Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 053: What’s your name? Mời đọc Thái Quốc Đào lên sân thượng, nhận ra Tô Xán, lúc này lòng ông ta loạn rồi, nói không suy nghĩ: - Tô Xán, lại là em nữa à, thế này là sao? Con gái nhà người ta sao đang yên đang lành lại muốn nhảy lầu, có phải em làm chuyện gì không phải với người ta hay không hả, em lập tức xin lỗi đi, để bạn ấy vào đã rồi dần dần nói chuyện. Mấy giáo viên không rõ tình huống cụ thể, cũng nhìn Tô Xán hoài nghi, chẳng lẽ là thất tình hay bội bạc gì đó, bọn học sinh bây giờ yêu sớm, dám lắm. - Hiệu trưởng Thái, thầy còn nói thế em cùng bạn ấy nhảy xuống bây giờ. ****, mẹ nó chứ, Tô Xán chỉ muốn chửi um lên, tự nhiên xui xẻo cuốn vào chuyện này giờ lại còn bị nghi oan, chẳng may cô gái kia mà nhảy xuống thì mình có trăm miệng cũng không cãi được, Tô Xán tức điên luôn: Trong không khí căng thẳng tới cực điểm này, lời nói đầy oan ức của Tô Xán không ngờ làm Lệ Oánh phì cười, thậm chí đám Tôn Mạn cũng bật cười, họ vốn đang khóc, giờ lại cười, rất khó coi. Đội trưởng cứu hộ bực mình, lão hiệu trưởng ngu xuẩn này còn gây thêm chuyện, may mà cậu học sinh kia đối đáp cũng nhanh trí, không thì phiền hà to. Thái Quốc Đào nhận ra sai lầm, vội vàng ngậm miệng không nói nữa. Đội cứu hộ phía dưới đi lên, báo cho đội trưởng bố trí thiết bị phía dưới đón người, có điều cần trì hoãn 4-5 phút nữa, viên đội trưởng chỉ chỉ đồng hồ rồi xòe 5 ngón tay với Tô Xán. Tô Xán nhân lúc Lệ Oanh cười thừa cơ đi tới vài bước nữa, Lệ Oánh lập tức cảnh giác: - Cậu muốn làm cái gì? Nói rồi nhích ra rìa nửa bước. Thái Quốc Đào tim muốn vọt khỏi lòng ngực, áp nhỏ giọng, tay đẩy đẩy về phía trước, vẻ mặt bà già kể chuyện cổ tích: - Tô Xán, trông vào em đó, nhất định phải ổn định được bạn ấy. ĐM, ông nghĩ tôi đang làm cái gì, đi giết người à? Chủ nhiệm lớp Lệ Oánh toát hồ hôi hột, cũng nói: - Tô Xán, đừng vội, đừng hoảng, thong thả thôi, nghe ý kiến chuyên gia. - Chuyên gia cái *** ấy. Tô Xán rốt cuộc không nhịn nổi chửi um lên, nhân lúc mọi người kinh ngạc đi tới khom lưng nhặt sách của Lệ Oánh lên: - Vì cái này mà muốn nhảy lầu à? Nhặt sách lên, nhìn hình cái tháp đồng hồ Big Bang ở *** Don in ở bìa, đó là sách tiếng Anh năm thứ 2, Tô Xán thuận tay lật xem mấy trang, bên trong ghi chú chi chít, phiên âm từ đơn, ngữ pháp, một cuốn sách tiếng Anh rất bình thường, chữ viết rất đẹp, gọn gàng nhỏ nhắn, lật xem tới chương ( Ant and Anchitectune), Tô Xán còn có chút thất thần, tựa như nhìn thấy cuộc đời của mình ở thời gian khác qua cuốn sách đó. "Rất, rất nhiều năm trước rồi." Ít nhất với Tô Xán mà nói là như thế. - Bọn họ cho rằng cậu có thể thuyết thục được tôi hay sao? Lệ Oánh cười lạnh, quay đầu nhìn xuống dưới: - Sao người nào cũng tự đại như thế. Tô Xán lắc đầu: - Không, bạn là cô gái thông minh, người khác khó mà thuyết phục được, tôi cũng chẳng ngoại lệ, tôi thậm chí còn nghĩ tới hậu quả khi bạn nhảy xuống, có lẽ tôi sẽ mất ngủ, bị ám ảnh in sâu trong lòng, có lẽ còn tự trách bản thân, day dứt, nhiều năm sau cũng không xóa đi được ký ức này. Thấy Tô Xán thản nhiên thừa nhận mình không có khả năng, làm những người gửi gắm hi vọng vào y cảm giác rơi xuống hầm băng. Thái Quốc Đáo chân nhũn ra, nếu không có Vương Quý Văn đỡ lấy thì sợ là ngồi bệt xuống đất rồi, đây là sự kiện có lẽ mang tính hủy diệt với Nhị Thập Thất Trung trong nước, dấu chấm hết chỗ nỗ lực, tâm huyết cả đời của ông ta. - Không phải lỗi của bạn, mỗi ngày có bao nhiêu người chết như vậy, chẳng phải người còn lại vẫn sống rất tốt đấy sao, đừng tự trách bản thân. Lệ Oánh đưa một chân ra: - Chỉ cần bước tới một cái là xong, một giây thôi, rồi chẳng cảm thấy gì nữa. Ai rồi cũng chết, chết sớm một chút cũng vậy, đúng không? Get busy living,on get busy dying. Cái chết là một phần của cuộc sống, nên hãy nghĩ thoáng một chút. ****! Tô Xán thiếu chút nữa chửi ra tiếng, một người sắp tự tử lại khuyên mình phải nhìn thoáng với cái chết, cứ như cả thế giới là bị bịt mắt, mỗi cô gái này nhìn thấu vậy. Nhìn thấy dòng chữ trước mắt, Tô Xán lòng máy động, cải biên nội dung bài , 《makeing a difference》trong sách đọc: - Imagine this :you are thirty,you are old and go on life,keep getting mannied ( Thử nghĩ xem, tới một ngày bạn 30 tuổi, vì cuộc sống bôn ba chuẩn bị kết hôn.) but one day,your doctor tell you that you have an incurable disease and may not have 12 month to live. how would you feel? ( Nhưng có một ngày bác sĩ nói với bạn, bạn bị mắc bệnh nan y chỉ còn sống được 12 tháng, bạn sẽ nghĩ gì?) Quả nhiên Lệ Oánh nghe hiểu tiếng Anh ngẩn ra, không ngờ Tô Xán lấy tiếng Anh nói chuyện với mình. - Tới khi đó bạn liệu có hối hận vì chuyện bạn chưa làm? Hoặc hối hận vì mình chưa để lại ở thế giới này một điều gì. Đúng vậy, như bạn nói, chúng ta sống trên thế giới này hoặc vội vàng sống, vội vàng chết. Nhưng vì sao lại có nhiều người như thế nỗ lực công tác, vất vả sinh hoạt để rồi vì một ngày chết đi? Không phải thế, chúng ta muốn để lại hoặc ít hoặc nhiều dấu ấn của mình trên đời, chứng minh giá trị của mình, đó là chuyện khát vọng nhất trong lòng mỗi người, có thể giải thích đó là mộng tưởng. Mọi người yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thổi qua sân thượng, không biết bồ công anh ở đâu bay tới, lượn lờ giữa hai người. Tô Xán nhân lúc nói mấy câu Trung Anh văn hỗn tạp thu hút sự chú ý của cô gái, thành công đi tới hai mét, khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn năm mét. - Cậu cho rằng nói những cái này thì mình là thánh nhân chắc, bạn có thể đảm bảo bản thân sống có giá trị sao? Lệ Oánh hừ một tiếng, khóe mắt có nước trào ra. - Bạn vẫn chưa hiểu, có người mạng sống chỉ vẻn vẹn có vài tháng, nhưng lại dốc sức vì được sống, còn bạn ít nhất có tuổi thọ nửa thế kỷ nữa lại muốn chết. Chẳng lẽ bạn không muốn xem mười năm sau, hai mươi năm sau, bạn bè mình sẽ sáng tạo cuộc sống thế nào à? Tô Xán tự tin bắt mạch được cô gái này rồi, vỗ ngực nói: - Hoặc là tận mắt nhìn thấy giá trị mà tôi thực hiện được, ngưỡng mộ cuộc đời của tôi. - Khẩu khí lớn lắm, dựa vào cái gì mà cậu cho rằng tôi sẽ ngưỡng mộ cậu, mọi người đều do cha sinh mẹ đẻ, cùng trường học, huống hồ Châu Tinh Trì, đừng nghĩ tôi không biết cậu, thành tích của cậu còn kém tôi đó. Lệ Oánh nghiến răng nói: - Thứ cậu nói cũng quá trừu tượng, tôi không hiểu. - Thực ra bạn hiểu. Tô Xán cười, búng cuốn sách tiếng Anh: - Hiện giờ tiếng Anh chú trọng giảng giải nhân sinh, giảng giải News Media, giảng Architecture, giảng du lịch và thi ca. Bạn còn nhớt tiết đầu tiên sơ trung, Lesson One giảng cái gì không? - Có một chàng trai tên Lý Lôi, có một cô gái tên Hàn Mai Mai, còn có Lucy, Jim Green. Chuyện tình cảm nhỏ quanh bọn họ. - Nói lung tung, làm gì có. Ai nhớ được thời bài học đầu từ thời sơ trung là cái gì, nhưng tuyệt đối không có khả năng miêu tả chuyện tình cảm. - Đương nhiên là có rồi, mười năm sau, mọi n ười tốt nghiệp đại học, đi làm, kết hôn, bạn sẽ không sống vì mình nữa, mà là vì người thân vì con cái. Cuộc sống vội vàng trôi đi, tới lúc đó bạn sẽ phát hiện, thời gian ở trên lớp đọc "Hello, my name is Ly Loi, what's your name?", đó chính là sự ái muội non nớt đầu tiên của chúng ta... Lệ Oánh ngớ ra, đúng rồi bài học tiếng Anh đầu tiên là giới thiệu tên mình, khi đó không ít con trai lấy cớ tập nói tiếng Anh, ngây ngô hỏi mình "what's your name".. Trần Linh San Mời đọc
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 054: Anh hùng nhếch nhác. Mời đọc - Nhân sinh nếu chỉ sơ kiến, hẳn sẽ vô hạn mỹ hảo. Tô Xán từng bước đi tới một cách hết sức cẩn thận: - Có điều tương lai Hàn Mai Mai kết hôn, sinh hai đứa con, nhưng chồng cô không phải Lý Lôi. Mối tình đầu non nớt không đơm hoa kết trái ... - Không đúng. Không chỉ mình Lê Oánh, tất cả nữ sinh có mặt đều muốn nói câu này. - Cuộc đời là thế, nó không phải chuyện cổ tích, thế nào cũng để lại tiếc nuối ... - Thời gian không có mũi nhọn, nhưng nó đâm rất đau, thời gian là kẻ trộm, nó lấy đi rất nhiều thứ bên cạnh chúng ta trong tương lai, lấy đi sự mỹ hảo của mối tình non nớt. Giọng Tô Xán như phiêu du từ chân trời xa xăm: Nữ sinh thương cảm, giáo viên thì tức mình, cô bé kia đã động lòng rồi sao không nói chuyện vui vẻ chút, cứ nói Lý Lôi cưới Hàn Mai Mai thì chết ai? Dù sao cũng là chuyện bịa. - Bài cuối cùng của sách tiếng Anh sơ trung bạn vẫn nhớ chứ, là Goodbye everyone, Goodluck!' Tô Xán vẫn từng bước đi tới bên Lệ Oánh, giọng trầm bổng: - Hiện giờ mình rất muốn nói với bạn câu này. If by life you were deceived Dont be dismal,dont be wild In the day of grief, be mild Merry days will come, believe In a moment,passes sorrow Hope is a good thing and maybe the best of things. And no good thing ever dies. Nếu như cuộc sống lừa gạt bạn. Đừng bi thương, đừng tuyệt vọng. Trong ngày tháng u ám, hãy trấn tĩnh. Tin tưởng cuộc sống vui vẻ rồi sẽ tới. Trong chớp mắt, mọi nỗi đau rồi sẽ qua. Hi vọng tươi đẹp nhất sẽ không bao giờ biến mất. Tô Xán đã tới trước mặt Lê Oánh đã khóc như mèo mướp, khuôn mặt xinh đẹp toàn nước mắt, chảy thành hàng dài trên má, toàn bộ giáo viên học sinh thở phào, mấy mét ngăn ngủi thôi chưa bao giờ khó khăn đến thế. - Á. Lệ Oánh đưa tay ôm lấy Tô Xán, nhưng biến cố thình lình xảy ra, cô quên mất rằng mình đang đứng ở rìa sân thượng, trượt chân, người ngả ra sau, thét lên rơi xuống. Tất cả mọi người cùng hét lên kinh hoàng. Chớp mắt, Tô Xán nhào tới, một tay giữ hàng rào, không kịp suy nghĩ gì vươn tay ôm lấy chân Lệ Oánh. Tô Xán chưa từng bỏ lơi rèn luyện sức khỏe, cơ thể nhanh nhẹn linh hoạt, thiếu niên độ tuổi "bẻ gãy sừng trâu" sinh lực dồi dào, mau chóng giữ được Lệ Oánh, cô gái này rất nhẹ, nhưng cộng với đà rơi, nếu không có lan can giữ người lại, có lẽ Tô Xán bị kéo tuột theo rồi. - Á á á aaa… Lệ Oánh kinh hoàng chỉ biết kêu chói tai, khi phát hiện mình được giữ lại rồi, cuống quit che váy bị gió thổi tốc lên: - Đừng nhìn! Tô Xán vốn không nhìn, nghe thế ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là cái quần lót màu hồng, nhưng lúc này tâm trạng nào chú ý tới cái đó, chỉ biết cố sức giữ lấy hai chân Lệ Oánh. - Đã bảo đừng nhìn cơ mà. Nha đầu điên này, vừa muốn sống một cái là bắt đầu rồi, thật không hiểu nổi bọn con gái. Viên đội trưởng đội cứu hộ đã tới nơi, giữ được tay Lệ Oánh kéo qua lan can. Tô Xán thở phảo, cảm thấy toàn thân thoát lực, tai bùng nhùng, chỉ thấy tiếng hỏi han dồn dập, chả biết hỏi y hay hỏi Lệ Oánh, rồi tiếng nữ sinh khóc thút, thêm người chạy lên sân thượng … Gạt tay ai đấy định kéo mình lên, lảo đảo vịn hàng rào đứng dậy, mắt tình cờ nhìn xuống sân trường, Tô Xán chỉ đầu óc quay cuồng, dạ dày chao đảo, tiếp đó “ọe” một cái phun thẳng toàn bộ bữa trưa vào mặt không biết người vô phúc nào đó đứng trước mặt y. Nhìn Tô Xán mặt mày tài nhợt, tay co quắp run lẩy bẩy như lên cơn động kinh, Thái Quốc Đào hoảng hồn: - Tô Xán, em làm sao, làm sao thế? - Mau, mau, mang cáng cấp cứu lên đây. Đội trưởng đội cứu hộ đỡ lấy Tô Xán, lớn giọng gọi: Bên kia Lệ Oánh, Tôn Mạn cùng đám con gái ngừng khóc nhìn cả về phía Tô Xán. Tô Xán đẩy hết người xung quanh ra, quỳ xuống đất, sau đó bò nhanh tới giữa sân thượng, co người lại hai tay ôm lấy vai. Đội trưởng đội cứu hộ nhiều kinh nghiệm cười nhẹ nhõm: - Không sao, không sao đâu, chú nhóc này mắc chứng sợ đội cao thôi. Cả sân thượng câm lặng, không ai nói được gì, hình ảnh nhếch nhác thảm hại của Tô Xán lúc này và khi cứu người thực sự nếu không chứng kiến khó ai tin nổi, chính bởi thế hành động của y càng đáng cảm phục. Sự kiện hôm nay làm cả trường lật tung trời, nghe nói sau đó còn có phóng viên báo, ĐTH bị kinh động, ra mặt ứng phó là mấy hiệu phó, rất biết nói chuyện, nói có học sinh có biểu hiện không coi trọng mạng sống, chỉ có thể, rất kín lời, phóng viên vặn hỏi tới đâu cũng chẳng thu được tin gì hữu ích. Nhà trường ra sức phong tỏa tin tức, học sinh bình thường cơ bản không biết gì hết, chỉ biết rằng tiết học sau Lê Oánh được cha mẹ đón đi, sự kiện này vì giáo viên học sinh toàn trường nhìn thấy, cho nên các lớp hôm đó nghỉ học, thay vào đó là công tác giáo dục tâm lý. Cho dù nhà trường có nghiêm cấm cỡ nào cũng không ngăn được đám học sinh nhiệt tình thăm dò chi tiết chuyện đã xảy ra trên sân thượng khi đó. Là mắt xích quan trọng nhất sự kiện, Tô Xán lặng lẽ vào phòng y tế nằm ngủ khì hai tiết mới hoàn toàn hồi phục, khi trở về lớp lấy cặp sách thì chỉ còn nghe thấy duy nhất một chủ đề bàn luận. Giống như một cái nồi nước đặt trên đống củi, đang dần dần bị đun sôi. Cho chìa khóa vào lỗ, tiếng chốt bật lách cách, mở cửa, ném cặp sách lên ghế sô pha, trong nhà không có một ai cả. Tô Xán lúc này mới nhớ ra Tằng Kha tới ĐH Dung Thành tiến hành chuyện mở cửa hàng, Tô Lý Thành đi công tác, tới huyện gần đó, đánh giá đầu tư một công trình cấp huyện. Bàn trà có 50 đồng được đè dưới cốc, do mẹ y để lại, Tô Xán tự giải quyết vấn đề cơm nước, bữa tối. Rót một cốc nước, Tô Xán ngồi bịch xuống ghế sô pha, nhìn ánh mặt trời đang phai nhạt dần, chuyện ngày hôm nay cho tới giờ vẫn khiến y xúc động, khi tóm được hai chân Lê Oánh, thời khắc kinh hiểm đó trong đầu gần như không suy nghĩ gì, đến lúc Lê Oánh lên sân thượng rồi quay đầu nhìn xuống đất mới thực sự ý thức được nếu Lê Oánh dới xuống độ cao 10 mét đó, "bịch" một cái, rất rợn người. Chình vì thế chứng sợ độ cao của Tô Xán trong chớp mắt khuếch đại cả chục lần, làm ra chuyện đáng xấu hổ kia, nếu không lúc đó người Lê Oánh rúc vào lòng kiếm tìm an ủi chắc chắn là mình rồi, cô bé đó cũng xinh xắn lắm. Một mình ngồi trong căn phòng trống thênh thang dưới ánh hoàng hôn, khó tránh khỏi làm người ta hoang mang về ranh giới sinh tử, tiếp đó là một sự cô độc bao chùm. Đúng cái lúc mình muốn tìm người nhà nói chuyện, giãi bày tâm sự thì trong nhà lại chẳng có một ai, lúc này Đường Vũ cũng chưa về nhà, muốn gọi điện thoại cho cô cũng không được. Nhớ tới Đường Vũ, lòng Tô Xán ấm lên phần nào, trong đầu miên man nhớ tới ngày tháng hai người tan học cùng nhau đi chợ thổi cơm, nghiễm nhiên như một gia đỉnh nhỏ, nếu Đường Vũ biết mình coi cô ấy như người vợ, cô gái nhỏ đó có sợ hãi mà chạy mất không? Thế nên Tô Xán hiện càng tò mò về nhà của Đường Vũ, nó ở nơi nào đây? Ở gần có siêu thị không, giao thông có thuận tiện không, hoạt cảnh xung quanh có tốt không ? ... Được rồi, thú thực là y chẳng nghĩ tới mấy thứ đó, Tô Xán chỉ nghĩ không biết khuê phòng Đường Vũ trông thế nào? Nghĩ vậy Tô Xán sinh ra loại hưng phấn, không chỉ thế còn có kích động thôi thúc thực thi hành động, thăm dò sự thực. Ông trời cứ quấy rối y, lúc cần thì không có ai, lúc muốn ở một mình thì lại có tiếng chuông cửa truyền tới. Mở cửa ra, thấy Quách Tiểu Chung đang gập người thở hồng hộc, cứ như vừa mới tham gia điền kinh về. - Vào đi. Tô Xán tránh đường cho Quách Tiểu Chung: - Làm gì mà vội vàng thế. - Không cần, lấy hộ cốc nước. Tô Xán rót cho Quách Tiểu Chung một cốc nước, hắn tu quá gấp, ho sặc sụa, nói: - Tôi tới lớp cậu mấy lần đều không gặp, hết giờ thì lại nghe nói cậu về rồi, nhanh nhanh, đi mau kẻo không kịp. Nói xong không giải thích, kéo tuột Tô Xán đi.
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 055: I Love You. Mời đọc Khi Tô Xán và Quách Tiểu Chung đi xuống lầu thấy tình huống hơi khác thường, đám Ngô Thì Nhuế, Dương Chiêu, Triệu Hâm, con cái của cán bộ nhân viên công ty, bất kể ở khu tập thể mới hay cũ đều tụ tập trước cổng. Ngô Thì Nhuế đã về nhà thay y phục, ăn mặc thanh thuần tươi đẹp, Quách Tiểu Chung thoáng ngây dại, Tô Xán phải đẩy hắn một cái. Dương Chiêu nói nhỏ với Ngô Thì Nhuế: - Đừng gọi bọn chúng. Hắn không thích Tô Xán, thể hiện rõ ràng ra mặt. Ngoài Quách Tiểu Chung thì đám học sinh trong khu này chẳng ai thân thiết với Tô Xán, không gọi Tô Xán chẳng sao, song không ít người vẫy tay gọi Quách Tiểu Chung. Trên đường xuống, Tô Xán hỏi nguyên nhân rồi, mọi người tụ tập vì có buổi biểu diễn Tối Mỹ của nhóm Vũ Tuyền đang khá có tiếng, hội trường ở đại học công nghệ. Lúc đó phương tiện giải trí của học sinh tương đối nghèo nàn, mặc dù bước tiến thời đại đang càng ngày càng nhanh, có điều vẫn chưa phố biến hết mặt bằng chung. Con cái nhân viên trong công ty gặp phải hoạt động tập thể là tụ nhau lại tham gia, đó là thói quen tạo nên từ nhỏ rồi. Đằng nào cũng không định ăn cơm ở nhà, mà 10 đồng tiền vé vào cửa không thành vấn đề. Ngô Thì Nhế là người tổ chức hoạt động trong khu, tụ tập mọi người lại, tính toán nhân số nói: - Chúng ta đông người, hiện giờ không đi có khi không chen lên được chỗ đầu, tới trước luôn đi, tới đó chúng ta giải quyết cơm tối. Cô gái này rất có khả năng tổ chức, là một trong số cán bộ lớp Tô Xán, uy tín có sẵn ở khu, mọi người đều đồng ý, sau đó kéo nhau ra xe bus. Lúc này nhóm nhạc Vũ Tuyền vừa mới nổi lên ở trong nước chưa lâu, cách danh tiếng "nhóm nhạc số 1" trên các bảng xếp hạng âm nhạc rất xa, giờ chỉ tốn có 10 đồng được nhìn khuôn mặt mang dấu ấn thời đại đó, đúng là quá lời. Đại đội nhân mã lên xe bus, bắt đầu líu ríu hỏi tới sự kiện nhảy lầu ngày hôm nay ở Nhị Thập Thất Trung. Lời đồn đại bay đầy trời, mọi người thảo luận say sưa, không hay biết người trong cuộc ở ngay bên cạnh, lọt vào tai Tô Xán thì sự thực chỉ quanh quẩn vài câu " khi đó tôi đứng ở dưới sân tập thể dục không rõ chi tiết" , " nghe nói nữ sinh đó được cảnh sát cứu đi". Xuống trạm xe bus ngoài ĐH công nghệ, từ ngoài cổng đã thấy hàng loạt tấm pano, áp phích với hàng chữ “ Tối Mỹ - Vũ Tuyền tới ĐH công nghệ", Ngô Thì Nhuế thu tiền, chọn người xếp hàng mua vé cho nhóm, số còn lại sang quán ven đường ăn cơm. Bất kỳ học sinh cao trung nào cũng khao khát cuộc sống đại học, tất cả vì hai chữ "tự do", mấy quán ăn giành cho sinh viên này tất nhiên chẳng thể quá ngon lành, hoặc có ngon chỉ ngon với tiêu chuẩn sinh viên, trong nhóm bọn họ không ít người con nhà khá giả, ra vào chỗ cao cấp hơn nhiều, nhưng vào quán ăn sinh viên, ai ai cũng tỏ ra háo hức. Mỗi năm ở Dung Thành có mấy chục buổi biểu diễn của các minh tinh, có điều quy mô đều khá nhỏ, từ phương diện thao tác đều chưa được hoàn thiện như sau này, công tác tuyên truyền bộ phận thông qua báo chí, đại bộ phận là ở ĐTH, khi đó quyền lực ĐTH tương đối lớn, số kênh xem ít, lượng người xem tương đối tập trung, sau này thời đại thông tin bùng nổ, ĐTH dần dần thành thứ hoài cổ, luân lạc thành bên rìa của truyền thông. Hiện giờ nhìn buổi biểu diễn chẳng hề có tạo thế quy mô lớn, ở cửa chỉ có số ít cảnh sát và bảo vệ duy trì trật tự, không có fan cuồng loạn, khiến người ta có cảm giác thân thiết. Quán hàng ăn đông nghìn nghịt, món ăn thì đủ kiểu đủ loại, bàn thì ăn lẩu, bàn thì ăn đồ nướng, cơm rang, mùi thức ăn hòa trộn, hơi nóng ngùn ngụt, thi thoảng có tiếng "dzô" vang dội, sinh viên ăn mặc tùy tiện, sắn tay áo, mặc quần cộc, chạm cốc với nhau. Cũng có nữ sinh ăn mặc chính thức hơn, vẫn cởi mở hơn nữ sinh cao trung nhiều, thoải mái phát ra tiếng cười vui tai. Trong nhóm bọn họ không ít người từ trường học vội vàng chạy về, chưa thay đồng phục học sinh, lại cả một đám đông gần 20 người đi vào, không gây chú ý cũng khó. Ngô Thì Nhuế là một tiểu mỹ nữ, đi ngang qua không ít nam sinh trắng trợn huýt sáo, buông lời trêu ghẹo, làm Dương Chiêu, Triệu Hâm đầu như muốn bốc khói. Một chiếc Buick đỗ lại ở quán bên đường này, đường vốn chẳng rộng rãi gì, chiếc xe này chình ình ở đó, làm không ít người khó chịu. Trên xe có bốn thanh niên đi xuống, tuổi không nhiều, xem chừng khoảng sinh viên năm thứ nhất thứ hai gì đó, có tên mặc áo khoác thể thao kappa, khá thời thượng. Cải cách kinh tế làm một lớp người giàu lên quá nhanh, tố chất con người không theo kịp, lúc nào chỉ hận không thể viết tấm bảng "tôi rất nhiều tiền" đeo ở trước ngực, người khác nhìn mình ghét bỏ thì lại nghĩ người ta ghen tỵ vì mình nhiều tiền, lại luôn có kẻ ham vật chật bu xung quanh nịnh nọt, càng khiến kẻ này không nhìn ra được bản thân biến thành loại người gì. - Ồ, nhiều mỹ nữ ra phết. Tên cầm đầu nhìn quanh tặc lưỡi, mắt hau háu quét qua cơ thể mấy cô gái, mấy tên khác cũng cười hô hố thô bỉ, làm ai nấy nhíu mày. Nghênh ngang đi vào quán, ngồi khá gần bọn họ, Ngô Thì Nhuế hiển nhiên thành tâm điểm chú ý của bọn chúng, không kiêng dè nhìn chằm chằm từ đôi chân thon dài trở ngược lên eo, lướt lên ngực rồi tồi tặc miệng, mỗi một cm trên da thịt đều không bỏ qua. Ngô Thì Nhuế bị nhìn tới đỏ rát mặt, Triệu Hâm và Dương Chiêu mặt tối xầm, bọn đang nói chuyện vui vẻ tức thì trầm hẳn xuống. - Đồ chúng ta gọi chắc xong rồi, để mình đi xem. Không chịu nổi mấy ánh mắt thô bỉ đó, Ngô Thì Nhuế lấy cớ đứng dậy. Một trong bốn tên kia liếm môi: - Cô bé ngon quá, mông cong thế kia sờ sướng phải biết. Bọn họ có tới mười mấy người, trừ bốn nữ sinh không có sức chiến đấu ra thì có chục nam sinh, tuy chân tay lèo khèo, có điều nếu động thủ, đối phương dù lớn tuổi hơn, song chỉ có bốn người cũng khó ăn nổi. Dương Chiêu, Triệu Hâm càng thích Ngô Thì Nhuế suốt từ nhỏ tới lớn, làm sao chịu được cô bị nam sinh khác bỡn cợt, Triệu Hâm luyện triệt quyền đạo, Dương Chiêu không chỉ thành tích tốt, đánh nhau cũng không vừa, hai người nhìn nhau gật đầu. Ngô Thì Nhuế vẫn chú ý phản ứng hai người này, con gái luôn trưởng thành hơn con trai cùng tuổi, ấn vai cả hai ngồi xuống, khẽ lắc đầu: - Kệ chúng, ăn nhanh nhanh một chút rồi đi. Mọi người không nói thêm nữa, Triệu Hâm và Dương Chiêu thu ánh mắt lại, bốn tên kia càng được thể nói cười. Người bên ngoài mỗi lúc một đông, bảo vệ ở cửa mặt trở nên căng thẳng, quát tháo đám đông kích động, từ đó có thể nhìn ra độ hot của Vũ Tuyền, đặc biệt là sức ảnh hưởng trong giời học sinh sinh viên. Sân khấu đang được bố trí, chỉ tiếng thử micro thôi cũng khiến đám đông hò hét, đám đông sôi sục và bóng tối không ngừng kích thích tim người ta tăng tốc. Hai ca sĩ bước ra sân khấu, bắt đầu cắt tiếng hát tình ca, sự phấn khích phía dưới dần dần lên tới đỉnh điểm. Trải qua sự kiện nhảy lầu buổi sáng, không khí sôi động này làm Tô Xán nhẹ nhõm hơn nhiều, dần dần buông lỏng bản thân hòa nhập vào tiếng ca cũng như đám đông nghiêng ngả tạo sóng cổ vũ. Qua mấy bài tình ca, không khí dần dần chìm lắng vào cảm xúc bài hát, hai ca sĩ sân khấu phối hợp với đoạn phim ngắn, hướng về sân khấu nói "i love you", phía dưới đông đảo nữ sinh đồng loạt đáp lại "i love you". Cũng có nam sinh dũng cảm hướng về cô gái bên cạnh nói ba chữ thường ngày không dám nói đó, cho dù dưới hoàn cảnh này, âm thanh mình phát ra bị tiếng động xung quanh vùi lấp. Quách Tiểu Chung cũng vậy, hét thật lớn với Ngô Thì Nhuế "i love you". Lúc này, ai cũng đều đáng yêu. Tô Xán đang tiếc nuối vì Đường Vũ không có ở đây thì một bàn tay vịn lên vai y, giọng nữ sinh quen quen hét lớn: - I Love You.
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 056: Vào đồn công an. Mời đọc Tô Xán quay đầu lại, nhìn thấy trong chớp mắt vẻ mặt Ngô Thì Nhuế đang high tới cực điểm chuyển sang hoảng hốt, tâm trạng lúc này của y rất tốt, nghịch ngợm chỉ vào bản thân: - Me? Sao cậu ta lại ở bên cạnh mình, xấu hổ chết mất, Ngô Thì Nhuế cuống quít xua tay: - Tôi, tôi không có ý đó. Tô Xán quay lại hét to: - Trêu bạn thôi, tôi biết bạn không có ý đó. Ngô Thì Nhuế và Tô Xán nhìn nhau cười, tiếp đó là bài hát sôi động, cả hai còn cầm tay nhau giơ cao cùng người khác reo hò. Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người còn chưa thấy tận hứng, thấy bên đường có người bán búa bơm hơi, phàm là ngày lễ tết, hoặc là ngày hội thế này, thanh thiếu niên nam nữ ở Dung Thành thích cầm cái búa đập nhau, nô đùa vui vẻ tạo thành nét văn hóa đặc sắc, đương nhiên diễn biến thành lấy nắm đấm "tâm sự" với nhau cũng không ít. Lúc này cũng thế, hưng phấn chưa tan, mọi người đều mua búa đánh nhau, ai cũng bị trúng vài búa, Ngô Thì Nhuế bị trúng đòn nhiều nhất, biết sao được, ai bảo cô bé này xinh đẹp nhất, Tô Xán cũng đập tưng bừng. Không khí này lan san cả những người xung quanh, ai nấy mỗi người một cái búa, cứ thấy người là đập bất kể quen biết, Tô Xán bị hai nữ sinh hò nhau đuổi theo, tới cổng thì khựng lại vì gặp bốn người lúc nãy ở quán, có điều lúc này nhóm bọn chúng đông hơn, ít nhất phải tới mười người. Bên Ngô Thì Nhuế, Triệu Hâm nhận thấy đối phương rất bất thiện, đối phương nhỏ giọng nói với nhau gì đó, cầm búa xông tới, nhưng không phải là lấy búa đánh người, mà chỉ yểm trợ, sau đó lấy chân đá. Mấy thanh niên khác cũng xông tới tay đấm chân đá. Xung đột bùng phát quá bất ngờ, hai bên không ai kịp suy nghĩ gì cả, lao vào đánh nhau. Tô Xán tức thì sáng mắt, chẳng cần biết nếp tẻ gì hết, tóm lại hôm nay y đang cần phát tiết, thế là ném cái búa hơi đi, nhắm vào tên gần nhất cho ngay một cú song phi ác liệt vào giữa lưng. … - Quấy phá, mấy đứa nhìn đi, mấy đứa nhóc các cháu chỉ biết quấy phá. Ở đồn cảnh sát, một người đàn ông trung niên chạy tới mắng xối xả đám con cái cán bộ công ty Đại Dung, đó là Triệu Việt Lỗi cha của Triệu Hâm, giám đốc phòng nhân lực, biết con mình vì đánh nhau mà bị bắt vào đồn cảnh sát, tức tới đầu bốc khói, chạy tới nơi mới biết không chỉ có con mình, mà cả đám nhóc quen mặt đều có mặt ở đây. Đám Ngô Thì Nhuế đang ở độ tuổi phản nghịch, bị mắng như thế cực kỳ bất mãn, nhất là cho rằng bản thân không sai gì cả, chẳng qua chỉ là tự vệ mà thôi, có điều vì thể diện của Triệu Hâm nên không cãi lại. Tiếp đó là mười mấy vị phụ huynh hay tin nối nhau tới nơi, thế là đồn cảnh sát náo nhiệt hẳn, nhìn thấy con mình ngồi trên hàng ghế trong hành lang đồn cảnh sát, áo quần xộc xệch, vừa thương vừa giận. Quách Triệu Đông nóng tính, vung tay tát cho Quách Tiểu Chung một cái, uất ức tích tụ nãy giờ, lại thêm thấy mất mặt trước Ngô Thì Nhuế đứng bật dậy, nổi đóa: - Sao cha đánh con, cha biết cái gì mà đánh con, chả lẽ con phải đứng im cho chúng nó đánh thì cha mới vừa lòng à? - Mày, mày ... Quách Triệu Đông bị con cãi lãi trước mặt đồng nghiệp, tức run rẩy. Ngô Thì Nhuế đứng dậy nói: - Chú Quách, đừng đánh bạn ấy, tại đối phương đánh trước, bọn cháu chỉ tự vệ thôi. - Anh Quách, bình tĩnh đã, đừng đánh cháu nó. Dương Giai cha Dương Chiêu can ngăn: - Mấy đứa lớn rồi còn ra ngoài sinh sự, đứng cả lên đi, về rồi nói sau. Chỉ có một mình Tô Xán trốn cuối hàng, không ai chú ý tới, y không báo cho người nhà. Một gian văn phòng bật mở, nhóm thanh niên kia đi ra, tên mặc áo khoác kappa lạnh lùng nói: - Định đi, đi đâu? Chúng mày ỷ đông đánh người giờ còn muốn đi à? Mười mấy vị phụ huynh đoán ra con mình đánh nhau với đám thanh niên này rồi, có điều họ tất nhiên không so đo với đám thanh niên choai choai, căn bản không thèm trả lời câu nói đầy mùi vị gây hấn đó. Có điều lời nói của Mao Tiệp phó đồn công an thì không thể bỏ qua: - Chuyện này còn chưa được xác định, chúng nó chưa được đi. Mọi người đứng cả lại, mấy vị phụ huynh nhìn sang Triệu Việt Lỗi, trong số bọn họ thì Triệu Việt Lỗi quan hệ rộng nhất, tình huống này Triệu Việt Lỗi tất nhiên phải gánh trách nhiệm, ông ta đi lên cười nói: - Đồn trưởng Mao, anh xem chuyện này cho qua được không, chỉ là va chạm nhỏ giữa bọn trẻ con thôi mà? - Va chạm nhỏ cái gì? Tụ tập đánh nhau có tổ chức, ở mức độ nào đó đã cấu thành tính chất băng nhóm vị thành niên rồi. Ngờ đâu Mao Tiệp không nể mặt: Mọi người giật này mình, cái gì mà nghiêm trọng thế, vừa rồi Mao Tiệp đâu có nói như vậy, Quách Triệu Đông lấy bao thuốc lá ra, còn chưa kịp nói gì thì Mạo Tiệp đưa tay chặn lại: - Cám ơn, tôi không hút thuốc. Có vấn đề rồi. Mấy tên thanh niên ung dung tự kiếm chỗ ngồi xuống, tựa vào ghế ngả ngớn nhìn đám phụ huynh và con cái công ty Đại Dung, vẻ mặt chuẩn bị coi náo nhiệt, tên mặc áo Kappa càng thoải mái ngắm nghía Ngô Thì Nhuế. Dương Chiêu, Triệu Hâm hầm hầm trừng mắt nhìn lại, bọn họ còn học sinh, suy nghĩ chưa đủ chín, chưa biết sợ. Thấy cha mẹ mình bị làm khó cũng chỉ nghĩ ít nhất để cha mẹ mình thấy đối phương ngang ngược cỡ nào. - Các vị ngồi đó đợi đi, chúng tôi đang điều tra thêm. Mao Tiệp nói xong quay về văn phòng: Mấy phụ huynh tụ lại với nhau bàn tán: - Mẹ nó, thằng cha đồn phó này ở đâu ra! Nể mặt mà không biết điều. Dương Chiêu trầm ngâm: - Xem ra đối phương có lai lịch đấy, bên cảnh sát không đắc tội được, nói thế là để chúng ta nhờ vả quan hệ, cần có quan hệ cao hơn mới yên được. - Tôi quen người bên cảnh sát giao thông, để tôi gọi điện cho bên đó. Một người chủ động lấy di động bấm: - À, anh Trương à, à vẫn thế thôi ... Được được, cuối tuần tôi đãi ... Nói với anh chuyện này, mấy đứa bé trong nhà không hiểu chuyện ... Vâng, thế, không làm phiền anh nữa. Cúp điện thoại lắc đầu. Không trách người ta được, cái thành phố này quá lớn, không phải ai cũng có tài thông thiên, dù thuộc cục công an chăng nữa thì đồn này cách đồn kia mười vạn tám ngàn dặm, không phải lãnh đạo trực tiếp, chẳng ai cần nể mặt ai. Người khác cầm điện thoại lên: - Anh rể à, anh quen ai ở đồn cảnh sát khu tây không ... bọn trẻ đi xem hát va chạm một chút ... - Giám đốc Trương, chào anh ... Anh quen người bên cục tư pháp, thằng em nhờ anh chút việc ... - Anh Triệu, chuyện hạng mục chúng ta thong thả bàn, hiện có chuyện quan trọng nhờ anh ... Trên đầu là bóng đèn sợi đốt, điện không ổn định, thi thoảng lại chớp chớp, thời gian từng giây từng phút trôi qua đi, lúc này dù đám trẻ con cũng cảm nhận được không khí áp lực, giống như tới phòng giáo viên ngồi đợi bị khiển trách. Chuyện này mà lập thành hồ sơ là sẽ thông báo về trường, bọn họ sẽ bị xử phạt. Một số bọn họ sắp lên năm thứ ba rồi, sắp tới là thi đại học, đây có thể là sự kiện ảnh hưởng tới nhân sinh trong tương lai. Rất nhanh quan hệ của mấy vị phụ huynh phát huy hiệu quả, điện thoại trong phòng Mao Tiệp vang lên liên hồi. Mao Tiệp kỳ thực cũng đang toát mồ hôi, tên thanh niên mặc áo kappa kia là con trai bí thư đảng ủy khu, mấy đứa khác chẳng phải cháu thư ký trưởng chính phủ khu thì là hạng công tử ca ở các cục. Sức nặng của các mối quan hệ bên công ty Đại Dung không phải là nhỏ, dù chưa bằng mấy người kia, song hắn từ chối nhiều người như vậy, cũng là ảnh hưởng tới mối quan hệ, sau này có chuyện mở miệng với người ta cũng khó. Lòng Mao Tiệp đang chửi um lên rồi, ông ta nghĩ tên thanh niên mặc áo kappa kia không thể ở lại đồn cảnh sát mãi được, đợi hắn đi rồi Mao Tiệp cũng sẽ ra thả người, như vậy hai bên đều vui vẻ. Hết. Mình cũng chóng mặt buồn nôn ....
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 057: Một ngày trọn vẹn. Mời đọc Lúc này cảnh sát ngồi bàn ở cửa vào đồn cảnh sát đứng dậy: - Đồn trưởng Cung. Đồn trưởng đồn cảnh sát khu tây Cung Quân đi vào, gật đầu chào, nhìn đám đông ở hành lang: - Chà tối nay thu hoạch phong phú đấy. Thuận tay rót một cốc trà, cầm lên uống, hỏi: - Chuyện gì thế? Một cảnh sát trẻ giải thích: - Bị đồn phó Mao bắt về đấy ạ, đám học sinh này tụ tập đánh nhau, chuẩn bị tạm giam, giáo dục cảnh tỉnh. Cung Quân "ừm" một tiếng, đủng đinh đi qua hành lang, nhìn một dọc: - Không đơn giản, còn chưa thành niên đã học Cổ Hoặc Tử rồi. Có người nhận ra Cung Quân là đồn trưởng, đứng lên chào hỏi, nói đỡ, Cung Quân xua tay, Mao Tiệp bắt người về thì hắn không thể xen ngang như vậy. - Chú Cung. Tô Xán đợi Cung Quân đi qua chỗ rẽ mới bám theo gọi, Cung Quân và Dương Đạo Viễn là hai "đàn em" đắc lực của Triệu Lập Quân, thuộc hàng "cảnh sát lưu manh" trong miệng Tằng Toàn Minh. Triệu Lập Quân tới Dung Thành, mang họ theo là đương nhiên. Cung Quân ngạc nhiên quay lại, chớp mắt hiểu ran gay, gõ đầu Tô Xán: - Lại là cháu nữa à? Chuyện vào đồn này Tô Xán vốn không lo lắng gì, y rất có kinh nghiệm “vào tù ra tội”, không giống như trong phim Mỹ bị cảnh sát bắt một cái cho vào nhà tạm giam hay gì đó, ở đây với loại tội phạm “nhép” như bọn họ, quy trình là bị ném vào căn phòng trống, đông thì bỏ lại hành lang như hiện giờ, nửa tiếng trời không ai ngó nghiêng đoái hoài gì tới, lúc này có thể đàng hoàng đi về mà không ai thèm để ý. May mắn có ai nhớ tới sẽ ném cho tờ khai, bắt khai báo vào, nộp tờ khai xong sẽ bị viên cảnh sát hách dịch nói một câu “đợi đó”, có thể khai báo bậy bạ tùy thích, không ai rảnh đi kiểm chứng thông tin ngay đâu, cơ hội đàng hoàng bỏ về lần hai là đây. Nói chung là trong cái hệ thống quan liêu này, chỉ cần loại bỏ sự sợ hãi với cảnh sát thì có vô số cơ hội mà trống, nhưng đâu phải ai cũng dày dặn kinh nghiệm được như y. Nếu hôm nay không phải đồng đội quá đông thì y đã bỏ về rồi, vốn còn định đợi thêm một lúc mới gọi điện cho Triệu Lập Quân, để xem tới lúc ấy đám người kia xuống thang thế nào, giờ Cung Quân có mặt ở đây, giải quyết luôn. Tô Xán cười trừ đem chuyện xung đột kể ra một lượt, đương nhiên là không phải phiên bản giống tên Kappa kể. - Chú hiểu rồi, tránh sang một bên đừng để người khác thấy. Cung Quân đá đít Tô Xán một cái, quay trở lại nhìn đám thanh niên ngồi ngả nghiêng ở ghế tựa, hỏi: - Trong số các cậu ai là con lãnh đạo. Tên Kappa lười nhác giơ tay lên, mấy tên đồng bọn cũng thế, không coi một đồn trưởng cảnh sát vào đâu. Lúc này Mao Tiệp đi ra thì thầm bên tai Cung Quân: - Đồn trưởng Cung, đó là con bí thư khu ủy, cháu thư ký trưởng ... - Tốt! Những người khác có thể đi, riêng con cái cán bộ ở lại. Cung Quân không nghe hết, vỗ bàn: - Cha mẹ chúng mày không biết giáo dục, để tao giáo dục. Rồi chỉ đám Tô Xán: - Về suy nghĩ cho kỹ, cha mẹ nuôi nấng lớn thế này không phải dễ, các cháu báo đáp họ thế à? Cả đám trố mắt, Mao Tiệp càng khiếp hãi, tính lưu manh của đồn trưởng phát tác rồi: - Đồn trưởng Cung, làm vậy không thích hợp. - Có gì mà không thích hợp, bắt hết, giam 12 tiếng hẵng hay. Bây giờ không giáo dục, sau này không biết hai chữ pháp luật viết thế nào. Mọi người từ đồn cảnh sát đi ra, còn cảm khái trên đời vẫn còn cảnh sát tốt. Tô Xán đi sau cùng cười trộm, có niềm tin vào điều tốt đẹp không phải là xấu đúng không? Biết đâu chuyện này nảy mầm trong đám trẻ con như Ngô Thì Nhuế, Triệu Hâm, sau này thành cái cây lớn, che bóng cho người khác thì sao? Hôm nay với Tô Xán là một ngày trọn vẹn, thoát khỏi sự nặng nề về chuyện tự sát hụt của Lê Oánh, về nhà đợi điện thoại chúc ngủ ngon của Đường Vũ rồi lên giường ngủ ngon lành. Tô Xán tỉnh lại trong ánh mặt trời sung túc, cái thân thể trẻ trung này lúc nào cũng thèm ngủ, mắt lim dim đưa ra tắt chuông đồng hồ, mũi hít hít, đã ngửi thấy thấy mùi bánh bao hấp sữa ở phòng khách rồi, cái này đánh tác dụng đánh thức tốt hơn cả đồng hồ báo thức. Ở trong phòng vệ sinh, đánh răng xong Tô Xán vốc nước lên mặt, nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung chưa hết vẻ non nớt, vò mái tóc hơi rối càng rối thêm, y hài lòng cười với bản thân trong gương. Không biết bao nhiêu lần Tô Xán sinh ra cảm giác xa lạ với khuôn mặt này, thậm chí có lúc sản sinh ra một loại sợ hãi, thử lấy thân phận người bàng quan nhìn bản thân, trong vẻ bề ngoài trẻ con kia là một linh hồn khác, chỉ nghĩa cũng thấy rùng mình, người như thế là quái vật. Ít nhiều cảm thụ được sự cô độc của Dracula. Tằng Kha ở bàn ăn hưng phấn kể chuyện trang trí cửa hiệu bên trong trường ĐH Dung Thành, nhà Tô Xán mới tới được mấy tháng, Tằng Kha đã nhanh chóng mở rộng cửa hiệu, còn ký hợp đồng với nhà máy văn phòng phẩm Thục Sơn, nhà máy Thục Sơn cho cửa hàng của Tằng Kha nhập hàng trực tiếp, còn cho Tằng Kha đặt hàng theo mẫu riêng, đương nhiên trên đó có logo của Thục Sơn, bốn cửa hiệu của Tằng Kha dần dần đi vào chính quy. Đợt đồ dùng văn phòng phẩm thứ hai của Thục Sơn vẫn làm theo bản vẽ do Tô Xán thiết kế, được thị trường phản ứng rất tốt, trước đó chưa có loại văn phòng phẩm nào thiết kế như vậy. Hiện dây chuyền sản xuất của nhà máy đã mở rộng gấp đôi, sản xuất ổn định, đang ngày đêm không ngừng hoạt động, ứng phó với đơn đặt hàng ngày càng tăng thêm. - Tôi đã cùng với giám đốc Triệu trao đổi mời nhà thiết kế chuyên nghiệp ở Thượng Hải tới, cậu có thể truyền đạt tư tưởng của mình cho họ, để họ thiết kế theo ý cậu, hoặc cậu chỉ cần phác thảo qua là được, không cần tốn công như vậy. Bản vẽ của Tô Xán không bằng được người chuyên làm công tác thiết kế, vì vậy mỗi một bản vẽ ra đời y còn bỏ công sức lớn để giải thích cho phía nhà máy hiểu được ý của mình: - Tô Xán hãy để tinh lực vào việc khác, họ cần phải tự đứng trên đôi chân của mình, cậu luôn bảo tôi phải hướng công ty theo mô hình chuyên nghiệp, chính cậu đang làm trái lời mình đó. - Được rồi, nốt lần sau nữa thôi, rồi sau đó tôi kệ họ. Tô Xán biết Vương Thanh quan tâm tới mình, cùng với thời gian trôi đi, nhất là không còn y ở bên cạnh, Vương Thanh ngày một tỏa sáng, nhiều việc làm không cần chỉ đạo của y nữa, giống như nhà máy Thục Sơn, chỉ cần một bản vẽ của Tô Xán tạo ra hiệu quả tốt thế sao, đương nhiên là không, đằng sau là vô vàn công tác phải làm, công sức lớn nhất là đoàn thể của Vương Thanh và giám đốc nhà máy Triệu Minh Nông. Tô Xán đột nhiên có cảm giác hơi hụt hẫng, giống như đứa con đã lớn không cần cha mẹ nữa vậy, nghĩ thế y không khỏi buồn cười. Tô Xán xuống lầu, đám Quách Tiểu Chung, Ngô Thì Nhuế đang trò chuyện, bên cạnh còn có mấy nữ sinh của khu tập thể cũ, khi nhỏ mọi người chơi cùng nhau, lớn lên dần trở nên xa lạ, xem ra hôm trước sau buổi biểu diễn, mọi người cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vào đồn công an, khơi lên tình cảm thủa ấu thơ. Một cỗ xe đi ngang qua, cha Ngô Thì Nhuế thò đầu ra hỏi: - Thì Nhuế, không cần cha đưa đi thật à? Bình thường nếu không đi cùng cha mình thì Ngô Thì Nhuế cũng đi cùng Dương Chiêu hoặc Triệu Hâm, không thì đi một mình, tuyệt đối không có cảnh tụ tập đông đúc thế này. - Không cần đâu ạ, bọn con đi với nhau, cha đi đi. Ngô Thì Nhuế vui vẻ vẫy tay: Trên xe bus đi tới trường, sự kiện nhảy lầu ở Nhị Thập Thất Trung chẳng những không lắng xuống, mà còn xuất hiện ở tờ báo trên tay những người đi làm, sản sinh ra tranh luận gay gắt hệ thống giáo dục, các "chuyên gia" ra sức kêu gào, sở giáo dục tỉnh cũng yêu cầu các trưởng học nghiêm túc cảnh tỉnh, chặn đứng sự kiện tương tự xảy ra. Nhưng xu thế là thứ chẳng thể cản nổi, tương lai áp lực học tập ngày một nặng nề, học sinh tự tử là vấn nạn nan giải.