Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 909: Thương trường.



    Nguồn: vipvandan









    Tiêu Minh Kiến không xác định được Vương Duy Quân chỉ trùng hợp hay là tính đúng thời gian đột kích, nhận lấy tài liệu, cố trấn tĩnh nhìn La Quân, thấy ánh mắt ông ta bất thiện, giật mình nghĩ :" Ông ta biết chuyện Nghiêm Văn Giới tạo thế ở kinh thành."

    Nói thực chuyện Nghiêm Văn Giới tạo thế không thể ảnh hưởng tới La Quân, nhưng Tiêu Minh Kiến giở trò sau lưng, La Quân hết sức khó chịu, ít nhất nói rõ Tiêu Minh Kiến có tâm tư lật đổ mình.

    Có lẽ Tiêu Minh Kiến căn bản không có ý định lật đổ La Quân, nhưng ông ta không thể tự giải thích được.

    Đấu tranh chính trị chưa bao giờ có chuyện ôn hòa, La Quân vốn rất cảnh giác với Tiêu Minh Kiến, chuyện này làm vết rách càng sâu.

    Tiêu Minh Kiến thấy sống lưng ớn lạnh, lúc này đương nhiên không thể cự tuyệt La Quân, cự tuyệt vô ích, các thường ủy khác sẽ không phản đối.

    Hồ Tôn Khánh chưa trao đổi trước với Tiêu Minh Kiến, không hiểu ẩn tình đằng sau, còn hưng phấn hỏi Vương Duy Quân:
    - Cục trưởng Diêu chưa tới, hay là làm phiền bí thư Vương giới thiệu tình hình cho chúng tôi?

    ~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~


    Hoa Hạ và NEC liên hợp đầu tư vào Khoa Vương hỗ trợ chế tạo CRT, Trương Khác cho rằng Khoa Vương vớ được cọng cỏ cứu mạng, Tạ Kiếm Nam lại không nghĩ thế.

    Tạ Kiếm Nam vì điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của Khoa Vương, đầu năm mua lại nhà máy TV Tam Nguyên tiến hành quản lý chỉnh đốn, khôi phục lợi nhuận không tệ, nếu được NEC hỗ trợ mấy kỹ thuật quan trọng, hắn tin không gian lợi nhuận sẽ càng lớn.

    Điều này không thể trách Tạ Kiến Nam tầm nhìn hạn hẹp, đó là giới hạn của thời đại, như có một lớp sương mù che phủ trước mắt, tuyệt đại đa số nhà quản lý xí nghiệp với cạnh tranh thị trường, đầu óc dừng lại ở việc ra sức hạ giá và quảng cáo thật nhiều.

    Quan trọng là lúc này Tạ Kiếm Nam còn sự lựa chọn nào khác sao?

    Công nhân của khu công nghiệp điện tử Kim Sơn đang bỏ đi, còn trì hoãn, chi phí chiêu mộ công nhân mới cùng bồi dưỡng lại tốn một khoản tiền lớn nữa, tới lúc đó thì hết thuốc chữa thật rồi.

    Ngày 29 ở Hải Châu, Tạ Kiếm Nam đón Trì Tá Tú Tàng cùng Chu Hưng Đông, Trung Thôn Dụ Chi giám đốc NEC tại Trung Quốc, đi tham quan cơ sở chế tạo của Khoa Vương ở khu công nghiệp điện tử Cẩm Hồ Hải Châu.

    Khu công nghiệp điện tử Cẩm Hồ khí thế phí phàm, làm nhân viên Nhật Bản cũng phải thì thầm thảo luận, Chu Hưng Đông nhớ tới chuyện không vui ở Bắc Kinh, thầm căm hận, hôm đó sau khi cúi mặt bỏ đi hắn giận bản thân :" Sao phải sợ thằng đó như thế, đúng là mất hết mặt mũi?"

    Nam Phương là công ty cấp ba dưới cờ Hoa Hạ, sau khi Tiêu Thụy Dân chỉnh đốn hệ thống marketing của Liên Tin, Chu Hưng Đông không kiếm chác được mấy nữa, bày đủ mọi trò chen vào tổng bộ làm phó giám đốc phòng chủ tịch, thực tế được thăng lên nửa cấp.
    Ngày 26 tới Thúy Viên là để chúc mừng hắn điều về Bắc Kinh, không ngờ gặp phải tên sát tinh kia.

    Ở phòng chủ tịch thường mà nói chẳng có gì để kiếm chác, nhưng đó là đội ngũ dự bị kế cận cho tầng quản lý, đối nội đối ngoại có hạng mục gì đều ưu tiên điều người từ đó ra, Chu Hưng Đông mới tìm cách chui vào đó.

    Ai cũng biết hiện Cẩm Hồ ở Hải Châu một tay che trời, bất kể Tạ Kiếm Nam, Trì Tá Tú Tàng, Cát Kiến Đức hay những người kẹp ở giữa đều không mong Trương Khác biết chuyện hợp tác này quá sớm.
    Trì Tá Tú Tàng tham quan Khoa Vương không kinh động tới thành phố, thậm chí không bay trực tiếp từ Bắc Kinh tới mà qua Kiến Nghiệp rồi mới lái xe đến Hải Châu.

    Ngày tham quan đầu tiên qua đi, sau tiệc tối Trì Tá Tú Tàng, Đại Dã Tín Hành, Trung Thôn Dụ Chi không tham gia hoạt động tiếp theo, mà quay về khách sạn, tổ chức cuộc họp bí mật trong phòng trà kiểu Nhật của khách sạn Tây Thành.

    - Ngài Trung Thôn, ngài có đánh giá gì về sự hợp tác với Khoa Vương? Nếu NEC thấy khó khăn, tôi có thể nhờ Tùng Đảo của Sharp ...
    Trì Tá Tá Tù chỉ biết qua về trà đạo, ngồi nhìn Đại Dã Tín Hành pha trà.

    - Vì sao lại lựa chọn xí nghiệp này?
    Trung Thôn Dụ Chi ngồi thẳng lưng, nói:
    - Tôi thấy NEC và Sharp đều có nhiều lựa chọn họ, xí nghiệp này đang lâm vào khốn cảnh, khó mà được địa phương hỗ trợ.

    - Điện tử Hoa Hạ tham gia cổ phần sẽ làm Khoa Vương biến đổi về chất, có thể đường hoàng yêu cầu chính phủ địa phương cho vay vốn hỗ trợ.
    Trí Tá Tú Tàng giải thích:
    - Ngoài ra Hoa Hạ có thể cung cấp tín dụng đảm bảo cho Khoa Vương, huy động vốn không phải là vấn đề. Còn về phần hỗ trợ chính sách, bất kể cơ sở chế tạo ở bên này hay nhà máy ở Kim Sơn mà chúng ta nhìn trúng, đều liệt vào khu công nghiệp đặc biệt, những chính sách hỗ trợ nó đều đã được hưởng thụ rồi ... Thực chất, đối tượng chúng ta hợp tác vẫn là Hoa Hạ.

    - Liên doanh sản phẩm đầu cuối thị tôi hiểu, nhưng vì sao còn liên doanh thành lập một loạt nhà máy linh kiện?
    Trung Thôn Dụ Chi hỏi tiếp:

    - Đối với sách lược đích thân dùng sản phẩm của mình tiến vào thị trường TQ của Samsung, tôi có kiến giải bất đồng, hợp tác với thương hiệu Trung Quốc, hình thành đầu nguồn ở Nhật, trung hạ du ở TQ, từ trên xuống dưới chúng ta dần giảm bớt tỉ lệ cổ phần.
    Trì Tá Tú Tàng được đặc phái tới TQ tất nhiên có tài của hắn:
    - Như thế chúng ta vừa có thể chia nhỏ sản phẩm điện tử Nhật thẩm thấu vào thị trường TQ, nếu như tất cả linh kiện đều từ Nhật đưa sang, với Khoa Vương mà nói chi phí quá cao, sẽ làm bọn chúng vì muốn thoát khỏi khống chế của chúng ta mà chọn một nhà cung ứng linh kiện khác, để bọn chúng hưởng lợi nhuận từ nhà máy linh kiện, khiến bọn chúng luôn bị gắn vào móc câu của chúng ta. Ngoài ra ở thị trường đầu cuối, dùng thương hiệu TQ, có thể giảm bớt tâm tình bài xích của người TQ tăng lực độ thẩm thấu thị trường. Đương nhiên đó chỉ là nhắm vào thị trường tầm trung và thấp thôi, còn thị trường cao cấp là chuyên môn dành cho chúng ta.

    Trì Tá Tú Tàng nói xong liền đợi Trung Thôn Dụ Chi đáp lại, dù Trung Thôn Dụ Chi vẫn không hiểu vì sao hắn chọn Khoa Vương, nhưng cũng tán đồng sách lược này, nghĩ một lúc lâu mới gật đầu:
    - Bất kể tương lai có thuộc về LCD hay không, thì TV CRT đã không theo kịp thời đại nữa, tôi nghĩ tổng bộ NEC sẽ nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ngài ...

    ~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~

    Tạ Kiếm Nam cùng Chu Hưng Đông tới CLB kiểu Nhật ở đường Thanh Niên uống rượu, bên cạnh là hai cô gái tiếp rượu khuôn mặt xinh đẹp, đám Trì Tá Tú Tàng rời đi trước làm hoạt động bên này an bài không dùng được, nhưng hắn không dám qua loa với Chu Hưng Đông, loại người này không thể mong mỏi giúp được gì nhưng phải đề phòng chúng phá đám.

    Tạ Kiếm Nam đang đợi điện thoại của Trì Tá Tú Tàng, trước đó hắn đã gặp mặt bí mật đàm phán xong với Trì Tá Tú Tàng, mặc dù Mitsui có sức ảnh hưởng và khống chế lới với xí nghiệp trong hệ thống tập đoàn, nhưng không thể ra lệnh trực tiếp.

    Tạ Kiếm Nam lúc này do dự lựa chọn của mình có phải là chính xác không?

    Ép điện tử Gia Tín phải chấp nhận sự thực chấp nhận tổn thất ở nhà máy Kim Sơn, mua lại sát nhập vào Khoa Vương với giá thấp, sau đó liên hợp với NEC, thu hẹp tỉ lệ cổ phần của Gia Tin, đảm bảo Hoa Hạ và Tạ gia là đại cổ đông, trong liên doanh nhà máy linh phụ kiện thì vứt bỏ hoàn toàn Gia Tín.

    Chỉ cần NEC chấp nhận phương án đầu tư, Tạ Kiếm Nam cũng có thủ đoạn bắt cha con Cát Minh Tin phải chấp nhận, nhưng giao tình trước kia không còn nữa.

    Tạ Kiếm Nam rất nhớ thời kỳ du học cùng Cát Ấm Quân say sưa săn gái, có điều so với tình nghĩa, thì sinh tồn còn quan trọng hơn.

    Ngoài ra, Tạ Kiếm Nam còn giao ước với Lâm Tuyết cùng chèn ép quyền lợi của Gia Tín ở địa ốc Cẩm Thành, lấy phần lợi ích đó đi lấy lòng con cá sấu tham lam Hoành Tín, giảm thiểu tổn thất của bọn chúng khi giao dịch với Hoành Tín.

    Nghiêm Văn Giới khá rộng rãi, đồng ý cho Tạ Kiếm Nam và Lâm Tuyết lấy cổ phần ở Cẩm Thành thế chấp ở Tín Thông lấy tiền giải cơn khát trước mắt, đương nhiên có một điều khoản bí mật kèm theo là cho Hoành Tín mua cổ phần của bọn chúng tại Cẩm Thành.

    Đó mới chính là thương trường.


     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 910: Tuần lễ quốc khánh.



    Nguồn: vipvandan









    Được cha mình đồng ý, Lục Kiện vội vã làm thủ tục nghỉ việc ở đơn vị ngay vào thứ hai, tới công ty địa ốc Gia Lý của Ngô Khải Lập làm phó tổng giám đốc.

    Địa ốc Gia Lý tiến vào Kiến Nghiệp không cần phải vội nhất thời, Lục Kiện lấy thân phận doanh nhân ở lại Bắc Kinh chính thức chuẩn bị đại hội mời gọi đầu tư địa ốc ở kinh thành.

    Tạ Kiếm Nam tạm thời còn chưa biết những chuyện này, nhưng Nghiêm Văn Giới ở Bắc Kinh thì biết, trong khu biệt thự xa trung tâm, đứng trong bóng tối, Nghiêm Văn Giới cảm giác hình như mình đã đánh giá thấp kẻ đó rồi.

    Hôm qua hắn nhận được điện thoại của Tiêu Minh Kiến, biết tin tức thế nào cũng truyền tới tai kẻ đó, phản ứng của bọn chúng nhanh thật, Vương Duy Quân ra tay khống chế ngược làm bên hắn trở tay không kịp, Bắc Kinh cũng có người đứng ra tạo thanh thế cho bọn chúng.

    - Đây mới là lần đầu tiên!
    Nghiêm Văn Giới lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch lên.

    ~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

    Tạ Hán Tĩnh biết tin Khoa Vương có khả năng hợp tác với NEC, đồng thời lấy cổ phần ở địa ốc Cẩm Thành thế chấp vay được 200 triệu hơi muôn một chút, đồng thời rất ngạc nhiên sao cha con Tạ Hán Minh làm được điều này.

    Chia nhà xong là tuyệt không qua lại nữa rồi, nhưng Tạ Hán Tính muốn biết động thái mới nhất của Khoa Vương rất dễ.

    Chuyện kinh doanh thường ngày tập đoàn Chính Thái đã được giao cho đỗi ngũ quản lý mà ông ta dày công bồi dưỡng nhiều năm, thế nên thời gian cá nhân của ông ta trở nên dư dả.

    Khoa Vương gặp được thời cơ xoay chuyển này làm tâm tình Tạ Hán Tĩnh khá là phức tạp, chẳng vui mừng cho cha con Tạ Hán Minh, cũng chẳng đặc biệt nuối tiếc.

    Tạ Hán Tĩnh sau khi có được phương án hợp tác cụ thể giữa Khoa Vương và NEC, Hoa Hạ liền lái xe tới Kiến Nghiệp, ông ta cũng định đợi tập đoàn Chính Thái vận hành ổn định rồi sẽ tới Kiến Nghiệp định cư luôn, hiện về chiến lược phát triển xí nghiệp, ông ta chỉ có thể thương lượng với con trai.

    Đứng ở ban công nhìn bóng đêm phồn hoa, Tạ Hán Tĩnh thầm nghĩ :" Y chẳng là có được tư liệu hợp tác giác Khoa Vương và NEC, Hoa Hạ rồi, không biết y có đánh giá ra sao?

    - Đám tiểu quỷ chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.
    Tạ Ý vẫn tư thế gác chân lên bàn xem tài liệu nói:
    - Trừ kỹ thuật và thiết bị đào thải, bọn chúng chẳng bỏ ra một xu nào.

    - Nói thế nào thì cũng là phương án rất hấp dẫn, dù trong nước có nhiều nhà máy sản xuất TV, nhưng kỹ thuật NEC cung cấp vẫn rất có sức hút.
    Tạ Hán Tĩnh lãnh đạm nói:

    - Ba nói Cẩm Hồ sẽ có phản ứng thế nào?

    - Ba nghĩ Cẩm Hồ chẳng có phản ứng gì, gần đây bọn họ chỉ nhắm vào cha con Cát Minh Tín.
    Tạ Hán Tĩnh cau mày suy nghĩ:
    - Khoa Vương tuy có thể nhân cơ hội này thở phào một hơi rồi, nhưng phương án này lấy cơ sở là hi sinh lợi ích của Gia Tín, riêng khoản ở khu công nghiệp Kim Sơn đã làm Gia Tín lỗ tới 700 triệu, bị tính toán hạ giá trị, sát nhập vào Khoa Vương. Hoa Hạ đầu tư vào Khoa Vương 200 triệu lấy 20%, đám Tạ Hán Minh lấy thêm 200 triệu đầu tư vào Khoa Vương nắm 42%, NEC dùng kỹ thuật và thiết bị sản xuất chiếm 22% nữa, cổ phần của Gia Tín ở Khoa Vương chỉ còn 5%, hơn nữa không được hưởng lợi gì từ liên doanh linh phụ kiện, cho dù không nói mấy trăm triệu HKD mấy nắm qua Gia Tín ném vào đại lục đã hỏng cả, nhưng chẳng có tác dụng gì. Cẩm Hồ sẽ vui vẻ thấy kết cục này.

    Có một chuyện Tạ Hán Tĩnh cố ý bỏ qua đó là lợi ích của Tạ Chiếm ở Khoa Vương hoàn toàn bị loại bỏ, trở thành vật hi sinh không đáng một xu.

    Tạ Ý thoải mái nói:
    - Vậy cứ ngồi xem biến hóa là được rồi.

    ~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

    Trái ngược với sự thoải mái Tạ Ý, Cát Ấm Quân đang tối mặt xử lý hậu quả ở nhà máy Kim Sơn thì lại lồng lộn như thú điên, tới giờ phút cuối cùng hắn mới biết mình đã bị bán đứng.

    - Vì sao lại làm thế?
    Cát Ấm Quân lấy làm lạ sao mình có thể kiềm chế không rống vào điện thoại.

    - Vì sinh tồn, tôi đã cố gắng hết sức tranh thủ lợi ích cho điện tử Gia Tín rồi.

    Cát Ấm Quân bật cười, bọn chúng quyết định phương án xong mới thông báo, Tạ Kiếm Nam còn mặt dầy nói câu này, chẳng lẽ Gia Tín không thể tự tranh thủ vì lợi ích của mình sao? Thực sự coi hắn là trẻ lên ba sao ?

    - Anh cho rằng chúng tôi sẽ tiếp nhận phương án này?
    Cát Ấm Quân cố nén giận chất vấn.

    - Địa ốc Hong Kong rớt giá còn chưa có dấu hiệu ngừng lại, nhà máy của Gia Tin ở Quảng Đông công suất chưa được 30%, bất kể là kéo dài hay để nhà máy ở Kim Sơn phá sản đều không có lợi gì cho Gia Tín ... Sao phải hành động theo cảm tính.

    - Không cần Tạ Kiếm Nam mày dạy tao!
    Cát Ấm Quân gầm lên gập điện thoại lại, hắn chưa bao giờ tin vào tình hữu nghị thời du học, nhưng hắn cũng chưa bao giờ ngờ được mình lại là kẻ bị vứt bỏ trong chuyện hợp tác với Tạ Kiếm Nam.

    ~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

    Kỳ nghỉ lễ quốc khánh, khu cao tân tổ chức một hội nghị luận bàn sản nghiệp địa ốc không chính thức, mời một số doanh nghiệp địa ốc Bắc Kinh cùng địa phương tới giao lưu.

    Thời gian gấp gáp nên chuẩn bị cũng không được đầy đủ lắm, nhưng đây chỉ là bước chuẩn bị tiền kỳ cho đại hội mời gọi đầu tư sản nghiệp địa ốc thôi, cũng cho thấy thái độ cởi mở của Kiến Nghiệp.

    Hoành Tín, Tinh Điển đều nhận được lời mời, Nghiêm Văn Giới hiểu rõ, cho dù Hoành Tín không bị từ chối tới Kiến Nghiệp khai phát địa ốc, nhưng kế hoạch mưu đồ chiếm lĩnh địa vị lãnh đạo sản nghiệp địa ốc ở Kiến Nghiệp của hắn đã hoàn toàn thất bại, hiện tới đó cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều.

    Trương Khác tới tận đêm Quốc Khánh mới về Kiến Nghiệp, các trường cao đẳng đại học Kiến Nghiệp đã cho nghỉ học trước một ngày, vì thúc đẩy nhu cầu trong nước, kỳ nghỉ hoàng kim đã được khởi động, về tới nơi Trương Khác gọi điện cho cha, khách du lịch Thiên Vân Sơn đã hơn 5 vạn người.

    - Oa, đúng là con số cổ vũ lòng người.
    Trương Khác nằm trên ghế sô pha, nói:
    - Nói như thế bí thư Giang lui về, thị trưởng Lưu thay thế, không ai tranh vị trí thị trưởng với ba nữa rồi.

    - Thằng nhóc này còn ham hơn cả ba.
    Trương Tri Hành cười lớn:
    - Hiện nghĩ tới điều này còn sớm.

    - Không sớm, không sớm, bí thư Giang lui về làm chủ nhiệm HĐND, như thế cùng ba và thị trưởng Lưu tạo thành tổ hợp hoàn mỹ ở Tân Vu, chẳng cần ai nhắc bí thư Đào cũng sẽ nghĩ như thế.
    Trương Khác ba hoa trong điện thoại:
    - Có phải con nói trúng tim đen của ba rồi không?

    - Thằng nhóc con, đừng tưởng xương ba không cứng bằng con nhé.
    Trương Tri Hành cười mắng:
    - Quốc Khánh con có nghỉ không?

    - Cũng chẳng việc gì đặc biệt nhất định cần tới con, phải rồi, hai ngày nữa con về Tân Vu liệu có chật chội không?

    - Xéo về đây ngay, còn tưởng con quên cả cha mẹ rồi.
    Lương Cách Trân cướp lấy điện thoại, mắng xối xả:
    - Tiểu Lan đã về từ 29, Đan Thanh có phải cũng nghỉ phép về nhà rồi không?

    Trương Khác ở Kiến Nghiệp đợi Đường Thanh, Địch Đan Thanh mượn cớ kỷ nghỉ dài quốc khánh về Tân Vu rồi.


     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 911: Đi chơi cùng giai nhân



    Nguồn: vipvandan









    Hồng Kông không chịu ảnh hưởng của ngày nghỉ Tuần lễ vàng tại quốc nội, lễ quốc khánh chỉ được nghỉ một ngày, cộng thêm Trung thu cùng hai ngày nghỉ trong tuần, Đường Thanh cũng có bốn ngày nghỉ. Cô bay thẳng đến Bắc Kinh gặp ba mẹ, còn muốn ở lại Bắc Kinh một ngày mới có thể đến Kiến Nghiệp.

    Trương Khác tại Kiến Nghiệp cũng không cô đơn, mà đi dạo phố cùng Tôn Tĩnh Mông. Ngày mùng 2 tháng 10, không biết Thịnh Hạ bị lệch dây thần kinh nào, cô muốn kéo Đỗ Phi đi thả diều. Trương Khác cùng Trần Phi Dung cũng bị lôi đi theo chơi một ngày.

    Lúc hoàng hôn Đường Thanh ngồi máy bay đến Kiến Nghiệp, không nán lại tại sân bay quốc tế Kiến Nghiệp, Trương Khác cùng Đường Thanh cộng thêm Trần Phi Dung, Đỗ Phi, Thịnh Hạ, năm người suốt đêm chạy đến Tân Vu.

    Sau khi mới thông con đường cao tốc giữa Tân Vu và Kiến Nghiệp, từ sân bay phía thành tây nam Kiến Nghiệp chạy tới Tân Vu cũng chưa đến hai giờ, hành trình rút ngắn hơn một nửa so với lúc trước.

    Đến Tân Vu ăn xong cơm tối, cũng không ở lại Tân Vu mà suốt đêm lên núi Thiên Vân.

    So với cảnh quạnh quẽ năm ngoái, những căn nhà gỗ bên hồ nước nóng đã đầy khách, mượn tia sáng từ lửa trại có thể thấy quảng trường còn làm một số căn lều để cắm trại. Nhà khách từ lâu đã kín người, đến căn lều bên quảng trường cũng phải thu phí.

    Đỗ Phi và Thịnh Hạ trước đó đã chuẩn bị sẵn một căn nhà gỗ bên bờ hồ, thấy có người dựng lều, cũng cảm thấy ngủ trong lều thú vị. Nhưng chưa kịp chuẩn bị, ngáp một lại liền khẩn cấp đi đến căn nhà gỗ.

    Trần Phi Dung theo Trương Khác, Đường Thanh ngồi thuyền bơi qua hồ nước nóng dưới ánh trăng, lên căn nhà gỗ trên đảo Hồ Tâm. Thế giới dưới chân núi đã là mùa thu, hồ nước nóng dưới ánh trăng còn tỏa hơi nước mù mịt, hơi nóng khiến cho nhiệt độ không khí của đảo Hồ Tâm cũng cao hơn dưới chân núi rất nhiều.

    Đường Thanh cùng Trần Phi Dung thay đồ bơi trông giống như hai nàng tiên cá mê người dưới ánh trăng, đáng tiếc đồ bơi hơi kín. Trương Khác mặc quần đùi đánh trần nằm trên sàn nhà gỗ ở ban công, thẫn thờ nhìn ánh sao trên bầu trời.

    Trương Khác nằm mơ, mơ thấy không chỉ có Đường Thanh, Trần Phi Dung cùng mình đến căn nhà gỗ ở đảo Hồ Tâm, Vãn Tình, Hứa Tư còn có Địch Đan Thanh cũng cùng nhau đến. Mọi người đều rất vui vẻ. Các nữ nhân một người một gian phòng ngủ, duy chỉ y không có.

    Ở trong mơ Trương Khác còn suy nghĩ có phải ban đêm có thể tùy tiện vào gian phòng nào đó ngủ không, không đợi y mơ xong giấc mơ đẹp, lại cảm giác thân thể đột nhiên treo giữa bầu trời, mở mắt thì mũi đã chạm đến mặt hồ nước, vùng vẫy uống hết hai ngụm nước mới đứng vững. Thò đầu lên thì thấy Đường Thanh cùng Trần Phi Dung đang ngồi xổm bên cạnh ban công, cười đến run rẩy hết cả người.

    Lúc này Trương Khác mới nhớ tới Hứa Tư cùng Hứa Duy về Hải Châu ăn tết Trung thu với ba mẹ rồi. Vãn Tình dẫn Chỉ Đồng đoàn viên với Từ Học Bình, Chu Thục Huệ đoàn tại Kim Sơn, Địch Đan Thanh nói là những năm gần đây lần đầu tiên về nhà ăn tết Trung Thu với cha mẹ, Trương Khác không biết có phải cô muốn trốn mình không.

    Đường Thanh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy mặt Trương Khác, cười nói:
    - Hai cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc bơi đêm với bạn, không ngờ bạn có thể ngủ được?

    Cũng không biết Đường Thanh cùng Trần Phi Dung lúc nào len lén lên bờ thình lình đẩy y xuống nước. Trương Khác nắm lấy tay Đường Thanh, cũng kéo cả cô xuống nước.

    Đường Thanh bảo Trần Phi Dung cũng xuống nước, Trần Phi Dung lắc đầu:
    - Mình ở trên bờ nghỉ một lát...

    Cô ngồi trên sàn nhà ban công, cầm khăn mặt khô lau mái tóc dài ướt sũng, đôi chân thon dài trần trụi dưới ánh trăng như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc từ bạch ngọc.

    Thích ứng với nhiệt độ nước rồi, Trương Khác ở dưới nước ôm lấy thân thể mềm mại động nhân của Đường Thanh, hơi hứng tình lên, khi nghịch nước, thằng nhỏ đang biểu tình cũng thường thường chọc vào khe mông Đường Thanh. Đường Thanh thò tay xuống nước tóm lấy nó, cười dí dỏm, lại nhanh chóng thả ra, ghé đến bên tai Trương Khác hỏi:
    - Trong đầu bạn sao toàn là mấy thứ này? Phi Dung ở chỗ này, bạn phải thành thật cho mình một chút.

    - Sao lại dẫn cả cổ cùng qua đây? phải thả cổ ở lại trên bờ mới đúng.

    Trương Khác nặn ra vẻ mặt đau khổ. Đảo Hồ Tâm đêm khuya người tĩnh. Hiệu quả cách âm của nhà gỗ không phải rất tốt. Trần Phi Dung cũng ngủ ở chỗ này, ban đêm Đường Thanh có thể cho mình chạm vào người mới là lạ!

    - Mình muốn ở với bạn, cũng muốn có thêm Phi Dung ở cùng mà. Ai bảo mình chỉ được nghỉ có bốn ngày chứ?

    Đường Thanh không phải quá ham thích làm tình, Trương Khác cũng đành chịu. Ở trong nước ôm chầm lấy cô, nhỏ giọng nói:
    - Đến tối, đợi Trần Phi Dung ngủ rồi. Bạn theo mình đến sau viện tử tắm đi...

    Phía sau nhà gỗ có một viện tử tinh xảo dùng gỗ bao quanh, bể ngoài trời có dẫn nước nóng vào.

    - Hai bạn đang nói chuyện gì vậy?

    Trần Phi Dung nghiêng người qua, thấy Trương Khác cùng Đường Thanh đang nhỏ giọng nói chuyện mới nhỏ giọng hỏi.

    - Nói ban đêm thừa dịp bạn ngủ bán bạn đi thế nào.
    Đường Thanh cười:
    - Chúng ta đến hậu viện tắm đi...

    Đường Thanh quấn lấy muốn Trương Khác đến phía trước, để cô và Trần Phi Dung có thể tắm thoải mái. Trương Khác cười nói:
    - Bên này cũng không có người ngoài. Cởi thì cởi đi, cùng lắm thì mình cởi cùng hai bạn...

    Đường Thanh cười muốn tới xé miệng Trương Khác. Trương Khác chết sống không chịu đi.

    Đây là một cái bể ngoài trời hình tam giác dùng đá cuội và đá xây thành. Ba người mỗi người nằm một góc. Trương Khác duỗi thẳng người, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thể xác và tinh thần đều chìm đắm trong bầu không khí hài hòa của tự nhiên. Đường Thanh cùng Trần Phi Dung thì trò chuyện mấy đề tài vặt vãnh, còn thò chân ra giữa hồ đá nước. Trần Phi Dung thỉnh thoảng cũng sẽ đụng vào Trương Khác, cũng không có nói muốn tận lực né tránh.

    - Nếu có thể ở chỗ này ngâm nước cả đời thì tốt biết mấy.

    Đường Thanh cảm khái nói. Ở chỗ này có cảm giác vô câu vô thúc.

    - Chỉ ngâm nước thôi sao?
    Trương Khác ngẩng đầu lên hỏi:
    - Bỏ đi, thật đúng là không có lực hấp dẫn.

    - Bạn còn muốn cái gì?

    Đường Thanh lấy tay hất nước qua, bộ mặt hung ác trừng mắt với Trương Khác.

    - Mình muốn đi tiểu, có phải có thể tiểu ở đây không?

    Trương Khác ưỡn mặt hỏi, nhìn Đường Thanh cùng Trần Phi Dung thét lên nhảy khỏi bể, không để ý đến hai cô gái muốn đuổi y vào nhà đi tiểu.

    --------------

    Ngày 4 tháng 10, Trương Tri Hành cùng Lương Cách Trân cũng đến núi chơi, bí thư Thành ủy Giang Thượng Nguyên cùng vợ dẫn theo đứa cháu mới 5 tuổi cũng vào trong khách sạn Ôn Tuyền.

    Núi Thiên Vân người đông như kiến, nhưng không ảnh hưởng nhiều tới họ, họ vào ở trong nhà gỗ ven hồ, còn có cảnh sát thường trực, nên cũng an tâm.

    Dùng cơm ở nhà gỗ ven hồ, mọi người quây thành một bàn tròn. Ăn cơm xong ngồi ở ban công nói chuyện, lát nữa tại khu đất trống bờ hồ bên kia sẽ biểu diễn bắn pháo hoa, trong quảng trường ngắm cảnh ven hồ đã ngồi đầy du khách.

    Trương Khác cùng Đỗ Phi cũng quy củ ngồi nghe cha cùng với Giang Thượng Nguyên nói chuyện, Đường Thanh, Trần Phi Dung, Thịnh Hạ thì chơi với đứa cháu của Giang Thượng Nguyên bên hồ.


     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 912: Suy nghĩ đối với củ cải và cái hố



    Nguồn: vipvandan









    Tùy ý nói chuyện một lúc thì buổi biểu diễn pháo hoa chuẩn bị bắt đầu, pháo hoa rực rỡ như sao đầy trời, hoặc như đủ loại hoa nở rộ, làm ngọn núi thấp thoáng như ẩn như hiện, càng thêm xinh đẹp.

    Ba ngày trước, cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân tổng cộng tiếp đón du khách 160.000 lượt người. Cả Tuần lễ vàng dự tính tiếp đón trên 300.000 lữ khách. Thu nhập cho các loại vé vào cửa trên 1 triệu 600 ngàn. Trước đó đâu nghĩ đến núi Thiên Vân sau khi vào đêm còn có thể có trên 8000 du khách, đáng tiếc điều kiện cư trú trên núi hữu hạn, chỉ có thể cung cấp chưa đến 1/10 số giường ngủ, phần lớn lữ khách trước khi đêm khuya phải xuống dưới chân núi.

    Nói cách khác, căn cứ vào an bài của Quốc vụ viện, ngày Quốc Tế Lao Động, tết âm lịch, lễ quốc khánh, ba Tuần lễ vàng trong một năm, cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân chỉ vé vào cửa trong 21 ngày đã đột phá 40 triệu, cái này còn chưa tính đến thu nhập từ các mặt giải trí, ăn uống, thương nghiệp, giao thông bên trong cảnh khu, lúc này còn ai sẽ nhảy ra nói Trương Tri Hành đầu tư 400 triệu vào bên trong cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân là dùng tiền lung tung?
    -----------------------------------
    Sau khi biểu diễn bắn pháo hoa kết thúc, du khách tại quảng trường ngắm cảnh ven hồ lục tục ra về, còn các du khách ở nhà gỗ ven hồ thì có thể tiếp tục thưởng thức ánh trăng bên hồ.

    Trương Khác cùng cha ngồi ở ban công nói chuyện với Giang Thượng Nguyên, ngày gần đây khá được chú ý chính là công trình xây cảng đảo Đông Sơn của Tân Đình, tuy nói không có quan hệ quá lớn với Tân Vu, nhưng Giang Thượng Nguyên cảm thấy hứng thú nên nói chuyện có nhiều hơn.

    Qua 10 giờ, cháu trai của Giang Thượng Nguyên quậy đòi đi ngủ, nhóm Trương Khác liền cáo từ ra về. Giang Thượng Nguyên tay chống hông, nói:
    - Vào ngày Quốc Tế Lao Động sang năm, kinh tế du lịch của Tân Vu có thể bước lên một bấc thang -- thị trưởng Trương đến Tân Vu đã là công thần rồi!

    - Tất cả còn phải nhờ bí thư Giang này lèo lái...
    Trương Tri Hành khiêm tốn cười cười, cùng Giang Thượng Nguyên nắm tay cáo từ.

    ------------
    - Lúc đi, lời nói của Giang Thượng Nguyên hình như ám chỉ điều gì! - Trương Khác nói với cha.

    - Ám chỉ cái gì?

    Trương Tri Hành đang suy nghĩ một vấn đề khác, đột nhiên nghe Trương Khác nói như vậy thì nghiêng đầu hỏi y.

    - Giang Thượng Nguyên hy vọng cha ở Tân Vu an tâm làm thêm một năm...

    - An tâm làm thêm một năm?
    Trương Tri Hành có vẻ nghi hoặc lập lại một lần:
    - Cha ở Tân Vu thì có gì không an tâm?

    - Cha tới Tân Vu là muốn làm ra thành tích, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Đầu năm nay có bao nhiêu quan viên không phải là tích cựu luồn cúi muốn leo lên cao hơn?
    Trương Khác nở nụ cười, chớp mắt với cha vài cái:
    - Cha hiểu ý của con chứ?

    - À.
    Trương Tri Hành vỗ vỗ đầu, hắn vẫn đang suy nghĩ đến chuyện khác, quả thật không nghĩ đến mặt này:
    - Nếu nói luồn cúi, con lại tương đối thích hợp hơn đấy...

    Giang Thượng Nguyên năm nay 62 tuổi rồi, với cái tuổi của hắn đảm nhiệm bí thư Thành ủy Tân Vu thuộc về dạng có thể lui có thể không lui.

    Tuy nói vụ án La Quy Nguyên, Giang Thượng Nguyên phải gánh chịu một số trách nhiệm lãnh đạo, nhưng vụ án La Quy Nguyên dù sao đã qua hai năm rồi, ảnh hưởng mặt trái cũng nhỏ. Lại nói thị dân bình thường luôn luôn dễ quên. Khi đê sông xây mới đã ngăn được trận hồng thủy mùa hè trăm năm mới gặp, công lao xây lại con đê tự nhiên quy vào ban thị ủy khóa này.

    Mùa lũ qua đi, dân chúng bờ sông đều tự phát đến trước Thành ủy, Phủ thị chính cùng với khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ đốt pháo, treo tranh hoặc chữ viết. Vì đây là điều hiếm thấy trong những năm gần đây, giới truyền thông tỉnh thị đều cao điệu tiến hành đưa tin. Lại thêm các phương diện kinh tế, xã hội trị an của Tân Vu đều tiến vào một thông đạo phát triển tốt, cho dù dân gian có hơi phản đối về việc rầm rộ phát triển kinh tế du lịch, nhưng dù sao đã làm cho Tân Vu trở thành đẹp hơn. Lại nói Tuần lễ vàng qua đim phát triển ngành du lịch trở thành sản nghiệp trụ cột của Tân Vu sẽ không có dị nghị gì. Danh vọng của Giang Thượng Nguyên tại Tân Vu sẽ mạnh hơn so với mấy nhiệm kỳ bí thư Thành ủy trước.

    Giang Thượng Nguyên hoàn toàn có thể làm hết khóa này trên cương vị bí thư Thành ủy Tân Vu, trong tỉnh cũng không có khả năng chủ động yêu cầu hắn lui xuống.

    Cất bước cha con Trương Tri Hành đi rồi, Giang Thượng Nguyên ngồi trở lại ban công, cầm lấy thuốc hút, bạn già hắn hầu hạ đứa cháu ngủ rồi, đi tới muốn giựt thuốc trong tay hắn. Giang Thượng Nguyên tránh đi, nói:
    - Mỗi ngày hút mấy điếu thuốc, không chết được đâu. Người lòng mệt mỏi thọ mệnh mới ngắn.

    - Mấy năm nay ông có nghỉ ngơi chưa? Bạn già hắn tức giận phản bác.

    - Chung quy có tốt hơn.
    Giang Thượng Nguyên mỉm cười, lấy ra cái bật lửa châm thuốc:
    - Hiện tại tôi lo lắng người khác oán tôi ngựa nhớ chuồng không đi. . .

    - Người khác oán thì kệ người khác. Ông lo lắng Lưu Tước?
    Bạn già của Giang Thượng Nguyên dọn ra một cái ghế ngồi xuống:
    - Ngày hôm nay ông giở chứng gì vậy, cho tới bây giờ ông chưa từng nói chuyện này với tôi?

    - Không phải là Lưu Tước, tôi nói là Trương Tri Hành.

    - Thị trưởng tiểu Trương có oán giận sao?
    Bạn già của Giang Thượng Nguyên hơi khó hiểu:
    - Tôi cảm thấy thái độ của chú ấy rất tốt mà. Lấy bối cảnh của chú ấy, có thể không để đại bí thư Giang ông vào mắt vẫn có thể ngồi lên vị trí này. Người bên ngoài cũng không thể nói cái gì.

    - Cũng không thể nói 'Oán', tôi muốn ngồi vị trí này, người bên ngoài cũng không thể nói cái gì.
    Giang Thượng Nguyên nhịn không được nói nhiều hơn:
    - Nhưng Trương Tri Hành có lẽ không có kiên trì đợi thêm ba năm nữa, sẽ tìm mọi cách điều ra khỏi Tân Vu mà? Tuy nói tỉnh Đông Hải một cây củ cải một cái hố, nhưng tỉnh Giang Nam thì sao, đó là tỉnh thị cộng thêm Bộ uỷ trung ương, vị trí thích hợp vẫn có rất nhiều. . .

    - Sao thế, thị trưởng tiểu Trương muốn điều ra khỏi Tân Vu sao? sao tôi không cảm thấy chút nào?

    - Đợi người khác cảm thấy rồi, thì sẽ không thể vãn hồi nữa.
    Giang Thượng Nguyên khẽ thở dài:
    - Người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng. Qua ba năm nữa, Trương Tri Hành cũng sắp đến bước ngoặt tuổi 50 rồi, còn muốn lên cao nữa sẽ không có quá nhiều ưu thế tuổi tác. Ba năm trước 50 tuổi, đối với bất cứ một người nào có hoài bão chính trị mà nói, đều phải tranh thủ từng giây từng phút -- điểm này, căn bản là không cần hắn ám chỉ cái gì...

    - Vừa rồi ông đưa thị trưởng tiểu Trương ra về, nói với chú ấy câu đó là có ý gì? - bạn già của Giang Thượng Nguyên cảnh giác hỏi.

    - Bà khẩn trương như thế làm gì, lẽ nào bà còn ngựa nhớ chuồng hơn cả tôi sao?
    Giang Thượng Nguyên thoải mái cười, nghĩ thầm đầu năm nay "ý thức phù nhân" cũng không phải tùy tiện nói lung tung:
    - Biến hóa hai năm nay của Tân Vu bà cũng thấy đấy, Trương Tri Hành ở lại Tân Vu mới có lợi...

    - Muốn xê dịch vị trí thì cũng phải xê dịch Lưu Tước, dựa vào cái gì muốn ông nhượng hiền!

    Bạn già của Giang Thượng Nguyên nhịn không được nói lớn hơn.


     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 913: Đến Vườn Sồi



    Nguồn: vipvandan









    - Không có ai muốn tôi nhượng, bà nghĩ đi đâu rồi?
    Giang Thượng Nguyên phất tay, bảo bạn già hắn nói nhỏ hơn:
    - Tội gì phải chọc cho người người oán trách mới biết tiến thối -- đàn bà như bà đúng tóc dài kiến thức ngắn, nói với bà cũng bằng thừa, bà về đi xem cháu đã tỉnh lại hay chưa, việc này đừng có nói với người khác!

    Sau vụ án La Quy Nguyên, Giang Thượng Nguyên lại rộng rãi hơn, đối với một số việc cũng nhìn thoáng hơn -- lại nói sang năm hắn chủ động thoái vị cho Trương Tri Hành, bất kể là Cẩm Hồ hay là trong tỉnh đều phải nhớ kỹ điểm này, tội gì phải đợi ba năm sau bị trực tiếp đá xuống, như vậy sẽ không kiếm được chỗ tốt gì? Đương nhiên, Giang Thượng Nguyên có thể càng nhiều suy nghĩ vì chỗ ngồi này là lợi ích căn bản của mình, hắn cũng dự định ở lại Tân Vu dưỡng lão.

    Điều động liên tục trên chức vụ không hiếm thấy, thế nhưng đề bạt trên cấp bậc hành chính nhiều năm qua đã hình thành quy củ cố định, quan viên bối cảnh có thâm hậu trong cuộc đời cũng rất khó có hai lần đề bạt siêu thường. Trương Tri Hành từ Phó xử đến Chính xử đã vượt qua đề bạt siêu thường, từ Chính xử đến Phó sở, cũng là nhanh nhất chỉ dùng thời gian hai năm, từ Phó sở còn muốn tiến thêm một bước đến Chính sở, nhất định phải làm đủ ba năm.

    Mùa hè năm 96 Trương Tri Hành điều đến đảm nhiệm phó thị trưởng lại đảm nhiệm phó thị trưởng Thường vụ mới qua thời gian hai năm, có nhanh nữa cũng phải chờ tới sang năm mới có thể đảm nhiệm thị trưởng, sở trưởng hoặc là cục trưởng trong Bộ uỷ.

    Khởi điểm của Đường Học Khiêm tương đối cao. Hắn từ trên chức vị viện trưởng Học viện sư phạm Hải Châu điều đến Phủ thị chính liền trực tiếp đảm nhiệm phó thị trưởng, tại vị trí phó thị trưởng làm 5 năm, đại thị trưởng, thị trưởng, bí thư Thành ủy làm 4 năm, lại tiến thêm một bước đi tới chức vị Thường ủy tỉnh lúc này.

    Trương Tri Hành nếu thật có ý dựa dẫm vào sĩ đồ, thực lực phía sau cũng đủ mạnh, sớm một năm trù tính cho vị trí thị trưởng đó là việc hết sức bình thường, như vậy hắn mới có khả năng trước khi về hưu hưởng thụ một chút uy phong của chính chức cấp tỉnh bộ.

    Trương Tri Hành không quá nhiệt tình đối với sĩ đồ, đặc biệt Cẩm Hồ tại quốc nội lớn mạnh như vậy, nhưng khiến hắn càng thêm dè dặt, có thể tạo phúc một phương đã thỏa mãn tâm nguyện của hắn rồi. Về phần quan chức có thể làm lớn thế nào, quả thật hắn chưa suy nghĩ qua, ý nghĩa cũng không phải quá lớn -- thế nhưng Lưu Tước sẽ không nghĩ như hắn, Giang Thượng Nguyên cũng sẽ không nghĩ như hắn.

    Trương Tri Hành, Lương Cách Trân đến trên núi, Đỗ Phi cùng Thịnh Hạ cũng không dám ngang nhiên ở cùng nhau, vì tị hiềm, hai nam ba nữ liền cùng nhau đến đảo Hồ Tâm.

    Đường Thanh cùng Thịnh Hạ ngồi máy bay về Hồng Kông là buổi chiều ngày 4, họ ở trên núi một đêm, buổi trưa hôm sau ăn xong cơm trưa trong thành phố Tân Vu liền ngồi xe trực tiếp chạy tới sân bay quốc tế Kiến Nghiệp.

    Sau khi đến sân bay, hai người bảo các nhân viên đi theo trực tiếp lái xe về Hải Châu nghỉ ngơi, Trương Khác cũng không muốn cả ngày có người theo, y để lại một chiếc xe, sau khi cất bước Đường Thanh, Thịnh Hạ, y cùng với Đỗ Phi, Trần Phi Dung có thể tự mình lái xe về Kiến Nghiệp.

    Sau khi Đường Thanh, Thịnh Hạ đi thì đã là 4 giờ chiều, Đỗ Phi lái xe chở Trương Khác, Trần Phi Dung trở về trong thành phố. Xe mới vừa vào nội thành. Đỗ Phi nhận được một cuộc điện thoại, hắn quay đầu lại nói với Trương Khác là mình tạm thời có việc không thể trực tiếp về ngõ Học Phủ. Trương Khác hỏi hắn chuyện gì. Hắn cũng ấp úng không chịu nói, muốn để lại xe cho Trương Khác, còn mình thì bắt xe đi.

    - Mày lái xe đi đi, tao bảo người khác phái xe đến đón tao?

    Trương Khác bảo Đỗ Phi lái xe đi, cũng không biết hắn đột nhiên có chuyện gì mà không tiện nói trước mặt Trần Phi Dung.

    Nhìn Đỗ Phi nhanh chóng lái xe đi, Trương Khác nói đùa với Trần Phi Dung:
    - Chắc không phải mới đưa Thịnh Hạ đi, lại vội vàng đi gặp tiểu tình nhân đấy chứ?

    Trần Phi Dung cười thầm không nói lời nào, ánh mắt xinh đẹp nhìn Trương Khác.

    Lúc này Trương Khác mới ý thức được mình rất không có tư cách nói đùa loại này, y ngượng ngùng móc ra ĐTDĐ dự định bảo người lái xe tới đón họ, tìm mấy số, lại nghĩ thầm là kỳ nghỉ, ai cũng không rảnh. Trương Khác hỏi Trần Phi Dung:
    - Chúng ta hay là ngồi xe Bus về đi?

    - Hả, bạn cũng ngồi xe Bus sao?
    Trần Phi Dung cười nói, chỉ vào trạm xe Bus phía trước và đi đến:
    - Phía trước có tuyến 36, có thể trực tiếp đến ngõ Học Phủ. . .bạn có biết ngồi tuyến 36 có thể trực tiếp đến cổng trường chúng ta không?

    - Mình đâu phải người quần áo đưa tới tay, cơm đưa tận miệng như bạn nói.
    Trương Khác cười cười, móc ra bóp, y lại đau khổ nhăn mày:
    - Chắc mình phải xài tiền của bạn nữa rồi, đi xe Bus chắc không cho quẹt thẻ tín dụng. Mình muốn đi đến Vườn Sồi, còn có một số việc, bạn đi cùng mình chứ?

    - Ừm...

    Trần Phi Dung gật đầu, đáp ứng theo Trương Khác cùng đi đến Vườn Sồi, Vườn Sồi cũng nằm sát với ngõ Học Phủ, ĐH Đông Hải.

    ----------------------------------
    Trương Khác cùng Trần Phi Dung ngồi xe Bus đến khu thực nghiệm Vườn Sồi, y cầm thẻ căn cước cùng Trần Phi Dung đi vào viên khu thực nghiệm phong cảnh đẹp như một lâm viên. Quản lý gác cổng của viên khu hơi lỏng, công nhân bình thường vào ngày nghỉ còn có thể dẫn gia nhân đến đây chơi.

    Bước vào đại lâu, cửa đại sảnh còn có một trạm gác rất nghiêm ngặt, tuy nói có thẻ căn cước loại cao cấp, bảo an vẫn vẻ mặt hoài nghi chặn lại Trương Khác cùng Trần Phi Dung, họ thấy thế nào cũng không giống như người sở hữu thẻ căn cước loại cao cấp. Trương Khác bất đắc dĩ gọi điện thoại bảo Đàm Vân Tùng, là thủ tịch khoa học gia của Vườn Sồi tự mình xuống lầu đón bọn họ.

    Liễu Chí Thành cũng ở chỗ này, hắn cùng với Đàm Vân Tùng tới đây, thấy Trần Phi Dung đi theo bên người Trương Khác cũng không hỏi gì nhiều. Hai người nắm tay với ông chủ, rồi đi đến trạm gác.

    - Xem ra sự quan tâm của tôi đối với nơi đây hơi ít.

    Trương Khác đi qua trạm gác, chuông báo động không vang lên chói tai như y lo lắng, y cùng Đàm Vân Tùng cảm khái nói một câu, lại đổi giọng an ủi Đàm Vân Tùng, Liễu Chí Thành:
    - Vất vả cho hai anh rồi, vào ngày quốc khánh còn phải ở lại làm việc. Trần Tín Sinh nói cho tôi biết, lễ quốc khánh hai người còn đang ở trong phòng thí nghiệm làm cả đêm...

    - Chip Flash memory chưa thông qua kiểm tra, chúng tôi ai cũng không thể an tâm nghỉ ngơi, còn không bằng ở lại phòng thí nghiệm thì lòng mới kiên định hơn.

    Đàm Vân Tùng vừa cười vừa nói:
    - Tôi đã hứa với các nhân viên nghiên cứu rồi, sau khi thông qua kiểm tra, đại gia có thể lựa chọn một nơi để nghỉ ngơi một chút, chi phí do tổ hạng mục trả.

    - Đây là điều nên làm.
    Trương Khác nói:
    - Tôi cũng bảo Thế Kỷ Cẩm Hồ chuẩn bị phòng trọ tốt nhất cho mọi người tại Tân Vu, chờ mọi người qua đó bất cứ lúc nào.

    Y lại nói với Liễu Chí Thành:
    - Chính thức đầu tư cũng không cần nóng lòng nhất thời, Trung Tinh Vi Tâm cũng không cần liều mạng đi vắt hết từng giọt mồ hôi và máu của công nhân.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.