Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 924: Trì Tá Tú Tàng hành động



    Nguồn: vipvandan









    Trì Tá Tú Tàng sau khi tới Trung Quốc điều chỉnh sách lược thẩm thấu của xí nghiệp thành viên, đó cũng là tính toán trường kỳ của xí nghiệp Nhật Bản với Trung Quốc gây ra, trừ trực tiếp đưa thương hiệu vào Trung Quốc thì đa phần lấy cung cấp linh kiện tầm trung và thấp thẩm thấu vào thị trường Trung Quốc, đảm bảo lợi ích sản nghiệp điện tử trong nước của Nhật Bản.

    Sự tồn tại của hội xúc tiến kỹ thuật này là trở ngại cực lớn cho sách lược của Trì Tá Tú Tàng ở lĩnh vực di động.

    Căn cứ vào quan sát thời gian dài của phòng nghiên cứu kinh tế Mitsui với Cẩm Hồ ( bắt đầu từ lúc Trì Tá Tú Tàng tới TQ, do hắn đích thân thúc đẩy), Cẩm Hồ thu được lợi nhuận cực lớn từ sản phẩm điện tử của Ái Đạt và hợp tác với TI, C-Cube, nhưng không hề mù quáng mở rộng đa nguyên hóa, mà tăng cường đầu tư vào nghiên cứu, đảm bảo tiến bộ không ngừng về kỹ thuật.

    Nếu mặc thế cục này cứ vậy phát triển, sách lược thẩm thấu của Trì Tá Tú Táng ở lĩnh vực di động sẽ thất bại, tính thông dụng của kỹ thuật thông tin rất cao, nó sẽ lan dần tới lĩnh vực sản phẩm điện tử tiêu dùng khác.

    Còn một điểu nữa khiến Trì Tá Tú Tàng rất lo lắng, sau khi được Toshiba gia nhập liên minh, trận doanh của máy MP3 đã phát triển nhanh chóng.

    Tuy Cẩm Hồ chuyên môn đăng ký thương hiệu Iplayr, nhưng thị trường quen gọi nó là máy MP3 rồi.

    - Giám đốc Cát chắc biết cái này.
    Trì Tá Tú Tàng đưa ra một chiếc Iplayr mới nhất mà Toshiba sản xuất.

    Cẩm Hồ không tiêu thụ Iplayr ở trong nước, nhưng Cát Kiến Đức vẫn nhận ra được, lão ta nhận lấy cầm trên tay đánh giá, cười khẩy:
    - Đương nhiên là nhận ra, nhưng giá bán quá cao, vả lại nó phải dựa vào máy vi tính mới phổ biến được, hoàn toàn không thích hợp với thị trường trong nước, tôi chẳng hiểu sao Cẩm Hồ phát triển thứ sản phẩm này ...
    Nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Trì Tá Tú Tàng, cẩn thận hỏi:
    - Không biết lượng tiêu thụ ở nước ngoài ra sao?

    - Tổng lượng tiêu thụ trên toàn cầu nửa đầu năm chưa tới 8 vạn chiếc.
    Trí Tá Tú Tàng ưỡn thẳng lưng lên, nói:
    - Nhưng hôm qua tôi vừa mới nhận được con số mới nhất, riêng trong tháng 9 lượng Iplayr bán ra đã hơn 20 vạn chiếc rồi ...

    - Ồ!
    Cát Kiến Đức giật mình, giờ mới hiểu vì sao Trì Tá Tú Tàng lại trịnh trọng nhắc tới Cẩm Hồ như thế, lão ta cũng không phải hạng không có học vấn, biết MD được các cự đầu điện tử Nhật Bản đưa ra có lượng tiêu thụ toàn cầu mỗi tháng là 60 vạn chiếc.
    Quan trọng là MD đã có từ năm 92, mà Iplayr mới được Cẩm Hồ sản xuất thương nghiệp hóa vào đầu năm, tuy nói nhân tố quan trọng là do kỹ thuật sản phẩm MD được xí nghiệp Nhật Bản giữ kín không lộ ra ngoài, còn Cẩm Hồ ngay từ đầu đã cấp quyền sản xuất Iplayr rộng rãi trên toàn thế giới, nhưng không thể phủ nhận Iplayr có tiềm lực lớn thành sản phẩm chủ đạo của thị trường máy nghe nhạc cầm tay.

    Cát Kiến Đức cũng biết Toshiba đưa ra Iplayr của mình vào tháng 8, nhưng không ngờ sự gia nhập của Toshiba lại có tác dụng lớn như thế.

    Trừ Toshiba lấy kỹ thuật lưu trữ bán dẫn ra đổi lấy kỹ thuật hoàn chỉnh của DMP, thì chỉ có Cẩm Hồ là nắm kỹ thuật hạch tâm của nó, có nghĩa là Cẩm Hồ đang sở hữu một sản phẩm hạch tâm của thị trường toàn cầu.
    Không cần hỏi trong 20 vạn chiếc máy bán ra kia có bao nhiêu cái của Cẩm Hồ, điều đó là vô nghĩa, vì có thể khẳng định trừ Toshiba, không một xí nghiệp nào cạnh tranh được với Cẩm Hồ, mà trước khi thị trường bão hòa Toshiba có cạnh tranh với Cẩm Hồ không?
    Đáp án tất nhiên là không, có nghĩa là Cẩm Hồ có thể lấy Iplayr dựng lên hình tượng thương hiệu tính chất toàn cầu.

    Nhưng Cát Kiến Đức chẳng hề vì thế có chút tự hào thương hiệu trong nước vươn ra thế giới, ngược lại sống lưng còn có luồng hơi lạnh chạy thẳng lên đầu.

    Trì Tá Tú Tàng nhìn phản ứng của lão ta, khẽ mìm cười, lại lấy một chiếc USB mới nhất của Toshiba ra đặt lên bàn:
    - Đây là thiết bị lưu trữ tức thời, Cẩm Hồ đưa ra vào tháng 6, Toshiba có sản phẩm vào tháng 8, hiện trong nghề đánh giá rất cao về nó, đều đánh giá nó sẽ thay thế đĩa mềm trong máy tính.

    Đúng là sự thực làm người ta khó tiếp nhận, xí nghiệp chế tạo MVT dưới cờ của Hoa Hạ chỉ xếp sau Liên Tưởng, Thanh Hoa và Phương Chính ở trong nước, nên Cát Kiến Đức hiểu rõ thị trường đĩa mềm lớn thế nào, như thế chiếc USB mà Cẩm Hồ đưa ra này có tiềm lực thế nào không khó tưởng tượng.

    Cát Kiến Đức lúc này còn hoài nghi Trì Tá Tú Tàng gọi mình tới là để đùa bớn đả kích, cắn chặt răng nhìn chiếc USB chỉ bằng ngón tay giữa của người trưởng thành, không nói lời nào.

    Trì Tá Tú Tàng làm bộ làm tịch thở dài hỏi:
    - Có chuyện này tôi muốn thỉnh giáo giám đốc Cát.

    Cát Kiến Đức trả lời theo bản năng:
    - Mời nói.

    - Vì sao Cẩm Hồ lại có quan hệ mật thiết như thế với Trần gia, Mã gia, Cát gia của Indo?
    Trì Tá Tú Tàng nhìn Cát Kiến Đức chăm chú:

    - À ...
    Cát Kiến Đức không biết chút nào về nội tình chuyện này, nếu không lão ta tuyệt đối chẳng giữ bí mật cho Cẩm Hồ, dù việc này tổn hại thể diện quốc gia:
    - Tôi không rõ lắm, Cẩm Hồ có tiếp xúc với Quách gia của Malysia có lẽ là thông qua họ có được sự tín nhiệm của ba gia tộc kia.

    Trì Tá Tú Tàng hơi thất vọng:
    - Tôi và ngài Trung Thôn có kế hoạch hợp tác chiến lược toàn diện với Hoa Hạ, mức độ vượt qua bất kỳ tiền lệ nào trong việc hợp tác giữa xí nghiệp Trung Nhật trước kia. Chúng tôi sẽ thúc đẩy thành viên dưới cờ Mitsui chuyển nhượng kỹ thuật cho Hoa Hạ để Hoa Hạ có khả năng vượt qua Cẩm Hồ một cách toàn diện ...Hoa Hạ cần gì cứ đưa ra danh sách.

    Lời này làm Cát Kiến Đức hưng phấn vô cùng, không ngờ đêm khuya còn nghe được tin tức làm người ta kích động như thế, thầm nghĩ :" Tên Trì Tá Tú Tàng này bị nữ sắc che mờ mắt rồi." Nhớ tới dung nhan tuyệt thế của Lý Hinh Dư, đúng là có thể khiến hắn thù Trương Khác tới tận xương tủy.

    Lại trò chuyện thêm chốc lát, Cát Kiến Đức cáo từ rời đi, thư ký của Trì Tá Tú Tàng đi tới, vứt cốc trà của Cát Kiến Đức đi.

    Trung Thôn Dụ Chi cứ chăm chú phà trà, nhấm nháp, lúc sau mới nói:
    - Ông ta không biết gì cả, ở Nhật Bản, kẻ như thế không đủ tư cách quản lý xĩ nghiệp lớn như thế này.

    - Ngài ở đây bao năm còn không hiểu ở Trung Quốc biết làm người còn quan trọng hơn biết làm việc.
    Trì Tá Tú Tàng miệng tuy cười, nhưng lo lắng trên mặt chưa tiêu tan:
    - Người trong nước cũng cũng không tin mảnh đất Trung Quốc lại có thể sản sinh ra xí nghiệp lớn như thế phải không?

    Trung Thôn Dụ Chi cười xấu hổ, tháng trước Trì Tá Tú Tàng tới tìm ông ta trao đổi việc đầu tư vào Khoa Vương, ông ta còn nghi vấn, giờ mới phát hiện ra chỉ đầu tư nâng đỡ Khoa Vương với quy mô này là chưa đủ.

    Đầu tháng chín, Trì Tá Tú Tàng nhìn thấy Trương Khác và Lý Hinh Dư nửa khỏa thân ở cùng một phòng, khi đó hắn chỉ hận không thể bóp chết Trương Khác ngay tại chỗ, chính vì phải chôn sâu oán hận trong tim, hắn mới chính thức coi trọng Cẩm Hồ, điều động ban tình báo của Mitsui tìm kiếm tất cả mọi thứ liên quan tới Cẩm Hồ, đồng thời thành lập cơ cấu chuyên theo dõi Cẩm Hồ.

    Càng nghiên cứu sâu, Trì Tá Tú Tàng càng nhận ra Cẩm Hồ không đơn giản, khi hắn có được tư liệu cực kỳ hữu hạn về thương vụ Cẩm Hồ, biết được việc Cẩm Hồ chủ đạo việc xây cảng đảo Đông Sơn, cùng năm 12% khoàng nghiệp Hoa Hi đang chỉnh hợp tài nguyên đất hiếm tản mác ở Trung Quộc, hắn nhận ra đó chỉ là bước đầu tiên cho dã tâm cực lớn của Cẩm Hồ.

    Cẩm Hồ cứ phát triển theo cách cục này dứt khoát sẽ gây tổn hại cho lợi ích của Mitsui.

    Đứng sau dã tâm của Cẩm Hồ là sự ủng hộ kiên định của tư bản người Hoa ĐNÁ, cũng là điều Trì Tá Tú Tàng nghĩ mãi không ra, nhưng hắn biết Mitsui cần có càng nhiều bố cục nhắm vào Cẩm Hồ hơn nữa, đây không còn chỉ là ân oán cá nhân, Khoa Vương tất nhiên là một mắt xích trong kế hoạch của hắn.


     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 925: Quý nhân tới.



    Nguồn: vipvandan









    Trương Khác chẳng bận tâm tới chi tiết của kế hoạch "trăm thành trăm hiệu", buổi tối y cùng Diệp Kiến Bân ăn cơm với đám Tống Bồi Minh, Lục Dật Quang, ăn tối xong cùng tới công trường xem kiến thiết khu thành phố mới, không hề biết rằng lúc này Trì Tá Tú Tàng đang nghiêm túc hành động nhắm vào Cẩm Hồ.

    Lục Dật Quang có thể gọi là nguyên lão ba triều của Hải Châu rồi, từ khi Đinh Hướng Sơn làm bí thư thành ủy thì ông ta đã là phó bí thư thành ủy, rồi tiếp đó Chu Phú Minh, Đường Học Khiêm nối nhau lên làm bí thư thành ủy, ông ta không có cơ hội chấp chính, nói ra ông ta bị liên lụy từ vụ án của Đinh Hướng Sơn.

    Trương Khác không rõ trong lòng Lục Dật Quang có oán hận hay không, nhưng y tin Lục Dật Quang nhìn rõ được tình thế, mà chú y lại có quan hệ không tệ với Lục Dật Quang, nên có cơ hội cũng nên thân cận thêm, xa lánh dễ gây oán giận.

    Tống Bồi Minh hỏi Trương Khác:
    - Đêm cậu không ở lại Hải Châu à?

    - Tôi và anh Diệp đều là người có thể thức đêm không thể dậy sớm được.
    Trương Khác lắc đầu:
    - So với việc sáng sớm mai dậy đi Tân Đình, chẳng bằng đi ban đêm, sáng thong thả bàn việc, không cần cả ngày ngủ gà ngủ gật.

    - Vậy bí thư Lục về nghỉ trước đi, tôi tiễn các cậu ấy ra phà.

    - Tôi cũng là người thức đêm được, chúng ta cùng ra phà...
    Lục Dật Quang tính ra ngang bối phận với Đường Học Khiêm, Trương Tri Hành không cần đi đưa chân Trương Khác, nhưng hiện Cẩm Hồ hiện phải ngẩng đầu nhìn rồi, tiến chân ra phà có là gì đâu.

    Bến phà phía nam trấn Ích Long ban đêm vẫn hoạt động như thường, người qua sông không nhiều, chẳng cần phải xếp hàng, chỉ đi 20 phút là đã tới huyện Bắc Hà phía bắc Tân Đình, Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ đã ở bến phà bên kia đón tiếp đám Trương Khác.
    Trương Tri Phi và Lương Quân cũng ở Tân Đình, vốn họ không cần đón Trương Khác, nhưng Đậu Duy Đào đã tới, bọn họ không thể không theo.

    Kiếp trước do công việc, Trương Khác tới Tân Đình không phải là ít, người khác thì nghĩ y lần đầu tiên tới đây.

    Trương Tri Phi không ngờ phải bồi tiếp Đậu Duy Đào ra bến phà uống gió lạnh, y phục mỏng manh, đứng trên bến phà trống trải, bị gió thổi run cẩm cập, thấy Trương Khác và Diệp Kiến Bân xuống phà, đi tới xoa tay hỏi:
    - Sao đêm không ở lại Hải Châu.

    Hai ngày vừa rồi Hứa Tư có việc rời Hải Châu, Trương Khác không thể để Diệp Kiến Bân biết ban đêm y mò tới nhà Tạ Vãn Tình, cho nên chẳng thà đi ngay trong đêm, tất cả mọi lời giải thích đều là "bố láo" hết:
    - Hình trình eo hẹp quá, cháu chỉ có thể ở lại Tân Đình hai ngày nên cháu tới sớm để nắm bắt thêm tình hình ...
    Rồi tới bắt tay những người khác:
    - Bí thư Đậu, thị trường Đào, biết thế tôi không ở bên kia nói chuyện nhiều như thế, hại hai vị lãnh đạo phải đợi lâu.

    - Khác thiếu gia và giám đốc Diệp là khách quý mà, thị trưởng Diêu hôm nay lên tỉnh, nếu không cũng tới đón mọi người.
    Đậu Duy Đào mời đám Trương Khác lên bờ, đội xe nghênh tiếp của thành phố xếp hàng trên đó:
    - Điều kiện của Tân Đình không bằng Hải Châu, chúng tôi chỉ có biểu lộ thành ý thế này thôi.

    Ban đêm gió sông hơi lạnh, Trương Mai mặc chiếc áo gió mỏng, dưới ánh đèn phong thư tha thướt, lông mi trang điểm tỉ mỉ môi tô son đỏ chót , mặc một chiếc áo bó sát, trước ngực lộ ra một vùng lớn da thịt tuyết trắng, chiếc áo gió chỉ che tới gối, chiếc tất màu đen nối liền chiếc giày cao gót khiến cặp chân càng thêm thon thả, tràn ngập vẻ hấp dẫn thần bí.
    Cô giái tên Cao Đình xuất hiện hai lần thì lần này lại không xuất hiện, còn có cả hai khuôn mặt lạ, Đậu Duy Đào không có ý giới thiệu, chắc là nhân viên công tác.

    Lên bờ rồi mới biết phía Tân Đình vì đón tiếp bọn họ đã đóng cửa bến phà, cả đoàn người muốn qua sông ban đêm phải đợi bên ngoài, hơn mười ảnh sát duy trì trật tự, còn có một đám quan viên y phục đường hoàng xếp hàng đứng chờ, Trương Khác không ngờ Đậu Duy Đào làm ra thế trận lớn như thế, may là ông ta còn biết thói quen của y, không kéo cả đại đội phóng viên tới, Trương Khác dám chắc ông ta muốn thế lắm.

    Uy phong thật, Trương Khác thản nhiên thừa nhận, nhưng y biết những người lỡ phà qua sông trong bụng hoàn toàn không dành cho bọn họ lời nào tốt đẹp.

    Đào Thư Nghệ thấy Trương Khác và Diệp Kiến Bân nhìn đám quan viên trên bờ, giải thích:
    - Bí thư Đậu tới bến phà đón mọi người, chẳng hiểu sao phía huyện Bắc Hà biết được, nên họ kéo tới góp vui.

    Trương Khác khẽ gật đầu, y cũng chẳng cảm thấy gì.

    Đậu Duy Đào ra chỉ thị:
    - Thị trưởng Đào, bảo đồng chí Điền Mưu Đông đi cùng chúng ta, không còn sớm nữa, để các đồng chí khác giải tán đi, có chuyện gì mai hẳng nói.

    Điền Mưu Đông là bí thư huyện ủy Bắc Hà, Diệp Kiến Bân đã gặp rồi, Trương Khác thì chưa nhưng cũng biết.

    Cho dù không có kinh nghiệm kiếp trước, Trương Khác sao có thể không nghiên cứu nhân sự huyện Bắc Hà cho được.

    Trương Mai nghe vậy chạy đi trước truyền đạt chỉ thị, Trương Khác và Đậu Duy Đào đứng trước xe trò chuyện, một lúc sau một nam tử chừng 38 tuổi da đen đúa theo Trương Mai đi tới, hắn ta cao bằng Trương Mai có đi giày cao gót, vóc dáng chắc khỏe, mang tới cho người ta cảm giác trầm ổn, chưa tới 40 tuổi đã thành người đứng đầu một huyện có thể coi là thành công trên quan trường rồi.
    Trong tay Trương Khác sớm có tư liệu về hắn, Diệp Kiến Bân và chú y đều tiếp xúc qua, đánh giá cơ bản là khẳng định.

    Diệp Kiến Bân gật đầu chào:
    - Bí thư Điền, tôi lại tới làm phiền rồi.

    - Giám đốc Diệp nói gì thế, tôi chỉ sợ các anh không tới ...
    Điền Mưu Đông cười ha hả, ánh mắt nhiệt tình nhìn sang phía Trương Khác, nhưng không ai giới thiệu nên không dám tùy tiện đưa tay ra.

    Trương Khác không cần người khác giới thiệu, chủ động đưa tay ra nói:
    - Làm phiền bí thư Điền phải đợi lâu rồi, sau này còn làm phiền bí thư nhiều hơn, mong bí thư không thoái thác.

    Điền Mưu Đông chỉ sợ không có việc gì phiền tới hắn, nghe Trương Khác nói vậy trong lòng rất cao hứng, lại lo Trương Khác chỉ nói lời khách sáo.

    Đám Trương Khác có ba chiếc xe theo qua sông, vì biểu thị tôn trọng, y và Diệp Kiến Bân ngồi vào chiếc Audi cũ của Đậu Duy Đào, y chẳng còn nhận ra được là xe sản xuất năm nào, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lương Quân vào chiếc Mercedes của hắn.

    Xe đi tới thẳng nhà chiêu đãi chính phủ trấn Đông Sơn, đám Đậu Duy Đào không thể về khuya thế này, đêm cũng ở lại nhà khách luôn, tuy không hề có báo trước, nhưng phía bên Tân Đình đều chuẩn bị chu toàn cả rồi.

    Xe tới nhà khách Đông Sơn, trừ Triệu Bằng, Đàm Thiên ra ở cổng còn có cả một đống người nghênh tiếp, trong đó có mấy người xuất hiện ở bến phà, Đậu Duy Đào bảo bọn họ giải tán, nhưng bọn họ không về nhà.

    Trong đám đông đó Trương Khác nhìn thấy một người quen, còn định mai kiếm cơ hội tìm ông ta, không ngờ tối nay đã gặp được rồi.

    - Phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ Mông Học Khánh có ở đây không?
    Trương Khác quay đầu lại hỏi Điền Mưu Đông.

    Mông Học Khánh là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới ở huyện Bắc Hà, Điền Mưu Đông có biết nhưng không thân thuộc, đó là thư ký của huyện trưởng tiền nhiệm, trước khi huyện trưởng đó điều đi được nâng nâng lên cấp phó khoa, nhưng huyện trưởng hiện giờ có mâu thuẫn rất sâu với huyện trưởng tiền nhiệm, nên Mông Học Khánh được cho an nhàn tới tận bây giờ, không còn làm phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ nữa, tới nhà khách Đông sơn làm phó giám đốc.

    Điền Mưu Đông hơi nghi hoặc, nếu Trương Khác biết Mông Học Khánh thì phải biết tình cảnh của ông ta lúc này chứ, nhưng Điền Mưu Đông chưa ngủ tới mức đi hỏi câu này, vẫy tay gọi Mông Học Khánh tới.


     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 926: Mông Học Khánh.



    Nguồn: vipvandan









    Mông Học Khánh thấy Điền Mưu Đông vây tay gọi mình, trước tiên ông ta nhìn ngó xung quanh, thấy người bên cạnh cũng không hiểu ra sao, mới đoán là gọi mình, còn chưa nhúc nhích thì Trương Hán Tuyền đã tinh mắt đã giành nói trước:
    - Giám đốc Mông, đi kiếm tra xem phòng ốc an bài cho khách còn vấn đề gì không, bí thư Điền có sai bảo gì để tôi làm là được.

    - À...
    Mông Học Khánh chỉ nghĩ Điền Mưu Đông có việc sai bảo mình, tuy là cơ hội hiếm có, thậm chí có thể lộ diện trước mặt bí thư thành ủy, nhưng Trương Hán Tuyền muốn tranh, ông ta chẳng thể làm gì, đành lùi lại đi về đằng sau.

    - Chú Mông.

    Nghe thấy có người gọi, Mông Học Khánh quay đầu nhìn, thấy ba người Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ, Điền Trung Mưu vây quanh một thanh niên, thanh niên đó đang vẫy tay gọi mình :" Mình lấy đâu ra một đứa cháu như thế? Không phải là nhầm lẫn chứ?"
    Nhưng trong chớp đó tất cả ánh mắt những người đứng ở cổng nhà khách đều đổ dồn vào mình, nhất là ánh mắt kinh hãi của Trương Hán Tuyền làm ông ta cảm thấy hết sức dễ chịu.

    Trương Khác mỉm cười nhìn Mông Học Khánh hoang mang đi tới.

    Trương Tri Phi cũng rất ngạc nhiên, ông ta chưa bao giờ nghe cháu mình nói tới có người quen ở Tân Đình, hai tháng qua ông ta ở nhà khách Đông Sơn mấy lần, cũng có gặp Mông Học Khánh, nhưng chưa nói chuyện bao giờ:
    - Sao cháu có người quen ở đây?

    - Sao cháu lại không thể có người quen ở đây?
    Trương Khác lắc đầu hỏi lại.

    - Mông Nhạc là người Tân Đình, anh hỏi xem ông ấy có quen Mông Nhạc không?
    Diệp Kiến Bân chưa hỏi, Triệu Bằng đứng bên cạnh đã hỏi trước:

    Mông Nhạc và Đỗ Phi lập nên Sáng Vực đã được hơn một năm rồi, Diệp Kiến Bân và Trương Tri Phi đều biết Mông Nhạc, còn Triệu Bằng trước kia làm giám đốc phòng hành chính Vườn Sồi, không khác gì tổng quản hậu cần của Trương Khác, đương nhiên biết Trương Khác lúc rảnh rồi đều chơi cùng đám Đỗ Phi, Mông Nhạc.
    Với thân phận của Trương Khác hiện nay, có được hai người bạn thân thiết như vậy rất hiếm có, vả lại Mông Nhạc cũng đáng để người ta tán thưởng.

    Nhìn kỹ thì Mông Học Khánh tuổi trung niên, mặt gày gò anh tuấn, khóe mắt, giữa mày đều có nếp nhăn dày, Triệu Bằng hỏi:
    - Giám đốc Mông có biết Mông Nhạc không?

    - À...
    Mông Học Khánh hơi sửng sốt, thầm nghĩ thì ra là người quen của thằng bé Mông Nhạc, không biết cậu thanh niên có thân phận gì, Triệu Bằng thì mượn nhà khác Đông Sơn để làm việc một thời gian rồi, coi như là quen biết, đứng lại hỏi:
    - Mông Nhạc là con trai tôi, sao giám đốc Triệu quen thằng bé đó?

    Triệu Bằng mỉm cười hỏi:
    - Mông Nhạc có kể với giám đốc Mông chuyện ở ĐH Đông Hải không?

    Mông Học Khánh cẩn thận nhìn quanh, tuy đám Đậu Duy Đào mặt có vẻ kinh ngạc, nhưng mặt đầu mang nụ cười, nghĩ chắc không phải chuyện xấu:
    - Thằng bé đó cho rằng cánh cứng rồi, muốn bay một mình, sau khi lên đại học có chuyện gì cũng chẳng trao đổi với tôi ... Lúc chồng góa con côi mà chẳng nương tựa vào nhau.

    Triệu Bằng không biết mẹ Mông Nhạc đã mất, lúc này không tiện hỏi kỹ, quay đầu lại nhìn Trương Khác, chuyện để y xử lý thì hơn.

    Trương Khác đi tới cười nói:
    - Chú Mông, cháu là Trương Khác, không biết Mông Nhạc có nhắc tới với chú không, chú gọi điện bảo anh ấy về một chuyến đi, anh ấy luôn nói đồ biển Hải Châu không ngon bằng Tân Đình, lần này cháu đặc biệt tới Tân Đình đợi anh ấy mời.
    Rồi quay sang giải thích với đám Đậu Duy Đào:
    - Chú Mông là cha một người bạn tốt của tôi ...

    Mông Học Khánh nheo mắt nhìn y, khi xe đỗ trước cổng nhà khách, nếu thanh niên này xuống xe chậm thêm mấy giây, cảm giác Đào Thư Nghệ sẽ mở cửa xe giúp y, như vậy thân phận của y không đơn giản :" Cho dù công tử của bí thư tỉnh ủy cũng đâu thể làm Đào Thư Nghệ hạ mình làm việc đó?"

    Thương vụ Cẩm Hồ đặt văn phòng liên lạc ở trong nhà khách Đông Sơn, phương diện huyện Bắc Hà đều do đích thân bí thư huyện ủy, huyện trưởng tiếp đãi, Mông Học Khánh không tham dự được, nhưng là phó giám đốc nhà khách ông ta cũng biết Cẩm Hồ là người khởi xướng xây cảng ở Đông Sơn, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu thanh niên này là thái tử gia của tập đoàn đó?

    - Thì ra Khác thiếu gia có người quen ở Tân Đình, vậy mà trước kia không thấy cậu nhắc tới,
    Đào Thư Nghệ thân thiết vỗ vai Mông Học Khánh:
    - Lão Mông, Khác thiếu gia là khách quý của Tân Đình, lại là bạn tốt của con trai anh, anh có thể đại biểu cho Tân Đình chiêu đãi khách quý ... Nào, chúng ta không đứng đây uống gió lạnh nữa, vào trong rồi hãy nói chứ hả?

    Trương Khác giơ di động lên:
    - Cháu gọi điện cho Mông Nhạc, chú nói chuyện với anh ấy nhé ...
    Vừa bấm điện thoại vừa cùng mọi người đi vào nhà khách.

    Không biết đám Mông Nhạc ban đêm làm gì, Trương Khác gọi hai lần mới được, không tiện trêu hắn có phải đang điên đảo loan phượng với Tịch Nhược Lâm trên núi Hợp Hoan không, bảo thẳng hắn:
    - Tôi đang ở Tân Đình này, tối nay ở lại nhà khách Đông Sơn, có nói chuyện với ba anh không?

    Mông Nhạc không tin, Trương Khác xuất quỷ nhập thần cũng không thể chạy tới nhà khách Đông Sơn, Trương Khác đưa di động cho Mông Học Khánh, để cha con bọn họ nói chuyện.

    Sự trưởng thành của mỗi người đều khó tránh khỏi ảnh hưởng của người khác, tính suốt quá quá trình trưởng thành của Trương Khác, Mông Học Khánh là một trong số những người ảnh hưởng tới y.
    Kiếp trước sau khi tốt nghiệp Trương Khác chỉ công tác ở Kiến Nghiệp một năm rồi về Hải Châu vào tập đoàn Long Dụ, Mông Nhạc không về Tân Đình mấy, còn Trương Khác thì chạy sang Tân Đình liên tục, rất thân với Mông Học Khánh, cũng học được từ ông ta không ít.

    Tính cách của Mông Nhạc tất nhiên ảnh hưởng rất sâu của cha.

    Quan trường Trung Quốc có rất nhiều người chẳng có bối cảnh gì cũng leo lên được chức vị cao, nhưng đa phần là đá lót đường cho người ta leo lên, chẳng có liên quan mấy tới học thức và năng lực, Mông Học Khánh là một trong số đó.

    Đương nhiên ông ta thất bại trên quan trường còn có nguyên nhân khách quan khác.

    Mông Học Khánh nhận lấy di động của Trương Khác, tất nhiên không thể hỏi con trai tỉ mỉ chuyện thế nào để đám Đậu Duy Đào phải chờ đợi, chỉ nói qua loa vài câu bảo con trai khách tới nhà rồi, mai mau về một chuyến, rồi trả điện thoại cho Trương Khác:
    - Thằng bé ấy nói về ngay trong đêm, ài, giờ làm gì còn xe, thế nào cũng phải tới trưa mai mới về tới nơi mời mọi người thử hải sản của Tân Đình.

    Trương Khác biết Mông Nhạc muốn về nhà ban đêm thì không thiếu cách, có điều đường cao tốc thông với Tân Đình thì chỉ có từ Huệ Sơn, thế nào thì cũng phải sáng mai mới tới nơi được.

    Cả Tân Đình chỉ có một khách sạn miễn cưỡng được tính ba sao ở trong thành phố, nhưng cũng không cần lo, vì nhà chiêu đãi chính phủ không tệ được, trừ phòng hơi hẹp một chút, nhưng trang thiết bị đều đủ, nhân viên thì có tố chất và ý thức phục vụ lãnh đạo.

    Từ nhà chính cao 8 tầng sau cổng vào, tinh hoa nhà khách Đông Sơn đều nằm ở mấy căn nhà hiện đại kiểu viên lâm đằng sau, căn nhà hai tầng an bài cho Trương Khác và Diệp Kiến Bân tất nhiên là cái tốt nhất.

    Đám Đậu Duy Đào đưa Trương Khác, Diệp Kiến Bân vào nhà, Mông Học Khánh vẫn còn chần chừ, đi theo sau Điền Mưu Đông, những người khác phải đợi ở đằng sau nữa, không được vào, Điền Mưu Đông sắp đi qua cửa thì Đào Thư Nghệ quay lại bảo:
    - Mưu Đông vào đi, bên nhà khách để lão Mông an bài, còn những người khác về nghỉ ngơi trước ...

    Đào Thư Nghệ tuy còn trẻ, nhưng là lãnh đạo cũ của huyện Bắc Hà, hắn nói thế cả huyện trưởng Lâu Kim Quý cũng không dám oán trách gì, nền cố chen vào để Đậu Duy Đào không vui càng rắc rối.

    Đào Thư Nghệ thân thiết nói với Mông Học Khánh:
    - Chuyện chiêu đãi anh và xử trưởng Trương phụ trách nhé, Mưu Đông, tôi an bài thế anh không ý kiến gì chứ hả?



     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 927: Chuyện nhà Mông Nhạc.



    Nguồn: vipvandan









    - Tôi sao dám có ý kiến gì chứ ạ?
    Điền Mưu Đông và Đào Thư Nghệ làm việc với nhau thời gian dài, khá thân thiết, để Mông Học Khánh phụ trách chiêu đãi hắn càng an tâm, ít nhất không phải nơm nớp sợ có chỗ nào chiêu đãi thiếu chu đáo.

    Trương Khác đợi Mông Học Khánh đi vào giới thiệu:
    - Chú Mông, để cháu giới thiệu cho chú, đây là chú cháu Trương Tri Phi, chỗ này có rất nhiều người người quen Mông Nhạc, đây là Diệp Kiến Bân, Triệu Bằng, Lương Quân, Đàm Thiên .... À Đàm Thiên không biết Mông Nhạc.

    - Biết chứ, đầu tháng chín tôi còn cùng ăn cơm với Mông Nhạc, Đỗ Phi đấy.
    Đàm Thiên chính chính:

    - Ồ, tôi lại không biết chuyện đó.
    Trương Khác quay sang bên cạnh:
    - Bí thư Đậu, người bạn kia của tôi chỉ e ngay ba anh ấy cũng không biết anh ấy làm gì, thị trường Đào là tiền bối của chúng tôi ở ĐH Đông Hải, có lẽ đã nghe qua công ty Sáng Vực chính là do người bạn đó của tôi cùng người bạn khác sáng lập nên ... Ngày mai tôi sẽ giới thiệu người bạn này cho mọi người làm quen.

    Nhắc tới Sáng Vực thì Đậu Duy Đào biết, ông ta có hoài báo chính trị rất lớn, chẳng quan tâm tới Mông Nhạc, nhưng quan tâm tới Đỗ Phi con trai Đỗ Tiểu Sơn, lại cùng trưởng thành với Trương Khác.
    Mông Nhạc có thể cùng Đỗ Phi sáng nghiệp, tất nhiên là nhân vật hiếm có, nghe Trương Khác nói thế ấn tượng với Mông Học Khánh tốt lên vài phần, thân thiết nói:
    - Tân Đình có nhân tài xuất sắc như thế mà lão Mông làm cha lại chẳng biết gì, hai cha con sau này phải giao lưu nhiều vào.

    Mông Học Khánh dạy con trai tinh thần độc lập từ nhỏ, thi thoảng quan tâm một chút, tình hình tỉ mỉ đúng là không hay biết gì, cười ngượng nói:
    - Thật là hổ thẹn...

    Đêm đã khuya, hàn huyên qua qua rồi đám Đậu Duy Đào cáo từ, Trương Khác cũng không giữ Mông Học Khánh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì lại.

    Diệp Kiên Bân cười hỏi:
    - Mông Nhạc chẳng nói cho cha cậu ta điều gì thì phải ... Mẹ cậu ta mất sớm à?

    - Ừm, khá sớm, tầm thời sơ trung của Mông Nhạc.
    Trương Khác nhớ lại:
    - Mông Học Khánh đợi tới khi anh ấy học cao trung mới tái hôn.

    - Chuyện bình thường thôi, có điều hình như quan hệ Mông Nhạc với cha hình như hơi lãnh đạm.

    - Cũng không thể nói là lãnh đạm, mà nên nói là không được tự nhiên.
    Trương Khác nghĩ Mông Nhạc si tình hiếm có trên đời, về sau còn nếm đủ đau khổ trên tình trường mới biết tỉnh cảm là thứ không đơn thuần:
    - Ba Mông Nhạc tái hôn với dì của anh ấy, dì anh ấy tới hơn 30 tuổi còn chưa lấy chồng, tựa hồ là vì đợi ba Mông Nhạc, tình cảm hai người nảy sinh khi dì Mông Nhạc chăm sóc chị gái mình bị bệnh, tuy trì hoãn mấy năm sau mới kết hôn, nhưng anh biết đấy chuyện này có vướng mắc người ngoài không bình luận được ... Ba Mông Nhạc vốn có cơ phát triển ở Bắc Hà, cũng vì những chuyện này làm lỡ.

    - Cháu không nói quá chứ?
    Trương Tri Phi không tin lắm.

    Diệp Kiến Bân thì lại cười lớn:
    - Thú vị đấy, có thời gian tôi phải tới bái phỏng ông ta...

    ~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

    Thấy tầng dưới có tiếng người, Trương Khác đang mơ ngủ mở mắt ra, cửa kính hơi mờ, ánh sáng trong phòng không đủ nhìn rõ đồng hỗ treo trên vách tường đối diện, nghe có cả giọng Đỗ Phi, thì ra đêm qua hắn đi cùng Mông Nhạc, cầm đồng hồ đeo tay ở đầu giường lên xem, mới có 4 giờ sáng.

    Sáng cuối thu trời hơi lạnh, Trương Khác chui trong chăn ấm ra, không thấy lạnh chỉ thấy buồn ngủ díp mắt lại, y ngủ chưa đẫy giấc, nếu chỉ có Đỗ Phi và Mông Nhạc thì y mặc xác, nhưng có cả tiếng Mông Học Khánh, mới vật lộn bò dậy rửa mặt xuống lầu.

    Tịch Nhược Lâm cũng ở dưới lầu, mặc quần bò, áo dài tay, xinh đẹp dịu dàng, nhưng trước mặt Mông Học Khánh có chút gò bó.

    Trương Khác vừa đi xuống vừa nói:
    - Sao tới cả thế, rảnh lắm à?

    - Hôm nay là thứ bảy, Tịch sư tỷ tới được, vì sao tao không tới được?
    Đỗ Phi không quên trêu ghẹo Tịch Nhược Lâm.

    Đây là lần đầu theo Mông Nhạc về quê gặp trưởng bối, Tịch Nhược Lâm mặc kệ Đỗ Phi, ngoan ngoãn giúp phục vụ trực đêm pha trà nước.

    Mông Nhạc hỏi:
    - Chắc buổi sáng cậu có an bài, buổi trưa mời cậu thử hải sản Tân Đình nhé? Chưa ngủ đủ thì cứ lên ngủ đi, tới trưa tôi gọi.

    - Bị mọi người đánh thức rồi, còn ngủ sao được nữa?
    Trương Khác lại nhìn đồng hồ theo thói quen:
    - Giờ chắc là còn kịp lúc thuyền cá ra biển hả? Chúng ta ra biển chơi đi.

    Mông Nhạc không rõ chuyện này, quay sang nhìn cha, dù sao thì cũng cần cha hắn an bài.

    Lúc này Phó Tuấn cũng tới, Trương Khác bảo hắn:
    - Anh đi hỏi anh Diệp, chúng tôi theo thuyền cá ra biển, anh ấy có muốn đi cùng không?

    Phó Tuấn nhắc:
    - Bí thư Đậu hôm qua ở trong nhà khách, còn chưa đi.

    Trương khác sáng sớm theo thuyền cá ra biển, có thể về trước trưa hay không rất khó nói, bỏ Đậu Duy Đào qua một bên tựa hồ không thích hợp lắm.

    Trương Khác lắc đầu nói:
    - Trước khi tôi tới vốn không định kinh động nhiều người như vậy rồi, trước khi đi anh gọi điện báo với bí thư Đậu một tiếng là được, nói chúng ta ra biển đánh cá mời họ ... Vả lại anh Diệp chắc gì đã bò được khỏi giường theo chúng ta.

    Mông Học Khánh gật đầu:
    - Để tôi đi hỏi, thuyền cá giờ này gần như ra biển hết rồi, tôi không dám đảm bảo.
    Không nói gì thêm, gọi Mông Nhạc theo cùng.

    Đi ra ngoài, Mông Học Khánh không đi tới cổng mà rẽ sang phía bắc.

    - Ba không đi liên hệ với thuyền cá à, sao lại rẽ vào đây?
    Mông Nhạc hỏi:

    - Con coi ba là bí thư huyện ủy hay sao mà muốn thuyền có thuyền.
    Mông Học Khánh không dừng bước:
    - Cậu bạn đó thân phận ra sao?

    - Cậu ta không giới thiệu tên à?

    - Trương Tri Phi và Diệp Kiến Bân thì ba biết, trong huyện đang đồn đại thương vụ Cẩm Hồ muốn mua nhà máy đóng thuyền và nhà máy sắt thép, chuyện cụ thể thế nào ba làm sao biết được.

    - Con cũng không biết, nếu ba tò mò thì con hỏi cho.

    Mông Học Khánh nhìn con trai, từ kỷ nghỉ hè năm ngoái tới giờ Mông Nhạc không về nhà, đã hơn một năm cha con không gặp nhau rồi, không cao lên, nhưng trông chững chạc hơn nhiều, chắc một năm qua xảy ra nhiều chuyện không ngờ, ông ta chỉ lắc đầu, muốn biết cũng không cần vội.

    Mông Học Khánh đi tới một tòa tiểu lâu phía bắc nhà khác, tìm phục vụ trực đêm hỏi:
    - Bí thư Điền ở phòng nào?

    - Học Khánh, sớm thế này đã có chuyện gì vậy?
    Cha con Mông Học Khánh theo phục vụ còn chưa tới trước phòng Điền Mưu Đông thì thấy Điền Mưu Đông mở cửa phòng mặc áo ngủ đi ra.

    - Bí thư Điền, đây là con tôi Mông Nhạc, nó từ Kiến Nghiệp về đêm qua.

    - Ồ, đúng là tuổi trẻ tài cao, bí thư Đậu còn nói muốn gặp cậu đấy.
    Điền Mưu Đông liếc nhìn Mông Nhạc, cười ôn hòa, hắn biết Mông Học Khánh sáng sớm tới đây chẳng phải giới thiệu con trai mình.

    - Đám Trương Khác muốn ra biển chơi, sợ không thể về trước buổi trưa được.
    Mông Học Khánh cẩn thận nói:

    Đề xuất yêu câu này là hơi chút thất lễ, dù sao đám Đậu Duy Đào tới đây là vì y và Diệp Kiến Bân, y lại muốn ra biển chơi, không coi Đậu Duy Đào ra gì sao? Trương Khác lại còn như vô ý kéo cả ông ta vào, Mông Học Khánh không dám tự quyết, không dám phán đoán, nên mới tới xem phản ứng của Điền Mưu Đông.

    Điền Mưu Đông nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói:
    - Thuyền cá lúc này chắc đang ra biển, anh lấy danh nghĩa của tôi liên hệ với công ty ngư nghiệp huyện, bảo bọn họ để lại chiếc thuyền cá tốt nhất ở cửa cảng đợi lệnh, cho dù có ra biển rồi cũng phải gọi lại cho tôi, điều kiện trên thuyền cá rất kém, nhà khách phải chuẩn bị thêm, chuyện an toàn, bảo công ty ngư nghiệp phải đặc biệt chú ý ... Tôi đi tìm bí thư Đậu đây.

    Mông Học Khánh ra phòng trực gọi thông báo cho cho công ty ngư nghiệp, lúc này Điền Mưu Đông thay y phục xong đi, nhận lấy điện thoại nói:
    - Tôi là Điền Mưu Đông, đồng chí là .. Phải, phía đồng chí phải làm gì đều sẽ do giám đốc Mông an bài .
    Rồi trà điện thoại cho Mông Học Khánh, đi tìm Đậu Duy Đào.



     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 928: Ra khơi.



    Nguồn: vipvandan









    Có câu này của Điền Mưu Đông, Mông Học Khánh làm việc tiện hơn nhiều, không cần lãng phí thời gian giải thích.

    Mông Học Khánh không vội đi, mà đứng đợi xin chỉ thị tiếp theo của Điền Mưu Đông, chống cằm suy nghĩ xem nhà khác phải chuẩn bị gì, dù sao điều kiện trên thuyền rất kém, cuối thu gió biển lại to.

    Mông Nhạc thấy thế bật cười:
    - Cần gì bày ra vẻ nghiêm túc thế ạ.

    Thấy xung quanh không có ai, Mông Học Khánh bợp tai con trai, áp giọng xuống nói:
    - Không phải vấn đề Trương Khác có so đo không, mà một số chuyện phải đề Điền Mưu Đông nhìn thấy, con tưởng ba con sống dễ dàng lắm à.
    Rồi thở dài:
    - Đứa bạn này của con không đơn giản.

    Mông Nhạc đùa:
    - Ba có muốn "cha sang nhờ con" không?

    - Con chừng này tuổi, nếu học thói a dua xu nịnh thì sao kết bạn được với thứ ra gì?
    Mông Học Khánh lại bợp tai con một phát nữa:
    - Làm việc phải biết nặng nhẹ, làm bạn, càng phải biết chừng mực, "cha sang nhờ con" cái gì, con tưởng ba chưa nhìn thấu à?

    Mông Nhạc gãi đầu:
    - Đỗ Phi đi theo chơi, còn Trương Khác lần này tới Tân Đình không đơn giản, trò này chắc cũng nằm trong dụng ý của cậu ta, ba không muốn biết thì thôi vậy.

    - Ba có biết hay không cũng không sao, ba cần làm tốt việc của ba là được rồi.
    Mông Học Khánh cười hăng hắc:
    - Cô bé Tịch Nhược Lâm kia là sao, cái này thì ba muốn biết đấy.

    Một lúc sau Điền Mưu Đông quay lại nói:
    - Học Khánh, anh đi cùng bọn họ ra biển đi, mọi việc anh phụ trách, nhớ mang di động, có việc gì liên hệ ngay với tôi ... Anh biết số di động của tôi rồi chứ?

    - Vâng, tôi biết.
    Mông Học Khánh đáp lời rồi cùng con trai ra ngoài, ông ta không có di động, có điều giám đốc nhà khách Trương Hán Tuyền có một cái, còn có một cái nữa do mấy phó giám đốc dùng chung, lúc này cho Trương Hán Tuyền hai lá gan cũng không dám ngăn ông ta dùng chiếc di động kia.

    Điền Mưu Đông dặn Mông Học Khánh một câu rồi quay lại phòng Đậu Duy Đào, lúc vào phòng thấy Đậu Duy Đào đang nhìn hai cha con Mông Học Khánh rời đi.

    - Thư Nghệ, anh từng ở Bắc Hà công tác, ấn tượng về Mông Học Khánh ra sao? Ông ta 50 chưa? Chắc chỉ là cấp phó khoa?

    - Mông Học Khánh nhìn có vẻ già, thực ra mới 44.
    Điện Mưu Đông trả lời, hôm qua hắn còn chuyên môn sai người tìm hiểu về Mông Học Khánh, sợ Đào Thư Nghệ không biết, trả lời thay:
    - Đã lên cấp phó mười năm, đây là do sơ xuất của tôi, không ý thức được năng lực của đồng chí ấy.

    Điền Mưu Đông năm ngoái mới lên làm bí thư huyện ủy, còn Mông Học Khánh bị đá sang bên lề đã mười năm rồi, Đậu Duy Đào đương nhiên không có ý trách hắn, cũng chẳng có ý đòi lại công bằng cho Mông Học Khánh.

    Các thành phố ven biển đều muốn phát triển sản nghiệp cửa cảng, nhưng tài lực cùng kinh tế Tân Đỉnh chỉ có thể dựa vào cảng Lữ Dương, song cảng Lữ Dương không ở đường biển nước sâu, không có chỗ neo đậu cho thuyền trên vạn tấn.

    Đám Trương Khác lái xe tới cảng Lữ Dương lên thuyền cá thì bầu trời mới hửng sáng, nơi trời đất nối liền vẫn còn mảng mây đen kịt.

    Chiếc thuyền "Tinh Không" không hề nồng nặc mùi cá tính như trong tưởng tượng, chắc là đã tẩy rửa khẩn cấp trước khi bọn họ tới, Trương Khác cũng chẳng có sở thích quái dị muốn lên thuyền cá ra biển thật.
    Trên thuyền có chuẩn bị mấy bộ cần câu cho bọn họ giải trí, mặc dù không có kinh nghiệm câu cá biển, nhưng có thủy thủ trên thuyền giúp đỡ, kiếm được ít hải sản không thành vấn đề.

    Trương Khác đương nhiên không thuần túy ra biển để chơi, thuyền vừa xuất phát là hướng thẳng tới đảo Đông Sơn.

    Đảo Đông Sơn là chỉ một quần đảo ở vùng biển Đông Hải, có hai hòn đảo chủ yếu là đảo Đại Đông Sơn và đảo Tiểu Đông Sơn, cách bờ biển 5 km.

    Trương Khác đứng ở mạn thuyền dõi mắt nhìn ra xa, trên tay còn có một tấm bàn đồ, Mông Học Khánh chuẩn bị đồ ăn sáng xong, đi tới mới Trương Khác và nhóm Phó Tuấn ăn sáng, thấy tấm bản đồ trong tay Trương Khác là một cửa cảng hiện đại hóa, lại nhìn quần đảo Đông Sơn trước mắt, trừ cây cối xanh rì thì không có gì, tặc lưỡi nói:
    - Đây chính là là dáng vẻ tương lai của cảng Đông Sơn sao?

    - Vâng.
    Trương Khác đưa tấm bản đồ màu cho Mông Học Khánh, cười chỉ bàn đồ:
    - Đây là vùng biển giữa Tiểu Đông Sơn và Đại Đông Sơn, bến tàu sẽ chính đặt ở đây ... Nghe nói trước kia chú Mông làm phó chủ nhiệm băn phòng huyện ủy còn có một thời làm chủ nhiệm văn phòng xây cảng đảo.

    - Đó là chuyện năm 93 rồi, khi ấy phó thủ tướng Uông Tĩnh Hàm tới Đông Sơn thị sát, rất có hứng thú với chuyện xây cảng ở đảo Đông Sơn, tích cực thúc đẩy việc này, lúc ấy mọi người đều cho rằng chuyến này chuyện sẽ thành, ai nấy đều hưng phán, không ngờ gặp đúng lúc TW thu hẹp ngân sách, giảm nhiệt kinh tế, thế là công trình này bị chặt, kéo dài tới tận ngày nay.
    Mông Học Khánh lắc đầu cười:
    - Hiện văn phòng xây cảng đảo chỉ là nơi thanh nhàn.

    Chuyện xây cảng hiện lại nóng lên, nơi thanh nhàn trước kia hiện trở nên quan trọng, Mông Học Khanh nói thế chỉ là nhắc nhân viên nhàn nhã trong đó không dùng được, chẳng qua một số lớn không tiện nói mà thôi.

    Trương Khác và Mông Học Khánh ra boong tàu đằng sau ăn sáng, tới gần nghe thấy Mông Nhạc đang ba hoa lịch sử của đảo Đông Sơn với Tịch Nhược Lâm.

    Diệp Kiến Bân thì ngồi trên ghế, một tay cầm bánh mì, một tay cầm cần câu, tuy không có kinh nghiệm gì, nhưng tỏ ra rất hưởng thụ lạc thú câu cá, còn không ngừng rải vụn bánh mì xuống biển, thấy Trương Khác đi tới, vênh mặt hất hàm bảo y nhìn xô cá bên cạnh.

    Trương Khác thò đầu nhìn, thấy mấy con cá kỳ lạ không rõ tên mang đốm đen bơi đi bơi lại, đều cùng một loại cá, nói không chừng thuyền đỗ ở phạm vi đàn cá rồi, lo lắng hỏi:
    - Loại cá này ăn vào không sao chứ?

    - Đến lúc hấp lên cậu đừng đụng đũa vào là được, giám đốc Cty ngư nghiệp vừa nói loại cá này hấp là ngon nhất đấy.
    Diệp Kiến Bân đắc ý nói, chỉ Đỗ Phi ở xa:
    - Thằng nhóc đó ngồi chỗ này với tối nửa ngày không câu được con nào nên tự ti trốn ra đó. Trưa định thế nào? Về cảng Lữ Dương hay ở lại đây.

    - Chú Mông, chú quyết định đi.
    Trương Khác quay đầu sang, gió biển man mát thổi qua hết sức dễ chịu:
    - Lúc này ở trên biển thật là thích.

    - Đợi xây cảng xong, tôi sẽ thành lập một clb du thuyền, tôi khảo sát rồi, đặt ở Đông Sa, nơi đó cả cát lẫn chất nước đều rất tốt, còn tránh được tuyến đường biển tấp nập sau này, chúng ta qua đó xem không?
    Diệp Kiến Bân nhiệt tình nói:

    Trương Khác hỏi:
    - Thế này liệu có phải thiếu trách nhiệm?

    - Người chăm chỉ ở trên bờ cả rồi, chúng ra biển là để chơi.
    Diệp Kiến Bân cười ha hả, chỉ Mông Nhạc, Đỗ Phi:
    - Cậu hỏi xem bọn họ có muốn đi không?

    - Công ty du lịch huyện có đặt một chỗ trú chân ở Đông Sa, tuy chẳng ai tới nhưng trang thiết bị đủ cả, chỉ cần thông báo bọn họ chuẩn bị thì vẫn kịp bữa trưa.
    Mông Học Khánh cẩn thận hỏi:
    - Có cần thông báo với bí thư Đậu một tiếng không?

    - Công ty du lịch có chỗ trú chân ở đó à? Vậy mà tôi không biết, xem ra phải mau chóng đăng ký một công ty du lịch mua lấy công ty này.
    Diệp Kiến Bân chỉ quan tâm tới cái thế ngoại đào viên của mình:
    - Cùng đi nào, cứ lấy cá hôm nay tôi câu được ra mời các lãnh đạo Tân Đình.

    - Thôi đi ạ, cái thuyền này đỗ ở đây phải tổn thất bao nhiêu tiền? Anh có câu cá gãy tay cũng không bù lại nổi đâu.
    Trương Khác cẩm lấy cái bánh mỳ đã khô cứng, ngồi nhìn Diệp Kiến Bân câu cá.
    Mông Học Khánh qua một bên gọi điện cho Điền Mưu Đông, đồng thời an bài cơm trưa ở Đông Sa.



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.