Đô Thị TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG - Đồng Niên Khoái Nhạc - Chương 136

  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 105: Lương Dũng


    Nguồn: Sưu Tầm




    Chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Gia Vệ, Trương Huyền Vĩ cùng Trương Học Đông thật không thể nhìn ra Gia Vệ rốt cục là người nghèo hay là người giàu, bởi vì y phục của Gia Vệ căn bản không có nhãn hiệu, nhưng cực kỳ tinh tế, thậm chí Trương Huyền Vĩ nhiều tuổi như vậy có thể nhìn ra, chất vải y phục của Gia Vệ tuyệt đối không kém.

    Thế nhưng, chỉ bằng vào ăn mặc để phán đoán Gia Vệ thì không được.

    Cho dù thế nào, Trương Huyền Vĩ đều đem Gia Vệ trở thành một tên tiểu tử không có tiền, thế nhưng, Gia Vệ vừa nói ra những lời này, cũng làm cho Trương Huyền Vĩ sửng sốt.

    Tuy rằng Gia Vệ nói là đem tiền hoa hồng 10% cổ phần cho Tiểu Hạo Hạo làm tiền tiêu vặt mà không phải là đem 10% cổ phần cho Tiểu Hạo Hạo làm tiền tiêu vặt, thế nhưng từ điểm này nhìn lại, có thể nhìn ra Gia Vệ tiền không ít hơn hoa hồng 10% cổ phần công ty này.

    Một người không có tiền, sẽ đem tiền đã tới tay chắp tay nhường cho người khác sao?

    Chí ít tại Trương Huyền Vĩ xem ra, thì tuyệt đối sẽ là không!

    Nhưng hiện tại, Gia Vệ lại làm như vậy, thì có thể nói rõ, Gia Vệ rất có thể là một người có tiền.

    Bất quá, cho dù là như thế, Trương Huyền Vĩ cũng không có một chút vui vẻ, Gia Vệ là một đứa nhóc dễ nói, một tên nhóc còn chưa trải qua các mặt của sự đời, còn không để mặc cho ông ta bố trí?

    Nhưng nếu như Gia Vệ là một người giàu có, Trương Huyền Vĩ sẽ không khống chế được, sau đó dùng một ít thủ đoạn không nên dùng mới có thể đem công ty nắm giữ trong tay.

    Chỉ có điều, sự tình đến mức này, Trương Huyền Vĩ cũng không có thể tiếp tục ở thế bế tắc nữa.

    Chỉ thấy Trương Huyền Vĩ trên mặt đột nhiên lộ ra một dáng vẻ hiền lành tươi cười, nói: “Tiểu Hạo Hạo là cháu ruột của ông già này, ta tự nhiên sẽ đối xử tốt với nàng, tiền hoa hồng 10% cổ phần công ty cho Tiểu Hạo Hạo làm tiền tiêu vặt sao, ta còn không coi vào đâu.”

    Trương Huyền Vĩ lúc này thoạt nhìn giống như là một người ông tốt biết bao, cho dù là ai cũng nhìn không ra, ông ta cùng người vừa rồi dĩ nhiên là cùng một người.

    Trương Học Đông nghe lời nói của Trương Huyền Vĩ, hắn đầu tiên là kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của cha, hắn cũng không nói gì thêm.

    Tiền hoa hồng 10% cổ phần công ty, đây là một khoản tiền lớn, ngay cả Trương Học Đông hàng năm cũng không có được nhiều tiền như vậy, không công cấp cho Tiểu Hạo Hạo, Trương Học Đông sao có thể thật sự buông bỏ được?

    Bất quá, lấy tình huống trước mắt, nên trước hết ổn định mấy người Trác Thiến mới là chuyện chính.

    Vẻ cười nhạt trên mặt Gia Vệ không có biến mất, nghe Trương Huyền Vĩ nói như vậy, hắn cũng không có truy đuổi, xoay người đi tới bên người Trác Thiến, trực tiếp ngồi xuống ôm lấy Tiểu Hạo Hạo, nhỏ giọng cùng Tiểu Hạo Hạo chơi đùa.

    Chỉ bất quá, Gia Vệ mới vừa đứng dậy một cái, lọt vào trong tầm mắt là vẻ mặt băng lãnh của Trác Thiến.

    Trác Thiến lúc này, không còn có vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ nữa, nàng lúc này giống như biến thành nữ cường nhân cao cao tại thượng, vừa băng lãnh vừa cao ngạo, giống như nữ vương nhìn xuống vạn dân, bất luận là ai trong mắt nàng cũng không thể sánh ngang địa vị với nàng được.

    Mặc dù là Gia Vệ nhìn thẳng nàng, nàng cũng không né tránh chút nào, giống như không có nhìn thấy Gia Vệ vậy.

    Giống như, đây là một loại coi thường, làm Gia Vệ hơi nhăn mặt nhíu mày, bất quá hắn cũng không có nói gì.

    Cảm nhận của Trác Thiến, Gia Vệ có thể lý giải sơ qua được.

    Vừa rồi nói chuyện, Trác Thiến là nhân vật chính trong đó, thế nhưng nàng cũng lại là người không có quyền lên tiếng, giống như số phận của nàng toàn bộ đều do hai người Trương Lệ Anh cùng Trương Huyền Vĩ xác định vậy, Gia Vệ lúc trước chẳng phải như vậy sao?

    Trác Thiến tính cách ôn hòa, thế nhưng Trương Lệ Anh không để ý chút nào cảm nhận của nàng đã nói để nàng cùng Gia Vệ kết hôn, đồng thời ngay tiếp đó là Gia Vệ giống như bị ủy khuất muốn giải thích sự việc, đã tổn thương nàng thật sâu.

    Là người trong lòng đều có điểm mấu chốt, Trác Thiến trong lòng cũng có điểm mấu chốt, xúc động điểm mấu chốt này, nàng sẽ phát sinh biến đổi, có thể không phải nóng giận như núi lửa bạo phát, lại có thể không phải lạnh lẽo như núi băng sập, nhưng nàng thật sự có biến đổi.

    Gia Vệ không nói gì thêm, bởi vì hắn lúc này cho dù nói cái gì, đều khó có khả năng an ủi được Trác Thiến.

    Chuyện xảy ra đến tình trạng này, tự nhiên không có ai sẽ nói qua chuyện khác, vốn Trương Huyền Vĩ cùng Trương Học Đông tới tiếp đón mấy người Trác Thiến, bây giờ làm đến nước này, mọi người cũng không nghĩ tới.

    Nhưng Trương Huyền Vĩ sống hơn sáu mươi năm không phải sống uổng phí, lúc này Trương Huyền Vĩ mang trên mặt dáng ung dung tươi cười, căn bản giống như tranh chấp vừa rồi không tồn tại, nhiệt tình để mấy người Trác Thiến lên xe, không bao lâu, mấy chiếc Limousine từ sân bay Naypyidaw hướng về bên trong thành phố Naypyidaw chạy đi.

    Vốn là Gia Vệ được sắp xếp trên một chiếc xe khác, thế nhưng Gia Vệ ôm Tiểu Hạo Hạo, mà Tiểu Hạo Hạo tất nhiên không có khả năng không ngồi cùng một chiếc xe với Trác Thiến, cho nên Gia Vệ cũng ngồi lên chiếc xe Limousine ở giữa.

    Bên trong xe tuy ngồi năm sáu người, thế nhưng không gian vẫn đầy đủ như cũ, một chút chật chội cũng không có.

    Bất quá, Gia Vệ cùng Trương Lệ Anh ngồi ở một bên, Trác Thiến vốn muốn một mình ngồi vào chỗ ngồi tận cùng bên trong, mà theo sát là Trương Học Đông, cũng cố gắng chen lấn ngồi bên cạnh Trác Thiến, còn bày ra bộ dạng được rồi với Gia Vệ, giống như không gian không đủ vậy.

    Trác Thiến lạnh lùng liếc nhìn Trương Học Đông, không có nói gì.

    Tiểu Hạo Hạo lúc này lại nhíu mày, quay qua Gia Vệ thấp giọng nói: “Ba, Trương Học Đông là một tên đại phôi đản.”

    Gia Vệ gật đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Hạo Hạo yên tâm, nếu như hắn dám khi dễ con, baba sẽ đánh hắn.”

    Tiểu Hạo Hạo vẻ mặt tươi cười gật đầu, nắm tay nhỏ vung loạn xạ, giống như đang học Gia Vệ đánh người vậy.

    Dọc trên đường đi, Trương Huyền Vĩ cũng không có bảo trì trầm mặc, mà đối với Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến nói một chút sự tình hội đấu giá lần mỏ ngọc thạch lần này.

    Lần bán đấu gia mỏ ngọc thạch này, theo tiết lộ thì có không dưới sáu mỏ ngọc thạch, đều là mỏ ngọc thạch đặc biệt lớn, chỉ cần công ty châu báu Trương thị có thể có một quyền hợp tác mỏ khoáng, thì gần như có thể xác định sau này sẽ không thiếu hụt ngọc thạch.

    Thế nhưng những mỏ ngọc thạch này sẽ đưa tới ự cạnh tranh của hầu hết các công ty châu báu trên thế giới, muốn đoạt được dễ như vậy sao?

    Chí ít, công ty châu báu lớn hơn công ty châu báu Trương thị trên thế giới có rất nhiều, cho dù là ở trong nước, công ty châu báu trương trị cũng không phải đứng đầu, nếu như các công ty này muốn cạnh tranh cùng công ty châu báu Trương thị, thì công ty châu báu Trương thị sẽ rất khó giành được.

    Bất quá, Trương Huyền Vĩ cũng rất có lòng tin, ông ta đã làm tốt một loạt chuẩn bị, theo như ông ta nói, công ty châu báu Trương thị có thể dùng giá cả chấp nhận được lấy được một quyền hợp tác mỏ khoáng.

    Nghe Trương Huyền Vĩ báo cáo, Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh đều hơi nhíu mày lại, chiếm được một quyền hợp tác mỏ khoáng, đối với công ty châu báu Trương thị bây giờ vô cùng quan trọng.

    Có mỏ kim cương duy trì, công ty châu báu Trương thị trong một thời gian ngắn trong tương lai, nhất định sẽ phát triển rất nhanh, nhưng là công ty phát triển không thể bỏ qua ngọc thạch, chỉ dựa vào kim cương mà nói, công ty châu báu Trương thị nhất định sẽ xuất hiện tình huống kim cương thì thừa mà ngọc thạch lại không đủ.

    Không bao lâu thời gian, xe liền đến trước một khách sạn trong thành phố Naypyidaw, mọi người đều xuống xe, Trương Huyền Vĩ đã sớm sắp xếp phòng, cho nên cũng không cần làm thủ tục gì nữa.

    Mà ở trong khách sạn này, hầu như đều là nhân viên của các đại công ty ngọc thạch đến tham gia đấu giá mỏ ngọc thạch, cho nên giữa bọn họ với nhau trong lúc đó cũng hầu như đều quen biết.

    Mới vừa vào khách sạn thì trước mặt có một người trung niên trên dưới bốn mươi tuổi đến chào hỏi Trác Thiến, hắn vẻ mặt tươi cười, giống như rất quen thuộc mấy người Trác Thiến vậy.

    “Chú Vĩ, tối hôm nay có một tiệc tối, là hiệp hội ngọc thạch khởi xướng, mong lão nhân gia ngài cũng đến tham gia.” Người trung niên hơi khom người, quay qua Trương Huyền Vĩ nói.

    Hắn cùng Trương Huyền Vĩ kém nhau chừng hai mươi tuổi, gọi ông ta là anh cũng được, nhưng hắn vẫn cứ gọi là “chú Vĩ, chú Vĩ”, tâm tư của hắn, Trương Huyền Vĩ tất nhiên cũng biết.

    “Ta sẽ tham gia” Trương Huyền Vĩ gật đầu nói.

    Người trung niên cũng gật đầu đáp lại, chợt liền nhìn về phía Trác Thiến, nói: “Tiểu Thiến tư cách là tổng giám đốc công ty châu báu Trương thị, tiệc tối này nhất định cũng phải tham gia, không biết Lương Dũng có vinh hạnh mời Tiểu Thiến làm bạn nhảy được hay không?”

    Người trung niên này, là Lương Dũng, là tổng giám đốc một công ty châu báu Vinh Hoa ở trong nước, thực lực so với công ty châu báu Trương thị cũng không kém.

    Trác Thiến trên mặt mang theo lễ phép tươi cười, nếu như là trước đây, nàng rất có thể không có tiện từ chối, thế nhưng bây giờ, nàng chỉ là lễ phép cười cười, nói: “Lương tổng, Trác Thiến vừa mới tới đây, có chút mệt mỏi, tiệc tối nay Trác Thiến sẽ tham gia, nhưng cũng không ở lại lâu, mong rằng Lương tổng không lấy làm phiền lòng.”

    Lương Dũng nghe vậy, dáng vẻ tươi cười trên mặt cũng không thay đổi, lắc đầu cười nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, bất quá Tiểu Thiến nàng nên chú ý nghỉ ngơi, bôn ba bên ngoài, không phải là chuyện nữ nhận nên làm.”

    Lương Dũng mở miệng đều gọi một tiếng Tiểu Thiến, giống như cùng Trác Thiến quen thuộc biết bao, khiến Trương Học Đông phía sau Trương Huyền Vĩ cảm thấy một trận chán ghét.

    Hầu như các công ty châu báu trên toàn quốc đều biết tình huống của tổng giám đốc Trác Thiến công ty châu báu Trương thị, cho nên rất nhiều công ty châu báu, không phải tồng giám đốc cố tình độc thân thì là con trai tổng giám đốc độc thân, đồng thời tạo cho mình một hình tượng tốt đẹp, hòng muốn lấy được công ty châu báu Trương thị vào tay.

    Đương nhiên, loại suy nghĩ này, không chỉ có người của công ty châu báu khác, mà còn có người trong công ty châu báu Trương thị, thậm chí còn có người của ngành nghề khác.

    Cho nên Trác Thiến có một lần được các nhân sĩ nhàm chán hoan nghênh trở thành nữ cường nhân xếp hạng nhất, bởi vì có tài sản giá trị hàng tỷ mà lại là phụ nữ đơn thân thật không có bao nhiêu người, huống chi các điều kiện của Trác Thiến lại là cực kỳ tốt nữa.

    Lương Dũng cố ý hạ thấp vai vế cho mình, gọi Trương Huyền Vĩ là chú, cùng Trương Học Đông hơn hai mươi tuổi xưng anh gọi em, mục đích của hắn cũng đã rõ ràng quá rồi.

    Chỉ có điều ngay sau đó, dáng vẻ tươi cười trên mặt Lương Dũng cũng trực tiếp cứng đờ trên mặt.

    “Lương gia gia, Tiểu Hạo Hạo mệt mỏi, đừng ngăn cản đường của chúng cháu được không?” Tiểu Hạo Hạo thanh âm vang lên, thanh âm ngây thơ non nớt cũng khiến cho Lương Dũng trực tiếp ngẩn người, thậm chí cũng làm cho người khác ngẩn cả người.

    Lương Dũng cố ý muốn làm thành đồng lứa, cùng Trác Thiến cùng thế hệ, chuyện này cho dù là ai cũng không có ý muốn vạch trần, mà ngay cả Trương Huyền Vĩ cũng không nói gì, thậm chí Trương Học Đông mục đích cũng giống Lương Dũng, cũng không nói gì.

    Thế nhưng, trong những người này, chỉ có một người vạch trần chuyện này, sẽ làm Lương Dũng không nói được gì, ngay cả hận cũng không biết hận ai, người kia, dĩ nhiên là Tiểu Hạo Hạo.

    Chỉ bất quá, lời này của Tiểu Hạo Hạo là ai dạy, mọi người của công ty châu báu Trương thị trong nháy mắt đều nghĩ đến, Gia Vệ đang ôm Tiểu Hạo Hạo, là một người thành thật sao?

    Thế nhưng, ở trong mắt Lương Dũng, Gia Vệ chỉ là một vệ sĩ lấy được sự yêu thích của Tiểu Hạo Hạo mà thôi, cho dù có cho Gia Vệ một lá gan, Gia Vệ cũng không dám làm chuyện như vậy, cho nên Lương Dũng căn bản không tin đây là Gia Vệ dạy cho, mà là Tiểu Hạo Hạo tự nghĩ ra.

    Điều này làm cho Lương Dũng xấu hổ muốn chết, cho dù da mặt hắn có trải qua hơn bốn mươi năm mài giũa, cũng phải đỏ bừng lên.
     
    rocklina thích bài này.
  2. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 106: Không khống chế được phản ứng


    Nguồn: Sưu Tầm




    Lương Dũng tùy tiện tìm một lý do sau đó liền rời đi, Gia Vệ mấy người cũng đã được như ý nguyện đi về phòng của mình. Nằm ở trên mặt giường lớn mềm mại, vốn tinh thần Gia Vệ hơi uể oải, nhất thời có chút buồn ngủ.

    Lúc này mới có mấy ngày thời gian, người chưa từng đi ra nước ngoài như Gia Vệ, vậy mà lại đi Châu Phi một vòng, bây giờ lại tới Mianma.

    Nếu như không phải tâm tính Gia Vệ trong đoạn thời gian này trưởng thành không ít, Gia Vệ lúc này nhất định là kích động ngủ không yên.

    "Xem ra lại là một đống phiền phức lớn a." Gia Vệ cười khổ lắc đầu nói.

    Bất kể nói thế nào, Gia Vệ cùng hai mẹ con Trác Thiến và Tiểu Hạo Hạo có mối liên quan, Gia Vệ không có khả năng không hỏi qua các nàng sự tình, mà hoàn cảnh các nàng hiện rất dễ bị rối loạn.

    Không nói tới Tiểu Hạo Hạo, chỉ cần cổ phần của Trác Thiến trong công ty, thì đã có rất nhiều người mơ ước.

    Bất quá, Gia Vệ cũng là phi thường kỳ quái, Trác Thiến tại sao phải bị vây trong hoàn cảnh như thế, mặc dù là nàng thừa kế tài sản của chồng trước, cũng không nên bị như vậy mới đúng.

    "Trong chuyện này nhất định có bí mật gì đó." Gia Vệ thấp giọng nói.

    Bất quá Gia Vệ cũng không có suy nghĩ nhiều, đối với tài sản của Trác Thiến, Gia Vệ không phải là không có hứng thú, dù sao đó là vô số tiền tài, thế nhưng Gia Vệ cũng không bởi vì chút tiền tài này mà thay đổi chính mình.

    Cho dù là đặt ở thời gian trước đây Gia Vệ chưa có tiền, hắn cũng tin tưởng chính mình sẽ kiên trì nguyên tắc của mình, huống chi là hiện tại.

    Nhưng thật ra Trương Lệ Anh cũng khiến Gia Vệ có chút hứng thú.

    Trương Lệ Anh trên danh nghĩa là thư ký của Trác Thiến, nhưng trên thực tế cũng là em chồng của Trác Thiến, thân là em gái của người sáng lập công ty châu báu Trương thị, lẽ ra tại thời điểm Trương Học Triết qua đời hẳn là đem tài sản cấp cho em gái mình mới đúng, lẽ nào Trương Lệ Anh có được tài sản, sẽ bạc đãi hai mẹ con Trác Thiến cùng Tiểu Hạo Hạo?

    Rõ ràng là không phải.

    Mà Trương Học Triết lại đem tài sản cấp cho Trác Thiến, khiến Trác Thiến bị vây vào hoàn cảnh cảnh này, nói như vậy, mặc dù là có tiền tài ủng hộ, cuộc sống của con gái hắn Tiểu Hạo Hạo cũng sẽ không được tốt lành rồi.

    Dù sao hoàn cảnh đầy rẫy chuyện ngươi lừa ta gạt, không thích hợp cho trẻ con phát triển, huống chi Tiểu Hạo Hạo là con gái nữa.

    "Lấy Trác Thiến, thì tương đương với lấy được công ty châu báu Trương thị, sẽ không sợ Trác Thiến thay lòng đổi dạ, đem tiền bạc đưa cho một người khác." Gia Vệ lắc đầu nói.

    Không suy nghĩ nhiều nữa, Gia Vệ cởi y phục trên người, tắm rửa, rồi trực tiếp nằm ở trên mặt giường lớn ngủ.

    Tuy rằng Gia Vệ lúc đến đây là lấy thân phận vệ sĩ, nhưng hiện tại Gia Vệ thân phận là đại cổ đông của công ty châu báu Trương thị, cho nên Gia Vệ có tư cách một phòng một mình, nhưng ba người Trịnh Tung, Tank cùng Hồng Vũ lại không có được đãi ngộ như vậy.

    Không biết qua bao lâu thời gian, cửa phòng Gia Vệ bị gõ kêu lên, Gia Vệ cũng bị tiếng vang ầm ĩ làm tỉnh lại.

    Xem thời gian là năm giờ chiều, ngủ ba bốn tiếng, Gia Vệ ngồi dậy, hoạt động thân thể, Gia Vệ có thói quen chỉ mặc quần lót ngủ cũng quên đây là đang ở khách sạn, liền trực tiếp chỉ mặc quần lót đi mở cửa.

    Mà sau khi mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài là Trương Lệ Anh đang đứng, Gia Vệ mơ hồ hỏi: "Có chuyện gì?"

    Bất quá, Gia Vệ cũng không thấy được, bình thường Trương Lệ Anh đều là vẻ mặt băng lãnh, lúc này lại là cái miệng nhỏ khẽ nhếch, sắc mặt trở nên đỏ lên.

    Không nghe thấy tiếng trả lời, Gia Vệ chân mày hơi nhíu lại, chợt hoàn toàn mở hai mắt ra.

    Thấy vẻ mặt Trương Lệ Anh, Gia Vệ vẻ mặt nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt sửng sốt của Trương Lệ Anh hướng về trên người mình nhìn lại, khi thấy cái quần lót màu đỏ của mình mà không cần cúi đầu hoàn toàn cũng có thể thấy, Gia Vệ sắc mặt trở nên đỏ bừng, chợt dùng tốc độ nhanh đến mức không cách nào hình dung thối lui vào trong phòng, đóng cửa lại.

    Thở gấp một chút, sắc mặt Gia Vệ mới khôi phục lại, rồi hắn xấu hổ méo cả miệng.

    Vốn Gia Vệ là xử nam, lại không có ham mê bất lương gì, cho nên tất cả chuyện phát sinh trên người bình thường, cũng sẽ phát sinh trên người Gia Vệ.

    Tuy rằng bây giờ không phải là buổi sáng, thế nhưng sau khi ngủ tỉnh lại, thanh niên tràn đầy khí huyết như hắn, tự nhiên không tránh khỏi nhất trụ kình thiên.

    Mà vừa nãy, sau khi Gia Vệ mở cửa ra, khoảng cách với Trương Lệ anh cũng chỉ cách có hơn nửa thước, nhất trụ kình thiên của Gia Vệ, bộ vị có khoảng cách gần nhất với cơ thể Trương Vị Anh đã gần càng gần thêm nhiều.

    Trương Lệ anh coi như là bình tĩnh, nếu là nữ hài bình thường thấy loại tình huống này, khẳng định sẽ kêu to lên.

    Vội vã mặc xong quần áo, Gia Vệ lúc này mới lần thứ hai mở cửa phòng, khi thấy Trương Lệ Anh, Gia Vệ trên mặt không khỏi lần thứ hai thoáng hiện vẻ xấu hổ.

    Bất quá, lúc này Trương Lệ Anh cũng khôi phục vẻ mặt băng lãnh, giống như sự tình vừa rồi như chưa từng phát sinh, điều này cũng làm cho Gia Vệ bớt chút xấu hổ.

    "Đem bộ quần áo này mặc vào, hồi nữa cùng Tiểu Thiến đi tham gia tiệc tối." Không nói lời thừa, Trương Lệ Anh trực tiếp đưa cho Gia Vệ một bộ quần áo, nói.

    "Ta cùng Trác tổng đi tham gia tiệc tối?" Gia Vệ nhướng mày, có chút không tình nguyện.

    Lúc này Gia Vệ, muốn cùng Trác Thiến vứt bỏ quan hệ qua một bên, thứ nhất là không muốn làm cho người khác hiểu lầm thêm sâu, thứ hai là không muốn lại xúc phạm tới Trác Thiến.

    Thời điểm ở sân bay, Trác Thiến đã bị thương tổn, Gia Vệ cũng không muốn lại thương tổn nàng.

    "Nhiệm vụ của ngươi, không phải là đến bảo vệ Tiểu Thiến sao?" Trương Lệ Anh nhìn thẳng Gia Vệ, lạnh lùng nói.

    Gia Vệ gật đầu, đây quả thật là nhiệm vụ của hắn, sự tình khác đều có thể chối, nhưng là sự tình này, hắn thật đúng là không thể từ chối.

    Tiếp nhận y phục, Gia Vệ vừa nhìn sơ qua, trên mặt liền lộ ra nụ cười khổ.

    Đây là một bộ tây trang (âu phục, vét), có vẻ là hàng hiệu, bất quá Gia Vệ chưa thấy qua cái nhãn hiệu này, ăn mặc tây trang, Gia Vệ chưa có mặc bao giờ, thậm chí, caravat Gia Vệ cũng chưa từng thắt qua.

    Cái này không thể trách Gia Vệ, trong nhà căn bản không ai mặc tây phục, mà ngay cả cha hắn Gia Hồng Ngạo, cũng không có một bộ tây trang nào, giống như người có tầng lớp như hắn, căn bản không cần mặc tây trang.

    Huống chi, Gia Vệ bây giờ mới tốt nghiệp trung học, vẫn chưa tới lúc mặc tây trang.

    Gia Vệ không nói gì, thế nhưng Trương Lệ Anh giống như đã nhìn ra, nàng nhìn Gia Vệ cầm bộ tay trang trong tay, liền trực tiếp vượt qua Gia Vệ hướng về bên trong đi đến.

    Gia Vệ nhìn bóng lưng Trương Lệ Anh, lại nhìn trong tay mình, chần chờ trong chốc lát, Gia Vệ liền đóng cửa lại.

    Một nam sinh vừa tốt nghiệp trung học, vẫn có một ít quan niệm cô nam quả nữ cùng ở trong một phòng không tốt lắm, bất quá mở cửa thay quần áo, có vẻ cũng không tốt lắm.

    Đem y phục đặt trên giường, Trương Lệ Anh liền lấy quần áo từ trong túi ra, sắp xếp áo sơ mi mặc trong tây trang chỉnh tề, chợt liền hai mắt nhìn thằng về phía Gia Vệ.

    Gia Vệ méo cả miệng, Trương Lệ Anh nhìn soi mói như vậy, hắn thật đúng là xấu hổ không dám cởi quần áo.

    "Cần ta giúp ngươi sao?" Bất quá, sau một lát, Trương Lệ anh cũng trực tiếp hỏi.

    "Không cần, ta tự mình làm là được." Gia Vệ vội vã nói một câu, cũng không chần chờ nữa, trực tiếp đem quần áo mình cởi ra, lộ ra thân trên trần truồng.

    Mà Gia Vệ hạ thân, trừ quần lót ra bên ngoài chỉ mặc một cái quần, Gia Vệ vẫn thật không dám cởi.

    Bất quá, Gia Vệ mới vừa dừng lại, Trương Lệ Anh liền nhìn về phía tây trang trên giường, đem thắt lưng cho Gia Vệ đeo lên, sắp xếp tốt từng cái từng cái, để cho Gia Vệ mặc vào.

    Không bao lâu, Gia Vệ còn chưa bắt đầu cởi quần, Trương Lệ Anh cũng đem quần tây đưa cho Gia Vệ, hai mắt to nhìn thằng chằm chằm vào Gia Vệ, giống như muốn cười nhạo Gia Vệ vậy.

    "Ngươi nhìn cái gì?" Gia Vệ thử hỏi.

    Hắn chưa từng thấy nữ nhân da mặt dày như vậy, từ việc Trương Lệ Anh gọi Trác Thiến là Tiểu Thiến có thể thấy được, Trương Lệ Anh so với Trác Thiến còn lớn hơn một chút, chí ít cũng phải 25~26 tuổi, thế nhưng Gia Vệ thật đúng là tưởng tượng không được, nam nhân như thế nào mới có thể hàng phục được Trương Lệ Anh.

    "Để ta kêu Tiểu Thiến tới giúp ngươi thay quần áo." Trương Lệ Anh liếc mắt nhìn Gia Vệ, liền trực tiếp vượt qua Gia Vệ, muốn đi ra ngoài.

    "Ta cởi, ta cởi." Gia Vệ vội vàng nói, nếu Trác Thiến đến, hắn mới là thật cởi không nổi.

    Gia Vệ vội vã lấy tốc độ nhanh như chớp cởi quần của mình, đem cái quần tây kia mặc vào.

    Quần mặc vừa vặn, tuy rằng Gia Vệ có vẻ có chút gầy ốm, nhưng sau khi mặc quần này vào, một chút gầy cũng nhìn không ra.

    Gia Vệ mới vừa thắt thắt lưng xong, liền cảm giác trên người đột nhiên mát lạnh, Trương Lệ Anh cầm áo sơ mi choàng lên trên người Gia Vệ, giúp đỡ Gia Vệ mặc áo sơ mi.

    Gia Vệ thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, đây có thể là lần đầu tiên có nữ hài tử chạm thân thể của hắn, tuy rằng tay của Trương Lệ Anh chỉ là trong lúc vô tình đụng tới thân thể của hắn, thế nhưng cũng làm cho Gia Vệ là xử nam có chút không chịu nổi.

    "Tay..."

    Gia Vệ một cử động nhỏ cũng không dám, nhưng Trương Lệ Anh không có ngừng lại chút nào, thanh âm tuy rằng như trước băng lãnh, nhưng lúc này lại có một chút ý vị khác.

    Rất nhanh, áo sơ mi trắng được mặc ở trên người Gia Vệ, Trương Lệ Anh lại cầm lấy cái caravat màu đỏ đậm kia đeo lên cổ Gia Vệ, chỉnh sửa chỉnh tề.

    Mang xong caravat, Gia Vệ rốt cục thở ra một hơi, hắn cảm giác như là vừa chạy hơn mười dặm, toàn thân đều có chút mệt mỏi.

    Nhưng mà, Gia Vệ mới vừa bình tĩnh lại, sau một khắc, vẻ mặt hắn lại ngu ngơ lần nữa, thân thể cứng ngắc.

    Chỉ thấy Trương Lệ Anh đem mấy ngón tay như ngọc cầm lấy thắt lưng Gia Vệ, đem thắt lưng Gia Vệ mở ra, thậm chí lúc trong ánh mắt Gia Vệ đang khiếp sợ, Trương Lệ Anh đem quần Gia Vệ hơi kéo kéo xuống dưới.

    Ngay lúc Gia Vệ muốn tự vệ, Trương Lệ Anh đem áo sơ mi nhét chỉnh tề vào trong quần Gia Vệ, nhìn thấy loại tình huống này, Gia Vệ sắc mặt đỏ lên, tay vừa bắt đầu giơ lên liền cứng ngắc trên không trung.

    Chỉ bất quá, sắc mặt Gia Vệ càng ngày càng đỏ.

    Ngay cả Trương Lệ Anh giúp đỡ Gia Vệ chỉnh sửa áo sơ mi, cũng là sắc mặt chậm rãi bắt đầu đỏ lên.

    Gia Vệ có thể khống chế tay mình làm rất nhanh nhiều chuyện, cũng có thể khống chế chân mình làm rất nhanh nhiều chuyện, vô luận làm cái gì, Gia Vệ đều có thể khống chế tay chân làm rất nhanh rất chính xác nhiều chuyện.

    Thế nhưng, Gia Vệ hành động, có một chỗ cũng không thể khống chế chính xác, thậm chí có lúc, một chút khống chế cũng không làm được.

    Nhất là Gia Vệ vẫn là xử nam, bộ vị nào đó, hắn căn bản không thể khống chế.

    Mà lúc Trương Lệ Anh giúp hắn mặc quần áo, trong quá trình bỏ áo sơ mi vào trong, Gia Vệ rốt cục không thể nhịn được, cái nơi không bị lí trí hắn khống chế kia, bắt đầu có phản ứng.

    Lần đầu đối mặt loại tình huống này, là lúc Gia Vệ mới vừa tỉnh ngủ, Trương Lệ Anh còn có thể bảo trì trấn định, dù sao xấu mặt là Gia Vệ, Trương Lệ anh có thể chiếm được chủ động.

    Mà bây giờ, Trương Lệ Anh sắc mặt phải đỏ lên, nàng giúp đỡ Gia Vệ bỏ áo sơ mi, là ngồi xổm trước người Gia Vệ giúp đỡ Gia Vệ làm, mà bây giờ, bộ vị nào đó của Gia Vệ, đúng là sắp dựng lên chạm đến khuôn mặt đỏ bừng đến phát nóng của Trương Lệ Anh.
     
    rocklina thích bài này.
  3. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 107: Không Được Nhìn Trộm


    Nguồn: Sưu Tầm




    Bầu không khí xấu hổ kéo dài được vài giây, Trương Lệ Anh nhanh chóng khôi phục sắc mặt giúp đỡ Gia Vệ thắt lại thắt lưng.

    Thế nhưng không biết là do Trương Lệ Anh vẫn còn xấu hổ hay Gia Vệ thắt lưng xảy ra vấn đề, thắt lưng lại bị mở ra, lại không thể di chuyển.

    Quần của Gia Vệ còn bị kéo xuống dưới, tuy rằng có áo sơ mi che lại, nhưng vẫn lộ ra nửa cái mông, đồng thời nơi không thể khống chế ở phía trước còn có phản ứng.

    Gia Vệ không dám cử động chút nào, giống như cả người đều bị cứng đơ vậy, chỉ có Trương Lệ Anh ngồi xổm trước Gia Vệ đang cố gắng làm.

    Thế nhưng, thời gian từng giây từng giây trôi qua, Trương Lệ Anh vẫn không thể làm cho tốt được.

    Trương Lệ Anh lúc này sắc mặt đã đỏ như táo tàu, khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng, thậm chí trên chop mũi cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi tinh xảo.

    Chỉ có điều bất luận nàng làm như thế nào, cũng đều gặp trục trặc với thắt lưng của Gia Vệ.

    Cuối cùng, Trương Lệ Anh hừ một tiếng, hai tay hất lên, liền đứng dậy, hai mắt không dám quay ra nhìn Gia Vệ, cố gắng lấy thanh âm băng lãnh nói: “Ngươi tự làm đi.”

    Gia Vệ xấu hổ cười, hắn vốn là muốn để tự mình làm, nhưng lúc này hắn không biết mở miệng nói như thế nào.

    Trương Lệ Anh vừa đứng lên, Gia Vệ trong lòng thả lỏng không ít, nhưng không biết tại sao lại có chút mất mát.

    Không biết làm như thế nào, Gia Vệ hai tay dùng sức, thắt lưng liền được thắt xong, căn bản không có xuất hiện tình trạng như của Trương Lệ Anh vừa rồi.

    Đợi Gia Vệ thắt lưng xong, kéo quần lên, Trương Lệ Anh lúc này mới cầm lấy âu phục trên giường, sắc mặt đỏ bừng như trước giúp Gia Vệ mặc vào.

    Âu phục có màu xám bạc sáng bóng, mặc ở trên người Gia Vệ cực kỳ vừa, nhìn lại mình trong gương, Gia Vệ cũng thấy kinh ngạc.

    Hắn lúc này mới nhận ra, chính mình không hề bụi bặm, mình bây giờ còn quá đẹp trai.

    Trên mặt tuy rằng không có nhiều thịt, nhưng góc cạnh rõ ràng, giống như điêu khắc tinh xảo vậy, mày kiếm hoành mục, hình như là mới xuất hiện, trước đây khi Gia Vệ còn mang kính, thật không có nhận ra mặt mũi mình có cảm giác như vậy.

    (mày kiếm hoành mục: lông mày lưỡi kiếm nằm ngang ngay trên mắt)

    Mà Trương Lệ Anh giúp Gia Vệ mặc âu phục cũng phải kinh ngạc.

    Nếu như một nữ nhân xinh đẹp mặc vào một bộ y phục mỹ lệ được gọi là kinh diễm, Gia Vệ lúc này có thể được hình dung là cực kỳ đẹp trai.

    Gia Vệ mặc âu phục vào, không hề có vẻ nhỏ người nữa, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cũng làm cho hắn giống như là người có cố sự vậy, đôi mắt đen thâm sâu kia, khiến người ta nhìn không thấy điểm cuối, giống như thâm uyên vô tận, bí mật trong đó, chỉ có bản thân hắn biết thôi.

    (thâm uyên: vực sâu)

    Dù tâm cảnh Trương Lệ Anh rất cao, nhưng nhìn thấy sự biến đổi của Gia Vệ sau khi mặc vào âu phục, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

    Trước kia, ấn tượng của Gia Vệ ở trong lòng Trương Lệ Anh chính là một tên nhóc thần bí, đây là ấn tượng sau khi Gia Vệ thể hiện ra thực lực cường đại, còn trước khi Gia Vệ thể hiện ra thực lực, thì Gia Vệ trong lòng Trương Lệ Anh chỉ là một tên nhóc dựa vào quan hệ mà trở thành nhân viên quốc gia.

    Mà bây giờ, tên nhóc kia giống như trong nháy mắt lớn lên.

    Ửng đỏ trên mặt Trương Lệ Anh cũng không có mất đi, nàng lúc này cái miệng nhỏ đỏ hồng kia hơi nhếch lên, hai mắt nhìn thẳng khuôn mặt Gia Vệ, thậm chí mấy ngón tay ngọc của nàng vẫn còn đặt ở trên ngực Gia Vệ, giúp Gia Vệ chỉnh sửa âu phục, chỉ có điều, tay của nàng lúc này lại không đi chuyển, giống như đang xoa lên ngực Gia Vệ vậy.

    Gia Vệ cũng chỉ là bị vẻ đẹp trai của mình mê hoặc trong chốc lát mà thôi, nếu hắn không thể thoát ra khỏi sự mê hoặc đó được, chỉ có thể nói hắn là người thích tự luyến.

    Bất quá, Gia Vệ sau khi tỉnh táo lại, lại hận mình không thể không tỉnh táo tiếp.

    Bởi vì, biểu tình của Trương Lệ Anh hoàn toàn rơi vào trong mắt Gia Vệ, trải qua chuyện vừa rồi, Gia Vệ thật không dám làm gì, ngửi được mùi hương trong miệng Trương Lệ Anh phả ra, cảm nhận được bàn tay Trương Lệ Anh xoa xoa, cơ thể Gia Vệ càng thêm cứng ngắc.

    Thậm chí, trên trán đổ mồ hôi, không chỉ có một mình Trương Lệ Anh mà Gia Vệ cũng là đầu đầy mồ hôi hột.

    “Khụ khụ…”

    Không bao lâu, Gia Vệ cảm giác mình sắp bị hư thoát, liền ho khan vài tiếng.

    Trương Lệ Anh bị mấy tiếng hoa khan này của Gia Vệ làm cho giật mình tỉnh lại, trên mặt rang đỏ giống như muốn xuất huyết vậy, đồng thời trong lúc cuống quít, nàng liếc nhìn Gia Vệ một cái rất có dáng điệu nữ nhi.

    Chính cái liếc mắt này, làm cho Gia Vệ hoàn toàn sửng sốt.

    Trương Lệ Anh bộ dáng hoàn toàn là như nữ cường nhân, đột nhiên thể hiện ra dáng điệu nữ nhi, loại trái ngược này, làm cho Gia Vệ tưởng là mình nhìn nhầm, còn muốn nhìn thêm một chút.

    Chỉ bất quá, Trương Lệ Anh rất nhanh khôi phục biểu tình băng lãnh, tuy rằng nàng vẫn là khuôn mặt đỏ bừng, nhưng trên mặt không còn nhìn thấy dáng điệu nữ nhi kia nữa.

    « Chúng ta đi ra ngoài đi. » Thấp giọng nói một câu, Trương Lệ Anh liền có chút vội vội vàng vàng hướng về bên ngoài bước đi.

    Gia Vệ cũng không chần chờ, theo sát phía sau, bất quá Gia Vệ lúc này trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười suy ngẫm.

    Hắn phát hiện ra Trương Lệ Anh bây giờ, giống như không phải Trương Lệ Anh thật sự vậy.

    Rất nhanh, hai người liền đi tới phòng của Trác Thiến, Hồng Vũ cũng ở đây, Trịnh Tung cùng Tank thì ở tại phòng đối diện với phòng Gia Vệ.

    Lúc này, trong phòng khách, Tiểu Hạo Hạo đang tự mình chơi rất vui vẻ, thấy Gia Vệ cùng Trương Lệ Anh qua đây, Tiểu Hạo Hạo liền rất nhanh chạy đến bên người Gia Vệ, trực tiếp nhảy lên trên người Gia Vệ, vô cùng thân thiết nhỏ giọng gọi “Ba ba”.

    Gia Vệ cũng vui vẻ đáp lại, đây cũng không phải là bí mật gì nữa, đồng thời Tiểu Hạo Hạo đã gọi một thời gian dài như vậy, Gia Vệ cũng không thấy xấu hổ nữa.

    Đứa con gái nuôi này, Gia Vệ thừa nhận.

    “Tiệc tối bắt đầu lúc bảy giờ, tại tiệc tối này, chúng ta có 2 mục đích muốn đạt được.” Gia Vệ vừa mới ôm Tiểu Hạo Hạo ngồi xuống, Trương Lệ Anh liền trực tiếp mở miệng nói.

    Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Lệ Anh, Trương Lệ Anh lại tiếp tục nói: “Mục đích đầu tiên, là tìm hiểu rõ mục đích hướng đi của những công ty khác, bọn họ đối với sáu mạch ngọc thạch đứng đầu đều quan tâm, nếu có công ty lớn nào đối với một trong những mạch khoáng này muốn nhất định phải có, công ty chúng ta cũng chỉ có thể buông tha cái mạch khoáng kia. Mục đích thứ hai, là lôi kéo đối tác, phía đối tác này, cũng phải có đủ tài chính, trong lần đấu giá có thể cùng công ty chúng ta ít nhất có thể lấy được quyền hợp tác một mạch khoáng, đồng thời phía đối tác này, không có xung đột sinh ý với công ty của chúng ta, bằng không sau khi hợp tác, công ty chúng ta rất có thể sẽ phải chịu chèn ép.”

    “Ngươi tìm được đối tượng rồi sao?” Trác Thiến gật đầu, chợt mở miệng hỏi.

    Gia Vệ cũng không nói lời nào, hắn đối với chuyện này không biết nhiều, đối với công ty châu báu lại càng biết rất ít, hắn không có cái kiến nghị gì.

    Trương Lệ Anh gật đầu, nói: “Có năm công ty có điều kiện trở thành đối tác tốt nhất cho chúng ta, thứ nhất là công ty châu báu Vinh Hoa, công ty này sinh ý chủ yếu ở phía nam, mà công ty châu báu Trương thị chúng ta sinh ý chủ yếu ở phía bắc, cùng công ty châu báu Vinh Hoa hợp tác, cũng không có gì xung đột, đồng thời công ty châu báu Vinh Hoa kia cũng có thực lực, sẽ không kéo công ty của chúng ta tụt lùi; thứ hai là công ty kim cương Vương Nhị Thiếu, tuy rằng sinh ý của bọn họ trải rộng toàn quốc, nhưng chủ yếu là kinh doanh sinh ý về kim cương, mà công ty chúng ta tại phương diện này tương đối yếu kém, cho nên chúng ta dùng kim cương để đổi lấy thêm nhiều ngọc thạch, thứ nhất có thể phát triển sinh ý ngọc thạch, thứ hai có thể mượn công ty kim cương Vương Nhị Thiếu kim cương để làm ăn thêm, khai thông thị trường kim cương của công ty chúng ta, bất quá cùng công ty kim cương Vương Nhị Thiếu hợp tác cũng có mặt xấu, bọn họ có thể mượn cớ này đến chiếm kim cương của chúng ta, cho nên cùng công ty này hợp tác nhất định phải đàm phán tốt điều kiện đã.”

    “Về phần ba công ty khác, đều là công ty nước ngoài, thực lực mạnh hơn công ty chúng ta một bậc, cùng bọn họ hợp tác, chúng ta phải cẩn thận không một chút phân tâm, bằng không sẽ bị bọn họ tính kế mưu hại. Mà những công ty trong nước khác, cùng công ty chúng ta không có được tính hợp tác, căn bản không cần để ý tới.”

    Trác Thiến nghe vậy, nhíu mày gật đầu, cũng không nói gì thêm.

    Trương Lệ Anh phân tích rất đúng, thế nhưng có một chỗ nàng nói cũng chưa đúng, đó là cũng không phải cùng những công ty khác hợp tác thì có tính nguy hiểm, mà là hợp tác với mọi công ty đều có tính nguy hiểm.

    Dù sao là hai nhà, thậm chí là ba nhà đồng thời cùng lấy quyền hợp tác một mạch khoáng, phân phối ngọc thạch khái thác ra, phải đi qua hiệp thương hợp tác, chỉ cần có hiệp thương, sẽ xuất hiện mâu thuẫn, mà xuất hiện mâu thuẫn, thì có thể xảy ra việc ngoài ý muốn.

    “Không phải các ngươi quen biết tổng giám đốc công ty châu báu Vinh Hoa kia sao?” Gia Vệ lúc này mở miệng hỏi.

    Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến đều nhìn về phía Gia Vệ, Trác Thiến không nói gì, Trương Lệ Anh lại là trừng mắt nhìn Gia Vệ, lạnh lùng nói: “Mọi người ở đây cúng ta đều quen biết.”

    Gia Vệ hơi ngẩn ra, chợt xấu hổ cười nói: “Ta tiếp tục im lặng vậy.”

    Hắn nghe ra trong lời nói của Trương Lệ Anh có chút tức giận, bất quá Gia Vệ cũng có thể lý giải, suy nghĩ của Lương Dũng ai cũng đều có thể nhìn ra, nếu như theo Gia Vệ nói lúc nãy dựa vào mối quan hệ này đi hợp tác cùng công ty châu báu Vinh Hoa mà nói, vậy thì đại biểu cho việc phải hi sinh Trác Thiến, chí ít cũng cũng phải để cho Trác Thiến dùng khuôn mặt tươi cười đi bồi tiếp, đây là việc mà Trương Lệ Anh tuyệt đối không cho phép.

    Đương nhiên Gia Vệ cũng không nghĩ tới điểm này, hắn chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng không có trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cho nên nói, Gia Vệ ở phương diện kinh doanh buôn bán này còn kém lắm.

    “Bằng không ta đi tìm Lương Dũng nói chuyện đàm phán, dù sao đây cũng là chuyện của công ty.” Trác Thiến chần chừ nói.

    “Hợp tác như này, đâu cần phải làm như vậy?” Trương Lệ Anh nhíu mày, lại trừng mắt nhìn Gia Vệ, rồi mới nhìn về phía Trác Thiến, nói: “Ngươi cứ muốn cúi đầu, hắn sẽ hung hang đạp lên tôn nghiêm của ngươi, mà hắn yêu cầu sẽ càng thêm quá phận, lẽ nào ngươi vì muốn giữ lấy sự hợp tác này mà hi sinh chính mình sao?”

    Trác Thiến sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch lên, rồi chậm rãi cúi đầu.

    Trương Lệ Anh cũng cảm thấy mình nói có chút quá đáng, bất quá nàng cũng không nói thêm gì, hơi nhíu mày, như là nghĩ không ra nên an ủi Trác Thiến như thế nào, lại giống như phản xạ có điều kiện lại trừng mắt nhìn Gia Vệ, điều này làm cho Gia Vệ vẻ mặt xấu hổ xen lẫn nghi hoặc.

    Gia Vệ chỉ nói một câu mà thôi, lại làm cho Trương Lệ Anh giận trừng mắt nhìn ba lần, điều này làm cho Gia Vệ quyết định sau này không nói ra chủ ý nào nữa.

    Sau một lát, Trương Lệ Anh ngồi vào bên cạnh Trác Thiến, vỗ nhè nhẹ lên vai Trác Thiến, nói: “Nếu như công ty châu báu Vinh Hoa hợp tác cùng công ty chúng ta, chuyện hợp tác này, phải thành lập dựa trên cơ sở lợi ích công bằng, chúng ta không cần bọn họ trợ giúp bất cứ thứ gì, bằng không sau này công ty chúng ta sẽ có nhược điểm rơi vào tay bọn họ.”

    Trác Thiến ngẩng đầu lên, quay qua Trương Lệ Anh cười cười, nói: “Ta biết, yên tâm, ta không sao.”

    Gia Vệ ở một bên đùa chơi với Tiểu Hạo Hạo, nhìn thấy hai nữ nhân này nói chuyện trịnh trọng như thế, hai mắt mang theo nghiền ngẫm nhìn về phía hai người, nhưng mà vừa lúc đó, bên tai Gia Vệ vang lên thanh âm có chút giảo hoạt của Tiểu Hạo Hạo: “Ba ba, không được nhìn trộm.”

     
    rocklina thích bài này.
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 108: Lương Đống bỏ thuốc


    Nguồn: Sưu Tầm




    Cùng Gia Vệ và Trác Thiến cùng nhau tham gia tiệc tối, còn có hai người Trương Huyền Vĩ và Trương Học Đông.
    Bên người hai người họ, hiển nhiên không có nữ nhân, Trương Huyền Vĩ thì không cần phải nói, ông ta là một lão già, căn bản không cần nữ nhân đi cùng phụ giúp mình, mà Trương Học Đông có ý với Trác Thiến, tự nhiên sẽ không ở tiệc tối có Trác Thiến tham dự mà tìm bạn gái khác.
    Vốn là hắn nghĩ có thể cùng Trác Thiến trở thành bạn nhảy, nhưng khi thấy Trác Thiến kéo cánh tay Gia Vệ xuất hiện, hắn sắc mặt liền trực tiếp tái nhợt lên.
    Trương Huyền Vĩ sắc mặt thật ra lại không có thay đổi gì, bất quá trong mắt của ông ta cũng hiện lên lãnh quang.
    Mà Gia Vệ lúc này, căn bản không chú ý tới sự biến hóa tâm tình của hai người này, bởi vì sự câu nệ khi ở cùng một chỗ với Trác Thiến, so với sự câu nệ lúc ở cùng Trương Lệ Anh còn lớn hơn một chút, bị Trác Thiến kẹp lấy cánh tay, không chỉ Gia Vệ cánh tay cứng ngắc, mà toàn thân cũng đều cứng ngắc, hai chân chỉ là máy móc bước đi, trên mặt cũng không biết mang theo biểu tình gì nữa.
    Dọc trên đường đi, Gia Vệ cũng nhận được vô số loại ánh mắt.
    Có thèm muốn, có khinh thường, có nghi hoặc không biết Gia Vệ là ai, cũng có những ánh mắt trang điểm mê người muốn mê hoặc Gia Vệ.
    Bất quá, mặc kệ là ánh mắt gì, Gia Vệ cũng không hề chú ý tới.
    Lúc này hắn chú ý, là dáng vẻ tươi cười ung dung tự nhiên của Trác Thiến, cùng với cách cư xử thích hợp, so với Trác Thiến lúc bình thường thì hoàn toàn bất đồng.
    Mà so sánh với họ, Gia Vệ lại có vẻ không có mặt hơn.
    Cho nên, Gia Vệ tận lực thả lỏng chính mình, thế nhưng ngửi được hương khí thành thục phát ra từ trên người Trác Thiến, lại cảm nhận được sự mềm mại nơi cánh tay của nàng, Gia Vệ không thể nào thả lỏng được.
    “Tiểu Thiến, đến thật sớm a, thế nào, đã nghỉ ngơi tốt sao?” Tại cửa, Gia Vệ cùng Trác Thiến vừa muốn đi vào liền bị Lương Dũng ngăn cản lại.
    Ở phía sau Lương Dũng, còn có một thanh niên so với Trương Học Đông nhỏ hơn một chút, người thanh niên này cùng Lương Dũng rất giống nhau, chính là con trai của Lương Dũng, Lương Đống.
    Hai người này, cùng hai người Trương Huyền Vĩ giống nhai, đều tự mình cầm thương ra trận, không có bạn gái đi cùng.
    Lương Dũng không cần bạn gái Gia Vệ còn có thể lý giải, thế nhưng con trai Lương Dũng không tìm bạn gái, cũng làm cho Gia Vệ có chút không giải thích được.
    Bất quá, sau khi thấy ánh mắt của Lương Đống không kiêng nể gì nhìn về phía Trác Thiến, Gia Vệ chợt tỉnh ngộ ra, xem ra hai cha con này đều có lòng muông dạ thú, đều có cùng tâm tư.
    Gia Vệ lúc này chẳng những không có sinh khí, ngược lại trong lòng còn xuất hiện một tia đắc ý.
    Trác Thiến như vậy, cho dù là ai cũng đều muốn cùng Trác Thiến giao hảo, mà Gia Vệ không có hành động đặc biệt gì, lại có thể ngẫu nhiên cùng người đẹp khoác tay, cùng người đẹp nhập chung vũ hội, chuyện này vô hình chung khiến Gia Vệ so với bọn họ lại cao hơn một bậc.
    Chỉ có điều, ánh mắt Lương Dũng cùng Lương Đống nhìn Gia Vệ lại là khinh thường, mà không phải là tức giận.
    Hai người bọn họ đều cho rằng Gia Vệ chỉ là Trác Thiến tìm đến để lấy cớ thôi, căn bản không có đem Gia Vệ để vào mắt, cho nên khi hai người chào hỏi Trác Thiến, căn bản chính là không để ý tới Gia Vệ.
    “Nghỉ ngơi đã tốt, cảm ơn Lương tổng quan tâm.” Trác Thiến khẽ mỉm cười nói
    Bất quá, khi nàng nói, cơ thể lại là dựa vào người Gia Vệ, cánh tay thân thiết khoác tay Gia Vệ, gần như nửa người đều dựa trên người Gia Vệ.
    Điều này làm cho cơ thể Gia Vệ bỗng nhiên cứng ngắc, đồng thời sắc mặt đỏ lên, bởi vì hắn cảm giác được hai cái nơi mềm mại mẫn cảm dưới ngực kia vừa vặn chạm vào người hắn, cái loại cảm giác này, làm cho Gia Vệ sảng khoái muốn kêu lên.
    Bất quá Gia Vệ vẫn là nhịn xuống, dù sao lúc này không cho phép làm như vậy được.
    Mà lúc này, Lương Dũng cùng Lương Đống đều nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, Trương Học Đông bên cạnh lại hoàn toàn biểu lộ tức giận ra ngoài, bất quá sau khi bị Trương Huyền Vĩ trừng mắt, cũng không dám có hành động gì.
    “Nghỉ ngơi tốt là được rồi, chúng ta đi vào thôi.” Lương Dũng ung dung cười, làm ra một tư thế xin mời.
    Trác Thiến hơi gật đầu, liền kéo Gia Vệ đi vào đại sảnh tiệc tối.
    Từ đầu đến cuối, Gia Vệ cũng không nói một câu nào, điều này làm cho Lương Dũng cùng Lương Đống đối với Gia Vệ lại càng thêm không chú ý.
    Bất quá, Trương Huyền Vĩ ở phía sau, trên mặt lại lộ ra nét cười nhạt.
    Ông ta tuy rằng không biết rõ nội tình về Gia Vệ, thế nhưng ông ta biết, Gia Vệ tuyệt đối không phải dạng tiểu bạch kiểm như bọn Lương Dũng nhận định, cho nên Lương Dũng cùng Lương Đống bắt tay nhau chuyển hướng công kích qua Gia Vệ, ông ta vui vẻ được nhàn rỗi.
    Tọa sơn quan hổ đấu, thứ nhất có thể biết được rõ thân phận Gia Vệ, thứ hai cũng có thể làm ngư ông đắc lợi, cớ sao lại không làm chứ?
    Tiến vào hội trường, bên trong cũng không có nhiều người, bất quá khi Trác Thiến tiến vào hội trường, toàn bộ hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.
    Mặc kệ là nam nhân có bạn gái hay không, đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người Trác Thiến, trong mắt bọn họ không có chút che dấu dục vọng nào, còn có những người làm bộ thân sĩ thì quay qua Trác Thiến gật đầu chào hỏi, có những người lại nhếch miệng, quay qua Trác Thiến nháy mắt mấy cái, giống như đang phóng điện vậy.
    Có điều,sau khi bọn họ làm xong những thứ kia thì lại làm tiếp một hành động, cực kỳ ăn ý với nhau.
    Ngay sau khi lấy lòng Trác Thiến, tất cả bọn họ đều liếc mắt tức giận nhìn Gia Vệ, đều đem Gia Vệ trở thành địch nhân.
    Gia Vệ đối với ánh mắt của bọn họ làm như không thấy, đồng thời Gia Vệ khóe miệng hơi nhếch lên, hất cằm lên, lấy một loại thái độ từ trên cao nhìn xuống nhìn qua một lần mọi người ở đây.
    Giống như là đang nói, lão tử so với các ngươi trâu bò hơn, không phục sao?
    Động tác này của Gia Vệ, càng rước lấy tức giận của nhiều người, thế nhưng không ai sẽ vì chuyện này mà nói ra dù chỉ một câu.
    Nhưng trái lại bạn nhảy nữ của họ đối với hành động của bọn họ không được cao hứng cho lắm, sau khi nhìn đến Gia Vệ, mỗi người lại là hai mắt phát sáng, thậm chí có người khoa trương hai tay nâng má, trên mặt xuất hiện vẻ đỏ ửng.
    Cái này càng làm cho bọn họ có cảm giác thất bại, cho nên ánh mắt tập trung ở trên người Trác Thiến rất nhanh biến mất dần đi.
    Chỉ bất quá, trong những người này, có vài người đang bí mật thì thầm gì đó, trong đó có người của công ty trong nước, cũng có người của công ty nước ngoài.
    Từ lúc bước vào, Gia Vệ vẫn nhìn thẳng vào một chỗ.
    Ở chỗ đó, có mấy người châu Á, vì nhìn từ xa, căn bản không nhìn ra là người nước nào, thế nhưng thính lực của Gia Vệ bây giờ có thể nghe được thanh âm rất nhỏ, đã sớm nghe được đó là mấy người Nhật Bản nói tiếng Nhật.
    Rất rõ ràng nơi đó là đại biểu của công ty châu báu Nhật Bản, trong đó, cũng khẳng định có công ty châu báu Tiểu Điền, đầu lĩnh các công ty châu báu Nhật Bản.
    Tại Lybia, Gia Vệ đã được nhìn thấy công ty châu báu Tiểu Điền là một công ty như thế nào, bây giờ Gia Vệ đối với công ty này, một chút hảo cảm cũng không có, có, cũng chỉ là sự chán ghét.
    “Công ty châu báu Tiểu Điền có thể hay không lại đối với ngươi làm chuyện gì đó?” Gia Vệ nói khẽ với Trác Thiến.
    “Bọn họ không dám đâu, ở đây tập trung toàn bộ công ty có địa vị trên thế giới, không chỉ là chính phủ Mianma coi trọng, toàn bộ chính phủ trên thế giới đều phải coi trọng, công ty châu báu Tiểu Điền nếu như dám dây vào, ngay cả quốc gia bọn họ cũng bảo vệ không được cho bọn họ.” Trác Thiến thấp giọng nói, trên mặt nàng, luôn mang theo vẻ ung dung nhàn nhã tươi cười, quay qua đám người tham gia tiệc gật đầu chào hỏi.
    “Vậy thì được, nếu như bọn họ thực có can đảm làm ra chuyện gì, ta cũng sẽ không khách khí.” Gia Vệ cũng là duy trì dáng vẻ tươi cười, khẽ nói với Trác Thiến.
    Trác Thiến nhìn Gia Vệ, không nói thêm gì nữa.
    Lời nói này của Gia Vệ có chút bá đạo, có chút làm lớn, nhưng là sau khi nhận thức qua thủ đoạn của Gia Vệ, Trác Thiến tin tưởng, Gia Vệ nói được thì có thể làm được.
    Tại Libya, Gia Vệ khiến công ty châu báu Tiểu Điền chịu thiệt thòi lớn, ở chỗ này, công ty châu báu Tiểu Điền càng không chiếm được chút lợi nào.
    Người trong hội trường càng lúc càng nhiều, người có thân phận cũng càng lúc càng nhiều.
    Thỉnh thoảng có người đến cùng Trác Thiến chào hỏi, có người Trung Quốc, có người ngoại quốc, cả đám đều rất muốn cùng Trác Thiến giao hảo, cho dù là đại biểu của công ty có danh tiếng lớn trên thế giới, cũng đều cùng nhau nịnh bợ Trác Thiến.
    Điều này làm cho Gia Vệ thật sự hiểu được Trác Thiến ở chỗ này được hoan nghênh cỡ nào, chỉ là Trác Thiến không thể dùng loại quan hệ này mà thôi, nếu như có thể dùng thì công ty châu báu Trương thị khẳng định không chỉ phát triển như bây giờ.
    Bất quá Gia Vệ cũng có thể lý giải, Trác Thiến ở trong hoàn cảnh này, không thể nào dùng quan hệ này được, nếu không nàng sẽ rơi vào một trong phong ba không thể giải thoát, kết quả cuối cùng, rất có thể là tan xương nát thịt.
    Gia Vệ lúc này cũng làm việc mà một người vệ sĩ phải làm, đó là không cho bất kì kẻ nào thật sự tới gần Trác Thiến, càng không cho bất luận bàn tay heo nào có thể thừa dịp đụng chạm được.
    Đương nhiên, Gia Vệ làm vệ sĩ, nhưng ở bên ngoài lại giống như là bạn trai Trác Thiến vậy, làm cho rất nhiều người sau khi thấy vậy, đều là một trận tiếc nuối, tiếc nuối nữ thần trong lòng bọn họ lại đã có bạn trai, mà người nam nhân này, lại còn ra vẻ như vậy.
    Gia Vệ tất nhiên sẽ không để ý, hắn chỉ đứng ở bên người Trác Thiến, ngăn cản đám nam nhân tóc vàng cao to hơn so với hắn, luận chiều cao, Gia Vệ khẳng định không bằng những nam nhân cao to này, nhưng luận khí thế, Gia Vệ cũng có thể đem bọn họ ném lên tận chín tầng mây.
    Chỉ có điều, Gia Vệ không có phát hiện ra, từ sau khi tiến vào hội trường, liền xuất hiện một tình huống quái dị.
    Nguyên bản vốn nên đi cùng một chỗ với Trác Thiến là Trương Huyền Vĩ lại là rời xa Trác Thiến cùng Gia Vệ, ở bên kia cùng đại biểu công ty khác nói chuyện phiếm với nhau, giống như bọn họ cùng Trác Thiến là người của hai công ty vậy.
    Còn có, chính là Lương Dũng vẫn bám lấy Trác Thiến, từ lúc tiến vào hội trường, lại không hề để ý tới Trác Thiến, thậm chí khi ánh mắt mọi người tham gia đều đặt trên người Trác Thiến, thì Lương Dũng lại còn đang cùng đại biểu công ty khác đàm tiếu, giống như căn bản không thèm để ý tới Trác Thiến vậy.
    Việc này cùng biểu hiện của hắn trước đó hoàn toàn bất đồng, Gia Vệ còn nhớ được khi bọn hắn tới khách sạn này, Lương Dũng rất tích cực thể hiện mình.
    Lúc này đây, tại một ngách trong hội trường, có một thanh niên vuốt vuốt một chiếc cốc trên tay, trên mặt cười nhạt, hai con mắt híp lại cách hàng đống người nhìn về phía Trác Thiến đang kéo cánh tay Gia Vệ.
    Người thanh niên này, chính là con trai Lương Dũng, Lương Đống.
    “Đây là thời đại của thanh niên, không có can đảm lượng, cái gì cũng không làm thành được.” Lương Đống uống một ngụm rượu đỏ, thấp giọng nói: “Lão già kia muốn dùng thủ đoạn bình thường, muốn dùng thủ đoạn thương nghiệp kém cõi nhất giữ lấy ngươi, rồi lấy tài sản của ngươi, cái này cũng đã lạc hậu rồi, thời đại bây giờ, là thời đại tình dục hỗ trợ tình yêu, không có tình dục, sẽ không có yêu? Không có yêu, ngươi sẽ không ngoan ngoãn đem tài sản của mình gia ra?”
    Nói xong, Lương Đống liền bưng lên hai chén rượu, không để lại dấu vết bỏ vào một chén rượu trong đó một viên thuốc, cái viên thuốc kia vừa mới rơi vào trong chén rượu, liền trực tiếp tan ra, biến mất không thấy gì nữa.
    Rượu đỏ trong chén, vẫn đỏ như cũ, căn bản không có chút biến đổi nào.
    Sau khi thả viên thuốc xong, Lương Đống trên mặt tươi cười biến thành dáng cười nghiêm túc không gì sánh được, hắn sờ sờ mũi, lúc này mới nhận ra cái kính mắt gọng vàng của mình không có mang, liền nhún nhún vai, bưng hai chén rượu lên, hướng về phía Trác Thiến đi tới.
     
    rocklina thích bài này.
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 109: Thái độ của Lương Dũng


    Nguồn: Sưu Tầm




    Trong hội trường, Gia Vệ phụ trách đảm nhận làm bạn nhảy của Trác Thiến, ở trong mắt người khác thì chính là làm bạn trai.
    Tuy rằng Gia Vệ cũng không phải rất cam tâm tình nguyện, nhưng loại cảm giác khiến người ta thèm muốn này, đối với Gia Vệ cũng rất là hưởng thụ, cho nên Gia Vệ cũng không có biểu hiện ra tâm tình khó chịu.
    Mãi cho đến khi Gia Vệ cảm nhận được một cỗ khí tức chán ghét, hắn lúc này mới hơi nhíu mày, nhìn về hướng cỗ hơi thở kia.
    Lọt vào tầm mắt, chính là Lương Đống đang bưng hai ly rượu đi tới.
    “Trác tổng, Lương Đống mời ngài, hi vọng sau này hai công ty chúng ta có thể chân thành hợp tác với nhau.” Lương Đống tiếp cận bên người Trác Thiến khi không còn ai đến nữa, cũng không có có người quấy rối hành động của hắn.
    Tất nhiên, Gia Vệ thì hắn đã bỏ qua, bằng không hắn không có khả năng không nghĩ biện pháp tách Gia Vệ ra.
    Trác Thiến nhìn ly rượu không trong tay, đem nó thả xuống, nhận lấy ly rượu trong tay Lương Đống, nói: “Hy vọng có cơ hội có thể cùng Lương công tử hợp tác.”
    Lương Đống mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ, xong dùng ly rượu kính Trác Thiến.
    Trác Thiến cũng không chần chừ, uống một ngụm rượu, quay qua Lương Đống gật đầu, rồi liền hướng về phía khác bước đi.
    Lễ phép uống cùng Lương Đống một ly rượu đã quá đủ, không cần phải cùng Lương Đống nói chuyện nữa, dù sao Lương Đống cũng không phải tổng giám đốc công ty châu báu Vinh Hoa, hắn không thể làm chủ cho toàn công ty châu báu Vinh Hoa được.
    Mà người mà Trác Thiến muốn tới nói chuyện, dĩ nhiên là tổng giám đốc công ty châu báu Vinh Hoa Lương Dũng.
    Chỉ có điều, Lương Dũng lúc này giống như đang cố ý tự kiêu, hắn ở trong một đám người vui vẻ, không thèm liếc mắt nhìn về phía Trác Thiến.
    Gia Vệ lạnh nhạt nhìn Lương Đống, liền đi theo bên cạnh Trác Thiến, hướng về phía khác đi tới.
    Lương Đống không có đem Gia Vệ để ở trong mắt, Gia Vệ lại càng không đem Lương Đống để vào mắt, hai người bọn họ, một người tự cho mình là rất cao, mắt nhìn người khác đều là thấp, còn người còn lại, thật sự là có thực lực.
    Mà sau khi Trác Thiến cùng Gia Vệ rời đi, Lương Đống trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt.
    Không bao lâu, hắn gọi tới một tên vệ sĩ tùy tùng, thấp giọng nói vài câu, liền đi tới đại biểu các công ty khác nói chuyện với nhau, bộ dạng hoàn toàn giống như là muốn nhận biết các bậc tiền bối vậy, khiêm tốn lễ phép, biểu hiện ra bề ngoài chính là một chính nhân quân tử,
    “Lương tổng, ngài đúng là làm cho Trác Thiến khó tìm a.” Trác Thiến kéo tay Gia Vệ đi tới bên cạnh Lương Dũng, tiến lên trước mặt Lương Dũng đang nói chuyện rất hăng say trong đám người, cười nói.
    Trừ Lương Dũng, mấy người khác nhìn thấy Trác Thiến qua đây, đều là vẻ mặt bất ngờ.
    Bọn họ vội vã tránh ra hai bên, để Trác Thiến đi vào giữa đám bọn họ, hiển nhiên mấy đại biểu hơn năm mươi tuổi của mấy công ty, cũng không tránh được lời khen ngợi với Trác Thiến, bọn họ tuy rằng che dấu cái kia, nhưng trong mắt họ vẫn thấy được quang mang kỳ dị, người tuy rằng già, nhưng tâm lại chưa già.
    Có thể nói là, một thân tuổi tác, cũng sống như loài cẩu vậy.
    Bất quá, những người này đều là đại biểu những công ty lớn, so với công ty châu báu Trương thị còn lớn hơn, Trác Thiến tất nhiên không thể đối xử giống như với Lương Đống được, cầm ly rượu trong tay, nói chuyện vài câu.
    Không bao lâu, ly rượu đỏ trong tay Trác Thiến đã uống hết, rất nhanh có người phục vụ rót thêm rượu cho nàng.
    Tiệc tối còn chưa bắt đầu, Trác Thiến đã uống hết ba ly rượu, điều này làm cho Gia Vệ không khỏi nhíu mày lại, nhưng nhìn Trác Thiến sắc mặt vẫn trắng hồng, Gia Vệ hơi hơi yên lòng.
    Uống xong ba ly rượu, Trác Thiến một chút say cũng không có, nói cách khác, tửu lượng của Trác Thiến không nhỏ, căn bản không cần Gia Vệ lo lắng như vậy.
    Nghĩ cũng đúng, nếu như tửu lượng của Trác Thiến mà kém, Trương Lệ Anh trước khi bọn Gia Vệ tới hội trường sẽ nhắc nhở Gia Vệ, Trương Lệ Anh không nói, đó là yên tâm về Trác Thiến.
    Không bao lâu, mấy người đại biểu công ty tản đi, nơi này chỉ còn lại Trác Thiến, Gia Vệ cùng Lương Dũng vẫn không nói gì.
    “Lương tổng, đối với đấu giá mỏ khoáng ngọc thạch ngày mai, ngài có ý kiến gì không?” Trác Thiến quay qua Lương Dũng nâng ly, uống một ngụm rượu, hỏi.
    Lương Dũng cười mà không nói, cũng uống một ngụm rượu, hơi lắc đầu, cũng không nói gì.
    Mà Gia Vệ, lại là bị bỏ qua một bên, căn bản không có ai để ý tới.
    Thế nào, Lương tổng có lòng tin có thể lấy được một mỏ khoáng không?” Thấy Lương Dũng như vậy, Trác Thiến sắc mặt cũng không đổi, thấp giọng hỏi.
    “Vinh Hoa chúng tôi không thiếu hụt ngọc thạch, chí ít trong vòng năm năm, Vinh Hoa chúng tôi sẽ không thiếu ngọc thạch, cho nên có chiếm lấy được mỏ khoáng hay không, đối với Vinh Hoa chúng tôi ảnh hưởng không lớn.” Lương Dũng lắc đầu, trên mặt tươi cười nói.
    “Thật sao?” Trác Thiến mỉm cười, trong mắt cũng hiện lên dị sắc, nói: “Lương tổng không có ý định cạnh tranh?”
    “Cạnh tranh tất nhiên là có, bất quá công ty chúng tôi cũng có giới hạn, quá giới hạn này, công ty chúng tôi chỉ có thể buông tha mà thôi.” Lương Dũng nhún nhún vai, có vẻ không có gì nói.
    Trác Thiến cười cười gật đầu, không nói gì nữa, bất quá trong mắt nàng, xuất hiện vẻ lo lắng.
    Công ty châu báu Vinh Hoa chính là phía có điều kiện hợp tác tốt nhất với công ty châu báu Trương thị bọn họ, thế nhưng hiện tại xem ra, Lương Dũng lại không có ý kia.
    Gia Vệ ở một bên nghe những chuyện này, cho là rất không đúng, quyền hợp tác mỏ khoáng, chính là để lấy tiền tài, chỉ cần trước khi mỏ khoáng cạn kiệt thu được cả vốn lẫn lãi là được.
    Số tiền công ty châu báu Trương thị có thể đưa ra, khẳng định không phải giá trị cao nhất của quyền hợp tác mỏ khoáng ngọc thạch, bằng không ai sẽ ngu ngốc đem giá tiền cao vượt qua giá trị của mỏ khoáng ngọc thạch để đi mua một quyền hợp tác mỏ khoáng?
    Cho nên, sự tình mà Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh cho là phức tạp, Gia Vệ lại xem ra chính là một việc rất đơn giản.
    Chỉ cần công ty không thiếu hụt, đồng thời xác định có thể kiếm được tiền, như vậy cũng không cần keo kiệt, lấy nhiều tiền tranh quyền hợp tác, chuyện này không phải thế là xong sao, cũng không cần cùng công ty Vinh Hoa hợp tác, càng không cần nhìn sắc mặt Lương Dũng.
    Thế nhưng, Gia Vệ lại không hiểu đạo lý bên trong, bằng không hắn cũng sẽ không nghĩ đơn giản như vậy.
    Gia Vệ không có nói chen vào, hắn buồn chán nhìn đi nơi khác, rất nhanh, ánh mắt hắn lại dừng lại trên người Trác Thiến, mày nhíu lại.
    “Có người nhìn chằm chằm vào Trác Thiến, có chuyện gì xảy ra nhỉ?” Gia Vệ trong lòng thầm nghĩ.
    Vừa rồi hắn buồn chán nhìn đi nơi khác, bên cạnh đó không xa rõ ràng có một nam nhân không phải đại biểu công ty nào thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trác Thiến, cũng không phải là ngưỡng mộ, mà là giám thị, Gia Vệ có thể nhìn ra được.
    “Xem ra, lần đấu gia này cũng sẽ không quá yên bình rồi.” Gia Vệ nhíu mày nghĩ, bất quá rất nhanh hắn lại ung dung cười.
    Cho dù chuyện gì xảy ra, Gia Vệ cũng không sợ, cùng lắm thì phủi mông rời đi, ai có thể dựa vào danh hiệu “Long Tứ” này mà tra ra được hắn chứ?
    Lại nói, nếu quả thật có người muốn điều tra, không cần Gia Vệ xuất thủ, cũng có người ngăn cản bọn họ.
    Không bao lâu, Trác Thiến lại cùng Lương Dũng nói chuyện, ý tứ của nàng, dĩ nhiên là muốn lôi kéo công ty châu báu Vinh Hoa, cùng công ty châu báu Vinh Hoa hợp tác chiếm được quyền hợp tác một mỏ ngọc thạch, cùng nhau thu hoạch ngọc ở trong đó.
    Chỉ có điều, Lương Dũng vẫn duy trì ý không muốn hợp tác, thế nhưng trong giọng nói của hắn, cũng để lộ ra ý tứ, cho dù là Gia Vệ cũng có thể nghe ra được.
    Ý của hắn, đó là công ty châu báu Trương thị cùng công ty châu báu Vinh Hoa sát nhập thành một công ty, như vậy, cho dù là công ty châu báu Trương thị không chiếm được quyền hợp tác một mỏ ngọc thạch, sau này công ty châu báu cũng không thiếu hụt ngọc thạch.
    Nhưng mà, nếu sát nhập, liền phải đối mặt với vấn đề sát nhập như thế nào.
    Về phần vấn đề này, căn bản là không cần Lương Dũng nói, ý của hắn đã rất rõ ràng.
    Trác Thiến ngay cả cân nhắc cũng không cần, dáng tươi cười trên mặt nàng biến mất không thấy gì nữa, lạnh lùng nói một câu, liền cùng Gia Vệ đi khỏi chỗ của Lương Dũng.
    Lương Dũng phía sau, dáng vẻ tươi cười trên mặt cũng không biến đổi, giống như tất cả hắn đều đã khống chế trên tay.
    Rất nhanh, tiệc tối được bắt đầu, các đại biểu công ty lớn ngồi xuống, chủ tịch thì đi lên đài, mấy lão gia hỏa này định phát biểu vài câu.
    Trong đó, tất nhiên có Trương Huyền Vĩ bối phận cao nhất công ty châu báu Trương thị, hắn phát biểu, đại bộ phận là về tình hình phát triển của nghề châu báu trên thế giới, không có đem công ty châu báu Trương thị nhắc tới, càng không có ý tứ tìm đồng bạn hợp tác với công ty châu báu Trương thị.
    Trên cơ bản phát biểu đều là chuyện nhạt nhẽo, chẳng qua là đổi người khác, đồng thời đổi loại chuyện nói thôi, phía dưới tuy rằng có nhiều người nhìn như đang rất chăm chú lắng nghe, nhưng thật ra cũng có rất nhiều người trong bóng tối lợi dụng đem tay mò vào trên đùi bạn nhảy của mình, hoặc bạn nhảy của người khác.
    Riêng Gia Vệ thấy, đã có tới bốn, năm chỗ, trong đó có hai người, không kiêng nể gì trực tiếp đem tay mò vào trong quần bạn nhảy của người khác, bất quá, làm Gia Vệ bội phục chính là, bất kể là nam nhân vươn bàn tay heo ăn vụng, hay là nữ nhân bị tay heo mò vào trong quần ăn vụng, biểu tình của bọn họ, đều là vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, giống như đối với mấy bài phát biểu của mấy ông già trên đài rất là tán thưởng, rất là bội phục.
    Mà đúng lúc phát biểu hăng say nhất, Gia Vệ buồn chán lấy điện thoại ra chơi giết thời gian, hắn liền nghe được Trác Thiến thấp giọng nói một câu: “Ta đi toilet một tý.”
    Rồi Trác Thiến đứng dậy, hướng về bên ngoài bước đi.
    Gia Vệ ngơ ngẩn nhìn Trác Thiến, trên mặt xuất hiện vẻ thèm muốn.
    Hắn cũng rất muốn mượn cớ đi toilet thoát khỏi bài phát biểu trước tiệc tối này, điều này làm cho Gia Vệ buồn chán ngay cả nghịch điện thoại cũng không muốn nữa.
    “Đi toilet chờ so với ở chỗ này cũng tốt hơn.” Sau một lát, Gia Vệ thấp giọng nói, rồi trực tiếp cầm ly rượu của mình, uống một ngụm hết sạch.
    Đặt lý rượu xuống, Gia Vệ nhìn người xung quanh, nhíu mày lại, rồi lại cầm lấy ly rượu của Trác Thiến, cũng một ngụm uống hết.
    Uống liên tiếp hai ly rượu, rồi đi toilet, hẳn là thuộc về hành động bình thường nhỉ?
    Gia Vệ nhìn mọi người xung quanh, thấy bọn họ biểu tình đều là vẻ mặt thành thật, người bên dưới cũng lo bận rộn việc của họ, không ai chú ý tới hắn, hắn liền trực tiếp đứng dậy, chỉnh sửa lại âu phục một chút, rồi bước nhanh đi ra bên ngoài.
    Mới ra khỏi hội trường, Gia Vệ còn chưa kịp thở ra, thì phía trước cách đó không xa, Trác Thiến đang hướng về bên phải đi tới, thân ảnh đi vào bên trong, ở phía sau nàng, một nam nhân cũng rất nhanh đi vào trong đó.
    Gia Vệ ngơ ngác, chợt sắc mặt biến đổi, trực tiếp chuyển chân, lặng yên không tiếng động cấp tốc đi theo sau.
    Hắn phát hiện, người đi theo phía sau Trác Thiến, chính là người hắn phát hiện đã giám thị Trác Thiến trong hội trường.
     
    rocklina thích bài này.