Q.4 - Chương 1037: Người Trong Hồng Lâu Mộng (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Lý Chấn hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Đường Hoài Đức, lắc đầu nói: "Lão đường a à, theo ta thấy hay là đừng đi. Ngày mừng như hôm nay, chúng ta ở lại đi dạo, xem các tiết mục, ta cảm thấy vẫn không tồi." Đường Hoài Đức thành khẩn nói: "Tổng thống, ta nói thật đó, tuyệt không gạt ngài." Lý Chấn lắc đầu, mang theo ánh mắt hoài nghi. Đường Hoài Đức không ngờ Hồng Lâu Mộng lại bị Lý Chấn hoài nghi. Hắn cho dù muốn giải thích, nhưng trong chốc lát thì không thể nào nói rõ được. Dù sao địa phương như Hồng Lâu Mộng, tuy rằng là địa phương đứng đắn, nhưng cũng không phải không những chuyện phong lưu truyền ra. Đường Hoài Đức nhìn về phía Hồng Dịch, lại nhìn về phía A Tát Mãn, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu. Mục đích là bảo hai người lên tiếng nói đỡ. Hồng Dịch cười ha ha, giải thích: "Tổng thống, Hồng Lâu Mộng là sản nghiệp của Hồng môn ta..'Hồng' là 'Hồng' của Hồng môn, 'lâu' thì là lâu của lâu các, mộng là mộng của mộng đẹp. Hồng Lâu Mộng là địa phương biểu diễn ca múa cầm khúc, rất sạch sẽ, không có thứ gì dơ bẩn. Lão Đường học đòi văn vẻ, cho nên thường xuyên tới. Hắn là nghĩ bên trong mỹ nữ nhiều, xem mỹ nữ biểu diễn, không đến mức cảm thấy buồn tẻ." Lý Chấn vẫn giữ thái độ hoài nghi, nhưng không chịu nổi sự khuyên bảo thay phiên của đám người Hoài Đức, A Tát Mãn và Hồng Dịch, cuối cùng chỉ đành phải đồng ý tới Hồng Lâu Mộng. Có điều, Lý Chấn chỉ dẫn theo Tả Tông Đường, Dung Hoành và Hoàng Cường, đám trẻ con Tằng Kỷ Trạch, Tằng Kỷ Hồng, Tả Hiếu Uy thì ở lại, có người đặc biệt dẫn họ đi chơi. Sau khi Đoàn người rời khỏi, tới thẳng Hồng Lâu Mộng. Đi khoảng nửa tiếng, tới một chỗ rường cột chạm trổ, trang trí cực kỳ xa hoa. Bảng hiệu trên cửa lớn viết ba chữ Hồng Lâu Mộng ánh vàng rực rỡ. Tự thể cứng cáp hữu lực, vừa thấy đã biết là tác phẩm của danh gia. Ánh mắt Lý Chấn dừng ở trên đại môn của Hồng Lâu Mộng, sắc mặt lập tức tối xầm. Bởi vì hắn nhìn thấy ở cuawr có hai quy công đứng, đang mời chào khách nhân, rõ ràng là chuyên môn chiêu khách. Lý Chấn trong lòng không muốn đi vào, lập tức nói: "Hồng môn chủ, lão đường, A Tát Mãn tiên sinh, nơi này thật sự không thích hợp với ta, các ngươi tự đi đi, ta không vào." Hồng Dịch kéo tay Lý Chấn, khẳng định nói: "Tổng thống, đừng vội kết luận. Ngài tùy tiện tóm một người lại hỏi thử, tuyệt đối không phải nơi dơ bẩn. Nếu thực sự là vậy thì ngài cứ bắn chết ta. Cô nương Bên trong rất cao ngạo, hơn nữa đều chỉ bán nghệ. Trừ phi những cô nương này thật sự thích, mới có thể rời khỏi Hồng Lâu Mộng. Đi thôi, chúng ta sẽ không hại ngài, đây đều là để ngài thưởng thức một chút âm nhạc cao nhã của phố người Hoa." Tả Tông Đường nóng lòng muốn thử, Hoàng Cường, Dung Hoành cũng vậy. Nam nhân không háo sắc, còn là nam nhân sao? Cuối cùng, Lý Chấn không chịu nổi khuyên bảo, cất bước đi về phía trước. Hậu viện Hồng Lâu Mộng, sương phòng. Nơi này là thuộc về Trần đại gia người khống chế phía sau màn của Hồng Lâu Mộng, phía sau bức rèm che, một nữ tử mặc quần áo màu trắng, uyển chuyển yểu điệu đang ngồi. Nàng ta hơi cúi đầu, đang đánh đàn. Tiếng đàn uyển chuyển êm tai, giống như tri âm tri kỷ, phi thường êm tai. Dần dần, tiếng đàn phát sinh biến hóa, trong tiếng đàn có cảm tình khác lạ, như có vui sướng, như có ai oán, càng như đang do dự, tóm lại là ngũ vị tạp trần. Tiếng keng truyền ra, tiếng đàn uyển chuyển đàn đã xảy ra biến hóa, biến thành hùng hồn. Giống như có lực sĩ múa kiếm, dũng giả nổi trống, lộ ra sát phạt khí. Lúc này, ngoài phòng một nữ tử trung niên tư sắc khá tốt đi tới. Nàng ta nghe thấy tiếng đàn trong gian nhà truyền ra, dừng chân, lẳng lặng lắng nghe. Chỉ là, nữ tử trung niên cảm thấy cổ quái. Bởi vì Trần đại gia từ lúc thành lập Hồng Lâu Mộng tới nay, luôn là tâm thái bình thản, không buồn không vui, hôm nay tiếng đàn lại xuất hiện tình huống hỗn độn hiếm thấy, khiến nàng ta cảm thấy khó hiểu. Nữ tử Trung niên nghĩ đến đám người Hồng Dịch tới, cất bước đi vào. Nàng ta đứng ngoài bức rèm che, vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy phựt một cái, dây đàn đứt. "Tiểu thư, ngài không sao chứ!" Nữ tử hỏi. Trần đại gia lắc đầu nói: "Ta không sao, Ngọc Tú tỷ tỷ, có chuyện gì sao?" Nữ tử tên là Chung Ngọc Tú, là giúp Trần đại gia quản lý Hồng Lâu Mộng, hơn nữa bản thân Chung Ngọc Tú cũng là người của Hồng môn. Chung Ngọc Tú nói: "Hồng môn chủ, Đường lão gia tử cùng với Lý tổng thống tới, đã đến đại đường." "An bài ca múa đi!" Trần đại gia nói. Chung Ngọc Tú sững sờ một chút, nói: "Tiểu thư, Hồng môn chủ, Đường lão gia tử tới, cho dù ngài không muốn đạn tấu, nhưng cũng phải ra ngoài chào hỏi. Nếu hất đám người môn chủ ra một bên, chỉ sợ không tốt." Trần đại gia ngữ khí bình thản nói: "Ta thân thể không khoẻ, ngươi thay ta xin lỗi." Trong thanh âm, lộ ra ngữ khí chân thật đáng tin. Chung Ngọc Tú khẽ thở dài, biết không thay đổi được tính tình của tiểu thư, bất đắc dĩ nói: "Được, ta đi an bài." Rất nhanh, Chung Ngọc Tú rời khỏi hậu viện, đi tới đại đường. Nàng ta gọi hết nữ tử khiêu vũ tốt nhất, đánh đàn tốt nhất, ca hát tốt nhất bên trong Hồng Lâu Mộng ra, nhất nhất an bài. để những người này lên đài biểu diễn. Chung Ngọc Tú lấy ra hết bản lĩnh giữ nhà của Hồng Lâu Mộng, dẫn tới từng trận trầm trồ khen ngợi, các nhã khách liên tục vỗ tay. Sau khi Chung Ngọc Tú an bài xong, đi tới bên cạnh Hồng Dịch, cung kính hành lễ với Lý Chấn, sau đó nói: "Môn chủ, tiểu thư thân thể không khoẻ, hôm nay không thể ra ngoài." Hồng Dịch nhíu mày nói: "Ta không bảo tiểu Trần diễn tấu, chỉ mời nàng ta ra thôi." Đường Hoài Đức cũng nhìn Chung Ngọc Tú trách cứ, xua tay nói: "Ngọc Tú à, ta và Hồng môn chủ đều là khách quen của nơi này, hơn nữa cũng là lão bằng hữu, không phải lưu manh vô lại chuyên môn đến tìm ui. Hôm nay chỉ để tổng thống thưởng thức một chút ca múa, không có ý tứ khác. Mau thông tri cho tiểu Trần, bảo nàng ta vô luận như thế nào cũng phải ra. Đây là cơ hội tốt để gặp mặt tổng thống, bỏ lỡ là không còn đâu." Chung Ngọc Tú nhìn Lý Chấn rồi mới xoay người rời khỏi. Đường Hoài Đức nhìn về phía Lý Chấn, chỉ vào một nữ tử đang khiêu vũ trên đài, cười nói: "Tổng thống, nữ tử trên đài tên là Vũ Nhu, là người khiêu vũ tốt nhất trong Hồng Lâu Mộng, vòng eo tinh tế mềm mại, cứ như không có xương. Nghe nói, Vũ Nhu cô nương còn tu luyện công phu Ấn Độ, mới khiến cho toàn thân mềm như không xương. Nhìn thắt lưng nàng ta vặn vẹo giống như rắn, thật sự là một loại hưởng thụ!" "Lão sắc quỷ!" A Tát Mãn hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Ca múa đang hay mà bị cái miệng thối của ngươi làm hỏng." Lý Chấn sửng sốt, cơn tức của hai vị này ghê gớm thật. Vừa vào đã châm chọc nhau rồi. Hồng Dịch nhìn thấy vẻ mặt của Lý Chấn, mỉm cười, lập tức giải thích: "Tổng thống,, Đường lão gia tử và A Tát Mãn là khách quen của nơi này. Ham thích lớn nhất của Hai người chính là đánh giá người biểu diễn trên đài, nhưng kết quả đánh giá của hai người lại không thể đạt thành nhất trí, cho nên mỗi lần đều sẽ tranh chấp. Nếu thật sự không tranh chấp được thì tuyệt đối là tiểu trần đứng ra, hai người này mới chịu ngậm miệng." Lý Chấn lập tức mỉm cười, cảm thấy hai người đều thuộc lại khách xem. Nói vậy, nơi này đúng là một nơi phong nhã, Từ bố trí của Hồng Lâu Mộng, cùng với biểu hiện của của khán giả tiến vào Hồng Lâu Mộng,, đều rất không tồi, cho Lý Chấn một không tồi ấn tượng. Bỗng nhiên, Đường Hoài Đức và A Tát Mãn ngầm miệng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía lầu hai.
Q.4 - Chương 1038: Trần Phương Tố (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Đường Hoài Đức và A Tát Mãn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dừng trên người nữ tử áo trắng trên lầu hai. Không nghi ngờ gì nữa, đây là Trần đại gia. Nàng ta một thân áo trắng, che mặt, không nhìn được mặt thật. Nàng ta vừa ra, chung quanh lập tức an tĩnh, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người của nàng ta.các vũ nữ Lúc trước còn hấp dẫn vô số người khen ảm đạm thất sắc, triệt để thành nền cho Trần đại gia. Vô luận người ưu tú cỡ nào, cũng bị áo trắng này hấp dẫn, lăn dưới váy của nàng ta. "Trần đại gia, Trần đại gia! !" Yên tĩnh một lát, trong đại đường nháy mắt phát ra những tiếng hét lớn. Ngay sau đó, tiếng hô liên tiếp vang lên. Chấn trong lòng thầm cảm khái, đây là lực lượng của ngôi sao! Tuy rằng ở đời này theo đuổi ngôi sao không điên cuồng như đời trước, sẽ không xuất hiện những chuyện như tự sát vì thần tượng, nhưng tình huống hiện tại đã đúng là hiếm có. Đường Hoài Đức mỉm cười, hỏi: "Tổng thống, phong tư của Trần đại gia như thế nào?" A Tát Mãn nói: "Tổng thống, Trần đại gia chưa kết hôn đâu." Đường Hoài Đức lườm A Tát Mãn, nói: "Không cho phép cướp ;pwfo của lão phu." Lý Chấn thần sắc bình tĩnh, nói: "Bởi vì che mặt, cho nên không nhìn thấy diện mạo của Trần đại gia. Nhưng chỉ từ đường nét cũng biết, Trần đại gia là một nữ tử có tư sắc tuyệt thế. Có điều, ta là người đã có vợ, thê tử trong nhà cũng không kém gì Trần đại gia. Huống hồ, mấy thê tử trong nhà cũng khiến người ta đau đầu rồi, rồi lại mang theo một người về, chẳng phải là càng lộn xộn hơn ư?" Đường Hoài Đức nhìn chằm chằm Lý Chấn, thấy ánh mắt Lý Chấn trong suốt, lời nói thành khẩn, liền gật đầu. Từ biểu hiện của Lý Chấn cho thấy, là nói thật. A Tát Mãn cũng gật đầu, hai người rất hài lòng với biểu hiện của Lý Chấn. Hồng Dịch cười cười, lại nói tiếp: "Tổng thống, ta cũng không phản đối ngài cưới tiểu trần. Nàng ta đã là đại cô nương, thậm chí có thể nói là đại đại cô nương, nhưng vẫn còn đơn trước, người làm trưởng bối như ta cũng lo lắng lắm." "Đúng, ta rất là đồng ý." Đường Hoài Đức gật đầu nói. A Tát Mãn nói: "Ta cũng đồng ý!" Lý Chấn thấy ba người thống nhất ý kiến, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, tựa cười mà như không phải cười: "Hồng môn chủ, lão Đường, A Tát Mãn, các ngươi cứ muốn kéo ta tới Hồng Lâu Mộng, chắc không phải là muốn làm bà mối chứ. Nếu như vậy, ta khuyên các ngươi từ bỏ ý đồ đi, ta sẽ không hát hoa ngắt cỏ ở bên ngoài đâu. Nếu muốn chọn lựa vị hôn phu cho Trần đại gia thì dưới trướng ta có rất nhiều nhân tài ưu tú." Hồng Dịch thở dài nói: "Quên đi, không nói nữa." Đường Hoài Đức, A Tát Mãn cũng khẽ thở dài, trên mặt lại mỉm cười. Trần đại gia cước bộ nhẹ nhàng, rất nhanh đi xuống lầu, đi tới trước mặt đám người Hồng Dịch, Lý Chấn. Nàng ta thi lễ, ôn nhu nói: "Thiếp thân bái kiến tổng thống, vì có bệnh nhẹ trong người, không tiện xuất đầu lộ diện, thỉnh tổng thống thứ lỗi." Lý Chấn nhướn mày, khựng lại một chút. Biến hóa rất nhỏ, không ai phát hiện. Lý Chấn khôi phục bình tĩnh, ngữ khí bình thản nói: "Trần đại gia khách khí rồi, nếu Trần đại gia thân thể không khoẻ, sớm về nghỉ ngơi đi, không cần lưu lại." Hồng Dịch là trưởng bối, hắn cũng mặc kệ nhiều như vậy, vẫy tay với Trần đại gia, ý bảo Trần đại gia ngồi xuống bên cạnh, sau đó nói: "Tiểu Trần à, ngươi không hỏi thế sự, không biết tình huống về tổng thống. Ta giới thiệu cho ngươi, Mãn Thanh hủ bại, hoàng đế ngu ngốc, tổng thống dùng sức của bản thân, lật đổ Mãn Thanh, thành lập Trung Quốc, khiến cho Trung Quốc trở thành trung tâm của thiên hạ. Tổng thống lần này đến nước Mỹ viếng thăm, thời gian lưu lại sẽ không quá dài, rất nhanh sẽ rời khỏi San Francisco." Lý Chấn trừng mắt nhìn, giới thiệu này sao nghe rất không đúng. Hồng Dịch vẻ mặt chờ mong, đáng tiếc Trần đại gia vẫn thản nhiên như không. Một chút động tĩnh cũng không có. Lý Chấn thực sự thật lo lắng Hồng Dịch sẽ đá cho hắn, "Trần đại gia thân thể không khoẻ, sớm đi nghỉ ngơi đi, không cần nàng tiếp. Ta xem rồi sẽ đi." "Ừ, tốt." Trần đại gia ừm một tiếng rồi xoay người rời khỏi. Đường Hoài Đức thấy thế, nhíu mày nói: " Biểu hiệncủa Tiểu Trần rất cổ quái, như là hồn phách bay đi đâu ấy." A Tát Mãn gật đầu nói: "Ta cũng có loại cảm giác này!" Lý Chấn chỉ vào nữ tử đang khiêu vũ trên đài, cười nói: "Hai người các ngươi thưởng thức vũ đạo đi, đừng nghĩ những chuyện đâu đâu." Ánh mắt hắn vẫn dừng ở trên người Trần đại gia, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia hồ nghi. Vừa rồi trong nháy mắt Trần đại gia nói chuyện, tạo cho Lý Chấn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Đáng tiếc, trong đầu Lý Chấn không có ấn tượng. "Trần thân ái, chờ một chút, đợi ta một chút." Ngoài cửa lớn, một thanh niên anh tuấn lao vào. Đây là một người Mỹ, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cao chừng mét chín. Tóc hắn chải chuốt rất cẩn thận tỉ mỉ, âu phục màu đen, đi giày da, sau khi đi vào thì phong phạm thân sĩ mười phần. Cho dù nữ tử đang khiêu vũ trên vũ đài thấy cũng liên tục liếc mắt đưa tình, bộ dạng mê say, hận không thể trở thành đối tượng thanh niên này theo đuổi. Lý Chấn hỏi: "Thế này là sao, có người trồng cây si ư?" Hồng Dịch hừ một tiếng, tức giận nói: "Tổng thống, người nước ngoài tên là Bỉ Lợi phu, là nhi tử của đại pháp quan thủ tịch pháp viện San Francisco. Sau khi gặp tiểu Trần thì nhớ mãi không quên. Ta cũng không nhớ đây là lần tỏ tình thứ bao nhiêu rồi, tuy rằng ta không muốn thấy người nước ngoài, nhưng dũng khí của hắn ta cũng phải phục. Nếu hắn là người Trung Quốc, lại yêu thắm thiết tiểu Trần thì thật là tốt biết bao!" Đường Hoài Đức liên tục gật đầu. Trên mặt Lý Chấn hiện ra nụ cười, có chút chờ mong phát triển kế tiếp. Trần đại gia không đi lên cầu thang tầng hai, nàng ta xoay người, lạnh giọng nói: "Bỉ Lợi phu, ta đã nói với ngươi rồi, chúng ta là không thể. Hiện tại không thể, tương lai cũng không thể." Bỉ Lợi Phu nói: "Tất cả đều có khả năng. Ta nhất định có thể làm nàng cảm động." Hắn cầm hoa tươi đi tới trước mặt Trần đại gia, vẻ mặt thâm tình nói: "Trần thân ái, ta yêu nàng, yêu nàng cả đời, cho ta một cơ hội đi." Trần đại gia nhận hoa tươi, Bỉ Lợi Phu lập tức vui vẻ. Ngay sau đó, Bỉ Lợi Phu trực tiếp sắp khóc, bởi vì Trần đại gia vừa cầm hoa liền ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Ta đã có người yêu, chúng ta là không thể, xin ngươi đừng có làm việc vô ích." "Không, ta không tin." Bỉ Lợi Phu vẻ mặt cố chấp, cao giọng nói: "Nhiều năm như vậy, nàng vẫn thân. nàng đừng gạt ta, ta không từ bỏ đâu, ta sẽ yêu nàng cả đời, tuyệt không thay đổi." Trần đại gia hừ một tiếng, xoay người đi lên lầu hai. Bỉ Lợi Phu bùm một tiếng quì xuống, vẻ mặt trang nghiêm, nghiêm túc nói: "Trần Phương Tố .Ta là thật lòng yêu nàng, Xin hãy cho ta một cơ hội, ta nguyện ý chăm sóc nàng cả một đời." Lý Chấn nghe vậy, trong đầu đột nhiên như được khai sáng, đứng bật dậy. Trần Phương Tố, Trần Phương Tố! ! ! ! ! "Tố tố! !" Lý Chấn hét lên, thân thể Trần đại gia thoáng run lên, suýt nữa thì ngã xuống. Lý Chấn càng thêm xác định, bước ra, cao giọng nói: "Bỉ Lợi Phu, Tố Tố là nữ nhân của ta. Ngươi không mang tới hạnh phúc cho nàng ta được đâu, trên đời này, chỉ có ta mới xứng làm nam nhân của nàng!" Nháy mắt, Hồng Dịch, Đường Hoài Đức, A Tát Mãn toàn bộ như hóa đá. Vừa rồi còn luôn miệng nói trong nhà có kiều thê, không thể tìm nữ nhân, sao đột nhiên lại thay đổi?
Q.4 - Chương 1039: Ngươi Dám Cướp Nữ Nhân Của Ta Ư? (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Trần Phương Tố không ngờ Lý Chấn đột nhiên hét to như vậy, hơn nữa Lý Chấn còn nói bừa, thân thể nàng ta khẽ run, nói: "Nữ nhân của ngươi là ai chứ không phải ta." "Là nàng." Lý Chấn chậm rãi đi tới, vẻ mặt khẳng định. Tuy rằng Phương Tố ở trước tên nàng cho thêm họ, nhưng Lý Chấn có thể khẳng định nữ tử trước mắt là Phương Tố. Huống hồ, họ Trần này cũng là họ của Trần Càn Khôn, hơn nữa loại cảm giác quen thuộc Phương Tố mang tới cho Lý Chấn lúc này cuối cùng cũng được nghiệm chứng. Lý Chấn vô cùng kích động, đừng nhắc tới rất cao hứng, hắn không ngờ lại ở nước Mỹ gặp được Phương Tố. Hiện giờ, cuối cùng cũng tìm được Phương Tố. Bàn tay gầy của Đường Hoài Đức thò về phía eo A Tát Mãn, dùng sức nhéo một cái. Một tiếng hét thảm, vang vọng cả Hồng Lâu Mộng. A Tát Mãn trợn mắt, lớn tiếng quát: "Đường Hoài Đức, lão bất tử ngươi. Lão tử đang ngồi yên, không làm gì ngươi, ngươi vì sao lại nhéo ta." Đường Hoài Đức ngượng ngùng cười: "Ta thử xem mìn có đang nằm mơ hay không ý mà." A Tát Mãn vẻ mặt phẫn nộ, nắm chặt quyền đầu. Hắn sợ mình không nhịn được, đám gãy xương cốt của lão gia hỏa này. Cả nửa ngày sau, A Tát Mãn mới áp chế được cơn tức, nói: "Nếu không phải nể ngươi già cả, ta nhất định hủy đi xương cốt của ngươi, cho ngươi nếm thử sự lợi hại của quyền đầu, Chuyện vừa rồi ta nhớ kỹ, sau này mới tính sổ." Dứt lời, hắn nhìn về phía Lý Chấn và Trần Phương Tố đang gần nhau dần, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Hai người này thật đúng là có quen nhau. Đường Hoài Đức không để uy hiếp của A Tát Mãn ở trong lòng, nếp nhăn trên mặt nhíu vào với nhau, vò đầu nói: "Người anh em, các ngươi nói xem đây là sao. Nhìn tình hình này, tiểu Trần và tổng thống như là tình nhân cũ, đã quen nhau từ lâu rồi." Tát Mãn đảo mắt, cười dài nói: "Khẳng định là tình nhân cũ." Hồng Dịch vuốt chòm râu dưới cằm, mỉm cười bảo: "Đây là chuyện tốt, là tình nhân thì tốt." Ba người tươi cười, vẻ mặt vui sướng. Nhưng mà, sự xuất hiện của Lý Chấn đối với Bỉ Lợi Phu mà nói đã tạo cho hắn áp lực cực lớn. Từ trong đối thoại của Trần Phương Tố và nam tử trước mắt, hắn cảm nhận được một loại cảm giác khác thường. Có điều, Bỉ Lợi Phu không phải một người chịu nhận thua. Hắn bước nhanh hơn chắn trước người Lý Chấn. Bỉ Lợi Phu mặt sa sẩm, nhìn chằm chằm Lý Chấn, hung tợn nói: "Trần thân ai đã nói rõ là không biết ngươi, đừng làm ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Có ta ở đây, ngươi đừng hòng tới gần Trần dù chỉ một bước." Lý Chấn nhíu mày nói: "Tố Tố là nữ nhân của ta, đừng có luôn miệng thân ái, ta nghe rất khó chịu. Nếu ngươi lại một lần nữa xưng hô như vậy, ta không ngại đánh ngươi một trận. Còn nữa, đừng chắn ở trước mặt ta, chó ngoan không cản đường, mau tránh ra." Bỉ Lợi Phu nhìn Phương Tố, nghiêm túc nói: "Ta gọi Trần như thế nào là quyền của ta, ngươi không có quyền can thiệp. Vả lại nàng ta cũng không phản đối, ngươi gấp cái gì? Đừng Xen vào việc của người khác." Dừng một chút, Bỉ Lợi Phu tiếp tục nói: "Hồng Lâu Mộng là tự do tự do, ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Ta đứng ở chỗ này là quyền của ta, ngươi có thể đi vòng qua." Lý Chấn nói: "Ta lập lại một lần nữa, đừng có thân ái. Hơn nữa cút qua một bên ngay." Bỉ Lợi Phu bật cười, cao giọng nói: "Trần thân ái, ta yêu nàng." "Bùm ! !" Lý Chấn một quyền đánh vào mắt phải của Bỉ Lợi Phu. Nháy mắt, Bỉ Lợi Phu thành mắt gấu mèo. Bỉ Lợi Phu hét lên đau đớn, ôm mắt, mắng to: "Đồ thô bỉ, đám người thô bỉ phía nam, không có một chút giáo dưỡng nào. Ngươi không xứng được ở bên Trần, nàng ta là sao trên trời, là thiên sứ Thượng Đế phái xuống. Ngươi và nàng ta không nghi ngờ gì nữa là dã thú với thiên sứ, không có kết quả tốt đâu. Ta khuyên ngươi rời xa Trần đi, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." "Thượng Đế à, người dã man xuống tay thật ác." Bỉ Lợi Phu vẻ mặt đau khổ, khi nhìn về phía Lý Chấn, ánh mắt hung ác. Lý Chấn lạnh giọng nói: "Chó ngoan không cản đường, tránh ra." Bỉ Lợi Phu thấy Lý Chấn vẫn chưa từ bỏ ý định, tức giận đến giơ chân, cao giọng nói: "Người Dã man, trần Thân ái như thiên sứ sao có thể..." "Bùm ! !" Lý Chấn lại một lần nữa ra quyền, trong chớp mắt, quyền đầu đã hạ xuống hốc mắt Bỉ Lợi Phu. Lần này, đổi thành mắt trái của Bỉ Lợi Phu. Một quyền nện xuống, mắt trái biến thành mắt gấu mèo, người xem người đều cười to. Bỉ Lợi Phu ôm mắt, cố chịu đau, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm. Nhất là nhìn thấy vẻ mặt coi thường của người chung quanh, lại nhìn Trần Phương Tố đang nhíu mày không nói gì, càng thêm trở nên phẫn nộ. Lý Chấn lại một lần nữa nói: "Tránh ra!" Bỉ Lợi Phu lắc đầu nói: "Ta sẽ không tránh ra, để bảo vệ cho thiên sứ của ta, thế chế không nhường." Lý Chấn nói: "Chính ngươi muốn ăn đòn, đừng trách ta xuống tay quá ác." "Chậm đã!" Trần Phương Tố vươn tay ra ngăn lại, nàng ta kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc. Nhiều năm như vậy trôi qua, Phương Tố vẫn xinh đẹp như trước, năm tháng lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt nàng ta, nàng ta giống như trích tiên rơi xuống phàm trần, không nhiễm một hạt bụi. Chung quanh Chung quanh trở nên trầm trọng và dồn dập. Lý Chấn kích động vô cùng, đã qua nhiều năm, lại được gặp Phương Tố. Bỉ Lợi Phu vẻ mặt mê say vội vàng nói: "Ta yêu nàng, ta có thể mang tới hạnh phúc cho nàng cả đời, xin..." "Câm miệng!" Lý Chấn hét to, khí hung trên người làm Bỉ Lợi Phu rùng mình. So với Lý Chấn, Bỉ Lợi Phu chưa kinh qua chiến trường, chưa giết người, như là một tiểu hài tử yếu đuối. Lý Chấn lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, giết người vô số, thủ đoạn cường ngạnh, tuyệt đối là một người tàn nhẫn. Tuy rằng Lý Chấn đã rất nhiều năm không tự mình lên đài giết địch, cũng rất ít lộ ra hung uy như vậy, nhưng càng giống như núi lửa bùng nổ, hung uy hiển hách. Bỉ Lợi Phu lập tức vẻ mặt biến đổi, như là cắt tiết gà, ý chí chiến đấu sục sôi. Ở trước mặt Phương Tố, hắn sẽ không yếu thế. Phương Tố hít sâu, nói: "Lý Chấn, ta sẽ không đi với ngươi, ngươi đi đi!" Lý Chấn nói: "Tố Tố, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng vẫn chưa quên được quá khứ, vẫn chưa tha thứ cho ta?" Phương Tố mím môi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bỉ Lợi Phu đau lòng vô cùng, nhưng nghĩ đến Phương Tố là người hắn yêu nhất, quyết không thể bỏ cuộc. Huống hồ, chỉ cần Lý Chấn rời khỏi, hắn vẫn có cơ hội. Bỉ Lợi Phu nhịn đau, lớn tiếng nói: "Nàng ta bảo ngươi đi, không muốn gặp mặt ngươi." "Cút con mẹ ngươi đi." Lý Chấn trong lòng bực mình, một quyền đánh ra Bỉ Lợi Phu bị đánh trúng bụng, nện mông xuống đất, đau kêu oa oa. Trong mắt Lý Chấn lấp lánh sát khí lạnh lẽo, lạnh giọng nói: "Chuyện của ta và Tố Tố không cho phép ngươi nói chen vào. . Bất kể ngươi là ai, bất kể ngươi như thế nào, , bất kể ngươi đối với Tố Tố như thế nào? Tóm lại, Tố Tố là nữ nhân của ta, cướp nữ nhân của ta, vậy chính là kẻ địch của Lý Chấn."
Q.4 - Chương 1040: Mỹ Nhân Về (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc " Người Dã man, người dã man?" Lợi Phu liên tục gầm khẽ, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ. Lý Chấn một quyền hung hăng đánh vào bụng hắn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng làm hắn vô cùng khó chịu. Thậm chí, nhúc nhích một chút cũng khó khăn. Cảm giác này như là ruột cũng bị một quyền của Lý Chấn đánh đứt. Bỉ Lợi Phu nhìn Lý Chấn, vẻ mặt hung lệ, mắt lộ hung quang. Hắn sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ chịu vũ nhục như hôm nay, chưa bao giờ chật vật như hôm nay, oán hận trong lòng ngút trời. Báo thù! Đoạt lại nữ nhân mình yêu! Bỉ Lợi Phu khẽ cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm. Lý Chấn nhìn vẻ mặt của Bỉ Lợi Phu, căn bản không để ở trong lòng. Hắn bước về phía Bỉ Lợi Phu, cự lý của một bước này khiến Bỉ Lợi Phu mặt kinh hãi, hai tay chống ở sau lưng liên tục lui về phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám trực tiếp nhìn vào mắt Lý Chấn. Dù là Bỉ Lợi Phu cường ngạnh chịu đòn, nhưng đối mặt với thủ đoạn trực tiếp đơn giản và dã man của Lý Chấn, hắn cũng thật sự là bị đáh cho sợ rồi. Mắt trái mắt phải đều trúng một quyền, bụng cũng ăn một quyền, cả người toàn là vết thương, nhưng nếu cứ đối nghịch với Lý Chấn thì khẳng định còn bị đánh nữa. Tạm thời nhịn một chút đi! Bỉ Lợi Phu lựa chọn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không tranh đấu với Lý Chấn. Hắn nhịn đau đứng lên bỏ đi. Bỉ Lợi Phu rời khỏi, trong mắt Lý Chấn hiện lên nét cười. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phương Tố, há miệng chuẩn bị nói thì lại nghe thấy tiếng nói bô bô của người chung quanh, đành nuốt ngược trở vào. Lý Chấn nhìn người vây xem chung quanh, ánh mắt dừng ở trên người Hồng Dịch, phân phó: "Hồng môn chủ, xin dọn dẹp một chút, ta có lời muốn nói." "Chờ một lát! Lập tức xong ngay." Hồng Dịch nhếch miệng cười, trong mắt lấp lánh vẻ vui mừng. Hắn vung tay, phân phó đám đệ tử Hồng môn Hồng Thanh Long, Vương Hồng bắt đầu đuổi hết toàn bộ khách nhân trong Hồng Lâu Mộng ra. Không đến năm phút đồng hồ, trong đại đường đã trống rỗng, hơn nữa an tĩnh, không còn tiếng nghị luận ồn ào. Đồng thời, Hồng Dịch cũng không lưu lại, dẫn theo Đường Hoài Đức, A Tát Mãn, Tả Tông Đường, Hoàng Cường rời khỏi, để lại không gian riêng từ cho Lý Chấn và Phương Tố. Sau khi Đoàn người rời khỏi, Đường Hoài Đức lại không nhịn được. Hắn kéo Tả Tông Đường lại, tò mò hỏi: "Tả đại nhân là lão nhân bên cạnh Lý tổng thống, hơn nữa quyền cao chức trọng, ngài chắc chuyện của tiểu Trần và tổng thống chứ? Việc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ tình huống của tổng thống và tiểu Trần cho thấy, hai người rõ ràng là một đôi tình nhân, chỉ là có chút vấn đề nhỏ chưa giải quyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Tả Tông Đường lắc đầu nói: "Việc này, ta cũng không biết." Ánh mắt Hồng Dịch dừng ở trên người Hoàng Cường, hỏi: "Hoàng huynh đệ, ngươi biết không?" Hoàng Cường nói: "Biết một chút, nhưng không nhiều lắm." Trên mặt Hồng Dịch lập tức lộ ra nụ cười, nói: "Đi Đi, chúng ta vừa đi vừa nói. Không ngờ tiểu Trần và tổng thống lại có quan hệ này, thật là thú vị." Trong Đại đường, Lý Chấn và Phương Tố ở cùng nhau. Lý Chấn thương tiếc nói: "Mấy năm nay, khổ cho nàng rồi." Phương Tố nghiêm mặt, lạnh giọng nói: "Ta không khổ, ta sống rất tốt. Lý tổng thống, ta đã nói rất rõ ràng, ta sẽ không đi với ngài, xin ngài đi đi." Lý Chấn chua sót nói: "Nàng vẫn trách ta." Phương Tố cắn chặt răng, gằn từng chữ: "Nghĩa phụ bị ngươi giết chết, ta đến nay vẫn khó quên. Cảnh tượng Ngày đó, tất cả vẫn ở trong đầu ta, không thể quên được." Lý Chấn sau khi nghe xong, đau đầu không thôi. Giữa hắn và Trần Càn Khôn, căn bản là không thể điều hòa. Trần Càn Khôn dã tâm bừng bừng, mà Lý Chấn có mục tiêu của riêng mình, căn bản đái không vào được một bình, hai bên phải chết một, đây là sự thật không thể thay đổi. Lý Chấn hít sâu, vươn tay ra lấy súng cầm tay nhét vào tay Phương Tố, trầm giọng nói: "Đây là súng lục, công năng không khác gì súng của người nước ngoài, nếu thật sự hận ta, đều có thể giết người. Nàng nếu thật sự hận ta, vậy lấy súng dí vào đầu ta đây này, hoặc là nhắm vào tim ta mà bắn, có thể báo thù cho Trần Càn Khôn." "Nào, cùng lắm thì chết. Mười tám năm sau ta lại là một trang hảo hán." Lý Chấn cất cao giọng, vẻ mặt kiên quyết. Thân thể Phương Tố run rẩy, cầm súng, vẻ mặt đau khổ. Một bên là người yêu, một bên là cừu hận! Nàng ta, khó có thể lựa chọn! Lý Chấn biết lúc này Phương Tố gặp phải lựa chọn khó khăn, thậm chí Lý Chấn cũng biết Phương Tố mặc dù hận hắn, nhưng tuyệt đối không thể giết hắn. Lúc này, cần Lý Chấn giúp Phương Tố lựa chọn, cho nên Lý Chấn từng bước ép sát, tiếp tục nói: "Giết ta, nàng mới có thể báo thù cho Trần Càn Khôn, có thể giải trừ đau đớn trong lòng. Nếu nàng không báo thù, vậy theo ta đi, làm nữ nhân của ta hay không Lần này, ta sẽ không để nàng đi nữa." Phương Tố cơ hồ sắp lẩm bẩm nói: "Không nên ép ta, không nên ép ta!" Nàng ta liên tục lui về phía sau, không dám đối mặt với Lý Chấn. Lý Chấn lại bước nhanh tới, tóm lấy tay Phương Tố: "Ta không ép nàng, chuyện của Hội Thiên Địa đã qua nhiều năm rồi, nên có một kết thúc. Nàng muốn làm sống với quá khứ thì giết ta đi. Nhưng ta hy vọng nàng có thể sống với hôm nay, làm một người khoái hoạt." "Bốp." Súng rơi xuống đất. Lý Chấn biết cơ hội tới, hắn dang tay trực tiếp ôm lấy Phương Tố. Lúc này, Phương Tố càng không ngừng giãy dụa. Phương Tố có võ công trong người, nhưng bị Lý Chấn mãnh liệt ôm lấy, trong lòng loạn như ma, không thể dồn được một chút lực lượng. Lập tức, Lý Chấn cúi đầu, hôn Phương Tố. Cho dù Phương Tố không ngừng phản kháng, nhưng bị Lý Chấn ôm chặt, khiến cho Phương Tố mất đi lực lượng, chỉ có thể tùy ý để Lý Chấn hôn. Dần dần, Phương Tố trầm luân trong sự khống chế của Lý Chấn, thậm chí phối hợp với động tác của Lý Chấn. Bởi vì sự cường thế của Lý Chấn, Phương Tố từ bỏ quá khứ, lựa chọn Lý Chấn. Thật lâu sau, Lý Chấn mới dừng lại. Hắn thâm tình nhìn Phương Tố, nói: "Về nước với ta đi." Phương Tố không lên tiếng, lại nhẹ nhàng gật đầu. Lý Chấn cuối cùng thở phào, thu hồi lại súng, nắm tay Phương Tố, sau đó nhìn về phía ngoài đại đường đang đóng cửa, : "Hét lớn Còn ở bên ngoài nghe tộm gì nữa, vào đi." Lập tức, ngoài đại đường truyền đến một trận tiếng cười vang. Cửa mở ra, đám người Hồng Dịch, Tả Tông Đường, Hoàng Cường bước vào. Những người này vốn đã ly khai Hồng Lâu Mộng, nhưng nghe Hoàng Cường nói chuyện của Lý Chấn và Phương Tố, tất cả đều lén trở về nghe trộm, chỉ tiếc Lý Chấn và Phương Tố chỉ hôn nhau, không diễn kịch hay. Ánh mắt Đường Hoài Đức chiếu lên mặt Phương Tố, trêu tức: "Tiểu Trần à, được lang quân như ý, có phải nên mời lão già ta uống rượu mừng không." Hồng Dịch nói: "Theo ta thấy, hôn sự của tổng thống và tiểu Trần cử hành luôn ở phố người Hoa đi." Phương Tố bị nhiều người trêu như vậy, không dám ngẩng đầu. Lý Chấn là nhìn quen thời thế, không hề ngượng nùng, cao giọng nói: "Nếu các vị trưởng bối đều nói như vậy, cứ để Hồng môn chủ và Đường lão làm chủ hôn." "Chậm đã, ta không đồng ý!" Một tiếng hét lớn, từ ngoài đại đường truyền vào.
Q.4 - Chương 1041: Quyết Đấu (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Lý Chấn theo tiếng nhìn lại, trong ánh mắt hiện lên một tia khó chịu, bởi vì Bỉ Lợi Phu lại tới nữa. Không chỉ như vậy, Bỉ Lợi Phu còn dẫn theo gần hai mươi ng đi vào đại sảnh Bỉ Lợi Phu hai mắt đỏ như gấu mèo, đi tới giữ đại sảnh. Ánh mắt hắn chiếu lên người Lý Chấn, trầm giọng nói: "Tên dã man, ngươi không xứng với thiên sứ như Trần. Nàng ta là thuộc về ta, không thuộc về ngươi. Nếu ngươi lập tức thả nàng ta, ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi đả thương ta. Nếu ngươi khăng khăng cố chấp, cho dù ngươi là tổng thống Trung Quốc ta cũng sẽ không khách khí." Đám đả thủ đứng phía sau Bỉ Lợi Phu huýt sáo, tất cả đều là lưu manh. Lý Chấn lại bật cười, thoải mái tự nhiên, không để uy hiếp của Bỉ Lợi Phu ở trong lòng. Loại trẻ con này sao có thể uy hiếp được hắn? Quả thực là nực cười! Lý Chấn không nói gì, Hồng Dịch đã đứng ra đầu tiên. Hồng Dịch ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Bỉ Lợi Phu, khí thế sắc bén, trầm giọng nói: "Bỉ Lợi Phu tiên sinh, Hồng Lâu Mộng là địa phương của Hồng môn. xin ngươi chú ý ngôn hành cử chỉ của ngươi hay không người ngươi dẫn đến tốt nhất hãy bảo bọn họ giữ quy củ, nếu không ta khó đảm bảo những người này có thể sống sót trở về. Thậm chí, an toàn của ngươi ta cũng không thể đảm bảo. Nhi tử của đại pháp quan San Francisco, ta vẫn không để ý trong mắt." Những lời nói sắc bén khiến Bỉ Lợi Phu sắc mặt biến đổi. Đường Hoài Đức lạnh giọng nói: "Tiểu tử, ngươi chấp nhất theo đuổi tiểu Trần, lão phu là rất thưởng thức ngươi. Nhưng hiện tại xem ra, tiểu tử ngươi còn muốn ỷ thế hiếp người, quả thực là cứt chó nằm ven đường, thối đến chết người. Chỉ bằng vào ngươi, hay là ngoan ngoãn trở về uống sữa đi, đừng có ra ngoài làm gì cho xấu hổ." Bỉ Lợi Phu mày kiếm dựng ngược, tức giận bừng bừng. Lão già này thật đáng giận. Nhưng chính vào lúc này, ngoài đại sảnh Hồng Lâu Mộng ba bốn mười người lao vào. Những người này đều mặc quần áo màu đen, cầm vũ khí. Một đám người rất hùng hổ. So với đám lưu manh Bỉ Lợi Phu dẫn theo, người của Bỉ Lợi Phu là cừu, còn những người này lại là sói hung tợn, thấy người là cắn. Một khi người Bỉ Lợi Phu mang đến hơi có dị động, bọn họ sẽ lập tức xuất thủ. Thử nghĩ, Hồng Lâu Mộng là sản nghiệp của Hồng môn, bên trong còn có nữ tử tuyệt sắc như Phương Tố, sao có thể không có lực lượng bảo hộ? Phàm là địa phương có nữ nhân, nhất là địa phương nữ nhân xinh đẹp tụ tập, đều dễ dàng dẫn phát thị phi. Hồng Lâu Mộng không nghi ngờ gì nữa là địa phương là như vậy, chỉ cần hơi dùng cái đầu cũng có thể đoán ra Hồng Lâu Mộng nhất định có lực lượng bảo hộ. Lý Chấn nắm tay Phương Tố đi xuống, đứng phía trước Bỉ Lợi Phu. Thần sắc của hắn rất thong dong, không hề sợ hãi, xua tay nói: "Hồng môn chủ, b mọi người của Hồng môn lui ra, không cần bọn họ." Hồng Dịch nói: "Tổng thống, tiểu tử Bỉ Lợi Phu này không tuân thủ quy củ, hắn dẫn theo người. . ." Lý Chấn nói như đinh đóng cột: "Lui ra hết." Hồng Dịch phân phó nói: "Lui ra đi." Ra lệnh một tiếng, đệ tử Hồng môn toàn bộ lui ra. Ngoài đại sảnh khôi phục bình tĩnh, Lý Chấn ánh mắt lại một lần nữa dừng ở trên người Bỉ Lợi Phu, nói: "Bỉ Lợi Phu, ngươi mang theo mấy chục người nhân đến uy hiếp ta, là muốn uy hiếp ta. Chỉ là, ta phải nhắc nhở ngươi một chút, hãy nghĩ tt hậu quả. Nếu động thủ, kết cục ngươi sẽ không thể khống chế được đâu." Bỉ Lợi Phu nói: "Ngươi đánh ta, chẳng lẽ không phải nghĩ tới hậu quả ư?" "Ồ, rất không cam tâm phải không?" Lý Chấn cười nói. Khóe miệng Bỉ Lợi Phu run run, vẻ mặt căm giận, hắn nắm chặt quyền đầu, tựa hồ chuẩn bị động thủ. Lý Chấn vẫn thản nhiên như không, nói: "Về công về tư, ngươi động thủ với ta đều không tốt. Về công, ta được tổng thống Lâm Khẳng mời đến viếng thăm nước Mỹ, là khách của nước Mỹ, ngươi động thủ với ta, không nghi ngờ gì nữa là khiêu khích chính phủ. Đến lúc đó, không chỉ là ngươi, phụ thân của ngươi cũng gặp họa, về tư, trận tranh đấu này, ngươi mang đến có mấy người thì làm được gì? Lát nữa rồi cũng chỉ là chịu đòn. Bất kể như thế nào, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, cớ sao cứ phải tự chuốc lấy nhục?" "Ta quyết không bỏ qua!" Bỉ Lợi Phu thần sắc dữ tợn, nói: "Ta quyết đấu với ngươi, quyết định Trần sẽ thuộc về ai." Hắn vứt bỏ người mà hắn mang đến, quyết đấu với Lý Chấn. Như vậy, chuyện chỉ là chuyện riêng của hai người, cho dù thất bại, cũng ảnh hưởng không lớn. Tuy nói Bỉ Lợi Phu trên quyền cước thượng đánh không thắng Lý Chấn, nhưng hắn từ nhỏ luyện tập kiếm thuật, trên kiếm thuật rất có tạo nghệ. Chỉ cần Lý Chấn chịu quyết đấu, hắn còn có cơ hội đánh bại Lý Chấn. Bỉ Lợi Phu càng nghĩ càng cảm thấy cơ hội rất lớn, cũng càng thêm hưng phấn. Bỉ Lợi Phu vẻ mặt khinh miệt, cao giọng nói: "Lý Chấn, nếu ngươi còn là một nam nhân, vậy thì đến quyết đấu nào. Nếu ta thua, tuyệt không dây dưa với Trần nữa. Nhưng nếu ngươi thua, ngươi hãy cút cho xa, không cho phép ở dây quấn lấy nàng ta nữa." "Ha ha ha. . .! Lý Chấn cất tiếng cười to, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ trêu tức. Bỉ Lợi Phu hỏi: "Ngươi cười gì?" Lý Chấn phủi phủi y bào, nói: "Ta cười ngươi tự cho là đúng, ngươi thì tính là gì? Không ngờ mm quyết định tương lai của Tố Tố. Thôi cũng được, ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục." Hắn nhìn về phía Hồng Dịch, nói: "Thỉnh cầu Hồng môn chủ lấy một thanh trường đao, ta quen dùng đao." Hồng Dịch phân phó cho Hồng Thanh Long đi lấy đao, còn Bỉ Lợi Phu thì nhận một thanh kiếm Tây Dương. Trường kiếm của Bỉ Lợi Phu không phải là kiếm của Trung Quốc, mà là trường kiếm có phần che tay, mũi kiếm bén nhọn, thân kiếm dài nhỏ. Hắn cầm kiếm, nhịn cơn đau từ mắt trái và mắt phải truyền đến, đấu chí bừng bừng. Lần này, hắn muốn đòi lại nỗi nhục lúc trước. Không lâu sau, Hồng Thanh Long cầm một thanh trường đao tới đây, đưa cho Lý Chấn. Lý Chấn sau khi nhận đao thì thử, thuận tay có thể sử dụng. Trên khuôn mặt của Phương Tố hiện ra vẻ lo lắng. Lý Chấn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Phương Tố, cười an ủi: "Yên tâm, ta sẽ giải quyết việc này thật sạch sẽ." Dứt lời, Lý Chấn đi tới giữa đại sảnh, trường đao chỉ vào Bỉ Lợi Phu, trầm giọng nói: "Đến đây đi, để ta giáo huấn ngươi thêm một lần nữa. Kiếm thuật của tiểu quốc, thực sự là làm trò cười cho người trong nghề." "Giết." Bỉ Lợi Phu hét lớn một tiếng, rút kiếm lao về phía trước. Một kích này tốc độ cực nhanh, vừa nhìn đã biết là đã từng được huấn luyện. Không chỉ như vậy, mũi kiếm nhắm ngay ngực Lý Chấn, rất tàn nhẫn. Nếu một kiếm đâm xuống, Lý Chấn nhất định khó giữ được tính mạng. "Keng." Lý Chấn lách người vung đao chém, tránh được trường kiếm của Bỉ Lợi Phu. Một đao chặn thế công của Bỉ Lợi Phu, Lý Chấn bắt đầu tấn công. Đao thuật của hắn không có tu luyện, nhưng đều là chiêu thức giết địch trên chiến trường, đơn giản mau lẹ, bá đạo tàn nhẫn, đao nào đao nấy đều là chiêu số liều mạng, dị thường sắc bén. Thử nghĩ một chút, khi giao chiến trên chiến trường, một đám người hỗn chiến, làm sao cho phép ngươi lui về phía sau, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, không ngừng tấn công. Chỉ có tấn công, mới là phòng thủ tốt nhất. Công kích của Lý Chấn bá đạo tàn nhẫn, đánh cho Bỉ Lợi Phu liên tục bại lui. "Keng." Trường đao vừa ra, không ngờ chém chúng kiếm Tây Dương trong tay Bỉ Lợi Phu. Mũi đao tiếp tục trượt về phía trước, rồi dừng ở trước cổ Bỉ Lợi Phu, chỉ cần Lý Chấn khẽ dùng sức, rất dễ lấy được tính mạng của Bỉ Lợi Phu. Lý Chấn tay nâng đao, trầm giọng nói: "Tuy rằng ta rất là ghét ngươi, muốn một đao giết ngươi, nhưng ngươi là vì tình mà chiến. Ta tha cho ngươi một mạng, cút đi!" Bỉ Lợi Phu nhặt kiếm lên, thất tha thất thiểu bước đi. Không ngờ kiếm thuật của hắn lại không ra gì như vậy, bị Lý Chấn dễ dàng đánh bại.