LS Q.Sự THẦN XẠ NHÀ THANH - Đông Nhất Phương - Chương 1261

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.4 - Chương 1062: Ta Không Phải Là Người Lương Thiện



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Lý Chấn cân nhắc một thoáng liền minh bạch nguyên do trong đó. trong Lịch sử, thời cơ các chủ nô phía nam phát động phản loạn chính là vào lúc này. Bởi vì chính phủ do Lâm Khẳng cầm đầu cho rằng phía nam sẽ không phản loạn, rất nhiều địa phương mà phía bắc khống chế đều không có chuẩn bị, thế cho nên chiến tranh vừa bắt đầu, phía bắc liền lâm vào khốn cục. Lâm Khẳng hiện tại gặp phải vấn đề tương tự, cho nên mới thông tri cho Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức mời Lý Chấn tới Washington nghị sự.

    Hoặc là xin Lý Chấn bày mưu tính kế, giải quyết phản loạn phía nam.

    Lý Chấn không ngóc, hắn không phải người Mỹ, sao mà phải giúp Lâm Khẳng?

    Ngày xưa, Mãn Thanh thực lực yếu kém, bị khi dễ, người Mỹ cũng là một phần tử trong đó, luôn áp bức Mãn Thanh, thời kì Lý Chấn chủ chính, Mỹ cho rằng Lý Chấn dễ bắt nạt, phái binh công chiếm bảo đảo, nhưng bị Lý Chấn dẫn quân đánh tan. Đối với Lý Chấn mà nói, Anh, Pháp, Nga không phải hạng tốt lành gì, mà Mỹ cũng thế, đều thuộc lại thấy thịt là chảy nước bọt.

    Đời sau, Lý Chấn cũng thường xuyên cảm nhận được sự cường thế của siêu cấp bá chủ Mỹ này, muốn nhúng tay đâu thì nhúng tay vào đó, cho nên Lý Chấn không định đi.

    Các ngươi đánh nhau đi, đánh càng găng càng tốt.

    Dù sao cũng không liên quan tới ta1

    Ta không phải người lương thiện, không phải cứu thế chủ, liên quan gì tới ta!

    Sau khi Lý Chấn hạ quyết tâm, nghiêm túc nói: "Hiệu trưởng tiên sinh, rất xin lỗi, ta không đi được."

    "Hả."

    Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức kinh hô một tiếng, lông mày không ngừng run run.

    Hắn nhìn chằm chằm Lý Chấn, trong mắt mang theo nghi vấn, hỏi: "Lý tổng thống, vì sao không thể đi Washington? Hiện giờ nam bắc khai chiến, phía nam sớm có chuẩn bị, thế cho nên phía bắc bị động khắp nơi, bây giờ vẫn đang điều binh khiển tướng, tranh thủ đoạt lại địa phương đã mất. Lý tổng thống là quan chỉ huy quân sự xuất sắc nhất, tướng lãnh dưới trướng ngài cũng cực kỳ xuất sắc, có sự giúp đỡ của các ngươi, nhất định có thể trong thời gian ngắn nhất xoay chuyển cục diện. Đến lúc đó, quốc gia thống nhất, chúng ta sẽ cảm tạ sự giúp đỡ của ngài, và ngài cũng là bằng hữu vĩnh cửu của liên bang."

    " Cảm tạ ư?"

    Lý Chấn cười lạnh trong lòng, không cho rằng như vậy.

    Giữa quốc gia và quốc gia chỉ có lợi ích chứ không thể sinh ra hữu nghị.

    Đời sau, sơ kì lập nước của quốc gia hắn cũng có quan hệ rất tốt với phương Tây. Nhưng theo sự phát triển của hai bên, rồi cũng xuất hiện vấn đề.

    Đầu óc Lý Chấn rất tỉnh táo, sẽ không bị cái gọi là Hữu nghị này ràng buộc.

    Lý Chấn nói: "Xin hiệu trưởng tiên sinh tha thứ, ta thật sự không thể đi Washington."

    Hắn lập tức đổi đề tài: "Nếu hiệu trưởng tiên sinh không tìm ta thì ta cũng sẽ sẽ đi tìm ngài. Ta đã thương lượng xong hành trình tiếp đây với nhân viên đi theo. Tới đây, chúng ta sẽ khởi hành tới đại học Da Lỗ và đại học Cáp Phật, học tập hai trường học đỉnh cấp này, đặt cơ sở trường học cho Trung Quốc."

    Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức vẫn chưa từ bỏ ý định, tận tình khuyên bảo: "Chỉ cần Lý tổng thống nguyện ý giúp liên bang giải quyết chiến sự nam bắc, ngài cần bất kỳ tư liệu gì, cần bất kỳ sự giúp đỡ gì, liên bang đều sẽ hoàn thành giúp ngài."

    Dung Hoành vừa nghe vậy, lập tức động tâm.

    Có thể được có thể được liên bang Mỹ toàn lực giúp, Trung Quốc muốn thành lập đại học có tính tổng hợp sẽ dễ dàng hơn.

    Lý Chấn lắc đầu phủ định, nói: "Ý ta đã quyết, sẽ không thay đổi. Xin hiệu trưởng tiên sinh chuyển cáo cho tổng thống các hạ, đây là chuyện của bản thân liên bang, ta là tổng thống của một quốc gia khác, không tiện can thiệp, nếu không sẽ bị người ta chỉ trích. Tựa như hai gia đình đều có gia sự của mình, hai bên không thể can thiệp vào đối phương. Chờ ta viếng thăm đại học Cáp Phật và đại học Da Lỗ rồi sẽ khởi hành đi ngay."

    Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nói: "Lý tổng thống, xin cân nhắc cho kỹ."

    Lý Chấn trầm giọng nói: "Hiệu trưởng tiên sinh, xin ngài đứng trên góc độ của ta mà suy nghĩ một chút. Ta là tổng thống Trung Quốc, ta là tới viếng thăm. Hiện giờ liên bang xảy ra vấn đề, ta lại nhúng tay vào thì rất không thích hợp. Liên bang có vô số nhân tài, bọn họ hy vọng thông qua trận chiến này để nở rộ tài hoa, cho nên ta không thích hợp. Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hiệu trưởng là một người thông minh, chắc cũng minh bạch đạo lý trong đó, xin thứ lỗi."

    Đối với lời mời của Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, Lý Chấn cự tuyệt rất dứt khoát.

    Tả Tông Đường ở bên cạnh, liên tục gật đầu.

    Đối với nước Mỹ, Tả Tông Đường không có một chút hảo cảm nào. Nếu không phải vì sách vở trong quân giáo Tây Điểm, cùng với để giữ nước, hắn sẽ không đi cùng Lý Chấn tới đây.

    Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành bỏ đi.

    Nhưng trước khi rời đi, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức lại một lần nữa nói: "Thỉnh Lý tổng thống cân nhắc, ta tùy thời chờ tin tức tốt của ngài."

    Lý Chấn nói rất khẳng định: "Ta lập tức sẽ dẫn người tới Cáp Phật."

    Đức Lạp Phỉ Nhĩ thất vọng, thất hồn lạc phách rời khỏi.

    Chờ Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức đi rồi, Dung Hoành mỉm cười bảo: "Tổng thống, liên bang Mỹ phát sinh nội chiến, bọn họ chủ động thỉnh cầu giúp đỡ, vì sao không giúp? Dù sao chúng ta cũng được Lâm Khẳng mời tới, hai bên cũng có tình bè bạn nhất định."

    Lý Chấn nói: "Chuyện này ta đã có tính toán."

    Tả Tông Đường thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: "Quốc gia khác với cá nhân, nếu là chuyện riêng của Lâm Khẳng, ta khẳng định ủng hộ tổng thống xuất thủ. Nhưng liên quan tới đại sự quốc gia của Mỹ, chúng ta không thể nhúng tay, nếu không rất dễ dẫn tới một loạt vấn đề. Giữa quốc gia và quốc gia chỉ có lợi ích trần trụi, không có tình hữu nghị gì cả. Thậm chí, ta chỉ ước Liên Bang Mỹ gặp phải tổn thất thật nặng, như vậy sau này sẽ khó tạo thành uy hiếp cho chúng ta."

    Lý Chấn gật đầu, tán thành cách nói của Tả Tông Đường.

    Lập tức Lý Chấn phái người đi mời Phương Tố về, không lâu sau, Phương Tố cũng về tới ký túc xá.

    Lý Chấn truyền lệnh cho binh lính thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

    Chờ binh lính cùng với nhân viên đi theo thu thập hành lý xong, Lý Chấn lập tức cáo từ Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức, rời khỏi quân giáo Tây Điểm. Khi tới, đoàn người của Lý Chấn trang bị nhẹ nhàng, mỗi người mang theo không nhiều đồ. Khi đi, lại có thêm mấy cái thùng lớn, toàn bộ là đựng sách. chỗ sách này đều là thu hoạch của đám người Tả Tông Đường, Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành và Dung Hoành ở quân giáo, là kinh nghiệm tích lũy từng chút lại.

    Đoàn người rời khỏi quân giáo, tới nhà ga.

    Đến nhà ga, bởi vì có thân phận đặc thù của Lý Chấn, nhà ga rất nhanh đã an bài năm khoang, để đoàn người Lý Chấn ngồi. Trên sân ga, đoàn người Lý Chấn đang chờ xe lửa tới, tới bang Mã Tát Trú Tắc.

    "Báo đây, báo đay, chiến báo mới nhất của phía nam đây."

    Một thiếu niên khoảng mười một tuổi cầm một tập báo trong tay, đang vừa đi vừa hô.

    Thiếu niên đi tới, Lý Chấn cũng mua một tờ.

    Tin tức trên báo không phải mới nhất, dựa theo tin tức được công bố, phía nam nam đã thành lập quốc gia, còn tổ kiến chính phủ và tuyên chiến với phía bắc. Cùng lúc đó, ở Washington chính phủ cũng đã biểu lộ thái độ, không thừa nhận chính phủ phía nam, hơn nữa hô hào dân chúng phía nam tiến hành chống cự. Đồng thời, chính phủ phía bắc cũng đã triệu tập quân đội, bắt đầu đón đánh quân đội phía nam.

    Chỉ từ trên báo đã có thể cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm.
     
  2. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Q.4 - Chương 1063: Thiếu Niên Bán Báo



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    " Thúc thúc, ngài lấy báo mà chưa trả thù lao?" Thiếu niên Bán báo nhìn chằm chằm một người da trắng, nói.

    Nó mở tỏ mắt, nụ cười hồn nhiên vô tà.

    Người da trắng nheo mắt lại, nhíu mày, trực tiếp ném tờ báo trong tay đi, bực mình nói: "Lão tử không mua báo sao phải đưa mày tiền? Cứt chó! Cút ngày, đừng làm phiền ta. Nhóc con mà đòi đi kiếm tiền, điên à."

    Thiếu niên lặng lẽ cầm tờ báo lên, không để tiếng mắng chửi của người da trắng ở trong lòng.

    Loại chuyện này nó cũng thường xuyên gặp, mãi cũng thành quen.

    Khi Thiếu niên bán báo chung quanh, còn gặp phải bọn lừa bắt trẻ con. Lúc ấy bọn buôn người nóikhông mang tiền, bảo nó đi theo lấy, may mà nó thông minh, nhìn thấu mưu kế, sau đó mượn cơ hội đi Wc mà chạy. Nếu không nó đã sớm bị bán tới nơi khác làm nô lệ rồi. Cho nên, thiếu niên gặp phải người không phân rõ phải trái đã ứng đối thuần thục rồi,

    Nó không lên tiếng, giữ im lắm, đi tiếp tìm khách.

    "Đứng lại!"

    Tên da trắng đảo mắt, trên mặt mang theo vẻ trêu tức.

    Thiếu niên dừng lại, quay đầu nhìn người da trắng, cười dài: "Thúc thúc, có chuyện gì ư?"

    Tên da trắng mặt lộ vẻ hung ác, lạnh giọng nói: "Ngươi mạo phạm ta, xin lỗi đi."

    Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Ta vừa rồi chỉ nói một câu, sao lại mạo phạm ngài?"

    Người da trắng hừ một tiếng, cố tình gây sự nói: "Ngươi nói cầm báo mà chưa trả tiền, chính là những lời này đã mạo phạm ta. Mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi, ta sẽ tha cho ngươi lần này. Ha ha ha, Tiểu tử, quỳ xuống là hết chuyện." Vẻ mặt hắn đắc ý dào dạt, căn bản không để ý tới là đang bắt nạt trẻ con. Thiếu niên quật cường ngẩng đầu, giọng nói lanh lảnh: "Ngươi không nói đạo lý. Ngươi mua báo, ta đòi tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

    Thiếu niên nhìn qua thì ôn nhu, nhưng lại có cái tính ngoài mềm trong cứng.

    Tên da trắng thì coi đây là chuyện vui, thấy thiếu niên phản kháng, khóe miệng cong lên trêu tức.

    Tiểu hài tử này thú vị thật.

    Hắn bước tới, nhếch môi lộ ra hàm răng trắng ởn.

    Lý Chấn nhìn chung quanh, thấy người thưa thớt, không có ai đi tới nói một câu công đạo cho thiếu niên. Thấy câu này, Lý Chấn chỉ có thể khẽ thở dài. Ở đâu cũng nói dân chúng Trung Quốc tê cứng, nhưng người ở đại dương đối diện chẳng phải cũng thế ư? Thậm chí người ở đây còn vô lý hơn! Lý Chấn nhìn về phía Lưu Cẩm Đường, lại nhìn về phía tên da trắng, nhẹ nhàng vẫy tay.

    Tên da trắng đi tới trước người thiếu niên, nói: "Tiểu tử, có xin lỗi không?"

    Thiếu niên quật cường nói: "Ta không sai!"

    "Bốp."

    Tên da trắng tát thiếu niên một cái vào mặt.

    Tên da trắng nhếch môi, lại nói: "có Xin lỗi không?"

    Thiếu niên hừ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm tên da trắng, rất nghiêm túc trịnh trọng nói: "Ngươi muốn ta xin lỗi, tuyệt đối không thể. Ngươi hiện tại có thể đánh ta, nhưng ta trưởng thành rồi nhất định sẽ báo thù."

    Tên da trắng cười ha ha nói: "Nhà ga có ai không biết đại danh của Bố Lai Nhĩ ta, tiểu tử ngươi muốn đấu với ta,còn non lắm. Hôm nay lão tử cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử."

    "Lợi cái con mẹ mày."

    Phía sau Bố Lai Nhĩ truyền tới thanh âm lãnh khốc.

    Hắn thả thiếu niên ra, xoay người lại!

    "Bốp."

    Một cái tát lanh lảnh đánh vào má phải của Bố Lai Nhĩ.

    Lực đạo của cái tát này hơn xa lực lượng vừa rồi tát lên mặt thiếu niên, đánh cho Bố Lai Nhĩ ngã lăn ra đất, đầu óc choáng váng. Hắn xoa mắt, thở phì phì, thấy mặt đau rát. Thoáng cái, mặt hắn đã sưng lên, khóe miệng cũng xuất hiện tơ máu. Lực lượng của cái tát này quá mạnh. Người xuất thủ chính là Lưu Cẩm Đường, hắn nhìn không vừa mắt hành vi của Bố Lai Nhĩ, không có bản sự lại đi bắt nạt trẻ con, quá là mất mặt!

    Sự xuất hiện của Lưu Cẩm Đường đã chọc giận Bố Lai Nhĩ.

    Hắn đứng lên, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, hung tợn hét lớn: "Con lợn da vàng, muốn chết hả mày?"

    "Bốp."

    Lưu Cẩm Đường vừa nghe thấy vậy, lại phẫn nộ. Trực tiếp tát thêm một cái.

    Đáng tiếc Bố Lai Nhĩ vẫn không tránh được.

    Cái tát này đánh vào má trái của Bố Lai Nhĩ.

    Má trái má phải của một cái tát trươc sau ăn hai phát tát, mặt đỏ bừng cả lên, sưng như bánh bao. Thậm chí, khóe miệng hắn cũng ứa máu, đầu thì càng bị Lưu Cẩm Đường đánh cho ngây ra, cảm thấy xung quanh đầy là sao. Lúc trước, khi hắn trêu thiếu niên cảm thấy có chút thú vị, hiện tại hắn bị đánh, dẫn tới chung quanh vô số người cười vang, người chung quanh cảm thấy cũng thú vị.

    Thiếu niên đứng trước người Lưu Cẩm Đường, thấp giọng nói: "Đại ca ca, hắn là tên vô lại vùng này, bị hắn quấn lấy thì phiền lắm, ngài đừng nhúng tay, nếu không khẳng định sẽ thua thiệt. Ta thường xuyên bán báo ở quanh đây, cũng không phải là lần đầu tiên bị hắn trêu, chính là không tránh được thôi, cũng quen rồi. Dù sao hắn cũng chỉ là tìm việc vui để làm. Qua rồi thì thôi."

    Lưu Cẩm Đường bộ dạng khinh thường, nói: "Không sao, chẳng qua là một tên côn đồ thôi mà. Người như vậy, để ta đánh cũng bẩn tay ta, chỉnh là không thể không đánh."

    Bố Lai Nhĩ kêu lên: "Ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi."

    Hắn đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Nghe thấy lời nói của thằng nhãi này chưa, ngươi sẽ hối hận."

    "Rầm." Lưu Cẩm Đường đá ra một cước, Bố Lai Nhĩ trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống đất hét thảm.

    Lần này Bố Lai Nhĩ đau tới chết đi.

    Hắn vẻ mặt oán độc nhìn chằm chằm Lưu Cẩm Đường, cả nửa ngày mới đứng lên được, sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà ga.

    Thiếu niên thấy thế, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, thì thào nói: "Lần này gặp họa rồi, hắn mà có một mình thì cùng lắm là ăn đòn. Nhưng hắn hiện tại khẳng định đi tìm viện binh, tìm bọn hồ bằng cẩu hữu bên cạnh. Đến lúc đó, hắn gọi mấy chục người tới, ngài khẳng định không chịu được. Ngài mau đi đi, ta ở lại, ta còn nhỏ, cùng lắm thì ăn đòn một trận, hắn cũng không dám giết người đâu."

    Lưu Cẩm Đường xoa đầu thiếu niên, không còn bộ dạng hung hăng lúc trước, cười nói: "Không phải sợ, dù hắn gọi cả trăm người tới cũng không sao. Chắc là hắn sẽ tìm người tới nhanh thôi. Ta về chỗ nghỉ ngồi một lúc, chờ xử lý kẻ bắt nạt ngươi, ngươi cứ đi bán báo đi."

    "Được được."

    Thiếu niên trông thấy đoàn người của Lý Chấn, thần sắc hưng phấn.

    Nhìn thoáng qua là biết đối phương cũng là người có thực lực.

    Nó đi theo Lưu Cẩm Đường đi tới bên cạnh Lý Chấn. Thiếu niên cũng biết điều, đứng yên không nói gì. Lưu Cẩm Đường kể lại tình huống vừa rồi. Lý Chấn cười nói: "Tiểu huynh đệ yên tâm, chuyện này ta sẽ giải quyết thích đáng, sẽ không để lại hậu hoạn cho ngươi. Vừa rồi khi dễ ngươi bị bắt nạt, chung quanh nhà ga cũng có cảnh viên. Vì sao không cầu cứu bọn họ!"

    Thiếu niên khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vô dụng, những cảnh viên này đều là người thường, cũng không làm gì được bọn vô lại lúc trước đâu. Nếu đụng thì ngược lại sẽ tự rước lấy họa, nên dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt."

    Lý Chấn khẽ thở dài, ở đâu cũng có chuyện bất bình!

    Lập tức, Lý Chấn mở miệng hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?"
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1064: Thiếu Niên Thiên Tài Edison



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Thiếu niên tuy rằng ăn một cái tát, nhưng vẫn tươi cười, rù rè trả lời: "Ta tên là Thomas Edison, cám ơn ngài đã giúp đỡ."

    Edison chủ động vươn tay ra muốn bắt tay với Lý Chấn.

    Lý Chấn sau khi nghe thấy cái tên này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

    Thomas Edison, đây là nhà phát minh Edison vĩ đại nhất trong lịch sử! Lý Chấn không ngờ lại có thể gặp được Edison đang bán báo ở cái nhà ga nho nhỏ này, quả đúng là duyên phận. Lý Chấn vươn tay ra bắt tay với Edison nhỏ, trên mặt hắn cũng nở nụ cười sáng lạn. Bắt tay v cự nhâvới tương lai của giới phát minh, Lý Chấn cũng rất hưng phấn.

    Lý Chấn nói: "Ta tên là Lý Chấn, chào ngươi."

    Edison trợn mắt lên, , kinh hô: "Ngài là tổng thống Lý Chấn của Trung Quốc? Oa, tốt quá, Thượng Đế à Thượng Đế, ta không ngờ được không ngờ Lý tổng thống của Trung Quốc."

    Lý Chấn tò mò hỏi: "Ngươi biết ta ư?"

    "Biết, biết."

    Edison liên tục gật đầu, hưng phấn vô cùng.

    Hắn lấy ra môt tờ báo, vui mừng nói: "Ta trước giờ luôn bán báo, cho nên biết tin tức về ngài, ta còn biết ngài đang ở quân giáo Tây Điểm." Hắn vừa nói vừa nhanh nhẹn tháo túi báo trên lưng ra, đây là ba lô đựng bảo. Tiểu Edison vươn tay ra thò vào trong, không ngừng sờ soạng, trên mặt còn mang theo vẻ gấp gáp.

    Hoàng Cường thấy thế, lập tức trở nên cảnh giới.

    Tuy nói là một thiếu niên mười một mười hai tuổi, nhưng hắn không thể khinh thường.

    Lý Chấn nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Hoàng Cường không cần khẩn trương.

    Nếu là một người không biết lai lịch, Lý Chấn khẳng định sẽ cảnh giác. Nhưng người như Edison khẳng định không phải thích khách. Một lát sau, Edison từ trong túi lấy ra một tờ báo và một cái bút lông ngỗng, cùng với một lọ mực. Hắn nhìn Lý Chấn, vẻ mặt chờ đợi, hưng phấn nói: "Lý tổng thống có thể kí tên cho ta không?"

    "Kí tên? ?"

    Lý Chấn mỉm cười, lập tức sinh ra cảm giác của ngôi sao đời sau.

    Lúc này tiểu Edison tim cũng đập thình thịch. Có thể được Lý Chấn kí tên, đây là chuyện rất hạnh phúc! Hắn sau khi về nhà nhất định khoe chữ ký trước mặt ba mẹ, để cha mẹ cao hứng cùng. Ngoài hắn, hắn còn bắt những người gọi hắn là kẻ ngốc phải câm miệng, kẻ ngốc có thể gặp Lý tổng thống ư? Hắn không phải kẻ ngốc, mà là thiên tài trong miệng mẹ.

    Lý Chấn cầm bút, suy nghĩ xem viết như thế nào.

    Nhà phát minh Edison!

    Hiển nhiên cái này không thích hợp!

    Chỉ viết tên của Lý Chấn, nhưng Lý Chấn lại cảm thấy không thích hợp!

    Edison thấy Lý Chấn lề mề không hạ bút, không đoán ra được Lý Chấn đang nghĩ gì, nhưng vẫn nói khẽ: "Lý tổng thống, ngài trực tiếp kí tên là được."

    Lý Chấn cười ha ha nói: "Được rồi."

    Dứt lời Lý Chấn cầm bút lông ngỗng, chấm mực rồi viết một cụm từ tiếng Anh, nghĩa là Thiên tài Edison. Sau khi viết những chữ này, Lý Chấn vẫn không dừng bút, dùng chữ Hán viết Thiên tài Edison. Sau khi viết xong Lý Chấn mới viết ngày tháng, sau đó ký tên.

    Edison nhìn chữ trên tờ giấy trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng. Hắn có một loại cảm giác như đang nằm mơ. Đồng thời trong lòng cũng cảm kích lúc trước Bố Lai Nhĩ đã đánh hắn.Nêu sk phải Bố Lai Nhĩ nổi điên, hắn sao có thể gặp được Lý tổng thống của Trung Quốc. Trong nhất thời, tiểu Edison bởi vì kích động mà hai tay run run.

    Lý Chấn cười nói: "Cho ngươi."

    Hắn dứa giấy trắng cho tiểu Edison, tiểu Edison vội vàng nhận lấy, sau đó cẩn thận xem lại mấy lần, càng xem càng hài lòng, cuối cùng lại nhìn Lý Chấn, khiến Lý Chấn rất buồn cười.

    Lý Chấn hỏi: "Edison, nhìn ta làm gì?"

    Tiểu Edison nói: "Ta cảm thấy như đang mơ."

    Lý Chấn nói: "Gặp nhau tức là có duyên, đây là duyên phận giữa chúng ta."

    " Duyên phận, duyên phận là cái gì vậy?" Edison hỏi.

    Lý Chấn gãi gãi đầu, cũng không biết giải thích thế nào: "Duyên phận rất đơn giản, chính là hai người chúng ta vốn không quen nhau, nhưng lại gặp nhau ở đây. Ngươi mỗi ngày đều bán báo, gặp vô số người, tỷ lệ gặp ta là rất nhỏ. Thậm chí, nhận thức chúng ta quen nhau cũng cơ hồ là không. Nhưng cơ duyên xảo hợp, trùng hợp hôm nay lại làm quen với nhau, đây là duyên phận."

    Edison cái hiểu cái không, lại rụt rè cất tờ giấy đi.

    "Nhanh, ở đó, là ở đó."

    Bố Lai Nhĩ dẫn theo một đám người tới, chừng năm sáu mươi người.

    Bọn họ xông vào nhà ga, Bố Lai Nhĩ dẫn đầu, căn bản không để đoàn người của Lý Chấn ở trong mắt. Trong mắt hắn. Đây là địa bàn New York, là địa bàn của người da trắng, không phải nơi một đám ngoại tộc có thể giương oai. Hắn hùng hổ đi tới trước người Lưu Cẩm Đường, nói: "Tiểu tử, lập tức xin lỗi ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí."

    Trên thực tế, những lời này của Bố Lai Nhĩ cũng là nghĩ tới hậu quả rồi.

    Đối phương nhân số nhiều, nếu thật sự phát sinh xung đột, hắn không nhất định giành được lợi.

    Nhưng vì mặt mũi, không thể cứ thế mà bỏ qua được.

    Vì vậy, Bố Lai Nhĩ chỉ yêu cầu Lưu Cẩm Đường xin lỗi, sau đó kết thúc việc này.

    Huynh đệ phía sau Bố Lai Nhĩ thấy là một đám người khác màu da thì cũng không để ở trong lòng, mắt hung thần ác sát. Tin tức của những người này rất bế tắc. Không biết người Trung Quốc, cũng không biết tổng thống Trung Quốc. Hơn nữa, rất nhiều người vẫn theo chủ nghĩa chủng tộc. Khinh bỉ người khác màu da, cho nên không để đoàn người Lý Chấn trong mắt.

    Lưu Cẩm Đường nhìn người Bố Lai Nhĩ dẫn tới, lạnh giọng nói: "Các ngươi xác định muốn chết theo hắn!"

    "Ngươi mới chết." Bố Lai Nhĩ trầm giọng nói.

    "Bốp."

    Lưu Cẩm Đường không chút do dự đá ra một cước, trúng bụng Bố Lai Nhĩ.

    Bố Lai Nhĩ bay ngược ra sau, ngã xuống đất, liên tục hét thảm, ôm bụng đau tới không đứng dậy nổi. Hắn nhìn về phía người phía sau, gầm lên: "Còn ngây ra đó làm gì, xông lên cho ta, đánh hắn!" Bố Lai Nhĩ cũng mặc kệ chuyện sẽ phát triển tới mức nào, chỉ muốn báo thù. Đáng tiếc, Lưu Cẩm Đường quét mắt một cái, những người này toàn bộ bị dọa cho ngây ra, căn bản không dám động đậy.

    Lý Chấn phân phó nói: "Dung tiên sinh, tới mời người phụ trách nhà ga tới đây."

    "Vâng."

    Dung Hoành lập tức đi ngay, không lâu sau, người phụ trách nhà ga hớt hải chạy tới.

    Hắn đứng trước mặt Lý Chấn, cười nói: "Lý tổng thống tìm ta tới có chuyện gì ư?"

    Lý Chấn chỉ vào Bố Lai Nhĩ, cùng với người phía sau Bố Lai Nhĩ, lại chỉ vào tiểu Edison. Thản nhiên nói: "Những người này bắt nạt tiểu huynh đệ của ta. Hắn là một bằng hữu rất quan trọng của ta, hy vọng ngươi sẽ chiếu cố nhiều hơn, đừng để những người này bắt nạt. nếu ngươi không làm được thì ta sẽ tìm thủ trưởng của ngươi. nếu vẫn không được thì mời thị trưởng tới cũng được."

    Người phụ trách Nhà ga cúi đầu khom lưng, cam đoan: "Làm được, làm được, xin Lý tổng thống yên tâm?" Xoay người xoay người nhìn về phía Bố Lai Nhĩ. Lập tức bắt Bố Lai Nhĩ xin lỗi. Đối mặt với Quái vật lớn của nhà ga, Bố Lai Nhĩ lập tức ngoan ngoãn xin lỗi Lý Chấn, xin lỗi tiểu Edison.

    Bố Lai Nhĩ không ngờ lại gặp phải tổng thống Trung Quốc.

    Hắn thật sự đã xui xẻo.

    Người phụ trách Nhà ga giải quyết xong liền bắt Bố Lai Nhĩ dẫn người rời khỏi.

    "U u!"

    Tiếng còi truyền tới, Lý Chấn đứng lên.

    Hắn vỗ vỗ vai Edison, cười nói: "Cố lên!Ta rất coi trọng ngươi."

    Sau khi nói xong, Lý Chấn vẫy tay, bảo Hoàng Cường tập hợp binh lính Tiêm Đao Doanh chuẩn bị rời khỏi. Người phụ trách Nhà ga hâm mộ nhìn Edison, không ngờ thằng nhóc bán báo ở nhà ga lại thành bằng hữu của Lý Chấn, hắn chỉ có thể Edison có vận cứt chó.
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Q.4 - Chương 1065: Lợi Ích Có Thể Đả Động Lý Chấn



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    bang Mã Tát Trú Tắc, nhà ga.

    trên Sân ga, vô số người đang kiễng chân chờ.

    Một nhóm người Trong đó toàn bộ mặc áo đen, thần sắc nghiêm túc. Phía trước đám người áo đen, có một người trung niên dáng cao gầy, hốc mắt sâu, mặt đầy râu. Bên cạnh còn có một lão già. Hai người này có một cỗ khí thế khiến cho người chung quanh không dám nhìn thẳng. Hai người này rõ ràng là là tổng thống Lâm Khẳng và quốc vụ khanh Tây Hoa Đức.

    Hai người tới nhà ga. Mục đích là chờ đợi Lý Chấn, mời Lý Chấn tới Washington cùng bọn họ.

    Trước đó, phía nam và phía bắc đã khai chiến.

    Đáng tiếc, phía nam đi trước một bước, thành ra đi trước nhiều bước, mạnh hơn phía bắc nhiều.

    Thế cho nên, phía bắc mất đi tiên cơ

    Cho dù Cách Lan Đặc dẫn binh chạy tới tiền tuyến, nhưng chiến sự bất lợi, vẫn không thể vãn hồi chiến cuộc. Hiện giờ tình huống giao chiến cơ hồ là nghiêng về một phía, rất bất lợi cho phía bắc. Tựa hồ, đã thành phía bắc tất bại, phía nam có cục diện tất thắng. Chính bởi vậy, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức vừa nhận được tin tức Lý Chấn cự tuyệt liền lập tức chạy đến nhà ga bang Mã Tát Trú Tắc chờ đợi Lý Chấn.

    Tây Hoa Đức đứng bên cạnh Lâm Khẳng, mỉm cười nói: "Tổng thống tiên sinh, hiện tại đã là ba giờ hai mươi phút chiều, xe lửa nên đến rồi chứ gì?"

    Dừng một chút, hắn lại nói thêm: "Chẳng lẽ gặp sự cố lật xe rồi?"

    " Miệng Quạ đen."

    Lâm Khẳng lườm Tây Hoa Đức một cái, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

    Tây Hoa Đức mỉm cười nói: "Kỳ thật, nếu xe lửa Lý Chấn ngồi thật sự phát sinh sự cố. Lý Chấn cùng với người đi theo toàn bộ chết hết, cũng tính là chuyện tốt. Trung Quốc Không có Lý Chấn, không có một đám tinh anh Trung Quốc này, khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng lớn. Đương nhiên ta cũng không hy vọng Lý Chấn gặp chuyện không may, dù sao chúng ta còn chờ Lý Chấn cứu vãn cục diện."

    Lâm Khẳng nói: "Tây Hoa Đức các hạ, ta hối hận vì dẫn ngươi tới."

    Tây Hoa Đức trợn mắt: "Ta không muốn nhìn thấy mặt Lý Chấn."

    Lâm Khẳng hừ một tiếng, nghiêm túc nói: "Tính tình của Lý Chấn rất bá đạo, nói chuyện cũng có chút kiêu ngạo, nhưng rất nhiều đều là ngươi tự chuốc lấy, còn trách ai được?" Dừng một chút!" Lâm Khẳng lại nói thêm: "Lý Chấn dẫn binh đánh giặc rất lợi hại, hắn có thể cứu lại liên bang, cho nên, chờ sau khi Lý Chấn đến, hy vọng ngươi có thể có bộ dạng của một quốc vụ khanh, đừng cứ cự cãi với Lý Chấn."

    "Hiểu rồi." Tây Hoa Đức nói.

    "Tu tu!"

    Tiếng còi từ xa truyền tới.

    Một lát sau, một chiếc đầu tàu bốc ra khói đặc cuồn cuộn chạy tới rất nhanh. Sau khi Xe lửa tiến vào trạm, dần dần giảm, cuối cùng triệt để dừng lại. Cửa xe mở ra, hành khách trên xe lửa đều xuống. Không lâu sau, một đội binh lính đầu trọc xuất hiện, mắt Lâm Khẳng sáng lên, lập tức dẫn người tới nghênh đón. Đội ngũ đầu trọc này rõ ràng là binh lính của Tiêm Đao Doanh dưới trướng Lý Chấn.

    Phía sau binh lính Tiêm Đao Doanh là đoàn người Lý Chấn.

    Hoàng Cường sau khi thấy Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức, lập tức đi tới bên cạnh Lý Chấn, nói khẽ: "Tổng thống, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức tới, đang đi về phía chúng ta."

    Lý Chấn tạm dừng một thoáng, trong lòng bắt đầu tính toán.

    Lâm Khẳng chuyến này tới gặp hắn, không nghi ngờ gì nữa là để mời hắn giúp bình định phía nam.

    Tả Tông Đường cũng nghe được tin tức, mỉm cười, nói khẽ: "Tổng thống, nếu Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức có thể cho chúng ta đủ lợi ích, ta cho rằng có thể xuất thủ. Dù sao, chúng ta cũng không giúp không công."

    Lý Chấn khẽ gật đầu, trong lòng vẫn đang cẩn thận tính toán.

    Không đến ba phút, Lâm Khẳng và Lý Chấn gặp nhau.

    Lâm Khẳng tươi cười nhưng mắt đầy tơ máu, trên mặt còn lộ ra vẻ mệt mỏi, điều này chứng tỏ Lâm Khẳng đã lao lực quá độ, khẳng định là bận tới tối tăm mặt mũi. Lâm Khẳng mỉm cười, vươn tay nói: "Lý tổng thống,ta đã sai người chuẩn bị xong chỗ nghỉ rồi, đi theo ta nào."

    "Mời."

    Lý Chấn đi theo Lâm Khẳng.

    Lâm Khẳng không nói ra ý đến, Lý Chấn cũng không cần phải từ chối ngay.

    Tiếp xúc nhiều cũng chẳng mất gì.

    Đoàn người rất nhanh tới địa phương đã an bài trước, là một tòa biệt thự ở ngoại thành, đủ để an trí cho đoàn người Lý Chấn, cũng tiện an trí cho ba trăm binh lính Tiêm Đao Doanh Lý Chấn mang theo. Đoàn người sau khi vào ở, Lâm Khẳng lại an bài bữa tối, ăn xong cơm tối, Lâm Khẳng mới mời Lý Chấn, Tả Tông Đường, Hoàng Cường, Lưu Cẩm Đường và Trần Ngọc Thành tới phòng họp.

    Lâm Khẳng vẻ mặt nghiêm túc, không giấu diếm gì, đi thẳng vào vấn đề: "Lý tổng thống, lần này thỉnh ngài tới là vì chuyện chiến tranh nam bắc. Trước mắt, tình huống giao chiến vô cùng bất lợi đối với phía bắc, quân đội phía bắc của chúng ta cơ hồ cứ đsnh là bại, xin Lý tổng thống tương trợ."

    Lý Chấn nói: "Chuyện của Liên bang ta không thể tùy ý nhúng tay."

    Lâm Khẳng thành khẩn nói: "Lúc trước, công chúa Nguyễn Nhạc Nhạc của Việt Nam nhờ Lý tổng thống hỗ trợ, Lý tổng thống khẳng khái xuất binh. Hiện tại, ta đại biểu cho liên bang thỉnh cầu sự giúp đỡ của Lý tổng thống."

    Hắn đứng lên, cúi đầu nói: "Lý tổng thống, thỉnh ngài hỗ trợ."

    Lý Chấn xua tay ý bảo Lâm Khẳng ngồi xuống, lại nói: "Tổng thống tiên sinh dùng thành ý đối đãi, Lý Chấn rất cảm tạ. Liên bang phát sinh nội loạn, phạm vi lan tới rất rộng, đã là chuyện của cả nước, đây không phải là chuyện nhỏ. Hiện giờ Trung Quốc trong nước cũng sự vụ bận rộn, cần ta xử lý. Một khi ở lại liên bang giúp bình định chiến loạn, khẳng định không thể trong khoảng thời gian ngắn về nước được. Cho nên, đối với ta mà nói thì cái này không phù hợp với tình huống Trung Quốc, xin tổng thống tiên sinh thứ lỗi."

    Tả Tông Đường nghe thấy lời nóicủa Lý Chấn, không có ý xen vào.

    Trên thực tế trong nước có Tằng Quốc Phiên quản lý, còn có Triệt Liệt Văn giúp đỡ, lại có Hoàng Sĩ Hải thú Bắc Kinh, không cần Lý Chấn lo lắng gì cả.

    Tây Hoa Đức thấy Lâm Khẳng vừa muốn lên tiếng thì nói chen vào: "Lý tổng thống đi xe mệt mỏi cả một ngày rồi, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Hiện tại xin Lý tổng thống đi nghỉ, sáng sớm ngày mai chúng ta lại thương thảo chi tiết cụ thể."

    Lý Chấn cười nói: "Cũng được."

    Lâm Khẳng không cam lòng, muốn nói tiếp, nhưng Tây Hoa Đức dùng ánh mắt ra hiệu.

    Vì vậy Lâm Khẳng đành cùng Tây Hoa Đức rời khỏi.

    Trở lại phòng, Lâm Khẳng đầy một bụng tức, rất bực bội nói: "Tây Hoa Đức các hạ, quốc gia gặp phải nguy cơ, ngươi sao không lo lắng chút nào? Ngươi lại lôi ta đi, hiện tại muốn giải quyết vấn đề chỉ có thể chờ đến ngày mai. Cho dù cho Lý Chấn suy nghĩ cả đêm hắn cũng sẽ không tùy tiện đổi ý. Chuyện này phải dựa vào sự chủ động tranh thủ của chúng ta?"

    "Tranh thủ ư?"

    Tây Hoa Đức cười lạnh nói: "Tổng thống tiên sinh lấy gì để tranh thủ?"

    Lâm Khẳng sửng sốt, không hiểu gì.

    Tây Hoa Đức vẻ mặt nghiêm túc, rất khẳng định nói: "Ta đã minh bạch, Lý Chấn không phải không muốn nhúng tay, sở dĩ không đáp ứng, bởi vì chúng ta chưa đưa ra đủ lợi ích. Chỉ cần chúng ta cho đủ lợi ích, nhất định có thể đả động Lý Chấn. Ngài muốn dùng tình cảm cá nhân để Lý Chấn giúp, điều đó không có khả năng. Nhớ ngày đó, Nguyễn Nhạc Nhạc thỉnh Lý Chấn hỗ trợ, cũng đưa cho Lý Chấn bao nhiêu lợi ích. Thử nghĩ xem, nếu Trung Quốc gặp phải nguy hiểm, liên bang liệu có giúp không công không? Rõ ràng là không?"

    Lâm Khẳng nghẹn họng hỏi: "Nếu thật sự là như vậy thì nên lấy ra lợi ích gì để trao đổi đây?"
     
  5. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Q.4 - Chương 1066: Cự Đầu Hội Đàm



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Tây Hoa Đức ngẫm nghĩ rồi nói: "Chúng ta phải lấy ra được cái gì có thể hấp dẫn Lý Chấn. Thí dụ như, toàn bộ Vân Nam mà Nguyễn Nhạc Nhạc lấy ra, khiến lãnh thổ Trung Quốc được khuếch trương, cho nên Lý Chấn không chút do dự hỗ trợ. Lý Chấn tuy rằng chỉ khoảng ba mươi, nhưng cử chỉ ngôn đàm mà Lý Chấn biểu hiện ra tuyệt đối là một lão hồ li, không có lợi thì không dậy sớm!"

    Dừng một chút, Tây Hoa Đức lại tiếp tục nói: "Lý Chấn làm việc là vì đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, là một người rất thực tế. Chúng ta muốn đả động Lý Chấn thì chỉ có lấy ra thứ hữu dụng đối với Lý Chấn. Thứ giống như vũ khí , đừng đề cập trước mặt Lý Chấn, bởi vì vũ khí binh lính dưới trướng Lý Chấn sử dụng so với chúng ta còn lợi hại hơn."

    Lâm Khẳng hỏi: "Cái gì hữu dụng đối với Lý Chấn!"

    Tây Hoa Đức đảo mắt, thấp giọng nói với Lâm Khẳng.

    Sau khi nói xong, Lâm Khẳng nói: "Như vậy, chúng ta phải trả một cái giá quá lớn. Sau khi Lý Chấn được lợi ích rồi, trong một vài năm, Trung Quốc sẽ phát triển rất nhanh, thậm chí sẽ tạo thành uy hiếp đối với chúng ta."

    Tây Hoa Đức nói: "Không có sự giúp đỡ của chúng ta, Trung Quốc phát triển nổi không?"

    Lâm Khẳng nói: "Ít nhất, Lý Chấn không nắm giữ được kỹ thuật hạch tâm, phải mất rất nhiều năm mới có thể phát triển cao được. Làm như vậy e rằng là không thích hợp."

    Tây Hoa Đức nhẹ nhàng lắc đầu, khẳng định nói: "Tổng thống tiên sinh, thực lực của Lý Chấn sẽ cường đại từ từ, không thể cầm chân hắn được đâu. Dù sao, hắn có sức của một quốc gia, tiền tài vô số, tuyệt đối là có thể mời người đến. Chúng ta chủ động đưa ra, đây là cơ hội để chúng ta trao đổi điều kiện với Lý Chấn, Lý Chấn khi nào thủ thắng, chúng ta lúc đó phái ra nhân viên. Ta tin, nhất định sẽ động lòng, hắn trước mắt chính là cần những thứ này."

    Cùng lúc, ở trong phòng của Lý Chấn.

    Lý Chấn, Tả Tông Đường, Dung Hoành, Lưu Cẩm Đường, Hoàng Cường và Trần Ngọc Thành tụ tập cùng một chỗ.

    Tả Tông Đường nói: "Tổng thống, buổi tối lúc hiệp bàn, ta nhìn thái độ của ngài, tựa hồ đã thả lỏng rồi. Hơn nữa ngài cho bọn họ cả đêm để thương lượng, hẳn là để họ thương lượng ra cái gì có thể đổi lấy sự trợ giúp của chúng ta. Lần này ngài thật sự tính giúp liên bang Mỹ ư?"

    Lý Chấn gật đầu nói: "Giúp, khẳng định là muốn giúp. Cho dù không có sự trợ giúp của chúng ta, với chính phủ do Lâm Khẳng cầm đầu tuy rằng tạm thời gặp phải khó khăn, nhưng tuyệt đối có thể dần dần xoay chuyển cục diện. Bởi vì không có sự hỗ trợ của chúng ta, Lâm Khẳng còn có thể tìm nước Pháp, hoặc là nước Anh xin hỗ trợ. Ta kết luận, giải quyết Súc Nô châu phía nam, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn. Nhưng, hiện tại Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức chủ động cầu ta, đây là thời cơ tốt để kiếm lợi."

    "Khi ở quân giáo Tây Điểm, ta quản thực tính giúp liên bang Mỹ."

    "lúc ấy, ta nghĩ liên bang Mỹ bình định nội loạn rồi, sau này sẽ trở nên phát triển, sẽ tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nhưng thử nghĩ xem, không có chúng ta, trận nội chiến này cũng sẽ được bình ổn. Thậm chí, cho dù chúng ta ở giữa gây khó dễ, cũng chỉ là chuyện nhỏ. Vì vậy, ta hạ quyết tâm giúp bọn họ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lấy được đủ lợi ích, có thể giúp Trung Quốc trong thời gian ngắn đặt được cơ sở vững chắc."

    "Chỉ cần bản thân cường đại thì cũng không ngại kẻ khác cường đại."

    " Bởi vậy, so với ở giữa phá hoại, không bằng lựa chọn giúp Liên bang Mỹ, tiến tới giúp Trung Quốc phát triển rất nhanh. Dù phá hoại cũng chỉ có thể tạm thời cầm chân Liên bang Mỹ, nhưng cũng giữ bước chân phát triển của chúng ta, Anh, Pháp, Nga thì không dừng, cho nên phát triển bản thân mới là vương đạo."

    Trong mắt Lý Chấn tinh quang lấp lánh, đã nhìn thấu triệt chuyện này.

    Tả Tông Đường gật đầu nói: "Tổng thống nói có lý, là đạo lý này."

    Dung Hoành mỉm cười, nói: "Nếu muốn ra điều kiện, nên gộp cả chuyện trường hợp vào trong đó, bắt Liên bang Mỹ phái nhiều chuyên gia tới Trung Quốc, giảng bài cho giáo sư và đệ tử. Chỉ cần vài năm thời gian, người của chúng ta có thể một mình đảm đương một phía."

    Lý Chấn cười to nói: "Dung tiên sinh, tầm mắt phải xa một chút, chỉ như vậy thì không có bao nhiêu động lực đâu."

    Lưu Cẩm Đường mỉm cười nói: "Ta cho rằng, chỉ cần là có lợi đối với Trung Quốc, hoặc là thứ mà Liên bang Mỹ vượt qua chúng ta, đều nên tiến cử, để người của Liên bang Mỹ giải quyết giúp chúng ta."

    Lý Chấn tán thưởng nói: "Chúng ta cứ tùy tiện nói, từ từ thương thảo."

    Tả Tông Đường ngáp một cái, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, nói: "Ta không chịu được, tổng thống, ta đi ngủ trước, có chuyện gì mai nói."

    Lý Chấn nói: "Mọi người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại bàn."

    Sau khi mọi người đi, Phương Tố từ trong phòng ngủ đi ra.

    Đêm này, hai người đều đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, Lý Chấn dậy rửa mặt lại có bồi bàn chuẩn bị bữa sáng. Đám người Lý Chấn sau khi ăn xong, Lâm Khẳng lại mời Lý Chấn cùng với nhân viên dưới trướng Lý Chấn tới phòng họp tham gia hội nghị. Lần này, bất kể là Lâm Khẳng, hay là Lý Chấn, đều có tính toán của mình, mà bất kể là Lâm Khẳng, hay là Lý Chấn, mà Lâm Khẳng cũng cảm thấy tỷ lệ nhờ được Lý Chấn cũng lớn hơn rất nhiều.

    Lâm Khẳng đi thẳng vào vấn đề nói: "Lý tổng thống, ta vẫn kiên trì ý kiến của ta, xin Lý tổng thống hỗ trợ."

    Lý Chấn híp mắt lại, nghĩ rằng Lâm Khẳng là ngu thật hay là giả ngu!

    Đến giờ vẫn còn mở miệng ra xin giúp.

    Dm, tưởng lão tử là của miễn phí à, tùy tiện ai cũng mời được ư? Lý Chấn cho rằng đêm qua Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đã thương thảo chuyện đưa ra lợi ích, không ngờ Lâm Khẳng vẫn bộ dạng nửa chết nửa sống, khiến trong lòng Lý Chấn không có chút hào cảm nào.

    Lâm Khẳng nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của Lý Chấn, trong lòng lộp bộp.

    Vừa rồi nói thừa rồi.

    Lâm Khẳng đổi đề tài, lập tức nói: "Nếu Lý tổng thống ở lại tham dự nam bắc chi chiến, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Trung Quốc. Bởi vậy, liên bang nguyện ý bồi thường, trả giá để Lý tổng thống ở lại liên bang và giúp đỡ liên bang. Đương nhiên, ta biết Lý tổng thống là một người vì bằng hữu có thể hai hông cắm đao, nhưng vẫn xin Lý tổng thống nhận sự bồi thường của chúng ta."

    Lý Chấn nghe vậy thì rất khinh thường hành vi của Lâm Khẳng.

    Những lời lúc trước còn bình thường, cuối cùng lại vẫn là lời tâng bốc, chẳng có hảo tâm gì.

    Lâm Khẳng cố ý nói Lý Chấn thành một người không yêu cầu hồi báo, không phải thật sự khen Lý Chấn phẩm hạnh cao thượng. Lâm Khẳng biết Lý Chấn cần lợi ích, nhưng, Lâm Khẳng lại sợ nói ra lợi ích rồi lại khiến Lý Chấn không thể hài lòng, cho nên tâng bốc Lý Chấn. Cho dù Lý Chấn không hài lòng, nhưng vì được khen, nên Lý Chấn ngươi cũng ngại đòi hỏi thêm.

    Tâm tư của Lâm Khẳng Lý Chấn nắm rõ.

    Chỉ tiếc Lý Chấn không phải người cần mặt mũi.

    Lý Chấn thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tổng thống tiên sinh nguyện ý dùng bồi thường nhất định, cái này vẫn có thể suy nghĩ. Chỉ cần có lợi với Trung Quốc, có thể bù đắp tổn thất trong đoạn thời gian ta ở lại Liên bang Mỹ thì ta có thể lưu lại."

    Đối với sự thổi phồng của Lâm Khẳng, hắn không đề cập tới chút nào.

    Hơn nữa là là có thể suy nghĩ, cũng không có nghĩa là đáp bồi thường Lâm Khẳng đưa ra.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.