Chương 105: Đồng hành Dịch: think Mời đọc Bé trai đôi mắt mở to, đứng yên không nhúc nhích nhìn mẫu thân đang cãi nhau cùng mấy người trẻ tuổi, cậu không khóc, cũng không nghịch ngợm gì, mà ngược lại rất yên lặng. "Tiểu đệ đệ, đệ không sợ sao?" Hác Mãnh nhìn hắn, hiếu kỳ hỏi. Bé trai lắc đầu, cúi đầu nhìn chai nước Khả Nhạc rơi trên mặt đất, thè đầu lưỡi liếm môi một cái, trong ánh mắt hắn có thể thấy hắn muốn uống! Nhưng cũng có thể nhìn thấy, bé trai cũng được dạy dỗ rất tốt, cũng không ngồi xuống nhặt chai nước Khả Nhạc bị đổ. Có lẽ từ nhỏ đã được dạy là đồ rơi trên đất, đã bị bẩn không thể ăn được nữa. Nhưng có lúc ý nghĩ của tiểu hài tử rất ngây thơ, nếu chai nước này không thể uống, vậy thì cho ta bình khác đi. Nhưng mẹ đang cãi nhau không rảnh để ý tới mình. Hác mãnh cười, từ chiếc bàn trà bên cạnh cầm một chai Khả Nhạc, mở ra giúp hắn. Khả Nhạc để trong ba lô, bên trong đều là đồ ăn vặt, có lẽ mẹ đứa bé mang theo cho hài tử ăn trên đường. "Uống đi. Lát nữa ngoan ngoãn đi xin lỗi các ca ca, tỷ tỷ. Biết không?" Hác Mãnh cười bẹo đôi má mập mạp của bé trai. "Hì Hì" Đứa nhỏ nhoẻn miệng cười gật đầu với Hác Mãnh. Hác Mãnh ngẩng đầu lên, đưa tay kéo vị đại tỷ kia, cười nói: "Hài tử đang nhìn đó, ngươi làm thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa nhỏ." Vị đại tỷ kia khoảng chừng 30 tuổi, tuổi không lớn, nhìn Hác mãnh sửng sốt một chút. "Các ngươi cũng yên lặng một chút đi, cũng không phải chuyện gì lớn, đứa bé thì biết cái gì, quần áo bẩn có thể giặt, cũng không cần phải chấp nhặt một đứa bé, chúng ta đều là người có văn hóa, đúng không? Lại đây, tiểu đệ đệ, đệ trước hết xin lỗi đại ca ca, đại tỷ tỷ đi, vừa nãy ngươi làm bẩn quần áo của người ta rồi." Hác Mãnh cười đẩy bé tra đang uống Khả Nhạc ra. "Đại ca ca, đại tỷ tỷ, xin lỗi, đệ không phải cố ý." Người trẻ tuổi đối diện nhíu mày, mắt nhìn Hác Mãnh rồi mắng: "Mẹ nó chứ, ngươi là cái chó gì, đây là chuyện của ngươi à." Có lẽ ghét Hác Mãnh lo chuyện không đâu, ba người bọn họ trẻ tuổi tính nóng, vì lẽ đó khó tránh khỏi có chút kích động. Đối với người như vậy, Hác mãnh cũng sẽ không nổi nóng, không tức giận, nở nụ cười, vỗ tay một cái, chỉ vào người trẻ tuổi vừa nói. Thiết Ngưu vẫn nhắm mắt không để ý mọi việc, đột nhiên mở mắt ra, lạnh lùng đứng dậy, hắn cao hơn 1m90, người trẻ tuổi vừa nói cao tầm 1m70, hơn nữa khá gầy yếu, thuộc về loại hình nam nhân 'Xương xẩu' Thiết Ngưu ngẩng đầu lên, bàn tay đặt lên mặt của đối phương đè người trẻ tuổi kia ngồi vào chỗ, giọng ồm ồm nói: "Ông chủ của ta bảo ngươi ngồi xuống, nếu ngươi còn nói thêm một câu, ta liền ném ngươi vào cầu tiêu ăn cứt, không tin ngươi có thể thử xem." Tên to con này, coi như không có võ đi chăng nữa, thì chỉ cần đứng lên cũng đủ dọa người. "..." Người trẻ tuổi trừng mắt nhưng cũng không dám lên tiếng. "Đại ca, chúng ta, chúng ta xin lỗi, hắn vừa rồi cũng nóng tính nói linh tinh." Tiểu cô nương khá là có nhãn lực, vừa thấy tình thế không được lập tức cười xin lỗi, vừa rồi nàng cùng đại tỷ mang đứa bé mắng nhau, nhưng chuyển biến cũng cực kỳ nhanh. "Trên xe lửa nhiều người như vậy, khó tránh khỏi có lúc va chạm, mọi người thông cảm một chút, không phải là xong rồi sao. Tất cả ngồi xuống đi, mọi người trong toa xe đang nhìn chúng ta đấy." Hác Mãnh cười nói. Thiết Ngưu ngồi xuống, lại dựa vào ghế, nhắm con mắt lại, đầu vừa to lại trọc càng nhìn càng khiến người ta nghĩ tới "Kim Cương lực sĩ" vậy. Đại tỷ kia trên mặt cũng có chút xấu hổ, đỏ mặt ôm bé trai vào lồng ngực. Lúc này nhân viên xe lửa lại đây hỏi han tình huống, thấy sự tình đã trở nên yên ổn thì dặn dò vài câu rồi xoay người đi mất. "Mấy người đi du lịch à?" Hác Mãnh nhìn ba người trẻ tuổi đối diện, cười hỏi. Cô gái kia lắc đầu: "Không phải, chúng ta về nhà." "Ồ!" Hác Mãnh cũng không hỏi nhiều. Quay đầu chơi đùa với đứa bé ngồi trong ngực đại tỷ, mẹ đứa nhỏ đối với Hác Mãnh cũng thân thiết, lại đưa cho ít nho và ít ô mai. Kỳ thực người với người, chỉ cần hiểu rõ, một câu nói hay một việc nhỏ cũng sẽ trở nên quen thuộc. "Tiểu huynh đệ muốn đi đâu?" Mẹ bé trai hiếu kỳ hỏi. Hác Mãnh cười nói: "Đi huyện Thanh Long" "Huyện Thanh Long?" Mẹ bé trai sửng sốt, nữ hài ngồi đối diện cũng sửng sốt, lại nói: "Ngươi đi huyện Thanh Long làm gì vậy? Chúng ta cũng ở huyện Thanh Long." "Ta cũng ở huyện Thanh Long" Mẹ bé trai cười nói. Vừa nói thế, ba người trẻ tuổi cùng mẹ bé trai đều thấy xấu hổ, đỏ mặt. Cãi nhau nửa ngày, hóa ra mọi người đều là cùng quê à. Hai người trẻ tuổi tên là Lý Minh cùng Vương Vĩ, còn cô gái kia là Trương Đậu Đậu, đều học đại học ở Thạch Thành, nghỉ hè về nhà muộn mấy ngày. Đại tỷ mang theo đứa bé bên cạnh Hác Mãnh là Cung Yến, bé trai là Hiên Hiên, hai mẹ con cũng lên xe từ Thạch Thành, chuẩn bị về huyện Thanh Long. "Hác ca, ngươi đi huyện Thanh Long làm gì vậy?" Trương Đậu Đậu nháy mắt hiếu kỳ hỏi. Hác Mãnh cười nói: "Nghe nói huyện Thanh Long có đá Thanh Long rất có giá trị thưởng thức, ta chuẩn bị tới xem một chút, xem có thể phát triển được không, nếu có thì ở huyện Thanh Long đầu tư xây dựng một xưởng đá." Đối với Hác Mãnh mà nói, huyện Thanh Long hắn không quen ai, nếu có thể quen vài người giới thiệu một chút tình hình huyện Thanh Long cũng tốt. "Nhìn dáng dấp của ngươi cũng không lớn hơn chúng ta mấy tuổi chứ? Hiện tại cũng đã tự mình làm chuyện làm ăn?" Trương Đậu Đậu đối với thân thế của Hác Mãnh cảm thấy hứng thú. Hác Mãnh nhún vai, cười ha ha nói: "Hết cách rồi, còn trẻ cũng phải sớm quản việc nhà. Nhà ta ở Thạch Thành, sau này các ngươi về trường, chúng ta có thể thường xuyên liên hệ, có chuyện gì có thể tới tìm ta." "Khẩu khí thật lớn, có chuyện gì tìm ngươi giải quyết được sao?" Vương Vĩ đối với Hác Mãnh có chút bất mãn, vì thế trong lời nói mang theo ý trào phúng, vừa rồi bị Thiết Ngưu dọa hắn cảm thấy mất mặt. "Được chứ." Hác Mãnh cười đổi chủ đề, hỏi: "Các ngươi có hiểu rõ huyện Thanh Long không?" "Hiểu rõ chứ! Ngươi muốn làm xưởng đá có thể tới trấn Thanh Long chúng ta, huyện Thanh Long có đá Thanh Long tốt nhất đều ở núi Thanh Long cùng bên bờ sông Đại Hồng, núi Thanh Long cùng sông Đại Hồng đều ở trấn Thanh Long đó." Trương Đậu Đậu cười khanh khách nói. "Núi Thanh Long, sông Đại Hồng?" Hác Mãnh sững sờ, hắn bị làm cho hồ đồ rồi. "Đậu Đậu nói không sai, toàn huyện Thanh Long nơi nào cũng có đá Thanh Long, thế nhưng chất liệu đá tốt nhất là đá Thanh Long ở núi Thanh Long. Ha ha, ngươi thật sự muốn đầu tư ở huyện Thanh Long thì đại tỷ ta có thể giúp đỡ một chút" Cung Yến cười tiếp lời. Cung Yến làm việc ở ngay trong huyện, chồng nàng là lãnh đạo chủ quản của trấn Thanh Long. ... Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 106: Mua Thanh Long Ngọc Dịch: think Mời đọc Xe lửa tới ga huyện Thanh Long, Hác Mãnh để Thiết Ngưu xách hành lý giúp Cung Yến, hắn thì ôm bé trai Hiên Hiên, Trương Đậu Đậu cũng xuống ga này. Bên ngoài trời đã bắt đầu tối. "Buổi tối các ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Hay là đi nhà ta ở tạm, có phòng trống." Cung Yến nhiệt tình nói. Hác Mãnh sợ phiền phức, suy nghĩ một chút lắc đầu từ chối, cười nói: "Không được, chúng ta tự tìm nhà nghỉ là được rồi." Mọi người dù sao cũng mới quen, lại đi nhà người ta có vẻ tùy tiện, cũng rất bất tiện. "Vậy à, cũng được, vậy các ngươi lưu số điện thoại của ta, có chuyện gì có thể trực tiếp liên hệ với ta. Chồng ta là Lý Vĩ, các ngươi đi trấn Thanh Long có chuyện thì tới ủy ban trấn tìm hắn." Cung Yến suy nghĩ một chút, gật đầu rồi trao đổi số điện thoại với Hác Mãnh. Trương Đậu Đậu nháy mắt cười hì hì: "Hay là các ngươi cùng ta đi trấn Thanh Long, trên trấn cũng có nhà nghỉ, nơi này cũng cách trấn không xa, chúng ta bắt xe đi là được." "Đậu Đậu, ngươi về trấn Thanh Long sao?" sắc mặt Vương Vĩ có chút khó coi, cau mày hỏi. Nhà hắn cũng ở trấn Thanh Long, nhưng hiện tại đã chuyển tới trung tâm huyện. Nhà Đậu Đậu cũng có nhà ở trung tâm huyện, có thể thấy Vương Vĩ có chút ý tứ với Trương Đậu Đậu, nhưng mà hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. "Đúng vậy." Trương Đậu Đậu gật đầu, không tiện để ý đến hắn, phần lớn sự chú ý đều đặt trên người Hác Mãnh. Đi trấn Thanh Long? Hác Mãnh giật mình, cười nói: "Được, vậy chúng ta đi trấn Thanh Long." Lần này đến đây là vì Thanh Long Ngọc, nếu trấn Thanh Long có nguyên liệu đá vậy thì dứt khoát đi trấn Thanh Long. Nhà Lý Minh ở trấn Thanh Long, vì thế bọn họ cùng đi, chia tay với đại tỷ Cung Yến và bé trai Hiên Hiên, ra khỏi ga xe lửa có không ít xe taxi, Hác Mãnh, Thiết Ngưu, Trương Đậu Đậu cùng Lý Minh, vừa vặn bốn người, một chiếc taxi có thể chở được, không cần thuê xe to hơn. Trương Đậu Đậu cùng tài xế đàm luận giá cả rồi lên xe đi tới trấn Thanh Long, trên đường líu ra líu ríu miệng nhỏ không ngừng, rất biết nói chuyện. Huyện Thanh Long cách trấn Thanh Long khoảng chừng 18 km, trấn Thanh Long là đệ nhất trấn của huyện Thanh Long. (ND: ở TQ mỗi huyện nó có trung tâm huyện gọi là Huyện Thành, mỗi huyện có rất nhiều xã và thị trấn.) "Thanh Long Ngọc đáng giá, còn đá Thanh Long thì không đáng giá." Trương Đậu Đậu cười hì hì nói: "hàng năm người tới huyện Thanh Long tìm Thanh Long Ngọc rất nhiều, thế nhưng không có mấy người có thể tìm được." "Ồ." Hác Mãnh không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Vậy Thanh Long Ngọc và đá Thanh Long có sự phân chia thế nào? Mọi người từ lâu đã biết sự tồn tại của Thanh Long Ngọc sao? "Đương nhiên rồi, huyện Thanh Long cũng vì có Thanh Long Ngọc mới có tên đó, hì hì, nhưng mà cho dù người ở huyện Thanh Long cũng không có mấy người thấy được Thanh Long Ngọc, Thanh Long Ngọc cùng đá Thanh Long trên bản chất không giống nhau, Thanh Long Ngọc là ngọc thạch còn đá Thanh Long chỉ là tảng đá màu xanh thôi." Nghe Trương Đậu Đậu nói, toàn bộ người huyện Thanh Long đều biết Thanh Long Ngọc có giá trị liên thành, rất nhiều người đời đời đi tìm ngọc, nhưng đá Thanh Long thì không phải bảo bối gì, khắp đồi núi đều có, có đầy trên núi Thanh Long. Đá Thanh Long với đá Thanh Long cũng có chút khác nhau, một số có màu sắc đậm hơn, một số có màu sắc êm dịu, còn một số lại nhạt hơn một chút. "Có không ít người mở xưởng đá ở trấn Thanh Long sao?" Hác Mãnh hỏi. "Ừm, nhiều, thế nhưng cũng không nhiều, bình thường đều là người địa phương, người nơi khác tới đều mở xưởng đá có tên tuổi, kỳ thực cũng vì tới đây tìm kiếm Thanh Long Ngọc, mọi người trong lòng đều biết cả." Lý Minh trên xe vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói. Hác Mãnh quay đầu nhìn hắn, với con mắt màu đen, tướng mạo phổ thông nhưng khiến cho người ta cảm giác đây là một người trẻ tuổi rất lịch sự, bình thường cũng ít nói chuyện. Lý Minh đối diện với Hác Mãnh, nhẹ giọng nói: "Ta không biết thật ra ngươi đến trấn Thanh Long là muốn mở xưởng đá hay là vì Thanh Long Ngọc, nếu như vì Thanh Long Ngọc mà đến thì chúng ta có thể nói chuyện." Hác Mãnh con mắt lấp lóe, nhẹ giọng hỏi: "Ý của ngươi là trong tay ngươi có Thanh Long Ngọc?" "Ta không có nhưng nhà ta có." Lý Minh gật đầu. Trương Đậu Đậu nói tiếp: "Trong nhà cái hũ nút này, trưởng bối đều là thạch nông, trong nhà có lẽ có không ít hàng thật đó." "Cái gì là thạch nông?" Hác Mãnh cười không rõ hỏi. Đối với danh từ này, hắn lần đầu tiên nghe thấy. "Thạch nông à, thạch nông chính là đời đời sống nhờ nghề tìm đá, cũng có người gọi thạch nông là người tìm ngọc, trước đây người tìm ngọc khá nhiều, rất nhiều nhà đều tìm ngọc, thế nhưng có thể gọi là thạch nông cũng không có mấy người. Nhưng hiện nay ngoại trừ vài người lớn tuổi già cả không có việc thường đi quanh ngọn núi Thanh Long thì người trẻ tuổi đã còn rất ít làm việc này. Mấy người già thường nói Thanh Long Ngọc trên núi Thanh Long đã tuyệt chủng rồi, không còn nữa." Trương Đậu Đậu cười giải thích. Hác Mãnh hiểu, cười nói: "Vậy theo ngươi nói, người trong trấn Thanh Long nhà nào cũng có Thanh Long Ngọc à." "Trước đây thì mỗi nhà đều có, nhưng hiện giờ đã không còn nữa, đều bị các thương nhân kinh doanh ngọc thạch mang đi rồi. Vốn Thanh Long Ngọc bán theo cân, hì hì, hiện giờ thì bán theo gam. Đã nghe câu hoàng kim có giá, ngọc vô giá chưa? Thanh Long Ngọc cũng như vậy, hiện nay giá mỗi gam Thanh Long Ngọc cao nhất đều lên tới hơn 800 tệ đó, thấp nhất cũng khoảng 200 tệ. Nghe ba ta nói, lúc trước nhà chúng ta có Thanh long Ngọc, đều bán đi giá 150 tệ một cân, thiệt thòi lớn rồi." Nói tới đây Trương Đậu Đậu le lưỡi một cái. Gần tới 1h đồng hồ xe đến trấn Thanh Long, Hác Mãnh tranh trả tiền xe, Trương Đậu Đậu dẫn bọn họ tìm một khách sạn có điều kiện không tệ, mở một phòng đôi. Nàng và Lý Minh đều là người trong trấn vì thế mà rất quen thuộc, mang Hác mãnh tới khách sạn, chính là khách sản của một người họ hàng. Giá tiền cũng không đắt, mỗi đêm 100 tệ. Hác Mãnh và Thiết Ngưu lần này tới đây cũng không mang hành lý gì, đi tay không, sau khi đặt phòng khách sạn thì đi cùng Lý Minh tới nhà hắn. "Lý Minh trong nhà trước đây kỳ thực là thổ tài chủ." Trương Đậu Đậu đi bên cạnh Hác mãnh, chọc Hác Mãnh một chút, cười nhẹ giọng lầm bầm. Thổ tài chủ? Hác Mãnh sững sờ, cười cười, thổ tài chủ đại khải chỉ địa chủ ở thế hệ trước. Nhà Lý Minh rất lớn, bên trong sân chồng chất không ít tảng đá, đều là đá Thanh Long, màu sắc có đậm có nhạt, khối to thì cao mấy mét, nặng mấy tấn, khối nhỏ thì cũng phải mấy trăm cân. "Gia gia, cháu đã về, hai vị này là bạn của cháu ở Thạch Thành, muốn mua chút ngọc, chúng ta còn không ạ?" Lý Minh hỏi thăm người nhà một chút, dẫn Hác Mãnh đếu hậu viện, dưới giàn nho có ghế nằm bằng trúc, dùng nhiều năm rồi nên đã thành màu đỏ. Trên ghế là một vị lão đầu gầy gò đang nằm, không biết bao tuổi nhưng khiến cho người ta cảm giác rất già rồi. "Bằng hữu?" Ông lão mở mắt ra, đánh giá Hác Mãnh, ánh mắt sắc bén. Lý Minh lông mày khẽ động, gật đầu: "Vâng, bằng hữu, người không tệ. Muốn mở xưởng đá trên trấn." Lý lão gia tử cười ha ha, lắc đầu nói: "Trên núi Thanh Long đã không còn ngọc, đừng phí công nữa, đi tìm cha cháu lấy một khối, bán đi đủ cho cháu lấy vợ, bán đi cũng đỡ lo, để lại cũng khiến các ngươi nhớ mãi chút đồ này trong nhà thôi." Sau đó thì nhắm mắt không nói thêm gì. Lý Minh trên mặt lóe lên vẻ mừng rỡ, dẫn Hác Mãnh quay vào nhà. Một khối to chừng nắm tay trẻ em, màu sắc êm dịu, trong suốt khoảng 32%, nặng chừng 5-6 cân. Cha của Lý Minh cũng không nói chuyện cùng Hác Mãnh, lấy tảng đá trong túi ra đưa cho Lý Minh, rồi quay đầu vào nhà. Hác Mãnh cầm Thanh Long Ngọc trong tay, cúi đầu nhìn kỹ, kỳ thực ở phương diện thật giả thì hắn trước đây cũng chưa từng thấy Thanh long Ngọc. Nhưng mà trên tay hắn có Trạm Thu Mua. "Đích thực là Thanh long Ngọc, cũng không cần ngươi trả giá cao, 1g 350 tệ, khối ngọc này nặng hơn 6 cân, coi như 6 cân đi, tổng cộng 1,050,000 tệ, có mua không." Lý Minh cũng không lòng vòng quanh co, gọn gàng dứt khoát nói. "Thành giao!" Hác Mãnh cười ngẩng đầu lên nói: "Chuyển khoản được không?" "Chuyển qua mạng được không?" Lý Minh trên mặt mừng rỡ hỏi. "Có thể." Hác Mãnh gật đầu. ... Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 107: Giá trị lớn Dịch: trungttnd Mời đọc ... "Mấy người già có một loại cảm tình khó dứt với Thanh Long Ngọc, đặc biệt là những người tìm ngọc như gia gia của Lý Minh, còn đối với những người trẻ tuổi chúng ta mà nói, Thanh Long Ngọc là bảo bối không sai, nhưng còn lâu mới có thể thực dụng như tiền bạc, trước đây Lý Minh đã từng muốn đem Thanh Long Ngọc trong nhà bán đi, nhưng người nhà vẫn không đồng ý." Từ nhà họ Lý đi ra, Trương Đậu Đậu cười nói. Đối với chuyến đi này của đám người Hác Mãnh mà nói, người nhà họ Lý cũng không quá nhiệt tình, thậm chí có chút lạnh nhạt. Hác Mãnh cười không nói gì, có cảm tình hay không đối với hắn cũng không quan trọng lắm, một vụ buôn bán mà thôi, nếu như có lần sau hắn nhất định sẽ xuất thủ tiếp. Hắn muốn mua khối Thanh Long Ngọc về để nghiên cứu một chút giá trị của nó. Đối với Hác mãnh, giá Thanh Long Ngọc quá cao, còn lâu mới có lợi như đá Thanh Long được. Chia tay cùng Trương Đậu Đậu, Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu tìm một quán mì ăn một chút. "Ông chủ, chúng ta có thể thuê thêm một phòng hay không?" Thiết Ngưu gãi đầu, có chút ngại ngùng nói. Hác Mãnh nhìn hắn, không nhìn được cười mằng: "Sao, lão tử cũng không ghét bỏ ngươi, ngươi lại ghét bỏ ta trước, yên tâm đi, ta không có hứng thú với đàn ông." "Khà khà, ta không sợ ông chủ ngủ chung với ta, nhưng cảm giác cũng không dễ chịu à" Thiết Ngưu cười nói. Về khách sạn, Hác Mãnh thuê thêm một phong, hắn cũng cảm thấy hai người đàn ông ngủ cùng phòng có chút gì đó không hay lắm, đặc biệt là trời mùa hè, mọi người đều cởi trần ngủ. Vào phòng, đồ đạc trang bị bên trong cũng không tệ lắm, chí ít cũng có TV điều hòa đầy đủ, còn miễn phí Wifi. Hác Mãnh lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Thục Phân, báo bình an. Vừa cúp máy thì Từ Manh gọi tới. "Nhớ ta rồi à?" Nhận cuộc gọi, Hác Mãnh cợt nhả hỏi. "Hừ, ít dát vàng lên mặt đi. Chớ cợt nhả với ta, ta nói với ngươi việc này, ngươi nghĩ cách giúp ta." Từ manh trong giọng nói có chút không vui. Nằm trên giường ăn mặc rất mát mẻ, nếu như có nam nhân nhìn thấy nhất định sẽ chảy máu mũi. "Được, ngươi nói đi, ta đang nghe." Hác Mãnh cười không tức giận. Trong tay vẫn thưởng thức khối Thanh long ngọc, vật này đặt dưới ánh đèn dường như một viên minh châu màu xanh vậy, huyễn lệ, cao quý, khiến người ta không nỡ buông tay, khối ngọc này còn chưa trải qua gia công đánh bóng, nếu mang đi gia công điêu khắc thì không biết sẽ có hình dạng gì đây? 6 cân Thanh Long Ngọc mới có 1 triệu tệ, khác với những phỉ thúy xa hoa kia, ngay cả những vật liệu ngọc khác cũng đã tiện nghi không ít. Có thể nói Thanh Long Ngọc vẫn chưa được thịnh hành, không được mọi người biết đến, nói thẳng ra là giá trị của cái này vẫn còn có không gian để tăng trưởng. "Là thế này, vừa nãy lão sư trong học viện gọi điện thoại cho ta, nói có đạo diễn liên lạc với học viện rất xem trọng ta. Muốn cho ta diễn một nữ vai chính trong một bộ phim." Từ Manh lầm bầm. Hác Mãnh nhếch miệng cười: "Có đạo diễn coi trọng ngươi, muốn tìm ngươi đóng phim. Đây không phải chuyện tốt sao? Làm sao cảm thấy ngươi còn không hài lòng vậy" "Cái đạo diễn kia danh tiếng trong nghề không hề tốt đẹp gì, thích quy tắc ngầm, ngươi hiểu không?" Từ Manh nói ra nguyên nhân khiến nàng không vui. (ND: Quy tắc ngầm trong giới giải trí ở nước nào cũng thế, nữ diễn viên, ca sĩ nếu muốn thuận lợi phát triển thì phần lớn phải ngủ với đạo diễn, nhà đầu tư, đối tác...) "Vậy à." Hác Mãnh biết Từ Manh hiện giờ rất được yêu quý, người muốn coi nàng như miếng thịt mỡ để nuốt xuống có rất nhiều, hắn cười nói: "Vậy thì không nhận lời, với lại ngươi cũng đâu có thiếu tiền, đóng phim hay không cũng không đáng gì, ngươi tập trung học cho giỏi, sang năm ta tập trung đầu tư cho ngươi đóng bộ phim lớn, đầu tư sẽ không thấp hơn 100 triệu, ngươi thấy sao?" "Hì hì" Từ Manh cười duyên, nói: "Đây là ngươi nói đó nhé, nếu như ngươi nuốt lời thì sao?" "Vậy ngươi đem ta nấu lên ăn đi" Hác Mãnh cười nói. Từ Manh nằm trên giường, mặt đỏ lên, nàng hiểu lầm từ 'Ăn' rồi, nhỏ giọng mắng: "Ai thèm ăn ngươi chứ, ngươi, ngươi hôi thế thì ăn không ngon." Hác Mãnh cười xấu nói: "Ta hôi cũng không quan trọng, nhưng ngươi thơm là được, ta có thể ăn ngươi." "Ăn đi ăn đi, có bản lĩnh bây giờ ngươi đến ăn ta đi, ta ở nhà chờ ngươi, đã tắm rửa sạch sẽ rồi đó." Từ Manh cười khanh khách trêu đùa. Hai câu này làm cho trong lòng Hác Mãnh nóng lên, cười nói: "Ta nói Từ mỹ nhân ngươi không nên khích ta thế chứ, ta đang ở bên ngoài đó, ngươi làm thế ta biết giải quyết thế nào, chả lẽ ra ngoài 'Đi tàu nhanh' à, hay tự mình dùng 'Ngũ cô nương'? Đúng là không nhân đạo." (ND:'Ngũ cô nương' = năm ngón tay = quay tay :haha:) "Ở bên ngoài? Ở nơi nào thế? Từ Manh sửng sốt rồi hỏi. Hác Mãnh cười nói: "Ở tỉnh Đông Xuyên, tới đây làm chút việc, mấy ngày nữa lại về, không cần nhớ ta." "Khốn kiếp, đồ xấu xa, ngươi ra ngoài chơi sao không nói cho ta một tiếng chứ, không biết người ta ở nhà đợi đến phát phiền sao, vậy mà không mang ta đi. Hừ" Từ Manh không vui, giọng nói có phần làm nũng mắng. "Ta không phải đi du lịch, ka là đến làm việc đó. Không nên nháo, chờ ta về sẽ có quà cho ngươi." Hác Mãnh cười khổ. "Được rồi" Từ Manh dừng lại chút, dịu dàng nói: "Kỳ thực người ta hiện giờ rất nhớ, ân, rất nhớ cái đó rồi, trong lòng cũng dằn vặt đã lâu, muốn để dành cho ngươi, nhưng không ngờ lúc này ngươi lại đi ra ngoài, không có cách nào rồi, người ta không thể làm gì khác hơn là tự mình giải quyết thôi." Nói xong cười khanh khách cúp điện thoại. Hác Mãnh cầm điện thoại, nuốt nước bọt ừng ực, tiểu yêu tinh này giết người không dao, lúc mình ở Thạch Thành sao không thấy nàng gọi điện thoại nói như thế cơ chứ. "Ai, chỉ biết học xấu, học xấu" Hác mãnh cúi đầu, nhìn dưới khố đang chào cờ, cười khổ lắc đầu. Hắn biết Từ Mãnh không phóng đãng như vậy, đây là đang trêu chọc hắn, nhưng không chịu được trong lòng cũng ngứa ngáy. Trạm Thu Mua. Thanh Long Ngọc trôi nổi giữa không trung cách mặt đất khoảng 1m trong Trạm Thu Mua. Thanh Long Ngọc (tinh phẩm), một loại vật liệu đá có giá trị sưu tầm, bên trong ẩn chứa lượng năng lượng rất nhỏ, được các thương gia ưa thích. Trọng lượng: 3109g Giá thu mua: 1g Thanh Long Ngọc = 150 kim tệ. Keng: Có bán hay không? Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi từ chối. Tính toán trong lòng, 1 kim tệ tương đương 250 tệ, 150 kim tệ là 375,000 tệ. Khối Thanh Long Ngọc này nặng 3109g, bán cho Trạm Thu Mua được 466,350 kim tệ, tương đương tiền mặt là hơn 116 triệu, mà mua khối Thanh Long Ngọc này giá 1,050,000 tệ, như vậy chỉ xoay tay một cái có thể kiếm lời hơn 115 triệu? Hác Mãnh không nhịn được hít một hơi, số tiền này dễ kiếm lời quá chứ? Chờ đã, đúng không nhỉ? Hác Mãnh cau mày, lúc trước Trạm Thu Mua đưa ra giá thu mua Thanh Long Ngọc, mỗi kg là 60 kim tệ, sao giờ đột nhiên lại tăng lên 150 đây? Hơn nữa, một kg cùng một gam là khác nhau xa. Suy nghĩ một chút, từ trên giường đứng dậy mặc quần áo, đi ra ngoài. Hiện giờ hơn 10h tối, trấn Thanh Long trên đường đã rất ít người. Trực tiếp đi ra bên ngoài trấn nhỏ. Ở trấn Thanh Long, đá Thanh Long tùy tiện có thể thấy, cho nên muốn tìm mấy khối đá Thanh Long cũng không có gì khó khăn. Hác Mãnh loanh quanh một vòng, trong Trạm Thu Mua đã có mấy trăm cân đá Thanh Long. Mỗi khối to nhỏ không đều, màu sắc không giống nhau, đều kiếm ở ven đường nơi hoang dã. Lần thứ hai về phòng, hắn đem tư duy chìm vào trong Trạm Thu Mua, nhìn mấy chục khối đá Thanh Long nặng mấy trăm cân lần lượt đánh giá thăm dò từng cái. Thanh Long Ngọc (liệt phẩm), màu xanh lục: Vật liệu có giá trị nhất định. Trạm Thu Mua đưa ra giá: Mỗi tấn 35 kim tệ. (ND: liệt phẩm: phẩm chất kém) Thanh Long Ngọc (phàm phẩm), màu xanh lục: Vật liệu có giá trị nhất định. Trạm Thu mua đưa ra giá: Mỗi kg 60 kim tệ. Hác Mãnh kiếm về mấy trăm cân đá Thanh Long, cũng chỉ có một khối to bằng nắm tay Thanh Long Ngọc là 'phàm phẩm', còn lại đều là 'liệt phẩm'. "Quả nhiên là thế" Hác Mãnh cười khổi lầm bầm. Thanh Long Ngọc phẩm chất chia ra là liệt phẩm, phàm phẩm, tinh phẩm, cực phẩm 4 loại. Lần trước ở trụ sở Ban quản lý khu quy hoạch nhặt được khối này là một khối Thanh Long Ngọc phàm phẩm, nếu như tất cả đá Thanh Long đều có giá mỗi kg 60 kim tệ, vậy thì hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đi kiếm đá là được rồi. Trong tay ngoại trừ khối Thanh Long Ngọc mua từ nhà Lý Minh là tinh phẩm ra, còn lại đều là liệt phẩm, nói cách khác, Thanh Long Ngọc chính là tinh phẩm đá Thanh Long, nguyên lai mọi người đều không ngốc đâu. Trạm Thu Mua đưa ra giá: 1 tấn liệt phẩm Thanh Long Ngọc = 35 kim tệ, tương đương 8750 tệ tiền mặt. Tình hình này, vẫn nên làm một cái mỏ đá thôi. Chỉ bằng mình Hác Mãnh đi lên núi kiếm đá thì nhặt đến năm tháng nào chứ, có nhặt đến gãy lưng cũng chưa chắc được bao nhiêu. "Kiểm tra một chút, cực phẩm Thanh Long Ngọc giá thu mua là bao nhiêu?" Hác Mãnh hỏi dò hệ thống. "Keng: Cực phẩm Thanh Long Ngọc, Trạm Thu Mua đưa ra giá mỗi gam = 6000 kim tệ." Hác Mãnh không nhịn được nghiến răng, thật đắt, nếu như mình may mắn tìm được hoặc mua được vài cân, khà khà, thế thì ngon. Trong mắt lóe lên một tia sáng, tình hình này thì phải làm mỏ đá, thu mua Thanh Long Ngọc thôi. Tiền mặt cùng kim tệ trong hệ thống chênh lệch như vậy, chỉ cần mua được càng nhiều Thanh Long Ngọc vậy thì sẽ kiếm bộn tiền, không lỗ được. "Có biện pháp gì nhận biết phẩm chất Thanh Long Ngọc không?" Hác mãnh thỉnh giáo Trạm Thu Mua, đương nhiên loại thỉnh giáo này không miễn phí, phải thanh toán mức kim tệ nhất định, đó là phí 'Cố vấn'. "Keng: Quan sát phẩm chất Thanh Long Ngọc, hoàn toàn có thể dùng mắt thường quan sát được, liệt phẩm Thanh Long Ngọc rất dễ thấy, phàm phẩm so với liệt phẩm thì màu sắc, cảm giác, độ trong suốt đều hơn rất nhiều. Mà tinh phẩm Thanh Long Ngọc cùng phàm phẩm thì chỉ cần không phải người ngu si đều có thể phân biệt được. Còn cực phẩm Thanh Long Ngọc, có thể gặp không thể cầu, chỗ độc đáo có thể thấy bằng mắt thường." Sau khi nói xong, Trạm Thu Mua đưa ra bốn tấm hình, nói: "Đây phân biệt là liệt phẩm, phàm phẩm, tinh phẩm và cực phẩm Thanh Long Ngọc, ngài có thể so sánh dựa trên những tấm ảnh này." ... Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 108: Đầu tư nhà máy sản xuất! Dịch: Mệt vãi lờ! Mời đọc Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên đánh thức Hác Mãnh! "Người nào thế?" Hác Mãnh ngáp dài một cái, đứng dậy mở cửa. Nhìn thấy Trương Đậu Đậu đứng ở ngoài, hắn liền sửng sốt, dở khóc dở cười nói: "Mỹ nữ, đến sớm vậy!" Trương Đậu Đậu liếc nhìn nửa thân dưới của Hác Mãnh, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, có chút ngượng ngùng: "Ngươi… sao ngươi không mặc quần!" "Ta vừa mới rời giường thôi!" Hác Mãnh nói xong liền quay vào phòng, thả người nằm lại lên giường. Trương Đậu Đậu suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn chắp tay sau lưng bước vào phòng, đánh giá bên trong một hồi, khẽ lè lưỡi, nháy mắt nói: "Gã to con kia không ở đây à?" "Không, ta không có thói quen ngủ chung cùng người khác. Đêm qua liền lấy thêm một phòng." Hác Mãnh đáp lời, suy nghĩ một chút rồi ngồi dậy, mặc quần vào. Trước mặt nữ nhân mà ‘ăn mặc thiếu vải’ khiến hắn cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù sao cũng đã bị đánh thức, không ngủ tiếp được. Trương Đậu Đậu cười đùa: "Đã không còn sớm nữa, mặt trời cũng lên quá đỉnh đầu rồi. Dậy đánh răng rửa mặt đi, ta mời các ngươi ăn sáng!" "Ngươi cũng không sợ bọn ta ăn cho ngươi tới phá sản à?" Hác Mãnh cười nói. "Quá coi thường ta rồi nha!" Trương Đậu Đậu cười đùa coi như không . Đánh răng rửa mặt xong, gọi Thiết Ngưu ra khỏi phòng, Trương Đậu Đậu mời khách chỉ là vài cái bánh bao và một bát cháo, sau đó ba người chạy thẳng tới ủy ban thị trấn Thanh Long. Theo ý niệm của Hác Mãnh là trước hết xây dựng xưởng đá, có nơi khai thác của riêng mình thì mới có thể tìm được càng nhiều Thanh Long ngọc phàm phẩm, dĩ nhiên là liệt phẩm cũng được. Dù sao Thanh Long ngọc phàm phẩm có số lượng không nhiều, tinh phẩm thì lại càng ít, nếu có một khu mỏ khai thác chống đỡ, cho dù chỉ khai thác được Thanh Long ngọc liệt phẩm thì cũng vẫn lãi chút đỉnh, không sợ thua lỗ. "Ngươi thật muốn khai thác đá ở thị trấn Thanh Long?" Trên đường đi, Trương Đậu Đậu nhỏ giọng hỏi. Hác Mãnh gật đầu cười nói: "Đúng vậy. Ta tới đấy chính là vì việc xây xưởng đá, làm sao, có vấn đề gì à?" "Ừ!" Trương Đậu Đậu cắn răng, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì khai thác đá ở thị trấn Thanh Long cũng không quá khó, nhưng muốn chân chính khai thác thì cũng không đơn giản như vậy. Nếu như ngươi tới đó vì ngọc Thanh Long, vậy không ai quản ngươi, nhưng ngươi tới là vì khai thác đá Thanh Long, vậy cũng lại không được. Bởi vì toàn bộ vật liệu đá ở thị trấn Thanh Long đều bị huynh đệ Nghiêm gia lũng đoạn. Nhất là người ngoài như các ngươi muốn nhúng tay vào, thì trước hết phải thông qua sự đồng ý của đôi huynh đệ đó!" Huynh đệ Nghiêm gia? Hác Mãnh nhíu mày hỏi: "Không phải là chỉ cần giấy chứng nhận cho phép khai thác của chính quyền thị trấn là được rồi ư? Tại sao lại phải cần huynh đệ nhà đó chấp thuận thì mới được?" "Đó là phía nhà nước, còn huynh đệ Nghiêm gia chính là địa đầu xà ở thị trấn Thanh Long. Không được huynh đệ họ gật đầu, ai tới cũng đều không ăn thua. Bởi vì đây là thị trấn Thanh Long, lời của huynh đệ Nghiêm gia chính là nói một không hai!" Khuôn mặt Trương Đậu Đậu lộ ra vẻ hù dọa, giọng nói đầy nghiêm túc. "Ha ha, thì ra là địa đầu xà nha!" Hác Mãnh gật đầu cười, ghi nhớ kỹ trong đầu lời của Trương Đậu Đậu: "Chúng ta cứ đi vào trong thị trấn hỏi thăm một chút, sau đó liền tới bái phỏng hai vị huynh đệ Nghiêm gia kia." Trương Đậu Đậu không nói gì thêm, nàng đã đề cập qua với Hác Mãnh, về phần hắn có nghe hay không thì tùy hắn. Nến không nghe, đến lúc đó nhất định sẽ chịu thiệt! Ánh mắt hơi đảo, trên khóe miệng khẽ nở một nụ cười, chờ đến lúc Hác Mãnh chịu thiệt, khi đó hắn mới hiểu tầm quan trọng của Trương Đậu Đậu nàng nha. Ủy ban thị trấn Thanh Long tọa lạc tại con phố chính của thị trấn. Một dãy tòa nhà ba tầng, một khoảng sân không nhỏ, cổng treo khẩu hiệu, trong phòng bảo vệ nơi cổng có một bác già hơn 60 tuổi, mắt đeo kính lão, đang cúi đầu đọc báo! "Bác ơi, xin làm phiền bác một chút, chúng cháu muốn tìm một vị lãnh đạo họ Lý của thị trấn!" Hác Mãnh đi lên trước, gõ tay lên cửa sổ phòng bảo vệ, cười nói. Lý Vĩ chính là chồng của vị Cung đại tỷ mà ngày hôm qua Hác Mãnh làm quen ở trên xe lửa, nghe nói là làm việc ở ủy ban thị trấn Thanh Long, chức vị cụ thể là gì thì Hác Mãnh cũng không tiện hỏi. Bất quá, có người hơi quen cũng tốt hơn so với không có ai nhận ra, đỡ phải lúng túng dò dẫm. Bác bảo vệ ngẩng đầu lên, ánh mắt đánh giá mấy người Hác Mãnh qua cặp kính lão, nhất là Thiết Ngưu đứng đằng sau, qua một hồi mới mở miệng hỏi: "Các người tìm lãnh đạo làm gì?" "Cung Yến là tỷ tỷ của cháu, bảo cháu có việc gì thì tới đây tìm lãnh đạo!" Hác Mãnh cười nói. Vừa nghe Hác Mãnh nói đến Cung Yến, bác bảo vệ lập tức đứng dậy tươi cười, chỉ vào bên trong nói: "Vào đi thôi, Lý chủ tịch cũng vừa tới, các cháu cứ vào trong mà hỏi, ai nấy cũng đều biết phòng làm việc của lãnh đạo!" Chồng của Cung đại tỷ là chủ tịch thị trấn Thanh Long? Điều này có chút vượt quá dự liệu của Hác Mãnh. Chào hỏi cám ơn với bác bảo vệ, nhóm Hác Mãnh liền đi vào ủy ban! ... Lý Vĩ hơn 30 tuổi, có chút mập mạp, kèm theo ánh mắt tươi cười, tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt. Sau khi đã biết Hác Mãnh là ai thì liền lịch sự chào hỏi, mời nhóm Hác Mãnh ngồi xuống. "Ngày hôm qua ta đã nghe Cung đại tỷ của ngươi nói qua rồi, không nghĩ các ngươi tới sớm như vậy!" Lý Vĩ cười nói, đồng thời ánh mắt cũng đánh giá Hác Mãnh. Hắn cảm thấy người thanh niên này tuổi tác không quá lớn nhưng trên người lại có một cỗ khí chất rất tự tin, có điều do hơi quá trẻ tuổi, và còn nói là tới đầu tư vào thị trấn Thanh Long, khiến hắn có chút không tin tưởng lắm! Hác Mãnh cười nói: "Vốn là muốn nhờ Lý đại ca hỗ trợ, tiến cử một chút với lãnh đạo thị trấn Thanh Long, thảo luận về việc đầu tư, nhưng không ngờ Lý đại ca lại chính là quan phụ mẫu nơi này! Đây quả thật là đỡ phiền toái. Đệ là người thẳng tính, sẽ không quanh co lòng vòng, lần này tới đây, đệ muốn đạt được quyền khai thác đá ở núi Thanh Long, thầu nguyên một ngọn núi để xây xưởng đá. Sau này sẽ đầu tư nhà máy sản xuất, tiến hành chế tác chiều sâu, do đệ thấy được triển vọng của đá Thanh Long!" "Ồ?" Lý Vĩ cười híp mắt, nói: "Lão đệ, trước mặt danh nhân chúng ta không nói tiếng lóng, ta cũng biết, rất nhiều người đến từ bên ngoài danh nghĩa là xây dựng xưởng đá, thật ra thì cũng là vì ngọc Thanh Long mà đến. Nếu lão đệ cũng có ý nghĩ như vậy thì ta khuyên ngươi cũng không phải xây xưởng làm gì, cái đó cũng không cần thiết. Thương nhân tới thị trấn Thanh Long khai thác đá, mở ra nhóm nào là thất bại nhóm ấy, hơn nữa cũng chưa nghe thấy ai nói đào ngọc Thanh Long mà trở nên giàu to cả!" Hác Mãnh lắc đầu, cười nói: "Lý đại ca yên tâm, lần này tới đệ chính là vì đá Thanh Long. Như vậy đi, giao thầu cho đệ ngọn núi như nào thì tùy cao tầng trong thị trấn định đoạt, đệ không quá cầu kỳ, chỉ cần có đá Thanh Long để khai thác là được, còn về phần có ra được ngọc Thanh Long hay không thì đệ không quan tâm, trước kia từng bị người khác đào bới qua cũng được. Vốn đầu tư lần 1 của đệ sẽ không thấp hơn 30 triệu, sau này còn có thể sẽ xây dựng một nhà máy sản xuất đá ở thị trấn, quy mô sẽ không thấp hơn 300 triệu." Lý Vĩ nghe Hác Mãnh nói như thế, thái độ liền trở nên nghiêm túc, thị trấn Thanh Long không ít xưởng đá, nhưng dạng nhà máy sản xuất phát triển đại quy mô lại không hề có cái nào. Một đại nhà máy 300 triệu, cần không ít công nhân, nếu như chỉ tuyển dụng ở thị trấn thì sẽ vô cùng giảm bớt được áp lực có công ăn việc làm đang đè nặng lên nơi này. Có thể kiếm tiền ngay cửa nhà, vậy có ai lại bằng lòng chạy ra ngoài làm thuê cho người khác chứ. Hơn nữa nếu chuyện này mà thật sự thành công, thì chính là một thành tích không nhỏ nha. Lý Vĩ suy nghĩ một chút, cười nói: "Lão đệ, ngươi đã muốn xây dựng nhà máy sản xuất thì cần gì phải mở xưởng khai thác? Ngươi hoàn toàn có thể mua vật liệu từ mấy xưởng đá trong thị trấn cơ mà!" Mua vật liệu từ mấy xưởng đá khác? Nghe thấy lời của Lý chủ tịch, Hác Mãnh liền sửng sốt. Suy nghĩ kỹ thì điều đấy quả thật không phải là không được, từ trong lời nói của Lý chủ tịch và lời nhắc nhở của Trương Đậu Đậu trước khi đến đây, Hác Mãnh cũng có thể nhận ra kỳ thật ‘nước’ ở nơi này rất sâu. Mọi người đều nói trên núi Thanh Long đã không còn ngọc Thanh Long, vậy vì sao mọi người vẫn tiếp tục ở lại khai thác? Bên trong nhất định là có ẩn tình. Có điều, mục đích thật sự của Hác Mãnh không phải là đến đây để đào ngọc Thanh Long, về phần khai thác đá cũng bất quá chỉ là muốn giảm bớt được chút vốn thôi. Lý chủ tịch thấy Hác Mãnh không lên tiếng, liền trầm giọng nói: "Nếu như ngươi quả thật là coi trọng tài nguyên đá của núi Thanh Long, cho rằng đá Thanh Long có tiềm lực phát triển, muốn làm việc ấy, vậy cho dù chúng ta không có quan hệ riêng, thì lão ca vẫn sẽ nhất định dốc sức ủng hộ. Ta thật sự muốn đá Thanh Long tạo dựng được danh tiếng, coi như là làm một chuyện tốt, tạo phúc cho thế hệ con cháu của thị trấn. Nhưng nếu ngươi tới đây là vì ngọc Thanh Long, vậy lão ca khuyên ngươi một câu: sớm làm việc khác. Còn số tiền định đầu tư mở xưởng đá kia… không bằng trực tiếp dùng để thu mua ngọc Thanh Long thực tế tới tay!" Lời này cũng coi như xuất phát từ sâu trong nội tâm, nếu lúc nghe mà hiểu ra, vậy không phải là kẻ hồ đồ . Hác Mãnh suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Kỳ thật mở xưởng đá hay không cũng không quan trọng, nếu như Lý chủ tịch có thể bảo đảm ở phương diện nguyên vật liệu sẽ không vì yếu tố con người mà tùy tiện biến động lên xuống, thì đệ liền có thể trực tiếp đầu tư xây nhà máy. Dù sao đệ cũng không muốn đến lúc đệ dành nhiều nỗ lực đưa đá Thanh Long ra ngoài thị trường lại trở thành công cốc!" "Hóa ra Hác lão đệ là đang lo lắng điều này à!" Lý chủ tịch cười nói: "Việc đó thì Hác lão đệ có thể yên tâm, ngươi đã thật lòng muốn đầu tư vào thị trấn, người nào muốn gây sự với ngươi thì chính là cùng gây sự với toàn bộ nhân dân thị trấn Thanh Long này. Về giá tiền nguyên vật liệu thì ủy ban thị trấn và ủy ban huyện Thanh Long sẽ đích thân giám sát." Lí Vĩ hơi dừng lời, rồi tiếp tục cười nói: "Chờ ngươi sinh hoạt thân quen với thị trấn, thì việc nhận thầu núi non..v…v, phỏng chừng cũng không phải là chuyện tình gì quá khó khăn!" Hác Mãnh giật mình, đây là ‘trong lời nói có hàm ý khác’ nha! (*thoại lý hữu thoại) Buổi trưa, Cung Yến mang theo Hiên Hiên đích thân tới thị trấn Thanh Long, mời Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu ăn bữa cơm, coi như là biểu đạt chút tâm ý, Hác Mãnh nhìn ra được, Cung đại tỷ là thật tâm quý mến mình, lúc ăn cơm cứ bắt Hác Mãnh làm em trai kết nghĩa. Lý Vĩ ha hả cười cũng không nói gì! Trên bàn cơm, Lý Vĩ cụng ly với Hác Mãnh, nhẹ giọng nói: "Vật liệu đá ở núi Thanh Long quá nửa là bị huynh đệ Nghiêm gia lũng đoạn, nếu ngươi không tham gia vào việc khai thác vật liệu, và không đứng trong hàng ngũ đám người đào ngọc Thanh Long, thì huynh đệ Nghiêm gia sẽ không tìm đến làm phiền ngươi, hơn nữa, nếu ngươi còn mua vật liệu đá từ bọn họ, vậy chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bọn họ cảm kích ngươi còn không kịp, đâu có khả năng sẽ nhằm vào ngươi." Hác Mãnh tò mò hỏi: "Huynh đệ Nghiêm gia đó thật sự là có thế lực lớn như vậy ở thị trấn này sao?" "Ừ, rất lớn, có một số việc không thể nói rõ trong một hai câu, nhưng ngươi chỉ cần biết, ở thị trấn Thanh Long không trêu chọc huynh đệ Nghiêm gia, vậy thì không ai dám động tới ngươi!" Lý Vĩ nghiêm nghị nói. Hác Mãnh gật đầu, không hỏi gì thêm. ... Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 109: Chiêu dụ và thu mua! Dịch: Chắc tui chớt! Mời đọc Hác Mãnh muốn xây nhà máy sản xuất đá kỳ thật không phải muốn làm theo kiểu bát nháo. Trực tiếp thương thảo với lãnh đạo thị trấn, nhận thầu 500 mẫu đất hoang bên ngoài trấn, thời hạn thuê là 30 năm, một năm 500 ngàn, Hác Mãnh trả một cục tiền thuê 10 năm. Xây dựng cần nhân công, liền trực tiếp tìm kiếm ngay trong phạm vi huyện Thanh Long, tiếp đến là kiến tạo nhà xưởng đã bắt đầu khởi công. Trừ những việc đó ra, Hác Mãnh còn mua một căn hộ hai tầng ở trong thị trấn, dù sao cũng đang phải trọ ở khách sạn, sau này sẽ thường xuyên tới thị trấn, có chỗ trú ngụ riêng cho tiện. Chưa đầy hai ngày, Hác Mãnh đã đầu tư mấy trăm triệu vào thị trấn, chuyện tình nhà máy thì vẫn đang truyền bá khắp huyện. Trong thị trấn cũng có mấy xưởng đá, nhưng là quy mô cũng không lớn, không có cái nào hơn 10 triệu, lớn nhất cũng chỉ là dăm ba triệu mà thôi! "Xưởng đá Hưng Long này là của nhà nào?" Ngồi trong xe, Hác Mãnh chỉ vào một xưởng đá ở bên ngoài, hỏi Trương Đậu Đậu. Xưởng đá này có vị trí địa lý không tệ trong thị trấn, xe cộ ra ra vào vào tấp nập, nhìn bề ngoài dường như làm ăn rất tốt, cũng không biết cụ thể bên trong như thế nào! "Xưởng này hả, là của Lưu lão tam - một người cháu của chú Nghiêm Minh." Trương Đậu Đậu cười nói, nàng nắm rất rõ tình hình trên dưới thị trấn. Chiếc SUV hai người đang ngồi chính là mua ở trên huyện, hàng second hand, gần 100 ngàn, dùng tạm đỡ phải đi bộ. Hác Mãnh không có ý định ngụ ở chỗ này thường xuyên, nên cũng không nhất thiết phải mua xe loại mới. ‘Chú’ Nghiêm Minh mà Trương Đậu Đậu vừa nói, chính là lão đại của huynh đệ Nghiêm gia ở thị trấn Thanh Long, người em trai tên là Nghiêm Lý, hai huynh đệ đều hơn 40 tuổi, lăn lộn ở thị trấn đã rất lâu rồi. Hác Mãnh vừa mới được biết nguyên do vì sao huynh đệ Nghiêm gia lại có danh tiếng lớn như vậy ở trong thị trấn, thì ra ông già của bọn họ là nguyên chủ tịch thị trấn, tại vị gần 30 năm. Không cần phải nói, ở thị trấn Thanh Long, thậm chí là cả huyện Thanh Long ông ta chính là nhân vật phong vân, một lời vừa ra không ai dám chống lại. Nói như thế để biết được là một đại tộc cắm rễ ở thị trấn Thanh Long, Nghiêm gia có quan hệ rộng như thế nào. Ở thị trấn này, chỉ cần Nghiêm gia không làm ra chuyện tình người người căm phẫn, vậy sẽ không ai có thể làm gì được họ. Danh vọng, thế lực, tài lực, 3 thứ đó ở thị trấn Thanh Long, Nghiêm gia chưa bao giờ thiếu. Huynh đệ Nghiêm gia là địa đầu xà ở thị trấn, nhưng kỳ thật làm việc cũng không đến nỗi quá đáng, thái độ của người dân trong thị trấn đối với hai huynh đệ đó cũng không tệ, nhất là khi nhắc tới Nghiêm lão gia tử thì lại càng dựng ngón tay cái để đánh giá! "Đi. Chúng ta vào xem một chút!" Hác Mãnh lái xe vào trong xưởng. Đối với hành động của Hác Mãnh, Trương Đậu Đậu cũng không có ý kiến, thừa biết người này là kẻ có tiền, nếu không thì đã không thể tùy tiện lấy ra 300 triệu đầu tư vào thị trấn. Với dạng nhân vật trong tương lai có thể đủ khả năng đối đầu với huynh đệ Nghiêm gia mà nói, Lưu lão tam chỉ giống như ‘tiểu bối’, đương nhiên là không cần để ý! Lưu lão tam tuổi tác cũng không lớn, khoảng 27-28, mập mạp, mắt hí, khi cười tạo cho người đối diện cảm giác ôn hòa, người như vậy rất thích hợp làm ăn. "Đây chẳng phải là tiểu Đậu tử ư! Ha ha, hôm nay nghĩ sao mà lại chạy tới chỗ Lưu ca chơi như này. Đây là bạn trai của ngươi à? Khà khà, không tệ, tiểu tử rất anh tuấn!" Lưu lão tam tên thật là Lưu Kim Bảo, là con thứ 3 trong nhà, cho nên người trong thị trấn đều quen gọi hắn là Lưu lão tam. Trương Đậu Đậu khuôn mặt ửng đỏ, trừng mắt với gã, miệng nhỏ lầm bầm nói: "Tam ca thối, đừng có ba hoa, đây là Hác Mãnh, 500 mẫu đất ngoài kia chính là được hắn thuê, ông chủ lớn đó, biết chưa?" Lưu kim bảo sửng sốt, quay đầu đánh giá Hác Mãnh lần nữa, ha hả cười nói: "Hóa ra là ông chủ Hác, ngưỡng mộ đã lâu… ngưỡng mộ đã lâu!" Nói xong liền nhiệt tình bắt tay với Hác Mãnh, cực kỳ thân thiết tình cảm, khiến cho Hác Mãnh thấy hơi không được tự nhiên. Nhưng không thể không nói, hảo cảm của hắn đối với y đã tăng lên gấp bội! "Tam ca nói đùa!" Hác Mãnh khách sáo với đối phương dăm ba câu. Lưu Kim Bảo một mặt sai người đi bổ dưa hấu, lấy nước hoa quả, một mặt dẫn Hác Mãnh và Trương Đậu Đậu vào phòng làm việc, đợi hai người ngồi xuống, mới cười nói: "Hác lão đệ quả thật tuổi trẻ tài cao nha, dám nghĩ dám làm, một phát đầu tư 300 triệu, ha ha, không biết lão ca lúc nào mới có được thực lực như ngươi, chỉ nghĩ đến thôi đã làm người ta hâm mộ rồi!" Hác Mãnh đánh giá phòng làm việc của Lưu Kim Bảo, cười nói: "Tam ca có bao giờ từng muốn bán đi xưởng đá Hưng Long này không?" "Bán đi?" Đôi mắt hí của Lưu Kim Bảo khẽ lóe lên, nói: "Hôm nay Hác lão đệ tới đây là muốn mua lại xưởng đá Hưng Long của ta?" "Đúng…" Hác Mãnh gật đầu rồi ngay sau đó lại lắc đầu, nói: "… Nhưng cũng không hẳn là vậy! Tam ca cũng biết, đệ không phải quá quen thuộc với thị trấn, tương lai cũng không thể ngày ngày ở nơi đây, bên Thạch Thành đệ vẫn còn một công ty khác. Như vậy đi, đệ cũng không khách khí nữa, nếu tam ca sát nhập xưởng đá Hưng Long với nhà máy Lam Long của đệ, thì đệ sẽ trích cho tam ca 5% cổ phần, sau này thời điểm đệ không có ở thị trấn, nhà máy sẽ do tam ca quản lý, thấy thế nào?" Lời của Hác Mãnh khiến cho Lưu Kim Bảo và Trương Đậu Đậu ngồi bên cạnh đều lấy làm kinh hãi. Trương Đậu Đậu không ngờ Hác Mãnh mới lần đầu tiên lần tiếp xúc với Lưu Kim Bảo, mà đã dám có gan quyết định như vậy. Lưu Kim Bảo tính toán trong lòng, 300 triệu tiền đầu tư, 5% cổ phần, đại khái là 15 triệu, giá trị của toàn bộ xưởng đá Hưng Long tuyệt đối không hơn 5 triệu, như vậy tương đương với việc đối phương ra giá gấp 3 để thu mua, chỉ bất quá không phải là cầm tiền mặt mà thôi. Nhưng trọng tâm lại là câu cuối của Hác Mãnh, hắn không có ở đây thì nhà máy Lam Long để tùy mình quản lý, điều này làm cho Lưu Kim Bảo vô cùng động tâm. Hác Mãnh không đợi Lưu Kim Bảo lên tiếng, tiếp tục cười nói: "Đệ rất coi trọng nghề này, mặc dù chỉ đầu tư 300 triệu, nhưng nhà máy Lam Long tuyệt đối sẽ không chỉ có giá trị thấp như vậy, mà sau này có khi phải là 3 tỷ, 30 tỷ… đấy không hẳn là chuyện không thể." Lưu Kim Bảo đột nhiên cắn răng nói: "Được, nếu Hác huynh đệ đã để mắt tới Lưu Kim Bảo ta như vậy, ta đây nếu từ chối thì chính là không biết đối nhân xử thế. Được, ta đồng ý sát nhập xưởng đá Hưng Long vào nhà máy Lam Long." "Sảng khoái!" Hác Mãnh đứng dậy bắt tay với Lưu Kim Bảo, cười nói: "Vậy sau này chúng ta chính là huynh đệ cùng nhau đoạt thiên hạ!" "Sau này ngươi chính là ông chủ của ta, ha ha!" Lưu Kim Bảo cười nói, cũng hiểu được chuyện này. Hác Mãnh cười cười, không lên tiếng phản bác. Buổi trưa, Lưu Kim Bảo làm chủ mở tiệc chiêu đãi Hác Mãnh, Trương Đậu Đậu đi theo tỏ ra rất thích thú vì được ăn chùa. Ngoài ra còn có mấy vị quản lý của xưởng đá Hưng Long cùng tham gia! "Tam ca, sau này gặp được loại vật liệu đá Thanh Long như vầy thì hãy giữ lại, nó có chỗ hữu ích với đệ." Trong bữa tiệc, Hác Mãnh thuận dịp liền lấy ra tấm ảnh về đá Thanh Long phàm phẩm, đưa cho Lưu Kim Bảo nhìn, thấp giọng nói. Dù sao hiện giờ cũng đã không phải là người ngoài, được Hác Mãnh phân phó công việc, trong lòng Lưu Kim Bảo hắn cũng không lấy làm khó chịu. Lưu Kim Bảo tiếp xúc với đá Thanh Long cũng không phải là chỉ mới 1-2 năm, vừa nhìn thấy tầm ảnh Hác Mãnh đưa là liền biết loại đá Thanh Long có chất liệu như nào. Hắn cười nói: "Dạng đá Thanh Long này cũng không phải tinh phẩm, trước đây thỉnh thoảng vẫn thấy được, không phải là quá khó tìm, chỉ là vặt vãnh!" "Không có chuyện gì, sau này gặp được liền đào tới tay, đừng sợ tốn công. Đệ chuẩn bị chế tạo loại đá Thanh Long có chất liệu như này thành một dạng hàng tinh xảo!" Hác Mãnh cười nói. Giá trị của đá Thanh Long phàm phẩm và liệt phẩm có khác biệt rất lớn. 1 kg phàm phẩm có thể bán được 60 kim tệ, mà liệt phẩm thì chỉ có 35 kim tệ. "Được!" Lưu Kim Bảo đáp ứng một tiếng. Đây chẳng qua là đá Thanh Long có phẩm chất không tệ mà thôi, giá trị không cao, cũng không phải là ngọc Thanh Long, cho nên Lưu Kim Bảo không suy nghĩ gì nhiều. Hác Mãnh chuyển chủ đề sang sự tình nhà máy Lam Long Thạch, dặn dò một phen. Mấy ngày nữa hắn phải trở về Thạch Thành, thời gian ở lại thị trấn sẽ không quá lâu. ... "Tỉnh rồi?" Trương Đậu Đậu quay đầu nhìn Hác Mãnh đang từ trên giường ngồi dậy, cười đùa hỏi. Buổi trưa Hác Mãnh uống hơi nhiều, đến khi trở về, Trương Đậu Đậu liền lưu lại trông nom hắn. Trong lúc hắn ngủ thì nàng ở trong phòng xem TV, cũng không cảm thấy quá nhàm chán! "Ừ!" Hác Mãnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, vỗ vỗ đầu hỏi: "Mấy giờ rồi?" "19h30!" Trương Đậu Đậu cầm điều khiển tắt TV, xoay đầu lại tò mò hỏi: "Làm sao ngươi muốn Lưu lão tam làm quản lý cho ngươi?" "Hắn có vấn đề sao?" Hác Mãnh hỏi ngược lại. Trương Đậu Đậu suy nghĩ một chút, cười nói: "Không có vấn đề gì, có điều Lưu lão tam rất khôn khéo, ngươi cẩn thận kẻo bị hắn bán đi đấy!" Hác Mãnh đương nhiên thừa biết Lưu lão tam là người khôn khéo, bằng không cũng sẽ không chọn y, trọng yếu hơn là xưởng đá Hưng Long nằm trong tay y sẽ lập tức có thể tìm đá Thanh Long phàm phẩm giúp Hác Mãnh, chứ nếu mà đợi nhà máy Lam Long xây dựng xong mới làm thì không biết là tới ngày tháng năm nào. Ngoài ra, Hác Mãnh hắn cũng coi trọng nhân mạch của Lưu lão tam ở thị trấn Thanh Long. Y chính là người bản địa, có rất nhiều sự vật sự việc thích hợp ra mặt hơn so với Hác Mãnh. Trên đời này không có ai là người ngu, Hác Mãnh không phải, Lưu lão tam cũng không phải. Chỉ cần là người hiểu chuyện liền biết, muốn cột chặt hai người xa lạ vào cùng một chỗ thì sợi dây thừng tốt nhất chính là 'lợi ích'. "Ha ha, ta đâu có ngu như vậy!" Hác Mãnh lắc đầu cười, suy nghĩ một chút liền hỏi: "tiểu Đậu tử, ngươi cho ý kiến chút… Ta muốn tới bái kiến Nghiêm lão gia tử thì đi tầm mấy giờ là hay nhất?" Trương Đậu Đậu hơi nhíu mày, trầm tư nói: "Không quan trọng là đến vào tầm nào, chủ yếu là Nghiêm lão gia tử có đồng ý tiếp ngươi hay không!" Dừng một chút lại hỏi: "Sao ngươi không trực tiếp đi gặp chú Nghiêm Minh ấy?" Hác Mãnh lắc đầu, bình thản nói: "Huynh đệ Nghiêm gia nhất định là phải gặp, nhưng cũng không nhất thiết phải đích thân đi, mà Nghiêm lão gia tử thì lại khác. Ông ta là trưởng bối, tới thị trấn Thanh Long này mà không ghé qua bái phỏng một chuyến, về tình về lý đều có chút không được hay lắm!” "Stop!" Trương Đậu Đậu giơ ngón tay giữa với Hác Mãnh, cười đùa: "Nghe thì có vẻ cao thượng, nhưng thực chất chẳng phải là muốn tới nịnh nọt Nghiêm lão gia tử đấy ư!" Hác Mãnh trừng mắt, mắng: "Ngươi ngứa da à? Thèm ăn đòn không?" "Xin phép được cự tuyệt hảo ý đó!" Trương Đậu Đậu lè lưỡi cười, lui về sau một bước, nói: "Đi bái phỏng Nghiêm lão gia tử, ngươi cứ mang theo ta là được, bảo đảm ngươi liền có thể gặp được ông!" Hác Mãnh buồn bực hỏi: "Tại sao phải mang theo ngươi đi, nhất định hữu dụng à?" "Hì hì, bởi vì Nghiêm lão gia tử chính là Nhị gia gia của ta, nhị ca của bà nội ta. Ngươi nói xem, mang theo ta liệu có hữu ích hay không?" Trương Đậu Đậu cười duyên, trừng mắt với Hác Mãnh. Dân ở thị trấn Thanh Long đều có chút thân thích với nhau, chính là thuộc dạng “xương gãy liền tổn thương đến gân*” (đả đoạn cốt đầu liên trứ cân), chính bởi như vậy nên người ngoài mới rất khó chen tay vào. --------------------------------------------------------- *Gần nghĩa với “Anh em như thể tay chân” Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây