Đô Thị Bá chủ thu mua - Ngốc Tiểu Tứ (C136 - Drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 110: Hốt trọn một mẻ!
    Dịch: A Lềnh!



    "Ông chủ, ngươi đến thị trấn này là vì ngọc Thanh Long hay thật sự là muốn xây nhà máy?" Thiết Ngưu nhìn Hác Mãnh, cười hỏi. Hành vi của Hác Mãnh trong mấy ngày qua khiến hắn có chút nhìn không thấu.

    Buổi tối không có ai khác, hai người họ liền giống như quan lớn, mua ít đồ ăn và mấy chai bia lạnh ở trong thị trấn, mang về bày lên bàn. Trương Đậu Đậu cũng đã về nhà, không lưu lại ăn cơm. Hồi chập tối, nha đầu này khiến Hác Mãnh có chút suy nghĩ, nghe khẩu khí thì dường như cô nàng có thể nhấc lên quan hệ với bất kì ai trong thị trấn này.

    Hác Mãnh ngửa đầu tu một hơi hết nửa chai bia, một cảm giác mát lạnh lan tỏa khiến tâm tình vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn cười nói: "Ngọc Thanh Long là một mặt hàng tốt, ta cũng muốn, nhưng để đáp ứng được lâu dài thì phải xem cơ hội. Ta rất coi trọng vấn đề nhà máy đá, phương diện vật liệu này rất có tiền đồ trên thị trường!"

    "Ừ!" Thiết Ngưu không hỏi gì thêm, suy nghĩ một chút nói: "Ông chủ, thị trấn này dường như là nơi tàng long ngọa hổ, hôm nay ta thử ghé qua Lý gia bái kiến vị Lý lão đầu kia, y chính là một cao thủ."

    "Rất lợi hại?" Hác Mãnh hơi sửng sốt, hỏi lại.

    Thiết Ngưu gật đầu, suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Chưởng pháp rất cao minh, hỏa hầu ít nhất phải mấy chục năm, nếu như ta không nhìn lầm thì chính là Thiết Thạch chưởng. Một chưởng thậm chí có thể đánh nát một tảng đá, đánh lên người thì xương cốt ắt vỡ vụn."

    Thiết Thạch chưởng? Đánh nát đá?

    Hác Mãnh cười nói: "Cừ thật, võ lâm cao thủ nha. Lý gia lão gia tử đó so với ngươi thì ai mạnh ai yếu?"

    Thiết Ngưu lắc đầu: "Cái này khó mà nói!" Sau đó buồn bực ăn thịt uống bia, không tiếp tục bàn luận với Hác Mãnh, dường như không thích chủ đề này.

    Hác Mãnh cũng không mặt dày hỏi tiếp, đối với hắn mà nói, ‘vòng tròn’ đó vẫn cách quá xa. Trong suy nghĩ của hắn, hiện giờ là xã hội pháp trị, lợi hại nhất cũng chính là pháp luật, một chưởng có thể đánh nát đá ư? chẳng vấn đề gì, bởi tảng đá không biết nói chuyện. Thử đánh gãy xương người khác là biết ngay ấy mà, ngoài việc phải bồi thường, chữa trị cho người ta, thì còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tin rằng trừ dân liều mạng ra thì sẽ không có ai nguyện ý tùy tiện đi đánh người.

    Hiện giờ Hác Mãnh hắn là người buôn bán đàng hoàng, xem trọng hòa khí sinh tài. Song song với tài sản ngày càng nhiều thì hắn càng cảm thấy tiền bạc có thể làm được mọi thứ, không có chuyện gì là quá khó.

    Lúc trước hắn chỉ nghĩ là làm xưởng đá, sau đó khai thác đá Thanh Long, rồi tìm cơ hội chở đi, thần không biết quỷ không hay đổi cho trạm thu mua lấy kim tệ.

    Nhưng rốt cuộc đường đi không thông, bởi ‘nước’ quá sâu, rất dễ kết thù cùng ‘địa đầu xà’ ở thị trấn này, cái được không bù nổi cái mất. Cho nên Hác Mãnh liền đổi ý, không khai thác được thì chuyển sang thu mua vậy, càng dễ dàng hơn.

    Nguyên liệu khai thác được là đá tảng, phải bán đi mới thành tiền. Đối với toàn bộ những xưởng đá lớn nhỏ ở trong thị trấn mà nói, nhà máy Lam Long xuất hiện cũng là đồng dạng với việc 'thần tài' gõ cửa!

    Ngày hôm sau, Hác Mãnh lái xe lên huyện mua chút quà biếu, sau đó mang theo Trương Đậu Đậu đi tới Nghiêm gia.

    Nghiêm lão gia tử năm nay 76 tuổi, sắc mặt hồng nhuận, gần như là không rời mắt thưởng thức hai viên ngọc Thanh Long được chế tác thành hình cầu nằm trong tay, miệng nở nụ cười thân thiện, bất quá trong ánh mắt thỉnh thoảng lại thoáng hiện tinh quang, chứng minh ông lão này không hề đơn giản. Là người từng trải qua mưa to gió lớn nhiều năm như vậy, tự khắc trên người liền có một cỗ khí thế không giận mà uy.

    Cũng không ở lại Nghiêm gia quá lâu, Hác Mãnh liền cáo từ rời đi, lần này tới không phải là vì mưu cầu làm việc cùng Nghiêm gia, mà là với tư cách vãn bối đến bái kiến tiền bối một chút.

    "Ngươi đừng thấy Nhị gia gia bình thường luôn tươi cười, nhưng lúc nổi giận thì rất dữ tợn. Mấy năm trước có hai tên tội phạm bị truy nã bỏ trốn đến thị trấn, bị Nhị gia gia bắt được, tát mỗi tên một cái quay đơ xuống đất, nghe nói một tên đã chết, tên còn lại bị bán thân bất toại, bất quá hai tên đó đều là tội phạm giết người." Ngồi trên xe, Trương Đậu Đậu cười đùa, kể về sự tích huy hoàng trước kia của Nghiêm lão gia tử.

    Hác Mãnh ngoài thì gật gù, nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ đến chuyện ngọc Thanh Long. Trên núi Thanh Long không phải là không có ngọc Thanh Long, chỉ là hiện tại đang bị cấm, dân thường không được khai thác.

    Thu mua?

    Hác Mãnh nhíu mày, thật ra thì thu mua ngọc Thanh Long cũng không phải là không được, mặc dù hiện tại giá tiền của ngọc Thanh Long không hề rẻ, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng. Mấu chốt là nếu như sử dụng một số tiền lớn thì nhất định sẽ có ảnh hưởng đối với Khoa kỹ Lam Mị bên kia. Thu mua ngọc Thanh Long số lượng lớn, vậy chẳng khác gì đem tiền mặt đổi thành kim tệ từ hệ thống.

    "Chung quy do tiền vẫn quá ít nha!" Hác Mãnh lẩm bẩm. Rút ra 100 triệu tiền mặt từ Khoa kỹ Lam Mị đã làm Trần Vũ Tình rất bất mãn, nếu còn rút tiếp thì khả năng Trần đại tiểu thư trở mặt với hắn quá! Cho nên việc xài tiền mặt thu mua ngọc Thanh Long tinh phẩm cứ tạm gác sang một bên vậy

    "Ngươi nói gì thế?” Tương Đậu Đậu sửng sốt, không nghe rõ lời của Hác Mãnh.

    Hác Mãnh gượng cười: "Ta nói: tiền quá ít, rất nhiều chuyện cũng không làm được!"

    Trương Đậu Đậu lúc này mới nghe thấy rõ, trở mình hỏi: "Đại gia, ngài đang làm bộ làm tịch với tiểu nữ tử à? Hiện thời ngài cũng đã là tỉ phú rồi, còn dám nói mình ít tiền? Khinh bỉ ngươi nha!"

    "Tiền ít thật mà!" Hác Mãnh lầm bầm một câu, không chấp nhặt cô nàng, quay hướng xe chạy tới xưởng đá Hưng Long.

    Đến xưởng đá lại vừa lúc gặp được Lưu Kim Bảo cũng đang đi ra cổng, Lưu Kim Bảo cười nói: "Hai người các ngươi mà đến chậm chút nữa là ta đi mất rồi!"

    Sau khi chính thức gia nhập công ty Lam Long, Lưu Kim Bảo cũng nhận luôn trách nhiệm quản lí công trình đang thi công bên đó. Hác Mãnh bận rộn, hàng ngày không có thời gian rỗi chú ý đến tiến độ xây dựng!

    "Lưu ca, đối với loại đá Thanh Long này, ngươi cảm thấy chúng ta muốn thu mua số lớn lượng thì bao tiền 1 tấn là thích hợp?" Trong phòng làm việc, Hác Mãnh cầm một cục đá Thanh Long phàm phẩm, hỏi Lưu kim bảo.

    "Mua số lượng lớn?" Lưu Kim Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Loại đá Thanh Long này không tệ, nhưng kỳ thật các mỏ đá trên núi đều có một ít, giá tiền thì… tầm vài chục ngàn 1 tấn."

    Vài chục ngàn 1 tấn? Phải biết rằng hệ thống thu mua đưa ra giá tiền cho đá Thanh Long phàm phẩm là 60 kim tệ/ 1 kg, tương đương với 15 ngàn tệ, 1 tấn là 1000 kg. Giá trị chênh lệch ở giữa vô cùng lớn, gọi là lãi kếch sù cũng không quá đáng nha!

    Hác Mãnh nói gấp: "Hiện tại ta có một việc lớn, rất cần mua một nhóm nguyên liệu đá loại này. Lão ca xem có thể móc nối với các mỏ đá trên núi, thu mua loại đá Thanh Long có phẩm chất như này hay không?"

    "Hẳn là không có gì vấn đề gì quá lớn đâu, chủ yếu là ở việc báo giá thôi!" Lưu Kim Bảo cười nói, chỉ cần có tiền liền dễ nói chuyện với bất kỳ ai.

    Hác Mãnh nhìn Lưu Kim Bảo, cười nói: "Như vậy đi, lão ca hiện tại đừng tới công trường vội, mà trước hết hãy ghé qua mấy mỏ đá đó, ra giá thu mua lại loại đá này là 50 tệ/ 1 kg, 50 ngàn/ 1 tấn, bất kể số lượng, hình thù, chỉ cần đạt phẩm chất này là được. Chúng ta cũng không phải là chỉ làm một cú, mà sau này cũng cứ chiếu theo giá tiền đó để kết toán, bao nhiêu cũng mua, kể cả là vài kg!"

    Lưu Kim Bảo sửng sốt, vài kg cũng mua? Y gãi gãi đầu, cười nói: "Như thế liệu có quá vụn vặt không? Tỷ như có người lên núi vận khí tốt một chút liền nhặt được vài khối đá như vậy, rồi cũng đến chỗ chúng ta đổi lấy tiền, vậy chúng ta nên làm sao?"

    "Mua, mua hết không bỏ sót, chỉ cần là đá Thanh Long phẩm chất như này thì cứ 50 tệ/ 1 kg, 50 ngàn/ 1 tấn!" Hác Mãnh ngừng lời một chút rồi tiếp tục nói: "Lão ca nên tìm người chuyên môn chịu trách nhiệm về phương diện này!"

    Thấy Hác Mãnh không giống như đang nói giỡn, Lưu Kim Bảo liền cười đáp ứng, dù sao thì người ta là ông chủ, tiền cũng là của người ta, thích làm thế nào thì làm thế đó đi!

    Nhưng loại nguyên liệu đá này thật sự đáng giá 50 tệ/ 1 kg?

    "Thật ra thì lão ca có thể phái người dán thông báo ngoài thị trấn hay gì gì đó, loại đá này hẳn là cũng không khó tìm. Lão ca nên tìm một số người quen để tiến hành hoạt động mua lẻ 10 - 15 kg một, chỉ cần đến lúc đưa đến chỗ của ta được gộp tròn thành 50 kg, như thế cũng khiến người thân trong nhà đang nhàn rỗi có thể kiếm được chút đỉnh. Ngoài ra, cứ liên hệ thu mua thành công từ các mỏ đá thì ta sẽ trích cho lão ca mỗi tấn 5000 tệ tiền phần trăm!" Hác Mãnh vỗ vai Lưu Kim Bảo, nói.

    Hắn không ngần ngại tặng chút điểm ngon ngọt cho nhân viên của mình. Thế giới rộn ràng đều vì ‘lợi’, thời gian nhốn nháo cũng vì ‘lợi’, một chữ ‘lợi’ nếu biết cách dùng thì có thể giảm bớt được rất nhiều chuyện.

    Lưu Kim Bảo không ngờ Hác Mãnh lại còn trích phần trăm cho mình, 5000 tệ/ 1 tấn, đây cũng không phải là số lượng nhỏ nha. Nhiều thì không dám nói, nhưng chí ít chỉ cần đi một vòng qua các mỏ đá trên núi, Lưu Kim Bảo hắn thừa tự tin có thể thu mua được trên dưới 100 tấn đá Thanh Long có phẩm chất như vậy. Lưu Kim Bảo gãi gãi đầu, gượng cười nói: "Ta làm việc này cũng là vì công ty, không cần nhận tiền đâu!"

    "Đây xem như là cá nhân ta thu mua!" Hác Mãnh cười nói, không cho chút ngon ngọt thì làm sao người ta toàn tâm toàn ý làm việc cho ngươi được chứ! Muốn ngựa chạy khỏe thì cần phải cho ăn, làm ông chủ mà keo kiệt, cho dù kiếm được tiền, cũng sẽ không có người chia xẻ vui vẻ cùng hắn. Hác Mãnh luôn tôn sùng một nguyên tắc là: ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.

    Xế chiều, Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu đi lên huyện thăm Cung đại tỷ và tiểu Hiên Hiên. Cung Yến làm trong sở nhà đất huyện ủy, công việc cũng vô cùng tốt.

    "Tiểu Mãnh, các ngươi định ở lại huyện Thanh Long trong bao lâu?" Trong bữa cơm, Cung Yến vồn vã hỏi chuyện, buổi tối không để hai người Hác Mãnh nghỉ ngơi, gọi cả Lý Vĩ về.

    Ở trong nước, bất kể là phương Nam hay phương Bắc, quan hệ giữa người với người có thể được nâng lên sâu sắc hay không thì đều là ở trên bàn cơm.

    Hác Mãnh cười nói: "Hai ngày nữa là sẽ trở lại Thạch Thành, bên kia có chút chuyện chờ đệ về đi xử lý, không thể ở chỗ này quá lâu!"

    Cung Yến cau mày nói: “Sớm thế à, vậy nhà máy dưới thị trấn thì sao? Ta nghe Vĩ ca kể rằng ngươi đầu tư rất lớn, cứ thế yên tâm đi về ư?"

    "Không có chuyện gì, lúc về đệ sẽ phái nhân viên kế toán bên Thạch Thành tới đây quản lí tài vụ, hẳn là không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa hiện tại nhà máy còn đang trong giai đoạn xây dựng, ít nhất phải đợi đến sang năm mới chính thức đi vào sản xuất!" Hác Mãnh lắc đầu cười.

    Về vấn đề nhà máy, Hác Mãnh hắn cũng không lo lắng gì lắm. Tiền thuê đất là 5 triệu, phí khởi công xây dựng là 10 triệu, tổng cộng lại cũng chỉ tầm 15 triệu mà thôi.

    Nếu Lưu Kim Bảo có thể thu mua được một nhóm lớn đá Thanh Long phàm phẩm, vậy Hác Mãnh hắn chính là vớ bở, về phần những khoản đầu tư ban đầu đó, hắn thậm chí không thèm để ở trong lòng. Về lâu về dài mà nói, hiệu quả của nhà máy Lam Long khẳng định là lợi nhiều hơn hại, cho dù nhà máy làm ăn không có lãi thì Hách Mãnh hắn vẫn kiếm được đầy đủ kim tệ từ hệ thống thu mua.

    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 6/5/15
  2. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 111: Thi triển thân thủ!
    Dịch: trungttnd



    Trên xe lửa trở về Thạch Thành, Hác Mãnh luôn cười, hành trình tới huyện Thanh Long lần này thu hoạch vượt xa dự liệu của hắn. Lúc về hắn không ngồi ghế cứng nữa mà mua hai vé ghế đệm. Vốn muốn để Thiết Ngưu lại trấn Thanh Long, nhưng suy nghĩ lại thì bỏ qua ý định này, không cần thiết.

    Cung đại tỷ có bạn là kế toán đã bị Hác Mãnh đào mất, thêm vào mới tuyển mộ một vị ở huyện Thanh Long, vậy là có hai vị kế toán quản lý, các trương mục sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nếu như có vấn đề thì cũng là việc nhỏ, nếu sử dụng "Món tiền nhỏ" mà nhìn rõ một người thì còn dễ chịu hơn là bị lừa một vố lớn.

    Nhưng có thể không do dự mà nói, chỉ cần hiện tại chịu khó theo Hác Mãnh làm việc thì sau này sẽ không thiếu chỗ tốt của họ.

    Lưu Kim Bảo mua về hơn 150 tấn đá từ mỏ đá trên ngọn núi Thanh Long, Thanh Long Ngọc phàm phẩm 150 tấn, mỗi tấn 1000 kg, 150 tấn là 150,000 kg, mỗi kg Thanh Long Ngọc phàm phẩm có giá thu mua là 60 kim tệ, nếu như bán cho Trạm Thu Mua thì một vụ này Hác Mãnh có thể kiếm lời 9 triệu kim tệ, đổi thành tiền mặt là 2 tỷ 250 triệu tệ. Mà toàn bộ xưởng đá hắn cũng chỉ tiêu tốn có hai, ba chục triệu tiền mặt mà thôi, không đáng để trong mắt. Đây vẫn chưa tính khối 'Thanh Long Ngọc' đã mua từ nhà Lý Minh. Khối tinh phẩm này Hác Mãnh không muốn bán đi.

    Các mỏ đá lớn nhỏ trên núi Thanh Long khẳng định vẫn còn đá Thanh Long phàm phẩm, Hác Mãnh trước khi đi đã chỉ thị cho Lưu Kim Bảo tiếp tục thu mua, có thể dự đoán được sau này trấn Thanh Long hoàn toàn được coi là một nhà kho nhỏ dự trữ kim tệ của Hác Mãnh. Mỗi nửa năm, một năm thu hoạch một lần, vậy là có mấy chục, mấy trăm triệu vào túi. Nghĩ đến thật sảng khoái.

    Có kim tệ, Hác Mãnh có thể mua được rất nhiều thứ trong Trạm Thu Mua.

    "Keng: Có muốn bá ra vật liệu, Thanh Long Ngọc phàm phẩm hay không?"

    "Có"

    Hác Mãnh gật đầu, đối với hắn mà nói thì đây là đá tảng. Nếu không đổi thành kim tệ thì không còn tác dụng gì với hắn, đặt trong Trạm Thu Mua còn tốn diện tích ấy chứ.

    "Keng: Bán ra vật liệu, đang tính toán ... Tổng giá trị: 9 triệu 270 ngàn kim tệ."

    "Keng: Xin mời xác nhận lại, có giao dịch hay không."

    "Có"

    "Keng: Giao dịch thành công"

    Hơn 9 triệu kim tệ, bây giờ Thanh Long Ngọc phàm phẩm đang chất đống trong Trạm Thu Mua như núi nhỏ chợt biến mất.

    "Keng: Chúc mừng 'Trưởng trạm thu mua'. Hệ thống giao dịch đạt tới hạn mức 9 triệu, hệ thống Trạm Thu Mua trong 24h sẽ biếu tặng miễn phí một phần 'Khen thưởng cao cấp'. "Trong 24h?" Hác Mãnh sửng sốt, hắn nhớ hai lần khen thưởng trước đều thực hiện ngay mà? Sao lần này còn phải chờ 24h thế nhỉ.

    Bất quá, Hác Mãnh cũng không để ý lắm, chờ 24h thì chờ 24h. Chỉ một ngày mà thôi, Hác Mãnh cũng không thiếu gì mà phải vội.

    Nhìn hơn 9 triệu kim tệ, Hác Mãnh cảm giác trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được mở chức năng 'Mua' trong hệ thống ra đi dạo một vòng.

    Thiết bị điện gia dụng?

    Không thiếu.

    Sản phẩm điện tử?

    Đi vào xem chút, siêu máy tính, 15 triệu kim tệ? Vãi, quá đắt.

    Trí tuệ nhân tạo cấp hệ Ngân Hà? 58 triệu kim tệ? Vãi, cái này còn đắt hơn.

    Trí tuệ nhân tạo cấp tiểu tinh? 9 triệu kim tệ? Cái này thì mua được, nhưng mua về rồi thì cũng có tác dụng gì đâu. Lam Lam cũng đủ dùng rồi, sau này nói tiếp.

    Thiết bị hình chiếu đeo tay? 800,000 kim tệ?

    Cái này nhìn rất hữu dụng, mang theo cũng thuận tiện, vẻ ngoài cũng đẹp, có công năng của máy vi tính lúc nào cũng có thể dùng, giá ca... 800 ngàn kim tệ, tương đương tiền mặt là 200 triệu.

    200 triệu ..., thật là đắt, kiên quyết không mua. Chí ít tạm thời không mua.

    Thoát khỏi mục sản phẩm điện tử, Hác mãnh tiến vào mục Vũ khí...

    ...

    Xem qua nửa ngày, cuối cùng Hác Mãnh cũng đi ra, không mua được gì, không nỡ bỏ tiền mà, đồ vật vừa mắt thì cũng phải mấy triệu kim tệ, rẻ cũng mấy trăm ngàn, vất vả lắm mới kiếm được ít kim tệ, làm sao dám tiêu linh tinh, vạn nhất đến lúc có việc cần mua đồ gấp thì gay go.

    Vì thế quyết định không mua gì cả, tích lũy kim tệ để đó đã, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.

    An ủi mình, hiện giờ mình cũng tạm ổn rồi, thích cái gì thì sau này tính, sau này kim tệ càng ngày càng nhiều, muốn mua gì thì mua, mua về không thích thì đập đi là được, có tiền thích làm gì thì làm. Bất quá, hiện tại chưa tới lúc thích làm gì thì làm, không thể tiêu bừa đi được.

    Ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã tới ga Thạch Thành rồi.

    Hác mãnh trở về cũng không nói cho ai, tự đi, tự về. Tổng cộng đi hơn 10 ngày, cảm giác thời gian qua thật nhanh.

    "Ông chủ, ngươi xem kia có phải cảnh sát Cam không?" Hai người đi ra khỏi ga xe lửa, Thiết Ngưu chợt chỉ vào bên kia đường, nói.

    Cam Tĩnh mặc thường phục, cách chỗ Hác Mãnh đứng tầm mười mấy mét, nếu không có Thiết Ngưu nhắc thì Hác Mãnh cũng không để ý. Gật đầu nói: "Không sai, đi, chúng ta qua chào hỏi chút." Nói rồi dẫn Thiết Ngưu đi tới.

    Cam Tĩnh xoay người nhìn thấy Hác Mãnh cùng Thiết Ngưu đi tới, sửng sốt một chút, lông mày nhíu lại.

    Hác mãnh cười nói: "Cảnh sát Cam, đến ga xe lửa đón người sao?"

    "Không phải, các ngươi đi mau, ta đang làm nhiệm vụ." Cam Tĩnh liếc mắt ra hiệu với hai người, nhỏ giọng nói.

    Thường phục, chấp hành nhiệm vụ?

    Nàng không phải cảnh sát ma túy sao? Chấp hành nhiệm vụ gì ở ga xe lửa thế này?

    "Vậy có cần hỗ trợ không?" Hác Mãnh có lòng tốt hỏi. Chưa kịp nói hết lời, ầm ầm ầm, đối diện vang lên tiếng súng, hai người đàn ông từ trong ga xe lửa đang chạy tới phía hai người, bởi vì khoảng cách không xa, mọi người đều thấy rõ trong tay hai người đàn ông này có súng, vừa nãy bọn họ đã nổ súng.

    Cam Tĩnh biến sắc, nhanh chóng nói: "Giúp ta cản bọn họ lại, hai người này buôn ma túy" Sau đó nhanh chóng chạy về phía hai người đàn ông.

    Khi Hác Mãnh còn trì động chưa kịp phản ứng, thì tốc độ Thiết Ngưu tăng nhanh. Đừng nhìn khổ người Thiết Ngưu lớn vậy, nhưng khi chuyển động thì vô cùng linh hoạt, ừ, như một con mãnh hổ đang vồ mồi.

    Oành.

    Kẻ buôn ma túy chạy về phía Thiết Ngưu chợt nổ súng bắn hai phát, nhưng không trúng. Thiết Ngưu chạy hình chữ Z, khi hai kẻ kia nổ phát súng thứ ba thì Thiết Ngưu đã tới trước mặt rồi.

    Xì xì.

    Chỉ một chiêu, tên buôn ma túy vừa nổ súng đã bay ngược ra ngoài hơn 10 mét, lăn trên đất kêu rên không đứng dậy nổi, người kia bị Thiết Ngưu vươn mình đạp một cái, trong nháy mắt cũng lăn ra đất không biết sống chết. Chỉ trong chớp mắt, hai kẻ buôn ma túy đã bị quật ngã.

    Sau đó hai cảnh sát hình sự chạy tới, đem hai người này còng lại.

    Hác Mãnh nhìn Thiết Ngưu trở lại bên cạnh, đấm cho hắn một đấm, cười nói: "Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi thật ghê gớm, trước đây tưởng rằng ngươi to con thế thì chỉ dọa người thôi chứ nào ngờ cũng lợi hại vậy"

    "Chỉ hơi hơi một chút thôi" Thiết Ngưu cười khà khà, gãi đầu.

    Hác Mãnh mắng: "Được rồi, không cần khiêm tốn, rất lợi hại, nhưng sau này gặp chuyện như vậy thì đừng ngu mà xông về trước, ngươi lợi hại cũng đỡ được đạn sao? Vừa nãy thật nguy hiểm, nếu trên người ngươi thêm hai lỗ thủng thì không biết ta đến bệnh viên thăm ngươi hay đến nhà xác thăm ngươi đây."

    Thiết Ngưu cười khà khà không tranh luận thêm.

    Cam Tĩnh đi tới, nhìn Thiết Ngưu với ánh mắt có chút quái dị, hiếu kỳ hỏi: "Không nghĩ tới ngươi còn là người luyện võ, vừa rồi là quyền pháp nội gia à?"

    "Là Hình ý" Thiết Ngưu lầm bầm, nếu như người khác hỏi, hắn không thèm để ý, thế nhưng Cam Tĩnh lại khác, cảnh sát Cam cũng là người có ơn đối với hắn.

    "Lợi hại" Cam Tĩnh quay lại nói với Hác Mãnh: "Hắn ở chỗ ngươi đã quen chưa? Nếu không quen, ta sẽ mang hắn đi, không để ngươi bị phiền phức."

    Hác Mãnh cười khổ: "Cảnh sát Cam, ngươi như thế là không đúng, người hiện tại là của ta rồi, ngươi không thể cướp đi chứ." Nghe ý của đối phương là muốn mang Thiết Ngưu đi, Hác Mãnh làm sao có thể cho nàng toại nguyện chứ, hộ vệ lợi hạn như vậy ai lại ngốc mà đẩy đi chứ, mang theo bên mình mới tốt.

    Cam Tĩnh cười: "Thiết Ngưu không phải món hàng, sao lại là của ngươi được, hắn có tự do của chính hắn, Thiết Ngưu ngươi thấy tỷ nói có đúng không?"

    "Khà khà" Thiết Ngưu cười khúc khích gãi đầu, cũng không nói lời nào.

    Hác Mãnh cười noi: "Cảnh sát Cam, Thiết Ngưu muốn đi theo ta, ta cũng không ép buộc hắn. Nếu hắn đồng ý rời đi, lúc nào cũng có thể, thế nhưng hắn không muốn, vậy ta cũng không có cách nào, ngài xem có đúng không?"

    Nàng điển hình là nghĩ qua sông phải dựa vào cầu, lúc trước khi nàng đưa Thiết Ngưu đến chỗ mình, sao không nói muốn Thiết Ngưu đi theo nàng chứ.

    "Thiết Ngưu, ngươi có nguyện ý đi tới đội cảnh sát hình sự không? Ta có thể đảm bảo cho ngươi một tiêu chuẩn biên chế trong đội hình sự, nếu như lập công có thể chuyển lên chính thức." Cam Tĩnh không phí lời với Hác Mãnh, mà quay đầu nhìn Thiết Ngưu, cười hỏi.

    Thiết Ngưu lắc đầu, giọng ồm ồm nói: "Ta muốn đi theo ông chủ"

    Hác Mãnh vui vẻ, cười ha ha: "Có nghe thấy không, hắn tình nguyện theo ta đó. Cảnh sát Cam, viên đạn bọc đường của ngươi không dễ xài nhé."

    Cam Tĩnh lườm hắn, nàng thực sự coi trọng thân thủ của Thiết Ngưu, không chỉ nàng, ngay cả đại đội trưởng đội hình sự cũng chọn trúng Thiết Ngưu, có biểu hiện lập công lần này của Thiết Ngưu, muốn đem hắn vào đội hình sự cũng không phải không thể. Nàng buồn bực, không biết tại sao Thiết Ngưu lại quyết định đi theo người trẻ tuổi này chứ?

    Hác Mãnh cũng không muốn làm cho đối phương tức giận, liền đổi chủ đề hỏi: "Cam tỷ, ngươi không phải ở làm ở đồn công an sao, sao lại điều tới đội hình sự thế? Một người phụ nữ công tác ở đơn vị áp lực lớn vậy, làm sao chịu được chứ?"

    Trong giọng nói của Cam Tĩnh mang theo chút giận hừ một tiếng, nói: "Ai là tỷ của ngươi, gọi linh tinh. Nữ nhân thì làm sao, nữ nhân không thể làm cảnh sát hình sự à? Ta thấy ngươi tư tưởng cổ hủ không biết nam nữ bình đẳng à, đi, theo ta về đội hình sự cho lời khai."

    Nói xong, nàng quay đầu đi về phía xe.

    Hác Mãnh dở khóc dở cười, mình trêu phải ai đây? Trước đây vị cảnh sát Cam này không phải rất ôn hòa sao, cười cười nói nói không chút giận dỗi nào, nhưng bây giờ thì ... Ai, phụ nữ luôn là động vật không nói lý, không biết lúc nào nổi nóng lên lại gào thét với ngươi một trận.


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/5/15
  3. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 112: Chiến tích của Dương Tiểu Song
    Dịch: Âu sệt!



    "Thiết Ngưu, ngươi về suy nghĩ kĩ một chút!" Cam Tĩnh lái xe đưa hai người Hác Mãnh tới cửa hàng điện gia dụng, thời điểm Thiết Ngưu muốn xuống xe, nàng liền dặn với theo.

    Thiết Ngưu cười trừ, không nói lời nào, mở cửa xe bước xuống.

    Hác Mãnh đóng cửa xe, cười nói: "Được rồi, người cũng đã đưa tới nơi, sắc trời đã muộn, cảnh sát Cam nên quay về sớm một chút đi thôi, ta không giữ ‘ngài’ ở lại ăn cơm đâu!"

    Cam Tĩnh tức giận, trừng mắt lườm hắn một cái, lái xe đi! Đội cảnh sát hình sự cấp cho điều kiện tốt như vậy mà Thiết Ngưu lại không muốn, đúng là phí công vô ích.

    "Cười cái lông à, đã bảo ngươi đừng có phô trương tự mãn, giờ thì hay rồi, bị người ta theo dõi!" Hác Mãnh khinh bỉ lướt qua người Thiết Ngưu, ôm thùng carton bước vào cửa hàng. Đấy là đặc sản huyện Thanh Long của Cung Yến và Lí Vĩ tặng, những 2 thùng, do có Thiết Ngưu ở bên cạnh nên Hác Mãnh hắn không tiện thu vào hệ thống, đành phải tự bê.

    Trong hai người buổi trưa về đến Thạch Thành, vừa ra khỏi ga xe lửa thì bị Cam Tĩnh kéo đi, đến lúc gần tối mới được trả về!

    "Hác Mãnh thúc thúc, Đại Ngưu ca ca, hai người đã về!" Quả Quả từ trên ghế salon nhảy dựng lên, vỗ tay vui mừng chạy tới ôm đùi Hác Mãnh, miệng nhỏ reo hò: "Cháu nhớ thúc nhiều lắm!" Nói xong, khóe mắt đã đỏ hoe, lệ châu chực trào ra.

    "Nha đầu ngốc, nhớ thúc thì phải gọi điện liền cho thúc chứ!" Hác Mãnh đặt thùng đặc sản ở cạnh tường, ngồi xuống ôm tiểu nha đầu, khẽ nhéo mũi cô bé, cười nói!

    Ngụy Thục Phân đang bận tiếp khách hàng nên chưa lại đây.

    Quả Quả miệng nhỏ chu lên, kề bên tai Hác Mãnh, âm thầm tố cáo: "Mẹ không cho Quả Quả gọi điện cho thúc, bảo là sợ ảnh hưởng tới công việc của thúc. Hứ, Quả Quả thừa biết, mẹ sợ tốn tiền điện thoại nên mới không cho Quả Quả gọi. Mẹ rất keo kiệt ấy nhé, từ sau khi thúc đi, ngay cả đồ uống đều không cho cháu uống, cũng không được chơi máy vi tính mỗi ngày, xem TV cũng quy định thời gian, còn muốn cháu phải học thuộc bảng cửu chương, không thú vị chút nào!"

    Hác Mãnh nghe hết đầu đuôi, trong lòng cảm thấy buồn cười. Cô nhóc bắt chước làm nũng, tố cáo, kỳ thật trông rất tễu, rất khả ái, tuy nhiên trên phương diện này thì không nên nuông chiều, ở nhà nhất định phải có người làm cô nhóc thấy sợ mới được. Do đó hắn liền giả bộ tức giận, nói: "Sao cháu có thể nói về mẹ mình như vậy, nàng làm mọi thứ cũng là vì muốn tốt cho cháu. Lần tới nếu còn nói xấu về mẹ như thế, thúc sẽ không yêu mến cháu nữa, thúc nói là làm đấy."

    "A...!" Quả Quả co rúm lại, đầu nhỏ tựa vào vai Hác Mãnh, mếu máo khóc. Cô nhóc những tưởng Hác Mãnh nhất định sẽ bênh nàng, thế nhưng không ngờ thúc thúc lại đứng về phía mẹ, khiến cho trái tim nhỏ bé thấy rất ủy khuất nha!

    Hác Mãnh ôm tiểu nha đầu ngồi vào ghế salon, giúp cô bé lau nước mắt, hỏi: "Cháu nói xem lúc bình thường mẹ có thương cháu hay không?"

    "Có ạ!" Quả Quả rất hiểu chuyện, có một số việc cô bé không phải là không biết, cũng không có quên.

    Hác Mãnh nghiêm nghị nói: "Cháu nhớ nhé. Trên đời này chỉ có mẹ cháu là người yêu thương cháu nhất, không có ai khác, mẹ người duy nhất có thể nguyện trả giá hết thảy mọi thứ vì cháu, hiện tại cháu chưa chắc đã hiểu, nhưng đợi sau này trưởng thành thì sẽ nhận ra. Cho nên cháu nói mẹ cháu như vậy sẽ khiến nàng rất đau lòng. Cháu muốn nhìn thấy mẹ cháu phải khóc ư?"

    Quả Quả suy nghĩ một chút, sụt sịt lắc đầu: "Không muốn!"

    "Vậy là được rồi, cháu không nên để cho mẹ phải khóc, bởi vì nàng là người thân duy nhất của cháu trên thế gian, lát nữa đợi mẹ cháu lại đây thì cháu hãy xin lỗi với nàng đi nhé!" Hác Mãnh cười cười, khẽ nhéo mũi cô bé.

    Tiểu nha đầu gật đầu!

    "Như vậy mới là Quả Quả ngoan mà thúc yêu mến chứ!" Hác Mãnh hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, đứng dậy cười nói: "Đi, xem thúc mang về cho cháu cái gì này!"

    Đợi đến lúc Ngụy Thục Phân đã hết bận rộn, tiểu nha đầu đã khôi phục tâm trạng, ngồi trên ghế salon thưởng thức đồ ăn do Hác Mãnh mang về.

    "Trước khi về sao không có gọi điện cho tỷ, tối nay ăn gì để tỷ đi mua luôn?" Ngụy Thục Phân cười nói. Hác Mãnh đã trở về khiến nàng rất vui mừng, nhất là khi nhìn thấy Hác Mãnh và con gái mình cùng ngồi trên ghế salon, khung cảnh thân mật như vậy giống như một gia đình thực sự, trong lòng thấy rất ấm áp.

    Hác Mãnh mỉm cười, lắc đầu nói: "Đừng mua nhiều, trời nóng quá, ăn gì cũng không vừa miệng, dùng chút mì lạnh cho nhẹ nhàng thôi. Những ngày qua đã khiến Thục Phân tỷ chịu vất vả rồi!"

    Ngụy Thục Phân bật cười, nguýt xéo hắn một cái, giọng nói có chút yểu điệu làm nũng: "Có gì mệt nhọc đâu chứ, tỷ ở đây chẳng phải là vì trông cửa hàng dùm đệ ư. Bất quá mấy ngày nay hàng bán rất chạy, cần đệ trở về nhập thêm."

    Nói xong nàng liền xoay người đi ra ngoài mua thức ăn, cặp mông hơi đong đưa.

    Nhìn bóng lưng Ngụy Thục Phân, Hác Mãnh im lặng mỉm cười. Cô nàng này nha, đúng là người vừa có tri thức, vừa hiểu lễ nghĩa, mặc dù không có trình độ học vấn quá cao, cũng không có bản lĩnh quá mạnh, nhưng thời điểm ở chung cùng một chỗ lại có thể khiến cho người đàn ông cảm thấy rất hưng phấn, thoải mái, không có nửa điểm áp lực.

    ‘Vì ham mê giàu sang Kiều bán đi hạnh phúc đời mình…!’

    Tiếng chuông điện thoại reo vang, Hác Mãnh vỗ vỗ Quả Quả đang như một chú mèo nhỏ nằm bên cạnh, giảm âm lượng TV, cầm lấy di động nhìn tên người gọi hiển thị, là của Dương Tiểu Song.

    Nha đầu này đã lâu không liên lạc với mình, cũng không biết trong khoảng thời gian qua, shop trên mạng của nàng đưa vào hoạt động như thế nào. Bất quá, hiện giờ chủ động gọi cho Hác Mãnh hắn, hẳn là có việc!

    "Vừa trở về còn chưa kịp ngồi xuống thì ngươi liền gọi tới, ha ha, bấm ngón tay tính được à?" Nhận điện, Hác Mãnh hỏi trêu.

    Đầu bên kia cuộc gọi, Dương Tiểu Song sửng sốt, nghi ngờ hỏi: "Đi đâu mà vừa về?"

    "Đi tỉnh Đông Xuyên làm chút chuyện!" Hác Mãnh giờ mới nhớ mình đi không thông báo, cô nàng hoàn toàn không biết, liền trả lời không chút che dấu.

    "À há, vậy giờ là ở nhà rồi đúng không?" Dương Tiểu Song cũng không hỏi Hác Mãnh đi Đông Xuyên làm gì.

    "Đúng rồi!" Hác Mãnh cười trả lời.

    Dương Tiểu Song cười nói: "Vậy thì tốt rồi, tối mai ngươi có bận gì không? Có việc này ngươi đừng thoái thác nha, ngày mai shop điện tử Tiểu Song Song chúng ta sẽ mở một bữa tiệc ăn mừng, ngươi hiện giờ là đối tác lớn nhất của shop, lúc đó nhất định phải đích thân tham gia đấy nhé!"

    Tiệc mừng?

    Hác Mãnh không khỏi bật cười, nghe thì có vẻ nhã nhặn, nhưng chung quy chẳng phải là mọi người tụ họp ăn uống nhậu nhẹt với nhau ư, còn bày đặt cái gì mà tiệc mừng chứ! Dường như ngoại trừ mình ra, shop trên mạng của Dương Tiểu Song cũng chưa có đối tác nào khác thì phải?

    "Đi cũng được, nhưng lí do là gì? Đừng nói là để ăn mừng tròn 1 tháng khai trương chính thức của các ngươi nhé?" Hác Mãnh cười hỏi.

    "Đúng rồi!" Dương Tiểu Song đắc ý nói: "Chính là vậy nha!"

    Hác Mãnh gãi gãi mũi, dở khóc dở cười nói: "Nhưng chẳng phải nửa tháng trước đã ăn mừng một lần rồi sao?"

    Dương Tiểu Song không thèm quan tâm, nói: "Lần trước là lần trước, lần này là lần này, lần trước là mừng khai trương được nửa tháng, quy mô không lớn, còn lần này thì lại không giống vậy, địa điểm tổ chức tiệc là ở khách sạn Tinh Hồ, 5 sao nha."

    "Không thấy lãng phí à?" Hác Mãnh cười trêu, đúng là cái gì cũng dám làm, ăn một bữa ở khách sạn 5 sao kiểu gì cũng phải mất tầm 8-10 ngàn tệ! Đây khác nào là chết vì sĩ diện?

    "Lãng phí cái gì, kiếm được tiền chẳng phải là để tiêu xài sao, trên mạng đều bảo ‘làm ông chủ mà keo kiệt thì khỏi mong kiếm tiền’, ta thấy rất có đạo lý nha. Hì hì, ngươi còn chưa biết à, doanh số bán hàng trong 1 tháng vừa qua của shop điện tử Tiểu Song Song chúng ta vượt quá 3 triệu, sau khi trừ hết các loại chi phí thì lợi nhuận ròng là hơn 300 ngàn đấy nhé!" Trong giọng nói của Dương Tiểu Song lộ ra vẻ khoe khoang, đắc ý.

    Doanh số bán hàng một tháng vượt quá 3 triệu?

    Nếu vậy thì đây quả thật là chuyện đáng để ăn mừng.

    "Được, ngày mai ta nhất định sẽ tham gia!" Hác Mãnh cười nói: "Làm tiệc mừng lớn như thế, các ngươi định mời những ai vậy?"

    "Hầu hết bạn cùng lớp của ta đều tham gia, ngoài ra trong số công nhân viên sẽ có tiểu Phương tỷ, tiểu Yến tỷ, tiểu Mỹ tỷ, ta, còn có tiểu Phượng, ngươi, đúng rồi, cả mẹ ta lúc đó cũng sẽ tới, hết thảy khoảng 2-30 người!" Dương Tiểu Song tính toán sơ qua.

    "Ha ha, đông phết nhỉ!" Hác Mãnh dở khóc dở cười, còn gọi là tiệc mừng gì chứ, đơn thuần là họp lớp nha. Bất quá người ta đã mời thì phải đi vậy, ai bảo mình là đối tác số 1 của người ta chứ.

    "Lúc đó nhớ đến đúng giờ đấy, chậm trễ thì… hừ, nợ tiền hàng vô thời hạn!" Dương Tiểu Song uy hiếp một phen rồi cúp điện thoại!

    "Thúc thúc, ngày mai thúc sẽ đi ra ngoài chơi à?" Quả Quả híp mắt, cười hì hì hỏi. Kỳ thật lúc vừa nãy Hác Mãnh nói chuyện điện thoại, cô nhóc vẫn một mực dựng thẳng lỗ tai lên nghe lén.

    "Ừ!" Hác Mãnh cười cười, nhéo mũi cô bé, hỏi: "Có muốn đi cùng thúc không?"

    "Muốn!" Quả Quả rất thích được ăn chùa nên quả quyết nói.

    Hác Mãnh cười cười: "Vậy được rồi, chỉ cần hôm nay cháu học thuộc được bảng cửu chương, thì tối mai thúc sẽ dẫn cháu đi cùng, nhưng nếu như cháu không làm được, vậy..."

    "Cháu nhất định sẽ thuộc, rất đơn giản!" Quả Quả cười khanh khách, nhảy khỏi ghế salon, chạy lên lầu cầm sách vở của mình xuống, rút ra một quyển sách thiếu nhi, đặt vào tay Hác Mãnh, vừa đảo mắt ra xung quanh, vừa nhanh nhảu nói: "Thật ra cháu đã sớm học thuộc rồi, không tin thì thúc cứ kiểm tra cháu đi!"

    "Đã học thuộc rồi à, vậy mẹ cháu có biết không?" Hác Mãnh cười hỏi.

    "Hì hì, mẹ cháu không biết cháu đã học thuộc toàn bộ, chỉ nghĩ là cháu mới học thuộc được đến dãy số 6, kỳ thật cháu đã học thuộc hết cả 9 dãy rồi!" Quả Quả cười nói.

    Hác Mãnh lấy tay xoa xoa đầu cô bé, cười nói: "Cháu đúng là tiểu quỷ nghịch ngợm, hiện tại đã lém lỉnh như vậy rồi thì sau này lớn lên sẽ còn thế nào nữa nha!"

    Lúc ăn cơm, Ngụy Thục Phân gọi cả cô nàng Thường Mỵ ở kế bên sang, dù sao cô nàng cũng chỉ có một mình, thêm một người thì cũng chẳng qua là thêm một cái bát một đôi đũa. Huống chi những ngày Hác Mãnh không có ở nhà, cô nàng vẫn luôn sang đây ăn cơm cùng, đã sớm thành thói quen!

    "Tiểu Mãnh, ra ngoài hơn mười ngày không nhìn thấy tỷ, không biết là có nhớ tới tỷ chút nào không?" Thường Mỵ cấp cho Hác Mãnh một cái nhìn khiêu khích, nửa đùa nửa thật hỏi.

    "Nhớ, làm sao mà lại không nhớ chứ, nhớ đến nỗi chân ta cũng đau!" Hác Mãnh cười nói, biết cô nàng này đang trêu chọc mình đây.

    Thường Mỵ sửng sốt, buồn bực hỏi: "Nhớ tới ta thì liên quan gì tới tay chân chứ?"

    "Đường ở Đông Xuyên không dễ đi, di chuyển nhiều ắt phải đau chân, rất có liên quan đấy nha!" Hác Mãnh nhún vai cười cười, chém gió một chút.

    Ngụy Thục Phân mỉm cười, xới cơm cho Hác Mãnh, nàng ở cùng Thường Mỵ lâu như vậy, thừa biết cô nàng vẫn thường hay thích trêu chọc người khác!


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/5/15
  4. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 113: Giới thiệu đối tượng
    Dịch: trungttnd



    ...

    "Chị, tối nay em không về nữa, ngủ cùng chị nhé, chỗ em nhiều muỗi lắm!" Lúc ăn cơm, Thường Mị cười nói. Tầng hai nhà nàng không lắp điều hòa, chỉ có chiếc quạt điện, tất nhiên sẽ không thoải mái như phòng của Hác Mãnh rồi, khi Hác Mãnh không ở nhà, nàng thường ở bên này, có khi còn ngủ ở phòng Hác Mãnh, hiện giờ Hác Mãnh trở về rồi nên nàng nói câu này kỳ thực là để cho hắn nghe.

    Ngụy Thục Phân cười liếc nhìn Hác Mãnh đang cúi đầu ăn mỳ, nàng cũng không tiện từ chối, nhưng mà bây giờ Hác Mãnh về rồi, đúng là không tiện chút nào, nghĩ đến một số việc mà không khỏi đỏ mặt lên.

    Còn Hác Mãnh thì làm bộ như không nghe thấy Thường Mị nói, trong lòng tự nhủ, muốn ở thì ở chứ sao. Đối với cô dâu nhỏ này, trong lòng Hác Mãnh kỳ thực không có chút ý định nào, nhưng về sinh lý thì lại không bài xích nàng, có thể nói hắn chịu đựng mê hoặc rất kém, động một chút là suýt nữa không giữ được ấy chứ.

    Nam theo đuổi nữ, cách cả ngọn núi. Mà nữ theo đuổi nam thì chỉ cách lớp quần mà thôi. Bạt núi thì khó, chứ cởi quần thì dễ mà.

    "Ông chủ, không còn chuyện gì thì ta về trước đây." Sau khi Thiết Ngưu ăn cơm tối xong, hắn không muốn ở lâu trong cửa hàng, nhiều nữ quá sẽ khiến hắn dễ phân tâm.

    Hác Mãnh nhìn hắn cười nói: "Ngươi cứ ở nhà làm gì, điện thoại di động cũng không dùng, chỉ đứng trong góc tường, công phu lợi hại nhưng có thể sinh ra nhi tử được sao? Không có việc thì đi ra ngoài chơi, tán gái đi chứ. Sống độc thân tốn kém lắm, mỗi ngày chỉ lãng phí giấy vệ sinh thôi"

    "Khà khà" Thiết Ngưu cười khúc khích rồi đi.

    Hôm nay, Hác Mãnh đã được chứng kiến sự lợi hại của Thiết Ngưu, công phu của hắn thật mạnh, bổ một cái người bay ra mười mấy mét, rất nhẹ nhàng.

    Sau khi ăn xong, Ngụy Thục Phân cùng Thường Mị ngồi ở ghế sa lông xem tivi, Hác Mãnh đối với phim Hàn có chút dị ứng nên tự mình lên lầu chơi vậy.

    Trở về phòng, hắn mở máy tính ra.

    "Ông chủ, hoan nghênh về nhà" Lam Lam vung vẩy đuôi, mở ra cánh cửa kim loại, xuất hiện trên màn hình máy tính, chào hỏi cùng Hác Mãnh.

    Hác Mãnh cười nói: "Ít nịnh nọt thôi, ngươi là sư tử chứ không phải chó săn, không có xương cho ngươi ăn đâu. Nói qua một chút tình huống công ty những ngày qua đi."

    Lam Lam động tác rất giống con người, trợn tròn mắt: "Đầu tiên ta muốn cải chính một chút, ta không phải sư tử, ta là Lam Mị. Lam trong Lam Lam, Mị trong Lam Mị, là một phần mềm trí năng điện thoại di động. Ông chủ nói tới chó săn, đó không phải lời hay, đó là đang mắng người, Lam Lam hiểu được."

    Hác Mãnh dựa vào ghế, cười nhìn nó, nhún vai ra hiệu nó tiếp tục nói.

    "Nhưng mà ngài là ông chủ, Lam Lam không giận ngài." Lam Lam cười nói. Lam Lam cũng biết cười, nhưng cười thế nào thì không thể hình dung nổi, chỉ biết là khiến người ta nhìn thấy là biết nó đang cười.

    "Trong thời gian này, trí năng Lam Mị tiêu thụ tương đối tối, đầu tiên, số người sử dụng trí năng Tiểu Lam đột phá 45 triệu, trong đó người sử dụng ngoài nước cũng tăng hơn 3 triệu. Không khó tưởng tượng, trong một khoảng thời gian ngắn, số lượng người dùng trí năng Tiểu Lam lại tăng trưởng bạo phát như vậy."

    "Người dùng ở nước ngoài chi mới có 3 triệu?" Hác Mãnh ngắt lời Lam Lam, hiếu kỳ hỏi.

    Lam Lam gật đầu: "Không sai, ba triệu, trong đó người dùng nhiều nhất là tại Hàn Quốc, sau đó là Nhật Bản và Mỹ."

    "Hàn Quốc" Hác Mãnh lặp lại, đây là đại bản doanh của tập đoàn Sam Sung mà, lần trước Sam Sung còn chơi xấu khoa kỹ Lam Mị đó, không biết khoa kỹ Lam Mị trực tiếp tiến vào Hàn Quốc thì đối phương sẽ phản ứng ra sao, tuy rằng không tưởng tượng ra được nhưng nhất định sẽ rất đặc sắc.

    "Nói tiếp"

    "Số lượng hội viên VIP của trí năng Tiểu Lam đã đạt tới 6.87 triệu, số lượng kích hoạt chức năng mua bán cũng đạt tới 2 triệu, doanh thu từ chức năng mua bán cùng hội viên VIP đã toàn toàn có thể chống đỡ toàn bộ khoa kỹ Lam Mị hoạt động rồi. Mặt khác, số lượng Kim Cương cũng đã bán đi không ít. Lượng tiêu thụ Kim Cương Tím cũng không tệ, tổng thể thì trí năng Tiểu Lam đã trở thành trụ cột lợi nhuận lớn nhất của khoa kỹ Lam Mị, ít ra tạm thời là như vậy." Lam Lam nói.

    Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nghiệp vụ điện thoại di động thì sao?"

    "Nhóm sản phẩm mẫu đầu tiên, 500 chiếc đã từ chi nhánh Thâm Khẩu chuyển tới đây, còn lại bên Kiệt Lực Đạt sẽ toàn lực sản xuất, tranh thủ trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành. Ở phương diện này vẫn là Lam tổng và Trần tổng phụ trác, ta cũng không rõ lắm, ông chủ có thể trực tiếp hỏi Trần tổng và Lam tổng."

    Hác Mãnh gật đầu, cười hỏi: "Trần Vũ Tình đã mua lại cao ốc Long Ảnh chưa?"

    "Đã mua rồi, tiêu tốn 380 triệu, Trần tổng đã vì khoa kỹ Lam Mị mà mua lại cả tòa cao ốc Long Ảnh, các công ty khác đang thuê trong cao ốc Long Ảnh đã bắt đầu lần lượt dọn đi." Lam Lam gật đầu, hơi suy tính một chút, nói tiếp: "Ý của Trần tổng là đem ba tầng dưới cùng của cao ốc Long Ảnh làm nơi trải nghiệm sản phẩm của khoa kỹ Lam Mị, một mặt dùng để bán ra sản phẩm của khoa kỹ Lam Mị, mặt khác là nơi đối ngoại của khoa kỹ Lam Mị, có thể cung cấp cho khách hành tùy ý trải nghiệm, tư vấn cùng với tham quan của bên ngoài. Còn các tầng bên trên sẽ phân chia cho mỗi bộ ngành trong công ty, tầng 16 làm phòng họp của công ty cùng với văn phòng của ông chủ. Hai tầng cao nhất dùng để trang bị những thứ quan trọng của công ty, làm nơi đặt server cùng các loại tài liệu cơ mật"

    Liên quan tới việc sử dụng cao ốc Long Ảnh thế nào, Hác mãnh cũng không có ý kiến gì, Trần Vũ Tình thích làm sao thì làm, tốt nhất trước khi nàng nhập học thì bố trí thỏa đáng mọi công việc ở đây, như vậy hác Mãnh càng cao hứng. Mọi việc đều có người làm, ông chủ chỉ cần quản lý tiền là được rồi.

    Hác Mãnh nhìn đồng hồ, 9h30 tối, cũng không muộn lắm. Mười mấy ngày qua không được ăn "Thịt" rồi, trong lòng có chút ngứa ngáy. Nhưng tối nay Thường Mị mặt dầy lại muốn ngủ ở đây, thế thì muốn lén lút cùng với Ngụy Thục Phân cũng không dễ dàng.

    Vì thế, hắn lấy điện thoại gọi cho Tiếu Ngọc Vân, hỏi thăm chút nàng đang làm gì, có thể đi ra ngoài 'Giải thèm' được không, nam nhân ăn mặn đúng là không quen với ngày tháng vô dục vô cầu vậy.

    "Ừ" Tiếu Ngọc Vân tiếp điện thoại, nàng cũng vừa từ phòng vệ sinh đi ra, tóc còn ướt chưa có sấy khô đây.

    "Chị, em về rồi" Hác Mãnh cười nói.

    Tiếu Ngọc Vân không lên tiếng, đi vào trong phòng mình rồi khóa cửa lại. Những ngày qua nàng cũng không nhàn rỗi, so với Hác Mãnh còn mệt hơn, mỗi ngày đều chạy đi chạy lại, công ty muốn tuyển nhân viên, muốn kéo nhân tài, còn phải để ý tiến độ công trường thi công, sáng tạo một công ty đúng là khó khăn hơn nhiều so với tưởng tưởng của nàng trước đây.

    Bất quá, nàng chưa từng gọi điện trách móc Hác Mãnh, mà cắn răng chịu đựng, tiếp tục chống đỡ. Lúc vô tình gặp phải khó khăn lại âm thầm tự nhắc nhở mình, muốn thành công không dễ dàng như vậy, lúc muốn từ bỏ lại tự nhủ, bây giờ chịu thua thì sau này phải quỳ gối làm con cháu trước người khác, vậy thì sao đứng lên được. Còn nữa, tiểu tử kia sẽ xem thường mình.

    Nói chung, một người muốn thành công, kiểu gì cũng phải gặp phải những nan đề như vậy, sẽ không thuận buồm xuôi gió.

    "Khà khà, chị đang làm gì đấy?" Hác Mãnh cười hỏi.

    Tiếu Ngọc Vân bình thản nói: "Mới tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ đây, có chuyện gì?"

    Hác Mãnh sờ mũi, mặt dày nói: "Vậy à, cũng không có việc gì, chỉ là nhớ chị một chút, nhiều ngày không gặp rồi, hay là chị đi ra ngoài với em một lát đi?"

    Nhớ gì chứ, nhớ người hay là nhớ thân thể người ta chứ, cái này ... Đại khái đều là một thôi, nam nhân mà, nhưng đa số nam nhân khi nói nhớ thì chưa chắc là nửa thân dưới nhớ. Nhưng đối với nữ nhân thì khi nói 'Em nhớ anh', phần lớn đều là nhớ nửa dưới đó mà.

    Tiếu Ngọc Vân có xe, Hác Mãnh trước khi đi đã đem chiếc Audi A6 của công ty cho nàng lái, mặc dù là hai công ty khác nhau nhưng đều là tài sản của Hác Mãnh, trong công ty có 9 chiếc xe, lái đi một chiếc còn lại 8 chiếc, hoàn toàn đủ, tương lai Tiếu Ngọc Vân cũng nhất định sẽ mua xe mới, tạm thời dùng tạm chiếc Hác mãnh đưa thôi.

    Cũng không có trả lời trước, mà Tiếu Ngọc Vân trầm mặc một lát rồi nói: "Tối mà chị không về nhất định mẹ sẽ hỏi. Bây giờ cũng không còn sớm, đi ra ngoài mẹ cũng sẽ hỏi, em muốn chị giải thích thế nào, đưa ra ý kiến xem nào."

    "Thì nói công ty có việc gấp, cần ngươi đi một chút không được sao?" Hác Mãnh cười khà khà, nghe Tiếu Ngọc Vân nói vậy thì biết là có cửa rồi.

    "Không được" Tiếu Ngọc Vân khẳng định: "Nếu nói công ty có việc, không chừng mẹ cũng sẽ đi theo, nếu mẹ không đi cũng sẽ phái Tiếu Ngọc Tuyết đi cùng chị. Bây giờ mỗi ngày ta lái xe về trong lòng mẹ đã suy nghĩ lung tung rồi, tối mà đi ra ngoài nữa thì ..., ha ha"

    Cười gằn hai tiếng, không nói tiếp, ý là ngươi muốn thì tự giải quyết đi.

    Hác Mãnh sờ mũi, phía Trương Phương thật đúng là phiền phức mà, thẳng thắn mà nói Trương Phương chắc chắn không can thiệp vào chuyện hai người, thế nhưng... Mình có thể cho Tiếu Ngọc Vân đảm bảo gì sao? Thật sự muốn làm tới, đến lúc đó nếu không cưới nàng, vậy thì nhà chắc chắn không về được rồi, đã đối địch với cả nhà rồi thì lúc đó sẽ bị mọi người vây đánh thôi.

    "Đúng rồi, mẹ nói em cũng trưởng thành rồi, bây giờ cũng coi như có chút bản lãnh, chuẩn bị giới thiệu cho ngươi một cô gái, là tiểu hộ sĩ trong bệnh viện, nghe nói rất đẹp đó." Tiếu Ngọc Vân đổi đề tài.

    Giới thiệu đối tượng? Mình bây giờ còn cần người khác giới thiệu sao?

    Tiếu Ngọc Vân có phải đang ghen hay không?

    Hác Mãnh nhếch miệng cười hỏi: "Vậy lúc chị nghe được tin tức này thì cảm thấy thế nào?"

    "Không cảm thấy sao cả, chị thấy cũng đúng, em cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên tìm một người bạn gái, yên tâm đi đến lúc đó chị sẽ ủng hộ em, đúng rồi, người phụ nữ trong cửa hàng kia cũng hơi lớn tuổi rồi, còn đã có con nữa, không thích hợp với em. Chớ có làm bừa, không cẩn thận người ta lại bám chặt lấy đó."

    Tiếu Ngọc Vân có vẻ như đang quan tâm Hác Mãnh, nhưng bên trong có ý cảnh cáo hay không đây. Hác Mãnh thở dài, trực giác nữ nhân thật là nhạy bén mà.

    "Hay là em gọi điện thoại cho dì Phương? Nói là em tìm chị có chút việc?" Hác Mãnh đổi chủ đề trở lại trên người nàng. Hẹn ra ngoài có thể chơi xe chấn một chút, cũng nhanh thôi, không mất bao lâu. Nam nhân có lúc rất cầm thú, lý trí đối mặt với hormone thì thường bị đè nén không lên nổi.

    Tiếu Ngọc Vân suy nghĩ rồi lắc đầu: "Em không coi đó là việc lớn nhưng chị thì lại không nghĩ thế. Để mai đi, ngày mai để cho em phát tiết, được chưa."

    Hác Mãnh cười khổ lắc đầu, chuyện này hôm nay không thành rồi.

    ...



    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 17/5/15
  5. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 114: Minh Kình đỉnh phong
    Dịch: trungttnd



    "Keng: khen thưởng tặng phẩm cao cấp, xin mời 'Trưởng Trạm Thu Mua' kiểm tra."

    Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh khiến cho tâm tư Hác Mãnh đang loạn nhất thời bình tĩnh lại, kìm nén chuyện đó cũng không chết người được.

    Ý thức tiến vào bên trong 'Trạm Thu Mua', bên trong có một bọc nhỏ đang trôi nổi ở một góc, bị một đoàn ánh sáng tím bao phủ, không biết là vật gì.

    Hác Mãnh đưa tay bắt lấy, là một quyển sách bìa màu đen, không quá dầy, bên trên viết bốn chữ lớn 'Tinh hoa Hình Ý'.

    Bên cạnh còn có một đoạn chú giải.

    Tinh hoa Hình Ý - Minh Kình đỉnh phong: (bí tịch màu tím), Hình Ý quyền, một trong ba loại nội gia quyền, nổi danh cùng Thái Cực quyền và Bát Quái chưởng. Đây là một bản bí tịch có thể giúp người ta dễ dàng học được tinh hoa của Hình Ý quyền, sau khi mở ra xem sẽ trực tiếp thu được tích lũy tri thức Hình Ý quyền Minh Kình đỉnh phong.

    Loại bí tịch?

    Hác Mãnh sững sờ, Hình Ý quyền không phải công phu hôm nay Thiết Ngưu sử dụng sao? Minh Kình đỉnh phong là cái khái niệm gì đây?

    "Tìm kiếm bí tịch Hình Ý quyền"

    Hắn không hiểu, thế nhưng hệ thống Trạm Thu Mua hiểu mà, trong tay có rất nhiều kim tệ, sợ cái gì, không hiểu thì hỏi chứ sao, mười mấy, mấy chục kim tệ làm phí cố vấn cũng là chuyện nhỏ.

    Bên trong danh mục đồ vật có bí tịch Hình Ý quyền.

    Bí tịch phổ thông Hình Ý quyền, một quyển 100 kim tệ, sau khi sử dụng tăng trương 100 exp, mỗi ngày có thể sử dụng được tối đa 10 quyển.

    Tinh hoa Hình Ý quyền giảng giải, một quyển 1000 kim tệ, sau khi sử dụng tăng trưởng 1000 exp, mỗi ngày có thể sử dụng tối đa 10 quyển.

    (sách kinh nghiệm)

    ...

    Bí tịch Hình Ý quyền Minh Kình đỉnh phong: Màu tím, sau khi sử dụng trực tiếp thu được tích lũy tri thức phương pháp vận dụng Hình Ý quyền Minh Kình đỉnh phong, giá cả 30 triệu kim tệ.

    Bí tịch Hình Ý quyền Ám Kim nhập tủy: Màu tím, sau khi sử dụng trực tiếp thu được tích lũy tri thức phương pháp vận dụng Hình Ý quyền cấp độ Ám Kim nhập tủy, giá cả 80 triệu kim tệ.

    Bí tịch Hình Ý quyền Hóa Kình thông linh: màu vàng, sau khi sử dụng trực tiếp thu được tích lũy tri thức phương pháp vận dụng Hình ý quyền cấp độ 'Hóa Kình thông linh', giá cả 150 triệu kim tệ.

    (ND: theo ta biết thì cảnh giới cổ võ giả chia thành: Minh Kình-Ám Kinh-Hóa Kình-Hậu Thiên-Tiên Thiên. Ở đây tác giả để cảnh giới Ám Kim có lẽ là Ám Kình, nhưng ta vẫn để theo tác giả viết)

    Phía trước là 'sách kinh nghiệm', chỉ cần 'Ăn' có thể tăng trưởng công phu Hình Ý quyền, thế nhưng ăn bao nhiêu mới có thể đột phá thì lại không thấy nói. Mà phía dưới chính là sách nhập môn, không chỉ Hình Ý quyền, kể cả nội gia quyền, ngoại gia quyền đều chia làm ba cảnh giới: Minh Kình đỉnh phong, Ám Kim nhập tủy, Hóa Kình thông linh. Còn bên trong 3 đại cảnh giới này chia thành bao nhiêu cấp độ nhỏ, vậy thì không biết, phải tự tu luyện mới biết được.

    Nhìn những đồ vật cái thì mấy chục triệu, cái thì hơn trăm triệu, Hác Mãnh không nhịn được mà cảm thán, bí tịch thật là đắt mà, một quyển bí tịch 'Hóa Kình' giá đều gần bằng một chiếc 'Tàu chiến' ấy chứ? Đây là cùng giá sao? Một người có lợi hại đi chăng nữa, chả lẽ lại lợi hại bằng một chiếc 'Tàu chiến' sao?

    Mà hệ thống lại đưa ra câu trả lời: "Tàu chiến là do khoa học kỹ thuật chế tạo ra. Mà Hóa Kình là thân thể luyện tập mà thành, đó là ở phương diện chế tạo mà thành. Còn giá trị thì cần phải xem xét, một vị cao thủ Hóa Kình thông linh, bị một pháo của Tàu chiến oanh kích thì cũng thành tro, nhưng ở phương diện công phu thì Hóa Kình thông linh lại tích lũy tri thức học vấn bên trong thân thể, cũng không kém so với chế tạo chiếc Tàu chiến cần tri thức kỹ thuật chút nào."

    Một bên là công trình về thân thể người, một bên là kết tinh của khoa học kỹ thuật. Hai bên nếu nói ở một mức độ nào đó thì là ngang nhau. Vì thế loại bí tịch này mới có giá đắt như thế.

    Quan niệm không giống nhau, vì thế không thể so sánh, nói cách khác, giá như thế đó ngươi có mua hay không.

    Khen thưởng cao cấp là một quyển bí tịch như thế?

    Hác Mãnh cảm thấy, cho hắn bí tịch công phu không bằng cho hắn một ít sản phẩm khoa học kỹ thuật còn tốt hơn, hắn không muốn đánh đánh giết giết, tạo thành thói quen xấu như vậy làm gì, đánh chết người phải đền mạng, đánh tàn phế phải bồi thường cho người ta.

    Nếu không phải có thêm mấy chữ, hàng không bán, thì có lẽ Hác Mãnh đã bán nó đi rồi. Quên đi, đồ cho không còn oán gì nữa.

    "Minh Kình đỉnh phong? Chờ mai hỏi Thiết Ngưu một chút xem hắn luyện đến cấp độ gì rồi." Hác Mãnh lầm bầm, cầm bí tịch lên học.

    Không sai, chỉ cần mở ra là học được, bí tịch màu đen trực tiếp biến thành số liệu tri thức tiến vào trong ý thức của Hác Mãnh, thậm chí ngay cả thân thể của hắn cũng bất tri bất giác có sự thay đổi nào đó.

    Ngồi trong phòng, Hác Mãnh vươn vai, tiếng xương va chạm ầm ầm vang lên. Cảm giác phản ứng mạnh hơn nhiều so với trước đây.

    Nắm chặt tay, cảm giác như một đấm có thể đấm thủng vách tường vậy.

    "Thử xem?" Hác Mãnh giơ nắm đấm hướng vách tường, khi nắm đấm gần chạm vách thì dừng lại, đang là đêm, không ngủ lại còn đấm thủng vách tường thì không để cho ai ngủ sao. Mà đến sáng lại phải gọi người đến sửa nữa thì phiền.

    Người khác có thích tinh tướng hay không thì hắn không biết, nhưng hắn không thích thể hiện. Nam nhân căn bản đều thích hai loại đồ vật là đao và súng. Vì hai loại đồ vật này đại diện cho bạo lực, đại diện cho chinh phục, đại diện cho vũ lực tuyệt đối.

    Hác Mãnh từ trên lầu đi xuống, Ngụy Thục Phân cùng Thường Mị đang tập trung xem phim, tiểu Quả Quả đã nằm nhoài trên ghế sa lông ngủ.

    "Hay không?" Hác Mãnh ngồi xuống ghế, cười hỏi. Hắn không có chút
    hứng thú nào với phim Hàn, cảm giác còn không bằng xem phim hoạt hình cùng Quả Quả.

    "Ừm hay, nam chính sắp biểu lộ với nữ chính rồi, đã đến cao trào, điểm mấu chốt nhất." Thường Mị gật đầu, con mắt không rời khỏi TV, cười khanh khách.

    Ngụy Thục Phân quay đầu nhìn Hác Mãnh, nhẹ nhàng nói: "Em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, không cần chờ bọn chị. Cửa cũng đã đóng rồi."

    Hác Mãnh có thể thấy nàng muốn xem đoạn cao trào kia, cười khổ lắc đầu: "Đã hơn 40 tập rồi mà nam chính còn không biểu lộ với nữ chính à?"

    "Ngươi không hiểu" Thường Mị đáp lại.

    Hác Mãnh lườm một cái, hắn không hiểu, nam chính trong phim đúng là rất khổ mà, hắn không để ý các nàng ôm lấy tiểu Quả Quả đi lên lầu.

    Nằm trên giường, Hác Mãnh lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, trong phòng nhiệt độ điều hòa vừa phải cũng không nóng, mà làm sao trong người cảm thấy nóng hừng hực đây.

    "Cô vợ nhỏ này cũng thật là, không ngủ trong cửa hàng của mình lại chạy sang đây làm gì." Hác Mãnh lầm bầm, nếu không phải vì nàng ở đây thì bây giờ hắn đã có thể ôm chị Thục Phân rồi. Sớm biết vậy lúc buổi tối ăn cơm mình mặt dầy không cho nàng lưu lại thì tốt rồi.

    Mấy hôm nay đặc biệt oi bức, tin tức thời tiết nói sắp có mưa to trong vài ngày tới, cũng không biết tại sao vẫn chưa thấy mưa đâu.

    Sắp đến 11h đêm, ầm ầm, một tiếng sấm lớn vang vọng bầu trời, tiếp theo mưa như trút nước đổ xuống, rơi vào cửa sổ ào ào rất lớn.

    Nghe tiếng sét đánh, Ngụy Thục Phân vội vàng tắ TV, rút nguồn điện ra vì sợ bị sét đánh hỏng, đây chính là bảo bối mấy trăm ngàn tệ đó, làm hỏng thì có bán nàng đi cũng không đền nổi.

    "Trời mưa rồi!" Thường Mị ngáp một cái đứng dậy.

    Ngụy Thục Phân kiểm tra toàn bộ cửa sổ lầu trên lầu dưới, cơn mưa này không nhỏ, nhưng mưa cũng đem theo oi bức đi, để không khí càng thêm mát mẻ.

    Tiểu Quả Quả vừa nãy bị tiếng sấm làm tỉnh lại, nhưng cũng nhanh ngủ tiếp, tiểu nha đầu này gan lớn, ngủ say đừng nói sét đánh, cho dù nã pháo bên tai cũng chưa chắc đánh thức được nàng.

    Ngụy Thục Phân ngủ ở phòng lớn, có kê một chiếc giường đôi. Ngủ ba người cũng không thấy chật, Sau khi tắt đèn, Ngụy Thục Phân cũng không ngủ. Nàng cũng là người, kỳ thật nữ nhân cùng nam nhân đều có nhu cầu sinh lý giống nhau, nam nhân muốn gì thì nữ nhân không hẳn sẽ không nghĩ như thế. Khác biệt ở chỗ, nam nhân giỏi ở biểu đạt, chủ động xuất kích, mà nữ nhân thì giỏi về ẩn giấu, ẩn mà không phát.

    Chờ gần hai mươi phút, Ngụy Thục Phân cảm thấy Thường Mị chắc đã ngủ, mới cẩn thận nhẹ nhàng đứng dậy, đi dép vào rồi rón rén đi ra ngoài. Nàng không biết, Thường Mị cũng đang giả bộ ngủ, Ngụy Thục Phân hơi nhúc nhích, Thường Mị liền mở mắt.

    "Không biết xấu hổ" Thường Mị lầm bầm. Nàng kéo chăn lên muốn ngủ tiếp nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

    Lại nói Ngụy Thục Phân đi thẳng đến phòng Hác Mãnh, mở cửa sờ soạng đi vào.

    "Chị Thục Phân?" Hác mãnh cũng không có ngủ.

    "Ừ" Ngụy Thục Phân đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Em nói nhỏ thôi, Thường Mị đang ngủ, đừng đánh thức nàng"

    Hác Mãnh cười khà khà, ôm lấy nàng, vẫn là Ngụy Thục Phân hiểu rõ mình, hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì, nữ nhân như vậy tuyệt đối là bảo bối.

    ...

    ...

    Sáng hôm sau, Hác Mãnh thức dậy rất sớm, trước đây lúc ngủ đều là ngủ thẳng cẳng đến lúc nào muốn tỉnh thì tỉnh, nhưng hôm nay không giống mọi ngày, trời chưa sáng hắn đã tỉnh giấc.

    "Công phú, quý ở bền bỉ kiên trì, như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi."

    Một luồng tri thức hiện ra trong đầu Hác Mãnh, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện ý muốn luyện quyền.

    Tối qua Ngụy Thục Phân không có trở về phòng, Hác mãnh ôm nàng không cho nàng đi, mà Thường Mị cũng không phải không biết quan hệ của hai người, hai người bọn họ có gian tình cũng là nhờ Thường Mị tác hợp đó, vì thế bị nàng phát hiện cũng không có gì đáng ngại.

    "Dậy sớm vậy" Ngụy Thục Phân đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi. Tối qua bị Hác Mãnh ôm, nàng cũng không nhúc nhích, cũng quá khuya, hơn nữa lại mệt nên nàng rất nhanh chóng ngủ đi. Nhưng nàng ngủ rất ít, Hác Mãnh tỉnh thì nàng cũng tỉnh rồi.

    Hác Mãnh cười nói: "Ừm, vẫn còn sớm đó, chị ngủ thêm một chút, em ra ngoài đi bộ." hắn mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.

    Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài lác đác giọt mưa chưa tạnh, bây giờ còn chưa quá 4h.

    Kéo cửa cuốn lên, bởi vì trời mưa nên Hác Mãnh cũng không đi ra ngoài, ở ngoài cửa hàng, hít một hơi thật sâu rồi xuống tấn. Hình Ý quyền cơ bản nhất chính là Ngũ Hình quyền, Ngũ Hình quyền cũng có thể nói là căn bản của Hình Ý quyền.

    Phách, băng, toản, pháo hoành.

    Xa thì đạp, gần thì đâm, áp sát thì dùng đầu gối, sát người thì dùng lực thân mình, giơ tay lên như thanh đao, hạ tay xuống như móc câu. Vận dụng các kinh mạch và cơ bắp, ý động thân động. Tâm động như phi kiếm, gan động như hỏa diễm, phổi động thành tiếng sấm, lá lách thận sườn giáp công, ngũ hành hợp nhất, một khi bạo phát thì sẽ thành công.

    (ND: đoạn khẩu quyết Hình Ý này ta đọc cũng chả hiểu, các lão tự ngẫm nhé)

    ...



    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 17/5/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.