Chương 120: Xài Viagra phải tính bằng cân! Dịch: yakuza95 Mời đọc Dương Tiểu Song nhìn mẹ đang trò chuyện vui vẻ với Hác Mãnh, cái mũi nhỏ nhăn lại, nàng cũng không ngốc, nhận biết không kém so với người khác. Mẹ mình xinh đẹp như vậy, thiếu gì người muốn theo đuổi, chỉ có điều trong tiềm thức của nàng không thích, hoặc có thể nói là kháng cự lại điều đó. "Làm sao vậy?" Tiểu Phượng tò mò hỏi. Dương Tiểu Song đánh mắt về phía hai người, bĩu môi nói: "Ngươi xem!" Tiểu Phượng quay sang nhìn, hơi sửng sốt, quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Không thể nào? Mẹ ngươi nhiều tuổi hơn Mãnh ca mà!" Dương Tiểu Song chu miệng nhỏ, hậm hực: “Nhiều tuổi hơn thì sao, thời đại bây giờ chuyện tuổi tác còn quan trọng à? Nếu đại minh tinh Lưu Đức Hoa để ý tới ngươi, muốn hẹn hò với ngươi, ngươi có nguyện ý hay không?” "Điều này thì…hì hì, khó nói nha!" Tiểu Phượng cười đùa. Dương Tiểu Song trừng mắt, tức giận nói: "Chính là vậy đấy! Với tuổi tác của Lưu Đức Hoa thì có thể làm ông nội ngươi được rồi, nhưng trông người ta dường như vẫn trẻ mãi không già, đám thiếu nữ đều thích như thường” Tiểu Phượng không hiểu liền hỏi: “Vậy thì có quan hệ gì với mẹ ngươi chứ? Mẹ ngươi cũng đâu phải là Lưu Đức Hoa!” Dương Tiểu Song càng tức giận hơn: “Mẹ ta và Lưu Đức Hoa có đặc điểm giống nhau, chính là tuổi tác đều đã nhiều, nhưng vẫn còn sức quyến rũ rất lớn, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.” Tiểu Phượng sờ trán Dương Tiểu Song, cười nói: “Ngươi phát sốt rồi sao?” “Xéo, ngươi mới phát sốt ấy!” Dương Tiểu Song trừng mắt với tiểu Phượng. Gọi xong món ăn, do có Dương Lam ở đây nên đám bạn học của Dương Tiểu Song cũng không dám càn rỡ uống rượu, chỉ uống nước ngọt và trà. Về phần Hác Mãnh là trường hợp đặc biệt thì được cấp cho 2 chai bia, nhưng cũng chỉ được đúng 2 chai mà thôi, muốn uống nhiều hơn cũng không có. “Lên nào, cạn chén vì web điện tử Tiểu Song, không có nó thì hôm nay chúng ta đã không được ngồi ở đây!” Đợi sau khi đồ ăn được bưng lên hết, Dương Tiểu Song liền nâng cốc, đứng dậy cười nói. “Chúc web điện tử Tiểu Song ngày càng phát đạt…” “Tiền vào như nước, sinh ý thịnh vượng!” “Vĩnh viễn không có lời nhận xét kém!” Dương Tiểu Song cao hứng cười: “Ha ha, ta thích những lời này, mọi người cùng cạn chén nào!” “Cạn chén!” Tất cả mọi người đều đứng dậy, ngửa đầu uống cạn cốc! Dương Tiểu Song đi tới bên cạnh Hác Mãnh, quàng tay ôm vai hắn, cười nói: “Mọi người biết người này là ai không? Hắn là Hác Mãnh, mọi người có thể gọi hắn là Mãnh ca. Mãnh ca chính là nhà cung cấp số một của web điện tử Tiểu Song, có thể nói, nếu không có hắn thì cũng sẽ không có web Tiểu Song. Mãnh ca trước kia là một kẻ buôn đồng nát, có điều… hì hì, hiện tại bản thân đã có giá trị bạc triệu rồi. Biết cái gì là ‘nhà nghèo vượt khó’* không (điểu ti nghịch tập)? Đây chính là ví dụ trên thực tế đấy. Mọi người đừng quên chụp ảnh chung với hắn nha!” Hác Mãnh sửng sốt, trong lời nói của nha đầu này đầy ý đá đểu, mình trêu chọc gì nàng à? Nhà nghèo vượt khó? Có ý gì đây? “Con nói linh tinh gì thế?” Dương Lam trừng mắt với tiểu Song, nàng đương nhiên là đã nhận ra ý tứ trong đấy. “Đâu có gì đâu, con chỉ muốn cho mọi người biết kỳ tích của hắn thôi mà!” Dương Tiểu Song khẽ lè lưỡi cười đùa. Hác Mãnh ngồi đó vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, lấy đũa gắp một con tôm, bóc vỏ, bỏ vào miệng nhai hai cái, nuốt xuống, tay chỉ vào cốc bia nói: “Rót bia!” Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, đám bạn học của Dương Tiểu Song đều dời tầm mắt về phía Hác Mãnh, như thể muốn cảm nhận sự khác biệt trên người hắn. Hình dung một cách trừu tượng thì chính là tựa như có vô số ánh sáng tập trung vào người Hác Mãnh, biến hắn thành một vầng mặt trời rực rỡ. Dương Tiểu Song sững sờ, trợn trừng hai mắt, đứng ngây ra như phỗng. “Rót bia!” Hác Mãnh lặp lại lần nữa. “Thể diện lớn nhỉ!” Dương Tiểu Song nhỏ giọng lầm bầm, cầm chia bia rót đầy cốc cho Hác Mãnh. “Biết cái gì gọi là nhà nghèo không? Nhà nghèo chính là đứng bên ngoài cửa nhìn vào, khao khát được dùng cơm ở đây một lần, ở đây hưởng thụ. Không sai, trước kia ta rất nghèo, nhưng các ngươi không có quyền cười nhạo ta, có lẽ đến khi tốt nghiệp các ngươi còn nghèo hơn ta nữa. Ta chưa bao giờ tự ti về nghề nghiệp của mình, ta chính là người buôn đồng nát, hiện tại là vậy, sau này cũng vẫn vậy, sẽ không thay đổi cho dù có nhiều tiền, mà điều thay đổi sẽ chỉ là ánh mắt của các ngươi đấy. Hiện giờ ta có vốn liếng vài triệu bạc, chỉ có thể mua bán điện thoại di động, máy vi tính loại second hand, nhưng đến lúc ta có mấy trăm triệu, ta sẽ mua bán máy móc, nhà xưởng, và khi có tiền tỷ thì ta sẽ mua bán tập đoàn, máy bay chiến đấu, hàng không mẫu hạm. Bất cứ đồ vật nào cũng đều có hàng mới và hàng cũ, từng bị người khác sử dụng thì có thể gọi là hàng second hand, đương nhiên cũng bao gồm cả con người trong đó, chính là dạng như mọi người vẫn hay gọi là ‘vợ già’ ấy.” “Ha ha!” Lời của Hác Mãnh khiến cho vài người bật cười. Hác Mãnh xua tay nói: “Đừng cười, có cái gì đáng cười chứ, ta cũng không nói là hàng second hand không tốt, trong đó bao gồm cả ‘vợ già’ nhé!” Dương Lam ngồi bên cạnh Hác Mãnh, liếc xéo hắn một cái, cười mắng: “Ta không thích điều này, cái gì mà bao gồm cả ‘vợ già’ chứ, chẳng lẽ sẽ không bao gồm đám ‘chồng già’ các ngươi sao? “Ha ha, đương nhiên là có, cháu không nói là không bao gồm nhé. Đồ second hand chưa chắc là sẽ không tốt, mà đồ mới cũng không thấy chưa từng có sản phẩm lỗi!” Hác Mãnh gật đầu cười. “Rốt cuộc ý ngươi là gì, đừng làm mọi người đau đầu nữa!” Dương Tiểu Song hậm hực hỏi. Hác Mãnh nhún vai một cái, nói: “Ta muốn nói, hiện tại các ngươi rất ‘mới’, nhưng tốt nhất đừng nên coi thường second hand, cái gì gọi là ‘nhà nghèo’? Với giá trị quan của bản thân các ngươi thì ‘nhà nghèo’ nghĩa là ‘đồ second hand’ hay là ‘đồ mới’? Cá ướp muối vẫn có thể trở mình, thì huống chi là ‘nhà nghèo’. Không nên cười nhạo nhà nghèo, có lẽ có một ngày ‘nhà nghèo’ sẽ ‘thượng đế’ của các ngươi, là ông chủ cho các ngươi cơm ăn đấy…!” Hắn hơi ngừng lời, quay đầu lại nhìn Dương Tiểu Song, như cười như không, nói: “Ví dụ như ngươi, vừa rồi ngươi cười nhạo ta trước kia là kẻ nhà nghèo, vậy ngươi có nghĩ tới hiện giờ đang ăn từ ai, chi tiêu từ ai, kiếm tiền từ ai hay không? Không có ta thì ngươi là gì? Hiện tại ‘đủ cánh’ liền dám quay lại cười nhạo ông chủ của mình ư?” Dương Tiểu Song là người hiền lành sao? Tất nhiên là không rồi. Nàng thở phì phì, trừng mắt với Hác Mãnh, nói: “Nhưng sao ngươi lại có thể ‘tán’ mẹ ta?” “Cái gì? ‘Tán’ mẹ ngươi?” Một câu nói khiến Hác Mãnh thiếu chút nữa rớt hàm. Dương Lam ngồi cạnh cũng trợn mắt há mồm, không ngờ con gái lại kéo cả mình vào, và ngay sau đó mặt liền ửng đỏ. Hác Mãnh không nhịn được, hỏi: "Ngươi vừa nói gì?" Dương Tiểu Song tức giận, nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Ngươi tưởng ta ngu sao? Lúc nãy ngươi và mẹ ta nói nói cười cười, đó không phải là muốn tán mẹ ta thì là gì? Mẹ ta xinh đẹp như vậy, ngươi có thể không thích sao? Đừng bày ra bộ mặt vô tội, ta thấy rất bực mình!” “Ha ha!" Hác Mãnh cười phá lên, nhìn Dương Tiểu Song nói: “Ta thì cũng không bận tâm lắm, nhưng ngươi làm trò trước mặt nhiều bạn học như vậy, có nghĩ đến cảm giác của mẹ ngươi không? Dương Tiểu Song ngươi cảm nhận được rất nhiều chuyện nha, ngươi cũng không còn nhỏ nữa đúng không? Những lời của ngươi rất đáng bị đánh đòn! “Đánh đi, ngươi đánh thử xem!” Dương Tiểu Song trừng mắt, thở phì phì, tay nắm chặt lại, nói: “Để coi hôm nay rốt cuộc là ngươi đánh ta, hay ta đánh ngươi đây! Ngươi cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào?” Hác Mãnh buồn cười đáp: “Làm sao, muốn chơi kiểu số đông à?” Dương Lam ngồi một bên dở khóc dở cười nói: “Nha đầu này cũng bởi ta dạy hư!” Dương Tiểu Song liếc xéo Hác Mãnh một cái, không để ý tới lời của mẹ mình, nói: “Đúng vậy đấy, chỉ cần ta hô một tiếng thì mọi người sẽ đấu với ngươi. Ngươi chọn đi, một mình đấu lại bọn ta, hay là bọn ta đấu một mình ngươi đây!” “Ngươi giỏi!” Hác Mãnh ngửa đầu tu hết cốc bia, đứng dậy dắt tay Quả Quả, cười nói: “Chúng ta nhanh đi thôi, bằng không lát nữa lại bị ăn đòn mất!” “Đi đi, cứ kệ hắn đi, cho dù không có hắn thì chúng ta vẫn tìm được nhà cung cấp khác. Hắn tưởng bản thân là cái rốn của vũ trụ chắc!” Dương Tiểu Song nhìn chằm chằm Hác Mãnh. “Con nổi điên vì điều gì vậy? Mẹ..mẹ và tiểu Mãnh cách nhau nhiều tuổi như vậy, chúng ta làm sao có thể có chuyện đó được, con muốn làm mẹ tức chết ư?” Dương Lam cũng trở nên tức giận. Dương Tiểu Song ánh mắt khẽ đảo, lóe lên tia giảo hoạt, nhưng rất nhanh che dấu đi. “Hác Mãnh, ngươi đứng lại đó cho ta, hiện tại muốn đi cũng không được phép, ngươi trả lời cho ta. Ngươi có tình cảm với mẹ ta không, có phải muốn tán bà hay không?” Dương Tiểu Song ngăn Hác Mãnh lại, hỏi. - "Hiện tại ta chẳng muốn gì ngoài việc đánh ngươi!" Hác Mãnh nhìn nàng, cười nói. Dương Tiểu Song đột nhiên biến đổi sắc mặt, nghiêng đầu cười hỏi: "Ngươi thật sự không muốn tán mẹ ta?" Hác Mãnh há mồm phun ra mấy chữ: “Tán con em ngươi ấy!” - "Hì hì!" Dương Tiểu Song cũng không tức giận, trái lại còn nở nụ cười, lôi kéo Hác Mãnh trở về bàn ăn, nói: “Ta đã bảo các ngươi sao có thể như vậy được chứ. Tiểu Phượng cứ nói là ngươi không có ý tốt, muốn tán mẹ ra, cho nên ta mới lừa ngươi một chút, xem thử ngươi có ý xấu đó hay không. Không có gì thì thật sự là tốt quá, kỳ thực ta chỉ muốn sớm làm rõ chứ không có ý gì khác đâu!” Tiểu Phượng ngồi ở phía xa liền lấy hai tay che mặt, như này phải chăng là 'nằm ngủ cũng bị trúng đạn' trong truyền thuyết! Đkm, ta nói Mãnh ca muốn tán mẹ ngươi hồi nào, là ngươi nói đấy chứ. Chẳng nhẽ tác dụng của chị em tốt chính là thay người chịu tội sao? “Hiện tại không có chuyện gì rồi, hiểu lầm được hóa giải, chúng ta tiếp tục uống chén thứ hai thôi. Chén này ta kính Mãnh ca, chúc ngài long tinh hổ mãnh, hàng đêm xài Viagra, một mạch đến già!” Dương Tiểu Song nâng cốc, cười nói. Hác mãnh liếc mắt, dở khóc dở cười mắng: "Đây là ngươi đang rủa ta hay chúc phúc cho ta vậy?" Dương Tiểu Song nháy mắt một cái, cười nói: "Tự hiểu đi!" “Hay!” “Ha ha, Mãnh ca, nhà ta mở hiệu thuốc đó, nếu cần Viagra thì cứ nói với ta một câu. Ngoài Viagra còn có nhiều loại bổ thận tráng dương khác, tuyệt đối chỉ lấy giá gốc!” Một gã béo cười ha ha, xen lời vào. Hác Mãnh mặc dù không hiểu Dương Tiểu Song rốt cuộc có ý gì, nhưng cũng không thể tức giận với nàng được, dù sao mẹ của nàng còn đang ngồi cạnh, ít nhiều cũng phải cho chút mặt mũi! Hắn nâng cốc, nhún nhún vai nói: “Vậy được, trước hết cứ bán cho ta 50 cân (1 cân = 0,5 kg), để ta từ từ bồi bổ!” “50 cân? Mãnh ca, đây chính là Viagra đấy, không phải là canxi, dùng một viên là có tác dụng rồi, xài nhiều… dễ ‘nổ’ chết lắm!” Gã mập sợ đến choáng váng. Hác Mãnh liếc mắt xem thường, nói: “Ca kháng thuốc mạnh lắm, xài hàng phải tính bằng cân!” ------------------------------------------------------ *屌丝逆袭 – Điểu ti nghịch tập: Điểu ti: (nghĩa gốc) cơ quan sinh dục nam, âm mao nữ =)) Cả cụm: Nghĩa đen mang ý thô tục, chê đàn ông có ‘cái đó’ nhỏ. Nghĩa bóng mang ý châm chọc những người bần cùng tự dưng phất lên sau 1 đêm. Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 121: Khai trương Siêu thị điện tử Dịch: trungttnd Mời đọc Thừa lúc Hác Mãnh đi rửa tay, Dương Tiểu Song chạy theo. Từ phía sau ôm lấy cổ Hác Mãnh, nhảy lên lưng hắn, vui vẻ hỏi: "Vừa rồi có bực bội không? Bây giờ còn giận không? Nói cho ngươi hay, ta cố ý đó, biết cái gì gọi là mưu kế không?" Hác Mãnh lườm một cái, cười khổ nói: "Mưu kế hay không mưu kế ta không biết, thế nhưng ta biết ngươi rất nặng, ngươi nên giảm cân đi thôi." "Đáng ghét" Dương Tiểu Song nhảy xuống, giơ tay banh mắt hắn ra. Sau đó lại cợt nhả nói: "Ta cũng biết vừa rồi mình không đúng, thế nhưng ngươi nghe ta nói, ta làm vậy tuyệt đối là có mưu kế, hơn nữa có thể một mũi tên bắn hạ hai con chim đó." "Vậy ngươi nói cho ta hay, làm sao có thể một mũi tên bắn hạ hai con chim?" Hác Mãnh cười nhìn nàng hỏi. Dương Tiểu Song giơ ngón tay út, nghiêm nghị nói: "Số một, mẹ ta rất xinh đẹp, rất chín chắn, rất quyến rũ, khó có thể không làm cho tiểu tử ngươi mê luyến, vì thế ta cảnh báo ngươi nhé, sớm cho ngươi biết đó là mẹ ta, ngươi không được có ý đồ với nàng, nếu như dám, bổn tiểu thư sẽ trở mặt với ngươi." Hác Mãnh lườm nàng mà không thèm để ý, ta lúc nào muốn cưa mẹ ngươi chứ, nói bậy. Dương Tiểu Song nhìn Hác Mãnh không lên tiếng, lại cười hì hì: "Điều thứ hai, chính là làm cho mẹ ta xem, nàng sợ ta yêu sớm, tuổi ngươi lại không lớn, còn có chút bản lĩnh, có lẽ trong lòng cũng sợ ta với ngươi có vấn đề gì đó, ta ở đây làm náo loạn lên sẽ khiến nàng yên tâm." "Đây là ngụy biện mà" Hác Mãnh quay đầu muốn đi, nhưng bị Dương Tiểu Song kéo lại, nói: "Này, ngươi cứ thế mà đi à, văn minh lịch sự được không, người ta còn chưa nói xong." "Đi tiểu chút, mau buông tay ra, nhịn một lúc là tè ra quần giờ" Hác Mãnh bất đắc dĩ nói. Dương Tiểu Song đỏ mặt, thè đầu lưỡi làm xấu, rồi buông tay. Nhỏ giọng lầm bầm: "Nói sớm đi chứ" rồi quay lưng đi vào phòng. Cuộc liên hoan vẫn tiến hành đến 9h tối, ngoại trừ lúc đầu có chút không vui ra thì bầu không khí khá là sinh động, tiểu Quả Quả cũng ăn dây ra đầy miệng, bụng nhỏ căng tròn, cùng Dương Tiểu Song hôm nay chơi loạn lên, tiếng cười khanh khách không ngừng. Những bạn học của Dương Tiểu Song kia có vài người được cha mẹ tới đón, một vài người tự mình gọi xe, Dương Lam không yên tâm nên đã thông báo lần lượt tới từng phụ huynh. Xác định mọi thứ không có vấn đề thì mới để họ về. Nàng dù sao cũng là phụ huynh duy nhất ở đây, cũng không ai dám nói gì phản cảm cả. Khi dời khỏi khách sạn, Hác mãnh còn không quên nhìn vài lần khối Hùng Hoàng Thạch cực phẩm cực lớn này. Hắn muốn ghi nhớ để sau này có cơ hội, không cần biết dùng biện pháp gì phải chiếm được khối đá này. Nhưng mà bây giờ còn không được, bởi vì thu mua khách sạn này cần không ít tiền. Mặt khác, cần phải tra rõ nội tình của chủ quán rượu này mới được. Chuyện này không thể vội. "Các ngươi về bằng gì?" Dương Lam nhìn Hác Mãnh, mỉm cười hỏi. Đối với Dương Tiểu Song, có để trong lòng hay không e rằng chỉ có bản thân nàng mới biết. Nhưng nhìn bề ngoài thì cũng không có gì. Dương Tiểu Song đứng sau Dương Lam, chớp chớp mắt với Hác mãnh. Hác Mãnh nhìn thấy, nhưng không rõ là ý gì, cười nói: "Chúng ta gọi xe, cũng rất tiện, các ngươi về đi, trên đường cẩn thận chút." "Vậy được rồi" Dương Lam muốn lái xe đưa Hác mãnh và tiểu Quả Quả trở về, bất quá nghĩ tới lời nói của con gái mình, thì gật đầu cười khổ, nhìn bộ dạng này có lẽ sau này mình nên ít qua gặp mặt người trẻ tuổi này mới được. Cá tính của Dương Tiểu Song, người mẹ như nàng còn không biết sao, từ nhỏ tính tình đã đa nghi rồi. Trên đường trở về, Hác Mạnh ôm tiểu Quả Quả vào người, cười hỏi: "Hôm nay chơi có vui không?" "Ừm, vui lắm" Quả Quả gật đầu mạnh, trong mắt rất vui vẻ. Náo loạn đến hết cuộc liên hoan, hơn nữa cũng không còn sớm, khi ngồi trong xe tiểu nha đầu đã có chút mệt mỏi, buồn ngủ. Hác Mãnh cười nói: "Vậy sau này phải nghe lời mẹ thì thúc thúc mới đưa ngươi đi chơi nữa" "Khanh khách, người ta vẫn luôn ngoan ngoãn mà" Quả Quả chớp mắt cười khanh khách. Lúc Hác Mãnh ôm Quả Quả trở về, Ngụy Thục Phân cùng Thường Mị đang xem phim trên tivi, Thiết Ngưu không xem, vẫn đứng ở góc tường. Sau khi chờ Hác Mãnh về thì mới đi. "Về rồi" Ngụy Thục Phân đứng dậy, ôm lấy con gái từ tay của Hác Mãnh. Hác mãnh gật đầu cười, liếc nhìn Thường Mị, không nói gì mà xoay người lên lầu. Ngày 1 tháng 8, siêu thị điện tử Bạch Lam chính thức khai trương. Một tuần trước, Bạch Lam đã bắt đầu tuyên truyền cho ngày khai trương, hơn 1 triệu tờ rơi quảng cáo, báo chí cùng truyền thông và cả trên mạng đều có tuyên truyền. Cố gắng đem hoạt động khai trương này tổ chức thật lớn. Đương nhiên, hoạt động này cũng không quá lớn vì dù sao siêu thị điện tử Bạch Lam cũng không phải là siêu cấp công ty gì cả. "Đệ đang ở đâu đó?" Dậy từ 5 giờ sáng, Bạch Lam gọi điện thoại tới. Hác Mãnh cũng vừa dậy, đang ở trước cửa luyện quyền, còn chưa luyện xong. Hình Ý quyền chú trọng cương mãnh, không chiêu không giá, đè thấp tư thế, đánh xuống một bộ Ngũ Hành quyền mồ hôi đã đầm đìa. (ND: không chiêu không giá: không xuất chiêu thức, không chống đỡ đòn tấn công) "Đang ở nhà, sao vậy?" Hác Mãnh cười hỏi. Nghe giọng nói của Hác Mãnh có hơi thở hổn hển, Bạch Lam còn tưởng hắn dậy sớm mà không làm chuyện gì tốt đẹp đây. "Lúc nào rồi còn trên bụng nữ nhân, chỗ tỷ đang bận sắp chết rồi, đệ còn không mau tới đây" Hác Mãnh dở khóc dở cười: "Cái gì là trên bụng nữ nhân, lạy hồn, tỷ đừng có suy nghĩ bậy bạ được không, đệ vừa luyện quyền. Đúng là, qua đó làm gì mà sớm vậy?" Hác Mãnh cười nói: "luyện quyền?" Bạch Lam sửng sốt một chút, cười mắng: "Ai biết đệ luyện quyền hay là 'Đào hang' chứ, mặc kệ đang làm gì, nhanh cút lại đây cho tỷ, 6h30 có hoạt động, chúng ta phải đến sớm để bố trí." Dừng lại chút, rồi hỏi: "Đúng rồi, đệ mời vị Đại minh tinh kia được không?" Hác Mãnh cười nói: "Không thành vấn đề, đệ làm việc tỷ còn lo lắng sao, vậy được rồi, ta bây giờ qua đó, chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp." "Được, đệ mau mau một chút nhé" Nói xong Bạch Lam cúp điện thoại. Hác Mãnh lên lầu tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, xử lý siêu thị điện tử khai trương thế nào, hắn cũng không hỏi nhiều, đều một tay Bạch Lam bố trí. Mời người nào hắn cũng không biết, nhưng có điều có thể khẳng định, vấn đề mặt mũi cũng không thể thấp được, vì thế Hác Mãnh cần chú ý ăn mặc một chút. "Đại tiểu thư, đã rời giường chưa?" Hác mãnh gọi điện thoại cho Từ manh, lần trước hắn cũng đã nói chuyện về việc lên sân khấu trong lễ khai trương siêu thị điện tử rồi. "Còn chưa có dậy, mới có mấy giờ mà" Từ Manh lầm bầm, nhìn đồng hồ, con mắt lại nhắm lại, nói: "Hoạt động không phải 10h mới bắt đầu sao, hiện giờ vẫn chưa tới 6h. Nữ nhân ngủ không đủ giấc sẽ mau già." Hác Mãnh sờ sờ mũi, cười khổ nói: "Vậy được rồi, ngươi ngủ tiếp đi, lát nữa cho người đi đón ngươi" "Biết rồi, nói nhiều, bổn tiểu thư lúc nào trễ hẹn với ngươi chứ" Từ Manh bất mãn cúp điện thoại. Không chỉ vì lần hoạt động này, mà đối với Từ Manh mà nói, đây cũng là cơ hội tăng thêm danh tiếng. Muốn nổi tiếng, thì sự chú ý của giới truyền thông không thể để giảm xuống, vì thế chỉ có bộ 'Hoa khôi xuyên du ký' kia thì khẳng định chưa đủ. Lần này, Hác Mãnh muốn tăng giá trị bản thân Từ Manh lên một chút. Rất nhiều người đều muốn mời Từ Manh đóng phim, làm phát ngôn chính, thế nhưng chi phí còn không bằng một vài minh tinh hạng ba. Điện ảnh thì không đóng, phát ngôn thì không lớn, vậy nên phải nhờ lần này để tăng cao giá trị bản thân mới được. Siêu thị điện tử Bạch Lam lần này khai trương, ngoại trừ điện thoại di động giá rẻ, các hoạt động khuyến mãi, xuất hiện của minh tinh ra thì còn có một nơi rất hấp dẫn ánh mắt. Đó là hoạt động bán 'điện thoại Lam Mị A1' với số lượng có hạn. Theo thông tin trên mạng, đã có người tung ra hình ảnh 'đập hộp' đối với Lam Mị A1, người sử dụng Kim Cương 3 sao trở lên, có một số người đã nhận được tặng phẩm từ khoa kỹ Lam Mị. Thu được máy đầu tiên phải kể đến 6 vị hội viên Kim Cương 4 sao, lúc bắt đầu mới có hai vị, sau đó tăng lên thành 6 vị. Phục vụ riêng cho hội viên Kim Cương đã bắt đầu khởi động, đồng thời một ban ngành "Phục vụ Hội viên Kim cương" đã được thành lập dưới cờ của Khoa kỹ Lam Mị. Bất quá, đối với người sử dụng bình thường mà nói, điện thoại di động Lam Mị vẫn ở xa tầm tay, trong mấy trăm triệu người mới có mấy trăm chiếc, không phải xa tầm tay thì là gì. Trên mạng có đại gia định giá 100 ngàn mua lại Lam Mị A1. Thế nhưng người sử dụng có thể đạt tới Kim Cương 3 sao trị giá 580 ngàn thì đâu thiếu gì khoản tiền 100 ngàn đó? Mặt khác, người nhận được nhóm máy đầu tiên cũng ít, không phải tất cả những hội viên Kim Cương 3 sao đều nhận được máy cùng lúc để trải nghiệm. Còn có hạn chế ngày, người sử dụng khai thông hội viên càng sớm thì được tặng phẩm càng sớm. Hơn nữa, tất cả tặng phẩm đều do quản lý cao cấp của Khoa kỹ Lam Mị tự mình đưa tới tận cửa. Tuyệt đối là đãi ngộ của khách quý. Đương nhiên, hội viên Kim Cương 4 sao thì không có hạn chế về thời gian, chỉ cần khai thông hội viên, thì lập tức tặng đồng hồ, tặng điện thoại. Thậm chí ngươi hôm nay khai thông hội viên 4 sao thì lập tức có quản lý cao cấp đi tặng quà cho ngươi, nhưng giá cả của hội viên 4 sao cũng là 5,8 triệu đó. Trở lại chuyện chính, siêu thị điện tử Bạch Lam khai trương, có hoạt động tranh mua 'điện thoại Lam Mị', cứ mỗi giờ sẽ bán 3 bộ điện thoại 'Lam Mị A1', giá cả 6000, đến lúc đó nhân viên sẽ phát cho mỗi khách hàng một mã số dùng để quay thưởng. Hoạt động diễn ra 6 giờ, bán ra 18 bộ điện thoại Lam Mị. Người sử dụng bình thường muốn mua điện thoại di động Lam Mị, ngoại trừ chờ Lam Mị A1 ra thị trường ra, thì trong hoạt động của Siêu thị điện tử Bạch Lam chính là cơ hội duy nhất. Coi như điện thoại Lam Mị A1 chính thức ra thị trường, thì cũng ưu tiên cho các hội viên Kim Cương được tranh mua trước, sau đó mới có thể cho người sử dụng bình thường đặt hàng. Nói trắng ra, tất cả lấy chế độ tín dự của Khoa kỹ Lam Mị, hội viên người sử dụng VIP, cùng với phục vụ hội viên Kim Cương làm căn bản, trong đó nhóm nằm trong phục vụ hội viên Kim cương là giữ quyền lợi cao nhất. ... Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 122: Hoa khôi Đại học giá lâm Dịch: trungttnd Mời đọc Trước cửa Siêu thị điện tử Bạch Lam hai bên xếp đầy lẵng hoa, cũng không biết là của ai đưa tới nhưng mà rất nhiều. Khi hắn tới, Bạch Lam và Phi Ngữ cũng đã đến rồi. "Đến rồi à" Bạch Lam nhìn Hác Mãnh cười đùa, nhẹ nhàng hỏi. "Ừm" Hác Mãnh trả lời: "Có cần đệ hỗ trợ gì không?" "Không có, đệ không cần làm gì, đứng ở đây là được rồi." Bạch Lam cười. Kỳ thực, nàng cũng không cần làm gì. Trong siêu thị có mấy chục nhân viên, 5h30 đã tập trung rồi, có chuyện gì thì kêu người làm được rồi. Hác Mãnh cười khổ nói: "Không có chuyện làm mà tỷ gọi đệ tới sớm thế làm chi?" Bạch Lam liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đệ đứng ở chỗ này trong lòng tỷ cảm thấy dễ chịu, không được sao?" "Được, khà khà, đương nhiên được rồi" Hác Mãnh cười gượng gãi đầu, Phi Ngữ đứng bên cạnh nháy mắt với Hác Mãnh, cười hì hì: "Đại tỷ nói, ngày hôm nay có không ít khách quý cần ca chiêu đãi đó, ca là ông chủ lớn mà" "Ông chủ lớn gì chứ, các ngươi cũng đều là ông chủ mà" Hác Mãnh cười nói. Bạch Lam cười: "Được rồi, ít nói nhảm đi, điện thoại đâu?" "Ở trong xe" Hác Mãnh cười đi tới bên xe, từ ghế sau lấy ra một cái rương. Xe là hôm qua Hác Mãnh lấy đi từ Khoa kỹ Lam Mị, hắn là ông chủ, xe trong công ty hắn muốn lái thì người khác cũng không có ý kiến gì. Bạch Lam và Phi Ngữ vây quanh xem, Phi Ngữ lấy từ trong rương ra một cái hộp, hiếu kỳ hỏi: "Đây chính là điện thoại di động do Khoa kỹ Lam Mị sản xuất sao?" Lam Mị A1 đóng gói rất đơn giản, vỏ hộp màu xanh rất tinh xảo, cũng rất xa hoa. Bên trong có điện thoại di động, bộ sạc, tai nghe,.. Ở phương diện này Hác Mãnh thừa nhận là dựa theo cách đóng gói của iPhone để làm. Hác Mãnh gật đầu cười, Bạch Lam trước đây cũng chưa tận mắt thấy qua Lam Mị A1, bất quá nàng không quan tâm cách đóng gói mà là số lượng, đám điện thoại này hôm nay rất quan trọng trong các hoạt động, có không ít người tới đây vì số lượng máy hôm nay bán ra có hạn. Kiểm kê xong, nàng ngẩng đầu nhìn Hác mãnh hỏi: "Có nhầm không, sao lại dư ra hai chiếc?" Trong rương có tổng cộng 20 bộ điện thoại di động Lam Mị A1. Ngày hôm nay các hoạt động chỉ cần 18 bộ là đủ rồi. Hác Mãnh nhún vai, cười nói: "Tặng cho các ngươi" Bạch Lam sửng sốt một chút, phải biết điện thoại di động này hiện giờ là vạn kim khó cầu. Bất quá, đó là người khác khó cầu, nhưng Hác mãnh là ông chủ của Khoa kỹ Lam Mị, muốn mấy bộ cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng hơi cong lên. Phi Ngữ mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên: "Đưa cho chúng ta? Oa. Mãnh ca thật sự quá rộng rãi, người ta sắp không nhịn nổi mà yêu ca mất, trời ơi, điện thoại Lam Mị ta cũng có rồi" Nàng không biết Khoa kỹ Lam Mị là công ty của Hác Mãnh, cũng không biết lai lịch của đám điện thoại này Hác Mãnh lấy đâu ra, thế nhưng nàng thường lên mạng, biết hiện nay điện thoại Lam Mị đang sốt thế nào, có tiền cũng chưa chắc mua được. Chiếc nào cũng không nhau, cũng không có gì để chọn ngoài màu sắc. Nàng đưa tay chọn lấy một chiếc, tha thiết nhìn Hác Mãnh, nói: "Thật sự cho muội một chiếc sao? Vậy muội mở ra nhé, đến lúc đó ca đừng có mà đổi ý" Hác mãnh cười nói: "Ca là loại người như vậy sao?" "Âu dề" Phi Ngữ rất vui mở hộp điện thoại của mình ra, lấy điện thoại cầm trong tay, Lam Mị A1 tổng cộng có 6 màu: Xanh lam, trắng, đen, bạc, vàng, vàng nhạt. Bộ nhớ trong không khác nhau, đều là 32G. Vừa lòng bàn tay, rất mỏng. Sau khi khởi động máy, chỉ 2s trí năng Tiểu Lam xuất hiện trên màn hình, mở ra con mắt có vẻ mông lung, giống như vừa mới tỉnh ngủ, nó đang đợi nhìn thấy chủ nhân lần đầu tiên gặp. "Xin mời thiết lập thân phận..." Bạch Lam cười: "Đi, chúng ta vào trong, đừng đứng ngoài này khoe khoang" Câu nói cuối là nói với Phi Ngữ. Tự mình ôm cái rương, trước tiên đi vào trong siêu thị. Phi Ngữ lè lưỡi một cái, Hác Mãnh nhìn theo bóng lưng Bạch Lam, ánh mắt không nhịn được nhìn xuống mông nàng, hôm nay mặc bộ sườn xám màu trắng, hiển lộ dáng người chỗ lồi chỗ lõm, phi thường chói mắt. "Mãnh ca, Bạch Lam tỷ đẹp chứ?" Phi Ngữ nhỏ giọng hỏi. "Khặc khặc" Hác Mãnh thu lại ánh mắt. Phi Ngữ cười duyên nói: "Yên tâm đi, Mãnh ca đối với người ta tốt như vậy, người ta sẽ không mách đâu, bất quá nói nhỏ cho ca biết nhé, mông của Bạch Lam tỷ không có lớn bằng người ta đâu, ta mặc sườn xám so với tỷ ấy còn đẹp hơn, rất quyến rũ nhé" Nói xong cầm điện thoại của mình chạy vào trong. Hác Mãnh sửng sốt, sau đó không nhịn được cười khổ lắc đầu, tiểu yêu tinh này thích ăn đòn mà. Siêu thị điện tử Bạch Lam 6h30 bắt đầu có hoạt động, rất là sớm. "Oa, nhiều người vậy?" Hác Mãnh sợ hết hồn. Mới 6h30 mà bên ngoài siêu thị tụ tập hơn trăm người. Bởi vì hôm nay khai trương, có rất nhiều hoạt động nên hôm qua Bạch Lam đã cho người thu gọn lầu 3 khu đào bảo vật. Hôm nay đông người sợ không kiểm soát được dễ sai lầm. Lầu 1, lầu 2 thì không sợ gì, bởi vì có quầy hàng, có tổ nhân viên kinh doanh, dù có nhiều người đến hơn nữa thì cùng lắm cũng chỉ làm chăm sóc không hết chứ không phát sinh gì bất ngờ cả. "Phần lớn mọi người đến là tham gia các hoạt động khuyến mãi." Bạch Lam cười nói. Vì hôm nay siêu thị điện tử khai trương, có thể nói nàng đã bỏ rất nhiều công sức. Sáu giờ rưỡi, hoạt động bắt đầu, 1000 chiếc di động được bán với giá 1 tệ, 10 tệ, 100 tệ, 200 tệ, 500 tệ. Còn 3 bộ điện thoại Lam Mị A1, có thể nói sẽ không khiến mọi người thất vọng khi đến. Ngoại trừ đợt bán đầu tiên không có hạn chế nhân số mà chỉ hạn chế thời gian ra, thì 5 đợt bán còn lại sẽ có hạn chế nhân số cùng thời gian. "Xếp hàng, mọi người xếp thành hàng, không tùy tiện xen ngang, ai chen ngang hủy tư cách" Phi Ngữ tự mình mang người tới duy trì trật tự. Quay thưởng. Trong thùng có hàng ngàn tấm vé xổ số, mỗi một tấm vé số đều ghi một con số, dựa vào con số này đi tới lầu 3 quầy phục vụ để đổi lấy máy. "Mua máy chỉ 5 tệ, haha" Trúng thưởng đầu tiên chính là một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi, quay trúng mua máy chỉ với 5 tệ. Nói cách khác, bỏ ra 5 tệ là có thể mua được điện thoại di động, còn loại gì thì do siêu thị điện tử định đoạt, mặc kệ thế nào thì khách hàng cũng không bị thiệt. Người thứ hai trúng thưởng là một tiểu cô nương. "Màu vàng, mua 5s chỉ với 100 tệ? Vậy có nghĩ là gì?" Nữ hài nhìn thấy chữ 100 tệ, cùng với đại thúc trúng '5 tệ' kia thì sắc mặt không được vui, chỉ sợ mình không được lợi như vị đại thúc vừa rồi. "Đây là giải thưởng chỉ sau giải nhất nhé, chỉ cần dùng 100 tệ là có thể mua được một bộ iPhone 5s, mặc dù là hàng secondhand nhưng bất quá ít nhất cũng đáng giá mấy ngàn tệ, thật ghen tị với vận may của ngươi, nhanh đi lầu 2 lĩnh thưởng đi" Nhân viên phụ trách của cửa hàng cười nói. "Thật sao?" Nữ hài cao hứng chạy vào trong siêu thị. Thật sự có giải thưởng lớn? Những người xếp hàng phía sau trong lòng đều hừng hực, phía trước đã có hai người trúng giải, vậy bọn họ chưa chắc không thể trúng. "Cái hoạt động quay thưởng này, cũng không thiệt quá nhiều, 90% đều là mua máy giá 100 tệ trở lên." Bạch Lam sợ Hác mãnh suy nghĩ nhiều, cười giải thích một chút. Hác Mãnh căn bản không quan tâm việc này, đối với hắn mà nói, coi như bán 10 tệ một chiếc thì cũng không thiệt bao nhiêu tiền. Ròng tã kéo dài hơn nửa giờ. "Dừng quay thưởng! Thời gian hết rồi." Sau khi hết thời gian quay thưởng, nhân viên cười tuyên bố lần quay thưởng thứ nhất kết thúc. Ba người quay trung Lam Mị A1 đều đi mua điện thoại rồi, tuy rằng so với giá trên mạng cao hơn mấy trăm tệ, nhưng vấn đề là, hiện giờ đừng nói mấy trăm tệ, coi như hơn mấy ngàn tệ đều chưa chắc có thể mua được. Có Lam Mị là có đồ để khoe khoang, ngươi có không, ta có. Cảm giác rất là sảng khoái. Trên toàn cầu mà nói, độ nổi tiếng của điện thoại Lam Mị tuyệt đối không cao bằng Apple hay Samsung, nhưng trong nước thì Lam Mị rất nổi tiếng, không hề kém hơn các thương hiệu lớn khác, còn nguyên nhân thì trí năng Tiểu Lam đã dần hòa nhập vào sinh hoạt hàng ngày của mọi người, biến thành thâm căn cố đế, do đó mang đến hiệu ứng thương hiệu. Trong điện thoại Lam Mị cài đặt chính là hệ điều hành Lam Mị mới nhất, trên mạng đánh giá là thích hợp nhất cho trí năng tiểu Lam vận hành. 8h bắt đầu lần quay thưởng thứ hai. Vì thế rất nhiều người đã tham dự lần thứ nhất cũng không có lập tức rời đi, mà đi dạo ở lầu 1 và lầu 2. Ngày thứ nhất khai trương, siêu thị điện tử toàn bộ các sản phẩm đều giảm giá 8%, có thể nói giá cả đã đến điểm 'Đóng băng' "Lão công, ngươi không phải nói muốn mua cho ta notebook sao, hay là hôm nay mua đi, giảm 8% đó" "Cái này, được rồi" Bạn trai vốn có chút khó khăn, nhưng nhìn giá cả chiết khấu so với giá trên mạng còn thấp hơn, cũng động lòng. Từ 7h sáng, siêu thị điện tử doanh thu bắt đầu tăng trưởng, một đường tiến lên. 9h30 sáng. Một đoàn gồm 6 chiếc Mercedes 8600, 1 chiếc Rolls-Royce Phantom xuất hiện trước cửa siêu thị điện tử Bạch Lam. Mỗi chiếc xe có 4 vị bảo tiêu mặc đồ đen mang kính râm, xe vừa dừng thì bước xuống vây quanh chiếc Rolls-Royce Phantom. Cửa xe mở ra, Từ Manh xinh đẹp bước xuống xe. "Là Hoa khôi Đại học, Từ Manh" Không biết trong đám người xung quanh, ai kêu lên một tiếng, nhất thời bầu không khí càng nóng lên. "Gọi thật lớn à" Từ Manh mỉm cười phất tay chào mọi người, trên mặt nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng không đậm, nhưng khó có thể che giấu khí chất mỹ lệ trên người nàng. Quần áo cũng không phải lễ phục, quần sooc bò,giày thể thao đế bằng, áo T-shirt hoa, đội mũ lưỡi trai, trang phục rất gần gũi, chứng minh sức sống tuổi thanh xuân của nàng. Trong Siêu thị điện tử, Bạch Lam nhìn Hác Mãnh cười: "Tiểu tình nhân của đệ rất được hoan nghênh nha, coi chừng một chút, đừng để con vịt tới tay còn bay mất" "Ạch" Hác Mãnh dở khóc dở cười không giải thích. Bạch Lam đã quen với Hác mãnh rồi, cũng biết thời điểm còn đi học chuyện của Hác mãnh và Từ Manh. Từ Manh lên sân khấu hát hai bài, cùng một số fan ký tên, chụp ảnh lưu niệm, sau đó vội vã rời khỏi hiện trường. Nàng đến đã là quá đủ đối với Siêu thị điện tử Bạch Lam rồi. Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 123: Tàn nhẫn Dịch: trungttnd Mời đọc Đầu tiên, trên mạng có người tung ra tin tức, Hoa khôi Đại học Từ Manh xuất hiện tại lễ khai trương Siêu thị điện tử ở Thạch Thành, với một dàn xe sang đưa đón, 24 vị cận vệ bảo tiêu uy mãnh, hát 2 bài thu vào tiền triệu. "Mợ nó, là giả chứ?" "Giả? Haha, ta là khán giả có mặt tại hiện trường, khai trương Siêu thị điện tử Bạch Lam, Từ Manh thực sự có đến, trực tiếp lên biểu diễn, không có có photoshop cái lông gì. Vài bức ảnh Từ Manh tại hiện trường được tung lên mạng. Lần này những fan hâm mộ trên mạng, bắt đầu dồn dập đàm luận về Từ Manh cùng với siêu thị điện tử Bạch Lam, rất nhiều người có chút xem thường cái siêu thị điện tử nho nhỏ này, bất quá lại có người đưa ra thông tin, siêu thị điện tử này khai trương có hoạt động quay thưởng, tổng cộng có 18 bộ điện thoại di động Lam Mị được đưa ra làm giải thưởng. 18 bộ? Trên lý thuyết mà nói, điều này cần ít nhất 18 vị hội viên Kim cương 3 sao mới có thể tập hợp được, một vị hội viên Kim Cương 3 sao tiêu phí là 580 ngàn tệ, 18 vị chính là hơn 10 triệu đó. Còn có, Từ Manh đâu phải ai cũng có thể mời tới được? Cái siêu thị điện tử nho nhỏ này, đến cùng là thần thánh nơi nào mở vậy? Một triệu lệ phí di chuyển trước tiên không tính, cái giá này đã tương đương với giá trị của minh tinh cấp bậc Thiên Hậu rồi, cho dù có tiền chưa chắc Từ Manh đã đáp ứng, có vị đạo diễn lớn chỉ mặt điểm tên muốn Từ manh diễn nữ chính số 1, nhưng kết quả cũng bị từ chối đó sao? Tin tức ngầm cho biết bởi vì vị đạo diễn này danh tiếng không hề tốt đẹp gì, nên Từ Manh mới từ chối, đây là thích tự do tự tại mà. 6 chiếc Mercedes 600 tuy rằng không quá đắt tiền, nhưng từ số lượng thì cũng có thể thấy không thấp rồi, hơn nữa còn chiếc Rolls-Royce Phantom kia, vị Hoa khôi này có bối cảnh gì đây? Khiến người ta hiếu kỳ chính là trên mạng không hề có một ai công bố thông tin về thân thế của Từ manh, bên trong khẳng định có tồn tại vấn đề gì đó. Bạch Lam hiếu kỳ hỏi: "Từ Manh ngồi chiếc Phantom đó là của ai vậy? Hình như toàn bộ Thạch Thành không có mấy chiếc thì phải? Còn những hộ vệ kia, đều là do đệ tìm tới à?" Hác mãnh cười gật đầu: "Ừm, yên tâm đi, không phải bỏ tiền, đều là đi mượn tới" Những hộ vệ kia đều là bảo an của tập đoàn Đại Chu, còn chiếc Rolls-Royce Phantom cũng là của cha Chu Đào, bị Hác Mãnh mượn tới. Phải ra vẻ chút, tỏ ra có khí thế chứ, như vậy mới khiến người khác phải đánh giá cao mình. Bạch Lam sửng sốt, không nhịn được cười mắng: "Mặt đệ có đáng giá để người ta cho mượn vậy không?" Dứt lời, còn giơ tay lên bẹo hai bên má Hác Mãnh, rồi cười khanh khách nói: "Việc này đúng là dát vàng lên mặt mà" Trước mặt là Bạch Lam, chứ nếu đổi là người khác thì Hác Mãnh đã cho cái bạt tai rồi, mình không phải tiểu hài tử 3 tuổi, còn bẹo má mình chứ. Buổi trưa, mở tiệc tại một khách sạn cỡ lớn gần đó, chiêu đãi các vị khách quý. Từ Manh cũng đeo kính mát lớn đến đây. Trong phòng khách sạn. Từ Manh lấy xuống kính râm, ngồi vào bên cạnh Hác Mãnh, cười nói: "Ngày hôm nay nóng thật, vẫn là trong phòng dễ chịu hơn nhiều" Cũng không để ý đến người khác, bởi vì người trong phòng nàng không biết mấy. Nắm lấy cánh tay Hác mãnh, cười duyên nhỏ giọng mà chỉ hai người nghe thấy: "Trên mạng nói, ta hát hai bài 10' kiếm được tiền triệu. Ông chủ lớn ngươi có phải nên thanh toán khoản tiền này không?" "Đòi tiền không có, đòi mạng thì có một cái" Hác Mãnh nhún vai cười. Đối với hác Mãnh, Từ Manh cũng không bất ngờ gì, chớp mắt cười duyên nói: "Vậy cũng được, dù sao mạng của ngươi cũng rất đắt giá." Bởi vì trong phòng có người ngoài, Từ Manh cũng không nói nhiều, bất quá trong ý tứ không khó có thể nghe ra, ngoại trừ Bạch Lam và Phi Ngữ ra, xung quanh còn có mấy ông chủ địa lý thay quyền của các hãng điện tử lớn. Mọi người đều nhìn Từ Manh, đối với họ mà nói, đây chính là địa minh tinh khó gặp, có người con mắt cứ nhìn chằm chằm. Âm thầm suy đoán xem hai người này rốt cục có quan hệ gì. Hác Mãnh ngẩng đầu lên nói với mọi người: "Ngày hôm nay không được chụp ảnh nhé, còn lại thì mọi người tùy ý, Từ manh là bạn học cũ của ta, là muội muội kết nghĩa của Bạch tỷ, bằng không hôm nay dù có chục triệu cũng chưa chắc có thể mời được nàng tới" Lời này Hác mãnh cố ý tiết lộ ra ngoài, nếu không trên mạng sao lại tiết lộ ra tin tức được, điều này để chứng minh Từ Manh không bị vẩy nước bẩn, trên danh nghĩa Bạch Lam là ông chủ siêu thị điện tử, điều này mọi người đều biết rồi, nếu như Từ manh là muội muội kết nghĩa của Bạch lam, vậy thì nhiều vấn đề có thể giải thích được rồi. Trên internet rất nhiều chuyện đều là thật giả khó phân, kỳ thực chưa chắc có chuyện nào là thật, ngược lại cũng có nhiều chuyện chưa chắc đã là giả. Hác Mãnh không để ý thật giả, hắn muốn dựa vào Siêu thị điện tử Bạch Lam khai trương để đánh bóng thêm tên tuổi của Từ Manh, không để nàng dời tầm mắt của các fan trên mạng như vậy là được rồi. Chờ sau khi khai giảng Từ manh còn phải trở lại trường học, đến cuối năm nay hoặc sang năm, Hác Mãnh chuẩn bị đầu tư cho nàng một bộ phim, coi như nếu không phải bộ phim lớn thì đóng một bộ phim nhỏ mà sử dụng "Movie Master Cut" cũng không khó gì. Từ Manh cũng không hề rời đi, nàng về nhà cũng không có gì làm, sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều lại cải trang một chút cùng Hác Mãnh và Bạch Lam đến siêu thị điện tử chơi đùa. Buổi chiều, bởi vì không có nhiều hoạt động như buổi sáng nên người cũng không nhiều như thế, nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện, đây kỳ thực là những người đến mua hàng chân chính, so với lúc sáng người mua hàng còn nhiều hơn. Khai trương trong 3 ngày, tất cả sản phẩm đều giảm giá 8%, chiết khấu như vậy đủ đánh động trái tim nhiều người. Hơn nữa trên mạng cũng không ít tin tức đều chỉ mặt gọi tên tới siêu thị điện tử Bạch Lam, vô tình để cho Siêu thị điện tử Bạch Lam thêm nổi tiếng, dưới các loại tuyên truyền cũng nâng tầm thương hiệu đối với Siêu thị Bạch Lam, nhưng có thể duy trì được hay không thì phải xem bản lĩnh của mình. "Nơi này cũng là ngươi mở sao?" Từ Manh ngồi ở trên ghế xoay của Bạch Lam, xoay xoay vài vòng hiếu kỳ hỏi. Hác Mãnh cười gật đầu: "Không hoàn toàn là của ta, trong này ta có cổ phần, cũng có cổ phần của Bạch tỷ, kinh doanh hàng ngày đều do Bạch tỷ phụ trách" "Từ tên của siêu thị điện tử có thể thấy được rồi" Từ manh gật đầu cười, nghiêng đầu nhìn Hác Mãnh: "Nói đi, ngươi chuẩn bị báo đáp ta làm sao?" Hác Mãnh gãi đầu cười khà khà: "Tặng ngươi một bộ điện thoại" "Lam Mị A1?" Từ Manh hỏi. Hác Mãnh gật đầu, nhưng tiếp đó sửng sốt, cười khổ. Từ Manh cười quơ quơ điện thoại Lam Mị trong tay, cùng với đồng hồ màu đen trên cổ tay, nói: "Không cần nữa, những thứ này ta đều có" Làm sao quên chuyện này chứ, Trần Vũ TÌnh tuy là đối thủ cạnh tranh của Từ Manh, nhưng dù sao cũng là bạn thân mặc chung quần mà lớn lên. Từ Manh có đồ gì tốt đều sẽ nghĩ tới Trần Vũ Tình, và ngược lại, Trần Vũ Tình có đồ gì tốt làm sao quên Từ Manh chứ? E rằng điện thoại Lam Mị và đồ hồ Phong Bạo mình còn chưa được dùng thì người ta đã có dùng rồi. Từ mỹ nhân còn cần mình tặng sao? Hác mãnh cười khổ nhún vai: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?" Từ Manh cười duyên ngoắc ngoắc ngón tay với Hác Mãnh, lè lưỡi liếm môi dưới, nhẹ giọng nói: "ngươi nói đòi tiền không có, chỉ có cái mạng sao, bổn tiểu thư cũng không muốn mạng của ngươi. Muốn người ngươi đó." "Khà khà, cái này đơn giản, tối nay nhé?" Hác Mãnh cười hỏi. Từ Manh lắc lắc đầu, xinh đẹp như hoa đào, cười quyến rũ: "Tại sao phải tối nay, bây giờ đi, ngay tại chỗ này, cởi đi" Hác Mãnh biết Từ manh đang đùa mình, coi như mình thật sự cởi thì nàng cũng không dám thu. "Không được" "Nợ thì phải trả, thiên kinh địa nghĩa, nếu không làm thì cho ta một triệu" Từ Manh liếc nhìn Hác Mãnh, xòe tay ra dọa. Hác Mãnh cười nói: "Ngươi chớ ép ta đó, bên ngoài có không ít người đấy, phỏng chừng ngươi ở trong cũng không dám kêu ấy chứ, ta mà đâm đâm xoa xoa ngươi thật thì ngươi có khóc cũng không dám lớn tiếng. Đến lúc đó nhìn dáng vẻ chật vật của ngươi còn làm đại minh tinh thế nào được." Từ Manh chớp mắt một cái, cười duyên hỏi: "Tại sao ta phải kêu chứ? Ngươi nghĩ ta sẽ sợ ngươi sao? Ta còn ước gì như thế đó, đến lúc đó ngươi là người của ta, tiền cũng là của ta, bổn cô nương có cả người cả tài, chuyện này thật tốt mà." Hác Mãnh cười xấu xa đứng lên đi tới phía nàng: "Đây là do ngươi muốn đo nhé, đừng đổi ý" Từ Mãnh dựa vào ghế, tựa như cười mà như không nhìn Hác Mãnh, không nói lời nào. Đi tới phía sau Từ manh, hác mãnh ôm lấy nàng, đem miệng kề sát bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Ngươi như vậy, lão tử ăn ngươi thật đó, kỳ thực, bọn họ đều sớm khuyên ta nên bắt lấy ngươi, nếu không tương lai ngươi cứng cáp rồi, ánh mắt cao thì không còn là của ta nữa." Từ Manh né sang bên, cỗ khí nóng kia phả vào tai có chút nhột, cười nhẹ giọng hỏi: "Vậy sao ngươi không hạ thủ chứ?" "Ta sợ ngươi hối hận" Từ Manh hiểu rõ ý tứ của Hác mãnh, trầm mặc đỏ mặt nói: "Ta, sao lại hối hận chứ, nhưng ngươi cũng không thể để một cô gái như ta chủ động chứ? Ngươi là đại lão gia, lẽ nào không cứng rắn một chút sao?" "..." Hác Mãnh không lên tiếng, hôn lên mặt nàng, rồi đứng thẳng lưng lên. Từ Manh xoay cái ghế, đối diện với hắn, cười hỏi: "Ngươi sợ sau đó ta sẽ buộc ngươi đoạt tuyệt quan hệ với Trần Vũ Tình sao?" Đúng? Có phải nguyên nhân này không, Hác mãnh cũng không biết. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Từ Manh, kỳ thực cả đời này có thể có một người phụ nữ như thế này ở bên người đã là đủ, tại sao còn lòng tham như vậy. Tư tâm, tạp niệm, ý nghĩ muốn sở hữu, haiz nếu như đem tất cả đều tập trung lại thì thật hoàn mỹ. Nhưng cũng phải nói, con người mà không có tư tâm tạp niệm thì người đó tồn tại cũng có ý nghĩa gì. Thế giới hiện thực là xã hội của những người bình thường, người thường thì không thể tránh khỏi có tư tâm, tạp niệm, có dục vọng, mỗi người đều giống nhau, chỉ là to nhỏ khác nhau mà thôi. Từ Manh thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Hác Mãnh nghiêm nghị hỏi: "Ngươi thành thật cho ta biết, ngoài ta và Trần Vũ Tình ra, có phải còn có người khác?" Ạch! Hác Mãnh trong lòng hồi hộp, tự nhủ hỏng rồi, Từ manh tự nhiên sao lại hỏi điều này chứ? Đại não nhanh chóng suy nghĩ, âm thầm cắn chặt răng, sắc mặt làm bộ bình tĩnh nói: "Người khác gì chứ?" Từ Manh vẫn ngửa đầu nhìn chằm chằm Hác Mãnh: "Ngoài chúng ta ra thì còn người phụ nữ khác không?" "Không có, tuyệt đối không có" Hác Mãnh một mực khẳng định, chết cũng không thừa nhận. Từ Manh nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Không có? Thật không có? Nói cho ngươi biết, chớ có lừa ta, bằng không hiệu quả vô cùng nghiêm trọng" Hác Mãnh cười khổ: "Đại tiểu thư của ta, không có, thật sự không có" Từ Manh liếc nhìn hắn, hừ lạnh: "Không có thì tốt, bằng không thì ngươi chờ mà làm công công cuối cùng đi" "Cái này có phải là có chút tàn nhẫn không?" Hác Mãnh run lập cập, cười nói. Từ Manh cười duyên, trừng mắt nhìn hắn: "Tàn nhẫn sao? Ta cảm thấy còn nhẹ ấy chứ, kỳ thực có ta cùng Trần Vũ Tình ngươi phải thấy đủ chứ, nếu như còn dám ở ngoài xằng bậy, hai cũng ta cũng đã thương lượng rồi... Ngươi hiểu chứ" Tạm thời, Từ manh cùng Trần Vũ Tình kết thành liên minh tạm thời, còn sau đó, mọi người tuổi còn trẻ, chuyện sau này chờ sau này nói tiếp, sẽ có biện pháp giải quyết. ... Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây
Chương 124: Quân cờ tương lai Dịch: trungttnd Mời đọc Bạch Lam mở cửa đi vào, nhìn thấy Hác Mãnh đang ôm Từ Manh đùa giỡn trong phòng làm việc của mình, trên mặt lóe lên một tia không thích, nhưng rất nhanh được giấu đi, cười đi tới nói: "Buổi chiều số người tuy so với lúc sáng ít hơn nhiều nhưng doanh thu lại cao hơn mấy lần, bận túi bụi rồi." Từ Manh nghe thấy tiếng mở cửa liền buông Hác mãnh ra, mỉm cười ngồi trên ghế cũng không thấy nôn nóng gì. Chờ đến chiều tà, 7h30 siêu thị điện tử Bạch Lam mới đóng cửa. Ngày hôm nay là ngày khai trương chính thức đầu tiên. Đến chiều tối, Hác Mãnh đưa Từ Manh về nhà rồi trở lại. Cũng không có gì bất ngờ như gặp phải paparazi chụp trộm gì đó, Từ manh tuy rằng cũng là một minh tinh hơi có sức ảnh hưởng, nhưng dù sao cũng mới chỉ là 'Cây cỏ' mà thôi, hơn nữa hành động lần này khá bí ẩn, tương đối an toàn. Lùi một bước mà nói, coi như bị người ta chụp trộm đi nữa thì Bạch Lam trên danh nghĩa là chị nuôi chứ không phải cha nuôi, đối với danh dự Từ Mãnh cũng không ảnh hưởng quá lớn. Còn Hác Mãnh, hắn vẫn hi vọng mình có thể là nhân vật giấu mặt, có thể không xuất hiện dưới ánh mặt trời thì tận lực không xuất hiện. Làm người phải khiêm tốn mà. Nổi tiếng cũng không tệ, nhưng quá mệt mỏi, chuyện gì đều bị kính phóng đại soi, phóng to gấp 10 lần, gấp 100 lần, Hác mãnh không muốn trải qua tháng ngày như vậy. "Mệt chết mất" Phi Ngữ ngồi dưới đất, xoa bóp bắp đùi, lầm bầm nói gì đó mà không đứng dậy. Mà cửa hàng cũng đã đóng rồi, không có người ngoài, còn kiêng kỵ hình tượng gì nữa. Ngoại trừ nàng ra, thì còn mấy nhân viên quản lý cũng chưa rời đi, còn những nhân viên bình thường đã nghỉ làm rồi. Hác Mãnh cười nói: "Hôm nay mọi người đều vất vả rồi" Phi Ngữ ngồi trên sàn nhà, dựa vào quầy hàng, con mắt lim dim, nhỏ giọng lầm bầm: "Đứng nói chuyện không đau lưng à, ca bồi tiếp đại minh tinh trong phong làm việc, cả buổi chiều rảnh rỗi như vậy, có đồ uống lạnh nữa, đương nhiên là thoải mái rồi. Bọn muội ở ngoài mệt muốn chết" Trong giọng nói có vị chua chua, nàng thấy hác Mãnh cùng Từ Manh có gì đó ái muội nên trong lòng không thoải mái. Hác Mãnh cười không để ý tới nàng, quay lại nói với mọi người: "Tháng này, tiền thưởng cuối tháng tăng gấp đôi, mỗi người nhiều hơn 500 tệ tiền chuyên cần. Tiền này coi như của cá nhân ta bỏ ra" Nói gì đi nữa, hắn cũng là ông chủ lớn của siêu thị, không thể qua loa quá được. Bạch Lam đứng bên cạnh mỉm cười, không nói gì. "Ông chủ vạn tuế" Mấy nữ nhân viên quản lý cao hứng hô to, trong lòng không còn chút oán giận gì cả. Chỉ có Phi Ngữ đang ngồi trên đất miệng cứ lầm bầm. Mấy trăm tệ với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ, không để ở trong lòng. Vừa rồi đã gọi điện đặt cơm ở quán ăn gần đó rồi, tối nay ăn cơm ngay trong siêu thị, sau đó Hác Mãnh lấy xe chở toàn bộ mọi người về nhà. Chuyện tiếp theo chính là đếm tiền. Vẫn bận tới 9h tối. "Ngày hôm nay doanh thu 2.67 triệu" Bạch Lam cười nhẹ giọng nói với Hác Mãnh. Kỳ thực con số này đã sớm thống kê ra, hiện giờ bất quá là xác định lại một lần thôi. Một ngày hơn 2 triệu doanh thu, nhìn thì không ít, thế nhưng kiếm lời xác thực không nhiều, ngày hôm nay các sản phẩm đều giảm giá 8% cộng thêm trù bị cho các hoạt động, có thể huề vốn cũng đã mừng rồi. Hác mãnh gật gật đầu, siêu thị điện tử này hắn khẳng định không thể phân thân ra được. Sau này còn cần Bạch Lam quản lý. Tuy rằng không để ý chút lợi nhuận đó, nhưng đối với siêu thị điện tử, Hác mãnh cũng rất coi trọng. "Mãnh ca ca, ca đưa muội về đi?" Phi Ngữ tìm cơ hội ôm cánh tay Hác Mãnh, yểu điệu nhẹ giọng nói, đôi mắt quyến rũ nhìn trộm. Bất quá bị Bạch Lam kéo lại, gõ lên đầu nàng cười mắng: "Ít kiếm cớ đi, tỷ tiện đường đưa muội về" Phi Ngữ lè lưỡi, nhìn Hác Mãnh hi vọng hắn có thể nói một câu, để sự tình có thể chuyển biến tốt. Hác Mãnh đưa tay sờ sờ đầu Phi Ngữ, cười nói: "Bây giờ cách mùa xuân còn hai mùa thu đông nữa đó, mộng xuân còn hơi sớm, làm việc cho tốt cuối năm sẽ có khen thưởng, quên rồi à?" ... Lái xe rời khỏi siêu thị điện tử, hác mãnh không có về tiệm mà lái xe về cao ốc Long Ảnh. Tốc độ xe không phải rất nhanh, trong đầu còn đang suy nghĩ sự tình. Trên sự nghiệp hiện tại cũng coi như có chút quy mô, khoa kỹ Lam Mị ở giới IT tuyệt đối có thể xưng bá, năm nay là một thớt hắc mã mới, từ không đến có, tính toán đâu ra đó cũng mới chỉ gần 2 tháng mà thôi. Đương nhiên, tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ 'Hệ điều hành trí năng Lam Mị', không có Lam Lam thì khoa kỹ Lam Mị chả là cái cóc khô gì. 'Trí năng Tiểu Lam' có mấy chục triệu người sử dụng di động chống đỡ, hội viên VIP, công năng thương vụ, cùng với phục vụ hội viên Kim cương, danh hiệu Kim cương tím đã đủ chống đỡ khoa kỹ Lam Mị vận hành bình thường. Nghiệp vụ thông tin di động cũng sẽ mở rộng, đến lúc đó không nói 1 ngày thu đấu vàng cũng tuyệt đối không kém. Đối với 'Khoa kỹ Lam Mị' mà nói, điều này bất quá mới chỉ là bắt đầu, sau này đường đi còn rất dài. Dù sao hòn đá dò đường đã quăng đi rồi. Trần Vũ Tình, Lam Phượng Hoàng, hai người đều là người có năng lực, hiện tại khoa kỹ Lam Mị còn có thể đồng thời chứa cả hai người, đợi hai người trưởng thành tới trình độ nhất định, chắc chắn có một phen tranh đấu, Hác mãnh không cần người khác nhắc nhở, đã dự liệu được, vấn đề là loại tranh đấu này khẳng định không phòng ngừa được. Lại nói, hiện tại khoa kỹ Lam Mị không thể không có hai nàng, công ty còn hi vọng có hai nàng vận hành, mà Hác mãnh cũng hi vọng hai nàng trưởng thành, giúp hắn chia sẻ nhiều việc hơn sau này, đương nhiên sẽ không can thiệp quá nhiều, liền để hai nàng tự do phát triển theo con tàu khoa kỹ Lam Mị đi, đến lúc đó mặc kệ hai nàng trưởng thành tới mức độ nào, cũng để cho hắn sử dụng. Ai cũng không chạy thoát được. Trần Vũ Tình ở Thạch Thành cùng Lam Phượng Hoàng ở Thâm Khẩu, đồng thời hắt hơi một cái, hai người không nghĩ tới đã bị Hác mãnh tính toán. Kỳ thực, điều này cũng không thể nói là tính toán, Hác mãnh cần giúp đỡ, quân cờ muốn đặt phải được chưởng khống bởi vì hắn là ông chủ. Khoa kỹ Lam Mị tạm thời không cần quá bận tâm, siêu thị điện tử Bạch lam cũng đi vào quỹ đạo, có Bạch Lam ở đó thì cũng không có chuyện gì của Hác mãnh. Xưởng đá Lam Long ở huyện Thanh Long, cùng Hác Mãnh chỉ vì Thanh Long Ngọc, bố cục một 'Kho Kim tệ tư nhân' mà thôi, cũng không hi vọng nó kiếm lời cho mình, thậm chí đã dự định lỗ vốn rồi, đối với Lưu Kim Bảo thì Hác Mãnh cũng chưa quen thuộc, có câu nói, nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, không hi vọng hắn kiếm lời cho mình, chỉ cần hắn có thể thu mua lượng lớn Thanh Long ngọc phàm phẩm, vậy là đủ rồi, coi như tiêu một năm mấy triệu nuôi hắn cũng có sao, tính đi tính lại cũng không thiệt thòi. "Kỳ thực ta rất nhàn" Hác Mãnh lầm bầm sờ mũi. Như vậy không được, mình phải triển khai đại nghiệp 'Thu mua' của mình chứ. Lấy 'Thu mua' đồ phế thải, làm nghề nghiệp cả đời, đây chính là chuẩn nghề nghiệp duy nhất của 'Trưởng Trạm Thu Mua', vạn vạn không thể bỏ bê. Dừng xe trước cao ốc Long Ảnh, Hác mãnh xuống xe đi vào trong. Hơn 9h tối, công nhân công ty đã sớm nghỉ làm, nhưng bảo an cùng nhân viên trực ban vẫn còn, không biết Trần Vũ Tình đã về nhà chưa, nếu chưa thì chắc đang ở trong phòng làm việc bận bịu. Khà khà, hác mãnh suy nghĩ nếu như đè nàng trên bàn làm việc không biết có tư vị gì. "Ông chủ" Cố Diễm sợ hết hồn, nàng ngồi trong phòng làm việc của Hác mãnh, bật điều hòa nghe nhạc, dựa vào ghế xoay, không nghĩ tới Hác Mãnh đột nhiên mở cửa đi vào, làm cho nàng tay chân luống cuống. Hác Mãnh nhìn nàng sững sờ, cười nói: "Tối nay ngươi trực ban à?" "Ừm" Cố Diễm đỏ mặt gật đầu, tắt nhạc trong máy tính đi. "Không có việc gì, ta tới lấy mấy bộ điện thoại rồi đi ngay, ngươi cứ nghe đi." Hác mãnh cười, cũng không để ý nàng trong phòng làm việc của mình. Tới công ty Hác Mãnh chỉ muốn lấy thêm mấy bộ 'Điện thoại Lam Mị', điện thoại Lam Mị đang là hàng hot, dù cho mang tặng người thì cũng được coi là lễ vật khá đáng giá. Phải biết nhóm sản phẩm đầu tiên là 500 chiếc, sau này có thể trở thành bản sưu tầm, không nói người khác, đại tỷ Tiếu Ngọc Vân phải đưa 1 bộ, đừng thấy Tiếu Ngọc Vân bình thường lạnh như băng, kỳ thực trong lòng rất muốn sĩ diện. Đưa cho Tiếu Ngọc Vân, vậy thì khẳng định không thể thiếu Tiếu Ngọc Tuyết, trước đây trong nhà chỉ có cô em gái này là thân mình nhất. Còn Trương Phương và Hác Phúc Lai, có cần không thì đó là việc của họ. "Số lượng điện thoại Lam Mị hình như còn không nhiều" Cố Diễm nhẹ giọng nói. Tổng cộng 500 bộ, thời gian này đã tặng đi không ít, hơn nữa khen thưởng nhân viên, quản lý lấy đi, còn lại cũng chỉ mấy chục bộ mà thôi. Hác mãnh nghĩ một hồi, cười: "Cho ta 10 chiếc, ta tặng người. 10 chiếc không phải cũng không có chứ?" Cố Diễm lắc đầu, còn lại khẳng định là hơn 10 chiếc, hiếu kỳ hỏi: "Ông chủ, ngươi hôm qua lấy đi 20 chiếc tặng người ta rồi sao? Giờ muốn nữa à?" "Ít nói nhảm, bảo ngươi đi lấy thì đi lấy đi, ta là ông chủ hay ngươi là ông chủ? Thư ký để ý làm việc là được rồi, hỏi nhiều thế làm gì?" Hác Mãnh lườm, dọa nàng một chút. Cố Diễm trong lòng lầu bầu, hay là trong lòng cầu khẩn, bây giờ là buổi tối đó, trong phòng làm việc ngoài mình ra chỉ có tiểu Vương, tiểu Lý và bảo an. Nhưng thế thì sao chứ, người ta là ông chủ, nếu ông chủ đè mình ra làm thì bọn họ dám lên tiếng sao? Có câu nói là, có việc thì thư ký làm, không có việc gì thì làm thư ký, nàng sao mà không nghĩ lung tung đây. "Không phải ta không nghe ông chủ, là Trần tổng phân phó, trong công ty bất luận người nào muốn lấy hàng mẫu kia đều phải được nàng cho phép, bao gồm cả ông chủ." Cố Diễm nhỏ giọng nói, còn ông chủ và Trần tổng có quan hệ gì, trong công ty ai 'Nhỏ' ai 'Lớn' thì phần lớn nhân viên đều hồ đồ, nàng cũng vậy. Ai bảo Hác mãnh bình thường không ở công ty, mọi việc đều là Trần tổng định đoạt, coi như ở công ty thì phần lớn sự tình cũng đều là Trần tổng giải quyết. "Mắt toét" hác mãnh dở khóc dở cười lấy điện thoại gọi cho Trần Vũ Tình. ... Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1: Thảo luận tại đây nhé các lão Tham gia dịch tại đây