Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 607: Chờ đợi. (1)


    share: doctruyen​




    Bị lườm như vậy, Thần Dạ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi mình. Để cho giai nhân tức giận thì nên luôn ăn nói khép nép một chút, nếu không, còn có thể có cách nào?

    - Tử Huyên, ngươi đến thật nhanh a?

    Thần sắc Chung Kỳ có hơi căng thẳng, nàng nói:

    - Nếu như là ngươi, thì cũng có khả năng thử một lần!

    - Ta đây liền thử một lần vậy. Dù sao, từ nhiều năm trước thì hai người ta và ngươi cũng đã có ý nghĩ muốn đánh nhau. Chỉ là ta không nghĩ tới, lần đầu tiên chúng ta đánh nhau, không chỉ có là tận sau nhiều năm mà hơn nữa, lại còn là cuộc chiến sinh tử!

    Trong âm thanh của Tử Huyên cũng không có quá nhiều ý hận.

    Một người nữ nhân, phải sử dụng đến thủ đoạn hèn hạ vô sỉ thì mới có thể thu được trái tim của nam nhân mà mình thích. Thì nữ nhân này, không nghi ngờ là cực kỳ đau xót, mà cái dạng tình cảm này thật sự có thể liên tục suốt đời suốt kiếp sao?

    - Cuộc chiến sinh tử?

    Chung Kỳ đột nhiên bắt đầu nổi giận:

    - Tử Huyên, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đánh một trận sinh tử với ta !

    - Chỉ là vì Linh Nhi đã nhiều năm phải chịu cảnh sống không bằng chết!

    - Cha ta Chung Khiếu, cùng với cả Chung gia đều hủy ở trong tay ngươi. Chẳng lẽ, ngươi vẫn còn không hài lòng?

    - Ha hả!

    Tử Huyên lập tức cười vang:

    - Chung Kỳ, ngươi có cảm giác, nếu như lời này mà để cha ngươi Chung Khiếu nghe thấy, để cho liệt tổ liệt tông Chung gia nghe thấy, thì bọn họ hội phải làm như thế nào ?

    - Người cũng đã chết, ta đâu quản được bọn họ sẽ nghĩ như thế nào ?

    Chung Kỳ trở mặt như thế, nhưng lại chỉ thoáng trong chớp mắt thì vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.Nàng nhìn Tử Huyên mà nói thản nhiên:

    - Hiện ta đang có chuyện quan trọng, không có thời gian đánh một trận sinh tử. Nếu như trong lòng ngươi thật sự vô phương quên được, thì đừng ngại đến Tuyệt Minh Tông, ta chờ ngươi.

    - Đương nhiên, nếu như hiện tại ngươi muốn thử một lần, thì ta sẽ đấu cùng ngươi mấy chiêu. Có điều như vậy, không chỉ có sẽ không để trong lòng ngươi được thoải mái mà ngược lại sẽ càng khó chịu hơn. Cho nên, cũng đừng thử.

    - Tuyệt Minh Tông sao, chúng ta nhất định sẽ đi. Hơn nữa lần sau, Chung Kỳ, ngươi sẽ không có bất cứ cơ hội nào.

    Tử Huyên đáp, cũng không lại dây dưa nhiều hơn.

    Hành động như thế, làm cho Thần Dạ không biết nên nói cái gì cho phải.

    Hai ngày sau, chính là thời gian đi tới Chúng Thần Chi Mộ. Tử Huyên biết, nếu như nàng đánh một hồi đại chiến sinh tử như thế cùng Chung Kỳ. Mặc dù có thể chiến thắng, khẳng định cũng bị ảnh hưởng đến mọi người khi đi tới Chúng Thần Chi Mộ.

    Mà Chúng Thần Chi Mộ đối với bản thân Thần Dạ thì quan trọng vô cùng, Tử Huyên càng nắm được rõ ràng hơn. Nếu như bỏ lỡ, liền phải chờ tới năm sau. Cho nên, nàng tình nguyện bỏ qua sự cố chấp trong lòng, chứ cũng không nguyện chính mình để lỡ cơ hội này.

    Tấm lòng giai nhân đúng là quan tâm như thế!

    - Phải vậy không, ta chờ!

    Chung Kỳ không thể không làm bộ cười một tiếng, mắt nhung ngừng lại nhìn vào Thần Dạ.

    Thần Dạ cũng đang nhìn nàng, một lát sau hắn mới nói:

    - Lần sau gặp mặt, nhất định sẽ phân sinh tử, tạm biệt không tiễn!

    Nghe vậy, sâu trong nội tâm Chung Kỳ lại là xuất hiện một hồi cay đắng không cách nào hình dung. Hắn không biết, sau khi toàn lực thi triển Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, một khi thất bại mà quay về, thì chỗ đã bị thương tổn, không chỉ có riêng là thân thể bị thương đơn giản như vậy.

    Nếu như có khả năng, Chung Kỳ thậm chí hy vọng, cả đời này, không bao giờ muốn gặp Thần Dạ nữa.

    Chung Kỳ đi rồi, ba người lúc này mới đi về hướng hải vực Phong Thành.

    Tử Huyên không nói chuyện, Thần Dạ đồng dạng không nói chuyện.

    Trong lòng Thần Dạ, hoặc nhiều hoặc ít, sau khi xác thực bạch y thanh niên kia chính là Tiêu Vô Yểm thì hắn liền hoài nghi, câu chuyện Tử Huyên năm đó bị tập kích ắt có liên quan cùng Chung Kỳ.

    Cho nên, khi thấy nàng một mình rời đi, hắn liền mang Linh Nhi đến đây chặn đường nàng.

    Một trận chiến này, đối với Thần Dạ trong nhiều năm qua, cho dù là đối mặt với sinh tử thì đều là một trận đánh gian nan nhất. Bởi vì nó liên quan đến nhân tâm lòng người.

    Từ lúc ra khỏi Đại Hoa hoàng triều, Thần Dạ tự nhận, ở trong lớp người trẻ tuổi mà có thể bức được hắn đến mức độ thế này thì hẳn là không có. Thế nhưng Chung Kỳ kia đúng là đã cho hắn một bài học thật tốt.

    Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, quả nhiên không giống bình thường!

    Thần Dạ càng thật không ngờ, kết cục cuối cùng lại là như vậy.

    Với tu vi cùng thủ đoạn của Chung Kỳ, quả thực không có thua kém Tử Huyên. Nàng cũng hận Chung Khiếu, cho nên không muốn cứu phụ thân mình, nhưng tại sao trực tiếp đến ngay cả Chung gia cũng là bỏ rơi ?

    Bốn thế lực lớn ở hải vực Phong Thành, mỗi một thế lực trong đó có được tài sản đều là cực kỳ kinh người. Cho dù Thần Dạ đều là nghĩ tới, sau khi diệt Chung gia thì sẽ làm thế nào để lợi dụng một phen.

    Mà Chung Kỳ nàng, lại còn nói bỏ đi là liền vứt bỏ. Điều này có phần làm cho người ta hơi hơi kỳ quái.

    Nếu như nói Chung Kỳ hận lại là bao gồm cả Chung gia thì Thần Dạ có hơi không tin tưởng lắm... Bất kể thế nào, đều là vô phương liên kết, Chung Kỳ tại sao muốn đi không đếm xỉa nữa.

    - Tại sao không nói lời nào?

    Sau một hồi, Tử Huyên rốt cục đặt câu hỏi.

    Nghe được trong giọng nói của người bên cạnh cũng vẫn cón một chút tức giận chưa từng tiêu trừ, Thần Dạ ngượng ngùng cười một tiếng lại hỏi:

    - Chung gia thế nào ?

    - Lại nói sang chuyện khác!

    Tử Huyên nói giận dữ, nhưng vẫn trả lời:

    - Ta chỉ giết Chung Khiếu, còn những người khác thì cũng không làm gì đối với bọn họ.

    Thần Dạ gật đầu, Tử Huyên dù sao không phải một người ham giết chóc thành tánh. Chung Khiếu bị chết liền đã là đủ rồi. Còn những người khác, cũng là vô tội, không cần tạo ra tội lỗi sát nghiệp nhiều hơn thì vẫn tốt hơn.

    Chung Khiếu chết, Chung gia xem như không còn.

    Người cả hải vực Phong Thành đều cũng nhìn thấy. Mặc dù có rất nhiều người đều muốn nhân cơ hội để muốn thu được một chút lợi ích từ tài sản đã phân tán rải rác của Chung gia. Nhưng cuối cùng vẫn là kiềm chế sự tham lam trong lòng. Bởi vì bọn họ cũng không hề quên, người một tay tạo thành loại cục diện này, hiện nay đang ở một chỗ nào đó trong thành.

    Trước khi bọn họ vẫn còn chưa hề rời khỏi đây, hoặc là không hề nói ra thành lời thì cũng không có người dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Trong lúc đại bộ phận mọi người nghĩ đến tài sản của Chung gia thì đám người Phong Kình, chính là đang chuẩn bị để đi tới Chúng Thần Chi Mộ.

    Sau khi trở lại trong quán trọ, Thần Dạ an tâm bế quan hai ngày. Đánh một trận đó với Chung Kỳ, hắn không chỉ bị thương không nhẹ. Mà lợi ích hắn thu hoạch được cũng là không nhỏ, cho nên vừa lúc hắn phải cần một chút thời gian, để cho hắn còn từ từ tiêu hóa.

    Thời gian từ từ trôi qua. Đến lúc Thần Dạ ra khỏi phòng thì đêm đã khuya. Mà ngày mai, là có khả năng đi tới Chúng Thần Chi Mộ.
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 608: Chờ đợi. (2)


    share: doctruyen​




    - Trạng thái của ngươi rất khá, xem ra thu hoạch không nhỏ a!

    Bên trong vườn, Tử Huyên ngồi tĩnh tọa mà nhìn.

    Thần Dạ cười cười, đáp:

    - Làm thế nào mà vẫn còn không nghỉ ngơi?

    Xác thật thu hoạch không nhỏ, Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật sau cùng đó của Chung Kỳ, có công kích nằm ngoài dự đoán của mọi người khiến cho lúc ấy, thiếu chút nữa làm mất đi tâm thần cùng thần trí của Thần Dạ. Thế nhưng sau khi phá vỡ thành công, tâm tính của hắn cứng cỏi hơn rất nhiều.

    Càng làm cho hắn càng mừng rỡ chính là, cấp bậc trạng thái Hồn Biến cũng là tăng lên một chút.

    Quả nhiên tu hành tức là tu tâm!

    Rèn luyện tâm thần, đối với tu vi Huyền Khí và tu luyện thân thể, thì nó cũng không có lợi ích trực tiếp. Nhưng đối với rèn luyện hồn phách lại có hiệu quả không tưởng tượng được.

    - Như vậy có tính hay không là trong họa có phúc không?

    Tử Huyên hài hước cười nói.

    Thần Dạ ngẩn người rồi chợt bừng tỉnh. Khẳng định là Linh Nhi tố cáo. Nhìn Tử Huyên từ trước tới nay đoan trang mà không biết bắt đầu từ lúc nào, tính cách con gái càng hiện ra mồn một trước mắt, vui buồn giận dữ như vậy đều là khiến cho Thần Dạ hơi bị mê muội càng sâu.

    Thần Dạ không khỏi cười hắc hắc, từ từ đi tới trước người Tử Huyên. Đột nhiên hắn đưa tay kéo nàng ôm vào trong ngực, sau đó ngồi xuống, đặt nàng ngồi ở trên hai chân của mình, lập tức cũng là hài hước cười nói:

    - Ngươi càng ngày càng nghịch ngợm, nếu có thời gian phải dậy dỗ ngươi thật tốt. Nếu không, chờ sau khi ngươi vào cửa Thần gia chúng ta thì có thể ta cũng không quản nổi ngươi.

    - Đừng lộn xộn, ngứa a...

    Cảm thụ được cái tay kia đang khẽ quấy nhiễu bên hông, Tử Huyên khanh khách cười khẽ, nàng cũng suy nghĩ nhiều, muốn vĩnh vĩnh viễn viễn được người ở trước mặt che chở. Thế nhưng nàng biết, tình cảm có khả năng càng sâu sắc hơn thì mặt khác, cũng cần một vừa hai phải.

    - Đừng làm rộn, có khách khứa ở bên ngoài, chính là đợi ngươi đã lâu rồi.

    - Hả ?

    Thần Dạ vừa nhíu mày thì chợt gian tà cười nói:

    - Khách khứa, là khách khứa nào. Ở tại hải vực Phong Thành thì chúng ta làm gì mà có khách được ? Nghĩ muốn ta gạt ta à, hắc hắc, hôm nay là đúng dịp giáo huấn ngươi.

    Trong lúc đang nói, hai tay càng càn rỡ hơn !

    Nhưng Thần Dạ cũng biết rõ ràng. Tử Huyên không phải Chung Kỳ. Đối với Chung Kỳ hắn có khả năng không kiêng nể gì, đó là bởi vì có mục đích. Mà đối với Tử Huyên, hắn có cũng đủ tôn trọng và thương yêu.

    Nếu như trăng đến rằm trăng tròn, Thần Dạ tất nhiên không ngại. Nếu không, hắn không muốn lưu lại cho Tử Huyên một ấn tượng không dễ chịu.

    - Thật sự nha, thật sự là có khách. Đó là người của vài thế lực lớn khác tại hải vực Phong Thành, trong đó liền bao gồm Tiết gia. Thần Dạ, ngươi có muốn gặp bọn họ không ?

    Tử Huyên cười tràn đầy tình yêu, nàng cảm nhận được sự tôn trọng của Thần Dạ.

    - Không gặp, có cái gì mà gặp. Đơn giản là muốn kiếm được một suất tiến vào Chúng Thần Chi Mộ từ trong tay chúng ta. Hừ, ngày đó lúc ta đoạt suất của Tiêu Vô Yểm, bọn họ ai nấy đều vẫn còn cùng nhau coi ta là địch. Hiện nay, lại muốn tiên lễ hậu binh, không có khả năng !

    Tử Huyên vỗ nhẹ vào mặt Thần Dạ mà nói:

    - Thì tóm lại cũng là muốn gặp một lần. Là Tiết cô nương đưa thiếp, hơn nữa bọn họ một mực chờ thì đúng là hướng về mong ước này. Gặp một lần đi, còn về phần cho hay không cho thì cứ nói rõ ràng ở trước mặt là được rồi.

    Trầm lặng chỉ chốc lát, Thần Dạ gật đầu nói:

    - Hảo, vậy thì liền gặp một lần. Nếu như không thức thời thì cũng đừng trách ta không khách khí.

    Từ chủ tâm mà nói, Thần Dạ vốn cũng không là một người hoà nhã, giết chóc quá mức thì hắn có lẽ sẽ không phải. Nhưng muốn cấp một suất cho các thế lực giống như Chung gia thì hắn không có chút xíu do dự nào.

    Sau đó, có Tiết Hàm Hương dẫn dắt, có bốn người đi vào. Thần Dạ đều nhận biết họ. Đều là những người ngày đó đã cùng bốn người Chung Khiếu ngăn cản chính mình rời đi.

    - Thần công tử, xin chào, lão phu Tiết Đồng Chi, ra mắt Thần công tử!

    Xem ra, bọn họ biết, muốn nói mấy câu thật gần gũi cùng Thần Dạ thì chỉ có người của Tiết gia mới có thể.

    - Chào Tiết lão gia tử !

    Thần Dạ giơ giơ tay lên rồi đi thẳng vào vấn đề, hắn nói:

    - Nghe nói chư vị đợi rất lâu, nói vậy, hẳn là vì suất tiến vào Chúng Thần Chi Mộ mà đến đây. Ha hả, nhưng mà thật ngại quá, ta cũng không có tính toán định phân một suất nào ra ngoài.

    Nghe nói như thế, mấy người bao gồm cả Tiết Đồng Chi thì sắc mặt đều là biến đổi nhiều lần.

    Không chờ bọn hắn mở miệng nói câu nào, Thần Dạ tiếp tục nói:

    - Trước khi các ngươi đến đây, khẳng định cũng là đã có tính toán. Nếu như hảo tâm nhờ mà không được, thì sẽ dùng vũ lực để giải quyết. Như vậy là biện pháp tốt. Thế lực của các vị tất nhiên so ra hơi kém bốn thế lực lớn như Chung gia, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

    - Thế nhưng mà ta còn muốn khuyên các ngươi một câu, đừng quên, Chung Khiếu là chết như thế nào?

    Nghe vậy, sắc mặt đám người Tiết Đồng Chi lập tức trắng bệch đi...

    Hôm sau, thời tiết rất tốt !

    Đến khi đám người Thần Dạ đi ra khỏi quán trọ, nhằm về hướng Vô Tận Chi Hải mà bước đi thì dọc đường nơi họ qua, trong ánh mắt tất cả những ai nhìn thấy bọn họ đều có sự hâm mộ sâu sắc mà vô luận như thế nào, đều là không che dấu nổi!

    Chúng Thần Chi Mộ, tức là đại biểu con đường đời tương lai có khả năng càng huy hoàng hơn !

    Nếu mà nói là Ngư Dược Long Môn ( cá chép hóa rồng ), hóa thân làm long thì còn hơi hơi e ngại khoa trương một chút. Thế nhưng nói sẽ có sự thay đổi long trời lở đất thì chắc chắn là không quá đáng.

    Mặc dù là nhân vật cỡ như yêu nữ Chung Kỳ, sau khi trở về từ Chúng Thần Chi Mộ thì đã phát sanh biến hóa, mà cũng là rõ ràng có thể thấy được.

    Vô số người đang mơ mộng được đến Chúng Thần Chi Mộ. Cũng đồng dạng, đối với vô số người mà nói thì Chúng Thần Chi Mộ chỉ là giấc mộng trong mong muốn, một giấc mộng mà ngay cả thấy cũng không thấy.

    Bởi vì bất kể ở nơi nào, bất kể là tại thế giới kia, có lẽ đều có nói đến chuyện cá chép vượt Long Môn, nhưng cuối cùng chỉ là số ít. Còn người bình thường, nếu như muốn có được nhiều hơn cơ hội và cơ may so cùng những người khác, thì nỗ lực bỏ ra phải lớn hơn rất nhiều so với những ai từ nhỏ liền đã được coi là người không tầm thường.

    Đây là chuyện không thể tránh được. Kẻ có thế lực thì tài nguyên có khả năng thu được, đem ra so sánh với nhà bình dân đều phải hơn rất nhiều !

    - Thần công tử, cám ơn!

    Cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn đến, đằng sau Thần Dạ, Tiết Hàm Hương nhẹ nhàng nói nhỏ.

    Tối hôm qua, Thần Dạ mặc dù không hề đồng ý cấp cho các thế lực như Tiết gia một suất. Thế nhưng hắn đồng ý mang Tiết Hàm Hương cùng nhau tiến vào Chúng Thần Chi Mộ.
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 609: Phong Tường. (1)


    share: doctruyen​




    Ngày đó sau khi tranh đoạt, Tiết gia tất nhiên cũng ra tay ngăn cản. Nhưng Tiết Hàm Hương coi như có ân nghĩa, nên Thần Dạ cũng tin tưởng, nếu một lần đó mà không có Hổ Lực kịp thời chạy tới, thì Tiết Hàm Hương cũng nhất định sẽ thông tri cho đám người Phong Kình chạy lại đây.

    Liền coi trọng điểm này, mà hắn nguyện ý mang Tiết Hàm Hương!

    Còn những người khác, mặc dù là những người khác trong Tiết gia thì còn chưa có tư cách lọt vào trong mắt Thần Dạ.

    Sau buổi tối hôm qua, Tử Huyên trái lại đã hỏi. Hắn làm như vậy, liệu có khiến cho Tiết gia bị các thế lực khác bài xích hay không, Thần Dạ nghe vậy, cười nhạt.

    Trong thế gian, mỗi người, mỗi một thế lực cũng đều có dã tâm, Tiết gia cũng không ngoại lệ. Hiện nay Chung gia không còn, vừa lúc xuất hiện một chỗ trống. Nếu như Tiết gia muốn mà thay vào đó, như vậy, nếu ngay cả trả lời điểm ấy mà cũng không có dũng khí, vậy thì cũng không cần tiếp tục lăn lộn tại hải vực Phong Thành.

    Về phần hành động như vậy có thể khiến cho thế lực khác bất mãn hay không, tiến tới đám người đó có ý nghĩ khác đối với chính mình, thì Thần Dạ càng không cần lo lắng.

    Nếu mà có, Thần Dạ cũng không ngại chút nào trong việc hoàn toàn xóa bỏ mấy nhà này.

    Hiện nay hải vực Phong Thành, ba thế lực lớn còn lại như Liễu gia đều không ngừng co đầu rút cổ. Dẫu thực lực bá chủ vẫn còn, nhưng danh tiếng bá chủ cũng đã không còn. Có thể không chút khách khí mà nói một câu. Có thế lực như Phong gia ở sau lưng, nếu như Thần Dạ muốn làm dăm ba việc tại hải vực Phong Thành thì đúng là không có một thế lực nào có khả năng ngăn cản.

    Ở ngoài thành, đám người Phong Kình đã chờ từ lâu.

    Nhìn thấy Thần Dạ bọn họ đi ra, Phong Kình cười nghênh đón mà nói:

    - Cuối cùng cũng là có khả năng tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, Thần Dạ huynh đệ, kế tiếp, ngươi phải chú ý hộ ta nhiều hơn.

    Đồng thời trong lúc nói, Phong Kình vẫy vẫy tay. Từ trong đám người bọn họ có bốn người trẻ tuổi đã đi tới.

    Bốn người này, Thần Dạ đều từng gặp mặt. Có điều trong ngày thường, Phong Kình bọn họ không hề giới thiệu nên Thần Dạ cũng không có chào hỏi gì nhiều. Hiện nay xem ra, đây hẳn là những nhân vật ưu tú trong bốn thế lực lớn này.

    Nhưng đối với một câu cuối cùng trong lời nói của Phong Kình là có ý tứ gì thì hắn có hơi nghe mà không hiểu.

    - Thần Dạ huynh đệ, giới thiệu cho ngươi một lượt. Đây là khuyển tử Phong Tường, hắn là....

    Sau khi một mực nghe xong Phong Kình giới thiệu, Thần Dạ mới có cơ hội mở miệng nói, hắn vội hỏi:

    - Phong đại ca, trong lời của đại ca, ta nghe có điều không được rõ ràng cho lắm. Nhưng dường như có cảm giác các ngươi đều không đi Chúng Thần Chi Mộ sao?

    Phong Kình hơi ngây ra, thật lâu sau mới nói:

    - Thần Dạ huynh đệ, ngươi là thật sự không hiểu à? Muốn tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, sau khi vượt qua cảnh giới Lực Huyền thì liền vô phương tiến vào. Cho nên, bốn người Phong Tường phải cần ngươi hỗ trợ chiếu cố.

    - Phong Tường, các ngươi còn chưa ra mắt Thần Dạ huynh đệ!

    Thần Dạ cùng Tử Huyên nhìn lẫn nhau, trước kia thực sự chưa từng nghe qua việc này. Có điều, cao thủ Địa Huyền trở lên mà không thể vào đó, đối với bọn hắn mà nói, trái lại một chuyện tốt. Bởi trong Chúng Thần Chi Mộ, chỗ kiềm chế bọn họ sẽ ít đi một chút.

    Đương nhiên, kẻ mà Thần Dạ vốn phải đề phòng, không phải cao thủ Địa Huyền như Phong Kình, mà là Yêu Tộc!

    Tuy nói hắn kết giao tốt cùng Hổ Lực, tộc Hổ Sa cũng là cực kì để ý đối với hắn, nhưng trong Yêu Tộc không chỉ có mỗi một tộc Hổ Sa. Mà cũng không phải tất cả Yêu Tộc đều có vài phần kính trọng đối với Thần Dạ hắn.

    - Thần công tử, xin chào !

    Con của Phong Kình là Phong Tường, dường như mười tám tuổi. Thoạt nhìn đã biết rõ là một người ít đi ra ngoài. Có lẽ ở trong nhà, hắn cũng là rất được lần chịu thương yêu, một dạng ngậm ở trong miệng sợ tan, bế ở trong tay sợ rơi ngã.

    Cho nên, hắn thiếu đi vài phần lạnh nhạt, tự tin, thậm chí là bá đạo ngang ngược của công tử thế gia, nhưng lại có thêm vài phần loại ngượng nghịu, mềm mỏng nhẹ nhàng, cùng với thẹn thùng của con gái!

    Mà hắn trắng nõn trắng nà, xem ra, cũng chứng thật là người nhã nhặn. Dẫu ở mặt ngoài, không có một chút dáng dấp Võ Giả thì ít nhất, so cùng ba người trẻ tuổi khác ở bên cạnh hắn, sự khác biệt là quá lớn.

    Nhưng mà thiên phú tu luyện bẩm sinh của Phong Tường quả thực không kém, mà cái chìa khóa Phong gia bọn họ tranh đoạt được thì năng lượng bên trong, xem ra cũng là bị Phong Tường thu hết. Cho nên tu vi bản thân hắn, so với Thần Dạ thì cũng không kém hơn bao nhiêu.

    Thấy Thần Dạ cùng Tử Huyên, kể cả là Linh Nhi đang tò mò đánh giá Phong Tường, Phong Kình không nhịn được cười khổ một tiếng, chợt đè thấp âm thanh mà nói:

    - Phong gia bắt đầu từ thời đồng lứa với ta đây, bất kể là ta hay là anh em của ta, anh em họ thì chỉ có một nam đinh là Phong Tường này. Bởi vậy, hơi giữ gìn nó kĩ lưỡng.

    - Ha ha, Phong Kình, âm thanh của ngươi có hạ thấp đến mấy thì chúng ta cũng là có thể nghe thấy. Đối với Phong Tường, các ngươi đâu chỉ là một hơi chút giữ gìn, quả thực chính là che chở tới cực điểm!

    Đứng ở một bên, Dương Thành cười lớn mở miệng trêu ghẹo.

    - Dương lão đầu, có phải là ngứa da ngứa thịt hay không. Nếu quả như vậy, lão phu không ngại luận bàn với ngươi một phen.

    Phong Lăng đang đứng tách rời đám hậu thế, lập tức nói rất thản nhiên.

    - Hắc hắc!

    Dương Thành ngượng ngùng cười một tiếng.

    Thần Dạ cũng là cười nói:

    - Các vị yên tâm, đều là người một nhà. Sau khi tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, ta sẽ chiếu cố tốt bọn họ.

    - Đối với Thần Dạ huynh đệ, chúng ta tất nhiên yên tâm.

    Dương Thành lúc này cười một tiếng, chợt quay sang đám người Phong Tường mà quát:

    - Mấy người tiểu tử các ngươi, chịu khó học thật tốt một chút. Tuổi của Thần Dạ huynh đệ so sánh với các ngươi thì đều nhỏ hơn. Nhưng việc hắn làm, thì từng chuyện từng chuyện lại đủ để cho các ngươi cảm thấy xấu hổ. Đợt rèn luyện lần này đây, nếu như các ngươi không có tiến bộ lớn thì sau khi đi ra, đừng trách lão phu không khách khí.

    - Vâng !

    Đám người Phong Tường vội vàng đáp.

    - Được rồi, có cái gì muốn nói thì trên đường lại từ từ thông báo. Còn bây giờ lên đường đi, tốc độ của Yêu Tộc xưa nay so với chúng ta thì luôn nhanh hơn. Không tiện để cho bọn họ chờ lâu, để tránh lại phải nghe một vài câu nói thừa.

    Phong Lăng thản nhiên nói.

    Một đám người tức thì đi tới biển khơi. Con Định Hải Thần Thú kia đã sớm đến đang chờ đợi. Tới khi đôi mắt tựa như chuông đồng nhìn thấy Thần Dạ thì Định Hải Thần Thú không nhịn được gầm lớn.

    - Đại gia hỏa, cám ơn ngươi.

    Thần Dạ dẫn đầu bay lên trên lưng hắn. Sau đó vỗ vỗ đầu nó, tùy ý hành động, nhưng lại khiến cho con Định Hải Thần Thú ngẩng thẳng đầu, tựa hồ có loại dáng dấp hưởng thụ.

    - Thần Dạ huynh đệ, ngươi quả nhiên khó lường. Cho dù lão phu thấy Định Hải Thần Thú này cũng coi như nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ cũng còn chưa thấy nó ngoan ngoãn hiền lành như thế.
     
  4. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 610: Phong Tường. (2)


    share: doctruyen​




    Phong Lăng sau khi đỗ trên lưng nó thì liền kêu lên.

    Nếu như không phải có sự tồn tại của long khí, Định Hải Thần Thú làm sao có thể ngoan ngoãn thành thật như vậy ?

    Lời này liền không hề cần phải nói nhiều.

    Định Hải Thần Thú cũng đủ lớn, cho dù đoàn người này có chừng mấy chục người, nhưng ở trên lưng nó thì chẳng qua cũng chỉ là chiếm cứ một góc mà thôi.

    Nó to lớn như thế, trái lại khiến cho Linh Nhi trở nên năng động chạy không biết chán. Đừng nói là nó mới thấy lớn như vậy, mà rất nhiều người ở đây không chỉ có là lần đầu tiên nhìn thấy yêu thú khổng lồ như thế, mà cũng lần đầu tiên xuống biển. Loại cảm giác mới mẻ này làm cho người ta vui mừng không tự kìm hãm được.

    Định Hải Thần Thú vững chãi xé gió lướt sóng lao đi trên mặt biển với tốc độ không chậm, mà cũng rất vững vàng. Nếu như tại bốn phía nổi lên chướng ngại vật thì sẽ cảm giác được là như đang ở trong con thuyền lớn, nên không cảm nhận được chút nào các đợt rung động sinh ra do các đợt sóng biển dồn tới.

    Thần Dạ cùng Tử Huyên rất hiếu kỳ!

    Chúng Thần Chi Mộ được kiến tạo tại chỗ sâu nhất của biển khơi, Định Hải Thần Thú tất nhiên có khả năng trực tiếp lặn xuống biển sâu. Thế nhưng phải làm như thế nào để cho một đám người của chính mình trong lúc đi qua biển lại còn có thể hô hấp bình thường ?

    Tuy nói đều là Võ Giả, có thể nín thở được một đoạn thời gian. Nhưng dù sao không phải sinh vật trong biển nên cũng vô phương lâu dài.

    Định Hải Thần Thú này rốt cuộc sẽ làm như thế nào, mới có thể khiến cho đông đảo đám người của mình có khả năng như con cá để tự do hô hấp ở trong biển ?

    Còn đang suy nghĩ về những điều này thì Định Hải Thần Thú bỗng chìm xuống mãnh liệt, tức thì nó lặn sâu vào trong biển.

    - Ông ông! Ông ông! Ông ông!!

    Thần Dạ và Tử Huyên, cùng với mọi người đều cảm ứng được, có một đạo dao động cực kỳ yếu ớt từ trên lưng thần thú đang lan truyền đi vô cùng nhanh chóng. Thế nhưng nó cũng không phải phát tán ra ngoài về khắp bốn phương tám hướng, mà vẻn vẹn là vây kín chung quanh toàn thân Định Hải Thần Thú.

    Rõ ràng, Thần Dạ và Tử Huyên nhìn thấy, một cỗ dao động cực kỳ yếu ớt này, tuy nhiên lại có thể làm cho nước biển chung quanh như gặp phải Long vương giá lâm mà tự động tách ra hai bên, mở ra cho Định Hải Thần Thú một con đường Thông Thiên đại đạo.

    Cùng với Định Hải Thần Thú càng lặn xuống sâu, trên đỉnh đầu nó sau khi đã không có cỗ dao động này duy trì thì nước biển tự động bịt kín đại đạo vừa rồi. Thế nhưng mà, chung quanh thần thú vẫn còn tồn tại một đại đạo.

    Đưa mắt nhìn khắp, trên đầu là nước biển, tả hữu hai bên cạnh cũng là như có vách tường nước tồn tại. Quang cảnh thế này xem ra thật là cực kỳ mê người !

    Không hổ có một câu nói về Định Hải Thần Thú !

    Mà không gian do Định Hải Thần Thú kiến tạo ra lại cũng như không trung trên đất bằng, không có gì khác nhau. Ở bên trong này cũng không cảm giác được lớp không khí có vẻ mảnh mai. Nó dao động mặc dù yếu ớt, thế nhưng cũng không để ý đã lặn sâu đến đâu, áp lực có lớn hơn bao nhiêu, lớp chướng ngại vật vô hình đã hình thành cũng đều là chưa từng từng có nửa điểm run rẩy.

    Do khống chế được Định Hải Thần Thú cùng với việc có quan hệ phi phàm. Khó trách tứ Đại gia tộc, cho dù ở trong mắt các thế lực như Phong gia cũng không được coi là cực kì cường đại, nhưng cũng có thể đủ xưng bá hải vực Phong Thành.

    Nếu như không có Định Hải Thần Thú như thế, ngoại trừ Yêu Tộc trong biển, thì nhân loại cùng sinh linh khác nếu muốn tiến vào đến Chúng Thần Chi Mộ, cơ hồ là không có khả năng!

    Cao thủ Địa Huyền trở lên không thể tiến vào, mà Võ Giả cấp bậc này trở xuống thì ngay cả ở chỗ sâu trong biển khơi cũng đều không thể tới.

    - Nghỉ ngơi một hồi đi, có thể sẽ có quãng đường rất dài.

    Thần Dạ nghiêng đầu nhìn Tử Huyên đang tựa vào vai mình mà nói nhỏ.

    Tử Huyên gật đầu, từ từ nhắm một đôi mắt nhung. Chỉ cần ở bên cạnh hắn, bất kể là địa phương nào thì nàng đều cảm thấy vô cùng bình yên. Cho dù phía trước chính là Địa Ngục nối nhau liên tiếp !

    - Thần công tử?

    Phong Tường đi tới bên cạnh Thần Dạ giống như hắn muốn nói gì. Nhưng bởi vì liên quan đến tính cách nên hắn há miệng thật lâu mà trước sau đều nói không ra lời nguyên nhân đến từ đâu.

    Thần Dạ lập tức cười nói:

    - Ha hả, cứ mạnh dạn nói, chỉ cần ngươi cảm thấy rằng những lời ngươi sắp nói ra là đúng đắn, hơn nữa sẽ không gây tổn thương đến bằng hữu và người thân. Thì như vậy cứ việc nói, không có bất cứ vấn đề gì!

    - Vâng !

    Phong Tường thở ra một hơi thật dài, lập tức nói:

    - Thần công tử, sau này ta có thể cùng đi theo ngươi hay không, để xem thế giới này?

    Thần Dạ nhướn cao mày kiếm lên, đúng là hắn thật không ngờ điều mà Phong Tường muốn nói, lại là cái này. Chỉ hơi trầm tư, hắn nói:

    - Ý nghĩ này, ngươi đã đề cập với phụ thân của ngươi chưa ?

    - Vẫn chưa !

    Phong Tường lắc đầu, nói:

    - Nếu như nói, bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý. Sự thực lần này đây, nếu như không phải trong nhà vẫn không chọn được người thích hợp thì cha ta và Nhị gia gia cũng sẽ không dẫn ta tới đây.

    Nghe vậy, Thần Dạ mắc cười một hồi. Phong gia cũng là thế lực rất khá, nhiều năm trôi qua đã tự có cách thức bồi dưỡng nhân tài riêng. Như vậy bọn họ càng hiểu rõ ràng hơn, bất cứ người nào, nếu không trải qua mưa gió, từ đầu đến cuối vẫn là đóa hoa trong phòng ấm. Thì người như vậy, không thành được người tài.

    Nhưng trên người Phong Tường lại không thấy được điểm này. Hiển nhiên, Phong Tường đối với Phong gia mà nói là quá mức quan trọng. Thế cho nên, thế gia như vậy cơ hồ đã biến truyền nhân duy nhất trở thành bảo ngọc để nâng niu.

    Trong lòng Thần Dạ, đột nhiên có vài phần thương hại đối với Phong Tường.

    Phong Tường đã trưởng thành, tạm thời tư chất tu luyện thiên phú bẩm sinh đều rất khá. Nếu bồi dưỡng thật tốt thì với nền tảng của Phong gia, ở trong tương lai, Phong Tường tất thành người tài.

    Tuy nhiên, với phương thức bồi dưỡng hiện tại của Phong gia thì có lẽ bọn họ cho rằng, Phong Tường bây giờ còn nhỏ, có khả năng o bế được thêm vài năm.

    Võ Giả đạt tới cảnh giới Lực Huyền, tuổi thọ liền đã có trên trăm tuổi. Mà sau khi vượt qua Lực Huyền, đạt tới Địa Huyền thì tuổi thọ tăng thành lần. Với những cảnh giới sau thì cũng là đồng dạng.

    Nếu như không hề có bất ngờ thì người trên thế gian gặp phải một lão quái vật đã sinh sống mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm cũng không cảm giác được kinh ngạc. Con đường võ đạo, đã mang cho Võ Giả lợi ích trực tiếp nhất đến như vậy, liền nằm ở chỗ này.

    Bằng không một số người kể chuyện xưa, đều là chuyện bao nhiêu năm trước đây ?

    Tại Phong gia, không đề cập tới Phong Kình, còn những người như là Phong Lăng cùng với phụ thân của Phong Kình. Mặc dù tu vi của bọn họ đã không còn đột phá, thế nhưng sống thêm mấy trăm năm thì cũng không có một chút vấn đề nào.

    Như vậy, ở trong mắt bọn họ thì Phong Tường có thể vĩnh viễn đều sẽ là đứa trẻ.
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 611: Phiền toái.


    share: doctruyen​




    Từ từ, Phong Tường ở trong Phong gia chỉ có sứ mạng duy nhất, chính là đâm cành nẩy nhánh. Có lẽ người Phong gia cũng không có nghĩ như vậy, thế nhưng đã có dấu hiệu cùng ý tứ như vậy.

    Như vậy, cuộc sống của Phong Tường không nghi ngờ, phải là rất đau xót.

    Bản thân con người Phong Tường này, mặc dù chưa tiếp xúc mấy, tóm lại cũng là nhận thấy, trong ngày thường thì hắn cũng không có sự kiêu ngạo cùng thế khí ép người của người kế thừa đại thế gia. Khi hắn đối đãi người khác, ngoài ra đối với thuộc hạ của Phong gia thì đều là khách khách khí khí.

    Người như vậy, đáng giá giúp một lần !

    Nghĩ đến đây, Thần Dạ chậm rãi nói:

    - Một mình ngươi, quyết định được ?

    Phong Tường nặng nề gật đầu đáp:

    - Đã sớm quyết định xong xuôi, chỉ là một mực không có cơ hội này. Mà nay Thần công tử ngươi, ở trong mắt cha ta, Nhị gia gia bọn họ thì được phi thường kính trọng. Cho nên lời của ngươi, bọn họ nhất định sẽ nghe theo.

    Nghe vậy, Thần Dạ cười một tiếng, sau đó nói:

    - Ngươi liệu có suy nghĩ hay không, hiện tại ở trong Phong gia ngươi có vị trí quan trọng như thế. Nếu như theo ta đi xông xáo ở bên ngoài thì người nhà phải lo lắng như thế nào ?

    - Có nghĩ tới!

    Phong Tường cất tiếng cười gượng, lại đáp:

    - Ta biết, với sự coi trọng cùng yêu mến của người nhà đối với ta, bọn họ nhất định là có đủ loại lý do để ngăn cản ta. Chính là Thần công tử, nếu như con người khi còn sống mà thiên địa có khả năng nhìn thấy, nếu như chỉ to bằng bàn tay loại. Thì điều đó sẽ làm cho người ta cảm giác cả đời này cũng không có chút xíu ý nghĩa.

    - Nếu như ta là một kẻ phế vật, không có năng lực tự bảo vệ mình, thì cái đó còn chưa tính. Nhưng đối với ta ngược lại không phải thế!

    Phong Tường nghiêm nét mặt nói:

    - Thần công tử, ta cũng muốn được tự do ân oán, cũng muốn giục ngựa rong ruổi, càng muốn một ngày kia, có thể dẫn dắt Phong gia tới bậc cao hơn. Mà chính mình, cũng có thể đứng yên trên đỉnh cao cười nhìn thế gian non sông xinh đẹp.

    - Ta cảm giác cuộc sống như vậy mới là thứ mà nam nhi chúng ta nên có. Chứ không phải một đời đều lớn lên ở trong phòng ấm!

    - Nhưng ngươi phải biết rằng, cuộc đời tự do thường thường là kèm theo máu tươi đầm đìa. Ngươi không sợ, sau khi ra ngoài, liền cũng không thể về nhà sao?

    Thần Dạ hỏi.

    Sau khi trầm lặng một hồi lâu, Phong Tường nói:

    - Ta sợ, cho nên ta mới chịu đi ra ngoài xông xáo, khiến cho chính mình trở nên càng cường đại hơn! Cuộc đời, không thể có hối hận!

    - Hay cho một câu cuộc đời không thể có hối hận !

    Thần Dạ cất tiếng cười to, hắn vỗ vỗ vào vai Phong Tường mà nói:

    - Như ngươi mong muốn, sau khi xong chuyện Chúng Thần Chi Mộ đi qua, ngươi liền đi khắp nơi theo ta một chuyến.

    - Vâng, đa tạ Thần công tử!

    Phong Tường mặt mày hớn hở, trên gương mặt có vẻ vài phần thẹn thùng kia của hắn lập tức có hào khí mà lúc trước không có !

    Có Định Hải Thần Thú dẫn đường, chẳng những có khả năng đảm bảo tốc độ mà cả sự an toàn ở dưới nước. Thần thú có linh, tất nhiên vẫn không thể người nói chuyện với nhau cùng người khác. Nhưng lại có đôi khi, nó cũng có thể nói ra một vài ý tứ mà đám người Thần Dạ có khả năng nghe được.

    Mỗi lần cảm nhận được như thế thì tất cả mọi người, bao gồm cả Phong Lăng đều bỗng nhiên có cảm giác thế gian quá lớn lao, không gì không thể. Mặc dù dùng hết một đời thì cũng không thể đủ hiểu rõ rất thấu đáo thế giới này.

    Trong thời gian mấy ngày đi giữa biển khơi, dọc trên đường đi cũng gặp được không ít yêu thú. Nhưng có đông đảo cao thủ ở đây nên không cần động thủ, chỉ cần phát tán khí tức ra ngoài là cũng uy hiếp những yêu thú này không dám tới quấy rầy, cho nên trái lại tịnh không hề xuất hiện tình trạng bất thường nào.

    Mặc dù đi đường như vậy thì có hơi hiu quạnh chán nản, cũng may mọi người đều là Võ Giả nên sau khi cảm giác mới mẻ qua đi thì ai nấy đều đều trực tiếp tiến vào đắm chìm trong tu luyện ở trên lưng thần thú.

    - Bịch!

    Không biết từ lúc nào, Định Hải Thần Thú đột nhiên bị chấn động rất mạnh, hình như là gặp phải biển động, phảng phất là dường như muốn hất tung nó lên.

    Mọi người vội vàng bừng tỉnh mà nhìn lại. Thế giới đáy biển bởi vì ánh mặt trời không chiếu đến được nên cũng không phải rất sáng, thế nhưng các loại sinh vật dưới đáy biển cùng với bản thân Định Hải Thần Thú đều tản mát ra một đạo hào quang. Điều đó khiến cho ở chỗ dưới sâu này không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón.

    Tuy nhiên hiện tại, cũng là có một loại đen ngòm bao phủ đang lan đến, không giống như là do sắc trời tối sầm lại mà như là do có người tạo thành.

    - Có yêu thú đến gây phiền toái.

    Phong Kình có kinh nghiệm lão luyện trầm giọng nói một câu, lập tức vung tay lên. Phong gia cùng những người khác của bốn thế lực lớn tức thì đứng phân tán ra, làm tốt tư thế chuẩn bị đại chiến.

    Thần Dạ nhướn mày một cái. Đoàn người bọn họ đi ở chỗ sâu trong đáy biển, chẳng những có tứ đại cao thủ Địa Huyền Phong Kình, còn có vị siêu cấp cao thủ Phong Lăng ở đây. Bởi vậy mà suốt dọc đường coi như là yên tĩnh.

    Đội hình như thế đều còn có yêu thú đến gây chuyện, như vậy những kẻ đang tới này nhất định là cực kỳ cường đại.

    - Hắc hắc, rốt cục tìm được các ngươi.

    Một lát sau, một tràng tiếng cười quái dị ở bên ngoài hắc ám bỗng nhiên vang vọng đầy hung ác.

    Nghe vậy, khiến cho thần sắc của mọi người càng nạng nề hơn. Bọn người kia lại là đặc biệt đến tìm bọn họ, vậy phiền toái liền càng lớn hơn một chút.

    - Lão phu Phong gia Phong Lăng, không biết là bằng hữu Yêu Tộc, xin hiện thân gặp mặt đi!

    Thân là cao thủ cảnh giới Địa Huyền Bát Trọng, bất kể là đến địa phương nào đều không khiến cho người ta coi thường. Sau khi một tiếng này truyền đi khỏi đây, nước biển liền rung rinh. Mắt thấy, có một tia sáng theo âm thanh của lão đang lặng yên hiện lên.

    Vì vậy mọi người rõ ràng nhìn thấy, do tia sáng kia chiếu rọi xuống mà có thể thấy được vây kín ở chung quanh chính là những con Bát Trảo Chương Ngư vô cùng khổng lồ.

    Đúng là do đám gia hỏa kia dứng san sát chung một chỗ mà làm thành một màn trời thật lớn, khiến cả một vùng hải vực phạm vi mấy ngàn thước đều là bị che lấp, do đó hình thành sự hắc ám không cách nào hình dung.

    - Là Mặc Lăng!

    Thần Dạ mặt mày nhăn nhó.

    Ngày đó ở Chung gia, Mặc Lăng cùng Hổ Lực đồng thời cảm ứng được long khí tồn tại ở trên người mình. Hổ Lực lựa chọn kết giao bằng hữu cùng chính mình, nhưng xem ra Mặc Lăng này cùng tộc Bát Trảo Chương Ngư là nảy ý tham lam.

    Tìm chính mình kết giao bằng hữu thì đâu cần đến lập trận thế lớn như vậy !

    - Hắc hắc, cảnh giới Địa Huyền Bát Trọng xác thực có vài phần thực lực. Đáng tiếc, đừng nói ở chỗ sâu trong đáy biển này, mà cho dù là trên lục địa thì kẻ như ngươi còn chưa đủ tư cách trở thành bằng hữu của ta !

    Trong tiếng cười quái dị kia, có hai bóng ngườiđi theo tia sáng kia lướt nhanh đến. Một người trong đó, đúng là Mặc Lăng.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.