Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 929: Quan viên uống xuân dược.



    Nguồn: vipvandan









    Đông Sa là hòn đảo nhỏ nằm phía đông nam Tiểu Đông Sơn, phía bắc đảo có một mảng liễu đỏ sinh trưởng, bế tàu du thuyển rất nhỏ, nước nông, thuyền cá không vào được, phải do trên đảo phái thuyền ra đó, Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ cùng phó tổng giám đốc hải vận Nam Dương là Hướng Hoa Đào mới từ Kim Sơn tới cùng lãnh đạo huyện ủy đều ở bến tàu đợi bọn họ, cô gái tên Cao Tình hôm qua không xuất hiện lúc này cũng mặc áo gió đứng trên bến tàu.

    Trương Khác lên tàu, bắt tay Hướng Hoa Đào:
    - Anh vừa từ Kim Sơn qua lại phải chạy lên đảo, vất vả quá.

    - Được ăn cá do Khác thiếu gia câu là xứng đáng rồi...
    Hướng Hoa Đào cười vui vẻ.

    - Tôi à, tôi chỉ ngồi trên thuyền đọc sách, cá do anh Diệp câu đấy.
    Trương Khác quay đầu nhìn Diệp Kiến Bân không ngại vất vả đích thân xách xô cá xuống thuyền, đùa:
    - Có thể làm anh ấy vất vả thế này, mọi người một chuyến cũng đáng.

    Trên đảo cũng có phòng ăn đơn giản, có điều bàn ăn, dụng cụ đều từ trên bờ đưa tới, chắc đầu bếp và nguyên liệu nấu ắn cũng chẳng phải ở trên đảo, Trương Mai đúng là người phụ nữ tỉ mỉ.

    Lúc ăn cơm, Trương Khác đá Mông Nhạc, Đỗ Phi, Tịch Nhược Lâm sang bàn khác, mời Mông Học Khánh ngồi bàn chính, cùng Đậu Duy Đào, Đào Thư Ngệ, Điều Mưu Đông.

    Lần này Trương Khác tới đây, một trên danh nghĩa y chưa bao giờ tới Tân Đình, thế nào cũng phải đi vài chuyến trước hành động trọng đại, hai là cuộc đàm phán Cẩm Hồ đầu tư vào nhà máy sắt thép Đông Sơn và nhà máy đóng thuyền Đông Sơn sắp đi vào hồi kết, có thể ký hiệp nghị đợi ban nghành liên quan trên tỉnh phê duyệt, Trương Khác tới để tham dự nghi thức ký kết này.

    Ăn trưa xong ngồi thuyền về bờ, Trương Khác mời cha con Mông Học Khánh ngồi cùng xe, tới nhà máy sắt thép Đông Sơn, tham dự nghi thức ký kết.

    - Thương vụ Cẩm Hồ đầu tư vào nhà máy sắt thép Đông Sơn, còn liên hợp với Hải vận Nam Dương đầu tư vào nhà máy đóng thuyền Đông Sơn, cháu tới là để tham dự nghi thức ký kết ...
    Ngồi vào xe, Trương Khác chính thức nói với Mông Học Khánh mục đích chuyến đi này.

    - Nhà máy sắt thép và đóng thuyền có thể nói là hai trụ cột lớn của kinh tế huyện Bắc Hà.
    Mông Học Khánh rất rõ tình hình huyện Bắc Hà.

    - Vâng, cháu biết.
    Trương Khác gật đầu:
    - Thương vụ Cẩm Hồ đầu tư 120 triệu USD vào nhà máy sắt thép Đông Sơn, năm 70% cổ phần. Còn cùng hải vận Nam Dương liên hợp đầu tư vào nhà máy đóng thuyền 100 triệu USD cùng trang thiết bị đóng thuyền, chiếm 80% cổ phần ... Đương nhiên đây mới chỉ là bước đầu ...

    Đổi ra nhân dân tệ là gần hai tỷ rồi, tuyệt đối có thể coi là cơ mật thương nghiệp, Mông Học Khánh hiểu ý đồ của Trương Khác nói những lời này, kiên nhẫn lắng nghe, chỉ có điều trong lòng rất lạ, cậu ta tín nhiệm mình chỉ vì thằng con mình sao?

    Trương Khác tiếp tục nói:
    - Công trình xây cảng đảo Đông Sơn mãi chưa được thực thi vấn đề căn bản là tình trạng kinh tế hiện giờ của tỉnh Giang Nam căn bản không cần xây cảng nước sâu lớn, xây cảng cũng ảnh hưởng trực tiếp tới kinh tế tỉnh Đông Hải, lấy một ví dụ đơn giản nhất, tập đoàn sắp thép liên hợp Đông Hải quy hoạch trong mười năm phát triển thành cơ sở mỗi năm sản xuất trên 10 triệu tấn sắt thép, tất cả khoáng thạch đều phải trung chuyển từ các các nước sâu khác tới, so với việc trực tiếp nhờ vào cảng nước sâu Tân Đình, mỗi tấn sẽ giảm được 300 -500 đồng, chênh lệch giá này đủ thúc đẩy xây dựng cảng đảo Đông Sơn rồi.

    Mông Học Khánh không ngờ đằng sau việc xây dựng cảng đảo Đông Sơn có kế hoạch lớn như thế, với kế hoạch mỗi năm 10 triệu tấn sắt, chỉ riêng giá thành vận chuyển đã trực tiếp giảm được 3 - 5 tỷ, đúng là con số khủng bố.

    Quan trọng là đứng sau thức đẩy hạng mục này thực thi cần sức mạnh lớn thế nào? Mông Học Khánh có nghiên cứu nhất định về kinh tế, thầm nghĩ cơ sở sản xuất sắt thép sản lượng 10 triệu tấn ít nhất phải đầu tư 3 -4 tỷ USD.

    Thảo nào đám quan viên Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ cứ như uống phải xuân dược ...

    Quan hệ giữa Lưu Văn Đào và Nghiêm gia đã được Trương Khác nhờ Diệp Kiến Bân thăm dò rõ ràng trước tháng 10.

    Bất kể là việc Lưu Văn Đào tới Hải Châu làm bí thư thành ủy hay việc chỉnh hợp Tân Khoa Vương đều thấp thoáng có bóng dáng Nghiêm Văn Giới đằng sau, Trương Khác đương nhiên đoán ra mưu đồ Nghiêm Văn Giới bước chân vào Hải Châu vì cái gì.

    Không có lợi không dậy sớm, Nghiêm Văn Giới lăn lộn thương trường bao năm, không thể vô duyên vô cơ đi khiêu chiến với Cẩm Hồ, hẳn hắn nhìn trúng vào khu thương nghiệp rộng hơn 20 vạn mét vuông của Cẩm Thành.

    Lúc này quyền khống chế địa ốc Cẩm Thành nắm trong tay cha con Tạ Hán Minh, địa ốc Tinh Điển, địa ốc Gia Tín. Nghiêm Văn Giới hẳn đã giải quyết được hai nhà, chỉ còn lại rắc rối từ địa ốc Gia Tín, mà trong việc chỉnh hợp Tân Khoa Vương, và con Cát Minh Tín tỏ ra yếu mềm như vậy, nhượng bộ ở lợi ích tại địa ốc Cẩm Thành là tất yếu.

    Hoành Tín sẽ có lợi ích lớn cỡ nào từ Cẩm Thành? Điều này không khó tính, trước đó ba nhà kia chiếm địa ốc Cẩm Thành từ trong tay Triệu Cẩm Vinh tốn có 600 triệu, thêm vào tổng đầu tư hai năm qua tuyệt không quá 800 triệu, nhưng mảnh đất thương nghiệp đó giá trị ít nhất trên 1.8 tỷ, mà tương lai còn có không gian tăng trưởng lớn, dù sao nó cũng nằm ở trung tâm khu thương nghiệp Hải Châu, mà mức độ phát triển kinh tế hiện nay của Hải Châu là hiếm có trong nước.

    Thời buổi này vì chục triệu người ta dám cướp cả xe chở tiền ngân hàng, một tỷ đủ khiến người ta điên cuồng.

    Mấy năm qua Cẩm Hồ kiếm tiền dễ dàng, có tiền lưng nó cũng thẳng lên, chẳng muốn xen vào vũng nước đục địa ốc làm gì.

    Đem so với lợi ích cực lớn sinh ra từ cảng đảo Đông Sơn trong tương lai thì địa ốc Cẩm Thành chẳng đủ lọt vào mắt, có điều ở nơi nào có lợi ích là có tranh đoạt, lợi ích càng lớn, tranh đoạt càng dữ dội.

    Thời kỳ xây dựng sẽ khá dài, riêng kỳ một công trình ít nhất phải tốn ba tới năm năm, tiếp đó là cơ sở sản nghiệp sắt thép, đóng tàu, sẽ có dính líu cực kỳ phức tạp tới lợi ích địa phương.

    Ngày mai Đường Học Khiêm sẽ từ Bắc Kinh tới Kim Sơn, ngày kia chính thức nhậm chức, sau khi tới Giang Nam, ông sẽ chính thức đại biểu cho tỉnh phụ trách quản lý thống nhất và điều phối công trình xây cảng đảo, đảm bảo nối tiếp mạng lưới đường bộ, đường sắt, cùng đường biển trong nước với cảng Đông Sơn, còn đầu tư xây dựng sân bay Tân Đình, có thể nói là gánh vác trọng trách lớn, cần một người hiểu Tân Đình tới tận gốc rễ có thể tin cậy được.

    Không phải không thể tin vào Đào Thư Nghệ, nhưng trên quan trường không thể có sự tín nhiệm hoàn toàn được.

    Ở trên xe Trương Khác đem một số tình hình giải thích qua cho Mông Học Khánh nghe.

    Tới nơi tổ chức lễ ký kết, Mông Học Khánh tự biết thân phận đi giúp đỡ, đám Trương Khác đủng đỉnh theo sau, lộ mặt trên đài chủ tịch là Diệp Kiến Bân.

    - Ở Tân Đình ba tôi chỉ là con cá nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, có thể giúp được gì cho Cẩm Hồ.
    Mông Nhạc thấy bên cạnh không có ai, hỏi:
    - Nhiều người vật lộn quan trường cả đời trước khi nghỉ hưu mới kiếm được đãi ngộ cấp chính khoa, tôi nghi ba tôi thuộc loại nhân vật nhỏ này.

    - Nhân vật lớn đều dùng làm ra vẻ.
    Trương Khác cười:
    - Anh nói xem, tôi tới Tân Đình có làm được gì ngoài ra vẻ không? Phải tin vào năng lực lĩnh ngộ của lãnh đạo Tân Đình.

    Cao Tình chạy tới nói với Trương Khác an bài nghi thức ký kết, hỏi y có cần điều chỉnh gì không?

    - Thế là được rồi, tôi thích ngồi dưới làm người xem, nếu nói cần điều chỉnh gì, vậy tốt nhất an bài cô và xử trưởng Trương Mai ngồi trên đài chủ tịch, như thế tôi làm người xem càng vui vẻ hơn...
    Trương Khác hỏm hỉnh nói:

    Cao Tình và Trương Mai đều mặc áo gió tới gối, che đi váy ngắn bên trong, Cao Tình đi tất dài màu da, giày cao gót đỏ, Trương Mai thì tất lụa càng thêm gợi cảm, rất nhiều ánh mắt nam nhân liên tục liếc qua đôi chân gợi cảm của họ, nếu bọn họ ngồi trên đài chủ tịch, khách mời phía dưới đúng là rất hưởng thụ, Cao Tình không nói gì, đỏ mặt rời đi.


     
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 930: Tiệc tối dưới cây quế hoa.



    Nguồn: vipvandan









    Nhìn Cao Tình bị Trương Khác trêu ghẹo xấu hổ đi mất, Tịch Nhược Lâm cười mắng:
    - Đúng là miệng cho không mọc được ngà voi, mà sao chị Địch không tới Tân Đình?

    - Đúng, mày nói cảnh giới đắc ý nhất cuộc đời chỉ có thể thể hiện phần nào qua mức độ xinh đẹp lả lơi của thư ký bên người, sao mày không đem cô thư kỹ mê người của mày theo?
    Đỗ Phi cũng lấy làm lạ.

    - Lời này cẩn thận truyền tới tai Đan Thanh là tao nếm đủ đó.
    Trương Khác không thể nói Địch Đan Thanh đang né tránh mình, qua đêm cuồng si đó, Địch Đan Thanh đã đào lên một cái hố sâu giữa hai người, cố ý tránh trường hợp ở một mình bên Trương Khác, Trương Khác nghĩ mà tức, giải thích với đám Đỗ Phi:
    - Văn phòng bên Kiến Nghiệp vừa thành lập, tuy nói nhân viên công tác đều dày công chọn lựa, nhưng cần cả quá trình chỉnh hợp, Đan Thanh phải ở Kiến Nghiệp.

    - Vậy được coi là cơ cấu quyết sách tối cao của Cẩm Hồ rồi à?
    Đỗ Phi hỏi:

    - Là cơ cấu phục vụ tầng quyết sách tối cao, trước đó Ái Đạt có phòng hạng mục lớn, hiện sự phát triển của Cẩm Hồ đã vượt tầng cấp đó, hiện nói tới cơ chế quyết sách còn hơi sớm, nhưng cần hình thức cố định để các nhân viên cao tầng tiến hành trao đổi với nhau, thành lập văn phòng độc lập là vì mục đích này.
    Trương Khác giải thích:

    Đỗ Phi ôm tay sau gáy cười nói:
    - Cơ cấu phía dưới Cẩm Hồ rất phức tạp, nếu không có hình thức cố định, nói không chừng giám đốc cao cấp của Hương Tuyết Hải và Tân Quang chẳng có cơ hội gặp nhau, nếu không may tới cùng một chỗ uống rượu, nhìn trúng cùng cô em tiếp viên, ra tay đánh nhau thì bẽ mặt Cẩm Hồ.

    - Phì, phì, đúng là không khác gì nhau.
    Tịch Nhược Lâm mắng, vốn là đề tài nghiêm túc, nhưng bị Đỗ Phi vòng vèo sang chuyện không chịu nổi, cô đưa tay nhéo Mông Nhạc, làm Mông Nhạc thành thực đứng bên nghe Trương Khác và Đỗ Phi tán phét bậy bạ bị liên lụy.

    Nhéo xong Tịch Nhược Lâm bỏ đi, Trương Khác cười bảo Mông Nhạc:
    - Nữ nhân đúng là vô lý, tối nay mấy người chúng ta tới nhà anh ăn cơm đi, phải cho Tịch sư tỷ có cơ hội chính thức ra mắt nhà anh chứ.

    Mông Nhạc tuy rất không muốn về nhà, nhưng Trương Khác lên tiếng, hắn đành gật đầu.

    Kết thúc nghi thức ký kết đơn giản mà long trọng, biết tin đám Trương Khác buổi tối muốn tới nhà ăn cơm, Mông Học Khánh nói với Điền Mưu Đông, Điền Mưu Đông đi báo cáo với Đậu Thư Đào, một lúc sau quay lại nói:
    - Mấy ngày tới anh chuẩn bị một chút, bí thư Đậu sẽ bỏ thời gian nói chuyện với anh, chuẩn bị nhận cương vị công tác quan trọng hơn.

    Mông Học Khánh không ngờ mọi việc tới nhanh như thế, dù nhìn thấu trước rồi, cũng sửng sốt, vâng một tiếng rồi đi làm việc khác, gặp được Mông Nhạc đem chuyện vừa rồi nói ra, Mông Nhạc cũng ngớ người:
    - Còn tưởng ba cùng lắm ngoi lên được cấp chính khoa, mấy người làm lãnh đạo này ngộ tính đúng là hơn người thường, Đậu Duy Đào muốn nói chuyện với ba, vậy chẳng không chỉ là cấp chính khoa được, có khi trực tiếp để ba làm phó huyện trưởng luôn ấy chứ?

    - Trực tiếp với không trực tiếp cái gì.
    Mông Học Khánh khôi phục bình tĩnh:
    - Ở đây ba còn việc chưa đi được, gọi điện báo cho dì con, nói tối nay nhà ta có khách tới ăn cơm.

    Nhà Mông Nhạc cách nhà khác Đông Sơn không xa, đám Trương Khác theo Mông Nhạc đi bộ về nhà hắn, đó là khu nhà dân san sát xây dựng từ những năm 80, nhà Mông Nhạc cũng thế, tường bao bong tróc trông có vẻ cũ kỹ, sân không rộng nhưng gọn gàng sạch sẽ, giữa sân là cây quế che kín vườn.
    Đẩy cửa đi vào thấy phụ nữ chừng 35 -36 tuổi, đeo tạp dề nhìn bọn họ đi vào, khóe mắt có chút nếp nhân, cuộc sống người bình dân là thế, lo lắng nhiều dễ sinh nếp nhăn, nhưng dung mạo đoan trang tú lệ, cười hiền lành nói:
    - Dẫn bạn về đấy à?

    Đó chính là Chương Văn Lâm là em vợ Mông Học Khánh, về sau làm vợ ông ta.

    - Vâng.
    Mông Nhạc ậm ừ đáp, quay sang nói với đám Trương Khác:
    - Đây là dì tôi.

    Trương Khác và Đỗ Phi gật đầu chào, Tịch Nhược Lâm thì ngoan ngoãn đi tới:
    - Chào dì, cháu là Tịch Nhược Lâm, lần trước dì gọi điện cho Mông Nhạc là cháu nhận ... Tiểu Tuệ đâu ạ?

    Mông Tuệ là con gái của Mông Học Khánh và Chương Văn Lâm, Tịch Nhược Lâm vừa dứt lời một cô bé năm sáu tuổi mặt hoa da phấn, bện hai bím tóc thắt nơ bướm chạy ra sân, thấy đột nhiên có nhiều người như vậy, nắm tay mẹ hỏi:
    - Sao con nghe thấy tiếng Mông Nhạc? A .. Mông Nhạc
    Rồi chạy tới ôm lấy đùi Mông Nhạc, reo hò:
    - Mông Nhạc, anh đi xa học cơ mà, sao đột nhiên lại về thế?

    - Tiểu Tuệ, em nhầm người rồi, em đang ôm anh Trương Khác đẹp trai đấy.
    Trương Khác ngồi xuống, béo má cô bé xinh xắn, dùng giọng Tân Đình nói chuyện, ôm lấy cô bé bế lên:
    - Anh mới là anh trai em.

    Cô bé nghi hoặc nhìn Trương Khác một lúc mới lắc đầu:
    - Anh không phải là Mông Nhạc, em nhận ra được giọng Mông Nhạc mà ...
    Nắm lấy ngón tay Mông Nhạc không buông.

    - Đúng là mất mặt, tới em gái mình thiếu chút nữa không nhận ra.
    Trương Khác trêu Mông Nhạc:
    - Anh bao lâu chưa về nhà rồi?

    Mông Nhạc hơn một năm chưa về, đúng tuổi trẻ con hay quên, may là Mông Nhạc thường gọi điện về, nếu không để Trương Khác giả mạo thành công rồi.

    Chương Văn Lâm mỉm cười:
    - Mông Nhạc đưa bạn con vào nhà ngồi đi, dì làm vài món ăn.

    - Để cháu giúp dì.
    Tịch Nhược Lâm vào bếp theo:

    Trương Khác lắc đầu:
    - Đúng là giả dối, bừa cớm này nếu do Tịch sư tỷ làm, tôi và Đỗ Phi thà nhịn đói.

    Mông Nhạc chẳng dám chê bai Tịch Nhược Lâm, thắc mắc:
    - Sao cậu biết nói giọng Tân Đình?

    - Giọng Tân Đình không khác mấy giọng Đông Xã quê tôi, anh tới Hải Châu cũng có thể giả mạo người Đông Xã.

    Tiếng địa phương Hải Châu cực kỳ phức tạp, có câu "cách ba dặm một thứ tiếng", không như Tần Đình thậm chí tới cả vùng Kim Sơn đều nói giống nhau, thiên phú ngoại ngữ của Trương Khác chính là nhờ ngôn ngữ phức tạp ở Hải Châu.

    Nhà Mông Nhạc bề ngoài giống ngôi nhà bình thường, nhưng Mông Học Khánh có mời công nhân sửa chữa, sửa đông tây sương phòng thành nhà bếp, nhà vệ sinh, nhà khách, tuy gian phòng nhỏ hẹp, nhưng hợp lý hơn, còn dưa ra một gian thư phòng, có thể qua đó thấy được tâm tư tỉ mỉ của Mông Học Khánh.

    Thư phòng rất nhiều sách, giá sách ba mặt tường cao tới tận trần nhà, còn cả một đống sách phải xếp trên sàn nhà, sách có cũ có mới, nhưng đa phần là sách cũ.
    Đám Trương Khác ngồi trong thư phòng nói chuyện, đến tối Mông Học Khánh mới về.

    Sau khi đám Trương Khác về, Diệp Kiến Bân có chuyện đột xuất phải tới nhà khách Đông Sơn, Đậu Duy Đào rảnh rồi tìm Mông Học Khánh tới trò chuyện gần nửa tiếng.
    Trừ nguyên nhân thái độ rõ ràng của Trương Khác ra, ông ta nhìn trúng kinh nghiệm từng làm chủ nhiệm văn phòng công trình cảng đảo của Mông Học Khánh.

    Mặc dù Đậu Duy Đào không hứa hẹn gì, nhưng qua cuộc trò chuyện ngắn, Mông Học Khánh nhìn ra Đậu Duy Đào rất hài lòng.

    Phòng bếp cùng phòng ăn hơi nhỏ, ngoài sân tuy hơi lạnh, nhưng không có gió, liền kê bàn ra sân, đặt dưới gốc cây quế hoa, ngửi mùi thơm quế hoa uống rượu, đúng là rất thích.
    Mông Nhạc tự xưng là đại hán Sơn Đông, nhưng tượu lượng rất kém, người khác uống bia, hắn thì cùng Chương Văn Lâm, Tịch Nhược Lâm và cô bé Mông Tuệ uống nước ngọt, mất hết thể diện người Sơn Đông.

    Mông Học Khánh là người Vận Thành Sơn Đông, trong cuộc vận động thanh niên trí thức về nông thôn, tới nông trường quốc doanh Tân Đình, quen với mẹ Mông Nhạc là Chương Văn Tuệ, từ đấy không về Sơn Đông nữa.

    Mông Tuệ rất đáng yêu, cô bé năm tuổi nói rất nhiều, cứ ríu ra rít rít mãi không thôi, còn quan tâm hỏi Trương Khác có bạn gái chưa, còn định giới thiệu bạn ở nhà trẻ cho Trương Khác quen.

    Trương Khác béo má cô bé lắc:
    - Trước kia anh thấy Chỉ Đồng nói nhiều lắm rồi, không ngờ em mới là yêu tinh lắm chuyện, hôm khác anh giới thiệu chị Tiểu Đồng cho em.
    Rồi giải thích với vợ chồng Mông Học Khánh:
    - Chỉ Đồng là cháu nội bí thư Từ Học Bình, lần này cô bé đòi theo tới Tân Đình chơi, nhưng vì bỏ học nhiều rồi, nên bị mẹ giữ lại Hải Châu.


     
  3. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 931: Thời thế thay đổi.

    Nguồn: vipvandan





    Chương Văn Lâm đang gắp thức ăn vào bát Tịch Nhược Lâm, nghe thế đũa khựng lại, ngạc nhiên hỏi:
    - Cháu nói tân bí thư tỉnh ủy à?

    Mông Học Khánh khẽ đẩy vợ một cái:
    - Cẩn thận thức ăn dính vào áo Nhược Lâm.

    - Á.
    Chương Văn Lâm tay run một cái miếng thịt rơi ngay lên áo Tịch Nhược Lâm, vội vàng lấy giấy ra lau, xấu hổ nói:
    - Tôi là phụ nữ ít kiến thức, nghe mọi người quen bí thư tỉnh ủy, đúng là giật mình.

    Ngược lại Mông Học Khánh vẫn bình tĩnh như không, lấy chai bia rót cho Trương Khác, Đỗ Phi, buổi trưa trên đường đi tới nhà máy sắt thép Trương Khác tiết lộ khá nhiều tin tức rồi, có thể thúc đẩy hạng mục lớn như thế, quen bí thư tỉnh ủy chẳng có gì là lạ.

    Trương Khác uống cốc bia lạnh, nói:
    - Phó tỉn trưởng Đường Học Khiêm là thế giao với ba cháu và ba Đỗ Phi, mai bác ấy tới Kim Sơn, mai là cuối tuần, chú Mông có thể đi với bọn cháu không?

    - Nhà khách không có đầu tuần hay cuối tuần, tôi phải xin nghỉ phép.
    Mông Học Khánh có biết chút ít về Đường Học Khiêm, rất nhiều người kỳ vọng rất cao việc ông tới tỉnh Giang Nam nhậm chức, mấy năm qua kinh tế Giang Nam bị tỉnh Đông Hải bỏ lại quá xa.

    Ăn cơm xong, Tịch Nhược Lâm giúp Chương Văn Lâm thu dọn bát đũa, đám Trương Khác dẫn cô bé Tiểu Tuệ ngồi ở sân trò chuyện, Mông Nhạc nghe cha kể chuyện Đậu Duy Đào tìm mình, trêu:
    - Xem ra ba lấy chắc cái chức cấp phó huyện rồi.

    - Cấp bậc không quan trọng, quan trọng là làm được việc, qua một thời gian nữa thăng cấp, chú Mông không chỉ cấp phó huyện đâu ...
    Trương Khác mỉm cười nói:

    Mông Học Khánh hiểu ý, hỏi:
    - Huyện Bắc Hà giải tỏa thành lập tân khu cấp phó thị sao?

    - Theo tin tức mới nhất thì quốc vụ viên cũng vừa mới đưa ra tư tưởng chỉ đạo, cấp bậc hành chính sẽ là cấp phó thị, nhưng không biết có tin tức xác thực truyền về Tân Đình chưa.
    Trương Khác gật đầu khẳng định suy đoán của Mông Học Khánh.

    Đỗ Phi cũng tham gia:
    - Riêng đầu tư cảng Đông Sơn, cở sở sắt thép đã không dưới 30 tỷ, có thể nói là trọng tâm kinh tế tỉnh Giang Nam, nếu chỉ là khu vực hành chính cấp huyện thì đúng là ủy khuất quá.

    Tới đêm Trương Khác, Đỗ Phi, Tịch Nhược Lâm về nhà khách, Mông Nhạc ở nhà, hắn còn nhiều chi tiết phải giải thích cho cha mình.

    Trưa ngày hôm sau, Trương khác và Diệp Kiến Bân ăn cơm xong cùng quan viên Tân Đình tới Kim Sơn đón tiếp Đường Học Khiêm, Mông Học Khánh đưa cả vợ con theo cùng.

    Đám Trương Khác tới Kim Sơn, hay tin khu công nghiệp điện tử Kim Sơn hoạt động trở lại, đám Trì Tá Tú Tàng, Cát Kiến Đức, Tạ Kiếm Nam đều tới Kim Sơn, chỉ có điều nơi này hiện trở thành cơ sở sản xuất của Tân Khoa Vương, so với sự vắng vẻ ở Hải Châu, bên phía Kim Sơn náo nhiệt hơn một chút, không ít quan viên tỉnh ra mặt, tất cả đều do Từ Học Bình đích thân an bài.

    Từ Học Bình cũng rất khổ tâm, so với ân oán cá nhân, thì việc để kinh tế Kim Sơn nhanh chóng khôi phục càng quan trọng hơn, đó mới là thái độ có trách nhiệm với người dân tỉnh Giang Nam.
    Thậm chí ông còn yêu cầu chính phủ tỉnh thành phải cố gắng cấp cho Tân Khoa Vương ưu đãi chính sách có thể, không được thừa cơ làm khó dễ.

    Người chết rồi mới biết vạn sự không, ý nói con người trước khi chết mới thấu triệt tất cả, có lẽ trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời, Từ Học Bình đã nhìn thấu ân oán rồi.

    - Bọn chúng hành động nhanh thật.
    Diệp Kiến Bân cười:
    - Xem bọn chúng có thể làm tới mức nào, chơi chúng vào lúc này chẳng có hứng thú gì.

    - Nói thế chẳng phải thừa à? Chúng ta cũng chỉ nhìn trước vậy.
    Trương Khác cũng cười, so với ân oán cá nhân thì y tôn trọng ý nguyện của Từ Học Bình, ông là một trong số ít người mà Trương Khác tôn trọng, chỉ cần Tân Khoa Vương tuân theo quy tắc cuộc chơi, Cẩm Hồ cũng tiết kiệm được sức lực, dù sao đấu tranh trong nước sẽ hạn chế bước tiến bên ngoài của Cẩm Hồ, Mitsui ở đằng sau mới là đối tượng Cẩm Hồ cần cảnh giác, Tân Khoa Vương chẳng qua là món đồ chơi trong tay Mitsui mà thôi.

    Đường Học Khiêm tới Kim Sơn tạm thời cũng ở trong nhà chiêu đãi tỉnh ủy, làm hàng sóm với Từ Học Bình, Cố Kiến Bình cũng tới Kim Sơn, công tác của bà đã điều tới đây trước rồi, Đường Thanh cũng xin nghỉ học một ngày tới chúc mừng cha cô nhậm chức.

    Buổi tối Mông Học Khánh cùng ăn cơm với nhà Từ Học Bình, Đường Học Khiêm xong rồi vội trở về Tân Đình, hôm nay là cuối tuấn nói với Điền Mưu Đông một tiếng nghỉ phép không sao, mai nếu không xuất hiện ở nhà khách Đông Sơn, thế nào cũng làm người ta hồ nghi suy đoán.

    Chu Thục Huệ ngày mai muốn qua Tân Đình về Hải Châu thăm Chỉ Đồng, liền giữ Chương Văn Lâm và Mông Tuệ ở lại, từ Kim Sơn tới Tân Đình đi đêm mất 4-5 tiếng, cô bé buổi sáng đi một chuyến rồi, không thể chịu khổ chuyến nữa.

    Tối trời đổ mưa, làm xe đi càng chậm, tới trấn Đông Sơn thì đã tờ mờ sáng, trong xe chợp mắt một lúc, xuống xe không thấy mệt mỏi lắm.
    Mông Học Khánh về nhà, sắp xếp lại những chuyện xảy ra hai ngày qua, không thể hiểu nổi vì sao chỉ gặp mặt một lần mà Trương Khác tín nhiệm như thế, nghĩ nhiều vô ích, chuyện nó tới thì chấp nhận vậy.

    Tới khi trời sáng nhận được điện thoại của vọ nói bọn họ sắp xuất phát từ Kim Sơn, Mông Học Khánh ra phố mua đồ ăn sáng rồi đi làm.

    Vừa tới nhà khách Đông Sơn thì gặp Trương Tri Phi đi xe tới, mở cửa kính xuống nói:
    - Giám đốc Mông hôm nay chắc là bận, thế này vậy, buổi tối nếu rảnh thì gọi điện cho tôi, nếu không thì thôi.

    Mông Học Khánh vừa mới tới văn phòng thì phó bí thư huyện ủy, giám đốc nhà khách Trương Hán Tuyền tới tìm, nói:
    - Cái di động kia phải để anh dùng thôi, sao hôm qua không về? Bí thư Điền vừa có chuyện gấp tìm anh, nhưng không liên hệ được, không có di động làm lỡ hết cả việc.

    - Hôm qua tôi có chút chuyện riêng phải làm, sự lão Lý có chuyện gấp dùng tới di động, nên không mang đi.
    Mông Học Khánh chẳng so đo ân oán hiếm khích cũ với Trương Hán Tuyền, quan trường là như thế, người đạp người, người nâng người, chẳng nói là bao dung rộng lượng mà nhìn nhiều rồi chẳng còn mấy cảm xúc nữa, hỏi:
    - Bí thư Điền có nói là chuyện gì không?

    - Bảo tôi thông báo với anh lên thành phố tham gia cuộc hợp, bí thư Điền, huyện trưởng Lâu có khi đã đi rồi, để tôi bảo Tiểu Lý lái xe đưa anh đi, anh tới thành phố tìm cán sự Cao của văn phòng thành ủy nhé, là tiểu cô nương hôm qua ấy.
    Trương Hán Tuyền chu đáo nói:

    - Vâng, vậy tôi lên thành phố ngay, chuyện nhà khách làm phiền thư ký trưởng và lão Lý ...
    Mông Học Khánh cũng không hỏi cuộc họp gì, chỉ sợ Trương Hán Tuyền cũng không biết, hỏi nhiều có khi làm hắn không hài lòng.

    - Anh đợi chút đã.
    Trương Hán Tuyền đi nhanh về văn phòng, lấy một chiếc di động mới tinh đưa cho Mông Học Khánh:
    - Trong các phó giám đốc thì lão Mông anh gánh nghiệp vụ nhiều nhất, tôi sớm đã muốn phân phối di động cho anh rồi, chiếc di động này mới mua tuần trước, tôi còn tính mở cuộc họp nhỏ thảo luận, giờ không cần nữa, không thể để bí thư Điền thêm lần nữa không tìm được anh.

    Mười năm trước Trương Hán Tuyền điều tới huyện ủy, làm cấp phó cho Mông Học Khánh ở phòng nghiên cứu, về sau hắn tìm được đường chạy ra nhà khách Đông Sơn làm phó giám đóc, rồi giám đốc, phó thư ký trưởng huyện ủy.
    Lúc ấy Mông Học Khánh bị đá tới nhà khách làm phó giám đốc, làm trong lòng Trương Hán Tuyền cực kỳ hả hê, mấy năm qua sai bảo Mông Học Khánh như con ở.
    Thời vận xoay chuyển đúng là buồn cười, Trương Hán Tuyền giờ có mù cũng biết tình thế hiện tại đang ngả về phía nào.



     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 932: Giết địch một vạn ..



    Nguồn: vipvandan









    Chiếc di động này vốn là Trương Hán Tuyền mua cho mình dùng, số máy chỉ có tình nhân Trương Mẫn của hắn biết, chỉ cần bảo Trương Mẫn một tiếng không gọi tới số này nữa là được, chẳng có gì phải luyến tiếc.

    Trương Hán Tuyền còn lo Mông Học Khánh không nhận chiếc di động này hơn.

    - Cám ơn thư ký trưởng quan tâm, vậy tôi cầm dùng tạm đã ...

    Mông Học Khánh hàn huyên vài câu rồi tới thành phố, vừa vặn Điền Mưu Đông vừa tới nơi.

    - Quốc vụ viện phê duyệt quy hoạch cảng sẽ rất tốn thời gian, chúng ta phải tranh thủ làm trước khi hết năm ...
    Điền Mưu Đông đợi Mông Học Khánh tới, đi ngang vai với ông ta:
    - Có điều công tác chuẩn bị ở thành phố, ở huyện không thể chỉ quanh quẩn ở trong văn phòng mãi được, hôm nay chúng ta chủ yếu sẽ thảo luận vấn đề này, quy hoạch đường thông ra đảo do anh hoàn thành trước tiên, anh phải chuẩn bị sẵn sàng phát biểu đấy.

    Đường Thông Đảo là con đường thông từ nội thành Tân Đình tới Lâm Tước bờ đối diện với đảo Đông Sơn, là công trình phụ trợ chủ yếu trước khi xây cảng, năm 93 công tác giải tỏa đã làm xong, nhưng do TW đột nhiên thu hẹp ngân sách, con đường này tất nhiên cũng chết yểu, vì không có tiền trả cho nông dân bị giải tỏa nên xảy ra chuyện người dân tấn công huyện ủy, Mông Học Khánh là một trong số quan viên bị chuyện đó làm liên lụy.

    Nói tới công tác tiền kỳ, trừ đường Thông Đảo ra thì còn phải xây hải đăng, công trình cung cấp điện, nước, thông tin v..v..v.. Đại khái là cần 400-500 triệu.

    Mông Học Khánh chẳng nói thừa, mấy chuyện này chắc đám Đậu Duy Đào thuộc lòng trong bụng, hôm qua Từ Học Bình, Đường Học Khiêm cũng đã tiết lộ, tỉnh tuy tài chính eo hẹp, nhưng vẫn trích ra một phần tài chính hỗ trợ Tân Đình chuẩn bị trước, công trình xây đảo Đông Sơn đã như tên lên giây cung rồi.

    Cuộc họp buổi sáng được tổ chức đột xuất, ngoài thông qua phương án làm đường Thông Đảo, còn quyết định bổ nhiệm Mông Học Thành làm phó chủ nhiệm văn phòng tiểu tổ lãnh đạo công tác trù bị, chủ nhiệm của văn phòng này là do thư ký trưởng thành ủy kiêm nhiệm.

    Buổi chiều Mông Học Khánh theo Điền Mưu Đông về huyện, Điền Mưu Đông triệu tập thành viên thường ủy huyện, quyết định bổ nhiệm Mông Học Khánh làm phó thư ký trưởng huyện ủy phụ trách công tác điều phối sự vụ xây dựng đảo.

    Đây là lệnh bổ nhiệm quá bất ngờ, nhưng cũng chỉ tạo ra xôn xao trong cơ quan huyện ủy mà thôi, tuy không ít kẻ ghen tị, nhưng chẳng ai có thể nói ra nói vào được, dù sao Mông Học Khánh từ năm 93 đã là phó chủ nhiệm tư cách cao từ năm 93 rồi.

    Xây dựng cảng nước sâu cỡ lớn là quá trình dài dằng dặc, trong khi ai nấy bận tối mặt thì Trương Khác sau khi về Kiến Nghiệp lại chẳng có gì để làm.

    Ngày mùng 6 tháng 11, Hoành Tín và địa ốc Gia Tín ký hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần ở địa ốc Cẩm Thành, đi bước thực chất đầu tiên trong việc nuốt chửng địa ốc Cẩm Thành.

    Trước kia địa ốc Gia Tín cùng Chính Thái, Tinh Điển lấy hình thức quyền chủ nợ đổi lấy quyền nắm cổ phiếu tuyệt đối của địa ốc Cẩm Thành, trong thời gian sau đó lại liên tục đầu tư khai phát, khi trái quả sắp chín phải nhường cho người khác, cha con Cát Minh Tin đau thế nào khỏi phải nói.
    Tuy chuyển nhượng cổ phần ở Cẩm Thành đi đổi lấy được gần 100 triệu đầu tư, nhưng đem so với giá trị tiềm tàng của địa ốc Cẩm Thành thì ít tới mức đáng thương.

    Cơn bão tài chính Châu Á vẫn tiếp tục làm liên lụy, kinh tế ĐNÁ vẫn chưa nhìn thấy hi vọng hồi sinh, điện tử - Địa ốc Gia Tín cần cắt giảm nghiệp vụ để duy trì sinh tồn, với cha con Cát Minh Tín mà nói, cơn ác mộng chưa dễ dàng chấp dứt như thế.

    Việt Tú, Ái Đạt liên hợp với những cổ đông trung nhỏ khác của điện tử Gia Tín chính thức đề xuất tố cáo lên ủy ban chứng khoán Hong Kong, nói điện tử Gia Tín cuối năm ngoái mua công ty hải ngoại Khoa Vương có hành vi phạm luật nghiêm trọng.
    Công ty hải ngoại Khoa Vương là công ty tư do Cát Ấm Quân thành viên BQT điện tử Gia Tín đăng ký tại Hong Kong, khi khai thác thị trường ĐNÁ gặp cơn bão tài chính bị thiệt hại lớn, Cát Ấm Quân thông qua mua lại công ty này, đem thiệt hại đẩy lên công ty chứng khoán, hơn nữa sau khi mua lại, Cty hải ngoại Khoa Vương tiếp tục thua lỗ ở nghiệp vụ ĐNÁ, gây thiệt hại gần 100 triệu cho công ty chứng khoán, hành vi này tổn hại nghiêm trọng cho các cổ đông trung và nhỏ.

    Tố cáo còn nêu rõ, điện tử Gia Tín khi quyết định đầu tư vào khu công nghiệp điện tử Kim Sơn đã thổi phổng quá nhiều trong báo cáo, có hiềm nghi lừa dối đại hội cổ đông, khiến cho điện tử Gia Tín bị trọng thương không thể bù đắp, trong quá trình Khoa Vương xây dựng lại, cũng tồn tại hiềm nghi chuyển dời lợi ích.

    Ủy ban chứng giám Hong Kong ngày mùng 8 chính thức đưa ra quyết định điều tra điện tử Gia Tín, giáng một đòn trí mạng vào cổ phiếu điện tử Gia Tín vốn rất bấp bênh, giá cổ phiếu tụt như nhảy lầu tới 40%.

    Điện tử Gia Tín vào thời đỉnh thịnh trí giá tới 18 tỷ, tới ngày mùng 8 tháng 11 đóng cửa giao dịch đã tụt xuống 2.4 tỷ.

    Bị điện tử Gia Tín làm liên lụy, giá cổ phiếu địa ốc Gia Tín trượt mạnh, chỉ bằng 20% lúc đỉnh cao, chuyện chuyển nhượng cổ phần địa ốc Cẩm Thành cho Hoành Tín cũng bị các cổ đông nhỏ chất vấn, ủy ban chứng khoán Hong Kong liên tục nhận được khiếu nại về địa ốc Gia Tín.

    Tới chập tối Trương Khác kết thúc một ngày học tập ở thư viện về chung cư, nhận được báo cáo tình hình thị trường chứng khoán Hong Kong từ Địch Đan Thanh, mỉm cười nói:
    - Giết địch một vạn, tự tổn thất ba nghìn, lời này không sai chút nào.

    Bắt đầu từ tai nạn xe hơi từ trung tuần tháng 2, Trương Khác luốn bám sát cha con Cát Minh Tín, tới tháng năm, dùng khoản tiền lớn mua cổ phiếu điện tử Gia Tín và địa ốc Gia Tín, ép cha con chúng vì giữ quyền khống chế hai công ty này mà bỏ tiền tăng cổ phần, khiến tiền mặt tập đoàn Gia Tín tiêu hao mạnh, làm cho nguy cơ tài chính sau đó không còn đủ tài chính cẩm cự, rơi vào khốn cảnh.

    Nếu được, Trương Khác tuyệt đối không muốn thấy cảnh đê Kim Sơn vỡ tạo thành thảm kịch hơn nghìn người tử thương, nhưng phải thừa nhận đó là đòn chí mạng giáng vào điện tử Gia Tín.
    Đồng thời các cự đầu công nghiệp điện tử Đài Loan nhân nguy cơ tài chính ra sức mở rộng, đàn áp đối thủ cạnh tranh, khiến nghiệp vụ gia công của điện tử Gia Tín càng bị thu hẹp, thịt chặt thêm sợi thòng lọng ở cổ Gia Tín, làm Gia Tín liên tục mất máu mà không còn năng lực cứu bản thân.

    Cổ phiếu điện tử Gia Tín đã sa lầy từ trung tuần tháng 6, Cẩm Hồ lấy danh nghĩa Việt Tú mua cổ phần của điện tử Gia Tín tất nhiên là bị tổn thất lớn, cho nên nhìn báo cáo Địch Đan Thanh đưa cho, Trương Khác mới cảm khái như thế.
    Cổ phiếu điện tử Gia Tín mà Cẩm Hồ nắm trong tay có thể nói đã thành rác rưởi không đáng một xu rồi.

    Đương nhiên, ngoại trừ Trương Khác ra thì Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh càng quyết tâm đả kích cha con Cát Minh Tín, chút tổ thất này không tổn thương tới gân cốt Việt Tú có tài sản chất lượng tới chục tỷ được.

    Trương Khác kẹp báo cáo vào nách, nói:
    - Tĩnh Mông nhất định sẽ rất vui khi thấy tin này, cùng tôi tới quán bar nhé.

    Địch Đan Thanh do dự một lúc mới nói:
    - Cũng được, lâu lắm rồi chưa tới 1978, mặc dù lúc này hơi sớm một chút.



     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 933: JAV



    Nguồn: vipvandan









    Quán bar thuộc về thế giới đêm tối, có điều quán bar ngõ Học Phủ bị ảnh hưởng bởi sinh viên các trường xung quanh, nên buổi chiều đã lục tục mở cửa, chỉ có 1978 hơi lạc loài một chút.

    Trương Khác và Địch Đan Thanh vào 1978, Tôn Tĩnh Mông còn chưa từ Học viện Âm nhạc tới, đang giờ cơm, trong quán bar không có mấy người.
    Lý Hinh Dư đang nghiêm túc ngồi sau quầy bar luyện tập tiếng Hán với Hà Huyền, còn Hà Huyền thì nhân cơ hội học tiếng Hàn, không lâu sau Vệ Lan và Tôn Tĩnh Mông cùng đi vào, không biết hai cô gái sao lại gặp nhau.

    Vệ Lan đã quen với cuộc sống trong trường đại học, lúc quân huấn cắt tóc ngắn, chỉ che tới mang tai, buộc một chiếc kẹp tóc hình bướm xanh trên đầu, dung nhan thuần khiến lay động lòng người.

    Trương Khác nhìn Vệ Lan tặc lưỡi nói:
    - Chị mà mặc thêm đồng phục váy ngắn của học sinh cao trung thì hoàn mỹ.

    - Ở Kiến Nghiệp có nữ sinh trường nào mặc đồng phục váy ngắn, không phải là anh lại tiếp tục lén lút xem JAV đấy chứ hả?
    Tôn Tĩnh Mông ngoẹo đầu nhìn Trương Khác.

    Các cô gái cười rộ lên chả có chút ngại ngùng nào, Trương Khác phát hiện ra ở đây mình thuộc về "phái yếu" rồi.

    Bức ảnh khỏa thân mạnh bạo đầu tiên của Madoka Ozawa được chụp vào năm 1997, nhưng tới năm nay mới có băng xuất bản, Tôn Tĩnh Mông không hiểu được Trương Khác giữ ảnh, phim của Madoka Ozawa trong máy tính đa phần là giữ hồi ức về chuyện trước kia.

    Tôn Tĩnh Mông vô tình nhìn thấy phim sex trong máy tính của Trương Khác, vẻ kinh ngạc lẫn khinh bỉ lúc đó quả thực phức tạp tới đỉnh điểm, đương nhiên cô chẳng định giữ bí mật cho Trương Khác, rất nhanh Vệ Lan, Địch Đan Thanh đều biết, lúc này tới lượt Lý Hinh Dư và Hà Huyền, nhưng nhìn nụ cười của Hà Huyền chắc là biết việc này trước rồi.

    Trương Khác nhét báo cáo vào trong tay Tôn Tĩnh Mông, suy nghĩ đầu tiên là kiếm cơ chuồn khỏi cái nơi có thể thành trò đùa cho mấy cô gái, lại không muốn chạy như thế quá mất phong độ, thấy quán bar không có ai, ba hoa:
    - Nếu nói trong nhân vật công chúng có cô gái nào làm tôi tán thưởng thì Ozawa khẳng định xếp vị trí số 1, tâm tình khi tôi xem ảnh cô ấy hoàn toàn không giống như các cô nghĩ ... Các cô có biết thân thế của Ozawa không?

    - Anh cứ ba hoa đi, xem phim sex còn nâng cao trình độ thưởng thức được tới mức nào?
    Tôn Tĩnh Mông cười mê người như vầng trăng, cô đi tới quầy bar, chống tay lên quầy bar làm dáng vẻ rửa tai lắng nghe:
    - Xem anh có thể ba hoa tới đâu.

    - Trong ấn tượng của người bình thường, cô gái dấn thân vào giới AV đều bị ép buộc vì kế sinh nhai, nhưng Ozawa là thiên kim nhà giàu có cuộc sống không lo lắng nghĩ suy gì, chưa nói tới tướng mạo thanh thuần ngọt ngào, cô ấy còn giỏi diễn tấu piano, thích chơi bóng chuyền. Chỉ có điều chán làm mỹ nữ áo tắm quảng cáo rồi, hi vọng trải nghiệm một chút mới mẻ, cho nên với tham gia vào giới AV. Suy nghĩ và sở thích của cô ấy khác người, phong cách làm việc độc lập, tư tưởng đi trước thời đại... Các cô cũng biết đấy thường thì tâm lý của thanh thiếu niên Đông Á luôn vô cùng kìm nén, hành vi của Ozawa trở thành thành người dẫn dắt tinh thần lẫn sinh lý cho bọn họ. Hành vi cao đẹp ấy không ngờ bị cô nhìn nhận thành tồi tệ ...
    Trương Khác chép miệng, nhìn Tôn Tĩnh Mông với vẻ khinh thường, giải thích cho bọn thân:
    - Một cô gái như thế chẳng lẽ không đáng tôn kính, ảnh cô ấy chẳng lẽ không đáng lưu trữ thưởng thức? Thậm chí tôi còn tính để đại sứ hình ảnh của Ái Đạt có nên đổi từ Matsu Takako sang Ozawa hay không.

    - ...
    Tôn Tĩnh Mông mắt trợn tròn:
    - Lời này mà anh cũng có dũng khí bịa ra, tôi chẳng tin anh muốn đổi đại sứ hình ảnh của Ái Đạt.

    - Ài, chuyện này không phải do một mình tôi quyết định được .. Vả lại hợp đồng của công ty với Matsu Takako tới tận năm 2000 mới kết thúc, nên tôi chưa thể chứng minh cho cô xem.
    Trương khác vô lại nói:

    - À phải rồi, nhân viên công ty Nhật Bản tiến cứ tên Tiêu Nhạn Ninh nghe nói cậu quen ở Tokyo năm ngoái.
    Địch Đan Thanh mãi không nói gì đột nhiên xen vào một câu:
    - Tôi nhìn ảnh cô ấy có vài phần giống Ozawa, cô ấy được tiến cử không phải do cậu ám thị với công ty Nhật Bản chứ hả?

    - Hả?
    Trương Khác ngớ ra:
    - Sao cô biết Ozawa trông như thế nào.
    Y vĩnh viễn không nhìn được sơ hở nào trên mặt Địch Đan Thanh, liền quay sang tấn công Vệ Lan.

    Vệ Lan da mặt mỏng, bị Trương Khác nhìn cho đỏ mặt, chột dạ tiết lộ:
    - Tôi không không muốn xem đâu, Tĩnh Mông kéo tôi đi tìm chị Địch lấy mật mã máy vi tính của cậu ... Nên nhìn qua vài cái.

    Máy vi tính của Trương Khác ngoài y ra chỉ có Địch Đan Thanh mở được.

    Tôn Tĩnh Mông lúc này vội giải thích cho mình:
    - Tôi cũng chỉ muốn biết rốt cuộc nam nhân các anh nghĩ gì, chẳng thèm hứng thú với thứ đó ... Nhưng Ozawa đẹp thật đấy.
    Xoay người đi ra sau quầy bar, Vệ Lan đỏ mặt chạy mất, chỉ có Địch Đan Thanh mặt thản nhiên ngồi bên cạnh Trương Khác.

    Trương Khác nghe mà tiếc vô cùng, nếu đích thân bắt được ba cô gái này trốn trong phòng xem JAV thì ... Chậc chậc chậc.

    Lý Hinh Dư hỏi:
    - Cô Tiêu là cô gái anh quen ở Tokyo à, cô ấy cũng tới Kiến Nghiệp rồi sao?

    - Ừ, cô ấy kết thúc du học ở Chiba, qua được cuộc tuyển chọn của Ái Đạt.
    Trương Khác mỉm cười nói:
    - Người quen của cô ở Kiến Nghiệp ngày một nhiều, hãy xem đây là quê hương thứ hai của cô đi.

    Tiêu Nhạn Ninh là cô gái tiếp rượu Trương Khác quen khi tới giới thiệu Iplayr của Tokyo, nhờ Tiêu Nhạn Ninh mà Trương Khác và Lý Hinh Dư mới có chuyến lữ hành xa quê đáng nhớ.
    Mặc dù Tiêu Nhạn Ninh chưa bị kéo xuống bùn, nhưng dù sao có một quá khứ không hay, cảm thấy cuộc sống ở Nhật Bản làm tinh thần áp lực, liền kết thúc du học về nước.

    Văn phòng độc lập Trương Khác lập nên, là cơ cấu thư ký cho cơ cấu quyết sách tối cao của Cẩm Hồ, cần nhân viên có tố chất cao, trong 9 nhân viên, 4 du học ở nước ngoài.

    Tiêu Nhạn Ninh không phải nhân viên cũ của Cẩm Hồ, nhưng được coi là "người quen cũ" của Trương Khác, cho nên được phá lệ tiến cử.
    Có điều Tiêu Nhạn Ninh có bạn trai ở Nhật Bản rồi, là nhân viên Ái Đạt Nhật Bản, chấp nhận quá khứ của cô. Địch Đan Thanh nhắc tới chẳng qua muốn trêu Trương Khác, không ngờ bị y tóm được thóp.

    Lý Hinh Dư xem đồng hồ:
    - A, tới giờ ăn cơm rồi, tôi phải đi trước đây.
    Rồi cười tinh nghịch:
    - Không cản trở mọi người thảo luận đề tài nghệ thuật nghiêm túc nữa...
    Ôm chồng sách trên quầy bar đi ra ngoài, gặp đúng Lệnh Tiểu Yến đi vào.

    - Á, đánh chết tôi cũng không vào đâu.
    Lệnh Tiểu Yến nhìn các cô gái trong quán bar, mặt hầm hầm nói:
    - Nhìn các cô ở một chỗ làm người ta phát điên mất .... Cô bé Phi Dung sao không tới, để làm tôi sụp đổ luôn cho rồi?

    Lý Hinh Dư, Hà Huyền, Tôn Tĩnh Mông, Địch Đan Thanh, Vệ Lan, Trần Phi Dung, tùy tiện chọn ra một cô gái, có ai là không đẹp tới ngây ngất? Các cô gái bình thường nhìn thấy đều chịu áp lực tâm lý lớn, Lệnh Tiểu Yến thì chịu đả kích quen rồi, năm xưa cô cũng làm nền cho Giang Đại Nhi suốt, nói thế nhưng vẫn cứ đi vào.

    Lý Hinh Dư mìm môi cười rời đi.

    Trừ Hà Huyên vẫn ở đây theo quỹ tích kiếp trước, còn các cô gái còn lại, hoặc ít hoặc nhiều vì Trương Khác mới tụ tập ở nơi đây, tuy Học viện Âm nhạc là nơi sản sinh mỹ nữ, nhưng những mầm họa cấp yêu nghiệt thế này chỉ có thể gặp không thể cầu.
    Nếu mỗi người đều tuân theo quỹ tích cũ, có lẽ Tôn Tĩnh Mông sang năm thứ hai ra nước ngoài du học, Địch Đan Thanh và Vệ Lan sẽ có vận mệnh lay lắt trong hoàn cảnh sống đặc thù kia, Trần Phi Dung thì bỏ học từ thời cao trung, còn Lý Hinh Dư ....

    Nên Trương Khác rất thích 1978 lúc này.



     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.