Đô Thị TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG - Đồng Niên Khoái Nhạc - Chương 136

  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914

    Chương 125: Đổ Thạch Cảm Giác



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Trương Lệ Anh trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được, làm cho Gia Vệ nghi hoặc.

    Gia Vệ cảm giác luôn luôn rất chuẩn, cho dù là nguy cơ gì, hắn đều có thể cảm ứng trước được, giống như là có giác quan thứ sáu vậy.

    Mà vẻ mặt biểu tình không thể tin được của Trương Lệ Anh, hiển nhiên là không phải là bởi vì cho rằng Gia Vệ có giác quan thứ sáu, mà là vì Gia Vệ nói dựa vào cảm giác tìm ra mặt ngọc lục tinh tôn hoàng này, làm cho Trương Lệ Anh nghĩ đến điều gì đó.

    “Ngươi biết cảnh giới cao nhất của đổ thạch là gì không?” Trương Lệ Anh thấp giọng hỏi, ngữ khí không băng lãnh như trước nữa, hơn nữa trong mắt nàng tràn đầy vẻ hưng phấn.

    “Là cái gì?” Gia Vệ sững sờ, vẻ mặt nghi hoặc.

    Đối với đổ thạch, Gia Vệ vẫn chỉ là một người bình thường, căn bản không biết nhiều lắm.

    “Cảnh giới đổ thạch cao nhất, là thoát khỏi đổ thạch bề ngoài, mà nhìn thấu bên trong đổ thạch, chính là nói, cảnh giới đổ thạch tối cao, chính là dùng cảm giác để đổ thạch.” Trương Lệ Anh vẻ mặt chân thật nói.

    Gia Vệ lúc này lại sửng sốt, chợt hắn cười khổ nói: “Ngươi đừng nói ta đạt tới cảnh giới đổ thạch cao nhất, ta chính là mèo mù với được chuột chết, đối với đổ thạch, ta một chút cũng không biết.”

    Trương Lệ Anh lại lắc lắc đầu, nói: “Ngươi biết sư phụ Thạch vương Thiệu Văn Ngọc của ta thu nhận đồ đệ khảo nghiệm cái thứ nhất là gì không?”

    “Sẽ không phải là dựa vào cảm giác để đổ thạch chứ?” Gia Vệ méo cả miệng, hỏi.

    Trương Lệ Anh lại là gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là dựa vào cảm giác để đổ thạch, đó chính là khảo nghiệm đầu tiên, chính là nói, không qua được khảo nghiệm này, cho dù là người có thiên phú tốt, sư phụ ta cũng không thu nhận.”

    « Việc này có chút đùa thì phải ? » Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, dựa vào cảm giác, đó không phải là đoán mò sao, khảo nghiệm đầu tiên không dựa vào thực lực, mà là vận khí.

    Trương Lệ Anh lắc đầu, nói : « Mỗi lần đổ thạch, nếu như quá mức chú tâm, đối với người đổ thạch cũng không tốt, sư phụ ta đã từng nói, nếu như để cho hắn gặp được người bình thường chỉ dựa vào cảm giác là có thể chọn ra nguyên liệu thô mà phát tài, sư phụ ta sẽ không dạy cho hắn kiến thức về đổ thạch, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm phán đoán của hắn xuất hiện sai lầm. »

    Gia Vệ sững sờ, giống như từ trong lời của Trương Lệ Anh nghe ra được gì đó.

    Trương Lệ Anh mỉm cười, cái cười này làm cho Gia Vệ hai mắt mở to ra.

    Thấy biểu tình muốn chảy nước miếng kia của Gia Vệ, Trương Lệ Anh trừng mắt nhìn Gia Vệ một cái, lúc này mới nói tiếp: “Đúng vậy, ta không có ý định đem kỹ xảo đổ thạch dạy cho ngươi, mà là muốn giúp ngươi tập luyện cảm giác, đổ thạch cảm giác.”

    Thấy Trương Lệ Anh biến đổi lớn như vậy, Gia Vệ sững sờ trong chốc lát, liền hơi níu mày lại.

    Cái cảm giác gì đó, hư vô mù mịt, Gia Vệ thật sự không nghe nói qua luyện cảm giác này một lần nào.

    Mà ngay sau đó, Hồng thiếu đi lên trước, đối diện Gia Vệ cùng Trương Lệ Anh nói: “Hai vị, tại hạ Hồng hạo Vũ, muốn hỏi một chút, hai vị đổ ra lục tinh tôn hoàng, có nghĩ muốn bán đi?”

    “Tại hạ Phỉ Vương đổ hội Lâm Lang, nếu như hai vị muốn bán lục tinh tôn hoàng, không bằng đến phỉ vương đổ hội của ta, tại hạ có thể bảo chứng, tuyệt đối không thu bất cứ lệ phí nào của hai vị.” Người thanh niên xuất hiện cùng lúc với Hồng thiếu cũng tiến lên nói.

    “Lão hủ là ông chủ cửa hàng Bách Niên Ngọc Vương, muốn mua lục tinh tôn hoàng của hai vị, còn mong hai vị đáp ứng, giá cả hai vị cứ tùy tiện nói.” Một lão giả râu tóc bạc trắng cũng tiến lên nói.

    Không đầy một hồi, không dưới hai mươi người vây Gia Vệ và Trương Lệ Anh lại, ý của bọn họ hiển nhiên là muốn mua lục tinh tôn hoàng kia.

    Trân bảo hiếm thấy như vậy, không biết bao nhiêu lâu mới xuất hiện một cái, thậm chí lục tinh tôn hoàng chỉ xuất hiện tại cổ đại, trở thành ngọc khí của một vị hoàng đế khi đó.

    Mà kiện lục tinh tôn hoàng kia, cũng vì vị hoàng đế kia mất mà tiêu thất không thấy nữa, bây giờ lục tinh tôn hoàng lần thứ hai xuất hiện, khiến ai cũng đứng ngồi không yên.

    “Mọi người làm cái gì vậy? Chả nhẽ hai vị này không bán lục tinh tôn hoàng trong tay, mọi người sẽ không để hai vị này đi sao?” Thanh niên gọi là Lâm Lang cau mày nói.

    Hồng Hạo Vũ cũng là nhíu mày, tình huống này tại phố đổ thạch cũng không thấy nhiều, có rất ít người sẽ không biết lễ phép như vậy, dù sao phố đổ thạch cũng là một nơi mẫn cảm, rất dễ xảy ra xung đột.

    Có điều, Gia Vệ có thể lý giải tâm tình của những người này.

    Lục tinh tôn hoàng, rất có thể là độc nhất vô nhị trên đời, trân quý vô cùng, mặc dù giá trị không so được cửu long khiếu thiên thạch tôn quý kia, nhưng cũng không phải những ngọc khí điêu khắc cao cấp khác có thể so được.

    “Baba xem hạt châu nhỏ trong tay thật hay nha.” Mà ngay sau đó, Gia Vệ không có nghe những người khác nói, mà lại là nghe được thanh âm non nớt của Tiểu Hạo Hạo.

    Gia Vệ thoải mái cười, lớn tiếng nói: “Các vị, không được rồi, con gái ta thích kiện lục tinh tôn hoàng này, cho nên tại hạ sẽ không bán.”

    Tất cả mọi người đều sửng sốt, lúc này mới chú ý tới mấy người Trác Thiến, rất nhiều người lắc đầu thất vọng, cũng có người trừng mắt nhìn Gia Vệ.

    Bảo vật cấp quốc bảo, dĩ nhiên coi như món đồ chơi cho một đứa trẻ chơi, này không phải phung phí của trời thì là cái gì?

    Thế nhưng không ai nói nửa lời, dù sao lục tinh tôn hoàng là của Gia Vệ, thì mọi chuyện sẽ như Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ nói.

    “Vị huynh đệ này, chẳng nhẽ không cân nhắc một chút sao?” Lâm Lang nhìn về phía Gia Vệ, lông mày hơi nhíu hỏi: “Nếu như các vị huynh đệ này đem lục tinh tôn hoàng giao cho Phỉ Vương đổ hội chúng ta mà nói, huynh đệ ngươi tuyệt đối có thể qua một đêm trở thành một tỷ phú được rất nhiều người ngưỡng vọng, sở hữu tiền tài tiêu không hết.”

    “Tiền tài tiêu không hết có tác dụng gì?” Gia Vệ cười lắc lắc đầu, nói: “Nhiều tiền tài hơn nữa, cũng không bằng làm cho con gái ta cười.”

    Vừa nói, Gia Vệ liền đem bảy viên ngọc nhỏ thu lại.

    Lâm Lang thất vọng lắc đầu, cũng không có nói gì nữa, rất nhanh người vây xung quanh liền tản đi.

    Có điều vẫn có rất nhiều người lưu lại, muốn tại cửa hàng này mua nguyên liệu đổ thạch thô loại tốt, một lần phát tài.

    Sau cùng, ông chủ cửa hàng xin được chụp ảnh chung với Gia Vệ, Gia Vệ đáp ứng, trên ảnh chụp, lục tinh tôn hoàng được Gia Vệ cầm trong tay, cái ánh sáng kỳ lạ kia cũng chiếu rất rõ.

    Ông chủ cầm lấy anh chụp, vẻ mặt tươi cười, có ảnh chụp này, sinh ý của hắn càng lúc càng thịnh vượng.

    Mà mấy người Gia Vệ, cũng không đi lung tung trên phố đổ thạch này nữa, mà là Trương Lệ Anh mua một đống đổ thạch, hơn nữa còn bảo người đem về khách sạn.

    Mấy người Gia Vệ cũng tự nhiên quay về khách sạn.

    Sau khi trở lại khách sạn, Gia Vệ liền đem lục tinh tôn hoàng gia cho Trương Lệ Anh, đối với ngọc thạch hắn vẫn không hiểu biết gì, thậm chí hắn không biết lục tinh tôn hoàng làm thành cái gì cho Tiểu Hạo Hạo.

    Trương Lệ Anh cũng không để tâm chuyện này, một cái lục tinh tôn hoàng mặc dù giá trị rất cao, thế nhưng cũng có giới hạn, so với giải thưởng ngày mai so đấu đổ thạch, còn có chênh lệch rất lớn.

    Cho nên Trương Lệ Anh trực tiếp thúc giục Gia Vệ đi luyện tập cái loại đổ thạch cảm giác kia, đem vài trăm khối đổ thạch đặt ở trong một phòng, hơn nữa cũng đem Gia Vệ vào trong, để Gia Vệ dựa vào cảm giác.

    Bên trong căn phòng chỉ có một mình Gia Vệ, ngay cả Trương Lệ Anh cũng đi ra ngoài chờ đợi.

    “Lấy danh nghĩa công ty mua kiện lục tinh tôn hoàng này đi, đem tiền đưa vào trong thẻ của Gia Vệ.” Trác Thiến nói với Trương Lệ Anh.

    Trương Lệ Anh liếc mắt nhìn Trác Thiến, lại nhìn lục tinh tôn hoàng trong tay, chợt hỏi: “Ngươi thích Gia Vệ sao?”

    Trác Thiến sửng sốt, chợt mặt hơi đỏ lên, hai mắt không biết nên nhìn cái gì, một lát cũng không nói gì được.

    Nàng cùng Trương Lệ Anh cũng không phải hay nói chuyện với nhau, lại càng không phải là bạn khuê mật.

    Quan hệ giữa hai nàng, có mối quan hệ chị dâu cùng em chồng, cũng có quan hệ cấp trên với cấp dưới, nhưng lại không có quan hệ bạn khuê mật không gì không nói kia.

    Có điều hai người đều cực kỳ hiểu rõ đối phương, càng rất tín nhiệm đối phương.

    Mặc dù Trác Thiến không nói gì, nhưng Trương Lệ Anh vẫn gật gật đầu, nói: “Để hắn chiếu cố ngươi cùng Tiểu Hạo Hạo, ta rất yên tâm.”

    “Thế nhưng…”

    Trác Thiến đang muốn nói gì nữa, liền bị Trương Lệ Anh ngắt đoạn, nói: “Nhưng cái gì nữa? Chẳng nhẽ thân xử nữ của ngươi không phải giao cho Gia Vệ sao? Đã như vậy, cần gì phải quan tâm sự tình khác?”

    “Năm ấy, di chúc của anh trai ngươi…” Trác Thiến nhìn về phía Trương Lệ Anh, lông mày hơi nhíu lại.

    “Ngươi cũng nói đó là di chúc của anh trai ta, anh ta có thể dự liệu sự tình, cũng chỉ là chuyện khi hắn còn sống mà thôi, chẳng nhẽ bây giờ chúng ta còn muốn tuân theo di chúc khi anh ấy còn sống sao?” Trương Lệ Anh hơi lắc lắc đầu, mặc dù trong mắt thoáng qua một vẻ bi thương, nhưng vẫn nói như vậy.

    Trác Thiến không nói gì nữa, chỉ là lông mày cũng không có giãn ra như cũ.

    “Ngươi có phải hay không cảm thấy mình không xứng với hắn?” Chỉ chốc lát sau, Trương Lệ Anh lên tiếng hỏi.

    Trác Thiến ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Lệ Anh, không nói cái gì, đúng là thừa nhận như vậy.

    Mà ngay sau đó, Trương Lệ Anh lại cười lên, nói: “Lấy tư sắc của ngươi, lấy xuất thân của ngươi, lấy hiền lương thục đức của ngươi, trên đời chỉ có người không xứng với ngươi, không có người mà ngươi không xứng.”

    “Có lẽ ta lại càng thích hợp làm chị dâu hắn.” Trầm mặc một lát, Trác Thiến liền nói.

    Trương Lệ Anh nghe nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, chợt sắc mặt liền tái nhợt đi một chút.

    Nàng vội quay mặt đi, làm bộ đỡ kính mắt, nói: “Anh ta đã từng nói, hắn chỉ trói buộc ngươi đến khi ngươi nhận rằng mình đáng được tự do, bây giờ chính là lúc đó, ngươi nên tranh thủ đi, chẳng nhẽ ngươi thật sự muốn chính mình suốt đời phải chịu bố trí của người khác sao?”

    Nghe lời này của Trương Lệ Anh, Trác Thiến cả người khẽ chấn động, chợt nàng nhìn về chỗ Tiểu Hạo Hạo đang vui chơi cách đó không xa, trong mắt nàng thoáng qua một vẻ kiên định.

    Có lẽ, thật sự đến lúc nên cho mình tự do rồi, cũng là đến lúc để mình tự làm chủ cuộc sống của mình.

    Chỉ chốc lát sau, Trác Thiến trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, một vẻ tươi cười thật tình, một vẻ cười, nàng gần như chưa từng biểu hiện qua bao giờ.

    Nàng nhìn Trương Lệ Anh, nói: “Chúng ta vốn là người một nhà, sau này vẫn là người một nhà, chỉ có điều thay một loại hình thức quan hệ mới mà thôi, ngươi đã khuyên ta, ta cũng khuyên lại ngươi, không cần có ý gì khác, vẫn là đến lúc nên tìm điểm dựa cho mình rồi.”

    Trương Lệ Anh cười lắc lắc đầu, không có nói gì nữa.

    Nàng đứng lên, cầm lấy lục tinh tôn hoàng đi tới bên cạnh Tiểu Hạo Hạo đang chơi đùa, cùng chơi với nó.

    Trác Thiến nhìn bóng lưng Trương Lệ Anh, nàng hơi nhíu mày một cái, cuối cùng thở dài, tự nói: “Có lẽ, cũng chỉ có ngươi mới có thể đem nàng lưu lại, anh của nàng từng lấy tính mạng của mình đem nàng lưu lại, một lần đó, là bốn năm thời gian, mà ngươi có thể hay không đem nàng lưu lại triệt để hay không?”


     
    rocklina thích bài này.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 126: Ta Chỉ Chọn Một Khối.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Trong hội trường đổ thạch, lúc này đã là tình trạng núi người biển người.

    Phí Vô Ứng cũng không đến mức quá tham lam, chí ít đến xem so đấu đổ thạch không cần tiền vé vào cửa, cho nên người trong hội trường đổ thạch thành ra cực kỳ đông đúc.

    Cho dù là bên ngoài quảng trường, cũng là người này đẩy người kia, các ông chủ cửa hàng mua bán nguyên liệu đổ thạch thô cũng đều mặc kệ cửa hàng của chính mình, duỗi đầu hướng bên trong nhìn xem.

    Trong hội trường, tham gia so đấu có tới 37 công ty, kể cả Phí Vô Ứng nữa là 38 nhà so đấu, trừ phí vô thì 37 nhà khác tham gia đều phải nạp 50 triệu đôla phí báo danh, chỉ riêng phí báo danh, Phí Vô Ứng đã thu được 1,8 tỷ đôla.

    Mà Phí Vô Ứng mua mỏ khoáng này chỉ tiêu phí có 250 triệu đôla mà thôi, cho dù hắn lần này có so đấu thua cũng thu được 1,6 tỷ đôla, đổi thành nhân dân tệ đã gần 10 tỷ.

    Đó nhưng là toàn bộ danh ngạch trong một năm của một công ty lớn, toàn bộ thế giới có thể có bao nhiêu công ty một năm thu được 1,6 tỷ đôla?

    Mà Phí Vô Ứng, dĩ nhiên trong thời gian hai ngày, từ không có gì kiếm được 1,6 tỷ, bất kể lần so đấu này là ai thắng, người thắng lớn nhất cũng chính là Phí Vô Ứng.

    Gia Vệ cũng là một vẻ mặt ngạc nhiên, có điều chỉ chốc lát sau hắn lại khôi phục vẻ bình thường.

    Loại người không thiếu nhất chính là cuồng vọng tự đại, nói cho dễ nghe là tự tin, nói khó nghe thì chính là kiêu căng mù quáng.

    37 nhà công ty này có tối đa chỉ có một nhà có thể hồi được vốn, 36 công ty khác chính là bọn họ kiêu căng mù quáng, tiêu phí 50 triệu đôla mua lấy một bài học.

    Đương nhiên trong này cũng có thể bao gồm cả Gia Vệ.

    “Vì cái gì mà ta cảm giác không được một tý khẩn trương nào cả?” Gia Vệ hạ giọng đối với Trương Lệ Anh một bên cười khổ nói.

    Trương Lệ Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Gia Vệ, không nói gì cả.

    Gia Vệ xấu hổ cười cười, quay đầu trở về.

    Ngày hôm qua Gia Vệ luyện tập đến tận sáng sớm, cuối cùng từ mấy trăm khối đổ thạch tìm ra một khối cắt ra lục, hơn nữa là loại băng chủng phỉ thúy, đại phát.

    Có điều Gia Vệ lại mệt mỏi không cao hứng được, tập luyện lực lượng thì dễ, mà tập luyện cảm giác, đó chỉ chính là một loại dằn vặt.

    Có điều sáng hôm nay tỉnh lại, Gia Vệ lại cảm giác chính mình vô hình chung hiểu rõ cái gì đó, một loại cảm giác hư vô phiêu miểu, giống như một dạng thực chất hóa, Gia Vệ thậm chí có thể tìm được loại này trong trí óc hắn.

    Việc này khiến lòng tin của Gia Vệ tăng cao, tuy nhiên cũng có chút lo lắng.

    Dù sao Gia Vệ cũng không biết cái cảm giác kia rốt cục có phải đổ thạch cảm guacs hay không.

    Lúc sau, Phí Vô Ứng đi lên trên đài chủ tịch trong hội trường, hắn hắng giọng, nói: “Hôm nay chính là cuộc so đấu đổ thạch tối trọng đại do hoàng quan ngọc thạch hiệp hội chủ trì lần đầu tiên, tham gia lần so đấu đổ thạch này chính là các đổ thạch đại sư trứ danh khắp nơi trên thế giới, hi vọng tất cả những người mê đổ thạch đều có thể tại trường đổ thạch này học được gì đó, học được chân chính kiến thức đổ thạch.”

    Tiếng vỗ tay vang lên, rất nhiều người đều trở nên cực kỳ kích động, bởi vì bọn họ nhìn thấy đại sư mà chính mình ngưỡng mộ từ lâu.

    37 công ty có can đảm xuất 50 triệu đôla phí báo danh cũng không phải chân chính tự đại mù quáng, mà là bọn họ có chỗ dựa, công ty bọn họ mời đến tham gia so đấu, không một ai không là đổ thạch đại sư nổi danh trên thế giới.

    Những đại sư này, chính là thần tượng của vô số những người mê đổ thạch, hôm nay nhìn thấy thần tượng, những người mê đổ thạch này có thể nào không kích động?

    Không bao lâu, Phí Vô Ứng giơ tay ý bảo mọi người ngừng kích động, tiếp tục nói: “Không nói lời thừa nữa, so đấu đổ thạch bây giờ bắt đầu, thời gian 5 tiếng đồng hồ, mỗi người tại quảng trường đổ thạch chọn ba khối nguyên liệu đổ thạch thô, sau cùng các tuyển thủ cùng lúc đánh giá, người có ba khối đổ thạch cắt ra ngọc thạch có giá trị nhất thì sẽ chiến thắng, phần thưởng chính là giá trị trên 250 triệu đôla, mỏ khoáng đã khai thác ra khoáng thế kỳ trân “Cửu long khiếu thiên thạch’.”

    Lời nói của Phí Vô Ứng vừa dứt, phía dưới lại là tiếng vỗ tay rầm trời vang lên, mọi người sau khi nghe thấy 250 triệu đôla cùng “Cửu long khiếu thiên thạch’ càng không khỏi thêm kích động.

    Trong nhất thời, người trong hội trường như những vòng thủy triều thi nhau vọt ra phía ngoài, sau khi chờ đám bảo vệ mở ra một con đường, mấy người tuyển thủ Gia Vệ mới từ trong hội trường đi ra được.

    Đợi mấy người tuyển thủ Gia Vệ đi ra, trên quảng trường đổ thạch đã nhường ra không gian cho các tuyển thủ.

    Những người đến xem thì lui sang một bên, đem cửa hàng đổ thạch hiện ra rõ ràng, bọn họ ở ngoài xa ngóng nhìn.

    “Sư muội, chúng ta cùng nhau chọn như thế nào?” Ngay khi Gia Vệ muốn hướng về một phía xa đi tới, thanh âm của Phí Vô Ứng từ phía sau vang lên.

    Gia Vệ cũng không phải một mình đến tham gia so đấu, mấy người Trương Lệ Anh, Trác Thiến, Tiểu Hạo Hạo cùng bọn Trịnh Tung cũng đều đến, bọn họ muốn nhìn sự náo nhiệt này.

    “Chúng ta đi qua chỗ bên kia.” Gia Vệ liếc mắt nhìn Phí Vô Ứng, chợt trực tiếp khoác tay lên bờ vai Trương Lệ Anh, nửa ôm Trương Lệ Anh hướng một bên đi đến, trực tiếp không đếm xỉa gì tới Phí Vô Ứng.

    Phí Vô Ứng nhìn thấy tình cảnh này, đầu tiên là sửng sốt, chợt sắc mặt trở nên âm trầm.

    Vốn là Phí Vô Ứng còn không đem Gia Vệ đặt trong mắt, nhưng lúc này Phí Vô Ứng phải tin rằng, Gia Vệ cũng không phải là dạng như hắn tưởng tượng.

    Tính tình của Trương Lệ Anh, Phí Vô Ứng cũng là hiểu một chút, nàng sẽ không cho bất kì nam nhân nào chạm vào mình một phần nào, mà bây giờ Gia Vệ dĩ nhiên lại ôm nửa lấy nàng, nàng cũng chỉ là nhíu nhíu mày một tý.

    « Đối nghịch với ta sao ? » Phí Vô Ứng sắc mặt âm trầm nhìn Gia Vệ, dần dần trên mặt hắn xuất hiện vẻ cười nhạt.

    Gia Vệ thì căn bản không quan tâm Phí Vô Ứng, trong cái nhìn của Gia Vệ, dưới tình huống như vậy, Gia Vệ không đánh Phí Vô Ứng một trận đã là Gia Vệ có lòng nhân từ lắm rồi.

    Nếu như đây không có nhiều người như vậy, cùng không phải có nhiều đài truyền hình, Gia Vệ khẳng định dùng một cước đem Phí Vô Ứng đạp cho tuyệt tử tuyệt tôn.

    Bà nội nó, dám đùa bỡn nữ nhân của lão tử, đúng là không muốn sống!

    Có điều Gia Vệ cũng không làm như vậy, lấy tình hình bây giờ, thắng tràng so đấu này càng có thể cho Phí Vô Ứng thêm một chuyện khó chịu.

    Cho nên Gia Vệ bây giờ nỗ lực cảm giác, cái loại cảm giác kia dẫn Gia Vệ hướng một bên đi tới.

    Đây chỉ là một gian hàng nhỏ, chỉ có ít khoảng hai ba trăm khối nguyên thiệu thạch thô, hơn nữa nguyên liệu thạch cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ là tương đương với trái bóng mà thôi.

    Thậm chí trước lúc bọn Gia Vệ đi lại đây, gian hàng giỏ này bị mọi người đứng che mất, bởi vì tất cả mọi người cho rằng sẽ không có tuyển thủ so đấu nào sẽ đến cái gian hàng này để chọn đổ thạch.

    Có điều Gia Vệ lại đến, khiến tất cả mọi người đồng thời kinh ngạc, cũng có nhiều người cười lạnh.

    Đương nhiên, so sánh với các tuyển thủ khác, số người quan sát bên Gia Vệ là ít nhất.

    Nhất là trước khi bọn Gia Vệ đi tới gian hàng nhỏ này, người quan sát bọn họ lại càng ít.

    “Tiểu muội muội, những nguyên liệu đổ thạch thô này của ngươi bán như thế nào?” Gia Vệ lấy tiếng Mianma tiêu chuẩn đối với một cô gái Mianma có chút e thẹn hỏi.

    Một cô gái nhỏ khoảng 15~16 tuổi, tại nơi này mở gian hàng đổ thạch, nàng một mình, tối đa cũng có thể quản lý được việc đổ thạch nơi này.

    “Trong đống hàng nhái chọn ra cái cực phẩm, có khả năng sao?”

    “Nhiều hàng thật không đi chọn, lại tại gian hàng nhái này đi chọn, xem ra nhóm người này không có hi vọng rồi.”

    “Uổng phí 50 triệu đôla a…”



    Trong đám người, rất nhiều người đều là lắc đầu.

    Trong gian hàng nhỏ như vậy, đổ thạch thật giả cũng không thể bảo chứng, lại càng không nói trong đó có khả năng đổ thạch được cực phẩm ngọc thạch.

    Cho nên rất nhiều người quan sát bên này liền không nhìn gì bọn Gia Vệ nữa.

    “Một khối đổ thạch 200… không, 100 đôla.” Cô gái rõ ràng cũng nghe đám người bên cạnh nói chuyện, nàng vẻ mặt đỏ lên, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

    Gia Vệ cười cười, trực tiếp lấy ra 200 đôla, nói: “Là 200 đi.”

    Đem tiền đưa cho cô gái, Gia Vệ cũng không chần chờ, trực tiếp cầm lấy một khối thạch bên cạnh so với nắm tay còn nhỏ hơn một chút, thoạt nhìn giống hình cầu.

    Thấy Gia Vệ tùy ý như vậy, những người xem càng là vẻ mặt thất vọng lắc đầu, càng nhiều người bỏ đi xem các tuyển thủ khác.

    Cô gái mặt đỏ bừng nhìn Gia Vệ, nàng cũng không nói gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy nghi hoặc.

    Nàng tất nhiên biết Gia Vệ là tuyển thủ tham gia so đấu, thế nhưng lại k rõ vì sao Gia Vệ lại sẽ mua đổ thạch ở gian hàng của nàng, càng không rõ vì sao Gia Vệ lại mua khối đổ thạch nhỏ như thế.

    Dù sao đổ thạch trên quảng trường còn nhiều, hơn nữa còn có những khối đổ thạch nặng tới cả ngàn cân, giống như một tảng đá lớn, như vậy khả năng đổ thạch ra lục cũng không thấp.

    Trong so đấu, nếu chất lượng ngọc thạch tương đồng thì tự nhiên cái càng lớn giá trị càng cao.

    Gia Vệ cầm khối đổ thạch nhỏ như vậy, cho dù là có lấy được pha-lê lục, khả năng thắng của hắn cũng gần như bằng không.

    Đừng quên 37 tuyển thủ khác đều là đại sư nổi danh như sấm.

    Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến cũng hơi nhíu mày, có điều hai nàng cũng không nói gì, dù sao 50 triệu phí báo danh là chính Gia Vệ lấy ra từ hầu bao cá nhân hắn, mà đứng tên lại là công ty.

    Chính là nói, nếu không thắng, thua thiệt là Gia Vệ, còn nếu thắng, được lợi ích là công ty.

    Có điều Gia Vệ lại không nghĩ như vậy, nếu như không thắng, thua thiệt tất nhiên là bản thân hắn, mà thắng thì được lợi ích cũng chính là bản thân hắn.

    Công ty châu báu Trương thị là của ai, không phải đã rất rõ ràng rồi sao?

    Trong trường hợp nếu như Gia Vệ vẫn giữ 10% cổ phần công ty châu báu Trương thị mà nói, vậy cũng sẽ có nhiều người cho dù không muốn kết hôn cũng muốn phát triển thế công với Trác Thiến.

    Đứng lên, Gia Vệ một bên vuốt vuốt cái ngọc thạch hình cầu kia trong tay, một bên đối với Trương Lệ Anh nói: “Ta chọn một khối này là được, còn lại hai khối, ngươi đến chọn đi.”

    Thấy trên mặt Trương Lệ Anh xuất hiện vẻ nghi hoặc, Gia Vệ mặt lộ vẻ cười khổ nói: “Nếu như cảm giác của ta sai, ngươi chọn hai khối đổ thạch khác, chí ít chúng ta không thua thảm như vậy. Mà nếu như ta cảm giác đúng, thì một khối đổ thạch này là đủ rồi.”

    “Một khối đổ thạch thì đủ thắng cái gì?” Trương Lệ Anh nghe Gia Vệ nói lời này cũng hơi động dung rồi.

    Gia Vệ mặc dù nói không xác định, thế nhưng ánh mắt Gia Vệ lại cho Trương Lệ Anh biết hắn rất tự tin.

    Trác Thiến ở một bên vẻ mặt càng ngơ ngác, ngày hôm qua Gia Vệ chỉ là một người bình thường, bây giờ Gia Vệ lại dám nói ra như vậy.

    “Quái vật a.” Trịnh Tung bên cạnh thì lắc lắc đầu thấp giọng nói, hắn cùng Gia Vệ mới nhận biết mấy có mấy ngày, thế nhưng Gia Vệ mỗi thời khắc lại khiến cho hắn chấn kinh.

    “Long huynh đệ, Trác tổng, Trương bí thư, chúng ta lại gặp mặt.” Mà ngay sau đó, một thanh âm quen thuộc vang lên bên cạnh bọn họ.

    Gia Vệ nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt, không phải chính là Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ hôm qua gặp trên phố đổ thạch sao.

    Mà lúc này tại bên cạnh hai người, có một lão giả, lão giả liếc mắt nhìn khối đổ thạch trong tay Gia Vệ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
     
    rocklina thích bài này.
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 127: Sư Thúc



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Đối với việc Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ biết tên hiệu của Gia Vệ, Gia Vệ cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao bọn họ là người từng tham gia qua hội bán đấu giá, sẽ có tư liệu lưu lại.

    Càng huống chi thanh danh của Trác Thiến ở trong này rất nhiều người đều biết, như vậy càng dễ tra hỏi.

    Có điều Gia Vệ lại là nghi hoặc, Lâm Lang và Hồng Hạo Vũ tìm đến hắn làm gì.

    Khi Gia Vệ nhìn thấy trên ngực lão giả mang thẻ có hình ‘Cửu long khiếu thiên thạch’, Gia Vệ đã hiểu ra bọn họ cũng là một trong số những người tham gia so đấu đổ thạch.

    Không đợi mấy người Gia Vệ nói chuyện, lão giả đứng ở bên Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ cau mày đối với Gia Vệ hỏi: “Chính là ngươi ngày hôm qua đổ thạch đổ ra được một kiện Lục tinh tôn hoàng?”

    Lão giả trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc cùng không thể tin, bởi vì khối nguyên liệu đổ thạch thô Gia Vệ cầm trên tay quá mức bình thường, trải qua phán đoán của lão giả, khối nguyên liệu đổ thạch thô này rất có thể khi giải ra sẽ không ra lục.

    Gia Vệ cười lắc lắc đầu, nói: “Tại hạ nào có cái năng lực kia, giải ra Lục tinh tôn hoàng là vị này.”

    Gia Vệ chỉ chỉ Trương Lệ Anh, kiện Lục tinh tôn hoàng kia cũng quả thật là do Trương Lệ Anh chọn ra, chỉ có điều nếu như không có Gia Vệ nói, Lục tinh tôn hoàng sẽ có khả năng không xuất hiện, mà xuất hiện chỉ là 6 viên ngọc nhỏ bình thường.

    Lão giả nhìn về phía Trương Lệ Anh, trên mặt lão giả liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

    Dù sao Trương Lệ Anh tuổi tác cũng còn quá nhỏ, niên kỷ nhỏ như vậy mà trên phương diện đổ thạch đã có tạo nghệ, quả thật là một thiên tài.

    Nhưng mà ngay sau đó, Trương Lệ Anh lại đối với lão giả hành lễ một cái, nói: “Sư thúc không nhận ra Mộng Dao sao?”

    “Mộng Dao?” Lão giả nhíu mày một cái, thấy Trương Lệ Anh như vậy, lại thực không nhớ ra được.

    Có điều một tiếng ‘sư thúc’ kia của Trương Lệ Anh lại làm cho lão giả chấn động cả người.

    Sư huynh của hắn chính là Thạch vương Thiệu Văn Ngọc đại danh đỉnh đỉnh trong giới thạch, có thể gọi hắn sư thúc cũng chỉ có thể là đệ tử của sư huynh hắn Thạch vương Thiệu Văn Ngọc.

    Hai người Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ vẻ mặt càng thêm chấn kinh, địa vị của Thiệu Văn Ngọc ở Mianma hai người bọn họ biết rất rõ.

    Lực hiệu triệu của Thạch vương Thiệu Văn Ngọc tuyệt đối không thấp so với bất kì người Mianma nào, có thể thấy địa vị của hắn cao bao nhiêu.

    Mà cô gái trước mắt này, dĩ nhiên là đệ tử Thạch vương Thiệu Văn Ngọc, điều này sao không khiến cho hắn chấn kinh?

    “Sư huynh ta cả đời chỉ thu một đệ tử, đó là tiểu tử Phí Vô Ứng kia, ngươi khi nào thì bái nhập vào môn hạ của sư huynh ta?” Lão giả lông mày hơi nhíu đối với Trương Lệ Anh hỏi, hiển nhiên hắn đối với thân phận Trương Lệ Anh có điều hoài nghi.

    « Sư thúc quên thật rồi sao ? » Trương Lệ Anh mỉm cười, nói : « Mộng Dao trước kia còn cùng sư thúc đổ thạch chứ đâu. »

    Nghe Trương Lệ Anh nói như vậy, lão giả hai mắt bỗng nhiên mở lớn, chợt lại nhíu chặt mày lại, nói : « Mộng Dao, là ngươi ? Không nghĩ đến chớp mắt thời gian, ngươi lại đã lớn như thế, có điều sư huynh hắn như thế nào lại cho ngươi xuống núi ? »

    Trương Lệ Anh lần nữa hơi cúi người, nói : « Bốn năm trước Mộng Dao quyết ý xuống núi, sư phụ lão nhân gia cũng không có ngăn cản. »

    « Không có ngăn cản sao ? » Lão giả nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn Trương Lệ Anh, tiếp tục nói : « Bây giờ ngươi như thế nào ? »

    “Đệ tử bây giờ rất tốt.” Trương Lệ Anh trả lời.

    Nhưng lông mày lão giả lại càng nhíu chặt, hắn nhìn Gia Vệ bên cạnh Trương Lệ Anh, thở dài một cái, nói: “Có thời gian đi thăm sư phụ ngươi đi, tuổi tác đã lớn, lại có chút tâm kết cần phải giải khai, nếu không hắn chết cũng không thể nhắm mắt.”

    Lão giả vừa mới nói lời này, Trương Lệ Anh cả người chấn động, sắc mặt hơi biến đổi, có điều trong chốc lát nàng liền khôi phục lại như lúc đầu, gật gật đầu nói: “Đệ tử nhớ rồi.”

    Lão giả gật gật đầu, chợt liền trực tiếp quay người rời đi, không nói gì nữa.

    Lúc này, mấy người Gia Vệ đều là vẻ mặt nghi hoặc, Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ cũng là như vậy.

    Bọn họ có thể xác định, lão giả cùng Trương Lệ Anh có quen biết, nhưng lại giống như xa lạ, hơn nữa hai người nói chuyện, giống như có giấu một ít huyền cơ.

    “Long huynh đệ, Trác tổng, sư tỷ, chúng ta xin đi trước.” Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ không dám tùy ý nữa, thậm chí còn đối với Trương Lệ Anh ôm quyền, lúc này mới rời đi.

    Gia Vệ nhìn về phía Trương Lệ Anh, có điều Trương Lệ Anh lúc này lại quay người đi, cũng hướng một bên khác đi tới.

    Hơi nhíu mày lại, Gia Vệ lúc này mới đuổi theo, mấy người Trác Thiến cũng đi theo sau.



    Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ cung kính đi theo phía sau lão giả, lão giả không nói chuyện, bọn họ cũng không dám phát ra âm thanh.

    Ngay khi lão giả đi tới một gian hàng đổ thạch, lão giả liền dừng lại.

    Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ cũng cung kính dừng chân lại, bốn mắt nhìn lão giả.

    “Tràng so đấu đổ thạch này chúng ta không thắng được rồi.” Chỉ chốc lát sau, lão giả lên tiếng nói.

    Lâm Lang cùng hồng hạo đều trừng lớn hai mắt, thanh danh sư phục bọn họ trong giới đổ thạch rất là lớn, cho dù là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch Hoàng quan ngọc thạch Phí Vô Ứng cũng chỉ là miễn cưỡng tề danh cùng sư phụ bọn họ mà thôi.

    Mà bây giờ, sư phụ bọn họ dĩ nhiên còn chưa bắt đầu chọn đổ thạch, liền đã chịu thua.

    “Chẳng lẽ Trương sư tỷ mạnh vậy sao?” Lâm Lang cẩn thận hỏi.

    “Mạnh, rất mạnh.” Lão giả cho một đánh giá như vậy, hắn hơi ngẩng đầu, xem sắc mây trên trời, giống như rơi vào trong hồi ức, một lát sau đó, hắn mới lên tiếng nói: “Năm ấy, nàng mới 7 tuổi, đã thắng được ta.”

    “Cái gì?” Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ trừng to mắt, trẻ con 7 tuổi thì có thể biết được gì?

    “Không cần kinh ngạc, năm ấy sư huynh liền nói, nếu như sư huynh cùng nàng đổ, cũng không có nắm chắc mười phần thắng.” Lão giả lại tuôn ra một việc kinh thiên, Thạch vương Thiệu Văn Ngọc dĩ nhiên cũng không có thể nắm chắc mười phần thắng.

    “Thế nhưng, một đứa bé 7 tuổi…” Hồng Hạo Vũ chậc lưỡi nói, đứa trẻ 7 tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, sẽ biết đổ thạch sao?

    “Ta đã nói với các ngươi vô số lần, đổ thạch thì cũng giống như nhân sinh, cũng có cảnh giới, năm ấy nàng mặc dù là đứa trẻ 7 tuổi, nhưng cảnh giới của nàng đã vượt qua ta năm đó, thậm chí ta bây giờ cũng không đuổi kịp cảnh giới của nàng ta năm ấy, nếu không cũng sẽ bị trời đố kỵ.” Lão giả lo lắng thở dài một tiếng, lại nói tiếp: “Có điều bất luận như thế nào, lần so đấu đổ thạch này, chúng ta cũng không thể bỏ cuộc, cố gắng vật lộn có lẽ còn có hi vọng.”

    Nói xong lời này, lão giả liền cất bước chân, đi vào trong gian hàng đổ thạch, bắt đầu tuyển thạch.

    Hai người Lâm Lang cùng hồng vũ thì vẻ mặt chấn kinh, sư phụ bọn họ là dạng người nào, hai người bọn họ rất rõ ràng.

    Sư phụ là người cao ngạo, ngạo khí rất nặng, không biết chịu thua, cho dù là đối với sư huynh Thạch vương Thiệu Văn Ngọc hắn cũng chỉ là kính nể, chứ không phải không có cảm giác chính mình không đạt được loại cảnh giới kia.

    Mà hôm nay, hắn dĩ nhiên chịu thua, tại trước khi chưa đổ.

    Chuyện như vậy, căn bản không thể xảy ra.

    Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ chấn kinh trong mắt, hai người không chần chờ, nhanh chóng đi theo sau.

    So đấu đổ thạch có năm giờ tuyển thạch, gần như không ai kết thúc tuyển thạch sớm, cho dù là người đã tuyển ba khối thạch tốt cũng tiếp tục tuyển thạch tiếp, bọn họ muốn từ giữa những khối đổ thạch mình chọn chọn ra ba khối đổ thạch có phẩm chất tốt hơn nữa tham gia so đấu.

    Cho nên đã có người tuyển không dưới mười khối nguyên liệu đổ thạch thô, mỗi một khối đều so với trái bóng lớn hơn, lớn nhất thậm chí cao tới nửa người.

    Thời gian năm giờ rất nhanh trôi qua.

    Trên quảng trường đổ thạch, tất cả mọi người được mở to mắt, mặc dù còn chưa bắt đầu giải thạch, thế nhưng bọn họ đã từ quá trình tuyển thạch của các vị đại sư học được rất nhiều kiến thức, mỗi người đều là gật gù, biểu tình được bừng tỉnh đại ngộ.

    Mấy người Gia Vệ đi tới trong hội trường, trong tay bọn họ không nhiều không ít, đúng ba khối đổ thạch.

    Gia Vệ chọn khối đổ thạch so với nắm tay còn nhỏ hơn một chút, tự nhiên bị rất nhiều người lờ đi, Trương Lệ Anh cũng tuyển hai khối đổ thạch, cũng không phải quá lớn, một khối cao đến nửa thước, hình dạng tròn, một khối khác thì cỡ như trái bóng đá, mặt ngoài tràn đầy vết nứt.

    Có thể nói, khối đổ thạch lớn nhất của mấy người Gia Vệ, so với rất nhiều người tuyển đổ thạch thì là nhỏ nhất trong các khối nhỏ nhất.

    Trong hội trường đã chuẩn bị tốt tốt máy giải thạch, còn có cả người thành thạo giải thạch, đây đều là Phí Vô Ứng an bài tốt trước đó, sở dĩ sắp xếp máy giải thạch, chính là muốn cho những người ở đây chứng kiến được tình huống 114 khối đổ thạch được giải ra.

    38 người đều là nhân vật cấp đại sư, đổ thạch bọn họ tuyển chọn có thể xác định sẽ xuất hiện bảo vật hiếm thấy, ít nhất những người này cũng có thể chứng kiến được Lão khanh phỉ thúy xuất thế.

    Như vậy liền có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền của hiệp hội đổ thạch, làm cho càng nhiều người biết đến đổ thạch.

    “Tuyển thạch kết thúc, tiếp theo mới chân chính là phần đặc sắc, bây giờ chúng ta bắt đầu giải thạch.” Phí Vô Ứng lớn tiếp nói: “Là chủ nhà, tại hạ bất tài, trình tự giải thạch so đấu đổ thạch, liền để tại hạ bắt đầu trước.”

    Nói xong, Phí Vô Ứng cho người đem một khối đổ thạch cao nửa thước lại, đặt vào máy giải thạch.

    Không chần chờ, người giải thạch dựa theo Phí Vô Ứng dặn dò cắt hai bên khối nguyên liệu đổ thạch thô, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hai bên khối nguyên liệu đổ thạch thô, nhưng chỉ chốc lát sau, làm cho người ta thất vọng là bên trong dĩ nhiên không có gì.

    Chẳng nhẽ giải thạch thất bại rồi ?

    Tất cả mọi người hoài nghi, thế nhưng Phí Vô Ứng là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch lớn nhất thế giới, khối nguyên liệu đổ thạch thô thứ nhất của hắn có khả năng thất bại sao?

    Sau khi thấy biểu tình tự tin mười phần của Phí Vô Ứng, tất cả mọi người đều bình tâm lại, biết rằng khối nguyên liệu đổ thạch thô này cũng không đơn giản như vậy.

    “Cắt tiếp.” Phí Vô Ứng trực tiếp đối với người giải thạch nói.

    Không lâu sau, một khối thạch to lớn, liền bị cắt thành một hình hộp chữ nhật, dài hơn hai 20cm, rộng cùng cao đều trên dưới 10cm.

    Ngay sau đó, Phí Vô Ứng lại dặn dò người giải thạch, để cho bọn họ trước tiên mài rồi chà.

    Nhưng mà ngay sau khi người giải thạch cầm lấy khối hình hộp chà một chút, một tia lục quang liền xuất hiên trong mắt mọi người.

    “Ra lục rồi.” Trong hội trường, không biết là ai lớn tiếng kêu lên, ngay lập tức cả hội trường đều sôi sục cả lên.

    “Băng chủng.” Trương Lệ Anh bên cạnh Gia Vệ sau khi thấy điểm lục quang đó, hai mắt ngưng lại, nói nhỏ.

    Gia Vệ sửng sốt, hắn cũng bổ tập kiến thức về ngọc thạch, biết phỉ thúy là loại cực phẩm trong cực phẩm, mà băng chủng so với phỉ thúy cũng chỉ là kém một bậc mà thôi.

    Khối đổ thạch đầu tiên của Phí Vô Ứng liền giải ra băng chủng, đây coi như là khởi đầu tốt đẹp, đại phát.
     
    rocklina thích bài này.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 128: Huyết Phỉ Thúy Xuất Thế



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Khối nguyên liệu đổ thạch thô thứ nhất của Phí Vô Ứng giải ra ngọc thạch Băng Chủng, điều này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.

    Cho dù là Trương Lệ Anh cũng là vẻ mặt ngưng trọng, ngay cả nàng cũng không có nhất định nắm chắc hai khối nguyên liệu đổ thạch mình chọn giải ra sẽ được ngọc thạch tốt hơn của Phí Vô Ứng.

    Nhưng mà sau khi khối ngọc thạch được giải ra, mọi người lại là đại kinh.

    Đây là một khối ngọc thạch giống như viên gạch, dài đến 10cm, rộng 6,7 cm, dày 3,4 cm.

    Mặc dù không thể nói rất có góc cạnh, thế nhưng lại rất giống hình dạng viên gạch, hơn nữa ngọc thạch như thế, rất có thể là ngọc thạch hình thành từ tự nhiên rồi.

    Giá trị của Băng Chủng ngọc thạch hình thành tự nhiên so với Băng Chủng ngọc thạch lớn khác cao gấp mấy lần.

    Bên trong hội trường liền trở thành một mảnh xôn xao.

    Ai có thể nghĩ đến, khối nguyên liệu đổ thạch thô thứ nhất của Phí Vô Ứng đã giải ra được Băng Chủng ngọc thạch hình thành tự nhiên?

    Ba mươi sáu vị đại sư khác đều là hơi chau mày, tất cả mọi người cảm thấy áp lực, giá trị khối ngọc thạch này của Phí Vô Ứng rất có thể thể vượt qua tổng giá trị ngọc thạch giải ra từ ba khối đổ thạch mà họ chọn.

    Gia Vệ càng là nhíu mày, những điều Phí Vô Ứng này nói trước đó xem ra thật sự không phải nói khoác, mà hắn có thực lực như vậy.

    “Đệ tử Thạch vương quả thật rất mạnh a.” Gia Vệ cười khổ nói.

    Hắn không thể nói là có lòng tin hay không có lòng tin, dù sao Gia Vệ cũng không xác định khối ngọc thạch mình chọn này cuối cùng có thể giải ra ngọc thạch hay không, có điều hắn cũng cảm thấy áp lực, nếu quả thật thua, mặt mũi của mình cũng sẽ khó nhìn rồi.

    Nhìn Trương Lệ Anh, Gia Vệ cũng không nói gì, chỉ là tự nhiên cười.

    Dù sao đây cũng không phải là phương diện sở trường của mình, thua thì thua.

    Không đến một hồi, khối đổ thạch thứ hai cũng được giải ra, làm người khác lại chấn kinh là khối đổ thạch dĩ nhiên cũng giải ra Băng Chủng phỉ thúy ngọc thạch, có điều khối Băng Chủng phỉ thúy ngọc thạch này chỉ có kích cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, cùng khối Băng Chủng phỉ thúy ngọc thạch hình thành tự nhiên đầu tiên của Phí Vô Ứng không có cách nào so sánh được.

    Máy giải thạch khởi động, sẽ không dừng lại.

    Từng khối từng khối đổ thạch được giải khai, có người vui có người buồn, thế nhưng đến tận bây giờ giải ra hơn 30 khối đổ thạch, không có một khối đổ thạch nào có giá trị vượt qua khối đổ thạch đầu tiên của Phí Vô Ứng.

    Cho tới bây giờ, mọi người gần như cũng không ôm hi vọng, đứng đầu tỉ thí đổ thạch rất rõ ràng là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch lớn nhất thế giới Phí Vô Ứng.

    Chỉ có điều ngay khi máy giải thạch vang lên thanh âm lần nữa, mọi người nhìn tình huống trên máy giải thạch đều sửng sốt.

    “Pha-lê Chủng, dĩ nhiên ra Pha-lê Chủng.” Không biết là ai, ngay khi trong hội trường đang tương đối an tĩnh liền kêu to lên.

    Những người đã nhận định ngọc thạch của Phí Vô Ứng có giá trị cao nhất đều sững sờ, chợt bỗng nhiên hướng về phía máy giải thạch nhìn lại.

    Mấy người Gia Vệ cũng là như vậy, vẻ mặt biểu tình ngốc lặng.

    Khối đổ thạch đầu tiên, dĩ nhiên thực sự có người đổ ra Pha-lê Chủng.

    Ngay sau khi khối đổ thạch được giải ra toàn bộ, mọi người đều đồng thời chấn kinh, cũng đều hơi có chút thất vọng.

    Khối Pha-lê Chủng ngọc thạch này cũng không nhỏ, cỡ nắm tay người thành niên, thế nhưng khối Pha-lê Chủng ngọc thạch này màu lục lại có chút ảm đạm, bằng không nếu như là loại đế vương lục Pha-lê Chủng mà nói, cho dù là ngọc thạch tự nhiên của Phí Vô Ứng, cũng sẽ bị giá trị của nó ném ra ngoài phố.

    Có điều như vậy cũng đủ rồi.

    Giá trị khối Pha-lê Chủng ngọc thạch này đủ để vượt qua khối Băng Chủng ngọc thạch tự nhiên của Phí Vô Ứng.

    Tất cả mọi người nhìn về phía đại sư cùng công ty phía sau hắn giải ra khối pha-lê ngọc thạch này, mà ngay sau đó, Gia Vệ hai mắt ngưng lại.

    Gia Vệ không nhận ra cái đại sư đổ ra pha-lê ngọc thạch kia, thế nhưng Gia Vệ lại biết công ty phía sau hắn là công ty nào.

    Phía sau người đại sư, một khuôn mặt ngạo khí của đại biểu công ty tai to mặt lớn, khuôn mặt hắn cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang rất là giống nhau.

    Người đại biểu công ty này chính là của công ty châu báu Tiểu Điền của Nhật Bản.

    Gia Vệ dưới tình huống mình không thể chiến thắng so đấu, hắn không hy vọng chiến thắng nhất có ba người, thứ nhất là Phí Vô Ứng, thứ hai chính là công ty châu báu Tiểu Điền, thứ ba thì chính là Lương Dũng.

    Mà bây giờ, đứng đầu đổ thạch, công ty châu báu Tiểu Điền cùng Phí Vô Ứng dĩ nhiên phân biệt đứng thứ nhất thứ hai.

    Gia Vệ vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hắn nhìn khối đổ thạch trong tay, không biết vì sao trong lòng lại đột nhiên nổi lên một trận tự tin.

    Giống như khối đổ thạch này có thể làm mọi người giải thạch ra đều mặc cảm như nhau.

    Có cảm giác như vậy, Gia Vệ lặng lẽ cười, tự nói: “Cũng tốt, các ngươi giải ra ngọc thạch càng quý giá, cuối cùng ta thắng so đấu thì được càng nhiều.”

    So đấu đổ thạch, bên thắng có thể sở hữu tất cả ngọc thạch tham gia so đấu, đây đã là truyền thống.

    Vì vậy khi so đấu đổ thạch, Phí Vô Ứng đã không nói ra, mà Gia Vệ là hỏi Trương Lệ Anh mới biết được.

    Giải thạch tiếp theo chính là công ty của Lương Dũng.

    Sau khi giải cũng dẫn đến trong hội trường một mảnh sôi sục, khối đổ thạch thứ nhất của bọn họ dĩ nhiên cũng giải ra Băng Chủng phỉ thúy ngọc thạch, nhưng so với Băng Chủng phỉ thúy của Phí Vô Ứng lại là không đủ để so bì.

    Rất nhanh lại giải ra tiếp mấy khối đổ thạch, kém cõi nhất cũng là đản thanh chủng, tốt nhất là một khối nhỏ Băng Chủng, không có một khối ngọc thạch nào có thể đấu với Pha-lê Chủng của công ty châu báu Tiểu Điền.

    Bây giờ chỉ còn lại hai phe chưa giải thạch, một phe là sư thúc Trương Lệ Anh, một phe chính là bọn Gia Vệ.

    Rất nhanh một khối thạch nhỏ được mang lên máy giải thạch, đó là khối đổ thạch thứ nhất của sư thúc Trương Lệ Anh, trên khuôn mặt già lão không kinh không hỉ, cũng không có bị chuyện trước lúc đổ thạch ảnh hưởng tâm tư.

    Rất nhanh khối đổ thạch được cắt ra 1/5, tất cả mọi người duỗi đầu nhìn lại, có điều mọi người đều là thất vọng lắc đầu, một đao cắt xuống cũng không có thấy lục.

    Có điều bọn họ vẫn còn đều chờ mong, thanh danh của sư thúc Trương Lệ Anh tại Mianma là rất lớn, vì vậy những người này sẽ không tin khối đổ thạch này của ông ta sẽ thất bại.

    Quả nhiên, dưới một đao tiếp theo, một điểm màu sắc xuất hiện bên trong khối thạch.

    Đó là một vẻ màu đỏ, vẻ đỏ của máu, đỏ đến nỗi làm người ta cảm thấy chóng mặt.

    Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong phút chốc trong lòng suy đoán, đây không phải là hồng quang, mà là huyết quang.

    Vẻ mặt mọi người ngưng trọng, mãi cho đến khi miếng ngọc phỉ thúy được xuất ra hoàn toàn, trong hội trường vang lên một trận kinh hô.

    Khối phỉ thúy này cỡ đầu trẻ con, màu sắc cực kỳ chói mắt, cũng không phải là loại phỉ thúy đỏ bình thường theo mọi người hiểu, mà là vẻ đỏ huyết, màu đỏ làm cho người ta hoài nghi bên trong phỉ thúy ngọc thạch có máu chảy trong đó.

    “Huyết phỉ thúy, chính là huyết phỉ thúy trong truyền thuyết.” Không lâu sau, trong 36 đại sư có một đại sư kêu lên.

    Mỗi một người đều lộ ra vẻ chấn kinh, có ít người biết một chút về huyết phỉ thúy truyền thuyết, mà cũng có một số người cũng không biết chút gì về huyết phỉ thúy.

    Bất quá, ba mươi sáu người đại sư kia, ngay cả Phí Vô Ứng cùng Trương Lệ Anh cũng đều là vẻ mặt chấn kinh.

    Mỗi một nghề, đều có một cấm kị, mỗi một nghề, đều có một ít truyền thuyết không tốt.

    Nghề đổ thạch này, cũng có cấm kỵ, có truyền thuyết.

    Mà lúc này, một số người nghĩ đến truyền thuyết, sắc mặt đều trắng bệch, toàn thân trở nên run rẩy.

    Có điều, người đương sự lại không có biểu lộ gì, giống như vừa rồi, không có gì biến đổi cả.

    Trương Lệ Anh lúc này nhìn về phía sư thúc của nàng, lão giả đó, đứng ở đó, một chút cũng không động, cho dù là chính mình đổ ra huyết phỉ thúy, cũng căn bản không có ý lo lắng gì.

    “Khối phỉ thúy ngọc thạch này rốt cục có truyền thuyết gì?” Gia Vệ lông mày hơi nhíu, hắn đương nhiên thấy trên mặt một số người vẻ sợ hãi, thậm chí có người rời khỏi đây, không biết đi đâu.

    Trương Lệ Anh nhíu mày, lại nhìn sư thúc cách đó không xa, lúc này mới nhìn Gia Vệ, nói: “Trong truyền thuyết huyết phỉ thuyết là oán khí của sinh linh hình thành, sinh linh chết oan, ngưng tụ oán khí, máu trong thân không cần, ngưng tụ trong ngọc thạch, trở thành huyết phỉ thúy, mà nếu có người đổ thạch đổ ra huyết phỉ thúy, thì đại biểu rằng mạng sống của người này sắp chấm dứt, người xem huyết phỉ thúy xuất thế, cũng sẽ bị liên lụy.”

    “Chuyện mê tín cũng có người tin?” Gia Vệ cười nhạt một tiếng nói.

    Truyền thuyết như vậy, phần lớn trên thế giới đều chỉ là mê tín, có cái gì có thể tin được đâu.

    Nhưng Gia Vệ lại là nhíu mày, mọi người, thậm chí có tới bảy, tám phần người trên mặt đều lộ ra vẻ kiêng kị, hiển nhiên là tin tưởng cái truyền thuyết kia.

    “Mê tín hay không mê tín, ta không thể giải đáp cho ngươi, có điều trong lịch sử đổ thạch, chuyện như vậy không phải chỉ xảy ra một lần.” Trương Lệ Anh tiếp tục nói, chỉ một truyền thuyết, nhiều người tất nhiên sẽ không tin tưởng, thế nhưng nếu như quả thật sự tình như vậy đã xảy ra, thì phải làm cho người ta kiêng kị.

    “Lịch sử giới đổ thạch đã xảy ra sự tình như vậy?” Gia Vệ sửng sốt, lông mày lại nhíu chặt hơn.

    Có điều chỉ chốc lát sau, Gia Vệ lại cười nhạt một tiếng.

    Chỉ cần sự tình dính dáng tới “đổ”, đều có chút dựa vào vận khí, nghe thiên mệnh cùng một số sự tình mê tín lưu truyền, mà người tham gia “đổ” cũng đều tin tưởng không nghi ngờ. Sự tình phát sinh trong lịch sử giới đổ thạch, có lẽ chỉ dùng hai chữ “tấu xảo” (trùng hợp) liền có thể giải thích được, thế nhưng nhiều người thường mê nhập vào trong đó, nhận định một kết quả, liền sẽ không chịu đón nhận thêm kết quả khác.

    “Đừng nói với ta ngươi cũng tin tưởng truyền thuyết hư vô mờ mịt này nhé?” Gia Vệ đối với Trương Lệ Anh hỏi.

    Trương Lệ Anh liếc mắt nhìn Gia Vệ, chợt nhìn về phía huyết phỉ thúy trên máy giải thạch mà công nhân giải thạch không dám đụng vào, nàng cũng không có trả lời Gia Vệ.

    Có một số việc, không chỉ là hai đáp án “tin” và “không tin”, giống như vấn đề của Gia Vệ lúc này, mặc dù thoạt nhìn chính là chỉ có hai đáp án này, nhưng Trương Lệ Anh lại trả lời không được.

    “Cực phẩm huyết phỉ thúy, đây nhưng là trân bảo trăm năm hiếm thấy, khối đổ thạch giải ra ngọc thạch giá trị nhất, nghĩ chính là khối cực phẩm huyết phỉ thúy giá trị tối cao này rồi.” Ngay sau đó, Phí Vô Ứng đi tới trước máy giải thạch, thực tiếp đem miếng huyết phỉ thúy trên máy giải thạch cầm lấy, cái huyết phỉ thúy kia được ánh nắng chiếu vào phản ra huyết hồng sắc quang mang, chiếu rọi trên tay Phí Vô Ứng, trên tay hắn giống như tràn đầy máu đỏ tươi.

    Rất nhiều người đều kinh hô lên, nếu nói độ ít ỏi, huyết phỉ thúy so với Lão Khanh Pha-lê Chủng còn rất ít hơn, thậm chí có thể so với Pha-lê Chủng đế vương lục, thế nhưng truyền thuyết huyết phỉ thúy, lại làm cho rất nhiều người không dám tiếp xúc huyết phỉ thúy, cái này vô hình chung làm giá trị của huyết phỉ thúy thấp đi.

    Chỉ có điều, người với người có quan điểm khác nhau, đối với những người khác mà nói, truyền thuyết huyết phỉ thúy không chỉ làm giá trị huyết phỉ thúy thấp đi, ngược lại càng làm giá trị huyết phỉ thúy cao lên.

    (mấy cái băng chủng, pha-lê chủng… là tên của phỉ thúy, ‘chủng’ ~ loại, băng chủng phỉ thúy ~ phỉ thúy loại băng…)
     
    rocklina thích bài này.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 129: Ngọc Lục Bảo Hoàn Mỹ



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯)







    Giọng điệu cứng rắn của Phí Vô Ứng vừa nói ra, đại biểu công ty châu báu Tiểu Điền liền trở nên ồn ào, công ty bọn họ giải ra Lão Khanh Pha-lê chủng, hơn nữa còn không nhỏ, tại bọn họ xem ra, ngọc phỉ thúy Lão Khanh Pha-lê chủng của họ so với Huyết phỉ thúy không may mắn thì giá trị cao hơn.

    Có điều, sau khi đại biểu công ty châu báu Tiểu Điền ồn ào, người đại sư của công ty họ lại là nhíu mày.

    Lão Khanh Pha-lê chủng mặc dù trân quý, thế nhưng Huyết phỉ thúy mới chính thật là trân bảo hiếm thấy, mặc dù mang theo truyền thuyết chẳng lành, nhưng đối với giới đại sư đổ thạch mà nói, Huyết phỉ thúy hoàn toàn có thể được bọn họ thừa nhận.

    Cho nên vị đại sư kia không có ngó ngàng tới đại biểu công ty, trực tiếp gật đầu đồng ý Phí Vô Ứng nói.

    Ba mươi bảy người tham gia so đấu đều là gật đầu đồng ý lời nói của Phí Vô Ứng, tất cả đều nhận định rằng, người thắng đứng đầu đổ thạch chính là sư thúc Trương Lệ Anh.

    Sư đệ Thạch vương, Ngô Vĩ Tông.

    Có điều mặc dù là Ngô Vĩ Tông giải ra được Huyết phỉ thúy, trên mặt Phí Vô Ứng vẫn tràn đầy vẻ tươi cười tự tin, trong ba mươi bảy người, có người nhíu mày, có điều cũng có hơn một nửa số người vẫn còn tự tin.

    Bây giờ, chưa giải khối đổ thạch thứ nhất chỉ còn bọn Gia Vệ.

    Trương Lệ Anh đem khối đổ thạch cỡ trái bóng đá giao cho công nhân giải thạch, để bọn họ trực tiếp từ một bên cắt ra.

    Không lâu sau, khối đổ thạch cỡ trái bóng liền bị cắt chỉ còn lại cỡ nắm tay, mãi cho tới bây giờ, khối nguyên liệu đổ thạch thô này còn chưa có ra lục, những góc cạnh thừa thãi bên cạnh đều bị cắt ra, bề mặt vẫn không xuất hiện một chút lục.

    Rất nhiều người đều lắc đầu, hiển nhiên nhỏ như vậy, cho dù là ra lục, còn có thể có giá trị cao hơn Huyết phỉ thúy hay sao?

    Có điều còn có một số người thì vẻ mặt đầy mong chờ.

    Bây giờ thế nhưng là so đấu đổ thạch, gần như toàn bộ những người mê đổ thạch ở Mianma đều đi tới đây, trong đó tự nhiên bao gồm cả những người đã xem qua cuộc đổ thạch trên phố hôm qua của bọn Gia Vệ.

    Mà hiển nhiên bọn họ cũng nhận ra bọn Gia Vệ, những người ngày hôm qua đã đổ ra khoáng thế kỳ trân Lục tinh tôn hoàng.

    Vì vậy những người này không tin bọn Gia Vệ sẽ đổ thất bại, rất nhiều người đều đang chờ mong, chờ mong khối nguyên liệu đổ thạch thô này giống như khối đổ thạch của bọn Gia Vệ hôm qua, giải ra một khoáng thế kỳ trân, để bọn họ được đại khai nhãn giới lần hai.

    Có điều dần dần, những người này đều thấy thất vọng.

    Khối nguyên liệu đổ thạch thô được mài chỉ còn nhỏ cỡ nắm tay trẻ con, nhưng vẫn không có ra lục, thậm chí công nhân giải thạch cũng nhìn về phía Trương Lệ Anh, ý của hắn rất rõ, muốn hỏi Trương Lệ Anh có còn cần giải nữa hay không.

    Trương Lệ Anh gật gật đầu, nói: “Tiếp tục chà đi, chà từ từ.”

    Thanh âm của Trương Lệ Anh không lớn, có điều lại khiến Ngô Vĩ Tông bên cạnh cùng Phí Vô Ứng bên máy giải thạch nghe được, tại dưới sự cười nhạt của các vị đại sư khác, hai người Phí Vô Ứng cùng Ngô Vĩ Tông lại là vẻ mặt ngưng trọng.

    Thực lực đổ thạch của Trương Lệ Anh, hai người bọn họ đều biết, vì vậy mặc dù khối nguyên liệu đổ thạch thô chỉ còn lại một chút ít, bọn họ cũng đều sẽ không cho rằng Trương Lệ Anh đổ thạch thất bại.

    “Ra lục…” Nhưng mà ngay khi Trương Lệ Anh bỏ công nhân giải thạch bắt đầu chà, người giải thạch mới chà được hai cái, hắn liền kêu to lên.

    Tất cả mọi người đều sửng sốt, liền hướng về phía máy giải thạch nhìn lại.

    Cái kia chỉ lau ra một điểm lục, thế nhưng một điểm lục này lại lục có chút bất đồng.

    Một số người lại lần thứ hai cười nhạt lắc đầu, bởi vì thông qua một điểm lục kia, bọn họ nhìn được giải ra cũng không giống như là Pha-lê chủng, thậm chí cả Băng chủng cũng không phải.

    Thế nhưng có một số người cười nhạt lắc đầu, cũng có một số người vẻ mặt ngưng trọng, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc.

    Mà hơn ba mươi vị đại sư kia đều là một vẻ mặt biểu tình ngốc lặng.

    “Đây là…” Ngô Vĩ Tông trên mặt luôn không biểu lộ gì cuối cùng cũng có vẻ kinh ngạc, hắn sững sờ, lại không có nói ra được.

    Công nhân giải thạch đang muốn tiếp tục giải, Phí Vô Ứng liền trực tiếp từ trong tay hắn lấy khối nguyên liệu đổ thạch thô kia, tự mình chà lấy.

    Sau một hồi lâu, một khối ngọc thạch so với nắm tay trẻ con nhỏ hơn một vòng được giải ra.

    Phí Vô Ứng tay cầm lấy khối ngọc thạch này, hắn trực tiếp ngốc lặng tại chỗ, thế nhưng cho tới lúc này vẫn có rất nhiều người thất vọng lắc đầu.

    “Ngọc lục bảo, dĩ nhiên là ngọc lục bảo, ta không có nhìn nhầm chứ?” Trong đám người, cuối cùng có một thanh âm hét vang lên.

    Những người cười nhạt lắc đầu thì đều trở nên sửng sốt.

    Bọn họ không có nhìn thấy ngọc lục bảo chân chính, nhưng chỉ cần là người mê đổ thạch, đều là nghe nói qua ngọc lục bảo, nghe người kia hét lên, những người cười nhạt lắc đầu, biểu tình trên mặt liền trở nên phong phú.

    Nếu như nói Huyết phỉ thúy có thể so với Pha-lê chủng đế vương lục phỉ thúy, cái ngọc lục bảo kia cùng đế vương lục không phân cao thấp, gần như đều là cực phẩm trong cực phẩm, nếu là thật sự phân chia giá trị hai loại phỉ thúy kia mà nói, cái kia chỉ có thể dựa vào sở thích của mỗi người rồi.

    Mà trong 38 khối ngọc thạch, không có một khối Pha-lê chủng đế vương lục nào, giá trị cao nhất là Huyết phỉ thúy của Ngô Vĩ Tông.

    Mặc dù Huyết phỉ thúy của Ngô Vĩ Tông to cỡ đầu đứa trẻ, mà Pha-lê chủng ngọc lục bảo của Trương Lệ Anh so với nắm tay trẻ con còn nhỏ hơn một vòng, thế nhưng giá trị hai loại phỉ thúy lại bất đồng, chênh lệch rất khó bù đắp được.

    Cuối cùng, sau khi hội trường yên tĩnh được một lát, âm thanh ồn ào lại vang lên.

    Khối đổ thạch thứ nhất, cư nhiên lại thật sự ra cực phẩm trong cực phẩm phỉ thúy, lại tương đối hiếm thấy, mọi người càng thêm thích ngọc lục bảo.

    Mặc dù khối ngọc lục bảo này hơi nhỏ một chút, thế nhưng làm vòng cổ, vòng tay, thậm chí nhẫn cũng đủ, nếu là sau khi làm thành phẩm, giá trị thành phẩm sẽ càng cao hơn nhiều, có thể trở thành bảo vật gia truyền.

    Trong hội trường giống như là bùng nổ lên vậy, mặc cho Phí Vô Ứng giơ tay đè xuống ba lần cũng không có an tĩnh lại được.

    Quá mức chấn kinh, làm người ta không thể không bội phục.

    Khối ngọc lục bảo này mặc dù không thể so sánh cùng khổi Lục tinh tôn hoàng giải ra hôm qua, thế nhưng đây là ý nghĩa truyền thống của cực phẩm ngọc thạch, mà Lục tinh tôn hoàng cùng Cửu long khiếu thiên thạch không thể dựa theo ý nghĩa bình thường của ngọc thạch mà đánh giá giá trị, bởi vì những cái kia đã thêm vào nguyên tố khác, chỉ dựa vào một mình nghệ thuật để đánh giá tác phẩm, giá trị của chúng hoàn toàn vượt qua trang sức gia công từ Pha-lê chủng ngọc lục bảo.

    Không cần nghi ngờ, không ai đưa ra dị nghị, khối đổ thạch thứ nhất giải ra phỉ thúy ngọc thạch có giá trị cao nhất chính là Pha-lê chủng ngọc lục bảo của công ty châu báu Trương thị.

    Ba mươi tám khối ngọc thạch được đặt trong ba mươi tám hộp thủy tinh, đặt ở không gian giữa hội trường, giống như là một hội triển lãm ngọc thạch nhỏ, tuy nói là nhỏ, thế nhưng giá trị ba mươi tám khối ngọc thạch lại có có thể vượt mặt trên toàn thế giới.

    Bên trong hơn ba mươi vị đại sư, có người nhíu mày lại, rõ ràng lòng tin không đủ, bất luận là Băng chủng phỉ thúy tự nhiên của Phí Vô Ứng, hay là Pha-lê chủng của công ty châu báu Tiểu Điền, hoặc là Huyết phỉ thúy của Ngô Vĩ Tông, thậm chí ngọc lục bảo phỉ thúy giá trị tối cao, đều cho bọn họ đả kích rất lớn.

    Những phỉ thúy ngọc thạch này, một số đại sư cả đời đều không đổ ra được, mà bây giờ lại liên tiếp xuất hiện.

    Có điều cũng có một số người cũng có lòng tin, thậm chí trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

    Trong lòng bọn họ, người khác đổ ra ngọc thạch giá trị càng cao càng tốt, bọn họ nắm chắc chiến thắng, cuối cùng thắng so đấu, chỉ mỗi việc tham gia so đấu ngọc thạch này, liền có thể đủ cho bọn họ kiếm đầy bồn đầy bể, hơn nữa mỗi một công ty đều gần như cùng chấp thuận cho các vị đại sư, chỉ cần có thể thắng, phỉ thúy ngọc thạch tất cả đều đưa cho bọn họ, công ty chỉ cần mỏ khoáng mạch này.

    Mà Phí Vô Ứng lúc bắt đầu có lòng tin rất cao, lúc này cũng là hơi nhíu mày, thực lực của Trương Lệ Anh làm cho hắn cảm giác được sự uy hiếp.

    Hắn không có nghĩ đến, thời gian chính mình ở lại với sư phụ so với Trương Lệ Anh còn dài hơn, mà tại mặt đổ thạch lại còn không thể hoàn toàn vượt qua Trương Lệ Anh.

    Ngô Vĩ Tông thật ra lại không có biến hoa về tâm tư gì, dù sao ông ta cũng đã sớm dự liệu đến thực lực của Trương Lệ Anh, ông ta bây giờ chỉ muốn phóng tay đánh cược một lần, cho dù là thua, cũng là ở trong sự dự liệu.

    Không lâu sau, giải thạch lần thứ hai bắt đầu.

    Lần này bên giải thạch đầu tiên, không còn là Phí Vô Ứng nữa, mà là công ty châu báu Trương thị lần giải thạch thứ nhất ra ngọc lục bảo.

    Trình tự lần giải thạch thứ hai là dựa theo giá trị cao thấp của lần giải thạch thứ nhất định ra.

    Trương Lệ Anh không chần chờ đưa khối đổ thạch như quả cầu có đường kính nửa thước cho người ta để lên máy giải thạch, Gia Vệ lúc này cũng là vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía máy giải thạch.

    Khối đổ thạch thứ nhất Trương Lệ Anh chọn giải ra ngọc lục bảo, đạt được vị trí đầu lần giải thạch thứ nhất, thế nhưng vị trí đứng đầu này không có nhiều chỗ dùng lắm, lần so đấu này cũng không phải là chỉ thắng một lần, mà là xem tổng giá trị của ba khối ngọc thạch giải ra cao thấp thế nào.

    Cho nên nói lúc này Gia Vệ cũng có chút trở nên khẩn trương.

    Dù sao khối đổ thạch thứ nhất Trương Lệ Anh chọn cũng giải ra ngọc lục bảo, nếu như khối thứ hai cũng giải ra phỉ thúy ngọc thạch giá trị cực kì cao mà nói, cuối cùng khối đổ thạch Gia Vệ chọn lại giải thất bại, bọn họ hơn phân nửa cũng sẽ thua, thua như vậy, đừng nói Trương Lệ Anh cùng Trác Thiến, ngay cả Gia Vệ cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối muốn chết.

    Nếu như hai khối đổ thạch của Trương Lệ Anh căt ra đều là ngọc thạch có giá trị cao nhất, rất hiển nhiên nếu Trương Lệ Anh lại chọn khối đổ thạch thứ ba, sau khi cắt ra rất có thể trực tiếp thắng cuộc so đấu đổ thạch này.

    Mà nếu như thua, nguyên nhân chính là khối đổ thạch Gia Vệ chọn kia.

    Thậm chí Gia Vệ lúc này bắt đầu hoài nghi, quyết định muốn tự mình thắng Phí Vô Ứng này, có đúng hay không có chút xúc động.

    Thế nhưng so đấu đã bắt đầu, không có chỗ cho sự hối hận nữa.

    Lần giải thạch này không có bất kì hồi hộp nào cả, mới cắt một đao liền ra lục, vẫn là đại phát.

    Một mặt lục hoàn chỉnh thiếu chút nữa bị máy giải thạch cắt đến, có điều công nhân giải thạch cũng là dựa theo vị trí Trương Lệ Anh chỉ mà cắt, cho dù là cắt hỏng, bọn họ cũng không có trách nhiệm gì.

    Thế nhưng lúc này tất cả mọi người đều chấn kinh với sự cường đại của Trương Lệ Anh, vị trí một đao vừa rồi, có thể nói là hoàn hảo nhất, thiếu một chút sẽ không cắt ra lục, thừa một chút sẽ phá hoại ngọc bên trong.

    Không lâu sau, một khối lục lớn được giải ra, mọi người mở to mắt nhìn khối lục này, trên mặt đều là thần sắc không thể tin được.

    Khối đổ thạch thứ hai của công ty châu báu Trương thị dĩ nhiên lại cắt ra được khối Lão Khanh Pha-lê chủng lớn như thế, thậm chí thể tích khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy này so với khối đổ thạch trước khi cắt chỉ nhỏ hơn có một vòng mà thôi.

    Nói cách khác, đó chính là lớp da bao lấy khối nguyên liệu đổ thạch thô.

    Một khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy lớn như thế, mặc dù trên mặt giá trị không so được Huyết phỉ thúy của Ngô Vĩ Tông, thế nhưng cũng không kém bao nhiêu, cho dù là đặt ở lần giải thạch thứ nhất, khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy này cũng có thể yên ổn chiếm cứ vị trí thứ hai.

    Nhìn thấy công ty châu báu Trương thị lần này giải ra khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy, trong hơn ba mươi vị đại sư đã có một số người lộ ra thần sắc tuyệt vọng, có điều vẫn có một số người thở phào nhẹ nhõm, giống như công ty châu báu Trương thị đổ ra một khối ngọc lục bảo phỉ thúy cùng một khối Lão khanh Pha-lê chủng phỉ thúy thì bọn họ vẫn còn có lòng tin thắng cuộc so đấu này.



     
    rocklina thích bài này.