Chương 866: Sự tình không đơn giản như vậy. Share: doctruyen.org Mời đọc Nhất là Cát Hiểu Mẫn, nàng phi thường rõ ràng khẳng định quỷ hồn vừa rồi là chị của nàng. Hiện tại nàng chỉ nghĩ làm sao báo thù cho chị mình, trả cho nàng lời công đạo, vì vậy nàng nhìn Tùy Qua thỉnh cầu: - Tùy Qua, tuy rằng chúng ta là bạn học, nhưng tôi biết tôi với anh cũng không có giao tình gì, khuya nay sở dĩ anh chịu giúp tôi có lẽ bởi vì có Giang Đào cùng Cao Phong giúp đỡ. Nhưng vừa rồi anh cũng đã nghe được, chị của tôi bị chết thật oan, hi vọng làm người tốt nên làm đến cùng, giúp tôi trừng trị người xấu kia đi. - Làm sao trừng trị? Tùy Qua hỏi: - Công an cùng quan tòa sẽ tin lời nói của một quỷ hồn? Huống chi chị của cô đích thật là tự sát. - Việc này… Cát Hiểu Mẫn nghẹn lời, đành đưa mắt nhìn Giang Đào cùng Cao Phong xin giúp đỡ. - Tùy Qua, mọi người đều là bạn học, người tốt làm đến cùng, cậu giúp đỡ Cát Hiểu Mẫn đi. Giang Đào nói, Cao Phong ở một bên hát đệm. - Ai, hai người các cậu, thôi tôi giúp mọi người một phen. Tùy Qua nghĩ thầm, sau đó nhìn Cát Hiểu Mẫn nói: - Được rồi, nể tình hai người bạn của tôi, tôi sẽ giúp cô một lần. - Cảm ơn. Cát Hiểu Mẫn vội vàng nói. - Tôi đã đáp ứng hỗ trợ, nhất định sẽ giúp. Tùy Qua nói: - Nhưng vừa rồi mọi người cũng nghe được, Lâm Mạt Duy kia có chút cổ quái, chỉ sợ không chỉ biết chút “thuật thông linh” gì đó mà thôi, mọi người cũng đừng dính líu vào, việc này tôi tự mình đi thu phục, đến lúc đó sẽ cho câu trả lời. Hiện tại, Giang Đào, các cậu đưa Cát Hiểu Mẫn về ký túc xá trước, an ủi nàng một chút. Nếu như có tin tức tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với mọi người. Cát Hiểu Mẫn lại tạ ơn Tùy Qua, lúc này mới cùng ba người Giang Đào rời đi. - Thừa cơ mà vào, hai tên bạn xấu của anh cũng thật đáng chế nhạo. Trầm Quân Lăng thông minh lanh lợi, hiển nhiên đã biết “lòng muông dạ thú” của hai người Giang Đào cùng Cao Phong. - Theo đuổi nữ sinh, người nào không phải ba phần lừa, bảy phần dỗ dành. Tùy Qua khẽ cười nói. - Vậy anh lừa em gì đây? Trầm Quân Lăng cười hỏi. - Việc này…để sau này anh sẽ nói đi. Tùy Qua đáp: - Vừa rồi em nói tìm anh có việc, là vì chuyện gì? - Cũng là chuyện có liên quan đến quỷ hồn. Trầm Quân Lăng nói: - Nữ quỷ trong quan tài Đan Mộc, ngôn ngữ của nàng đã được Sảng Hải phá dịch xong. - Phá dịch sao? Tùy Qua vui vẻ: - Rốt cục giải được! Vậy Sảng Hải đâu, như thế nào còn chưa tới? Hắn không đến phiên dịch cho chúng ta sao được? - Ngôn ngữ của nữ quỷ kia có chút phức tạp, cho nên Sảng Hải đang làm một công cụ chuyên phiên dịch, đại khái còn cần mười ngày thời gian mới có thể hoàn thành. Trầm Quân Lăng đáp. - Đây không phải mừng hụt một hồi sao? Tùy Qua nói: - Em đặc biệt lại đây chính là vì nói cho anh nghe tin tức này? - Cũng không phải. Trầm Quân Lăng trả lời: - Một nguyên nhân khác, kỳ thật chính là muốn gặp anh. - Không phải đâu? Anh không nghe lầm chứ. Đường đường Trầm đại tiểu thư, thiên chi kiêu nữ lại có thể chủ động muốn gặp anh. Tùy Qua kêu lên: - Anh hình như từng nghe nói, em đối với tiểu soái oa đã mất đi thân đồng tử như anh đã không còn hứng thú rồi đi. - Phải đó. Trầm Quân Lăng cười: - Chỉ là gần đây nghe giang hồ đồn đãi, tiểu soái oa phát ra hoàng giả khí, em đương nhiên muốn đến xem, tò mò hại chết miêu thôi. Bất quá hiện tại vừa nhìn, cũng không thấy được có hoàng giả khí gì đó. Tùy Qua đồng học không biết nói gì, chỉ phải nói: - Đó là vì em còn chưa chứng kiến quả nhân phát ra hoàng giả khí! Hừ, nghĩ tới lúc khi anh đại chiến cùng Ngu Kế Đô, đó là uy phong bát diện bậc nào…Bỏ đi, chuyện mèo khen mèo dài đuôi không nhắc tới, sau này nhất định có cơ hội cho em nhìn thấy…Ân, tận mắt nhìn thấy hoàng giả khí của quả nhân la bá tuyệt thiên địa bậc nào, cho tâm hồn thiếu nữ của em nhảy lên bùm bùm cho xem. - Còn dám nói không mèo khen mèo dài đuôi đâu. Trầm Quân Lăng đột nhiên vươn tay: - Lấy ra. - Lấy ra cái gì? Tùy Qua khó hiểu hỏi. - Biện pháp đột phá tiên thiên kỳ. Trầm Quân Lăng hừ một tiếng: - Đường tỷ của anh đều đã đột phá tiên thiên kỳ, chẳng lẽ anh còn muốn giả câm vờ điếc, nói anh không biết biện pháp đột phá tiên thiên kỳ hay sao? - Nha đầu kia, đây mới là mục đích em tới nơi này đi. Tùy Qua kêu lên. - Chẳng lẽ anh còn muốn phủ nhận hay sao. Trầm Quân Lăng nói: - Tình huống Đường tỷ của anh em còn không rõ ràng lắm sao, thiên phú tu hành của nàng còn kém hơn em một chút, lại có thể đột phá tiên thiên kỳ, tuyệt đối do anh nắm chắc mười phần trợ giúp nàng đột phá. Với tính cách của anh sẽ không để cho nàng đi mạo hiểm. Tốt lắm, nói đi, có cho hay không? - Cho, đương nhiên phải cấp cho. Tùy Qua thấp giọng nói: - Nhưng hiện tại cũng không thể cấp đâu. Phương pháp kia mặc dù hữu hiệu, nhưng chỉ giới hạn giữa anh cùng Đường Vũ Khê, hoặc là An Vũ Đồng, nhưng đối với em – không có hiệu quả! - Vì sao? Trầm Quân Lăng giẫm chân Tùy Qua hỏi. - Việc này cần anh tự mình hộ pháp mới được. Tùy Qua bắt đầu nói dối: - Cần chúng ta dùng phương pháp song tu, mượn Nê Thủy đan thuật mới có thể không sơ hở. Cho nên em thông minh như vậy, em biết đó. - Ân, em hiểu. Trầm Quân Lăng lườm Tùy Qua nói: - Đây là như lời anh nói, truy nữ sinh dùng ba phần lừa bảy phần dỗ dành phải không? Được rồi, anh cũng không cần giải thích nguyên lý bên trong, để em tranh thủ thời gian đi hỏi thăm Đường Vũ Khê xem, có phải thật vậy hay không đây. Biểu tình Tùy Qua nhất thời biến thành trái khổ qua, vội vàng nói: - Anh chỉ đùa một chút mà thôi. Vẫn nói chính sự đi, chuyện vừa rồi em cảm thấy thế nào? - Em thấy thế nào lại có quan hệ gì. Trầm Quân Lăng đáp: - Dù sao anh đã quyết định phải đi tìm tên Lâm Mạt Duy kia gây phiền phức. Nhưng nhắc tới anh có biết hắn là ai sao? - Sao vậy, hắn rất có danh tiếng? Chẳng lẽ còn nổi danh hơn anh? - Anh đừng tự kỷ như vậy được không! Lâm Mạt Duy quả thật có chút danh khí trong Đông đại. Hơn ba mươi tuổi, Hoa kiều quốc tịch Mỹ, hỗn huyết, giảng dạy vật lý hệ Đông đại, tinh thông âm luật, am hiểu chơi kèn Sax. Tính cách hài hước dí dỏm, cho nên rất được nữ sinh yêu thích, trong những giảng dạy Đông đại, đích xác là người được chú ý. Mặt khác Lâm Mạt Duy còn một công tác kiêm chức trong trường: giáo viên phụ đạo tâm lý. Tâm lý học, chính là một ngành học thần bí. Thần bí, luôn sẽ khiến cho nữ sinh chú ý, Cát Thanh Mai chính là một trong số đó. Cuộc sống giảng dạy Lâm Mạt Duy quả thật rất vui vẻ, cho nên khi Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng xuất hiện ngoài cửa nhà hắn, hai người đều nghe được bên trong truyền ra thanh âm khí thế hừng hực. - Chúng ta đến cũng không phải lúc. Tùy Qua nói: - Không có nam nhân nào thích bị quấy rầy trong lúc này. - Phải. Trầm Quân Lăng đáp: - Cho nên chúng ta nhất định phải quấy rầy hiện tại. Trầm Quân Lăng một cước đá ra ngoài, cửa nhà trực tiếp bay lên, sau đó nặng nề đập vào trong phòng khách.
Chương 867: Lại gặp tâm ma. Share: doctruyen.org Mời đọc Thanh âm dụng cụ thủy tinh vỡ vụn vang lên. Trên sô pha, một nam tử trần trụi nhảy dựng lên, dùng làn điệu cổ quái kêu lên: - Các người…các người muốn làm gì! Nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi! - Ah! Một thanh âm nữ tử kêu to, sau đó vội vàng tìm quần áo che giấu. - Không chuyện của cô, cô đi ra ngoài trước. Trầm Quân Lăng nhìn nữ sinh kia nói. - Ah, cô là bạn gái cũ của anh ấy phải không, tôi cho cô biết, Mạt Duy chỉ thích một mình tôi thôi… - Phạm tiện! Nữ sinh còn chưa nói xong, đã bị Trầm Quân Lăng vung một cái tát phiến bay, trực tiếp cút ra khỏi phòng, đã hôn mê, sau đó nhìn Tùy Qua nói: - Anh bắt tên ngu xuẩn này đi trước đi, để cho hắn trần trụi kiểu này, giống như cho rằng tiểu đệ của hắn rất lớn vậy! Ngôn luận hung hãn của Trầm Quân Lăng làm Tùy Qua không biết nói gì. - Võ giả Hoa Hạ? Lâm Mạt Duy nhìn Trầm Quân Lăng, liếm liếm môi, cười nói: - Tôi nhận ra cô! Hắc, nếu hôm nay cô đưa tới tận cửa… - Quả nhiên là ngu xuẩn! Còn muốn dùng tinh thần dị năng. Hồng mông tử khí, thu! Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, sau đó đã thu Lâm Mạt Duy vào trong Hồng Mông Thạch. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hiển nhiên có người đã chạy tới. Tùy Qua lôi kéo Trầm Quân Lăng nhảy ra cửa sổ, nhanh chóng biến mất trong bầu trời đêm. Sau một lát Tùy Qua mang theo Trầm Quân Lăng về chỗ ở của nàng, đáp xuống trên ban công. Sau khi vào nhà, Tùy Qua nhìn Trầm Quân Lăng nói: - Đã bắt được tên ngu xuẩn này, không nghĩ tới sự tình thật sự không đơn giản, Lâm Mạt Duy còn là một tinh thần dị năng giả. Như vậy xem ra người này rất có thể là gián điệp của Mỹ xếp vào. - Gián điệp sao? Trầm Quân Lăng nói: - Loại ngu xuẩn như vậy cũng có thể làm gián điệp. Còn những nữ sinh kia nữa, đúng là thiếu não, lại đi thích giả quỷ dương, một thân đều là lông vàng, thoạt nhìn ghê tởm muốn chết. - Ah, nguyên lai em thích không lông ah. - Muốn chết! Trầm Quân Lăng hung hăng trừng mắt liếc hắn: - Nhanh chóng đi thẩm vấn đi, nhìn xem tiểu tử kia rốt cục đã làm những chuyện gì thương thiên hại lý, sau đó trực tiếp đem hắn cắt là được. - Em đó…việc này anh hẳn nên chào hỏi với người của lục tổ Long Đằng. Tùy Qua nói, sau đó nghĩ nghĩ, trực tiếp gọi điện cho Trần Mã Khả. - Cái gì? Việc này thật sự còn có ẩn tình khác sao? Trần Mã Khả vẫn còn nhớ chuyện Tùy Qua nhờ vả trước đó: - Ai, nữ sinh đáng thương, lại bị một lão sư cầm thú làm hỏng. Nhưng lão sư cầm thú kia còn là một tinh thần dị năng giả, thật có chút ý vị sâu xa. Bằng không để tôi gọi người đến tiếp nhận, thẩm vấn ra kết quả thông tri cho cậu? - Không cần, tôi chỉ báo với anh một tiếng. Tùy Qua nói: - Chuyện thẩm vấn tôi tự nhận mình tương đối “chuyên nghiệp”. - Được, vậy cậu thẩm vấn ra kết quả rồi nói sau. Trần Mã Khả nói: - Chuyện kết thúc tôi sẽ cho người đi làm. - Đa tạ. Tùy Qua đáp, sau đó cúp điện thoại. - Anh thật gian trá, thông tri người của Long Đằng là vì tìm người ta lau mông cho anh? Trầm Quân Lăng hỏi. - Đừng nói chuyện khó nghe như vậy, hiện tại anh cũng xem như nửa người của Long Đằng, người lục tổ giúp anh xử lý một chút “chuyện lau mông”, vậy đâu có gì. Tùy Qua nói: - Huống chi vạn nhất người này thật sự là gián điệp, xem như anh còn lập công nữa đi, đúng không? - Được, đừng nói nữa, đi thẩm vấn tên kia trước đã. Trầm Quân Lăng nói: - Mang theo cả em. Tinh thần lực Tùy Qua nhập vào Hồng Mông Thạch, Trầm Quân Lăng cũng bị hắn thu vào bên trong. Lúc này Lâm Mạt Duy bị hồng mông tử khí trói chặt không thể nhúc nhích. Nhưng tiểu tử kia đến bây giờ còn cãi bướng, kêu gào: - Tôi là bạn bè quốc tế, là giảng dạy Đông đại, các người muốn làm gì? Các người giam cầm tự do của tôi, tôi phải khiếu cáo các người! Dám xông vào nhà dân, ấu đả bạn bè quốc tế… - Lâm giảng dạy, đừng kêu ra vẻ vô tội như thế! Tùy Qua lạnh lùng nói: - Anh còn nhớ rõ Cát Thanh Mai mới nhảy lầu hôm nay không? - Cát Thanh Mai? Trên mặt Lâm Mạt Duy hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó mờ mịt nói: - Nàng…nhảy lầu sao? Tôi nhận thức nàng, nàng là một học sinh của tôi. Các người là có ý gì, tôi không có quan hệ gì với nàng cả! - Tự mình anh nói chuyện với nàng đi. Tùy Qua lười nói chuyện, để hồn phách Cát Thanh Mai xuất hiện trước mặt Lâm Mạt Duy. - Súc sinh! Mày là súc sinh! Cát Thanh Mai thật kích động mắng: - Mày là một tên lường gạt! Mày là súc sinh chết tiệt! Mày hại tao… - Mai, vì sao cô phải tự sát chứ? Lâm Mạt Duy làm ra bộ dáng kinh ngạc: - A, my God, thỉnh khoan dung tội lỗi của nàng, cho linh hồn nàng được đến cứu thục, tới thiên đường đi… - Súc sinh! Giả dối! Cát Thanh Mai nói: - Tao tự sát còn không phải vì bị mày lừa gạt! Đều bởi vì mày nói ra những lời tuyệt tình kia, thương tổn tao, tao không khống chế nổi chính mình, tao mới tự sát! Mày là súc sinh, mày nhất định đã tiến thành tâm lý thôi miên với tao… - Mai, cô thật sự là quá đáng! Chính cô bỏ qua tính mạng quý giá, phạm vào tội nghiệt, chỉ có thể xuống địa ngực, sao còn không biết sám hối, ngược lại trách tôi đây? Tâm lý tri thức của tôi chỉ dùng tiến hành trị liệu tâm lý cho người khác, sẽ không dùng thương tổn người, tôi cũng sẽ không làm vậy, tôi là con dân của Jesus. Lâm Mạt Duy nói, càng ngày càng trấn định. - Thôi đi, thẩm vấn kiểu như vậy chỉ vô dụng. Trầm Quân Lăng nói: - Cắt thứ bên dưới của hắn xong rồi lại thẩm tra! - Lâm giảng dạy, nghe thấy không? Tùy Qua thản nhiên nói: - Chẳng lẽ ngươi thật muốn cho ta cắt vật của ngươi, ngươi mới bằng lòng thành thật sao? Ánh mắt Lâm Mạt Duy lóe lên vẻ oán độc, sau đó tiếp tục cãi bướng: - Tôi không biết các người đang nói cái gì! Chuyện của Mai, tôi cũng thật xin lỗi, nhưng nàng là tự sát, tự mình lựa chọn, không quan hệ gì với tôi! - Súc sinh! Trước kia mày đã hứa hẹn những gì với tao đây? Cát Thanh Mai phẫn nộ quát. - Mai, cô thật sự là hùng hổ dọa người. Lời hứa hẹn giữa nam nữ còn xem là thật sao? Hơn nữa cô vì đồng ý chỗ tốt mới lên giường với tôi, vốn đã tiết độc tình yêu thần thánh. Cô nhìn không thấu triệt, còn lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa… - Người đê tiện, quả nhiên là vô địch. Trầm Quân Lăng than một câu, một cước đá thẳng vào đũng quần Lâm Mạt Duy. - Ngao! Một tiếng hét thảm vang lên. Qua hồi lâu tiếng kêu thảm thiết mới dừng lại, Lâm Mạt Duy oán hận nhìn Trầm Quân Lăng, trong mắt rốt cục không che giấu được vẻ oán độc: - Cô bé, ngươi hoàn toàn chọc giận ta! Ngươi nhất định sẽ trả giá thật nhiều cho hành vi ngu xuẩn của ngươi! Nói xong, Tùy Qua chợt cảm giác được một cỗ tinh thần lực cường đại từ trên người Lâm Mạt Duy phóng thích, bắt đầu công kích Trầm Quân Lăng, tựa hồ muốn xâm nhập tinh thần thế giới của nàng. - Quả nhiên là ngu ngốc! Tâm niệm vừa động, Tùy Qua điều khiển hồng mông tử khí đem tinh thần lực của Lâm Mạt Duy trói buộc chặt chẽ. Vừa trói buộc tinh thần lực của Lâm Mạt Duy, Tùy Qua nhất thời hoàn toàn hiểu được.
Chương 868: Nguy cơ âm thầm. (1) Share: doctruyen.org Mời đọc Lâm Mạt Duy có lẽ từng thật sự là một giảng dạy Hoa kiều có lòng cầu tiến, nhưng hiện tại hắn chỉ còn lại thể xác mà thôi, bởi vì linh hồn ở bên trong không còn là hắn, mà là một thứ khác – tâm ma! - Đây…đây là vật gì? Ma quỷ sao? Cát Thanh Mai nhìn thấy bộ dạng của tâm ma, dựng đứng tóc gáy hỏi: - Đáng chết! Tôi lại bị ma quỷ mê hoặc! Là dục vọng nội tâm của tôi bị ma quỷ lợi dụng! Tôi thật sự là…rất ngu xuẩn…rất ngu xuẩn! Tùy Qua cũng không khuyên bảo nàng, bởi vì chân tướng hiện tại đã rõ ràng. Đối với nàng mà nói, thừa nhận chân tướng, sau đó nên đi chỗ nàng nên tới, đó mới là chính đồ. Nhưng đối với đầu tâm ma kia, Tùy Qua đương nhiên không tính toán bỏ qua hắn. - Nhân loại đáng giận! Tâm ma Lâm Mạt Duy kêu la: - Ngươi làm sao biết sự tồn tại của ta! - Bởi vì đây không phải lần đầu tiên ta giao tiếp với các ngươi. Tùy Qua nói, ý niệm vừa động, Tây Môn Trung đã tới: - Tây Môn Trung, đã dưỡng tốt thương thế chứ? - Đa tạ chủ nhân quan tâm, đã tốt rồi. Tây Môn Trung nói, sau đó nhìn Lâm Mạt Duy: - Chủ nhân, tên súc sinh cấp thấp này lại va chạm ngài hay sao? Có cần tôi nuốt nó hay không? Lâm Mạt Duy vừa nhìn thấy Tây Môn Trung, lập tức sản sinh lòng sợ hãi, đây là nỗi sợ hãi bản năng. - Chuyện này ngày sau hãy nói. Tùy Qua hỏi: - Không phải ngươi đã nói tâm ma các ngươi bình thường sẽ không xâm nhập thân thể người thường sao? Cảm thấy người thường như con kiến, nhưng tên này lại là chuyện gì xảy ra? - Đang hỏi ngươi đâu! Tây Môn Trung nhìn Lâm Mạt Duy quát. Tây Môn Trung vừa xuất hiện, Lâm Mạt Duy liền dễ bảo, vội vàng nói: - Chủ nhân nguyên lai của thân thể này cũng không phải người thường, tinh thần lực của hắn thật mạnh. Nhưng vẫn kém hơn tâm ma chúng ta rất xa, ngươi cũng biết ở thế giới này, muốn tìm được một người tu hành ngoài tiên thiên kỳ quá khó khăn, càng không nói tới trúc cơ kỳ, còn muốn chiếm cứ thân thể của bọn họ. Khi trúc cơ tâm ma đều như ong vỡ tổ muốn tranh đoạt. Cho nên rơi vào đường cùng, ta mới tuyển thân thể này, tuy rằng hắn không phải người tu hành, nhưng thế giới tinh thần lực rất mạnh. - Hiểu được rồi, ngươi đây là bụng đói vơ quàng. Tây Môn Trung hừ lạnh nói, sau đó cung kính hướng Tùy Qua: - Chủ nhân, hắn nói đều là sự thật. Ở trước mặt tôi hắn cũng không dám nói dối. Đám quỷ dương này, chỉ là dị năng giả mà thôi, nhưng đích xác vẫn mạnh hơn người thường. Tùy Qua không nghĩ tới sự tình lại là như thế. Thật hiển nhiên, sau khi đầu tâm ma kia chiếm cứ thân thể Lâm Mạt Duy, vì che giấu nên kế thừa thân phận cùng sự nghiệp của Lâm Mạt Duy sẵn có. Làm một đầu tâm ma giảo hoạt, hắn đương nhiên biết nên làm sao lợi dụng khuyết điểm nhân tính, sau đó trà trộn trong Đông đại, lừa gạt những nữ sinh khờ dại vô tri. Cát Thanh Mai chỉ là một trong số những người bị hại. Bất đồng chính là Cát Thanh Mai lựa chọn đi hướng cực đoan. Nếu không chỉ sợ ma đầu Lâm Mạt Duy vẫn chưa bị bắt đi ra. Về chuyện Cát Thanh Mai tự sát, có phải nguyên nhân do Lâm Mạt Duy thôi miên hay không, Tùy Qua cũng không hỏi tới, bởi vì hắn không nghĩ sẽ buông tha cho tên này. Nhưng Lâm Mạt Duy hiển nhiên không nghĩ như vậy, nói: - Chuyện các ngươi muốn biết ta đều đã nói, ta chỉ lừa gạt một ít thân thể các nữ sinh, vận khí tốt thì đoạt nguyên âm của các nàng mà thôi, ta căn bản không nghĩ tới muốn giết người. Bởi vì ta biết một khi giết người, sẽ khiến người tu hành của quốc gia này chú ý, hơn nữa không cần giết người ta cũng đạt được thứ mà ta cần, tuy rằng quá trình hơi khó khăn hơn một chút. Nhưng ta thích như thế, hơn nữa các cô gái cũng là tự nguyện hiến dâng, ở thế giới này không tính làm trái pháp luật. Hiện tại ta đã nói hết những gì cần nói, có thể thả ta rời khỏi đi? - Ngươi còn muốn rời đi? Trầm Quân Lăng cười lạnh. - Các ngươi nhất định là người tu hành phục vụ cho quốc gia này đi. Lâm Mạt Duy nói: - Ta biết các ngươi làm việc phải tuân theo pháp luật, ta không có giết người, cho nên ta tin tưởng các ngươi sẽ không vi phạm pháp luật mà giết ta đi? Tùy Qua thản nhiên nói: - Đúng vậy, pháp luật không thể dễ dàng bị giẫm đạp. Nhưng ở địa phương này, người chế định pháp luật vẫn sẽ vi phạm pháp luật. Cho nên ta cũng không để ý ngẫu nhiên vi phạm một chút. Nói xong, Tùy Qua nhìn Tây Môn Trung nói: - Cho ngươi, cầm đi bồi bổ thân thể, sớm phục hồi một chút. - Đa tạ chủ nhân. Tây Môn Trung cảm kích nói, lập tức triển khai cắn nuốt ngay tại hiện trường. Thanh âm tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên. Không qua bao lâu, Lâm Mạt Duy hoàn toàn biến mất, mà Tây Môn Trung thần thái sáng láng. Chứng kiến Lâm Mạt Duy đã biến mất, oán khí của Cát Thanh Mai tựa hồ đã tiêu tán, nhìn Tùy Qua nói: - Cảm ơn anh, Tùy Qua đồng học. Ai, bây giờ nghĩ lại tôi thật sự là rất ngu ngốc, lại bị ma quỷ mê hoặc. Nhưng hết thảy đều chậm, hiện tại tôi cảm giác oán hận trong lòng đã biến mất, hoặc tôi có thể nên đi rồi. Nhưng tôi còn muốn cáo biệt em gái của tôi, hi vọng anh có thể giúp tôi. - Được, không thành vấn đề. Tùy Qua nói: - Vậy cô hãy gặp nàng ở quán cà phê trước trường học đi. Sau khi đáp ứng yêu cầu của Cát Thanh Mai, Tùy Qua đem Trầm Quân Lăng cùng Tây Môn Trung đưa ra khỏi Hồng Mông Thạch. Tùy Qua nghĩ nghĩ, hỏi: - Hiện tại rốt cục có bao nhiêu tâm ma trên thế giới này? Tây Môn Trung lắc đầu đáp: - Chủ nhân, việc này tôi thật sự không rõ ràng lắm. - Như vậy ngươi phỏng chừng một chút, cả Đông Giang phỏng chừng có bao nhiêu đây? Tùy Qua hỏi. - Ngài muốn nói có thân thể hay không thân thể? Tây Môn Trung hỏi. - Cả hai, có chừng bao nhiêu? - Việc này rất khó nói rõ ràng. Tây Môn Trung đáp: - Bởi vì số lượng tâm ma không hình thể thì rất nhiều, tôi nghĩ cả Đông Giang ít nhất vài chục vạn đầu đi… - Hơn mười vạn! Tùy Qua hoảng sợ: - Làm sao lại có nhiều như vậy? Ngươi không phải nói các ngươi chỉ ngẫu nhiên xuyên qua khe không gian đi vào thế giới này sao? Ta còn tưởng rằng mỗi một lần có thể tới thế giới loài người, nhiều lắm chỉ vài con cá lọt lưới mà thôi đâu, không nghĩ tới lại nhiều như vậy! - Chủ nhân, mấy chục vạn đầu thật sự không tính là nhiều. Tây Môn Trung giải thích: - Cả Đông Giang còn có tới hơn ngàn vạn nhân loại. - Như thế nào, các ngươi còn muốn so số lượng với nhân loại sao? Tùy Qua hừ một tiếng: - Mặt khác, thế giới tâm ma của các ngươi rốt cục lại có bao nhiêu tâm ma đây? - Việc này không cách nào tính toán. Nhưng khẳng định là càng nhiều hơn nhân loại. Tây Môn Trung đáp: - Bởi vì thế giới của chúng ta rộng lớn hơn thế giới nhân loại rất nhiều. Mỗi khe không gian xuất hiện, tâm ma bị hút vào ít nhất phải mấy vạn đầu. Cho nên trong Đông Giang có vài chục vạn tâm ma cũng chẳng có gì lạ. - Nhiều ma đầu như vậy? Trầm Quân Lăng kinh hô: - Nghĩ tới tôi cảm thấy da đầu run lên. - Đúng vậy, đích thật làm da đầu người run lên.
Chương 869: Nguy cơ âm thầm. (2) Share: doctruyen.org Mời đọc Tùy Qua nói: - Như vậy không biết đã có bao nhiêu tâm ma có được thân thể. Tựa như Lâm Mạt Duy, xen lẫn trong người bình thường, làm hoạt động cầm thú đâu. - Chủ nhân…việc này chỉ sợ khó biết rõ ràng. Tây Môn Trung nói. - Như vậy từ giờ trở đi ngươi phải tìm hiểu rõ ràng! Tùy Qua lạnh lùng nói: - Không, không cần biết số lượng rõ ràng, trực tiếp đi liệp sát. Ngươi đã không cần tiếp tục bảo hộ Trương Minh. Nhưng ngươi phải cảnh cáo hắn, nếu hắn không an phận làm người, ta sẽ không để ý đem hắn đi hiến tế đổi lấy mảnh nhỏ pháp tắc. - Dạ, chủ nhân. Tây Môn Trung vội vàng nói. Đối với chuyện này Tây Môn Trung thật vui vẻ đi làm. Bởi vì đối với tâm ma mà nói, liệp sát đồng loại cũng không đáng là gì, ngược lại là chuyện thật vui vẻ, là chuyện phi thường hợp lý. Trong lúc liệp sát, chẳng những sẽ thu được lực lượng, còn thu được khoái cảm. - Vậy ngươi đi đi, hiện tại lập tức bắt đầu. Tùy Qua nói. - Dạ, chủ nhân yên tâm, tôi sẽ đem bọn chúng từng bước đào ra! Nói xong Tây Môn Trung liền rời đi. - Tùy Qua, sao anh bỗng nhiên lại tức giận như vậy? Trầm Quân Lăng hỏi. - Ai, anh vốn nghĩ những tâm ma kia chỉ có hứng thú với tu hành giới, ngẫu nhiên mới xuống tay đối với người bình thường. Nhưng không nghĩ tới người tu hành ngày càng ít, những tâm ma bụng đói vơ quàng lại bắt đầu trực tiếp xâm lấn người thường, còn làm ra nhiều chuyện cầm thú như vậy. Hắn lại đem chuyện của Huyền Cốt lão ma cùng Bạch Lang Nhân Ma kể qua một lần. Trầm Quân Lăng nghe xong giận dữ nói: - Đám ma đầu kia, quả nhiên không phải thứ tốt gì! Đáng chết! - Phải, nếu những ma đầu kia chiếm thân thể người thường, ngoan ngoãn thì cũng thôi, mấu chốt là sau khi chiếm được chỉ biết tuân theo pháp tắc của chúng nó, người thường trong mắt bọn nó chỉ như con kiến, chúng căn bản không để ý sự chết sống của họ. Ai, anh chỉ là không nghĩ tới ma đầu lại nhiều như vậy, nguy hại to lớn như thế. - Số lượng ma đầu nhiều như vậy, anh hẳn nên gọi người của Long Đằng hỗ trợ dùm đi. Trầm Quân Lăng nhắc nhở. - Phải đó. Có lẽ bọn họ không nghiên cứu về tâm ma nhiều lắm, nhưng có đề phòng vẫn tốt hơn. Anh dù sao có cảm giác, hiện giờ đột nhiên xuất hiện nhiều tâm ma như vậy, có phải sắp xảy ra đại họa gì hay không. Thiên hạ rối loạn tất sinh yêu nghiệt. Số lượng ma đầu khủng bố như thế, có phải sắp có chuyện gì thật đáng sợ sẽ phát sinh. Vì thế Tùy Qua lại gọi điện cho Trần Mã Khả. - Tùy huynh đệ, tối nay sao cậu liên tục gây rối tôi đây? Trần Mã Khả tả oán: - Cậu không biết tôi đang cùng một gián điệp chơi thật cao hứng, sao cậu luôn quấy rầy hứng trí của tôi. - Có chính sự. Tùy Qua nói: - Chuyện về tâm ma, hiện tại không biết Long Đằng hiểu biết tình huống về chúng được bao nhiêu? - Tâm ma? Trần Mã Khả nói: - Loại vấn đề này phải hỏi tổ trưởng Diệp Phong của bát tổ. - Vừa rồi tôi thẩm vấn xong giảng dạy Lâm Mạt Duy kia, hắn là một tâm ma. Tùy Qua nói. - Lại là một tâm ma? Trần Mã Khả nói: - Nếu như tôi nhớ không lầm, lần trước cậu xử lý hai tội phạm truy nã, căn cứ theo lời cậu nói là hai tâm ma đi? - Không phải căn cứ theo lời của tôi, mà sự thật chính là như vậy. Nói như vậy xem ra Long Đằng cũng không hiểu biết nhiều về tình huống tâm ma. Ai, đây thật không phải chuyện tốt. - Lão đệ, cậu nói chuyện thật mơ hồ, thật không rõ ràng, còn cả kinh nhất chợt, rốt cục lại là tình huống nào? Trần Mã Khả hỏi. - Ý của tôi là hiện tại có không ít tâm ma đang bồi hồi chung quanh chúng ta. Hơn nữa bên trong có một chút ma đầu đã chiếm cứ thân thể người thường, hơn nữa đang làm một ít hoạt động cầm thú! Tùy Qua nói. - Vậy sao? Có bao nhiêu đầu? - Cả Hoa Hạ sao? Tùy Qua nghĩ nghĩ, nói: - Tính bảo thủ một chút đi, ít nhất mấy ngàn vạn đầu! - Mấy ngàn vạn đầu? Trần Mã Khả kinh hô: - Làm sao có thể! Đây chẳng phải là đi nhà cầu đều có thể gặp phải hai đầu? - Phải. Tùy Qua đáp: - Cho nên anh phải nhớ kỹ luôn tâm thần hợp nhất, miễn cho bị tâm ma chiếm cứ thân thể. Theo tình huống trước mắt mà xem, hiện tại do số lượng tâm ma quá nhiều, cho nên đã bắt đầu bụng đói vơ quàng! - Ta kháo! Chẳng lẽ những “cô hồn dã quỷ” thậm chí không có hình thể lại dám tạo phản hay sao chứ? Trần Mã Khả kinh hô. - Chúng còn lợi hại hơn cả cô hồn dã quỷ. Tùy Qua nói: - Tóm lại tin tức tôi biết là bao nhiêu đó, chuyện còn lại các anh tiếp tục nghĩ biện pháp. - Đây cũng không phải chuyện tốt. Trần Mã Khả nói, ngữ khí chợt nghiêm túc: - Tôi phải hội báo với Tang lão đại. Đúng rồi, cậu thẩm vấn xong giả quỷ dương kia, nếu muốn làm rụng cũng không sao, cho hắn lưu toàn thây. Dù sao hắn quốc tịch nước ngoài, chúng ta phải an bài hiện trường tử vong “ngoài ý muốn” cho hắn, việc này không cần cậu quan tâm. Tùy Qua nói: - Kỳ thật, không cần cho hắn tử vong ngoài ý muốn. Tôi nghĩ…chỉ cần điều hắn về nước là được. - Nhẹ nhàng bỏ qua cho nó? Trần Mã Khả kinh ngạc hỏi. - Tâm ma trên người hắn tôi đã thủ tiêu. Tùy Qua nói: - Nhưng tôi có thể nhét một đầu tâm ma khác đi vào, đuổi hắn chạy về Mỹ, vĩnh viễn không cho phép trở về, hắn muốn tai họa phải đi tai họa ở bên đó. - Hắc…chủ ý này tốt, dù sao đi nữa hắn cũng quốc tịch Mỹ thôi. Trần Mã Khả nói: - Như vậy chuyện này tôi lập tức hội báo với Tang lão đại. Nếu như có tin tức khác, tôi sẽ mau chóng liên hệ với cậu. Trần Mã Khả cúp điện thoại, Trầm Quân Lăng hỏi: - Sao vậy, anh thật sự muốn nhét một đầu tâm ma khác đi vào thân thể Lâm Mạt Duy, sau đó đem hắn đưa đi Mỹ? - Sao vậy? Tùy Qua thoáng kinh ngạc, giải thích: - Anh làm như vậy chỉ bớt việc cho Long Đằng mà thôi. Dù sao bên kia cường thế như vậy, chết chó mèo còn nghiêm trọng hơn chết người bên chúng ta, thậm chí còn đòi đi kháng nghị. Nếu như vậy đem hắn đưa về chẳng phải càng bớt việc sao. - Nhưng mà…vạn nhất hắn lại giống như tên kia, sau khi về bên đó lại đi tai họa các cô gái làm sao bây giờ? Trầm Quân Lăng thở dài: - Dù sao đó cũng là phụ nữ, làm vậy thật không tốt đâu. Nghe được lời này, Tùy Qua đột nhiên cười ha ha: - Tiểu Quân Quân, em thật không biết hay lại giả vờ hồ đồ đây? - Giả bộ hồ đồ cái gì? Trầm Quân Lăng ngạc nhiên nói: - Em cần gì giả bộ hồ đồ chứ, chẳng lẽ em nói sai rồi sao? Con gái Mỹ không phải là con gái sao, không nên được bảo hộ sao? - Em thật buồn lo vô cớ. Tùy Qua thở dài: - Nếu đầu tâm ma khác cũng biến thành cầm thú nhã nhặn như tên kia, vậy cũng không sao, để cho hắn vào trường học Mỹ mà dụ dỗ nữ sinh đi. Vấn đề là trong đại học Mỹ, hắn làm sao lừa được nguyên âm xử nữ đây, nghe nói tới tuổi đó cũng đã không còn rồi. Nếu hắn xuống tay với vị thành niên, cảnh sát Mỹ nổi tiếng thế giới làm sao có thể buông tha hắn ?
Chương 870: Nếu như yêu nhau. Share: doctruyen.org Mời đọc Trầm Quân Lăng nghe lời này chợt đỏ mặt, nói: - Trong đầu anh không biết luôn chứa chuyện gì. Nhưng xem như anh nói chuyện có đạo lý đi. Tốt lắm, đi ra tới trường học đi thôi, Cát Thanh Mai còn muốn cáo biệt với em gái của nàng đâu. - Ai, đúng vậy. Tùy Qua thở dài, mang theo Trầm Quân Lăng bay lên trời, đi tới hiệu khu Phát Phong. Hai người ngự không mà đi nên tới sớm hơn một bước. Nhưng Cát Hiểu Mẫn, Cao Phong cùng Giang Đào rất nhanh đã đến, chỉ không thấy Liễu Tiểu Đồng. - Huynh đệ, tôi còn có một việc muốn cầu cậu. Giang Đào lôi kéo Tùy Qua nói. - Nghĩ cũng đừng nghĩ. Tùy Qua trầm giọng nói: - Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng sinh tử đã định, âm dương lập phán, bất luận kẻ nào cũng không thể nghịch chuyển, cậu nghĩ tôi là thần tiên sao, tôi chỉ biết chút thuật thông linh mà thôi. Tùy Qua biết Giang Đào muốn nói gì, tiểu tử này vì lấy lòng Cát Hiểu Mẫn, chẳng khác gì bị nhập ma, không ngờ còn muốn nhờ Tùy Qua hoàn hồn cho Cát Thanh Mai, điều này sao có thể. Ít nhất hiện tại Tùy Qua không có bổn sự này. - Huynh đệ… Giang Đào tựa hồ còn chưa chịu hết hi vọng. - Giang Đào, đừng làm khó dễ Tùy Qua. Cát Hiểu Mẫn thở dài: - Sinh tử có mạng, sự tình đã đúc thành, có lẽ không thể quay đầu lại. Tôi phải đi cáo biệt với chị của tôi đây. - Đi thôi. Tùy Qua đem hồn phách của Cát Thanh Mai đặt vào bên trong phòng, sau đó để Cát Hiểu Mẫn cầm theo Động Minh Thảo đi vào. Nửa giờ sau, Cát Hiểu Mẫn mới từ bên trong đi ra, nước mắt mơ hồ. Sau đó Tùy Qua lấy ra Mặc Yểm Liên, dùng quang hoa chiếu vào Cát Thanh Mai, làm sạch hồn phách của nàng: - Cát Thanh Mai, chấp niệm trong lòng cô đã tiêu trừ, linh hồn cũng được làm sạch, hiện tại cô có thể cảm ứng được chỗ kia tồn tại rồi. Đi thôi, đó mới là địa phương cô nên đi, luân hồi cũng không phải chấm dứt, mà chỉ là một sự bắt đầu khác. - Cảm ơn anh. Cát Thanh Mai nói, hồn phách xuyên qua trần nhà, biến mất trong bầu trời đêm. Cao Phong cùng Giang Đào đưa tiễn Cát Hiểu Mẫn quay trở về trường học. Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng đứng ở cửa quán cà phê, nhìn theo bóng lưng ba người, nói: - Ba người thật là một loại bi kịch. Hai người họ phải có người rời khỏi, nếu không chỉ sợ cả hai cũng không hi vọng. - Đàn ông các anh có phải luôn vô tâm vô phế, chị của người ta vừa mới qua đời, nhanh như vậy đã muốn đánh chủ ý với người ta. Trầm Quân Lăng thấp giọng mắng, sau đó đẩy tay Tùy Qua đang ôm eo của nàng: - Thành thật một chút! - Không phải vô tâm vô phế, là cuộc sống thì không nên đắm chìm trong bi thống. Tùy Qua nói: - Chúng ta nên luôn nhìn về phía trước. Vĩnh viễn đắm chìm trong bi thống, đối với người chết chưa hẳn là chuyện tốt. - Có ý tứ gì? - Không ít linh hồn người chết có đôi khi lựa chọn ở lại bên cạnh người thân của mình. Nhưng loại quan tâm này cũng là một loại chấp niệm, có chấp niệm thì không thể đi vào Minh giới luân hồi. Cho nên kẻ sống càng thêm đau lòng, càng bi thống, linh hồn người chết càng khó thể giải thoát. - Không ngờ còn có ý tứ như thế sao. Trầm Quân Lăng nói: - Như vậy nếu chúng ta yêu nhau, sau đó có một người em treo, anh cũng sẽ không bi thương, sau đó anh hi vọng hồn phách của em sớm siêu thoát một chút sao? - Ách…nếu em thật sự treo, hồn phách của em lựa chọn rời khỏi anh sao? Tùy Qua hỏi. - Nếu anh vô tâm vô phế, nếu vui vẻ còn sống, em đương nhiên sẽ rời đi. Trầm Quân Lăng nói: - Nhưng nếu anh thật sự vì em thống khổ, cho dù không thể đầu thai luân hồi, em cũng sẽ ở lại bên cạnh anh. - Tiểu Quân Quân, em thật tốt! Tùy Qua cảm thán: - Yên tâm đi, nếu chúng ta thật sự yêu nhau, sẽ không có bất kỳ điều gì có thể đem chúng ta tách ra, dù chết cũng không được. Nếu em thật sự treo, anh cũng sẽ dùng hết mọi biện pháp nghịch chuyển sinh tử, cho dù vì vậy gặp phải thiên địa lôi kiếp anh cũng không quan tâm! Nói xong lời này, bàn tay của hắn lại vươn về hướng eo Trầm Quân Lăng. Ngay khi Tùy Qua còn đang nghĩ vẩn vơ, Trầm Quân Lăng chợt nói: - Vạn nhất em không cúp, mà anh cúp trước đây? - Vậy em không nghĩ biện pháp cứu anh sao? Tùy Qua buồn bực nói: - Anh làm sao có thể rơi rụng trước đâu. - Nếu anh thật sự rơi rụng trước, em sẽ cho anh giải thoát đi đầu thai. Trầm Quân Lăng cười nói. - Vì sao? Tùy Qua hỏi: - Em làm vậy quá ngoan độc chứ. - Anh đi đầu thai, uống canh Mạnh Bà, Vong Tình Thủy, quên hết tình trái oan nghiệt kiếp này, sau đó anh chỉ thuộc về một mình em. Trầm Quân Lăng xúc động nói: - Em sẽ đi tìm anh, dưỡng anh trưởng thành, không cho anh tiếp xúc nữ nhân khác. Tùy Qua đồng học phát hiện mình hình như bị cảm động. Không, thật sự là bị cảm động. Hắn vốn tưởng rằng hắn chỉ bị Đường Vũ Khê cảm động, nhưng hắn sai lầm rồi, Trầm Quân Lăng thoạt nhìn có đôi khi như vô tâm vô phế, nhưng vẫn biết nói vài câu thật có lực sát thương. Có lẽ vô tâm vô phế chỉ là biểu tượng của nàng, nội tâm nàng lại tình ý thật sâu đi. Nhưng Tùy Qua đồng học cũng không muốn lộ ra bộ dạng bị cảm động rối tinh rối mù trước mặt nàng, nếu không nhất định sẽ bị nha đầu kia cười nhao, vì thế trong miệng nói: - Anh chuyển sang kiếp khác em lại mang anh đi, sau đó nuôi anh, chúng ta biến thành quan hệ gì? Anh chẳng phải thành con của em, thành con nuôi của em sao? - Đúng vậy, đến lúc đó anh còn phải gọi em là mẹ. Trầm Quân Lăng hừ một tiếng. - Vậy thật quá tà ác. Tùy Qua nói, rẽ đề tài: - Tối nay bận việc cả đêm, nhưng cuối cùng đã đem sự tình giải quyết. Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên đi ngủ sớm đi. - Là anh, mà không phải chúng ta. Trầm Quân Lăng nói: - Anh đừng muốn lợi dụng, dù tiện nghi trên miệng cũng không được. - Vậy sao? Tùy Qua cười cười: - Chẳng lẽ em không muốn đột phá tiên thiên kỳ sao? Không biết em có phát hiện hay không, từ sau khi đột phá tiên thiên kỳ, làn da của Vũ Khê đã khá hơn nhiều, sáng ngời trơn mượt, nộn như trẻ con, còn có hương vị sơ sinh mới có…ai, ưu đãi nhiều lắm… Trầm Quân Lăng quả nhiên động tâm, oán hận nói: - Vậy còn chờ cái gì, nhanh chóng làm cho lão nương đột phá tiên thiên kỳ! - Anh không phải đã nói rồi sao, muốn đột phá trăm phần trăm, là phải phối hợp công pháp song tu… - Đừng bậy bạ! Trầm Quân Lăng ngắt lời hắn: - Anh có tin hiện tại em lập tức gọi điện cho Đường Vũ Khê, nói cho nàng biết nội tâm của anh xấu xa bao nhiêu, linh hồn dơ bẩn thế nào! - Đừng nói khoa trương như vậy. Tùy Qua nói: - Kỳ thật anh chỉ muốn tốt cho em, công pháp song tu cũng có rất nhiều chỗ tốt, Nê Thủy đan pháp vốn là công pháp tu luyện chính đạo được truyền từ xưa… - Nếu anh còn nói lời vô ích, em sẽ bỏ anh ở lại đây một mình. Trầm Quân Lăng nói. - Được rồi, xem như anh sợ em. Tùy Qua nói, đành đi cùng Trầm Quân Lăng về nhà của nàng. - Ai, tối nay đúng là qua lại gây sức ép đâu. Đi tới nhà Trầm Quân Lăng, Tùy Qua than thở.