Huyền Huyễn Triệu Hoán Thần Binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1922: Vô cùng tự tin

    share: goctruyen.com





    Chỉ cần có Nguyên Giới tồn tại, bọn họ sẽ Đông Sơn tái khởi:

    - Chúng ta bây giờ vẫn đang trong thời kỳ tích lũy. Tạm thời còn bị động, cố gắng thành lập hệ thống phòng ngự chống đỡ với kiếm chữ thiên nào đó. Đồng thời đối với các phương diện cũng phải tiến hành bố trí, cố gắng xuất hiện càng nhiều cường giả hơn. Đồng thời, cũng phải chờ đợi phương pháp giết chết Nguyên Giới xuất hiện. Hơn nữa ta chắc chắn, chỉ cần ta có thể đạt được Thần Hoàng, như vậy Thiên Nhất Kiếm nào đó cũng đừng mong giết chết được ta.

    Dừng lại, Vu Nhai lại nặng nề nói:

    - Đừng nói không có phương pháp giết chết Nguyên Giới, cho dù vội vàng đánh một trận, chắc chắn sẽ thất bại.

    - Nhưng...

    Ngọc Vấn Hiền còn muốn nói điều gì, nhưng bị Vu Nhai ngắt lời nói:

    - Ta biết huynh muốn nói gì. Huynh muốn nói nếu ta tự tin sau khi đạt được Thần Hoàng, không sợ Thiên Nhất Kiếm nào, vậy tại sao không tạm thời chịu đựng không đi cứu người, ở lại tu luyện tới Thần Hoàng trước? Như vậy tuyệt đối sẽ không thể xảy ra sai sót nhầm lẫn. Nói không chừng nhẫn nhịn đến lúc đó đi cứu người, còn có thể nắm chắc thêm vài phần đúng không? Nhưng ta không có khả năng để Tiểu Mỹ tiếp tục chịu sự khi dễ nữa. Hơn nữa, lần này ba đại Chân Thần tuyệt đối sẽ không cho ta có bất cứ cơ hội nào. Tuyệt đối không cho phép ta không đi cứu Tiểu Mỹ. Tiểu Mỹ sẽ tạm thời không có chuyện gì. Nhưng tới thời điểm nào đó, Tiểu Mỹ chắc hẳn sẽ phải chết. Ta làm sao có thể nhìn Tiểu Mỹ chết được?

    - Tiểu Mỹ chắc hẳn phải chết? Vì sao?

    Đúng vào lúc này, một giọng nữ xuất hiện. Đó chính là Dạ Tình. Ở bên cạnh nàng còn có Nghiêm Sương, Tuyết Đế Nhi và Vu Tiểu Dạ. Thật ra các nàng vẫn luôn nghe những lời đối thoại trong đại điện. Khi nghe được Tiểu Mỹ chắc hẳn phải chết, Dạ Tình không nhịn được lên tiếng.

    Đúng vậy, tình cảm giữa Dạ Tình cùng Tiểu Mỹ, đã không cần phải nói rõ.

    Lúc này bụng dưới của Dạ Tình đã hơi nhô lên. Xem ra trải qua cuộc chiến đấu hăng hái trong một năm rưỡi qua, cơ bản đã có thành quả...

    - Bởi vì ba đại Chân Thần sợ ta trở nên quá mạnh mẽ. Đoạn Thiên Chân Thần biết ta có Thần Chi Nguyên Giới mới. Như vậy nếu bọn họ đã hợp tác, Đoạn Thiên Chân Thần tất nhiên sẽ báo tin tức này cho biết hai phe khác. Hiện tại Đoạn Thiên Chân Thần đã không có năng lực độc chiếm Thần Chi Nguyên Giới mới của ta... Nếu ta có Thần Chi Nguyên Giới mới, hơn nữa còn không bị Huyền Nguyên Chi Lực Trận ràng buộc, ba đại Nguyên Giới sẽ không sợ sao?

    Vu Nhai giải thích. Hiện tại, chuyện Huyền Binh Điển đã không còn là bí mật đối với cao tầng Bách tộc nữa.

    Không. Cao tầng Độc Cô gia và cao tầng đế quốc Ma Pháp cũng đều biết. Hiện tại lấy thực lực Vu Nhai đã không cần che giấu bí mật này nữa. Để hai liên minh mới biết được bí mật này có khả năng có lòng tin đối với Vu Nhai hắn hơn. Cho dù hắn mất tích cũng có thể duy trì cục diện Bách tộc ổn định.

    Đúng vậy. Vu Nhai chỉ cần không chết, đế quốc Ma Pháp và Độc Cô gia có thể ôm hy vọng đối với hắn. Không ai dám phản loạn.

    - Nếu bọn họ sợ, vậy không phải càng nên lưu lại mạng của Tiểu Mỹ sao?

    Dạ Tình hỏi. Ba nàng khác cũng cảm thấy lời Dạ Tình nói rất đúng. Giữ lại Tiểu Mỹ có thể uy hiếp được Vu Nhai. So với giết, giữ trong tay không phải có lợi thế hơn sao?

    Mấy nàng cũng không có suy nghĩ nghịch thiên giống như Ngọc Vấn Hiền và Mượn kiếm huynh, tất nhiên suy nghĩ còn chưa đủ thấu đáo.

    - Ai, bọn họ cũng sẽ suy đoán được, Vu Nhai sẽ suy đoán về bọn họ như thế. Nói cách khác, ba đại Nguyên Giới sẽ suy đoán xuất hiện tình huống Vu Nhai không ra tay cứu người, suy đoán Vu Nhai sẽ cho rằng chỉ cần không ra tay, Tiểu Mỹ có thể bảo toàn tính mạng, suy đoán chúng ta sẽ cho rằng bọn họ giữ lại Tiểu Mỹ chính là lợi thế đối với Vu Nhai. Nhưng nếu dưới tình huống Vu Nhai không ra tay cứu người bọn họ sẽ giết chết Tiểu Mỹ. A, lý do rất đơn giản, chính là làm chuyện ngoài dự đoán của Vu Nhai, khiến tức giận Vu Nhai...

    Mượn kiếm huynh than thở.

    - Có ý gì?

    Dạ Tình vẫn không hiểu. Có lẽ bởi vì khẩn trương và mờ mịt, có lẽ là Mượn kiếm huynh biểu đạt không rõ ràng lắm.

    - Rất đơn giản. Vu Nhai có thể đi cứu Tiểu Mỹ như bọn họ mong muốn tất nhiên là tốt nhất. Bọn họ có thể bố trí cạm bẫy hại chết Vu Nhai. Vu Nhai không đi cứu người, vậy cũng không có vấn đề gì. Hừ, bọn họ sẽ giết chết Tiểu Mỹ làm Vu Nhai tức giận. Lợi thế gì đó, bọn họ không cần. Bọn họ càng sợ Vu Nhai trở nên mạnh mẽ hơn. Điều bọn họ muốn làm là mau chóng diệt trừ Vu Nhai.

    Ngọc Vấn Hiền nói.

    Trong nháy mắt, sắc mặt bốn nàng trở nên tái nhợt. Lại nghe Ngọc Vấn Hiền tiếp tục phân tích nói:

    - Bọn họ chính là nắm được tính cách của Vu Nhai đại đế chúng ta, biết Vu Nhai không phải là một đại đế đạt tiêu chuẩn. Trong hai kết quả, Vu Nhai sẽ chọn một mà thôi.

    - Không phải đại đế đạt tiêu chuẩn...

    Những người ở chỗ này đều nghe được Ngọc Vấn Hiền nói, sau đó vừa cười khổ lại vừa cảm thấy thư thái.

    Cũng chính là Vu Nhai không phải là một đại đế đạt tiêu chuẩn, mới có nhiều người cam tâm theo hắn như vậy. Đúng vậy, đại đế đạt tiêu chuẩn chính là lãnh khốc vô tình giống như Huyền Binh Đại Đế. Nữ nhân, một nữ nhân nho nhỏ mà thôi. Hy sinh thì hy sinh. Nhưng Vu Nhai làm không được. Đây là nhược điểm trí mạng của Vu Nhai.

    - Tha thứ cho một đại đế không hợp tiêu chuẩn như ta đây. Ta phải đi. Hơn nữa vừa nãy ta cũng đã nói. Chỉ cần ta có thể tu luyện đến Thần Hoàng, sẽ không sợ bị Thiên Nhất Kiếm nào giết chết. Đến lúc đó nếu như ta bị nhốt ở bên trong, vậy ta chỉ cần có thể tu luyện đến Thần Hoàng là có thể đi ra được. Ta còn cách Thần Hoàng cảnh không xa.

    Vu Nhai vô cùng tự tin nói. Cái gọi là Thần Hoàng cảnh của hắn chính là: Tất cả mọi thứ đạo của hắn đều đạt được Thần Hoàng:

    - Hơn nữa ta còn có sát trận, phù văn trận và Binh Điển Thần Trận. Nhiều thứ cường đại như vậy, ta còn sợ cái gì nữa?

    - Mà nếu quả thật ngươi bị Thần Chi Nguyên Giới vây khốn thì phải làm sao bây giờ?

    - Biết vì sao trước đây Ma Thiên Nguyên Giới lại thỏa hiệp cùng ta ký khế ước Nguyên Giới không? Bởi vì ta nắm giữ Lục Thiên Thần Ấn. Không được nữa, ta tạm thời thu xếp ổn định cho hai vị tiền bối Vu Thuấn và hoàng hậu, lại dùng Lục Thiên Thần Ấn đập ra Thần Chi Nguyên Giới...

    Vu Nhai cười lạnh nói:

    - Chỉ cần ta đạt được Thần Hoàng, mới là thời cơ phát động đại quyết chiến. Thời gian cũng sẽ không quá lâu. Cũng không thể quá lâu.. Đừng quên Thần Chi Nguyên Giới bị trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực áp chế. Thời gian vừa đến, nếu như Thần Chi Nguyên Giới vẫn không thể thống trị được đại lục Thần Huyền, như vậy bọn họ lại một lần nữa bị trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực trở nên mạnh mẽ khống chế. Bọn họ lại phải chờ thêm mấy nghìn năm nữa. Cho dù là Nguyên Giới nào cũng không cam lòng đợi lâu như vậy.

    Đúng vậy, muốn duy trì tình trạng đại lục như hiện tại căn bản không có khả năng.
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1923: Hóa ra ta có con trai

    share: goctruyen.com





    Trước khi trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực hoàn toàn áp chế Thần Chi Nguyên Giới, cũng chính là trước khi Thần Chi Nguyên Giới bị áp chế không cách nào sử dụng được Thiên Nhất Kiếm nào đó, Thần Chi Nguyên Giới nhất định phải phát động tổng tiến công. Đến lúc đó nếu như không đủ cường đại sẽ xong đời. Đến lúc đó cho dù Vu Nhai không cảm ngộ được tất cả các đạo đến Thần Hoàng, cũng phải khiến huyền khí đạt được Thần Hoàng để xuất chiến.

    Đúng vậy, Thần Chi Nguyên Giới mấy nghìn năm mới yếu đi một lần. Bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.

    - Thật không cam lòng. Biết rất rõ ràng là cạm bẫy lại không làm được gì cả...

    Ngọc Vấn Hiền nắm chặt nắm đấm nói. Hắn là đại thiên tài quân sự. Nhưng có rất nhiều chuyện hắn không làm được. Bởi vì thực lực của bản thân hắn không đủ cường đại. Bởi vì Thần Chi Nguyên Giới bao trùm tất cả.

    - Ai nói cái gì cũng không làm được? Ba đại Nguyên Giới lại dám mang Tiểu Mỹ ra bố trí cạm bẫy cho ta như vậy, dù thế nào ta cũng phải khiến cho bọn họ trả giá thật lớn. Hắc, Kinh Thiên và Huyền Thiên ta tạm thời không có cách nào bắt được bọn họ. Nhưng Đoạn Thiên Nguyên Giới... Hắc hắc.

    Vu Nhai lạnh lùng nở nụ cười nói:

    - Mượn kiếm huynh, đã điều tra rõ ràng về truyền tống trận từ Thánh Thần Đô đến Đoạn Thiên Nguyên Giới chưa?

    - Đã làm...

    Trong mắt Mượn kiếm huynh lóe lên tinh quang, nghiêm túc trả lời.

    - Rất tốt. Thông báo với Độc Cô gia chủ, để hắn cùng với các cao thủ Độc Cô gia tới Lục Thiên Thần Đô tập hợp cùng ta. Hành động kín đáo đừng cho bất kỳ kẻ nào biết. Phải bí mật tiến hành. Hừ, ta phải đâm Đoạn Thiên Nguyên Giới...

    Vu Nhai lãnh đạm nói.

    - Được, ta lập tức đi làm.

    Mượn kiếm huynh lên tiếng đáp, sau đso không nói gì nữa, đi ra khỏi đại điện.

    Nếu như Vu Nhai đã hạ quyết tâm muốn đi tới Thánh Thần Đô cứu người, cho dù khuyên thế nào cũng không có tác dụng, vậy trước tiên cứ làm tốt công tác của mình. Mơ hồ, hắn nghe được lời Vu Nhai nói còn có chút hứng thú. Hắn đã đoán ra được điều gì đó. Hắn thật sự chờ mong Đoạn Thiên Nguyên Giới tổn hại thậm chí ngã xuống.

    Đúng vậy, Mượn kiếm huynh vốn miễn cưỡng xem như là người của Đoạn Thiên Nguyên Giới. Tuy rằng khi đó còn gọi là nghiệp đoàn Lữ Giả. Đương nhiên, nghiệp đoàn Lữ Giả khi đó, hiện tại đã không còn tồn tại. Hắn thật sự rất rất muốn khiến nghiệp đoàn Lữ Giả đã từng kiêu ngạo quay trở lại.

    Đồng thời, hắn cũng không muốn để Bạch gia hắn lại tiếp tục trầm luân. Bạch Trọc, Thánh Thần Đô còn có kẻ địch của hắn...

    - Ngọc huynh, quân đội Bách tộc giao cho huynh...

    - Yên tâm đi. Chỉ cần không phải là Thần Hoàng tới, tuyệt đối sẽ không để dân Cổ Duệ và đế quốc Huyền Binh tiến thêm một bước.

    Ngọc Vấn Hiền nghiêm túc gật đầu. Hắn cũng trực tiếp xoay người rời đi. Hiện tại Bách tộc đã không phải là không có Thần Vương. Thần Vương cũng chịu sự điều hành và chỉ huy của hắn. Ngoại trừ Thần Hoàng ra, Ngọc Vấn Hiền hắn không sợ bất kỳ công kích nào khác.

    Đương nhiên, cho dù là Thần Hoàng đến, cũng có Độc Cô gia và đế quốc Ma Pháp trợ giúp.

    - Đúng rồi Vu Nhai. Ta quên nói cho ngươi biết. Ở trong Thánh Thần Đô không chỉ có Tiểu Mỹ, còn con trai của ngươi và Tiểu Mỹ nữa.

    Đúng vào lúc này, Mượn kiếm huynh vốn đã rời đi lại vòng lại, tiến vào, khẽ nói một câu. Sau đó hắn không nhìn biểu tình của Vu Nhai đã rời đi...

    - Ngươi nói cái gì? Con trai sao?

    - Đúng vậy, con trai của ngươi và Tiểu Mỹ!

    Giọng nói của Mượn kiếm huynh từ ngoài đại điện truyền vào, càng lúc càng xa.

    Vu Nhai ngây người. Đúng vậy, trước đó hắn còn không biết. Hắn không biết hắn cùng với Tiểu Mỹ có con trai. Bởi vì hoàn toàn không có tin tức truyền đến. Bởi vì Mượn kiếm huynh cũng chưa nói cho hắn biết. Cái gì mà quên nói chứ? A, thật ra trong lòng Mượn kiếm huynh vẫn không hi vọng Vu Nhai đi mạo hiểm. Nhưng bây giờ Vu Nhai tâm ý đã quyết, hắn không có khả năng lừa gạt nữa...

    Đi tới cửa đại điện, Ngọc Vấn Hiền thoáng dừng lại, cũng không quay đầu, lại rời đi. Mỗi một bước đều vô cùng kiên định.

    - Vu Nhai...

    Trong đại điện bốn nàng cũng ngây người. Vu Nhai và Tiểu Mỹ lại có con trai. Hơn nữa cho tới bây giờ bọn họ mới được biết. Nhưng tin tức này đối với Vu Nhai hiện tại nói thật không biết có thể xem như là tin tức tốt hay không...

    Dạ Tình vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của nàng, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.

    - Ha ha, hóa ra Vu Nhai ta đã sớm có con trai. Ha ha ha, đây là chuyện tốt. Chuyện cực tốt... Người phụ thân như ta thật đúng là chưa làm tròn trách nhiệm. Không ngờ đến bây giờ mới biết. Chờ ta dẫn theo mẹ con các nàng ra ngoài, nhất định phải bồi thường thật tốt.

    Vu Nhai đột nhiên cất tiếng cười to. Chỉ là trong tiếng cười lại mơ hồ mang theo lệ quang.

    Cái gì mà nam nhi có lệ không thể rơi. Cút muội hắn đi.

    Lhông biết vì sao, biết mình vốn đã làm phụ thân, hiện tại Vu Nhai thật sự rất muốn rơi lệ. Đó là một cảm giác không thể nói rõ ràng được. Đó là cảm giác mà chỉ có người thật sự làm phụ thân mới có thể lĩnh hội được. Phụ thân như hắn lại khác. Bởi vì không ngờ con hắn lại nằm ở trong tay của kẻ địch. Đồng thời, hắn cũng nghĩ đến Tiểu Mỹ. Từ khi Tiểu Mỹ mang thai đến bây giờ đã qua hơn ba năm. Hơn ba năm đấy. Tiểu Mỹ phải chịu áp lực lớn tới mức nào?

    Vu Nhai rơi nước mắt chính là nghĩ đến Tiểu Mỹ ngây thơ đã chịu đựng ba năm cực khổ. Không ngờ hắn lại hoàn toàn không giúp được gì. Nếu như nói không tự trách đó là chuyện không thể.

    Đúng vậy, Tiểu Mỹ có con của mình, ở trong Kinh Thiên Nguyên Giới, đó là tình cảnh thế nào?

    Vu Nhai không dám tưởng tượng, thật sự không có cách nào tưởng tượng...

    - Hắc hắc, lão bà Dạ Tình, xem ra hài tử trong bụng nàng không thể trở thành lão đại của nhà chúng ta rồi. Chẳng lẽ nàng lại đố kỵ sao?

    Vu Nhai cố kìm chế nỗi đau đớn trong lòng. Đúng vậy, tim hắn đau giống như bị kim đâm vậy. Nhưng nhìn Dạ Tình, hắn cũng cố nặn ra nụ cười tùy tiện đặc trưng của mình.

    - Sao, làm sao có thể đố kỵ được. Làm sao có thể... Oa!

    Dạ Tình cũng nghĩ đến Tiểu Mỹ, nghĩ đến Tiểu Mỹ thiên chân vô tà, nghĩ đến chuyện nàng phải chịu khổ, nước mắt liền không nhịn được điên cuồng tuôn rơi. Sau đó nàng đặc biệt kích động lao về Vu Nhai, lớn tiếng khóc...

    Dạ Tình khóc, Tiểu Dạ, Nghiêm Sương và Tuyết Đế Nhi cũng khóc. Chỉ là các nàng đều không lên tiếng. Chỉ là nước mắt giống như từng hạt châu lớn điên cuồng rơi xuống.

    - Được rồi được rồi. Không có việc gì đâu. Tin tưởng lão công của các nàng nhất định sẽ đưa mẹ con nàng ấy về. Nhất định vẫn là một Tiểu Mỹ ngây thơ hoạt bát lại cực kỳ cường đại.

    Vu Nhai vỗ vai Dạ Tình an ủi.

    Hắn là nam nhân. Cho dù đau mấy cũng phải giấu kín, đau mấy cũng phải cho người hắn quan tâm lòng tin và chỗ dựa.

    - Trời đã khuya lắm rồi. Tất cả mọi người nên đi về nghỉ ngơi đi. Ta ra ngoài một chút...

    Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng nước mắt của bốn nàng đã ngừng rơi.
     
  3. foever

    foever Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/4/14
    Bài viết:
    11
    Được thích:
    45

    Chương 1924: Tùy cơ ứng biến

    share: goctruyen.com





    Sau đó Vu Nhai lại ôm Vu Tiểu Dạ một cái nói.

    Đúng vậy, trong hơn một năm rưỡi qua, bạn học Tiểu Dạ cũng đã thực hiện nguyện vọng giúp đỡ Vu Nhai giải trừ chuyện dùng tay. Hiện tại nàng đã là tiểu phụ nhân.

    - Được!

    Vu Tiểu Dạ còn khóc thút thít, khẽ lên tiếng.

    - Chờ ta trở lại, đến lúc đó nhất định sẽ cho các nàng một hôn lễ long trọng nhất. Nhất định!

    Vu Nhai nhìn về phía Tiểu Dạ và Dạ Tình nói.

    Tiếp đó, Vu Nhai đi về phía cửa đại điện, tâm tình quả thật có chút nặng nề. Hắn muốn đi ra ngoài một chút cho thoải mái.

    Nhưng hắn mới đi được hai bước theo bản năng liền dừng lại. Bởi vì phía trước còn có hai nàng đang nhìn hắn. Đặc biệt là Tuyết Đế Nhi, đôi mắt nàng chớp chớp. Bởi vì mới vừa khóc, trong mắt vẫn còn ngấn nước, trong veo đặc biệt khả ái.

    Gió đêm từ cửa đại điện thổi vào, thổi bay vài sợi tóc màu trắng của nàng. Đây là tinh linh trong đêm chính hiệu...

    - Vừa rồi ta nói gì?

    Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Tất nhiên hắn không có khả năng quên được. Chính là hứa hẹn cho Vu Tiểu Dạ và Dạ Tình một hôn lễ long trọng. Sau đó, Tuyết Đế Nhi xuất hiện với biểu tình như vậy. Hiện tại ta có nên nói chút gì đó hay không?

    Đối với chuyện Tuyết Đế Nhi thích mình, Vu Nhai đương nhiên không có khả năng không cảm nhận được. Hắn cùng lắm sẽ không cảm thấy Nghiêm Sương có tình ý đối với mình mà thôi...

    Được rồi, thuận theo tự nhiên đi. Hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy mà làm gì? Không chừng mình ở Thánh Thần Đô không về thì sao?

    Mặc dù nói tự tin như vậy, nhưng hoàn toàn không có khả năng không nguy hiểm tới tính mạng. Có trời mới biết được, ba đại Nguyên Giới liên thủ, có phải thật sự không phá nổi Huyền Binh Điển của mình hay không. Có trời mới biết được, đến lúc đó ba đại Nguyên Giới sẽ bày bố cục thế nào?

    Đương nhiên, ở trước mặt người khác, hắn sẽ biểu hiện ra sự tự tin không gì sánh kịp.

    - Chờ ta trở lại...

    Vu Nhai đi tới, nghiêm túc ôm lấy Tuyết Đế Nhi, lại ôm lấy Nghiêm Sương lên, nói ra bốn chữ này. Sau đó hắn liền đi ra khỏi đại điện, chỉ để lại hai nàng đang ngây người...

    - Vu Nhai đại ca nói vậy là có ý gì?

    Lúc này tự nhiên suy nghĩ Tuyết Đế Nhi sẽ vô cùng rối loạn. Vu Nhai đại ca ôm nàng, lại không nói gì. Như vậy là có ý gì?

    - Ta không biết hắn đối với muội là có ý gì, dù sao hắn xem ta là bạn thân.

    Nghiêm Sương sững sờ nói, xem ra Vu Nhai đối với lời nàng nói trước đây, trong lòng nảy sinh bóng ma rất lớn. Nàng cũng không suy nghĩ miên man giống như Tuyết Đế Nhi. Đúng vào lúc này, Nghiêm Sương lại lén lút tới gần Tuyết Đế Nhi, sau đó lộ ra biểu tình chỉ có nữ sắc ngoan mới có. Hắn cười hắc hắc nói:

    - Nữ vương Tuyết Đế Nhi, ta biết hiện tại tâm tình muội tương đối rầu rĩ. Nếu không buổi tối chúng ta cùng nhau ngủ được không? Ta có thể làm người nghe muội nói, sẽ nghĩ kế giúp muội.

    - Không. Từ bỏ sao?

    Tuyết Đế Nhi run rẩy một cái, muốn nhanh chóng thối lui:

    - Tỷ hãy tìm Dạ Tình tỷ tỷ đi.

    - Dạ Tình mang thai, muội cũng không phải không biết. Lúc ngủ ta tương đối hiếu động. Nào...

    Bên kia, Dạ Tình chuẩn bị rời đi chợt rùng mình một cái. Sau đó nàng đi có phần nhanh hơn. Hai năm qua tâm linh Nghiêm Sương thật sự có chút gì đó, khiến nàng thật sự khiếp sợ. Cũng không phải sợ hai nữ nhân ở trên giường sẽ làm gì, mà là sợ sẽ trở nên giống như Nghiêm Sương.

    Nghiêm Sương tỷ tỷ thật sự phải là một nam nhân. Đáng chết. Cuộc sống lại biến Nghiêm Sương tỷ tỷ thành như vậy.

    - Từ chối...

    - Đi mà, đi mà. Ta nói thật. Buổi tối sẽ nói một chút mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì cả...

    - Thật sao?

    - Đương nhiên là sự thật. Nghiêm Sương tướng quân ta nói là làm...

    Nghiêm Sương nghiêm túc nói.

    Vẫn tư thế oai hùng hiên ngang như vậy, chính là biểu hiện này thật sự khiến người ta nghi ngờ lời nàng nói. Nữ sắc lang này thật là...

    Cuối cùng, nữ vương Tuyết Đế Nhi đáng thương, yếu ớt vẫn bị tướng quân Nghiêm Sương mang đi. Kế tiếp phát sinh chuyện gì không ai được biết.

    - Vu Nhai, mang theo Tiểu Hắc!

    Vu Nhai đã đi ra khỏi đại điện, đi đến trên ban công đại điện. Thủy Tinh giống như u linh đứng ở nơi đó. Thời điểm Vu Nhai còn chưa nói gì, nàng đã mở miệng trước. Giọng nói vẫn đặc sắc như vậy.

    - Tất nhiên sẽ dẫn theo. Chỉ là nhiệm vụ của Tiểu Hắc không phải là cứu Tiểu Mỹ, mà là theo Độc Cô gia đâm Đoạn Thiên Nguyên Giới.

    - Chít. Độc Cô gia tối đa chỉ đánh một đòn sau đó nhất định sẽ phải lui lại. Đến lúc đó ta sẽ quay trở về...

    Tiểu Hắc chen lời nói.

    Nó vẫn không có gì thay đổi, vẫn đáng yêu như vậy. Nhưng người bình thường tuyệt đối sẽ không phát hiện ra trong cơ thể con tiểu thú cực kỳ đáng yêu này ẩn chứa lực lượng đáng sợ tới mức nào. Từ lúc nửa năm trước nó đạt được thực lực Thần Hoàng, hơn nữa còn dưới tình huống chưa hấp thu xong lực lượng không gian của nơi khởi nguồn Nguyên Giới. Đúng vậy, đến bây giờ còn chưa hấp thu và cảm ngộ hết.

    Giống như Tiểu Hắc nói, nếu như nó hiểu được tất cả lực lượng không gian, vậy nó ít nhất là Thần Hoàng cao đoạn. Thật ra Thần Hoàng không phân chia đẳng cấp chính xác. Bởi vì số lượng quá ít ỏi. Nếu không phải bởi vì loạn thế, cơ hội giao đấu cũng không nhiều lắm.

    Hiện nay có thể chia làm mới vào Thần Hoàng giống như Hoa Nộ Hải và Độc Cô Chiến Huyền, Thần Hoàng lâu đời giống như Thần Vũ Thần Hoàng. Thần Hoàng siêu cấp giống như Độc Cô Khúc Phong, Thiên Bằng Hoàng và Hoàng Phủ Huyết Binh. Còn có Thần Hoàng cấp bậc nghịch thiên giống như Vu Thuấn năm đó. Bên trong Độc Cô gia có cấp bậc như vậy hay không không biết, nhưng vị Thần Hoàng dân Cổ Duệ mạnh nhất dưới Chân Thần kia, chí ít gần Vu Thuấn năm đó.

    Nếu như Tiểu Hắc hiểu được không gian chi lực, sợ rằng chí ít cũng đạt tới cấp bậc như Thiên Bằng Hoàng.

    Hiện tại Bách tộc đã có Tiểu Hắc và Vu Nhai hai tồn tại nắm giữ chiến lực Thần Hoàng. Nhưng chỉ hai người bọn họ mà thôi. Hơn nữa Tiểu Hắc bây giờ còn đang ẩn nấp. Đến bây giờ đế quốc Huyền Binh và dân Cổ Duệ cũng không biết Bách tộc có Tiểu Hắc, Thần Hoàng không gian này.

    - Đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến.

    Vu Nhai vốn muốn cự tuyệt, nhưng ngẫm lại vẫn không nói ra. Nếu như đến lúc đó có Tiểu Hắc trợ giúp, nói không chừng có thể đưa Tiểu Mỹ và nhi tử đi. Chỉ còn lại có một mình hắn, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

    Đồng thời, cũng có thể không để cho mẹ con Tiểu Mỹ phải mạo hiểm cùng mình...

    - Được, không nói những chuyện đó nữa. Về nhà ngủ đi. Ngày mai cho dù khỏe, cũng nên ở bên cạnh mẫu thân. Hai ngày sau xuất phát.,

    Vu Nhai dắt tay Thủy Tinh, sau đó trở về nhà mình. Mẫu thân của Vu Nhai Vu Thiên Tuyết đương nhiên đã rời khỏi nơi ở tại Vu gia Bắc Đấu trước đây, và đến Bách tộc từ lâu. Một năm rưỡi qua, Vu Nhai chỉ cần không phải xử lý chuyện gì, đều sẽ ở bên cạnh mẫu thân.

    Vu Thiên Tuyết thật sự thật không ngờ tới con trai của nàng sẽ có thành tựu kinh thế hãi tục như ngày hôm nay. Nhưng không quan tâm nhi tử thành tựu thế nào, nhi tử vẫn là nhi tử.
     
    Last edited by a moderator: 17/5/15
  4. foever

    foever Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/4/14
    Bài viết:
    11
    Được thích:
    45

    Chương 1925: Cảm giác điên cuồng

    share: goctruyen.com





    Nàng vẫn không muốn để cho Vu Nhai đi mạo hiểm. Chỉ có điều nàng không có khả năng ngăn cản nhi tử làm mọi chuyện.

    Lại nói, tất cả mọi chuyện hắn làm, cũng bởi vì cục diện đại lục hỗn loạn. Nếu như nhi tử quả thật không chiến đấu, như vậy các nàng sẽ không thể sống yên ổn. Điều nàng có thể làm chính là cho nhi tử sự tâm và nâng đỡ lớn nhất. Ở sâu trong lòng nàng thật ra cũng cảm thấy kiêu ngạo vì thành tựu của nhi tử.

    Chỉ là trong lòng nàng vẫn có kết không giải được. Bởi vì Độc Cô Chiến Phong...

    Hiện tại thời điểm này, Vu Nhai và Thủy Tinh tất nhiên không có khả năng còn đi làm phiền mẫu thân. Sau khi hai người trở lại phòng dĩ nhiên là ngủ. Lão phu lão thê, nên làm gì đều sẽ làm. Đan Đạo Hùng người điên cuồng rình coi trộm lại không có khả năng ngăn cản con rể mạnh hơn so với hắn. Tuy rằng còn chưa thật sự thành thân, nhưng hai người đã được công nhận là phu thê, cũng không cần nói thêm điều gì nữa. Tất cả đều đều không tiện nói thành lời.

    Vu Nhai đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, Thủy Tinh đều hiểu rõ ràng. Khi tình yêu chuyển hóa thành thân tình, tất cả những lời dỗ ngon dỗ ngọt đều có thể giản lược. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, có thể thấy được tình cảm chân thành nhất.

    - Đều là lão phu lão thê còn xấu hổ cái gì. Tới đây, tới đây. Tới đây nào. Lão công của nàng rất nhanh sẽ phải xuất chinh. Ngày hôm nay chuyện nàng phải làm chính là thỏa mãn tất cả yêu cầu của ta. Nếu không ta sẽ phải dùng tới sức mạnh.

    Đương nhiên, thời điểm Thủy Tinh nói chuyện gì đó, biểu hiện vẫn có chút câu nệ. Không có cách nào. Tính cách Thủy Tinh cho phép, nhưng cảm giác xấu hổ này bao giờ cũng có thể khiến cho Vu Nhai chủ nghĩa đại nam tử nhận được sự thỏa mãn mãnh liệt. Chỉ là trên phương diện sinh lý có chút không mấy thỏa mãn. Thủy Tinh không mấy điên cuồng.

    Thật may, tuy rằng ngày hôm nay lão bà Thủy Tinh rất xấu hổ, nhưng bởi vì Vu Nhai sắp xuất chiến, vẫn thỏa mãn từng yêu cầu của hắn. Sáng hôm sau, nàng đã được Vu Nhai ôm rời giường...

    - Hình như cảm giác điên cuồng cũng không tệ...

    Thủy Tinh được Vu Nhai ôm rời giường, trong lòng không nhịn được nghĩ. Thoáng cái nàng thẹn mặt đỏ bừng lên. Nhưng khi nghĩ đến chuyện Vu Nhai sắp phải đối mặt, mặt nàng lại dần dần trở nên trắng bệch.

    Đúng vậy. Cho dù sau này muốn điên cuồng cũng không biết có cơ hội hay không.

    Chỉ cần nghĩ tới đây, tim nàng nhịn không được run rẩy, cố gắng gạt sang một bên...

    - Nhanh thả ta xuống đi. Lát nữa mẫu thân tới nhìn thấy, sẽ cười chúng ta mất.

    Thủy Tinh đột nhiên nghĩ đến điều gì, màu đỏ lại dần dần hiện ra. Nàng thẹn thùng nói. Thân thể nàng ở trong lòng Vu Nhai uốn tới ẹo lui. Thật may, cuối cùng nàng vẫn được Vu Nhai thả tới trên ghế.

    - Mẫu thân, thật ra mẫu thân đã có cháu.

    Ngày hôm sau, khi Vu Thiên Tuyết tự mình làm bữa sáng mang ra, Vu Nhai liền trực tiếp nói ra tất cả mọi chuyện về Tiểu Mỹ.

    Ban đầu hắn muốn giấu giếm. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn thấy chuyện này đã ầm ĩ rất nhiều người đều biết như vậy, mẫu thân sớm muộn cũng sẽ biết. Nói ra trước vẫn tốt hơn.

    Ban đầu, khi Vu Thiên Tuyết bắt đầu biết được mình có cháu trai thì vô cùng vui sướng. Nhưng sau đó lại rất lo âu.

    - Mẫu thân yên tâm. Còn nhớ rõ lúc ở Vu gia con đã nói gì không? Không để cho kẻ phụ tình kia cầu xin mẫu thân, con sẽ không có chuyện gì.

    Vu Nhai lại vội vàng nói. Thật ra hắn vẫn giảm tính nghiêm trọng của vấn đề xuống rất nhiều. Vu Thiên Tuyết cũng sớm hiểu được thực lực Vu Nhai. Chỉ là người làm mẫu thân, lo lắng vẫn là lo lắng, nhưng cũng không chấn động mãnh liệ.

    Thấy dáng vẻ mẫu thân chỉ hơi lo lắng, trong lòng Vu Nhai đã thả lỏng không ít. Bữa sáng này rất hoà thuận vui vẻ.

    - Hôm nay ta muốn đi cứu nữ nhân và nhi tử của ta. Ta biết làm như vậy sợ rằng sẽ có lỗi với mọi người trong Bách tộc. Dù sao ta là người dẫn dắt mọi người. Nhưng ta phải đi. Các ngươi chắc cũng không hy vọng đại đế của các ngươi là một người vô tình vô nghĩa chứ...

    Sau khi ăn điểm tâm xong, Vu Nhai liền khởi hành. Hắn ở trên tường thành Lục Thiên Thần Đô triển khai diễn thuyết, nhìn con dân Bách tộc, mỗi câu nói đều khiến người ta khắc sâu trong lòng.

    Nếu Lục Thiên Thần Đô đã có quy mô cơ bản, tất nhiên cũng có dân chúng bình thường vào ở. Nhưng giọng nói của Vu Nhai cũng không chỉ là truyền ra ở Lục Thiên Thần Đô. Giống như trước đây, khi Độc Cô Chiến Huyền tuyên bố Kiếm Minh thành lập, âm thanh vang vọng gần như truyền khắp Bách tộc.

    - Chỉ có điều xin mọi người yên tâm. Mặc dù gặp phải nhiều hung hiểm hơn nữa ta nhất định sẽ trở lại. Ngày ta trở về ngày chính là ngày Bách Tộc chúng ta giành thắng lợi.

    Cuối cùng Vu Nhai lại nghiêm nghị nói, khí thế khủng khiếp phóng lên cao.

    - Đại đế! Đại đế!

    - Bách tộc vô địch! Bách tộc vô địch!

    Chính bởi vì Vu Nhai trọng tình trọng nghĩa, mới có thể có được sự ủng hộ của Bách tộc. Hiện tại mặc dù Thánh Thần Giáo Hội xâm nhập thành công, muốn phát triển ở Bách tộc cũng rất khó. Bởi vì Vu Nhai chính là thần của Bách tộc, không thể thay thế.

    Trước đây bên trong Bách tộc có chủng tộc nào không bị nhân loại bắt đi làm nô lệ. Nhưng bây giờ có ai còn dám tới bắt người nữa?

    Mặc dù Bách tộc có thể đứng thẳng lưng bước đi, gần như toàn bộ đều là vì Vu Nhai. Hiện tại cho dù là các thần trưởng lão trước đây không có thiện cảm đối với Vu Nhai, mỗi người đều sùng bái hắn, thậm chí đã vượt qua thần trong chính chủng tộc của bọn họ.

    Diễn thuyết hoàn tất, kế hoạch bắt đầu.

    Thời điểm chạng vạng tối, Độc Cô Chiến Huyền liền dẫn cao thủ Độc Cô gia tới. Đương nhiên còn có Lạc Thiên Thần Kiếm. Đó chính là tất cả thành viên của Độc Cô gia tạo thành tâm trận Lạc Thiên. Nhưng Độc Cô Chiến Phong thật ra lại không có tới.

    Hiện tại U Linh Kiếm Các đối với Độc Cô gia vô cùng quan trọng. A, hơn nữa trải qua hơn một năm rưỡi tích lũy, tính bạo phát của Độc Cô gia càng trở nên mạnh mẽ. Rất nhiều người nhận được đột phá. Còn có một vài cao thủ từ hải ngoại trở về. Hiện tại mặc dù đám người Độc Cô Chiến Huyền xuất chinh. Độc Cô gia cũng không phải là thành trống nhà không...

    Không do dự, Vu Nhai trực tiếp từ biệt người quen, sau đó thu đám người Độc Cô gia và Tiểu Hắc vào trong tiểu thế giới Huyền Binh Điển, rồi trực tiếp xuất phát. Hắn thông qua truyền tống trận đi tới Âm Mộc Thành của gia tộc Mạc Luân Tạp Đế.

    - Nguyệt Lâm Sa, tại sao nàng lại ở chỗ này?

    Khi Vu Nhai vừa xuất hiện ở trong Âm Mộc Thành, không ngờ Nguyệt Lâm Sa đã chờ ở bên ngoài truyền tống trận. Điều này khiến Vu Nhai rất kinh ngạc.

    - Ta tới tiễn chàng. Nhớ kỹ, nhất định phải trở về. Nếu không đến lúc đó chàng không đến cướp ta, ta sẽ phải làm Ma Pháp Đại Đế cả đời. Chuyện này rất mất mặt.

    Nguyệt Lâm Sa trực tiếp nói.

    Nàng tới nơi này cũng chỉ vì muốn gặp mặt Vu Nhai một chút, lại nói thêm một vài nói, không hơn. Lại nghe nàng nói:

    - Chàng cũng đã đáp ứng rồi. Chúng ta phải sinh mười mấy hài tử!
     
    Last edited by a moderator: 17/5/15
  5. foever

    foever Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/4/14
    Bài viết:
    11
    Được thích:
    45

    Chương 1926: Ngụy trang

    share: goctruyen.com





    - Ách, ta đã đáp ứng nàng như vậy lúc nào chứ?

    Vu Nhai trợn trừng mắt nói.

    - Có mà, có mà...

    Không ngờ Nguyệt Lâm Sa lại nũng nịu nói. Nàng căn bản không để ý tới chân tướng sự việc thế nào. Nàng lại nói:

    - Dù sao, nếu như tiểu binh chàng dám không theo ta sinh mười mấy hài tử, ta nói cho chàng biết, ta sẽ truyền ra ngoài, nói phương diện kia của chàng không được...

    - Ta ngất. Nàng cũng quá độc ác đi? Không biết ban đầu là ai luôn cầu xin tha thứ.

    Vu Nhai giống như bị đạp phải đuôi mèo nói.

    - Ta không quan tâm. Dù sao nếu như chàng chết vậy sẽ do ta định đoạt. Chàng không cãi lại được, không chứng minh được...

    Nguyệt Lâm Sa bá đạo nói. Nói xong, nước mắt nàng cũng không ngừng nhỏ xuống. Sau đó nàng nhìn Vu Nhai chậm rãi đi về phía nàng, ôm chặt lấy nàng.

    - Yên tâm đi, ta sẽ không để cho nàng được như ý nguyện. Nếu nàng muốn thành lợn mẹ, vậy ta nhất định sẽ thành toàn cho nàng.

    - Cần ta hỗ trợ gì không?

    Nguyệt Lâm Sa khẽ nói.

    - Không cần. Nếu như ta có thể thuận lợi trốn ra ngoài, ta sẽ thông báo cho Ma Thiên Chân Thần áp trận cho ta.

    Vu Nhai nói.

    - Thật ra ta có thể xuất binh.

    - Ta đã phân tích cho đám người Ngọc Vấn Hiền hiểu rõ. Bây giờ còn không phải là thời cơ đại quyết chiến. Không cần miễn cưỡng. Bây giờ nàng lại là đại đế đế quốc Ma Pháp. Phải lấy đế quốc Ma Pháp của nàng làm trọng. Được rồi, ta đi trước...

    Vu Nhai lại ôm chặt nàng, sau đó thân ảnh lóe lên, cả người đã biến mất ở trong tinh quang sáng chói dưới bầu trời đêm.

    Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nhìn xung quanh trống rỗng, lại nhìn bầu trời sao yên tĩnh...

    Chậm rãi, một thân ảnh xuất hiện. Đó chính là Thần Hoàng của đế quốc Ma Pháp. Chỉ nghe nàng nói:

    - Đại đế, đại đế Vu Nhai nói không sai. Bây giờ nàng là đại đế đế quốc Ma Pháp. Tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng. Có nên chuẩn bị tốt tinh thần khi Vu Nhai đại đế không trở về hay không?

    - Làm tốt chuẩn bị đại quyết chiến, nghênh đón Vu Nhai đại đế trở về.

    Nguyệt Lâm Sa mỉm cười, nói như đinh đóng vào cột.

    Ma pháp sư Thần Hoàng có phần sững sờ. Nguyệt Lâm Sa rốt cuộc tín nhiệm Vu Nhai tới mức nào? Chỉ có điều người này quả thật làm cho người ta bội phục, cũng làm cho người ta an tâm. Hắn mới chỉ đạt Thần Vương cảnh có thể truy sát Thần Hoàng. Thực lực như vậy, ai có thể làm được?

    Nàng trực tiếp đáp:

    - Được!

    - Đúng rồi. Ngài có cảm thấy tinh quang này dường như không giống với Vu Nhai hay không?

    Nguyệt Lâm Sa đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

    - Chuyện này...

    Ma pháp Thần Hoàng có phần sững sờ. Theo bản năng nàng nhìn bầu trời sao trên đầu một chút. Nàng sửng sốt, kinh sợ nói:

    - Ngươi không nói ta thật ra còn không cảm thấy. Ngươi vừa nói như vậy, ta cảm giác vừa rồi Vu Nhai đại đế biến mất dường như dung nhập vào bầu trời sao...

    - Đó chính là Thánh Thần Đô sao?

    Vu Nhai mang theo tinh quang rơi vào bên trong một trấn nhỏ cách Thánh Thần Đô không xa. Đây là một trấn nhỏ đặc biệt bình thường. Điều duy nhất không bình thường chính là trấn nhỏ này là trấn nhỏ rất rất trung thành với Thánh Thần Giáo Hội. Bên trong thờ cúng chính là thánh thần do Thánh Thần Giáo Hội tạo nên. Nhưng tại sao Vu Nhai lại xuất hiện ở đây? Hình như trấn nhỏ như vậy đối với hắn mà nói chính là sự nguy hiểm mới đúng...

    - Đúng vậy. Nơi này chính là Thánh Thần Đô. một trong sáu đô thành lớn của đại lục Thần Huyền hiện tại. Tràn ngập cảm giác thần thánh!

    Đúng vào lúc này, một giọng nói nữ tính lặng lẽ xuất hiện. Đó là một nữ nhân còn rất trẻ tuổi...

    - A? Tiểu thư Tô Lôi, sao tiểu thư lại đích thân đến đây?

    Vu Nhai quay đầu lại nhìn một chút, sau đó hỏi.

    - Ta cũng không phải là nhân vật lớn gì. Xuất hiện thì xuất hiện thôi, sẽ không có ai chú ý tới ta. Trước đây, Vu Nhai đại ca đã giúp ta nhiều như vậy, ta còn chưa cảm tạ đại ca.

    Người tới chính là Tô Lôi, đồ đệ của Ngôn Vũ từng là ma pháp sư mạnh nhất của đế quốc Huyền Binh. Hiện tại nàng cũng là nhân vật trọng yếu nhất của Thanh Môn. Nhưng từ trước đến nay nàng vẫn khiêm tốn. Cũng đúng như nàng nói, sẽ không có ai chú ý tới nàng.

    Tô Lôi xuất hiện ở nơi này, cũng chứng minh trấn nhỏ này có vấn đề...

    Đúng vậy, trấn nhỏ này đối với Thánh Thần Đô mà nói có vấn đề đặc biệt nghiêm trọng. Đây là một thôn gián điệp. Người nơi này ngoài mặt là thờ phụng thánh thần, nhưng trên thực tế tất cả đều là người của Thanh Môn, là do Mượn kiếm huynh một tay tạo ra.

    Đây là lợi ích của liên minh. Cho dù Mượn kiếm huynh ở đế quốc Ma Pháp cũng có thể đại triển thân thủ.

    - Chuyện nhỏ mà thôi, không cần nhớ tới làm gì...

    Vu Nhai lắc đầu. Sau đó hắn lại nhìn về phía Thánh Thần Đô.

    Giống như Tô Lôi nói, Thánh Thần Đô tràn ngập cảm giác thần thánh mãnh liệt. Tường thành và các loại kiến trúc gần như đều sử dụng đá màu trắng để xây thành. Từng ngọn tháp cao đứng sừng sững ở chính giữa, ở dưới ánh trăng tản ra sắc thái khiến người ta cảm thấy ấm áp.

    Đồng thời, Vu Nhai vẫn thấy được trong đó có vô số phù văn. Đây là thứ mà người khác không thấy được.

    - Vu Nhai đại ca, tất cả đều đã chuẩn bị xong. Vị này chính là người ngày mai sẽ đi tới Thánh Thần Đô hành hương. Tất cả tư liệu của hắn còn có căn cước do Thánh Thần Đô phát ra. Tất cả đều ở trong này. Chỉ là không biết Vu Nhai đại ca có thể hoàn toàn phục chế ra hay không.

    Tô Lôi lấy ra mấy thứ nói, đồng thời còn có một người của Thanh Môn đi ra.

    Người này là người trong trấn nhỏ, trải qua cố gắng nhận được cơ hội hành hương. Sau đó sẽ do Vu Nhai thế thân. Đây là phương pháp lẻn vào Thánh Thần Đô. Vu Nhai không có khả năng nghênh ngang đánh vào. Muốn đánh, chí ít phải chờ cứu được Tiểu Mỹ ra mới đánh.

    Vu Nhai nhận lấy, sau đó quan sát từng cái một. Từ từ, khí chất toàn thân hắn bắt đầu phát sinh biến hóa. Trên phương diện khí chất đã giống hệt với vị thành viên Thanh Môn kia. Không đợi vị thành viên Thanh Môn kia kịp phản ứng, Vu Nhai lại tiện tay vung lên một cái. Một người hoàn toàn giống hệt với thành viên Thanh Môn kia liền xuất hiện. Quả thực ngay cả thành viên Thanh Môn cũng không nhận ra. Hắn trợn trừng mắt nhìn.

    - Vu Nhai đại ca thực sự lợi hại. Xem ra phương pháp cứu viện lần này tuyệt đối không có vấn đề.

    Lắc đầu, Vu Nhai hít sâu một cái than:

    - Ba đại Nguyên Giới hiểu rất rõ về ta. Bọn họ hiểu rất rõ ta lẻn vào Thánh Thần Đô dễ dàng. Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ động tay động chân trên người Tiểu Mỹ và con trai ta. Được rồi, trời đã sắp sáng. Ta cũng nên xuất phát.

    Ngẩn ngơ một hồi, sau đó Tô Lôi và vị thành viên Thanh Môn kia không nhìn thấy Vu Nhai nữa. Chỉ cảm thấy Vu Nhai dung nhập vào tinh quang.

    Hừng đông, Thánh Thần Đô rất náo nhiệt. Vô số tín đồ mang theo vẻ chân thật nhất ra trước thành đi hành hương tới Thánh Thần Đô. Thánh Thần Giáo Hội vì thu mua nhân tâm, đương nhiên sẽ cho thực hiện hành động này. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Bởi vậy, cũng cho kẻ địch có cơ hội lẻn vào.
     
    Last edited by a moderator: 17/5/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.