Q.11 - Chương 9: Bộ Giám Sát. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Cảnh sát của bộ giám sát lấy La Chí Cương làm đầu, ông ta có kinh nghiệm phong phú trong việc điều tra vụ án hình sự trong đại, hỏi chi tiết việc bắt giữ do cảnh sát Tĩnh Hải và Kiến Nghiệp phối hợp. Trước khi ông ta xuống đây, bộ đã họp khẩn cấp, vụ nổ súng này rất có thể liên quan tới vụ án tài sản quốc hữu thất thoát, ông ta đọc kỹ tài liệu có lời khai của Trần Minh Hành, bài trừ khả năng Trần Minh Hành muốn che giấu chân tướng, nói như vậy cái chết của Trương Giai Minh liên quan tới âm mưu sâu xa hơn. Còn về phần Trương Giai Minh câu kết với tập đoàn Thẩm Thị lợi dụng những tờ báo thiếu trách nhiệm công kích tập đoàn Lệ Cảnh không nằm trong phạm vi điều tra, song La Chí Cương nghĩ tới một khả năng, do bài báo kia đã phá vỡ các quy tắc ngầm, rất có thể sự việc hai bên câu kết bại lộ, Thẩm Thị khả năng sai người giết Trương Giai Minh che giấu liên quan, nhưng Trương Giai Minh lại bị giết trong sân vườn biệt thự Thẩm gia, giả thiết này lại không đứng vững. Rốt cuộc là ai, đây là hành vi khiêu khích cảnh sát hay chỉ là sự trùng hợp? Hay hung thủ biết được hành tung của Trương Giai Minh từ cảnh sát, nghĩ như thế La Chí Cương thấy lạnh lưng, giết người diệt khẩu ngay trước khi cảnh sát bắt người, phạm vi nghi can không lớn, nhưng ảnh hưởng thì phải xem xét. Trương Giai Minh rốt cuộc nắm được điểm yếu của ai? Năm 2004 Trương Quyền vẫn còn là thị trưởng Tĩnh Hải, ở tầng cấp đó nắm trong tay tử huyệt của vài người là rất bình thường. Phụ trách điều tra vụ án này ở phía tỉnh là phó sở trưởng sở cảnh sát tỉnh Giang Đào, bộ giám sát nhanh chóng cử người xuống như thế làm ông ta rất khó chịu, thế này rõ ràng là bộ giám sát không tin tỉnh. La Chí Cương tìm hiểu tình hình từ phía cảnh sát Tĩnh Hải thì ông ta chỉ ngồi đó nheo mắt quan sát. - Sở trưởng La. La Chí Cương đột nhiên quay sang nói với Giang Đào: - Tôi có thể gặp mấy người đương sự khác không, bọn họ có liên quan tới sự kiện báo XX, có lẽ tìm được manh môi khác từ phía họ. - Không kiểm tra hiện trường trước sao? Giang Đào mở mắt ra: - Ồ không, các đồng chí ở tỉnh đã làm rất tỉ mỉ rồi, trước khi trời tối tôi bỏ thời gian xem qua một chút là được. Giang Đào chỉ khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa, các người không tin chúng tôi thì cũng đừng mong chúng tôi phối hợp. Lục Trọng Đạt, Lục Băng Thiến, Thẩm Tại Tinh tới cục công an hỗ trợ điều tra được 18 tiếng, đến giờ chưa rõ tình hình cụ thể của công ty. Buổi sáng gọi điện cho Hạ Gia Phú, biết vụ án nổ súng không do tỉnh điều tra, mà do bộ giám sát trực tiếp phái người phá án, tin tức bọn họ câu kết với Trương Giai Minh công khai, tức là đã đắc tội với toàn bộ thế lực tỉnh Đông Hải này rồi, tuy người bộ điều tra xuống có thể thở phào đôi chút, song tình hình tiếp theo vẫn rất nguy ngập. - Bộ trưởng Hạ và phó bộ trưởngTrương của chúng tôi gửi lời hỏi thăm các vị. La Chí Cương mỉm cười nói: Giang Đào thấy La Chí Cương trắng trợn nói thế biết ông ta hàm ý nhắc nhở mình chỗ dựa của Thẩm Thị bên trên, lòng thầm cười nhạt, Thẩm Thị có thế lực ở TW thì sao nào? Đã đắc tội với cả tỉnh Đông Hải rồi còn muốn làm ra vẻ ta đây là quý tộc lâu đời à? Ngay cả người không liên quan như Giang Đào còn cực kỳ phản cảm với việc làm của Thẩm Thị nữa là, cứ cho là song gió này qua đi thì về sau Thẩm Thị làm thế nào vãn hồi cục diện, nếu không chỉ có cách rời khỏi Đông Hải thôi. Lục Trọng Đạt gật đầu: - Vậy phiền sở trưởng La cho tôi gửi lời cám ơn, không biết tới khi nào chúng tôi mới kết thuc hiệp trợ điều tra? La Chí Cương nhìn Giang Đào, Giang Đào ngoảnh mặt đi không đáp, một người phụ trách khác của tỉnh không muốn làm không khí quá căng, nói: - Hiện chỉ có ông Lục, bà Lục và ông Thẩm có thể cung cấp tài liệu kỹ càng hơn, vả lại anh Thẩm Nhạc con bà Lục có quan hệ mật thiết với người chết, chúng tôi hi vọng từ liên hệ trong quá khứ của các vị phát hiện ra manh mối giúp đỡ quá trình điều tra. La Chí Cương dù sao chỉ là quan viên bộ giám sát phái xuống với danh nghĩa đốc thúc vụ án, công tác điều tra chủ yếu vẫn do tỉnh phụ trách, sở công an tỉnh đã tỏ rõ lập trường, những kẻ Thẩm gia này có quan hệ rối rắm với người chết, huống hồ Thẩm Nhạc có hiềm nghi trực tiếp trong vụ án cái chết của Trương Quyền. La Chí Cương không thể nói gì, Thẩm Thị dính líu vào bài báo kia đúng là thiếu lý trí, khiến toàn bộ tỉnh Đông Hải phẫn nộ rồi, tuy báo XX chỉ nhắm vào thành phố Tĩnh Hải, nhưng đào bới sâu hơn vụ án Trương Quyền có trời mới biết sẽ đụng chạm tới lão đại nào, đây là hành vi phá hỏng quy tắc ngầm, làm người ta không giận sao được. La Chí Cương trầm ngâm, nghe phó bộ trưởng Trương giới thiệu thì Lục Trọng Đạt không giống người làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Cuộc nói chuyện không thu được mấy kết quả, không rõ có phải vì đám Giang Đào có mặt bên cạnh không, La Chí Cương quyết định xem hiện trường, Giang Đào nói địa chi xong rồi thôi, cũng chẳng thèm phái người đưa đi, thái độ bất hợp tác ra mặt. Nửa đường La Chí Cương nhận được cú điện thoại của cấp dưới, thực chất ông ta đã biết sẽ không được chào đón ở Đông Hải, nên chia hai nhóm một đi tới tỉnh ủy làm việc, một âm thầm điều tra. - Chúng tôi tới hai nơi ở đầu tiên của Trương Giai Minh thì mọi giấy tờ tài liệu đã bị đốt hết, đến nơi thứ ba tìm được một số tài liệu hết sức trọng yếu, liên quan tới một vị thường ủy tỉnh Đông Hải … ………… Trước đó sở công an tỉnh chưa tiến hành thẩm vấn đám người Lục Trọng Đạt, chỉ ném bọn họ ở một chỗ, cho gọi đúng hai cuộc điện thoại liên hệ với bên ngoài, Lục Trọng Đạt gọi điện cho Hạ Gia Phú, ba nhà Hạ Thẩm Lục là thế giao, năm xưa Lục Trọng Đạt xuống nông thôn cùng một nơi với Hạ Gia Phú, có tình hữu nghị sâu sắc, trong quá trình phát triển của tập đoàn Thẩm Thị, được Hạ Gia Phú giúp đỡ, bọn họ cũng có qua có lại, hình thành quan hệ phức tạp. Thẩm Thị lần này định sẵn không thoát khỏi vòng xoáy, làm sao tránh tổn thất không cần thiết, đành gửi gắm hi vọng vào thượng tầng, khiến người ở tỉnh không thể giở trò được. Cuộc điện thoại thứ hai thông báo cho luật sư, có điều thái độ trên tỉnh rất cứng rắn, dù La Chí Cương tới, cũng không hề thay đổi. Đám Lục Trọng Đạt bị giam giữ tới 6 giờ chiều mới được thả đi, tới lúc này Lục Trọng Đạt mới biết Trương Giai Minh không ngờ làm ra chuyện ngu xuẩn mưu sát cha đổ tội cho ngời khác, chỉ thầm mong Thẩm Nhạc không có liên quan gì. Trương Giai Minh trở về do Thẩm Nhạc liên hệ muốn thoát khỏi hiểm nghi cũng khó. Tìm hiểu thêm càng khiếp sợ, thì ra Trương Giai Minh vừa mới trở về đã bị cảnh sát Tĩnh Hải giám thị, như thế cái chết của Trương Quyền đã nằm trong sự điều tra của bọn họ, nhưng lại chần chừ không bắt, mùi cạm bẫy quá rõ ràng. Lục Trọng Đạt rùng mình, nghĩ ra vì sao Lâm Tuyền không đồng ý hòa giải, nếu trong tay mình có kỳ chiêu đẩy đối phương vào chỗ chết, sao chịu hòa giải? Cái chết của Trương Giai Minh tuy là sự bất ngờ nho nhỏ, nhưng chắc không gây trở ngại cho hành động của y. Dù sao y đã thành công đẩy Thẩm Thị về phía đối địch với toàn bộ quan trường tỉnh Đông Hải rồi, còn kéo cả Thẩm Thị vào vụ mưu sát Trương Quyền. Nếu không có chút bất ngờ nhỏ này, sáng mai thôi giới truyền thông điên cuồng công kích Thẩm Thị, nhưng giờ chút bất ngờ đó trước khi vụ án được điều tra ra, giới truyền thông phải giữ im lặng. Do người trực tiếp liên hệ với Trương Giai Minh là Thẩm Nhạc, đám Lục Trọng Đạt không biết rõ tình hình cụ thể, nên cuộc điều tra triển khai không thuận lợi. La Chí Cương nói có chuyện gấp phải về bộ xác minh, báo kế quả sau, có điều đám Giang Đào, Vương Hiểu Dương cũng chẳng ngại ngồi đợi kết quả.
Q.11 - Chương 10: Tinh Thần Sụp Đổ. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Lục Băng Thiến lúc này chỉ lo cho Thẩm Nhạc, khi Trương Giai Minh bị bắn chết, Thẩm Nhạc ở ngay bên cạnh, cảm giác tử thân sượt qua bên cạnh đó năm xưa bà ta trải qua rồi, không bao giờ muốn nếm trải lần nữa, đứa con này càng yếu đuổi càng ích kỷ hơn bà ta năm xưa, là loại xưa nay coi thường mạng sống của kẻ khác, nhưng cực kỳ quý trọng bản thân, rất có thể khiến thần kinh nó đẩy tới giới hạn. Khi bị cảnh sát đưa đi Lục Băng Thiến đã nhìn ra thần kinh Thẩm Nhạc không bình thường rồi, lo tới độ một tay luôn nắm chặt, cảm giác không thở nổi. Mấy lần hỏi cảnh sát, chỉ được biết Thẩm Nhạc liên quan tới một vụ mưu sát khác, nhưng do hoảng sợ sau vụ nổ súng, tâm tình cực kỳ bất ổn định, đang được trị liệu dưới sự giám sát của cảnh sát. Lục Kiến Huy phái xe tới sở cảnh sát đón bọn họ, ra khỏi sở cảnh sát, Lục Trọng Đạt lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với đám Lục Băng Thiến, trước đó bọn họ được giữ cách lý để tránh thông cung với nhau. Tất nhiên Giang Đào muốn giữ người nhà họ Thẩm ở lại sở cảnh sát thêm vài ngày nữa cho bõ ghét, nhưng không có chứng cứ nào chứng mình bọn họ có liên quan vụ án, vả lại bên trên có điện thoại gọi xuống gây sức ép, sau khi hỏi ý kiến Cố Hiến Chương, Giang Đào phải thả họ ra. - Tất cả đều do an bài của phía Tĩnh Hải, may nhờ cái chết của Trương Giai Minh mà chúng ta còn một đường sống, mau lập tức an bài luật sư đi gặp Nhạc Nhạc, Trương Giai Minh đã chết, cảnh sát Tĩnh Hải không có chứng cứ trực tiếp kéo Thẩm Nhạc vào vụ mưu sát Trương Quyền, quyết không thể để Nhạc Nhạc bị bọn họ dụ cung, nếu không thì xong hết cả. Lục Trọng Đạt bảo thư ký, sau đó mới quay sang hỏi Lục Kiến Huy: - Tình hình ở công ty ra sao rồi? Lục Kiến Huy mặt mày ủ ê: - Hiện những tin đồn nhắm vào chúng ta đã lan đi khắp nơi, NH Trí Tín có phản ứng trước tiên, ngừng khoản vay cấp cho hạng mục Xuân Giang, tuyên bố mọt khi có chứng cứ Thẩm Thị dùng tiền vay được vào mục đích khác, sẽ đòi lại khoản cho vay trước đó. Các ngân hàng lớn khác cũng đưa ra tuyên bố tương tự. Vệ gia thông qua đầu tư An Thái công bố, tạm dừng hợp tác với chúng ta, tập đoàn Mỹ Hóa ngừng hợp tác với chúng ta ở đông bắc. Còn nữa cục CK tỉnh phát công hàm, điều tra giao dịch cho vay giữa tập đoàn Thẩm Thị và Năng lượng Hoành Điếm, với cả hôm nay ... Nói tới đó Lục Kiến Huy do dự không dám nói tiếp nữa. Lục Trọng Đạt tưởng chừng như có những tảng đá lớn liên tiếp chất lên người, phải cố gắng lắm mới đứng vững được: - Nói, còn chuyện gì nữa? Ông ta không còn nghĩ được có chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa rồi, Vệ gia và Tập đoàn Mỹ Hóa là hai trong số đối tác thân cận nhất của Thẩm Thị bao năm qua, Vệ gia còn là thông gia với Thẩm gia, Thẩm gia đã mạt vận rồi sao, tới lúc chúng bạn lìa bỏ rồi sao? - Cục chứng khoản sẽ điều tra sự kiện công ty công bố hôm nay. Lục Kiến Huy vẫn ngập ngừng: Lục Trọng Đạt sốt hết cả ruột, nói gần như quát lên: - Sự kiện công bố gì? - Nh Trí Tín tuyên bố ngừng cho hạng mục của chúng ta vay vốn, chúng ta cũng đưa ra công bố, chẳng qua có hàm ý khiến người khác hiểu lầm không phải là NH Trí Tín không cho chúng ta vay nữa mà là chúng ta đã dùng hết hạn ngạch được vay trong năm nay rồi, cục CK tỉnh tuyên bố điều tra việc này. - Có, có phải là cố ý? Lục Trọng Đạt run rẩy, lòng cố vớt vát lấy một tia hi vọng cuối cùng: - Trong công ty đúng là đã có vài người bán ra cổ phiếu trước khi nó tụt giá ... Lục Trọng Đạt loạng choạng, hết rồi, cái đám người ngu xuẩn ích kỷ đó, bọn chúng muốn bán à? Bán nổi bao nhiêu chứ? Thẩm Thị có vấn đề bọn chúng sẽ mất hết, đúng là ngu không gì bằng nữa, nếu là bình thường có thể coi là sự cố thao tác, mắt nhắm mắt mở cho qua là được, nhưng vào lúc mẫn cảm thế này, còn mong kẻ địch nương tay hay sao? Đây sẽ là nhược điểm đẩy Thẩm Thị một bước gần hơn tới vực tử vong. Thẩm Tại Tinh tuy cũng có chút tài hoa, song ông ta là kẻ nhu nhược, tới thời khắc mấu chốt thì không thể trông cậy được gì cả, nghe Lục Kiến Huy nói xong đã hoảng hốt tới không còn chủ ý gì nữa rồi, Lục Băng Thiến chỉ quan tâm tới tình hình Thẩm Nhạc, suy nghĩ không lý trí, Lục Trọng Đạt đành cố ép mình phải bình tĩnh lại, dựa lưng vào ghế nhắm mắt trầm tư. Lục Trọng Đạt nghĩ không ra, cái chết của Trương Giai Minh là có người không muốn hắn cắn càn, Trương Giai Minh chết rồi, người có hiềm nghi và động cơ phải ẩn mình tránh chú ý mới phải, tuyệt đối không thể nhảy ra công kích Thẩm Thị. Đặc biệt là bộ giám sát phải người xuống, bọn chúng chả lẽ không sợ chuốc họa vào thân? Hay là bọn chúng không liên quan gì tới cái chết của Trương Giai Minh cho nên mới dám thoải mái trút giận lên Thẩm Thị. - Em không yên tâm, chỉ để luật sư Điền tới thì em không yên tâm, em phải đi gặp Nhạc Nhạc, từ nhỏ tới giờ nó chưa bao giờ gặp chuyện đáng sợ như thế, chưa bao giờ chịu khổ, em phải đi thăm nó, nếu không nó làm sao vượt qua nổi. Lục Băng Thiến đột nhiên nói: Toàn bộ Thẩm Thị lúc này chỉ còn Lục Trọng Đạt là có thể tính là vẫn trấn tĩnh có thể ra quyết định, ông ta nghĩ dù sao Thẩm Nhạc có liên quan tới vụ án mưu sát Trương Quyền hay không cực kỳ quan trọng, liền bảo lái xe đưa tới bệnh viện cảnh sát. Thông qua thẩm tra nghiêm ngặt, đến khi qua cổng chính, đam Lục Trọng Đạt đi sát qua vai Trần Lập, Trần Lập chỉ có một mình, thấy bọn họ cũng không nói một lời. Lục Băng Thiến mới đầu không để ý, đến khi đi qua mới ý thức được, giật mình quay lại, nghiêm khắc hỏi: - Cậu tới đây làm gì, các người định làm gì Nhạc Nhạc. Trần Lập chẳng nói chẳng rằng, ra ngoài vào xe rời đi, tất nhiên là hắn tới xem tình hình của Thẩm Nhạc, vừa lái xe vừa bấm điện thoại, một lúc sau giọng Lâm Tuyền ở đầu kia vang lên: - Thế nào rồi? - Hắn bị kích thích không nhỏ, người cuộn lại góc tường, run lên bần bật, chỉ cần có người khác vào phòng là la hét "đừng giết tôi", đại khái đây là sự trừng phạt thích đáng với hắn. - Vậy cứ giao cảnh sát xử lý đi, tin rằng hắn sẽ được hưởng đãi ngộ công bằng. Trần Lập mỉm cười, đợi Lâm Tuyền cúp điện thoại trước mới tắt máy, chuyên tâm lái xe. Lục Băng Thiên theo người bệnh viện tới phòng theo dõi Thẩm Nhạc, ngoài phòng có cảnh sát đứng gác, phải đưa chứng minh mới được vào, Thẩm Nhạc nằm co ro trong góc tường, ánh mắt lộ rõ sự kinh hoàng, tưởng chừng chỉ gặp thêm chút áp lực nữa thôi, tinh thần sẽ hoàn toàn sụp đổ. Bác sĩ khẽ nói với Lục Băng Thiến: - Bà Lục, hiện tinh thần người bệnh thác loạn, tôi nghĩ mọi người không nên vào. - Không tôi, phải vào, là con tôi, nó sẽ nhận ra tôi. Lục Băng Thiến nói trong nước mắt, đưa tay về phía Thẩm Nhạc bước từng bước cẩn thận: - Nhạc Nhạc, là mẹ đây mà, đừng sợ có mẹ không ai làm hại con nữa đâu. - Không, không, đừng lại gần tôi, tôi không muốn chết, đừng đừng.. Thẩm Nhạc nói thều thào, người dựa sát vào tường: - Là mẹ mà, đừng sợ. Lục Băng Thiến vẫn nỗ lực đi tới: - Không, không, cứu tôi với ai cứu tôi với … Thẩm Nhạc hét lên điên cuồng, hai tay cào cấu tường như muốn kiếm lối bỏ chạy, bác sĩ vội vàng gọi y tá vào phòng, giữ lấy Thẩm Nhạc tiêm cho hắn mũi thuốc an thần. Lục Băng Thiến ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn dụa: - Tất cả đều là tại nó, nó là con rắn độc, không có nó Nhạc Nhạc không tới nông nỗi này …
Q.11 - Chương 11: Công Viên Hồ Tiên Nữ. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Vụ án nổ súng mãi không thu được tiến triển hữu hiệu, tập đoàn Thẩm Thị cuốn vào tâm bão, cực kỳ nguy ngập. Lâm Tuyền cũng có cơn đau đầu nho nhỏ của mình. Chính phủ Tĩnh Hải tiến thêm một bước tăng cường chính sách ổn định địa ốc, tuy các khu nhà cao cấp không bị ảnh hưởng thực chất, nhưng theo quán tính của thị trường, sau trận tai họa, ai ai cũng dừng lại chờ đợi quan sát, khiến tiêu thụ nhà ở cao cấp không có khởi sắc, điều này làm hạ thấp kỳ vọng của TTCK vào Tổng cty XD, khi mà TTCK đón gió xuân ấm áp, sức sống hồi sinh, thì cổ phiếu 00601 lại không tăng lên được. - Liệu Thế Kỷ Thành mở cửa giao dịch có thành công được không? Chuyện liên quan tới kế hoạch bán 100 triệu cổ phiếu, Cố Hiểu Linh cực kỳ quan tâm, gần như mỗi lần gặp Lâm Tuyền là hỏi câu tương tự. Lâm Tuyền vỗ trán cười méo xẹo: - Tôi bây giờ chẳng phải chủ tịch cũng chẳng phải tổng giám đốc tổng cty XD nữa, câu này chị đi hỏi Thiệu Binh và Dương Đắc Chí mới thỏa đáng. - Bọn họ cuối cùng chẳng phải nghe anh à? Liễu Trí nói giúp: - Tổng giám đốc Lâm, anh lộ chút tin tức đi, chị Cố mấy ngày qua ăn không ngon ngủ không yên vì kế hoạch giảm cổ phần, gầy sụt đi rồi. Lâm Tuyền bĩu môi: - Nói ra không hợp quy củ, UBCK sẽ kiếm tôi điều tra mất. Cố Hiểu Linh trợn mắt: - Có chuyện đấy được à? Lâm Tuyền xua tay: - Chị hỏi tôi chẳng bằng hỏi thẳng thị trưởng Liễu, vẻ mặt này dùng với tôi vô ích. Cố Hiểu Linh thở dài: - Già rồi, năm nay đã 37 rồi, Tiểu Trí còn gọi tôi là chị Cố, chị Cố. Nghe mà thấy thiếu tự nhiên. Cố Hiểu Linh đột nhiên nói thế khiến Lâm Tuyền lúng túng, đại khái đang cảm thán quan hệ của bản thân với Liễu Diệp Thiên. Phương Nam đi tới đá khẽ Lâm Tuyền một cái; - Không có gì không hợp quy củ cả, tin tức không được truyền ra bên ngoài, nhưng trong nội bộ mấy công ty vẫn thông báo, huống hồ chị Cố còn là thành viên quản lý quỹ Tây Trạch cơ mà, Lâm Tuyền vừa mới ký một tài liệu, sẽ cắt một phần tài sản hồ Tiên Nữ và rừng đất trung giao cho quỹ Tây Trạch. Liễu Trí kinh ngạc nói: - Thật sao? Lâm Tuyền kéo Phương Nam ra ngoài, vừa đi vừa nói: - Không được tiết lộ nữa, không được tiết lộ nữa. Nhìn hai người họ đi khỏi đại sảnh, Liễu Trí mới sực tỉnh nhìn Cố Hiểu Linh: - Em cứ luôn nghĩ Lâm gia lắm tiền nhiều của sẽ biến nơi đó thành tài sản riêng, không ngờ giao cho quỹ Tây Trạch, đổi lại là người khác chắc không nỡ đâu. - Gia phong Lâm gia là như thế, bên trên có Lâm Minh Đạt áp xuống, bọn họ có muốn hưởng thụ cũng không được. Cố Hiểu Lĩnh cười khẽ: - Có điều không biết quỹ Tây Trạch dùng thế nào? - Chắc là làm công viên. Liễu Trí suy đoán: - Nếu hoàn toàn miễn phí tiền duy trì hàng năm cũng kinh người, không biết quỹ Tây Trạch bỏ hay là chính phủ cấp. - Ai mà biết chứ, nơi đó tới giữa năm sau mới xong, quan tâm tới chuyện đó làm gì. Miễn phí là tốt, Thế Kỷ thành rốt cuộc có thể mở cửa giao dịch rồi. Đầu tháng 4, sinh thái quanh hồ Tiên Nữ được hoàn thiện, mặc dù không công khai quan hệ tài sản trong đó nhưng không gây trở ngại Thế Kỷ Thành lấy nó tuyên truyền để định vị thành khu nhà cấp cao, tại buổi lễ khánh thành còn mời Trần Phi Lăng tham dự. Qua buổi lễ đơn giản, tiếp đó ở trên bữa tiệc, Trần Phi Lăng tới bên cạnh Lâm Tuyền nói: - Tôi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đã chẳng hề khách khí phê bình phong cách của Chung cư Đàn Sơn, khi đó không biết anh là người lên kế hoạch, thật xin lỗi. - Ồ, tôi còn nhớ, khi đó cô nói những cây cổ thụ chọc trời kia là bảo vệ đại tự nhiên ban cho nhân loại, nhưng lại bị kẻ hào phú lợi dụng tiền bạc trong tay biến nó thành của riêng, còn chất vấn tôi đám nhà giàu đó thì hiểu gì về thưởng thức cái đẹp. Lâm Tuyền gật gù nói: Trần Phi Lăng hơi ngửa mặt lên, cô thấp hơn Lâm Tuyền một chút, đôi mắt tuyệt mỹ tỏa ra ánh sáng khác thường: - Còn tôi nhớ câu trả lời của anh " biết thưởng thức cái đẹp hay không thì tôi không biết, nếu có tiền tôi có thể độc chiếm nó", vậy bây giờ anh có tiền rồi, vì sao lại mở cửa cho người dân. Lâm Tuyền chỉ: - Khả năng tôi không quen làm một người có tiền, bọn họ thích hợp xuất hiện ở trường hợp thế này. Trần Phi Lăng nhìn theo hướng Lâm Tuyền chỉ, Thiệu Binh đang đứng trên bục nói chuyện, áo vest đắt tiền thẳng tắp, giọng trầm bổng diễn cảm nói về trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp : - Theo đuổi lợi nhuận là thiên tính của doanh nhân, nhưng phải tuân thủ luật pháp, theo đuổi lợi nhuận hợp lý là trách nhiệm xã hội lớn nhất của doanh nhân... Vì chứng minh cho trách nhiệm của doanh nhân, tiếp đó Dương Đắc Chí bắt đầu nghi thức quyên tặng, đại biểu tổng công ty xây dựng tặng số vật dụng trị giá 40.000, chủ yếu cho người gia neo đơn không nơi nương tựa ở viện dưỡng lão. Nhìn Dương Đắc Chí đứng trên bục có vẻ ngượng ngùng, khi trao quà cho một vị viện trưởng viện dưỡng lão, như sắp khóc, Trần Phi Lăng phì cười thành tiếng: - Tôi nghĩ giám đốc Dương hận không thể bỏ thêm mấy trăm nghìn vào. - Trước kia lúc thảo luận xem ai chủ trì quyên tặng thì anh ta tranh đứng ra mà. Phương Nam đứng bên che miệng cười: - Có điều thật bẽ mặt, nếu mà tưởng thuật trực tiếp chắc anh ta tự sát luôn quá. - Số tiền quyên tặng mà quỹ phúc lợi mỗi năm nhận được chưa tới 4 triệu, trong đó quá nửa là do người dân quyên góp, chúng ta góp 40.000 là hợp lý rồi, nếu không người khác nhìn chúng ta thế nào? Lâm Tuyền đàng hoàng nói: - Mấy hôm trước lão Phàn chẳng làm một buổi lễ quyên tặng trợ học à? Hình như có vài nữ doanh nhân mỗi năm góp cho nhi đồng thất học chục triệu, vì không được người nhận quyên góp mang ơn, từ chối tiếp tục quyên góp chả khiến báo chí ầm ĩ lên là gì ... À buổi lễ đó còn có một học sinh lên hát, bài hát đó tôi còn nhớ "mẹ Dương là người vĩ đại nhất trên đời, nhân cách cao thượng nhất trên đời", nữ doanh nhân họ Dương đó hình như góp 20 triệu, khi nghe bài hát đó mặt thản nhiên như không, thi thoảng quanh sang thì thầm công việc với thư ký, tôi thấy mà đau lòng. Thế Kỷ thành đem ra bán, đại biểu thị trường nhà cao cấp của Tĩnh Hải hồi sinh, hôm đó sáng lập kỷ lục một ngày tiêu thụ hơn 300 triệu, đem lại tác dụng trực tiếp kéo cổ phiếu tổng cty XD. Nhưng sau hạng mục Thế Kỷ Thành, tổng cty XD dừng nghiệp vụ địa ốc, tập trung vào xây dựng cơ sở hạ tầng. Thị trường nhà cao cấp Tĩnh Hải hồi sinh không có nghĩa là tiền nóng mắc kẹt ở Tĩnh Hải có thể thoát thân, Thế Kỷ Thành là tác phẩm đỉnh cao của địa ốc cao cấp, sớm thu hút ánh mắt của những gia đình thu nhập trung cao của Tĩnh Hải, đặc biệt hơn một năm qua khi các công trình thương nghiệp và thị chính ngày càng hoàn thiện, lại lần lữa mãi không chịu đem bán, ham muốn bị đè nén, một khi đưa ra những nơi khác làm sao tranh nổi. Thế Kỷ Thành không đưa ra giá bán cao vượt dự liệu, chỉ hơn các khu nhà cùng loại 10%, giá bình quân chưa tới 5.000, ít hơn hẳn 1.000 so với kế hoạch cũ của thẩm Thị, nên người mua nhà tranh giành nhau. Dưới hào quang của Thế Kỷ Thành, Công quán Tĩnh Hải đành phải kéo dài thời gian khai trương, trừ những khu nhà ở xa, còn khu nhà khác gần đó kinh doanh ảm đạm, nói gì tới thị trường nhà sang tay. Thêm vào quy mô của Thế Kỷ thành cực lớn, các chuyên gia phân tích cho rằng lượng tiêu thụ nhà quý 2 của thị trường địa ốc Tĩnh Hải tăng trưởng 50% so với cùng kỳ năm ngoái, trong đó Thế Kỷ Thành chiếm 40% thậm chí nhiều hơn. Tuyệt tác như vậy chỉ bán với giá chênh 10% so với khu nhà khác, chẳng khác gì bán khuyến mãi, các khu nhà khác trì hoãn tới quý 3 là quyết định sáng suốt. Số tiền nóng kia muốn thoát thân chỉ có thể dựa vào giao dịch nhà sang tay, thị trường này muốn hồi sinh sẽ càng mất nhiều thời gian hơn.
Q.11 - Chương 12: Dừng Tay Đi (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Tập đoàn Thẩm Thị vay trái quy định từ công ty phía dưới tới 5 tỷ, trong đó lợi dụng Năng lượng Hành Điếm vay của NH Trí Tín và NH phát triển tỉnh gần 3 tỷ, NH Trí Tín xin đóng băng cổ phiếu lưu thông nằm trong tay Năng lượng Hành Điếm, yêu cầu lấy đó trả khoản tiền đã vay. Liên hợp Tĩnh Hải một dạo biến mất trong danh sách đại cổ đông của Địa ốc Thẩm Thị và Năng lượng Hoành Điếm đã lần nữa xuất hiện với 4.8% và 4.9% cổ phần, lúc này chính thức đề xuất yêu cầu mua cổ phiếu lưu thông bị đóng bawg của tập đoàn Thẩm Thị. Lần này đến lượt Liên hợp Tĩnh Hải tranh đoạt quyền khống chế công ty dưới quyền tập đoàn Thẩm Thị rồi. Trong quý một danh sách cổ phiếu của các công ty trên TTCK thuộc Liên hợp Tĩnh Hải lần lượt lộ diện, tới thời điểm cao nhất, tài sản của Liên hợp Tĩnh Hải có giá 20 tỷ, được người trong nghề dự đoán là tài sản đáng giá đầu tư nhất. Bóng dáng của người khổng lồ đang dần dần hiện ra, do Địa ốc Thẩm Thị sa sút, ST Tinh Hồ thành công ty địa ốc đứng đầu phía đông, năm 2005 sáng tạo lợi nhuận gần 1.5 tỷ, đang tích cực mở rộng sang thành phố tuyến hai ở trung bộ. Năng lượng mới gần đây trở thành điểm nóng của thị trường vốn, chỉ riêng tập đoàn năng lượng thái dương dưới Tân Năng Liên Hợp tiêu thụ pin quang điện và lắp ráp kinh khiện đã sáng tạo ra lãi ròng 3 tỷ, song do mở rộng sản lượng, tỉ lệ lợi nhuận đã giảm xuống so với năm 2004, đến nay sau khi sản lượng mở rộng tới 6.000 tấn dự đoán lợi nhuận đạt tới 70%. Được lợi từ TTCK hồi sinh, chỉ riêng tài sản cổ phần ở các công ty trên TTCK mà Liên hợp Tĩnh Hải khống chế đã trên 25 tỷ. Nếu là một năm trước, Liên hợp Tĩnh Hải đề xuất yêu cầu mua cổ phiếu đóng băng của Thẩm Thị, sẽ khiến rất nhiều người khịt mũi coi thường, hiện nay Thẩm Thị lao đao, Liên hợp Tĩnh Hải như mặt trời giữa trưa, những phương diện liên quan không thể không nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này. Còn với nội bộ tập đoàn Thẩm Thị, đây chẳng khác gì một tin dữ kinh hoàng. Lục Trọng Đạt mặt mày rầu rĩ, với một tập đoàn lớn, sai lầm chí mạng có khi chỉ cần một cái là đủ, trong một năm thôi tài sản Thẩm Thị teo lại quá nửa, gông cùm tài chính trên cổ lại càng siết chặt. Năm ngoái Thẩm Thị không chỉ vay 5 tỷ từ các công ty phía dưới, còn trực tiếp vay 4 tỷ từ cá cơ cấu tài chính. Khác với đám tiền nóng đầu cơ còn lại, Thẩm Thị tiến vào thị trường địa ốc không mua nhà, mà trực tiếp mua cổ phần của những hạng mục địa ốc, với Thẩm Thị mà nói có lẽ còn đường sống, chính là đem hạng mục kia trọng tổ vào địa ốc Thẩm Thị, do địa ốc Thẩm Thị bỏ tiền mua lại những hạng mục đó, giúp tập đoàn thoát bẫy. Nhưng thị trường địa ốc Tĩnh Hải vẫn cứ ảm đạm, mà Địa ốc Thẩm thị đã bị trọng thương trong cuộc chiến cổ phiếu, hành vi chuyển nguy cơ này của tập đoàn Thẩm Thị tất nhiên không được thị trường chấp nhận, huống hồ tập đoàn Thẩm Thị không phải khống chế cổ phần tuyệt đối ở địa ốc Thẩm Thị, quan trọng nhất là Liên hợp Tĩnh Hải không cho bọn họ cơ hội. - Nếu Liên hợp Tĩnh Hải đem tài sản năng lượng mới nhập vào Điện khí Tĩnh Hải thì quy mô đã vượt qua Thẩm Thị rồi, chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy Thẩm Thị thực sự sụp đổ? Lục Trọng Đạt chặn Lục Bá Uyên ở cửa nhà, đối diện với sinh tử tồn vong, ân oán gì cũng thành phai nhạt. Năm ngoái Lục Trọng Đạt tuy muốn gặp Lâm Tuyền, khi đó Thẩm Thị dù thất thế nhưng hổ uy vẫn còn, ông ta vẫn muốn nắm quyền chủ động, lúc này Thẩm Thị bị áp chế không nhúc nhích gì nổi nữa, Lục Trọng Đạt gần như cầu xin rồi. - Chẳng phải Liên hợp Tĩnh Hải đề xuất mua cổ phần của Năng lượng Hoành Điếm và Địa ốc Thẩm Thị rồi sao? Lục Bá Uyên đứng chặn ở cửa, không có ý mời em trai vào nhà: - Nếu Băng Thiến và Tại Tinh chấp nhận, em tới đây cầu xin anh làm gì. Huống hồ Lâm Tuyền mua xong cổ phiếu lưu thông là dừng tay à? - Dừng tay? Vậy khi các người công kích nó thì định dừng tay vào lúc nào, khi các người phá xe của Trần Lập thì các người định dừng tay vào lúc nào? Bảo Lục Băng Thiến, Thẩm Tại Tinh và thằng con bảo bối của chúng dừng tay trước đi, đừng gây họa cho người khác nữa. Luc Bá Uyên lui vào trong cửa, nhìn ánh mắt lạnh như băng của ông, Lục Trong Đạt không dám theo vào, thẫn thờ nghe tiếng cửa đóng sầm lại. Lục Nhất Mạn thấy cha hầm hầm tức giận đi vào nhà, hỏi: - Ba, xảy ra chuyện gì mà ba đóng cửa mạnh thế, thiếu chút nữa làm Tiểu Tuyền tỉnh này. Cô sinh đứa con trai nặng hơn 3kg rất kháu khỉnh, tên chính thức chưa đặt cũng chưa quyết định cho nó theo họ mẹ hay họ cha, nhưng Lục Nhất Mạn gọi nó là Tiểu Tuyền, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết, nhưng có lẽ chỉ riêng một mình cô mới hiểu hết được nguyên nhân chọn cái tên này. - Không có gì, ba đuổi Lục Trọng Đạt đi thôi. Lục Bá Uyên chỉ có một đứa con gái tất nhiên cực kỳ yêu thương đứa cháu này, làm bộ mặt áy náy, thấy Trần Lập từ cầu thang đi xuống, hỏi: - Hôm nay sao con về sớm thế? - Hôm nay Lâm Tuyền đi Đức, còn vừa tiễn anh ấy ra sân bay, thấy sắp hết giờ làm nên về luôn. - Ừm, vậy chuyện mua cổ phiếu lưu thông là sao? Lục Bá Uyên gọi Trần Lập ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, nghiêm túc hỏi: - Thẩm Thị đã đắc tội với không ít người, anh ấy không ra mặt, ngân hàng rất có thể lấy cổ phiếu đóng băng bán ra siết nợ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, hiện anh ấy ra mặt có thể trì hoãn thời gian. - Lâm Tuyền có dừng tay không? Lục Bá Uyên lo lắng hỏi: - Nếu bọn họ chịu trách nhiệm vì việc mình làm thì anh ấy vì sao lại không dừng tay. - Bảo bọn chúng chịu trách nhiệm à? Lục Bá Uyên thở dài: - Con vẫn để bụng chuyện tai nạn sao? - Sao quên được chứ ạ. Lục Nhất Mạn sau khi sinh con xong đã được Trần Lập đem nguồn cơn mọi việc kể cho nghe: - Trong mắt bọn họ, mạng bọn họ là mạng người, mạng người khác là sâu kiến cho bọn họ trà đạp à? - Khi Trương Giai Minh bị bắn chết, Thẩm Nhạc bị kích thích quá mạnh để lại di chứng, chỉ cần tiếng động mạnh một chút là hoảng sợ, xem ra khó khôi phục bình thường, coi như là trừng phạt rồi. Lục Bá Uyên lòng vẫn muốn tập đoàn Thẩm Thị tiếp tục duy trì, chỉ là không biết mở miệng ra sao: - Vụ án đó vẫn chưa có manh mối à? - Đến tháng hai bộ giám sát đã tiếp nhận hoàn toàn vụ án rồi, phía tỉnh không có chút tin tức nào cả. - Vì sao lại giấu tỉnh? Lục Nhất Mạn tò mò hỏi: - Vụ án đó chẳng lẽ có liên quan tới người ở tỉnh? - Khó nói lắm, Trương Quyền khi tại vị thì thông đồng trên dưới, vấn đề này ai cũng biết, nhưng không ai nói ra, xem bộ giám sát nói thế nào, nói sao thì nó sẽ là như thế, ngoài ra chúng ta không thể biết được gì đâu. Trần Lập lắc đầu: Vụ án nổ súng có được đột phá từ tháng hai, khi đó hai cảnh sát có được chứng cứ quan trọng đã báo cáo cho La Chí Cương, vì người liên quan có cấp bậc rất cao, lại có thể lôi ra vụ án kinh động hơn nữa, La Chí Cương không thông báo cho tỉnh và quay về bộ giám sát báo cáo tiến triển. Tới trung tuần tháng 2, bộ giám sát phát công hàm, thu quyền điều tra vụ án, trực tiếp điều tra. Hành động này của bộ giám sát khiến tỉnh chấn động, Cố Hiến Chương cũng không có được nhiều thông tin hơn.
Q.11 - Chương 13: Xoay Chuyển Kinh Người (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc 18 tháng 4, khí trời đã ấm dần, nhưng gió tối vẫn rét run, Cố Hiến Chương ăn tối xong khoác áo choàng ngồi ở phòng khách nhấm trà, chưa được nhàn nhã uống hết cốc trà thì điện thoại trong phòng khách vang lên, giúp việc chạy vào nghe, nhưng Cố Hiến Chương xua tay, tự mình nhấc điện thoại, do phóng trực ban văn phòng tỉnh ủy gọi tới: - Bộ giám sát và kỷ ủy liên hợp phái người tới, 9 giờ tới văn phòng tỉnh ủy ... 9 giờ tới nơi, tức là 2 giờ chiều đã xuất phát rồi, đến giờ mới thông báo cho mình, chẳng lẽ có chuyện lớn xảy ra? Cố Hiến Chương lòng thất kinh, cúp điện thoại ngồi đó suy nghĩ, khi bộ giám sát trực tiếp nắm lấy quyền điều tra vụ nổ súng, ai sáng mắt cũng nhìn ra có người trên tỉnh phạm án rồi, nhưng bên trên không có chỉ đạo hạn chế hành động của ai, nên không dễ đoán, song dù gì ông ta là bí thư tỉnh, bên trên che giấu cả ông ta làm Cố Hiến Chương hết sức khó chịu, đồng thời có một cảm giác không lành, khiến hai tháng qua ông ta làm gì cũng hết sức cẩn trọng. Cố Hiến Chương gọi điện thoại thông báo cho thư ký Đào Can, sau đó tới tỉnh ủy, vừa mới 9 giờ, đợi một lúc người trực ban dẫn đoàn người tới, có cả La Chí Cương, có điều dẫn đội là phó bộ trưởng Trương Văn Phong. - Bộ trưởng Trương, là ai, dính líu cỡ nào mà khiến anh phải đích thân dẫn đội? Cố Hiến Chương giọng không che giấu sự bất mãn: Vốn theo ý Trương Văn Phong tiếp tục giấu tỉnh tới khi tra rõ ràng vụ án, có điều không được tỉnh trợ giúp thì khó mà tra tiếp được, mà Cố Hiến Chương không phải không có người trên cao hơn để tìm hiểu. - Các đồng chí kỷ ủy cũng có mặt, để các đồng chí ấy giải thích cho anh. Trương Văn Phong giới thiệu: - Đây là xử trưởng Kim Tiểu Mã. Cố Hiến Chương khẽ gật đầu coi như đã chào hỏi. Kim Tiểu Mã tuổi chừng trên 30, đeo kính, dáng vẻ rất nghiêm túc: - Trong quá trình điều tra vụ án nổ súng, phát hiện chứng cứ quan trọng chứng minh Dương Thiên Hoa thường ủy Đông Hải, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy tham ô hối lộ. Kỷ ủy hi vọng tỉnh ủy phối hợp tiến hành song quy Dương Thiên Hoa, ngoài ra Dương Thiên Hoa hiềm nghi là người sai phái vụ nổ súng, bộ giám sát yêu cầu bắt giữ. Với tu dướng bao năm của Cố Hiến Chương mà không khỏi tái mặt: - Sao có thể, sao có thể là Dương Thiên Hoa? - Tại sao lại không thể? Trương Văn Phong mặt nghiêm nghị nói: - Trương Giai Minh có ba nơi ẩn náu tại Kiến Nghiệp, sau vụ án nổ súng, chúng tôi tới 2 nơi thì đã có người tới trước một bước, chứng cứ quan trọng đã bị tiêu hủy, có lẽ Dương Thiên Hoa không ngờ Trương Giai Minh biết thỏ khôn đào ba hang, chỗ cuối cùng bị xử trưởng La tìm thấy. Khi đó phát hiện chứng cứ Dương Thiên Hoa phạm tội, xử trưởng La thậm chí còn hoài nghi có kẻ ngụy tạo, nên cẩn thận báo cáo lên bộ. Sau hai tháng điều tra, chúng tôi xác nhận chứng cứ phù hợp, trong thời gian làm bí thư thành ủy Thanh Trì, Dương Thiên Hoa nhận hối lộ gần chục triệu ... Chúng tôi còn phát hiện trước khi bị bắt chết, Trương Giai Minh có liên lạc với Dương Thiên Hoa, cho nên ông ta là hiềm nghi chủ yếu.. Cố Hiến Chương lòn nổi sóng ầm ầm, song mặt nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh, nói: - Tin tức này đúng là kinh người, trước khi Dương Thiên Hoa điều lên tỉnh, ban bệ thành phố Thanh Trì có ba người phạm án tham ô, nên việc dùng đồng chí này khiến tình băn khoăn nhiều. Dương Thiên Hoa làm trưởng phòng tổ chức nhưng hai năm sau mới được lên làm thường ủy, trong hai năm đó chúng tôi đã khảo nghiệm cẩn thận, không ngờ không phát hiện vấn đề. Trong thời gian làm trưởng phòng tổ chức, Dương Thiên Hoa nhiều lần từ chối nhận hối lộ, tới giờ tôi vẫn nửa tin nửa ngờ chuyện này ... - Theo điều tra của chúng tôi, vụ án không đơn giản như thế. Trương Văn Phong tựa hồ nhận định chắc chắn về Dương Thiên Hoa, lời lẽ có phần ác ý: - Thời điểm bắt Trương Giai Minh có rất nhiều điểm đáng nghi, thời gian lên tỉnh, Dương Thiên Hoa tuy không tiếp tục tham ô, nhưng với một phần tử phạm tội ẩn mình trong nội bộ nhân dân, sao có thể ngừng hành vi phạm tội, chẳng qua là ẩn giấu sâu hơn mà thôi. Cố Hiến Chương cảnh giác nhìn Trương Văn Phong, ngôn từ chuẩn mực nghiêm khắc: - Tỉnh sẽ toàn lực phối hợp với bộ điều ta, tuyệt không bao tre dung dưỡng, nhưng với suy đoán vô căn cứ, tỉnh không ủng hộ. Mặt Trương Văn Phong thoáng qua một nụ cười nhạt: - Bí thư Cố nói đúng, suy đoán không chứng cứ chẳng phải khuếch đại vô hạn sao? Có điều tỉnh phải giữ kỷ luật nghiêm ngặt, trước khi vụ án tra rõ, đừng tiết lộ ra ngoài ... Cùng lúc đó Lục Băng Thiến, Thẩm Tại Tinh cũng hay tin Dương Thiên Hoa bị song quy, Lục Băng Thiến mừng phát điên, bà ta không ngờ Trương Giai Minh nói làm cho Tĩnh Hải long trời lở đất là chỉ việc này, không biết hắn kiếm đâu ra chứng cứ phạm tội của Dương Thiên Hoa, nếu hắn kịp thời đưa ra thì năm tháng qua Thẩm Thị đâu có thê thảm như vậy, nhưng nghĩ tới Trương Giai Minh vì việc đó mà mất mạng, bà ta bớt oán trách phần nào. Ai có thể ngờ biến hóa kịch tính như thế? - Vụ này chắc rồi, Dương Thiên Hoa đừng mong trở mình, đã tham ô hội lộ còn giết người bịt miệng, theo ý bộ trưởng Trương thì vụ án này có giá trị đào bới sâu thêm, Cảnh Nhất Dân lên làm bí thư thành ủy ra sao, chẳng phải do Dương Thiên Hoa nói giúp à? Con trai Cảnh Nhất Dân là con rể Dương Thiên Hoa. Còn thằng kia khi phát tỉnh ở Kiến Nghiệp dựa vào ai? Một thằng sinh viên thì có nổi mấy tài năng chứ, chắc chắn Dương Thiên Hoa ngầm trải đường cho y ... Ra thế, ra thế, thì ra lịch sử phát triển của Liên hợp Tĩnh Hải chẳng qua là lịch sử phạm tội trần trụi mà thôi. Thẩm Tại Tinh hưng phấn hả hê vô độ, bước đầu tiên Trương Giai Minh công kích Trần Minh Hành, khiến Thẩm Thị thành kẻ địch của toàn tỉnh, lại chẳng khiến Liên hợp Tĩnh Hải tổn thất mảy may, khiến ông ta cực kỳ buồn bực, không ngờ, thật không ngờ có ngày này, ông ta tưởng chừng đột nhiên chạy tới mép vực thì có người kéo lại, đá cho kẻ đuổi theo mình một cái. - Chuyện không đơn giản như vậy đâu. Lục Thúc Cung trấn tĩnh phân tích: - Tình thế tuy có lợi cho chúng ta, nhưng cũng không thể nhận định rằng phần thắng thuộc về chúng ta, phải biết rằng Cố Hiến Chương là chỗ dựa của Cảnh hệ, trước kia con trai Cảnh Nhất Dân là thư ký của ông ta, căn cơ Cố Hiến Chương rất sâu, con người cũng không bới móc được, huống hồ bên trên sẽ không đụng tới tầng cấp như ông ta, ông ta muốn bảo vệ Liên hợp Tĩnh Hải thì tình thế còn phức tạp .. Lục Thúc Cung tới hạ tuần tháng 2 mới được thả khỏi trại cải tạo, khi đó Thẩm Thị gần như sụp đổ, may Thẩm Thị mấy chục năm căn cơ, vẫn còn chống đỡ được, không ngờ có cơ hội chuyển biến này. Được Lục Thúc Cung nhắc nhở, Lục Băng Thiến bình tĩnh hơn, song đây là cơ hội hiếm có, bà ta không thể bỏ qua: - Vậy chúng ta phải làm sao? - Ép Cố Hiến Chương thì xe giữ tướng. Lục Thúc Cung cười âm hiểm: - Ông ta là chỗ dựa của Cảnh hệ chứ không phải người Cảnh hệ, khi lửa có thể cháy đến thân, ông ta nhất định sẽ bỏ Cảnh hệ thôi. Mọi người quên những năm qua Cảnh Nhất Dân đắc tội bao nhiêu người sao? Có điều chúng ta phải cẩn thận, quyết không thể làm việc ngu xuẩn trực tiếp nhúng tay vào như lần trước. Thẩm Tại Tinh xấu hổ nói: - Tĩnh Hải lại có thêm hai công ty môi giới địa ốc phá sản, chuyên gia phân tích dự đoán, địa ốc Tĩnh Hải tiếp tục ảm đạm, nên nhiều người căm hận thằng đó lắm, có điều con đường lấy tin của bọn em rất có hạn. - Chúng ta có thể cung cấp thông tin, chỉ giới hạn ở đó thôi. Lục Thúc Cung lần nữa dặn dò: - Dương Thiên Hoa bị song quy, không chỉ là tiếng sét giữa trời quang với đám người Tĩnh Hải, mà cả tỉnh ủy cũng trở tay không kịp, chúng ta phải tranh thủ hồi phục. - Anh Hai thấy sao? Lục Trọng Đạt từ đầu tới giờ không nói gì, nghe Thẩm Tại Tinh hỏi mới thở dài: - Tạm thời nghe theo lão Tam mà làm, có điều vấn đề nội bộ Thẩm Thị chưa được giải quyết, mọi người bỏ thêm công sức vào việc này đi.