Đô Thị Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ - TG: Ngọa Nam Trai - New: C48

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 46: Ngô Lượng-kẻ mặt dày mày dạn


    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện





    Tống Thiên còn phải nằm viện để theo dõi, Lăng Phong và Dương Hùng không dám thông báo cho con gái Tống Thiên biết vì sợ con bé sẽ lo lắng.

    Ngày hôm sau, Lăng Phong và Dương Hùng đi làm, dự định sẽ xin Công ty một khoản phụ cấp tai nạn lao động cho Tống Thiên. Dẫu sao, Tống Thiên bị như vậy là do đã can đảm đấu tranh với tên trộm trong ca trực, nên mới bị thương. Theo lý mà nói, đáng ra cái xưởng phải chịu trách nhiệm chi trả cho anh ta mọi chi phí thuốc men y tế.

    Thế nhưng, khi hai người Lăng Phong và Dương Hùng tìm được Ngô Lượng, qua cách nói của gã, họ mới vỡ lẽ ra, mọi việc không đơn giản như họ nghĩ:

    - Hừ Lăng Phong…cậu còn dám vác mặt đến đây tìm tôi sao? Vừa may tôi cũng đang định tìm cậu! Nếu cậu còn không xuất hiện, tôi sẽ buộc anh vào cái tội bỏ trốn!

    - Đội trưởng à, cơm thì còn có thể ăn qua loa, chứ lời nói thì phải thận trọng một chút chứ!

    Dương Hùng chau mày nói.

    Ngô Lượng chỉ vào mặt Lăng Phong quát lớn:

    - Sao chứ? Tôi nói sai à? Lăng Phong, cậu biết tối qua ai trực ban không? Nếu cậu không biết thì bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết. Chính là cậu và Tống Thiên, nhưng hai người đi đâu mà không có lấy một người? Mới nửa đêm mà bỏ đi đâu mất tăm! Nếu tôi không sớm dự liệu được chuyện này, chắc giờ này mọi tài sản của xưởng đều bị kẻ gian dọn sạch rồi! Đây không phải là do các cậu vô trách nhiệm sao? Giờ còn mặt dày đến đây đòi hỏi phụ cấp tai nạn lao động, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho các cậu!

    Lúc này Lăng Phong không còn kìm chế được nữa:

    - Ngô Lượng, làm người đừng có quá vô liêm sỉ! Thường ngày anh làm mưa làm gió, tôi không thèm nói đến. Nhưng đến bây giờ, Tống Thiên bị người ta đánh trọng thương, anh có dám lấy cái lương tâm hẹp hòi của anh mà thề là tất cả những chuyện này không hề liên quan gì đến anh không?

    Ngô Lượng đập bàn hét lớn:

    - Được, mày dám vu khống cho tao phải không? Lăng Phong, nói gì thì cũng phải có căn cứ. Mặc dù Ngô Lượng tao là quân nhân xuất ngũ, nhưng không có nghĩa là phải chịu sự vu khống của mày. Trước đây, tao có quen vài chiến hữu làm ở cục Công an Tân Hải. Nếu mày cứ mở miệng là phun phân, có tin là tao sẽ tiễn mày vào cục Công an, cho người ta dạy dỗ vài ngày để mày biết cách thức làm người thế nào không?

    - Ngạo mạn, người trong đội bảo vệ này, có ai mà chẳng biết đội trưởng Ngô là vô địch khoác lát. Lúc thì quen biết Hùng trọc, khi thì thân với cục Công an thành phố. À đúng rồi, ngoài ra còn có một cô em gái là vợ bé của Xưởng trưởng. Ngô Lượng là ai chứ? Tiếng tăm lẫy lừng mà!

    Mặc cho Dương Hùng đứng bên cạnh, đang cố gắng kéo hắn, Lăng Phong cứ thoả sức quát vào mặt Ngô Lượng.

    Đến lúc này, cơn giận dữ của Ngô Lượng đã lên đến đỉnh điểm, gã cầm văn kiện ở trên bàn ném vào mặt Lăng Phong:

    - Lăng Phong, bây giờ tao chính thức tuyên bố cho mày biết, kể từ bây giờ mày và Tống Thiên bị đuổi việc! Ngoài ra còn phải bồi thường mọi tổn thất cho xưởng. Tụi mày có biết lần này tổn thất bao nhiêu không? Con số này sẽ làm mày phải run sợ đó. 200 ngàn. Nếu lấy cả đời tụi mày nai lưng ra cày cũng không kiếm nổi số tiền đó đâu.

    Vẻ mặt Tiền Hưng vui sướng vô nhân đạo, nói hùa theo.

    - Nghe thấy rồi chứ hả? Tụi mày đã bị đuổi việc. Có thể cút được rồi đấy!

    - Đuổi việc? Được, bây giờ tao sẽ đi gặp Xưởng trưởng hỏi cho rõ! Ngô Lượng, Tiền Hưng, nói cho tụi bay biết, chuyện tối qua đừng tưởng là tao không biết gì! Còn có camera quan sát kìa, chỉ cần tao lấy thông tin từ trong đó ra, tao không tin Xưởng trưởng sẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Để xem ông ấy còn nghe lời nói nhăng cuội của tụi mày nữa không!

    Ngô Lượng trả lời đầy vẻ khiêu khích.

    - Haha, rất tiếc sáng nay hệ thống mạng của xưởng đã xảy ra vấn đề. Tất cả dữ liệu của camera đều đã bị mất. Ngược lại, tao đang hứng thú chờ xem, không có mấy chứng cứ này, xưởng trưởng sẽ tin lời tên bảo vệ quèn như mày hay tin một Đội trưởng đã gắn bó với nơi này 7, 8 năm như tao đây!

    - Mày…. đồ đê tiện khốn kiếp!

    Lúc này, Dương Hùng không còn nhẫn nhịn được nữa. Anh ta liền hét lên.

    - Hừ, Dương Hùng! Lời nói phải có căn cứ. Bằng không tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng người khác!

    Ngô Lượng vẫn rất ngang ngược nói.

    Dương Hùng trả lời rất đắc ý.

    - Chứng cứ? Được, để tôi nói cho anh biết, tên trộm tối qua bị Lăng Phong đánh ngất xỉu đã được đưa đến Đồn công an. Cần chứng cứ đúng không? Đó chính là chứng cứ!

    Ngô Lượng ngã người ra ghế, hai chân vắt lên trên mặt bàn, hết sức tự tin:

    - Thật ngại quá, vừa mới nãy bạn tao ở Đội cảnh sát đã nói cho tao biết, vì chứng cứ không đầy đủ nên người tối qua bị tụi mày bắt nhầm, đã được thả rồi!

    - Mẹ kiếp mày!

    Cho dù tính tình Dương Hùng không tệ, nhưng anh ta cũng không thể nén được cơn giận. Anh ta vung tay lên định đánh gã.

    Lăng Phong chợt kéo Dương Hùng lại, lạnh giọng nói:

    - Anh Dương, đừng kích động. Thứ cặn bã như gã đụng vào chỉ bẩn tay.

    - Hừ, phì!

    Dương Hùng căm phẫn nhổ một bãi nước bọt lên bàn Ngô Lượng.

    Lăng Phong nghiêm mặt nói:

    - Thôi đi, tôi đi tìm Xưởng trưởng. Dù có bị đuổi việc tôi cũng phải lên tiếng thay cho anh Tống.

    - Haha, buồn cười! Mày tưởng mày là ai? Muốn gặp Xưởng trưởng là có thể gặp được sao? Đừng quên mày chỉ là một tên bảo vệ tép riu mà thôi.

    Tiền Hưng nói đầy châm biếm.

    Dương Hùng không hề nhân nhượng:

    - Cũng đúng, không phải ai cũng có em gái, càng không người nào mặt dày tới mức ép gả em gái của mình làm vợ bé Xưởng trưởng. Nhờ vậy bây giờ mới có thể có năng lực mà nịnh bợ Xưởng trưởng chứ!

    Ngô Lượng xanh mặt quát:

    - Dương Hùng! Ở đây là văn phòng của Đội trưởng đội bảo vệ. Bây giờ mày lập tức biến đi cho khuất mắt tao! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa.

    Lăng Phong sải bước dài, nện một quyền lên bàn Ngô Lượng, vẻ mặt hắn dữ tợn gầm khẽ một tiếng:

    - Đừng tưởng rằng mày có em gái chống đỡ cho thì có thể hoành hành ngang ngược! Mày cứ mở to mắt mà xem, cuối cùng tao có gặp được Xưởng trưởng Lý hay không!

    Ngô Lượng cũng tỏ ra không hề yếu thế:

    - Tao có em gái chống đỡ? Không phải mày cũng chẳng hơn gì, bám váy đàn bà sao? Còn giả vờ thanh cao trước mặt tao. Mày tưởng tao không biết à. Nếu mày không phải mày đã ngủ với bà chủ, sao bà ta có thể đích thân gửi mày vào đây? Mày chẳng qua chỉ là một tên ngụy công tử núp dưới bóng đàn bà. Có gì đáng để tự hào!

    - Hừ, cứ chờ xem!

    Lăng Phong không hề giải thích gì thêm. Hắn biết rõ loại người này chỉ muốn hắt nước bẩn lên người hắn. Chẳng qua là lấy cái cớ mà thôi. Có giải thích hay đôi co thêm nữa cũng vô dụng.

    Trước khi rời khỏi, Dương Hùng cảnh cáo:

    - Loại người như mày sau này đi đêm nhớ phải cẩn thận đấy!

    - Đội trưởng, ngộ nhỡ thằng Lăng Phong đi tìm Xưởng trưởng thật thì phải làm sao?

    Tiền Hưng hỏi với vẻ ái ngại. Dù sao trong việc này bọn họ cũng đã làm hơi quá. Chỉ cần là người tinh mắt một chút đều có thể nhìn thấy rõ mưu đồ của bọn họ.

    Ngô Lượng vẫn rất đắc ý:

    - Sợ gì chứ? Hắn muốn gặp Xưởng trưởng là gặp được ngay sao? Đừng có quên là muốn gặp được Xưởng trưởng thì phải thông qua thư ký báo cáo lên.

    Tiền Hưng tự khắc hiểu ra ý của Ngô Lượng. Cần phải thông qua thư ký… Mà thư ký ở đây là ai? Chẳng phải chính là em gái của đội trưởng Ngô Lượng sao?

    Ngô Lượng nhấc điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số nội bộ. Gã nói:

    - Thư ký Ngô, có tên Lăng Phong đến tìm Xưởng trưởng thì ngăn hắn lại!



    - Lăng Phong, cậu thật sự muốn đi tìm xưởng trưởng à?

    Dương Hùng đi phía sau h ỏi.

    Trong lòng Lăng Phong đầy căm phẫn:

    - Đương nhiên! Chuyện này tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho anh Tống!

    - Vô ích thôi, cậu không gặp được Xưởng trưởng đâu. Thư ký của Xưởng trưởng chính là em gái của Ngô Lượng. Muốn gặp Xưởng trưởng thì bắt buộc phải được thư ký của ông ấy đồng ý trình báo lên. Cậu cho rằng tên Ngô Lượng có thể để cho cậu gặp được Xưởng trưởng Lý sao?

    Dương Hùng lắc đầu khuyên can.

    - Tôi có cách của tôi.

    Lăng Phong rất chắc chắn. Hắn đã quen biết Xưởng trưởng Lý. Khoảng thời gian trước, chính vì hắn giúp đỡ Xưởng trưởng Lý nên mới chọc tức bọn Hùng trọc kia.

    Khi đến cửa văn phòng của Xưởng trưởng, một người phụ nữ dáng người nhỏ xinh trong bộ đồng phục công sở đang ngồi ở phòng ngoài ngăn hắn lại hỏi:

    - Xin hỏi anh tìm ai?

    Lăng Phong trực tiếp nói thẳng ý đồ đến đây của mình:

    - Tôi là bảo vệ trong Xưởng. Tôi muốn xin gặp Xưởng trưởng!

    - Gặp Xưởng trưởng?

    Trên gương mặt người phụ nữ xinh xắn này thoáng lên vẻ khinh thường. Chỉ là một tên bảo vệ quèn, sao có thể đòi gặp là có thể gặp được Xưởng trưởng.

    Đương nhiên Lăng Phong nhận ra vẻ mặt khinh thường của cô ta. Tuy nhiên hiện tại hắn không thèm để ý đến việc người phụ nữ này nghĩ gì. Tuy rằng bề ngoài trông cũng xinh đẹp, nhưng lời nói thì đúng là không đẹp tí nào. Ngoại trừ tuổi tác có thể trẻ hơn Vương Yến Ny một chút, nhưng bất kể là vóc dáng hay khuôn mặt đều không thể sánh bằng Vương Yến Ny. Lăng Phong thật sự không hiểu được. Có phải mắt xưởng trưởng Lý đã bị mù rồi sao? Nếu muốn tìm vợ bé thì cũng phải tìm một mỹ nữ chứ! Còn thua kém vợ cả, thì kiếm vợ bé làm gì chứ!

    - Tôi quen Xưởng trưởng Lý. Cô vào báo giúp một tiếng, nói có Lăng Phong muốn gặp xưởng trưởng Lý !

    - Tức cười, mười người đến xin gặp Xưởng trưởng thì có hết chín người đều nói quen biết Xưởng trưởng Lý của chúng tôi. Xưởng trưởng Lý là người hết sức bận rộn, không phải bất kỳ kẻ tiểu tốt hư hỏng nào muốn gặp là có thể gặp được đâu!

    Cô thư ký nhỏ châm biếm không chút kiêng nể.

    Lăng Phong bắt đầu nóng mặt:

    - Là phụ, nữ tốt nhất không nên chua ngoa như thế!

    - Ra ngoài, bây giờ tôi muốn anh cút ra! Nếu còn ngoan cố, tôi sẽ gọi bảo vệ.

    Cô ta chỉ tay về phía cửa, gào lên rất hung dữ.

    Trước khi quay lưng rời đi, Lăng Phong lướt mắt nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nói một cách khinh bỉ.

    - Không phải là một thư ký sao! Chỉ là một bà ba mà gào thét kiểu đó, thật sự là vô liêm sỉ còn chẳng bằng gà!

    - Mày….

    Lăng Phong đi đến cửa nhưng không vội rời đi, hắn trốn sang một bên, lắng tai nghe thư ký Ngô đang gọi điện thoại.

    - Anh, yên tâm đi. Em đã dọn đẹp rồi. Hắn ta không thể nào gặp được Xưởng trưởng đâu!

    Trong lòng Lăng Phong cười khẩy thầm nghĩ.

    - Anh Dương nói thật chính xác. Đây đúng là một cặp anh em cấu kết với nhau làm việc xấu!

    Nếu đi đường chính không thông, thì Lăng Phong đành phải nghĩ cách đi cửa sau! Ai nói gặp Xưởng trưởng thì nhất định phải qua thư ký mới được chứ?

    Lăng Phong đi đến cuối lầu, hắn tìm được cửa sổ văn phòng của Xưởng trưởng Lý. Hắn lùi lại vài bước, sải một bước thật dài, vọt lên thật cao. Sau đó, hắn giẫm lên mép cửa sổ, dùng hết sức bắn lên như mũi tên. Giống như người nhện, hắn nhảy vọt qua cửa sổ văn phòng Xưởng trưởng Lý. Mở cánh cửa ra, hắn lộn một vòng xuống đất, lăn vào trong.

    Đột nhiên thấy có bóng người nhảy vào, Xưởng trưởng Lý đang ngồi trong phòng giật thót người, suýt vãi cả ra quần.

    - Ai? Là ai?

    - Xưởng trưởng Lý, là tôi!

    Lăng Phong ngồi lên ghế phía trước bàn làm việc của Xưởng trưởng.

    - Là cậu, Lăng… Lăng Phong?

    Xưởng trưởng Lý kinh ngạc.

    - Thật vinh hạnh, không ngờ một người bận rộn như như Xưởng trưởng Lý đây còn nhớ đến tên bảo vệ quèn như tôi!

    - Nghe cậu nói kìa! Lăng Phong, may mà có cậu giúp tôi chuyện lớn đó, bây giờ tên Hùng Trọc đó không còn gây chuyện nữa. Lần trước, tôi gặp y ở trên đường, y còn xin lỗi tôi. Cam đoan sau này sẽ không chơi xấu xưởng của tôi. May là nhờ có cậu. À đúng rồi, còn có cả bạn của cậu nữa.

    Xưởng trưởng Lý rất nhiệt tình gửi đến Lăng Phong một câu nói êm dịu:

    - Nếu không phải gần đây tương đối bận, tôi đã muốn đến cảm ơn cậu!

    - Không phải chứ? Xưởng trưởng Lý, bây giờ ngay cả tìm Xưởng trưởng để hàn huyên chuyện cũ, tôi cũng không thể. Xưởng trưởng Lý, lời nói này của ông nói có phần khách sáo quá rồi!

    Lăng Phong cố ý phóng đại.

    Xưởng trưởng Lý hết sức mơ hồ :

    - Ồ? Lăng Phong, lời này của cậu, tôi nghe không hiểu lắm?

    - Nghe không hiểu! Xưởng trưởng Lý, ông có biết vì sao tôi phải trèo cửa sổ mà vào đây không?

    - Đúng rồi, đúng lúc tôi cũng đang muốn hỏi cậu! Vì sao cửa chính rộng lớn không đi, mà lại trèo cửa sổ vào đây?

    Xưởng trưởng Lý hỏi.



     
  2. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 47: Ai sẽ cười cuối cùng

    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện





    - Ôi, xưởng trưởng Lý, ai bảo Lăng Phong tôi chỉ là một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ chứ? Cho nên mới không đủ tư cách tới gặp xưởng trưởng Lý. Thư ký bên ngoài lại rất chuyên nghiệp!

    Lăng Phong cố ý rất chua xót sở nói.

    - Thư ký Ngô ngăn cản cậu?

    Xưởng trưởng Lý lập tức hiểu được ý của hắn.

    - Còn không phải sao? Thư ký Ngô là thư ký rất chuyên nghiệp mà!

    Lăng Phong cố ý như vậy nói.

    Xưởng trưởng Lý nghe Lăng Phong nói vậy, sao có thể không hiểu được ý của hắn. Ông ta áy náy nói.

    - Lăng Phong, thật là ngại quá! Có thể thư ký Ngô cũng sợ người tạp vụ vào quấy rầy tôi! Cậu đừng để ý làm gì. Chuyện này để tôi nói rõ với cô ấy. Về sau, nếu cậu tới tìm tôi, có thể trực tiếp tiến vào!

    - Vậy thì phải cảm ơn xưởng trưởng Lý rồi! Tuy nhiên, xưởng trưởng Lý. Hôm nay tôi tìm ông, thật ra là có việc khác!

    Lăng Phong cũng thẳng thắn nói.

    - Có việc gì vậy? Cứ nói thẳng! Chuyện tình của cậu cũng chính là chuyện của tôi! Chỉ cần có thể giúp được cậu, tôi tuyệt đối không từ chối!

    Xưởng trưởng Lý này cũng mơ hồ cảm thấy tên Lăng Phong này không hề đơn giản. Căn bản là không giống một nhân viên bảo vệ nho nhỏ đâu. Huống gì người ta giúp mình thu xếp với Hùng trọc dễ dàng như vậy, trước không đề cập tới nhân tình, chỉ xét người có năng lực như vậy, cũng đáng để một thương nhân không có chỗ dựa như ông ta cố gắng đầu tư.

    - Xưởng trưởng Lý, ngày hôm qua trong nhà xưởng bị trộm, hẳn là ông đã biết rồi chứ?

    Lăng Phong hỏi.

    - Biết, chuyện lớn như vậy tình, tôi xưởng trưởng của xưởng này, sao có thể không biết chứ? Ôi, tổn thất vô cùng nghiêm trọng! Thận trọng tính toán, ít nhất cũng phải hai trăm ngàn đấy!

    Xưởng trưởng Lý có chút đau lòng nói.

    Đột nhiên, xưởng trưởng Lý thầm nghĩ tới thân phận nhân viên bảo vệ của Lăng Phong, ông ta kinh ngạc nhìn Lăng Phong.

    - Lăng Phong, không phải ca trực tối hôm qua có cậu chứ?

    - Đương nhiên, xưởng trưởng, nếu tôi đoán không nhầm, ông biết nhất định là được đội trưởng Ngô Lượng nói cho biết phải không?

    Lăng Phong nhìn ông ta, rất là chân thành nói.

    - Đúng vậy, công tác của Ngô Lượng chính là phụ trách trị an trong xưởng. Đã xảy ra chuyện như vậy, anh ta chắc chắn phải tự mình báo cáo với tôi!

    - Xưởng trưởng, nếu tôi nói cho ông biết, chuyện thực tế lại không giống như những điều ông đã nghe, vậy ông có muốn nghe không?

    Xưởng trưởng Lý sửng sốt. Nói thật, ông ta không quá tin tưởng vào Lăng Phong. Không vì cái gì khác. Dù sao Lăng Phong cũng là đương sự. Hắn nhất định sẽ biện hộ cho mình. Xưởng trưởng Lý làm một lãnh đạo, tất nhiên ông ta cũng có khả năng phán đoán của mình!

    - Nói ra một chút cho tôi nghe xem nào!

    Lăng Phong kể tỉ mỉ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho xưởng trưởng Lý nghe. Đương nhiên, trong đó có rất nhiều điều hắn đều trực tiếp chỉ đầu mâu về phía Ngô Lượng, cố ý vô tình ám chỉ, Ngô Lượng chính là kẻ cấu kết với kẻ trộm để trộm đồ nhà. Trộm cướp thật sự rất hung ác! Tuy rằng trong tay Lăng Phong không chứng cớ, nhưng hắn vẫn không ngại hắt bát nước bẩn lên người Ngô Lượng! Có thể hãm hại gã, Lăng Phong sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện!

    - Nói như vậy, Ngô Lượng thật sự có điểm khả nghi! Tuy nhiên, Lăng Phong, cậu có chứng cớ không? Nếu nói không có chứng cớ, trong chuyện này tôi cũng rất khó xử lý!

    Xưởng trưởng Lý rất khó xử nói.

    - Xưởng trưởng, nếu bằng chứng chính xác đanh thép, thì tôi không có, nhưng tôi có chứng cớ, ít nhất có thể chứng minh những lời tôi nói là sự thật! Chứng cớ như vậy có đủ không? Có lẽ không phải bằng chứng thực sự có thể khiến cảnh sát cầm Ngô Lượng. Nhưng sau khi xưởng trưởng xem chứng cớ này xong, có thể phán đoán ra, tình hình mà đội trưởng Ngô Lượng báo cáo với ông, có đúng với sự thật hay không!

    Lăng Phong rất còn nói rất nghiêm túc.

    - Được rồi, chỉ cần có thể có chứng cớ như vậy, cho dù không phải là bằng chứng chứng minh Ngô Lượng trộm đồ nhà, ít nhất cũng cho tôi biết được chân tướng sự việc! Nếu như vậy rôi cũng sẽ không chút do dự đuổi việc hắn! Buổi sáng, khi tôi hỏi anh ta về băng theo dõi trong thời điểm đó, không ngờ anh ta lại nói cho tôi biết, hệ thống bị hỏng, băng theo dõi trong thời gian diễn ra sự việc đã bị mất toàn bộ ! Lúc ấy tôi đã cảm thấy không thích hợp lắm. Nhưng nể mặt thư ký Ngô, lại không chứng cớ, nên tôi tính không truy cứu. Nếu thật sự để tôi phát hiện ra điều gì không đúng, tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho anh ta!

    Xưởng trưởng Lý phẫn nộ đập bàn.

    - Xưởng trưởng Lý, tôi có băng theo dõi của tối hôm qua! Tối hôm qua, khi Ngô Lượng và Tiền Hưng bất ngờ xuất hiện trong xưởng, tôi đã cảm thấy không thích hợp, cho nên đã chuyển dữ liệu vào trong máy tính nhỏ của tôi! Thật sự là trong khoảng thời gian Ngô Lượng điều tôi đi, camera đã xảy ra vấn đề, khiến đám trộm cướp nhân lúc không người mà vào! Lúc sau, khi Ngô Lượng rời khỏi, tôi phát hiện có vấn đề, đi kiểm tra. Cùng lúc đó, Tống Thiên đuổi theo kẻ trộm, bị hai tên trộm chém đến mức bị thương nặng phải trong nằm viện!

    Lăng Phong vừa lấy máy tính nhỏ của mình ra, vừa nói.

    Xem xong đoạn băng theo dõi, sắc mặt xưởng trưởng Lý xanh mét, rất phẫn nộ.

    - Ngô Lượng, thật không ngờ lại là Ngô Lượng! Thì ra đúng là kẻ trộm lẻn vào! Không ngờ lại anh ta nói cho tôi biết là hai nhân viên bảo vệ đã tự trộm đồ trong nhà xưởng sau đó chạy trốn!

    - Xưởng trưởng, Ngô Lượng khẳng định có vấn đề! Tuy rằng đoạn băng này xem qua không thể trực tiếp cho thấy Ngô Lượng chính là nội ứng! Nhưng, tối hôm qua, sau khi Tống Thiên bị thương một tên trộm bỏ chạy, người còn lại bị tôi đánh hôn mê! Dương Hùng chạy tới đưa người này tới đồn công an! Nhưng sáng nay Ngô Lượng lại thông báo người bạn của gã ở đồn công an đã thả tên trộm này ra! Chẳng lẽ xưởng trưởng còn chưa phát hiện ra vấn đề gì sao?

    - Có chuyện như vậy sao? Lá gan của Ngô Lượng cũng quá lớn rồi!

    Xưởng trưởng Lý nghe xong lại càng thêm tức giận.

    Lăng Phong cảm thấy rất hài lòng với phản ứng này của xưởng trưởng Lý, tiếp tục nói.

    - Xưởng trưởng, kỳ thật tối hôm qua, khi hai tên trộm này lẻn vào cũng không trộm đi nhiều thứ lắm. Khi Tống Thiên cùng tôi đuổi theo đến nơi, bọn họ vừa mới chuyển đi hai thùng. Hơn nữa, khi tên trộm kia chạy trốn, ngay cả xe còn không muốn, sao có thể chuyển thứ đó đi được?

    -Nói như vậy, những thứ đó hẳn đã bị chuyển đi sau khi cậu đưa Tống Thiên tới bệnh viện?

    Xưởng trưởng Lý không phải là người ngu ngốc. Sau khi ông ta xem đoạn băng xong, lại nghe Lăng Phong nói như vậy, tất nhiên liền nghĩ tới điểm này.

    - Không sai, khi Dương Hùng tới, xe tải vẫn đỗ ở bên cạnh tường. Hai hòm đó được anh ấy chuyển lại vào phòng bảo vệ! Sau đó anh ấy còn đóng cửa lại! Bởi vì lo lắng cho tình trạng vết thương của Tống Thiên, anh ấy mới khóa cửa lại, đi tới bệnh viện. Trong khoảng thời gian sau đó, chuyện này đã xảy ra, hẳn có chút ý vị sâu xa!

    Lăng Phong cũng bất chấp tất cả, nghĩ hết biện pháp hắt bắt nước bẩn lên người Ngô Lượng. Dù sao đi nữa, gã cũng không phải người tốt lành gì.

    - Qua những lời cậu vừa nói, thật sự có thể chính là Ngô Lượng! Nhất định là hai người gã cùng Tiền Hưng tìm tới, thấy kẻ trộm đã bỏ chạy, cho nên nhân cơ hội lén quay lại xưởng, trộm đồ đi, tiêu hủy luôn đoạn băng theo dõi!

    Trong lòng Lăng Phong lén mừng thầm.

    "Được rồi, đây không phải là tôi đổ oan cho Ngô Lượng anh. Đây là xưởng trưởng Lý nói, không phải tôi nói!"

    - Có khả năng là vậy!

    Lăng Phong rất giảo hoạt nói.

    - Chắc sự việc đúng là như vậy rồi. Bằng không vì sao anh ta lại nói dối tôi chứ? Vì sao phải tìm người quen để thả tên trộm kia? Tất cả chứng cớ đều chỉ về phía Ngô Lượng!

    Hiện tại, Xưởng trưởng Lý đã hoàn toàn mất đi lý trí. Bị kẻ trộm trộm mất hai trăm ngàn tiền hàng, ông ta chỉ có thể đau lòng.

    Nhưng nếu như bị kẻ trộm trong xưởng đánh cắp, ông ta không chỉ đau lòng, mà là phát điên, là phẫn nộ rồi!

    - Xưởng trưởng, tôi đột nhiên nhớ tới đến một chuyện, Vừa rồi, khi tôi vào, sau khi bị thư ký Ngô ngăn cản, tôi vừa mới đi ra đến cửa, chợt nghe thấy thư ký Ngô gọi điện thoại cho Ngô Lượng! Hiển nhiên, thư ký Ngô có thể cũng là người biết rõ tình hình sự việc!

    Nếu Lăng Phong đã chuẩn bị vu oan, vậy hắn cũng không ngại lập tức cho hai anh em nhà này cùng nhau xuống nước! Đừng hy vọng tôi là người tốt. Chỉ có thể là tôi tùy ý khi dễ các người khi dễ. Tôi chính là một kẻ khốn kiếp, một tên lưu manh vô lại hơn các người nhiều.

    - Thư ký Ngô? Được lắm. Tôi đối xử với cô ta không tệ, không ngờ cô ta lại ăn cây táo, rào cây sung như vậy!

    Hiện tại Xưởng trưởng Lý đã hoàn toàn phát điên rồi. Chỉ cần Lăng Phong nói cái gì, ông ta sẽ tin cái ấy.

    - Vậy xưởng trưởng, trong chuyện này ông cảm thấy nên làm gì bây giờ?

    Lăng Phong thăm dò hỏi.

    - Nếu mọi chuyện thật sự như vậy, tôi nhất định phải giải quyết đúng theo quy định! Không thể nghi ngờ, Tống Thiên bị thương là vì xưởng. Toàn bộ tiền thuốc men lý nên do xưởng chi trả! Mấy ngày Tống Thiên ở bệnh viện, sẽ vẫn tính lương cho anh ta, cho đến khi anh ta khỏe mạnh xuất viện! Mặt khác, cậu đợi tôi viết giấy, sau đó cậu đến phòng kế toán lĩnh trước một trăm nghìn đồng tiền việc phí trị liệu trước, thêm hai mươi nghìn đồng chi phí cấp dưỡng! Tống Thiên là một nhân viên tốt, lâm nguy không sợ, nên khen ngợi!

    Xưởng trưởng Lý cũng khá hào phóng, khẳng khái nói.

    - Cám ơn xưởng trưởng. Xưởng trưởng, tôi thay mặt anh Tống cảm ơn ông đã nhớ tới!

    Trên mặt Lăng Phong lộ vẻ kích động.

    - Không cần, Lăng Phong, cậu cũng là người tốt! Cũng nên được ngợi khen. Như vậy đi, thưởng cho cậu năm nghìn đồng tiền mặt. Mặt khác, sẽ thăng chức cho cậu làm đội trưởng đội bảo vệ. Về Ngô Lượng, đề gã từ chức cút đi!

    Cơn giận của Xưởng trưởng Lý vẫn còn sót lại chưa tiêu.

    - Xưởng trưởng, như vậy không tốt lắm đâu. Nếu thư ký Ngô mà biết, liệu cô ấy có đồng ý không?

    Lăng Phong rất mặt dặn mày dày tiếp tục khiêu khích.

    - Cô ta không đồng ý thì sao chứ? Đây là chỗ của tôi. Có thể nào để một thư ký như cô ta làm chủ sao? Nếu cô ta không đồng ý, vậy thì để cô ta cũng cút luôn!

    Xưởng trưởng Lý cao giọng quát.

    Trong lòng Lăng Phong lén mừng thầm, tiếp tục châm ngòi ly gián.

    - Xưởng trưởng, nhưng bụng của cô ấy cũng khá to rồi? Chẳng lẽ xưởng trưởng thật sự bỏ được sao?

    Lăng Phong vốn nghĩ là hung hăng kích thích xưởng trưởng Lý này một chút, khiến xưởng trưởng Lý tức giận nhất thời kích động, đá cả thư ký Ngô và đứa trẻ trong bụng đi, như vậy coi như đã giúp cho Vương Yến Ny một chuyện lớn!

    Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của xưởng trưởng Lý, Lăng Phong đột nhiên cảm giác không ổn. Hắn cảm thấy mình có chút thiếu suy nghĩ! Quan tâm của xưởng trưởng Lý đối với đứa trẻ trong bụng thư ký Ngô đã vượt quá sự phỏng đoán của Lăng Phong !

    Nhìn ông ta nặng nề ngồi ở đó đốt một điếu thuốc lá, trong lòng Lăng Phong lo lắng không yên. Đứa trẻ trong bụng của thư ký Ngô không phải là của xưởng trưởng Lý sao!

    - Ôi, Lăng Phong. Bây giờ tôi rất khó xử. Tôi từng này tuổi rồi. Tôi đã không còn quan tâm tới việc kiếm được bao nhiêu tiền nữa. Chỉ cần có thể cho tôi một đứa con trai, cho dù khiến tôi táng gia bại sản, tôi cũng nguyện ý đổi!

    Xưởng trưởng Lý thở dài một hơi nói.


     
  3. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 48: Mấy người bị đuổi việc rồi

    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện




    - Lăng Phong, cậu còn trẻ, sẽ không hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ. Tôi ngay cả nằm mơ, cũng muốn sinh con trai! Cậu xem tôi cũng đã từng này tuổi, nếu thêm hai năm nữa, cũng không biết có thể sinh được nữa hay không! Cho nên lần này, thư ký Ngô đã mang thai cho tôi một đứa con trai, cậu có biết tôi đã kích động tới mức nào không? Vì đứa con trai này, muốn tôi làm gì, cho dù đi giết người phóng hỏa, tôi cũng nguyện ý!

    Xưởng trưởng Lý kể về nỗi khổ tâm trong lòng mình.

    Không đợi Lăng Phong nói chuyện, xưởng trưởng Lý rít một hơi thuốc lá, tiếp tục nói.

    - Sau khi biết thư ký Ngô mang thai, tôi vội vàng đưa cô ấy đi làm siêu âm, kết quả thấy bên trong là con trai, lúc ấy tôi đã hận không thể mang thiết bị siêu âm đó về nhà, để mỗi ngày đều nhìn thấy con mình! Tôi cũng có con trai rồi!

    - Ha hả, xưởng trưởng Lý, ông nói như vậy, tôi cũng có thể hiểu được! Tuy nhiên, tôi vẫn cho rằng, ông nên cảnh báo thư ký Ngô. Dù sao trong chuyện này, cô ấy làm vậy cũng có chút quá đáng. Cô ấy lại đi thông đồng với anh trai mình, đến trộm của ông. Điều này thật sự khiến người ta có chút thất vọng đau khổ. Có phải là đã không xem ông là người trong nhà? Nói nghiêm trọng một chút, chính là không xem ông là cha của đứa trẻn trong bụng cô ấy!

    Công phu hắt bát nước bẩn lên người khác của Lăng Phong có thể nói là dày công tu luyện. Ngay cả một người phụ nữ cũng không buông tha. Sự việc nói đến trong miệng của hắn, lập tức biến thành thư ký Ngô cùng anh trai cô ấy là Ngô Lượng. Hơn nữa, vì sao nghe ra lại cảm thấy thư ký Ngô mới là chủ mưu.

    - Hả? Vậy cậu có đề nghị gì không?

    Vừa nhìn cũng biết Xưởng trưởng Lý chính là không đành lòng xuống tay. Dù sao con trai mình vẫn còn đang trong bụng người ta. Nếu chẳng may tổn thương mà chết thì làm sao bây giờ?

    “Ha ha! Bảo tôi đề nghị? Hiện tại, tôi hận không thể khiến ông làm thư ký Ngô đi phá thai! Sau đó lột da rút gân cô ta! Ai bảo cô ta xem thường tôi. Ai bảo cô ta giúp đỡ Ngô Lượng đối phó tôi. Không phải là cô ta cũng chỉ là một người vợ nhỏ thôi sao! Vợ nhỏ lớn nhất Trung Quốc chính là Tống tướng quân, cũng không như cô ta!”

    Nhưng Lăng Phong cũng không dám nói như vậy. Hắn là một điển hình miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.

    - Xưởng trưởng, phụ nữ bình thường đều như vậy. Ỷ vào đứa con trong bụng ép vua thoái vị! Cho nên, ổng nhất định phải thể hiện sự lãnh đạm, không thể để cô ta biết ông quan tâm cô ta tới mức nào, như vậy cô ta sẽ thu liễm hơn một chút!

    Lăng Phong đưa ra một đề nghị chim ăn.

    - Không sai cái này cũng giống như buôn bán! Trên thị trường phải có người bán người mua!

    Không thể ngờ được đề nghị chim ăn của Lăng Phong lại được người làm ăn chất phác này cho là hay. Thật sự là hai kẻ ngu ngốc, đã xem thường nghiêm trọng sức chiến đấu của phụ nữ. Phụ nữ là người thế nào? Đố một loại sinh vật cực kỳ đáng sợ! Ngay cả Khổng Tử vĩ đại cũng không thể không cảm khái, phụ nữ và kẻ tiểu nhân đều khó giữ! Thậm chí, phụ nữ còn được đặt trước tiểu nhân!

    Phán đoán sai lầm về kẻ địch, sẽ phải trả giá vô cùng nghiêm trọng!

    Sau khi Lăng Phong cùng xưởng trưởng Lý ở trong văn phòng bí mật bàn mưu tính kế một hồi lâu, rốt cục đã đưa ra một phương án mà cả hai đều cho là tốt nhất! Khi đi ra, Lăng Phong rất đắc ý, hai tay nhét vào túi, huýt sáo đi ra ngoài!

    Thư ký Ngô ở ngoài cửa thấy Lăng Phong từ trong văn phòng xưởng trưởng đi ra, cô ta rất kinh ngạc, sầm mặt xuống, cao giọng khiển trách.

    - Anh, anh, sao anh vào được?

    Lăng Phong cố ý làm bộ như rất kinh ngạc.

    - Hả? Tôi cũng không biết. Không phải cô trấn giữ ở cửa sao? Tôi vào bằng cách nào? Vì sao cô không ngăn cản tôi vậy?

    - Anh...

    Thư ký Ngô tức giận đến mức nói không ra lời.

    - Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, vừa rồi xưởng trưởng nói bảo cô vào. Ông ấy muốn hỏi tội cô vì sao không làm tròn bổn phận. Sao có thể để một nhân viên bảo vệ nhỏ nhỏ ngang nhiên đi vào như vậy? Còn thể thống gì chứ hả?

    Lúc gần đi, Lăng Phong còn không quên trì chiết cô một chút.

    - Hừ, để xem tôi có trừng trị được anh không!

    Thư ký Ngô thở phì phì lắc mông, đi vào văn phòng xưởng trưởng Lý.

    Lăng Phong dựa tai phía ngoài cửa, nghe xem cô ta nói gì!

    Hắn chỉ nghe thấy tiếng thư ký Ngô tức giận làm nũng.

    - Xưởng trưởng à. Đây không là lỗi của em mà. Em cũng không biết tên nhân viên bảo vệ này đã làm thế nào mà lén vào đây được!

    Lăng Phong nghe xong, toàn thân đều nổi da gà! Thật sự không thể tưởng tượng, cho dù Lâm Chí Linh ở trước mặt cô ta, cũng phải chịu thua!

    Lăng Phong có thể tưởng tượng được, tình hình bên trong là thế nào!

    Chỉ nghe thấy xưởng trưởng Lý nhướng mày, rất bất mãn nói.

    - Tiểu Ngô, không biết bây giờ đang trong giờ làm việc sao? Chú ý hình tượng một chút đi!

    - Xưởng trưởng, sao anh có thể hung dữ với người ta như vậy chứ? Người ta rất sợ hãi. Nếu anh tức giận, có thể đuổi việc thằng nhân viên bảo vệ nhà quê đó mà! Đây thực sự không phải lỗi của em mà!

    Công phu làm nũng của thư ký Ngô có khả năng vô địch toàn cầu.

    - Tiểu Ngô, về sau nếu Lăng Phong đến, có thể không cần báo cáo, trực tiếp để hắn đi vào! Còn nữa, về sau nhìn thấy Lăng Phong, thái độ tốt một chút, không nên lúc nào cũng mang điệu bộ kia ra tra hỏi mọi người! Nhất là nhìn thấy Lăng Phong, nhất định phải cung kính một chút! Nếu để tôi phát hiện cô còn xem thường người khác như vậy, thì xin mời đi cho!

    Xưởng trưởng Lý rất khí phách nói.

    Thư ký Ngô kinh ngạc che miệng, nhìn xưởng trưởng Lý.

    - Bảo bối à, không phải anh đã bị bệnh rồi đấy chứ?

    Cô ta còn cúi người áp trán mình vào trán xưởng trưởng Lý!

    - Đi đi đi, đừng có ở đây làm loạn nữa!

    Tuy rằng hiện tại, Xưởng trưởng Lý cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, dựa theo phương pháp do Lăng Phong truyền thụ, lấy ra khí phách của một người người đàn ông.

    - Họ Lý kia, ông có bản lĩnh lại rống lại với tôi xem nào! Hiện tại ông có tiền đồ không vậy? Không ngờ lại đối xử với tôi như vậy?

    Thư ký Ngô cũng không phải là kẻ biết cam chịu, có thể tóm được xưởng trưởng Lý, tất nhiên có bản thân cô ta cũng có bản lĩnh.

    - Sao nào? Cô muốn hỏi để làm gì?

    Vừa nghe xưởng trưởng Lý ở trong phòng nói với vẻ lo lắng như vậy, Lăng Phong thất vọng có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Sao lời này từ trong miệng một người đàn ông nói ra, khiến người ta cảm giác uất ức như vậy chứ?

    - Họ Lý kia, mời đi thật tàn nhẫn à! Con trai còn chưa sinh ra, ông đã đối xử với tôi như vậy rồi? Nếu con trai sinh ra, không chừng ông sẽ không thèm nhìn ngó tới mẹ con tôi nhỉ! Ô ô, mạng của tôi thật khổ mà. Tôi không muốn sống nữa. Ngày hôm đó không nên để lại đứa con này. Chẳng qua tôi nghĩ vì ông, cho dù không nên danh phận, cũng đi theo ông. Tôi mang thai còn phải sống một mình, tôi thoải mái sao? Còn bị người khác nói chỉ trỏ đâm chọc sau lưng! Mắng tôi là vợ nhỏ. Tôi thoải mái sao? Hiện tại ông còn đối xử với tôi như vậy. Tôi không sống nữa. Tôi sẽ mang theo con trai đi nhảy lầu. Đỡ phải sau này khi nó sinh ra lại không có cha đau! Ôi con trai khốn khổ của tôi à!!!

    Nghe trong phòng truyền đến âm thanh gào khóc thảm thiết đó, Lăng Phong biết không tốt. Vụ này xong rồi. Thật vất vả mới giúp xưởng trưởng Lý bồi dưỡng ra khí phách nam nhân, đã bị thư ký Ngô với thực lực bí hiểm đã dùng một chiêu vô cùng đơn giản công phá!

    Đòn sát thủ lợi hại nhất của phụ nữ chính là một khóc hai nháo ba thắt cổ! Lần nào cũng đúng! Thật sự đúng là không có mấy người đàn ông có thể dưới sự công kích bá đạo như thế của phụ nữ mà không vứt bỏ thành đầu hàng!

    - Xưởng trưởng Lý này đã rơi vào tay giặc!

    Lăng Phong lắc đầu, rất thất vọng đi ra. Kết cục đã không cần suy nghĩ nhiều nữa.

    Quả nhiên, trong xưởng trưởng Lý phòng bị thư ký Ngô lặp đi lặp lại như vậy, lập tức liền rối loạn đầu trận tuyến, vội vàng tiến lên giơ lên quần đùi trắng, tuyên bố đầu hàng vô điều kiện! Cắt đất đền tiền, cái gì cũng được!

    Con trai chính là sinh mạng của ông ta! Chỉ cần là nhắc tới bất kỳ điều gì liên quan đến con của ông ta, hắn sẽ lập tức buông tha đầu hàng! Con trai lớn hơn trời mà!

    Lăng Phong mới vừa đi đến cửa phòng bảo vệ, đúng lúc nhìn thấy Tiền Hưng đi ra. Tiền Hưng nhìn thấy Lăng Phong, rất hung hăng càn quấy vênh mặt hất hàm sai khiến.

    - Lăng Phong, sao cậu còn ở đây? Không biết hiện tại đã bị đuổi việc rồi sao? Còn không nhanh thu thập đồ đạc rồi cút đi!

    Hiện tại, Lăng Phong thật muốn đi tới đấm cho y hai phát. Loại người chuyên nịnh bợ chính là người thích bị ăn đòn!

    Nhưng hiện tại trong tay Lăng Phong đang cầm thánh chỉ xưởng trưởng Lý, tất nhiên khinh thường người chuyên nịnh bợ tính toán, ngầm mưu này. Lăng Phong tôi là tổ tông của anh. Chút thủ đoạn nhỏ này của mấy người ở trước mặt tôi, thật sự chẳng ra gì!

    - Ngại quá, nhưng tôi đến để chuyển thông báo mới nhất của xưởng trưởng!

    Lăng Phong nhìn y với vẻ trào phúng.

    - Ha ha! Cậu sao? Cậu cũng có thể gặp xưởng trưởng sao? Cũng không đái một bãi rồi ngó lại mình xem. Với thân phận của cậu, còn muốn gặp mặt xưởng trưởng sao?

    Tiền Hưng vừa nghe Lăng Phong nói như vậy, trong lòng càng thêm đắc ý. Hắn nhưng biết đội trưởng Ngô và thư ký Ngô gọi điện thoại cho nhau. Cho dù Lăng Phong có muốn gặp xưởng trưởng, nhưng không có khả năng qua được cửa của thư ký Ngô.

    - Cho dù đái một bãi nước tiểu soi lại mình, tôi cũng chỉ thấy một gã đẹp trai thôi! Không giống như anh, Tiền Hưng. Cho dù anh có soi thế nào, cũng vẫn chỉ là một tên chó săn, chuyên nịnh bợ!

    Lăng Phong tiến đến trước mặt y, gằn giọng nói từng từ một.

    - Hừ, cậu muốn gây sự đúng không! Hiện tại cậu đã bị đuổi rồi, còn không nhanh dọn dẹp một chút rồi cút đi! Cẩn thận tôi báo cảnh sát, cho cậu đi ngồi xổm trong Cục cảnh sát đấy!

    Tiền Hưng nghiêm mặt nói.

    - Ngại quá, đây là thông báo do xưởng trưởng vừa viết. Tuy nhiên người bị đuổi việc dường như không phải là tôi và Tống Thiên, mà là anh cùng Ngô Lượng!

    Lăng Phong lấy ra một tờ giấy trắng, lắc lư vài cái ở trước mặt Tiền Hưng.

    Tiền Hưng thực sự không tin được. Y cầm lấy tờ giấy. Vừa nhìn qua, y đã sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngã chết. Trên tờ giấy viết rất rõ ràng rành mạch, đuổi việc Tiền Hưng, Ngô Lượng!

    - Làm sao vậy? Hiện tại chắc đã tin rồi chứ? Ngại quá, bởi vì công lao của hai người, hiện tại Lăng Phong tôi đã không ngờ được lại thăng chức làm đội trưởng! Thật sự là phong thuỷ thường xuyên thay đổi!

    Lăng Phong sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để đả kích y.

    - A!!! Đội trưởng, đội trưởng, không tốt, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi!

    Tiền Hưng cầm thông báo hoang mang lo sợ chạy vào.

    - Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt tới như vậy!

    Ngô Lượng vẫn đang đắm chìm sự đắc ý dạt dào về thủ đoạn nhỏ của mình tối hôm qua.

    - Đội trưởng, đội trưởng, anh mau nhìn!

    Tiền Hưng đặt thông báo vào trong tay Ngô Lượng.

    Ngô Lượng không chút để ý cầm lấy xem. Vừa nhìn, lập tức sắc mặt liền thay đổi.

    - Sao có thể xảy ra chuyện này? Không có khả năng? Đây là sự thật sao?

    - Đúng

    Tiền Hưng còn chưa kịp nói, đã bị Lăng Phong từ phía sau vào ngắt lời.

    - Đây là thông báo tôi vừa lấy được từ chỗ xưởng trưởng! Ngại quá, đội trưởng Ngô cũ!

    - Không có khả năng. Sao xưởng trưởng có thể đuổi tôi? Nhất định là Lăng Phong làm giả! Lăng Phong, mày thật to gan, cũng dám giả con dấu của xưởng trưởng Lý!

    Ngô Lượng vỗ cái bàn quát. GÃ không tin tất cả điều này, cũng không tiếp nhận được! Gã còn có em gái che chắn cho gã. Sao xưởng trưởng Lý có thể đuổi việc người sắp là cậu cả của con trai ông ta được.

    - Không tin sao? Không thành vấn đề. Anh có thể gọi điện thoại qua hỏi một chút. Đúng rồi, không phải vừa rồi anh gọi điện thoại em gái của anh là vợ nhỏ của xưởng trường ngăn tôi lại sao? Hiện tại, anh có thể gọi điện thoại qua hỏi một chút!

    Lăng Phong đẩy gã ra, tự mình ngồi ở trên ghế của Ngô Lượng.



     
  4. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 49: Người phụ nữ lợi hại

    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện




    Đương nhiên Ngô Lượng phải gọi điện thoại đến hỏi cho rõ. Kỳ thật Lăng Phong vẫn thấy có chút lo lắng. Dù sao hắn đã chứng kiến qua thủ đoạn của thư ký Ngô. Sợ thư ký Ngô lại thi triển trò cũ, xưởng trưởng Lý lại bị đánh tơi bời, ngay cả mệnh lệnh này cũng phải bị thay đổi!

    Quả nhiên, thư ký Ngô vừa nghe Ngô Lượng nói gã bị đuổi việc rồi, không nói lời nào, trực tiếp dẫn xưởng trưởng Lý qua!

    - Xưởng trưởng, ông giải thích cho tôi một chút, vì sao lại đuổi việc anh tôi!

    Thư ký Ngô rất khí phách chất vấn.

    Lăng Phong nhìn thấy lúc này xưởng trưởng Lý nhu nhược đến dọa người, thật sự là không đành lòng lại nhìn xuống, đành phải ngẩng đầu, bắt đầu nghiên cứu trần nhà rốt cuộc qua bao nhiêu năm đã có bao nhiêu vết rạn.

    Xưởng trưởng Lý rất khó xử, ấp úng nói.

    - Chuyện này đợi lát nữa anh sẽ giải thích với em, được không?

    - Không được!

    Thư ký Ngô hung hãn, tròng mắt gần như lòi ra ngoài.

    - Hôm nay nếu ông không cho tôi một đáp án, tôi sẽ lập tức đi bệnh viện phá thai!

    - Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng, đứa trẻ là vô tội!

    Xưởng trưởng Lý vừa nghe, lập tức lại trở nên lo lắng.

    - Khoan đã, xưởng trưởng Lý! Vừa rồi cô ta vừa bảo ông là đi phá thai! Ông hỏi cô ta xem, cô ta có dám không?

    Rốt cục Lăng Phong không nhịn được nữa. Nếu mình không tới cứu giá, chắc hẳn chuyện này thật sự có thể bị thư ký Ngô cho làm loạn đến mức phải thất bại mất thôi.

    - Lăng Phong, cậu đừng nói nữa!

    Xưởng trưởng Lý sợ tới mức vội vàng nhỏ giọng nói.

    - Không dám? Tôi có gì mà không dám? Không dám đi phá thai sao? Vì sao tôi lại không dám chứ?

    Hiện tại, người thư ký Ngô hận thấu xương chính là tên Lăng Phong này.

    - Tốt, cô đi đi! Nếu cô dám nói, sao bây giờ không đi luôn đi? Cô bỏ được không? Xưởng trưởng Lý quan tâm đứa con trai này. Nhưng cô, thư ký Ngô, cô càng quan tâm hơn ông ấy. Cuộc sống sau này của cô toàn bộ đều trông cậy vào đứa con trai trong bụng cô. Tình mẹ con rất đáng quý mà! Xưởng trưởng Lý yêu con nên bị che mắt. Nhưng Lăng Phong tôi là người ngoài cuộc, sao lại cảm thấy không rõ lắm? Cô cho rằng, cô mang cái thai đi phá, xưởng trưởng Lý còn có thể muốn cô nữa không? Đến lúc đó, không phải cái mũ phượng hoàng mà cô đã cực cực khổ khổ muốn có sẽ tan thành bọt nước sao? Tất cả những gì xưởng trưởng Lý đưa cô, sẽ đều theo đứa con trai này mà đi mất! Tất cả, chính là tất cả. Từ quần áo hàng hiệu, đồ trang điểm sa hoa trên người cô bây giờ, đến thẻ tín dụng, ô tô sang trọng, những thứ đó liệu còn có thể có nữa không? Nếu cô thật sự dám đi phá thai. Tốt, hiện tại cô đi đi. Chi phí tôi bỏ! Cô dám đi không?

    Lăng Phong lập tức đâm vào đúng điểm yếu của cô, đâm thấy cả máu.

    - Anh...

    Thư ký Ngô tức giận đến mức nói không ra lời. Tuy nhiên trong lòng cô hiểu rất rõ. Những lời Lăng Phong nói đều là sự thật. Cô thật sự không nỡ. Đứa con trong bụng cô chính là vinh hoa phú quý của nửa cuộc đời sau này của cô. Chỉ cần đứa trẻ vừa sinh ra, cô hoàn toàn có thể buộc xưởng trưởng Lý phải ly hôn, cho cô tất cả.

    Xưởng trưởng Lý vừa nghe Lăng Phong nói như vậy, lập tức có phản ứng, vụng trộm giơ ngón tay cái lên với Lăng Phong! Hiện tại, khí phách nam tử của ông ta đã trở lại. Phải phát động phản công, một lần nữa phải đoạt lại đất đã mất!

    Hai người Ngô Lượng và Tiền Hưng đứng ở bên cạnh là quá nhát gan không dám nói lời nào. Dù sao, hiện tại xưởng trưởng đang ở đây. Bọn họ phải ngoan ngoãn một chút! Tuy nhiên trong lòng hai người đều cùng một nhịp nắm chặt tay, thầm mắng Lăng Phong cả trăm lần!

    - Xưởng trưởng!

    Thư ký Ngô thấy kế không thành, khuôn mặt lập tức thay đổi, khôi phục lại tuyệt kỹ trong nháy mắt có thể giết chết trái tim của xưởng trưởng Lý: than thở, làm nũng.

    Cánh tay của Xưởng trưởng Lý bị cô ta lắc gần như đã rời cả ra. Khí phách nam nhi vừa mới trỗi dậy, lập tức lại vô tình bị dập tắt. Ông ta rất khó xử, không biết nên làm gì bây giờ!

    - Xưởng trưởng, anh nói đi. Sao anh có thể đuổi việc anh trai em như vậy chứ? Anh ấy đã công hiến cho nhà xưởng cũng đã tới bảy tám năm nay. Công lao nhiều đến mức đếm cũng không đếm được. Nếu không anh trai em, nhà xưởng tồn tại nhiều năm như vậy, có thể thái bình sao?

    Thư ký Ngô không thuận theo, không buông tha liên tục than vãn.

    Lúc này, Ngô Lượng nắm đúng thời cơ vùng dậy, vẻ mặt tỏ ra rất trung hậu thành thật, bộ dáng như bị ủy khuất.

    - Xưởng trưởng, ông khai trừ tôi, tôi không có chút ý kiến gì. Nhưng tôi cần một lý do. Nếu tôi thật sự làm sai chuyện gì, tôi sẽ không dám oán hận một câu! Nhưng nếu xưởng trưởng chỉ nghe một vài lời gièm pha vô căn cứ, rồi vô duyên vô cớ đuổi việc tôi. Tôi không phục!

    Lăng Phong thật sự cảm thấy quá chói tai, bĩu môi, tức giận nói,

    - Đội trưởng Ngô, người cần mặt, cây cần vỏ! Anh không có chút da mặt như vậy, tôi thật sự cảm thấy thấy đỏ mặt thay cho anh! Chuyện tối hôm qua, anh cho là các anh có thể làm tới mức trời không biết đất không hay sao? Quá ngây thơ rồi! Xưởng trưởng Lý đã ngầm đặt một camera trong kho hàng từ trước rồi!

    Hai người Ngô Lượng Tiền Hưng nghe nói như thế, lập tức kinh ngạc. Lúc này, xưởng trưởng Lý qua ánh mắt của hai người bọn họ, phát hiện quả nhiên hai người kia không phải là người tốt. Ánh mắt không lừa được người. Tuy rằng vẻ kinh hãi chỉ thoáng lóe lên trong ánh mắt hai người bọn họ, nhưng thực sự đã bị ông ta thành công thấy được!

    Xưởng trưởng Lý cũng liền tương kế tựu kế, sắc mặt nghiêm lại.

    - Ngô Lượng, trong chuyện này, tôi hi vọng anh có thể cho tôi một cái công đạo. Tôi không nói cho mọi người biết là nhìn nể mặt em gái anh. Nhưng nếu anh vẫn tiếp tục vô sỉ như vậy. Chúng tôi đành phải đưa cho người cục Công an! Đến lúc đó tôi tin rằng phán tội anh tám năm, mười năm, hẳn là không thành vấn đề đâu!

    Dù sao Ngô Lượng cũng là người xuất thân từ quân đội, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, biết khi đối mặt thẩm vấn, phải phá hỏng động cơ của kẻ địch như thế nào!

    Nhưng Tiền Hưng lại không phải. Y không là người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, không chịu được sự hù dọa như vậy, vừa nghe phải bị tù tám năm mười năm, đã sợ tới mức thiếu chút nữa thì tiểu ra quần, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, nói rõ toàn bộ sự việc!

    Không sợ đối thủ giống hổ, chỉ sợ bạn hữu giống như heo! Đây là ý nghĩ xót xa hối hận trong lòng Ngô Lượng lúc này!

    Hỏng rồi! Chuyện gì Tiền Hưng đều nói rõ, hiện tại Ngô Lượng liều chết giải thích cũng không có mấy tác dụng ! Được, được, vẫn là thẳng thắn thì khoan hồng, nếu không bị Tiền Hưng cho nói rõ ra, vậy sẽ càng dọa người!

    Nhưng thư ký Ngô đứng ở bên cạnh, đầu óc linh hoạt như thế nào chứ. Dù sao cô ta cũng không thể không cứu anh trai mình? Cô vội vàng nói.

    - Tốt, thật tốt cho Tiền Hưng anh! Sao anh có thể làm như vậy chứ? Sao anh còn muốn kéo anh tôi xuống nước được? Anh sao có thể hại người như vậy chứ?

    - Xưởng trưởng, anh trai em là người thế nào anh còng không biết sao? Chính là một người trung hậu thành thật xuấn thân từ trong quân ngũ. Anh ấy sao có thể sẽ làm ra chuyện như vậy được? Một người tham gia quân ngũ không có khả năng làm được những chuyện nguy hại cho xã hội như vậy đâu. Nhất định là đã bị Tiền Hưng mê hoặc, hoặc là uy hiếp. Cho nên đầu mới nóng lên, làm ra chuyện như vậy!

    Thư ký Ngô không khỏi phân trần đổ tất cả trách nhiệm lên người Tiền Hưng.

    Lăng Phong cười lạnh. Tất cả những người tham gia quân ngũ đều là người tốt sao? Chẳng lẽ không thể có một sâu mọt sao? Ngay cả đại biểu của lãnh đạo cấp cao cũng có sâu mọt nhiều vô số. Chẳng lẽ trong đội quân không có con sâu làm rầu nồi canh? Điều này nói ra có vẻ cũng quá gượng ép rồi!

    Xưởng trưởng Lý cảm thấy khó xử. Theo như tác phong của ông ta, chắc chắn không thể giữ Ngô Lượng lại. Giữ lại một kẻ trộm ở bên giường mình, sẽ rất nguy hiểm! Không cho gã ngồi tù đã là thực sự cho gã chút mặt mũi rồi!

    - Xưởng trưởng, người ta chỉ có một người anh trai!

    Thư ký Ngô khóc lóc kể lể như hoa lê trong mưa.

    Quả nhiên, xưởng trưởng Lý nhất thời mềm lòng, nói.

    - Được rồi, tôi không truy cứu trách nhiệm. Tiền Hưng bị đuổi việc. Bởi vì Ngô Lượng đã bị Tiền Hưng mê hoặc, tôi sẽ xử lý nhẹ một chút, cách chức đội trưởng của anh ta, phạt một tháng tiền lương. Tất cả những thứ đã bị hai người trộm mang ra ngoài, đều phải đưa về kho hàng! Hai người có ý kiến gì không?

    Tuy rằng trong lòng Tiền Hưng cảm thấy buồn khổ. Ngô Lượng còn có em gái chống lưng, y lại bị đuổi việc. Nhưng có thể không bị ngồi tù, y đã cảm ơn lắm rồi. Người ta có chỗ dựa vững chắc, có bối cảnh. Còn mình thì sao, chỉ có thể yên lặng rời khỏi!

    - Xưởng trưởng, phạt cũng phạt rồi. Đồ mất đi cũng đã trả lại! Còn cách chức đội trưởng của anh trai em. Làm này có phải hơi nặng hay không! Hơn nữa, anh xem, anh trai em đã ở trong này làm đội trưởng bảy tám năm, vẫn nghiêm khắc quản lý đội bảo vệ, công và tư rõ ràng. Người của đội bảo vệ vẫn không hài lòng về tác phong làm việc nghiêm khắc của anh trai em. Anh nói xem, hiện tại anh cách chức đội trưởng của anh tri em, anh bảo về sau anh ấy làm sao đứng được trong đội bảo vệ đây? Những người trước kia không phục với cách quản lý của anh ấy, còn không nhân cơ hội này nói móc chết anh trai em sao!

    Đến lúc này, thư ký Ngô được một tấc lại muốn tiến một thước. Người phụ nữ này thực sự không biết xấu hổ. Cô ta nói chuyện vô sỉ, tả Ngô Lượng là một lãnh đạo quản lý chuyên nghiệp tơics mức nào, cho dù Ngô Lượng mặt dày như vậy nghe xong, cũng phải đỏ mặt .

    - Thư ký Ngô, cô nói như vậy cũng không chính xác! Nếu chuyện đội trưởng Ngô truyền ra ngoài, chẳng phải là cổ vũ những ý định không đúng đắn của người khác sao? Đến lúc đó nếu có ai đó trộm đồ lại bị bắt được, chỉ cần giao tang vậtra là tốt rồi, còn có thể quang minh chính đại đi làm tiếp! Nếu mở ra một lỗ hổng lớn như vậy, tôi sợ về sau sự an toàn của hàng hóa trong xưởng hàng đã có vấn đề rồi!

    Lăng Phong rất không hài lòng nói.

    - Anh định giở trò gì vậy. Nơi này có phần cho anh nói chuyện sao? Tôi và xưởng trưởng đang nói chuyện, dựa vào cái gì mà anh xem vào!

    Hiện tại Thư ký Ngô đã hận Lăng Phong đến thấu xương. Nếu có thể, cô thật sự muốn lập tức ôm bụng, nhào tới đâm chết tên Lăng Phong này.

    - Thư ký Ngô, cô đã quên lúc trước tôi nói gì với cô sao?

    Lúc này, Xưởng trưởng Lý không thể không đứng ra.

    - Lăng Phong chính là bạn tốt của tôi, phải đối đãi như bằng hữu của tôi. Cô cần phải tôn trọng một chút.

    Bằng hữu?

    Bằng hữu?

    Những người đang ở đây, ngoại trừ Lăng Phong và xưởng trưởng Lý, không người nào không cảm thấy sợ hãi kỳ lạ!

    Nhất là Ngô Lượng và Tiền Hưng, bọn họ bất ngờ khi biết tên Lăng Phong lại là bằng hữu của xưởng trưởng Lý. Sao cho tới bây giờ không nghe hắn nhắc tới? Hiện tại bọn họ thật sự cảm thấy hối hận muốn chết. Nếu biết bọn họ có quan hệ như vậy, có đánh chết hai bọn họ, bọn họ cũng không dám làm mất lòng tên Lăng Phong này rồi!

    Nếu hiện tại đã bán thuốc trị hối hận, bọn họ sẽ không chút do dự đi mua một viên!

    - Xưởng trưởng!

    Thư ký Ngô lại bắt đầu giở lại trò cũ, làm nũng tỏ ra vô cùng đau buồn.

    - Được rồi, được rồi. Thật sự không chịu không nổi em! Anh nghe lời em vậy đã được chưa? Ngô Lượng vẫn làm đội trưởng, tuy nhiên sẽ phạt hai tháng tiền lương. Cuối năm tiền thưởng cuối năm đều không có!

    Xưởng trưởng Lý rất không kiên nhẫn nói.

    - Cám ơn xưởng trưởng! Xưởng trưởng, anh thật sự là rất tốt!

    Thư ký Ngô kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

    - Tổ tông của tôi ơi, em kiềm chế một chút, đừng để động thai!

    Xưởng trưởng Lý sợ tới mức vội vàng đỡ cô ta.

    - Ha ha!

    Thư ký Ngô rất hài lòng cười nói.

    - Vậy xưởng trưởng, anh trai em vẫn làm đội trưởng, vậy tên Lăng Phong này thì sao? Em nhìn thấy hắn, thì toàn thân tức giận không chịu nổi, buồn nôn, chừng còn có thể ảnh hưởng sự phát triển của cục cưng chúng ta! Anh đuổi hắn đi đi!

    Thư ký Ngô không hề để ý tới những lời xưởng trưởng Lý đã nói trước đó. Cô ta tin tưởng chỉ cần mình làm nũng, đến lúc đó chuyện gì xưởng trưởng Lý cũng đều nghe theo mình .

    Tuy rằng Ngô Lượng cũng nghĩ như vậy, nhưng với tình hình hiện tại, gã không nên nói chuyện, đành phải duy trì trầm mặc!



     
  5. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 50: Quản lý?

    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện






    - Thư ký Ngô, tôi nhắc cô một lần nữa! Lăng Phong là bạn của tôi, ai cũng có thể đi, nhưng Lăng Phong sẽ không đi! Nếu cô cứ làm càn như vậy, tôi thấy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi đấy. Thật ra tôi có một đề nghị rất tốt. Cô cứ trở về an tâm dưỡng thai đi!

    Xưởng trưởng Lý sợ tới mức nhảy dựng. Ông ta đã biết năng lực của Lăng Phong. Người như thế, ông ta muốn nịnh bợ còn không kịp, sao dám làm mất lòng chứ. Ông ta sầm mặt, kích phát khí phách nam tử hán của mình.

    Thư ký Ngô nhìn thấy xưởng trưởng Lý tức giận thành như vậy, cũng lập tức sợ tới mức không dám nói tiếp nữa!

    Nhưng Ngô Lượng lại nói.

    - Nếu chuyện này đã qua rồi thì cứ cho qua đi. Xử lý như cũ là được.

    Đương nhiên Lăng Phong biết “như cũ” mà gã nói là cái gì. Chính là gã là đội trưởng, mình là một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, là thủ hạ của anh ta. Chuyện đã thế này, anh em Ngô Lượng còn không hận chết mình sao!

    - Nếu thư ký Ngô và đội trưởng Ngô đều đã quyết định rồi, vậy tôi thấy, xưởng trưởng, cứ như vậy đi!

    Qua giọng điệu của Lăng Phong, đương nhiên xưởng trưởng Lý nghe được ra, ý của Lăng Phong chính là, hóa ra xưởng này là do anh em họ Ngô làm chủ!

    - Không được, đương nhiên là không được! Ngô Lượng, cậu vẫn là đội trưởng! Nhưng hiện tại, thôi thì Lăng Phong cậu làm quản lí đội đi. Giờ tôi lập phòng bảo an, cậu cứ làm quản lý bảo an nhiệm kỳ đầu trong xưởng chúng ta vậy!

    Xưởng trưởng Lý suy nghĩ một chút, rất hài lòng nói.

    - Quản lí bảo an?

    Ngô Lượng kinh ngạc nói.

    - Vậy xin hỏi rốt cuộc chức năng của tôi và hắn là phân phối thế nào đây?

    Ngô Lượng rất hàm súc đá ra một vấn đề khá là ngu ngốc, chính là quản lí bảo an như hắn so với một đội trưởng đội bảo vệ như mình thì rốt cuộc chức quan của ai lớn hơn. Trước kia gã chính là quản lý bảo an, tuy rằng chỉ là một đội trưởng, nhưng bên trên thì không có bộ môn nào, cho nên gã chính là nhân vật số một của bảo an.

    - Nói vớ vẩn. Anh cho rằng giữa một đội trưởng với một quản lí thì chức vị của ai cao hơn chứ?

    Tuy rằng Xưởng trưởng Lý tha thứ cho Ngô Lượng, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông ta không có oán hận.

    - Đội bảo vệ của anh chính là thuộc bộ phận bảo an của Lăng Phong! Cậu ta chính là người lãnh đạo trực tiếp của anh!

    - Lăng Phong, về sau công tác bảo an trong xưởng tôi giao cho cậu! Cậu cứ yên tâm mạnh dạn mà làm. Hiện giờ, bộ phận bảo an này vừa thành lập. Cậu là quản lí nhiệm kỳ đầu. Cậu muốn làm sao thì làm! Tôi rất yên tâm về cậu!

    Xưởng trưởng Lý vỗ bả vai Lăng Phong nói.

    Những lời này đã rất rõ ràng. Trong bộ phận bảo an này, Lăng Phong nói cái gì là cái đó. Tất cả mọi chuyện về bảo an, hắn đều có quyền quyết định. Trong nhà máy ngoại trừ xưởng trưởng Lý, ít nhất là trong bộ phận của mình, lời nói của hắn có quyền lực!

    - Cám ơn xưởng trưởng Lý! Tôi nhất định sẽ giúp anh xây dựng tốt bộ phận bảo an này!

    Lăng Phong cũng không khách khí nữa. Nếu là trước đây, hắn còn có thể khiêm tốn một chút, mình không thể đảm nhiệm gì đó, v…v. Nhưng bây giờ mâu thuẫn giữa hắn và Ngô Lượng đã trở nên gay gắt tới thế này, nên hắn rất thích với việc làm Chủ nhiệm bảo an này.

    - Được, tôi tin tưởng cậu! Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ quyết định luôn tiền lương của cậu. Trước đây, xưởng chúng ta chưa từng có quản lí. Chức vụ lớn nhỏ đều do một mình tôi chọn. Bây giờ cậu là quản lý đầu tiên của xưởng chúng ta. Thôi tiền lương thôi cứ bắt đầu từ năm nghìn đi! Tiền thưởng cuối năm là ba mươi nghìn!

    Xưởng trưởng Lý rất hào phóng nói. Sở dĩ ông ta hào phóng như vậy cũng là vì thay thư ký Ngô xin lỗi về lời nói mới rồi với Lăng Phong. Anh ta rất quan tâm đến thân thủ của Lăng Phong này. Lăng Phong có năng lực, có quan hệ, có thủ đoạn. Đây là thứ mà một thương nhân không có bối cảnh như hắn cần nhất.

    - Cám ơn xưởng trưởng, vậy tôi liền không khách khí nữa!

    Đương nhiên Lăng Phong nghe vậy cũng hiểu ra được dụng ý của xưởng trưởng Lý. Hắn biết, nếu hắn từ chối, ngược lại sẽ khiến xưởng trưởng Lý càng không yên tâm. Vì thế, hắn thôi không từ chối nữa.

    Thư ký Ngô này rất bất mãn với quyết định của xưởng trưởng. Nhưng bây giờ, cô ta lại không dám nói điều gì. Chỉ có thể trước khi xoay người rời đi, liếc xéo Lăng Phong một cái đầy vẻ xem thường, hừ lạnh một tiếng! Xem như gửi tới Lăng Phong một tín hiệu khiêu khích.

    Lăng Phong cũng không nâng niu cô ta giống xưởng trưởng Lý. Chỉ cần cô dám xuống tay với tôi, tôi cũng dám xuống tay với đứa con trai trong bụng cô! Đừng hy vọng tôi làm một người tốt để cho cô khi dễ. Tôi là một kẻ xấu xa, là một tên đại khốn kiếp!

    - Được rồi, bây giờ xưởng trưởng đi rồi! Nơi này do tôi định đoạt đúng không?

    Sắc mặt Lăng Phong lạnh lùng, nhìn Ngô Lượng.

    Tuy rằng hiện tại, trong bụng bầu Ngô Lượng đầy tức giận, nhưng lại không phát tiết được. Tên Lăng Phong này cũng rất có bối cảnh. Ban đầu vốn tưởng rằng hắn chỉ là một nhân tình của bà chủ. Thật không ngờ quan hệ của hắn với xưởng trưởng cũng sâu như vậy. Một cước này xem như đã đá vào bàn thép rồi!

    - Đúng vậy, anh là quản lí! Anh định đoạt!

    Ngô Lượng gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

    - Tốt lắm, Tiền Hưng, xưởng trưởng đã đuổi việc anh. Anh còn ở chỗ này làm gì ? Có phải vừa rồi gánh tội cho đội trưởng Ngô, chuẩn bị chờ đội trưởng Ngô báo đáp anh không hả?

    Lăng Phong nhìn Tiền Hưng còn quỳ trên mặt đất, hỏi.

    - Không, không, không phải! Bây, bây, bây giờ tôi đi ngay!

    Tiền Hưng xem như biết thân gặp hạn. Cả hai đều là nhân vật mà y không thể đắc tội được. Mặc dù có chút không cam lòng, cơm đến bên miệng rồi còn bị mất, nhưng tốt xấu gì cũng không cần đi ăn cơm tù, cho nên y cũng đành chấp nhận vậy .

    - Khoan đã! Tiền Hưng, tôi biết anh cũng từ nơi khác tới đây làm công, kiếm được bát cơm cũng không dễ dàng. Như vậy đi, tôi lại dùng anh một lần nữa, Không biết anh có đồng ý hay không?

    Lăng Phong rất thần bí nhìn y.

    - Cái gì? Anh, anh, không tính đuổi việc tôi sao?

    Tiền Hưng cảm thấy khó có thể tin được.

    - Không, đương nhiên không phải! Xưởng trưởng cũng đã đuổi việc anh rồi. Sao tôi dám đối nghịch với xưởng trưởng chứ! Nhưng, tôi có thể lại dùng anh! Bởi vì tôi biết anh cũng oan uổng. Tuy rằng tôi không có chứng cớ minh oan giúp anh, nhưng, con người tôi thự ra hay mềm lòng, không thể thấy người khác ủy khuất, cũng không muốn đập bát cơm của anh! Cho nên, tôi có thể dùng anh, vẫn giống như trước kia!

    Lăng Phong nói cứ như mình là một người hiền lành lắm vậy.

    - Thật sao?

    Tiền Hưng khó có thể tin. Phải biết rằng, loại nông dân culi từ từ nơi khác tới đây làm việc như y, không có hộ khẩu ở địa phương, có thể tìm được một phần công việc ổn định là khó khăn tới mức nào.

    - Lăng Phong, như vậy không thích hợp lắm đâu!

    Ngô Lượng ngăn cản nói.

    - Sao?

    Lăng Phong rất có bộ dạng lãnh đạo, hừ một tiếng.

    - Quản lí Lăng, như vậy hình như không ổn lắm! Nếu làm vậy thì phải nói thế nào với xưởng trưởng được?

    Ngô Lượng cố kìm chế lửa giận trong lòng, nói.

    - Thế sao? Đội trưởng Ngô, anh chẳng lẽ không nhớ rõ vừa rồi xưởng trưởng đã nói gì hả? Ông ta nói, “Cậu muốn làm sao thì cứ làm như vậy! Chẳng lẽ ngay cả lời xưởng trưởng nói, anh cũng không nghe rõ? Hay là anh cho rằng, cái xưởng này là do anh em họ Ngô các anh định đoạt, nên không xem xưởng trưởng ra gì?

    Tài ăn nói của Lăng Phong mà không đi làm quan thật sự là phí của trời. Hơi một tí là chụp mũ người ta ngay được.

    - Không có, nếu xưởng trưởng nói như vậy, tôi không có ý kiến! Tất cả đều nghe theo quản lí!

    Ngô Lượng gần như sắp bị chọc giận đến nổ tung lên rồi.

    - Vậy là tốt rồi! Tiền Hưng, anh có đồng ý không?

    - Đồng ý, đồng ý, tôi đồng ý!

    Tiền Hưng vội vàng gật đầu, hận không thể cúi đầu lạy Lăng Phong ba lạy.

    - Tốt, Tiền Hưng, bây giờ anh cứ đi theo đội trưởng Ngô. Tuy nhiên, giờ anh đã là Phó đội trưởng. Tôi chính thức bổ nhiệm anh là phó đội trưởng!

    Lăng Phong rất vui lòng quản lý các chức quan.

    - Thật sao?

    Tiền Hưng có chút lâng lâng. Lúc nóng lúc lạnh thế này, khiến y cũng khó tiếp nhận nổi .

    - Đương nhiên, bây giờ đãi ngộ của anh cũng giống với đội trưởng Ngô! Chỉ là chức vị thấp hơn anh ta một bậc thôi! Đương nhiên, nếu anh có biểu hiện tốt, đến lúc đó không chừng còn làm luôn đội trưởng! Đúng rồi, vị trí của đội trưởng Ngô này là do xưởng trưởng tự mình phong, tôi cũng không thể động vào! Có điều, anh yên tâm, tôi chuẩn bị tổ chức hai đội bảo vệ. Đến lúc đó, cái ghế đội trưởng sẽ trống. Nếu biểu hiện của anh không tệ, là có thể làm rồi!

    Lăng Phong đang vạch cho y một kế hoạch lý tưởng.

    Ngô Lượng tức giận đến gần như muốn hộc máu. Đây không phải rõ ràng là muốn phân tán quyền lực của mình sao? Trước kia không có cái gọi là bộ phận bảo an này, đội trưởng như gã chính là tương đương với quản lý nhân viên quản lí bảo vệ trị an. Tất cả mọi chuyện đều do gã một mình định đoạt! Hôm nay xưởng trưởng này không chỉ lập ở trên đỉnh đầu gã một bộ phận bảo vệ trị an, sắp xếp lãnh đạo ở ngay trước mặt gã. Giờ tên Lăng Phong này còn muốn phân hoá đội bảo vệ, lập thêm mấy đội trưởng. Hiện tại quyền lực của gã càng ngày càng nhỏ! Tuy rằng gã vẫn miễn cưỡng mang danh đội trưởng bảo vệ, nhưng trên thực tế thì quyền lực đã không bằng một phần mười trước kia!

    - Cám ơn quản lí Lăng!

    Tiền Hưng mừng như điên.

    - Được rồi, giờ anh ra ngoài trước đi!

    Lăng Phong rất hài lòng, khoát tay nói.

    - Ngô Lượng, anh cũng ra ngoài đi! Văn phòng đội trưởng này trước mắt tạm thời đổi thành văn phòng quản lí của tôi. Chờ tới lúc tôi xin được xưởng văn phòng mới sẽ trả lại cho anh.

    Lăng Phong không để cho bọn họ có cơ hội cự tuyệt, nói.

    - Vâng, quản lí!

    Mặt Ngô Lượng đã xanh lè.

    ************************************************** ************

    - Đội trưởng, anh nói xem vì sao quản lí Lăng này lại làm như vậy?

    Tiền Hưng và Ngô Lượng đành phải tạm thời chuyển tới phòng bảo vệ.

    - Nói thừa, đương nhiên là kế ly gián rồi! Hắn làm như vậy, ngoài mặt là trợ giúp anh, kỳ thật chính là đang cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa anh và tôi. Khiến hai người chúng ta bất đồng! Một khi anh bất đồng với tôi, mấy người bọn họ lại chả cười đến mức miệng nở hoa ấy chứ!

    Ngô Lượng tức giận nói.

    - Phải vậy không? Nhưng có cần thiết phải làm thế không? Còn cho tôi làm phó đội trưởng? Hắn có thể trực tiếp đuổi việc tôi. Đến lúc đó anh liền tứ cố vô thân rồi, hắn muốn đả kích anh thế nào mà chả được!

    Tiền Hưng có chút không tán đồng.

    - Hắn muốn làm tôi chán ghét!

    Ngô Lượng thở phì phì nói.

    - Yên tâm, đội trưởng! Hắn làm như vậy cũng không ly gián được quan hệ của chúng ta đâu. Ở trong mắt Tiền Hưng tôi, anh vĩnh viễn là đội trưởng của tôi! Cho dù hắn cho tôi cái lợi lớn hơn nữa tôi cũng sẽ không phản bội anh!

    Nịnh bợ chính là nịnh bợ. Mặc kệ là tình hình thế nào cũng không thay đổi được bản sắc của người nịnh bợ. Có điều, đây là lời thật lòng của Tiền Hưng sao? Sở dĩ y nhiệt tình nịnh bợ Ngô Lượng như vậy, còn không phải vì Ngô Lượng có một cô em gái sắp trở thành bà chủ sao! Đây chính là một con cá lớn, y không dám dễ dàng để mất lòng. Tuy rằng bây giờ Ngô Lượng nhìn qua thì khá thất thế, nhưng về lâu dài, đợi cho tới khi đứa con trai trong bụng thư ký Ngô ra đời, Ngô Lượng sẽ danh chính ngôn thuận mang danh ông cậu cả của xưởng trưởng. Đến lúc đó anh ta khẳng định không còn uất ức như vậy nữa. Có điều, việc khiến y nhìn không thấu chính là quan hệ của tên Lăng Phong này và xưởng trưởng. Có thể khiến xưởng trưởng tức giận quát thư ký Ngô như vậy, tên Lăng Phong này rốt cuộc là quan hệ thế nào với xưởng trưởng.

    Tiền Hưng nhất thời không thể hiểu rõ được, nhưng y làm việc khá bảo hiểm. Đó là nếu cả hai bên đều không thể đắc tội được, thì y sẽ đồng thời nịnh bợ cả hai bên. Như vậy cho dù đến lúc nào đó có một bên đổ thì y cũng sẽ không bị liên lụy! Đương nhiên, làm thế nào để đồng thời nịnh bợ hai bên thì phải có kỹ xảo. Nếu khiến người ta nhìn ra được mình là môt cái hàng rào, vậy là trong ngoài đều mắc lỗi rồi.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.