Chương 631: Tử Kim Song Dực Sư. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Tựa hồ nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Thần Dạ, Thạch Sư lần thứ hai nhe răng cười một tiếng, hắn nói có chút tự kiêu: - Trong thế giới yêu thú, Long Tộc cũng không phải thực sự vô địch. Long Uy, cũng không phải có tác dụng đối với tất cả yêu thú, mà cũng có lực khắc chế nhất định. Tiểu tử, ngươi đã biết đầy đủ sao! Thần Dạ nhướng mày, nhưng cũng không để ý đến Thạch Sư lại nói ra câu đó một lần nữa. Nếu mà còn không thể đánh bại đối phương, vậy thì liền tiếp tục đi ! - Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Tiếng Long Ngâm nghe ra đã là cực kỳ phẫn nộ, hào quang màu đen bạc tuôn trào ra phô thiên cái địa từ trong cơ thể Thần Dạ. Chỉ sau một lát, nó đều đã che kín trong không trung khắp cả sân điện. Hào quang như thế đã ngưng tụ cực kì nhanh chóng. Trong tiếng gầm gừ, chỉ sau một lát có một con Cự Long dài chừng ngàn trượng bỗng nhiên xoay tròn trên đỉnh đầu Thần Dạ. Uy lực biển cả từ thuở xa xưa làm cho Thạch Sư không nhịn được mà phải biến đổi sắc mặt. - Không ngờ là Chân Long Chi Thân, nhưng vì sao? Cự Long này, không giống trước đây chỉ có hình dáng hư ảo. Trong lúc long tức hít thở thì khí lưu trong không gian phảng phất đã bị dồn nén rất lớn, rồi hình thành luồng khí xoáy hết đợt này đến đợt khác. Đối phương ngưng hóa ra được Chân Long Chi Thân, đã làm cho Thạch Sư cảm thấy thập phần kinh ngạc. Một người, coi như vận khí tốt đến bất ngờ mà chiếm được long khí, nhưng lại có thể nào phát huy đến trình độ cao nhất như vậy ? Mà ở trên Chân Long Chi Thân này nó dĩ nhiên vẫn còn cảm ứng được một cỗ khí tức đến từ thời đại viễn cổ ! Hay nói cách khác, nhân loại thiếu niên đoạt được long khí từ niên đại đã cực kỳ xa xôi. Ở trong mắt người khác, có lẽ điều này không lấy làm kỳ quái. Bảo địa trên thế gian tồn tại các loại cơ may, cái đó không phải không thể. Nhưng Thạch Sư biết rất rõ ràng, điều này căn bản không có khả năng. Một thời đại nào đó trong viễn cổ, cơ hồ đã xảy ra một trận đại chiến thảm thiết nhất trong thiên địa. Ở trong trận đại chiến đó, vai chính mặc dù không nhiều lắm, tuy nhiên phạm vi lan đến lại là phi thường rộng lớn. Theo như Thạch Sư biết, Long Tộc, đúng là trong trận đại chiến đó, ngoại trừ nhân loại ra thì cũng là những tộc hăng hái đóng góp không thua kém gì ai ! Trận đại chiến này, không đề cập tới cuối cùng thắng bại như thế nào. Nhưng tổn thất của Long Tộc thì cực kỳ thảm thiết! Do đó cũng làm cho, vô số năm qua trên thế gian, cơ hồ không thấy được bóng dáng Long Tộc. Cũng không phải Long Tộc quá mức khiêm tốn, mà là đang nghỉ ngơi lấy lại sức! Người thiếu niên có cơ may có khả năng thu được long khí. Đây không phải là điều rất kỳ quái. Dù sao, cho dù khiêm tốn như thế nào, nghỉ ngơi lấy lại sức như thế nào, thì rốt cuộc vẫn có các đời Long Tộc ra ngoài rèn luyện. Chỉ có điều là những kẻ ra ngoài rèn luyện, bình thường tu vi đều rất mạnh. Bọn họ hóa thành hình người thì người bình thường căn bản không phân biệt ra nổi. Tộc nhân Long Tộc ngã xuống ở bên ngoài cũng không phải không có khả năng. Tuy nhiên, nếu muốn thu được truyền thừa của Chân Long viễn cổ, vậy thì đó liền thật sự không có khả năng! Trong trận đại chiến phủ kín thiên địa đó, cao thủ Long Tộc ngã xuống không đơn giản là thân thể. Cho nên, không thể nào có được truyền thừa. Thạch Sư đương nhiên không biết rằng Thần Dạ đã gặp Tam Túc Hỏa Long, tất nhiên nó đã là trạng thái Yêu Linh nên cũng không cho được Thần Dạ quá nhiều. Nhưng Long Nguyên dù sao làm bạn đã khá lâu, hơn nữa những năng lượng ở trong lòng đất này lại là cất giấu ở trong Long Nguyên. Vào lúc Thần Dạ tu luyện, hắn hấp thu từ trong Long Nguyên những năng lượng dưới lòng đất, nên liền không thể tránh được việc hấp thu long khí thuần khiết của Tam Túc Hỏa Long. Đương nhiên, nếu bàn về mức độ long khí chánh thống hiện nay trong cơ thể Thần Dạ, thì đương nhiên vẫn là thứ có được từ Hắc Long. Chỉ có điều là có thêm một chút khí tức viễn cổ của Tam Túc Hỏa Long mà thôi. Thạch Sư trong cơn kinh ngạc, ánh mắt cứng lại một hồi. Hắn nhìn Chân Long khổng lồ mà tự nhủ: - Tựa hồ, còn kém một chút chút như vậy a! Nếu ngay cả Thạch Sư đều cảm giác được, thì Thần Dạ đương nhiên không có khả năng không biết. Sau khi hắn ngưng thần ổn định lại Chân Long Chi Thân, thì chợt khẽ cắn đầu lưỡi. Một vài giọt máu huyết bổn mạng bắn thẳng ra, cuối cùng từ chỗ mi tâm mà nhập vào trong Chân Long. - Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Một ít máu huyết bổn mạng kia có tác dụng vẽ rồng điểm mắt cho Hóa Long. Trong lúc Chân Long rít gào thì chỉ thấy, ở trong hào quang quanh thân vốn chỉ có màu đen ánh bạc thì nay xen lẫn một màu đỏ nhàn nhạt. Nhìn qua, thì nó trở nên hung ác khủng bố hơn rất nhiều, tuy nhiên lại cũng có thêm vài phần linh tính chân thật. Từ trong con ngươi to như chiếc chuông đồng kia, có một ánh mắt hung ác bỗng nhiên bắn ra trong không gian. Sắc mặt của Thạch Sư rốt cục lần đầu tiên trở nên nghiêm túc. Nếu như là dùng tu vi thật sự để giao đấu, thì nó tự nhiên coi hành động lúc này của Thần Dạ là một trò trẻ con, để cho đột nhiên khiến thủ đoạn cường đại hơn rất nhiều, nhưng bản chất vẫn là trò trẻ con. Mà nay, chính bản thân nó cũng là đứa trẻ con. Nên khi phải đương đầu với một đứa trẻ con khác bỗng cường đại lên, thì nó liền không thể không bắt đầu phải chú trọng. Một đạo hào quang vàng tím lập tức tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể Thạch Sư. Chỉ sau chớp mắt là đã đều bao trùm trên dưới toàn thân nó. Lập tức thân thể nó bắt đầu Hóa Hình, cái đầu sư tử hung ác xuất hiện đầu tiên. Ngay sau đó, thân thể của nó cũng là hoàn hoàn toàn toàn biến thành thân sư tử. Chỉ có điều là, Sư Thân hiện tại thì trên dưới toàn thân đều được nhuốm một lớp hào quang màu vàng tím vô cùng cứng rắn. So cùng Thạch Sư trước đây thì quả là có cách biệt một trời! Không chỉ như thế, ở khúc giữa hai bên thân thể của nó rõ ràng lại có được một đôi cánh như của loài chim, so với đôi cánh lớn thì giống nhau như đúc ! Sư tử giương cánh bay vút lên trên chín tầng trời. Thân hình khổng lồ của nó như Hóa Long gặp gió, chỉ trong chốc lát không biết đã lớn len được bao nhiêu lần. Tới cuối cùng, quả thực nó giống như là một quả núi cao nguy nga đứng hùng vĩ ở trong đất trời. Long sư đối đầu nhau, lập tức trong con ngươi mỗi bên đều có sự hung ác ngập trời... - Thi triển như vậy tuy là có chỗ phạm qui, nhưng mà tiểu tử này có thủ đoạn như thế, đã vượt thật xa ra ngoài phạm trù một Võ Giả cấp Thông Huyền. Nên ta làm như vậy, thật cũng không tính là quá phận ! Nhìn sang phía đối diện, Sư Tử gầm lớn, âm thanh bay vút lên tận mây xanh ! Thần Dạ ở trên mặt đất, giờ phút này, đồng dạng ánh mắt cũng khựng lại một phen. Chân thân của Thạch Sư, hắn lại chấp nhận cho hiện ra.
Chương 632: Tử Kim Song Dực Sư. (2) share: doctruyen.org Mời đọc Đó cũng không phải Thần Dạ thật sự biết, mà là, chân thân của Thạch Sư quá mức rung động. Trong số vài loại dị thú lớn lưu truyền trên thế gian khác, chỉ có chân thân của Thạch Sư là dễ phân biệt nhất. Thân sư tử, có cánh lớn, hào quang vàng tím quanh người ! Nếu như ba thứ này cùng xuất hiện ở trên một con yêu thú, như vậy con yêu thú này là một loài dị thú. Hơn nữa số lượng cũng là ít ỏi hạng nhất - - đó là Tử Kim Song Dực Sư! Cho dù có Chân Long Chi Thân đang xoay quanh ở giữa không trung, thì Thần Dạ cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu. Thật sự là Tử Kim Song Dực Sư này quá mức rung động lòng người Khó trách, trước đây biết rõ chính mình có được long khí, trời sinh liền có khắc chế nhất định đối với yêu thú. Thế nhưng mà hắn vẫn có tự tin tràn đầy, hơn nữa còn liên tục nói hai lần, rằng trong thế giới yêu thú thì Long Tộc, thực sự không phải là vô địch! Thì ra, loại kiêu ngạo cùng tự tin đó khởi nguồn từ bản thể của nó ! Tử Kim Song Dực Sư, nói tiếng tăm, so ra vẫn kém Long Tộc. Nhưng những người biết nó tồn tại đều chỉ là biết sơ sơ. Còn nếu bàn về uy lực đích thực, không cần thiết phải xem nó yếu hơn bao nhiêu so với Long Tộc. Mà đồng thời, cũng là trong thế gian này, trong thế giới yêu thú thì chúng chỉ với số lượng không nhiều lắm mà ngày xưa vẫn có thể đối mặt với Long Tộc khổng lồ, tộc của chúng vẫn là loại cường đại tồn tại có được quyết tâm đánh một trận ! Chỉ cần điểm này, liền đủ để cho ngàn vạn sinh linh trong thế gian phải kính sợ Tử Kim Song Dực Sư ! Khiêu chiến, mỗi người cũng có thể. Tuy nhiên mỗi một lần khiêu chiến cũng không phải lập tức có thể thu được sự tôn trọng của những người khác. Một con kiến hôi khiêu chiến một con voi lớn, sẽ có người nói rằng con kiến hôi có dũng khí sao? Đó là ngốc, là đi tìm chết, căn bản không phải là khiêu chiến! Thần Dạ trái lại chưa từng nghĩ tới, ở trong Chúng Thần Chi Mộ sẽ có Tử Kim Song Dực Sư tồn tại. Hơn nữa còn có hai con, càng quá mức hơn là chúng lại trở thành tồn tại đi trông coi cửa cung điện... Có thể nghĩ, chủ nhân âm thanh tự xưng là thần kia có đẳng cấp cường đại ra sao. Thần Dạ không khỏi thầm hô may mắn. Tử Kim Song Dực Sư, đã áp chế thực lực đến tình trạng so sánh chỉ ngang bằng hắn. Nếu không phải như thế, thì nó chỉ cần động động chân tay là Thần Dạ hắn, sẽ chết đến vô số lần. Nếu là Tử Kim Song Dực Sư, như vậy tu vi của nó lại không thể chỉ là cảnh giới Hoàng Huyền. Mà mặc dù là cảnh giới Hoàng Huyền, thân là Tử Kim Song Dực Sư thì thủ đoạn thần thông của nó cũng không phải là cao thủ Hoàng Huyền bình thường có khả năng ứng phó nổi, huống chi là Thần Dạ. - Thế nào tiểu tử, giật mình sao ? Âm thanh của Tử Kim Song Dực Sư, giờ phút này, lại có được sự thản nhiên bất đắc dĩ: - Kỳ thật ta cũng không biết, tại sao mình lại ở trong loại địa phương quỷ quái thế này. Đừng nhiều lời, nhanh một chút để phân ra thắng bại đi. Ta cũng không có rất nhiều thời gian để lãng phí cùng ngươi ở chỗ này. Vừa nói dứt lời, Tử Kim Song Dực Sư đã lấy một loại tốc độ cực kì khủng bố, rồi lướt ở trên bầu trời mà đến.Hào quang bắt đầu khởi động như chớp giật, không khí xung quanh đều bởi vậy mà bắt đầu trở nên vặn vẹo. Liền cùng trong lúc đó, Thần Dạ tập trung tâm thần, tức thì bàn tay nhẹ nhàng vung lên về hướng Tử Kim Song Dực Sư. - Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Con Chân Long cực lớn tựa hồ cảm ứng được khí tức của đối thủ cũ. Nó lập tức bộc phát ra chiến ý cường đại nồng đậm nhất. Mang theo áp lực kinh người, cái đuôi rồng vung lên đúng là trực tiếp va chạm với con quái vật đồng dạng cũng khổng lồ ở trong không trung. - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Hai con quái vật khổng lồ đâm vào nhau, động tĩnh do chúng tạo ra đã vô phương diễn tả bằng ngôn từ. Thần Dạ chỉ thấy được, ở trong hư không có từng đạo vết nứt khổng lồ, bởi vì khi hai bên va đập thì sinh ra công kích thật lớn đã nhanh chóng xuất hiện. Không được một hồi, cả vùng trời không kia phảng phất đều như sắp sửa bị nghiền nát. Cả sân điện phía dưới cũng là vào giờ khắc này đã bị lan đến. Chả mấy chốc những viên Ngọc Thạch trực tiếp bị lột bay dựng lên, nhìn qua, liền giống như sân điện đã ít đi vài tầng. Mà hai con quái vật khổng lồ kia, chỉ sau một lát đã thấy hào quang lấp lánh bên ngoài cơ thể của đôi bên đang đều nhanh chóng phai nhạt đi. Ngoài ra Chân Long, sau khi hào quang ảm đạm đi, không lâu sau đã thấy khí tức bá đạo dũng mãnh toàn thân lại cũng yếu bớt đi rất nhiều. Tiến tới làm cho long thân trở nên hư ảo hơn một chút. Thậm chí, Thần Dạ đều cảm giác được, hắn đã rất khó tiếp tục duy trì Chân Long Chi Thân này. - Ta tuyệt đối không thể thua, tuyệt đối không thể! Nhìn lên giữa không trung, Thần Dạ mãnh liệt cắn răng một cái. Bước chân của hắn đạp một bước lên mặt đất, cả người liền hướng về không trung mà bắn mạnh đi. - Tiểu tử này, muốn làm cái gì? Thấy Thần Dạ bay vút đến, Tử Kim Song Dực Sư có hơi hơi ngây ra. Nhưng tức thì, ánh mắt của hắn đại biến: - Tiểu tử nhân loại, nhất định phải liều mạng như vậy sao ? Bóng dáng của Thần Dạ chỉ thoáng cái đã đi tới đứng trên long thân đã thành hư ảo kia. Cự ly như thế làm hắn càng có thể cảm ứng được rõ ràng hơn hung uy tự nhiên của Tử Kim Song Dực Sư đang thể hiện ra ngoài giờ này khắc này. Bất kể là Tam Túc Hỏa Long, hay Hắc Long thì đều đã chết. Cho nên, mặc dù dư uy vẫn còn nhưng đã vô phương được như Tử Kim Song Dực Sư, làm cho người ta phải chịu đả kích lớn nhất. Về phần Hổ Thiên, Mặc Thành, mức độ bản thể của bọn họ vẫn không thể mang đến cho Thần Dạ cảm giác như thế. Đứng yên trên long thân, Thần Dạ cũng không có bất cứ công kích gì nhằm vào Tử Kim Song Dực Sư. Bởi vì sau khi nó lấy hình thức bản thể để xuất hiện, thì với lực lượng của hắn, ở trước mặt nó đều sẽ trở thành trò đùa, căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với nó. Tu vi bị áp chế, thế nhưng mức độ dũng mãnh của thân thể thì lại vô phương áp chế ! Thực lực của Thần Dạ quả là vô phương phá vỡ loại tồn tại thân thể đến mức này. Nếu không phải như thế, thì Tử Kim Song Dực Sư có phần cũng quá là chỉ có hư danh. - Tiểu tử nhân loại, ngươi muốn làm cái gì? Tử Kim Song Dực Sư ra sức nện xuống, hắn muốn đánh tan tác Chân Long kia đi. - Hắc hắc, thứ ta muốn làm, kỳ thật thì ngươi đã biết, hà tất hỏi thêm! Trong tiếng cười, có ý tứ hàm chứa sự tàn nhẫn cùng điên cuồng. Còn không chờ Tử Kim Song Dực Sư tiếp tục hành động, thân thể Thần Dạ lao xuống, lập tức biến mất ngay tại chỗ, phảng phất bỗng đột ngột không thấy hắn đâu nữa. Ngay trong khoảnh khắc sau đó, long thân khổng lồ hư ảo kia liền kịch liệt thu nhỏ lại, liên tục...
Chương 633: Nhân Thân, Long Hồn. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Trong đôi mắt của Tử Kim Song Dực Sư đang có biến hóa kịch liệt. Không phải bởi vì hành động của đối phương khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm cho nên có cảm giác sợ hãi, mà là cảm thấy rung động vì hành vi liều mạng của đối phương. Thân là yêu thú hàng đầu, Tử Kim Song Dực Sư tất nhiên hiểu rõ ràng, người thiếu niên nhân loại này hiện tại rốt cuộc đang làm cái gì. Với Chân Long Chi Thân thì hiển nhiên vẫn là có lẽ vô phương làm rung chuyển được Tử Kim Song Dực Sư. Mà trừ cái đó ra, thủ đoạn khác của Thần Dạ thì cũng không có khả năng bức lui nổi hắn. Hôm nay không được, ngày khác tái chiến, rồi cũng sẽ có đồng dạng kết quả. Không nên quên, Tử Kim Song Dực Sư đã áp chế tu vi đến tình trạng tương tự cùng với ngươi. Nói cách khác, cho dù ngươi trong lần đến khiêu chiến tiếp theo mà tu vi của ngươi thăng tiến, thì mức độ áp chế của Tử Kim Song Dực Sư cũng nhỏ đi. Trừ phi tu vi đạt tới trình độ so sánh không kém mấy so với Tử Kim Song Dực Sư, nếu không, với thủ đoạn hiện có thì căn bản vô phương chiến thắng! Mà Thần Dạ căn bản là không biết, tu vi đích thực của Tử Kim Song Dực Sư nằm ở cảnh giới nào. So với việc tu luyện nhàm chán và không ngừng thử dò xét, chẳng bằng liền trong lần này đây cứ giải quyết đích thực. Quyết tâm liều mạng và dũng khí, cho tới bây giờ Thần Dạ liền không thiếu hụt ! Long thân kia đang nhỏ đi kịch liệt, rốt cục đã không còn nhỏ đi nữa. Nhìn qua, cũng không phải một con Tiểu Long siêu nhỏ nữa. Thân hình là thân thể của Thần Dạ, nhưng mà tràn ngập trong ánh mắt cũng là cái nhìn một mực cũng không từng biến hóa của Chân Long... Hung ác và dữ tợn ! Hiện nay Thần Dạ, hiển nhiên là thân người, Long Hồn! Đây là một loại phương thức dung hợp kỳ lạ, cũng chỉ có tồn tại yêu thú đứng đầu cấp bậc ngang nhau như Tử Kim Song Dực Sư cùng Long Tộc thì mới có thể biết đến. Còn những tộc khác, trừ phi có quan hệ phi thường tốt đẹp cùng những yêu thú đứng đầu này, nếu không, coi như là cao thủ đỉnh cao thì cũng không cách nào biết cả quá trình này! Thân người, Long Hồn, chính là Thần Dạ lấy thân thể của chính mình để dung nhập hòa tan vào trong Chân Long. Lấy hồn phách Chân Long làm chủ đạo, tiến tới dung hợp tất cả lực lượng của cả hai bên, để dành cho kẻ địch một kích cường đại lớn nhất. Loại phương thức dung hợp này thì vẫn nói rằng mặc dù tịnh không có nguy hiểm gì. Nhưng dù sao, nếu đã có thể hòa tan vào nhau như thế thì quan hệ giữa đôi bên nhất định phải phi thường phi thường tốt. Nếu không, ai dám? Long Hồn chiếm cứ thân người, sẽ không sợ nhân cơ hội bị Long Hồn ngầm chiếm lấy hồn phách của mình sao? Cho nên, băn khoăn này không tồn tại do không có nguy hiểm gì. Bởi vì Chân Long này vốn là Thần Dạ lấy long khí ngưng tụ mà ra, bản thân liền không có hồn phách, nên càng không phải lo lắng Chân Long sẽ nuốt chửng hồn phách của Thần Dạ. Nhưng, vào lúc dung hợp hòa tan vào mà không có nguy hiểm, điều đó tịnh không có nghĩa là sau đó cũng không tồn tại bất cứ vấn đề gì. Lực lượng của Chân Long cường đại như thế nào, mặc dù tu vi thân thể của người thiếu niên đích xác không tệ, bởi nếu không cũng sẽ không được Chân Long đồng ý, khiến cho hắn hấp thu được long khí. Thế nhưng cũng không cách nào đón nhận đầy đủ lực lượng của Chân Long. Sau khi rơi vào trạng thái dung hợp thì thân thể của người thiếu niên ắt sẽ phải bởi vì một lần hành động này mà gánh chịu đủ loại tàn phá. Hắn có thể cầm cự thành công qua được hay không thì coi như là tồn tại đến mức Tử Kim Song Dực Sư cũng không cách nào có một phán đoán chuẩn xác. Đối với những điều này, Thần Dạ làm sao mà không biết rõ ràng. Thế nhưng đối mặt Tử Kim Song Dực Sư cường đại thì hắn không có biện pháp khác. Bởi vậy, cho dù sau chuyện này mà phải gánh chịu nỗi đau đớn thân thể bị tàn phá thì hắn cũng muốn trước tiên ở chỗ này, đánh lui đối phương đi rồi hãy nói sau! - Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hắn ngửa mặt lên trời hét dài, nhưng tiếng hô kia đều tựa như một con rồng đang gầm rống giận dữ! Người thiếu niên cất tiếng cười thản nhiên, trong nụ cười có dư vị hung ác đáng sợ: - Kế tiếp, xuất một chiêu phân định thắng bại đi ! Hắn giơ cánh tay lên, trên đó đã xuất hiện những vết nứt có máu tươi ri rỉ thẩm thấu ra ngoài. Xem ra, không cần chờ đến dung hợp kết thúc mà bắt đầu từ bây giờ, thân thể Thần Dạ đã phải gánh chịu hậu quả sau khi có nguồn năng lượng mạnh mẽ nhập thể. Có điều ở phía đối diện mà nói, trong mắt Tử Kim Song Dực Sư ngược lại là có thêm sự thích thú bắt đầu khởi động. Người thiếu niên này, quá thông minh. Sau khi dung hợp sẽ lập tức phải đón nhận loại tàn phá kia. Nó nhất định sẽ cuồn cuộn như sóng gió mãnh liệt. Còn bắt đầu từ bây giờ, nếu đã phải từ từ đón nhận loại đau đớn này thì sẽ có một quá trình từng bước phát triển. Đến lúc đó, có lẽ cái loại tàn phá đó, bất kể là đau hay là thương tổn đối với thân thể, hoặc là công kích tinh thần đối với người thiếu niên, thì tin tưởng cũng sẽ không mãnh liệt như trong tưởng tượng. Mà cơ hội vượt qua nó thì tương ứng, cũng lớn hơn rất nhiều. Từ ban đầu đến bây giờ, đủ loại biểu hiện của người thiếu niên kỳ thật đều đã khiến cho Tử Kim Song Dực Sư phi thường vừa lòng. Ngoài ra trong hành động nỗ lực vừa rồi đã thể hiện ra cả sự thông minh ! Đáng tiếc, nó không thể cố tình buông tha. Nếu không, thật đúng là nó không muốn ép người thiếu niên này đến bước đó. - Hảo, một chiêu cuối cùng, ta nhất định sẽ không lưu tay! - Như vậy là tốt nhất! Sự hung ác và điên cuồng cùng tồn tại trong tiếng cười. Người thiếu niên đã giơ cánh tay lên rồi đột nhiên chấn động. Tức thì, nắm đấm kia của hắn nện xuống, có một chùm tia sáng trắng nhờ nhờ lóng lánh bắn ra tựa như chớp. Mà Tử Kim Song Dực Sư cũng không nhân nhượng chút nào. Chân trước vừa nhấc, hào quang vàng tím đã nhanh chóng bao bọc lấy. Chỉ trong một cái chớp mắt, lực lượng vàng tím ẩn chứa trong lòng bàn tay đã phóng về hướng phía trước mà bao phủ kín. Hai chùm tia sáng chỉ trong nháy mắt liền hung hăng chạm vào nhau tại một chỗ giữa không trung. - Keng! Âm thanh phát tán ra ngoài kia lại hình như là có một cây búa vô cùng to lớn. Nó lấy thiên địa làm đe mà nện xuống. Âm thanh nặng trình trịch giống như tử thần nuốt chửng, trực tiếp khiến cho tất cả khí lưu trong không gian của một vùng mấy ngàn dặm, tất cả đều tiêu tan đi đâu mất. Ở trong vùng đất chân không xứ sở này, một lớn một nhỏ, có hai đạo bóng dáng hoàn toàn chênh lệch nhau rất xa lại giống như hóa đá, đều đứng yên không nhúc nhích. Nhưng mà còn có thể đứng được thì người thiếu niên trông càng thê thảm hơn. Hiện nay, hắn đã không chỉ có cánh tay bị xơ xướp, có máu tươi chảy ra. Mà bất cứ một chỗ nào trên dưới toàn thân cũng đều có vết rách như thế. Máu tươi thấm ra ngoài phủ kín lấy cả người, trông có vẻ cực kỳ thê thảm.
Chương 634: Nhân Thân, Long Hồn. (2) share: doctruyen.org Mời đọc May mà, đó cũng không phải là biểu hiện của một kích cuối cùng. Bởi vậy, người thiếu niên kia đang trong giằng co không chỉ có vẫn còn phải giống như nghiến chặt hàm răng. Mà hơn nữa bởi vì tựa hồ lại là kết quả chẳng phân biệt được thắng bại, làm hắn cũng khá nổi giận. - Phá cho ta ! Từ trong cổ họng người thiếu niên phát ra âm thanh trầm thấp mà lại khàn khàn. Trên cánh tay, máu tươi nhỏ xuống, gân xanh đang bắt đầu khởi động. Lực lượng trong cơ thể, cho dù chỉ còn lại bao nhiêu thì giờ phút này, đều là bị tụ tập hết ra. Tiếp theo, một đợt công kích phóng ra ngoài. - Bồng bồng! Giữa không trung, lần thứ hai có từng đợt nổ mạnh vang vọng. Liền trong một cơn chấn động, cả hai bóng người rốt cục bắt đầu rung động. Cũng không lâu lắm, hình như có được âm thanh ong ong vang vọng. Tức thì có khả năng nhìn thấy, từ điểm trung tâm va chạm kia đột nhiên có một cỗ chấn khí phun trào lan ra. Bất kể là hào quang vàng tím hay chùm tia sáng trắng nhờ nhờ thì dưới công kích ở chỗ này mà đều xuất hiện từng đạo vết rạn rất nhỏ. Liền vào lúc hai đạo hào quang sắp sửa hoàn toàn tan vỡ, thì hai bóng người đều nhất tề tự bật lui lại phía sau. Nhưng lúc này, trên khóe miệng người thiếu niên, một nụ cười vui vẻ rốt cục kìm lòng không đậu đã thấp thoáng xuất hiện. Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, rõ ràng thời gian Tử Kim Song Dực Sư lui về phía sau nhanh hơn hắn một chút. Như vậy nói cách khác, lần này đây là hắn thắng. Cho dù chỉ là một chút xíu xiu như vậy thì đó cũng là hắn thắng! Một hơi thở phào như trút được gánh nặng tức thì phun ra thật dài. Mà vào đúng thời điểm này, thân thể của hắn, hình như đã báo hỏng. Một cảm giác suy yếu vô cùng nghiêm trọng nhanh chóng bừng lên, đồng thời vẫn còn có một loại đau đớn kịch liệt kèm theo... - Kế tiếp, có thể phải cần một đoạn thời gian để tĩnh dưỡng a! Sau khi lại cố khống chế thân thể, Thần Dạ bất giác cất tiếng cười gượng, lập tức thân thể lắc la lắc lư như kẻ say mà rơi xuống từ giữa không trung. - Tiểu tử... Tử Kim Song Dực Sư vội vàng bay vút tới, cẩn thận tiếp đón hắn, sau đó nhẹ nhàng đặt ở trên nền sân điện đã hoàn toàn bừa bãi kia. Một lát sau, Tử Huyên vội vàng chạy lại đây. Nàng nhìn Thần Dạ máu me đầy người mà cũng là không nhịn được phải cắn cắn đôi môi đỏ mọng. Nhưng cũng không trách tội Tử Kim Song Dực Sư ở trước mặt. Bởi vì tình trạng của nàng bây giờ so sánh với Thần Dạ thì cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nếu không nhờ có tu vi cao hơn thì e rằng nàng cũng sẽ giống nhau như đúc với Thần Dạ. Tử Kim Song Dực Sư làm việc này ở chỗ này, là chuyện bọn họ nhất định phải làm. - Cô nương, tiến vào trong cung điện đi thôi. Chữa thương ở bên trong, nếu so sánh với nơi này thì tốt hơn rất nhiều! - Đa tạ hai vị tiền bối! Hai người, tất nhiên đều là thắng. Thế nhưng Tử Huyên biết rõ ràng, điều mà gọi là thắng thua, kỳ thật vừa xem hiểu ngay. - Ha hả, mỗi một bước tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn, các ngươi cẩn thận một chút đi! Tử Kim Song Dực Sư đối chiến cùng Thần Dạ khẽ cất tiếng cười, chợt lắc người bước tránh ra. Gương mặt Tử Huyên không khỏi nhẹ nhàng cau lại, nhưng lúc này cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều nên ôm lấy Thần Dạ, nàng gọi Linh Nhi đi theo sau rồi từ từ bước về hướng vào trong cung điện... Sau khi bóng dáng của bọn họ biến mất, hai con Tử Kim Song Dực Sư khẽ động thân thể, lần thứ hai lại hóa thành Thạch Sư. Rồi chia nhau đi tới chỗ bọn họ đứng lúc đầu, lại trấn thủ cồng cung điện mà biến thành pho tượng điêu khắc. Mà cả bầu trời này lẫn sân điện, trong nháy mắt liền khôi phục lại hình dáng trước đây như thể chưa từng bị phá hoại, phảng phất dường như tất cả cũng không hề phát sinh... - Đại ca, chúng ta làm như vậy, hình như có vẻ hơi cố tình. Ngươi thử nói, sau khi kẻ ở bên trong kia biết được thì liệu có thể trách cứ chúng ta hay không ? - Trách cứ, chỉ sợ chính trong lòng hắn cũng là thập phần muốn nhìn thấy bọn họ đi vào. Còn lấy đâu ra cái gì để mà trách cứ! - Cũng đúng vậy! Đúng rồi đại ca, đến lúc nào thì chúng ta có khả năng rời khỏi địa phương quỷ quái này, thật sự đều cứ phải ở lại đây thật phiền a? - Đến lúc nào có khả năng rời đi? Bên ngoài cung điện có một hồi im lặng thật lâu. Không biết qua bao lâu, mới có một đạo âm thanh, bất đắc dĩ, hiu quạnh, thậm chí có hơi bi tráng vang vọng tới. - Có lẽ nhanh chóng thôi ! Có điều ta hy vọng, vĩnh viễn không nên rời khỏi nơi này. Bởi vì rời khỏi đây thì cũng có ý nghĩa thiên địa sẽ bắt đầu hỗn loạn lần thứ hai... Cung điện cực kì rộng rãi, ở bên ngoài mà nhìn thì thấy rất bề thế và uy nghiêm. Nhưng sau khi tiến vào bên trong thì lại không còn thấy những điều đó tồn tại một chút nào. Nếu không phải là đã biết nơi đang đi vào chính là bên trong cung điện, thì hẳn là thực sự sẽ cho rằng nơi này chỉ là một khu nhà nhỏ nông gia sạch sẽ. Đương nhiên, nhà ở của nông gia cũng không có diện tích như thế. - Nương, Đại ca ca hắn? Lúc này, Linh Nhi mới nhỏ giọng hỏi, trong nước mắt không tự chủ được có một ý hận. Đã không biết bao nhiêu lần. Tựa hồ là gặp nhau lần thứ nhất thì Đại ca ca hắn liền thường xuyên phải chịu những vết thương. Linh Nhi hận những kẻ gây ra thương tổn này cho Thần Dạ, càng hận chính bản thân nó không thể chia sẻ bớt được một chút cho Đại ca ca. Cho dù là một chút xíu nhỏ nhoi thì cũng không thể làm được. - Sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng! Tử Huyên cẩn thận kiểm tra một phen, rồi mới mở miệng thở ra được một câu, nhưng cũng không thả lỏng một chút nào. Với tính mạng thì không phải lo. Đó là bởi vì Tử Huyên tin tưởng, với tính cách cứng cỏi của Thần Dạ, chỉ cần vẫn còn một hơi thì như vậy, hắn cũng sẽ không cho phép chính mình dễ dàng rời đi như vậy. Nhưng, sự hỗn loạn trong cơ thể Thần Dạ, sau khi Tử Huyên cảm ứng được thì nỗi lo lắng sâu sắc liền không tự chủ được mà tràn ngập cả trái tim nàng. Đây thực sự không phải là lần đầu tiên Tử Huyên nhìn thấy Thần Dạ bị thương. Tuy nhiên, đây lại tuyệt đối là một lần nghiêm trọng nhất trong những lần mà nàng đã chứng kiến được. Từng đạo năng lượng hẳn là thuộc về năng lượng của hắn, lại đúng vào lúc này giống hệt bị kích thích mà dường như phát điên. Chúng đang chạy tán loạn trong kinh mạch. Hơn nữa, vì chúng ùa loạn đi nên không chỉ có là tỏa ra khắp nơi không mục đích, mà vẫn còn công kích hung dữ mãnh liệt vào thân thể Thần Dạ. Đối mặt với những điều này, Thần Dạ chỉ là hôn mê mà cũng không rơi rụng tiêu tan thần trí. Theo lý mà nói, hắn hẳn là sẽ có hành động, hay ít nhất, Huyền Khí trong đan điền sẽ không để mặc cho những năng lượng này hành động tùy tiện xằng bậy. Tuy nhiên, thân thể Thần Dạ, phảng phất dường như không quan tâm, căn bản cứ mặc kệ không hỏi.
Chương 635: Hỗn Nguyên Châu. (1) share: doctruyen.org Mời đọc Như thế, Tử Huyên đành cũng không có một chút biện pháp nào. Nàng cố tình muốn trợ giúp Thần Dạ một tay, thế mà lúc Huyền Khí của nàng vừa mới tiến vào thì liền lọt vào một cỗ lực cản thật lớn.. Lực cản không đơn giản là đến từ những năng lượng hỗn loạn này, mà còn có của bản thân Thần Dạ. Chẳng lẽ nói, Thần Dạ không muốn làm cho chính mình bị mệt mỏi vì tiêu hao? Bản thân chính Tử Huyên cũng là hơi không hiểu. - Nương, chúng ta liền chờ Đại ca ca tỉnh lại ở chỗ này sao? Tử Huyên gật đầu, tùy ý quét mắt chung quanh một vòng. Tử Kim Song Dực Sư nói không sai, chữa thương ở trong cung điện, xác thật nếu so với bên ngoài thì tốt hơn nhiều. Bởi vì nơi này, mức độ nồng nặc của linh khí cơ hồ là hơn gấp đôi ở bên ngoài. Tu luyện hay chữa thương, đều là có thể phát ra hiệu quả gấp đôi. Không thể trợ giúp gì được cho Thần Dạ, Tử Huyên cũng không còn cách nào. Nàng thoáng dừng lại rồi nói với Linh Nhi: - Tạm thời ta tu luyện chữa thương trước, con cố gắng trông nom đại ca ca của mình. Nếu có bất cứ hành động khác thường nào thì lập tức đánh thức ta ! Ở chỗ này, Tử Huyên cũng không lo lắng, rằng sẽ có nguy hiểm ngoại lai xuất hiện. Từ sau khi lấy đi Thiên Đao, Tử Huyên đã biết rõ. Bởi vì Thiên Đao mà chủ nhân của nơi này có một loại đặc biệt đối đãi đối với Thần Dạ. Cho nên nàng tin tưởng, khắp cả trong Chúng Thần Chi Mộ thì chỗ an toàn nhất, e rằng sẽ là ở trong phiến thần tích này. Không được bao lâu, Tử Huyên tiến vào trong tu luyện. Cung điện lớn như thế, Linh Nhi một mình một người tới gần Thần Dạ, lau đi mồ hôi lạnh trên trán cho hắn mà nhỏ giọng nói: - Đại ca ca, cố gắng lên, mau tỉnh lại sớm một chút, đừng làm cho Linh Nhi và nương lo lắng. Tựa hồ lời này, Thần Dạ nghe thấy được. Trong khoảnh khắc sau đó, có một đạo hào quang cực kỳ yếu ớt không lưu tâm bay ra, rồi lập tức lại nhanh chóng ẩn vào không thấy đâu nữa. Liền đúng vào lúc này, Linh Nhi rõ ràng cảm ứng được, hô hấp của Thần Dạ lập tức trở nên gấp gáp hơn rất nhiều... - Đại ca ca... Linh Nhi quýnh lên, liền dùng sức lay Thần Dạ. - Tiểu cô nương, nếu như muốn để cho hắn đứng dậy được sớm hơn một chút, thì ngươi liền đừng quấy rầy hắn, ha hả! Đột nhiên một đạo âm thanh già nua liền từ từ bắt đầu vang vọng. Linh Nhi có thể phân biệt ra. Đạo âm thanh này, chính là âm thanh mà bọn họ nghe được sau khi vừa tới trong sân điện. - Ngươi là người xấu, không muốn nói chuyện với ngươi. Linh Nhi tức giận hung hăng đáp lại. Mặc dù nó không phải đứa trẻ con bình thường, nhưng lại đúng vào lúc này liền có giác quan trực tiếp nhất của đứa bé bình thường. Liền vì vậy mà coi người này đã khiến cho Thần Dạ bị thương, cho nên hắn không phải là người tốt. Nghe vậy, chủ nhân của thanh âm kia rõ ràng ngây ra một lúc, một hồi lâu sau khi mới cười nói: - Làm như vậy, trong tương lai hắn liền sẽ biết, đối với lợi ích của hắn là có nhiều tới đâu. Lại đây, không nói tới hắn thì chúng ta tâm sự, được chứ? - Có cái gì hay mà trò chuyện,sao chúng ta lại không nhận ra. Mặc dù chủ nhân của âm thanh đã nói như vậy, cũng làm cho Linh Nhi hình như hiểu được hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận. - Ngươi tên là Linh Nhi, ha hả, hẳn là ý tứ bắt đầu từ chữ linh. Thân thể của ngươi, có đúng là đã trúng Tiên Thiên Chi Độc? Âm thanh từ từ truyền đến, cực kỳ hiền lành. Linh Nhi thất kinh, nhiều năm qua, ngoại trừ cha con Chung Khiếu hại nó, ngoại trừ mấy người Khiếu Lôi Tông, ngoại trừ danh y mà Tử Huyên đã đi tìm đến, thì những người khác, chớ nói là sau khi nó đã khỏe mạnh trở lại, mà mặc dù là trong vài năm đó thì cũng là không người nào biết, đến tột cùng nó đã mắc phải quái bệnh gì. Vậy mà người thần bí này cũng không hề xuất hiện, nhưng lại có thể một câu liền nói toạc ra! - Xem ra là ta đã đoán đúng. Âm thanh kia cười một tiếng, chợt tiếp tục nói: - Linh Nhi, mấy năm nay, ngươi thật sự chịu khổ. Nhưng mà coi như là trong họa có phúc, chất độc đã hoàn toàn kích thích thể chất của ngươi mở ra. Nói cách khác, không ai có thể cam đoan, thể chất của ngươi đến lúc nào thì mới có thể mở ra. - Thể chất của ta, cái gì mà thể chất của ta? Linh Nhi lập tức hỏi. Hiện nay nó coi như là đã hiểu rõ ràng, ở trong thân thể của mình còn có được điều kì dị cổ quái rất lớn. Tuổi còn nhỏ, tất nhiên thiên phú bẩm sinh kinh người. Thế nhưng tốc độ tu luyện của nó có phần cũng quá nhanh một chút. Chiếu theo tốc độ tu luyện như vậy của nó mà cứ tiếp tục, cho dù không có bất cứ may mắn nào, thì cả đời này của nó, nếu muốn đạt tới đỉnh cao thì chỉ cần có mỗi thời gian. Mà e rằng muốn sánh ngang với các nhân vật hiện nay đứng ở đỉnh cao thì có lẽ lại còn ngắn hơn rất nhiều. Mà nay nghe ra, chủ nhân của đạo âm thanh này tựa hồ biết nguyên nhân. Linh Nhi sao không muốn hỏi cho rõ ràng. - Thể chất của ngươi, bây giờ còn chưa đến lúc để cho ngươi. Hơn nữa biết quá sớm đối với ngươi mà nói thì cũng là sẽ phải chịu áp lực vô hình. Linh Nhi, ngươi chỉ cần biết rằng ngươi không giống người thường là được. Một lát sau, âm thanh kia nhẹ nhàng nói. Nghe vậy, Linh Nhi không khỏi bĩu môi, rồi nói: - Ngươi nói cái này gọi là nói thừa. Những người mà quen ta đều cũng biết ta không giống người thường, còn cần gì được ngươi tới nhắc nhở? Chủ nhân của thanh âm kia, không tự chủ được sửng sốt mà bật cười: - Ngươi tiểu nha đầu này, nào ngờ còn có chút lanh lợi khôn khéo. Ừ, đưa một ít đồ chơi cho ngươi, có điều ngươi hãy nhớ, ngàn vạn lần không nên lấy ra ở trước mặt người ngoài. Mẹ ngươi và Đại ca ca này của ngươi cũng không ngoại lệ. - Không được, muốn đưa thì đưa, ta không có khả năng dấu diếm mẹ ta và Đại ca ca... Linh Nhi mấp máy cái miệng, nhìn như rất không vui. Nhưng trên thực tế, ở chỗ sâu trong đôi mắt như bảo thạch kia đã bắt đầu lóe ra vài phần ý tứ hàm xúc giảo hoạt. Người thần bí biết rõ chính mình không có khả năng dấu diếm với mẫu thân cùng Thần Dạ, nhưng ngược lại còn muốn để cho nó dấu diếm, điều này chẳng phải là rất mâu thuẫn sao. Đã như vậy, thì hãy nói rõ một chút để tránh việc hắn cho là chính mình tuổi còn nhỏ, nên muốn chơi trò bịt mắt bắt dê cùng chính mình. Quả nhiên, sau khi nghe được Linh Nhi nói lời này, âm thanh kia bất giác có một chút cười khổ, lập tức liền nói: - Như vậy, nếu như vào lúc mẹ ngươi và đại ca ca của ngươi xuất hiện ở trước mặt ngươi, nếu vật mà ta cho ngươi sẽ có ý muốn tự động xuất hiện, vậy ngươi liền lấy ra cho bọn họ nhìn. Nếu không thì cũng không thể, có được hay không? Nếu như để cho Tử Kim Song Dực Sư ở bên ngoài cung điện nghe được, người thần bí này đối với một tiểu nha đầu lại có vẻ khiêm nhường, dễ dàng tha thứ như vậy, thậm chí còn nói chuyện với giọng điệu cầu khẩn. Thì e là hai người bọn họ sẽ có một ý nghĩ kích động muốn đâm chết.