyện như vậy, một sinh mạng tươi sống cứ như vậy mà biến mất.

    Nhưng tử vong tùy thời đều có thể phát sinh.

    Cho dù là trong tu hành giới cũng không ngoại lệ. Hơn nữa so sánh với người phàm, cái chết trong tu hành giới càng thêm đáng sợ. Bởi vì linh hồn cùng thân thể của người tu hành cường đại, cho nên sau khi tử vong vẫn còn giá trị, rất có thể bị người tu hành khác lấy đi luyện đan hoặc tế luyện pháp bảo.

    Đối với người tu hành mà nói, tử vong như vậy không gọi là tử vong, mà là bắt đầu một “cuộc sống” khác, hơn nữa vĩnh viễn không có cuối, chỉ còn lại tra tấn vô tận.

    Thật giống như Huyền Cốt lão ma trong Hồng Mông Thạch.

    Lão ma từng dùng hồn phách cùng máu huyết trẻ em luyện chế Vạn Quỷ Phiên, khiến những đứa trẻ sinh chưa được bao lâu đã phải tao ngạo ngược đãi cùng tra tấn tàn khốc nhất, nhưng hiện tại lão ma cũng gặp phải tra tấn như vậy. Hồn phách của hắn ở trong Hồng Mông Thạch sẽ không tiêu tán, không thể đào thoát, chỉ còn lại tra tấn vô tận làm bạn cùng hắn.

    Nhưng Tùy Qua thật sự khó hiểu, một nữ sinh trẻ trung vì sao phải dùng phương thức cực đoan như vậy chấm dứt cuộc đời của mình đây?

    Buổi chiều Tùy Qua không đi phòng học, không đi vây xem sự kiện tự sát, một mình ở lại nhà ấm, toàn lực đào tạo dược thảo cùng linh thảo trong Hồng Mông Thạch.

    Tùy Qua vừa lao động trong linh điền, vừa ngẫm nghĩ lại quá trình chiến đấu cùng Ngu Kế Đô.

    Cẩn thận hồi ức lại cuộc chiến, Tùy Qua ý thức được hai vấn đề: thứ nhất tu vi cảnh giới của mình vẫn chưa đủ. Thứ hai hắn dần dần lĩnh ngộ tới võ học thuộc về mình, lĩnh ngộ tới “đạo” của hắn.

    Một người tu hành lựa chọn con đường đúng hay sai, khi thiên kiếp tới sẽ có đáp án.

    Tùy Qua đang lĩnh ngộ kinh nghiệm tu hành, di động lại vang lên không ngừng.

    Rơi vào đường cùng, Tùy Qua chỉ đành đem tinh thần lực quay về thân thể, sau đó bắt máy.

    - Tùy Qua, việc này cậu phải giúp tôi, nếu không ngày sau không cần làm huynh đệ nữa!

    Ngữ khí Giang Đào hết sức nghiêm túc nói.

    Tùy Qua vô cùng lo lắng chạy về ký túc xá.

    Tuy rằng hiện tại Tùy Qua đã là người tu hành, nhưng trong phương diện tình cảm hắn vẫn không khác gì trước kia, vẫn nguyên vẹn một tấm lòng son, mà không giống như người trong tu hành giới, trong mắt chỉ có ích lợi, lực lượng, cảnh giới, những điều gì khác tựa hồ không chút đáng giá chú ý.

    Cho nên đối với Tùy Qua mà nói vô luận hiện tại cảnh giới của hắn cao bao nhiêu, hắn cùng ba người bạn khác chung phòng ngủ 403 vẫn là huynh đệ.

    - Tôi đã trở về, cậu nói đi.

    Tùy Qua nhìn Giang Đào nói.

    - Quả nhiên là huynh đệ tốt!

    Giang Đào vỗ mạnh lên vai Tùy Qua:

    - Còn chưa tới hai phút thời gian, cậu làm sao có thể từ bên nhà ấm chạy về đây?

    - Bỏ qua loại vấn đề nhàm chán này đi.

    Tùy Qua nói:

    - Nói điểm chính.

    - Điểm tựa chính là hôm nay vị học tỷ tự sát tên là Cát Thanh Mai, nàng có cô em gái tên là Cát Hiểu Mẫn, chính là nữ sinh hôm nay chạy ra khỏi phòng học…

    - Cát Hiểu Mẫn, tên này hình như có chút quen thuộc ah?

    Tùy Qua hỏi.

    Giang Đào cùng Cao Phong nhìn Tùy Qua chằm chằm như nhìn quái vật, Giang Đào nói:

    - Nàng là hệ hoa nông học viện chúng ta!

    - A…

    Tùy Qua chợt nói:

    - Khó trách cảm thấy được có chút quen tai. Ai, gần đây luôn vội vàng nói thương yêu với hoa hậu giảng đường, tên của hệ hoa không nhớ được.

    - Cậu thổi đi.

    Cao Phong hừ một tiếng:

    - Nhập chính đề. Hiện tại thật nhiều người hoài nghi Cát Thanh Mai không phải tự sát mà là bị người hại chết, là mưu sát! Mấu chốt là bây giờ thi thể nằm trong cục công an, hơn nữa nghe tin tức nói bên cục công an đã có tin tức chứng thật Cát Thanh Mai là tự sát. Nếu thật sự như vậy sẽ thành thiên cổ kỳ oan.

    - Cậu còn không phải nghe nói sao thì hay vậy đi.

    Tùy Qua nói:

    - Tôi biết hiện tại trong cục công an có không ít kẻ xấu, nhưng không phải ai cũng như vậy. Huống chi hiện tại công an còn chưa công bố tin tức, mọi người đã gấp gáp như vậy để làm chi? Không thích hợp, tôi xem hai người các cậu không phải sốt ruột cho người chết, mà là đánh chủ ý với Cát Hiểu Mẫn đi?

    Cao Phong cùng Giang Đào đồng thời lộ ra vẻ mặt xấu hổ, hiển nhiên hai người đích xác có ý tứ này.

    - Cầm thú!

    Tùy Qua quở mắng hai người một câu:

    - Người chết làm lớn, lúc này các cậu còn muốn thừa mà vào, đây không phải cầm thú sao.

    Giang Đào kiên trì nói:

    - Tùy Qua, cũng không phải như thế. Đương nhiên, tôi thừa nhận mình đích thật có chút ý tưởng với Cát Hiểu Mẫn. Nhưng việc này không liên quan gì tới chuyện của chị nàng. Chuyện của chị nàng là do mọi người đều cảm thấy thật kỳ quặc, làm gì có chuyện lõa thể tự sát đây? Nhưng tình huống gia đình Cát Hiểu Mẫn chỉ bình thường, cũng không phải người Đông Giang, cho nên lo lắng chân tướng bị che giấu. Vì vậy mới tới tìm tôi, sau đó muốn tôi cầu cậu, nàng biết cậu rất có lực ảnh hưởng trong Đông Giang.

    - Giang Đào, đừng xem nhẹ lão tử!

    Cao Phong hung hăng trừng mắt liếc Giang Đào.
     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
  3. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 863: Chiếu quỷ.

    Share: doctruyen.org





    - A, vì sao nàng không trực tiếp tới tìm tôi đây?

    Tùy Qua hỏi:

    - Đương nhiên, có lẽ do nàng không quen biết tôi. Cát Hiểu Mẫn lo lắng không phải không có lý. Dù sao thời bây giờ chuyện chính nghĩa thật sự không được mở rộng. Như vậy để tôi gọi điện hỏi thử xem sao.

    - Được, vậy cậu nhanh lên đi.

    Giang Đào vui vẻ nói, tuy tiểu tử này còn chưa biết bây giờ thế lực của Tùy Qua lớn bao nhiêu, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy chủ tịch thành phố cùng hiệu trưởng có thái độ đối đãi với Tùy Qua thế nào, nói vậy một chút chuyện lần này Tùy Qua còn có thể thu phục.

    Tùy Qua không gọi điện cho Quách Minh Phong hay Dương Chấn Thanh, mà trực tiếp gọi điện cho lục tổ trưởng Long Đằng Trần Mã Khả. Lục tổ đặc biệt phụ trách điều tra các loại án kiện ly kỳ trong quốc nội, giao tiếp với công an nhiều nhất, hơn nữa bằng vào giao tình của Tùy Qua với Long Đằng hiện tại, việc nhỏ như vậy Trần Mã Khả không khả năng cự tuyệt.

    - Tùy huynh đệ, việc nhỏ thôi, lập tức hỏi rõ ràng cho cậu…người một nhà, không cần khách khí.

    Trần Mã Khả thật nhanh chóng đáp ứng hỗ trợ.

    Vài phút sau Trần Mã Khả gọi điện thoại tới:

    - Tùy lão đệ, bên công an đã chứng thật đích thật là tự sát, không hề có dấu hiệu nào nói là mưu sát, cũng không có ai gian lận từ bên trong, tôi đã cho người của Long Đằng đi qua xem xác chết, đúng thật là tự sát.

    - Thật sự là tự sát?

    Tùy Qua nghi hoặc nói:

    - Vậy vì sao phải cởi quần áo đây?

    - Cậu muốn biết nguyên nhân cụ thể?

    Trần Mã Khả nói:

    - Đối với án kiện tự sát bên công an sẽ không tiếp tục điều tra. Nhưng nếu cậu muốn tra xét tôi sẽ cho người đi giúp cậu điều tra rõ ràng.

    - Bỏ đi.

    Tùy Qua nói:

    - Nếu đích thật là tự sát, cũng không cần đặc biệt thăm dò.

    Tùy Qua cúp điện thoại, nhìn Giang Đào cùng Cao Phong nói:

    - Rất không may, đích thật là tự sát.

    - Không có khả năng!

    Giang Đào cảm xúc kích động nói:

    - Người cậu tìm được có phải thông đồng làm bậy với bọn hắn hay không!

    - Đừng nói nhảm!

    Ngữ khí của Tùy Qua đột nhiên gắt lên, làm Giang Đào cùng Cao Phong giật nảy mình, theo sau Tùy Qua cũng cảm giác được mình hơi lớn tiếng, nói:

    - Người mà tôi liên lạc vừa rồi là huynh đệ của tôi, cũng đáng tin như các cậu. Cho nên tôi tin tưởng lời hắn nói.

    - Không phải…Tùy Qua, chúng tôi không phải hoài nghi cậu.

    Giang Đào nói:

    - Chỉ là…chuyện này rất ly kỳ, có đúng không?

    - Phải.

    Tùy Qua nghĩ nghĩ, đột nhiên nói:

    - Như vậy tôi sẽ cởi bỏ nghi hoặc cho các cậu đi.

    - Cậu muốn làm sao cởi bỏ?

    Giang Đào nghi hoặc hỏi:

    - Chẳng lẽ cậu còn am hiểu phá án hay sao?

    - Không biết.

    Tùy Qua nói:

    - Nhưng mà, trời sắp tối rồi.

    - Trời đúng là sắp tối. Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì chứ?

    Giang Đào hỏi.

    - Thật có quan hệ.

    Tùy Qua đáp:

    - Bầu trời tối đen thì quỷ sẽ hiện thân. Nếu Cát Thanh Mai thật sự chết oan, như vậy oan hồn bất tán, chúng ta đi hỏi nàng một chút không phải rõ ràng sao.

    - Ta kháo! Tùy Qua, cậu nói đùa gì vậy!

    Giang Đào kêu lên.

    - Không nói đùa.

    Tùy Qua nói:

    - Cậu không phải muốn biết chân tướng sao? Chân tướng duy nhất chỉ sợ chỉ có bản thân nàng biết rõ ràng. Nếu cậu lo lắng không cách nào công đạo với Cát Hiểu Mẫn, cậu gọi nàng tới luôn là tốt nhất.

    - Cái gì?

    Giang Đào không khỏi ngạc nhiên, sau đó cắn răng nói:

    - Kháo! Tôi cũng không biết vì sao lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của cậu. Nhưng tôi sẽ cùng cậu thử xem. Đợi lát nữa tôi gọi Cát Hiểu Mẫn đi ra, nói lén đi điều tra.

    - Giang Đào…cậu thật tin lời của Tùy Qua sao?

    Cao Phong dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người.

    - Tôi không tin lời nói của Tùy Qua, nhưng tôi tin tưởng bản thân hắn.

    Vẻ mặt Giang Đào đau khổ nói:

    - Dù sao chỉ là thử một lần mà thôi, cũng không tổn thất cái gì.

    Tùy Qua có vài loại biện pháp có thể biết chân tướng sự tình rõ ràng, nhưng muốn để Giang Đào cùng Cát Hiểu Mẫn tin tưởng, chỉ có thể làm cho chính miệng Cát Thanh Mai tự mình nói với họ.

    Người chết oan, nếu không muốn nhận chỉ dẫn của sứ giả Minh giới, linh hồn sẽ trở thành quỷ hồn. Nhưng quỷ hồn người thường cho dù oán niệm rất nặng cũng sẽ không tồn tại bao lâu, trừ phi có biện pháp đặc biệt khác. Tỷ như nữ quỷ trong quan tài Đan Mộc, bởi vì Đan Mộc là thần mộc, có thể cam đoan hồn phách của nàng được điều dưỡng mà không tiêu tán.

    Nhưng nếu Cát Thanh Mai là chết oan, như vậy quỷ hồn của nàng sẽ tồn tại lâu hơn một chút, muốn tồn tại qua bảy ngày sẽ không thành vấn đề. Cho nên Tùy Qua mới có ý nghĩ như vậy, tìm kiếm quỷ hồn của Cát Thanh Mai, mời nàng nói ra chân tướng.

    Đối với Giang Đào cùng Cao Phong mà nói, đây quả thật là chuyện khó thể thừa nhận cùng lý giải, nhưng đối với Tùy Qua hay người tu hành mà nói đây mới là biện pháp trực tiếp hữu hiệu nhất.

    Ban đêm rất nhanh liền tiến đến.

    Toàn thể thành viên phòng ngủ 403 đều xuất động, ngay cả Liễu Tiểu Đồng cũng gia nhập vào. Nguyên nhân rất đơn giản, tò mò hại chết miêu, ngay cả hắn cũng muốn biết quỷ hồn chân chính là như thế nào.

    Ngoài ra còn có một người chính là Cát Hiểu Mẫn, nhưng nàng chỉ biết Giang Đào muốn mang theo nàng đi tìm chứng cớ.

    Khi đi tới dưới tòa lầu thực nghiệm, gió đêm thổi tới, ba người Giang Đào không khỏi nổi da gà.

    Xem ra tuy rằng ba người luôn mồm nói không tin có quỷ, nhưng khi quỷ vật còn chưa hiện thân thì ba người đã sợ hãi thành như thế.

    Ngược lại Cát Hiểu Mẫn thật trấn định. Đương nhiên, bởi vì người chết là chị của nàng, dù có biến thành lệ quỷ cũng không thể hãm hại nàng.

    Địa phương Cát Thanh Mai xảy ra sự cố vốn được công an giăng dây cảnh báo, nhưng công an đã nhận định là tự sát cho nên cũng đã gỡ bỏ. Nhưng bởi vì ai cũng biết nơi này vừa có người chết, cho nên theo bản năng tránh né đi qua, hơn nữa còn là buổi tối cho nên ngoại trừ nhóm người bọn họ đích xác lại có cảm giác quỷ khí dày đặc.

    - Sao vậy, sợ hãi?

    Tùy Qua nhìn Giang Đào hỏi:

    - Ở trước mặt nữ sinh, các cậu tốt xấu có chút can đảm có được không.

    Nghe Tùy Qua nói vậy, tiểu tử Giang Đào quả nhiên ưỡn ngực, hào khí nói:

    - Ai sợ! Chúng ta là đến tìm kiếm…chứng cớ, tôi có gì phải sợ!

    - Phòng 403, chỉ có cậu lá gan lớn nhất.

    Tùy Qua nói, lấy ra một cành Động Minh Thảo trong Hồng Mông Thạch, đưa cho Giang Đào, hắn dự tính cấp cho Giang Đào cơ hội biểu hiện trước mặt Cát Hiểu Mẫn.

    - Đây là cái gì?

    Giang Đào nghi hoặc hỏi.

    - Đây là cây đuốc.

    Tùy Qua đáp:

    - Nơi này một mảnh tối đen, dù sao cũng phải có chút ánh sáng mới được.

    Giang Đào còn đang nghi hoặc, lại nghe Cát Hiểu Mẫn nói:

    - Giang Đào, vậy đốt lên đi, nhanh chóng làm chính sự quan trọng hơn.

    - Không phải…thứ này làm sao đốt đây?

    Giang Đào cầm Động Minh Thảo hỏi.

    - Bẻ gãy từ giữa, vậy sẽ đốt lên.

    Tùy Qua đáp.

    Giang Đào cũng không nhiều lời, bẻ gãy Động Minh Thảo, chỉ nghe “ba” một tiếng cành cây gãy đoạn, sau đó nhất thời phát sáng lên, phóng xuất ra ánh sáng vàng nhạt, bốn phía lập tức liền phát sáng.

     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
  4. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 864: Quỷ hiện hình. (1)

    Share: doctruyen.org





    - Di, lửa này thật sự là thần kỳ…thật sự là gặp quỷ…

    Giang Đào còn chưa nói xong đã trực tiếp ngất đi, cùng ngất chung với hắn còn có Cát Hiểu Mẫn.

    Lần này đích thật là gặp quỷ, hơn nữa ngay cả Tùy Qua cũng cảm thấy được là gặp quỷ, bởi vì ngay cả hắn cũng không nghĩ tới nơi này có nhiều quỷ như vậy!

    Tùy Qua vốn dự tính để Giang Đào chiếu quỷ hồn của Cát Thanh Mai đi ra, ai biết không chiếu ra được nàng, lại đem một đám cô hồn dã quỷ soi đi tới!

    Nhìn thấy nhóm cô hồn dã quỷ, Tùy Qua thật sự không biết do vận khí Giang Đào quá tốt, hay vận khí mình quá kém, tùy tiện cầm Động Minh Thảo chiếu tới, kết quả soi một đoàn quỷ hồn đi ra.

    Tùy Qua vội vàng tiêu diệt ánh sáng của Động Minh Thảo, sau đó nhìn sắc mặt tái nhợt của Liễu Tiểu Đồng cùng Cao Phong hỏi:

    - Hai người sao không bị bất tỉnh đây?

    - Tôi ở nông thôn, chuyện đụng quỷ thấy nhiều lắm.

    Liễu Tiểu Đồng nói.

    - Lá gan của tôi hơi lớn một chút.

    Cao Phong nói, nhưng hàm răng run lập cập.

    - Đổi địa phương đi.

    Tùy Qua nhủ thầm nếu cả hai người đều bất tỉnh thì quá tốt, hắn có thể trực tiếp thu họ vào trong Hồng Mông Thạch thật phương tiện. Lúc này hắn đành phải dìu Giang Đào, Cao Phong cùng Liễu Tiểu Đồng đỡ Cát Hiểu Mẫn cùng nhau đi ra ngoài trường học.

    Bởi vì Tùy Qua đã đâm châm cho Giang Đào cùng Cát Hiểu Mẫn, cho nên đi chưa được bao xa hai người đã chầm chậm tỉnh lại.

    - Quỷ!

    Giang Đào vừa giật mình tỉnh lại chợt hô to một tiếng “quỷ”, kết quả làm Liễu Tiểu Đồng cùng Cao Phong hoảng sợ, suýt nữa đem hai người dọa bất tỉnh.

    Nhưng rất nhanh Giang Đào đã trấn định xuống, sau đó nhìn Tùy Qua nói:

    - Tùy Qua…vừa rồi tôi nhìn thấy “thứ kia”, không phải là thật đi?

    Lúc này Cát Hiểu Mẫn cũng tỉnh lại.

    May mắn nàng trấn định hơn Giang Đào không ít, không đến nỗi kêu to.

    - Đi ra quán cà phê ngoài trường học uống chút gì đó trấn định một chút đã.

    Tùy Qua nói:

    - Lá gan của mọi người thật quá nhỏ.

    - Lá gan quá nhỏ?

    Giang Đào hết lời để nói:

    - Ai chứng kiến cảnh tượng vừa rồi cũng phải bị dọa đến tè ra quần ah! Tùy Qua, cậu có phải cố ý hay không. Còn nữa, vừa rồi nhìn thấy “thứ kia” chỉ là ảo giác của tôi có phải hay không?

    - Tôi xem…đi tới quán cà phê rồi bàn lại đi.

    Cao Phong nói, xem ra lá gan của hắn cũng không lớn hơn được bao nhiêu, tựa hồ chỉ lo lắng nhóm quỷ hồn vừa rồi sẽ truy tới. Đi tới quán cà phê, ít nhất có ánh sáng, có người, như vậy sẽ làm hắn kiên định không ít.

    Tùy Qua mang theo mọi người đi tới quán cà phê của Trầm Quân Lăng.

    Bởi vì gọi cà phê pha sẵn nên rất nhanh được bưng lên.

    Uống ngụm cà phê nóng hầm hập, mọi người rốt cục trấn định lại.

    Lúc này Tùy Qua nhìn Giang Đào nói:

    - Vừa rồi cậu nhìn thấy “thứ kia”, không phải giả!

    - Không có khả năng!

    Giang Đào nói:

    - Nhất định là ảo giác, hoặc là ma thuật linh tinh gì đó!

    - Nếu như là ma thuật, còn có thể đem cậu dọa gần chết?

    Tùy Qua hỏi.

    - Vừa rồi là bị cậu dọa trở tay không kịp, tuyến tiền liệt kích thích…Phi, là thận tuyến kích thích lên cao, đường máu rơi chậm lại hình thành hôn mê ngắn ngủi.

    Giang Đào vẫn vịt chết cãi bướng:

    - Tôi nếu có phòng bị, sẽ không bị dọa.

    - Được, có cơ hội cho cậu gặp lại đi.

    Tùy Qua thản nhiên nói.

    Giang Đào vừa nghe, sắc mặt xanh mét, nhưng ở trước mặt Cát Hiểu Mẫn không biểu lộ ra.

    Cát Hiểu Mẫn có vẻ thật trấn định, tay cầm ly cà phê nhưng không uống, nhìn Tùy Qua hỏi:

    - Tùy Qua, anh có phải biết “thuật chiêu hồn” hay không?

    - A?

    Tùy Qua không nghĩ tới Cát Hiểu Mẫn sẽ có ý nghĩ như vậy, ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.

    - Ký túc xá nữ sinh chúng tôi thích chơi trò chơi điệp tiên linh tinh, tuy rằng không thành công, nhưng nghe nói có phòng ngủ từng chơi thành công.

    Cát Hiểu Mẫn nói:

    - Tôi không biết anh có phải là người có thể thông linh hay không, bởi vì…tôi luôn cho rằng anh là một nam sinh thật kỳ lạ.

    Nam sinh kỳ lạ?

    Giang Đào cùng Cao Phong đều bị sét đánh.

    Nghe ngữ khí của Cát Hiểu Mẫn, rõ ràng là thật tôn sùng tiểu tử Tùy Qua, nói không chừng tâm hồn thiếu nữ ám hứa đâu. Trong lòng hai người đại hận, nghĩ thầm tiểu tử kia quả nhiên là sát thủ của nữ sinh, sau này phàm là nữ sinh xinh đẹp trước khi chưa đắc thủ nhất định không để cho hắn chứng kiến.

    Tùy Qua gật đầu nói:

    - Cô có thể cho rằng như vậy. Trên thực tế có rất nhiều người cho rằng linh hồn là một đoàn tinh thần lực hoặc là sóng điện não, làm cho sóng điện não của cô cùng quỷ hồn bị vây trong một “tần suất”, có thể cảm giác được quỷ hồn tồn tại, đạo lý này từng bị một số người chứng thật qua. Nhưng hiện tại không phải thời gian thảo luận vấn đề này, cũng không phải thảo luận nhóm cô hồn dã quỷ chúng ta vừa gặp được. Mà là thảo luận chuyện của chị cô đi. Bởi vì, tôi vốn tưởng rằng vừa rồi sẽ gặp nàng, nhưng nàng lại không ở nơi này.

    - Tùy Qua, cậu càng nói càng huyền, rốt cục lời câu nói là thật hay giả đây?

    Hiện tại Giang Đào đầu óc thật hỗn loạn.

    - Thật giả đều không trọng yếu.

    Tùy Qua đáp:

    - Bởi vì nàng đã tới.

    Giang Đào cùng Cao Phong vừa nghe, cả kinh lập tức bật dậy, mà Liễu Tiểu Đồng ngồi gần tủ kính sợ hãi đến tóc mai cũng tạc lên, tựa hồ chỉ sợ có một nữ quỷ khủng bố từ trong tủ bò đi ra.

    Tùy Qua đứng ở cửa quán cà phê trong chốc lát, sau đó quay vào bên trong quán.

    Sau khi đi vào trong quán, Tùy Qua nhìn ba nhân viên nói:

    - Được rồi, mọi người có thể sớm tan tầm, lập tức đóng cửa.

    - Uy, anh không phải là lão bản của chúng tôi…

    Một nam phục vụ nói.

    - Anh ấy nói đóng cửa thì đóng cửa.

    Một thanh âm vang lên, Trầm Quân Lăng đi vào, nhìn ba nhân viên nói:

    - Tan tầm, tiền lương hôm nay vẫn phát theo lệ thường.

    Ba người cao hứng ứng tiếng, cởi áo khoác chạy lấy người.

    Nhưng lúc rời đi, vị nam phục vụ kia lại không nhịn được nhìn Trầm Quân Lăng vài lần.

    Trầm Quân Lăng vẫn thản nhiên đi tới bên cạnh Tùy Qua, làm ra bộ dáng chim nhỏ nép vào người, nhẹ giọng nói:

    - Sao đây, đến quán cà phê của em mà vẫn không chào hỏi một tiếng?

    - Hiện tại Trầm đại tiểu thư là người bận rộn, một ít chuyện nhỏ không cần làm phiền em tự mình đến đi.

    Tùy Qua cười nói.

    - Chuyện của anh sẽ không là chuyện nhỏ.

    Trầm Quân Lăng cười hì hì:

    - Huống chi em còn có việc tìm anh. Nhưng anh xử lý trước chuyện của anh đi. Tò mò hỏi thăm một chút, mọi người đang làm gì vậy?

    - Ai, chuyện có liên quan đến quỷ hồn.

    Tùy Qua khẽ thở dài một tiếng, đem sự tình giải thích.

    - Ai, nữ nhân như thế nào vậy, vì sao lại yếu ớt như thế, ngay cả tử vong cũng không sợ hãi, vì sao lại muốn trốn tránh gì đây?

    Trầm Quân Lăng nghe xong chuyện của Cát Thanh Mai, không nhịn được cảm thán một câu, bộ dạng ai uyển thở dài của nàng làm cho Giang Đào cùng Cao Phong không khỏi có chút há hốc mồm, nhưng rất nhanh hai người ý thức được làm vậy không đúng, vợ của bạn không thể lấn, thậm chí nhìn nhiều lần cũng đã không đúng.
     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
  5. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872


    Chương 865: Quỷ hiện hình. (2

    Share: doctruyen.org





    - Cho nên vấn đề này chỉ có thể đi hỏi chính bản thân nàng.

    Tùy Qua nói:

    - May mắn nàng còn ở đây. Nếu không mà nói chuyện này thật đúng là nói không rõ ràng.

    Trầm Quân Lăng cũng không kinh ngạc, chỉ nhìn nhìn mấy người Giang Đào:

    - Anh không sợ làm họ sợ hãi?

    - Đã bị dọa qua một lần.

    Tùy Qua đáp:

    - Tiếp theo sẽ không còn sợ như thế.

    - Vậy đi vào phòng trong đi.

    Trầm Quân Lăng nói.

    Đi vào trong phòng, Tùy Qua tắt đèn.

    Nhất thời ngoại trừ Trầm Quân Lăng, nhịp tim của mọi người đập nhanh hơn, hơi thở cũng có chút gấp gáp.

    - Thả lỏng một chút, lần này chỉ có một hồn phách của Cát Thanh Mai, sẽ không dọa người như khi nãy.

    Tùy Qua nói.

    Trước đó trạng huống xuất hiện dưới lầu thực nghiệm đúng là ngoài ý muốn, Tùy Qua cũng không nghĩ tới chỗ kia lại có nhiều cô hồn dã quỷ như vậy. Nhưng cẩn thận suy nghĩ Tùy Qua liền biết nguyên nhân bên trong. Trước kia hiệu khu Phát Phong là một khu ngục giam cải tạo lao động, mà trước khi thi công thành ngục giam, nơi này chính là nghĩa trang. Mà nghĩa trang, còn là nơi loạn táng, âm sát khí tụ tập, quỷ hồn tồn tại thời gian dài, bởi vậy sẽ có rất nhiều cô hồn dã quỷ. Hơn nữa cô hồn dã quỷ nơi khác vì tránh né bị hồn phi phách tán, có chút quỷ hồn sẽ hướng nơi âm sát tụ tập, để có cơ hội lưu lại càng lâu hơn. Nhưng năm đó trong một ít người thi công ngục giam nơi này tất nhiên có nhân sĩ trác tuyệt, ở một ít phương vị bày ra “thôn trấn”, dùng trấn áp cô hồn dã quỷ, dần dần khiến oán khí của họ biến mất, khiến quỷ hồn không thể gây ảnh hưởng đến người thường.

    Trước đó khi Tùy Qua đi tới bên ngoài quán cà phê, đã thu nhận hồn phách Cát Thanh Mai vào trong Hồng Mông Thạch.

    Hồn phách Cát Thanh Mai xuất hiện bên ngoài quán cà phê cũng không phải có ác ý, nàng chỉ muốn tìm kiếm người thân duy nhất của mình – em gái Cát Hiểu Mẫn. Dù sao quỷ hồn mới sinh ra cũng chưa có năng lực gì, thật suy yếu, thật sợ hãi, loại thời gian như vậy quỷ hồn sẽ khát vọng đứng bên người thân nhân, một là lưu luyến, hai là chân khí của người thân khiến họ cảm thấy được an toàn.

    Tùy Qua phóng thích quỷ hồn Cát Thanh Mai ra khỏi Hồng Mông Thạch, sau đó dùng Động Minh Thảo chiếu tới.

    Ba người Giang Đào theo bản năng nhắm mắt lại.

    Tuy Cát Hiểu Mẫn khẩn trương, nhưng vẫn mở to mắt, sau đó nàng nhìn thấy bên trong ánh sáng của Động Minh Thảo xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhận ra được đây là bộ dạng của chị mình, không nhịn được kêu lên:

    - Chị…là chị sao?

    Lúc này ba người Giang Đào mới mở mắt, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn hồn phách của Cát Thanh Mai, tựa hồ không thể tin được chuyện đã xảy ra.

    - Hiểu Mẫn…em nhìn thấy chị sao?

    Thanh âm Cát Thanh Mai có chút kích động.

    - Phải, chị, thật là chị sao?

    Cát Hiểu Mẫn khóc nói:

    - Làm sao chị lại làm chuyện điên rồ như vậy chứ…em làm sao giải thích với cha mẹ đây?

    - Chị…đều là chị không tốt, nhất thời hồ đồ làm chuyện điên rồ, hiện tại chị cũng rất hối hận.

    Cát Thanh Mai sâu kín thở dài.

    - Chị, chị nói cho em biết rốt cục là chuyện gì xảy ra?

    Cát Hiểu Mẫn nói:

    - Chị là bị người hại chết, đúng không? Ai đẩy chị đi xuống?

    Cát Thanh Mai lắc đầu nói:

    - Không, không ai đẩy chị, chị là tự sát, thật xin lỗi em.

    - Chị…chị rất choáng váng…vậy tại sao chị cởi quần áo?

    Cát Hiểu Mẫn hỏi.

    Cát Thanh Mai thở dài một tiếng, mới đem sự tình nói thẳng ra: nguyên lai cha mẹ của hai chị em đều là công nhân bị giảm biên chế, vì cung cấp cho hai chị em lên đại học, nhà đã nghèo tới mức chỉ còn lại bốn bức tường. Thật vất vả đợi khi Cát Thanh Mai tốt nghiệp đại học, thành tích cũng thật ưu tú, nhưng khi nàng bắt đầu tìm công tác, nhất thời phát hiện thành tích học tập ưu tú cũng không nhất định tìm được công việc tốt. Tình trạng như thế làm Cát Thanh Mai thật căm tức, nhớ tới lúc ăn tết người tới nhà đòi nợ, cha mẹ phải năn nỉ van xin, Cát Thanh Mai cảm thấy vô cùng khó sống, sau đó trong một lần vô tình, nàng đem tâm sự nói ra với lão sư Lâm Mạt Duy, theo sau vị giảng dạy kia đã ám chỉ nàng, có thể giúp nàng tranh thủ ở lại trường cùng danh ngạch nghiên cứu sinh, theo sau ánh mắt vị giảng dạy Lâm Mạt Duy đã rơi lên bộ ngực trắng tinh của Cát Thanh Mai.

    Đáng tiếc chính là sau đó Cát Thanh Mai không đợi được thư thông tri của trường, mà lại nhận được tờ kiểm tra kết quả đã mang thai. Sau khi lừa gạt Cát Thanh Mai phá thai, nàng đến ký túc xá của Lâm Mạt Duy tìm hắn, phát hiện hắn đang ở trên giường với một nữ sinh khác, hơn nữa cũng hướng nữ sinh kia hứa hẹn ưu đãi như nàng ngày trước…Sau đó chính là khắc khẩu, lại là sản sinh xúc động tự sát của Cát Thanh Mai. Về phần vì sao nàng khỏa thân, nguyên nhân chỉ vì nàng chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ sậm, bởi vì hi vọng sau khi mình chết có thể biến thành lệ quỷ, như vậy có thể đi tìm Lâm Mạt Duy. Ai biết khi nàng nhảy lầu, áo ngủ lại dính trên đinh sắt cạnh mái nhà, vì vậy khi nàng rơi xuống áo ngủ bị vướng lại.

    Sự tình rất đau xót, nhưng chuyện xưa lại thật cẩu huyết.

    Lời hứa vụng về, nữ sinh khờ đại, hai điều kiện kết hợp chung một chỗ đã hình thành nguyên nhân bi kịch.

    Cho nên tuy bi kịch của Cát Thanh Mai thật đáng đồng tình, nhưng cũng do chính bản thân của nàng gây ra.

    - Chị…chị thật khờ…

    Cát Hiểu Mẫn khóc rống:

    - Cho dù là bị người lừa, chị cũng không cần…như vậy ah.

    - Thật xin lỗi, Hiểu Mẫn. Chị cũng thật xin lỗi cha mẹ.

    Cát Thanh Mai nói:

    - Kỳ thật hiện tại chị cũng rất hối hận, không biết vì sao lúc ấy lại ngu xuẩn, lại có ý nghĩ như vậy…Hơn nữa sau khi chị thành quỷ hồn, mới phát hiện mình rất yếu, muốn đi tìm tên súc sinh kia báo thù cũng không được, hơn nữa chị nhìn thấy tên súc sinh kia lại đem một quỷ hồn cắn nuốt…làm chị sợ tới mức không dám tới gần hắn.

    - Hắn ăn quỷ hồn?

    Một câu này làm Tùy Qua thật kinh ngạc:

    - Ăn như thế nào?

    - Tôi nhìn thấy hắn há mồm khẽ hấp, đã hút một quỷ hồn vào miệng, lúc đó quỷ hồn kia còn giãy dụa một trận…thật đáng sợ.

    Cát Thanh Mai nói, mặc dù thành quỷ hồn nhưng nàng vẫn có cảm giác sợ hãi.

    - Ngô…thật là lạ, xem ra vị Lâm giảng dạy kia thật sự là không đơn giản đâu.

    Tùy Qua nghĩ nghĩ, nói:

    - Sự tình đã rõ ràng, có lẽ cô đã bị tên kia mê hoặc, có lẽ cô tự mình lựa chọn chấm dứt nhân sinh, nhưng sự tình đã xảy ra như thế, bây giờ lựa chọn tốt nhất đối với cô chính là nên đến địa phương thuộc về quỷ hồn, buông cừu hận cùng chấp niệm trong lòng, đến địa phương kia đi. Nếu không tinh thần lực của cô yếu như vậy, hồn phách không tồn tại được bao lâu.

    - Tôi không cam lòng, tôi muốn tên súc sinh kia trả giá thật nhiều!

    Cát Thanh Mai tức giận nói.

    - Như vậy cô đến chỗ kia ở trước vài ngày đi.

    Tùy Qua nói, thu Cát Thanh Mai vào trong Hồng Mông Thạch.

    Đèn sáng.

    Mọi người quay về cạnh bàn cà phê.

    Hiện tại không ai tin tưởng trước đó mình nhìn qua chỉ là ảo giác.
     
    ducvietvtv, quangvd and BlackAngle13 like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.