CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 41: Khả nghi(2) Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc - Không có? Tôi nhớ rõ chính tay tôi đã để điện thoại di động ở trên bàn. Hiện tại quay vào, tôi phát hiện đã không thấy điện thoại của mình đâu! Nếu không có ai vào, sao tôi không tìm thấy điện thoại di động của mình hả? Ngô Lượng sầm mặt khiển trách. - Đội trưởng, xin anh bớt giận! Hiện tại cho dù người ta có làm, người ta cũng không dám thừa nhận! Một khi thừa nhận có người tiến vào, đó là không làm tròn bổn phận! Tiền Hưng đứng ở bên cạnh, trong lời nói đầy vẻ châm chọc. - Tiền Hưng, thằng khốn kiếp kia, mày nói cái gì hả? Ít ngậm máu phun người thôi! Tống Thiên vừa nghe, cơn tức liền dâng lên. - Tống Thiên, đừng trách tôi nói khó nghe! Buổi tối hôm nay chính là do anh cùng Lăng Phong trực! một nhà xưởng to như vậy, cũng chỉ có hai người các anh. Nếu không có người khác tiến vào, vậy chỉ có một khả năng. Đó là hai người anh và Lăng Phong cùng trộm! Tiền Hưng khiêu khích nói. - Tiền Hưng, nói chuyện quy củ một chút! Đừng tưởng rằng làm một con chó thối cho đội trưởng tép riu, thì anh ta có thể giúp cậu một chỗ dựa, cậu liền ngẩng mặt lên trời ! Tôi không nói gì khác ngoài một câu, lấy chứng cớ ra! Tống Thiên tức giận đến mức đầu cũng nổi gân xanh. - Tiền Hưng nói cũng không phải là không có lý. Buổi tối, công nhân trong nhà xưởng đều đã về hết. Nhiều nhất cũng chỉ có xưởng trưởng Lý rời khỏi đây muộn một chút! Cuối cùng cũng chỉ còn lại có hai người các anh trực đêm. Chẳng lẽ xưởng trưởng Lý sẽ lấy điện thoại của tôi? Chuyện như vậy, dù có đánh chết, Ngô Lượng tôi cũng không tin. Hai người các anh là những người duy nhất có thể vào hiện trường. Ngoại trừ hai người các anh ra, không có người nào khác! Tôi thấy, nếu anh muốn chứng minh mình trong sạch, có phải nên đưa lấy ra chút bằng chứng chính xác hay không? Ngô Lượng cười lạnh nhìn Tống Thiên. - Ngô Lượng, anh đừng có thả rắm ra đây. Anh chỉ có chức quan bé bằng hạt vừng, hạt đậu, đừng tưởng rằng cái đuôi của mình đã vểnh lên trời. Cho dù tôi không có tiền, cũng không có khả năng coi trọng cái di động nát của anh! Tống Thiên chịu không nổi khi bị người khác vu oan, nói chuyện rất kích động. - Hừ, ai chẳng biết đội trưởng vừa mới đổi di động mới, Crazy Love 4, là di động trị giá bốn năm nghìn đồng. Không chừng có người đỏ mắt sẽ làm tới chuyện gì. Nếu có tâm tư không đứng đắn, vậy cũng có thể hiểu được ! Tiền Hưng tiếp tục châm dầu vào lửa. - Mẹ kiếp, hôm nay tao không đánh chết mày, tao không phải họ Tống. Tống Thiên tức giận gầm lên nhào tới định đánh Tiền Hưng. Ngô Lượng ỷ vào thân thủ của mình, lập tức đẩy Tống Thiên ra, chắn ở trước mặt Tiền Hưng. - Chuyện hôm nay, hai người các anh nhất định phải cho tôi một công đạo. Tiền Hưng, hiện tại gọi điện thoại, bảo Lăng Phong ở cửa sau qua đây một chút! Tôi muốn thẩm vấn bọn họ thật kỹ càng! - Tôi đã hiểu, đội trưởng! Tiền Hưng cầm lấy bộ đàm trên bàn, nói. - Lăng Phong, đội trưởng phân phó, nhanh qua đây một chuyến! - Rất xin lỗi, hiện tại tôi đang làm nhiệm vụ, không thể rời khỏi đây. Nếu xảy ra chuyện gì, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho tôi? Lăng Phong rất không khách khí nói. - Đưa bộ đàm cho tôi! Ngô Lượng trực tiếp giằng lấy bộ đàm trong tay Tiền Hưng. - Lăng Phong, hiện tại đội trưởng tôi nghi ngờ các anh trộm điện thoại di động của tôi. Anh lập tức qua đây, nếu không, tôi không thể không nghi ngờ anh chính là người trộm di động của tôi, cho nên sợ hãi, muốn giấu tang vật! Lăng Phong đang nhìn chằm chằm vào máy tính trên bàn, lập tức cảm thấy sửng sốt. Lý do sứt sẹo như vậy cũng dùng được sao? - Đội trưởng, lời của anh nói ra thật sự có chút khó nghe. Ngay cả cục Công an bắt người bị tình nghi phạm tội, cũng không dám vu oan giá họa như vậy! Chẳng lẽ anh cho rằng quyền lực của anh còn lớn hơn cả cơ quan quốc gia sao? Nếu không có bằng chứng chính xác, vậy mời anh không nên tùy tiện vu oan cho tôi. Cẩn thận kẻo tôi tố cáo anh tội phỉ bang đấy! - Lăng Phong, vì sao cậu không dám qua? Nếu cậu thật sự không thẹn với lương tâm, chẳng lẽ không dám để tôi giáp mặt thẩm vấn sao? Ngô Lượng tiếp tục phép khích tướng. Anh ta không biết, vào lúc này, Lăng Phong đã lấy di động ra, mở phần ghi âm, thu âm toàn bộ những lời Ngô Lượng vừa nói. - Chuyện này không phải là vấn để có dám hay không, mà là vấn đề là tôi không muốn. Anh chỉ là một đội trưởng, một đội trưởng đội bảo vệ mà thôi, không phải cảnh sát, không phải tòa án. Anh không có quyền thẩm vấn tôi. Tôi cũng có quyền từ chối thẩm vấn của anh. Nếu anh thật sự nghi ngờ tôi trộm điện thoại di động của anh, anh có thể đến cục Công an báo án. Nếu cục Công an gọi tôi tới thẩm vấn, tôi sẽ không phản kháng! Nhưng nếu là anh, rất xin lỗi, anh không có cái quyền đó! Hiện tại Lăng Phong đã mở ghi âm, nói chuyện rất chú ý kỹ xảo, để lưu lại bằng chứng đủ để tóm được bọn họ. - Hừ, làm sai lại sợ người khác biết. Nếu cậu thật sự trong sạch, vậy cậu qua đây để tôi hỏi một chút, để tôi tìm thử xem thế nào? Nếu như có người nghi ngờ tôi, tôi có thể không thẹn với lương tâm để anh ta tùy ý điều tra! Điều này căn bản không phải là tổn thất, mà là một cơ hội để chứng minh bản thân mình trong sạch! Tôi nghĩ, đến lúc đó nếu cậu thật sự có thể chứng minh cậu trong sạch, tôi sẽ nhận lỗi với cậu! Ngô Lượng tiếp tục nói. - Rất xin lỗi, đội trưởng, thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý được. Nếu không có chuyện gì khác, tôi sẽ cúp máy đây. Tôi còn phải làm nhiệm vụ của mình! Lăng Phong trực tiếp nói. - Lăng Phong, hiện tại cậu qua đây cho tôi. Nếu trong thời gian cậu tới đây mà xảy ra chuyện gì, Ngô Lượng tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không bắt cậu gánh vác chút trách nhiệm nào! Ngô Lượng quát vào bộ đàm. - Cho dù vậy, tôi vẫn không có lý do gì để đồng ý! Lăng Phong vẫn thản nhiên nói. - Hừ, Lăng Phong, vừa rồi vì Tống Thiên phản kháng, ra tay với tôi, đã bị tôi chế phục! Ngô Lượng đột nhiên nói. - Cái gì? Các anh đã làm gì anh Tống thế hả? Đột nhiền lông mày Lăng Phong nhíu chặt lại, trong giọng nói có phần phẫn nộ. Nhưng lọt vào trong tai Ngô Lượng, phản ứng của Lăng Phong lại có một tầng ý nghĩa khác. Anh ta tưởng rằng, sau khi Lăng Phong biết kết cục Tống Thiên bị đánh, vì không muốn bị đánh, khẳng định sẽ thành thành thật thật nghe lời anh ta. Dù sao cái này cũng là thói đời. Mọi người tình nguyện chịu uất ức một chút, cũng không muốn đánh! Nhưng anh ta lại không biết, tên Lăng Phong này hoàn toàn chỉ vì lo lắng cho Tống Thiên, không biết Tống Thiên bị anh ta đánh tổn thương thành bộ dáng nào nên mới phẫn nộ. - Nếu cậu đã biết, vậy nhanh qua đây, nếu không... - Tốt, tôi sẽ qua! Lăng Phong bật người đứng dậy tắt bộ đàm. Sau khi thu xếp sơ qua một chút, Lăng Phong lấy từ trong túi tùy thân của mình một máy tính nhỏ, gắn chặt lên trên cánh tay, khởi động máy, liên kết tín hiệu với máy tinh theo dõi trong nhà xưởng, đưa mật mã vào. Rất nhanh sau đó, máy tính nhỏ trên cánh tay đã hiện lên hỉnh ảnh của camera theo dõi trong nhà xưởng. Hắn dùng ngón trỏ của tay phải lên bàn phím nhỏ phía trên, ấn vài cái, lựa chọn tần số theo dõi nhìn toàn cảnh. Tuy rằng Lăng Phong cho rằng, Ngô Lượng không có khả năng ngốc đến mức độ, ngang nhiên điều Lăng Phong đi nơi khác, sau đó để kẻ trộm nhân thời cơ tiến vào. Làm như vậy quả thực chính là trực tiếp nói cho người khác biết, mình chính là tay trong của kẻ trộm! Nhưng, thói đời hạng người nào cũng có, Lăng Phong cũng không dám cam đoan, có phải Tiền Hưng và Ngô Lượng ngốc tới mức tồi tệ, ngốc tới mức cả nhân loại cũng không ngăn cản được ! Nhưng ai mà biết được, tất cả mọi chuyện đều có thể! Sau khi làm tốt tất cả những điều này, Lăng Phong mới chạy về phía cửa chính. Hiện tại hắn rất lo lắng cho an nguy của Tống Thiên. Dù sao nếu đấu một chọi một, Tống Thiên thật sự không phải là đối thủ của Ngô Lượng!
CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 42: Tống Thiên bị thương (1) Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Lăng Phong vội vàng chạy tới trước cửa phòng bảo vệ, một cước đá văng cánh cửa. Hắn lập tức nhìn thấy Tống Thiên còn đang ôm ngực ngồi dưới đất. Ngô Lượng lại đang rất ngạo mạn ngồi ở trên ghế, cười lạnh. Mà Tiền Hưng đứng ở bên cạnh, trước sau như một vẫn bộ dạng của chó săn, nhìn Lăng Phong với vẻ rất vui sướng khi người gặp họa. - Ôi, Lăng Phong, lâu như vậy mới qua đây, có phải đã đem tang vật dấu đi hay không vậy? Tiền Hưng khiêu khích nói. - Cút đi! Lăng Phong không thèm để ý tới y, trực tiếp đi đến bên cạnh Tống Thiên, nâng Tống Thiên dậy. - Anh Tống, anh thế nào rồi? Có cần phải đi bệnh viện kiểm tra hay không? - Không cần, lần này ông trời còn chưa muốn cái mạng của tôi! Tống Thiên chống đỡ rất quật cường đứng lên. - Lăng Phong, cậu làm vậy là không coi đội trưởng tôi ra gì phải không? Tôi cũng ngồi ở chỗ này lâu như vậy, mà cậu không lại hoàn toàn không hề đếm xỉa gì đến tôi sao? Đây là thái độ làm người của cậu hay sao? Ngô Lượng vỗ bàn quát lớn. Lăng Phong nghiêng đầu nhìn gã một cái, trên mặt lộ rõ sát khí. - Đội trưởng Ngô, tôi kính trọng anh là đội trưởng, là một tiền bối, nhưng mong anh cũng hiểu được một chút tự trọng. Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước. Lăng Phong tôi cũng không phải là người dễ chọc đâu! - Ôi. Đội trưởng, anh nghe thấy không? Người ta nói vậy chính là không coi đội trưởng ra gì, chính là khiêu khích quyền uy của đội trưởng đấy! Tiền Hưng rất với vẻ rất muốn gây sự. - Tiền Hưng, câm miệng, đứng sang một bên cho tôi! Ngô Lượng nghiêm mặt khiển trách. - Dạ, đội trưởng! Tiền Hưng rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng qua một bên. - Lăng Phong, đây là thái độ của cậu sao? Cậu cũng biết, trong xã hội hiện nay, muốn tìm được một công việc ổn định thật sự khó khăn tới mức nào. Nhất là cậu là thiếu niên từ nông thôn lên, không hề có chỗ dựa vững chắc, không người thân thích. Có thể tìm được một công việc ổn định như vậy, đó là nhờ tổ tiên nhà cậu mồ yên mả đẹp! Nếu cậu thật sự không biết quý trọng, vậy tôi sẽ rất thông cảm giúp thôi làm công việc này! Ngô Lượng bắt đầu lấy việc khai trừ để đe dọa Lăng Phong. - Ha ha, đại đội trưởng Ngô, quyền lực của anh thật sự đúng là không nhỏ. May mắn là anh mới chỉ là đội trưởng một đội nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ. Trước không nói đội trưởng anh dựa vào phương pháp đê tiện gì mà dọa nạt người khác. Hiện tại, anh chỉ làm đội trưởng một đội nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, cái đuôi của anh cũng đã vểnh lên trời. Nếu cho anh làm một xưởng trưởng, hoặc là cho anh làm một thôn trưởng tạm thời, không chừng anh thật sự xem mình trở thành là người lãnh đạo quốc gia! Anh có quyền gì mà khai trừ người khác? Đây là quyền mà xưởng trưởng Lý giao cho của anh? Hay là cô em gái tiểu tam của anh trao cho anh quyền này! Hiện tại Lăng Phong hoàn toàn nổi giận, những lời nói ra cũng rất chói tai. Ngô Lượng kiêng kị nhất chính là người khác nhắc tới chuyện gã đưa em gái cho xưởng trưởng Lý làm vợ ba. Đây là bệnh không tiện nói ra của gã, cũng nhất định không muốn thấy người khác nói ra. Nếu như có thể, gã hận không thể khiến tất cả những người biết chân tướng của sự việc này đều câm miệng. Mà hôm nay không ngờ tên Lăng Phong này lại chỉ thẳng vào mặt gã, châm chọc gã. Điều này khiến gã nổi cơn thịnh nộ! - Lăng Phong, hiện tại cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không? Nếu cậu không muốn bị đánh, tôi khuyên cái miệng của cậu nên sạch sẽ một chút cho tôi. Bằng không, tôi thật sự không ngại giúp đỡ cậu, thay mặt cha mẹ của cậu, dạy dỗ cho cậu con trai không nên thân của bọn họ một bài học, để biết cái gì gọi là quy củ! Ngô Lượng hạ thấp giọng quát. - Thật buồn cười, đội trưởng Ngô, không phải anh tính ỷ vào mình xuất thân từ bộ đội đặc chủng đấy chứ? Anh tưởng rằng mình rất cứng rắn sao? Thử nhìn lại xem cái bụng bầu của anh đi đã. Với thân thủ của anh như vậy, còn không biết xấu hổ nói mình từng là một quân binh. Tôi thật sự thấy anh rất dọa người! Chưa từng thấy qua một quân binh nào tệ hại tới mức không chịu nổi như vậy. Ở trước mặt Hùng trọc, không phải anh sẽ tỏ ra mình đáng thương chứ? Chẳng lẽ khi anh ở trong đội quân, huấn luyện viên của các anh cũng chỉ dạy các anh nắm quả hồng mềm nhũn thôi sao? - Lăng Phong! Cậu thực sự muốn bị ăn đòn rồi! Ngô Lượng đã hoàn toàn bị Lăng Phong chọc giận. Gã từ trên ghế đứng phắt dậy, một quyền đánh về phía mặt Lăng Phong. Lăng Phong chỉ là nhẹ nhàng nghiêng người một cái, một quyền của Ngô Lượng đã thất bại đánh vào khoảng không. Thân thể gã mất đi trọng tâm, nghiêng về phía trước, rất xấu hổ va vào tường. Ngô Lượng đau đớn, một chống vào bức tường, tay tay chống lưng, nhe răng trợn mắt gầm lên đầy giận dữ với Lăng Phong. - Nếu cậu là đàn ông, thì đừng có trốn tránh, đánh tay đôi với tôi một trận! Đã biết trốn, thì cậu còn tính là nam nhân cái quái gì chứ hả! - Thật buồn cười, ai nói với anh là, đánh nhau nhất định không được trốn chứ? Chẳng lẽ khi các anh ở trên chiến trường, đội trưởng các anh nói cho anh biết rằng, đạn đến thì không thể trốn sao? Bản lĩnh không bằng người thì chính là bản lĩnh không bằng người. Đánh lén một quyền cũng đánh không trúng, còn không biết xấu hổ bảo người khác không được trốn! Không phải tất cả mọi người là kẻ ngốc, đứng ở đó cho anh đánh! Lăng Phong châm chọc nói. - Khốn kiếp! Ngô Lượng rống lên một tiếng, lập tức cảm thấy phần eo đau nhức đến mức co rúm lại. - Đội trưởng, đội trưởng, anh không sao chứ? Tên chó săn Tiền Hưng vội vàng tiến lên đỡ Ngô Lượng. - Lăng Phong, cậu cũng hơi quá đáng rồi! Một quyền vừa rồi của đội trưởng sao có thể thật sự đánh cậu được. Cậu có cần thiết phải làm thật như vậy không? Còn khiến lưng của đội trưởng bị đau nữa. Cậu thật sự là không hiểu chuyện! Nếu một quyền vừa rồi của đội trưởng thật sự dùng hết sức, vậy thân thể gầy yếu của cậu làm sao có thể trốn được chứ? Tiền Hưng giải vây giúp cho Ngô Lượng nói. - Người trẻ tuổi không hiểu chuyện. Tiền Hưng, cậu cũng đừng đôi co với hắn làm gì! Sắc mặt Ngô Lượng liền đổi, rất hài lòng bước xuống một bậc. - Tôi thật sự chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như hai người. Tôi thật sự cảm thấy mất mặt thay cho cha mẹ của hai người! Tống Thiên thật sự là nhìn không được, khinh bỉ nói. - Được rồi, nếu lưng đội trưởng Ngô đã bị đau, vậy chuyện hôm nay có phải nên dừng ở đây hay không? Hiện tại tôi còn có nhiệm vụ cần phải làm, không có tâm tình ở đây đùa với với hai người đâu! Lăng Phong tức giận nói. - Khoan đã! Ngô Lượng vội vàng ngăn lại. - Tiền Hưng, nhanh, đỡ tôi ngồi xuống, đỡ phần lưng! Tiền Hưng xum xoe lấy lòng rất giống với Lý Liên Anh đỡ Từ Hi Thái Hậu vậy, đỡ lưng Ngô Lượng ngồi xuống. - Lăng Phong, hiện tại tôi chính thức hỏi cậu. Đêm nay khi hai người trực đêm, có đi qua văn phòng đội bảo vệ hay không? Ngô Lượng lấy lại bình tĩnh hỏi. - Không có! Lăng Phong tức giận trả lời. - Tốt lắm, nếu không có, vậy sau giờ tan tầm, trong nhà xưởng chỉ còn lại có hai người trực đêm là cậu và Tống Thiên đúng không? - Đúng! Đây không phải là đội trưởng Ngô anh sắp xếp sao? Vì sao còn muốn hỏi tôi? Lăng Phong rất không phối hợp nói. - Vậy thì đúng rồi! Nếu trong nhà xưởng chỉ còn lại có hai người các cậu, vậy cậu nói cho tôi biết, điện thoại di động của tôi để ở trong văn phòng, tại sao lại vô duyên vô cớ mà biến mất như vậy? Ngô Lượng nhe răng cười nhìn Lăng Phong. - Đây không phải là chuyện của tôi, tôi không biết! Hơn nữa, tôi nói anh nghe. Anh không có quyền chất vấn tôi. Nếu anh thật sự chắc chắn, đây là do tôi làm, anh hoàn toàn có thể đến cục Công an đi báo án. Tôi tin rằng cảnh sát hẳn sẽ giúp anh điều tra ra được! Lăng Phong trực tiếp từ chối nói. - Loại chuyện thế này lại liên quan đến danh dự trong nhà xưởng. Là đội trưởng, tôi phải cân nhắc tới ảnh hưởng tiêu cực không tốt, cho nên không thể để lộ ra. Chỉ có thể hỏi hai người một chút. Nếu quả thật trong hai người có bất kỳ người nào lấy đi, chỉ cần lấy ra, tôi hoàn toàn có thể xem như chuyện này chưa từng phát sinh. Dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp một thời gian. Bất kỳ ai cũng không muốn thấy đối phương vì một cái di động này mà phải tới ngồi trong nhà giam! Ngô Lượng nói chẳng thà nghe cái gối hát còn hay hơn. - Thật buồn cười, từ khi nào thì đại đội trưởng Ngô trở nên tốt tính như vậy? Có phải là anh không đấy? Làm sao vậy? Đổi tính rồi sao? Lăng Phong tin tưởng gã làm vậy hẳn là có quỷ kế gì. - Hai người có thể không thừa nhận. Tôi sẽ không ép! Hiện tại tôi cho hai người một cơ hội. Chỉ cần sáng mai trước giờ làm việc, điện thoại di động được đặt lại trên bàn của văn phòng tôi, tôi sẽ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì! Nếu không, tôi sẽ phải đi báo cáo với xưởng trưởng Lý. Tôi tin là xưởng trưởng Lý sẽ không đồng ý tiếp tục nuôi hai tên trộm vặt ở trong nhà xưởng làm nhân viên bảo vệ trị an! Đến lúc đó, vì an toàn của nhà xưởng, ông ấy nhất định sẽ đuổi cả hai người. Hi vọng người đã trộm điện thoại di động của tôi, sẽ không làm liên lụy tới người khác! Ngô Lượng sầm mặt, không ngờ bắt đầu chơi trò ly gián. Gã cố ý làm như vậy để tạo ra rạn nứt trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Bởi vì cả hai bên đều thật sự không lấy điện thoại di động của Ngô Lượng, nhưng bọn họ khẳng định sẽ có chút nghi ngờ đối phương. Chiêu này thật sự là một chiêu thâm độc.
CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 43: Tống Thiên bị thương(2) Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc - Được rồi, đội trưởng! Theo tôi thấy kế ly gián của anh xem ra chỉ mới học tới nhập môn thôi! Nhưng Lăng Phong tôi trước nay sống không thẹn với lương tâm. Hơn nữa anh có chứng cớ gì nói là trong hai người chúng tôi có một người nào đó đã lấy điện thoại của anh? Tôi lại cho rằng, nói không chừng chính là người nào đó đã cố ý vu oan hãm hại thì đúng hơn! Lăng Phong một câu nói toạc ra. - Được rồi, lời cần nói tôi cũng đã nói hết! Giờ tôi đi trước. Tôi cho hai người một đêm suy nghĩ, cố gắng cân nhắc một chút! Nói xong, Ngô Lượng nhờ Tiền Hưng đỡ, đi ra ngoài, trực tiếp rời khỏi nhà xưởng. - Lăng Phong, cậu nói xem rốt cuộc gã định làm gì? Tống Thiên rất khó hiểu hỏi. - Ai mà biết được. Ngô Lượng luôn toàn tâm toàn ý muốn chỉnh chúng ta! Tôi sợ gã đến là dương đông kích tây! Vừa rồi tôi không ở cửa sau lâu như vậy, hẳn muốn tranh thủ để có người xông vào nhà xưởng trộm đồ. Đây cũng không phải là không có khả năng! Lăng Phong nhướng mày nói. Nói xong, Lăng Phong trực tiếp mở ra máy tính nhỏ gắn trên cánh tay, chăm chú quan sát, đẩy một loạt hình ảnh theo dõi, điều chỉnh đến tần số nhìn phát đi, phát hiện không có gì động tĩnh. Chỉ có điều khi đang chăm chú nhìn tới camera theo dõi chiếc xe tải kia, hắn chợt cảm thấy lại chợt cảm thấy một điều gì đó. - Nhất định là có điều gì không bình thường! Lăng Phong ngoài miệng khẽ nói thầm. - Nhưng rốt cuộc là không bình thường ở chỗ nào chứ? Sao mình lại không phát hiện được! - Yên tâm đi! Không vấn đề gì đâu! Ngô Lượng không có khả năng lại ngu ngốc như vậy. Nếu gã đã đuổi cậu đi, khẳng định không dám hành động trong khoảng thời gian này. Nếu làm vậy, cho dù ngu ngốc cũng biết chuyện này khẳng định không tránh khỏi có quan hệ với gã! Tống Thiên vỗ bả vai Lăng Phong nói. - Không bình thường! Tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường! Lăng Phong rất cố chấp chạy trở về. Ngồi ở trước máy tính, hắn bắt đầu nghiên cứu đoạn băng này. - Nhất định là có chỗ nào đó không bình thường! Vì sao mình cảm giác được, nhưng cuối cùng lại tìm không thấy chỗ nào bất thường chứ? Lăng Phong vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn tìm không ra chỗ mấu chốt của vấn đề. - Vẫn không nhúc nhích! Vẫn không nhúc nhích! Lăng Phong nhìn đi nhìn lại đoạn băng. Trong khoảng thời gian này, trong xe tải bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Không bình thường, điều này thực sự không bình thường. - Đúng, không thay đổi, không thay đổi! Đột nhiên Lăng Phong ngẩng đầu lên. Không phải xe vẫn không nhúc nhích, mà là thời gian trên đoạn băng lại hoàn toàn không thay đổi. Lăng Phong lại nhảy tới nhìn lại đoạn băng, phát hiện thời gian vẫn đã hoàn toàn dừng lại. Vậy không phải chiếc xe không hề có chút động tĩnh nào trong thời gian này, mà là cái camera này đã bị dừng hình ảnh. Trên phương diện này chỉ là một hình ảnh bị dừng lại mà thôi. Lăng Phong vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe trong đoạn băng, cố gắng suy nghĩ. Không biết, không biết từ lúc nào, đoạn băng này bị người ra động vào, hoàn toàn biến thành một hình ảnh chết như vậy. - Cao thủ, xem ra đối phương nhất định là một cao thủ! Có thể mê hoặc được mình, nhất định là không đơn giản! Lăng Phong nói xong vội vàng điều chỉnh lại camera. Hắn phát hiện chiếc xe vẫn còn ở đó. Chỉ có điều cửa xe đã mở ra. - Không tốt! Lăng Phong vội vàng lấy ra bộ đàm nói với Tống Thiên ở bên kia. - Anh Tống, không tốt rồi. Có người lén đột nhập! Anh đi theo dõi chiếc xe kia, ngàn vạn lần đừng để nó chạy mất. Tôi sẽ tới ngay! - Được! Tống Thiên vừa nghe, cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc. Nếu quả thật có thứ gì bị trộm đi, vậy có thể trách nhiệm sẽ rất lớn. Sau khi nói xong, anh ta trực tiếp cầm gậy cao su, vọt về chiếc xe tải. Trong lúc đó, Lăng Phong chạy về phía kho hàng. Trong lòng hắn cầu nguyện, hi vọng không có thứ gì bị kẻ trộm vận chuyển ra ngoài! Nhưng khi hắn tới cửa kho hàng, thấy cửa sắt của kho hàng đã mở rộng, trong lòng lập tức cảm thấy ớn lạnh! Không có một bóng người! - Không tốt, anh Tống có nguy hiểm! Lăng Phong đột nhiên kêu to. Nếu những tên trộm này đã đi mất, vậy Tống Thiên một mình chạy tới xe tải, khẳng định sẽ gặp phải bọn chúng. Bây giờ còn không rõ rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người. Nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm. Nghĩ vậy, hắn vội vàng quay trở ra, chạy về phía chiếc xe tải. ************************************************** ************************************************** ****************************** Khi Tống Thiên chạy tới chỗ xe tải, đúng lúc nhìn thấy hai thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống mặt, tay khiêng một giấy thùng lên xe tải. - Đang làm gì vậy? Bỏ thứ trong tay xuống! Tống Thiên vội vàng quát lớn. Hai người đội mũ lưỡi trai thấy Tống Thiên chạy qua, vội vàng buông thùng giấy trong tay, cầm lấy hai thanh đao rỉ rét trên xe, đi về phía Tống Thiên. Người thanh niên đội mũ lưỡi trai phía bên trái nhếch miệng nói. - Không cần như vậy đâu. Người anh em, tất cả mọi người lăn lộn cũng chỉ vì miệng cơm ăn mà thôi! - Cút. Lăn lộn trộm cắp là kiếm cơm sao? Có chân có tay, sao không dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm tiền, không ngờ lại đi làm kẻ trộm cắp! Thật sự là có lỗi cha mẹ mày! Tống Thiên phun ra một bãi nước bọt, mắng lớn. - Anh không phải là một nhân viên bảo vệ trị an sao? Giả vờ thanh cao làm cái gì! Tôi nghĩ người anh em chung quy sẽ không đến mức vì công tác của mình, mà bỏ đi tính mạng đấy chứ? Không đáng giá đâu! Người thanh niên đội mũ lưỡi trai phía bên trái tiếp tục nói. Người thanh niên đội mũ lưỡi trai phía bên phải hạ thấp giọng nói. - Đúng vậy, hiện tại anh nên quay đầu lại, như vậy cũng tiện cho tất cả mọi người! - Cút đi. Hoặc là buông thứ đó xuống rồi cút đi! Hoặc là hôm nay tôi sẽ đưa hai tên trộm chúng mày vào cục Công an, cho mấy người về sau động chân động tay cũng không cần vội vàng! - Vậy thì không thể trách được chúng tao! Hai người thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai cầm đao vọt về phía Tống Thiên. Hai tên trộm, trong tay đao hung ác không gì sánh được. Mà trong tay Tống Thiên chỉ có một cái gậy cao su nho nhỏ mà thôi. Với sức chiến đấu hai bên như vậy, căn bản không phải là đối thủ của hai gã thanh niên cầm đao trong tay. Chỉ xét về binh khí, anh ta đã đứng ở thế hạ phong! - Tao sợ sao. Tống Thiên một cước đá vào cằm một người thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai, trực tiếp đã khiến gã nằm ngửa ra sau, phơi mặt trên mặt đất, mũ đều bị đánh bay. - Mẹ nó, tao thấy mặt của mày rồi. Xem mày làm sao trốn được! Tống Thiên mắng lớn. - Tự tìm cái chết! Người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai còn lại bổ mạnh một đao về phía đầu Tống Thiên. Tống Thiên liều mạng né tránh, nhưng vẫn không tránh kịp. Thanh đao rỉ rét chém một cái thật sâu vào đầu vai anh ta. Thịt cũng lộ cả ra. Không quá vài giây, máu tươi từ vết thương ở đầu vai trào ra như trút nước. - Tao giết chúng mày! Tống Thiên đau đớn hét lớn một tiếng, một cước đá bay người thanh niên này. Sau đó anh ta ôm chặt vết thương ở bờ vai đang phun máu của mình, vẻ mặt rất đau đớn. Lúc này, người thanh niên bị Tống Thiên nhìn thấy mặt, từ trên mặt đất đứng lên, vòng qua phía sau Tống Thiên, sắc mặt dữ tợn, hét lớn một tiếng. - Mày đã nhìn thấy mặt tao, tao phải chém chết mày! Tống Thiên không kịp trốn tránh, lại bị một đao chém vào phía sau lưng. Anh ta đau đớn bất tỉnh, ngã nhào xuống mặt đất! - Anh Tống! Lúc này Lăng Phong mới bay chạy tới, rống lớn một tiếng, bay lên đá một cước, đạp bay gã thanh niên vừa chém Tống Thiên, trực tiếp khiến gã bay ra ngoài, đập vào bức tường vây quanh nhà xưởng, ngã xuống đất, bất tỉnh. Người thanh niên thứ hai vừa đứng lên nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sợ tới mức vỡ mật. Sát thần dũng mãnh sát thần như vậy, ai dám trêu chọc chống lại chứ! Gã vội vàng bò lên xe, nhanh chóng khởi động xe chạy trốn! Điều khiến Lăng Phong lo lắng chính là tình trạng vết thương của Tống Thiên. Hắn cũng không đuổi theo, mà quỳ trên mặt đất nâng Tống Thiên dậy, lo lắng hỏi. - Anh Tống, anh không sao chứ! Giờ phút này Tống Thiên đã hôn mê. Máu ở phía sau lưng và đầu vai phun ra ướt cả một mảng đất! Lăng Phong cũng mặc kệ, ôm lấy Tống Thiên, chạy vội ra đường, chặn một chiếc xe taxi, trực tiếp chạy về phía bệnh viện! Trên xe, Lăng Phong gọi điện thoại cho Dương Hùng. - Anh Dương, đã xảy ra chuyện rồi! - Làm sao vậy? Ở đầu điện thoại bên kia, Dương Hùng mơ màng vì buồn ngủ đột nhiên mở mắt hỏi. - Anh Dương, không có thời gian nói nhiều với anh. Anh nhanh chóng chạy tới nhà xưởng, bắt lấy tên trộm đã bị tôi đánh ngất! Chính tên khốn kiếp đó đã chém anh Tống bị thương rồi! - Được, tôi tới ngay! Hiện tại cậu nhanh chóng đưa Tống Thiên đến bệnh viện. Chuyện ở đây cứ giao cho tôi! Dương Hùng không nói dư thừa, trực tiếp nói. - Yên tâm đi, anh Dương, anh Tống không có việc gì đâu! Giọng nói Lăng Phong có chút nghẹn ngào. Dù sao chính do hắn bảo Tống Thiên đi theo dõi xe tải, nên hiện tại mới xảy ra chuyện này. Lăng Phong cảm thấy mình không thể trốn tránh trách nhiệm. Lăng Phong, đừng khóc! Như vậy không giống với Lăng Phong mà tôi từng biết! Hiện tại cậu đã không phải là Lăng Phong một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, mà là đại ca của mấy chục người! Nhất định là cậu phải chịu được áp lực gấp người khác mấy lần! Cậu kiên cường, đàn em của cậu mới có thể không bị người ta khi dễ! Dương Hùng lạnh giọng nói. - Cám ơn anh Dương! Tôi sẽ nhớ kỹ! Sắc mặt Lăng Phong thay đổi, thở một hơi thật dài, sau đó rất kiên định nói vào di động.
CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 44: Cô y tá nhỏ hoạt bát đáng yêu Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Sau khi xuống xe taxi, Lăng Phong trực tiếp vứt cho lái xe một trăm đồng, ôm Tống Thiên toàn thân đẫm máu chạy vào trong bệnh viện! - Này cậu, còn tiền thối lại này! Người lái xe thò đầu qua cửa kính xe, gọi với theo Lăng Phong. Nhưng Lăng Phong cũng không quay đầu lại, ôm Tống Thiên xông thẳng vào bệnh viện! - Bác sĩ, bác sĩ! Bác sĩ ở đâu? Ở này có người bị thương cần cấp cứu! Lăng Phong bất chấp tất cả, trực tiếp gân cổ họng lên quát. - Tiên sinh, nhỏ tiếng một chút! Nơi này là bệnh viện! Có một y tá nhỏ cau mày đến bên cạnh nhắc nhở. - Phòng cấp cứu ở chỗ nào? Bạn của tôi bị thương rất nghiêm trọng, cần cấp cứu! Lăng Phong căn bản không nghe, chỉ lo lắng quát cô y tá nhỏ. - Tiên sinh, nơi này là bệnh viện! Người bệnh cần yên tĩnh! Cô y tá có chút tức giận nhắc lại. - Cút đi, bạn của tôi cũng là người bệnh, anh ấy cần cấp cứu! Hai mắt Lăng Phong mở trừng trừng, giăng đầy tơ máu, quát vào mặt cô y tá kia. Bị Lăng Phong rống lên một tiếng như sư tử đực, cô y tá nhỏ này sửng sốt, có chút ủy khuất, không ngờ liền giằng co với Lăng Phong ở chỗ này! Đúng lúc đó, bác sĩ nghe thấy Lăng Phong lớn tiếng như vậy, kinh động chạy tới, nhìn Lăng Phong ôm một người đàn ông toàn thân đầy máu, liền nhướng mày. - Mau, đặt lên giường đẩy, đưa vào phòng cấp cứu! Không đợi Lăng Phong kịp phản ứng lại, lúc này mấy y tá đã đẩy giường đến, thật cẩn thận nâng Tống Thiên đặt lên trên giường! - Không thể nằm, anh ta có vết thương ở phía sau lưng! Lúc này cô y tá nhỏ vội vàng nhắc nhở. Lăng Phong sửng sốt, thấy một y tá vừa muốn đặt Tống Thiên nằm xuống giường, ngay lập tức cô y tá ban nãy vừa bị hắn quát liền nhắc nhở. Người y tá kia liền đặt Tống Thiên nằm úp sấp xuống. Yết hầu hắn lên xuống vài cái, ngượng ngùng nói. - Cám ơn! - Không cần khách khí! Tôi đưa anh đi đăng ký vào viện! Sắc mặt cô y tá nhỏ đỏ lên, chuyển đề tài nói. Lăng Phong biết tình trạng vết thương của Tống Thiên không nhẹ, vì thế lập tức giúp anh ta đóng trướcc năm vạn đồng tiền viẹn phí. Sau đó, hắn ngồi trên ghế ngoài hành lang, phía trước cửa phòng cấp cứu. Hai chân hắn không nhịn được mà run rẩy! Những năm gần đây, số người mất mạng trên tay hắn cũng không dưới một trăm người. Đồng nghiệp, bạn tốt cũng hy sinh không ít. Nhưng hắn lại gần như chưa từng cảm thấy sợ hãi áy náy như vậy! Ngoại trừ… lần đó! Cái lần đã khiến hắn đến tận bây giờ cũng khó có thể quên đi được! Không biết đã đợi bao lâu, đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, cuộc phẫu thuật bên trong vẫn đang tiếp tục. Bác sĩ y tá đi vào đi ra từng đợt từng đợt. Lăng Phong không dám quấy rầy. Hắn sẽ không giống như những người khác, vừa nhìn thấy bác sĩ y tá là xông lên, hỏi tình hình người bệnh bên trong. Hắn biết, đối với người bệnh đang cấp cứu mà nói, thời gian chính là sinh mạng. Hắn không dám làm chậm trễ thời gian của những bác sĩ, y tá kia. Dù chỉ là một giây, hắn cũng không muốn. Hắn sợ chỉ một giây đó thôi cũng làm chậm trễ việc cứu sống Tống Thiên! Dương Hùng vô cùng lo lắng chạy tới, thấy Lăng Phong ngồi ở ghế chờ, vội vàng hỏi. - Phẫu thuật bên trong thế nào rồi? Giọng nói của Lăng Phong có phần run rẩy. - Không, không, không biết! - Lăng Phong, đừng lo lắng! Nhất định sẽ không có việc gì đâu! Dương Hùng vỗ bả vai an ủi Lăng Phong. Sau đó, anh ta đưa cho hắn một điếu thuốc lá. Lăng Phong run rẩy lấy bật lửa ra, châm thuốc! Một y tá đi từ phía xa tới, thấy bên này có người đang hút thuốc, liền đùng đùng nổi giận muốn đi qua ngăn lại. Trong bệnh viện không cho phép hút thuốc! Nhưng cô ta lại bị cô y tá nhỏ vừa rồi đã nói chuyện với Lăng Phong, kéo lại! - Chị Lý, thôi được rồi! Cô y tá được gọi là chị Lý thấy ánh mắt có chút thông cảm của cô y tá nhỏ, nhất thời mềm lòng, cũng bỏ qua luôn! - Được rồi, chị Lý nể mặt cô. Tuy nhiên, cô cẩn thận một chút, đừng để cho bà y tá trưởng kia nhìn thấy. Nếu bà ấy biết cô làm như vậy, khẳng định sẽ nắm lấy cơ hội mà đuổi việc cô đấy! - Yên tâm đi, chị Lý! Chỉ có chị và em thấy thôi, chẳng lẽ chị lại đi tố cáo em hay sao chứ? Cô y tá nhỏ cười hì hì nói. - Được rồi, đừng đứng ở đây nói nhảm nữa! Đi làm việc của cô đi! Chị Lý nhéo nhẹ mũi cô y tá, yêu thương mà mắng một câu. - Cám ơn chị Lý! Cô y tá nhỏ hoan hô, nhảy nhót rời đi. ************************************************** *********** Lăng Phong hung hăng rít mấy hơi thuốc. Hắn cảm thấy mình đã bớt khẩn trương một chút. Con mắt hắn trống rỗng nhìn xuống mặt đất dưới chân, nói. - Anh Dương, gia cảnh của anh Tống thế nào, anh có biết không? - Biết! Nhà cậu ta rất nghèo! Cả nhà chỉ trông chờ vào tiền lương của cậu ấy để đảm bảo cuộc sống! Mẹ cậu ấy đang bệnh nặng. Nhiễm trùng đường tiết niệu. Mỗi tuần đều phải dựa vào truyền dịch để duy trì sinh mạng. Vì chữa bệnh cho mẹ, Tống Thiên đã vay nợ khắp nơi. Ngay cả con gái cậu ấy vừa mới tốt nghiệp sơ trung cũng bắt buộc phải bỏ, không học lên trung học. Năm ấy, con bé mới mười sáu tuổi đã đi làm công! Vợ cậu ta bất mãn về việc cậu ta táng gia bại sản để cứu chữa cho mẹ mình. Một lần, cô ta cơn tức giận đã bỏ cậu ta và đứa con gái lại, chạy theo một gã đàn ông khác! Ba năm trước đây, mẹ của cậu ta thật sự không muốn tiếp tục liên lụy cậu ta nữa, đã uống thuốc trừ sâu tự sát! Khoảng thời gian đó, ban ngày Tống Thiên vẫn đi làm, buổi tối đi bán hàng ở ngoài vỉa hè. Đôi lúc còn giúp người ta đi khuân vác hàng hóa. Phàm là việc gì có thể kiếm ra tiền, cậu ta đều làm cả! Trong thời gian đó, tóc ở trên đầu cậu ta cũng vì vậy mà bạc đi rất nhiều! Thật sự rất vất vả! Dương Hùng thở dài một hơi nói. Lúc này, Lăng Phong mới nhớ tới, thái dương Tống Thiên thực sự đã hoa râm. Ban đầu hắn còn tưởng rằng anh ta bị máu xấu, căn bản không để ý đến. Không ngờ một người đàn ông ngày thường luôn hi hi ha ha, lại có một cảnh ngộ bi ai như vậy! - Anh Tống, anh ấy thực đáng mặt đàn ông! Lăng Phong khẳng định nói. - Đúng vậy! Cậu ấy là một người đàn ông thực thụ! Một con người sắt đá không thích xẻ chia đau đớn của mình! Lúc ấy, sau khi biết được tình hình của Tống Thiên, trên dưới toàn nhà máy đều rất cảm động. Xưởng trưởng Lý đi đầu vận động được bảy, tám mươi nghìn để góp phí trị liệu cho mẹ cậu ta. Nhưng không ngờ Tống Thiên lại một xu cũng không nhận. Mặc dù cậu ta thật sự rất cần tiền, nhưng cậu ta vẫn không nhận, dù chỉ là một xu! Dương Hùng tiếp tục nói. - Sau khi mẹ cậu ấy qua đời. Vợ cậu ấy cũng không quay về. Chỉ còn lại hai cha con Tống Thiên đói khổ bên nhau! Để trả nợ, Tống Thiên bán đi căn nhà cha mẹ để lại cho cậu ấy, mua một cái thuyền cũ, dựng một căn phòng trên thuyền, mang theo con gái mình tới sống trên một con sông ở ngoại ô! Nghe xong, Lăng Phong đã hoàn toàn chấn động. Đối với lời của Dương Hùng, Lăng Phong cũng từng biết qua một chút. Trước kia khi hắn còn nhỏ, lúc còn chưa rời đi, cũng đã gặp qua tình huống như vậy. Lúc đó, người mua không nổi phòng ở, cả những người không có đất ở, bình thường sẽ tìm một chiếc thuyền cũ, bên trên dựng một căn phòng đơn giản, cứ như vậy mà ở cả đời! Nhưng điều khiến hắn thật sự không ngờ được chính là tới tận bây giờ, lại còn có người ở như vậy! - Tống Thiên vẫn cảm thấy bản thân mình rất có lỗi đối với con gái! Khi thi lên cấp hai, con bé có thành tích đứng thứ ba toàn thành phố mà lại đành phải từ bỏ trung học, lựa chọn đi làm công lấy tiền chi tiêu thêm cho gia đình! Thấy đôi tay mềm mãi của cô con gái còn không đến hai mươi tuổi của mình, vì rửa chén bát ở khách sạn mà bị lấm lem dầu mỡ, thô ráp cả đi, trong lòng cậu ấy rất chua xót! Mỗi lần uống say, cậu ấy lại khóc, nói nếu lúc ấy con gái mình vẫn được đi học tiếp, giờ này khẳng định đã vào trường điểm rồi! Thế nhưng, đều vì anh ta mà bị trì hoãn! Còn nói nếu mình có tiền, nhất định lúc con gái kết hôn phải để lại cho con bé một căn hộ. Bản thân anh ta có thể ở cả đời trên thuyền được, nhưng nhất quyết phải để cho con gái mình ngẩng đầu lên được! - Anh Tống nguyện vọng này của anh, nhất định sẽ thành sự thật! Lăng Phong gật đầu, nói thật sự nghiêm túc. - Lăng Phong, cậu vẫn chưa hiểu Tống Thiên! Con người cậu ta, chính là tình nguyện đói chết cũng không chấp nhận để người khác bố thí đâu! Cậu ta hơn ba mươi tuổi rồi vẫn còn đi theo cậu lăn lộn trong xã hội đen, không phải là muốn nịnh bợ một kẻ có tiền, để lúc nào đó có thể bố thí cho cậu ta một căn hộ. Mà vì cậu ta muốn dựa vào nỗ lực của bản thân mình, tự kiếm lấy tiền. Có thể dùng tiền mình kiếm được mua một căn hộ cho con gái. Đây mới là điều thực sự khiến anh ta vui vẻ . Người khác bố thí, cho dù là một biệt thự thì cậu ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn dù chỉ một cái! - Anh Dương, tôi hiểu rồi! Hôm nay Lăng Phong tôi thề rằng, chỉ cần Lăng Phong tôi không chết, nhất định sẽ giúp Tống Thiên hoàn thành tâm nguyện của anh ấy! - Lăng Phong, cậu có thể nói như vậy, tôi thấy rất vui! Từ ngày đầu tiên cậu đến đây, tôi vẫn luôn nhìn không thấu cậu. Cậu có sự lão luyện, trầm ổn vốn không phù hợp với tuổi của cậu. Ngay cả tôi từng này tuổi rồi, có đôi khi cũng cảm thấy thân thủ không bằng cậu. Sát khí trên người cậu cũng không phải là thứ người bình thường nên có! Nếu cậu đã không muốn nói, tôi cũng sẽ không hỏi nhiều! Dương Hùng nhìn Lăng Phong nói. - Cám ơn anh Dương! Nếu anh đã nhìn ra, vậy tôi sẽ không dấu anh nữa. Tôi thực sự có bí mật! Nhưng bây giờ tôi không thể nói được. Không phải Lăng Phong tôi không tín nhiệm anh Dương, mà là tôi không muốn liên lụy đến các anh! Lăng Phong lắc đầu nói. - Nói gì vậy! Lăng Phong, nếu cậu đã luôn mồm gọi anh Dương, vậy thì Dương Hùng tôi cũng xem cậu như em trai ruột! Chỉ cần cậu có phiền toái, bất cứ lúc nào cũng có thể nói một tiếng. Tuy rằng Dương Hùng tôi xương cốt đã già, nhưng khi anh em gặp nạn, tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày do dự dù chỉ là một chút! Cho dù phải liều cái thân già này, cũng phải giúp anh em một phen! Dương Hùng nói rất hào khí. - Cám ơn, anh Dương! Lăng Phong rất cảm động. - Giữa anh em với nhau, không cần khách sáo như vậy! Đúng lúc này, cô y tá nhỏ đã đi tới, gương mặt ửng đỏ, mỉm cười nhìn Lăng Phong nói. - Vị tiên sinh này, tàn thuốc nhớ ném vào WC, cám ơn! Lăng Phong còn chưa kịp phản ứng, trái lại Dương Hùng là người đầu tiên phản ứng, thật sự xin lỗi dập luôn điếu thuốc trong miệng, nói. - Thật sự, thật sự xin lỗi. Vừa rồi vì quá khẩn trương nên tôi đã quên mất bệnh viện có cấm hút thuốc! Thật xin lỗi cô! Cô y tá nhỏ thật ra có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ lại càng đỏ hơn, liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói, - Không sao, tâm tình của các anh, tôi có thể hiểu được! Người ta đều đã nói như vậy rồi, Lăng Phong cũng ngại không hút tiếp, nên vội vàng đem dập điếu thuốc vẫn còn dư một nửa. Lúc vừa, hắn mới chuẩn bị mang vào WC, thì cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra. Lăng Phong vội vàng đưa tàn thuốc cho cô y tá nhỏ. - Cám ơn! - Anh... Cô y tá nhỏ kia còn chưa kịp nói xong, Lăng Phong và Dương Hùng đã xông lên phía trước
CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 45: Điểm huyệt cầm máu Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc - Bác sĩ, bạn tôi thế nào? Lăng Phong vội vàng tiến lên hỏi. Một bác sĩ khoác áo dài trắng, chậm rãi tháo khẩu trang xuống, thở hắt ra một hơi dài, còn chưa hết sợ, nói. - Nguy hiểm thật. Vết thương phía sau lưng chỉ cách tim chưa đến một cm. Nếu thực sự tổn thương tới tim, trừ phi là đại la thần tiên, nếu không, bất kỳ ai cũng cứu không nổi! - Tuy nhiên, trước khi người bệnh này tới bệnh viện, dường như đã được cầm máu rồi! Điều khiến tôi thấy lạ chính là không ngờ lại cầm máu bằng cách điểm huyệt vị! Bằng không, cho dù người bệnh này có được đưa vào phòng giải phẫu cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều! Đúng rồi, ai đưa anh ta tới vậy? Tôi thật muốn gặp được vị cao nhân có thể cầm máu bằng cách điểm huyệt vị đó. Có thể làm được điều này, tôi nghĩ nhất định là cao thủ ngành y. Ít nhất cũng là người nghiên cứu khá sâu đối với huyệt vị! Bác sĩ có chút tán thưởng mà nói. Lăng Phong không nói gì. Người trợ giúp Tống Thiên điểm huyệt vị cầm máu chính là Lăng Phong. Đây là bài học bắt buộc của bọn họ. Lúc ra ngoài làm nhiệm vụ khó tránh khỏi sẽ vì chiến đấu mà bị thương. Có thể đúng lúc cầm máu trị thương hữu hiệu cho bản thân, cũng chính là một bảo đảm không thể thiếu, để tăng cơ hội sống sót cho bọn họ. Mà cầm máu bằng huyệt vị của y học Trung quốc lại chính là một ngành học thần kỳ, được chọn làm tài liệu học tập của bọn họ. Không cần bất cứ loại thuốc nào, chỉ cần tìm được huyệt vị, ấn xuống, như vậy là được! Lúc Lăng Phong cứu Tống Thiên, đã vội vàng ấn lên mấy huyệt vị của anh ta, giúp anh ta tiến hành cầm máu đơn giản hữu hiệu. Đương nhiên không phải khoa trương như trên TV, nhẹ nhàng nhấn một cái thì vết thương đang tuôn ra như suối lập tức được cầm máu. Thật ra, chỉ có thể giảm bớt lượng máu chảy ra thôi. - Cái này, cái này, tôi cũng không biết! Lăng Phong vội vàng ha ha cười. Dương Hùng lại kín đáo liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái! - Nhanh, đưa người bệnh vào phòng theo dõi đi! Hiện tại tuy rằng tính mạng của người bệnh đã được nhặt về, nhưng thân thể rất suy yếu. Phải theo dõi thêm vài ngày nữa, xác định vết thương không bị nhiễm trùng, lúc này mới có thể xem như thoát khỏi nguy hiểm! Bác sĩ nói. - A, đúng đúng đúng, nhanh đưa cậu ấy đến phòng theo dõi! Lúc này Dương Hùng vỗ đầu một cái, vội vàng nói. Lăng Phong đã đặt một phòng chăm sóc đặc biệt cho Tống Thiên. Với tình trạng vết thương bây giờ, Tống Thiên vẫn đang trong thời kỳ theo dõi, không thích hợp chen chúc trong phòng bệnh bình thường. Như vậy cũng không thích hợp để anh ta yên tĩnh dưỡng thương! Cô y tá nhỏ nhìn tàn thuốc trong lòng bàn tay bị Lăng Phong cưỡng ép nhét vào, rất buồn bực, đang chuẩn bị làm người tốt đến cùng, giúp hắn mang tàn thuốc vào WC. Ngay lúc cô xoay người rời đi, y tá trưởng đã đứng ở trước mặt cô. Nói thật, y tá trưởng này cũng có thể xem là một mỹ nữ, nếu thái độ của cô ta có thể bớt cao ngạo, khôn mặt cũng đừng có lúc nào cũng treo lên, chắc chắn sẽ khiến người ta yêu thích. Hơn ba mươi tuổi, chính là độ tuổi thú vị nhất của người phụ nữ. Cô y tá nhỏ thấy y tá trưởng, vội vàng cúi thấp đầu xuống. Cô y tá trưởng này thấy người khác sợ mình, lại càng có cảm giác thỏa mãn. Vì thế cô ta càng thêm cao ngạo mà hất đầu lên, dùng cằm nhìn cô y tá nhỏ. - Hừ, Vi Hàm, bây giờ không phải đang giờ làm việc sao? Sao cô lại lười biếng đứng ở chỗ này vậy? - Không, không, không phải! Y tá trưởng! Cô y tá nhỏ Vi Hàm vội vàng giải thích. - Trong tay cô là cái gì? Y tá trưởng thấy cô nắm chặt tay, dấu ở phía sau, cô ta nâng cao âm lượng dùng giọng mũi hỏi. - Không, không có gì! Vi Hàm lại càng vội vàng dấu tay ra phía sau. - Đưa tôi xem Y tá trưởng lại quát lớn. Vi Hàm không nói gì, nhưng cũng không có ý cho cô ta xem! - Nha đầu chết tiệt nhà cô, bây giờ đã học được cách không nghe lời rồi đúng không? Đừng quên, giờ cô vẫn là một y tá thực tập. Chỉ cần một câu nói của tôi, cô có thể lập tức bị đuổi đi! Y tá trưởng nhìn thấy quyền uy của mình bị xem thường, rất tức giận nắm lấy cánh tay Vi Hàm, dùng sức nhéo một cái thật mạnh. - A!!! Vi Hàm bị đau thả bàn tay ra, đầu thuốc lá trong tay rơi ra ngoài. - Cô dám hút thuốc ở trong bệnh viện sao? Y tá trưởng rất buồn bực nhìn tàn thuốc trên mặt đất. Hai mắt sắc như dao chất vấn Vi Hàm. - Không có, không có, tôi không có! Vi Hàm đau đến nước mắt đảo quanh, ủy khuất giải thích. - Không có? Vậy tàn thuốc ở đâu ra vậy hả? Quy định của bệnh viện đã ghi thành văn bản rõ ràng, không cho phép hút thuốc! Giỏi lắm, cô cũng dám hút thuốc ở bệnh viện. Tôi đi sẽ báo cáo với Viện trưởng, để xem ông ấy tống cổ cô y tá nhỏ mà to gan này thế nào! Y tá trưởng rất đắc ý nhặt "chứng cứ phạm tội" trên mặt đất lên. - Tôi... - Điếu thuốc đó là do tôi hút đấy! Đúng lúc này, một giọng nói từ phía sau Vi Hàm truyền đến, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp. - Cậu... Y tá trưởng kinh ngạc nhìn người đàn ông phía sau Vi Hàm. Đó chính là Lăng Phong. Lúc này hắn mới vừa đi ra khỏi cửa, thấy được cảnh tượng này nên muốn bênh vực kẻ yếu, đi lên trợ giúp cô y tán nhỏ kia. Mà nói cho cùng, tàn thuốc kia vốn là của hắn. Cô y tá kia chỉ đáng thương gánh tội thay hắn thôi! - Cậu là ai? Cậu không biết bệnh viện không cho phép hút thuốc sao? Hai tay Y tá trưởng chống vào nạnh, chất vấn. Lăng Phong cười lạnh một tiếng, đứng ở phía trước Vi Hàm, nheo mắt nhìn y tá trưởng kia. - Thế cô là ai? Chẳng lẽ cô không biết là không thể gây tiếng ồn ào trong bệnh viện hả? - Tôi, tôi là y tá trưởng! - À!!! Nói như vậy, cô là y tá trưởng thì cô có thể làm ồn ở trong bệnh viện sao? Tôi thấy tôi phải khiếu nại với Viện trưởng các cô một chút, xem đây có phải là quy củ của bệnh viện các người không? Bệnh nhân và người nhà không thể lớn tiếng gây ồn ào. Còn y tá trưởng thì có thể vàng thật không sợ lửa, gây ồn ào sao? Mới đó, cô ta đã bị Lăng Phong bắt được lỗ hổng, phát huy đầy đủ ba tấc lưỡi của hắn mà giảng đạo lý. - Cậu... Y tá trưởng tức giận nói không ra lời. - Tôi cái gì? Đây là thái độ của bệnh viện các cô đối đãi với người nhà bệnh nhân hả? Một chút lễ phép với tố chất tối thiểu cũng không có. Người như cô, quả thực không có giáo dưỡng. Thế mà còn làm y tá trưởng. Thật sự làm mất hết thể diện của bệnh viện của các người! Lời nói của Lăng Phong sắc bén như đao. Y tá trưởng tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Cô ta biết, còn tiếp tục đôi co như vậy, kẻ có hại nhất định là cô. Người này không phải đàn ông mà. Cậu ta đã hoàn toàn bắt được cái chân đau của cô. Đến lúc đó tới chỗ Viện trưởng, cho dù mình có bị oan uổng đi nữa, Viện trưởng cũng sẽ vì danh tiếng của bệnh viện mà xử phạt mình, cho người nhà bệnh nhân một câu trả lời hài lòng! - Hừ Y tá trưởng đùng đùng nổi giận, xoay người rời đi. Trước khi đi, cô ta còn hung dữ, trừng mắt nhìn Vi Hàm một cái. Thấy mình lại cãi thắng một người đàn bà chanh chua, Lăng Phong rất đắc ý. Hắn ngậm một điếu thuốc, thầm nghĩ. “Hừ, với chiến tích như vậy, cho dù gặp được một nữ vương chanh chua chửi đổng thì mình cũng có lòng tin trị được cô ta! Cãi nhau, chính là thế mạnh của mình mà!” - Anh còn hút nữa hả! Vi Hàm bặm miệng, liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, nói. - Ách? Ngại quá! Lăng Phong vội vàng lấy điếu thuốc xuống. - Ngại quá, đã gây cho phiền phức cho cô rồi! Rất xin lỗi! - Được rồi, sau này muốn hút thuốc, anh có thể đến WC mà hút! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi Hàm đỏ lên, vội vàng cúi đầu chạy ra. Làm hại Lăng Phong sững sờ đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm theo bóng dáng y tá nhỏ, tự kỷ. "Vì sao cô ấy lại đỏ mặt nhỉ? Mình biết mình rất đẹp trai, nhưng lực sát thương cũng không cần khá như vậy chứ? Mới gặp chưa bao lâu, chẳng lẽ cô y tá nhỏ này đã bị khuôn mặt anh tuấn của mình “giết chết” trong nháy mắt rồi?" - Sao hả? Để mắt đến cô bé y tá kia sao? Ngay khi Lăng Phong xuất thần nhìn theo bóng dáng cô y tá nhỏ, Dương Hùng không biết đã đứng ở bên cạnh hắn từ lúc nào, mở miệng trêu ghẹo. - Cái gì mà để mắt chứ? Vì sao phải để mắt đến cô ấy chứ? Xin lỗi, trong vấn đề này thứ lỗi cho tôi không biết trả lời thế nào cả! Ở trước mặt soái ca như tôi đây, chỉ có tôi bị đám mỹ nữ không ngừng để mắt đến thôi. Chưa từng có mỹ nữ nào đáng để cho bản soái ca nhất kiến chung tình đâu! Lăng Phong bày ra một bộ dáng rất tàn ác, nói mà không biết xấu hổ. - Ha hả, cậu nghĩ thật buồn nôn! Nếu quả thật để mắt thì cứ theo đuổi đi. Bây giờ không phải mấy người trẻ tuổi các cậu đều rất chủ động đấy thôi! Cô bé này có bộ dạng thật sự là tươi ngon mọng nước. Khuôn mặt vừa trắng vừa mềm. Bộ ngực vừa lớn vừa cao! Mông vừa cao vừa vểnh! Ngay cả tôi thấy cũng khó tránh khỏi động tâm. Nếu có thể đặt ở trên giường, cảm giác nhất định thích ngất trời! Dương Hùng háo sắc nói. - Này, tôi nói được rồi đầy. Dương đại thúc! Người ta thì trâu già muốn gặm cỏ non, bây giờ anh định dê già (lão Dương) ăn cỏ non hả? Đi sang một bên đi, cây rau cải trắng tươi ngon mọng nước như vậy, không thể để cho heo vây quanh được! Lăng Phong rất bất mãn nói. - Xem bộ dáng của cậu kìa. Tôi chỉ mới tưởng tượng, cậu đã gấp thành như vậy, còn nói không để mắt người ta! Dương Hùng tức giận nói. - Anh như thế mà gọi là tưởng tượng hả? Đó đã là ý dâm với con gái nhà người ta rồi! Lăng Phong đúng lý hợp tình mà nói. - Ý dâm? Dương Hùng mịt mờ không hiểu ra sao cả. - Thật sự là không có văn hóa, ngay cả ý dâm cũng không biết! Cái gọi là ý dâm, đơn giản mà nói chính là anh muốn OOXX đối phương trên phương diện tinh thần. Đây là việc cực kỳ không tôn trọng đối phương! - Có đó cũng tính sao? Nếu lúc tôi nằm mơ, ở trong mộng OOXX cô nào đó. Như vậy cũng có thể tính là trách nhiệm của tôi sao? Dương Hùng mở to hai mắt nhìn, thể hiện mình hoàn toàn không hiểu gì. - Nằm mơ cũng không phải là thứ mình có thể khống chế sao? - Đương nhiên là có trách nhiệm. Anh đã lớn từng ấy tuổi rồi, chẳng lẽ không biết câu, ngày nghĩ gì đêm mơ đó hả? Lăng Phong là một bụng đạo lý. - Ha hả, thì ra là thế! Tôi đồng ý, tôi nói không lại cậu! Hơn nữa, dẫu tôi có muốn vây quanh đào cây cải trắng lung linh này thì chị dâu cậu cũng không cho đâu!! Nếu như bị cô ấy biết được, không chừng thiến tôi luôn ấy chứ! Dương Hùng nhún vai nói. - Tốt, thế lại càng tốt ấy chứ! Chỉ cần anh còn dám có suy nghĩ bay nhảy gì trong đầu, tôi lập tức báo cáo với chị dâu! Rốt cục Lăng Phong đã cảm thấy yên tâm, nói.