Đô Thị Bá chủ thu mua - Ngốc Tiểu Tứ (C136 - Drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 100: Huynh đệ!
    Dịch: ‎Em Là Người Tốt




    Dùng xong bữa trưa trong công ty, Hác Mãnh cùng Trần Vũ Tình trốn trong phòng làm việc,‘tâm sự nhỏ’ với nhau một chút, đến tầm 2h chiều, Hác Mãnh liền gọi điện cho Chu Đào.

    "Đang ngủ trưa, có chuyện gì?" Trong giọng nói của Chu Đào có chút ít khó chịu, đại để là đang ngủ say bị Hác Mãnh gọi đánh thức khiến cho nội tâm hơi bực bội.

    "Thanh xuân tươi đẹp nhỉ, ngủ như heo á! Đợi chút ta qua đón ngươi, đi với ta làm ít chuyện, ngươi đang ở đâu?" Hác Mãnh cười hỏi.

    "Ở nhà!" Chu Đào nhìn đồng hồ, có chút bất đắc dĩ nói: "Đại ca, sau này ngươi làm anh trai của ta nhé? Bình thường ta đều ngủ đến tầm 3h30 mới dậy!"

    Hác Mãnh không muốn nghe y dài dòng, thẳng thừng nói: "Lắm mồm, nhanh mặc quần áo đi, ta tới ngay đây!"

    Hác Mãnh cúp điện thoại, nói qua với Trần Vũ Tình một câu rồi rời khỏi công ty, bất quá hắn cũng không lấy chiếc Audi R8 để đi, bởi nó hơi nổi trội, không được bình dị, không phù hợp với cá tính của Mãnh gia nhà ta, thay vào đó hắn chạy chiếc Audi A6 màu đen trông khá ổn. Nhà của Chu Đào nằm tại Thủy Duyệt Hoa Đình – khu cư xá giàu sang hạng nhất của Thạch Thành, cách cao ốc Long Ảnh - trụ sở Khoa kỹ Lam Mị cũng không phải là quá xa, nếu không bị kẹt xe thì chỉ 15p là đến nơi.

    "Xe của ngươi?" Ngồi vào trong xe, Chu Đào cười hỏi.

    Hác Mãnh cười nói: "Của công ty! Mặc dù nói huynh đệ này hiện tại chưa lăn lộn xã hội được như ngươi, nhưng bản thân cũng có thể coi là có chút giá trị, đợi 8-10 năm sau, chưa biết chừng ta có tài lực hùng hậu hơn so với ngươi đấy!"

    "Được, đến lúc đó ka đây ngửa tay vay tiền ngươi, ngươi cũng đừng nói không nhận ra ka nhá!" Chu Đào cười gật đầu. Tập đoàn Đại Chu nhà hắn trong giới bất động sản cũng xem như là có danh tiếng, nhiều thì không dám nói, nhưng 2-300 triệu vẫn cầm ra được, cho nên hắn cũng không thật sự đặt lời nói của Hác Mãnh ở trong lòng. Tình cảm huynh đệ không nên nói đến tiền, nếu cần tiền thì hai người cũng không đứng chung một chỗ như này.

    Nói đến điều này, có đôi khi không tin số mệnh thì quả thật là không được. Hai người xa lạ, chỉ gặp nhau một lần rồi sau đó thành bằng hữu cả đời, nhưng cũng không ít người gặp nhau một lần sẽ nhất định trở thành cừu nhân mà chả có lí do gì. Có câu nói chính là: “Đkm, tao thấy ngứa mắt với mày đấy!' .

    "Giữa trưa gọi ta đi có chuyện gì?" Chu Đào tò mò hỏi.

    Hác Mãnh khẽ cười, chạy xe ra hướng khu ngoại ô thành phố, nói: "Làm sao? Không có chuyện gì thì không thể gọi ngươi ra ngoài chiêu đãi được à?"

    "Ngửa bài luôn đi!" Chu Đào lườm mắt một cái. Hắn không tin Hác Mãnh gọi mình ra ngoài chỉ là để đãi tiệc, ka đây cũng không phải vừa thất tình. Giữa trưa thế này thì hai tên nam nhân có chuyện đếch gì để nói với nhau chứ.

    "Chuyện xảy ra tối qua… cám ơn nhé!" Hác Mãnh cười cười.

    Chu Đào không lên tiếng, khoanh hai tay trước ngực, chờ Hác Mãnh nói tiếp. Nếu đơn thuần chỉ là cảm ơn thì cũng không cần gọi mình ra ngoài, huống chi đây lại là đang đi ra ngoại thành!

    "Ta muốn mua một mảnh đất ở vùng ngoại thành, ngươi tư vấn cho ta một chút!" Hác Mãnh bình thản nói.

    "Mua đất? Mua đất để làm gì?" Chu Đào sửng sốt, nhíu mày hỏi.

    Hác Mãnh cười nói: "Mở một công ty may thời trang!"

    "Mở công ty thời trang? Đừng nói là vì có đám máy móc kia nên ngươi mới nảy ra ý định này nhá? Phải biết rằng đám máy móc đó đều đã cũ, ta cũng không dám bảo đảm với ngươi là không có hỏng hóc gì nhé!" Chu Đào không khỏi nghĩ tới đám máy móc cũ kĩ kia. Chung quy cũng tại hai ngày trước Chu Đào kéo đi, khiến Hác Mãnh hắn liền nảy sinh trong đầu ý niệm mở công ty thời trang.

    "Không có quá nhiều liên quan tới đám máy móc đó, căn bản do tỷ tỷ của ta học ngành quản lý doanh nghiệp, lại cũng từng làm việc cho một công ty thời trang có vốn hóa trị trường trong một thời gian ngắn, rất có kinh nghiệm quản lý trên phương diện này. Mặt khác, Từ Manh không phải là đã thành minh tinh đó ư, cứ để nàng làm gương mặt đại diện. Bằng vào quan hệ giữa hai người bọn ta thì hẳn là không có vấn đề gì quá lớn, ngươi thấy đúng không?" Hác Mãnh nhếch miệng cười nói.

    Chu Đào sửng sốt, cười khà khà nói: "Điều này có vẻ đúng! Hiện tại hai người các ngươi vẫn còn ‘thông đồng’ sau lưng với nhau à?"

    "Cái gì gọi là ‘thông đồng’ á! Giữa bọn ta chính là tình bạn thuần khiết rõ chưa? Ngươi đừng có lối suy nghĩ bậy bạ như thế nhá!" Hác Mãnh trợn mắt phản bác.

    "Nếu giữa bọn ngươi chỉ là ‘tình bạn thuần khiết’ thì phải biến thành heo ta cũng nguyện ý! Người khác không biết ngươi, nhưng ta lại còn không biết ư? Ka thấy rất buồn bực nhá! Ngươi nói xem, ngươi không cao hơn ka, không đẹp trai như ka, không có nhiều tiền như ka, vậy tại sao ngươi lại có duyên với nữ nhân hơn ka chứ? Thời còn đi học, đến 'củ cải trắng' cũng bị ngươi gặm*!" Trong giọng nói của Chu Đào mang theo chút mùi vị chua xót.

    "Không có cách nào khác, ai bảo ta có mị lực hơn ngươi chứ!" Hác Mãnh nhún vai, đắc ý cười.

    Chu Đào trợn mắt, không thèm để ý thêm, sau đó liền cười nói: "Bữa nào hẹn Từ Manh ra ngoài để chúng ta tiếp đón, tụ tập họp lớp với nhau chút nhể? Người ta đã thành đại minh tinh, không thừa dịp hiện tại liên lạc tình cảm nhiều một chút thì phỏng chừng sau này sẽ không còn cơ hội! Cả ngươi nữa, không phải là ka đây ý kiến gì ngươi, nhưng cũng chớ làm bộ đạo mạo, nên nắm bắt thì liền nhanh chóng nắm bắt, hiện tại ngươi tiết kiệm tiếp xúc thì đến lúc cơ hội qua đi, ngươi có muốn khóc cũng không có cửa nữa!"

    Chu Đào ngừng lời một chút, sau đó cười phá lên, hỏi: "Nói thật đi, rốt cuộc có 'nắm bắt' hay không?"

    Hác Mãnh gãi gãi mũi, gượng cười một cái, rồi tự tin nói: "Yên tâm đi, khăn cầm trong tay, cho dù bay cũng có thể túm trở về. Trong lòng ta tự biết nắm chắc, không cần đại ca ngài lo chuyện bao đồng!"

    "Đệch, ka đây cũng vì muốn tốt cho ngươi, đúng là chó cắn Lã Động Tân!" Chu Đào cười mắng, sau đó chuyển hướng vào chủ đề chính: "Mua đất xây dựng ở vùng ngoại ô này làm cái lông gì, ngươi có thể mua được bao nhiêu? Nghe lời đại ca này, chúng ta đến khu kinh tế đang quy hoạch, đất đai nơi đó đã được san bằng, các chính sách ưu đãi cũng không tệ, hẳn là còn nhiều chỗ!"

    "Khu đang quy hoạch? Đúng vậy nha, mang theo tam ca ngài ra ngoài quả thật là hữu ích, nếu để ta đi một mình thì khả năng phải lúng túng một phen đây!" Hác Mãnh cười cười, ‘vuốt mông ngựa’ Chu Đào một hồi, rồi quay hướng xe, chạy tới khu kinh tế đang quy hoạch.

    Chu Đào móc điện thoại ra gọi cho người quen, Chu gia kinh doanh ở Thạch Thành nhiều năm như vậy, nền tảng đã có, ‘chú, bác’ trong quan trường đầy vô số, đã có hắn ra mặt thì rất nhiều chuyện cũng dễ làm hơn.

    "Trực tiếp tới ban quản lí khu đang quy hoạch đi!" Cúp điện thoại, Chu Đào nói.

    "Được!" Hác Mãnh gật đầu.

    Chu Đào liếc Hác Mãnh một cái, nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn gây dựng sự nghiệp, vốn là làm huynh đệ thì không nên đả kích tính tích cực của ngươi mới đúng, nhưng ngươi phải biết rằng, bất kỳ việc làm ăn nào cũng đều có nguy cơ bị lỗ vốn, đầu tư thời trang cũng không ngoại lệ. Ta có thể giúp ngươi thông suốt các mối quan hệ, nhưng có thể kiếm tiền hay không thì cũng khó mà nói trước. Toàn quốc có hơn ngàn công ty thời trang lớn nhỏ, nhưng để thật sự phát triển và kiếm được tiền lại không nhiều."

    Hác Mãnh gật đầu nói: "Ta biết rõ, phương diện này ta đã suy nghĩ qua, đã có chuẩn bị về tư tưởng. Ta định trước hết đi theo con đường tiêu thụ trên mạng, về phần gặp phải lỗ vốn, vậy cũng không sao, ta vẫn còn trẻ mà!"

    "Thế thì tốt, chuẩn bị đầu tư bao nhiêu?" Chu Đào cười hỏi.

    "3 triệu được chứ!" Hác Mãnh cười nói.

    "Được đấy nhá, vô thanh vô tức giá trị bản thân đã lên mấy triệu bạc rồi? Ngươi cũng biết, tam ca này không thiếu tiền, nếu cần thì cứ nói. Chỉ cần là làm chính sự, làm huynh đệ thật tốt!" Chu Đào nói những điều này đều nhấn mạnh từng câu, còn thiếu một chút là thành nói thẳng: ngươi có thiếu tiền không, ka cho ngươi mượn một chút nhé!

    Hác Mãnh cười lớn, tí nữa thì bắn ra cả nước bọt: "Biết rồi, nếu thiếu tiền thì ta nhất định sẽ mở miệng. Huynh đệ chúng ta còn để ý gì đến vấn đề mặt mũi nữa chứ!"


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây rôm rả chút nhé các lão!

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 28/4/15
  2. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 101: Giá trị của Thanh Long Ngọc
    Dịch: trungttnd



    Khu quy hoạch kinh tế kỹ thuật Thạch Thành cách nội thành 25 km, diện tích 6.2 km2, giao thông thuận tiện, các hạng mục đồng bộ đều đầy đủ hết. Ban quản lý khu quy hoạch là một tòa nhà màu xám 5 tầng, khi tiến vào đây thì bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Trạm Thu Mua.

    "Keng: Phát hiện khoáng chất có giá trị kinh tế nhất định!"

    Trụ sở Ban quản lý cũng không phải quá lớn, mặt đất được lát bởi một loại đá màu xanh trông rất sạch sẽ. Có lẽ cũng mới lát chưa lâu, xung quanh còn có chút đá vụn thừa chưa được dọn dẹp.

    Sau khi Hác mãnh xuống xe, cũng không vội vã đi tới tòa nhà văn phòng, mà trước tiên đi tới phía trước, lượm một khối tảng đá màu xanh không lớn lắm, bỏ vào trong Trạm Thụ Mua!

    "Vật liệu màu xanh lục (Thanh Long Ngọc): là một loại ngọc thạch, có giá trị thưởng thức cùng sưu tầm nhất định. Giá mỗi kg thu mua: 60 kim tệ."

    Nhìn nhắc nhở của hệ thống Trạm Thu Mua, Hác Mãnh ngây người, mỗi kg 60 kim tệ? Vậy có nghĩa là loại Thanh Long Ngọc này được hệ thống trả giá tương đương với 15,000 tệ tiền mặt sao? Vãi hàng, trong đầu hắn toát lên ý nghĩ, khu quy hoạch này thực sự có tiền, lại dùng ngọc thạch để lót đường, không sợ nửa đêm có người đào đi sao?

    Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, dù cho khu quy hoạch kinh tế kỹ thuật có tiêng đi chăng nữa cũng không cần thiết lãng phí tiền như vậy chứ?

    "Sao vậy, cầm tảng đá vụn rồi trợn mắt ngây ngốc như thế làm gì?" Chu Đào đi tới hỏi.

    Tảng đá vụn?

    Một câu nói thức tỉnh Hác Mãnh, không sai, lãnh đạo khu quy hoạch dùng Thanh Long Ngọc để lót đường, điều duy nhất có thể giải thích được là loại đá này giá cả cũng không cao, nếu theo suy luận như vậy thì có nghĩa là mọi người còn chưa ý thức được giá trị của Thanh Long Ngọc? Trong đầu hắn liền hiện lên ba chữ, phát tài rồi!

    Hác Mãnh mừng rỡ đứng dậy, cầm một khối Thanh Long Ngọc, nói: "Mau tìm người hỏi thăm giúp ta xem loại tảng đá màu xanh này mua từ nơi nào, ta có chỗ cần dùng loại đá này."

    Chu Đào sửng sốt, nhìn chằm chằm Hác Mãnh không động đậy.

    "Ngất, nhìn cái lông à, mau gọi điện thoại hỏi đi, ta không nói đùa đâu, đang nói chuyện nghiêm túc đó!" Hác mãnh trừng mắt, thấp giọng cười mắng.

    "Có giá trị à?" Chu Đào rất hiểu rõ người huynh đệ này, nhẹ giọng hỏi.

    Hác Mãnh không trả lời, chỉ gật gật đầu, hắn quay đầu đánh giá xung quanh. Trạm Thu Mua đã đưa ra giá cả thu mua là mỗi kg 60 kim tệ, nói cách khác loại Thanh Long Ngọc này mỗi kg có giá là 15,000 tệ, trụ sở khu quy hoạch lớn như vậy, mỗi viên đá lát có độ dầy 3.5 cm, rộng 30 cm, dài 60 cm, thế thì dùng số lượng Thanh Long Ngọc e rằng cũng không ít hơn 10 tấn chứ?

    Đây không phải là dùng đá lát nền, mà là dùng vàng để lát nền rồi.

    Chu Đào lấy điện thoại gọi trực tiếp cho trưởng ban quản lý khu quy hoạch, vị này đúng lúc hắn đã từng gặp mặt hai hôm trước, cha hắn muốn đầu tư bên trong khu quy hoạch mấy trăm triệu để xây dựng một xưởng sản xuất thép lớn, nhưng vẫn còn chưa quyết định chắc chắn, vẫn còn đang phải đàm luận.

    "Có phải chú Lưu không ạ? Ha ha, cháu là tiểu Chu, Chu Đào, đúng đúng Chu Đại Hải là cha của cháu. Là như này, cháu có một người bạn muốn đầu tư trong khu quy hoạch, muốn xây dựng một xưởng may, vốn đầu tư khoảng chừng 5 triệu, tuy rằng quy mô cũng không phải lớn nhưng chân muỗi dù nhỏ cũng có thịt mà, không biết chú Lưu có hoan nghênh hay không vậy."

    Chu Đào nhìn Hác mãnh, vừa cười vừa khách sáo vài câu, sau khi nói rõ ý đồ thì mới hỏi: "Đúng rồi, chú Lưu, ngoài sân trụ sở của các chú lát loại đá xanh gì vậy, mua ở đâu thế, cháu nhìn mà cũng thích, muốn mua một ít để trang trí trong sân nhà."

    "Cái đó à, để chú tìm người hỏi giúp cháu, cháu bây giờ đang ở trụ sở Ban quản lý à? Đúng lúc chú cũng đang ở đây, đi vào chúng ta gặp mặt nói chuyện tiếp."

    "Vâng" Chu Đào cúp điện thoại. Trưởng ban quản lý khu quy hoạch kinh tế Thạch Thành là Lưu Kiến Quân, tầm 40 tuổi, một người rất có đầu óc và năng lực, cũng là người biết làm việc nếu không làm sao có thể được lãnh đạo tín nhiệm mà đề bạt làm trưởng ban quản lý được.

    "Đi, chúng ta đi vào rồi nói" Chu Đào nói với Hác mãnh.

    Hác Mãnh cũng biết có một số việc không vội được, hai người đi vào văn phòng trụ sở Ban quản lý khu quy hoạch, Chu Đào không có hỏi về Thanh Long Ngọc nên Hác mãnh cũng ngậm miệng không nói thêm gì.

    Cũng vì đã điện thoại tới trước nên hai người thuận lợi đi tới phòng làm việc của Lưu Kiến Quân/

    "Chú Lưu, đây là người anh em tốt của cháu, Hác Mãnh, hai đứa cháu từ nhỏ mặc chung một chiếc quần mà lớn lên, nhưng mà tên này lại không hứng thú với việc học, vì vậy gia đình hắn muốn giúp hắn xây dựng một xưởng may, tự mình sản xuất ra sản phẩm rồi tiêu thụ thông qua internet, đây cũng coi như gây dựng sự nghiệp rồi!" Chu Đào cười giới thiệu. Qua khẩu khí cũng có thể thấy hắn không coi Lưu Kiến Quân là người ngoài cho nên nói chuyện rất tùy ý.

    Hác mãnh cũng biết, đây là Chu Đào đang rát vàng lên hắn của hắn, muốn giúp mình tăng thêm giá trị bản thân. Liền cười nói: "Chào chú Lưu, chú gọi cháu là tiểu Mãnh là được ạ"

    Lưu Kiến Quân rất vui vẻ, mời hai người ngồi xuống nói chuyện. "Vừa rồi chú gọi điện thoại hỏi giúp cháu rồi, vật liệu lát bên ngoài sân là đá Thanh Long, giá cả đắt hơn đá Cẩm Thạch một chút, nơi sản xuất là ở tỉnh Đông Xuyên, huyện Thanh Long. Lát nữa chú kêu người đưa địa chỉ cho cháu. Là một nhà máy mới xây dựng, một người họ hàng của lãnh đạo trong Ban quản lý vừa mới mở, nếu không chúng ta cũng sẽ không dùng vật liệu này, đang lo không có nguồn tiêu thụ đây, nếu Chu thiếu có thể giúp đỡ nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn này thì không thể tốt hơn rồi."

    "Về nhà cháu sẽ nói với cha cháu, cháu thật sự coi trọng loại vật liệu này, màu sắc tươi đẹp, hoa văn cũng không tệ, khiến người ta nhìn cũng thấy thoải mái." Chu Đào cười nói.

    Lưu Kiến Quân cũng không có suy nghĩ nhiều, nói chuyện phiếm một lúc rồi chuyển sang nói tới việc đầu tư xây dựng xưởng may.

    Mảnh đất quy hoạch cũng có tốt có xấu, diện tích thì cũng có khối lớn khối nhỏ, vì vậy giá cả từ 50,000 đến 100,000 một mẫu, nơi có nhiều hạng mục hỗ trợ gần với trung tâm khu quy hoạch thì giá cả cao hơn một chút, ngược lại thì giá cả sẽ thấp hơn một chút. Nhưng vì có cái bóng của lão tử Chu Đào mà Hác mãnh cũng được dính một chút ánh sáng.

    Bỏ ra 650,000 thuê được 10 mẫu đất không tệ bên trong khu quy hoạch, dựa trên chính sách ưu đãi thì miễn 3 giảm 3, chỉ cần ký kết hợp đồng, bất cứ lúc nào công nhân cũng có thể bắt đầu khởi công xây dựng.

    Hác Mãnh cũng không đắn đo gì cả, hơn nữa cũng có Chu Đại Hải làm chỗ dựa, liền lập tức ký hợp đồng tại chỗ.

    Trước khi đi, Chu Đào từ Ban quản lý lấy được địa chỉ khai thác ra đá Thanh Long, bao gồm cả số điện thoại của người họ hàng nhà lãnh đạo khu quy hoạch, nếu muốn vật liệu thì không cần tự mình đi huyện Thanh Long tỉnh Đông Xuyên, trực tiếp gọi điện thoại bọn họ sẽ chở vật liệu đá tới đây. Đơn giản, thuận tiện, vấn đề duy nhất là muốn số lượng lớn hay nhỏ mà thôi.

    Trên đường vềm Chu Đào vân vê Thanh Long Ngọc trên tay, hiếu kỳ hỏi: "Loại đá Thanh Long này thật sự có giá trị?"

    "Ngươi không cảm thấy đây là một loại vật liệu rất tốt sao? Không nghe trưởng ban Lưu nói à, loại vật liệu đá này vừa mới lên thị trường không lâu, mọi người còn chưa biết nhiều đến nó!" Hác Mãnh cười nói, tâm tình hắn hiện tại rất tốt, Thanh Long Ngọc đối với người khác mà nói không biết có đáng giá hay không, nhưng đối với hắn thì có giá trị rất lớn.

    Hắn luôn muốn tìm một loại vật liệu có giá trị cao, bán ra lượng lớn cho Trạm Thu Mua để đổi lấy lượng lớn kim tệ. Hắn đã tìm rất lâu rồi mà chưa tìm được, không nghĩ tới ở sân trụ sở Ban quản lý khu quy hoạch lại gặp được, đây gọi là "Đi mòn gót giầy cũng không tìm được, nhưng vô tình gặp được lại chẳng tốn chút thời gian nào".


    Bắt đầu từ chương 101 có set zen nhé các bạn
    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 29/4/15
  3. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 102: Đều là cầm thú
    Dịch: trungttnd



    "Khối đá này ta cầm đi, trở về ta tìm chuyên gia giám định một chút, nếu thật sự đáng giá như ngươi nói thì sẽ không thiếu phần của ngươi đâu!" Chu Đào lên tiếng. So với lời Hác Mãnh vừa nói thì hắn càng tin tưởng các chuyên gia kết luận hơn. Dù sao người ta cũng là chuyên gia giám định, đồ vật có đáng tiền hay không, không phải người nào đó có thể định đoạt.

    Hác Mãnh cười, gật đầu không nói gì. Có lẽ chuyên gia đưa ra kết luận sẽ khiến Chu Đào thất vọng, có hai khả năng xảy ra, một là Thanh Long ngọc trên địa cầu sản lượng rất lớn nên không đáng giá, nhưng dù sao ở trong Trạm Thu Mua lại được tính là một loại vật liệu không tệ.

    Khả năng thứ hai chính là, giá trị của Thanh Long Ngọc vẫn chưa hoàn toàn được mọi người biết đến.

    Đối với hai loại kết quả này, Hác Mãnh thích loại thứ nhất hơn, nếu thực như vậy thì hắn sẽ không phải phát sầu về nguồn gốc Thanh Long Ngọc, nếu như là loại thứ hai, vậy thì phải nhanh chóng chiếm tiên cơ thôi.

    "Đúng rồi, ngươi giúp ta tìm một đội xây dựng nhé, đem khu đất quây lại." Hác Mãnh cười nói, hắn cũng không có gì phải tức giận đối với những chuyện nhỏ như vậy.

    "Được, ngày mai ta kêu người qua, các khoản vật tư công trình thì chờ ngươi có tiền lại nói, không cần phải gấp, còn bản thiết kế thì ngươi phụ trách hay ta tìm người làm giúp ngươi?" Chu Đào đối với sự nghiệp gây dựng của Hác Mãnh thì luôn luôn ủng hộ, bởi vì đi tới được ngày hôm nay hắn cũng không có mấy huynh đệ tâm giao. Cho dù có kết bạn thêm nữa cũng không được thân thiết như lúc trước vậy.

    "Ngươi phụ trách giúp đi, một xưởng may bình thường không cần có cái gì đặc biệt cả." Hác Mãnh suy nghĩ một chút, trực tiếp đem việc xây dựng xưởng giao cho Chu Đào.

    Chu Đào đột nhiên cười khà khà, nháy mắt hỏi: "Thế tỷ tỷ ngươi hiện giờ đã có bạn trai chưa?"

    Hác Mãnh cười nói: "Ngươi không cần đặt chủ ý lên nàng, nàng khẳng định không phải khẩu vị của ngươi."

    "Đã có bạn trai rồi à? Không quan trọng lắm, ngươi cũng biết điều kiện của ta rồi, nếu như ta có ý đối với tỷ của ngươi thì ngươi có tác hợp cho ta không đấy?" Chu Đào xoa xoa tay, cười nói.

    Hác Mãnh lườm hắn, nhưng cũng phải nói rõ ra, nếu không sau này lại khó xử lẫn nhau. "Ta nói rồi, ngươi đừng có nghĩ tới, ý gì chả lẽ ngươi không rõ sao? Nàng đã là người của ta rồi."

    Chu Đào sửng sốt, đột nhiên trừng mắt mắng to: "Ngươi có còn là người không thế, à không, ngươi quả thực là không bằng cầm thú, ngay cả tỷ tỷ của ngươi cũng không buông tha, trên thế giới này tại sao có loại bại hoại giống như ngươi còn sống sót đây, mẹ nó chứ, hôm nay lão tử phải thay trời hành đạo, phế bỏ ngươi mới được, để cho ngươi không còn có thể đi khắp nơi làm hại con gái nhà lành nữa."

    Hác Mãnh né tránh khỏi tay của Chu Đào, cười khổ mà nói: "Đừng đùa, đang lái xe đấy, lát nữa mà đâm vào cây thì ngươi ngồi ghế phụ dễ bị tai nạn hơn ta đó."

    Chu Đào bẻ ngón tay quở trách: "Đại minh tinh Từ Manh là một, Trần Vũ Tình bây giờ ngươi vẫn còn liên lạc chứ? Mẹ nó chứ, vậy là một người nữa, còn có Xa Lộ, bây giờ thêm tỷ của ngươi nữa, tức chết lão tử rồi, ngươi đúng là cầm thú mà, bao nhiêu cải trắng ngon lành đều bị ngươi ăn, thực là khiến cho người cùng thần đều phẫn nộ, thiên lý khó dung."

    "Nói ngươi biết nhé, đừng có nói lung tung, cẩn thận ta lại kiện ngươi tội phỉ báng đó, Từ Manh, Trần Vũ Tình đều là bạn tốt của ta, chúng ta thuần khiết lắm, đâu có dơ bẩn giống như ngươi vậy." Hác Mãnh phản bác.

    Chu Đào mắng: "Thế Xa Lộ cùng Tiếu Ngọc Vân thì sao? Hai người đó cũng là tình chị em thuần khiết với ngươi à?"

    Vừa nghe tới Xa Lộ, Hác Mãnh liền không nói gì, nữ nhân này đến tận bây giờ hắn cũng không muốn nhớ tới, cũng không muốn nhắc lại.

    Thời gian hắn nhận thức Xa Lộ là ngắn nhất, nhưng tình cảm đối với nàng lại sâu nhất, tương tự cũng bị nữ nhân này thương tổn nhiều nhất.

    Chu Đào nhìn sắc mặt Hác Mãnh, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, coi như ca ca nói nhầm được không, đi thôi, sắp tối rồi, đúng lúc tìm một cửa hàng lớn ăn đồ nướng thôi, ca ca mời ngươi."

    "Chỉ có hai ta?" Hác Mãnh cười hỏi.

    "Hay là ngươi mời thêm mấy người đẹp đi? Ta không liên quan." Chu Đào cười khà khà.

    Hác Mãnh cười mắng: "Còn nói ta, ngươi thì là cái gì, cũng không mạnh hơn ta bao nhiêu, chí ít những bạn gái ta kết giao đều là có cảm tình, nhưng ngươi thì lại khác, có bạn gái nào mà ngươi có cảm tình chứ, toàn không phải là vì sinh lý của ngươi sao? Ngươi mới thực sự là cầm thú."

    Chu Đào cười nói: "Được rồi, anh em ta kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi không cần đi 50 bước lại cười 100 bước như thế, mau gọi điện thoại cho Từ Manh Từ đại minh tinh đi, xem nàng có thời gian không, đúng lúc có cơ hội xin chữ ký, chụp cái ảnh. Đến lúc về trường cũng có thể khoe khoang với đám dế nhũi cùng ký túc, kiêu căng một hồi."

    Hác Mãnh cười không phản đối, đúng lúc hắn cũng có chuyện muốn nói với Từ Manh. Lấy điện thoại ra gọi cho Từ Manh, sau 5-6 tiếng chuông mới thấy có người nghe máy.

    "Chuyện gì thế?" Trong giọng nói có chút lười biếng.

    Hác Mãnh cười hỏi: "Từ đại mỹ nữ đang làm gì thế?"

    Trong phòng ngủ, Từ Manh nằm nhoài trên giường, vung vẩy đôi chân nhỏ, lầm bầm: "Vừa rồi đang ngủ, bây giờ đang hận ngươi đây, nói đi, gọi điện thoại cho lão nương có chuyện gì?"

    "Hẹn ngươi đi ăn đồ nướng, có đi được không" Hác Mãnh không quan tâm giọng nói bực bội của Từ mỹ nhân, lúc chỉ có hai người thì Từ Manh không phải là thục nữ nữa rồi.

    Từ Manh trở mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đồ nướng à, thế ngươi có tới đón ta không? Ngươi tới đón thì ta đi, không tới đón thì .. hừ hừ" Nàng không nói tiếp, nhưng từ giọng nói của nàng, Hác Mãnh có thể thấy được nếu như không tới đón thì không xong rồi.

    "Đón chứ." Hác Mãnh cười.

    "Vậy được, nửa tiếng nữa có tới được không?" Từ Manh nhìn đồng hồ hỏi. Muốn đi ra ngoài nàng phải đi tắm trước, sau đó còn trang điểm vẽ vời, còn chọn quần áo nữa.

    Hác Mãnh cười khổ: "Ta thì không có vấn đề gì, chủ yếu là ngươi đó, nửa giờ có kịp không?"

    "Không thành vấn đề, ta chuẩn bị nhanh lắm, ngươi tới đi." Nói xong Từ Manh liền cúp điện thoại.

    "Thế nào?" Chu Đào ở bên cạnh hỏi.

    Hác mãnh cười nói: "Đồng ý rồi, chúng ta đi đón Từ manh"

    Chu Đào cười khà khà, lấy điện thoại ra: "Ngươi không biết chứ, em gái ta kỳ thực là fan của Từ Manh, hai ngày trước ta khoác lác với nàng, ta và Từ manh là bạn tốt, bạn học cũ, nàng không tin đó, đúng lúc bây giờ gọi nàng tới trước mặt để chứng minh." Nói xong thì bấm số điện thoại của Chu Minh.

    Kỳ thực hắn sợ chỉ có 3 người thì hắn sẽ là kỳ đà trước mặt Hác Mãnh và Từ Manh, lúc đó thì chính hắn sẽ khó chịu, vì thế mới tìm cớ gọi em gái tới, Hác Mãnh cười cũng không nói gì.

    Lái xe tới bên ngoài tiểu khu nhà Từ Manh, Hác Mãnh tắt máy dựa vào ghế, nhẹ giọng cười nói: "Chờ một lát"

    "Không phải nói nửa tiếng sao? Cũng sắp rồi?"

    "Nữ nhân mà đáng tin thì lợn mẹ cũng có thể leo cây, gà mái cũng có thể bay lên trời!" Hác mãnh cười khổ.

    ...


    Bắt đầu từ chương 101 có set zen nhé các bạn
    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 29/4/15
  4. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 103: Mua lại cao ốc Long Ảnh
    Dịch: think



    Hác Mãnh xoa đầu, từ trên giường ngồi dậy.

    Tối hôm qua hắn một mình đón xe về nhà, xe để lại ở Đại Phú Hào, rồi gọi điện cho Trần Vũ Tình kêu người tới lái về, chìa khóa hắn cũng để lại đó. Từ manh cùng Chu Đào không phải là người lạ, tối hôm qua có thêm biểu muội của Chu Đào là Chu Minh, bốn người sau khi ăn đồ nướng thì lại chạy tới Đại phú Hào uống rượu.

    Đến Đại Phú Hào, Từ Manh gọi điện thoại kêu Trần Vũ Tình và Trần Thanh tới, cũng không có việc gì khác, có hai người phụ nữ đều ở đây, hắn muốn mò mẫm gì cũng đều không được. Hơn nữa, Trần Thanh cũng bởi vì quan hệ của em gái hắn mà nhìn Hác Mãnh rất không vừa mắt, tối hôm qua cũng sỉ nhục hắn không ít, rượu cũng uống không ít.

    Cho tới việc mấy người phụ nữ làm sao về nhà, Hác Mãnh cũng không lo lắng, bởi vì tối hôm qua không có người ngoài, tất cả đều đã quá quen rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì.

    "Tỉnh rồi à? Hôm qua có nấu nước ô mai, uống một hớp đi." Ngụy Thục Phân mở cửa, bưng một cái chén đi vào, nhẹ giọng nói.

    Hác Mãnh nhận lấy, ngửa đầu uống hai ngụm lớn, chua chua ngọt ngọt thật dễ uống, so với nước ô mai bán ở bên ngoài thì như hai vị khác nhau vậy. Hắn cười khà khà nói: "Tỷ nấu à?"

    "Ừm, uống những đồ bán sẵn bên ngoài không tốt, vả lại nhà cũng có tủ lạnh, nấu nhiều một chút, để trong tủ lạnh có thể uống được thời gian dài rồi." Ngụy Thục Phân gật đầu cười, sau đó lại nhíu mày hơi có chút oán giận mà nói: "Sau này ở bên ngoài đừng uống nhiều rượu như vậy, rượu cũng không phải đồ tốt, uống nhiều có hại cho sức khỏe đó."

    "Khà khà, sau này uống ít đi." Hác Mãnh biết Ngụy Thục Phân muốn tốt cho hắn, nên ngoan ngoãn gật đầu.

    Ngụy Thục Phân liếc đôi mắt quyến rũ nhìn hắn, nhẹ giọng lầm bầm: "Nhớ ở trong lòng ấy, đừng chỉ có nói ngoài miệng, quay lưng lại quên ngay ấy." Rồi đứng lên đi ra ngoài.

    Hác Mãnh đi tới bàn mở máy vi tính ra, chuẩn bị tìm kiếm một chút tư liệu liên quan tới Thanh Long Ngọc. Đối với hắn mà nói, xưởng may hay thậm chí là khoa kỹ Lam Mị đều không quan trọng bằng Thanh Long Ngọc.

    Thanh Long Ngọc, được người ta gọi là đá Thanh Long, nơi sản xuất là huyện Thanh Long, sản lượng Thanh Long Ngọc cũng không thấp, cũng bởi vì nó có ở khắp núi, nơi nào cũng có, vì vậy mọi người mới quên đi giá trị của nó. Hiện tại, đá Thanh Long còn không được mọi người biết tới nhiều, nó cũng là một loại ngọc thạch, nhưng bởi vì màu sắc, hoa văn đều có giá trị thưởng thức phi thường cao, hiện nay mới được xem là một loại vật liệu đá có giá trị kinh tế để tiến hành khai phá.

    Xem xong những tư liệu này, Hác Mãnh trong lòng mừng như điên, hận không thể ngay lập tức bay tới tỉnh Đông Xuyên, huyện Thanh Long. Nếu đúng như trong tài liệu nói thì 'Thanh Long Ngọc' ở huyện Thanh Long nơi nào cũng có, nếu như thế thì Hác mãnh phát tài to rồi.

    Nhưng trước khi rời khỏi Thạch Thành đi huyện Thanh Long thì có mấy chuyện cần phải thông báo chút.

    "Ngọc Vân tỷ, tỷ đã dậy chưa?" Hác Mãnh cầm điện thoại gọi cho Tiếu Ngọc Vân.

    Tiếu Ngọc Vân còn chưa dậy, đang nằm trên giường, bữa sáng cũng chưa ăn, hôm qua sau khi trở về, nàng nghĩ mãi không biết quan hệ của mình và Hác mãnh là như thế nào, hơn nữa còn không biết phải nói làm sao với người nhà chuyện nàng từ chức ở công ty không làm nữa, vì thế vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích.

    "Còn chưa đâu." Tiếu Ngọc Vân hừ một tiếng.

    Hác Mãnh cười nói: "Mặt trời đã lên đỉnh đầu rồi, mau mau dậy đi thôi, đệ đã nói với tỷ chuyện mở công ty may đó, đệ đã quyết định rồi, hôm qua đệ đã tới khu quy hoạch Thạch Thành mua mười mẫu, chuẩn bị xây nhà xưởng, việc xây xưởng đệ để cho Chu Đào tìm người làm, tỷ cũng không thể nhàn rỗi nhé, xưởng may xây xong chúng ta sẽ bắt đầu khởi công. Đăng ký công ty, tuyển công nhân đều cần tỷ lo liệu, vậy đi, trước tiên tỷ cho đệ tài khoản, đệ chuyển tiền qua cho tỷ."

    Tiếu Ngọc Vân trầm mặc rồi nhẹ giọng hỏi: "Cái gì cũng bắt tỷ làm, vậy đệ làm gì?"

    "Đệ à? Khà khà, chúng ta lúc trước cũng đã nói rồi mà, đệ chỉ là người thứ hai thôi." Dừng lại chút, Hác Mãnh nói tiếp: "Hơn nữa mấy ngày nay đệ có việc, cần phải đi tỉnh Đông Xuyên một chuyến, rất gấp, rất trọng yếu, không thể không đi."

    "Được rồi." Tiếu Ngọc Vân không hỏi thêm gì. Nếu đã đáp ứng rồi, vậy thì ... phải làm thôi. Trong lòng mơ hồ cũng có chút hưng phấn, hai người như vậy cũng đã gây dựng sự nghiệp, làm tốt thì từ nay về sau nàng cũng là ông chủ, không cần phải ăn nói khép nép hầu hạ người khác.

    Chuyển vào tài khoản của Tiếu Ngọc Vân 2 triệu tệ, nếu là người khác thì Hác mãnh còn lo lắng tiền sẽ không còn, thế nhưng đối với Tiếu Ngọc Vân thì tuyệt đối không phải lo lắng, đừng nói 2 triệu, cho dù 20 triệu thì Hác Mãnh cũng rất yên tâm.

    Giải quyết xong vấn đề bên Tiếu Ngọc Vân, Hác Mãnh lại đi một chuyến tới khoa kỹ Lam Mị.

    Nhân viên của khoa kỹ Lam Mị càng ngày càng nhiều, một tầng văn phòng đã có chút chen chúc, nhưng tạm thời cũng đủ dùng. Có Trần Vũ Tình ở công ty, mọi chuyện cũng không cần Hác Mãnh phải bận tâm.

    "Đi tỉnh Đông Xuyên có việc gì?" Trần Vũ Tình cau mày hỏi.

    Hác Mãnh đánh giá nàng, mới có mấy ngày mà khí chất nữ cường nhân của Trần Vũ Tình càng ngày càng mãnh liệt, nếu thêm một thời gian nữa thì chỉ cần đứng bên cạnh nàng không cần làm gì cũng có thể khiến cho nam nhân trong lòng sinh ra áp lực vô hình chứ? "Có chút việc riêng, lúc ta không có mặt, ngươi phụ trách công ty nhé, nếu có việc gấp thì gọi điện thoại cho ta."

    Trần Vũ Tình nhíu mày, cũng không nói thêm gì, bèn chuyển sang nói chuyện công ty :"Bên phía Lam tổng mấy ngày nữa sẽ cho tổ chức dùng thử máy, cũng là nhóm đầu tiên được đưa ra thử nghiệm, ngươi có dự định gì không?"

    "Nhanh như thế à." Hác Mãnh sờ sờ mũi, cười nói: "Lưu lại cho ta mấy bộ, ta mang tặng người ta. Còn lại, ngươi tự quyết định đi, đúng rồi, người dùng cường hào ba sao trở lên mỗi người đều biếu tặng miễn phí một bộ đi."

    Ý nghĩ của Hác Mãnh cùng Trần Vũ Tình không hẹn mà hợp, nhóm người dùng cường hào cao cấp này đều là của cải của khoa kỹ Lam Mị, mấy trăm ngàn, mấy triệu tệ mua danh hiệu cường hào còn được, lẽ nào điện thoại Lam Mị mấy ngàn tệ còn để vào mắt sao? Thế nhưng, chính mình mua cùng với khoa kỹ Lam Mị biếu tặng tuyệt đối là hai loại cảm giác khác nhau.

    Ai không hy vọng mình được người khác coi trọng chứ.

    Người ta dựa vào cái gì mà tiêu phí mấy trăm ngàn, mấy triệu để mua sản phẩm của ngươi.

    "Ừm!" Trần Vũ Tình gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, người dùng cường hào ba sao biếu tặng một bộ điện thoại Lam mị, ta để nhân viên công ty tự mình giao hàng tới tận nơi, lấy đó làm thành ý, người dùng cường hào bốn sao biếu tặng một bộ điện thoại Lam Mị cùng một bộ đồ hồ Phong Bạo, do ta cùng quản lý Lưu tự mình đưa tới."

    "Được, chuyện này ngươi quyết định như thế là tốt rồi." Hác mãnh cười nói: "Còn lại, có thể ưu tiên cho nhân viên công ty dùng một chút, nếu còn dư thì có thể tổ chức một cái hoạt động nhận thưởng trên mạng."

    Trần Vũ Tình suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thực, việc kiến tạo trung tâm nghiên cứu phát mình cùng đầu tư xây dựng xưởng sản xuất cũng nên đưa lên hàng đầu."

    "Chuyện đầu tư công xưởng, để Lam tổng phụ trách, còn trung tâm nghiên cứu phát minh thì ngươi phụ trách." Hác mãnh sau khi suy tính, nói.

    Trần Vũ Tình bình tĩnh nói: "Tại sao không để cho Lam tổng phụ trách cả? Ta cảm thấy đem trung tâm nghiên cứu phát minh cùng nhà xưởng đều đặt ở phía nam thì tốt hơn. Chí ít tạm thời là như thế. Ta phụ trách phần mềm, cùng với nhóm nghiên cứu khoa kỹ đúng lúc có thể phát huy tác dụng của chi nhánh Thâm Khẩu cùng chi nhánh Bắc Kinh, còn tổng bộ Thạch Thành có thể trù tính chung toàn cục, phát hiệu lệnh."

    Hác mãnh nhếch miệng cười, nói: "Phương diện này ngươi cùng Lam tổng thương lượng đi, ta không có ý kiến."

    "Đúng rồi, ta cảm thấy khoa kỹ Lam Mị nên mua lại cả tòa cao ốc Long Ảnh." Trần Vũ Tình đột nhiên đổi đề tài.

    ...



    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 29/4/15
  5. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 104: Một trong chín loại ngọc
    Dịch: think



    "Mua lại cao ốc Long Ảnh?" Hác Mãnh sửng sốt.

    Trần Vũ Tình mỉm cười nói: "Không sai, mua lại cao ốc Long Ảnh. Khoa kỹ Lam Mị hiện giờ đã không còn là công ty phổ thông nữa rồi, nó cần biểu hiện thực lực cho mọi người thấy, trụ sở công ty hiện giờ có vẻ không được hoành tráng. Quan trọng nhất chính là văn phòng có một tầng đã khá chật chội rồi."

    "Mua lại cả tòa cao ốc Long Ảnh cần bao nhiêu tiền?"

    Trần Vũ Tình cười nói: "Hiện tại nó có giá trị khoảng tầm 300 triệu."

    Ba trăm triệu? Hác Mãnh cảm thấy dùng 300 triệu mua lại một tòa nhà lớn cũng không phải là đắt, cao ốc Long Ảnh có 18 tầng, diện tích chung là mấy chục ngàn mét vuông, có một bãi đậu xe dưới tầng hầm, vả lại cách trung tâm thành phố cũng không xa, rất có tiềm lực để đầu tư. Giá trị sau này chỉ có thể tăng chứ không giảm, đầu tư cũng được, để mình sử dụng cũng được, đều là một lựa chọn tốt.

    "Công ty sở hữu cao ốc Long Ảnh có bán đấu giá không?" Hác Mãnh cười hỏi.

    Trần Vũ Tình mỉm cười nói: "Ta chuẩn bị dư thêm 50 triệu để thu mua, tin rằng ông chủ cao ốc Long Ảnh sẽ không phản đối."

    350 triệu? Giá tiền này Hác mãnh cũng có thể tiếp thu được, lúc này mới nói: "Được, ngươi xem đó mà làm là được."

    Buổi chiều, Chu Đào gọi điện thoại cho Hác Mãnh, nói: "Huynh đệ, ngươi nhìn nhầm rồi, đá Thanh Long kia căn bản là không đáng giá, mấy trăm tệ 1 tấn, khắp huyện Thanh Long đều có."

    Hác Mãnh cúp điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, lầm bầm: "Không đáng giá càng tốt."

    Hắn không sợ không đáng giá, chỉ sợ là quá đáng giá. Nếu giá quá cao thì hắn không có lợi mấy rồi.

    "Thục Phân tỷ, đệ cùng Thiết Ngưu đi tỉnh Đông Xuyên làm chút việc, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho đệ." Hác Mãnh thừa dịp Ngụy Thục Phân lên trên lầu, liền ôm nàng nhỏ giọng nói.

    Ngụy Thục Phân thân thể run rẩy, đỏ mặt nhẹ giọng ừm một tiếng, mấy ngày nay Hác Mãnh không có chạm tới nàng, trong lòng nàng còn có chút nghi ngờ, có phải hắn đã không còn hứng thú gì với mình không, hay là bên ngoài có nữ nhân khác, lúc không có việc gì làm, nàng lại suy nghĩ lung tung, nàng là loại nữ nhân thật thà, không có ý xấu nhưng không có nghĩa là ngốc nghếch.

    "Đi mấy ngày?"

    Hác Mãnh cũng không biết, đến lúc đó xem tình huống mới biết được, cười nói: "Hẳn là đi vài ngày rồi về thôi"

    "Vậy các ngươi cẩn thận một chút, bên ngoài dù sao cũng không bằng nhà mình, sinh hoạt không quen." Ngụy Thục Phân tựa trong lồng ngực hắn, nhẹ giọng căn dặn.

    Hác Mãnh gật đầu, nhìn ra phía ngoài một chút, tiểu Quả Quả đang ở dưới lầu xem ti vi, Thiết Ngưu thì đang đứng ngây ngốc trong góc tường dưới lầu, sẽ không có người lên đây. Hắn cười xấu xa chỉ vào trong bếp nói: "Chúng ta vào đó đi" Nhà bếp có cửa sổ nhìn ra ngoài, nếu cúi người xuống cũng không dễ bị người bên ngoài nhìn thấy.

    Ngụy Thục Phân mặt mày đỏ rực, có chút nhăn nhó ngại ngùng, nhưng không cưỡng được Hác Mãnh, vẫn đi theo vào trong bếp.

    ... (ND: chỗ này lược mất 3000 chữ không lão ML del mất)

    Từ trên lầu xuống, Ngụy Thục Phân trên mặt vẫn còn đỏ chót.

    "Thiết Ngưu, đi cùng ta đến tỉnh Đông Xuyên một chuyến" Hác Mãnh nói với Thiết Ngưu.

    Hai người ra ngoài bắt xe đi thẳng đến ga xe lửa Thạch Thành, bởi vì bây giờ không phải thời điểm đông khách nên vé xe rất dễ mua được. Thạch Thành cách tỉnh Đông Xuyên cũng không xa, chỉ mấy trăm km, đi 5-6 tiếng là đến nơi.

    Bởi vì cũng không đi quãng đường dài lắm nên Hác mãnh chỉ mua hai vé ngồi ghế cứng.

    Sảnh đợi trong ga xe lửa, Hác Mãnh nhìn Thiết Ngưu cười hỏi: "Ngươi không hỏi ta đi tỉnh Đông Xuyên làm gì à? Không sợ ta đem ngươi bán đi à?"

    Thiết Ngưu cười khà khà nói: "Nếu ông chủ muốn nói thì không cần ta hỏi, nếu không muốn nói thì hỏi cũng vô ích. Bán ta đi à? Không phải ta không tin bản lĩnh của ông chủ, nhưng cảm thấy khả năng đó không lớn, mà cho dù thế thật thì ông chủ cũng không bán nổi ta đâu."

    Hác Mãnh lườm một cái, mắng: "Hầu tinh, hầu tinh, ai mà cho rằng ngươi là kẻ ngu si thì hắn mới là kẻ ngu nhất đây." Dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lần này chúng ta đi tỉnh Đông Xuyên, huyện Thanh Long vì đá Thanh Long."

    "Đá Thanh Long?" Thiết Ngư hai con mắt sáng lên, cười hiền lành nói: "Ông chủ, ngươi chắc không biết, Thanh Long Ngọc cùng đá Thanh Long kỳ thực khác nhau rất lớn. Thanh Long Ngọc rất có giá trị, đá Thanh Long giá trị thấp hơn rất nhiều."

    Hác Mãnh quay đầu nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi biết Thanh Long Ngọc?"

    Thiết Ngưu gật đầu nói: "Biết, huyện Thanh Long cũng vì Thanh Long Ngọc mà có cái tên đó, thế nhưng Thanh Long Ngọc tinh phẩm cũng rất hiếm thấy, người muốn tìm thì nhiều vô cùng. Thanh Long Ngọc chính là một trong chín loại ngọc."

    Hác Mãnh cũng không biết Thanh Long Ngọc cùng đá Thanh Long có gì khác nhau, đối với hắn mà nói thì không cần biết Thanh Long Ngọc tinh phẩm hay không, chỉ cần có thể khai thác được ra loại đá Thanh Long kia thì đó chính là Thanh Long Ngọc trong mắt hắn, cũng phù hợp với yêu cầu của hắn.

    "Ngươi biết cũng nhiều đó nhỉ." Hác Mãnh cười nói.

    Thiết Ngưu khà khà hai tiếng rồi ngồi im không nói gì. Có lúc Hác Mãnh cũng buồn bực, mặt hàng này hình như biết tất cả mọi chuyện, không hề ngốc chút nào, làm gì cũng đều có thể kiếm được cơm ăn, tại sao lại chạy đến bên cạnh mình chứ? Nghĩ mãi không ra!

    Đối với suy nghĩ vô ích này, Hác Mãnh coi nghi không nghĩ nữa, người với người giao lưu với nhau cơ bản nhất là tín nhiệm, quan trọng nhất cũng là tín nhiệm, hồ đồ nhiều lúc so với cái gì cũng biết còn tốt hơn.

    Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu trang phục trên người cũng không gây chú ý lắm. Sau khi lên xe, Hác mãnh ngồi bên cạnh một người đại tỷ tuổi không lớn lắm, mang theo một đứa nhỏ. Đối diện là ba người tuổi chừng 20, 2 nam 1 nữ.

    "Ta chợp mắt một chút, bao giờ đến thì gọi ta." Hác Mãnh dựa vào ghế, nói với Thiết Ngưu một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.

    Tâm thần chìm đắm vào hệ thống Trạm Thu Mua, tra tìm tư liệu có quan hệ tới 'Thanh Long Ngọc'. Đúng như Thiết Ngưu nói, Thanh Long Ngọc cũng có phân chia tinh phẩm cùng phàm phẩm (bình thường). Thanh Long Ngọc tinh phẩm có giá trị rất cao, trong Trạm Thu Mua định giá mỗi g giá hơn 10,000 kim tệ.

    Còn loại mà Hác mãnh phát hiện ra là loại bình thường nhất, cũng chính là đá Thanh Long, kỳ thực cũng là một loại Thanh Long Ngọc, chỉ có điều thuộc về phàm phẩm. Trên thực tế giá trị không cao, nhưng trong hệ thống Trạm Thu Mua định giá 'Thu mua' cũng không tệ, dựa theo tính toán của hắn thì loại Thanh Long Ngọc phàm phẩm này ở trong Trạm Thu Mua giá trị cũng tạm được, ở địa vực khác chắc cũng là hàng khan hiếm nên Trạm Thu Mua mới trả giá cao như vậy.

    Đây có lẽ là BUG để hắn kiếm bộn kim tệ rồi.

    Bởi vậy Hác Mãnh cũng lớn mật suy đoán, nếu có loại 'Thanh Long Ngọc' giá trị không tệ này, trên thực tế giá thu mua rất là rẻ tiền, vậy thì liệu rằng có tồn tại đồ vật khác có giá trị cao hơn không đây?

    Không giới hạn là vật liệu, kim loại hay là một loại lương thực, một loại vật chất, thậm chí một ít sinh vật cũng đều có thể lắm chứ.

    Xem ra sau này cần phải chú ý thêm mới được.

    Khi Hác Mãnh đang suy nghĩ thì xung quanh có tiếng ồn ào huyên náo đánh thức hắn. Hắn nhíu mày, mở mắt ra nhìn. Cãi nhau chính là vị đại tỷ mang theo đứa nhỏ ngồi bên cạnh, cùng với ba người trẻ tuổi ngồi đối diện.

    Đứa nhỏ tuổi không lớn lắm, 4-5 tuổi, là một bé trai, đây là độ tuổi trẻ con rất hiếu động, hiện nay phần lớn gia đình đều có một đứa bé, hơn nữa khá chiều chuộng đứa nhỏ. Vừa nãy, đứa nhỏ muốn ăn đồ ăn vặt, tự mình mở đồ uống, bởi vì đồ uống là sữa chua, nên khi mở một chút chất lỏng bắn vào quần áo của nữ hài cùng với người ngồi bên cạnh, kết quả người trẻ tuổi nổi nóng đá đứa nhỏ một cước, có lẽ khí lực cũng không quá lớn, mẫu thân đứa nhỏ xót con nên đã cùng người trẻ tuổi cãi nhau.

    Chuyện vặt nhưng lại làm cho mọi người trên toa xe đều đứng lên xem náo nhiệt.


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 30/4/15
    mongcaivn thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.