Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 874: Ngay mặt chỉ trích



    Nguồn: vipvandan









    Chỉ chờ khoảng 3 phút, nhóm Phó Tuấn liền lái xe chạy qua. Hình Kiến Quốc vốn nửa ngờ nửa tin đối với lời nói của Trương Khác, Hứa Hồng Bá cũng chỉ là bạn chơi cờ trong khoảng thời gian này mà thôi, đột nhiên nói muốn dẫn ông đi tìm thị trưởng của TP. Kim Sơn, ai cũng sẽ hoài nghi.

    Khi thấy được hai chiếc xe việt dã đậu ở dưới đê, Hình Kiến Quốc liền cảm thấy có chút vấn đề có thể nói một chút với Triệu Hữu Luân, so ra còn tốt hơn đám vương bát ở xưởng giấy.

    Thanh niên tướng mạo anh tuấn trước mắt ăn mặc bất phàm, Hình Văn Lệ sớm đã để ý thấy, nào có thiếu nữ không hoài xuân. Thấy được thanh niên anh tuấn, cử chỉ văn nhã, ai cũng sẽ nhịn không được nhìn thêm vài lần. Cô vừa mới điều vào phòng làm việc xưởng trưởng làm thư ký, thấy lãnh đạo trong xưởng rất hay đổi ĐTDĐ, không còn ai dùng ĐTDĐ cũ.

    Cô xem qua ĐTDĐ rất nhiều người khoe khoang nhưng còn xa mới đẹp và khác biệt bằng chiếc ĐTDĐ của Trương Khác, màn hình ĐTDĐ vàng nhạt sáng bóng, hình như càng trong sáng hơn so với màn hình ĐTDĐ bình thường. Mặt sau còn phủ một tầng thuộc da nâu.

    Cô cũng chưa nghe nói qua còn có ĐTDĐ thuộc da bên ngoài. Loại xe việt dã này cô cũng từng nghe nói, không khỏi có tâm tư khác nhìn Trương Khác, nghĩ thầm: anh ta tới cùng có địa vị gì?

    Khí trời mùa hạ hay thay đổi, khi qua cầu nổi gió, chạy tới Thấm Viên, bầu trời chợt tối đen, mây đen tụ tập trên đỉnh đầu, tầng mây rất thấp, hình như đứng trên nóc nhà đưa tay là có thể bắt được.

    Triệu Hữu Luân sớm chạy tới khách sạn Thấm Viên trước một bước. Trương Khác toàn thân ướt đẫm, bộ dạng nhếch nhác bị hắn thấy được. Trương Khác mời Hứa Hồng Bá giới thiệu Hình Kiến Quốc cho Triệu Hữu Luân làm quen, còn y vào phòng tắm thay quần áo.

    - Ngày hôm nay là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là anh hùng được mỹ nhân cứu?

    Địch Đan Thanh để Trương Khác nâng cánh tay lên, rồi cô dè dặt bôi thuốc đỏ chỗ tay bị trầy da cho y, nhịn không được muốn châm biếm y vài câu. Cô thấy được thiếu nữ váy đỏ xinh xắn đạp xe qua đây.

    - Nhục không chịu được, may là không để con gái nhảy xuống nước cứu tôi, bằng không thì cũng không có mặt mũi trở về gặp mọi người rồi.

    Trương Khác cười nói chuyện với Địch Đan Thanh, cổ tay bị ngón tay hơi lạnh lạnh của Địch Đan Thanh nhắc lên. Nhìn cô nghiêm túc bôi thuốc đỏ, chỉ nhìn đôi lông mi cong cong cùng sống mũi đẹp. Đương nhiên cũng có thể thấy được khe vú hơi lộ ra trong cổ áo rủ xuống.

    - Nên giao cả việc bôi thuốc cho cô bé đó làm đi.
    Địch Đan Thanh cười nói, thấy Trương Khác nâng cánh tay lên lộ ra xương sườn dưới nách, cô chọc ngón tay lành lạnh vào đó:
    - Gầy như que củi!

    Trương Khác bị nhột tay run run, cổ tay khẽ quẹt qua gương mặt Địch Đan Thanh, hơi lạnh, đàn hồi mịn màng. Y muốn đưa tay sờ một chút, nghiêng đầu, vừa lúc Địch Đan Thanh ngẩng đầu nhìn y. Bốn mắt nhìn nhau. Trương Khác chột dạ không dám hạ thủ, chỉ phải vội vàng giơ tay cao lên, lại để Địch Đan Thanh cầm băng gạc hút khô thuốc đỏ:
    - Tay giơ qua đỉnh đầu, nếu dưới nách không lộ ra xương sườn thì quá béo rồi. Tôi sẽ không để cho bản thân béo như vậy đâu...

    Đang nói chuyện, Phó Tuấn đưa tới một chiếc áo sơ mi tay dài. Trương Khác mặc vào, vén tay áo lên, vừa lúc có thể che khuất vết thương nơi khuỷu tay.

    Gió rất lớn, lọt qua khe ngói thổi vào. Có vài gian phòng không kịp đóng cửa sổ, xích sắt bị thổi tung mở toang ra, nghe thấy tiếng bang bang, còn có tiếng vỡ thủy tinh truyền đến.

    Trương Khác ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời. Xem tình hình thì mưa lập tức sẽ kéo tới. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi về hướng phòng yến hội. Giọng Hình Kiến Quốc rất lớn, đi trên hành lang đã nghe thấy. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh cũng không cần nhân viên dẫn đường, theo thanh âm là có thể tìm được bọn họ.

    Hứa Hồng Bá, Đàm Thiên, Trương Dịch đi cùng với Triệu Hữu Luân nghe Hình Kiến Quốc nói tình hình lũ ở hồ Kim Sơn và sông Ẩm Mã. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đẩy cửa đi vào. Cơn mưa to đổ xuống, giọt mưa rơi vào mái ngói, vang lên tiếng lộp độp.

    - Xưởng trưởng Hình, tình hình lũ năm nay thật nghiêm trọng như thế sao?
    Triệu Hữu Luân sắc mặt ngưng trọng:
    - Tôi và bí thư Chu hai lần nghe báo cáo công tác của bộ môn phòng lụt thành phố, phán đoán của họ có lạc quan hơn...

    - Cụ thể nghiêm trọng thế nào thì còn phải nhìn ông trời. Tôi cũng không có cách nào đưa cái đầu của mình để bảo đảm cho thị trưởng Triệu.

    Thấy sắc mặt Triệu Hữu Luân ngưng trọng, ánh mắt có vẻ nghi ngờ. Hình Kiến Quốc chỉ tưởng là Triệu Hữu Luân cho rằng ông đang bắn tiếng đe doạ. Người khác vừa lo lắng, giọng thì lớn, ngôn ngữ cũng trở nên thô tục. Cũng không quản Trương Khác cùng Địch Đan Thanh xuất hiện tại cửa:

    - Thông thường thì ngày 10 tháng 7 Kim Sơn có thể ra mai. Trước khi ra mai nếu như ông trời không rơi một hạt mưa, vậy đương nhiên lũ định kỳ cái mẹ gì cũng không có. Hôm nay là ngày 5 tháng 7, nếu như còn tiếp tục mưa to ba bốn ngày như buổi sáng ngày hôm qua, vậy sẽ có khảo nghiệm đối với công tác phòng lụt của sông Ẩm Mã cùng hồ Kim Sơn. Nhưng ngày hôm qua tôi nghe dự báo thời tiết của đài trung ương nói năm nay khu vực Hoa Đông sẽ ra mai chậm hơn năm rồi. Hơn nữa lượng mưa bão mang đến càng lớn, càng mạnh hơn năm rồi...Người phía dưới làm công tác đều giấu trên không giấu dưới. Thị trưởng Triệu anh vừa đến Kim Sơn, trước đây cũng chưa công tác qua tại Kim Sơn, vấn đề vi quy vi pháp này có một số người đã kiếm được lợi ích, sao họ lại chủ động phản ánh cho anh biết được?

    Hình Văn Lệ đứng phía sau Hình Kiến Quốc cảm thấy ông mình nói quá không chú ý ảnh hưởng, lặng lẽ kéo áo ông, bảo ông nói chú ý trường hợp hơn.

    Địch Đan Thanh đứng ở cửa dựa sát vào bên tai Trương Khác nhẹ giọng cười:
    - Ông già này cũng thú vị thật...

    Trương Khác biết cô là đang nói Hình Kiến Quốc nói tục, lại không nể mặt Triệu Hữu Luân chút nào, rất khó tưởng tượng trước đó ông ta làm qua xưởng trưởng của phân xưởng giấy Thần Hi. Y nhe răng mỉm cười.

    Hình Văn Lệ quay đầu lại vừa lúc thấy được Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đang có cử chỉ thân mật, trong lòng cô nhói đau. Rồi lại đành phải thừa nhận, người phụ nữ bên cạnh Trương Khác quả thật rất quyến rũ, tuy nói mình ở trong xưởng rất được tiểu thanh niên hoan nghênh, nhưng ở trước mặt một người phụ nữ quyến rũ như vậy, cô vẫn nhịn không được sẽ tự ti mặc cảm.

    Để người ta ngay mặt chỉ trích không có kinh nghiệm đối với công tác phòng lụt, bị người bên dưới gạt. Triệu Hữu Luân thật là có chút xấu hổ, nhưng người là Trương Khác giới thiệu cho hắn quen, lại nói cũng là muốn bù đắp góc chết trong công tác của hắn, Triệu Hữu Luân vẫn có chút độ lượng. Sắc mặt hắn không quá khói coi. Triệu Hữu Luân thấy được Trương Khác đi vào, liền đứng lên:
    - Khác thiếu gia, cậu cũng cảm thấy tình hình lũ năm nay của hồ Kim Sơn rất nghiêm trọng sao?

    Hắn cho rằng buổi trưa Trương Khác tìm hắn qua đây chính là vì việc này.

    - Tình hình lũ nghiêm trọng hay không, tôi không thể đưa ra phán đoán. Tôi là .

    Nghe tiếng mưa đổ xuống mái ngói, Trương Khác nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ, giống như một bức rèm che màu trắng. Y cùng Địch Đan Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, nói:
    - Tôi mời thị trưởng Triệu qua đây là vì chuyện khác. Chỉ là chuyện có vội có hoãn, cho nên mới để xưởng trưởng Hình phản ánh vấn đề với thị trưởng Triệu trước...

    - Tôi dẫn Trương Khác đi gặp xưởng trưởng Hình.
    Hứa Hồng Bá nói:
    - Công tác phòng lụt có thể nghe nhiều ý kiến của các phương hơn, nó luôn luôn hữu ích. . .



     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 875: Bánh Trôi bị tai bay vạ gió



    Nguồn: vipvandan









    Triệu Hữu Luân cau mày, hắn cũng rất rõ ràng công tác phòng lụt qua loa không được. hắn nghiêng đầu phân phó thư ký:
    - Anh lập tức liên hệ ban chỉ huy phòng lụt thành phố, buổi chiều tôi muốn họ ở chỗ này báo cáo với tôi về công tác phòng lụt. . . Người phụ trách công tác phòng lụt của giấy Thần Hi, anh đơn độc liên hệ một chút. Mặt khác, anh liên hệ một chút với Học viện Thuỷ Lợi, xem có thể mời được hai chuyên gia có kinh nghiệm hỗ trợ công tác phòng lụt trong thành phố một chút được không? Trong thành phố phái xe đi đón...

    Lúc này hắn mới nghiêm mặt nói với Hình Kiến Quốc:
    - Xưởng trưởng Hình, có thể vạch ra chỗ thiếu sót trong công tác của tôi, tôi đặc biệt cảm tạ. Buổi chiều tôi có thể mời xưởng trưởng Hình ở lại làm tham mưu cho tôi được không?

    --------------------
    Hậu Tín Đạt, phó tổng giám đốc giấy Thần Hi nhận được thông tri bảo hắn tới khách sạn Thấm Viên tham gia hội nghị công tác phòng lụt, trong lòng hắn rất không tình nguyện.

    Thần Hi là xí nghiệp thuộc tỉnh cấp Phó sở, bình thường không liên quan gì tới trong thành phố Kim Sơn, tuy nhiên công tác phòng lụt ven bờ của sông Ẩm Mã lại thuộc về TP. Kim Sơn thống nhất điều hành.

    Mưa xối xả, ban ngày mà như trời đã vào đêm. Hậu Tín Đạt cũng không biết hội nghị công tác phòng lụt lần này do Triệu Hữu Luân đích thân chủ trì, toàn bộ người đứng đầu của các bộ môn tương quan đều được gọi qua. Hắn nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh xe, ở trong xe mắng chửi:
    - Mẹ thằng nào ăn no rảnh rỗi quá. Qua bốn năm ngày nữa thì ra mai rồi, thời tiết chó chết này còn bắt người khác đi họp?

    Xưởng giấy gây ra phong ba lớn như vậy, không biết trong tỉnh sẽ giải quyết ra sao, hắn cùng người khác rất có ăn ý mà dùng tư thái phóng túng đối với công nhân viên. Ngoại trừ cán bộ trung tầng, phó tổng giám đốc trở lên, mọi người đều mượn cớ ra ngoài. Buổi trưa hắn vừa mới chạy về thành phố hẹn người ta chơi mạt trượt, lại vội vàng trong cơn mưa lớn thế này đến đông ngoại thành tham gia hội nghị phòng lụt, tự nhiên một bụng oán hận.

    Xe đậu ở bãi đỗ xe trước Thấm Viên, từ bãi đỗ xe đến cửa phòng còn có một đoạn đường ngắn. Hậu Tín Đạt cùng tài xế cũng không mang dù, phải chạy ào vào đại sảnh, áo sơmi trên người bị ướt sượt.

    Hậu Tín Đạt cười với người quen rồi ngồi vào bàn. Chợt thấy Hình Kiến Quốc đứng ở trong phòng hội nghị, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, mày cau lại, cảnh giác nhìn Hình Kiến Quốc chằm chằm:
    - Sao ông lại ở đây?

    - Buổi trưa thị trưởng Triệu dùng cơm tại khách sạn Thấm Viên, có một số tình huống, vừa lúc tôi có thể phản ánh với thị trưởng Triệu một chút. - Hình Kiến Quốc lại không hề sợ ánh mắt âm trầm của Hậu Tín Đạt.

    - Cũng vì ông nói lung tung, làm chúng tôi phải đội mưa chạy tới đây. Ông ăn no rảnh rỗi quá hả!
    Hậu Tín Đạt lạnh giọng quở mắng. Khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt dữ dằn nhìn chằm chằm Hình Kiến Quốc:
    - Tôi cảnh cáo ông, ông ăn no rảnh rỗi đừng có mà nói bậy. Nói sai nói cái gì, ông phải chịu trách nhiệm!

    - Tôi cũng đội mưa chạy qua đây. Anh có ý kiến gì?

    Lương Vĩ Pháp đi ra phòng hội nghị, vừa lúc nghe được Hậu Tín Đạt nói lời không hay với Hình Kiến Quốc, hắn chỉ vào mặt Hậu Tín Đạt, hếch cằm ra bên ngoài, không chút khách khí dạy bảo:
    - Anh ra bên ngoài đứng đi, thông tri Tống Cảnh Bình qua tới tham gia hội nghị, công tác phòng lụt của xưởng giấy, Tống Cảnh Bình là xưởng trưởng, phải gánh vác tổng trách nhiệm!

    Hậu Tín Đạt chỉ coi như Triệu Hữu Luân đứng ra chủ trì hội nghị, đâu nghĩ tới phó bí thư trưởng Tỉnh ủy Lương Vĩ Pháp đột nhiên đứng ở phía sau? Ba hồn sợ hãi rớt mất hai hồn, sắc mặt tái mét.

    Thấy Lương Vĩ Pháp chỉ tay vào mặt mình, nhịn không được người run lên, không dám phản bác một câu, chỉ phải xám xịt đi ra ngoài phòng hội nghị, gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tống Cảnh Bình báo hắn tới tham gia hội nghị. Gọi điện thoại rồi, hắn cũng không dám đi.

    Lương Vĩ Pháp phát tác xong, phòng hội nghị nhất thời rơi vào an tĩnh. Không ai dám hé răng gì nữa.

    Lúc này Lương Vĩ Pháp mới nghiêng đầu nói với Triệu Hữu Luân bên cạnh:
    - Công tác phòng lụt của hồ Kim Sơn, sông Ẩm Mã vẫn lấy trong thành phố là chủ. Tôi cùng với người phụ trách bộ môn phòng lụt tỉnh chạy tới dự thính...

    Tổ đàm phán giấy Thần Hi bị hơn nghìn công nhân viên vây đánh, dẫn đến ba nhân viên Cẩm Hồ bị thương nặng, Tỉnh ủy lại dự định ba phải. Đàm phán tịnh cấu Thần Hi tự nhiên phải dừng lại, không thể tiếp tục.

    Dưới loại tình hình này, Lương Vĩ Pháp đương nhiên không có lý do gì gặp mặt Trương Khác.

    Hắn nhận được điện thoại của Triệu Hữu Luân, đến Thấm Viên là dự họp hội nghị công tác phòng lụt khẩn cấp.

    Kim Sơn có hồ Kim Sơn phương viên 600 dặm phía nam thành phố, điều tiết mực nước trong vùng. Mà địa thế lại tự nhiên nghiêng về TP.Kiến Nghiệp phương bắc. 30 năm nay không có trận lũ nào quá nghiêm trọng.

    Đối với công tác phòng lụt cũng chưa nói tới hết sức coi trọng. Rất nhiều địa phương quốc nội trước năm 98 đối với công tác phòng lụt, phòng thiên tai cũng không rất coi trọng. Cũng không có thực hiện chế độ người đứng đầu phụ trách.

    Công tác phòng lụt của TP. Kim Sơn vẫn do thị trưởng Triệu Hữu Luân đảm đương tổng chỉ huy. Tuy nhiên công tác phòng lụt của TP. Kim Sơn lại là một bộ phận của công tác phòng lụt tỉnh. Lương Vĩ Pháp dự thính hội nghị nhưng lại có một lý do thỏa đáng.

    Lương Vĩ Pháp chạy tới khách sạn Thấm Viên, mới biết ngoại trừ tình hình lũ, buổi trưa Trương Khác lại cùng Triệu Hữu Luân đề cập tới việc chiêu thương dẫn tư. Việc tham gia chiêu thương dẫn tư đặc biệt lần này, công tác chuẩn bị của giai đoạn trước cũng có thể đồng thời khai triển, nhưng không thể làm lỡ công tác phòng lụt.

    Biết tin tức này, Lương Vĩ Pháp cũng không cần phải gặp Trương Khác gấp, trước tiên tham gia hội nghị công tác phòng lụt lại nói, công tác phòng lụt quả thật phải coi trọng.

    Hình Văn Lệ đứng ở ngoài cửa phòng họp, thấy được trong phòng hội nghi im ắng không tiếng động, thấy Hậu Tín Đạt như chó nhà có tang lo lắng đứng ở ngoài cửa, mắt hướng vào trong phòng hội nghị. Cô thè lưỡi, quay đầu lại đi về chỗ khác.

    Gió thổi mưa bay vào trong hành lang, Hình Văn Lệ nhảy tới phía sau hành lang cản gió, thiếu chút nữa va phải Địch Đan Thanh từ nguyệt môn đi tới.

    - A...

    - Gì mà chạy tới chạy lui. Hội nghị bắt đầu chưa? - Địch Đan Thanh hỏi.

    - Tỉnh trưởng Lương, thị trưởng Triệu Triệu mới vào, vừa mới ngồi xuống. . . Chị Địch muốn qua đó hả?

    - Tôi tới xem hội nghị bắt đầu chưa, họ vào phòng họp hết rồi hả. Vậy thôi.
    Địch Đan Thanh dắt tay Hình Văn Lệ trở lại, nhớ tới một việc liền hỏi cô:
    - Xưởng trưởng Hình vì sao gọi cô là Bánh Trôi?

    Hình Văn Lệ đỏ mặt:
    - Khi em mới sinh ra, có người nói em vừa trắng vừa tròn, nên ông cứ gọi em là Bánh Trôi suốt.

    - Thì ra là nguyên nhân này?
    Địch Đan Thanh nghi hoặc nhìn Hình Văn Lệ:
    - Vậy cô đỏ mặt cái gì, khẳng định còn có thuyết pháp khác.

    Hình Văn Lệ càng đỏ mặt hơn, ánh mắt e lệ rơi vào bộ ngực cao vót:
    - Không biết sao biệt danh này lại truyền vào trong xưởng, tiểu thanh niên trong xưởng khi gọi tên này, ánh mắt toàn chui vào chỗ đó của người ta.

    - Co giãn trắng trẻo to bự, thiên hạ nào có cái bánh trôi như vậy?

    Địch Đan Thanh cười rộ lên, thiếu nữ xinh đẹp hoài xuân luôn trêu chọc ánh mắt chú ý của người khác.


    Hình Văn Lệ liếc nhìn ngực Địch Đan Thanh. Trước đó cô cho rằng tiểu thanh niên trong xưởng gọi như thế, mặc dù e lệ, nhưng cũng không đặc biệt tức giận, còn âm thầm có chút đắc chí. Thiếu nữ hoài xuân nào không muốn người khác khen mình ngực bự, body đẹp chứ?

    Nhưng khi Hình Văn Lệ thấy body quyến rũ cùng dung nhan xinh đẹp của Địch Đan Thanh, Hình Văn Lệ triệt để không tự tin nổi nữa. Buổi sáng chút tình cảm bí ẩn đối với Trương Khác mới nhen nhóm, ngay dưới tâm tình không tự tin, tự ti mặc cảm này đã tiêu tan thành mây khói.

    Ánh mắt Địch Đan Thanh có thể nhìn thấu lòng người, Hình Văn Lệ có tâm tư gì, ít nhiều cô cũng có thể nhìn ra một chút. Nghĩ thầm thiếu nữ hoài xuân đã đặt tình ý trên người Trương Khác khốn khiếp kia rồi. So với một giấc mộng xuân không thực tế, nên sớm tiêu tan thành mây khói mới tốt hơn.

    Đi tới viện tử Trương Khác ở, Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá đang ngồi xếp bằng trên giường trúc cạnh cửa sổ chơi cờ, có mưa hắt vào mà họ cũng không để ý.

    - Hội nghị phía trước bắt đầu rồi.
    Địch Đan Thanh đi vào hỏi:
    - Buổi chiều cậu không gặp Lương Vĩ Pháp hả?

    - Ông ta tới tham gia hội nghị công tác phòng lụt, có quan hệ gì với chúng ta?
    Trương Khác vẫn lo chơi cờ, cũng không quay đầu lại nhìn Địch Đan Thanh.

    Bởi Lương Vĩ Pháp cũng đã dự họp hội nghị công tác phòng lụt vào buổi chiều, Chu Cẩn Du biết tin tức cũng chạy qua đây. Mặc dù vết rách giữa đôi bên đã như chiều rộng của lòng sông Ẩm Mã, nhưng loại hội nghị này Chu Cẩn Du không thể tránh được. Bằng không thì xảy ra vấn đề, trách nhiệm gì cũng sẽ đổ lên đầu bà.

    Chu Cẩn Du đội mưa chạy tới Thấm Viên, tài xế, thư ký đều giành xuống xe trước bà, bung dù giúp bà ta che mưa. Chu Cẩn Du nhìn cửa phòng, mặc dù có gọi điện thoại thông tri, nhưng ngoại trừ thư ký của Triệu Hữu Luân, không có người khác chạy ra nghênh đón mình. Chu Cẩn Du kìm lòng không đậu sẽ nghĩ tiểu tử kia có thể ở chỗ này không?

    Chu Cẩn Du không biết lúc này Trương Khác đang ở trong Thấm Viên, cũng không biết Trương Khác đã đến Kim Sơn rồi, càng không biết Thế Kỷ Cẩm Hồ đã đổ tiền khống chế khách sạn Thấm Viên. Nhưng bà biết Trương Khác lần trước đến Kim Sơn gặp Lương Vĩ Pháp, Triệu Hữu Luân thì chọn ở Thấm Viên.

    - Hội nghị công tác phòng lụt còn đang tiếp tục ở bên trong. . .

    Thư ký của Triệu Hữu Luân chỉ dẫn Chu Cẩn Du đi vào.

    Thấy được Chu Cẩn Du xuất hiện tại cửa phòng hội nghị, Triệu Hữu Luân mới đứng lên nói:
    - Bí thư Chu đích thân chạy tới dự họp hội nghị, năm nay Thành ủy đã đặc biệt coi trọng đối với công tác phòng lụt. Nếu bí thư Chu tới rồi, vậy hội nghị trong phòng sẽ tiến hành đến đây thôi. Tiếp theo chúng ta đến hiện trường, đi lên đê để tận mắt nhìn xem. . .

    Hắn lại đi tới nói với Chu Cẩn Du:
    - Tình huống của hội nghị, vào trong xe tôi sẽ báo cáo với chị.

    Chu Cẩn Du tức giận đến bốc khói, vội vàng chạy tới đây, không ngờ cơ hội nói cổ vũ sĩ khí cũng không có, liền bị Triệu Hữu Luân kéo ra ngoài trời mưa to đến trời đất u ám. Lương Vĩ Pháp ở đây, bà cũng không thể giở tính bí thư Thành ủy, chỉ phải vừa đi vừa hỏi công tác an toàn có suy nghĩ chu toàn hay chưa. Bày ra tư thế của bí thư Thành ủy một chút.

    Trong cơn mưa lớn thế này lên đê, gió lại lớn, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn ai bị trượt ngã xuống sông, khi cứu hộ cũng khó khăn. Trước đó Triệu Hữu Luân có liên hệ với trú quân, Quân phân khu sẽ phái người lên đê hội hợp với họ.

    Hậu Tín Đạt đứng ở cửa, không biết có nên đi theo ra hiện trường hay không. Tống Cảnh Bình chạy tới cũng bị Lương Vĩ Pháp dạy bảo cho một trận -- ai có thể khẳng định Lương Vĩ Pháp không phải giận chó đánh mèo với họ sau vụ công nhân viên vây đánh tổ đám phàn, dẫn đến đàm phán ngoài ý muốn gián đoạn -- Tống Cảnh Bình cũng không có cách nào khác mở miệng nói giúp hắn. Khi phân phát đồ che mưa, Hậu Tín Đạt bị cho qua, xe cùng tài xế của hắn cũng tạm thời bị điều đi, hắn bị bỏ rơi trong đại sảnh không ai để ý tới.

    Hậu Tín Đạt đứng ở trong phòng hội nghị không ai để ý tới, hắn nhớ tới trước hội nghị thấy bóng hình mặc váy đỏ của Hình Văn Lệ. trong lòng hắn tà ác thầm nghĩ: Hình Kiến Quốc ơi Hình Kiến Quốc, ngày hôm nay ông làm tôi mắt mặt. Tôi muốn đem cháu gái của ông lên giường đùa bỡn một phen, cho Hình gia ông mất mặt. Nhớ tới biệt danh của Hình Văn Lệ, nghĩ tới đôi thỏ trắng bên trong lớp váy đỏ, hai cái bánh trôi, trong lòng hắn nóng lên, biết tiểu nha đầu này cũng như những cô gái tầm thường, có chút tâm hư vinh, lại hơi ngay thơ, lại có chút nhát gan, dày công chút cũng có thể ôm vào lòng.

    Cho dù dùng chút sức mạnh, chắc hẳn con bé này cũng không dám phản kháng, cùng lắm thì hứa hẹn cho chút lợi ích.

    Chẳng qua hắn sợ Hình Kiến Quốc, trước đó có tâm tư vẫn chịu đựng không có hạ thủ. Nghĩ tới hôm nay bị nhục nhã như vậy, hắn đâu còn cố kỵ nhiều nữa. Hậu Tín Đạt đi thuê một gian phòng, muốn gọi Hình Văn Lệ vào phòng để nói chuyện công tác.

    Nghĩ Hình Văn Lệ rời khỏi phòng hội nghị từ cửa hông, hắn liền từ cửa hông phòng họp đi ra ngoài bắt đầu tìm người.

    - Chó trông cửa đã đi rồi, để lại con thỏ trắng khao chú sói...

    Hậu Tín Đạt đắc ý huýt sáo, nghĩ có thể hạ thủ với Bánh Trôi, tâm tình xui xẻo vừa rồi đã tan biến không còn. Chỉ là hắn tìm nửa ngày nhưng không tìm được người, thấy góc phía đông có một viện tử. Hắn vừa thò đầu vào, thấy có hai thanh niên mặc áo sơmi tay ngắn màu xanh nhạt, thân cao thể tráng từ sau cửa viện đi tới, ngăn cản tầm mắt của hắn:
    - Anh tới đây làm gì?
    Họ đẩy vai của hắn đi ra ngoài.

    Hậu Tín Đạt nhướng mày. Thấy hai thanh niên sắc mặt dữ dằn, như xã hội đen, hắn không dám hé răng, quay đầu trở lại. Tìm một vòng, không tìm thấy Hình Văn Lệ. Hắn thầm khó hiểu, cũng không nghĩ đến cô đã đi ra ngoài cùng nhóm Hình Kiến Quốc.

    Nhớ tới cô có một cái máy nhắn tin, hắn trở lại phòng gọi điện đến tổng đài, sau một lúc lâu, Hình Văn Lệ gọi điện thoại trở lại.

    Hậu Tín Đạt tại xưởng giấy tác uy tác phúc mấy năm nay, còn chưa sợ thư ký của xưởng trưởng Xưởng Chế tương có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Hắn bảo Hình Văn Lệ vào phòng mình, còn hắn đi vào phòng tắm. . .

    Hậu Tín Đạt cởi trần, dưới cột khăn tắm. Hắn thấy Hình Văn Lệ sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn về nơi khác, chút sợ hãi lại không dám mở miệng yêu cầu rời khỏi.

    - Tiểu Hình này, chú và gia gia trên công việc có chút mâu thuẫn, thường lớn tiếng cãi nhau. Trong lòng chú vẫn rất tôn trọng lão Hình...cháu vào phòng xưởng trưởng công tác, là chú đã nói qua một tiếng, bằng không thì cháu nghĩ lại xem, nhiều nữ hài tử muốn vào như vậy, đâu đến phiên cháu làm thư ký cho phòng xưởng trưởng chứ? Chú gọi cháu qua đây, chỉ muốn nghe trên công việc cháu có chỗ nào khó khăn. Có khó khăn cháu nhất định phải nói cho chú biết. Chú là người đề cử cháu làm thư ký, cháu không vui về công việc, trong lòng chú cũng không dễ chịu gì. . . Ngoại trừ khó khăn trên công việc, cuộc sống có gì khó khăn, cháu cũng có thể nói với chú mà...Cháu đừng có quá câu thúc, chú là người rất dễ dãi. Cháu xem chú đấy, buổi sáng bị lão Hình ở trên đê làm toát mồ hôi, sợ cháu là con gái không chịu nổi, chú đã tắm trước rồi. Cháu có cần đi tắm luôn không? đừng quá câu thúc, ngồi đây với chú nào...

    Hậu Tín Đạt vỗ vỗ mép giường bên cạnh:
    - Ngồi gần một chút, nói chuyện tùy ý đi. Cháu có khó khăn gì trên cuộc sống cứ nói với chú.



     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Quan lộ thương đồ.
    Chương 876: Trận chiến phòng lụt




    Nguồn: vipvandan









    Hậu Tín Đạt thấy cháu gái của Hình Kiến Quốc như một chú thỏ nhỏ lo lắng hãi hùng ngồi ở trên ghế không dám nhúc nhích, hắn đứng lên vỗ vỗ vai cô. Cảm giác được đầu vai tiểu cô nương căng lại, cũng không dám giãy dụa, nghĩ thầm ngày hôm nay có hi vọng rồi.

    Hắn đứng đến phía sau, từ cổ áo nhìn thấy khe vũ sâu trắng nõn nà của Hình Văn Lệ, lòng căng thẳng, vừa rồi lo lắng lực duy trì không được lâu, thằng nhỏ mới vừa được dùng tay bắn qua một lần trước đó lại bắt đầu phấn chấn lên.

    Trong lòng hắn nghĩ: Thiếu nữ thanh xuân quả nhiên có lực hấp dẫn. Hắn vẫn rất kiên trì dụ dỗ:
    - Hoặc là muốn mua thứ gì lại không có tiền, cháu cũng có thể nói với chú. . .

    Hắn lặng lẽ cởi khăn tắm ra, xoay đầu vai Hình Văn Lệ lại:
    - Cho dù không ngồi bên đó, thì cũng có thể quay đầu lại nói chuyện với chú mà...

    - Á!.

    Hình Văn Lệ bị xoay vai lại, chợt Hậu Tín Đạt đã trần truồng đứng bên người, cô sợ quá hét toáng lên.

    - La rách cổ họng cũng không có tác dụng gì đâu, trước đây cháu đã thấy qua thứ này của đàn ông chưa...
    Hậu Tín Đạt chỉ coi như đã đắc thủ, đưa tay muốn sờ vào trong váy Hình Văn Lệ.

    Nhưng chính vào lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cũng lo lắng Hình Văn Lệ lại hét lên, hắn dừng tay lại đợi người bên ngoài đi qua. Nhưng thật không ngờ cửa phòng bị đạp văng, Đàm Thiên dẫn hai cảnh sát xông vào -- trong tay Đàm Thiên còn cầm cameras.

    **********

    - Đàn ông thật là xấu xa, nghĩ lại mà buồn nôn. Cũng chưa thực hiện hiếp dâm, nhưng mình lại làm một bãi trên sàn nhà rồi. Lần này Hậu Tín Đạt có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch...

    Trương Khác ngồi ngoài cửa sổ giơ cánh tay lên cho Địch Đan Thanh lấy cồn rửa thuốc đỏ, vết thương đã kết vảy, nhưng tay áo sơ mi bị thuốc làm đỏ thẫm một mảng. Địch Đan Thanh vừa lấy cồn rửa thuốc cho y, vừa nói với y chuyện vừa rồi xảy ra bên ngoài phòng.

    Địch Đan Thanh chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn Trương Khác, nghi hoặc hỏi:
    - Nếu hắn muốn động thủ với Tiểu Hình thật, vì sao bản thân còn dùng tay làm cái kia?

    Địch Đan Thanh tuy nói có thể khám phá thế sự, nhưng đối với việc nam nữ vẫn có chỗ còn không rõ, trong phòng không có người bên ngoài, cô hiếu kỳ hỏi Trương Khác.

    ". . ." Trương Khác hít một hơi khí lạnh, nếu như người nào trên vấn đề tình dục học có nghi hoặc đều chạy tới hỏi y, vậy cuộc sống khó mà yên ổn. Y vẽ ngón tay trên không trung một vòng, ngẩng đầu nhìn nóc nhà:
    - Cái này tôi cũng không rõ lắm.

    Tuy nhiên bị một phụ nữ xinh đẹp thành thục như Địch Đan Thanh hỏi mấy vấn đề này, nó vẫn có một loại mê hoặc dị dạng. Trương Khác lại nhìn Địch Đan Thanh, xem chị ta có phải biết rõ cố hỏi hay không.

    Đôi mắt Địch Đan Thanh trong sáng, vẻ mặt hồn nhiên nhìn Trương Khác, trong ánh mắt còn chứa vẻ khinh thường đối với nam nhân. Trương Khác đương nhiên không có dũng khí nói cho cô chân tướng, chỉ nói:
    - Chắc có thể giảm bớt khẩn trương, tâm tình kích động gì đó...

    - À, cũng đúng...
    Địch Đan Thanh nửa ngờ nửa tin lên tiếng, vứt cồn và bông gòn vào trong thùng rác:
    - Hắn cũng to gan quá nhỉ, cũng không nhìn là thời cơ gì, địa điểm gì, cũng quá khinh thường phụ nữ rồi...

    Câu phía sau cô nói còn nghiến răng nghiến lợi, tỏ vẻ tức giận bất bình.

    Trương Khác ngẩng đầu nhìn Địch Đan Thanh, không biết vừa rồi cô có cho Hậu Tín Đạt vài chiêu độc ác gì không. Nghĩ thầm trên đời này có thể có bao nhiêu nữ nhân sau khi bị làm nhục còn có khí khái cá chết lưới rách cầm dao thiến người ta? Thế gian này vốn có rất nhiều người vùng vẫy trong hư vinh, sợ hãi, mê hoặc, sa đoạ cũng chỉ là việc trong chớp mắt.

    ------------------
    - Con mẹ mày Hậu Tín Đạt. . .

    Hình Kiến Quốc 67 tuổi, đầu đầy muối tiêu, tuy nói mặc áo mưa, nhưng không ngăn nổi bên ngoài mưa to gió lớn, hơn nửa người đã bị tưới ướt, da mặt nhảy lên thình thịch. Ông giơ chân đạp vào ngực Hậu Tín Đạt đang nửa ngồi chồm hổm bên cây trụ ven đường. Hậu Tín Đạt bị đạp ngã, tay lại bị còng không tránh được, xương cổ tay bị kéo đến sắp đứt. Hắn đau la oai oái.

    Vẫn là cảnh sát bên cạnh sợ Hình Kiến Quốc đạp cái nữa sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của Hậu Tín Đạt, anh ta vội vàng đi qua giữ lại Hình Kiến Quốc bị lửa giận đốt đi lý trí. Hình Kiến Quốc bị người ta kéo lại, hai chân đạp lung tung, mũi chân đá lên mũi Hậu Tín Đạt, làm hắn méo cả mũi.

    - Thật là nhục cái mặt!

    Lương Vĩ Pháp rất tức giận, đối với Hậu Tín Đạt hắn đã không lời nào để nói, lạnh lùng lườm một cái rồi đi vào trong. Hắn vốn không quen biết Hậu Tín Đạt, bởi vì hắn đang tự mình thúc đẩy chuyện Cẩm Hồ tịnh cấu Thần Hi, tiếp xúc khá nhiều với nhân viên quản lý của Thần Hi. Chính là những người này tới lui tìm cách chống lại tịnh cấu. Trong lòng những người này đang có chủ ý gì, trong lòng Lương Vĩ Pháp cũng rõ ràng.

    Những người buổi chiều tham gia hội nghị công tác phòng lụt thì lấy ánh mắt thương hại, nhìn Hậu Tín Đạt như chó nhà có tang. Lúc này Hậu Tín Đạt chỉ có dũng khí lấy ánh mắt xin thương xót mà nhìn tổng giám đốc Thần Hi Tống Cảnh Bình.

    Tống Cảnh Bình quay mặt qua chỗ khác, cũng không nhìn Hậu Tín Đạt cái nào.

    Mọi người đi lên đê thị sát tình hình lũ. Cơn mưa còn mạnh hơn mấy ngày trước, khiến người ta sợ hãi. Mưa lớn trắng xóa che khuất tầm mắt. Từ trước buổi trưa đã bắt đầu đổ mưa lớn, đến khi kết thúc thị sát, mực nước sông Ẩm Mã đã gần bằng với bờ sông rồi.

    Họ đang định xông mưa chạy xe về sông Kim Sơn, nhưng nhận được điện thoại nói Hậu Tín Đạt tại khách sạn Thấm Viên làm ra sự tình như vậy, lúc này mới đi vòng trở về.

    Lương Vĩ Pháp, Chu Cẩn Du cùng Triệu Hữu Luân còn có các quan viên, chuyên gia của bộ môn phòng lụt hai cấp tỉnh thị đều đi vào phòng hội nghị. Lương Vĩ Pháp không hề muốn nói tới vụ bê bối xảy ra tại khách sạn, cũng không có tâm tình khách sáo với Chu Cẩn Du, Triệu Hữu Luân.

    Lương Vĩ Pháp cởi áo mưa ném lên bàn hội nghị, chỉ tay vào các quan viên bộ môn phòng lụt hai cấp tỉnh thị, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, mắng:
    - Các anh chị làm ăn kiểu gì thế hả, nước sông đoạn xưởng dệt đã tràn ra đê, ngày hôm qua các anh chị còn như đinh đóng cột nói tuyệt đối không có vấn đề, chúng ta ra đê thị sát, người phụ trách phòng lụt đoạn sông đó còn có tâm tình chơi gái trong khách sạn!

    Dưới bàn im ắng không tiếng động. Lương Vĩ Pháp buông lời trách mắng:
    - Lúc này dạy bảo cho các anh chị, không phải là cho các anh chị làm người câm. Công tác phòng lụt phải lập tức bố trí lại. Bố trí phải thực sự cầu thị, đừng có làm những chuyện tốt đẹp thì phô ra, xấu xa thì che lại. Đê mà vỡ, nước sông tràn ra, các anh chị không xong với tôi đâu...

    Hắn lại nói với Triệu Hữu Luân, Chu Cẩn Du:
    - Công tác phòng lụt không thể coi là trò đùa, địa thế ở đây cao không sợ lũ, lại nằm gần sông Ẩm Mã, các hồ Kim Sơn cũng gần, phương tiện thông tin cũng tốt. Điều thêm hai điện đài vô tuyến tới dự phòng, nơi đây đã coi như trung tâm chỉ huy phòng lụt. Mực nước sông Ẩm Mã bất cứ lúc nào cũng có thể tràn qua bờ đê. Đê vững chắc hay không, anh chị cũng phải sai người thăm dò rõ tình huống từng tấc một cho tôi...

    Hắn lại quay đầu nói với thư ký:
    - Anh giúp tôi liên hệ với bí thư Thượng, tôi muốn báo cáo tình huống với bí thư Thượng ngay!


    Lương Vĩ Pháp giọng nghiêm khắc, không khoan dung chút nào. Triệu Hữu Luân, Chu Cẩn Du nghe vào tai, cảm thụ trong lòng lại khác hoàn toàn.

    Hội nghị công tác phòng lụt vào buổi chiều là Triệu Hữu Luân khẩn cấp triệu tập, lại trên hội nghị khẩn cấp lần này phát hiện tình huống nghiêm trọng như vậy, có thể nói là đều bù đắp hết trách nhiệm chậm trễ giai đoạn trước.

    Chu Cẩn Du chỉ là bị động dự họp hội nghị. Bà càng lo lắng xảy ra chuyện. Lương Vĩ Pháp an bài như vậy, bà cũng tuyệt sẽ không tranh luận cái gì vào lúc này. Đảm đương chức trách bí thư, đảm đương chức trách tổng chỉ huy của ban chỉ huy phòng lụt thành phố.

    Trách nhiệm này lúc này dù Chu Cẩn Du có khước từ cũng khước từ không được, lấy sự nhiệt tình ít có của phụ nữ, tận khả năng điều hết lực lượng phòng lụt trong thành phố xông mưa đi về hướng sông Ẩm Mã, ven bờ hồ Kim Sơn.

    Triệu Hữu Luân thì lãnh đạo các chuyên gia phòng lụt ở đây điều chỉnh lại bố trí phòng lụt. Lương Vĩ Pháp gọi điện thoại cho Thượng Ngạn xong, trở lại nói cho Chu Cẩn Du, Triệu Hữu Luân:
    - Trú quân sẽ lấy tốc độ nhanh nhất lên đê, trong thành phố phải bảo đảm cung ứng vật tư phòng lụt. . .

    Sơ bộ bố trí xong, máy thông tin cũng được vận chuyển đến khách sạn Thấm Viên.

    Khách sạn Thấm Viên nằm ở bên bờ sông Ẩm Mã phía đông ngoại thành. Mưa lớn như vậy, sẽ không có nhiều người qua đây ở hoặc tổ chức tiệc rượu. Hoàn cảnh của Sông Ẩm Mã vẫn chưa đạt được cải thiện.

    Mặc dù Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền nắm giữ, kinh doanh vẫn diện mạo cũ, nửa chết nửa sống kéo dài đợi bước ngoặt. Ngoại trừ nhóm Trương Khác, lữ khách vào ở rất ít.

    Thấy mưa lớn như vậy, cũng sợ ở đây bị ngập, mọi người đều đến nội thành tìm chỗ ở khác.

    Lương Vĩ Pháp muốn dẫn theo hai nhân viên có kinh nghiệm phòng lụt đi cùng hắn lên đê bờ bắc hồ Kim Sơn nhìn xem. Dù bên kia đã phái người giám sát mực nước, kịp thời sẽ có số liệu phản hồi. Nhưng không tận mắt nhìn thấy một chút, trong lòng hắn càng thấp thỏm không yên.

    Trời đã khuya, cơn mưa đã nửa ngày vẫn còn tiếp tục. Lại nói hồ nước căng to ra, đê có nguy hiểm hay không còn chưa biết. Lúc này lên đê hồ sẽ đặc biệt nguy hiểm. Chu Cẩn Du, Triệu Hữu Luân đều khuyên Lương Vĩ Pháp ở lại trung tâm chỉ huy phòng lụt Thấm Viên mà quyết định kế sách.

    Lương Vĩ Pháp đi vào đại sảnh. Hậu Tín Đạt vẫn còn bị còng trong đại sảnh, trông hắn ủ rũ kinh khủng ngồi trên sàn nhà, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, mà cũng không có hình tượng gì mà để giữ. Xe cộ khẩn trương, nhân thủ khẩn trương, cũng không phái ra người mà áp giải hắn đến cục cảnh sát.

    Cứ như vậy còng hắn ở trong đại sảnh. Tất cả những người đi qua có thể thấy được trông hắn như chó nhà có tang.

    Lương Vĩ Pháp nhíu mày, cứ còng như thế cũng không phải cách. Hắn không quan tâm thể diện, tôn nghiêm của Hậu Tín Đạt đã bị giày xéo quá thậm tệ. Nhưng còng hắn ở chỗ này sẽ ảnh hưởng sĩ khí -- ngực hắn còn in vết chân của Hình Kiến Quốc.

    Lương Vĩ Pháp vừa rồi bớt thời giờ nghe người khác báo cáo một chút tình huống, nói Hậu Tín Đạt cưỡng hiếp chưa toại cũng không nghiêm trọng như vậy, nói dâm loạn phụ nữ đó là bằng chứng như núi, chỉ là lúc này gây ra loại chuyện này, khiến hắn đặc biệt tức giận, hận không thể nuốt sống súc sinh này, bắn một phát chết luôn mới cam tâm.

    - Tỉnh trưởng Lương, việc này phải xử lý như thế nào?

    Triệu Hữu Luân thấy Lương Vĩ Pháp nhìn Hậu Tín Đạt cau mày, bèn lên tiếng hỏi hắn.

    Chu Cẩn Du cảm thấy có điểm đáng ngờ, cau mày hỏi Triệu Hữu Luân:
    - Lúc đó sao vừa lúc có cảnh sát?

    Cẩm Hồ tịnh cấu Thần Hi, tổ đàm phán bị hơn ngàn công nhân viên vây đánh. Chính phủ Tỉnh ủy cũng lọt vào vòng vây của công nhân viên, trong tỉnh lo lắng đến tâm tình của công nhân viên, đều bảo trì trầm mặc khi muốn truy xét người chỉ huy phía sau màn, cả việc xem có tiếp tục tiến hành đàm phán hay không.

    Chu Cẩn Du thấy được khả năng Cẩm Hồ bởi vì tức giận mà kiên quyết rút lui khỏi Giang Nam, đây mới là kết cục bà hy vọng thấy được.

    Hậu Tín Đạt là phó tổng giám đốc của giấy Thần Hi, Thần Hi xảy ra bê bối như vậy, một khi truyền bá ra ngoài -- khẳng định sẽ truyền bá ra ngoài, sẽ là một đả kích trầm trọng đối với công nhân viên, ý chí của quần thể công nhân viên chống lại Cẩm Hồ thu mua sẽ bị suy yếu. Công nhân viên có thể sẽ nghĩ: để cho một lãnh đạo xưởng không bằng chó lợn như vậy quản lý, còn không bằng để Cẩm Hồ thu mua cho xong!

    Một điều kiện Cẩm Hồ thu mua Thần Hi chính là muốn trong tỉnh rút hết toàn bộ cao tầng của Thần Hi, chính là cao tầng sắp bị trục xuất mới là một trong lực lượng chủ yếu chống lại thu mua. Hậu Tín Đạt gây ra bê bối lớn như vậy, sẽ làm cao tầng của Thần Hi không ngẩng đầu lên nổi ở trước mặt Chính phủ Tỉnh ủy, ở trước mặt công nhân viên bình thường, lòng tin chống lại sẽ suy giảm đi rất lớn.

    Thấy được xảy ra chuyện như vậy, Chu Cẩn Du sao có thể không suy nghĩ đến các chỗ khác. Một điểm đáng ngờ rõ ràng của sự việc lần này chính là hai viên cảnh sát trước đó ngay ở trong khách sạn kịp thời xuất hiện.

    - Việc xảy ra ngày hôm qua ở xưởng giấy nghĩ lại khiến người sợ hãi.
    Triệu Hữu Luân nói:
    - Ở đây lại cách xưởng giấy không xa, tôi lo lắng có vẻ không quá an toàn, nên tôi bảo cục trưởng Tống phái một số cảnh viên qua đây, sáng sớm hôm nay thì đến nơi rồi.

    Chu Cẩn Du cảm thấy lạnh sống lưng. Bà lo lắng Trương Khác đã đến Kim Sơn, lời này của Triệu Hữu Luân không thể nghi ngờ là thẳng mặt nói cho bà Trương Khác đang ở tại Kim Sơn, còn đang ở trong khách sạn Thấm Viên, lúc này lẽ nào bà lại nói Hậu Tín Đạt dâm loạn phụ nữ là cái bẫy do Trương Khác thiết lập? Coi như là cái bẫy do Trương Khác thiết lập, bà cũng không thể mở miệng nói: Chứng cứ của người ta vô cùng xác thực.

    Lương Vĩ Pháp cau mày, nói thẳng:
    - Tìm hai người đưa hắn về phân cục khu, qua việc trước mắt sẽ cho hắn biết mặt.

    Tâm tình của Hình Văn Lệ cũng coi như ổn định, không có tổn thất gì. Lại nói nữ hài tử của xã hội hiện nay, năng lực tiếp nhận của tâm lý cũng không quá kém, chuyện này có thể sẽ làm cho cô cảm thấy chán ghét nhiều hơn.

    Hình Kiến Quốc áp chế nộ khí trên mặt, đợi hội nghị kết thúc liền chạy tới dạy bảo Hình Văn Lệ:
    - Cháu có đầu óc không vậy, bảo cháu vào phòng thì cháu vào phòng nó thật hả? Nếu không phải ở Thấm Viên, ai có thể vừa lúc chạy tới cứu cháu? Nếu cháu xảy ra chuyện, cháu bảo ông phải ăn nói với ba mẹ cháu thế nào?

    Hình Văn Lệ vừa mới ổn định tâm tình, bị Hình Kiến Quốc dạy bảo, nước mắt liền lã chã rơi xuống. Cũng may có Hứa Hồng Bá ở bên cạnh khuyên Hình Kiến Quốc yên tâm, không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

    - Các người quen với thị trưởng Triệu, vậy cũng quen với tỉnh trưởng Lương và bí thư Chu chứ?
    Hình Kiến Quốc hiếu kỳ hỏi:
    - Sao không thấy các người chào hỏi gì với tỉnh trưởng Lương và bí thư Chu?

    Trương Khác trong lòng nghĩ: đúng là lão đầu bụng cất giấu toàn nghi vấn. Y cười nói:
    - Tỉnh trưởng Lương, bí thư Chu chưa hẳn muốn gặp chúng tôi, lại nói hiện tại đều lấy phòng lũ làm trọng, chúng tôi cũng không nên đi làm phiền họ làm việc...

    - Tình huống trên đê thế nào? - Hứa Hồng Bá quan tâm hỏi.

    - Nước sông cũng đã ngang với bờ rồi. Bên hồ Kim Sơn, đê mới vây quanh phần lớn bãi bùn, đê cũ đã lâu không được gìn giữ, hiện tại cũng không thể đưa nước của đê mới tới bãi bùn. Buổi tối hôm nay trú quân sẽ tới đây. Trước mắt chỉ có thể bảo vệ đê thôi. - Hình Kiến Quốc nói.

    - Chỗ nào giữ được thì nhất định phải giữ. Chỗ nào tính nguy hiểm lớn thì trước tiên sơ tán người ra ngoài. Hiện tại không có gì để mà che giấu nữa. Nếu thật sự giữ không được, phải giữ người trước! - Hứa Hồng Bá căn dặn.

    - Các người quen với thị trưởng Triệu, những lời này các người nói với thị trưởng Triệu thì hữu dụng hơn... - Hình Kiến Quốc nói.

    - Tỉnh trưởng Lương, thị trưởng Triệu đều là những quan viên có thể nghe lọt tai ý kiến, tuy nhiên cũng phải người như xưởng trưởng Hình đề xuất ý kiến chuyên môn mới được. Mọi người cứ chen vào nói lung tung, không phải là lộn xộn hết rồi sao?

    Trương Khác cười nói:
    - Không chừng thị trưởng Triệu còn có thể giữ Bánh Trôi ở lại trung tâm chỉ huy phòng lụt để hỗ trợ đấy.

    Cơn mưa chưa hề có dấu hiệu ngưng lại, hoàng hôn ngày 9 tháng 7 trời trong chỉ chốc lát, bầu trời trong suốt vạn lý, mây hồng sáng lạn, sau khi vào đêm lại tí tách đổ mưa. Mưa ít hơn, làm cho mọi người yên lòng. Ngày 10, ngày 11, bão lần thứ hai xâm nhập, mang theo lượng mưa dồi dào.

    Trong lúc này, Trương Khác trở về Kiến Nghiệp một chuyến, còn đến Huệ Sơn. Việc chiêu thương dẫn tư thì Diệp Kiến Bân cũng cố ý vội vàng trở về từ Hồng Kông, liên hệ với La Quân, Triệu Dương. Kiến Nghiệp và Huệ Sơn tuy hai mà một, công tác chiêu thương dẫn tư ở hai nơi đồng thời khai triển.

    Công tác chiêu thương dẫn tư ở hai nơi làm chút an bài, tại sân bay Huệ Sơn đưa Diệp Kiến Bân lên máy bay đến Bắc Kinh, lại từ Bắc Kinh bay đến Hồng Kông. Trương Khác lại trực tiếp ngồi xe từ Huệ Sơn chạy tới Kim Sơn.

    - Thời tiết quỷ quái này thật làm khổ người ta quá!

    Ở trên xe, Trương Khác oán hận mắng.

    Huệ Sơn kênh rạch chằng chịt, cơ sở phương tiện thuỷ lợi tốt, năng lực chống lũ mạnh. Hai ngày này Huệ Sơn lại trời quang mây tạnh. Xe Trương Khác đến cảnh nội tỉnh Giang Dương phía đông Kim Sơn liền đổ mưa lớn như muốn sập trời.

    Lúc này Trương Khác biết vào buổi chiều hôm nay, đoạn sông 360 km của Tiểu Giang từ Tân Vu trở xuống cùng hồ Kim Sơn có mực nước cao nhất trên lịch sử. Mà mưa lớn ở vùng trung du Kim Sơn cùng Tiểu Giang lại không hề có dấu hiệu ngưng.

    Trong Radio đưa tin hồ Kim Sơn toàn tuyến báo nguy, bí thư Thành ủy Chu Cẩn Du, thị trưởng Triệu Hữu Luân lên đê thị sát. Tình hình lũ tại trung thượng du Tiểu Giang, khúc sông cảnh nội tỉnh Giang Nam càng nghiêm trọng. Tỉnh trưởng Lương Vĩ Pháp cùng bí thư Tỉnh ủy đều chạy tới Chương Châu, Thuận Nghĩa thị sát công tác phòng lụt.


    Chạy trong cơn mưa to cả sáu giờ, đến nội thành Kim Sơn, bọn Trương Khác trước tiên tìm một nhà hàng, vội vội vàng vàng ăn vài miếng cơm rồi gọi Đàm Thiên qua. Cũng không phải là muốn tìm Đàm Thiên hỏi công tác chuẩn bị cho chiêu thương dẫn tư tiến hành thế nào.

    Vật tư Cẩm Hồ quyên tặng cho TP. Kim Sơn chống lũ cứu nguy vẫn phải thông qua Đàm Thiên để phối hợp với các bộ môn có liên quan của TP. Kim Sơn.

    - Các con đường xung quanh Thấm Viên đều đã ngập nước đến thắt lưng rồi, trung tâm chỉ huy phòng lụt cũng rút khỏi các nơi đó.
    Đàm Thiên hỏi:
    - Khác thiếu gia buổi tối có ở trong thành phố không?

    - Thấy Hứa còn đang ở Thấm Viên, chúng ta đi nhìn xem, nếu như không thể qua, còn phải suy nghĩ đón thầy Hứa ra trước. - Trương Khác nói.

    Chạy tới đông ngoại thành. Mặc dù đê vẫn còn, nhưng mưa lớn làm cảnh trước mắt mơ hồ. Mực nước sông trong đê vẫn tiếp tục dâng lên, chỗ trũng ngoài đê nước đọng vẫn chưa thể rút đi. Đứng ở bên sông thấy đê trong mưa giống như một sợi dây nhỏ nổi trên mặt nước.

    Con đường đến Thấm Viên có vài đoạn cũng chìm ngập trong nước, cũng may sàn xe Hammer cao, thuận lợi lội qua nước. Đến Thấm Viên mới phát hiện địa thế phía bắc Thấm Viên hơi cao, không bị ngập, khiến Thấm Viên không đến mức trở thành cô đảo.

    Chỗ trũng hai bờ sông chỉ bị ngập. Trong thành phố không có thống nhất an bài rút lui, nhưng chỗ trũng cũng có rất nhiều hộ gia đình bị ngập. Sau khi Ban chỉ huy Phòng lụt rút khỏi Thấm Viên, thôn dân phụ cận rút khỏi đều được an bài ở khách sạn Thấm Viên. Ngoại trừ các sân, phòng ở vốn có của Thấm Viên, còn chuẩn bị mấy trăm căn lều.

    Mấy trăm người sắp xếp ở trong khách sạn Thấm Viên thì hết sức lộn xộn. Trương Khác không thấy Hứa Hồng Bá, nhưng lại thấy được Trương Dịch đi ủng cao su ống cao trong mưa chỉ huy nhân viên thu xếp cho nạn dân.

    - Mưa gió quá lớn, tuyến đường thông tin của thôn Tứ Yển gián đoạn, đường đến thôn Tứ Yển cũng bị mưa lớn làm sụp. ĐTDĐ bình thường không thể cầm lên đê dùng trong mưa to. Toàn bộ thông tin đều dựa vào một chiếc xe chở điện đài vô tuyến của binh doanh. Ban chỉ huy phòng lụt cũng không có đầy đủ xe việt dã có thể sử dụng. Thầy Hứa cầm ĐTDĐ không thấm nước đến thôn Tứ Yển rồi... Trạm thông tin di động bị mưa làm xói lở không ít, tín hiệu chỉ có thể duy trì trò chuyện.

    Trương Dịch nói cho Trương Khác hướng đi của Hứa Hồng Bá:
    - Mới thông qua điện thoại, họ đang trên đường trở về, tạm thời quyết định đến xưởng giấy xem sao, nói muốn gặp mặt xưởng trưởng Hình.

    Hình Văn Lệ thay bằng bộ đồ gọn gàng, bên ngoài khoác áo mưa, trước đó cô tạm thời đến ban chỉ huy phòng lụt hỗ trợ, ban chỉ huy phòng lụt rút khỏi Thấm Viên, cô ở lại Thấm Viên.

    Xảy ra chuyện lớn như vậy, tuy nói Hậu Tín Đạt đã bị tạm giữ, cũng truyền vào tai mọi người trong xưởng. Hình Văn Lệ tạm thời không muốn về xưởng giấy đi làm. Mà gần đây xưởng giấy cũng chuyển dời trọng điểm đến công tác phòng lụt. Phân chia và tổ chức hơn 1000 công nhân viên khỏe mạnh lên đê phối hợp với trú quân chống lũ giải nguy.

    - Chúng ta cũng đến xưởng giấy đi...

    Trương Khác quyết định thật nhanh, bờ tây sông Ẩm Mã là khu thành thị mới xây, là khu vực ban chỉ huy phòng lụt trọng điểm bảo hộ. Chủ lực của đoàn công binh Quân phân khu trú ở bờ tây. Bờ bắc hồ Kim Sơn lại điều quân đội tới. Bờ đông ngoại trừ giấy Thần Hi, không có công trình công nghiệp quan trọng nào.

    Khi Trương Khác ở Huệ Sơn, nghe được ban chỉ huy phòng lụt kế hoạch tại hạ du bờ đông Thần Hi phá đê rút lũ. Tình hình lũ của thôn Tứ Yển ở thượng du cũng rất cấp bách. Trương Khác quyết định đến bờ đông xem trước.

    Địch Đan Thanh muốn lên xe, Trương Khác đẩy cô xuống:
    - Chị ở lại chỗ này giúp Trương Dịch. . .

    - Té xuống nước không biết ai cứu ai đâu?

    Địch Đan Thanh cãi lại Trương Khác một câu, rồi đoạt lấy một chiếc áo phòng hộ màu hồng trong tay Trương Dịch, tranh trước một bước chui lên xe việt dã.

    Trương Khác không để ý đến Địch Đan Thanh, cũng lên xe theo. Hai chiếc xe, còn phải chở một số vật tư phòng lụt qua sông. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh dựa sát vào nhau, song bên ngoài mưa to gió lớn, trong radio cũng đưa tin tin tình hình lũ các nơi. Họ cũng không có tâm tình suy nghĩ đến việc nam nữ ái muội.

    Qua cầu trên sông Ẩm Mã, nhìn thấy nước sông dâng cao, cầu có cảm giác như sắp bị lũ nuốt hết. Qua cầu Trương Khác mới liên hệ Hứa Hồng Bá:
    - Cậu qua đây là tốt rồi, tôi đang chờ cậu ở trên đê!

    Trong ĐTDĐ toàn là tạp âm, nghe thanh âm của Hứa Hồng Bá trong mưa to có vẻ khàn khàn.

    Qua cầu mới phát hiện chỗ xưởng giấy Thần Hi bị lụt rất xâu, đường Chỉ Hán giữa khu sản xuất cùng khu sinh hoạt đều bị ngập trong nước. Còn khu sản xuất xếp đống bao cát cao tới ngực cấu thành một con đê nhân tạo, còn có máy bơm nước không ngừng rút nước từ trong khu xưởng ra bên ngoài.

    Từ trong ngõ nhìn ra ngoài, rất nhiều khu nhà cao trong khu sinh hoạt đều ngập trong nước.

    Xe lội nước chạy qua đường Chỉ Hán, chạy tới một đầu khác của đường Chỉ Hán, địa thế có cao hơn, không bị ngập trong nước. Ban chỉ huy phòng lụt của khúc sông xưởng giấy Thần Hi cũng tạm thời thiết lập ở đoạn đê chỗ đó. Có vài căn lều dựng lên bằng gỗ sam.

    Trương Khác cùng Địch Đan Thanh xuống xe. Tuy nói mặc áo mưa, khi bò lên đê, quần áo vẫn bị ướt hơn nửa. Hai người chui vào trong ban chỉ huy tạm thời.

    Phó Tuấn sai người dỡ xuống vật tư phòng lụt, đặc biệt là một số thiết bị thông tin không thấm nước, rồi mới leo lên đê.

    - Thôn Tứ Yển một mặt đối diện với hồ, một mặt dựa vào sông, bị lũ kẹp ở chính giữa. Mực nước của hồ nước Kim Sơn vẫn còn không ngừng dâng cao. Nơi đó rất khả năng không giữ được. Bộ tổng chỉ huy thảo luận qua, quyết định rút hết khỏi thôn Tứ Yển. Tôi nghĩ đến thôn Tứ Yển thất thủ, mặc dù thôn Tứ Yển có một đường trũng có thể thoát lũ, nhưng nếu con nước quá lớn, có thể sẽ lan đến xưởng giấy chúng ta. Chúng ta có nên suy nghĩ trước tiên rút hết cư dân của khu bằng hộ không?

    Trương Khác cùng Địch Đan Thanh mới vừa vào lều liền nghe được Hình Kiến Quốc lớn giọng nói với Tống Cảnh Bình, là tổng giám đốc xưởng giấy Thần Hi, chỉ huy phòng lụt phân đoạn xưởng giấy.

    - Chúng ta cách một gò núi với thôn Tứ Yển, gò núi này mặc dù không cao, nhưng thấp nhất cũng không dưới 30m. Là một con đê tự nhiên, ngăn hồng thủy đổ ra từ thôn Tứ Yển thì không có vấn đề.

    Tống Cảnh Bình kiên trì giải thích cho Hình Kiến Quốc:
    - Lại nói bộ tổng chỉ huy cũng không có hạ lệnh lệnh muốn chúng ta rút người, cũng không có an bài, nhiều người như vậy sao mà rút, rút đi đâu?

    - Có đồi ngăn cản là không thành vấn đề, nhưng chỗ hổng từ đường Thần Yển xuyên núi thì sao? Tứ Yển giữ không được, hồng thủy sẽ từ đường Thần Yển đổ qua. Hiện tại người của thôn Tứ Yển muốn rút khỏi từ đường Thần Yển, chỗ hổng đó muốn che cũng không thể che được.

    Hình Kiến Quốc nói:
    - Nếu như anh không suy nghĩ vấn đề này, tôi sẽ gọi điện thoại cho thị trưởng Triệu...

    Tống Cảnh Bình nhíu mày, nếu suy nghĩ đến tai hoạ ngầm mà Hình Kiến Quốc nói, hắn cũng đau đầu từ sau khi Hình Kiến Quốc được Triệu Hữu Luân cho phép, công tác phòng lụt hơi một tí là trực tiếp đi tìm Triệu Hữu Luân.

    - Tôi thương lượng một chút với doanh trưởng Lưu, có phải nên phải một đội đến chỗ hổng, đợi mọi người của thôn Tứ Yển vừa rút khỏi, lập tức dùng bao cát lấp kín chỗ hổng lại, bảo đảm không cho hồng thủy đổ vào từ chỗ hổng. Ông xem an bài như vậy thế nào? - Tống Cảnh Bình nói.

    - An bài của anh cũng được, có điều cũng không thể bảo đảm vạn vô nhất thất. Như vậy được rồi, anh an bài như thế, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác động viên mọi người rút lui... - Hình Kiến Quốc nói.

    - Tùy ông.

    Tống Cảnh Bình cũng chỉ có thể nói như vậy, nghĩ thầm Hình Kiến Quốc cần người thì không có ai, cần xe không xe, muốn rút mọi người của khu bằng hộ đi chỉ như vọng tưởng. Nhìn Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi vào, đến khi họ cùng Hình Kiến Quốc đi ra ngoài, hắn cũng không nó tiếng nào.

    Hứa Hồng Bá đi đến đoạn đê phía nam xem qua tình hình lũ trở về, trên người ướt sạch. Trương Khác bảo Phó Tuấn đi bưng một bát trà gừng cho Hứa Hồng Bá uống.

    - Tài nguyên đều phân phối đến chỗ nguy ngập nhất, trong thành phố đầu tiên phải bảo đảm mọi người của thôn Tứ Yển rút khỏi...

    Hứa Hồng Bá biết Trương Khác gọi điện thoại cho Triệu Hữu Luân, là có thể bảo ban chỉ huy phòng lụt điều người điều xe đến. Nhưng ông cũng sẽ quấy rầy bố trí của ban chỉ huy phòng lụt, làm như vậy sẽ có chút không thích hợp. Họ ở lại dù sao cũng là trợ giúp, không phải là lung tung nhúng tay vào công tác phòng lụt.

    - Tôi bảo Đàm Thiên mướn đoàn xe từ trong nội thành chạy qua đây...
    Trương Khác không do dự, lập tức quyết định:
    - Nhân viên động viên cùng với lộ tuyến rút đi thì phiền xưởng trưởng Hình vậy. Mặt khác, chúng ta không dùng tài nguyên phòng lụt trong thành phố, những cũng phải tình huống rút lui của khu bằng hộ báo cho ban chỉ huy phòng lụt, để ban chỉ huy phòng lụt cân nhắc, tốt nhất có thể phái vũ cảnh tới duy trì trật tự. . .

    Ngoại trừ lần đầu tiên Trương Khác giới thiệu Hình Kiến Quốc phân tích tình hình lũ nghiêm trọng cho Triệu Hữu Luân, sau đó Hình Kiến Quốc không thấy Trương Khác cùng Triệu Hữu Luân gặp mặt nữa, cho dù có một đoạn thời gian Trương Khác ở trong Thấm Viên.

    Ban chỉ huy phòng lụt cũng thiết lập tại Thấm Viên. Ông cũng không thấy được Trương Khác cùng Triệu Hữu Luân gặp mặt, càng không nói cùng bí thư Thành ủy Chu Cẩn Du chạm mặt. Thật sự không rõ y là người thế nào, có quan hệ gì với Triệu Hữu Luân.



     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 877: Vỡ đê.



    Nguồn: vipvandan









    Úng lụt tích lũy cả tháng rất sâu, dựa vào mỗi mấy cái máy bơm nước khó mà thoát được, khu lều lán nhà máy giấy toàn là nhà trệt thấp, gần như nhà nào cũng bị ngâm trong nước.
    Hình Kiến Quốc uy tín cao, động viên rời đi hoàn toàn không khó, còn tổ chức được đội công tác đại biểu động viên, vấn đề là phối hợp nơi bố trí rút đi với tổng chi huy phòng chống lụt bão thành phố.

    Trương Dịch, Hình Văn Lệ và Tôn Đình đều tới phía tây khu lền lán, nơi có những kiến trúc nguy hiểm điều phối đưa gần một vạn dân cư rời đi.

    Đợi Hình Kiến Quốc đưa ra phương án sơ bộ, Đàm Thiên ở thành phố cũng tổ chức một đội xe gồm 60 cái xe tải tới nơi, Trương Khác thì đích thân tới bộ tổng chỉ huy phòng chống lụt bão tìm Triệu Hữu Luân bảo ông ta đen cư dân khu lều lán bố trí vào trong tổng bộ, phối hợp với với xã Tứ Yến cùng dùng đường Thần Yến rút lui, tránh tạo thành hỗn loạn không cần thiết ảnh hưởng tới tốc độ rút lui.

    Bộ tổng chỉ huy bận rộn hỗn loạn, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngớt.

    Nhìn thấy Trương khác đi vào bộ tổng chỉ huy, Chu Cẩn Du mặt âm trầm, nhưng dân cư khu lều lán giấy Thần Hi rút đi không dùng tới tài nguyên phòng chống lụt bão của thành phố, bà ta chẳng nói được gì.
    Từ thượng tuần tháng 6 tới nay, Cẩm Hồ đã quyên tặng cho Kim Sơn vật tư giá trị mấy trăm vạn, quyên tặng cho các khu bị lũ lụt ở hai tỉnh Giang Nam, Đông Hải vô số kể, chả lẽ bà ta nói y rảnh rang xen vào chuyện của người khác.

    Thượng du Tiểu Giang có lũ, thượng du Ẩm Mã Hà cũng có lũ, tuy nhỏ hơn, nhưng đã tới cực hạn chịu đựng của đê bao hồ Kim Sơn rồi, mà nước Tiểu Giang cứ dâng cao không ngừng, khiến nước hồ Kim Sơn không thoát đi đâu được, thậm chí khi lũ Tiểu Giang đổ tới còn phải đóng cổng xả lũ đề phòng nước sông chảy ngược vào.

    Tình thế của xá Tứ Yến là nguy hiểm nhất, khi dân cư nơi đó rút đi, sẽ thành một tơi tiết lũ thiên nhiên, có thể giảm bớt áp lực phòng lũ của hồ Kim Sơn và Ẩm Mã hà, bên phía bắc lại có sườn núi ngăn cản, có thể ép đổi hướng lũ, vòng qua nhà máy giấy Thần Hi để chảy xuống bờ đông thấp hơn.

    Nhưng giữa đường Thần Yến giấy Thần Hi và xã Tứ Yến lại có một lỗ hổng, khu lều lán chính đối diện với nó, có tính nguy hiểm nhất định.

    Triệu Hữu Luân thì lại lo Trương Khác quá tích cực với công tác phòng lũ làm trì hoãn công tác chuẩn bị thu hút vốn người Hoa Indo rút đi, nhưng lời này không thể nói ra ngoài được.

    Rạng sáng ngày 15 tháng 7, từ bộ tổng chỉ huy Trương Khác lên xe tới bờ đông, trên đường toàn là người dân rút khỏi xã Tứ Yến. Trên đường chật ních xe quân dụng, xe dân dụng cùng vô số người đi bộ, tiếng chỉ huy rút lui truyền qua loa phóng thanh hướng dẫn mọi người thoát đi.

    Bình minh tới, mưa ngừng lại, phương đông lộ ra ánh sáng đỏ hồng.

    Tuy nói nơi này mây tan mưa tạnh, nhưng thượng du Ẩm Mã hà từ huyện Tấn Bình tới phía đông nam Chương Châu, mưa lớn không hề có dấu hiệu sẽ ngừng, khiến thanh thế lũ tới phía nam huyện Tấn Bình càng lúc càng khiếp người.

    Đứng trên bờ đê lầy lội, Trương Khác nhìn thấy các chiến sĩ người đầy bùn đất đang đóng từng cái cọc gỗ xuống nước gia cố bờ đê, nhìn Địch Đan Thanh mặc đồng phục công nhân nhà máy giấy đã cả một đêm không ngủ, đang chăm chú nhìn mặt nước đỏ ánh bình minh:
    - Vất vả lắm hả?

    - Cũng tạm.
    Địch Đan Thanh nhoẻn miệng cười, nhìn người dân đang rời đi:
    - Nghe nói tình hình ở Tân Vu cũng rất nguy cấp, tôi đang nghĩ nếu La Quy Nguyên còn tại vị, không biết Tân Vu có kiếp nạn này không?

    Trương Khác chẳng thấy vui hơn chút nào, trừ đi Tân Vu con số người gặp nạn trong trận lũ 98 mà chính quyền công bố tới hơn 4000 người.

    Cho tới tận buổi chiều công tác tổ chức người dân rút lui mới cơ bản hoàn thành, xe quân dụng, xe tuyên truyền lục tục tới nhà máy tập kết, chuẩn binh cuộc rút lui cuối cùng, tổng bộ chỉ huy cũng phái bộ đội vận chuyển vật tư tới chỗ hổng sườn núi, chuẩn bị xây dựng một con đê tạm ở đó, tăng thêm một bức tường bảo hồ nhà máy Thần Hi.

    Lũ sẽ kéo vào hồ Kim Sơn trước tối nay, 4 giờ chiều Trương Khác nhận được điện thoại của Triệu Hữu Luân mới y tới bờ đối diện xem quá trình phá đê tiết lũ vào xã Tứ Yến.
    Trương Khác không hứng thú gì với cảnh này, người dân xã Tứ Yến vì đảm bảo an toàn cho đê bao hồ Kim Sơn và Ẩm Mã Hà đã phải hi sinh lớn, tuy chỉnh phú nói sẽ bố trí ổn thỏa, nhưng dù sao đó là tổn thất lớn, người dân tích góp cả đời được chút sản nghiệp sẽ bị hủy trong chớp mắt, bồi thường sẽ rất có hạn.

    Nhưng Triệu Hữu Luân đã mời đành phải đồng ý.

    Trương Khác và Địch Đan Thanh đã hơn 30 tiếng rồi chưa ngủ, ngồi lên xe, tinh thần vừa mới buông lỏng một cái là ngủ thiếp đi, xe tới nơi Phó Tuấn mới đánh thức dậy, Trương Khác mở mắt ra, thấy Địch Đan Thanh gối đầu lên vai mình ngủ ngon lành, nhưng trông mặt hơi tiều tụy.

    Hai người họ xuống xe, nhìn thấy trên đê có phóng viên cầm camera, Trương Khác cau mày lại, nơi này chính là đê bao đối diện xã Tứ Yến, mặt sông nơi này rất rộng, giống như Ẩm Mã Hà tới đây giống như há miệng ra nuốt lấy hồ Kim Sơn vậy, Chu Cẩn Du đang đứng xoay lưng hồ Kim Sơn trả lời phỏng vấn.

    Trương Khác không muốn lọt vào trong ống kính, cùng Địch Đan Thanh đứng xa xa, cũng không đi chào Triệu Hữu Luân, lũ đã vào thủy vực hồ Kim Sơn, bị hồ nước rộng thu nạp, uy lực của lũ giảm đi rất nhiều, nhưng áp lực thực sự còn phải đợi một thời gian nữa mới truyền tới hạ du Ẩm Mã Hà, lúc này phá đê tiết lũ là để giảm bớt áp lực với hạ du.

    Nhìn qua ống nhòm, đê phía đông nam xã Yến Hương đã nứt, tựa hồ không cần người đi phá, nước càng ngày càng lớn, cả đoạn đê sắp sập rồi.

    Ánh tịch dương cực đẹp, một đợt sóng trắng từ xa cuộn tới, Địch Đan Thanh chỉ phía đó hỏi:
    - Đấy có phải là sóng do lũ tạo ra không?

    Trương Khác không rõ, định tìm người hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng động khủng khiếp ở sau lưng, kinh hãi quay đầu lại, đê phòng hộ khu thành phố mới bị sập một lỗ lớn, nước hồ cuồn cuộn với khí thế san đồi phá núi ập vào đê đất sau đê bao ...

    Trương Khác mặt trắng bệch, không ai rõ sau đê hồ có bao nhiêu chiến sĩ giữ đê, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng một chiếc xe quân dụng đắng sau chớp mắt bị dòng nước cuốn trôi.
    Lỗ hổng nhanh chóng mở rộng, áp lực nước khổng lồ dồn lên mấy chục mét đê bê tông cốt thép, nếu đoạn đê này mất, nước hồ 600 dặm của hồ Kim Sơn sẽ đổ ập vào thành phố Kim Sơn.

    Không một ai ngờ phía bờ tây lại xảy ra vấn đề, tất cả các đoàn công binh, đủ các loại vật tư đều chất đống ở phía bờ tây, chính là để đảm bảo cho nơi đó không có sơ xảy gì, vì đằng sau đó là 300 vạn nhân khẩu, không ngờ đúng lúc chuẩn bị phá đê phía đông tiết lũ thì đê phía tây lại sập.

    Hơn một trăm triệu tấn nước sẽ đổ xuống thành phố Kim Sơn.

    Tất cả mọi người mặt tái dại, Chu Cẩn Du và Triệu Hữu Luân mặt cắt không ra máu, đang trả lời phỏng vấn đều đồng loạt câm nín, cuống lên không biết làm sao, máy camera vẫn chiếu về phía bờ đê.

    Địch Đan Than theo bản năng nắm chặt tay Trương Khác ôm vào lòng, nín thở nhìn chỗ đê vỡ, Trương Khác nắm tay cô, thấy đám lãnh đạo thành phố vẫn ngâ ra như phỗng.

    - Phải điều động tất cả nhân thủ có thể tới bờ đông sông Cửu Giang xây đê, bất kỳ công cụ gì có thể dùng được, máy đào đất, cuốc, cuốc xẻng gì cũng được, dùng tất cả xe cộ thành phố có thể điều động, quyết không để lũ đổ vào thành phố...
    Trương Khác chẳng để ý tới ân oán cá nhân với Chu Cẩn Du, lúc này cần lập tức ra quyết định chạy tới trước mặt quát cho bà ta tỉnh lại:



     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 878: Đê đất giữa thành.



    Nguồn: vipvandan









    Chu Cẩn Du giật mình, nhưng ánh mắt vẫn còn hoang mang, Triệu Hữu Luân hiểu ra ngay, thấy Chu Cẩn Du luống ca luống cuống, ông ta đành phải nhận lấy trách nhiệm này, lớn tiếng chỉ thị điều động xe tuyên truyền, xe quân dụng đi cứu người dân đang ở phía chính diện cơn lũ, mời chuyên gia thủy lợi lên đê, mở cuộc hợp khẩn cấp, đưa ra phương án ngăn lũ.

    Triệu Hữu Luân tuy thấy đề nghị của Trương Khác là chính xác, nhưng ông ta không thể lỗ mãng, cần chuyên gia đưa ra phương án tốt nhất, thành phố Kim Sơn có 300 vạn nhân khẩu, có chút sơ xuất thôi chặt bao nhiêu cái đầu cũng không bù được vào đó.

    Cửu Giang Hà là một con sông bao quanh mép đông nam thành phố Kim Sơn, phía sông kề với thành phố là một đoạn đê đất, có thể dùng lòng sông của nó giảm bớt sức lũ, hơn nữa giữa Cửu Giang Hà và đê vỡ còn có một khoảng cách, có thể trì hoãn được một thời gian nhất định.

    Phương án ngăn nước mau chóng đưa ra, trước tiên điều động tất cả xe động cơ đưa dân quân kháng lũ hai bên bờ điều tới phía tây Cửu Giang, còn phương án tỉ mỉ có thể tận dụng thời gian hoàn thiện.

    - Chúng tôi tới bờ tây Cửu Giang Hà ngay, trung tâm chỉ huy khẩn cấp lập ở đây.
    Triệu Hữu Luân thấy Chu Cẩn Du đã hơi hoàn hoàn, nói:
    - Bí thư Chu, mời bí thư tới trung tâm chỉ huy kháng lũ chủ trì đại cục, tôi tới tiền tuyến chống cự, trừ khi nước lũ cuốn đi, nếu không tôi sẽ không lùi một bước ...

    Dân quân kiên thủ ở bên đê dọc hồ Kim Sơn, Ẩm Mã Hà đã mệt mỏi vô cùng, lại lập tức điều đi tới bờ tây Cửu Giang Hà, xe không đủ, đại đa số co chân chạy hết tốc lực đi cứu nạn...

    Ở bờ tây sông Cửu Giang, mấy vạn người hình thành một đội ngũ dài mấy kilomet, dũng cảm ra trận, đắp từng tảng đất moi lên được trước mắt, mau chóng tạo nên một con đê đất như con rồng rài màu vàng.

    Trương Khác cùng Thượng Học Nghĩa, Lương Vĩ Pháp cùng với thiếu tướng Khâu Khải tư lệnh phân quân khu tỉnh đứng tên tòa nhà tám tầng, sắc mặt nghiêm trọng nhìn nước lũ ngợp tời bờ đông Cửu Giang Hà.

    Đây là đêm trời tạnh hiếm hói từ đầu tháng 7 tới giờ, trăng sao đầy trời, ánh trăng rải khắp núi sông, đêm đẹp như thế không ngờ lại để người ta nhìn thấy cảnh thế này.

    Đằng xa sóng cồn ầm ầm cuộn tới, như cuồng phong đang rít gào, nhà cửa phía bờ đông bị sóng xô đổ từng cái một.

    Đã hai tiếng từ khi đê bên hồ bị vỡ, sau khi biết tin, Thượng Học nghĩa đang thị sát tình hình ở Chương Châu và Lương Vĩ Pháp thị sát ở Thận Nghĩa đã dùng tốc độ nhanh nhất ngồi xe quân đội về Kim Sơn, chỉ huy công tác.

    Đây là lần đầu tiên Trương Khác và Thượng Học Nghĩa gặp nhau, ở trường hợp thế này chẳng có gì để hàn huyên, tất cả lấy vậy cứu hộ làm trọng, chỉ mong xây được đê đất kiên cố trước khi sóng lớn cuốn qua Cửu Giang, mới giúp thành phố phía sau tránh được thảm họa.

    Nằm giữa hồ Kim Sơn, Cửu Giang Hà và Ẩm Mã Hà là khu thành phố mới, trừ trung tâm triển lãm quốc tế, có khu công nghiệp phần mềm, khu công nghiệp điện tử và chi nhanh Vườn Sồi đều xây dưng ở đây.

    Trương Khác không biết công nhân chi nhánh Vườn Sồi có kịp rút lui hay không, lúc này nước lũ đã tràn tới công trường xây dựng chi nhanh Vườn Sồi, tòa nhà nghiên cứu phát triển kế hoạch xây 16 tầng đã làm tới thầng 9, còn có một đoạn lớn lộ trên mặt nước, đứng ở bên này chỉ nhìn thấy bóng đen mơ hồ, chẳng biết có đúng là nó không.

    Kim Sơn khởi động xây dựng thành phố mới làm nơi này đồng thời di dời quy mô lớn, làm cư dân ở đây sụt giảm mạnh, còn công nhân kịp thời tổ chức leo lên chỗ cao.

    - Phía Tẩm Viên đã tổ chức sơ tán toàn bộ rồi .... Còn bên phía công trường lượng xe có hạn, nước lũ cuốn đên, còn đại bộ phận công nhân bị vây khốn ở đó, qua thông kê khẩn cấp, có 7 công nhân mất tích.
    Phóa Tuấn đi tới báo cáo với Trương Khác:
    - Thầy Hứa đã được an bài ở thành phố, Trương Dịch vừa đưa quản đốc Hình tới, đang ở dưới lầu cùng trợ lý Địch.

    Thượng Học Nghĩa, Lương Vĩ Pháp, Triệu Hữu Luân phải gành vác trọng trách lớn, Trương Khác trước tiên muốn xác nhận tình trạng nhân viên Cẩm Hồ ở Kim Sơn, chuyện xảy ra vào lúc chập tối, 7 công nhân mất tích chưa chắc đã gặp nạn, phải khẩn cấp điều thuyền xuồng xung kích vào khu đê vỡ tiến hành cứu viện, ban đêm năng lực của trực thăng kém, phải đợi tới ngày mai mới dùng được.

    Sau khi bờ tây vỡ đê, đoạn đê xã Tứ Yến tất nhiên cũng vỡ, nước lũ xé toang đoạn đê, hình thành đoạn trống dài mấy trăm mét, ầm ầm cuốn qua xã Tứ Yến, khiến cho áp lực ở phía đông giảm bớt, nhưng nước xung quanh nhà máy Thần Hi ngày càng dâng cao, có rất đông gia đình công nhân viên bị vây khốn ở đó, song bọn họ cũng đã có chuẩn bị đối phó với lũ.

    Tới 7 giờ sáng, đợt sóng đầu tiên đã cuốn tới con đê xây tạm, lúc này ông trời đáng hận lại gọi mây đen tới, Trương Khác đứng trên tầng thượng nghe tiếng sóng vỗ vào đê đất, sóng trắng tới rợn người.

    Điện thoại không ngừng vang lên, liên tiếp có tin nước lũ xuyên thủng đê đất, vô số cọc gỗ, cát đá, bao tải bị nước lũ cuốn trôi, đây là bức tường phòng hộ cuối cùng rồi, đằng sau chính là 300 vạn nhân khẩu không có gì che chắn.

    Hàng tấn nước lũ tiết qua đê vỡ hồ Kim Sơn chảy qua gần 50 kilimet địa hình phức tạp, sức nước có giảm, cho nên tuy không ngừng có tin đê đất sụp đổ, nhưng chưa hình thành sụp đổ chí mạng.
    Trời tờ mờ sáng, các lãnh đạo tỉnh ủy được mọi người tháp tùng trở về bộ chỉ huy kháng lũ khẩn cấp, Triệu Hữu Luân ở lại cố thủ, trận đánh này tạm thời coi như đã thắng, nước lũ bị đê đất chặn lại, đã hơi chuyển hướng, theo địa thế cuốn tới vùng đất rộng lớn giữa Cửu Giang Hà và Ẩm Mã Hà.

    Mọi người thở phảo, ít nhất thì cũng tam giữ được thành phố Kim Sơn rồi, thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, mặc dù nước lũ tạo thành một khu vực ngập lũ tới mấy trăm kilomet khiến vô số người bị bao vây, Trương Khác không giúp được gì, dành gửi gắm vào quân đội và chính phủ trợ giúp.
    Ngoài ra mùa mưa chưa kết thúc, nước lũ sẽ còn tới, phải bịt kín đoạn đê vỡ hồ Kim Sơn trong thời gian ngắn.

    Trương Khác không cần ở lại bổ chỉ huy kháng lũ khẩn cấp nữa, trước khi cáo từ đám Thượng Học Nghĩa nói:
    - Cẩm Hồ sẽ khẩn cấp mua thiết bị cứu sinh dùng tốc độ nhanh nhất chuyển tới, tôi có hai chiếc xe chắc có thể phát huy chút tác dụng cứu nạn, sau này để lại cho tỉnh dùng.

    Từ khi tình hình lũ trở nên nguy cấp, Cẩm Hồ đã quyên tặng cho Kim Sơn, Chương Châu, Thuận Nghĩa hàng chục triệu vật tư phòng lũ, những việc Cẩm Hồ làm chưa bao giờ để truyền thông tuyên dương.

    Một tiếng sau khi đê vỡ, Trương Khác đưa ra một danh sách dụng cụ cứu sinh yêu cầu bộ chỉ huy khẩn cấp xác định xem có cần gấp không, rồi ngay trong đêm khởi động hệ thống vừa chỉnh hợp của thương vụ Cẩm Hồ đi mua, hành động thần tốc, đã thuê trực thăng đưa từ Kiến Nghiệp tới Kim Sơn.
    Lúc này Trương Khác còn để lại hai chiếc hammer dùng cứu nạn.

    Đê hồ Kim Sơn bị vỡ, Cẩm Hồ cũng bị thiệt hại nặng nề, công trường Vườn Sồi cách chỗ đê vỡ chưa tới 5 km, bị nước lũ phá hoại nghiêm trọng, chỉ có kiến trúc chủ thể là kháng cực được sức nước, Tẩm Viên cũng bị nước lũ cuốn qua, kéo đổ vô số kiến trúc.

    Vậy mà chàng thanh niên này không đề xuất bất kỳ yêu cầu nào, Thượng Học Nghĩa ân hận trước kia vì sao không bỏ cái sĩ diện bí thư tỉnh ủy xuống để nâng chén nói chuyện, có lẽ sau này không còn cơ hội nữa rồi.
    Đê hồ Kim Sơn đã vỡ, dù cứu được 300 vạn người dân tp Kim Sơn nhưng cư dân giữa Cửu Giang Hà và Cẩm Mã Hà thì sao? Thế nào cũng có người phải chịu trách nhiệm, Thượng Học Nghĩa biết rõ sĩ đồ của mình đã hết, hiện phải nhanh chóng giảm thiểu tổn thất, cứu vãn sinh mạng bù đắp lương tâm bất an.

    Lúc này thư ký trưởng tỉnh ủy tới nói nhỏ với ông ta:
    - Điện thoại từ văn phòng quốc vụ viện, thủ tướng muốn nói chuyện với bí thư.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.