Huyền Huyễn Triệu Hoán Thần Binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 1607: Phát điên

    share: doctruyen.org





    Mà khi Vu Nhai và Lan Quân Hi chạy đến nơi, lại phát hiện ma pháp kia trận chỉ tràn ngập cảm giác thần bí, nhưng không có cảm giác đẫm máu.

    Cũng không khí tức khủng khiếp gì cả, chỉ khiến người ta có cảm giác mê hoặc, dụ dỗ mọi người vọt vào.

    Dường như có một giọng nói đang nói cho bọn họ biết, đi vào có thể tìm được lối vào Ma Uyên. Cùng lúc đó, từ phía xa, Vu Nhai cũng cảm giác được ma pháp trận đúng là đang mở rộng, giống như vòng xoáy, không ngừng lan ra bên ngoài, không ngừng lớn lên. Cúi đầu nhìn lại. Có vài người thanh niên đang do dự có nên đi vào hay không, thoáng cái đã bị cuốn vào. Mãi đến khi trở ra, bọn họ vẫn trong tình trạng mờ mịt.

    Bọn họ cũng không khẩn trương, bởi vì bọn họ không cảm giác được trong ma pháp trận có gì nguy hiểm.

    Đương nhiên, số người do dự suy nghĩ xem có nên đi vào thực sự rất ít. Phần lớn những người vừa chạy tới đều điên cuồng xông vào, rất sợ ma kiếm trong Ma Uyên bị người đoạt lấy trước. Đúng vậy, vô số những người trẻ tuổi tham gia đại hội săn bắn lũ lượt phóng vào trong ma pháp trận.

    - Tiểu thư Lan Quân Hi, chúng ta...

    - Chúng ta không có lựa chọn thứ hai. Vào thôi. Ta đã tìm được vị trí của ba đội Lan Quân Khôi. Lập tức tập hợp cùng bọn họ.

    Lan Quân Hi thoáng nở nụ cười. Nếu như không có đạo cụ ma pháp truyền tin, nàng cũng không biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng bây giờ cho dù nguy hiểm bọn họ cũng phải đi vào. Bọn họ cứ như vậy, trực tiếp cưỡi ma thú bay vào ma pháp trận.

    Một khí tức thần bí đập vào mặt, vẫn không có cảm giác đẫm máu. Xung quanh đều là người, đang xông vào bên trong. Lan Quân Hi trực tiếp vung tay lên. Đội ngũ theo sát nàng chỉ cần tập hợp với ba đội ngũ khác.

    - Không đúng. Có cảm giác đẫm máu. Dường như còn có khí tức của ma pháp huyễn trận.

    Bay được một đoạn, cuối cùng có người phát hiện.

    - Không chỉ là ma pháp huyễn trận, còn có trận pháp tâm linh, còn có khí tức giết chóc... Đám người Lan Quân Khôi nói không sai. Khắp nơi bên trong ma pháp trận đều là những thứ dụ dỗ khiến người ta phát điên.

    Lan Quân Hi trầm giọng nói. Đối với ma pháp trận này, nàng càng lúc càng thận trọng hơn.

    - Ngao...

    Ngay khi nàng nàng vừa dứt lời, trong nháy mắt, ma thú bay dưới thân liền phát ra một tiếng kêu điên cuồng. Sau đó, theo tiếng kêu điên cuồng này, càng lúc càng có nhiều ma thú bay kêu theo, đồng thời điên cuồng giằng co. Ma pháp đặc trưng của ma thú ma pháp bắt đầu xuất hiện sự chấn động. Phương hướng chấn động chính là người cưỡi chúng. Rất nhanh chúng công kích đám người chúng vừa phục tùng.

    - Ma thú bay nổi điên. Trực tiếp giết chết, không nên nương tay, nếu không người chết có khả năng chính là các ngươi.

    Lan Quân Hi cả kinh trong giây lát, sau đó rất nhanh liền đưa ra mệnh lệnh, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng khi chiến đấu, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng. Ngươi không tàn nhẫn với người chính là tàn nhẫn đối với chính mình. Đúng vậy, hiện tại tình huống đã phải xem như chiến tranh để xử lý.

    - Ngao ngao ngao...

    Mọi người không ai nương tay, rất nhanh đã giết chết ma thú dưới thân. Trên mặt không ít người thật ra vẫn lộ vẻ không đành lòng. Những người gia nhập Thanh Môn phần lớn đều là người tâm địa lương thiện. Cho dù ngay cả là ma thú cũng không nhẫn tâm giết chết. Còn nữa, không ít người nếu chỉ có một mình cũng không bắt được ma thú bay cường đại như vậy. Phần lớn đám ma thú bay này đều là công lao của nhóm cao thủ Lan Quân Hi.

    Thật vất vả mới có khả năng giữ trong tay vật cưỡi cường đại như vậy, lại phải tự tay giết chết, có thể tưởng tượng được bọn họ có bao nhiêu giãy dụa.

    - Giết...

    Có lẽ bị ảnh hưởng vì sự giãy dụa trong lòng và mùi máu của ma thú bị giết chết, một người thực lực chỉ có đại ma đạo sĩ trong hai mắt đột nhiên biến thành màu đỏ sậm, quát khẽ một tiếng, không bất kỳ dấu hiệu nào đánh về phía người bên cạnh.

    Người điên này giống như bị người giết toàn gia vậy...

    - Ầm...

    Thật may, thực lực người này yếu nhất trong đội ngũ, chỉ trong nháy mắt đã bị Lan Quân Hi ngăn cản. Một đạo tinh thần lực trực tiếp đánh vào trong ý thức người này. Người đó giống như bị sét đánh, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh. Lan Quân Hi cũng không liếc hắn lấy một cái, chỉ hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh nói:

    - Đưa hắn đi, đều duy trì tâm trí ở tình trạng tốt nhất. Chúng ta tiếp tục đi tới.

    Lan Quân Hi thể hiện ra tâm tính của một ma pháp sư hắc ám lạnh lùng. Chỉ có điều trong ánh mắt vẫn có thoáng run rẩy, thể hiện sự lo lắng trong lòng nàng. Đúng vậy, bọn họ vừa mới tiến vào đã bị ảnh hưởng như vậy. Đội ngũ Lan Quân Khôi sẽ thế nào?

    Hiện tại đạo cụ ma pháp truyền tin đã dùng hết. Cũng không biết tình hình bên kia thế nào.

    Có lẽ, có lẽ đợi nàng chính là đám người đã phát điên.

    Lúc đầu thời điểm mới liên lạc, Lan Quân Khôi còn nói bọn họ ở vòng ngoài. Nhưng bây giờ thì sao, theo ma pháp trận không ngừng lớn lên, sợ rằng đã không thể xem là vòng ngoài nữa? Có lẽ mỗi người đều đang lo lắng, nhưng không ai dám lo lắng. Bởi vì nếu như không tập trung tinh thần bảo vệ ý thức của mình, sợ rằng sẽ giống như người vừa nãy, có thể sẽ ra tay đối với chiến hữu.

    Xem đi, xung quanh đã dần dần có nhiều người phát điên hơn. Đã có thể thấy từng cuộc tàn sát điên cuồng. Không phải là người điên tàn sát người không phát điên, thì chính là người không phát điên tàn sát người đã phát điên.

    Mặc dù bây giờ còn chưa kinh khủng như vậy, nhưng càng ngày càng đi sâu vào trong, có thể tưởng tượng sẽ là cảnh tượng địa ngục đẫm máu tới mức nào.

    Trong đội ngũ Thanh Môn bọn họ cũng lẫn lộn cả tốt lẫn xấu. Người thực lực quá yếu sợ rằng sẽ càng ngày càng chịu không nổi khí tức đẫm máu. Càng đi sâu vào càng dễ phát điên. Lát sau sẽ là cảnh tượng mệt mỏi xử lý ứng phó những người một nhà.

    - Chúng ta thay phiên ngăn cản khí tức xung quanh.

    Lan Quân Hi trầm mặt nói.

    - Được.

    Cứ như vậy, tất cả mọi người bao gồm cả Vu Nhai đều thay phiên nhau ngăn cản khí tức có thể ảnh hưởng tâm trí ở xung quanh. Bọn họ là thánh ma đạo sư, những khí tức này tạm thời vẫn không ảnh hưởng được tới bọn họ. Nhưng mặc dù ngăn cản những khí tức kia, lại không thể bịt hai mắt của mọi người. Xung quanh càng ngày càng hiện ra những cảnh tượng Tu La khủng khiếp khiến cho không ít người thực lực yếu toàn thân run rẩy, dường như có cảm giác suy sụp.

    Lan Quân Hi cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể cho bọn họ thêm đan dược an thần. Không phải nàng lòng dạ hẹp hòi, mà nàng không biết ba đội ngũ khác thế nào. Hiện tại đan dược an thần đặc biệt quan trọng. Tuy rằng mang theo không thiếu, nhưng bây giờ bao nhiêu cũng ít.

    Mặc dù có Lan Quân Khôi đưa tin, nhưng vẫn không nghĩ tới ma pháp trận này khủng khiếp đến mức như vậy. Ban đầu dẫn nhiều người như vậy tiến đến cũng là muốn đến lúc đó nếu như cần cứu người cũng có thể một tay giúp một chút. Vừa rồi bọn họ còn có vật cưỡi lục giai, muốn sau khi tìm được ba đội ngũ khác của Thanh Môn có thể lập tức mang theo người bị thương bay ra ngoài.
     
  2. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 1608: Khiêu khích gây ly gián?

    share: doctruyen.org





    Nhưng không đoán được đám vật cưỡi kia không ngờ còn phát điên trước cả bọn họ.

    Càng ngày càng đi sâu vào trong, mặt tuyết đã biến thành màu máu. Có thể nghe được những tiếng kêu đầy kỳ quái.

    Kinh khủng hơn chính là do ma pháp trận này còn là huyễn trận. Những người tiến vào muốn đi ra ngoài, đặc biệt khó khăn. Vốn là khó khăn, hơn nữa ma pháp trận còn đang không ngừng lan rộng về xung quanh. Đó chính là khó khăn lại càng thêm khó khăn. Hơn nữa, người thực lực mạnh cũng không muốn đi ra ngoài.

    Ma Uyên ở phía trước. Bọn họ còn muốn có được ma kiếm.

    - Mọi người không cần lo lắng. Không có việc gì đâu. Bên trong bội ngũ chúng ta còn có chuẩn Thần cấp. Chỉ cần tìm được người của ba đội ngũ khác, chúng ta sẽ tìm cách đưa các ngươi ra ngoài trước.

    Lan Quân Hi thỉnh thoảng còn phải trấn an người trong đội ngũ. Hơn nữa đến cuối cùng, nàng vẫn phải ném ra uy danh của Ngụy Chuẩn Thần ma đạo sư. Đúng vậy, tuy rằng rất không thoải mái, nhưng vẫn bịt mũi mà nói.

    Quả nhiên có hiệu quả. Tâm tình mọi người thoáng cái đã trở yên bình tĩnh. Chuẩn thần, ở trong mắt rất nhiều người chính là siêu cấp đỉnh phong.

    Bọn họ không ngừng đi tới. Cũng may, ba đội ngũ Thanh Môn khác thật sự không đi vào quá sâu vào. Cuối cùng đã tìm được bọn họ ở tỏng một hẻm núi nhỏ. Đúng vậy, bởi vì là dãy núi Phiêu Phong Tuyết, ở đây đặc biệt rất nhiều hẻm núi.

    - Lan Quân Hi tỷ, các tỷ thế nào? Đáng chết, ta muốn thông báo các tỷ không nên vào, chúng ta căn bản không ra được. Thậm chí chúng ta chỉ cần đi, đều có cảm giác bị hút vào trong. Đúng vậy, ban đầu chúng ta còn đang ở gần bên ngoài. Nhưng thử vài lần không ngờ lại tiến vào sâu hơn nữa. Hiện tại càng phải đối mặt với kẻ địch điên cuồng. Vừa rồi chúng ta đã phải giết một đợt.

    Khi ba đội ngũ khác của Thanh Môn nhìn thấy đám người Lan Quân Hi, phản ứng đầu tiên chính là hưng phấn, giống như được cứu. Nhưng tới khi bình tĩnh lại, sắc mặt rất khó coi. Lan Quân Khôi là người đầu tiên lao tới, sau đó nói năng có chút lộn xộn.

    Đúng vậy, ở lối vào hẻm nhỏ này đầy thi thể. Trong hẻm nhỏ, sắc mặt tất cả mọi người tái nhợt. Trên người mỗi người đều có vết máu. Hiển nhiên đó đều là máu của đám người bị phát điên kia. Hiện tại mỗi người đều đnag thở dốc, cho thấy bọn họ thật sự trải qua vài lần chiến đấu thảm khốc, cũng thể hiện cảm giác sợ hãi ở sâu trong nội tâm bọn họ.

    - Các ngươi đều không có chuyện gì chứ?

    Lan Quân Hi cũng không để ý đến những lời oán giận của Lan Quân Khôi. Tới thì đã tới. Bây giờ muốn ra ngoài cũng quá muộn rồi. Hiện tại điều nàng chú ý chính là không ngờ ba đội ngũ không tổn thất bao nhiêu người. Mỗi người cũng không có tình trạng bị phát điên. Mặc dù ba đội ngũ cộng lại cũng có không ít ma đạo sư Thánh cấp, lại không có khả năng bảo vệ trong thời gian dài. Trong đội ngũ Lan Quân Hi, nếu không có Chuẩn Thần cấp Ngụy Linh và thánh ma đạo sư cửu đoạn là nàng, chỉ sợ đã sớm xảy ra vấn đề. Trong ba đội ngũ cũng không cường đại như bọn họ.

    - Cũng may nhờ có huynh đệ Cáp Đạt Nhĩ, chúng ta mới không có người nào bị phát điên. Chỉ có mấy người huynh đệ trong lúc đang chiến đấu, không cẩn thận bị đám ngừoi phát điên kia giết chết.

    Một người khác của Lan Quân gia tới bên cạnh Lan Quân Khôi nói.

    Lan Quân Hi chớp chớp mắt. Huynh đệ Cáp Đạt Nhĩ là ai?

    Một hồi lâu nàng mới phản ứng được, Cáp Đạt Nhĩ không phải là vị thánh ma đạo sư vong linh bên cạnh Vu Nhai sao? Cũng đúng, pháp sư vong linh ở trên phương diện tinh thần và linh hồn vô cùng cường đại. Dưới tình huống như vậy quả thực có thể phát huy tác dụng rất lớn.

    Nhưng con mẹ nó, Cáp Đạt Nhĩ cũng là người của Ngụy Linh. Hình như bọn họ bắt đầu nợ nhân tình của Ngụy Linh.

    Nàng lắc đầu. Bây giờ không phải là thời điểm rầu rĩ vì những chuyện này. Lan Quân Hi dẫn theo mọi người đi vào hẻm núi, sau đó cẩn thận tìm hiểu tình hình của mọi người và vấn đề ma pháp trận. Vừa rồi Lan Quân Khôi nói năng lộn xộn, khiến nàng thật sự không có cách nào hiểu được cặn kẽ mọi chuyện.

    Vu Nhai đương nhiên cũng ở bên cạnh lắng nghe.

    Hóa ra, thời điểm ba đội ngũ Thanh Môn này nghe nói Ma Uyên xuất hiện đã đi qua, sau đó tập hợp lại cùng nghe theo ý kiến của Lan Quân Hi, không dám tiến vào quá sâu. Nhưng Ma Uyên và ma kiếm có sức mê hoặc khiến bọn họ không thể hoàn toàn rời khỏi đó. Kết quả bọn họ bị hút vào. Ban đầu còn không có cảm thấy điều gì. Nhưng chậm rãi liền nhìn thấy có người phát điên, bọn họ mới ý thức được trong này có vấn đề, nhưng vẫn bị Ma Uyên mê hoặc, không dự định ra ngoài...

    Kết quả là càng lún càng sâu. Khi bọn họ có ý muốn rời khỏi thì đã quá muộn. Trong ma pháp trận tự nhiên này mang theo rất nhiều nguyên tố khủng khiếp, quỷ dị và đặc biệt. Ví dụ như tâm linh, ảo giác và giết chóc. Trong đó ảo giác chính là nguyên nhân khiến cho bọn họ không có cách nào rời khỏi. Thậm chí vài người muốn rời khỏi lại biến thành càng đi sâu vào trong.

    Cuối cùng bọn họ không có cách nào, chỉ có thể tìm tới hẻm núi này, sau đó tạm thời dừng lại.

    Bởi vì có vong linh huynh ở đó, bọn họ cũng không có phát điên, chỉ kiên trì như thế. Nhưng bọn họ không biết có thể giữ cho ý thức tỉnh táo được bao lâu. Hiện tại mỗi người đều đã ở sát bờ tuyệt vọng. Sợ rằng nếu tiếp tục, không bao lâu sau cũng sẽ suy sụp.

    - Nhưng không phải chúng ta có thể thuận lợi tìm được các ngươi, cũng không bị ảo giác ảnh hưởng sai?

    Trong đội ngũ của Lan Quân Hi có người hỏi.

    - Chỉ cần đi sâu vào trong sẽ không có ảo giác. Nếu quay ngược lại, chính là ảo giác liên tục, căn bản không ra được.

    Lan Quân Khôi nói:

    - Các ngươi thật sự không nên vào. Ai, hiện tại huynh đệ Cáp Đạt Nhĩ cũng quá sức mệt mỏi, sợ rằng không kiên trì được được bao lâu nữa.

    Nghe nàng nói vậy, mọi người theo bản năng nhìn về phía vong linh huynh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất phía trong hẻm núi. Chỉ có thánh ma đạo sư có thể cảm giác được sự suy yếu của hắn. Đương nhiên, bất kể thế nào, đám người Lan Quân Hi đến vẫn cho bọn họ một tia hi vọng. Đương nhiên, khi biết Lan Quân Hi cũng không có biện pháp gì, một tia hi vọng này cũng theo đó càng ngày càng yếu.

    - Đúng rồi, Đặc Lai Nhĩ, tại sao không thấy hắn?

    Lan Quân Hi đột nhiên hỏi.

    - Chắc đang ở trong một lều nào đó nghỉ ngơi thôi. Cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn không ngờ lại phát điên. Nếu không phải chúng ta cứu đúng lúc, sợ rằng đã biến thành đám người bên ngoài.

    Lan Quân Khôi lắc đầu nói, có chút không giải thích được.

    - Ngụy Linh, ngươi cười cái gì?

    Vừa rồi, lúc Lan Quân Khôi nói chuyện, Vu Nhai ở bên cạnh lại thoáng cười. Lan Quân Hi luôn luôn chú ý tới hắn, bởi vậy hắn căn bản không thể giấu được nụ cười này. Lan Quân Hi không nhịn được trợn mắt nhìn. Thời điểm này hắn còn cười được sao?

    - Người lòng dạ hẹp hòi, bao giờ cũng dễ bị ảnh hưởng.

    Vu Nhai nhẹ nhàng nói.

    - Vị huynh đệ này, trong lúc này mong ngươi không nên nói lời ly gián như vậy.
     
  3. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 1609: Tiến vào hay rời khỏi

    share: doctruyen.org





    Trong nháy mắt, đám người Thanh Môn nổi giận. Hiện tại là lúc nào, người này còn ở nơi này nói mát. Đồng thời, không biết từ lúc nào Đặc Lai Nhĩ đã từ bên trong lều đi ra, thâm trầm nhìn chằm chằm vào hắn.

    Tuy rằng trước đó, hắn nhận định gia hỏa Ngụy Linh này là người tốt, cũng không đại biểu là có thiện cảm. Đặc biệt là khi nghe được lời gia hỏa này nói.

    - Không phải là kích bác gây ly gián. Chẳng qua là nói cho mọi người một phương pháp đối phó với tình trạng phát điên mà thôi.

    Vu Nhai nói xong, sau khi lười để ý tới biểu tình của đám người xung quanh khi nghe hắn nói câu thứ hai, trực tiếp đi về phía vong linh huynh hỏi:

    - Xem có chuyện gì xảy ra không?

    Trong nháy mắt, vô số khó chịu thậm chí mắng hắn liền dừng lại

    Hiện tại bọn họ mới nhớ ra, gia hỏa kia cùng một nhóm với pháp sư vong linh đã cứu bọn họ.

    - Nhất định là bởi vì ma pháp trận này. Hơn nữa ta ta cảm giác bị người khác nhằm vào. Đám người phát điên không ngừng đuổi theo hướng này, thỉnh thoảng sẽ tiêu hao lực lượng của chúng ta. Chắc hẳn không phải là cố gắng hết sức đối phó với Thanh Môn, mà chỉ cần là đội ngũ nào tương đối mạnh sẽ bị nhằm vào. Hình như, người giật giây ma pháp trận muốn tất cả mọi người đều chết.

    Vong linh huynh cũng không để ý đến người khác. Nhìn thấy Vu Nhai, hắn rất tự nhiên giải thích chuyện hắn phát hiện được.

    - Cái gì...

    Đám người Thanh Môn nghe được vong linh huynh nói vậy, đều rất sợ hãi.

    - Lan Quân Hi, nhắc nàng một câu, nàng rất may mắn, có thể sống thêm một thời gian.

    Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên nói.

    Mọi người sửng sốt, đầu óc có chút co thắt. Đặc Lai Nhĩ, người lòng dạ hẹp hòi này không mấy lưu ý tới lời vong linh huynh nói, nhưng thật ra lại rất lưu ý tới lời Vu Nhai nói. Hắn có phản ứng đầu tiên:

    - Ngụy Linh, ngươi nói cái gì? Ngươi tính làm gì tiểu thư Lan Quân Hi sao?

    - Tiểu thư Lan Quân Hi, nếu như ta nhớ không nhầm, chính là câu nói sau cùng, Nguyệt Ninh Á từng nói qua với nàng.

    Lan Quân Hi có chút ngây người. Nàng còn tưởng rằng Ngụy Linh thể hiện bộ dạng hung ác. Nhưng khi nghe tới câu nói sau của hắn, nàng mới chợt hiểu ra. Trong mắt lóe lên tinh quang.

    - Quả nhiên là Băng Tuyết Ma Vương. Đáng chết, tất cả đều là âm mưu của hắn.

    - Lan Quân Hi tỷ, cái gì mà Băng Tuyết Ma Vương?

    Mọi người hỏi.

    Lan Quân Hi rất nhanh nói ra những phân tích của Vu Nhai nói với nàng, phân tích cho mọi người, đồng thời kết hợp với tình hình trước mắt. Sau đó mỗi người đều khiếp sợ. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới Ma Uyên là do Băng Tuyết Ma Vương ở phía sau thao túng.

    - Báo cáo...

    Đang lúc mọi người không biết nên làm gì, một giọng nói vô cùng hoảng sợ chợt từ một dãy núi tuyết truyền tới:

    - Vô số ma pháp sư phát điên đang lao về phía hẻm núi của chúng ta. Nhân số rất nhiều. Sợ là chúng ta, sợ là chúng ta phải dời trận địa.

    Đúng vậy, ở các phương hướng lên núi đều có trinh sát viên.

    - Báo cáo, phía bên chúng ta cũng là người phát điên.

    Không đợi mọi người kịp phản ứng, một trinh sát viên hướng khác cũng nói.

    - Phía bên chúng ta cũng vậy!

    - Phía bên chúng ta cũng có!

    Ở chớp mắt, các trinh sát viên đều vô cùng hoảng sợ kêu lên. Bên trong hẻm núi, sắc mặt mọi người đều biến thành khó coi. Nói cách khác, bọn họ bị bao vây. Muốn dời trận địa đi sao? Nằm mơ.

    - Hi tỷ. Chúng ta làm sao bây giờ?

    Hiện tại, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn về phía Lan Quân Hi. Trước đó bọn họ không đầu lĩnh, dĩ nhiên là tự đưa ra quyết định. Hiện tại Lan Quân Hi tới, nàng lại là người rất có uy vọng, đều muốn giao tất cả áp lực cho nàng...

    Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, tâm trạng Lan Quân Hi chợt trở nên hoảng loạn. Trong thoáng chốc, Lan Quân Hi rốt cuộc cũng không có chủ ý gì. Trước mắt, với thực lực của nàng không thể nắm chắc.

    Tình hình hiện tại thật sự rất gấp. Cáp Đạt Nhĩ tiêu hao thực lực cực lớn. Tinh thần mọi người không phấn chấn, thậm chí gần suy sụp. Nàng thật sự không biết nên làm gì. Đặc biệt, dưới tình huống có người tận lực nhằm vào, chẳng lẽ phải vứt bỏ những người yếu sao?

    Theo bản năng, nàng nhìn về phía Vu Nhai...

    - Ta đi ra trước, xem thử một chút.

    Vu Nhai không mấy hoảng loạn. Chuyện hoảng loạn hơn, hắn cũng đã trải qua. Thân hình chớp hiện, đã ra khỏi hẻm núi. Mọi người nhìn hắn, sau đó lại nhìn về phía Lan Quân Hi, lại nói:

    - Lan Quân Hi tỷ. Chúng ta...

    - Chờ tiên sinh Ngụy Linh trở lại hẵng nói. Lan Quân Hi trực tiếp đánh cắt ngang lời bọn họ.

    - Tiểu thư Lan Quân Hi, người kia có thể tín nhiệm được không?

    Đặc Lai Nhĩ đối với Vu Nhai vẫn khó chịu như vậy, vẫn không quan tâm tới sự sống chết của Vu Nhai, chỉ quan tâm có tin tưởng được không. Có thể thấy rõ Vu Nhai nói hắn lòng dạ hẹp hòi chính xác tới mức nào.

    - Ta hỏi ngươi, có thể tín nhiệm tiên sinh Cáp Đạt Nhĩ không?

    Lan Quân Hi đột nhiên tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đặc Lai Nhĩ nói:

    - Đặc Lai Nhĩ. Sợ rằng tiên sinh Ngụy Linh nói rất đúng. Lòng dạ ngươi thật sự không mấy rộng rãi. Nhớ kỹ, ngươi phát điên thậm chí chết cũng không sao, nhưng không nên liên lụy tới người khác.

    Lan Quân Hi cảm thấy người lòng dạ hẹp hòi thật sự dễ phát điên. Nàng cũng phải cố gắng khiến lòng dạ rộng rãi hơn.

    - Tiểu thư Lan Quân Hi, ta...

    - Đủ rồi, Đặc Lai Nhĩ, không nên nói nữa. Tiên sinh Ngụy Linh là người của hoàng tộc ma pháp. Tuy rằng không phải cùng đường với chúng ta nhưng có cùng một mục tiêu với chúng ta. Còn nữa, hắn là Chuẩn Thần cấp, có thể đi ra ngoài hay không thật sự phải nhờ vào hắn.

    Lan Quân Hi không nói gì, vị thánh ma đạo sư hai hệ kim hỏa đã nói trước. Hắn cũng không nhịn được quát lên. Xem ra nhân duyên của Đặc Lai Nhĩ cũng không được tốt lắm.

    Thoáng cái, mọi người lại có phần cổ quái, nhanh chóng hỏi về tình hình của Ngụy Linh.

    Thời điểm nghe Ngụy Linh còn là Chuẩn Thần cấp, thoáng cái, tâm tình mọi người liền thả lỏng một chút. Xung quanh, những người khác cũng đốt lên một chút hy vọng. Đương nhiên, trong đó có hai người sắc mặt không giống với những người khác. Một người trong đó dĩ nhiên chính là Đặc Lai Nhĩ. Thời điểm nghe được Chuẩn Thần cấp, hắn khó chịu giống như bị sét đánh trúng, hoàn toàn không có chút hưng phấn nào.

    Một người khác, sắc mặt cũng không giống với mọi người, dĩ nhiên chính là vong linh huynh.

    - Đại đế chính là đại đế. Trong thời gian vài ngày như vậy lại biến thành người của hoàng tộc ma pháp.

    Trong lòng vong linh huynh cảm thán.

    - Thu...

    Đúng lúc này, Vu Nhai đã trở về. Mọi người vội vàng nhìn sang, trong mắt lộ vẻ mong chờ.

    - Quả nhiên là có người ở phía sau xua đám người đã phát điên kia bao vây tấn công chúng ta. Vừa rồi ta bắt được một tên. Đáng tiếc còn chưa hỏi được gì, hắn đã tự sát.

    Vu Nhai tiện tay ném một người chết trong tay hắn ra ngoài, nói.

    - Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Còn có thể ra ngoài không?

    Một vị thánh ma đạo sư hỏi.

    - Vẫn có biện pháp có thể xông ra ngoài. Chỉ có điều phương hướng di chuyển của các ngươi là gì? Tiến vào trong Ma Uyên hay là rời khỏi?

    Vu Nhai hỏi lại.
     
  4. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 1610: Hoàng hậu hiển linh

    share: doctruyen.org





    - Cái này...

    Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Lan Quân Hi.

    - Ngụy Linh, ngươi cảm thấy chúng ta còn có cơ hội có thể đi Ma Uyên không?

    Lan Quân Hi làm gì còn có chủ ý gì, lại hỏi lại. Hiện tại nàng cũng không ý thức được hóa ra nàng cũng cần dựa vào người khác. Đương nhiên, nàng cũng nghĩ đến mục tiêu của Ngụy Linh là ma kiếm trong Ma Uyên và Nguyệt Lâm Sa, mới hỏi câu này.

    - Đương nhiên là có cơ hội. Chỉ có điều, ở sâu trong ma pháp trận này rốt cuộc có Ma Uyên hay không còn không biết. Có lẽ là tử vực.

    Vu Nhai cười nhạt. Mọi người nghiêm túc gật đầu, vẫn nhìn Vu Nhai, hi vọng hắn có thể chỉ cho bọn họ một con đường sang. Đúng vào lúc này, Vu Nhai hít một hơi thật sâu nói:

    - Ta có thể dẫn các ngươi đi Ma Uyên thậm chí là ra ngoài... Đúng vậy, lát nữa ta sẽ có biện pháp có thể quyết định là tiến vào hay đi ra. Hiện tại, ta có một điều kiện. Một điều kiện chí ít bảo đảm các ngươi có cơ hội sống sót.

    - Điều kiện gì?

    - Rất đơn giản, chính là muốn ta có toàn quyền chỉ huy các ngươi.

    Vu Nhai đột nhiên mở mắt nói.

    - Toàn quyền chỉ huy?

    Mọi người còn có chút mờ mịt.

    - Nói đúng hơn là, ta muốn trở thành tổng chỉ huy của bốn đội ngũ Thanh Môn. Trong thời gian kế tiếp, các ngươi phải nghe theo ta vô điều kiện. Cho dù ta bảo các ngươi đi tìm chết, các ngươi cũng phải đi chết.

    Vu Nhai lạnh lùng nói.

    - Cái gì, sao có thể như vậy được.

    Đặc Lai Nhĩ lại là người đầu tiên kêu lên thành tiếng.

    - Đúng vậy, sao có thể như vậy được?

    Lần này phần lớn mọi người ủng hộ Đặc Lai Nhĩ. Tuy rằng Chuẩn Thần cấp này rất lợi hại, nhưng hoàn toàn giao tính mạng của mình vào trong tay hắn, điều này thật sự không đáng tin cậy. Thậm chí sẽ là sự sỉ nhục đối với Lan Quân gia.

    - Nếu như vậy, vong linh huynh, chúng ta đi thôi.

    Vu Nhai không có chút lưu luyến nào.

    - Được!

    Vong linh huynh gật đầu, lập tức đứng lên.

    - Chờ một chút, tiên sinh Ngụy Linh, có thể từ từ phối hợp có được không? Không nhất định phải...

    Lan Quân Hi vội vàng kêu lên.

    - Nếu như không có toàn quyền chỉ huy, như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Ta ở trong các ngươi không có bất kỳ uy tín gì. Nếu như các ngươi thỉnh thoảng nhảy ra tìm ta đánh, muốn làm gì thì làm, vậy ta còn dẫn theo một đám các ngươi làm gì?

    Vu Nhai hơi nghiêng đầu nói.

    - Cái này...

    Lan Quân Hi thật sự do dự. Người này không có thể tin được, cũng chưa quen. Nếu quả thật giao toàn quyền chỉ huy vào trong tay hắn, hoàn toàn theo mệnh lệnh của hắn, như vậy nếu như hắn dẫn mọi người đi tìm chết, vậy nàng phải làm sao? Nhưng nếu như không đáp ứng, hắn đi, vậy phần lớn mọi người ở đây sẽ chết. Sau khi đắn đo một hồi, Lan Quân Hi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn nói:

    - Có thể cho chúng ta một lý do hoàn toàn tín nhiệm ngươi hay không?

    - Lý do. Thật ra ta có một lý do. Chỉ có điều chỉ có thể để bốn người Lan Quân gia các ngươi biết thôi.

    Vu Nhai đột nhiên cười quỷ dị.

    Những người ở đây lại sửng sốt, không biết gia hỏa Ngụy Chuẩn Thần ma đạo sư này muốn làm gì. Chỉ có thể để người của Lan Quân gia biết? Tô Lôi và Tu Tư hiểu rõ cái gọi là thân phận Ngụy Linh còn không hiểu, chứ đừng nói là người khác.

    Ngoại trừ Lan Quân Hi ra, ba người của Lan Quân gia khác đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới vừa nhìn về phía Lan Quân Hi.

    Ánh mắt Lan Quân Hi không ngừng thay đổi, cuối cùng vẫn gật đầu.

    Sau đó, bốn người theo Vu Nhai và vong linh huynh đi tới một chỗ bí ẩn phía sau băng thạch lớn trong hẻm núi. Khi dùng linh giác phát hiện không có ai đi theo, cũng không có ai sử dụng tinh thần lực nhìn trộm, Vu Nhai mới nhìn về phía vong linh huynh nói:

    - Vong linh huynh, triệu hoán.

    Triệu hoán?

    Vong linh huynh nghe Vu Nhai nói vậy có chút choáng váng. Vừa rồi hắn chỉ cảm giác được Vu Nhai dùng mắt ra hiệu cho mình, biết sau đó sẽ có phần cho hắn diễn. Cho nên hắn cùng đi qua. Kết quả Vu Nhai lại muốn hắn triệu hoán. Nhưng phải triệu hoán gì đây? Chỉ có điều, đối với hiểu biết của hắn đối với Vu Nhai õ, khuôn mặt cương thi vạn năm của hắn mặc dù nghi ngờ, nhưng không có khả năng bị bất kỳ kẻ nào nhìn ra. Cứ như vậy, hắn bắt đầu triệu hoán.

    Triệu hoán cái gì? Nếu Vu Nhai không nói gì, dĩ nhiên chính là diễn tròa, dĩ nhiên chính là cũng không triệu hoán gì cả, chỉ cần hắn làm ra vẻ một chút là được. Hắn làm pháp sư vong linh dĩ nhiên không phải là triệu hoán Huyền Binh, mà là triệu hoán linh hồn...

    Sau đó, trong miệng vong linh huynh chậm rãi đọc ma chú linh tinh. Ma pháp vong linh không ngừng chấn động. Dưới ánh mắt nghi hoặc của bốn người Lan Quân gia, một đạo linh thể theo lời vong linh huynh diễn trò chậm rãi hiện lên. Dần dần, bốn ngườiLan Quân gia người đều thấy được tướng mạo của linh thể này. Ban đầu bọn họ còn có chút mờ mịt, sau đó bọn họ mở to hai mắt nhìn, rồi điên cuồng run rẩy...

    Trong đó, một vị người Lan Quân gia còn điên cuồng nhéo bắp đùi của mình!

    - Thật may, bốn vị đã xem từng qua bức họa của hoàng hậu tiền bối.

    Vu Nhai đột nhiên cười nói.

    Đúng vậy, hắn bảo vong linh huynh triệu hoán ra chính là để triệu hồi hoàng hậu tiền bối ra, chính là muốn để hoàng hậu tiền bối hiển linh.

    Đương nhiên, như đã nói trên, vong linh huynh chỉ làm ra vẻ một chút. Người thật sự khiến linh thể xuất hiện vẫn là Vu Nhai. A, ở vào thời điểm này, Vu Nhai đương nhiên không thể nói thẳng, hoàng hậu tiền bối nhà các ngươi đã biến thành Binh Linh của ta.

    Nếu không, có trời mới biết bốn người này có thể kích động, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, liền trực tiếp liều mạng với hắn hay không...

    - Ngụy Linh, các ngươi rốt cuộc sử dụng huyễn thuật gì vậy?

    Lúc đầu, bốn người của gia tộc Lan Quân thần bí cảm giác khó có thể tin được, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

    Chuyện trước mắt thật sự quá hoang đường. Hoàng hậu hiển linh, ngươi tưởng đang xem Chí Dị quỷ quái gì đó sao? Được rồi, ở trên đại lục Thần Huyền, chuyện hiển linh cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Đặc biệt là ở đế quốc Ma Pháp, nơi nào có pháp sư vong linh nơi đó sẽ có các loại vong hồn. Nhưng Hoàng hậu nương nương lại chết ở Vị Tri Chi Địa, tàn hồn sao có khả năng tồn tại được? Hơn nữa đã mấy nghìn năm trôi qua. Tính lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi sao?

    Bốn người của gia tộc Lan Quân thần bí nghĩ tới đây, sắc mặt càng lúc càng không tốt. Cho dù Cáp Đạt Nhĩ đã từng giúp đỡ bọn họ, nhưng sử dụng loại phương pháp này để lừa dối cũng quá vô sỉ và bỉ ổi đi. Ban đầu, Lan Quân Hi đối với Ngụy Linh vốn có cảm giác phức tạp, hiện tại đã biến thành ác cảm.

    - Các ngươi đều là thánh ma đạo sư. Tại sao các ngươi không tự mình xem kỹ lại một chút xem, hoàng hậu tiền bối trước mắt các ngươi rốt cuộc có phải là do huyễn thuật tạo thành hay không?

    Vu Nhai nhún vai. Hoàng hậu tiền bối xuất hiện, đương nhiên không thể nào là huyễn thuật gì đó. Hoàng hậu tiền bối thật sự hiển linh. Đương nhiên, hiển linh là Binh Linh...
     
  5. OnePiece

    OnePiece Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    27/8/14
    Bài viết:
    3,004
    Được thích:
    5,872

    Chương 1611: Dựa vào cái gì?

    share: doctruyen.org





    - Nếu quả thật chính là Binh Linh thuần khiết sợ rằng cũng sẽ bị phát hiện. Bởi vậy sau khi cùng hoàng hậu tiền bối thương lượng, hắn đánh lên trên linh thể nàng một đạo Phong tự quyết, khiến khí tức linh thể nàng gần như biến mất. Chỉ còn lại một chút khí tức suy yếu, cũng chính là phù hợp với một khí tức linh hồn bị tổn hại. Tàn hồn, khí tức khẳng định rất yếu.

    Bốn người Lan Quân gia nhanh chóng xác nhận. Sau đó sắc mặt bọn họ lại bắt đầu thay đổi.

    Thật sự là tàn hồn sao?

    Bốn người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Lan Quân Hi lắc đầu nói:

    - Ngụy Linh, ngươi là Chuẩn Thần cấp. Cáp Đạt Nhĩ là pháp sư vong linh Thánh cấp. Có thể khiến chúng ta khó có thể xác nhận là chuyện rất dễ. Tàn hồn của hoàng hậu nương nương làm sao có thể xuất hiện ở trong tay ngươi? Ta khuyên ngươi tốt nhất thu hồi chút tâm tư của ngươi lại. Nếu không đừng trách Lan Quân gia ta không khách khí. Phải biết rằng, hoàng hậu nương nương là tín ngưỡng và tinh thần chúng ta!

    - Chút tâm tư? Các ngươi cảm thấy chúng ta cần phải làm như vậy sao? Trước đó ta đã từng nói qua, sở dĩ ta gia nhập Thanh Môn có một mục đích. Chính là nhận sự nhờ vả của một tiền bối giúp các ngươi một tay. Hiện tại các ngươi hẳn đã biết vị tiền bối này là ai? Xin nhớ cho, chúng ta gia nhập Thanh Môn, không phải muốn nhận được gì đó từ Thanh Môn, mà là đang giúp đỡ các ngươi. Hiện tại chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.

    Vu Nhai rất vô tình đả kích cảm giác ưu việt của Lan Quân Hi. Lời hắn nói ra khiến cho bọn họ phải đặt thân phận xuống thấp. Đúng vậy, Lan Quân gia dường như đã thói quen đứng ở trên địa vị cao. Hôm nay đột nhiên biến thành vị trí thấp, thật sự có chút không quen.

    Không phải nói bọn họ cao ngạo giống như dân Cổ Duệ, mà thật sự không có thói quen khiêm tốn.

    Nghe hắn nói như thế, biểu tình bọn họ nhất thời mất mát. Đúng vậy, vừa rồi đám người mình còn khẩn cầu bọn họ ở lại. Bây giờ lại nghi ngờ bọn họ có dụng tâm kín đáo. Bhưng Hoàng hậu nương nương xuất hiện thật sự khiến bọn họ không thể tiếp nhận được.

    Lan Quân Hi suy nghĩ một chút. Gia hỏa Ngụy Linh này từ trước đến giờ đều tỏ thái độ thờ ơ, hình như thật sự đang giúp đỡ bọn họ.

    Lấy tư thế người đứng trên, hắn mới bao nhiêu tuổi? Dựa vào cái gì?

    Nhưng khi nàng tiếp tục nhìn Cáp Đạt Nhĩ...

    Nếu như không phải nhờ hắn, sợ rằng ba đội ngũ Lan Quân Khôi hiện tại cho dù không phải bị tiêu diệt hoàn toàn, cũng không còn lại bao nhiêu người?

    Nghĩ như vậy, bọn họ thật sự phải tiếp nhận một sự thật. Ngụy Linh và Cáp Đạt Nhĩ thật sự giúp bọn họ rất nhiều, cũng không nhận được lợi ích gì từ chỗ Thanh Môn bọn họ.

    - Ta biết các ngươi rất khó tin tưởng. Nếu không như vậy đi, các ngươi đều nhìn vào mắt của hoàng hậu tiền bối đi.

    Vừa rồi, sắc mặt bốn người biến đổi. Lại nghe gia hỏa Ngụy Linh kia mở miệng, theo bản năng nhìn về phía mắt Hoàng hậu nương nương. Sau đó bọn họ liền trực tiếp ngây người. Đây không phải là tinh thần đờ đẫn, mà là thật sự ngây người. Bọn họ thật sự ngây người, hoặc nói là bị định trụ. Thật sự không nhúc nhích được. Chỉ có trong ánh mắt bọn họ lộ vẻ khiếp sợ khó có thể tin được...

    Qua khoảng năm giây, bọn họ mới từ trong tình trạng ngây người lấy lại tinh thần. Bởi vì thân thể bọn họ run rẩy khiến Vu Nhai biết bọn họ đã khôi phục lại, nhưng vẫn ở trong tình trạng ngây người. Lần này chính là tinh thần đờ đẫn.

    - Thế nào, hiện tại các ngươi có tin không?

    Vu Nhai lại hỏi.

    - Sao có thể như vậy được? Vì sao Hoàng hậu nương nương lại...

    Lan Quân Hi chỉ có thể ngơ ngác nhìn Vu Nhai hỏi. Vừa bọn họ bị ngây người như vậy, dĩ nhiên chính là do trúng phải lực lượng Lưu Tinh Đồng của hoàng hậu tiền bối. Tuy rằng hoàng hậu tiền bối trở thành Binh Linh, nhưng lực lượng Lưu Tinh Đồng lại không hoàn toàn biến mất, trở thành một loại lực lượng đặc biệt của Binh Linh nàng. Đương nhiên, không có lợi hại như lúc nàng còn sống.

    Lực lượng Lưu Tinh Đồng, ở trong mắt Lan Quân gia, cả thế gian này chỉ có một mình Hoàng hậu nương nương có.

    Chuyện Thủy Tinh nắm giữ Lưu Tinh Đồng lại không có bao nhiêu người biết được.

    - Đây là tàn hồn hoàng hậu tiền bối gần đây mới tỉnh lại, một đạo tàn hồn lưu lạc với trong đại lục Thần Huyền. Trong lúc vô ý, chúng ta đã được nàng lựa chọn.

    Vu Nhai nói giống như thật lại không phải là sự thật. Hắn nói là lựa chọn mà không phải là nhận được, chính là sự tôn trọng đối với hoàng hậu tiền bối.

    Đúng vào lúc này, hắn nhìn về phía hoàng hậu tiền bối. Hoàng hậu tiền bối nở nụ cười ôn hòa, dường như nụ cười cổ vũ của người trưởng bối dành cho bốn người Lan Quân gia, sau đó liền trực tiếp biến mất. Ánh mắt nàng dường như hư ảo lại mang theo sự linh động. Nét mặt của nàng đặc biệt nhân tính hóa. Điều này cũng chứng minh hoàng hậu tiền bối trước mắt căn bản không phải huyễn thuật gì. Huyễn thuật rất khó làm được tới mức này.

    Bốn người Lan Quân gia nhận nụ cười cổ vũ của nàng, lại tiến vào trạng thái ngây người, thậm chí có loại cảm giác thất hồn lạc phách. Trong thoáng chốc, bọn họ suy nghĩ rất nhiều. Nhưng sự thực lại đặt ở trước mắt. Lưu Tinh Đồng, ngoại trừ Hoàng hậu nương nương ra, còn ai có thể có nữa?

    Ngụy Linh và Cáp Đạt Nhĩ sao?

    Nực cười, cho dù bọn họ là Chuẩn Thần cấp, bọn họ dựa vào cái gì có thể định trụ bốn người mình trong năm giây. Thậm chí mình cũng không có cảm giác gì đã bị định trụ. Hoàng hậu nương nương trước mắt hoàn toàn giống với những gì gia tộc đã ghi lại. Kết hợp với sự thực hai người này thật sự có thể không giúp bọn họ rời đi. Kết hợp với sự thực bọn họ suy đoán Băng Tuyết Ma Vương có âm mưu.

    Cuối cùng, kết hợp với sự thực hai người là do Hoàng tộc bí mật bồi dưỡng...

    Bọn họ cuối cùng xác định một sự thật, đó chính là, vừa rồi thật sự chính là tàn hồn của hoàng hậu tiền bối.

    Về phần tại sao không nói lời nào? Đó chỉ là một tia tàn hồn mà thôi, đương nhiên không có lực lượng cường đại như vậy. Có lẽ là trước đây Hoàng hậu nương nương đi tới Cổ Duệ Thần Hoàng làm nội ứng, đã cố gắng phong ấn một tia tàn hồn ở chỗ nào đó trên đại lục Thần Huyền. Lúc đó Hoàng hậu nương nương vẫn là hoàng hậu thủ lĩnh thế lực lớn, tiền than của đế quốc Ma Pháp hiện nay. Chút tàn hồn này ở lại hoàng tộc ma pháp dường như cũng trở nên đương nhiên hơn.

    Bây giờ Vu Nhai căn bản thật sự không ngờ Lan Quân Hi lại suy nghĩ lợi hại như vậy.

    Hiện tại, Vu Nhai cũng không có vội, bình tĩnh nhìn sắc mặt bốn người không ngừng thay đổi. Hắn biết đột nhiên gặp phải loại chuyện như vậy, bốn người khẳng định cần có thời gian tiêu hóa. Mãi đến khi phía ngoài hẻm núi vọng tới tiếng kêu giết, mới khiến bốn người giật mình tỉnh lại...

    Đúng vậy, đám ma pháp sư đã phát điên cuối cùng đã xông tới mấy chỗ hở trong hẻm núi, thậm chí là từ phía trên bao vây tấn công đến.

    - Ngụy Linh, Hoàng hậu nương nương khiến chúng ta tin tưởng ngươi. Chúng ta hoàn toàn tin tưởng ngươi. Nhưng dù sao Hoàng hậu nương nương cũng là người của gia tộc Lan Quân thần bí chúng ta…
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.