Chương 626: Thần Tích. (2) share: doctruyen.org Mời đọc Trong Chúng Thần Chi Mộ, nếu có tồn tại năng lượng có khả năng làm cho Thiên Đao khôi phục, như vậy chắc hẳn phải là ở chỗ này. Phạm vi hoạt động cùng với tính cảnh giác của Thiên Đao hẳn sẽ cao hơn Thần Dạ và Tử Huyên. Linh Nhi vốn so sánh với Thiên Đao thì càng thích hợp hơn. Dù sao Đao Linh cũng chưa thức tỉnh, chỉ là Thần Dạ không yên lòng khi để cho Linh Nhi làm người dò đường. Thiên Đao vốn là Hồn Nguyên Chi Bảo, cho dù không còn ở trong trạng thái đỉnh cao, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm gì thì so sánh với Linh Nhi cũng có được nhiều dư địa hơn để cứu vãn. Thiên Đao lơ lửng tại phía trước. Đao mang tựa vầng sáng trắng tạo hình giống như mũi tên chiếu vào trong sương mù dày đặc ở phía trước. Nhất cử nhất động, phàm là có gì phát hiện được thì sẽ lập tức thông qua Thiên Đao truyền cho Thần Dạ. Điều làm Thần Dạ bất ngờ là ở trong sương mù dày đặc phía trước lại là cực kì im lặng. Yên tĩnh đến hình như là rơi vào trong thế giới không tiếng động, yên tĩnh làm cho người ta bất giác có vài phần sợ hãi ! Mà liền ở trọng sự im lặng với trình độ cao nhất này, thông qua Thiên Đao mà Thần Dạ đúng là lại cũng không cách nào cảm ứng được, năng lượng trước đây đã ngăn chặn Linh Hồn Chi Lực của hắn phảng phất mới vừa rồi Thần Dạ cảm ứng được, nó chỉ là hư ảo chứ cũng không phải thực sự tồn tại. Quả nhiên là đủ kì dị cổ quái a! - Thiên Đao, trở lại ngay! Sau một lát, sắc mặt Thần Dạ chợt biến đổi mạnh, hắn không nhịn được mà quát nhẹ. Âm thanh vừa mới vang lên, vùng đất phía trước rõ ràng là phảng phất như xuất hiện một đạo kết giới. Mặc dù tâm thần Thần Dạ cùng Thiên Đao vẫn nối thông, thế nhưng giờ này khắc này đều là phải rất dụng tâm thì mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó ! Thần Dạ lập tức đưa Linh Nhi vào trong lòng Tử Huyên, không có thời gian lên tiếng kêu gọi thì bóng dáng đã động. Hắn trực tiếp lao nhanh về phía trước. Thiên Đao đối với hắn mà nói, cũng khá quan trọng! Không chỉ vì là nó có khả năng trợ giúp Thần Dạ. Ở trên con đường võ đạo sau này sẽ có sự trợ giúp tuyệt đối. Mà điều càng làm cho Thần Dạ đêm ngày nghĩ tới vì chính là, Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện đều đã từng ở trên Bắc Vọng Sơn. Ngay lúc đó ở Bắc Vọng Sơn rốt cuộc xảy ra cái gì, ngoại trừ chính Thần Dạ ra thì cũng chỉ có hai người bọn họ biết được. Cổ Đế Điện thức tỉnh, phải cần tu vi của bản thân Thần Dạ. Về điểm này, mặc dù Thần Dạ cũng đủ tự tin, nhưng hắn cũng biết là trong khoảng thời gian ngắn thì không có khả năng khiến cho Cổ Đế Điện khôi phục như lúc ban đầu. Đúng là vì nguyên nhân này, nhiều lần sử dụng Cổ Đế Điện, mặc dù làm nó bị tổn thương không ít. Nhưng chỉ cần Thần Dạ bất tử, tu vi lại thăng tiến, thì Cổ Đế Điện kia cũng không xảy ra chuyện gì. Thiên Đao phải cần năng lượng ngoại lai. Điểm này thì Thần Dạ có thể dốc hết khả năng thỏa mãn cho nó ! Quá khứ ở Bắc Vọng Sơn, Thần Dạ biết nhưng lại không biết rõ. Có lẽ Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện, so với hắn muốn thì sẽ biết càng nhiều hơn một chút. Đao Linh đã từng nói qua. Cho dù để cho Thần Dạ sớm biết rõ thì điều đó sẽ làm được cái gì? Với thực lực của hắn, hẳn cũng sẽ không làm được cái gì. Mẫu thân bị bắt là nỗi đau lớn nhất trong lòng Thần Dạ. Hắn làm sao lại không muốn sớm được biết, xem đến tột cùng là một chốn thế lực nào đã bắt mẫu thân đi, tại sao muốn bắt! Thậm chí hắn đều cho rằng, nếu như không có phát sinh sự kiện kia, thì mặc dù tại kiếp trước, hoàng thất của Đại Hoa hoàng triều, nếu như muốn tiếp tục ra tay đối với Thần gia thì đều phải suy nghĩ rất nhiều. Bởi vì thiên phú tu luyện bẩm sinh của Thần Dạ hắn vẫn còn! Liền giống như kiếp nầy, Thần Dạ may mà còn sống tốt. Như vậy, Đại Hoa hoàng thất cũng không được tùy ý đuổi theo giết người của Thần gia. Mà đối với các tướng lĩnh trong quân thuần phục với Thần gia, hoàng thất cũng là không dám tùy ý giết ! Nhưng tất cả điều này, đều phải cần sau khi Thiên Đao khôi phục thì mới có thể đủ biết được. Cho nên, cho dù là vì giữa hắn cùng Thiên Đao và Cổ Đế Điện có quan hệ tình cảm không giống như giữa người với người kia, thì vẫn còn mặt khác cũng không thể cho phép Thiên Đao phát sinh sự cố bất ngờ. Đến lúc bóng dáng xuất hiện ở một chỗ thật giống như phong ấn trước đây thì, Thần Dạ biến chưởng thành đao. Năng lượng Huyền Khí bắt đầu khởi động ra hóa thành đao mang, hướng phía trước mà nổi giận chém xuống! - Bịch! Kình khí hút hồn, khi va đập trên phong ấn thì làm xuất hiện những đạo rung động như vòng nước gợn đang lan ra cực kì nhanh chóng. Tuy nhiên, nó cũng chưa từng khiến cho không gian này phải run rẩy chút nào. Thế nhưng cả người Thần Dạ ngược lại là bị nện liên tục lui về phía sau. Vào lúc đang cắn răng, khi Thần Dạ chuẩn bị cho đợt công kích lần thứ hai thì bóng dáng của Tử Huyên đã sớm hơn hắn một bước, nhanh như tia chớp nện về hướng đạo phong ấn kia. Lôi Kình Diệt Thế Thương, có khí thế vô cùng bá đạo ngang ngược, lấy uy lực chém sắt như bùn mà nhằm hướng về phía trước để đâm tới ! - Xoẹt! Tiếng xé gió bén nhọn vang vọng, trong khoảnh khắc sau đó, trường thương nặng nề chống ở trên đạo phong ấn kia. Lực lượng Lôi Đình bá đạo như núi lửa phun trào, liền điên cuồng thổi quét. Với thực lực hơn xa Thần Dạ, lại là toàn lực xuất chiêu, nên một kích này tạo ra một khe hở nhỏ ở chỗ Tử Huyên đâm vào. Khe hở đó giống như mạng nhện tức thì khuếch tán lan đi. Không được một hồi, liền nó đều bao trùm cả phong ấn này. - Răng rắc! Trong tiếng vang của rung động rất nhỏ, thật giống như thủy tinh bị nghiền nát. Cả vùng trời này bỗng trở nên thoáng đãng, sương mù dày đặc bao phủ xuống cũng là chỉ trong thoáng chốc đã biến mất bặt vô âm tín. Nhưng mà xa xa ở phía trước, lại có một tòa nhà cực kỳ khổng lồ, rộng lớn mang phong thái cung điện đang trôi nổi ở giữa không trung. Chung quanh cung điện có hào quang vạn trượng chiếu rọi, những con chim tiên không biết tên xoay tròn bay lượn xung quanh. Ở trước cánh cổng đại môn kia của cung điện có hai pho tượng Thạch Sư khổng lồ cao ước hơn mười thước, chúng lại đang chớp chớp ánh mắt sắc bén bắn về phía trước. Một khối đá Ngọc Thạch xanh hình vuông thật lớn xây thành sân điện, nó nối thông cùng cung điện cũng đang trôi nổi giữa không trung... Mà Thiên Đao, giờ phút này, liền nằm cực kỳ bình tĩnh ở trên đỉnh một cột đá Bạch Ngọc tại chính giữa sân điện ! Ít nhất trước mắt, Thiên Đao cũng không xảy ra tình huống gì... Thần Dạ hơi hơi thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không xúc động muốn lập tức triệu hồi Thiên Đao, mà nhìn một lượt cung điện cùng sân điện. Vẻ mặt của hắn, trong bất tri bất giác bỗng trở nên cực kì nặng nề. Vào lúc trước đây, hắn không cảm ứng được ở trong màn sương mù dày đặc lại có cảnh tượng như thế tồn tại!
Chương 627: Khiêu Chiến. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Nếu như đã một mực tồn tại thì nhiều năm qua, không có khả năng không người nào từng đặt chân đến nơi này. Bởi như vậy, sẽ sớm có các loại đồn đại trên thế gian. Nếu mà nó vừa giáng xuống cách đây không lâu, vậy cũng không tránh khỏi khiến cho người khác rất giật mình. - Thần Dạ, ngươi có còn nhớ, ta đã nhắc tới cho ngươi về một truyền thuyết ở Chúng Thần Chi Mộ? Tử Huyên không che dấu nổi sự kinh ngạc trong âm thanh, Lôi Kình Diệt Thế Thương ở trong tay nàng, giờ phút này cũng đang run rẩy ! Thần Dạ mặt mày nhăn nhó, đột nhiên kinh ngạc hỏi: - Ngươi là nói đến việc thần tích xuất hiện ? Tử Huyên nặng nề gật đầu. Ngoại trừ cái đó ra, vô phương giải thích sự tồn tại của cung điện cùng sân điện... Thần, tự nhiên là không tồn tại! Vì thần tích, cũng chỉ là tầm thường ở trong mắt người bình thường. Những Đại Năng có được lực lượng nghiêng trời lệch đất, nay những nơi họ ở bỗng đột nhiên xuất hiện tại thế gian, chỉ như thế mà thôi! Nhưng chợt nhìn thấy một màn như vậy, thì sự rung động trong lòng có thể nghĩ! Thần Dạ đã đi qua Quỷ Mộ, dưới sự trợ giúp của Phong Ma mà đã vượt qua được chốn truyền thừa ! Với kiến thức cùng hiểu biết hiện nay của hắn, hồi tưởng lại hai địa phương này. Có lẽ đơn thuần là về phong thái thì so sánh với Chúng Thần Chi Mộ vô biên vô hạn, quả là có chênh lệch rất lớn. Nhưng đúng là bởi vì nguyên nhân chỉ có diện tích nhỏ, nên những chỗ tinh xảo thì lại còn nhiều hơn ! Trình độ hiện tại của Thần Dạ không đủ, nên hắn vô phương phân biệt ra được, rốt cuộc thực lực của ba người này, nếu so sánh lẫn nhau thì đến tột cùng lớn tới đâu. Nhưng lại có khả năng suy đoán ra, Quỷ Chân Nhân, Thanh Đế hoặc Huyền Đế, cùng với người kiến tạo ra Chúng Thần Chi Mộ này thì đều sẽ tương ứng trong thời đại của bọn họ, đều chính là nhân vật đỉnh cao đứng sừng sững cùng thiên địa. Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào cung điện cùng sân điện giữa không trung, mà tựa hồ cũng cảm nhận được sự tồn tại của ba người phía dưới. Cho nên vạn trượng hào quang kia liền phủ xuống ngút trời mà bao trùm chung quanh ba người bọn họ. - Thần Dạ, chúng ta đi tới chứ ? Tử Huyên hỏi nhỏ. Cái khác không cần hỏi thì nàng cũng biết trong lòng Thần Dạ đang suy nghĩ cái gì. Thanh đao này của hắn, giờ phút này vẫn đang trôi nổi ở trên cột đá Bạch Ngọc giữa sân điện. Thần Dạ gật đầu, tung người nhảy vọt lên, thật giống như tia sáng kia chiếu tới mà bắn thẳng đến giữa không trung. Sau đó lao về hướng sân điện mà hạ xuống. - Bịch! Khi dẫm chân trên sân điện thì có âm thanh chạm đất rất nhỏ. Đôi mắt Thần Dạ không khỏi hơi bị căng thẳng lần thứ hai. Thần tích này bị hắn cho là đồ hư ảo mới hiện ra. Nhưng lại không hề ngờ tới, sân điện là chân thật! - Thiên Đao, trở về! Đứng ở phía trước cột đá Bạch Ngọc, Thần Dạ quát nhẹ trong lòng. Lại không hề ngờ tới, Thiên Đao phảng phất nhưng đang lúc ngủ thiếp đi cũng không hề có động cựa lấy một cái. Trước đây có sương mù dày đặc ngăn cách. Thần Dạ thì ở bên ngoài nên sự liên lạc tâm thần cùng Thiên Đao đã bị yếu đi đến tận cùng. Mà đến sau khi sương mù dày đặc dường như phong ấn đã bị Tử Huyên phá vỡ, sự liên lạc lúc đầu đã khôi phục lại được. Cho nên, nhìn thấy thần tích xuất hiện thì Thần Dạ cũng không quá lo lắng cho tình trạng của Thiên Đao. Nhưng hiện nay lại không phải thế ? - Thần Dạ? Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, vẻ mặt của Tử Huyên cũng là trở nên căng thẳng ! - Không có việc gì ! Thần Dạ thấp giọng khe khẽ đáp một câu, rồi đột nhiên bóng dáng hắn bắn ra dữ dội. Nếu dùng tâm thần không gọi được Thiên Đao quay trở về, hắn liền phải tự tay chính mình đi lấy lại vậy. - Hưu! Trong lòng Thần Dạ, vốn đối với thần tích này đã là có sự đề phòng cao nhất. Bởi vậy tốc độ kia thập phần nhanh chóng. Tàn ảnh xẹt qua, chỉ sau chớp mắt hắn liền đứng trước Thiên Đao. Tuy nhiên, còn không chờ hắn đưa tay muốn cầm lại Thiên Đao thì ở đây bỗng đột ngột có một đạo năng lượng hào hùng đánh thẳng vào trong ngực hắn. Lực đạo công kích khá lớn, căn bản không phải Thần Dạ có khả năng kháng cự. Nên mặc dù Thiên Đao liền ngay trước mắt, nhưng hắn cũng không khỏi không xoay người né tránh đi. Khi hắn suy nghĩ muốn lần thứ hai lại tiếp cận thì mới phát hiện, bên ngoài cột đá Bạch Ngọc kia đúng là đã được lớp năng lượng đó hoàn toàn ngăn cách. Xem ra là có chủ tâm muốn giữ Thần Dạ hắn ở lại chỗ này a! Hít một hơi thật sâu, Thần Dạ cao giọng quát đối với cung điện kia: - Không biết là vị tiền bối nào, vậy xin hiện thân gặp mặt đi! - Ha hả, nếu như ta không xuất hiện, có đúng là ngươi muốn phá tan cung điện này của ta ? Quyết định này, Thần Dạ tự nhiên trong lòng đã có. Nếu như thần tích chỉ là lấy phương thức tồn tại như vậy, nêu không có phương pháp khác để thu hồi Thiên Đao. Như vậy, hắn sẽ lấy cung cách cậy mạnh nguyên thủy nhất để làm hỏng nơi này. Đơn giản vì không được, thì vẫn còn không lấy về Thiên Đao được. Đạo âm thanh kia hơi có vẻ tang thương, làm cho người ta nghe tới liền biết, đây là một vị trưởng giả đã du ngoạn thế gian nhiều năm ! - Tiền bối ngài đến tột cùng là ai, vì sao không cho ta cầm lại vũ khí của ta? Thần Dạ trầm giọng hỏi, cũng không bởi vì đối phương thần bí và cường đại, mà hắn có chỗ nhát gan nào. - Vũ khí của ngươi? Trong âm thanh kia rung, có một vẻ trêu chọc thấp thoáng: - Người trẻ tuổi,ở xứ sở này gần như là ngăn cách với thiên địa. Chỗ này có vô số thần tích tồn tại, trong nhiều năm qua, nơi này đã mở ra vô số lần. Thần tích, cũng là thỉnh thoảng được người hữu duyên làm xuất hiện. Thế nhưng chỗ này, lại cũng là lần đầu tiên. Người trẻ tuổi, liệu ngươi có biết, đây là bởi vì sao? Lại còn tự xưng là thần! Sắc mặt Thần Dạ không tự chủ được mà biến đổi nhiều lần! Bất cứ một thời đại nào cũng có được hạng người ung dung tự tại ở trong thiên địa xuất hiện. Cho dù thời gian thế sự xoay vần trôi qua, những người như các bậc tồn tại chói mắt này cũng sẽ không bị người ta lãng quên, mà sẽ trở thành truyền thuyết được lưu truyền đời đời tiếp. Tuy nhiên, chính là những thiên chi kiêu tử ( con trời ) này của các thời đại, bọn họ dẫu rằng tự kiêu vì chính bản thân mình thì đồng thời cũng sẽ không tự xưng là thần! Thần Dạ không biết, chủ nhân của đạo âm thanh kia là quá mức tự kỷ, hay là hắn thật sự có tư cách như vậy? Nhưng rất hiển nhiên, hạng người như thế có khả năng kiêu ngạo, nhưng nhất định sẽ không tự kỷ. Như vậy, cho dù trong lòng Thần Dạ cùng Tử Huyên sẽ không thừa nhận rằng thần tồn tại, thì ít nhất, chủ nhân của âm thanh này, tu vi của hắn, đã đạt đến cảnh giới thay trời mà tạo hóa thế gian ! Hơn nữa, cũng phải rõ ràng, trong lời nói vừa rồi của hắn có nêu rõ. Ở trong thế giới này có vô số thần tích, mà phiến thần tích này là lần đầu tiên bị chạm đến. Nói cách khác, Chúng Thần Chi Mộ chứng thật là vùng đất chúng thần ở lại. Còn người nói chuyện này, ít nhất theo hắn tự nhận, chính là Chúng Thần Chi Thần!
Chương 628: Khiêu Chiến. (2) share: doctruyen.org Mời đọc Nếu không, trong lời nói của hắn sẽ không có được sự tự tin như thế. Càng sẽ không nói cho ba người Thần Dạ, rằng chỗ này là được mở ra lần đầu tiên. Tại sao lại mở ra, Thần Dạ tất nhiên biết, định là nguyên nhân vì Thiên Đao ! Liền vào lúc trong lòng Thần Dạ có ý nghĩ này, Thiên Đao ở trên cột đá Bạch Ngọc kia bỗng đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ. Một lực lượng bá đạo ở trình độ cao nhất phảng phất muốn xé rách bầu trời đang quanh quẩn ở trong thiên địa. Trong khoảnh khắc đó, màn năng lượng ngăn cách cột đá Bạch Ngọc kia với Thần Dạ liền do lực lượng bá đạo này công kích mà tiêu tan bặt vô âm tín. Thiên Đao lập tức loé sáng bay đi. Tuy nhiên, phương hướng mà nó bay đi cũng không phải Thần Dạ, mà là vào bên trong cung điện kia. Tốc độ cực nhanh, làm ngay cả Thần Dạ là chủ nhân của hắn, mà cũng đều là vô phương dùng tâm thần nắm bắt được bóng dáng của Thiên Đao. Chỉ sau một cái chớp mắt, Thiên Đao đã nhập vào đến chỗ sâu trong cung điện. Bắt đầu từ giờ khắc này, mọi sự liên lạc giữa Thần Dạ cùng Thiên Đao đều không còn tồn tại một chút nào. - Ha hả, mặc dù trạng thái không còn ở đỉnh cao, thế nhưng sự kiêu ngạo tận xương cốt kia thì vẫn còn. Danh tiếng của Thiên Đao, quả nhiên danh bất hư truyền! Sắc mặt của Thần Dạ vừa mới có hơi biến hóa thì lập tức ngơ ngẩn. Chủ nhân của đạo âm thanh này không ngờ lại biết đến Thiên Đao... - Người trẻ tuổi, nếu muốn thu hồi Thiên Đao thì cũng không khó. Lại đây đi, chỉ cần ngươi có thể gặp lại Thiên Đao, như vậy, liền cứ việc thu hồi nó đi. Nếu không nghe lời, ha hả, nó sẽ ở lại nơi này suốt đời. Cho đến sau này có người nào đó có khả năng thành công mang nó đi. Giọng nói càng ngày càng xa. Đến cuối cùng, phảng phất là dường như truyền đến từ chân trời... - Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ mang Thiên Đao đi. Đã không có âm thanh trả lời hắn. Thế nhưng trong lòng Thần Dạ đã thấy yên tâm hơn một chút. Cho dù nói như thế nào, Thiên Đao tiến vào trong cung điện này, ít nhất không phải là một chuyện xấu. Có lẽ năng lượng khiến cho Thiên Đao có thể khôi phục, liền ở chỗ này! - Vào cung điện đi! Thần Dạ gật đầu, bước dài một bước rồi lập tức lao tới đại môn cung điện. Bất luận như thế nào, Thiên Đao nhất định là phải cầm đi. Bởi vì nó gửi gắm nỗi đau lớn nhất kiếp nầy kiếp trước của Thần Dạ... - Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Còn chưa chờ ba người Thần Dạ tới gần đại môn cung điện. Thì hai bên cửa chính, hai con sư tử bằng đá cao gần mười thước kia bỗng nhiên cử động, khí thế hào hùng của bách thú như cơn cuồng phong thổi quét ra mãnh liệt. - Thùng thùng! Sư tử bằng đá đã sống lại, mỗi một bước chân đạp xuống đất của bọn chúng đều hình như là động đất. Nó khiến cho sân điện này bắt đầu chấn động kịch liệt. Bóng ma khổng lồ trực tiếp che kín tầm mắt ba người Thần Dạ, những cơn áp lực hung dữ từ trên người hai con sư tử bằng đá dùng thế bão táp mà đè ép xuống điên cuồng mãnh liệt. - Ba kẻ nhân loại tiểu bối, nếu muốn đi vào thì phải hỏi qua xem huynh đệ chúng ta có đồng ý hay không ! Con sư tử bằng đá ở bên trái không ngờ lại mở miệng phun ra tiếng người ! Không những như thế. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Thần Dạ cùng mẹ con Tử Huyên, thân thể khổng lồ của hai con sư tử bằng đá đột nhiên cử động một cái. Tức thì, có hai bóng người liền bỗng đột ngột chuyển hóa ra như vậy. Giờ khắc này, sắc mặt của Thần Dạ và Tử Huyên trở nên cực kỳ khó coi! Đến khi yêu thú có khả năng tự do Hóa Hình mà không mượn trợ bất cứ ngoại vật gì., thì điều đó đã nói lên, tu vi của yêu thú ít nhất đã đạt tới cảnh giới Hoàng Huyền! Một cao thủ cảnh giới Hoàng Huyền, Thần Dạ cùng Tử Huyên coi như là dùng hết toàn lực đều không có khả năng có một cơ hội chiến thắng nhỏ nhoi nào. Huống chi lại phải đối mặt tới những hai con, hơn nữa, là hai đại yêu thú cao thủ Hoàng Huyền. - Linh Nhi, đi sang bên cạnh chờ! Nếu như Linh Nhi có thể hỗ trợ như thế thì giờ này khắc này, Thần Dạ ít nhất cũng sẽ không phản đối. Thế nhưng hiện tại Linh Nhi cũng chịu bó tay. Tất cả những gì khó có thể tin nổi của nó, phảng phất đã biến mất bặt vô âm tín cùng với việc phiến thần tích này xuất hiện. Như thế, cũng là khiến cho Thần Dạ càng hiểu rõ ràng hơn, chủ nhân đạo âm thanh vừa rồi kia đáng sợ ra sao. So với Linh Nhi, hắn càng như là chúa tể của thiên địa này. Nhân vật tồn tại như vậy, cho dù Thần Dạ xưa nay có tính cách điềm tĩnh thì cũng khó tránh khỏi trong lòng sẽ có căng thẳng, thậm chí... Che giấu sự sợ hãi! - Nương, Đại ca ca, hai người cẩn thận một chút ! Linh Nhi thấy tình thế nghiêm trọng, cũng là ngoan ngoãn đi tới chỗ thật xa, không để mang đến cho hai người bất cứ lo lắng nào. Hai con sư tử bằng đá, mặc dù đã hóa thành hình người thì hình thể cũng là cực kỳ cao lớn. Ngoài ra ít nhất thân là cao thủ Hoàng Huyền, hơn nữa dựa theo người bên cạnh tự xưng là cường đại tồn tại cấp Thần thì, mức độ dũng mãnh của thân thể bọn họ sẽ hơn xa Hổ Thiên cùng Mặc Thành. Thế nhưng cảm giác trực quan nhất mà chúng mang cho Thần Dạ và Tử Huyên, liền phảng phất dường như bọn họ đang đứng ở phía trước hai cỗ máy giết chóc hình người. Cỗ lực lượng áp bách kia quả là cực kì khủng bố! - Mỗi người một con, đều cẩn thận một chút. Tử Huyên, cung điện này chúng ta tất nhiên là phải đi vào. Nhưng tất nhiên nếu không thể dùng thủ đoạn khéo léo, hoặc là mạnh mẽ lọt vào thì cũng nhất định phải đảm bảo, chúng ta là đường đường chính chính tiến về phía trước ! Không cần Thần Dạ nói, thì Tử Huyên cũng hiểu rõ ràng. Hai con sư tử bằng đá ở chỗ này, vẻn vẹn chỉ là dùng để canh cửa. Còn ở trong cung điện, nhất định còn có những thứ ngăn trở khác. Lấy thủ đoạn khéo léo, hoặc là thực sự có cơ hội dùng sức mạnh cưỡng ép đi vào thì đối với hai người mà nói, đều thực sự không phải là thắng lợi. Bởi vì, nếu bên trong có ngăn cản, thì mức độ nguy hiểm nhất định là còn cao hơn hai con sư tử bằng đá. Nếu như ngay cả hai gia hỏa này đều là vô phương đối phó, như vậy, cho dù tiến vào cung điện thì điều phải đối mặt, cũng là một con đường chết. Vào lúc này đây mà nói, hai con sư tử bằng đá, rất có thể sẽ ở trong một đoạn thời gian rất dài, trở thành động lực để thu được thực lực càng cường đại hơn mà hai người bức thiết mong muốn. Chỉ có như thế, cuối cùng mới có thể đi vào cung điện. Rồi Thần Dạ mới có thể lần thứ hai đem được Thiên Đao về! - Chiến đi! Thần Dạ nổi giận gầm lên một tiếng. Toàn thân hắn di động, hóa thành sao băng mà phóng nhanh ra. - Bịch! Thần Dạ lao lên trước nhằm về phía một con Thạch Sư ( sư tử đá ). Vào giờ này khắc này, các đối thủ phải đối mặt chính là cao thủ cao hơn hắn vài cảnh giới. Bởi vậy, vào lúc xuất thủ hắn chưa từng có bất cứ thăm dò gì. Bởi vì thử dò xét, trước mặt cao thủ Hoàng Huyền, với thực lực của hắn thì quả thực chính là muốn chết.
Chương 629: Quyết Tâm Muốn Thắng. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Có điều Thần Dạ cũng thập phần rõ ràng, nếu muốn đánh bại cao thủ Thạch Sư trước mắt, thì đó là chuyện không có khả năng. Cho nên trong lúc đánh một trận này, điều Thần Dạ muốn thực sự không phải là chiến thắng, mà là muốn có hiểu biết rõ hơn về đối thủ. Để làm chuẩn bị cho lần khiêu chiến tiếp theo ! Sự thực thì bản thân Thần Dạ cũng biết rõ ràng, rằng lần tiếp theo cũng lại là làm chuẩn bị cho lần tiếp theo nữa... - Hắc hắc, tiểu tử nhân loại, xem ra dũng khí cũng không tệ lắm! Nhìn thấy Thần Dạ chủ động tấn công tới, Thạch Sư kia hung ác cười cười. Thân thể nó bất động. Nó nhằm vào kẻ ở trước người mà nện một chưởng nặng nề xuống. Một chưởng này nhìn thì như tùy ý, nhưng cũng là làm cho không gian đều phải rung lên ô ô. Nơi nào nó lướt qua thì không gian trực tiếp vỡ vụn để lại một dấu vết đen nhánh, kèm theo bão táp điên cuồng mãnh liệt gào thét. Không hổ là cao thủ cảnh giới Hoàng Huyền! Ngày đó đối mặt Mặc Thành, tất nhiên Thần Dạ cũng là cảm giác được sự đáng sợ của cao thủ Hoàng Huyền. Có điều kẻ ở trước mặt từ đầu đến cuối là chưa từng đích thực ra tay, khí thế cảm ứng mặc dù cũng khá chân thật, nhưng chỉ sau khi hắn đích thực động thủ thì mới có được cảm giác hoàn chỉnh như vậy ! Đối mặt uy lực như thế, Thần Dạ ngay tức thì lướt nhanh di chuyển để thay đổi vị trí của chính mình. Đối mặt với cao thủ Hoàng Huyền, tuy nói hắn sẽ không lùi bước, nhưng lấy cứng đối cứng để quyết đấu thì hiển nhiên là không khôn ngoan. - Tiểu tử nhân loại, đừng chạy, tranh tài một hồi cho thật thoải mái đi! Thân thể Thần Dạ vừa mới động, Thạch Sư kia đã cất tiếng cười kì dị cổ quái. Tức thì Thần Dạ rõ ràng cảm ứng được, không gian quanh thân hắn đã bị giam cầm. Cho dù không gian di động để lại cho hắn cũng không coi là quá nhỏ, tuy nhiên, cũng khiến cho công kích của Thạch Sư cơ hồ không sao trừ được. Cao thủ Hoàng Huyền, chính là dũng mãnh như thế. Bọn họ có khả năng tùy thời tùy chỗ, trong lúc đại chiến có thể kiến tạo ra điều kiện có lợi nhất đối với chính mình. Cái này cũng đúng là nguyên nhân khiến cho khi phải đối mặt cao thủ như thế, thì những Võ Giả không đạt tới cảnh giới này đều hơi bị sợ hãi. Chỉ có cao thủ cấp ngang nhau thì mới có thể không thèm để ý tới phong ấn giam cầm của đối phương, có khả năng tự do đi qua. Trong lòng Thần Dạ không khỏi thầm mắng, nhưng mà không thể tránh được. Mắt nhìn bàn tay cực lớn kia đánh tới, hắn nghiến chặt hàm răng, dồn hết lực lượng toàn thân tụ lại trên nắm tay. Sau đó, hắn giận dữ nện đi. - Bịch! Hai đạo lực lượng của thân thể hung hăng nện vào nhau ở giữa không trung, âm thanh nặng trình trịch trực tiếp khiến cho cả không gian này phải run rẩy một phen. Còn cơn bão táp kia thổi quét lan ra khiến cho Thần Dạ phải liên tục lui về phía sau, cho đến chỗ giáp giới thì mới ngừng lại nổi. Mặc dù bị bức lui, thế nhưng vẻ mặt Thần Dạ ngược lại thấy xuất hiện niềm vui bất ngờ. Tổng thể bởi vì là, một kích vừa rồi chỉ làm cho ngực hắn có hơi nặng trình trịch, nhưng cũng không bị thương... Uy lực của cao thủ Hoàng Huyền quả quyết không chỉ một chút nhỏ nhoi thế này. Như vậy, nhất định là có phát sinh chuyện gì đó hơi bất ngờ. - Hắc hắc, tiểu tử nhân loại, ngươi thật đúng là cho là ngươi có thể xông đến trước mặt huynh đệ chúng ta sao ? Nói thiệt cho ngươi biết, huynh đệ chúng ta khi ngăn trở, là đã giảm bớt thực lực của mình đến tình trạng tương tự tu vi của các ngươi. Nói cách khác, coi như các ngươi có thiên phú bẩm sinh cực kỳ xuất sắc, nhưng muốn thành công xông qua đây thì không có vài năm thậm chí thời gian đến mười mấy năm thì các ngươi cũng đừng hòng làm được. Thạch Sư vẻ mặt ngạo nghễ, đồng thời cũng là có những tia bất đắc dĩ. Thử nghĩ xem, với bậc tồn tại cường đại như bọn họ vậy mà phải lưu lạc đến mức trở thành hai kẻ bồi luyện. Loại cảm giác này đúng là tương đối phải chịu khổ sở. Nghe vậy, Thần Dạ nhẹ nhàng thở phào ra một hơi, tâm thần buông lỏng một chút. Thế nhưng niềm vui bất ngờ trong thần sắc đã từ từ biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Tuy nói Thạch Sư đã áp chế tu vi đến không sai mấy so sánh với tình trạng của chính mình. Thế nhưng chúng có được nhãn quan, kinh nghiệm chiến đấu, còn có thân thủ nhanh nhẹn, thân thể đã được tôi luyện.v..v..., quả là hàng thật giá thật. Mà tất cả đều là cấp độ cảnh giới Hoàng Huyền. Nó có khả năng áp chế thực lực, thế nhưng mấy thứ kia vốn được tích lũy từng năm từng tháng. Nương theo tu vi thăng tiến, lại là thứ nhiều lần được tôi luyện trong đại chiến mà ra thì không có khả năng áp chế được. Một kích vừa rồi liền đủ để có thể nói rõ rất nhiều vấn đề. Nếu như quả thật là một đối thủ tu vi so sánh không khác mấy, thì Thần Dạ tự nhận. Với thực lực cùng mức độ dũng mãnh thân thể của hắn, thì cho dù thật sự là một vị đối thủ Long Tộc cũng không có khả năng khiến cho hắn phải miễn cưỡng bị bức lui xa như thế trong lần vừa rồi. Cho nên, đối thủ hiện tại của Thần Dạ cũng không đơn giản một chút nào. Không đơn giản thì không đơn giản, một quyết tâm chiến thắng mãnh liệt bắt đầu chậm rãi bốc lên trong nội tâm Thần Dạ. Đối thủ mặc dù là có được tất cả mọi thứ từ cảnh giới Hoàng Huyền. Là cao thủ đã áp chế thực lực tại cảnh giới Thông Huyền, nhưng đã không có sự mạnh mẽ kia của tu vi cảnh giới Hoàng Huyền. Vốn đối thủ trước đây là cao thủ Hoàng Huyền đích thực. Nên trong nội tâm Thần Dạ không dám có những tia ý nghĩ cầu thắng. Bởi vì hắn biết, đó là đang mơ mộng hão huyền. Trước mắt, cũng là có cơ hội, nên không cần tiếp tục chờ đợi. Liền chỉ sau không lâu, trong lòng Thần Dạ đã lấy lại được sự bình tĩnh chưa từng từng có chút nào. Chốn thần tích này xuất hiện, đối với hắn cùng Tử Huyên, thậm chí đối Thiên Đao mà nói, đều phải là cơ may lớn nhất. Rất có khả năng, ở chỗ này, tu vi của Thần Dạ cùng Tử Huyên sẽ có được biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nhưng Thiên Đao đang ở chỗ sâu trong cung điện. Nếu muốn mang nó rời đi, ắt phải xông qua những tầng cửa ải. Không đề cập tới ngăn cản ở trong cung điện, chỉ riêng là hai con Thạch Sư trước mặt, như bọn họ tự mình nói. Nếu muốn đánh bại bọn họ thì ít nhất phải cần thời gian nhiều năm. Thần Dạ không có nhiều thời gian như vậy để chờ đợi ở chỗ này. Trên Thiên Nhất Môn, tính toán cho đủ đã chỉ có khoảng một năm rưỡi. Vô luận như thế nào, đều phải đúng lúc bước lên Thiên Nhất Môn, nếu không... Cho nên tâm thần Thần Dạ cực kì rối loạn. Nếu như đã đến lúc đó mà vẫn còn vô phương mang Thiên Đao đi, thì liệu nên chăng cứ để Thiên Đao ở lại chỗ này? Tuy nói vẫn còn có cơ hội tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, tuy nhiên, cũng phải rất nhiều năm sau. Thần Dạ quả thật không muốn, phải nhiều năm sau thì mới có thể lấy đi Thiên Đao, rồi tiến tới mới có thể từ Thiên Đao mà thu hoạch được tin tức về mẫu thân bị bắt đi.
Chương 630: Quyết Tâm Muốn Thắng. (2) share: doctruyen.org Mời đọc Nếu nói như vậy, lần này đây đi vào Chúng Thần Chi Mộ đã trở thành hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì! Vì Thiên Đao phục hồi như cũ? Thiên Đao đều không có mặt bên người thì ai có thể biết, đến tột cùng là nó có được phục hồi như cũ hay không ? Là một lần rèn luyện tuyệt hảo? Thần Dạ tin tưởng, lấy thiên phú tu luyện bẩm sinh cùng nghị lực của hắn, thì cho dù ở địa phương nào đều sẽ thu được sự tăng tu vi mà so cùng ở trong Chúng Thần Chi Mộ thì sẽ giống nhau như đúc. Mà coi như vô phương ngang nhau, nhưng so sánh thì chênh lêch cũng sẽ không quá lớn. Thần Dạ có sự tự tin này! Cho nên, nếu như phải đợi thêm thời gian mấy năm ở chỗ này, thì đối với Thần Dạ mà nói, đó không phải cơ may mà là sự hành hạ cực lớn! May là, gia hỏa cản đường ở phía trước sẽ áp chế tu vi của bản thân... Thần Dạ không khỏi đưa mắt nhìn sang một chỗ chiến trường Tử Huyên khác. Cũng vừa lúc nàng đang nhìn lại đây. Trong con mắt nàng dễ dàng cũng thấy có sự nhẹ nhõm giống nhau. Hiển nhiên, cho đến lúc này, tâm trí của hai người mới bắt đầu hoàn toàn tập trung vào trong đại chiến. Cảm ứng người thiếu niên ở phía trước đột nhiên tuôn trào dữ dội ra chiến ý mãnh liệt, Thạch Sư nhe răng cười một tiếng: - Hắc hắc, lúc này mới có chút thú vị a! - Bịch! Liền tại lúc âm thanh của nó chưa dứt, người thiếu niên kia đã đạp mạnh chân xuống trên mặt đất. Trong một tiếng nện vang lên, cả người hắn đã phóng ra giống như tên rời cung với tốc độ cực nhanh, có vài phần như u linh. - Xem ra có điểm coi như thuộc về hàng đầu. Đối mặt với việc Thần Dạ thi triển như thế, toàn thân Thạch Sư cũng vẫn không có chút xíu biến hóa. Chỉ là bàn chân kia nặng nề nhấn mạnh một cái trên mặt đất. Lập tức, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, vô số đá vụn bị hất bay lên rồi tức thì chúng được năng lượng Huyền Khí bao bọc, giống như mũi tên phô thiên cái địa nhằm vào Thần Dạ mà mạnh mẽ bắn đi. Nếu đã không có tu vi mạnh mẽ của cao thủ Hoàng Huyền, chỉ bằng vào những thế công hiện tại này thì còn không đến mức có thể khiến cho hắn lùi bước. Ánh mắt của Thần Dạ chợt trở nên cực kỳ lạnh lẽo, giữa đợt công kích của đối phương mà tốc độ liền lần thứ hai trở nên nhanh hơn một đường. - Vèo! Giờ phút này Thần Dạ như một lũ u hồn, làm cho không người nào có thể nắm bắt được quỹ tích đích thực của hắn. Công kích bay đến đầy trời, do việc di động cực kỳ tuyệt diệu của hắn mà đều thất bại. Liền chỉ trong một cái chớp mắt, thân thể Thần Dạ, giống như bỗng đột ngột mà xuất hiện ở trước mặt Thạch Sư. Tức thì, hắn nắm chưởng thành quyền, lấy một loại bá đạo mạnh mẽ cực kì cứng rắn, mang theo năng lượng hùng hậu nương vào một đạo đường cong của khí lưu mà nhanh như tia chớp nhằm thẳng ngực Thạch Sư nện xuống thật mạnh. - Tốc độ coi như nhanh chóng. Thế nhưng lực đạo của ngươi thì còn kém một chút, vẫn không phải là đối thủ của ta! Tiểu tử, hãy tu luyện thật tốt thêm một đoạn thời gian, rồi quay trở lại đánh một trận cùng ta đi! Nhìn nắm đấm đang nhanh chóng phóng đại trong con ngươi, Thạch Sư thấp thoáng có sự khinh thường. Hắn không chút khách khí, nện một quyền đáp trả lại về phía trước. - Bịch! Trong phút chốc chạm nhau, đã có thêm bão táp điên cuồng mãnh liệt thổi quét ra. Ở trong cơn hỗn loạn này, bóng dáng người thiếu niên như ngọn cỏ trong gió lắc lư đong đưa. Hiển nhiên, hắn lại sắp sửa bị bức lui một lần nữa. Liền vào lúc này thì trên khóe miệng Thần Dạ lập tức thoáng hiện ra một đường cong giảo hoạt. Cánh tay hắn chấn động, một đạo hào quang màu đen bạc, nương theo tiếng Long Ngâm trầm thấp lập tức lượn lờ lan ra. - Long Uy thuần khiết ? Thạch Sư sắc mặt ngây ngốc. Lập tức sau một giây thì trong thần sắc của nó, lần đầu tiên hiện ra một vẻ hưng phấn. - Tiểu tử, mặc dù ta không hiểu lắm, tại sao trong cơ thể một nhân loại như ngươi lại có được được long khí? Nhưng mà, nếu muốn lợi dụng sự áp chế tự nhiên của Long Uy đối với yêu thú để chiến thắng ta, thì ta sẽ nói cho ngươi. Trong thế giới yêu thú, rồng, thực sự không phải là vô địch! Trong lời nói có thâm ý, nhưng Thần Dạ không có thời gian đi suy tư sâu hơn. Từ trong cơ thể, lực lượng mỗi một tấc một chỗ, tất cả đều bị hắn tụ tập đến. Một long thân hư ảo xoay tròn ở bên ngoài, nó tản ra uy năng đặc biệt ngập trời. Đây là lần đầu tiên, Thần Dạ vận dụng long khí vô cùng nhuần nhuyễn như thế ! - Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng ý chí muốn thắng của ta còn mạnh hơn! Ta sẽ lấy chính năng lực thực tế của mình để khiến cho tất cả mọi người biết, ta có tư cách làm chủ nhân thế hệ này của Thiên Đao ! Trong tiếng quát, Long Ngâm vang vọng đến tận phía chân trời, song quyền chập lại làm một. Một cỗ lực lượng hung dữ mãnh liệt như hồng thủy liền điên cuồng trào ra. - Tiểu tử, ngươi hãy nhìn cho kỹ đây ! Thạch Sư không hề chậm chạp chút nào, từ trong hình thể to lớn kia của nó cũng có được một cỗ lực lượng mạnh mẽ dị thường, nó chạy theo cánh tay rồi lập tức từ trên nắm tay bộc phát ra ngoài. Cỗ lực lượng kia, lóe ra ánh sáng tím vàng rực rỡ. Nhìn qua thì giống như hoàng kim đúc. Đương nhiên lực lượng kia, liền cũng có được cảm giác đánh đâu thắng đó ! - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Hai đạo lực lượng, lại một lần nữa chạm vào nhau. Chúng khiến cho nền sân điện hình vuông này vào lúc này đều là bị đánh văng ra xuất hiện từng đạo vết nứt mà người khác nhìn thấy ghê người. Sau đó đất đá văng tung tóe, đá vụn bay đầy trời như mưa, cơ hồ là che khuất cả bầu trời này. Trong phiến sân điện bị đá vụn bao trùm kín kia, mơ hồ có thể thấy được, có hai đạo bóng dáng chênh nhau rất nhiều đều là nhất tề lay động lắc lư một lượt. Sau một lát, vào lúc cơn hỗn loạn kia đạt đến trình độ cao nhất thì hai bóng người đồng thời hướng về phía sau mà bật lui lại. - Roẹt roẹt roẹt ! Bàn chân đạp mạnh tì trên mặt đất. Bởi vì lực đạo của hào quang mà mỗi một bước lui về phía sau của bọn họ, đều là có để lại trên bề mặt sân điện một dấu chân vô cùng rõ ràng. - Hắc hắc, tiểu tử, rất khá, lại có thể bức lui được ta, tạo thành một cục diện chẳng phân biệt được thắng bại ! Ở chỗ đối diện, Thạch Sư nhe răng cười một tiếng. Với thực lực của nó mà nói, kết quả như vậy, tựa hồ không nên vừa lòng. Thế nhưng xem ra, hắn lại có được sự hưng phấn không tầm thường. Vẻ mặt của Thần Dạ đã có chút nặng nề. Hắn không nghĩ tới, thi triển ra công kích như thế mà lại không thể thắng nổi Thạch Sư kia. Phải biết rằng, sau khi hoàn toàn dung hợp long khí thì một kích vô cùng nhuần nhuyễn, về lực đạo mạnh không nói, nhưng đối phương chính là yêu thú cho nên hoặc nhiều hoặc ít, đều sẽ có một chút khắc chế. Cho dù tu vi của bản thân Thạch Sư chính là cao thủ cao hơn Hoàng Huyền.