Chương 904: Quan hệ phức tạp. Nguồn: vipvandan Mời đọc Trương Khác chỉ tò mò quan hệ giữa Lưu Văn Đào và Nghiêm Văn Giới, với địa vị Nghiêm gia và tài phú danh vọng của Nghiêm Văn giới, một ti cục trưởng bình thường khó được hắn đích thân đưa tiễn. Lưu Văn Đào nhà ở Bắc Kinh, uống rượu xong không tìm chỗ tiêu dao khoái hoạt thì cũng đâu cần tới túc xá trong trường đảng? Di động trong túi vang lên, Trương Khác lấy ra xem, Diệp Kiến Bân gửi tin nhắn tới nói bối cảnh Lưu Văn Đào không phức tạp, cha hắn Lưu Toàn Nghĩa từng làm phó chủ nhiệm văn phòng kinh tế quốc vụ viện. Trương Khác đút di động vào túi, mạng lưới quan hệ TW thì y không rõ lắm, cần Diệp Kiến Bân nhắc nhở, Đường Học Khiêm ở phương diện này càng bế tắc, ông là cán bộ địa phương nhờ làm việc thực sự thăng tiến, không ở trong một nhóm thể lực nào, nên tất nhiên chẳng ai báo cho ông nội tình. Lưu Văn Đào thấy Trương Khác cầm di động ra xem rồi cất đi, hỏi: - Sao thế, xem giờ để về à, tối không tiếp bí thư Đường mấy ván rồi mới đi sao? Tôi nghe bí thư Đường nói sức cờ của cậu không tệ, liệu có thể cho tôi cơ hội xem một ván không? Tuy trung tuần tháng 5 Cẩm Hồ đã đưa ra di động hỗ trợ nhắn tin tiếng Trung, nhưng nghiệp vụ tin nhắn trong nước còn chưa phát triển rộng rãi, Lưu Văn Đào không biết y vừa xem tin nhắn. Trương Khác mỉm cười bình đạm, chẳng bóc trần lời hắn, thái độ của Đường Học Bá với Lưu Văn Đào hơi lạnh nhạt, dù có nói chuyện, cũng chẳng nhắc tới chuyện vụn vặt như thế với hắn. Nhìn thần sắc Đường Học Khiêm, Trương Khác chứng thực suy đoán của mình, Nghiêm Văn Giới có lẽ điều tra về mình, nhưng hắn chẳng lẽ đem hết cả chi tiết nhỏ nhặt nói cho Lưu Văn Đào nghe? Nếu hắn làm thế thật thì vì sao phải làm thế? Nơi ở trường đảng TW an bài cho các quan viên trung cao cấp khá được, phòng của Đường Học Khiêm có một phòng ngủ, một gian nhỏ có thể làm thư phòng hoặc nơi học tập, có cả phòng vệ sinh riêng. Lưu Văn Đào mặt dày bám đuôi, Trương Khác và Đường Học Khiêm chẳng còn tâm tư mà đánh cờ, Trương Khác thấy Lưu Văn Đào ý chừng chưa định về, đánh qua loa một ván rồi cáo từ. Đường Học Khiêm bảo Hứa Thụy Bình tiễn Trương Khác, ông giữ Lưu Văn Đào lại: - Cục trưởng Lưu cũng thích cờ, làm với tôi mấy ván nào. Đám Mã Hải Long đời ngoài trường, Địch Đan Thanh thì đã về nhà khách trước để xử lý công việc, Trương Khác và Hứa Thụy Bình vào xe, gọi điện cho Diệp Kiến Bân. - Tôi vừa mới nghe ngóng, có nguồn tin bên lề nói, lớp bồi dưỡng quan viên cấp ti cục lần này của trường đảng TW, kỳ thực là chuẩn bị cho những quan viên đưa tới địa phương rèn luyện, do địa phương không thích TW nhúng tay vào bổ nhiệm nhân sự của mình, nên lớp bồi dưỡng thế này không có danh nghĩ chính thức.. Diệp Kiến Bân ở phía bên kia cười nói thoải mái, chẳng hề có chút khẩn trương nào: - Đã thấy đơn giản chưa? Cha Lưu Văn Đào mặc dù chức vụ tối cao chỉ là phó chủ nhiệm văn phòng tiểu tổ lãnh đạo công tác kinh tế. Nhưng gần 20 năm qua, các đại lão phụ trách công tác kinh tế đều từ cái tiểu tổ này mà ra, cha Nghiêm Văn Giới là Nghiêm Khoan Hòa từng làm phó thư ký trưởng tiểu tổ này, khi đó một vị phó thư ký trưởng khác là phó thủ tướng Tằng Như Thánh. Trương Khác dựa vào lưng ghế: - Phó thủ tướng Tằng và Nghiêm gia quan hệ chắc không tốt lắm hả? - Hẳn là thế, những chuyện này tôi vừa nghe ngóng từ chỗ lão gia tử, tiếc là không có thời gian, nếu không nghe lão gia tử kể những điển cổ này thú vị lắm. Diệp Kiến Bân chép miệng tiếc nuối: - Có điều bất kể nói thế nào Nghiêm Khoan Hòa nghỉ sớm, không có duyên với vị trí cao, nhưng mối quan hệ chưa chắc kém lão Tằng, mỗi tội là Nghiêm Văn Giới quyết tâm vào thương trường phát triển, Nghiêm gia không có ai đặc biệt xuất sắc kế thừa nguồn lực chính trị của Nghiêm Khoan Hòa. Cho dù là đứa con cả đưa con cả Nghiêm Nghị vừa mới lâm làm thị trưởng Văn Chu Chiết Đông, con rể Hậu Triều Quý - Từng là thư ký của ông ta - Hiện làm tổ trưởng tiểu tổ mậu dịch tài chính ban công tác kinh tế quốc vụ viện, tiền trình không tệ, chỉ có điều lại có mâu thuẫn rất sâu với Nghiêm Khoan Hòa, lễ tết ít khi về Văn Chu. Con gái Nghiêm Lỵ Hoa tổng giám đốc tập đoàn năng lượng Chiết Đông quan hệ vợ chồng với Hậu Triều Quý bình thường, thường không ở với nhau ... Nói tới đó hắn cười hô hố như nghĩ tới chuyện xấu xa gì đó: - Nghiêm Văn Giới là con út, chắc là đứa xuất sắc nhất .. Nghiêm Khoan Hòa chỉ có một đứa con gái, trong đám cháu ông ta chẳng có nhân vật nào ra hồn. Hai đứa cháu gái còn chút phong vận, một gả cho người bình thường, một gả cho Chu Đạt phó chủ nhiệm ủy ban kiến thiết tục huyền. Chu Đạt và Chu Hưng Đông của công ty Nam Phương là chú cháu, có muốn nghe tôi kể mối quan hệ của Chu gia không ... Ngoài ra Nghiêm Khoan Hòa còn hai đứa cháu gái bên ngoại ... - Nghe đau cả đầu! Trương Khác day huyệt thái dương, cắt lời Diệp Kiến Bân: - Tối anh làm xong việc chúng ta tới CLB Sáng Nghệ nói chuyện, Lưu Văn Đào khả năng là nhân vật khó giải quyết .. Ao nước đằng sau quá sâu, nếu bàn luận quan hệ sâu xa giữa các quan viên cao cấp trong nước có nói ba ngày ba đêm không hết ... Quan hệ của Nghiêm gia nghe qua có vẻ chẳng có gì đặc biệt khủng bố, nhưng Nghiêm Văn Giới sáng lập Hoành Tín gần 10 năm, ắt dùng tái phú của mình dệt lên tấm lưới càng phức tạp hơn, Nghiêm gia thông qua Hoành Tín tăng thêm ảnh hưởng khó mà đánh giá chính xác được. Hứa Thụy Bình thời gian qua ở Bắc Kinh, cũng hiểu một vài chuyện về Nghiêm Văn giới, cảm khái nói: - Nghiêm Văn Giới được coi là con cháu cán bộ cao cấp thực sự, nếu hắn phát triển ở sĩ đồ, nhất định sẽ dẫm lên vai người khác thăng tiến nhanh chóng. - Quan trường trong nước có dấu vết thế tập, nhưng dù sao mấy năm qua đã hình thành quy tắc thăng tiến ổn định rồi, không gian thao tác không còn nhiều nữa. Con cháu cán bộ được chiếu cố, dễ được đề bạt là chắc chắn. Nhưng thực sự đề bạt vượt cấp thì thường mỗi người chỉ có một hai lần, có bao nhiêu người có quyết tâm có nghị lực chịu đựng tới hơn bốn năm chục tuổi đầu mới được phong quang? Tất nhiên còn cả đống con cháu cán bộ vất vả mà chẳng ngoi lên được. Trương Khác thở hắt ra một hơi: - Đem so ra thì cải cách hệ thống kinh tế trong nước tương đối hỗn loạn, cơ hội tận dụng nhiều, luồn vào lỗ hổng đã thành sở trường đám con cháu cán bộ, quan trọng nhất quyền lực chính trị không thể kế thừa, nhưng tích lũy lượng tài phú lớn có thể để cho đời sau. Đổi lại là tôi cũng thà phát triển ở thương trường, ít bị gò bó hơn. Diệp Kiến Bân phải đi gặp một phó ti trưởng bộ giao thông, Trương Khác và Hứa Thụy Bình tới Thúy Viên đợi hắn. Thúy Viên là một trạch viện tư ở ngoại thành Bắc Kinh, một kiến trúc viên lâm cuối thời Thanh, Ngô Khải Lập của địa ốc Gia Lý mua nơi này cải tạo thành một phần CLB Sáng Nghệ, so với cái trang hoàng lộng lẫy ở trong thành phố thì Thúy Viên khung cảnh u tĩnh, phong cách cao nhã, các cô phúc vụ chắc càng thêm tươi non. Trương Khác lần này tới Bắc Kinh chơi vài ngày, chúc mừng sinh nhật Cố Trường Canh chỉ là cái cớ, quan trọng là muốn đem một số nguồn lực chính trị mà Cẩm Hồ kết nối được giới thiệu cho Đường Học Khiêm, lịch trình an bài rất rộng rãi, ở luôn tại Thúy Viên. Hứa Thụy Bình lo Đường Học Khiêm có chuyện tìm mình muốn về, Trương Khác bảo hắn: - Bác Đường biết anh đi với tôi, sẽ không vội tìm anh đâu, có cần đón cả chị dâu tới Bắc Kinh ở một tháng, sau đó mới tới Kim Sơn không? - Tôi hẹn cô ấy Quốc Khánh tới Bắc Kinh chơi vài ngày rồi, ở một tháng thì thôi, tôi cũng không có thời gian ở bên cô ấy. Hứa Thụy Bình xem ra còn chưa có giác ngộ, Trương Khác lắc đầu bảo: - Có với không có thời gian cái gì, phía tôi điều một cái xe tới dễ lắm, chị dâu muốn hưởng phúc quan bà thì phải đợi vài năm nữa, anh phải để chị ấy thấy chút hứa hẹn chứ.
Chương 905: Loại bỏ nhân tố nguy hiểm Nguồn: vipvandan Mời đọc - Cái đại hội mời gọi đầu tư này chắc nhìn trúng mảnh đất phía đông Yến Quy Hồ, nó thuộc về phạm vi khu cao tân. Trương Khác nhịp nhịp tay lên bàn nói: - Một mặt, để khu cao tân và thành phố mau chóng đưa ra quyền chuyển nhượng đất đai phải trải qua trình tự "đấu thầu" thành văn bản pháp quy, lấy văn bản ra bịt cái miệng quá tham lam của kẻ nào đó. Vì sao chuyện mời gọi đầu tư này không để Vương Duy Quân đề xuất ra trước. - Ồ, cậu muốn hoàn toàn vứt bỏ Tiêu Minh Kiến? Diệp Kiến Bân hiểu ngay: - Nếu như bọn chúng cứ liên tục nhắm vào Cẩm Hồ như thế, không cho bọn chúng một cái tát, bọn chúng tưởng Cẩm Hồ dễ bắt nạt. Trương Khác lãnh đạm nói: - Không phải là vấn đề Cẩm Hồ hoàn toàn vứt bỏ Tiêu Minh Kiến, mà ông ta căn bản không thể đi cùng một đường với Cẩm Hồ. Cũng để Nghiêm Văn Giới biết muốn mượn thế chơi Cẩm Hồ không dễ đâu. - Ha ha ha, hắn dày công tạo thế, Vương Duy Quân ra tay trước hưởng hết thành quả, đúng là một chiêu rút củi dưới đáy nổi lợi hại. Diệp Kiến Bân phấn chấn hẳn lên, trên người hắn vẫn chảy dòng máu hiếu chiến thích tranh đấu, nói ra với căn cơ và nhân mạch của Diệp gia, giới công tử kinh thành cũng chẳng có mấy người làm hắn sợ, Nghiêm Văn Giới có ghê gớm tới đâu, cũng đa phần nước sông không chạm nước giếng, nhưng vì đại cục phát triển của Cẩm Hồ đôi khi phải phá bỏ quy tắc : - Giới công tử kinh thành tên nào cũng có thể tính là giang long, còn chúng ta ở Kiến Nghiệp cũng được coi là hổ trấn sơn, nếu chỉ giới hạn cạnh tranh ở sản nghiệp địa ốc, chúng ta tương nhiên có thể không lùi một bước. Chỉ có điều công trình xây cảng ở đảo Đông Sơn dính líu tới quá nhiều phương diện, bộ giao thông, hải quan, ủy ban thương mại, ủy ban kiến thiết, bộ ngoại thương ...v..v..v.. Chỉ một chỗ bóp cổ là đủ chúng ta thê thảm. Để Vương Duy Quân đi trước một bước lôi kéo đám công tử ca ở kinh thành, thế nào cũng hơn để Nghiêm Văn Giới và Tiêu Minh Kiến dẫn dắt bọn chúng đi về phía đối diện với chúng ta ... Tiêu Minh Kiến chính là loại lấy ra để hi sinh. Diệp Kiến Bân cũng rất tức giận với sự phản phúc của Tiêu Minh Kiến. Người quá thanh bạch không ai theo, nước quá trong không có cá, Cẩm Hồ mà muốn hùng hổ ngăn cản cả đám người kiếm tài phú, nhất định sẽ gây nên một trận chiến đẫm máu, xu thế tài phú xã hội tập trung vào một giai tầng đặc quyền không phải lấy nỗ lực cá nhân có thể ngăn cản được. Trương Khác lại hỏi Diệp Kiến Bân buổi tối tiếp xúc với quan viên bộ giao thông ra sao? - Tin tức truyền tới Bắc Kinh đúng là nhanh. Diệp Kiên Bân ôm gáy dựa vào lưng ghế, than: - May là chúng ta áp tin tức tới bây giờ tung ra, nếu không đã loạn thế trận rồi, ải của bộ giao thông vượt qua cũng dễ, để Trung Viễn tham dự vào là được. Trung Viễn là tập đoàn vận chuyển viễn dương Trung Quốc, xí nghiệp quốc hữu cỡ lớn thuộc bộ giao thông, yêu cầu này của bộ giao thông cũng không có gì bất ngờ. Trương Khác gật đầu: - Đồng ý với bọn họ đi, nhưng nếu muốn có lợi, thì cũng phải gánh vác chút trách nhiệm. Nói chuyện tới rạng sáng Diệp Kiến Bân về thành phố, ngày mai còn dậy sớm gặp mặt quan viên tổng thự hải quan, ngủ ở Thúy Viên sợ bị tắc đường không vào được thành phố, Hứa Thụy Bình cũng đi theo. Trương Khác ngáp dài, hỏi Địch Đan Thanh xem Thúy Viên có trò gì thư giãn giảm mệt mỏi không? - Bên trong có một bể bơi, dẫn nước nóng từ suối trên núi xuống. Địch Đan Thanh cười nói: - Hình như còn có thể mời một số cô bé xinh đẹp ở Thúy Viên bơi cùng, chắc là giảm nhiều mệt mỏi lắm đấy. Trương Khác không ngờ Thúy Viên còn có món hay như thế, nhìn một đám mỹ nữ mặc bikini bơi đi bơi lại đúng là có thể thư giãn lấy tinh thần, nhưng tâm tư này sao có thể để lộ ra với Địch Đan Thanh? Dùng một giọng điệu rất bình đạm nói: - Ừm, đi ngâm suối nước nóng cũng không tệ... Tự hồ khinh không thèm nói tới chuyện bơi cùng mỹ nữ. Mặc quần đi vào bề bơi, Trương Khác hối hận ngay lập tức, cả một gian phòng lớn vắng ngắt, chỉ có đèn và nước, chẳng hi vọng xa vời Địch Đan Thanh sẽ mặc bikini gợi cảm đi vào, một mình ngâm nước hồi lâu, buồn chán ngáp lên ngáp xuống, tới một cái bóng ma cũng chẳng có ... ~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~ Vương Duy Quân đặc biệt phê chuẩn cho Diêu Văn Thịnh nghỉ phép, để hắn về Bắc Kinh trước một ngày, Diệp Tổ Phạm cũng tới Cố gia sớm một ngày, hôm đó vừa vặn là cuối tuần, trưởng đảng được nghỉ, Đường Học Khiêm và Trương Khác tới Cố gia bái phỏng hai vị lão gia tử. Con rể Cố lão gia tử là Trần Tân Dân cùng vợ là Cố Sướng cũng đã tới Bắc Kinh. Trần Tân Dân từng làm việc ở tỉnh Giang Nam gần 10 năm, lên tới phó bí thư tỉnh ủy, nhưng mùa thu năm ngoái quan trường Giang Nam chấn động, Trần Tân Dân bị liên lụy bị điều tới một tỉnh trung bộ tiếp tục làm phó bí thư tỉnh ủy, tiền đổ không sáng sủa lắm. Thế nhưng Trần Tân Dân còn căn cơ chắc chắn ở Giang Nam, đó được tính là tài nguyên chính trị cực tốt, tài nguyên này do Từ Học Bình hay Đường Học Khiêm kế thừa với Cố gia mà nói không có gì khác biệt, nhưng với Trương Khác mà nói thì khác biệt lớn. Tỉnh Giang Nam là trạm cuối cùng trên sĩ đồ của Từ Học Bình, nếu do ông kế thừa, tới lúc lui về rồi, sẽ thành vấn đề Đường Học Khiêm kế thừa ra sao, rồi còn mối quan hệ giữa Đường Học Khiêm và Lương Vĩ Pháp phải xử lý ra sao, dù thế nào Lương Vĩ Pháp cũng thân Cẩm Hồ, không thể làm mếch lòng người ta. Vậy chẳng bằng để Đường Học Khiêm tiếp nhận tích lũy chính trị của Trần Tân Dân ở Giang Nam, trực tiếp lập nên căn cơ của Đường Học Khiêm, như thế cũng bảo vệ được cục diện đoàn kết ổn định sau này ở cao tầng Giang Nam. Sinh nhật Cố Trường Canh vào ngày 26 nhưng ngày 25 trạch viện Cố gia đã trở bên tấp nập. Trạch viện Cố gia nằm ở tây bắc Bắc Kinh, cách Thúy Viên không xa, là kiến trúc kiểu tứ hợp viện, thường ngày chỉ có Cố Trường Canh và người bạn đời, giúp việc, đầu bếp, cảnh vệ ở trong nhà. Trong trạch viện có trồng một cây ngân hạnh, Cố Trường Canh nói: - Trước kia có hai cây ngân hạnh, năm 67 bị chết khô mất một cây, vậy là sân có một cái cây thành chữ "khốn", nhưng thời đó ai dám trồng thêm một cây nữa? Thế nên cây này một mình sống tươi tốt bao năm... Trước bữa tối, Dịch Hinh cũng tới, cô chẳng hề có sự xấu hổ của dâu xấu đi gặp cha mẹ chống, Cố gia từ trên xuống dưới đều là trưởng bối nhìn cô lớn lên. Lục Kiện của ti phát triển khoa học kỹ thuật ủy ban kế hoạch phát triển là đồng bọn của Diêu Văn Thịnh ở Bắc Kinh, Lục gia và Cố gia cũng là thế giao, Lục lão gia tử đã mất, theo lời Diêu Văn Thịnh, cha của Lục Kiện là Lục Tân Hoa thời trẻ từng theo đuổi cô hắn Cố Sướng mà không thành công, nên mấy năm qua quan hệ với Cố gia rất lạnh nhạt, nhưng không cấm con trai thân cật với bên này, Lục Kiện nghe nói Diêu Văn Thịnh về Bắc Kinh liền chạy tới ăn chực. Diêu Văn Thịnh thay đổi hẳn, phấn đầu phát triển ở chính giới, đồng thời toại nguyện người trong nhà, chính thức qua lại với Dịch Hinh, còn xác định ngày kết hôn. Lục Kiện thì còn chưa an phận, rất ham chơi, kết bạn với một cô giáo mầm non, nhưng hai cô gái hắn gọi điện trước mặt đám Trương Khác, chắc chắn không làm việc trong nhà trẻ, Địch Đan Thanh còn kiếm cơ hội lén châm chọc Trương Khác: - Nam nhân dễ kiếm được đồng bọn cùng sở thích quá nhỉ? Buổi tối Đường Học Khiêm cùng Dịch Vân Phi, Trần Tân Dân tiếp chuyện với hai vị lão gia tử, Đường Học Khiêm xuất thân học giả thực sự, có nghiên cứu kinh tế rất sâu, lại gần 10 năm kinh nghiệm hành chính phong phú, thành tích 4 năm kinh tế Hải Châu nhảy vọt, xem như có lý lịch hoàn mỹ. Trương Khác cùng đám vãn bối Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh không góp vui với mấy ông già, kéo nhau tới Thúy Viên ngâm suối nước nóng.
Chương 906: Lấy lòng giới công tử kinh thành. Nguồn: vipvandan Mời đọc Cuối tuần, bể bơi suối nước nóng công cộng của Thúy Viên rất đông, đám Trương Khác liền về biệt thự ngâm nước nóng, ao nước được dùng đá tảng quây thành, xung quanh trồng cây cối xanh biêng biếc, khung cảnh rất dễ chịu. Diêu Kiên yêu cô bạn của Dịch Hinh ở Đông Hàng, trước kia cũng chính vì theo đuổi cô gái đó nên hắn mới quyết định ở lại Bắc Kinh phát triển. Dịch Hinh gọi cả cô gái đó tới ngâm suối nước nóng, thêm vào Địch Đan Thanh là ba cô gái xinh đẹp, đám Trương Khác có thể nghe thấy tiếng ba cô gái cười khúc khích, tiếc là cách một hàng rào trúc dầy, không nhìn thấy cảnh tiên nữ giỡn nước. Lục Kiện không có kiên nhẫn phát triển ở chính giới, ngâm nước nóng một lúc bắt đầu kể khổ, hắn và Trương Khác không quen thân, nhưng cùng với Diệp Kiến Bân được coi như lớn lên từ một khu, than vãn không có cơ hội ra biển kinh doanh. - Công tử kinh thành không phải có rất nhiều người chơi địa ốc sao? Trương Khác giang tay gác lên tảng đá mấp mô, thoải mái nói với Lục Kiện: - Ông chủ của Thúy Viên làm địa ốc, anh muốn gặp, tôi bảo ông ấy tới cùng nói chuyện. - Gặp hay không cũng thế. Lục Kiến rầu rĩ nói: - Ông già nhà tôi cho rằng trên sĩ đồ còn có tiềm lực phấn đấu, nếu tôi giở trò bàng môn tà đạo, thế nào cũng bị đánh gãy chân. - Sao chưa thấy chân anh bị gãy nhỉ? Ở ao tắm nữ bên cạnh có thể nghe được rõ ràng bên này nói chuyện, Dịch Hinh lên tiếng chế nhạo. - Tán gái là dựa vào bản lĩnh thực sự, không phải bàng môn tà đạo. Lời tuyên bố hùng hồn của Diêu Văn Thịnh còn chưa dứt, bên kia có hai miếng bánh xà phòng ném qua, đôi vợ chồng oan gia tương lai bắt đầu đấu khẩu. - Vậy cứ gặp đi. Trương Khác nghĩ Lục Kiện một lòng xuống biển, chắc có nghiên cứu về sản nghiệp địa ốc, bảo Diêu Kiên liên hệ với Ngô Khải Lập, rồi lại quay sang nói: - Vì sao phải giở trò bàng môn tà đạo? Tôi có thể khẳng định chắc chắn vứi anh, 20 năm nữa là thời kỳ hoàng kim kinh tế bay cao, chỉ có những kẻ tầm nhìn hạn hẹp mới giở trò bàng môn tà đạo khiến đít mình không sạch sẽ. Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Lục Kiệt khịt mũi coi thường, nhưng trước mặt Trương Khác và Diệp Kiến Bân thì hắn không có tư cách này, xí nghiệp dưới cờ Cẩm Hồ thanh bạch phát triển thực nghiệp, tốc độ phát triển lẫn quy mô có thể nói đứng đầu tư bản dân doanh trong nước. Lục Kiện nhích người về phía Trương Khác, cười lấy lòng: - Xin được nghe cậu và anh Diệp chỉ điểm cho. - Cứ lấy địa ốc ra mà nói, trong tư duy của người bình thường, không hối lộ, không cống nạp, dùng mọi thủ đoạn trấn áp đối thủ cạnh tranh thì không thể lấy được mảnh đất tốt. Khi giải tỏa thì liên hợp với chính phủ đàn áp người dân, khi xây dựng phải bớt xén nguyên vật liệu, khi tiêu thụ phải sử dụng trò lừa đảo, mới có được lợi nhuận lớn nhất. Đặc biệt vào thời buổi này, trong nước có rất nhiều không gian khai thác ngầm, không giờ trò bàng môn tà đạo thì đầu óc toàn bã đậu rồi. Trương Khác dùng ngữ khí rất lãnh đạm nói: - Có lẽ làm thế có thể giàu lên trong một đêm, hưởng thụ được phú quý nhân gian, nhưng tuyệt đối không thể thành doanh nhân địa ốc khí độ đường đường, vứt bỏ dải đất hoàng kim, chuyển hướng sang ngoại thành kết hợp với với vận hành bất động sản cỡ lớn, bỏ đi thủ đoạn kiếm lợi ích cực hạn, dùng ba bốn năm hoặc lâu hơn dựng lên thương hiệu địa ốc được người dân tín nhiệm, chưa chắc không kiếm được nhiều lợi ích hơn. - Rất đặc sắc. Ngô Khải Lập vừa đi vào phòng thay y phục, vừa vặn nghe được một phen biện luận của Trương Khác, vỗ tay nói: - Có khí độ này mới có Cẩm Hồ ngày nay, Khác thiếu gia không ngại cho tôi được nghe giáo huấn chứ? - Giám đốc Ngô chẳng lẽ cứ đóng véc ngồi trên bờ nói chuyện với chúng tôi à? Diệp Kiến Bân ngẩng đầu lên: - Hơn nữa chúng tôi mời ông tới đây là muốn được nghe kiến giải của ông đấy. Ngô Khải Lập lật đật đi thay đồ tắm, tấm thân to béo của ông ta vừa xuống ao, mọi người có thể cảm nhận rõ ràng nước trong ao dâng lên. Diêu Kiên giới thiệu Diêu Văn Thịnh, Lục Kiện cho ông ta, do Diêu Văn Thịnh phát triển ở Kiến Nghiệp, nên Ngô Khải Lập chỉ coi hắn theo Trương Khác, Diệp Kiến Bân chơi, nhưng lập tức nhận ra Lục Kiện là nhân vật có hạng trong giới công tử kinh thành. Ngô Khải Lập có kinh nghiệm kinh doanh địa ốc phong phú, lại tiến vào trong nước khai phát địa ốc hơn bốn năm, tất nhiên có những kiến giải sâu sắc, nghe nói Lục Kiện có ý rời chính giới đi kinh doanh, nửa đùa nửa thật nói: - Tôi có ý định đầu tư 100 triệu đăng ký một công ty địa ốc ở Kiến Nghiệp, không biết Lục tiểu đệ có thể giúp tôi kinh doanh được không? Lương bổng chúng ta không nói tới, nếu trong thời hạn quy định đạt được mục tiêu kinh doanh, sẽ có tỉ lệ cổ phần khích lệ nhất định. Điều kiện Ngô Khải Lập đưa ra có thể nói là rất hấp dẫn, Lục Kiện tất nhiên không thể không động lòng, nhưng hắn biết nếu không phải là có Trương Khác và Diệp Kiến Bân ở đây, Ngô Khải Lập sao có thể đưa ra điều kiện hời như thế? Huống hồ Ngô Khải Lập muốn đăng ký công ty địa ốc ở Kiến Nghiệp, nói tới cùng là coi trọng sức ảnh hưởng của Cẩm Hồ ở đó. Lục Kiện hồi hợp nhìn Trương Khác, Trương Khác nhìn sang Diêu Văn Thịnh: - Giám đốc Ngô muốn đăng ký công ty ở Kiến Nghiệp, anh là địa đầu xà, có ủng hộ hay không phải nói một tiếng chứ. Diêu Văn Thịnh hỏi: - Giám đốc Ngô nói đùa hay kiến nghị thật đấy? Ngô Khải Lập rối rít xua tay: - Trước mặt Khác thiếu gia, Diệp thiếu gia tôi nào dám nói đùa. Lúc này Dịch Hinh ở ao bên kia hỏi vọng sang tối có đi tới Cố gia trạch viện vấn an không, ở đó không những toàn là bậc trưởng bối, còn là nhân vật có địa vị cao, thế nào cũng phải tới một chuyến, dù sau đó có lại quay về Thúy Viên. Thay y phục xong, Diêu Văn Thịnh có ý giúp Lục Kiện một tay, liền mời Ngô Khải Lập ngày mai cùng tới dự tiệc sinh nhật. Đi trên con đường rải đá cuội trắng rời Thúy Viên, Diêu Văn Thịnh nói: - Ngô Khải Lập đúng là một thương nhân tinh minh. Trương Khác bực bội nói: - Sao trong mắt người khác cứ như do tôi một tay che trời ở Kiến Nghiệp thế? Diệp Kiến Bân cười ha hả, miếng bánh địa ốc Kiến Nghiệp quá lớn, Thế Kỷ Cẩm Hồ có mạnh tới đâu cũng không ăn hết được, hơn nữa Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng không có tâm tư tranh đoạt dải đất hoàng kim với người khác, đem tinh lực tập trng vào kiết thiết khu thương nghiệp đông hồ, tinh lực dư thì bố cục ở Kim Sơn, Tân Tình, không thể ăn quá nhiều. Nói ra với Lục Kiện chỉ là ân tình thuận nước đẩy thuyền, nhưng lợi ích rất rõ ràng, Lục Kiện là người trong giới công tử kinh thành, để hắn tham gia vào, có thể tránh đám công tử ca bị người khác khích bác xúi bẩy sinh địch ý với Cẩm Hồ vô cớ. Ngoài ra nếu như muốn dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, thế nào cũng phải có người dẫn đầu, Thế Kỷ Cẩm Hồ không có nhân mạch ở kinh thành, Lục Kiện và Ngô Thiên Khải nếu tách rời thì không đủ tư cách, nhưng hai người kết hợp thì rất thích hợp. Ngô Khải Lập chừng như cũng mẫn cảm nắm bắt được gì đó, nói ông ta tinh minh không phải quá lời. Đi xe tới Cố gia trạch viện, mọi người đang trò chuyện rất vui vẻ, Diệp Chúc Dân cha Diệp Tiểu Đồng chẳng biết cũng tới tù lúc nào. Lục Kiện chào hỏi hai vị lão gia tử rồi vội vàng rời đi, Diêu Văn Thịnh cười nói: - Hắn muốn nhảy ra khỏi cửa quan xuống biển kinh doanh phải qua ải cha hắn, hi vọng ngày mai hắn không xuất hiện với cái mặt ủ rũ. - Lừa bướng ép không đi. Cố Trường Canh hiểu được chuyện gì xong, nói: - Đám bọn cháu giống nhau cả. - Lêu lổng ở bộ ủy chỉ hao tốn thời gian, mài món ý chỉ, chẳng thể tìm được cảm giác làm việc. Diêu Văn Thịnh giúp Lục Kiện cũng là là cãi cho bản thân. - Quan trường ở đâu chẳng thế, vậy cháu nhìn xem mấy chú bác của cháu ngồi đây, có ai bị mài mòn ý chí không? Cố Trường Canh chẳng nể nang châm biếm cháu trai:
Chương 907: Phối hợp rên rỉ. Nguồn: vipvandan Mời đọc - Bí thư Đường, chú Dịch, chú Diệp đều là bậc nhân kiệt, cháu làm sao so được. Diêu Văn Thịnh giở trò lưu manh: - Thời gian không còn sớm nữa, mọi người còn ý chí chưa bị mài mòn đợi mai tiếp tục đi ạ, cháu thấy hôm nay nên nghỉ ngơi thôi. Dịch Vân Phi và Diệp Chúc Dân nhà ở Bắc Kinh, tất nhiên về nhà nghỉ ngơi, Đường Học Khiêm và Trần Tân Dân đều ở lại Cố gia trạch viện. Không thể ở quá nhiều người tại Cố gia, trừ Hứa Thụy Bình ở lại chiếu cố thì Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh quay lại Thúy Viên, Dịch Hinh không về theo cha mà theo đám Trương Khác. Dịch Hinh đi trước, sắp lên xe đột nhiên quay lại hỏi Diêu Văn Thịnh: - Anh nói nam nhân các anh mài mòn ý chí, có phải đều bị mài mòn trên bụng nữ nhân không? Địch Đan Thanh nghe thấy bật cười khúc khích, Trương Khác thì giả điếc, thầm nghĩ đương nhiên nữ sắc là thứ mài mòn ý chí nam nhân nhất, đột nhiên nhớ ra câu chuyện cười địa hạ đảng trước giải phóng. *** Địa Hạ Đảng: thời Cách mạng Dân Chủ, Đảng cộng sản TQ ở dưới sự thống trị của Quốc dân đảng và người Nhật, phải hoạt động bí mật, nên gọi thế. Địch Đan Thanh hỏi y cười cái gì, Trương Khác liền kể cho cô nghe: - Ngày 28 tháng 9 năm 1949 có một thành viên địa hạ đảng không may bị bắt, ngày đầu tiên, kẻ địch dùng ghế hùm, anh ta không khai. Ngày thứ hai kẻ địch dùng nước ớt, anh ta không khai. Ngày thứ ba kẻ địch dùng mỹ nhân kế, anh ta khai ngay. Ngày thứ tư anh ta muốn khai tiếp thì đã giải phóng mất rồi. - Có thể thấy nam nhân đều chẳng phải thứ tử tế. Dịch Hinh khoác cánh tay Diêu Văn Thịnh, chun mũi nói, nhưng vẻ mặt chẳng hề bận tâm mấy về chuyện nam nhân tham hoa luyến sắc, cuộc sống trước kia của Diêu Văn Thịnh, cô biết rất rõ. Địch Đan Than thở dài, thầm nghĩ giữa tài phú và quyền thế tìm đâu ra tỉnh cảm thuần khiết không có tạp chất, nên sinh ra từ gia đình quyền thế, Dịch Hinh có thể nhìn thoáng chuyện này. Tới Thúy Viên, thấy chiếc xe jeep cả Lục Kiện đỗ trước mặt bọn họ. - Sao lại quay về? Diêu Văn Thịnh ấn cửa kính xuống, thò đầu ra hỏi: - Không phải là nhìn trúng cô em nào đó nên len lút quay lại chứ hả? - Giám đốc Ngô vừa gọi điện cho tôi, bên này xảy ra chút chuyện ... Lục Kiện liền đem tình hình kể ra. Diêu Kiên và bạn gái vừa rồi ở lại Thúy Viên, không vội về phòng nghỉ ngơi mà nhà chính xem biểu diễn, giữa chừng Diêu Kiên rời đi một lúc, bạn gái hắn bị một người khách say rượu quấy rối. Diêu Kiên còn chưa quay lại, bạn gái hắn đã đẩy tên say rượu kia ngã chỏng gọng, chảy chút máu mũi, khách tới Thúy Viên chơi làm gì có ai thân phận đơn giản, tên say và đám bạn của hắn liền gây chuyện, Lục Kiên nhận được điện thoại của Ngô Khải Lập liền quay lại. - Vậy anh vào trước giúp giám đốc Ngô giải quyết rắc rối đi. Trương Khác phất tay: Chuyện vặt này Ngô Khải Lập đương nhiên giải quyết được, Thúy Viên hoạt động theo chế độ hội viên, tư liệu về khách nắm bắt được tương đối, cùng lắm là chịu chút thua thiệt đề hai bên bỏ qua. Cho dù có rắc rối lớn hơn nữa, Ngô Khải Lập không thông báo cho đám Trương Khác mà thông báo cho Lục Kiện mới quen, chẳng qua là thừa cơ xem thủ đoạn của Lục Kiện ra sao, nếu không sao có thể yên tâm hợp tác với hắn? Chỉ không ngờ bọn họ quay lại nhanh như thế. - Người Hong Kong đúng là tinh minh. Diêu Văn Thịnh lấy thuốc lá ra chia: - Tinh minh cũng tốt, ít nhất là biết chừng mực và tiến lui ... Diệp Kiến Bân nhận nhận lấy điếu thuốc, đứng ngoài hút một lúc mới đi vào trong. Nhà chính là kiến trúc kiểu Đường thời dân quốc, mái ngói lưu ly, hành lang cột đá, hai bên vách còn có phù điêu lớn, thảm đỏ tươi trải ra tận sân, đèn màu rực rỡ, biệt thự sau Thúy Viên uy tĩnh thanh nhã, nhưng nhà chính thì cực kỳ xa hoa. Bậc thềm đá cẩm thạch trắng có hai hàng tiếp viên cao ráo xinh đẹp, áo sườn xám phấn hồng, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà, giờ Trương Khác mới biết phục vụ nơi ở của y tuy xinh đẹp, nhưng ăn mặc lại rất bảo thủ lắm. Dịch Hinh nhìn mà cảm khái: - Thế giới đúng là xoay quanh đàn ông các anh. Đám Trương Khác đi lên tầng hai, đại sảnh có phụ vụ đang ngồi dưới đất lau đi những vết máu, trên lan can cũng có, thầm nghĩ tên say kia đúng là xui xẻo, Trương Khác hỏi Dịch Hinh: - Các cô gái của Đông Hàng đều hung hãn như thế à? Dịch Hinh không đáp, Địch Đan Thanh giễu cợt: - Có phải là cậu hi vọng các cô gái Đông Hàng bị người ta động chân động tay còn phối hợp rên rỉ mấy tiếng không? Những người khác đều bật cười, Trương Khác mở to mắt, mặt dầy nói: - Có loại chuyện hay vậy sao? Diêu Văn Thịnh gọi phục vụ tới hỏi đám Ngô Khải Lập đi đâu giải quyết vấn đề, được phục vụ dẫn lên lầu ba, còn chưa đẩy cửa đi vào đã nghe bên trong có giọng nói oang oang: - Đã bảo là hiểu lầm mà, bạn tôi uống hơi nhiều rượu, đứng không vững, thấy bạn anh đứng đó muốn vịn nhờ một cái, cho dù có chạm vào mặt, cùng lắm là giải thích rõ ràng, cần đánh người ta thành ra như thế này. Các người nói là xô ngã, bạn tôi không tỉnh táo lắm, tôi thì thấy làm lạ, có thẩy xô ngã mũi xuống đất sao? Trương Khác cũng lấy làm lạ, phải chăng là bị người ta đấm cho một phát vào mũi rồi mới đẩy ngã? Đẩy cửa đi vào, thấy Chu Hưng Đông vắt chân chữ ngũ ngồi trên ghế nói: - Nếu Lục đại thiếu gia đã ra mặt, vậy cũng dễ giải quyết, mở miệng ra đòi 8 vạn 10 vạn là tống tiền, chúng tôi chẳng có gan tống tiền anh, tôi dẫn bạn mình tới bệnh viện kiểm tra, nếu không có vấn đề gì, ngày mai anh đặt một phòng bao mời chúng tôi coi như nhận lỗi ... Cái khác không so đo nữa. - Phòng bao để tôi đặt, ở Thúy Viên hay Sáng Nghệ đều được, nhiều bạn bè tới náo nhiệt một chút, thời buổi này mọi người phải vui vẻ kết bạn mới phát tài được. Ngô Khải Lập thấy đám Trương khác đi vào, vội đứng ra giảng hòa. Bên cạnh Chu Hưng Đông có hai tên thanh niên ăn mặc bất phàm, một tên mũi rịt bông, vết máu trên mặt đã lau đi, ánh mắt tuy không cam tâm, nhưng vẫn nghe Chu Hưng Đông, tên còn lại nghi hoặc nhìn đám Trương Khác. - Tám vạn mười vạn tôi có đấy, cho tôi sờ mặt anh một chút là được. Trương Khác lạnh lùng nói: Chu Hưng Đông lúc này mới nhìn thấy Trương Khác, Diệp Kiến Bân đứng ở cửa, hốt hoảng bỏ chân xuống, bị câu nói của Trương Khác làm bối rối, không biết trả lời ra sao, chẳng lẽ đưa mặt tới cho Trương Khác "sờ" một cái thật. - Khác thiếu gia, Diệp thiếu gia tới rồi ... Ngô Khải Lập tươi cười mời bọn họ ngồi, ông ta thực sự không ngờ bọn họ quay lại nhanh như thế. - Xảy ra chuyện gì thế? Trương Khác nhướng mày lên. - Xảy ra chút hiểu lầm, không phải chuyện gì to tát .. Ngô Khải Lập vội đáp: Trương Khác liếc mắt nhìn Chu Hưng Đông: - Nếu đã là hiểu lầm, vậy đã giải thích rõ ràng chưa? - Giải thích rõ ràng rồi ... Chu Hưng Đông bị khí thế của Trương Khác trấn áp, hắn không cách nào lên mặt với Trương Khác, tới điện tử Hoa Hạ còn bị Cẩm Hồ đè dưới chân, hắn chẳng qua chỉ là giám đốc một công ty dưới cờ Liên Tín, bản thân hắn có thói quen lấy cấp bậc này phân biệt mình với người khác. - Vậy còn ngồi đây làm cái gì? Trương Khác giọng tiếp tục rất bất thiện: - Chẳng lẽ bạn tôi bị các người sờ mặt còn phải phối hợp rên rỉ mấy tiếng các người mới hài lòng à? Chu Hưng Đông giật áo cái tên bạn còn chưa rõ tình hình, đứng dậy rời khỏi phòng bao, đám công tử kinh thành còn giữ thể diện cho nhau, còn làm bộ làm tịch, nhưng tên Trương Khác này là hạng man rợ, nói cho cùng là bọn chúng đuối lý trước. Đám Chu Hưng Đông vừa ra khỏi phòng, Dịch Hinh cười tới đau cả bụng, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh thì khắc chế không cười lớn, còn đám Ngô Khải Lập, Diêu Kiên thì không hiểu ra sao. Dịch Hinh cố nín cười kể lại đoạn đối thoại giữa Trương Khác và Địch Đan Thanh, bạn gái Diêu Kiên xấu hổ, ôm lấy Dịch Hinh cười, nhìn có vẻ cô không sao, thời đại này, tâm lý các cô gái không yếu đuối như trong tưởng tượng.
Chương 908: Cọng cỏ cứu mạng. Nguồn: vipvandan Mời đọc Lục Kiện vừa cười vừa nói: - Tôi thấy câu cuối cùng của cậu có sức sát thương lớn nhất, làm đám Chu Hưng Đông, Triệu Phổ Thành choáng váng luôn, té ra là sao chép của Địch tiểu thư. Địch Đan Thanh nhịn cười, hơi trừng mắt nhìn Trương Khác, phong tình vô hạn, cố giấu vẻ tình tư trong đó. Trương Khác mỉm cười, hỏi: - Chu Hưng Đông thì tôi biết, còn hai tên kia là ai? Diêu Kiên phối hợp với Ngô Khải Lập không nói thân phận ra, nếu không Chu Hưng Đông dây dưa vì chút chuyện nhỏ này thì quá không biết điều rồi. - Tên mặc áo T-shirt sọc đỏ là Triệu Phố Thành, con phó thị trưởng Triệu Thiêm, còn tên bị Tiểu Giai đánh chảy máu mũi thì tôi không quen, đại khái là người ngoại tỉnh, dân hoàng thành đều không ngông nghênh như thế, biết hiểu lầm thường không làm khó ... Cũng ít khi mượn rượu kiếm chuyện. Lục Kiện giải thích : Ngày 26 sinh nhật Cố Trường Canh, cha Lục Kiện, trợ lý bộ trưởng bộ thống chiến TW Lục Tân Hoa và vợ không mời mà tới, năm xưa Lục Tân Hoa theo đuổi Cố Sướng bị cự tuyệt, không bỏ thể diện xuống được nên những năm qua quan hệ với Cố gia trở nên lãnh đạm, nhưng Lục Kiện và Diêu Văn Thịnh là đồng bọn thân thiết, ngoài ra vợ ông ta cũng là bạn thân của Cố Sướng, nên quan hệ hai nhà không trở nên xa lạ. Nhiều năm rồi Lục Tân Hoa không tới Cố gia, có chuyện gì cũng là vợ đi, Cố Trường Canh thấy ông ta vào trung đường, nghiêm mặc nói: - Định bày trò Hạng Trang múa kiếm đấy hả? Cố Trường Canh là trưởng bối, ông ta có nặng lời thế nào thì Lục Tân Hoa cũng chỉ có thể nhịn, nếu không chẳng bằng không đến cho xong, chỉ cười ngượng ngập, Lục Tân Hoa đúng là không đủ thành ý, tới đây đa phần là vì chuyện của Lục Kiện, thân là trợ lý bộ trưởng bộ thống chiến, tất nhiên càng rõ nguyên nhân căn bản những hành động thời gian qua của người Hoa Indo. Ngô Khải Lập vốn không có tư cách xuất hiện ở bữa tiệc này, Diêu Văn Thịnh vì giúp Lục Kiện mới mời ông ta tới, đến Cố gia trạch viện mới biết thế lực chính trị sau lưng Cẩm Hồ mạnh thế nào. Ở Cố gia trạch viện Đường Học Khiêm có được tin tức chính xác, bộ tổ chức TW sẽ hạ lệnh điều động với ông trước ngày quốc khánh, vậy là vài ngày nữa sẽ đứng trên nấc thang cao hơn, có thể mơ hồ nhìn thấy vòng chính trị hạch tâm trong nước rồi. Ngày 27, Trương Khác cùng Đường Học Kiêm đi báo phỏng Thôi Văn Nghị, ngày 28 lệnh bộ nhiệm chính thức hạ xuống, điều Đường Học Khiêm tới tỉnh Giang Nam làm thường ủy tỉnh ủy, chiếc ghế bí thư thành ủy Hải Châu tạm thời để trống, công tác đảng chính phủ ở Hải Châu do Lục Dật Quang, Đỗ Tiểu Sơn, Tống Bồi Minh đảm trách. Chuyện trì hoãn này có lợi cho Cẩm Hồ, đặc biệt là khả năng TW điều Lưu Văn Đào có quan hệ mật thiết với Nghiêm gia tới Hải Châu làm bí thư thành ủy, kéo dài một hai tháng có thể giảm bớt nguy hiểm chính trị Nghiêm Văn Giới mang tới chính đàn Hải Châu. Đậu Duy Đào và Đào Thư Nghệ cũng tới Bắc Kinh vào ngày 28, chính thức nộp tài liệu xin xây dựng cảng đào Đông Sơn lên các bộ ủy liên quan. Đường Học Khiêm còn học ở trường đảng TW gần một tháng nữa, nhưng đã chức vụ đã xác định, có thể thính thức đại biểu tỉnh Giang Nam xen vào công tác phối hợp ở Bắc Kinh, thời gian này Diệp Kiến Bân cũng đặt đại bộ phận tinh lực ở Bắc Kinh. Cơn bão tài chính lan ra toàn cầu, làm người ta sinh ra lo lắng kinh tế toàn cầu sụp đổ, xuất khẩu trong nước tổn hại khá nặng, dưới bối cảnh TW cũng liên tục ra mặt yêu cầu kiến thiết cơ sở, kích thích thị trường trong nước, đưa vốn nước ngoài vào xây dựng cảng đảo Đông Sơn được đa phần cao tầng TW tán thành, nhưng đi hết từng trình tự một không phải một hai ngày là xong. Trước khi Trương Khác rời khỏi Bắc Kinh, được Dịch Vân Phi gọi tới cho một tin tức không được tốt lắm. - Cát Kiến Đức vừa trao đổi với bộ, điện tử Hoa Hạ định liên hợp với NEC đầu tư vào Khoa Vương, tận dụng nhà máy TV Tam Nguyên mà Khoa Vương mua đầu năm sản xuất CRT, NEC cũng chuyển nhượng kỹ thuật chế tạo CRT mới nhất cho Khoa Vương, đây mới chỉ là bước hợp tác đầu tiên của bọn họ. - Không ngờ Khoa Vương trong lúc vũng vẫy lại tóm được cọng cỏ cứu mạng này. Trương Khác mới nghe tin đúng là hơi bất ngờ, sau lưng NEC là Mitsui, là Trì Tá Tú Tàng, nhưng làm sao Khoa Vương móc nối được với Trì Tá Tú Tàng, do Hoa Hạ dắt mối đưa đường sao? - Xí nghiệp sản xuất CRT trong nước đã nhiều lắm rồi Trương Hồng, Sang Duy, Hạ Tân Hải Nhĩ, TCL đều có biểu hiện không tệ ở lĩnh vực này, hơn quá nửa là xí nghiệp trong bộ, mấy xí nghiệp đó đều cự tuyệt sát nhập vào Hoa Hạ, Cát Kiên Đức muốn chơi riêng... Dịch Vân Phi cho biết thêm. Trương Khác chăm chú lắng nghe Dịch Vân Phi nói. Crt cho dù 10 năm, 20 năm chưa đào thải được nhưng dù sao đã vào kỳ suy thoái, hơn nữa ở trong nước cũng cạnh tranh hết sức khốc liệt, với Khoa Vương mà nói, đây cũng chỉ là một cọng có cứu mạng mà thôi, Trương Khác cũng không tin Khoa Vương có thể lấy được kỹ thuật hạch tâm từ doanh nghiệp Nhật. Ngày 28, thành ủy Kiến Nghiệp tổ chức cuộc họp thường ủy thông lệ lần cuối trước quốc khánh. Họp suốt cả một buổi chiều, các thường ủy đều đã mệt mỏi, mấy kiến nghị trọng tâm nhất đã thảo luận hết, mọi người có chút lơi lỏng, nhìn tịch dương chiếu qua cửa sổ, đều thấy cuộc họp nên kết thúc rồi. Tiêu Minh Kiến là người chủ trì cuộc họp này, hỏi La Quân: - Bí thư còn chuyện gì muốn căn dặn không? La Quân xem đồng hồ, thời gian thảo luận quy định đã hết, nhưng chưa hết giờ họp: - Còn chút thời gian, các đồng chí có vấn đề gì muốn thảo luận đột xuất không? Vương Duy Quân họ khẽ một tiếng, tỏ ý muốn phát biểu, La Quân gật đầu, liền lật tài liều trên bàn: - Thưa bí thư và các đồng chí, đồng chí Diêu Văn Thịnh cục trưởng cục xúc tiến đầu tư khu chúng tôi mấy ngày qua tới Bắc Kinh khảo sát tình hình phát triển địa ốc. Mọi người đều nói tới cơn bão tài chính Châu Á, ở Kiến Nghiệp chúng ta không có cảm thụ sâu sắc lắm, có điều sản nghiệp địa ốc Bắc Kinh mở cửa với vốn nước ngoài khá cao, nên bị chút ảnh hưởng, hiện không được tốt lắm. Ngược lại, kinh tế Kiến Nghiệp sôi động, nhu cầu thị trường với địa ốc mới rất nhiều, đặc biệt khu cao tân, bất kể là nhà ở hay văn phòng cho thuê, giá đều tăng vọt. Nhưng xí nghiệp địa phương thực lực có hạn, khai phát địa ốc có hạn, tôi đang nghĩ ... Nói tới đây liếc nhìn Vương Duy Quân, thấy sắc mặt ông ta tức thì hơi tái đi, lòng cười thầm, vẫn thản nhiên như không nói: - Tôi đang nghĩ nên chăng mời một số doanh nghiệp địa ốc Bắc Kinh tới khai phát. Tiêu Minh Kiến cảm thấy miệng đắng ngét, ông ta định đợi Nghiêm Văn Giới nắm chắc rồi mới đem chuyện này ra thảo luận, ai ngờ Vương Duy Quân đột nhiên nhanh chân đi trước, làm ông ta trở tay không kịp, làm ra động tác gây chú ý, nhìn đồng hồ định lấy cớ thời gian eo hẹp trì hoãn tới cuộc họp lần sau. Nhưng La Quân chẳng thèm nhìn mặt ông ta, ngồi thẳng dậy, lấy tinh thần nói: - Đồng chí có suy nghĩ cụ thể chưa. Vương Duy Quân lấy trong cặp ra mấy tờ giấy, nói: - Cục trưởng Diêu Văn Thịnh đã sửa soạn một phần tài liệu. Tiêu Minh Kiến hiểu ngay La Quân và Vương Duy quân đã thông đồng với nhau trước rồi, giới địa ốc kinh thành thực tế là giới công tử, thái tử kinh thành, Kiến Nghiệp mở cửa cho bọn họ, cuối cùng lấy lòng ai, La Quân không ngốc, ông ta đã có chính tích huy hoàng rồi, có bối cảnh không tệ, tất nhiên không từ chối có thêm thiện cảm của nhân vật có ảnh hưởng vòng chính trị hạch tâm. Chuyện nãy vĩnh viện ai đề xuất trước là sẽ được La Quân ủng hộ, cho dù tài liệu của Diêu Văn Thịnh rất thô sơ, chỉ cần đưa ra, có tư tưởng chính trên thường ủy, công tác sẽ dần dần triển khai, Tiêu Minh Kiến hận mình quá do dự. Vương Duy Quân đưa tài liệu lên, La Quân xem qua, bảo thư ký trưởng chia cho mọi người, hỏi Tiêu Minh Kiến: - Còn chút thời gian, thị trưởng thấy có nên thảo luận qua không?