Chương 95: Rượu say lỡ miệng! Dịch: b1209049 Mời đọc Quay lại phòng bao, Tôn Lập Minh là nhân vật chính hôm nay, vừa là quản lý cấp cao của công ty, cho nên đương nhiên là ngồi ở ghế chủ tọa, thực ra Tôn Lập Minh vốn muốn ngồi bên cạnh Tiếu Ngọc Vân, thế nhưng lại bị Hách Mãnh chen vào giữa, tách hắn và Tiếu Ngọc Vân ra. "Hôm nay là vui chơi thông thường, trong công ty, ta là lãnh đạo của mọi người, còn ở ngoài chúng ta là huynh đệ, bằng hữu. Bữa tiệc này ta mời, mọi người đừng khách khí, bắt đầu gọi món ăn đi chứ!" Tôn Lập Minh mỉm cười xua xua tay, bộ dáng giống như một vị đại lãnh đạo. Chỉ có điều, tất cả mọi người cũng không có dị nghị gì, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, trong xã hội này lúc cần giả vờ thì nên giả vờ. "Tỷ muốn ăn gì?" Hác Mãnh đã tới đương nhiên là không khách khí, cũng không cần nhận biết người nào, trực tiếp đưa thực đơn cho Tiếu Ngọc Vân, cười hỏi. Hôm nay sẽ có ‘chuyện gì xảy ra’, mọi người đều biết rõ, chẳng qua người ‘đệ đệ’ này của Tiếu Ngọc Vân làm mọi người hơi bất ngờ, dường như trông có chút ‘cặn bã’, thuộc kiểu thoáng chốc sẽ đem tỷ tỷ mình bán đi! Mà điều này cơ hồ rất ăn khớp với ‘nội dung vở kịch’ nha...! Tiếu Ngọc Vân mặt lạnh, nhíu mày nói: "Ngươi xem rồi gọi đi!" "Được, quản lý Tôn, ta mở hàng trước nhá?" Hác Mãnh cầm lại thực đơn, ánh mắt ra hiệu cho Tôn Lập Minh, cười nói. Tôn Lập Minh hiểu ý, gật đầu: "Được, muốn ăn món gì cứ gọi, ngàn vạn lần đừng khách khí với Tôn ca ngươi!" Hác Mãnh cúi đầu, giở qua giở lại thực đơn, hỏi: "Có tôm hùm không?" Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh mỉm cười nói: "Dạ có!" "To nhất mấy cân?" Hác Mãnh không ngẩng đầu, hỏi tiếp. "Khoảng 2 cân (= 1kg)!" Nhân viên phục vụ suy nghĩ một chút rồi trả lời. "Có 6 cân không?" "Thật xin lỗi quý khách, 2 cân đã là tôm to nhất của nhà hàng rồi !" Nhân viên phục vụ áy náy đáp. "Vậy mang ra hai con to nhất, to nhất đấy nhé..., có bao nhiêu tính bấy nhiêu, không thì không đủ cho từng này người. Một con làm sashimi, một con rang muối! Đúng rồi, có cá ngừ vây xanh chứ? Trước tiên cho 2 cân sashimi loại này đi." Tôn Lập Minh nghe đến đó, tay run lên theo bản năng, rất xót cmn thịt nha. "Ngoài ra còn thêm súp tổ yến, hải sâm xào hành, đại tràng cửu chuyển (ruột già... gì gì đó thì gg), cá chép chua ngọt, còn lại mọi người chọn đi, nhiêu đây ta ăn đủ rồi!" Hác Mãnh đưa thực đơn cho mọi người, rồi ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ: "Ở đây có loại rượu nào tốt nhất? Phải đắt một chút, khó uống cũng không sao!" "Vang Lafite 1982 là đắt tiền nhất!"Nhân viên phục vụ cười nói, khách sộp hay chọn thứ này, một chai gần 50 ngàn tệ, hơn cả tiền lương một năm của nàng. Tôn Lập Minh chưa kịp mở miệng đã bị Hác Mãnh cắt ngang. "Được đấy, tên rượu nghe rất quen tai, là hàng ngon rồi, khui ra một chai, đồng thời đóng hộp một chai!" Hác Mãnh quay đầu nhìn Tôn Lập Minh, cười hỏi: "Tôn tổng, không có vấn đề gì chứ?" "Cái này..." Tôn Lập Minh liếc mắt sang Tiếu Ngọc Vân, thấy nàng vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, khuôn mặt không chút thay đổi, không nhìn ra được gì. Hắn cắn răng nói: "Nào có vấn đề gì..., chẳng phải là hai chai rượu thôi sao, lát nữa khui hai chai, đóng hộp hai chai cho lão đệ đem về từ từ thưởng thức! Uống rượu vang nhạt nhẽo không đủ thống khoái, chúng ta chơi rượu trắng đi. Phục vụ, đem bốn bình Mao Đài ra đây!" Hác Mãnh ngạc nhiên, gã quản lý Tôn này thật đúng là chịu bỏ vốn, một chai Lafite 1982 giá gần 50 ngàn tệ, tưởng gọi ra hai chai là đã đủ ‘làm thịt’ gã, thế nhưng hiện tại xem ra tài lực của người ta rất hùng hậu nha, 100 ngàn tệ chỉ là một món tiền nhỏ, hoàn toàn không để vào trong mắt.... Nếu người ta đã có ‘ý tốt’ vậy hắn đương nhiên sẽ không từ chối. Có phải ngoài mặt giả bộ nhiều tiền hay không thì e rằng cũng chỉ có tự bản thân người ta biết. Tiểu Ngọc Vân và các đồng nghiệp mỗi người gọi thêm vài món, đại để cũng đủ dùng rồi. "Lão đệ, ta còn chưa biết tên ngươi đấy!" Trong khi chờ đợi món ăn, Tôn Lập Minh quay sang, định bụng hỏi chuyện Hác Mãnh. Sự việc hiện giờ làm gã cảm thấy có chút kỳ quặc, không thích hợp, không phải là bẫy trong bẫy chứ? Chính mình quanh năm bắn ‘chym’, cũng đừng để cho chym mổ vào mắt nha...! "Ta tên là Hác Mãnh!" Hác Mãnh đáp. Tôn Lập Minh sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Ngươi không phải em ruột của Tiếu Ngọc Vân sao?" "Trên cơ sở pháp luật thì Tiếu NgọcVân đúng là chị ruột của ta." Hác Mãnh cười híp mắt nói. "Ngươi làm cho ta lẫn lộn rồi đấy, cả hai là chị em ruột, vậy sao nàng họ Tiếu, mà ngươi lại họ Hác?" Tôn Lập Minh nghi ngờ hỏi, tim đập bình bịch, có khi nào ả Tiếu Ngọc Vân thối tha này tìm người giả mạo. Hác Mãnh nhún vai nói: "Cùng cha nhưng khác ông nội, cùng mẹ nhưng khác bà ngoại, giải thích như vậy quản lý Tôn đã hiểu chưa?" À ra thế ..., hắn nghĩ Hác Mãnh sao lại ‘hào phóng’ như thế, biết mình đã có vợ nhưng vẫn cam tâm tình nguyện đem ‘tỷ tỷ’ đẩy cho mình, thì ra là có nguyên nhân sâu xa nha...! Thật đúng là đkm nó. Tôn Lập Minh gật đầu, cười nói: "Đã hiểu!" Hác Mãnh bổ sung thêm một câu: "Dù vậy ta và tỷ tỷ từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên tình cảm rất khăng khít, ngoại trừ khác tên họ thì những thứ còn lại đều giống như chị em ruột thịt." Sau khi rượu và thức ăn được đưa lên, Tôn Lập Minh dẫn đầu, kính mọi người một ly. Bất quá, Tiếu Ngọc Vân không nâng ly, ngay cả Hác Mãnh khuyên nàng uống một chút, nàng cũng đều không để ý tới. "Tỷ, đây chính là Lafeti 1982 nha..., một chai tốn mấy chục ngàn, không uống một ly thì quả thật quá lãng phí..., uống một ly cũng không say, còn có đệ ở đây nữa mà, uống say đệ sẽ cõng tỷ về!" Hác Mãnh cười hì hì khuyên giải. "Không uống, dị ứng với cồn rượu!" Tiếu Ngọc Vân quả quyết, không cho ai mặt mũi hết. Hác Mãnh quay đầu lại, nhún vai với Tôn Lập Minh, cười khổ mà nói: "Được rồi, chúng ta khỏi phải ép tỷ ấy, tỷ ấy không uống thì chúng ta uống, để cho tỷ ấy uống nước lọc đi, có phúc không biết hưởng thụ nha!" Tôn Lập Minh trong nội tâm thầm than đáng tiếc, nếu như Tiếu Ngọc Vân uống chút rượu, lát nữa lên giường dễ xử lý hơn. Nhưng ngay cả đệ đệ khuyến khích nàng cũng không uống, người khác có mở miệng cũng là vô ích! Trước kia, rượu Mao Đài thuộc dạng hàng hiếm với Hác Mãnh, ít khi được uống, hôm nay có kẻ ‘coi tiền như rác’ mời khách, vậy tha hồ mà nếm thử, dù sao Tiếu Ngọc Vân cũng không uống rượu, lát nữa để nàng lái xe. Thức ăn qua ngũ vị, rượu qua ba tuần. "Đến, Tôn đại ca, tiểu đệ mời huynh một ly!" Hác Mãnh khoác vai Tôn Lập Minh, trên mặt mang chút áy náy, nói: "Hôm nay khiến Tôn đại ca tốn kém, dùng rượu thay lời xin lỗi đi!" Tôn Lập Minh cười khà khà, nâng ly uống cạn với Hác Mãnh, thấp giọng nói: "Không có việc gì, sau này đi quyết toán với công ty, hơn 100 ngàn thôi, chút lòng thành!" "Quyết toán với công ty? Cái này được không? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Hác Mãnh ánh mắt linh động, quan tâm hỏi. Tôn Lập Minh sắc mặt đỏ bừng, đã uống không ít, đầu lưỡi không kiềm chế được, cười hà hà, thấp giọng nói: "Nào có chuyện gì ..., loại chuyện này không phải mới làm lần đầu, chỉ cần đem sổ sách chỉnh sửa hợp lí là ok! Trông thấy chiếc xe kia của ka không, hơn 600 ngàn đấy, tuy rằng không sánh được Audi R8 của bằng hữu ngươi, nhưng cũng không tính là quá kém, kì thật chính là dùng tiền của công ty để mua! Ta là anh em thân thiết, đứng chung một phe với trưởng phòng nhân sự công ty, hiểu chưa?" "Ha ha, hiểu..hiểu!" Hác Mãnh chớp chớp mắt, cười gật đầu. Không biết có phải là mượn rượu khoác lác hay không thì Hác Mãnh không để ý, nhưng nếu thằng này thật sự dùng tiền công ty mua sắm cho riêng bản thân, vậy thì… hê hê…chú đã bị nắm thóp! Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 96: Phòng bao Hoàng đế! Dịch: Hiến Máu Nhân Đạo! Mời đọc "Đi, đi Đại Phú Hào hát hò chút!" Tôn Lập Minh khoác vai Hác Mãnh, cười khà khà. Mặc dù đã uống khá nhiều rượu nhưng đầu óc Tôn Lập Minh cũng chưa tới mức hồ đồ, hôm nay chỉ cần giữ được gã đệ đệ này của Tiếu Ngọc Vân, thì nàng chớ nghĩ chạy thoát. Hiện tại đã bỏ ra tiền vốn nhiều như thế, kiểu gì cũng phải ‘thịt’, cho dù là cưỡng bức. "Được!" Hác Mãnh cười đáp ứng. Tiếu Ngọc Vân ở bên cạnh khẽ nhíu mày, ánh mắt không vui nhìn Hác Mãnh, nói: "Uống rượu nhiều như vậy còn hát hò cái gì, nhanh đi về nhà!" "Ngọc Vân, hôm nay mọi người đang cao hứng, cùng đi vui chơi một chút đi!" Tôn Lập Minh cười ha ha, nói. Tiểu Lý đứng bên cạnh cũng đón lời: "Không sai, khó khăn lắm mọi người mới ra ngoài tụ tập được một bữa như này, cứ thế giải tán sao được, huống chi hiện giờ vẫn còn rất sớm." Quả thật mới gần 9h, mà trời mùa hè 9h không phải là quá muộn. Tiếu Ngọc Vân quan sát Hác Mãnh uống rượu từ đầu đến cuối bữa tiệc, hắn với Tôn Lập Minh hai người, mỗi người ít nhất phải uống hết một chai Mao Đài, về phần Lafeti 1982 cũng chui vào bụng hắn hơn phân nửa. Nàng chính là sợ Hác Mãnh uống nhiều quá. "Mặc kệ tỷ ấy, tỷ ấy có đi hay không thì ta vẫn cứ đi. Đúng rồi, đừng quên đem theo hai chai rượu của ta nhé!" Hác Mãnh đẩy nhẹ Tiếu Ngọc Vân một cái, tỏ vẻ tức giận hắng giọng căn dặn, sau đó kề vai sát cánh cùng Tôn Lập Minh đi ra ngoài! Uống chưa nhiều! Say rồi mà vẫn nhớ được hai chai rượu kia a! Thời điểm không ai chú ý, Tiếu Ngọc Vân khẽ cười, bất quá rất nhanh liền che dấu đi, khôi phục lại vẻ băng lãnh! Nếu đệ đệ muốn ‘chơi’, vậy thì ‘chơi’ thôi! Trước cửa Đại Phú Hào. Tôn Lập Minh chỉ tay vào ba chữ trên tấm bảng hiệu điện tử, làm ra vẻ với Hác Mãnh: "Sau này tới đây cứ trực tiếp báo ra tên của ka là được, ka là anh em thân thiết với quản lý nơi này, mặt mũi rất lớn. Thậm chí nếu không mang tiền thì cứ ghi vào tài khoản của ka cũng không vấn đề gì." Hác Mãnh vừa đi vừa cười, bất quá trong lòng bổ sung một câu: mặt chú thì có vẹo đếch gì? Phỏng chừng chỉ được cái khoác lác là giỏi! Nhưng chú thích làm ra vẻ, vậy ka cũng không muốn vạch trần chú. "Được, sau này đệ tới đây vui chơi, liền báo ra tên của Tôn ca!" Hác Mãnh cười cười. Hai người dẫn đầu đi vào trong Đại Phú Hào, những người còn lại theo ở phía sau, cả nhóm gần 10 người, thoạt nhìn cũng rất có khí thế. "Hoan nghênh quý khách!" Sáu vị mỹ nữ mặc đồng phục sườn xám màu đỏ để lộ ra đôi chân dài, đồng thanh kêu lên. Sườn xám mảnh mai, mỹ nữ quyến rũ, khiến cho nam nhân không nhịn được ánh mắt. Tối nay quản lý chịu trách nhiệm đón khách ở cửa là một mỹ nữ gọi là Nhụy tỷ, tuổi tác tầm 24-25, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, một thân trang phục office lady màu đen (gg là ra), tương đối có khí chất. Vừa khéo vị Nhụy tỷ này lại biết Hác Mãnh! "Hác thiếu, đã lâu không gặp, sao hôm nay lại có hứng tới đây chơi thế này!" Nhụy tỷ vừa cười vừa bước tới, chào hỏi cùng Hác Mãnh. Tôn Lập Minh sửng sốt, vị Nhụy tỷ này hắn cũng có duyên gặp vài lần, bất quá chỉ xã giao bình thường, không được như vị bằng hữu kia của hắn, gặp một lần liền có thể quen thân. Không ngờ tên đệ đệ này của Tiếu Ngọc Vân lại biết nàng, nhìn dáng vẻ thì dường như rất quen thuộc với nơi này. Chẳng lẽ hắn cũng thường xuyên tới đây chơi? "Làm sao? Nhụy muội không hoan nghênh ta tới đây chơi à?" Hác Mãnh cười khà khà, ôm lấy Nhụy tỷ, người ngoài nhìn vào nghĩ hắn bị say rượu, muốn chiếm tiện nghi người ta. Bên kia đã có bảo vệ chạy tới! Nhân cơ hội, Hác Mãnh liền kề sát tai Nhụy tỷ, nhỏ giọng nói: "Giúp ta một việc, hôm nay ta muốn giả vờ ra vẻ để ‘bẫy’ chết một người, phối hợp chút nha!" Nhụy tỷ hơi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu, yểu điệu cười: "Hoan nghênh, tại sao lại không hoan nghênh đây! Tối nay uống nhiều đấy nha, toàn thân khắm mùi rượu, sắp làm ngạt chết người ta rồi!" Nói xong liền đẩy Hác Mãnh ra, ánh mắt ra hiệu với đám bảo vệ. "Khắm sao? Ha ha, đó là vì không có mùi hương của ngươi! Còn phòng bao không?" Hác Mãnh cười hỏi. "Hác thiếu đã đến thì nhất định là có!" Nhụy tỷ cười duyên, gật đầu. Hác Mãnh quay đầu, tay chỉ vào Tôn Lập Minh, cười nói: "Vị này là Tôn ca, tối nay huynh ấy làm chủ nhà mời khách, nhanh lấy cho chúng ta phòng Hoàng đế ở Thiên Nhân các!" Phòng Hoàng đế ở Thiên Nhân các? Tôn Lập Minh thường xuyên tới nơi này chơi, đương nhiên biết gian phòng đó đại biểu điều gì. Tiêu phí tối thiểu là 38 ngàn 888 tệ, bất quá điều chủ yếu là gian phòng đó không phải ai cũng có thể đặt được, nghe nói chính là ông chủ của Đại Phú Hào dùng để tự mình chiêu đãi bằng hữu, ngay cả Tôn Lập Mình hắn cũng chưa từng được vào. "Tối nay Thiên Nhân các có..." Nhụy tỷ cười khổ, định nói. Hác Mãnh liền trừng mắt, lớn tiếng quát: "Làm sao, nghĩ chúng ta không kham nổi chi phí à? Hôm nay Tôn ca của ta mời khách, không thiếu tiền, chúng ta muốn vui chơi tại phòng Hoàng đế ở Thiên Nhân các! Làm sao, xem thường ta, hay là xem thường Tôn ca của ta? Huynh ấy là anh em thân thiết với quản lý nơi này của các ngươi đấy!" Tôn Lập Minh thầm chửi rủa trong lòng. Hắn biết vị bằng hữu kia mặc dù cũng là quản lý của Đại Phú Hào, thế nhưng chức vị chưa chắc đã cao bằng vị Nhụy tỷ này, người ta chính là một trong những thân tín của ông chủ nha. Hơn thế nữa, quan hệ giữa hắn và vị bằng hữu thật ra chưa tới mức ‘thân thiết’ như hắn vừa bốc phét. Đây chẳng qua là Hác Mãnh giả bộ làm trò, thể hiện tí thôi! "Việc này…, thôi được rồi, thế nhưng chi phí tối nay cũng không được thấp hơn 50 ngàn, nếu không ta thật không có biện pháp báo cáo với cấp trên!" Nhụy tỷ cười khổ, nói. Hác Mãnh không lập tức đáp ứng mà quay đầu nhìn về phía Tôn Lập Minh, tỏ ý trưng cầu ý kiến của vị ‘anh rể’ này. Dù sao tối nay là người ta mời khách chứ không phải là hắn! Tôn Lập Minh hào sảng phất phất tay, nói: "Tối nay liền chơi thống khoái đi!" Phòng Hoàng đế của Thiên Nhân các, bài trí vô cùng xa hoa, ngày thường cơ bản không đón khách, để người nhà dùng. Trước kia họp lớp cũng là ở chỗ này, dù sao cũng là sản nghiệp của nhà Chu Đào, nên tới chơi sẽ không mất tiền. Người khác đi vào phải tiêu phí mấy chục ngàn, còn bọn họ mỗi lần tới thì được dùng miễn phí các loại đồ uống, hoa quả. Không nghi ngờ chút nào, đây chính là mặt tốt của việc có bằng hữu là con nhà giàu. "Huynh đệ, có cần ka gọi cho một hai cô ‘em út’ không?" Tôn Lập Minh tiến tới ngồi cạnh Hác Mãnh, thấp giọng cười đê tiện. Hác Mãnh cười, lắc đầu nói: "Không cần, gọi mấy ẻm là phải đưa tiền, cảm giác không được thoải mái, không sướng như gái mình tán được! Tôn ca, công ty của các ngươi có mấy vị mỹ nữ chất lượng cũng không tệ nha!" Tôn Lập Minh nhạy bén cười nói: "Thích thì ngươi cứ ra tay, tối nay ‘thịt luộc’ luôn cũng chả sao, có vấn đề gì thì đã có ka đỡ cho ngươi!" Đối với mấy em nữ nhân viên cấp dưới trong công ty, hắn hoàn toàn nắm chắc. "Đệ sẽ không khách khí đâu!" Hác Mãnh cười vang, kết thành một khối với gã ‘anh rể’. Gọi vài đĩa hoa quả, chút đồ ăn vặt, chục chai bia Budweiser (bia Mỹ), làm theo đúng như lời Tôn quản lý là xõa hết mức, tạo không khí vui vẻ, tối nay ai uống không hăng hái thì liền chính là không nể mặt hắn! Chuyện tình ăn uống vui chơi miễn phí thì đâu có người nào lại không thích chứ, đám đồng nghiệp của Tiếu Ngọc Vân cũng sướng như điên rồi. Tiếu Ngọc Vân ngồi ở ghế salon, không uống bất kì thứ gì, lại càng không tham gia hát hò. Nhìn nàng, Tôn Lập Minh rất ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại rốt cuộc cũng đến lúc ‘thu hoạch’ rồi. Đợi trong phòng tắt bớt ánh đèn, hắn liền bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Ngọc Vân, định trước tiên là giao lưu tình cảm với nàng. Hác Mãnh mặc dù vẫn đang liên tục nói chuyện phiếm với tiểu Lý ở kề bên, nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc sang chỗ gã 'anh rể'. Ăn thì cũng ăn rồi, uống thì cũng uống rồi, giờ nên là lúc vận động tay chân một chút nhể. Chương kế nghỉ tới thứ 3 :5: Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 97: Làm bậy không thể sống Dịch: trungttnd Mời đọc "Ngươi muốn làm gì?" Tiếu Ngọc Vân lạnh lùng đứng dậy, vừa nãy khi Tôn Lập Minh ngồi xuống đã giơ tay định ôm bờ vai nàng. Hắn vốn cho rằng chuyện tới đây đã rất suôn sẻ rồi. Nhưng Tiếu Ngọc Vân phản ứng lại vượt xa khỏi dự liệu của Tôn Lập Minh, hắn nghĩ dù Tiếu Ngọc Vân có kiêng dè thì cũng chỉ có thể hơi giãy dụa đôi lần, sau đó sẽ khuất phục. Ngày hôm nay nàng đã chứng kiến 'Tài lực' của mình, 'Giá cả' cũng đã đàm luận cùng đệ đệ của nàng rồi, còn giả vờ gì nữa! "Đkm, tên khốn kiếp kia, lão tử đã sớm thấy ngươi ngứa mắt rồi, mới uống có một chút nước đái ngựa đã dám động tay động chân với tỷ của ta, ta đánh chết ngươi!" Hác Mãnh lập tức đứng lên, bước hai bước đi tới, kéo Tôn Lập Minh đang ngồi trên ghế sa lông dậy cho hắn một cái tát lăn xuống đất, sau đó giơ chân đạp mạnh một trận. Sự việc xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người trong phòng đều sửng sốt. Đây là tình huống gì vậy, lúc nãy không phải còn rất tốt sao? Làm sao chỉ trong chớp mắt lại đánh nhau rồi? Chờ mọi người phục hồi tinh thần, Tôn Lập minh đã nằm trên đất rên hừ hừ, mọi người vội vàng túm lại kéo Hác Mãnh ra, sau khi bật đèn thì thấy Tôn Lập Minh máu me đầy mặt đang nằm trên đất. Sau khi tỉnh táo lại, Tôn Lập Minh trong lòng rất bực bội, mình tốt xấu gì cũng lăn lộn trong xã hội nhiều năm rồi, dạng người gì cũng đều đã thấy, nhưng đây là lần thứ nhất thấy loại người trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy. "Gọi điện báo cảnh sát!" Tôn Lập Minh ngồi dậy, nhổ một ngụm máu ra đất, say rượu cũng bị Hác mãnh đạp cho tỉnh rồi, hắn nhìn Hác mãnh với ánh mắt thâm hiểm rồi nói cho thủ hạ báo cảnh. Chuyện ngày hôm nay không thể cứ bỏ qua như vậy được! Hác Mãnh nở nụ cười, ngồi vào ghế sa lông bằng da xịn, nhếch miệng cười nhìn hắn, nói: "Đúng, chuyện hôm nay phải báo cảnh sát, mẹ nó chứ, dám sàm sỡ nhân viên nữ, nữ thuộc hạ, ta xem ngươi còn muốn giải thích thế nào, nói cho ngươi biết, đánh ngươi đã là nhẹ nhất rồi. Ngươi mà không giải thích cho rõ, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt" Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Chu Đào mang theo mấy cái bảo an đi tới, nhìn qua Hác mãnh rồi lại nhìn quản lý Tôn đang ngồi trên thảm, cười nói: "Các ngươi đánh nhau theo lý thuyết chúng ta cũng không quản, công hay tư tùy các ngươi, thế nhưng tổn thất trong phòng thì các ngươi phải bồi thường." Sau đó, liếc mắt ra hiệu cho Nhụy tỷ đứng sau, nói: "Kiểm tra tổn thất, lát nữa để bọn hắn thanh toán" Nói xong, không để ý người khác mà ngồi vào cạnh Hác mãnh, cười nói: "Có chuyện gì thế, náo loạn lên như vậy, ta phải lái xe tốc độ 120 km/h tới đây mà không để ý an toàn tính mạng đó." Không cần nói cũng biết, hẳn là Nhụy tỷ gọi điện thoại cho hắn. "Ít nói phét đi, với tình hình giao thông trong nội thành mà ngươi dám lái xe tốc độ 120? Ngươi cho mình là xe thần à! Con rùa này muốn chọc gẹo tỷ của ta, còn muốn đặt bẫy nữa chứ, ddcmn." Hác Mãnh nhìn Tôn Lập Minh dưới đất, nói. Nguyên bản hắn cũng không muốn làm náo loạn lên như vậy, nhưng thấy ánh mắt thằng ôn kia nhìn Tiếu Ngọc Vân, tính cách thì tinh tướng làm cho hắn rất khó chịu, hơn nữa loại này cũng không phải người tốt gì cả, thu thập hắn một trận cũng coi như thay trời hành đạo vậy. "Tỷ của ngươi? Mẹ nó chứ, tỷ của ngươi không phải là tỷ của ta à." Chu Đào đột nhiên đứng lên đạp Tôn Lập Minh mấy đạp. Oành, Tôn Lập Minh lại bị đạp ngã trên mặt đất, ầm ầm. Gãy sống mũi rồi, nhưng thuộc hạ của Tôn Lập Minh đang đứng xem xung quanh đều cảm thấy run rẩy. "Gọi điện báo cảnh sát, cưỡng gian không thành công, ta không tin thiên hạ này không có vương pháp. Loại cặn bã này cần phải điều tra hắn thật kỹ càng, ai biết được đây có phải lần đầu tiên hay không!" Chu Đào sau khi đạp mấy đạp thì kêu lên. Đánh người là không đúng, nhưng đối mặt với loại cặn bã này thì ai mà nhịn được cơ chứ? "Khống chế hết những người này lại, hỏi bọn họ xem tối nay muốn làm gì, hỏi chi tiết vào, lát nữa ta gọi điện cho chú của ta!" Chu Đào phân phó cho Nhụy tỷ xong thì quay lại nhìn những đồng sự của Tiếu Ngọc Vân, nói: "Ta là Chu Đào, tập đoàn Đại Chu chính là của nhà ta, các ngươi có sao thì nói vậy, việc này khẳng định không phải việc của các ngươi, nhưng nếu có người ngứa tay thì ta luôn sẵn sàng tiếp đón. Ta đây không thích bắt nạt người, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt." Nói xong thì phất tay để bảo an mang người đi. Không lâu sau, mấy tên thuộc hạ tâm phúc của Tôn Lập Minh đều đã khai nhận. Tôn Lập Minh muốn nhân dịp lần tụ họp này, trước tiên chuốc say Tiếu Ngọc Vân, sau thì hạ thuốc, mưu đồ gây rối, nhưng không ngờ nửa đường nhảy ra tên 'Trình Giảo Kim' làm hỏng đại sự của hắn. Mặt khác, tên này trong công ty cũng không thành thật, đã đùa bỡn qua nhiều thiếu nữ rồi, tiểu Lý vừa nghe Chu Đào là đại thiếu gia của tập đoàn Đại Chu, lại được Chu Đào hứa hẹn thì đồng ý bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, tố cáo Tôn Lập Minh đã cưỡng gian làm nhục nàng, sau đó lại dùng các thủ đoạn cưỡng bức dụ dỗ để thỏa mãn dục vọng của hắn, hơn nữa nàng còn đảm bảo mỗi tội danh đều là sự thật, không phải bịa đặt ra. Cảnh sát đem tất cả các chứng cớ phạm tội của Tôn Lập Minh thu lại, sau đó trực tiếp đưa hắn vào trong trại tạm giam, dựa theo trình tự pháp luật thông thường mà khởi tố hắn, phỏng chừng không có 8-10 năm thì đừng nghĩ có thể ra khỏi trại giam. Có Chu Đào hỗ trợ, sự tình không khó giải quyết, Hác Mãnh cùng Tiếu Ngọc Vân đi tới cục cảnh sát để cho lời khai. Lúc đi ra đã sắp nửa đêm. "Muộn như vậy rồi tỷ có về nhà không?" Hác Mãnh cười gượng, gãi đầu hỏi. Tiếu Ngọc Vân trên mặt không có chút cảm xúc, nói: "Không biết" Không biết là có ý gì đây? Là về nhà hay không về nhà đây? Nhìn nàng, trong lòng Hác Mãnh có chút ngứa ngáy, khoảng cách lần trước làm chuyện kia cũng đã nửa tháng rồi, hắn đang nghĩ không biết đối phương có nghĩ giống hắn không. Hác Mãnh nhỏ giọng dò hỏi: "Hay là chúng ta đi khách sạn ở tạm một đêm, sáng sớm ngày mai về nhà?" Con mắt vắn lén liếc nhìn vẻ mặt của Tiếu Ngọc Vân! "Ừ" Tiếu Ngọc Vân bình thản gật đầu khiến cho Hác Mãnh thấy mừng như điên. Tìm một khách sạn trên đường, Hác mãnh đột nhiên hỏi: "Tỷ cảm thấy hôm nay đệ làm vậy có quá đáng không?" Vị quản lý Tôn kia coi như là đã bị thân bại danh liệt, kỳ thực nam nhân đều có cái đức hạnh đó, cũng không ai dám nói mình thật sự không háo sắc cả, chỉ có điều một vài người có thể kiềm chế được, còn một vài người thì lại khá phóng túng và không đứng đắn thôi. "Quá đáng sao? Nếu hôm nay hắn chà đạp tỷ thì đệ sẽ làm thế nào?" Tiếu Ngọc Vân hỏi ngược lại. Hác Mãnh không nghĩ ngợi nói thẳng: "Đương nhiên là thiến hắn!" Tiếu Ngọc Vân nhìn ra ngoài cửa xe, bình tĩnh nói: "Trong công ty đa số đồng sự đều có bạn trai, nếu như bọn họ biết bạn gái họ gặp chuyện như vậy, khẳng định cũng sẽ làm như ngươi nói." Hác Mãnh cười nói: "Nếu như tỷ nghĩ vậy thì đệ cũng yên tâm rồi!" "Ừm, đúng rồi, kinh nguyệt của tỷ đến rồi!" Tiếu Ngọc Vân gật đầu rồi nói thêm một câu. Gào! Kinh nguyệt tới rồi còn đi khách sạn, đây không phải cố ý làm cho mấy dì phục vụ phòng khổ cực giặt ga giường à. Hác Mãnh cười khổ mà nói: "Không sao, đệ, chúng ta cũng chỉ ngủ một đêm, cũng không làm chuyện gì khác." "Thật sao?" Tiếu Ngọc Vân nghiêng đầu nhìn Hác mãnh, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: "Vậy thì tỷ yên tâm rồi, kỳ thực kinh nguyệt của ta còn chưa tới!" Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 98: 20 triệu lượng online! Dịch: Thân Xác Nở Hoa Mời đọc "Dậy sớm vậy!" Hác Mãnh mở mắt, nhìn Tiếu Ngọc Vân ngồi dậy buộc tóc, cười hỏi. Đêm qua mãi 3h sáng mới ngủ, hơn nữa còn khá ‘ác liệt’. Tiếu Ngọc Vân lườm hắn một cái, nói: "Gần 8h rồi, sớm gì nữa! Ngươi đợi chút, ta đi tắm, lát nữa cũng không biết phải nói gì với mẹ nữa!" "Tỷ đệ mình đi chung với nhau, chắc chắn không có chuyện gì đâu!" Hác Mãnh cười nói, không bận tâm lắm. "Đến lúc đó mẹ để ngươi cưới ta, ngươi cưới hay không đây?" Trước khi bước vào phòng vệ sinh, Tiếu Ngọc Vân lưu lại một câu. Hác Mãnh gãi gãi mũi, gượng cười. Với tính tình của mẹ kế, chuyện này không phải là không thể, chỉ cần Tiếu Ngọc Vân không phản đối vậy thì ổn rồi, mọi việc sẽ như ván đã đóng thuyền. Thật ra thì Trương Phương và Hác Phúc Lai lúc trước cũng từng có qua suy nghĩ như vậy, nhưng khi ấy Hác Mãnh cùng Tiếu Ngọc Vân không được hòa thuận, thường xuyên gây gổ với nhau, thế nên về sau ý tưởng đó đành phải dẹp bỏ. Rời khỏi khách sạn đã là 8h30, trời hôm nay nhiều mây, như sắp mưa, không khí rất oi bức. Hác Mãnh trước tiên hộ tống Tiếu Ngọc Vân tới công ty nàng để làm thủ tục từ chức. Rời khỏi công ty, Tiếu Ngọc Vân trên suốt đoạn đường về nhà vẫn một mực tựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa kính xe, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ gì. Chuyện xảy ra tối qua có chút vượt quá khỏi dự liệu của mọi người. Nàng vốn không có ý định từ chức, cũng không muốn đẩy gã quản lý Tôn vào nhà đá, nhưng hiện tại thì ‘đẹp’ rồi, cho dù nàng không từ chức thì phỏng chừng công ty cũng không dám dùng nàng nữa. "Về nhà đừng nói gì với ba mẹ việc ngươi muốn mở công ty thời trang, tạm thời chúng ta giữ kín, để khi khác hãy nói cho bọn họ biết!" Tiếu Ngọc Vân đột nhiên mở miệng nói. Hác Mãnh cười nói: "Được, sẽ theo ý của tỷ!" Xe đỗ trước cửa, sau khi xuống xe, Tiếu Ngọc Vân nghiêm mặt, nói: "Ngươi đừng đi lên, khi nào về ta sẽ gọi điện cho ngươi, đỡ để ba mẹ hỏi nhiều, phiền phức." Nói xong liền đóng cửa xe, xoay người bước đi! Hác Mãnh ngồi ở trong xe dở khóc dở cười. Đệch, đừng nên bá đạo như vậy nha, nơi này là nhà tỷ nhưng cũng là nhà đệ a. Gần trưa rồi, cũng đã đến cửa nhà, không cho mình trở về ăn được bữa cơm? Ok, không cho thì liền không cho đi! Không biết tối qua người nào hô to gọi nhỏ là mình ‘làm’ cho thấy rất thoải mái ấy nhỉ! Quay đầu xe phóng tới công ty, lúc này chạy qua đại khái vẫn có thể còn cơm ăn, chậm thêm tí nữa thì cũng chỉ còn cách tự mình tìm chỗ ăn cho qua bữa. "Siêu xe, rất đắt tiền đấy nhỉ?" Trần Vũ Tình đứng trước cửa sổ nhìn chiếc Audi R8 ở ngoài bãi đỗ xe, nghiêm mặt hỏi. Hác Mãnh gượng cười, tay móc chìa khóa xe ra, nói: "Xe này coi như là của công ty, bình thường ngươi có công chuyện đột xuất cũng có thể sử dụng. Tốt xấu gì ngươi cũng là CEO của Khoa kỹ Lam Mị, đi ra ngoài cũng không thể biểu hiện quá kém được!" Ngày hôm qua đại lý xe đã đưa tới lô hàng Hác Mãnh đặt mua. Chín chiếc xe, hơn nữa còn đều là Audi sang trọng, trị giá hơn trăm ngàn tệ mỗi chiếc, hoàn toàn không hề đơn giản. Trần Vũ Tình trong lòng thở dài, mua cũng đã mua, nàng còn có thể nói gì đây. Hác Mãnh hắn là ông chủ lớn nhất không sai, nhưng hiện giờ trên dưới công ty chỗ nào cũng cần tiền, hoàn toàn không cần thiết phải phung phí ở phương diện xe pháo này. Đợi sau này công ty đưa ra thị trường, có tiền rồi thì cho dù hắn thích mua xe tăng, nàng cũng không phản đối. "Nói cho ngươi biết một chuyện… Tối qua trang web chính thức của công ty bị hacker tấn công." Trần Vũ Tình ngồi xuống ghế, trầm giọng nói. Hác Mãnh liền biến sắc mặt, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Có tổn thất gì không?" Trần Vũ Tình lắc đầu nói: "Không rõ cụ thể, hacker đến từ nước ngoài, bất quá mọi sự tấn công đều bị Lam Lam ngăn chặn được, cũng không có tổn thất quá lớn. Đối phương tới rất nhanh, rút lui cũng rất nhanh." Tối qua nàng tựu ở lại công ty chăm chú theo dõi suốt một đêm, Hác Mãnh ở bên ngoài phong lưu sung sướng, còn nàng thì ‘tốt’ rồi, nguyên đêm không được chợp mắt. Khởi động máy vi tính, Lam Lam xuất hiện trên màn hình, vành mắt đỏ sậm, tay cầm notebook, trong trạng thái sẵn sàng ứng phó! "Ai làm?" Hác Mãnh cũng không dài dòng, hỏi thẳng vào vấn đề. "Không xác định được người đứng phía sau, nhưng có thể khẳng định hướng tấn công đến từ 3 quốc gia lần lượt là Nhật Bản, Hàn Quốc cùng Mĩ quốc. Thời gian tấn công rất ngắn, một đòn không trúng liền nhanh chóng rút lui. Cho dù tôi tìm được địa chỉ của bọn hắn nhưng do ông chủ không có mạng lưới liên lạc ở trong 3 quốc gia đó, thế nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được đối phương!" Lam Lam nhún vai. Hác Mãnh nhíu mày hỏi: "Theo như ngươi nói, vậy thì đợt tấn công tối qua chỉ là mang tính dò xét?" Lam Lam nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có thể cho là như thế!" Dừng một chút lại nói tiếp: "Thật ra thì ông chủ không cần quá lo lắng, mặc dù trang web bị đối phương tấn công, nhưng đối phương cũng không đánh cắp được bất kỳ tài liệu nào. Về phần tài liệu cơ mật của Khoa kỹ Lam Mị cũng được tôi quản lý, lưu trữ. Trang web bị tấn công thì tôi đều nhận được tin tức trước tiên, đám hacker kia cũng không phải quá lợi hại, tôi có thể đối phó được nha!" "Mã hóa lại trang web, từng giây từng phút phải chú ý đến hành tung của đám hacker kia, tốt nhất là nắm được chứng cứ xác thực, đưa đám hacker đó ra công lý!" Hác Mãnh trầm giọng nói. Hắn không cừu thị hacker, cũng không cừu thị quần thể này, nếu như bọn họ không đến trêu chọc hắn thì hắn cũng sẽ không rảnh rỗi đi động chạm tới bọn hắn. Thế gian vạn vật có nhân tất có quả, đúng như một câu nói: Không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận! Hác Mãnh quay đầu nhìn Trần Vũ Tình, nói: "Công ty cần xây dựng một đội ngũ kỹ thuật cho riêng mình, hằng ngày duy trì thật tốt trang web, từ sản phẩm thiết kế, đổi mới…v…v… bắt buộc phải dính liền với đội ngũ đó. Phương diện này giao cho ngươi, dạng thiên tài công nghệ thông tin như thế ở Bắc Kinh có nhiều hơn so với Thạch Thành, không cần biết ngươi ‘câu trộm’ hay là bỏ vốn chiêu mộ, ta muốn phải được thấy hiệu quả trong thời gian ngắn." "Ừ!" Trần Vũ Tình bình tĩnh gật đầu. Nàng và Hác Mãnh đều biết Lam Lam không phải quá vạn năng, Khoa kỹ Lam Mị trước sau gì cũng là một công ty công nghệ, không thể từng giờ từng phút cần Lam Lam chống đỡ, cho dù chính Lam Lam cũng là tuyến phòng thủ cuối cùng của Khoa kỹ Lam Mị. Về phần ý tưởng thiết kế, chế tạo sản phẩm có thích hợp với người trái đất sử dụng hay không thì chính người trái đất liền biết rõ nhất. Đã không có chuyện gì, tinh thần của Hác Mãnh cũng được thả lỏng, suy nghĩ một chút hỏi: "Trí năng Tiểu Lam đưa vào hoạt động có tình hình như thế nào trong 24h qua?" "Rất tốt!" Lam Lam cười trả lời: "Sau khi Trí năng Tiểu Lam bản chính thức được ra mắt, trong 24h qua tăng vọt thêm 3 triệu người đăng kí, đồng thời số lượng người online vượt qua 20 triệu, 86% người dùng sau khi bật điện thoại đều mở Trí năng Tiểu Lam. Dự tính thời gian từ 3 đến 6 tháng tới, lượng người online sẽ đạt tới 60 triệu, bao trùm toàn bộ thành thị cả nước, và sẽ hình thành được mạng lưới thông tin riêng của chúng ta." 60 triệu? Đây tuyệt đối là một con số khổng lồ. Có tập thể con người như thế sử dụng, nói đơn giản là cho dù Khoa kỹ Lam Mị không muốn phát triển, không hề phát triển, thì vốn hóa thị trường cũng sẽ không thấp hơn 30 tỷ USD. Đây là còn chưa bao gồm những sản nghiệp khác dưới tay công ty, chỉ đơn thuần tính toán giá trị của riêng Trí năng Tiểu Lam. "Bởi vì Trí năng Tiểu Lam có tính năng rất tốt, trên căn bản mọi người chỉ cần dowload về dùng thử thì tức khắc liền tiếp nhận, cũng thích sự hiện hữu của nó, hơn nữa lực truyền bá rất rộng. Trong vòng một năm, trên 80% người sử dụng smartphone trong nước đều sẽ cài đặt Trí năng Tiểu Lam!" Trần Vũ Tình cười nói. Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây rôm rả chút nhé các lão! Tham gia dịch tại đây
Chương 99: Lợi nhuận 1 tỷ! Dịch: FlameHaze Mời đọc "Số liệu lợi nhuận tăng trưởng như thế nào?" Hác Mãnh cười hỏi, hắn khá quan tâm tới việc này, bởi nó trực tiếp liên quan chặt chẽ với thu nhập, hơn nữa cũng liên hệ tới tiền đồ tương lai của Khoa kỹ Lam Mị. Nếu có được đầy đủ tài lực, vậy thì sau này Khoa kỹ Lam Mị hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng nếu không được như ý, vậy thì không còn gì để nói nữa. Trần Vũ Tình cười nói: "Việc này vẫn nên để cho Lam Lam nói đi!" Trên màn hình vi tính, Lam Lam bày ra một bảng biểu, tay cầm một cây gậy chỉ huy nhỏ màu bạc, nói: " Xét về mặt tổng thể thì những số liệu cũng rất khả quan. Trong 24h qua đại khái có 1,6 triệu người dùng, trong đó có 21% đăng kí hội viên VIP hàng năm, chiếm 9,7% tổng lượng người đăng kí dowload và sử dụng . Cũng trong 24h, số người mở chức năng kinh doanh đạt 980 ngàn, chiếm 5,6% tổng lượng đăng ký dowload và sử dụng. Hơn nữa lượng tiêu thụ của cường hào kim cương cấp 1 là 12 ngàn cái, 689 cái cấp 2, 78 cái cấp 3, 2 cái cấp 4! Đó là toàn bộ số liệu tính đến thời điểm này." Hác Mãnh trợn trừng mắt, giật mình hỏi: "Cường hào kim cương cấp 4 bán được 2 cái? Móa nó, người nào mà ghê vậy, 5.888.888 tệ /cái, siêu đại gia nha." "Có thể nói như vậy! " Lam Lam mỉm cười gật đầu, nói: "2 cái cường hào kim cương cấp 4, một cái là được ái nữ Vương Tiểu Nhã của tập đoàn Mỹ Lai mua, cái còn lại thuộc về Lâm Tiểu Thiết - con trai của ông trùm hàng đầu quốc gia Lâm Chí Bình. Về phần 78 cái cường hào cấp 3 thì toàn bộ đều là nhà giàu có tiếng trong nước và giới ngôi sao đăng ký." Hác Mãnh chép miệng nói: "Nhiều tiền, người ta quả thật là rất nhiều tiền nha!" Sẽ không ai nghi ngờ khi nói dịch vụ cường hào kim cương của Trí năng Tiểu Lam làm ra là để phục vụ riêng cho những kẻ có tiền, tuyệt đối là mặt hàng siêu xa xỉ. Một cái cường hào kim cương cấp 4 trị giá hơn 5 triệu nha, đủ mua một ngôi biệt thự rồi. Mà lúc này mới được bao lâu? 24h! Hoàn toàn có thể dự liệu được, trong tương lai, số lượng cường hào kim cương cấp 4 bán được tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở con số 2. "Thử tính xem tổng doanh thu được bao nhiêu rồi?" Hác Mãnh gãi gãi mũi, số liệu quá nhiều khiến hắn không thể nắm bắt trong thoáng chốc được. "Vâng, doanh thu từ hội viên VIP theo năm là 22 triệu, hội viên VIP bình thường hàng tháng là 42 triệu, chức năng kinh doanh bán với giá là 98 tệ/ tháng, thu được 96 triệu 040 ngàn, cường hào kim cương cấp 1 thu được 69 triệu 600 ngàn, cấp 2 thu được 399 triệu 620 ngàn, cấp 3 thu được 452 triệu 400 ngàn, cấp 4 thu được 11 triệu 600 ngàn. Tổng cộng thu được 1,1 tỷ..." Nghe giọng nói êm tai của Lam Lam, Hác Mãnh đột nhiên ngửa đầu cười rất to, quay đầu nhìn Trần Vũ Tình, nói: "Sau này Khoa kỹ Lam Mị chúng ta liệu có thiếu tiền không nhỉ?" 24h kiếm lãi được 1,1 tỷ chưa tính số lẻ. Với thành tích như vậy, trên thế giới có bao nhiêu công ty có thể sánh được với Khoa kỹ Lam Mị đây? Hơn nữa đây cũng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. "Ngươi đừng nên cao hứng quá sớm, số tiền này phần lớn đều đến từ dịch vụ cường hào kim cương, mà cường hào kim cương lại là dịch vụ có quy chế trọn đời. Hay nói theo một cách khác, chỉ cần công ty chúng ta vẫn tiếp tục hoạt động thì dịch vụ cường hào kim cương không thể dừng lại, vì vậy số tiền này không thể nói là 100% thuộc về mình, hầu hết trong số đó sẽ lần lượt trở về với khách hàng, cho nên thật ra tính về lâu dài, chúng ta cũng không hề kiếm được xu nào từ dịch vụ cường hào kim cương." Trần Vũ Tình bình thản nói. Đây không phải là muốn đả kích Hác Mãnh, mà là nàng suy tính sâu xa hơn một chút! Dịch vụ cường hào kim cương vốn chỉ có một hạng mục thu phí duy nhất, lúc đó Hác Mãnh chỉ là muốn tạo ra một mặt hàng siêu xa xỉ độc quyền cho Khoa kỹ Lam Mị ở trên mạng, cũng không tính toán gì nhiều, cho rằng ra giá mấy ngàn, mấy trăm ngàn thậm chí là cả triệu bạc thì hẳn đủ để hù dọa tuyệt đại đa số mọi người. Thế nhưng giờ đây nghe Trần Vũ Tình phân tích, hắn cảm thấy dịch vụ cường hào kim cương không phải chỗ tạo ra đột phá cho Khoa kỹ Lam Mị, mà ngược lại có thể trở thành sai lầm lớn của công ty. Hác Mãnh nhíu mày hỏi: "Vậy theo ngươi thì cần giải quyết ra sao? " Trần Vũ Tình nghiêm nghị nói: "Điều kiện tiên quyết với Khoa kỹ Lam Mị là không thiếu hụt về tài chính, sau đó là thay đổi hình thức thu phí cường hào kim cương, hủy bỏ quy chế trọn đời. Ngoại trừ vẫn thu phí lúc đăng kí đầu tiên ra, thì các hội viên cường hào kim cương còn cần đóng thêm phí dịch vụ hàng năm với số tiền bằng 1/10 giá trị cấp bậc cường hào của hội viên." "Người mua sử dụng sẽ chấp nhận sao ?" Hác Mãnh hỏi tiếp. "Nếu chúng ta muốn biến cường hào kim cương thành sản phẩm ảo siêu xa xỉ, thì đồng dạng nó sẽ phải có các hạng mục tương ứng. Đầu tư xây dựng vào phương diện này ở thời điểm sơ khai thì giá trị sẽ không thấp hơn tổng chi phí lần đầu mua cường hào kim cương vừa rồi. Nói cách khác là chúng ta không phải kiếm lãi từ giá trị của cường hào kim cương, mà chính là ở những dịch vụ cố định riêng ăn theo nó. Chỉ có như vậy thì cường hào kim cương mới tồn tại được lâu dài!" Trần Vũ Tình dừng một chút rồi nói tiếp: "Về phần người mua có chấp nhận hay không, thì phải tùy từng người. Người chấp nhận thì vẫn tiếp tục được hưởng các dịch vụ của cường hào kim cương, còn nếu không chấp nhận thì chúng ta trả lại tiền cho họ!" "Vậy sao chúng ta không cài đặt chức năng cường hào kim cương giống hội viên VIP hoặc là như chức năng kinh doanh thu phí theo tháng, theo năm?" Hác Mãnh suy nghĩ một chút, hỏi. Trần Vũ Tình lắc đầu nói: "Chắc chắn sẽ không thể, vì mua cường hào kim cương chẳng qua là đạt được một tấm giấy chứng nhận mà thôi, nói trắng ra thì nó chính là tấm vé vào cửa. Cũng giống như mua một chiếc xe, nếu không đổ xăng vào thì nó chẳng khác nào một vật trang trí. Tính toán về lâu về dài, ta xem nó cũng không phù hợp với bước thu phí, ngoài ra ta còn cảm thấy loại sản phẩm ảo siêu xa xỉ như cường hào kim cương này hẳn là có thể tương tự hàng hóa, tự do giao dịch. Chỉ có điều ta chưa suy nghĩ sâu về phương diện này, chờ ta cân nhắc kỹ rồi sẽ bàn bạc với ngươi sau!" Hác Mãnh gật đầu, bất quá hình thức thu phí của cường hào kim cương trong sẽ không thể thay đổi được ngay trong thời gian ngắn, bởi vì hiện tại Khoa kỹ Lam Mị đang rất cần số tiền kia, và các dịch vụ ăn theo cường hào kim cương cũng đã được lên kế hoạch xây dựng. Nếu như cường hào kim cương chỉ là một vật phẩm để ‘trưng bày’ thì nó cũng không có giá trị lớn đến vậy. "À mà không được, cần phải tăng thêm một hạng mục ‘kim cương tím’ nữa!” Hác Mãnh đột nhiên mở miệng nói. "Kim cương tím?" Trần Vũ Tình hơi sửng sốt, đầy nghi hoặc hỏi: "Sao lại muốn tăng thêm ‘kim cương tím’, chức năng của nó là gì?" "Sản phẩm trưng bày! Sản phẩm ảo chỉ để biểu hiện, ngoài ra không có bất kỳ một chức năng nào khác. Đơn giản là để cho mọi biết ngươi có rất nhiều tiền, kiểu như một tiêu chí, không có bất kỳ giá trị gì, cũng không có bất kỳ một dịch vụ nào đi kèm!" Hác Mãnh cười nói. Trần Vũ Tình trợn trừng mắt, hỏi: "Vậy ngươi định đặt giá cho ‘kim cương tím’ bao nhiêu?" "Cấp 1 là 100 tệ, cấp 2: 500, cấp 3: 3 ngàn, cấp 4: 6 ngàn, cấp 5: 10 ngàn, có thời gian hiệu lực là ba tháng!" Hác Mãnh nói. "Như vậy có thể bán ra ngoài sao?" Trần Vũ Tình có chút hoài nghi. Hác Mãnh nhún vai một cái, cười khà khà nói: "Có thể bán hay không thì phải thử rồi mới biết, nếu không bán được thì chúng ta vẫn có thể điều chỉnh nha! À mà ta thấy cũng không thể để ‘kim cương tím’ không hề có chức năng nào được, như vậy đi, chức năng duy nhất của nó là mỗi ngày tăng thêm 100 điểm EXP cho Trí năng Tiểu Lam của cá nhân." Trí năng Tiểu Lam cũng có hệ thống cấp bậc của chính mình. Dựa vào thời gian online mỗi ngày để gia tăng kinh nghiệm, khoảng 1h được 10 điểm, sau khi thăng cấp thì thanh điểm kinh nghiệm sẽ reset lại từ đầu. Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây rôm rả chút nhé các lão! Tham gia dịch tại đây