Chương 964: Tiềm lực của thị trường bất động sản Nguồn: vipvandan Mời đọc Câu cuối cùng của Đường Học Khiêm cũng không quá khẳng định, ánh mắt nhìn về phía Triệu Hữu Luân. - A, Đông Đường bên phải gần hồ Kim Sơn, nam gần núi Bình sơn, từ xưa chính là nơi ẩn dật, am dừng thuyền, Thanh Mai sơn trang, thảo đường Đông Đường, đều là các nơi do lịch sử văn nhân Kim Sơn khai sáng, để lại cho Đông Đường nhiều áng thi văn... Triệu Hữu Luân giới thiệu, tuy nhiên những lời của Đường Học Khiêm khiến hắn có suy nghĩ càng sâu hơn. Mấy năm nay các nơi đều đang nhấn mạnh lấy kiến thiết kinh tế làm trung tâm, lấy tình hình như hôm nay của Giang Nam, hình như cũng phải cắn chặt lấy sợi dây này mới có thể khôi phục nguyên khí. Sau khi Từ Học Bình chủ chính, trên kiến thiết kinh tế can dự rất ít vào Lương Vĩ Pháp, tuy nhiên Đường Học Khiêm điều đến Giang Nam ý đồ rất minh xác, chính là nắm giữ kinh tế, bao gồm mấy ủy sở quan trọng tương quan với kiến thiết kinh tế trong Ủy kế hoạch phát triển của tỉnh đều thuộc Đường Học Khiêm phân quản, tuy nhiên cách nghĩ của Đường Học Khiêm cũng không phải một mặt nhấn mạnh lấy kiến thiết kinh tế làm đầu. Trương Khác muốn đến nhà Đường Học Khiêm ăn cơm tối, xem như là gia yến. Trước khi vào trong thành phố, Triệu Hữu Luân cùng với các quan viên của TP. Kim Sơn đều tự rời khỏi, Trương Khác bảo Phó Tuấn cùng các nhân viên đi theo với Chu Phục, Trương Dịch tìm nơi khác ăn cơm, còn y thì ngồi xe của Đường Học Khiêm trở lại. Lên xe, Trương Khác mới nói với Đường Học Khiêm việc có thể Đông Đường xây khu bảo tồn sinh thái, những nơi sinh thái bị tàn phá nghiêm trọng còn phải đặc biệt xây khu khôi phục sinh thái. - Nói đến cùng vẫn là tài chính eo hẹp. Đường Học Khiêm khẽ thở dài. Đường Học Khiêm không phải là không nghĩ qua việc này, chẳng qua trấn Đông Đường là trấn lớn của ngoại ô, nhân khẩu dày đặc, thiết lập khu bảo tồn, trừ tài chính đưa vào kiến thiết khu bảo tồn theo yêu cầu, phí dụng di dời nhân khẩu càng nhiều, tài chính của Chính phủ tỉnh thị hai cấp dùng cho công tác trùng kiến sau thiên tai đều trắc trở trùng trùng, lại rút ra làm khu bảo tồn, có thể sẽ bị các quan viên khác phê bình là quá xa xỉ. Trương Khác khẽ nhếch nụ cười: - Vận hành thoả đáng, tài chính vĩnh viễn không còn là vấn đề gì -- công tác của khu bảo tồn có thể giao cho Thế Kỷ Cẩm Hồ đi làm, tài chính cũng hoàn toàn có thể do Thế Kỷ Cẩm Hồ đưa vào, xây khu bảo tồn thuần túy cũng được, xây công viên wetland cũng được, đều có thể do Thế Kỷ Cẩm Hồ làm. Cho dù xây thành công viên wetland, đầu tư hồi báo cũng là rất thấp, từ góc độ thuần thương nghiệp mà nói, cháu sẽ không kiến nghị Thế Kỷ Cẩm Hồ tới làm khoản buôn bán thâm hụt tiền này, thế nhưng phương diện này lại liên quan đến khái niệm khai phát thổ địa, chỉ cần ở phía bắc khu quy hoạch bảo hộ vẽ ra một miếng đất giao cho Thế Kỷ Cẩm Hồ ngày sau phát triển bất động sản, như vậy, ngày sau tiền lời trên bất động sản của Thế Kỷ Cẩm Hồ có thể bù đắp đầu tư giai đoạn trước đối với khu bảo tồn rồi. . . Phương án này song phương đều có thể chấp nhận. Đường Học Khiêm sáng mắt: - Đây cũng là một biện pháp biến báo, hôm nào bác sẽ tìm tỉnh trưởng Lương cùng Triệu Hữu Luân thảo luận một chút, chuyện này phải có Chính phủ tỉnh thị hai cấp phối hợp. . . Khu bảo tồn chân chính xây lên, hoàn cảnh sinh thái khôi phục, trong khu vực 10km tại trung tâm thành phố Kim Sơn phía bắc khu bảo tồn, khai phát bất động sản cao cấp sẽ có giá trị cực cao. Khởi động cải cách nhà ở cũng hơn nửa năm thời gian rồi, Quốc vụ viện lại coi ngành bất động sản là sản nghiệp trụ cột quốc dân để phát triển, một số người có tầm nhìn xa có thể ý thức được bất động sản tại quốc nội sẽ có phát triển lớn, chỉ là lúc này còn rất ít người ý thức được sẽ ở trong thời gian ngắn phát triển điên cuồng đến như vậy. Trương Khác lấy lực của bản thân cũng không thể nghịch thế mà đi, nên điên cuồng tóm lại phải điên cuồng, tổng sản lượng kinh tế bay lên, tất nhiên cũng phải trải qua một quá trình tài sản tăng giá trị, trong lòng y nghĩ: Thế Kỷ Cẩm Hồ lớn mạnh phát triển, cũng không phải không có chỗ tốt nào. Tuy nói tương lai 10 năm ngành bất động sản trong nước có thể nói là bức ảnh thu nhỏ của tư bản quyền lực phát triển, cho dù Thế Kỷ Cẩm Hồ kiên trì theo chuẩn tắc thương nghiệp nên có, thông qua vận hành tư bản, vẫn sẽ có tiền đồ rất lớn. *Vận hành tư bản: đem những yếu tố kinh tế như tài sản, vốn liếng, tài nguyên, lao động... tung vào thị trường, cho chúng vận động một cách sung sức nhất để tranh thủ, giành lấy giá trị gia tăng tư bản lớn nhất, khiến xí nghiệp thu lãi. Đường Học Khiêm cùng Cố Kiến Bình dọn đến khu biệt thự ở bờ bắc hồ, họ chạy về tới đó, vợ chồng Từ Học Bình, Chu Thúc Huệ đã ở đó rồi. Trương Khác cùng Từ Học Bình nói đến việc tại Đông Đường xem chim, Từ Học Bình liên tục khen: - Đó đúng là nơi rất đẹp, tôi đã đi qua rồi. Chu Thúc Huệ oán giận: - Nửa tháng trước bác Từ cháu có buổi tối đi qua chỗ đó, còn cố ý ngừng xe hơn 10 phút, trở về nói muốn dẫn bác đi xem, bác cũng tới xem hai lần rồi, ông ấy hình như quên mất chuyện này. Cố Kiến Bình hỏi: - Đẹp như vậy thật sao? Lại nói với Chu Thúc Huệ: - Học Khiêm cùng bí thư Từ đều rất bận, để em tìm thời gian đi với chị Chu xem một chút... Nói đến việc kiến thiết khu bảo tồn cùng khai phát đất đai, Từ Học Bình hỏi: - Xây một khu bảo tồn với quy mô lớn tại Đông Đường như vậy, khoảng chừng cần bao nhiêu tài chính? - Chưa tính toán qua, phí dụng xây khu bảo tồn thấp hơn, muốn xây công viên wetland, cộng thêm đầu tư vào khách sạn, thương nghiệp, thiết bị du lịch, phí dụng sẽ đề cao gấp bội, phương án thích hợp đại khái là kết hợp hai cái lại, đầu tư tài chính hơn 1 tỷ là thiết yếu, 2-3 tỷ cũng không phải là nhiều..., Trương Khác nói. - Đưa vào nhiều tài chính như vậy, có thể bảo đảm thu hồi đầu tư không? - Từ Học Bình hỏi. - Đây cũng là ưu thế của vận hành tư bản. Khai phát đất đai cấp một là khái niệm mấy năm sau mới từ từ hưng khởi, Trương Khác giải thích phải tường tận hơn: - Bất kể là xây khu bảo tồn hay là đầu tư xây công viên wetland, hay là hai cái kết hợp lại, trải qua đầu tư mấy năm giai đoạn trước sẽ đề cao giá trị đất của khu vực chung quanh Đông Đường với mức độ rất lớn -- Kim Sơn là thành phố lớn sở hữu 3 triệu nhân khẩu, tiềm lực của thị trường bất động sản rất lớn, đầu tư nguồn vốn lớn tự nhiên có thể chờ mong có thể có được hiệu quả và lợi ích lớn. *Khai phát đất đai cấp một là chỉ xí nghiệp do Chính phủ trao quyền tiến hành thống nhất thu đất, di dời, an trí, bồi thường đối với đất đai quốc hữu của thành phố trong phạm vi khu vực nhất định, cùng tiến hành kiến thiết các công trình nguyên bộ, khiến đất đai trong khu vực đạt được điều kiện thục địa(đất đã khai hoang), lại đối với thục địa tiến hành nhượng lại hoặc chuyển nhượng.( chủ thầu xây dựng bất động sản dùng đất đai xây nhà thuộc về khai phát cấp hai)
Chương 965: Ăn cơm trước kẻng Nguồn: vipvandan Mời đọc Từ Học Bình gật đầu, lại hỏi: - Trước đây cháu không cảm thấy quá hứng thú đối với ngành bất động sản, địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ thành lập, cháu còn cố ý đẩy hết cổ phần cho Trương Tri Phi, sao lúc này lại có hứng thú rồi? - Ở trong nước, ngành bất động sản quá dễ cùng quyền thế thẩm thấu lẫn nhau, hình như cũng không khó tưởng tượng bất động sản quyền lực sẽ trở thành chủ lưu của ngành bất động sản trong tương lai, giai đoạn càng cao, cũng là hình thức phát triển bất động sản của quyền lực + tư bản -- đây cũng không phải là hình thức mà cháu muốn. Trương Khác trả lời nghi vấn của Từ Học Bình: - Tuy nhiên hiện tại cháu cũng thấy được một loại khả năng khác, chính là bất động sản của vận hành tư bản ở trong nước cũng không phải không có không gian phát triển, quyền lực bất động sản là thông qua nghiệp quan cấu kết tranh đoạt tài nguyên đất đai có giá trị, có hạn trên địa phương, mà lợi ích của vận hành tư bản chính là có thể thông qua quy mô hóa khai phát giá trị tiềm ẩn của bản thân đất đai -- theo ý cháu, tại Đông Đường xây khu bảo tồn cùng khai phát đất đai, địa ốc liên hợp tiến hành, ý nghĩa hiện thực nhất đối với Kim Sơn chính là có thể hữu hiệu hạn chế xung động thành phố phát triển xuống phía nam, như vậy cũng có thể bảo hộ tài nguyên tự nhiên chung quanh hồ Kim Sơn với mức độ lớn nhất, không bị sự phát triển vô tiết chế của thành phố tàn phá. . . Đương nhiên, bản thân của loại hình thức này cũng ẩn chứa cơ hội thương nghiệp rất lớn. Nghe đến đó, Từ Học Bình cũng rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: - Nhiều sự việc, cháu đều thấy thông suốt hơn người bình thường. Hắn lại thương lượng cùng Đường Học Khiêm: - Việc này thật sự phải suy nghĩ thực thi, hình như cũng phải lấy thành phố Kim Sơn dẫn đầu. Không quản thế nào, anh cùng tỉnh trưởng Lương trước tiên thương lượng một chút. . . Đương nhiên rồi, loại hình thức này dù có tốt, thế nhưng lợi ích của phần đất đai tăng giá trị cũng không thể để cho chủ thầu xây dựng cầm hết, phải thảo luận ra một phương án phân phối lợi ích hợp lý. Trương Khác cười khổ: - Cháu cũng là tận tâm tận lực vì sự phát triển của Giang Nam, vì Kim Sơn mà hiến kế hiến sách, không cần thiết cây cầu này còn chưa bắc tốt, bác Từ lại vội vã suy nghĩ đến việc rút thang rồi... - Loại hình thức khai phát này, bác vẫn chưa từng nghe nói qua, cũng là một loại sang tân cùng đột phá. Từ Học Bình lắc đầu cười cười: - Sang tân cùng đột phá trên thể chế, vừa phải lớn mật, cũng phải cẩn thận, mà Cẩm Hồ lúc này đã sớm nên có khí độ không đoạt lợi ích ngoài bổn phận rồi... ------------------ Vì lo lắng ngày hôm sau dậy sớm đến Đông Đường xem chim, ban đêm không ở lại nhà Đường Học Khiêm, Trương Khác bảo Phó Tuấn qua đây đón y về khách sạn nghỉ ngơi. Trời vừa tảng sáng Trương Khác liền thức dậy gọi điện thoại cho Trương Dịch, mời hắn cùng đến Đông Đường xem chim, đợi đến khi Trương Dịch cùng Tôn Đình lái xe chạy tới khách sạn cùng nhau ăn sáng xong, lái xe ra khỏi khách sạn thì chân trời mới xuất hiện màu trắng bạc. Mây nhẹ trôi, trong đất trời còn bao phủ một tầng mây mù mỏng, trong nội thành cảnh sắc vẫn còn chưa rõ ràng. Xe đến ngoại ô, thấy được trên cây cỏ cành lá đã phủ một tầng sương trắng, đã là ngày đông "cửu 2" rồi. Thời tiết xem thu tốt nhất là sau thu đông khi chim quá cảnh, tại bãi bùn, trong cỏ lau, vạn chim reo hoan khiến người lãnh hội được cảnh hài hòa người cùng tự nhiên, thiên nhân hợp nhất. Khí hậu vào mùa đông ở Kim Sơn chưa tính khắc nghiệt, loài chim vào mùa đông quanh hồ Kim Sơn cũng coi như phong phú, chủ yếu là hoàn cảnh sinh thái bị tàn phá quá nặng. Ở trên xe, nói với Trương Dịch việc muốn xây khu bảo tồn sinh thái, muốn hắn tại Kim Sơn thu thập một số tư liệu, làm một số công tác chuẩn bị, không chừng lúc nào đó phải lập tức khởi động rồi. Trương Dịch gật đầu đáp ứng, vừa cười vừa nói: - Đầu năm nay người có người cũng nhiều, người phâm tâm tư như chú thì cũng không nhiều. . . - Ài, địa phương đẹp để cho đám vương bát đản làm hỏng hết, vậy em đến chỗ nào xem chim? Trương Khác xem thường nói. - Cũng đúng, mọi người đều không muốn gánh chịu trách nhiệm, thế giới này đã sớm lộn xộn rồi... Xe vẫn chạy thẳng về hướng ngọn núi ngắm chim vào chiều tối hôm qua, chỗ đó là địa điểm xem chim tốt nhất ở trong nội thành, từ xa đã thấy trên đỉnh núi đậu mấy chiếc xe. Mây mù buổi sớm vẫn còn chưa tiêu tan. Thấy bên cạnh xe có mấy bóng người không rõ, Trương Khác nói với Trương Dịch: - Không ngờ đến xem chim cũng có thể gặp được người cùng chung chí hướng. . . Xe băng qua con đường lầy lội chạy lên đỉnh núi, nhìn rõ mấy người tới trước, Trương Khác ở trong xe phì phì hai tiếng: - Đúng là miệng thối, sao lại tự chịu sa đoạ đi cùng chung chí hướng với họ chứ? Tạ Kiếm Nam cùng Trì Tá Tú Tàng, Chu Hưng Đông, Vương Hải Túc nhìn hai chiếc xe đang chạy lên, cả đám còn đang kinh ngạc vì TP. Kim Sơn ai lại có nhã hứng sáng sớm đến vùng ngoại thành xem chim, khi nhìn thấy Trương Khác chui ra khỏi xe thì sắc mặt đều nhịn không được hơi đổi, đều thầm kêu không may. Mitsui muốn thông qua hợp tác với điện tử Hoa Hạ, Khoa Vương, đả thông con đường cho ngành điện tử Nhật Bản bán đổ bán tháo sang thị trường Trung Quốc, con đường này không chỉ giới hạn trên thị trường điện tử hiển thị, mà là toàn phương vị. Trì Tá Tú Tàng cùng Chu Hưng Đông, Tạ Kiếm Nam đi chung với nhau cũng dễ lý giải. Vương Hải Túc cũng là mượn quan hệ cá nhân đặc biệt giữa Tinh Điển cùng Cát Kiến Đức mới có cơ hội đứng chung với họ. Trương Khác nhìn sang bên đó vài lần, tuyệt không có ý muốn chào hỏi với họ, cầm kính viễn vọng, cùng Trương Dịch, Tôn Đình tìm một chỗ thích hợp khác để xem chim, cũng không để ý sáng sớm sương sớm phủ trên cây cỏ. Trương Khác không có biểu hiện gì, trong lòng những người khác cũng rất không được tự nhiên, đặc biệt là Trì Tá Tú Tàng nhịn không được sẽ đi tưởng tượng ra tình cảnh của Lý Hinh Dư kiều diễm thuần khiết mà đặc biệt quyến rũ mê hoặc ở dưới thân Trương Khác hầu hạ, rên rỉ. Vừa nghĩ như thế, khí huyết trong lòng hắn liền sôi sục cả lên. Cơn giận đó thật khó mà áp chế, quả thật không muốn ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa. Hứng thú mất hết, hắn liền vội vã ngồi xe rời khỏi, cũng không tìm chỗ khác xem chim. Nhìn xe của nhóm Trì Tá Tú Tàng đi xuống, tâm tình Trương Khác trở nên sảng khoái, y ngồi trên núi đá nhìn cảnh mặt trời mọc. Ánh bình minh rực rỡ, đàn chim cũng như được phủ thêm một vàng sáng vàng. Ngày hôm nay không phải là cuối tuần, Tôn Đình còn phải đến công ty. Trung tuần tháng chín cô được điều đến cơ sở nghiên cứu & phát triển Kim Sơn của Vườn Sồi công tác, chỉ là nhân viên tài vụ bình thường, không tự do như Trương Khác, ngồi trên đỉnh núi đến trưa cũng được. Buổi sáng Trương Dịch còn phải đến công trường, nhìn thời gian thấy cũng đến lúc rồi, hắn liền muốn đi xuống núi với Tôn Đình trước. Hắn cùng với Tôn Đình đi tới nói lời từ biệt với Trương Khác: - Anh chị đã chọn thời gian rồi, dự định tháng giêng sẽ chuẩn bị đám cưới... Nghĩ lại Trương Dịch cùng Tôn Đình ở cùng với nhau trong thời gian ba năm cũng thật không dễ dàng, ba của Trương Dịch chưa hẳn đã nghĩ thoáng. Trương Khác hơi gật đầu: - Còn hơn hai tháng nữa. Tháng giêng em chắc cũng rảnh, anh chị tổ chức ở Hải Châu, em cũng có thể trở về...Nếu anh không có thời gian, để thím lo liệu giúp cũng được. - Cũng không có việc gì anh chị phải làm hết. Trương Dịch nói: - Anh chị mua một căn hộ ở Kim Sơn, đều do Tôn Đình bố trí, mà vẫn chưa bố trí xong. Lần tới chú đi qua Kim Sơn, mời chú qua đó làm khách —— trong nhà Tôn Đình cũng giúp anh chị chuẩn bị phòng tân hôn, tháng giêng cũng trở về Hải Châu mời mấy bàn. Trương Khác cười cười, phòng tân hôn cũng không bố trí ở quê nhà, chắc hẳn đám cưới này cũng sẽ không để cho các bác nhúng tay vào. Hơn phân nửa việc này là ý của Tôn Đình, ngẫm lại cũng khó trách. Lúc trước ba Trương Dịch gần như ép hai người đến cùng. Khúc mắc này đâu thể dễ dàng giải quyết chứ? Thấy vẻ mặt Tôn Đình còn thấp thỏm, trên việc này Trương Khác tự nhiên phải ủng hộ Tôn Đình, y vỗ vỗ chân đứng lên hoạt động một chút: - Được, em biết rồi. Lúc này Trương Khác mới phát hiện bụng Tôn Đình hơi nhô ra, y cười hỏi: - Tháng giêng anh chị không phải là ba người bái đường đấy chứ? Thấy Tôn Đình đỏ mặt, Trương Dịch cười hì hì cũng không phủ nhận. Trương Khác phất tay cười, nói với Trương Dịch: - Vậy phải cẩn thận hơn, không thể để Tôn Đình mệt. Anh nói thời gian cho ba mẹ em biết đi, mẹ em có thể giúp anh chị làm chút chuyện... Y lại chỉ vào Phó Tuấn: - Thiếp cưới đừng quên cho Phó Tuấn một tấm... Sau khi Trương Dịch cùng Tôn Đình lái xe rời khỏi, Trương Khác gọi điện thoại cho mẹ y nói đến việc đám cười vào tháng giêng của Trương Dịch cùng Tôn Đình, thuận tiện nói ra cả việc Tôn Đình mang thai. Lương Cách Trân cũng rất ghét bác hai của Trương Khác, tuy nhiên đối với vãn bối lại không có khúc mắc gì, mà lúc trước Tôn Đình cũng suýt nữa bị ba Trương Dịch ép đến đường cùng, có cơ sở tâm lý cùng chung kẻ thù, còn thân thiết với Tôn Đình hơn. Cô cảm giác được việc này nếu không có mình đứng ra làm chủ, không chừng bác hai của Trương Khác đứng ra thì sẽ làm hỏng việc. Nhận được điện thoại của Trương Khác, Lương Cách Trân liền nhận hết mọi việc: - Mang thai ba tháng đầu rất khó khăn, dù có mời bảo mẫu cũng chưa hẳn có thể thân thiết. Lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho Trương Dịch, bảo nó nên đón mẹ của Tôn Đình đến Kim Sơn. Hai ngày nay mẹ sẽ về Hải Châu thương lượng với thím một chút, bên chúng ta cũng không thể không có trưởng bối đứng ra. Việc tiệc cưới ở Hải Châu thì không cần họ phải lo lắng, phòng tân hôn cũng theo tâm ý của chúng nó, dù sao thì thím con ở nhà cũng không có chuyện gì làm, cứ để thím ấy bao hết đi... Trương Khác nghe giọng nói trong điện thoại của mẹ giống như muốn hoàn toàn cô lập bác hai rồi. Việc trong họ y cũng lười hỏi đến, nói chuyện một lúc với mẹ, khi cuối cùng muốn cúp điện thoại, Lương Cách Trân lại nói thêm một câu: - Tôn Đình là phải kết hôn rồi, mang thai trước cũng không sao. Mà con cẩn thận đấy, đừng có mà bôi tro chét trấu lên mặt mẹ và dì Cố. - Khụ, khụ... Trương Khác thiếu chút nữa bị những lời của mẹ y làm nghẹn chết, giống như mình là loại người sẽ làm Đường Thanh phình bụng lên vậy. Trương Khác không dám bàn tiếp với mẹ đề tài này nữa, chỉ "dạ, vâng" hai tiếng, lại nghe mẹ giáo dục một trận nữa rồi mới cúp điện thoại. Chế độ giáo dục của trường đại học ở Hồng Kông khác biệt rất lớn với đại lục. Đường Thanh đầu tháng là có thể nghỉ xuân. Trương Khác không ngờ cô nàng này, đêm hôm qua nói chuyện qua điện thoại, nói là phải đợi cô về Kim Sơn, dậy sớm rồi tới nơi này xem chim. Cúp điện thoại, nhìn đàn chim đang đón ánh nắng phía chân trời, Trương Khác nghĩ thầm lúc này lại không có một người con gái nào bên cạnh cùng nhau thưởng thức mỹ cảnh tráng lệ này. Đúng là không còn thú vị gì. Cất ĐTDĐ, Trương Khác vẫy vẫy tay với Phó Tuấn đang ngồi ở xa xem chim: - Đi thôi, chúng ta trở về đi. Đợi khu bảo tồn xây lên, mùa thu đến đây xem chim, đó mới gọi là đồ sộ. Giống như thủy triều, cảnh hồ vào mùa thu cũng rất đẹp —— địa điểm xem chim càng tốt hơn chắc là ở ven hồ, khu vực cạnh wetland, lúc này còn chưa có đường thông qua. Sang năm sửa đường rồi, ở bên trong xây thêm mấy căn nhà, hàng năm đến xem chim thủy triều, đó mới gọi là hưởng thụ. Phó Tuấn lại không tưởng tượng ra mùa thu hồ Kim Sơn đầy rong rêu sẽ thế nào, có chút lưu luyến xuống núi. Buổi trưa cùng tỉnh trưởng Lương Vĩ Pháp còn có bí thư Thành ủy Kim Sơn Triệu Hữu Luân cùng nhau ăn cơm, nói một số đề tài về kiến thiết kinh tế Kim Sơn. Cục diện chính trị của Indonesia cũng theo một loạt cải cách chính trị của tổng thống Habibie được thực thi mà từ từ hòa hoãn xuống. Xu thế tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia cũng rõ ràng hòa hoãn xuống. Đương nhiên, hòa hoãn của cục diện chính trị chỉ là một phần của nguyên nhân, căn cứ vào đánh giá của một số tổ chức tài chính quốc tế, tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia trong thời gian hơn nửa năm vào quá khứ đã vượt quá 60 tỷ USD. Tuy nói người Hoa nắm giữ một bộ phận tài sản tương đối của Indonesia, nhưng nước có lớn cũng có lúc chảy hết. Theo khủng hoảng tài chính, khủng hoảng kinh tế Châu Á bước vào giai đoạn cuối, tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia từ từ hành quân lặng lẽ theo cũng là việc hết sức bình thường. Hơn 60 tỷ USD thoát khỏi Indonesia chủ yếu chảy về khu vực cùng các quốc gia Đông Nam Á chung quanh Indonesia, sau khi loạn bài Hoa bùng nổ, các quốc gia Âu Mỹ đã khai thông ra các thông đạo tị nạn cho người Hoa Indonesia như nước Mỹ, Anh, còn có chính là nội địa Trung Quốc, trong đó tỉnh Đông Hải tập trung nhất. Từ tháng 6 đến cuối tháng 11, chỉ ba nơi Hải Châu, Huệ Sơn, Kiến Nghiệp trực tiếp thu nạp tư bản người Hoa Indonesia vượt lên 8 tỷ USD, so sánh với tỉnh Đông Hải vào năm 97 thực tế tiến cử 5.2 tỷ USD ngoại tư, ngoại tư tăng thêm 8 tỷ USD là một số liệu khiến người khác quá đỗi kinh ngạc. Đây vẫn còn chưa tính cả vài trăm triệu USD ngoại tư mà các xí nghiệp thành viên của hệ thống Cẩm Hồ hút trực tiếp từ cảnh nội Đông Hải. Tỉnh Giang Nam, mặc dù nhét cả hai thành phố Kim Sơn cùng Tân Đình vào trong quy hoạch hợp tác kinh tế lưu vực Tiểu Giang, nhưng hồ Kim Sơn bị vỡ đê đã ảnh hưởng rât lớn đối với công tác chiêu thương dẫn tư của Kim Sơn, tuy nói đã thu hút gần 500 triệu USD vốn ngoài Hoa Indonesia, khiến công tác chiêu thương dẫn tư của TP. Kim Sơn có được tiến bộ nhất định so với dĩ vãng, nhưng còn xa mới có thể so sánh với Kiến Nghiệp, Huệ Sơn, cũng không thể so sánh với Hải Châu!!!
Chương 966: Thương nghiệp và chính trị. Nguồn: vipvandan Mời đọc Công tác mời gọi đầu tư của Kim Sơn không lý tưởng lắm, đem so với Kiến Nghiệp từng cạnh tranh với nhau thì có thể nói là rất tệ, trừ hồ Kim Sơn vỡ đê tạo ra ảnh hưởng xấu thì việc thương vụ Cẩm Hồ di chuyển tinh lực sang công tác trù bị xây cảng đảo Đông Sơn cũng là nhân tố quan trọng. Vì trực tiếp tham dự công tác xây cảng, thương vụ Cẩm Hồ cũng tăng cường lực độ hấp thu tư bản người Hoa chạy khỏi Inđô. Cho tới hạ tuần tháng 11, thương vụ Cẩm Hồ mắc nợ lên tới 1.5 tỷ USD, trong đó 300 triệu USD vốn là tiền trong quỹ đầu cơ hải ngoại, nhân lúc hỗn loạn khi tư bản người Hoa rút đi, phân tán vào tài khoản Cẩm Hồ, danh nghĩa là nợ, thực tế là vốn tự có của Cẩm Hồ, nợ thực tế là 1.2 tỷ USD. Thương vụ Cẩm Hồ trong nửa năm ngắn ngủi huy động được 1.5 tỷ USD, có thể coi là kỳ tích của Trung Quốc vào năm 1998. Nhưng so với chuyện thương vụ Cẩm Hồ muốn làm thì 1.5 tỷ USD này vẫn không đủ, đầu tư vào Hải vận Nam Dương 200 USD lấy 12% cổ phần, đầu tư vào Hoành Viễn 10 triệu USD, rồi đầu tư vào sắt thép Đông Sơn, đóng thuyền Đông Sơn, rồi khi công trình xây dựng cảng chính thức bắt đầu phải đầu tư tiền khởi động xây dựng cơ sở hạ tầng .... Cứ thế tính thì 1.5 tỷ USD còn chẳng đủ dùng cho giai đoạn tiền kỳ, nên chẳng khó hiểu vì sao Samsung vào thời kỳ đỉnh cao lại nợ tới 17 tỷ USD, cũng không khó hiểu vì sao nếu không có quốc gia hỗ trợ thì doanh nghiệp bình thường tuyệt đối không có khả năng thực hiện mô hình thương xã tổng hợp. Thấy Trương Khác mày nhíu chặt, Lương Vĩ Pháp hỏi: - Có chuyện gì mà cậu phiền lòng như thế? - Thiếu tiền ... Trương Khác than: Triệu Hữu Luân cười lớn: - Cẩm Hồ mà còn thiếu tiền à, năm nay Cẩm Hồ phải tiêu thụ được 1.5 triệu chiếc điện thoại phải không? Trương Khác chẳng nói nói cho ông ta biết một năm qua Cẩm Hồ bỏ tiền nghiên cứu hơn 1 tỷ rồi, chỉ lắc đầu: - Vẫn thiếu tiền .. Bên Kim Sơn, mặc dù tư bản người Hoa tới đây đã giảm đi, có điều tôi dự kiến tình hình kinh tế năm sau sẽ chuyển biến tốt, Quách gia của Malay, Trần gia Hà gia của Indo, cùng Thôi gia của Phillipin đều có ý nguyện đầu tư vào thực nghiệp, tôi rất vui lòng bắc cầu làm mối cho Kim Sơn. Nghe câu này của Trương Khác, Triệu Hữu Luân nhân thể nói: - Tôi có kế hoạch năm sau tổ chức tiệc rồi mời gọi đầu tư, mời Quách Tùng Duyên, Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ , Thôi Văn Diệp tới Kim Sơn xem xét thực địa một vòng, cậu thấy có được không? Rồi giọng hơi nhỏ xuống: - Bữa tiệc cũng mời một số người của Mitsui và điện tử Hoa Hạ tham gia ... Tuy nói Trì Tá Tú Tàng dẫn dắt xí nghiệp điện tử dưới cờ Mitsui hợp tác với Hoa Hạ và Khoa Vương chẳng qua là muốn mượn danh nghĩa đầu tư mở rộng đường thẩm thấu sản nghiệp điện tử Nhật Bản vào thị trường Trung Quốc. Nhưng đối với địa phương mà nói, công ty liên doanh lập ở đương địa, có tác dụng xúc tiến kinh tế địa phương rất lớn, hiện giờ ba công ty liên doanh chấn hưng khu công nghiệp điện tử Kim Sơn, nên có sức nặng rất đáng nể. Kim Sơn chẳng phải là đại bàn của Cẩm Hồ, hơn nữa Triệu Hữu Luân thân là cán bộ cao cấp quốc gia, cũng chẳng cần phụ thuộc vào Cẩm Hồ, ông ta đánh tiếng trước đã là nể mặt Cẩm Hồ lắm rồi, Chu Cẩn Du không còn uy hiếp được ông ta trên sĩ đồ, nên ông ta chẳng sợ sống lại khu công nghiệp điện tử sẽ cho Tạ gia cơ hội cắn trả. Trương Khác không muốn can thiệp vào chuyện thương nghiệp bình thường, nếu không thành quá ngang ngược: - Tôi không dám đảm bảo mấy người bí thư Triệu điểm danh sẽ đều tới Kim Sơn, nhưng tôi dám chắc bọn họ sẽ hết sức coi trọng. Thầm nghĩ đám Tạ Kiếm Nam, Trì Tá Tú Tàng hôm nay vừa vặn ngắm chim cùng một chỗ, nói không chừng do Triệu Hữu Luân nhắc bọn chúng, như vậy hai bên đã tiếp xúc với nhau rồi. Trương Khác tỏ thái độ như thế, Triệu Hữu Luân đương nhiên là cao hứng, ông ta cũng lo Trương Khác lòng dạ hẹp hòi, nhất định muốn giở trò sau lưng Khoa Vương, Hoa Hạ, với ông ta lúc này mà nói, không có nhiều lựa chọn. Lương Vĩ Pháp thì không lo, vì ngay cả ở Hải Châu thì Khoa Vương cũng sống thoải mái, ít nhất không bị chèn ép thương nghiệp, nếu không với thế lực của Cẩm Hồ ở Hải Châu, muốn làm gì thì Khoa Vương không chống đỡ nổi. Trương Khác cũng phân rất rõ chuyện thương nghiệp và chính trị, như thế có lợi cho tương lai của Cẩm Hồ, nếu Cẩm Hồ vươn tay quá dài vào chuyện chính trị, ắt sẽ làm TW sinh ra cảnh giác không cần thiết, cứ để Kim Sơn khôi phục cách cục nhìn có vẻ như bình hành là lựa chọn sáng suốt. Gặp mặt Lương Vĩ Pháp và Triệu Hữu Luân xong, ba giờ chiều Trương Khác cùng Đường Học Khiêm tới thẳng Tân Đình khảo sát việc trù kiến xây dựng cảng. ~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~ Cùng với việc NEC và Hoa Hạ đều tư vào Khoa Vương, quyền khống chế Tân Khoa Vương đã không còn nằm trong tay cha con Tạ Hán Minh nữa, nó đã không còn là xí nghiệp gia tộc, Tạ Hán Minh cũng không thể bước ra sân khấu, mà cùng Chu Cẩn Du đã bị giải trì tất cả chức vụ quay về Tân Thái, chỗ ở bị thu hồi, mỗi lần tới Kim Sơn, Tạ Kiếm Nam đều ở trong khách sạn. Cho dù Tân Khoa Vương được dây chuyền sản xuất và kỹ thuật cùng chế độ quản lý của Nhật, Tạ Kiếm Nam vẫn không dám có chút lơ là nào. Từng bước nuốt lấy khu công nghiệp điện tử làm cơ sở sản xuất, vận mệnh sau này của Khoa Vương là ở đó, nhưng thế cục của Khoa Vương ở Kim Sơn với Khoa Vương tồi tệ hết sức, phó tỉnh trưởng thưởng vụ và bí thư tỉnh ủy đều là tử địch của Khoa Vương, đứng cùng một phía với Cẩm Hồ. Còn Triệu Hữu Luân trong thời gian làm thị trưởng Kim Sơn đấu đá dữ dội với mẹ hắn, không nói ông ta, ngay tỉnh trưởng Lương Vĩ Pháp cũng có khuynh hương ngả theo Cẩm Hồ một cách rõ ràng. Thế cục của Khoa Vương ở Kim Sơn còn tệ hơn cả ở Hải Châu, ít nhất ở Hải Châu có Lưu Văn Đào không ưa gì Cẩm Hồ. Tạ Kiếm Nam không hiểu lúc này hẹn gặp Triệu Hữu Luân sẽ có câu trả lời ra sao, thầm nghĩ ít nhất Khoa Vương lúc này còn có Hoa Hạ và Mitsui chống lưng đằng sau, không tới mức bị cô lập ở Kim Sơn, nhưng hắn vẫn rất lo, vì sức ảnh hưởng của Hoa Hạ và Mitsui chủ yếu ở TW. Tạ Kiếm Nam đợi ở khách sạn tới ba giờ chiều, Chu Hưng Đông gọi điện tới nói buổi chiều Triệu Hữu Luân có thể bỏ thời gian ra gặp mặt hắn và Trì Tá Tú Tàng ở văn phòng ... Tạ Kiếm Nam không ngại bị đá qua một bên, chỉ cần Triệu Hữu Luân nhìn vào sức ảnh hưởng của Hoa Hạ và Mitsui ở trong nước là Khoa Vương có thể duy trì ở Kim Sơn, nhưng lo hai công ty kia từng bước tranh đoạt quyền khống chế Khoa Vương. ~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~ Buổi chiều rời Kim Sơn thì trời nổi gió, ngoài cửa sổ gió cuồn những chiếc lá rụng quay vòng vòng trên mặt đường, tiếng gió thét gào, không khí lạnh kéo tới, tựa hồ mở cửa xe ra là nó ập ngay vào mặt. Lần này Trương Khác cùng Đường Học Khiêm tới Tân Đình là xem tình hình chuẩn bị xây cảng. Vì đám Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ sẽ tới trạm thu phí đón tiếp, cho nên gần tới trạm thu phí, Trương Khác đổi sang chiếc xe đằng sau, để Đường Học Khiêm đi trước. Trương Khác bảo xe tới trạm thu phí chậm hơn năm phút, lúc này ở đó chỉ còn một chiếc Santana màu đen, Mông Học Khanh đang đứng ngoài uống gió, Trương Khác mở cửa xe ra nói: - Làm chú Mông phải chịu gió lạnh thêm 5 phút rồi. - Hành trình của cậu chặt chẽ không trùng với tỉnh trưởng Đường, có điều cậu tới Tân Đình, thế nào cũng phải có người chiêu đãi ... Mông Học Khanh bào chiếc xe santana đi theo họ, xoa tay lên xe. - Chú Mông lên làm trợ lý huyện trưởng rồi, cháu còn chưa chúc mừng, nhân cơ hội hôm nay mời chú một chén rượu. - Ha ha, vẫn làm mấy chuyện cũ ấy mà.
Chương 967: Tuyết rơi. Nguồn: vipvandan Mời đọc Mông Học Khánh được bổ nhiệm làm trợ lý huyện trưởng huyện Bắc Hà vào hạ tuần tháng 11. Chỉ trong vòng chưa tới hai tháng, Mông Học Khánh từ cấp phó khoa đề bạt lên làm phó thư ký trưởng huyện ủy cấp chính khoa, rồi lại lên làm trợ lý huyện trưởng cấp phó huyện, có thể nói là một kỳ tích thăng tiến trên quan trường Tân Đình. Nhìn khắp toàn quốc thì đây không là cái gì, hai quan ải thực sự trên sĩ đồ là cấp chính huyện và cấp chính sở, trong nước những nơi hơn mười vị phó huyện trưởng không phải là ít, hơn nữa trong biên chế cán bộ quốc gia chính thức, trợ lý huyện trưởng, thị trưởng thậm chí trợ lý tỉnh trưởng đều là chức vị bên lề mà thôi. Vì tiền mời gọi đầu tư, có huyện rất cực đoan, thậm chí liền một lúc bổ nhiệm hơn 10 trợ lý huyện trưởng, đây không phải là chuyện chưa xảy ra, cái chức trợ lý huyện trưởng này cũng như một món hàng chẳng đáng giá. Nhưng cái chức trợ lý huyện trưởng của Mông Học Khánh lại làm người ta hâm mộ chết thôi. Phân chia huyện Bắc Hà ra lập khu kinh tế của cảng Đông Sơn cấp phó thị chỉ còn đợi công văn của Quốc vụ viện, cách cục quyền lực địa phương cơ bản được hình thành, chính phủ thành ủy Tân Đình lập một tiểu tổ lãnh đạo, Đậu Duy Đào đương nhiên không nhường ai làm tổ trưởng tiểu tổ, Đào Thư Nghệ sẽ làm bí thư ban quản lý khu cửa cảng, Điền Mưu Đông làm chủ nhiệm ban quản lý khu cửa cảng. Phó chức khu cảng không chỉ là tiêu điểm tranh đoạt ở Tân Đình, thậm chí một số người trên tỉnh cũng tìm đủ mọi cách chen chân vào. Mông Học Khánh lúc này trừ là trợ lý huyện trưởng còn kiêm phó chủ nhiệm văn phòng tiểu tổ lãnh đạo trù bị xây dựng cảng, đương nhiên thành trợ lý chủ nhiệm ban quản lý cảng. Có thể nói trong mấy tháng ngắn ngủi Mông Học Khanh leo lên chức người khác nỗ lực nửa đời không với tới, đúng là làm ối kẻ hâm mộ ghen tức. Công tác trù bị của công ty hữu hạn lập cảng Đông Sơn cũng chính thức triển khai, công tác cụ thể do Hải vận Nam Dương và tập đoàn cửa cảng Singapore liên hợp gánh vác. Là lãnh đạo chủ quản phụ trách phối hợp công trình xây cảng, Đường Học Khiêm sau khi tới Tân Đình liền triệu tập nhân viên liên quan tới thành phố mở cuộc họp. Trương Khác lần này tới Tân Đình càng quan tâm tới tình hình chỉnh hợp nhà máy đóng tàu, nhà máy sắt thép Đông Sơn, trong bộ khung hợp tác sắt thép liên hợp Đông Hải, thương vụ Cẩm Hồ chỉ nắm 20%, lúc này nếu chỉnh hợp thích đáng, tương lai dù nắm lượng nhỏ cổ phần cũng có sức ảnh hưởng tương đối với sắt thép liên hợp, nếu không khống chế hoàn toàn được quá trình chỉnh hợp này, tiếng nói sau này của thương vụ Cẩm Hồ càng yếu. Trương Khác ở Tân Đình gần bốn ngày, kịp tới Hải Châu trong đợt tuyết đầu tiên. Đứng trên phà, nhìn tuyết bay lất phất, thấy thấp thoáng bóng dáng Tượng Sơn đen xì xì, chỉ vài ngày nữa thôi là sang năm 99 rồi. Thấy bến phà đã ở phía trước rồi, Trương Khác đang định ngồi vào xe thì di động trong túi rung lên, cầm ra xem thì đấy số của Hứa Tư, lúc này tên bến phà không có chiếc phà nào đỗ, bến phà trống không chỉ có một bóng hình tha thướt. - Bảo chị đừng tới đón mà. Trương Khác nhận điện thoại trách: - Trời lạnh thế này. - Buổi chiều ở trong văn phòng, ngẩng đầu lên không biết tuyết rơi từ bao giờ, thế là muốn ra ngoài đi dạo ... Giọng Hứa Tư nhẹ như bông tuyết rơi trên người vậy. Xuống phà, Trương Khảng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tư đứng trên cao, cười ấm áp. Hứa Tư mặc áo khoác đen, khăn quàng đỏ, dung mạo diễm lệ cứ như tinh linh trong tuyết. Bảo Phó Tuấn lái xe đi trước, Trương Khác cùng Hứa Tư nắm tay nhau tới bãi đỗ lấy xe, không vội về thành phố, tới công viên Tượng Sơn chốn kỷ niệm của hai người, đỡ xe trên đỉnh núi, nép mình bên nhau nhìn tuyết rơi đem trời đất biến thành một màu. Trời tối, Trương Khác đang định cùng Hứa Tư tìm chỗ ăn cơm không ngờ mẹ y gọi điện thoại tới. - Con ở đâu đấy hả? Phó Tuấn đem hành lý của con về lâu rồi, con không về nhà ăn cơm à? - Hả, sao mẹ về Hải Châu hôm nay? Trương Khác biết mẹ sẽ về Hải Châu một chuyến vì hôn lễ của Trương Dịch và Tôn Đình, không ngờ lại đúng vào ngày hôm nay, mấy ngày qua không liên lạc với mẹ nên không biết, ba hoa trả lời cho qua. Đột nhiên giọng của Chỉ Đồng trong điện thoại truyền ra: - Trương Khác, Trương Khác, lại chết ở đâu rồi đấy hả? Cái kiểu nói này là hoàn toàn học từ mẹ y. Hứa Tứ nhoẻn miệng cười, chắc giờ này Tạ Vãn Tình cũng ở nhà Trương Khác, đưa tay ra ôm vai y, ghé vào bên tai còn lại của Trương Khác nói nhỏ: - Cậu về đi, hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, vốn định mời cậu tới nhà ăn cơm. Trương Khác trìu mến vuốt ve gò má của Hứa Tư, cười xin lỗi, nói với mẹ thêm vài câu rồi cúp điện thoại: - Vậy thì đêm nay chọn chỗ nào đó cùng ăn khuya nhé? Trương Khác đưa Hứa Tư về nhà trước rồi lái xe Hứa Tư về Tân Cẩm Viên. Chỉ Đồng nghe thấy tiếng xe chạy ra, nhìn Trương Khác từ xe Hứa Tư bước xuống, bộ dạng vỡ lẽ, mắt tròn xoe nhìn Trương Khác, miệng há rất to, nhưng giọng rất nhỏ: - Anh lại đi chơi với dì Hứa rồi ... Trương Khác sợ đứng tim vội giơ tay lên môi bảo Chị Đồng đừng nói. - Sao lại đổi xe rồi? Lương Cách Trân thấy xe con trai khác với cái lần trước, mày nhíu lại, bà lo Trương Khác quá phô trương lãnh phí. Thấy Tạ Vãn Tình theo sau mỉm cười, biết cô nhìn ra mình vừa gặp mặt Hứa Tư, Trương Khác giang tay ra, không trả lời câu hỏi của mẹ. Thím y đưa em họ Trương Mân tới ăn cơm, tiểu nha đầu khóc nhè trước kia đã thành cô thiếu nữ mười bảy tuổi yểu điệu rồi. Ăn cơm xong bàn bạc an bài hôn lễ của Trương Dịch và Tôn Đình, Lương Cách Trân và thím Trương Khác đều muốn làm đúng theo phong tục truyền thống, còn bên Trương gia, mời ai cũng phải thảo luận kỹ càng, Trương Khác nhàm chán vẫn phải cố ngồi nghe, còn Trương Mân kéo Chỉ Đồng sang nhà Tạ Vãn Tình chơi rồi. Trương Khác sắp ngủ gật thì tiếng chuông cửa vang lên, đi tới xem màn hình hệ thống cửa, nhưng không nhìn thấy ai cả, qua sự kiện bị Đường Trung uy hiếp lần trước, Trương Khác rất cảnh giác với loại chuyện này, vừa định thông báo cho đám Phó Tuấn thì thấy bác hắn Trương Tri Phi và vợ lấm la lấm lét xuất hiện ở màn hình như ăn trộm. Hiển nhiên cái mũi thính như chó của Trương Tri Vi ngửi thấy mùi mình và mẹ về Hải Châu, Trương Khác nhìn màn hình một lúc, y bảo Phó Tuân và nhà đoàn tụ với vợ con rồi, có điều vệ sĩ và nhân viên công tác chiếu cố sinh hoạt của y đều ở biệt thự bên cạnh, mấy giây sau liền có người đi ra tra hỏi Trương Tri Vi. - Ai tới vậy? Lương Cách Trân thấy con trai nhìn màn hình một lúc mà không mở cửa, hỏi: - Bác cả ... Trương Khác lúc này mới ấn nút mở cửa rồi quay lại ghế sô pha. Một lúc sau Trương Tri Vi đứng ngoài cửa do dự nhìn vào bên trong, không dám bước vào, Trương Khác liếc nhìn ông ta một cái chẳng nói gì. Bị đứa cháu này liếc một cái, Trương Tri Vi càng sợ, nửa đời người học bản lĩnh nhìn mặt đoán ý lúc này chẳng có chút tác dụng gì, hơn nữa đằng sau lưng còn có mấy người mặc véc đen kính đen như xã hội đen nhìn chằm chằm, cứ như chỉ cần có chút hành động bất thường là tóm cổ mình lôi ra, càng làm ông ta thêm thiếu tự nhiên. Có trách cũng chỉ trách lão nhị sinh ra thằng con quái vật, lật tay làm mây úp tay làm mưa, cho dù mấy năm qua chẳng ai đem chuyện của Cẩm Hồ kể cho ông ta chuyện của Cẩm Hồ, nhưng Trương Tri Vi đâu có mù, chỉ từ lời nói, hành vi nhỏ nhặt của người bên cạnh là có thể nhìn ra được quyền thế và địa vị khó nói diễn ta nổi của Trương gia ở Hải Châu.
Chương 968: Tính toán trước. Nguồn: vipvandan Mời đọc Lương Cách Trân dù sao vẫn phải giữ thể diện cho Trương gia, không làm Trương Tri Vi quá mất mặt, song cũng không định đứng dậy chào hỏi: - Sao anh lại tới đây? Trương Tri Vi lúc này mới dám nhích chân bước về phía phòng khách, nói không ra đầu ra đũa: - Cô (bà nội Trương Khác) vốn cũng muốn tới, trời đổ tuyết, bị gió lạnh không tốt ... Nghe người ta nói, còn tưởng Lão Nhị cũng về, hóa ra chỉ có em và Tiểu Khác, các em là thím của Trương Dịch, hôn lễ của nó, anh nghe ý các em ... - Chuyện này nhà cháu xen vào làm gì, có chuyện gì cần thương lượng, bác đi tìm nhà chị Tôn Đình ấy ... Trương Khác thình lình xen vào một câu, chẳng thèm để ý tới ông bác, bảo mẹ: - Con có việc đi một chút, đêm không cần để cửa cho con đâu. Cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, thiếu chút nữa va phải Tạ Vãn Tình. Tạ Vãn Tình thò đầu nhìn bên trong, kéo Trương Khác đi xuống thèm, hạ giọng hờn mát: - Vờ giận để giở trò kim thiền thoát xác chứ gì? Chút tâm tư nhỏ ấy của y tất nhiên chẳng dấu được cô gái gối kề tay ấp, Trương Khác quay đầu lại nhìn bác cả còn đang sợ chết khiếp, cười ngượng nói: - Em đã nói mời chị Hứa Tư và chị đi ăn khuya ... Hay là ba người chúng ta đêm nay lại ngủ ở căn nhà trong ngõ Đan Tỉnh? - Cút đi, đừng lôi chị vào, không quấy rầy em phong lưu khoái hoạt nữa ... Tạ Vãn Tình hơi đỏ mặt, nhớ lại chuyện ba người làm hôm đó cảm thấy rất hoang đường, hoang đường một lần chưa đủ sao? Mắng Trương Khác một tiếng, không ngăn y đi gặp Hứa Tư nữa. Trương Khác vẫy tay bảo vệ sĩ đứng hai bên bậc thềm về nghỉ ngơi, y vào trong xe lái ra khỏi sân, nhưng không đi ngay mà hạ cửa sổ xuống, vẫy tay gọi Tạ Vãn Tình. Tuyết vẫn đang rơi, trong sân đã phủ một lớp mong mỏng trắng muốt rồi, Tạ Vãn Tình không hiểu Trương khác còn có chuyện gì nữa, đi vào thấy y mở cửa xe ra, không nghĩ gì bước vào, không ngờ Trương Khác đưa tay ôm mặt muốn hôn mình, Tạ Vãn Tình kinh hãi vội vàng né tránh, nhưng tránh không thoát bị y hôn một cái, tim đập loạn xạ hốt hoảng nhìn quanh, mắng: - Muốn chết à, người khác nhìn thấy thì sao? Đi hại con bé lẳng lơ Hứa Tư ấy, đừng đụng vào chị. Trương Khác cười ha hả, để Tạ Vãn Tình xuống xe, vẫy tay tạm biệt rồi lái về phía nhà Hứa Tư. Khu thành phố mới Cẩm Hồ đang vào thời kỳ xây dựng khẩn trương, Hứa Tư đa phần thời gian ở Hải Châu, nhưng cơ hội Trương Khác về Hải Châu rất ít, mà y về là gây ra động tĩnh rất lớn, nếu chỉ về vụng trộm bảo Hứa Tư đi gặp mình thì quá ủy khuất cho cô. Tuyết cứ rơi mãi, đèn xe chiều tới nơi đó bao phủ lớp tuyết trắng, tuyết bay múa trên không trung như con bướm đêm, Trương Khác đón Hứa Tư đi mua đồ ăn rồi tới thẳng căn nhà ở ngõ Đan Tỉnh, ôm nhau nằm trong phòng ngủ tầng hai, ngắn nhìn tuyết rơi xuống ban công. - Cậu kiếm cớ gì chuồn đi vậy? Hứa Tư cố ý không bật điều hòa, hai người ôm nhau trong chăn, cảm giác giống ngồi ngắm tuyết bên bếp lò, cô không ngờ Trương Khác có thể thoát thân sớm như vậy. Trương Khác kể cho cô nghe chuyện Trương Dịch sắp kết hôn với Tôn Đình, ôm cơ thể mềm mại tỏa u hương mê hoặc vào trong lòng, thì thầm bên tai cô: - Ở điểm này em kém Trương Dịch quá xa. Hứa Tư ngẩng đầu lên nhìn Trương Khác, đưa tay đặt lên môi y, không cho y nói tiếp nữa rồi vuốt ve má y, yêu thương nói: - Râu mọc dài ra rồi này, tiếc là không có dao cạo râu, nếu không tôi cạo giúp cậu, hôm nay mẹ tôi cạo râu cho mẹ tôi, tôi cũng muốn luyện tập trên mặt cậu một chút. Trương Khác lấy cằm cọ vào má Hứa Tư: - Lần này cùng em đi Bắc Kinh nhé, Bắc Kinh cũng đang có tuyết rơi đấy, Bắc Kinh không có tuyết thì xám xịt xấu xí, có tuyết rơi đẹp hơn được một chút. Hứa Tư có hơi ngại xuất hiện cùng Trương Khác xuất hiện ở trường công khai, như thế quá mạo hiểm, khả năng sẽ làm rối loạn cuộc sống yên bình, trải qua nhiều việc, Hứa Tư suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chỉ có cuộc sống thế này mới hợp với tính cách của mình, có sự nghiệp mình thích làm, có người mình yêu, có thể thường xuyên sống cùng người nhà, nhìn cuộc sống của họ ổn định là cô cảm thấy được rồi, cô không muốn có chút gợn sóng nào trong cuộc sống nữa, nhưng thấy ánh mắt tha thiết chờ đợi của Trương Khác, đành nói: - Thôi đi, tôi không muốn ở Bắc Kinh phải tiễn cậu đi hẹn hò với nha đầu Đường Thanh. - À... Trương Khác lập tức nhụt chí không kiên trì muốn cô đi với mình nữa, lại nói tới chuyện ngắm chim ở hồ Kim Sơn, muốn lập khu bảo hộ sinh thái Đông Đường, phải chọn một khu vực thích hợp dung hòa kiến trúc với hoàn cảnh tự nhiên cũng rất quan trọng, Trương Khác muốn Hứa Tư đi cùng xem phải quy hoạch thế nào. - Vậy đợi năm sau đi, cậu dẫn tôi tới xem chim, không biết hàng cảnh đàn vỗ cảnh chim có thực sự tráng lệ như cậu nghĩ không ... Gần mười giờ Trương Khác nhận được điện thoại của mẹ, nói là bà nội y mới gọi điện thoái tới, không cho phòng tân hôn của Trương Dịch và Tôn Đình bố trí ở Trương gia, mà bố trí bên nhà gái, thế có khác gì đi ở rể, sao chấp nhận được? Trương Khác chẳng biết phải bình luận đầu óc người già ra làm sao nữa, cũng chỉ có người thế hệ trước là cố chấp mấy chuyện như thế này, không thể cãi nhau với bà nội y được, nếu không làm theo ý bà nội, có thể thế nào bà nội cũng bất chấp trời đông giá lạnh từ Đông Xã lên thành phố, quá nửa có bác cả y xúi bẩy gì đó đằng sau. Trương Khác nói với mẹ: - Cho dù tổ chức hôn lễ ở quê thì cũng chỉ ở lại có hai đêm, tranh cái danh phận này chẳng để làm gì, bà nội hăng hái xen vào làm gì chứ? Rồi thở dài: - Hay là mẹ hỏi ý chị Tôn Đình xem? Thế nào cũng phải bắt bác cả tới Tôn gia tạ tội, xem chuyện hay ho trước kia bác ấy làm. Tôn Đình tính cách mềm yếu, không đòi hỏi gì cả, Lương Cách Trân làm chủ thay cô thì muốn vợ chồng Trương Tri Phi phải giúp Trương Dịch tới Tôn gia cầu hôn. Trương Khác không muốn hỏi tới chuyện vụn vặt trong nhà này, trừ Trương Dịch và Tôn Đình kết hôn ra, Vương Văn Giang và Vương Thái Linh hai ngày nữa cũng đính hôn ở Bắc Kinh, gia trưởng bên này không hề có ý bày tiệc linh đình mời khách khứa gì, Trương Khác chỉ thuận tiện tới Bắc Kinh, ăn chực một bữa cơm. Trương Khác tới Bắc Kinh chủ yếu là là quan tâm tới chuyện Côn Đằng Online lên sàn chứng khoán NASDAQ . Làn sóng internet bắt đầu cuộn trào mãnh liệt, mặc dù nói sự quật khởi của Côn Đằng online có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên, nhưng vẫn cuốn theo quỹ tích lịch sử của sản nghiệp đã định sẵn. Phát triển của sản nghiệp có quy luật vận động của riêng nó, sau mùa xuân năm 2000, bong bóng internet tan vỡ cũng không phải là chuyện khó tưởng tượng. Bong bóng vỡ hay không Trương Khác thực sự không quan tâm mới, có điều làn sóng cuồng nhiệt nó tạo ra trước đó để lại trong lòng người ta ấn tượng sâu sắc. Sau khi lên thị trường chứng khoán, cơ cấu đầu tư có thể cấm cổ đông, quỹ đầu tư mạo hiểm bán cổ phiếu trong vòng sáu tháng, muốn nắm được cơ hội này Côn Đằng Online online lên thị trường chứng khoán không nên an bài vào thời gian cuồng nhiệt nhất, mà ít nhất đẩy lên sớm sáu tháng, cũng chính là trước mùa thu năm sau mới có thể kịp bữa tiệc đầu tư này. Đương nhiên Côn Đằng online muốn lên sàn giao dịch Nasdaq thì phải chơi theo quy tắc nước Mỹ, phải để cơ cấu tài chính có tiếng nói ở thị trường chứng khoán mỹ được hưởng lợi từ Côn Đằng Online. Từ 30 triệu đồng phát triển ban đầu mà Cẩm Hồ cùng Vườn Sồi cung cấp ra, Côn Đằng Online còn có hai lần huy động vốn đầu tư mạo hiểm lớn, nhưng Cẩm Hồ vẫn năm tới 64% cổ phần. Với kết cấu cổ phần này muốn lên sàn giao dịch Nasdaq là không thể, nên cần có lần huy động vốn thư ba, đưa thêm nhiều nhà đầu tư mạo hiểm vào, đồng thời làm loãn bớt ít cổ phần của Cẩm Hồ, đây là chuyện phải chấp nhận, chẳng có chuyện tốt nào được tham quá nhiều.