Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 914: Mẹ con như hoa



    Nguồn: vipvandan









    - Còn tưởng rằng loại người vắt hết tinh thần như tôi sẽ nhận được cậu thưởng thức chứ. Cậu vẫn chưa thể tính là một nhà tư bản hợp cách.
    Liễu Chí Thành nói đùa, lại nhẹ thở dài một hơi:
    - Chế tạo mạch tổ hợp, chênh lệch giữa Trung Tinh Vi Tâm cùng các đối thủ cạnh tranh quá lớn, rất khó thoải mái được. Tôi sẽ an bài cho từng nhóm công nhân nghỉ ngơi.

    Liễu Chí Thành là một kỹ sư giỏi được trong ngành công nhận. Dưới sự cố gắng của đoàn đội do hắn lãnh đạo, tòa nhà xưởng Tinh Viên đầu tiên của Trung Tinh Vi Tâm chính thức khởi công mới hơn 10 tháng, trung tuần tháng chín tiến vào giai đoạn sản xuất thử nghiệm.

    Nhà xưởng của Hoa Hạ NEC mới hoàn thành công tác chuẩn bị giai đoạn trước, kiến thiết dự tính trong 20 tháng, cũng phải kéo dài tới cuối năm 2000 mới có thể sản sinh cạnh tranh đối với Trung Tinh Vi Tâm.

    Trương Khác có thể an tâm đến Tân Vu nghỉ ngơi, nhóm Liễu Chí Thành lại chính thức đầu tư làm chuẩn bị cho Trung Tinh Vi Tâm, trong đầu căn bản không có khái niệm nghỉ ngơi.

    Trương Khác yêu cầu Trung Tinh Vi Tâm có thể trước tiên sản xuất nhân flash memory. Không chỉ có người của Trung Tinh Vi Tâm không thể nghỉ ngơi, Đàm Vân Tùng của Vườn Sồi cùng với các đồng nghiệp của trung tâm kiểm tra sản phẩm cũng không thể nghỉ ngơi như bình thường.

    Trương Khác nhón một cái nhân flash memory lên xem, nhìn qua cũng không khác gì một con chíp bình thường, nhưng là vì miếng chip này đã cùng Toshiba tính kế trước sau hết hơn thời gian nửa năm, thậm chí đem toàn bộ cơ sở kỹ thuật từ khi Cẩm Hồ thành lập tới nay để trao đổi với Toshiba, mới nhận được kỹ thuật hoàn chỉnh của chip flash memory. Cũng vào 4 tháng sau khi hiệp nghị trao đổi kỹ thuật chính thức có hiệu lực, tuyến sản xuất của Trung Tinh Vi Tâm thành công sản xuất thử nghiệm ra nhóm nhân flash memory đầu tiên với dung lượng lưu trữ 32M.

    - Tỷ lệ sản phẩm chất lượng năm nay chỉ sợ vẫn chưa thể đạt đến mức độ khiến người khác thỏa mãn.

    Liễu Chí Thành thấy vẻ mặt Trương Khác hưng phấn, nhịn không được đâm cho y một cây châm dự phòng.

    - Ngoại trừ rút ra kinh phí nghiên cứu & phát triển với tỉ lệ nhất định để tiến hành nghiên cứu chiều sâu đối với kỹ thuật lưu trữ chất bán dẫn, Cẩm Hồ đối với giá của nhân flash memory không yêu cầu thấp hơn giá cả đồng kỳ của Toshiba hoặc SamSung.

    Trương Khác hỏi Liễu Chí Thành:
    - Như vậy, Trung Tinh Vi Tâm có thể duy trì lợi nhuận không?

    - Nếu là như thế, có thể duy trì lợi nhuận —— tỷ lệ sản phẩm chất lượng của chúng ta mặc dù trong nhất thời không thể đề cao đến mức khiến người thoả mãn, nhưng giá thành dù sao thấp hơn SamSung, Toshiba rất nhiều —— thế nhưng.

    Liễu Chí Thành nghe Trương Khác nói như vậy, hắn thoải mái hơn, lại hỏi:
    - Iplayer và USB flash drive của Ái Đạt không phải đang vội vàng giảm giá thành để khai thác thị trường càng lớn hơn sao?

    - Vội, cũng không vội trong nhất thời. Tôi định cho các anh một nguyên tắc, cụ thể thì anh đi thìm nhóm Trần Tín Sinh để thương lượng —— đối với Trung Tinh Vi Tâm, chúng ta tuyệt đối không thể mổ gà lấy trứng, tôi cũng rất chờ mong Trung Tinh Vi Tâm có thể dùng thời gian 6 đến 8 năm trở thành xí nghiệp sản xuất mạch tổ hợp nhất lưu của Châu Á, đặt một hòn đá vững chắc cho ngành thông tin của quốc nội...

    Nhìn ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh chiếu trên mặt đất, Trương Khác nhìn đồng hồ, lại nói với Liễu Chí Thành, Đàm Vân Tùng:
    - Các anh, đặc biệt là các nghiên cứu viên phía dưới phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi. Tôi cũng không muốn ngày sau bị người ta chỉ trích, phía sau thành công của Cẩm Hồ bay nồng nặc mùi máu tươi. . .

    Đàm Vân Tùng, Liễu Chí Thành đều cười cười. Trương Khác cầm một cái chip flash memory lên rồi hỏi:
    - Tôi có thể giữ lại làm vật kỷ niệm chứ?

    Không cần họ đưa tiễn, Trương Khác cùng Trần Phi Dung đi thẳng xuống lầu ra khỏi khu thực nghiệm, đi bộ về hướng ngõ Học Phủ.

    Tại đầu ngõ ngõ Học Phủ thấy được Đỗ Phi đi ở phía trước. Hai người phụ nữ đi bên cạnh hắn trông rất quen thuộc. Người vóc người hơi cao thành thục gợi cảm, tóc dài uốn gợn sóng, mặc quần jean hai chân rất thon dài. Người thấp hơn vóc người thon nhỏ, bước đi làm cho người ta có một loại cảm giác đi bằng mũi chân, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

    - Á.
    Trương Khác cùng Trần Phi Dung lén lút đi theo sau xem thế nào, nhưng không nghĩ đến là hai mẹ con Lý Chi Phương và Chu Hiểu Lộ. Trương Khác há hốc miệng, mới cất tiếng gọi:

    - Cô Lý, sao cô lại đến Kiến Nghiệp?

    Lý Chi Phương bị Trương Khác, Phi Dung đột nhiên xuất hiện từ phía sau làm giật cả mỉnh, cô vỗ ngực, cười hỏi:
    - Sao ban ngày em lại nhảy ra hù dọa người ta?

    - Cô Lý...

    Phi Dung cũng quy củ gọi một tiếng, mặc dù Lý Chi Phương tại Nhất Trung Hải Châu không có dạy cô, nhưng Lý Chi Phương là chủ nhiệm của phòng giáo vụ Nhất Trung, sau đó kiêm bí thư Đoàn ủy trường, chỉ đạo công tác của Hội Sinh viên. Trần Phi Dung không xa lạ gì với cô.

    Tiểu la lỵ thanh xuân xinh đẹp Chu Hiểu Lộ nghiêng đầu nhìn Trương Khác cùng Trần Phi Dung:
    - Đỗ Phi nói buổi tối hôm nay hai người không thoát thân được, cho dù hai người bận yêu nhau, cũng không cần núp không gặp mặt người khác mà?

    - Không phải như em nghĩ đâu...

    Trần Phi Dung đỏ mặt biện bạch, nhìn Đỗ Phi, cảm thấy hành động của hắn thực sự là khả nghi, lẽ nào trước khi vào nội thành hắn nhận được điện thoại là Lý Chi Phương gọi tới cho hắn sao, huống chi hắn lén lút không nói gì liền vội vã trốn ngay? Không biết có nên vạch trần hắn để biện giải cho mình hay không.

    - Chu sư muội năm nay cũng học năm nhất hả?

    Trương Khác nhịn không được đưa tay muốn vỗ đầu Chu Hiểu Lộ, Chu Hiểu Lộ hơi nghiêng đầu đi, nhích lại gần bên cạnh Đỗ Phi, trong lòng Trương Khác nghĩ, nghiệt duyên trong kiếp trước của Đỗ Phi kiếp này cũng không thể tránh né, lại tái diễn sao?

    - Vốn nghỉ hè đã đáp với Hiểu Lộ tới Kiến Nghiệp chơi.
    Lý Chi Phương cười nói:
    - Nghỉ hè lại không bớt chút thời gian được, thừa dịp lễ quốc khánh cùng nó đến Kiến Nghiệp...

    - Vậy thật không trùng hợp rồi, em mới cùng Trần Phi Dung đưa Đường Thanh lên máy bay về Hồng Kông, Đường Thanh còn vẫn luôn nhớ đến cô đấy.

    Trương Khác không vạch trần Đỗ Phi, lại giấu diếm vết tích giải thích một chút quan hệ giữa y và Trần Phi Dung, miễn cho cô quá xấu hổ.

    - Tìm một nơi cùng nhau ăn cơm đi, em biết Đỗ Phi phải mời khách, sau khi nó đến ĐH Đông Hải liền mở công ty, cô Lý biết chưa?

    - Nghe Đỗ Phi nói qua rồi, Hiểu Lộ cứ đòi qua xem đây. - Lý Chi Phương nói.

    Thì ra Đỗ Phi vẫn giữ liên hệ với Lý Chi Phương, Trương Khác thoáng nhìn Đỗ Phi hầu như muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Y nở nụ cười:
    - Vậy chúng ta đến tham quan công ty của Đỗ Phi trước đi, sau đó đi ăn cơm tối.

    - Anh Trương Khác!

    Trương Khác quay đầu lại thấy Lý Hinh Dư đang vẫy tay với mình, tay trái còn đang cầm mấy tấm bản đồ của Indonesia. Lý Hinh Dư thấy Lý Chi Phương, Trần Phi Dung, Chu Hiểu Lộ không hẹn mà cùng quay đầu lại, cô thẹn thùng ôm sách trước ngực, hơi khom người xuống.

    Trương Khác nghe Chu Hiểu Lộ ở phía sau hỏi Đỗ Phi:
    - Cô gái này là ai thế, sao nghe tên có mùi Hàn quá vậy?


     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 915: Số phận



    Nguồn: vipvandan









    Trần Phi Dung cũng nhịn không được muốn cười ra tiếng, cô ôm Chu Hiểu Lộ vào lòng, nhỏ giọng nói:
    - Là Lý Hinh Dư, người bạn Hàn Quốc của Trương Khác gạt qua đây...

    Có cần thiết nhấn mạnh thêm chữ "lừa gạt" không? Trong lòng Trương Khác nghĩ. Đợi Lý Hinh Dư đi tới y giới thiệu Lý Chi Phương cùng Chu Hiểu Lộ cho cô:
    - Đây là cô Lý thời trung học của tôi với Đỗ Phi, và con gái của cô Lý...

    - Xin chiếu cố nhiều hơn. . .

    Lý Hinh Dư lại dịu dàng khom người một cái. Nụ cười ngọt ngào, phối hợp với gương mặt thanh thuần của cô, khiến người khác nhìn vào mà vui lòng. Trương Khác thích nhất điểm này của cô.

    Cty Sáng Vực ngoại trừ tiệm Internet cứ chiếu theo lẽ thường, bộ môn khác đều đã nghỉ làm, cũng không có gì để tham quan. Nếu buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm, không có đạo lý không thông báo cho nhóm bạn cùng lớp Tiêu Xuân Minh, Lý Quý, Hứa Nhược Hồng thi vào ĐH Đông Hải.

    Lý Quý có máy nhắn tin, khi liên hệ với hắn thì hắn đang cùng bạn gái Hứa Nhược Hồng đi dạo phố trên đường Tân Thị, đương nhiên hai người lập tức ngồi xe chạy về ngõ Học Phủ.

    Trương Khác gọi điện thoại cho Tiêu Xuân Minh ở KTX liên hệ với hắn, vừa lúc hắn đang cùng với bạn gái Từ Mai Mai ở trong KTX của hắn, trong điện thoại nghe không ra sự tồn tại của những người khác trong KTX, cũng không quản tiểu tử này dẫn bạn gái lúc này vào trong KTX làm cái gì, bảo họ vội vàng thu thập chỉnh tề đi ra ăn cơm, cộng thêm Tôn Tĩnh Mông, Hinh Dư, Trần Phi Dung, tất cả bu đầy một bàn ăn cơm, rất là náo nhiệt.

    ----------------------------
    Đường Thanh cùng Thịnh Hạ ngồi máy bay vào đêm trước đến Hồng Kông, khi gọi điện qua đây còn nói chuyện với Lý Chi Phương, Chu Hiểu Lộ, tỏ vẻ rất tiếc vì ngày hôm nay về Hồng Kông không thể gặp mặt hai người, hẹn vào kỳ nghỉ đông sẽ về Nhất Trung gặp mặt.

    Từ khi tốt nghiệp Nhất Trung, Trương Khác vẫn chưa gặp lại Lý Chi Phương, đối với một người phụ nữ phận nhấp nhô, tính tình tuy nói mềm yếu nhưng có thể nói cứng cỏi, trong lòng y luông kính trọng. Lúc này Chu Hiểu Lộ còn có dáng dấp của thiếu nữ thanh xuân, bản tính can đảm của cô rất ít một người con gái thành phố nào có được. Về phần số phận sau này của cô và Đỗ Phi thế nào, cứ tạm gác lại nói sau.

    Nói chuyện cũ về trường học, Tôn Tĩnh Mông, Lý Hinh Dư đều là khách lắng nghe, nghe được sự tích quang huy của Trương Khác tại trung học rất nhiên cảm thấy rất hứng thú. Lý Hinh Dư cười kín đáo, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe trông rất động nhân. Tôn Tĩnh Mông thì ra sức cổ vũ Chu Hiểu Lộ nói ra hết những gì mình biết.

    Trương Khác cũng không biết Chu Hiểu Lộ sao biết nhiều chuyện như vậy, Chu Hiểu Lộ còn liên tiếp giựt giây Đỗ Phi vạch trần khuyến điểm của Trương Khác. Trần Phi Dung thì rõ ràng nhất những chuyện Trương Khác đã làm. Cô lấy tay chống cằm, khóe miệng mỉm cười lắng nghe, cũng không kể tội của Trương Khác.

    Cũng nói đến một số tin tức xảy ra gần đây trong trường. Đáng tiếc Thôi Úc Mạn đã về Bắc Kinh nghỉ lễ quốc khánh, bằng không thì có thể mời cô cùng qua đây. Lý Chi Phương nhớ tới một việc, hỏi Trương Khác, Đỗ Phi:
    - La Tuyền, lớp 11 khóa 97, hai em có quen không? Em ấy cũng là sinh viên tôi dạy. Thi rớt chuyên ngành sư phạm Hải Châu, năm nay thi đỗ ĐH Đông Hải rồi, cũng là sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế ĐH Đông Hải.

    Nhất Trung Hải Châu có hai lớp môn khoa học xã hội, phòng học còn nằm sát bên. Khoa Ngữ văn cũng vẫn do một mình Lý Chi Phương kiêm nhiệm. Không nói Trương Khác cùng La Tuyền tại kiếp trước đã từng là bạn học bàn trước bàn sau, dù Tiêu Xuân Minh, Lý Quý, Hứa Nhược Hồng cũng biết lớp bên cạnh có một bạn nữ xinh đẹp như thế.

    - A, quả thật không đơn giản đâu...

    Nhóm Tiêu Xuân Minh nghe được con gái năm ngoái thi rớt đại chuyên, năm nay có thể thi đỗ ĐH Đông Hải thì đều rất kinh ngạc.
    -------------------
    Hệ thống giáo dục đại học của Trung Quốc chia làm hai loại hình thức: đại học bản khoa(chính quy) cùng đại học chuyên khoa (tên gọi tắt đại chuyên). Điểm khác nhau:
    1. Chế độ giáo dục: đại học bản khoa học 4 năm, đại học chuyên khoa chủ yếu là 3 năm.
    2. Đại học bản khoa có thể có thể xin học vị học sĩ. Đại học chuyên khoa không có học vị.

    Đại chuyên chia làm hai loại hình thức cao chuyên cùng cao chức.

    Giáo dục đại chuyên chủ yếu có hai loại hình thức thực hiện: Cao đẳng dạy nghề (tên gọi tắt cao chuyên) cùng cao đẳng học viện kỹ thuật nghề (tên gọi tắt cao chức), bản chất không khác biệt, chỉ là trọng điểm bất đồng, cái trước coi trọng năng lực (như cao đẳng chuyên ngành sư phạm), cái sau coi trọng kỹ thuật(như học viện kỹ thuật thủy lợi)
    -------------------

    Đỗ Phi nghi hoặc hỏi Trương Khác:
    - Có phải là cô gái thi đại học năm ngoái kết thúc thì trời mưa to, mày đưa về phải không?

    Trương Khác hận không thể đá cho tiểu tử Đỗ Phi này một cái. Lúc cao trung thời gian y ở trong trường học không ngắn, sao lại xa lạ với La Tuyền được chứ? Lại nói lần đó y còn ở cùng với Đường Thanh, làm cho tổn hại tình bạn thì thật bó tay. Tiểu tử này là muốn dời ánh mắt đi đây mà.

    Tôn Tĩnh Mông quả nhiên hồ nghi nhìn Trương Khác. Lý Quý chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười nói:
    - Trước đây là bạn học lớp bên cạnh, hiện tại thành sư muội rồi, cũng phải chiếu cố đến người ta...

    Tiêu Xuân Minh nghi hoặc hỏi Lý Chi Phương:
    - Cô Lý, La Tuyền thi vào ngành nào, Học viện Thương mại Quốc tế, em và Trương Khác đều tham gia công tác tiếp đãi tân sinh của trường Học viện Thương mại Quốc tế, cũng đâu thấy bạn ấy...

    - Chuyên ngành Kế toán cùng khống chế, hình như hai năm trước phải học ở hiệu khu Tân Phổ! - Lý Chi Phương nói.

    Chiếc đũa kim loại trong tay rơi xuống đất vang lên loảng xoảng. Trương Khác giật mình phục hồi tinh thần lại, cúi xuống bàn nhặt đũa lên để che giấu nội tâm bất ổn. Trước đây y hoàn toàn không ý thức được năm nay Học viện Thương mại Quốc tế sẽ đưa sinh viên của một chuyên ngành đến phân hiệu Tân Phổ —— Trần Ninh không phải là không thi đỗ ĐH Đông Hải, không phải là không đến Kiến Nghiệp, mà là lịch sử phát triển đến lúc này đã xuất hiện một lối rẽ nho nhỏ.

    Trần Ninh của kiếp này là tân sinh chuyên ngành kế toán cùng khống chế của Học viện Thương mại Quốc tế, trực tiếp đưa đến phân hiệu Tân Phổ —— nhất định là như vậy rồi. Cẩm Hồ ra sức ủng hộ ngành thông tin của ĐH Đông Hải, kiến thiết cho các ngành học điện tử khiến cho tài nguyên dạy học của bản bộ trường hơi eo hẹp. Bởi vậy phải dời các viện hệ chuyên ngành thuộc môn khoa học xã hội như Học viện Thương mại Quốc tế đến phân hiệu Tân Phổ.

    La Tuyền không thể trở thành bạn học với Đường Thanh trong kiếp này, không ngờ lại trở thành bạn học với Trần Ninh. Số phận tới cùng đang đưa đẩy thế nào đây? Trương Khác hô hoán trong lòng. Trước đây y vẫn cho rằng bản thân là người nghịch chuyển số phận của người khác, không nghĩ tới vận mệnh của chính mình cũng bị vướng mắc vào trong đó.

    Thời gian sau đó, Trương Khác có vẻ mất hồn mất vía, cũng không nói ra về trước, cùng với mọi người đến 1978 để giết thời gian. Ban đêm không để Lý Chi Phương, Chu Hiểu Lộ đến khách sạn ở, mà tự mình tiếp đãi họ vào ở trong chung cư Thanh Niên. Đỗ Phi rất ít khi ở trong chung cư Thanh Niên, buổi tối ngày hôm nay lại mặt dày mày dạn đi vào ở.

    Biết lịch sử vẫn tổng thể tuần hoàn theo quỹ đạo đã định trước. Trở lại chung cư Thanh Niên, tâm tình của Trương Khác Trương Khác dần dần khôi phục lại.


     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 916: Âm mưu đánh tennis



    Nguồn: vipvandan










    Lý Chi Phương sớm biết rằng Trương Khác, Đỗ Phi rất không đơn giản. Trương Khác đơn giản có thể không có quan hệ quá lớn với gia thế của y. Thấy được Trương Khác đi học ở Kiến Nghiệp mà ở trong căn nhà xa hoa như vậy, Lý Chi Phương vẫn cảm thấy khá bất ngờ.

    - Các anh ở Kiến Nghiệp cũng sang thật đấy.
    Chu Hiểu Lộ đi lên vườn hoa lộ thiên trên mái nhà:
    - Trên lầu còn có viện tử đẹp như thế sao?

    Cô lại nắm tay hạ quyết tâm:
    - Sau đó nhất định phải tìm nam nhân tốt mới được! Đáng tiếc nam nhân tốt thường rất ít. Làm thế nào mới tốt đây?

    Biến mái nhà hơn 500 m² thành vườn kiểu lâm viên Giang Nam là đủ xa xỉ rồi. Lần đầu tiên Từ Mai Mai qua đây, khi lên lầu nhìn mà choáng váng. Cô ôm cánh tay Tiêu Xuân Minh, hô hấp cũng nhỏ đi. Tiêu Xuân Minh cuối cùng qua lại với Từ Mai Mai. Bị Trương Khác cảnh tỉnh, hắn minh bạch nữ nhân có chút hư vinh cũng không đáng trách.

    Tôn Tĩnh Mông vỗ vỗ vai Chu Hiểu Lộ:
    - Sao lại không có tiền đồ như thế, phụ nữ cũng có thể tự mình đi mua nhà đẹp như thế mà!

    - Nghĩ đến bản thân phải kiếm nhiều tiền như vậy.
    Chu Hiểu Lộ thè lưỡi, đi tới chỗ cái đu, ngồi vào đu nhẹ nhàng lắc lư:
    - Em thà bán mình còn hơn...

    Trương Khác nghe xong bật cười, cái số tình nhân vợ bé của Chu Hiểu Lộ là thâm căn cố đế, điều này chắc có quan hệ với hoàn cảnh gia đình luôn nằm trong cảnh không ổn định của cô. Không biết một yêu tinh như thế trưởng thành sẽ làm bao nhiêu nam nhân đau lòng vì cô.

    Lý Hinh Dư ngoan ngoãn đi theo phía sau Trương Khác cũng che miệng cười khẽ. Cô cũng lên lầu làm khách.

    Lý Chi Phương nghe xong cũng lắc đầu mà cười:
    - Lớn chừng này tuổi đầu rồi còn ăn nói lung tung, cũng không sợ người khác cười cho sao?

    Lý Chi Phương vào phòng trà ngồi, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, nói với Trương Khác:
    - Cuộc sống tại Kiến Nghiệp của các em quả là xa xỉ...

    - Chắc là vậy, người sống trên đời cũng không thể làm khổ bản thân mà...

    Trương Khác cầm một bình cafe nóng rót cho mọi người. Lý Hinh Dư từ nhỏ tại trong gia tộc đã hình thành một thói quen chủ động làm mấy việc vặt, cô đưa tay muốn giúp rót cafe, Trương Khác thụt tay lại. Ngón tay nõn nà chạm phải thành bình làm cô hơi bị bỏng, cô bèn ngậm ngón tay bị bỏng vào tay mút, cau mày, trông như bị bỏng đau lắm. Trương Khác mỉm cười nói với cô:
    - Cô ngồi xuống, cô là khách, ta là người phải tiếp đãi.

    Lý Hinh Dư xấu hổ cười cười, liền ngồi xuống. Chu Hiểu Lộ bên kia ngồi ở giữa Tôn Tĩnh Mông cùng Trần Phi Dung, cô gác cằm trên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Hinh Dư thanh thuần quyến rũ hồi lâu, đột nhiên lấy giọng Hải Châu nói một câu với Trần Phi Dung:
    - Ngày mai mời chị ấy đi đánh cầu lông được không?

    Trần Phi Dung không rõ nguyên do, lại nhìn Chu Hiểu Lộ, lại nhìn Lý Hinh Dư. Lúc này Lý Hinh Dư mới ý thức được câu nghe không hiểu kia là đang nói về mình, cô nghi hoặc nhìn Trương Khác, muốn hỏi y họ đang nói cái gì.

    Trương Khác thiếu chút nữa cười ra tiếng, mà Trương Khác còn chưa cười thì Đỗ Phi đã cười ra tiếng trước. Trương Khác nghĩ thầm tiểu tử Đỗ Phi này thì ra cũng biết dụng tâm "ác độc" của Chu Hiểu Lộ, biết chỗ "ác độc" mà cô kiến nghị như thế. Lý Hinh Dư: khi Lý Hinh Dư nhảy nhót, chỉ sợ một khi bóng bắn vào, ngực sẽ bị rất đau đớn.

    Trần Phi Dung hỏi Đỗ Phi:
    - Có cái gì buồn cười?

    Đỗ Phi muốn nói, Chu Hiểu Lộ trừng mắt với hắn:
    - Không cho nói!

    Trương Khác giúp Lý Hinh Dư phiên dịch câu phương ngôn Hải Châu của Chu Hiểu Lộ:
    - Chu sư muội nói là ngày mai muốn mời cô đi đánh cầu lông!

    Sắc mặt Lý Hinh Dư chợt đỏ bừng, có một loại quyến rũ mị hoặc, cái này thì mọi người đều hiểu được, liền cười ồ lên. Lý Hinh Dư xấu hổ ôm mặt nằm lên đầu gối. Bản thân cô cũng nhịn không được nở nụ cười, người khẽ rung rinh, lỗ tai trắng tinh như ngọc thạch đỏ như thẫm ra máu.

    Vẻ xinh đẹp tỏa ra trong nháy mắt của Lý Hinh Dư chắc là chỗ khiến người tâm động nhất của cô, Lý Quý, Tiêu Xuân Minh ít khi thấy phụ nữ tuyệt mỹ nhìn mà ngẩn tò te, cũng không quản bạn gái của họ đang ở bên cạnh, dù Trần Phi Dung, Tôn Tĩnh Mông tự xưng thanh lệ hơn người nhìn dáng dấp như vậy của Lý Hinh Dư cũng cảm thấy vẻ đẹp đó có thể thấm vào lòng người.

    Mọi người nói cười đến tận khuya mới tan cuộc, phòng của Lý Hinh Dư ngay ở dưới lầu. Trong phòng có bốn phòng ngủ, Đỗ Phi ở lại, Tôn Tĩnh Mông giữ Trần Phi Dung lại cùng nhau ngủ. Hai mẹ con Lý Chi Phương, Chu Hiểu Lộ một phòng, Trương Khác thì đêm khuya người tĩnh mới trở lại phòng.

    Đêm khuya người tĩnh, Trương Khác ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc, y không cần phải che giấu tâm tình nữa. Đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng cùng đèn đường hắt vào, có thể lẳng lặng nhìn kỹ nội tâm mình. Lúc này y hầu như có thể khẳng định Trần Ninh phải đã đến phân hiệu Tân Phổ, nhưng biết thì có thể làm được gì? Kiếp này phụ nữ có vướng mắc với mình đã quá nhiều rồi, còn muốn tiếp tục đi trêu chọc thêm sao?

    Trương Khác đột nhiên cảm thấy hơi quái lạ, có thể sống lại, đối với tình cảm hẳn là có một loại minh ngộ càng thấu triệt hơn. Tỉ mĩ suy nghĩ đến tìm cảm phát sinh giữa mình và bốn người phụ nữ, chưa nói tới có mới nới cũ, cho dù hai ngày nay ở cùng với Đường Thanh, trong lòng cũng không có tâm tình mặt trái phụ lòng cô. Khi ở cùng với cô là thật tâm thực lòng. Đối với quan hệ giữa mình và Đường Thanh, có một loại cảm giác trong sáng, hết sức tuyệt vời, tựa như cảm giác tương giao hiểu nhau với Hà Huyền kiếp trước. —— cũng không cảm thấy trong lòng khi đó không hòa tan nổi Hứa Tư, Vãn Tình còn có Địch Đan Thanh.

    Đường Thanh có thể cũng có loại cảm giác này, cô mới không chú ý Trần Phi Dung đi cùng với họ đến Tân Vu. Đây tới cùng là một loại tình cảm thế nào?
    ----------------------------------

    Thiếu nữ thanh xuân như Chu Hiểu Lộ sẽ không cảm thấy quá hứng thú đối với mấy thứ phong cảnh, sơn thủy, cô quấn lấy Lý Chi Phương đòi tới Kiến Nghiệp chơi, cũng chỉ là chơi thôi, cũng không phải là tới để du sơn ngoạn thủy. Lại có nhiều thanh niên nam nữ như vậy tề tụ với nhau, cũng rất náo nhiệt, tuy nói chỉ là thiếu nữ thanh xuân mới học năm nhất, nhưng cũng rất nhanh hòa nhập với mọi người thành một thể.

    Chu Hiểu Lộ biểu hiện ra trưởng thành hơi sớm, cũng là có quan hệ với với hoàn cảnh trưởng thành của cô, lúc này muốn thay đổi cũng có phần trắc trở.

    Ngày hôm sau không đi đánh cầu lông, mà là hẹn nhau đi đánh tennis. Chu Hiểu Lộ mới sáng sớm đã rất nhiệt tình đi xuống lầu mời Lý Hinh Dư.

    Vào mỗi ngày nghỉ, các sân bóng, phòng thể thao trong trường đều kín chỗ. Nhóm Trương Khác hơn 10 người, tự nhiên không thể đi tranh giành sân bãi trong trường. Bên trong Vườn Sồi có sân tennis xây riêng cho công nhân, còn có phòng chơi squash, cung cấp cho các công nhân sử dụng khi nghỉ ngơi. Trong lúc nghỉ cũng có công nhân đi chơi bóng, Trương Khác đã sớm liên hệ qua giữ sẵn một cái sân.
    Sân tennis nằm ngay bên hồ Yến Quy. Lý Hinh Dư ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, đối mặt với núi xanh nước biếc, hết sức thư thái. Cô bận bộ đồ thể thao màu trắng, cột tóc vắt ngang một bên, biết người khác muốn chọc quê mình, nên cô chỉ ngồi ở ghế, không chịu ra sân chơi bóng.

    - Cô không ra sân chơi bóng, có phải là chán chết không đây?

    Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông được Lý Quý, Hứa Nhược Hồng thế chỗ, nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi Lý Hinh Dư đưa qua, đứng ở một bên nói với cô.

    - Ở cùng với mọi người không có chút áp lực nào, ngồi xem mọi người chơi thế này cũng thoải mái rồi...
    Lý Hinh Dư cười cười.

    Tôn Tĩnh Mông cầm vợt tennis vỗ lên đầu Trương Khác:
    - Đêm qua Hiểu Lộ chỉ nói đùa thôi, anh lại vạch trần ra, bảo người ta không biết xấu hổ làm sao ra sân chơi bóng được? Mà cổ ra sân đánh bóng, cũng không phải là tiện nghi cho đám đàn ông thối các người sao?

    Tôn Tĩnh Mông lại nhắc tới cái này, Trương Khác nghĩ tới dáng dấp của Lý Hinh Dư tại sân bóng, hai con thỏ trong áo nhảy lên, y nở nụ cười, kéo Tôn Tĩnh Mông cùng nhau ngồi xuống, cầm lấy nước uống.

    Lý Hinh Dư lại hơi đỏ mặt, ánh mắt xinh đẹp thì nhìn mặt đất.

    Nhìn người khác chơi bóng, Trương Khác thoải mái dựa vào ghế ngồi, móc ra cái chip flash memory cầm trong tay nghịch. Tôn Tĩnh Mông nhìn biểu hiện của Chu Hiểu Lộ trên sân kém quá, cô nhịn không được chạy tới trợ trận.

    - Đây là chip flash memory Cẩm Hồ sản xuất đó sao? - Lý Hinh Dư nghiêng người qua hỏi.

    - Cô biết cái này?

    Trương Khác thấy Lý Hinh Dư hiếu kỳ nhìn cái chip trong tay, bèn đưa cho cô xem.

    - SamSung đã xác định chiến lược phát triển kỹ thuật số rồi. Tuy nói còn chưa làm cho SamSung, nhưng tôi cũng không lạ gì mấy thứ này. Dù sao ở nhà cha tôi nói chuyện với mọi người ngoại trừ kỹ thuật số thì vẫn là kỹ thuật số. Cái gì cũng không biết thì coi sao được?

    Lý Hinh Dư nhận lấy con chip, giơ lên hí mắt nhìn dưới ánh mặt trời một chút, giống như đang nhìn một món hàng mỹ nghệ tinh xảo:
    - Đây là chip lưu trữ 32M? tốc độ của các anh cũng nhanh thật đấy. Thảo nào Lý Tại Thù nói Cẩm Hồ sẽ là đối thủ đáng sợ của SamSung.

    - Cô cũng cho rằng như thế sao? - Trương Khác cười hỏi.

    Thị trường chip Flash memory chủ yếu phân làm hai loại NAND cùng NOR. Cẩm Hồ cùng SamSung nhận được kỹ thuật flash memory từ Toshiba đều thuộc về kỹ thuật flash memory loại hình NAND. Các hãng điện tử Âu Mỹ như Intel nắm trong tay chủ yếu là kỹ thuật flash memory loại hình NOR.

    Trước mắt thị trường flash memory chủ yếu là thiên hạ của flash memory loại NOR. Phổ biến ứng dụng với các sản phẩm điện tử có lưu trữ tài liệu nhưng yêu cầu đọc nhanh như ĐTDĐ, máy tính.

    Máy truyền phát tin âm tần số và USB flash drive mà Cẩm Hồ phát triển mới chân chính mở ra công dụng rộng khắp của flash memory loại NAND trong các sản phẩm điện tử tiêu dùng. Tương lai sau khi nhiều ứng dụng ĐTDĐ được truyền thông hóa, thị trường ĐTDĐ cũng sẽ là thiên hạ của flash memory loại NAND.

    Việc này mặc dù chưa xảy ra, nhưng xem như một công ty có tầm nhìn xa, cao tầng của SamSung tự nhiên có thể đại thể dự kiến được xu thế phát triển của kỹ thuật số trong mấy năm nữa. Trung Tinh Vi Tâm thành công sản xuất ra chip flash memory, đối với SamSung mà nói có lẽ là một đả kích không nhỏ.

    Lúc này Lý Tại Thù dự đoán tương lai Cẩm Hồ sẽ là đối thủ đáng sợ của SamSung, điều đó không còn là vọng tưởng không thể thực hiện nữa rồi. Chí ít tại lĩnh vực sản phẩm điện tử tiêu dùng, lúc này SamSung cũng không có ưu thế có đặc biệt rõ ràng.

    Lý Hinh Dư dù sao cũng là thành viên của gia tộc Lý Kiện Hi, quan tâm đến số phận của SamSung vào tương lai cũng là điều rất thường tình, Trương Khác cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy.

    - Bạn bè cũng không có "đáng sợ" như vừa nói. Anh nói có đúng không?
    Lý Hinh Dư cười dí dỏm, rồi trả lại cái chip cho Trương Khác, vẻ thanh thuần trên khuôn mặt rất động nhân:
    - Tôi cũng chờ xem anh có thể lãnh đạo một công ty vĩ đại hơn cả SamSung đây.

    Trương Khác cười cười, nụ cười hồn nhiên của Lý Hinh Dư thực sự là có thể đả động nhân tâm, y đứng lên duỗi người, nói:
    - Chơi bóng với tôi một chút đi.

    Trương Khác cầm lấy vợt bóng vung vung:
    - Cô yên tâm. Mình là bạn bè, chơi bóng với cô sẽ không làm cho cô chạy khắp sân đâu.

    Lý Hinh Dư đứng lên, cầm lấy vợt bóng đi tới sân.

    Nhìn Lý Hinh Dư đi ra sân, bọn Đỗ Phi, Tiêu Xuân Minh, Lý Quý dừng tay không đánh nữa, chạy hết đến bên Trương Khác xem họ chơi. Lý Hinh Dư thật vất vả mới có đủ dũng khí, lúc này lại hơi lúng túng rồi. Cô đứng đó xấu hổ bảo Đỗ Phi tránh ra. Then chốt cô đã tin nhầm Trương Khác rồi.

    Trương Khác vừa phát bóng liền làm cho Lý Hinh Dư chạy khắp sân, dù mặc áo thể theo rộng, nhưng khi vận động, hai con thỏ trắng trước ngực cứ nhảy lên, mép áo giống như làn sóng đang nhấp nhô, quả thật rất đồ sộ. Tôn Tĩnh Mông cùng Trần Phi Dung đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng cười đến ngả nghiêng.

    Đánh hết một ván, Lý Hinh Dư mệt đến nỗi thở hồng hộc, đổ mồ hôi nhễ nhại, cô đứng ở bên sân cầm khăn lau mồ hôi, nhìn Trương Khác vẻ mặt cười xấu xa đi tới, cô khẽ mắng:
    - Đúng là hỗn đản không đáng tín nhiệm!

    Thanh âm mềm mại động nhân, nhưng thật ra không có ý oán giận.

    - Cô giờ mới biết Trương Khác là một hỗn đản sao!

    Tôn Tĩnh Mông cười nói, thấy Lý Hinh Dư đang ôm ngực, mày cau lại, cô liền ôm cổ Lý Hinh Dư rồi nhẹ giọng hỏi:
    - Chỗ đó đau thật sao?

    Lý Hinh Dư gật đầu, nhẹ giọng nói:
    - Có hơi đau...nhưng cũng không quá đáng ngại.

    Cô lại vô ý thức nhìn Trương Khác, khi chạm phải ánh mắt của Trương Khác, cô hoảng hốt tránh ra, sắc mặt lại đỏ ửng lên.

    - Cô đánh rất tốt đấy!
    Trương Khác ỷ vào thể lực cùng ưu thế chiều cao, cũng coi như ngang cơ với Lý Hinh Dư, then chốt vừa rồi Lý Hinh Dư chưa hoàn toàn buông tay đánh:
    - Còn tưởng cô không biết chơi tennis chứ?

    - Không nói với những người như anh nữa.
    Lý Hinh Dư khẽ gắt lên, ngoảnh mặt sang Tôn Tĩnh Mông, hình như là trả lời câu hỏi của Tôn Tĩnh Mông:
    - Thời trung học còn từng giành giải quán quân của giải nữ, sau này chơi bóng không còn tiện nữa...

    Thanh âm nhẹ nhàng, như lá ngô đồng mùa thu rơi vào mặt giày.

    - Cô lợi hại như vậy sao.
    Tôn Tĩnh Mông có phần kinh ngạc nhìn Lý Hinh Dư, lại kéo lấy cô:
    - Kệ họ có nhìn không, cứ để cho đám đàn ông thúi này thấy được ăn không được, trong lòng ngứa càng khó chịu. Đánh cùng tôi đi, hạ gục hết đám đàn ông thối này.

    Nhóm Trương Khác có thích tennis thì cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, Lý Hinh Dư bị mọi người chọc quê một lần, bị Tôn Tĩnh Mông kéo lại ra sân cũng sẽ không có quá nhiều câu thúc nữa, phát huy hoàn toàn trình độ chuẩn chuyên nghiệp, quả thực làm cho nhóm Trương Khác ăn không ít đau khổ. Bốn nam nhân thay phiên ra trận, vẫn bị đánh cho tơi bời, căn bản không phải là đấu thủ của Lý Hinh Dư cùng Tôn Tĩnh Mông liên thủ.



     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 917: Tân thành hội giai nhân



    Nguồn: vipvandan









    Ăn xong cơm trưa, Tôn Tĩnh Mông lại đòi tìm chỗ đánh bida -- bida là điểm mạnh của Tôn Tĩnh Mông, chỉ có Lý Quý và Tiêu Xuân Minh không biết trời cao đất rộng tự cho là có thể gỡ lại thể diện trên bàn bida, sao họ không đi so múa đương đại với Tôn Tĩnh Mông luôn đi?

    Tuy nói ngày nghỉ quốc khánh có bảy ngày, nhưng Lý Chi Phương là lãnh đạo trường phải về trường học trực ban, cùng Chu Hiểu Lộ ở thêm hai đêm liền muốn về Hải Châu.

    Nhưng các sinh viên của ĐH Đông Hải thì có thể thống khoái mà chơi cho đến mùng 9 mới đi học, Trần Phi Dung phải về nhà một chuyến, bằng không thì ngày nghỉ dài thế này mà cứ chơi ở bên ngoài, người trong nhà nhất định sẽ trách.

    Hứa Tư tại Hải Châu, Trương Khác cũng phải về Hải Châu một chuyến, buổi chiều ngày 6 Trương Khác tự mình lái xe về Hải Châu. Trong thời gian nghỉ thật sự không cần phải bắt những nhân viên đi theo sát.

    Tiểu tử Đỗ Phi thì vẫn muốn đưa mẹ con Lý Chi Phương, Chu Hiểu Lộ về Hải Châu, đáng tiếc việc của Cty Sáng Vực khiến hắn không có thời gian.

    ※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※

    Đưa Lý Chi Phương, Chu Hiểu Lộ đến trước khu nhà tập thể giáo viên Nhất Trung, lúc này Lý Chi Phương là phó hiệu trưởng của Nhất Trung, cô lại là một người phụ nữ cứng cỏi, cho dù có mâu thuẫn với chồng, chí ít cô có thể ngăn chặn mâu thuẫn này không cho nó bùng nổ, làm cho sinh hoạt trên biểu hiện vẫn duy trì yên ổn.

    - Đưa bạn đến con hẻm Đan Tỉnh hả?

    Trương Khác tay đè tay lái, hỏi Trần Phi Dung ngồi bên cạnh.

    Ánh mặt trời buổi hoàng hôn xuyên qua cửa sổ xe hắt vào gương mặt Trần Phi Dung, nhìn qua trông cô có vẻ đặc biệt dịu dàng, như một tượng điêu khắc thiếu nữ theo phong cách chủ nghĩa cổ điển.

    - Ừm!
    Trần Phi Dung gật đầu, thấy Trương Khác nhìn chằm chằm vào mình, cô hỏi:
    - Trên mặt mình có gì sao?

    Trương Khác gạt xuống cần che năng trên đỉnh xe, phía sau cần che nắng có cái gương, để cho Trần Phi Dung soi vào gương, y cười nói:
    - Con gái như bạn có thể cả ngày ngồi soi gương trang điểm được không?

    Đưa Trần Phi Dung đến đầu ngõ, Trương Khác mở cửa xe giúp cô, cười nói:
    - Không đưa bạn vào nhà đâu, bạn cũng biết mình rất khó cự tuyệt người khác, ba bạn giữ mình lại ăm cơm tối thì làm sao?

    - Nào có người tự sướng như bạn vậy?

    Trần Phi Dung cười, giơ tay lên xem như là chào tạm biệt với Trương Khác.

    Trương Khác chuyển hướng xe chạy đến đường Đào Viên, nhà mới của Hứa Tư nằm trong tiểu khu trên đường Đào Viên, Hứa Duy chỉ có ba ngày nghỉ, nên đã về Hồng Kông rồi. Trương Khác dừng xe dưới bóng cây trước cửa tiểu khu, ngửi mùi hoa quế nồng nàn, chờ Hứa Tư đi ra.

    Ba mẹ đã sớm định cư tại Tân Vu rồi, nhà Đường Thanh cũng sắp chuyển đến Kim Sơn, Hứa Tư quanh năm không ở Hải Châu, Vãn Tình cũng thường ở tại Kiến Nghiệp, Hải Châu còn có bao nhiêu nơi làm cho mình lưu luyến không nỡ nữa?

    --------------------
    Hứa Tư đứng một lúc mới nhận ra xe của Trương Khác đã đến, đang từ đường phố đối diện đi tới.

    - Sao vậy, gì mà nhìn chị nghiêm túc thế?

    Hứa Tư ngồi lên xe, thấy Trương Khác nằm áp mặt lên tay lái, nghiêng đầu nhìn mình, hơi xấu hổ đưa tay che mắt y.

    - Muốn nhìn chị như thế?
    Trương Khác khẽ hôn lên lòng bàn tay Hứa Tư:
    - Nhớ chị rồi.

    Hứa Tư sờ sờ cằm Trương Khác đã mọc râu:
    - Lái xe đi, lát nữa mẹ chị sẽ xuống lầu đi siêu thị, đừng để bả thấy.

    - Thấy được thì tiện thể ăn trực nhà chị bữa tối. - Trương Khác nói rất nhẹ nhàng.

    - Chị đã nói là có công chuyện vội vàng xuống lầu, để mẹ chị thấy thì giải thích thế nào?

    Hứa Tư cười nhéo lỗ tai Trương Khác, bảo y thành thật lái xe.

    - Vậy chúng ta đi đâu đây? - Trương Khác hỏi Hứa Tư.

    - Vãn Tình cũng biết cậu phải về Hải Châu, chúng ta đến chỗ chị ấy ăn cơm tối đi. Chị còn nói với mẹ là buổi tối sẽ ngủ chỗ chị ấy.

    Hứa Tư nói, thấy Trương Khác như muốn thò mũi qua, cô chơi xấu hổ:
    - Trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? ngày hôm qua chị cũng ngủ chỗ Vãn Tình.

    Trương Khác đưa tay xỏa tóc Hứa Tư xuống, trông cô càng thêm quyến rũ:
    - Gọi điện thoại nói chị Vãn Tình đến con hẻm Đan Tỉnh đi...Sau khi hẻm Đan Tỉnh xây lại vẫn chưa đến đó, chắc hẳn cảm giác rất tốt.

    Vừa rồi đưa Trần Phi Dung trở về cũng chỉ dừng lại ở trước ngõ chốc lát, chưa đi vào nhìn một cái.

    - Nhà bên đó đã lâu rồi chưa có người quét dọn rồi...
    Hứa Tư cũng biết căn nhà ở hẻm Đan Tỉnh cửa nẻo kín mít, có một loại thanh u nhã tĩnh ngăn cách, cô lại lo lắng hỏi:
    - Cậu vừa mới đưa Phi Dung đến Bát Cẩm Trân, có thể bị nó bắt gặp không?

    - Em cũng có tay có chân, có thể cùng nhau quét dọn mà.
    Trương Khác cười cười:
    - Cùng hai chị đi dạo phố ăn cơm, dù bị bắt gặp thì có sao, không cần thiết bản thân chột dạ trước mà!

    Hứa Tư cuối cùng có tật giật mình, tuy nói cùng nhà Trần Kỳ không phải là hàng xóm, nhưng quan hệ giữa hai nhà luôn rất tốt. Mẹ cô và Lưu Phân vợ của Trần Kỳ còn đều là công nhân của giấy Tân Quang. Nếu như để bắt gặp thì ít nhiều cũng có chút xấu hổ.

    Trương Khác cũng không để ý đến lo lắng của Hứa Tư, liền gọi điện cho Vãn Tình, nói chị đến hẻm Đan Tỉnh ăn cơm tối.

    ※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

    Lái xe đi qua Sa Điền, nhà cửa chưa thể trong thời gian ngắn mà hoàn thành cải tạo, nhưng nhà cửa sát đường đều rực rỡ hẳn lên.

    Xe dừng ở bãi đỗ xe phía sau cao ốc Phủ Thiên phía tây ngõ Học Phủ, khi đưa Trần Phi Dung trở về, dòng người vẫn chưa thấy đông đúc, lúc này sắp vào đêm, mới lên đèn, thậm chí đã cảm giác được có vẻ chật chội.

    Ngõ Đan Tỉnh tu sửa như mới, lát đá xanh, gạch xanh lát tường, đèn hoa cổ kính treo sừng sững hai bên đường phố. Ven đường toàn là nhà hàng, quán cafe, quán bar, cửa hàng tinh phẩm, khách sạn cùng kiến trúc nhà bảo tàng, cũng có một bộ phận dân cư rất nhỏ.

    Sau khi ngõ Đan Tỉnh cải tạo hoàn thành, Thế Kỷ Cẩm Hồ lại tiếp nhận nhiệm vụ cải tạo thương nghiệp hóa khu kiến trúc phía đông, một khi cải tạo hoàn thành, nơi đây sẽ hình thành quảng trường thành phố siêu đại hình tập trung thương nghiệp, du lịch, ăn uống, hưu nhàn, nhà ở thành một thể.

    Trước khi cải tạo ngõ Đan Tỉnh, rất khó tưởng tượng thành cũ có thể cải tạo như thế. Trước đó Trương Khác còn suy nghĩ Hải Châu có chỗ nào đáng để mình lưu luyến không. Khi bước vào ngõ Đan Tỉnh, thấy được vết tích mình để lại trong thành phố này, chắc đây chính là chỗ bản thân lưu luyến.

    Chờ ở trước bãi đỗ xe một lát, Vãn Tình liền lái xe qua, Chỉ Đồng ở lại Kim Sơn, ngày mai Chu Thục Huệ sẽ phái người đưa nó về Hải Châu đi học, cho dù Trương Khác không trở về Hải Châu, Vãn Tình cũng phải tìm Hứa Tư cùng nhau ăn cơm tối.



     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 918: Trương Khác trộm gà bất thành



    Nguồn: vipvandan









    Vãn Tình nhìn Trương Khác cùng Hứa Tư đứng ở dưới đèn đường mới hỏi:
    - Sao lại muốn đến nơi đây ăn cơm?

    - Có gì không tốt sao? - Trương Khác cười hỏi.

    - Không có gì không tốt.
    Vãn Tình cười cười:
    - Thỉnh thoảng có thể cùng nhau ở bên ngoài ăn bữa cơm, cảm giác cũng rất tốt, đây chính là đãi ngộ trước đó không có được.

    Hứa Tư cười dịu dàng, nghe Vãn Tình nói như vậy, cũng hiểu dụng ý Trương Khác kiên trì đến Đan Tỉnh.

    Có đôi khi che lấp hoặc có thể nói là bịt tay trộm chuông, nhưng có đôi khi nhất định phải làm ra hình dạng bịt tay trộm chuông, chí ít tại Hải Châu hai người đều phải tránh công khai xuất hiện cùng nhau.

    Đường Học Khiêm rời khỏi Hải Châu, mọi người cũng đều như thở dài một hơi, tuy nói trên thực chất không quá khác nhau, trước đó chung quy là có thêm lời đồn như vậy -- có một số lời đồn là không thể biện giải.

    ※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

    Khi đi qua nhà hàng Bát Cẩm Trân, thấy được bên trong đã đầy khách, nhóm Trương Khác đi tới quảng trường nhỏ giao giới giữa phía nam và phía bắc của ngõ, chọn một quán cơm Tây để ăn cơm.

    Quảng trường hình tròn, chiếm diện tích không lớn, vị trí ở giữa hơi lõm xuống, phía dưới mái che nắng đặt một số bàn màu gỗ thô, là một tiệm cafe ngoài trời. Sau khi ăn cơm xong, ba người tìm vị trí trên quảng trường uống cafe.

    Rào chắn chạm chổ hoa, đèn đường tỏa ra ánh sáng êm dịu, góc bên này có ba bàn cafe, có hai cái bàn thì đang có hai cặp thanh niên nam nữ trông như người yêu đang ngọt ngào nói chuyện với nhau. Trương Khác cùng Hứa Tư, Vãn Tình đã chiếm một cái bàn, thản nhiên hưởng thụ buổi tối yên ả.

    Ngoài quảng trường, ngoại trừ hai nhà hàng cơm tây, hầu như đều là các cửa tiệm xa hoa, tất cả đều rực rỡ ánh đèn.

    Thế Kỷ Cẩm Hồ trong khi cải tạo ngõ Đan Tỉnh đã bảo lưu các kiến trúc vốn có với phạm vi lớn nhất, cho dù các kiến trúc yêu cầu xây dựng lại cũng bảo lưu ngói xà nhà, cột trụ làm vật liệu xây dựng, quảng trường nhỏ giao nhau giữa phía nam và phía bắc ngõ phần nhiều là các kiến trúc mới đều có thể phản ánh ra điểm đặc thù của thời đại, đương nhiên cũng bảo lưu lại phong cách của quần kiến trúc vốn có, làm cho trình tự kiến trúc của ngõ Đan Tỉnh càng phong phú thêm biến hóa.

    Cho dù không phải là ngày nghỉ quốc khánh, vào ban đêm du khách ở ngõ Đan Tỉnh cũng rất nhiều, Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia hai tay xách đầy túi mua sắm đi qua đây cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy có chút bất ngờ.

    - Hi, mọi người ở đây uống cafe hả...

    Trần Tĩnh thấy được Trương Khác cùng Vãn Tình, Hứa Tư ngồi trong quán cafe ở quảng trường uống cafe nói chuyện, cô hơi mừng rỡ, cũng có phần bất ngờ. . . cũng có chút ước ao.

    Vãn Tình nói thế nào cũng là chị họ của Tạ Tử Gia, chuyện Tạ gia ở riêng cô cũng nghe nói, cô cũng không phải là người cứng rắn, sự tình qua lâu như vậy, cô cũng cảm thấy mình mấy năm nay rất may mắn, cô cũng không muốn tính toán cái gì, tất cả đều theo ý của Trương Khác hoặc Từ Học Bình đi làm.

    Đối với Tử Gia thì Vãn Tình càng không có thành kiến gì, thấy được Tạ Tử Gia còn có phần cao hứng, cô ra vẻ oán trách:
    - Sao em ở Hải Châu mà không nói cho chị một tiếng?

    - Nghe nói chị và Chỉ Đồng đang ở Kim Sơn mà.

    Tạ Tử Gia khi nói chuyện với Vãn Tình, nhưng lại nhìn chăm chú vào Trương Khác, Hứa Tư, quan hệ giữa Trương Khác cùng Hứa Tư hình như thành bí mật đã công khai rồi. Tạ Tử Gia cũng sớm nghe nói, chỉ là trước đó không chính diện nhìn thấy bản thân Hứa Tư, giờ nhìn thấy cũng thực sự là kinh ngạc. Cô còn tưởng rằng Trần Tĩnh đã đủ đẹp, không nghĩ tới trên đời thật sự có phụ nữ xinh đẹp đến vậy.

    - À, ngày hôm qua có việc nên trở về sớm. Chỉ Đồng còn ở Kim Sơn.
    Vãn Tình nhận lấy túi mua sắm nặng trịch trong tay Tạ Tử Gia, cười nói:
    - Thu hoạch của hai người ngày hôm nay cũng phong phú thật đấy...

    Cô lại bảo Tử Gia cùng Trần Tĩnh qua đây ngồi.

    Có Vãn Tình và Hứa Tư ở đây, Trương Khác còn có thể cùng bọn họ tùy ý vừa nói chuyện, giờ Trần Tĩnh cùng Tạ Tử Gia qua đây, bốn nữ nhân liền bắt đầu trò truyện, chỉ thuần túy là đề tài phái nữ. Trương Khác buồn chán uống cafe, nhìn du khách qua lại.

    Sau một lúc lâu, Trương Khác nhớ tới một việc, bèn nói với Trần Tĩnh:
    - Cuối tháng 9, tôi ở Bắc Kinh nghe phó bộ trưởng Dịch nói năm nay khả năng chỉ phát ba tấm giấy phép sản xuất ĐTDĐ ngoại tư, Vương Cao Khoa phải chờ tới sang năm mới có hi vọng -- mặt khác, tôi còn nghe nói Khoa Vương muốn tiếp nhận NEC cùng điện tử Hoa Hạ đổ tiền, đối với Khoa Vương Cao Khoa có ảnh hưởng gì sao?

    - Tạ Kiếm Nam đề xuất muốn thu hồi quyền sử dụng nhãn hiệu của Khoa Vương, điều này có lẽ là một điểm then chốt trong đàm phán của họ.
    Trần Tĩnh đúng sự thật nói với Trương Khác, thần sắc hơi ảm đạm, ai có thể nghĩ đến cô cùng Tạ Kiếm Nam trước đó còn là một đôi tình nhân kiểu mẫu:
    - Có chút đau đầu. . .

    Điện tử Hoa Hạ đổ tiền đối với Khoa Vương, sắp trở thành đại cổ đông của Khoa Vương, mà nhóm Trần Tĩnh vẫn cho Liên Tín dưới cờ của điện tử Hoa Hạ lấy nhãn hiệu sản xuất ĐTDĐ, tuy nói lúc trước ước định Khoa Vương Cao Khoa ở trong phạm vi nhất định có quyền hạn sử dụng nhãn hiệu Khoa Vương, nhưng Khoa Vương muốn thu hồi quyền hạn, nhóm Trần Tĩnh vẫn rất khó cự tuyệt, họ phải suy nghĩ đến áp lực từ điện tử Hoa Hạ.

    Đương nhiên rồi, một khi bị Khoa Vương Cao Khoa bắt được giấy phép sản xuất ĐTDĐ, lấy nhãn hiệu của Khoa Vương tiêu thụ ĐTDĐ, sau đó Khoa Vương cũng không thể chen chân vào lĩnh vực sản xuất, tiêu thụ ĐTDĐ nữa, hơn nữa Khoa Vương tiếp nhận điện tử Hoa Hạ, NEC đổ tiền, sau đó nhất định phải làm ra hàng loạt đại động tác, tăng giá trị của nhãn hiệu cũng cho Khoa Vương Cao Khoa sự hưởng dụng không ràng buộc, điều này quả thật sẽ làm cho Tạ Kiếm Nam cùng với kế hoạch NEC, điện tử Hoa Hạ đổ tiền vào nắm giữ Khoa Vương rất không cam lòng.

    =============
    Bất kể Khoa Vương hay là điện tử Hoa Hạ, Trương Khác cũng sẽ không coi nó là đối thủ cạnh tranh tương lai của Cẩm Hồ, nhưng lại không thể phủ nhận điện tử Hoa Hạ cùng với NEC có Bộ Thông tin làm chỗ dựa, Khoa Vương có điện tử Hoa Hạ đổ tiền vào quả thật có thể tạo cho Cẩm Hồ chút phiền phức.

    Nghe Trần Tĩnh nói điện tử Hoa Hạ cùng Khoa Vương đều đang gây gây áp lực muốn họ bỏ quyền sử dụng nhãn hiệu của Khoa Vương, Trương Khác cau mày suy nghĩ một lát mới nói:
    - Như vậy đi, tuy nói năm nay Bộ Thông tin sẽ không cấp giấy phép sản xuất ĐTDĐ đối với xí nghiệp nội tư, cũng không phải nói không thể trình báo, năm nay Khoa Vương Cao Khoa cứ đệ trình tài liệu đi, làm cho Khoa Vương Cao Khoa tại lĩnh vực sản xuất, tiêu thụ ĐTDĐ sở hữu quyền sử dụng nhãn hiệu Khoa Vương, tại nội bộ bộ Thông Tin coi là sự thực cam chịu, tôi sẽ nói một tiếng với phó bộ trưởng Dịch...

    Trần Tĩnh gật đầu, ở trước mặt Hứa Tư, cô cũng không tiện lộ ra cảm tình mãnh liệt đối với Trương Khác.

    Hàn huyên thêm một lúc, qua 10 giờ, tuy nói quán cafe, quán bar vẫn còn rất náo nhiệt, các cửa hàng đều lục tục kết thúc một ngày kinh doanh, trên đường còn có thanh niên nam nữ đang tản bộ, dòng người chen chúc khi vào đêm đã tiêu tán không gặp, thấy Trương Khác cùng Hứa Tư còn có Vãn Tình cũng không có ý muốn ra về, Trần Tĩnh thầm cảm thấy khó hiểu, cũng không nói thêm gì, liền cùng Tạ Tử Gia cáo từ ra về.

    Khi đi Trần Tĩnh còn nhìn nữ nhân yêu mị tuyệt mỹ Hứa Tư thêm một lần, nghĩ thầm ban đêm Trương Khác chắc ở cùng với cô ta, trong lòng lại nổi lên tâm tình dị dạng.

    Sau khi Trần Tĩnh cùng Tạ Tử Gia rời khỏi, Trương Khác cùng Vãn Tình, Hứa Tư cũng tính tiền ra về. Căn nhà của Hứa Tư nằm ở phía bắc ngõ, phía bắc ngõ chủ yếu tập trung dân cư, nhà bảo tàng cùng lữ xá, đường phố đều giữ lại dáng dấp của quan trạch thời Thanh Mạt.

    Mở cửa viện, bên trong lại là phong cách nhà ở rất thích hợp với cuộc sống hiện đại, cảm giác giống như bước vào một thế giới khác.

    Cả tiền đình là ao nước cạn, trong ao đặt vài tảng đá trắng, trôi mấy lá bèo, còn có mấy con cá vàng đang nằm im trong nước không nhúc nhích, hình như đang ngủ say dưới ánh đèn đường êm dịu. Ba người Trương Khác, Hứa Tư, Vãn Tình đi vào vẫn không làm chúng nó giật mình tỉnh giấc.

    Góc tường trồng một bồn thúy trúc, cửa viện cùng phòng khách có bậc thang làm bằng đá cẩm thạch. Đi vào phòng khách, đều tắt hết đèn bên ngoài đi.

    Ánh trăng từ ô cửa sổ hình vuông hắt vào, chiếu lên thảm trải dưới đất trong phòng khách, trông rất đẹp mắt.

    Bật đèn trong phòng khách, Trương Khác thấy trong phòng chỗ nào trông cũng giống như thời gian rất lâu rồi chưa có người quét dọn, thử nhìn sang thư phòng, bàn học còn có một quyển sạch đang lật chưa đọc xong, y quay đầu hỏi Vãn Tình:
    - Hôm qua chị và Hứa Tư ở nơi này?

    - Đúng vậy, hai nữ nhân không có người thương yêu còn có chỗ nào có thể đi chứ?
    Vãn Tình cố ý làm vẻ mặt vẻ mặt đau khổ oán than:
    - Đi dạo phố đi chơi mệt mỏi, đương nhiên ở chỗ này thuận tiện nhất rồi.

    Hứa Tư muốn đi vào trong, Trương Khác liền nắm lấy tay cô, cười nói:
    - Chị còn nói ở đây rất lâu rồi không có người quét dọn, không thể ở được, chị đang lo lắng cái gì?

    Hứa Tư đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
    - Chị có lo lắng gì đâu? Chị có nói như vậy sao?

    Trương Khác lúc đầu còn chưa ý thức được cái gì.

    Hứa Tư cùng Vãn Tình lên lầu tắm trước, thấy họ còn muốn tách ra tắm, Trương Khác nói:
    - Hai người là nữ nhân thì tắm chung đi, nữ nhân tắm tốn thời gian nhất đấy...

    Hứa Tư, Vãn Tình cũng không cảm thấy hai nữ nhân cùng nhau tắm có cái gì, phòng tắm trên lầu hai cũng đủ rộng, nói thật chứ, bồn tắm đó ba người đồng thời ngồi vào cũng không biết cảm thấy chật. Hai người liền tiện tay kéo nhau lên lầu.

    Trương Khác lại không thể mặt dày đi theo, y đến thư phòng mở máy vi tính lên, muốn dành chút thời gian xử lý một chút mail trong mấy ngày nay.

    Căn phòng phía bắc thư phòng vốn là phòng khách, tương thông với hậu viện. Giữa thư phòng không có cửa, nhưng vì tăng cường không gian thông thấu, đã xây thêm nửa bức tường. Trên nửa bức tường khảm kính mờ thấu ánh sáng.

    Trương Khác ở trong thư phòng xuyên thấu qua kính mờ nhìn một chút phía sau, cảm giác kỳ quái. Đi vòng qua phòng sinh hoạt nhìn mới biết, phòng khách đã bị Hứa Tư đổi thành phòng vẽ tranh rồi.

    Trương Khác cuối cùng cũng hiểu Hứa Tư đang lo lắng cái gì: cả gian nhà chỉ có một phòng ngủ có giường.

    Trương Khác hứng lên, rón ra rón rén bước lên cầu thang, nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, y khẽ vặn nắm cửa, cửa đã bị khóa trái từ bên trong. Tiếp theo chợt nghe thấy cửa bị vật gì đập vào từ bên trong, rồi truyền đến tiếng cười ha ha của Vãn Tình và Hứa Tư, hai nữ nhân đồng thời vào phòng tắm rồi, nhưng lại nhốt y ở bên ngoài.

    Trương Khác đi xuống lầu, hơi khô miệng. Đồ trong tủ lạnh cũng không ít, y cầm một lọ nước khoáng đến ban công trên lầu hai, dự định ngồi trên ghế đợi Hứa Tư, Vãn Tình tắm xong đi ra. Nhưng Trương Khác không nghĩ đến Hứa Tư cùng Vãn Tình lại quên kéo lại rèm cửa giữa phòng tắm và lầu hai. Ngoài ban công có một hàng rào chắn bằng gỗ cao hai thước, không cần lo lắng tính kín đáo —— bọn họ không nghĩ đến Trương Khác sẽ bước lên ban công.

    Nhìn thấy tất cả đôi người ngọc ngồi trong bồn tắm, Trương Khác thiếu chút nữa muốn lòi cả tròn mắt ra ngoài.

    Tuy nói Vãn Tình cùng Hứa Tư đều đang ngâm mình trong nước, chỉ có từ vai trở lên mới lộ ra ngoài, nhưng làm cho người ta kích thích về cảm quan lại hoàn toàn khác. Lúc này Vãn Tình đang quay lưng qua, hình như là muốn Hứa Tư giúp cô kỳ lưng. Hứa Tư quỳ ở trong nước, lộ ra đôi gò bồng đảo to tròn.

    Trương Khác cũng là quá nóng lòng, không chú ý tới chậu hoa dưới chân, muốn dựa sát vào cửa sổ thủy tinh để nhìn rõ hơn, y giẫm một chân lên chậu hoa, ai ngờ bị vấp ngã xuống đất, trán va vào bệ cửa sổ, ngoài đau đớn không thấy được động tĩnh trong phòng tắm nữa. Sau một lúc lâu, thấy Hứa Tư cùng Vãn Tình bọc khăn tắm vội vội vàng đi ra.

    Trán bị rách toạc, Trương Khác đưa tay sờ lên, có vết máu, cảm giác đau rát, cẳng chân cũng đau, có lẽ bị mảnh vỡ chậu hoa làm rách chân rồi.

    Trương Khác chột dạ không dám kêu khổ, Vãn Tình, Hứa Tư đưa y về phòng, xách hòm thuốc tới giúp y rửa vết thương, cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ đơn giản xử lý chút băng gạc cầm máu là được.

    Trương Khác chột dạ, để Vãn Tình cùng Hứa Tư giúp y xử lý vết thương, không dám nói gì. Đợi xử lý vết thương xong, Vãn Tình thu dọn đồ, nghiêng đầu nhìn y:
    - Sao không nói gì, bản thân cũng cảm thấy mất mặt rồi sao?

    Trương Khác thầm than, đâu có thể nghĩ đến ai lại đặt chậu hoa dưới bệ cửa sổ, thực sự là một năm không may. Hứa Tư đứng ở một bên cười thầm.

    Trương Khác giơ giơ cẳng chân trái cho Hứa Tư:
    - Lát nữa làm sao em tắm?

    - Một ngày không tắm chết ai?
    Vãn Tình khẽ vỗ lên cẳng chân trái của Trương Khác một cái:
    - Trên người em có bẩn có hôi, đối với hai chị cũng không có ảnh hưởng gì? Em cứ nghĩ làm sao ngày mai ra ngoài gặp người ta đi. À, nghe nói hồi trước em từ trong phòng Lý Hinh Dư đi ra cũng mặt mũi bầm dập, nghe nói tình huống còn thê thảm hơn lúc này, chắc không phải mưu đồ còn xấu xa hơn lần này đấy chứ?

    Hứa Tư ngoảnh mặt đi cười, cô cười đến đỏ mặt. Sau đó Hứa Tư chạy xuống lầu lấy khăn chống thấm nước buộc vào cẳng chân Trương Khác để tránh vào nước:
    - Như vậy thì không cần sợ thấm nước nữa rồi, cậu đừng gội đầu trước, đợi lát nữa chị giúp cậu tắm...

    Nếu như chỉ có Vãn Tình hoặc là chỉ có Hứa Tư, Trương Khác cũng có thể mặt dày bảo họ tắm giúp mình, đáng tiếc hai nữ nhân ở cùng nhau, Trương Khác chỉ có thể ôm cẳng chân bị thương vào phòng tắm.

    Tắm qua loa, tuy nói tắm không gội đầu không có gì đáng kể, nhưng cho dù đầu không bị thương, Trương Khác cũng sẽ không cự tuyệt Hứa Tư giúp y gội đầu —— đáng tiếc chỉ tắm có một mình.

    Tắm xong, Vãn Tình cùng Hứa Tư muốn đuổi Trương Khác xuống dưới lầu. Trương Khác đưa chân cản không cho họ đóng cửa, tươi cười nói:
    - Cùng nhau trò chuyện đi, vết thương hơi đau, cũng ngủ không được —— để em trải chăn nằm dưới đất, tốt nhất trải dày một chút, em sợ sàn nhà cứng quá.

    Vãn Tình, Hứa Tư cũng đâu nhẫn tâm đuổi y xuống lầu, bèn giúp y trải chăn lên sàn nhà cạnh giường. Lúc đầu Trương Khác cũng thành thật, ngủ ở trên sàn nhà. Vãn Tình cùng Hứa Tư ngủ trên giường, tắt đèn rồi, ánh trăng từ cửa sổ hắt vào, gian phòng giống như bị thấm trong nước trở nên trong suốt.

    Trong nhất thời vẫn chưa buồn ngủ, ba người tùy ý trò chuyện, cũng nói đến Lý Hinh Dư. Vãn Tình hỏi Trương Khác:
    - Em gạt Lý Hinh Dư trốn đi, SamSung không có ai đến tìm nó sao? Hay là họ cho rằng nỗi nhục của SamSung rồi không thể xóa nhòa, cũng cam chịu rồi?

    - Sao nói là gạt được, đâu có ai hạn chế tự do của cổ.
    Trương Khác thở dài một hơi:
    - Hai chị không tin em sao?

    - Em nói dối vụng về quá. Mà cảm thấy em có nói dối, cũng sẽ không nói dối vụng về như vậy. Lạ thật đấy.
    Vãn Tình nghiêng người hẩy cánh tay Hứa Tư:
    - Em tin tiểu tử này không?

    - Em hả?

    Hứa Tư nằm sát trên mép giường nhìn Trương Khác đang ôm đầu nằm trên sàn nhà, cô có cảm giác rất kỳ lạ. Khi đêm khuya người tĩnh sẽ nghĩ đến người này, nghĩ đến khắc cốt minh tâm, nhưng loại nhớ nhung này sẽ không dây dưa làm cho sinh hoạt và công việc không thể tiếp tục. Cô cũng không muốn khống chế y, không có ý nghĩ dây dưa bên cạnh y, cho dù nghe được mấy chuyện tình yêu của y. Cô cũng không có tâm lý đố kỵ mà nữ nhân nên có. Thực sự là khó hiểu.

    Thấy được khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt thâm thúy trong suốt của y, cô có cảm giác trong suốt, giống như cuộc đời trở nên tươi đẹp. Cái này tới cùng có thể coi là loại tình cảm nào?

    Nói cảm tình nhạt sao, hai ba ngày một cuộc điện thoại như cũng đã đủ. Nhưng khi đêm khuya người tĩnh, ngoại trừ người này không ai có thể đi vào trong lòng mình. Nói cảm tình sâu đậm sao, một cuộc điện thoại nói giọng nhẹ nhàng cũng coi như đủ an ủi, lại không có tình yêu nam nữ tầm thường dây dưa không ngớt, thấy Vãn Tình đang lấy cánh tay hẩy mình, Hứa Tư thản nhiên cười:
    - Em mặc kệ tiểu tử này nói dối hay không!



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.