Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 116: Buổi tối của ba người (1). Mời đọc Áo jacket đen, quần jean xám, Lâm Lạc Nhiên đeo kính râm đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, vẫn cái phong cách có phần ngông nghênh đó, như con thú nhỏ kiêu ngạo. Một cơn gió mảnh thổi qua, đầu hơi nghiêng đi, đưa tay cầm cái kính râm che chắn, động tác mang theo chút cảm giác yếu đuối tự nhiên của nữ giới, gợi lên Tô Xán bản năng nam tính muốn ôm vào lòng che chở. Đường Vũ quay sang nhìn Tô Xán, Tô Xán nhún vai, cũng không biết Lâm Lạc Nhiên gặp phải chuyện gì, trông có vẻ rất buồn. Thấy Tô Xán và Đường Vũ từ xa, Lâm Lạc Nhiên tíu tít đưa tay lên vẫy, thoáng chống thôi vẻ mềm yếu lúc nãy mất hẳn, cười rất rạng rỡ: - Vừa hết tiết buổi chiều là tới đây luôn, đói rồi ... Hai người có bao ăn không hả? Nha đầu này thật là, trở mặt nhanh như vậy, nếu không biết còn tưởng lúc nãy mình nhìn nhầm, nhưng Tô Xán biết mình không nhầm, Lâm Lạc Nhiên có tâm sự: - Muốn ăn gì đây? - Thịt! Gần đây có một cái quán thịt nướng Hàn Quốc, lần trước tới chưa kịp thử, giờ trời lạnh, ăn thịt nướng vừa vặn. Khu phố ăn vặt đối diện với ĐH Thượng Hải không vì trời lạnh mà ảnh hưởng tới dòng người náo nhiệt nơi này, ngược lại các đôi tình lữ càng có cớ ôm ấp nhau, chẳng hề che giấu tiếng nói cười hạnh phúc, càng làm nơi này sức sống. Bên ngoài gió thổi vù vù, trời chập choạng tối, ngồi trong căn phòng ấm áp, trước mắt là bếp nướng tỏa mùi thịt nướng thơm lừng, đúng là hưởng thụ lớn. Trong khi Đường Vũ ăn rất chuẩn mực, rau xà lách, rau thơi, trải thịt ở giữa, thêm ít kim chi, cuốn gọn gàng trông thích mắt, chấm nước, tay hứng đĩa nhỏ, trước miệng nhai thong thả thì Lâm Lạc Nhiên một lá rau cho mấy miếng thịt, thậm chí có lúc chẳng cần rau, cứ gắp thịt ăn trực tiếp, vừa ăn xừa xuýt xoa liên hồi. Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên là hai cô gái hoàn toàn khác nhau, Đường Vũ ngoài lạnh trong nóng, còn Lâm Lạc Nhiên thì ngoài nóng trong lạnh. Đường Vũ rất khó tiếp cận, nhưng chỉ cần người khác chân thành thì cô dễ mềm lòng. Còn Lâm Lạc Nhiên đừng thấy với ai cũng có thể làm bạn, nhưng có thể tiến vào thế giới nội tâm của cô thì cực ít. - Buổi tối hôm nay tôi có chuyến bay, đi Bắc Kinh xem tên Vương Uy Uy đó sống ra làm sao, thuận tiện đi xem mắt mấy chàng trai chất lượng mà trong nhà chuẩn bị tiến cử cho tôi. Trước khi đi muốn xem qua hai người, giờ xem ra tôi lo lắng thừa rồi, hai người sống rất hạnh phúc. Lâm Lạc Nhiên là động thịt ăn thịt điển hình, trong khi các cô gái khác ăn thêm miếng thịt cũng sợ thì cô nàng này bữa nào không có thịt là thấy nhạt mồm, vừa cho miếng thịt lớn vào mồm vừa nói chuyện sắp rời Thượng Hải, rồi bổ xung: - Này hai người thường xuyên ăn cơm với nhau thế này à? Đường Vũ cực kỳ hâm mộ thể chất ăn không sợ béo của Lâm Lạc Nhiên, trông Lâm Lạc Nhiên ăn, khẩu vị của cô cũng tốt hơn không ít: - Không thường xuyên lắm, đôi khi thời gian học khác nhau, bữa cơm không cố định. Tô Xán cũng nói: - Chẳng biết ở đại học ngoại ngữ ra sao, ở đây lịch học rất chặt, hệ thống tuyển chọn môn học thì cực tệ, mình và Đường Vũ không cùng lớp, nên cơ bản các thời gian học vênh rất lớn, học còn cách xa nhau, chẳng mấy khi học cùng một khu. - Ồ, vậy à ... Lâm Lạc Nhiên có tin nhắn, lấy ra đọc, một tay cầm xâu thịt dê nướng, một tay thuần thục soạn tin trả lời, rất là thần thục. Trông có vẻ bận rộn lắm. Nếu là người khác Đường Vũ nhất định không hài lòng, cho rằng đây là hành vi mất lịch sự, nhưng khi coi là bạn bè rồi, Đường Vũ rất bao dung: - Bạn ở trường thế nào? - Đương nhiên là ai thấy cũng thích rồi. Lâm Lạc Nhiên ngẩng đầu lên cười: - Trừ mỗi ngày lên lớp ra thì hoạt động nhiều lắm, không biết đông tây nam bắc luôn, theo đội biện luận qua Phục Đán chiến đấu một hồi, rồi lại đón tiếp du học sinh, dần dần mới bình ổn lại, phải học bù, gần đây mới có thời gian. Cha mình muốn mình về Bắc Kinh một chuyến, lại có mấy tên ngốc vọng tưởng bản tiểu thư … - Phải rồi chuyện xem mắt là sao? Tô Xán hỏi, nha đầu này khó chịu vì chuyện đó? - Không hẳn là xem mắt, thi thoảng trong nhà lại giới thiệu mấy người có tiềm lực cho tôi, đại khái thuộc loại thành tích tốt, có tương lai, cha mẹ thuộc loại đồng minh chính trị gì đó, xem chúng tôi có khả năng sau này phát triển thành quan hệ cao hơn không. Không chỉ tôi mà Uy Uy và anh tôi cũng đi xem mắt nhiều rồi, tôi về về dọa cho bọn chúng chạy không dám quay lại luôn, hi hi nói thật chuyện này có tính giải trí rất cao, tôi thích nhất là đi xem mắt đấy ... Đường Vũ và Tô Xán nhìn nhau dở khóc dở cười, không biết cha mẹ cô nàng này mà biết con gái mình mang tâm tư này đi coi mắt sẽ nghĩ gì. - Vương Uy Uy hiện giờ hâm mộ chết chúng ta, trường cậu ta bé như cái nắm đấm, quản lại nghiêm, thế nên tôi phải tới một chuyển, chỉ có cô gái xinh đẹp đáng yêu mà lại tốt bụng như tôi tới mới có thể cứu vớt cậu ta khỏi địa ngục, tôi làm thiên sứ đến cho cậu ta biết chúng ta ở thiên đường sống thế nào, thương quá .. Lâm Lạc Nhiên nói chưa xong nhưng thịt nướng sắp cháy gặp vội cho vào mồm, thịt đầy miệng không nói nổi nữa. - Bạn là ác ma, đây gọi là ném đá xuống giếng thì có. Tô Xán chỉ còn biết lắc đầu: Lâm Lạc Nhiên đột nhiên quay sang Đường Vũ, chỉ Tô Xán: - Đường Vũ, mượn một chút được không? Đường Vũ nhoẻn miệng cười, gật đầu: - Đương nhiên. - Này, hai người cũng phải tôn trọng ý kiến của tôi chút chứ, tôi có phải đồ vật nào đó cho hai người mượn qua mượn lại đâu. Tự tôn cao ngút trời của Tô Xán trỗi dậy, bất mãn phản đối: - Rồi rồi, ở đây không gian nhỏ, nói vừa đủ nghe thôi, không cần to tiếng vậy đâu. Lâm Lạc Nhiên phẩy phẩy tay, vẫn việc ta ta làm: - Ngoài kia có cái hiệu trà sữa, mình muốn uống loại milk shake, Đường Vũ bạn thích loại gì? - Mình cũng vậy. Rốt cuộc Tô Xán phản đối vô hiệu, bị hai cô gái đuổi đi mua trà sữa, cũng biết Lâm Lạc Nhiên tâm trạng không tốt hành hạ mình để phát tiết, đến khi mua hai cốc trà sữa về thì thấy Lâm Lạc Nhiên đã cởi áo khoác ra, bên trong là áo thun dài tay, ôm lấy tấm thân nảy nở làm nổi bật nảy nở vun tròn, làm Tô Xán nuốt nước bọt nghĩ có khi phải bắt Đường Vũ ăn thịt nhiều cho hai cái bánh bao có được quy mô này. Đương nhiên Tô Xán cũng biết, chẳng cần thân hình ma quỷ của Lâm Lạc Nhiên thì Đường Vũ đã làm vô số nam sinh si mê phát cuồng. Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó rồi cười rúc rích, dáng vẻ rất thân mật. Tô Xán không hiểu, thời cao trung y từng nỗ lực giúp Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên thân thiết với nhau, nhưng hai cô gái này cứ xa xa gần gần, đối xử với nhau rất khách khí, giờ khi y từ bỏ nỗ lực rồi hai cô gái lại thân thiết như chị em, tình bạn của các cô gái đôi khi chẳng hiểu ra làm sao. Nhưng có một điều khẳng định, hai cô gái này ngồi cùng nhau nhìn rất dưỡng mắt. Nam sinh đi vào quán ánh mắt đầu tiên là sẽ nhìn hai cô gái, Đường Vũ thường thì lờ đi, còn Lâm Lạc Nhiên thì rất độc ác, cô nàng sẽ nhìn đối phương từ trên xuống dưới với ánh mắt tựa như hứng thú lắm, làm đối phương tưởng bở, đến khi đối phương lấy dũng khí định đến bắt chuyện thì phát hiện ánh mắt cô nàng có chút bất thường như đang bới móc, khiến nạn nhân có tự tin tới mấy cũng có chút thất bại, cuối cùng lành lùng chuyển ánh mắt đi với vẻ thất vọng, làm người ta hoàn toàn sụp đổ. Cô nàng này xưa nay tính công kích mười phần, toàn làm chuyện hại người mà chẳng lợi mình, có lẽ đây là hậu di chứng do chơi với hai tên Vương Uy Uy và Lâm Trứu Vũ quá lâu gây ra. Lâm Lạc Nhiên Mời đọc Chém gió tại đây nha mấy thánh
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 117: Buổi tối của ba người (2). Mời đọc Bữa ăn kéo dài gần một tiếng, Đường Vũ dừng lại từ lâu, Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên càn quét hết rau thịt mới dừng, hai cô gái ngồi nhấm nháp trà sữa, Đường Vũ hỏi: - Lát nữa bạn ra sân bay thế nào, Vệ Đinh Đinh sẽ lái xe tới đón chứ? Lâm Lạc Nhiên đặt cốc trà sữa xuống, liếc Tô Xán một cái, giọng bực bội: - Đừng nhắc tới tên đó nữa, mình đã tuyệt giao với hắn rồi. Đường Vũ ngạc nhiên lắm: - Tuyệt giao !? Vì sao? - Tô Xán không kể cho bạn à, hắn thấy tôi thân thiết với Tô Xán, nên nhờ người tới đánh Tô Xán, bắt Tô Xán hoặc cuốn xéo khỏi Thượng Hải hoặc là tuyệt giao với mình, kết quả nghe nói tên được hắn nhờ bị Tô Xán đánh một trận, nghe nói lúc đó bị Tô Xán húc cho ngã đổ mấy cái bàn, đúng không? Thấy Đường Vũ cũng nhìn mình chằm chằm, Tô Xán lúng túng nói: - Đúng là thế, sao sùng bái mình không? Lâm Lạc Nhiên ngạc nhiên, sau đó cười ác độc: - Sùng bái chứ, nếu không phải cậu có Đường Vũ rồi có khi tôi hiến thân báo đáp luôn đó. Vệ Đinh Đinh biết chuyện đám Trịnh Minh Xuyên gây ra cũng cực kỳ tức giận, hắn vốn nhờ Trịnh Minh Xuyên đánh Tô Xán một trận, sau đó cuối cùng nói nhỏ với Tô Xán là hãy tránh xa Lâm Lạc Nhiên ra, dù sao người theo đuổi Lâm Lạc Nhiên rất nhiều, chuyện Tô Xán công khai "tán tỉnh" Lâm Lạc Nhiên ở cuộc thi biện luận được nhiều người biết, người ta không nghĩ tới hắn. Nhưng Trịnh Minh Xuyên quá ngu xuẩn, oang oang cái miệng để ai cũng biết mục đích, làm sao không liên tưởng tới hắn đằng sau. Tuy Trịnh Minh Xuyên dặn người trong nhóm không ai được lộ ra ngoài, nhưng Trịnh Minh Xuyên hắn đâu phải tay đại ca giang hồ thật sự, mấy người kia cũng có phải là đàn em của hắn đâu, chỉ là đám lưu manh tụ tập chơi bời với nhau mà thôi, thế là chuyện Trịnh Minh Xuyên bị đánh lan đi, nguyên nhân cũng qua miệng người nọ tới tai người kia trở nên hết sức hoang đường. Nhưng dù phiên bản nào cũng là Vệ Đinh Đinh nhờ người dằn mặt tình địch, kết quả không thành công còn bị đối phương đánh cho sứt đầu mẻ trán, ai cũng biết hắn và Trịnh Minh Xuyên là bạn chí thân. Biết đầu đuôi câu chuyện, Lâm Lạc Nhiên đầu tiên là chấn động, tiếp đó xông thẳng tới phòng của Vệ Đinh Đinh. Ở Đh ngoại ngữ, quan hệ giữa Lâm Lạc Nhiên và Vệ Đinh Đinh rất tốt, thi thoảng Lâm Lạc Nhiên tới phòng Vệ Đinh Đinh chơi, mà Vệ Đinh Đinh là nhân vật có tiếng trong khoa, bề ngoài tuấn lãng thu hút chưa nói, đối nhân xử thế không tệ, bạn trong phòng nhận xét hắn rất tốt, quanh năm mỗi ngày tan học đều mua ho quả trả về, cho rằng hắn sớm muộn gì cũng chinh phục được Lâm Lạc Nhiên. Kết quả Lâm Lạc Nhiên vừa mới tới nơi đã chất vấn: - Vệ Đinh Đinh con người cậu kém cỏi thế từ bao giờ? Vệ Đinh Đinh đang chỉnh lý tư liệu hội nhiếp ảnh, bị Lâm Lạc Nhiên xông vào làm lung túng, ấp úng chưa kịp giải thích thì bị Lâm Lạc Nhiên cho một cái tát, làm hắn chết đứng tại chỗ. Toàn bộ phòng bị cái tát này làm lặng ngắt. Vệ Đinh Đinh cảm thấy mình thật đáng thương, bao nhiêu năm thích một người, cật lực cố gắng để tạo thành hình tượng lý tưởng xứng đáng với người con gái đó, không biết từ chối biết bao nhiêu lời bày tỏ, một lòng một dạ chờ đợi. Gia cảnh cực tốt nhưng chưa bao giờ vì thế mà kiêu ngạo, chưa bao giờ khoe khoang, bênh vực kẻ yếu. Vậy mà chỉ một chút bất cẩn lại khéo quá hóa vụng. Nhìn Lâm Lạc Nhiên mắt như muốn khóc, hắn biết mình hiểu lầm rồi hết rồi, Lâm Lạc Nhiên ít nhiều cũng có thiện cảm với mình, nhưng sau chuyện này thì không còn nữa, chình mình làm đổ vỡ hết công sức bao năm. Sau đó Lâm Lạc Nhiên về phòng thay y phục tới ĐH Thượng Hải, tâm tình cực kém, dù sao bạn bè từ nhỏ, nhưng khi đứng ở cổng trường, nhìn thấy Tô Xán, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rất nhiêu. Tô Xán tựa hồ là người như thế, ở bên cạnh y luôn cảm thấy yên bình, trái tim lớn đó có thể dung nạp toàn bộ, dù mình ngang ngược, ương bướng hay vô lý, giống như chuyện vừa rồi bị oan ức cũng im lặng chịu đựng không kể cho cô, Lâm Lạc Nhiên cũng phần nào đoán được tâm tư Tô Xán. Tô Xán bề ngoài chẳng phải đẹp trai, nhưng rất làm người ta yêu thích, tâm tư không phải tinh tế, nhưng để tâm cực kỳ, như buổi tối trên xe taxi lặng lẽ chỉnh lại giây áo lót cho cô, hay như lúc nãy đi ở phía đầu gió chắn cho mình và Đường Vũ, có lẽ Tô Xán không có chút suy nghĩ gì khi làm những điều đó, nhưng phụ nữ là động vật cảm tính, lại có tình cảm vi diệu với Tô Xán, làm cô suýt nữa không áp chế được cảm xúc của mình. Đôi khi Lâm Lạc Nhiên phản nhịch muốn bất chấp tất cả làm Tô Xán tổn thương xem tình cảm của Tô Xán với mình tới mức nào, nhưng cuối cùng lại không nỡ, như tối hôm đó, Tô Xán chỉ đi về không chào cô đã thấy đau lòng. Đường Vũ hiển nhiên không biết sự kiện này, Lâm Lạc Nhiên đem từ đầu tới cuối kể lại, Đương Vũ mới biết chính vì sự kiện này mà dẫn tới Tô Xán và cha mẹ Trương Nhạc xung đột, chính là "gập ghềnh" trong tin nhắn hôm đó. Lâm Lạc Nhiên giọng buồn bã: - Chuyện này vì tôi mà ra, Tô Xán, tôi muốn xin lỗi cậu cả trăm lần, tôi rất chân thành. Tô Xán sản gai ốc, nha đầu này làm gì thế, ngay trước mặt Đường Vũ, muốn giết mình sao: - Lạc Nhiên đừng đùa nữa, nếu không mình ra gọi ngay taxi cho bạn ra sân bay đấy. Lâm Lạc Nhiên cười hì hì, ôm lấy cánh tay Đường Vũ: - Chẳng vui chút nào, cậu phải cảm động chút chứ, Tô Xán, có phải vì có Đường Vũ, nên cậu mới không chút động lòng với cô gái thanh thuần đáng yêu thế này, không hiểu được tình cảm thật sự của tôi. Tô Xán quay đầu đi, thái độ không tiếp nha đầu đi. Ăn xong, Đường Vũ đại khái nhận ra tâm tình Lâm Lạc Nhiên không hoàn toàn khôi phục, nên rủ cô đi dạo quanh trường. Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ mỗi người cầm một cốc trà sữa khoác tay nhau, Tô Xán đi bên cạnh, ba người thong thả dạo bước, hai cô gái cười cười nói nói, Tô Xán dù không được trái ôm phải ấp, nhưng sâu trong lòng có một hạnh phúc tà ác. Tô Xán thừa nhận niềm vui này của mình không chính đáng, không phù hợp với quan hệ bạn bè, nhưng y không sao ngăn cản được niềm vui đó, nên y thoải mái ngửi mùi thơm từ hai cô gái, chìm trong ảo tưởng nho nhỏ của mình. Đi mệt rồi hai cô gái dừng lại ở ghế đá bên đường ngồi xuống, lật xem tạp chí vừa mới mua ở sạp báo, đèn đường vàng vàng, trường học lên đèn, con đường thẳng tắp và hai hai hàng ngô đồng, ánh sáng chiếu xiên xiên trên khuôn mặt hai nữ sinh, tạo ra một khung cảnh như mộng ảo. Tô Xán đứng bên cạnh, y không thích nhìn Lâm Lạc Nhiên thân thiết với người con trai khác, từ đó có thể đoán được Lâm Lạc Nhiên tuyệt đối không thích mình thân thiết với Đường Vũ ở trước mặt, giải pháp tốt nhất là ngồi giữa hai cô gái, nhưng đây là chuyện chỉ nên tưởng tưởng trong đầu thôi, đứng nhìn hai cô gái tưởng tượng ra duy nhất. Hai cô gái ngồi xem chung một tờ báo, chỉ chỏ bình luận, một lúc sau Đường Vũ ngẩng đầu lên vỗ chỗ trống bên cạnh: - Ngồi đây đi. Tô Xán lắc đầu: - Không cần, để anh đứng một lúc. Lâm Lạc Nhiên cũng ngẩng đầu lên cười: - Tô Xán, vì sao không ngồi xuống, hay là cậu muốn ngồi giữa mới hài lòng? Đường Vũ cũng liếc Tô Xán một cái, giọng đầy thâm ý: - Có phải vậy không thế? - Còn phải hỏi nữa sao? Đường Vũ, cậu đừng ngây thơ, đám con trai kẻ nào giống nhau thôi. Thực sự là con giun xéo lắm cũng quằn, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, mình đã nhịn hai nha đầu này suốt rồi, lại muốn gây sự, đúng là hồng mềm thì bị bóp mà. Tô Xán bước tới, chen chính giữa hai cô gái mà ngồi xuống, Lâm Lạc Nhiên giật nảy mình ngồi nhích ra, tên này điên rồi, ngay trước mặt Đường Vũ, không muốn sống nữa à. Đường Vũ cắn môi, nhéo hông Tô Xán, Tô Xán có cái cớ rồi, làm mặt lợn chết không sợ nước sôi, đời nào chịu đứng lên nữa. Chém gió tại đây nha mấy thánh
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 118: Thiên sứ đầu tư. Mời đọc Lâm Lạc Nhiên giơ tạp chí tài chính kinh tế trong tay lên, trang nhất là nam tử trung niên, mặc một cái áo sơ mi, lộ ra cơ ngực, cực kỳ có sức hút, đủ đi vào giấc mộng trong khuê phòng vô số thiên kim và thiếu phụ Thượng Hải, đanh đá nói: - Tô Xán, hình tượng của cậu trong lòng tôi sụp đổ thê thảm rồi có biết không, vừa rồi nhìn cậu đứng dưới ánh đèn, miễn cưỡng có thể xo được với người ta, giờ thì out rồi. Tô Xán nghiêng đầu, chỉ: - Ông ấy à, không lâu nữa mình sẽ và ông ấy ăn cơm. Lâm Lạc Nhiên bĩu môi: - Bữa cơm tối cùng Chiêm Hóa là ... Hả, ý cậu là? Tô Xán không thích khoe khoang hay khoác lác, nếu y nói thế thì chắc chắn không phải đùa, Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ đều ngây ra nhìn y. Ánh đèn đường dìu dịu, chàng trai ngồi giữa hai cô gái, khu KTX gần đó có người đang luyện violon bản <<winter>>, lúc này không có tuyệt rơi, đủ tạo thành khung cảnh lãng mạn. Những sinh viên đi qua, thực sự hận không lôi Tô Xán ra pháp trường xử bắn, tài nguyên mỹ nữ đã hiếm, y còn một mình độc chiếm hai đại mỹ nữ, không phải tội ác nhân loại là cái gì? Đại ca đại tỷ à, ghế dài kiểu Âu không phải để dùng vào mục đích đó, ba người coi chừng khiến nó không chịu nổi gánh nặng, phải nghỉ hưu sớm vài ba chục năm, phải nghĩ cho con cháu đời sau chứ. 9 giờ 40, Tô Xán và Đường Vũ tiễn Lâm Lạc Nhiên lên xe taxi ra sân bay. Lâm Lạc Nhiên cứ thế rời Thượng Hải, mang tới cho Vương Uy Uy một tin tức mang tính chấn động. Trước khi lên xa, Lâm Lạc Nhiên quay lại nói: - Hôm nay rất vui, món ăn vặt ngoài ĐH Thượng Hải không tệ, thực sự muốn mỗi ngày cùng cả hai đi học rồi tan học đi ăn cơm thế này. Tô Xán, tiếp tục phấn đấu nhé, sau này tụ họp với bạn học, chúng tôi mang cậu về khoe lấy thể diện, vinh nhục của bản tiểu thư và Đường Vũ đặt cả lên cậu đó. Nếu nhớ tôi thì trốn Đường Vũ lén gọi điện cho tôi nhé. Đường Vũ, trông kỹ Tô Xán, chỉ được cho mình mượn thôi đấy. Thôi nói nữa muộn giờ bay mất, bái bai. Tô Xán dở khóc dở cười, nha đầu này thật không còn lời nào để nói, đợi taxi đi rồi, mới phân trần với Đường Vũ: - Nha đầu đó cứ thích đùa. Đường Vũ biết đó không hoàn toàn là đùa, nhưng chỉ cần không đi quá giới hạn cô có thể chấp nhận, cô tin Tô Xán, chỉ cười khoác tay y đi về: - Một bữa cơm với Chiêm Hóa thì có bao nhiêu tác dụng chứ? Tô Xán có thể ăn cơm cùng nhân vật hàng đầu giới tài chính Thượng Hải như thế, Đường Vũ rất vui. Sinh viên thời đại học sáng nghiệp kiếm tiền khá nhiều, giống học viện kinh tế có cả đống sinh viên thường ngày lái xe tới nghe giảng, đa phần là con cái nhà doanh nghiệp lớn, trưởng thành sớm, cao trung hoặc đại học đã bắt đầu lập công ty tự mình vật lộn kiếm kinh nghiệm, hiện giờ tới trường chỉ để kiếm cái bằng thôi. Thế nên Đường Vũ không phản đối Tô Xán vừa kinh doanh vừa đi học, tuy nói Tô Xán thể hiện thực lực nhất định sẽ khiến áp lực của cô trong gia tộc giảm đi rất nhiều, nhưng Đường Vũ lo Tô Xán quá chú trọng lĩnh vực thương nghiệp, chú trọng thực tiễn xã hội, bỏ qua học tập lý luận trong trường. Với cô gái có tư duy chính thống như Đường Vũ, chỉ có học tập tốt, tạo nền tảng vững chắc sau này mới tiến xa được. Hơn nữa, cô thấy thành tích của Tô Xán bây giờ có cảm giác ngồi tên lửa vậy, thật khó tin, liệu Tô Xán có đang cố gắng quá mức không, với một sinh viên đại học mà nói, phải gánh vác trách niệm và gánh nặng như thế liệu có quá lớn không? - Năm 95, Khổng Phủ Yến đoạt tiêu vương quảng cáo, trong một đêm quảng cáo "uống rượu Khổng Phủ Yến, làm văn chương thiên hạ", làm xí nghiệp không tên tuổi này được nhà nhà biết tới, tiêu thụ đạt tới mức không ai ngờ, nhảy vọt lên thành một trong ba xí nghiệp rượu toàn quốc, có thể nói là một đêm thành danh. Tô Xán giải thích ý tưởng của mình: - Cho dù rất nhiều người nói đây chỉ là chiêu trò thu hút ánh mắt người khác, nhưng không thể phủ nhận đây là một màn marketing cực kỳ thành công. Thị trường Trung Quốc là độ nổi tiếng chính là sức sản xuất, chỉ cần nổi tiếng, tài nguyên quan hệ nhân tế sẽ cuồn cuộn đổ tới. Đây là một loại nghệ thuật qua lại với truyền thông. Làm kinh doanh, cần có thái độ chuyên nghiệp và tinh thần giải trí mới có thể nâng thương hiệu lên mức cao nhất. Đường Vũ gật đầu, giáo viên trong trường cũng đã lấy ví dụ này phân tích trên lớp: - Nhưng tiếp theo xí nghiệp này cũng xuất hiện vấn đề, quyết sách mở rộng mù quáng một cách sai lầm, làm xí nghiệp nhanh chóng rơi vào khốn cảnh. Không chỉ thế cả nghiệp rượu và xí nghiệp VCD đều điêu đứng, bữa tối với Chiêm Hóa có thể tạo thế, nhưng có vết xe đổ ấy, không thành vấn đề chứ? - Thứ nhất là tiêu vương ĐTH TW và bữa tối của Chiêm Hóa không giống nhau, từ ảnh hưởng và quy mô đầu tư đều ít hơn nhiều. Tiêu Vương nhắm vào toàn quốc, còn sức ảnh hưởng của Chiêm Hóa chỉ nằm trong giới tài chính và giới thời thượng ở tam giác Trường Giang, phù hợp với định vị của tạp chí. Thêm nữa, người đạt Tiêu Vương vì quá mù quáng, đầu tư lượng lớn tài chính khiến kết cấu sản nghiệp xảy ra vấn đề lớn, làm trái lương tâm thu lợi bị bại lộ, gây ra hậu quả xấu cho thương hiệu, bị đảo thải khỏi thị trường. Vcd Ái Đa cũng từ thịnh chuyển suy do bối cảnh sản nghiệp và khuếch trương nhanh hình thành mâu thuẫn căn bản, thị trường đã gần bão hòa lại mở rộng, khiến giá cả giảm, tỉ lệ lợi nhuận thấp không bù lại được chi phí đầu tư, cổ đông nội bộ xung đột nên mới thất bại thảm hại. - Còn tạp chí mà nói là một sản phẩm tương đối đặc thù, không cần lo chuyện càng mở rộng chất lượng càng suy giảm từ đó ảnh hưởng tới thương hiệu không gượng dậy nổi, nó cần tạo thế, mở rộng kênh tiêu thụ, chuyện này không tác động tới nội dung tạp chí. Đường Vũ phản đối: - Hừm, đừng nghĩ em không biết, nội dung làm đầu là thiết luật, còn tạp chí lấy kinh doanh quảng cáo làm trung tâm cuối cùng khiến tạp chí lạc lối mà thất bại. Lần đầu tiên tranh luận với Đường Vũ chuyện kinh doanh, Tô Xán thấy rất thú vị: - Thế nên anh mới nói là phải kiêm cả tinh thần nghề nghiệp và tinh thần giải trí. - Tô Xán, rốt cuộc tương lai anh muốn làm gì? Đường Vũ đứng lại trước cửa KTX, tuy bọn họ mới năm thứ nhất, nhưng Đường Vũ là cô gái luôn lo xa, đường đi tương lai cô đã có dự định sẵn. - Vừa rồi chúng ta nói chuyện Tiêu Vương, từ Tiêu Vương các đời có thể nhìn ra vấn đề các xí nghiệp dân doanh TQ, tạm bỏ đi ẩn họa trong nội bộ, thì nỗi đau vẫn tới từ bên ngoài. Xin vay vốn khó, lên TTCK khó, phát hành công trái khó, đó là ba cái khó làm xí nghiệp dân doanh TQ khó lớn mạnh, anh thấy nhiều xí nghiệp có tiềm lực vì thế mà chết yểu, huy động vốn khó khăn là vấn đề lớn nhất của họ. - Lần này anh cạnh tranh được bữa tối cùng Chiêm Hóa là nhờ hợp tác với người cho vay nặng lại, thông qua họ anh hiểu được phần nào về vốn dân gian. Nhiều xí nghiệp vì không vay được vốn ngân hàng mà phải mạo hiểm đi vay vốn dân gian, Tô Xán cười nhìn thẳng vào hai mắt long lanh như mắt nai của Đường Vũ, cô bé này khi nghe giảng đều có thần thái như vậy: - Năm 1998, hai sinh viên còn chưa tốt nghiệp tới công ty Sun kể mộng tưởng sáng nghiệp của bọn họ với người đồng sáng lập công ty. Kể nửa ngày trời, ông già không hiểu, nhưng lại bì mộng tưởng và nhiệt huyết của bọn họ cảm nhiễm, nói với họ :" Tôi không hiểu mô hình thương nghiệp của các cậu, trước tiên cho các cậu tấm chi phiếu này, nửa năm sau nói với tôi các cậu làm được gì?". Thế là dựa vào 200.000 USD, hai người bọn họ đã tạo ra Google bây giờ, mà 200.000 USD kia đã biến thành 300.000.000 USD. Đường Vũ hiểu ngay: - Anh muốn làm Thiên sứ đầu tư - Angel Investment à? ( *** VCD Ái Đa không phải Ái Đạt của Trương Khác nhé) Chém gió tại đây nha mấy thánh
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 119: Vụ đầu tư của Tô Xán. Mời đọc Nếu như nói đầu tư mạo hiểm VC ( Venture Capital) nằm ở thượng tập kim tự tháp tài chính, còn thiên sứ đầu tư thì ở trạng thái ngầm. Đầu tư mạo hiểm là số ít, còn thiên sứ đầu tư là số nhiều, với Tô Xán mà nói đây là mô hình lý tưởng của y, diễn hóa chi tiết hơn từ kế hoạch xây dựng trường học gieo mầm cho tương lai, trường học phải xây nhưng tài chính vẫn phải quản lý, bởi vì muốn làm gì cũng cần tới tiền. Tô Xán cùng Đường Vũ ngồi xuống ghế đá. - Người sáng nghiệp cần thiên sứ đầu tư thúc đẩy, hiện giờ đại biểu của Thiên sứ đầu tư là Sohu, Sina, Á Tín xuất hiện vào năm 2000, những người sáng nghiệp đầu tiên lên Nasdaq. Anh cũng hi vọng có thể làm bắt đầu từ đây. Nhưng mà mục tiêu này còn xa lắm, anh cần sự ủng hộ quý giá của vợ đấy. Đường Vũ chỉ lườm y một cái, cô không buồn truy cứu Tô Xán được nước lấn tới rồi: - Ý anh là gì? - Vợ anh thành tích tốt như thế, từ xưa tới nay luôn ưu tú, khi em đi học còn có bức tường nhà trường bảo vệ, sau này em ra xã hội rồi, đoán chừng vô số ong bườm tràn tới tranh giành, thế nên anh chỉ đành kim ốc tàng kiều, sao anh nỡ để em đi làm việc cho người ta, làm người ta giàu lên được, có em giúp anh, nói thế nào nhỉ? Song kiếm hợp bích, lợi ích gấp mười. Tô Xán càng nói càng hưng phấn, chuyện này y tính toán trong lòng đã lâu, hôm nay nhân cơ hội này mới nói ra, càng nói càng thấy mình đúng là thiên tài sao nghĩ ra được cách vẹn cả đống đường như vậy, hai tay đưa ra ôm má láng mịn của Đường Vũ, nhìn khuôn mắt kiều diễm dưới đèn, chẳng uống rượu mà lòng đã ngấm men say, ánh mắt nhìn cô đầy thâm tình, dịu dàng gọi: - Đường Vũ. Đường Vũ “ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn Tô Xán tràn ngập nhu tình ấm áp chờ đợi, nhưng câu nghe được từ miệng Tô Xán lại là: - Em là khoản đầu tư lớn nhất của anh. Đường Vũ đỏ mặt, biết bị Tô Xán trêu chọc rồi, đấm túi bụi vào cái mặt nhăn nhở của Tô Xán, lúc này có đám nam sinh ôm ghi ta chuẩn bị tới trước KTX hát cao một khúc, thấy Đường Vũ và Tô Xán nô đùa tính tứ, chưa ra quân đã thất bại rút lui. Trong thời gian Lâm Lạc Nhiên tới Bắc Kinh giải khuây, bữa cơm ba tiếng với Chiêm Hóa bàn tán xôn xao, không chỉ giới thương nghiệp hứng thú, mà còn là đề tài nóng lúc nhàn rỗi ở đầu đường cuối phố. Tô Xán gần đây vì quá "nổi bật" mà dần tiến vào tầm mắt giáo viên cũng không giám phân tâm, không muốn thành điển hình trốn học của khoa, nên quy củ tới lớp, không cảm thụ hết được không khí của sự kiện này. (Hạng Trang múa kiếm? Vượt giá trị hay là trò cười?) Tô Xán đọc tiêu đề trên báo thương mại, thầm nhủ cuối cùng đã tới. Hiện giờ trong giới tài chính Thượng Hải, thậm chí một số thành phần trí thức quan tâm tới sự kiện này đều cho rằng ba tiếng ăn cơm với Chiêm Hóa rất đáng giá, nhưng tới 1 triệu sao? Khiến nhiều người thấy mình thật đáng thương. Cùng lúc đó mọi người bắt đầu tìm kiếm ruốt cuộc là người nào có được bữa cơm với giá điên rồ này. Tô Xán tìm kiếm ảnh hiện trường buổi bán đấu giá, nhưng trừ ảnh Chiêm Hóa ra thì không có ảnh những người khác. Khi đó có cả phóng viên và ĐTH, rõ ràng là Chiêm Hóa cố ý, hoặc là hội từ thiện Chung Sơn xuất phát từ cân nhắc nhiều phương diện trong nghề, không cho đăng ảnh hiện trường. Thông thường mà nói, hiện trường đấu giá cấm quay phim chụp ảnh, đây không chỉ là điều luật bất thành văn mà điều 20 trong luật đấu giá cũng nói rõ, người ủy thác, người mua yêu cầu bảo mật thân phận, phía đấu giá phải giữ bí mật. Người sáng lập hội từ thiện Chung Sơn là danh nhân giới truyền thông, quan hệ xưa nay với truyền thông rất tốt, hẳn Chiêm Hóa yêu cầu không công khai ảnh, tăng thêm chút tính thần bí, cho nên không có ảnh hiện trường. Điều này khơi lên hứng thú tìm hiểu của rất nhiều người. Có điều Tô Xán có nhận thức tỉnh táo, lần này đấu giá bữa tối với Chiêm Hóa chẳng qua là cách nâng cao tên tuổi của tạp chí, không thể tính là hình thức kinh doanh, một tạp chí có nội có tư tưởng có chiều sâu, giống như hàm nghĩa của từ "văn hóa", không phải chỉ dựa vào quảng cáo mà có thể đi xa được, đó chỉ là một loại thủ đoạn. Tô Xán cũng không đánh giá quá cao hiệu ứng bữa tối với Chiêm Hóa mang lại, dù sao chẳng qua chỉ là một sự kiện giúp người ta thêm đề tài bàn tán ở quán cà phê, sàn bowling, hoặc ở quầy bar mà thôi, không có gì ghê gớm. Tô Xán cũng không yêu cầu tạp chí cần thao tác gì cả, đây là phương thức giúp nó hòa nhập vào vòng tròn Thượng Hải này mà thôi. Không đánh giá quá cao, cũng không coi thường mình, Tô Xán nắm chừng mực rất tốt. - Vương Thanh, mùng 7 tháng này chị và Nhâm Oánh tới Thượng Hải một chuyến đi ... Ừ, đã xong rồi, khi phía Chiêm Hóa tới sẽ có đoàn đội tiếp đãi, bên các chị cần soạn một phương án, đem khó khăn tương quan trong quá trình marketing mở rộng liệt kê ra, hơn 1 triệu này, nói cho cùng không thể lãng phí. - Cậu làm cái gì vậy chứ, đi học đại học mà không chịu yên phận, ngoan ngoãn tốt nghiệp về Đôn Hoàng cùng với tôi không được à, đúng là cái đồ mê tiền ... Vương Thanh chẳng những không khen ngợi Tô Xán còn oán trách y một phen, Tô Xán có sản nghiệp mới khác xem chừng sau này có tương lai không kém gì Đôn Hoàng làm cô không vui: - Không cần ghen với Văn hóa thời thượng chứ, sau này nó còn chẳng phải là kênh quảng cáo hữu hiệu miễn phí cho Đôn Hoàng à? Tô Xán chỉ biết cười khổ, sau đó tiếp tục liên lạc tập hợp mấy viên đại tướng của mình. - Giám đốc Triệu ... Đừng gọi tôi là chủ tịch Tô, nếu luận bối phận tôi còn phải gọi ông một tiếng chú Triệu ... Ông cũng biết tin rồi, chị Vương Thanh đã nói , đúng .. Đúng là Chiêm Hóa, chị Vương Thanh đã nói với ông tình huống thì tốt rồi. Không nghĩ Vương Thanh miệng oán trách mình nhưng đem chuyện này lan truyền khắp nơi rồi, điều ấy chứng tỏ tuy gần đây bọn họ chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại, nhưng tình cảm không hề suy giảm: - Mùng bảy ... Đúng, mang theo mấy vị phó giám đốc ... Uống rượu? Lão Triệu, tôi là sinh viên, rượu với ông như nước lã, nhưng với tôi là sự hủy hoại, ông muốn đấu rượu đừng điểm danh tôi. Uy tín của Triệu Minh Nông ở nhà máy Thục Sơn là gần như tuyệt đối, chỉ có điều tiếp xúc với đoàn đội của Chiêm Hóa, một số lĩnh vực chưa chắc ông ta đã hiểu, gọi thêm vài phó giám đốc chuyên môn đi giúp ông ta. - Được, được, xem đầu óc tôi này, sao lại quên chủ tịch Tô không uống được rượu, được, hẹn mùng 7. Cúp điện thoại xong, Tô Xán ngoái lỗ tai bùng nhùng vì tiếng cười sang sảng của Triệu Minh Nông, tiếp tục bấm điện thoại: - Lão Lâm, mùng bảy, anh lên đường đi, đã tới lúc rồi. Cả tổng biên tập Trần Khải Thụy nữa ... anh phải qua trước còn an bài mọi người chứ, chị Vương Thanh không thông thuộc tình hình bên này bằng anh, tôi thì không tiện trốn học nữa, cuối kỳ rồi. Lâm Quang Đống trêu: - Được, tôi thấy phải bố trí một thư ký trong trường cho cậu mất. - Tôi cũng muốn thế, nhưng trường tôi rắn lắm, tôi mà làm thế sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió ngay, e năm sau phải nghỉ học, tôi vất vả lắm mới được tiến cứ, nếu thi chưa chắc đã đỗ ... Tô Xán đùa lại vậy thôi, với y lúc này trường đại học giống như nhà vậy, y không muốn đem việc về nhà. - Được, vậy chúng tôi sẽ tới sớm. Tô Xán thực sự không rứt mình ra an bài được, sắp cuối kỳ, gần đây giáo viên theo dõi rất chặt, đám người hồi đầu tranh giành vị trí lớp trưởng cùng Tô Xán cũng không ít lần mách lẻo với giáo viên phụ trách. Thêm vào Tô Xán chọn môn học rất nhiều, nếu như chẳng may có vài môn phải học lại thì chết mất. Chém gió tại đây nha mấy thánh
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 120: Kerry Trần. Mời đọc Lâm Quang Đống, Giang Minh, Trần Khải Thụy ngay ngày hôm sau đã tới Thượng Hải, Lâm Quang Đống đặt một phòng tiếp đãi lớn ở khách sạn Shangri-La, Giang Minh bận rộn bố trí, tận lực để nó thành phong cách salon, giúp không khí thật thoải mái không quá nghiêm túc, cô rất hưng phấn, dù sao đây là lần đầu tiên các thành viên nòng cốt trong tay Tô Xán gặp mặt đầy đủ, hơn nữa còn tham gia bữa bối ba tiếng cùng Chiêm Hoa. Ngoại trừ người tham gia từ giai đoạn đầu như Vương Thanh, Vương Phượng ở Hạ Hải, Triệu Minh Nông ở nhà máy Long Thịnh, Lâm Quang Đống khi còn trong trường, tiếp xúc trực tiếp với Tô Xán, chứng kiến Tô Xán đưa bọn họ qua từng giai đoạn sự nghiệp thì những người tới sau như Nhâm Oánh, Trần Khải Thụy còn chưa gặp Tô Xán lần nào, mà Tô Xán cố ý buông quyền, làm mờ nhạt vai trò của mình, làm bọn họ cho rằng Tô Xán chẳng qua chỉ là nhà đầu tư bỏ vốn hưởng lợi, không phải là nhân vật hạch tâm của công ty, bởi thế các sản nghiệp của Tô Xán thiếu liên kết, sinh ra va chạm vì phân phối vốn không, đây là cơ hội y đứng ra, đoàn kết ổn định nội bộ. Bố trí xong, ba người Lâm Quang Đống tới ĐH Thượng Hải, gặp Tô Xán trong quán ăn tây trong trường. Đây là một cửa hàng do người Italya mở, do phục vụ sinh viên nên kém xa so với cửa hàng cùng ăn với cha mẹ Đường Vũ, tường quét vôi trắng đã có chỗ chuyển màu, cái bàn gỗ bong tróc, cửa kính cũ kỹ, nhưng bên ngoài cây cối um tùm, không gian nhỏ đầm ấm, cái bàng đen dùng phấn viết chữ tiếng Anh thực đơn trong ngày, vẫn khiến nó thành địa điểm khá ưa chuộng của sinh trong trường. Đường Vũ gủi tin nhắn tới hỏi Tô Xán đang làm gì, Tô Xán trở lời làm Đường Vũ đang ôm sách tới giảng đường tiếp theo nhíu mày, vì đây là thời gian quan trọng, nhiều môn học chuyên ngành đã đi vào trọng điểm, sao Tô Xán còn chạy đi chơi, tiếc hai người không học cùng lớp, nếu không Đường Vũ buộc bên người giám sát, không cho Tô Xán chạy loạn khắp nơi. Có điều Đường Vũ biết Tô Xán bận bữa tối với Chiêm Hóa, nên nhắn lại " Đi cùng với ai thế?" " Chủ biên của tạp chí, giám đốc vận hành, giám đốc tài nguyên nhân lực, hết cách rồi, anh không thể không đi." "Ừ, về rồi nhắn tin cho em." Trần Khải Thụy là chủ biên được Lâm Quang Đống bỏ nhiều tiền mời về, là nhân vật có tiếng trong giới, hai kỳ tạp chí đều do một tay hắn bài bố nội dung, cuộc đổ bộ đầu tiên của Văn hóa thời thượng có được thành công, không thể không nói tới công lao của hắn. Tô Xán quan sát nhân vật mà y chỉ mới nghe danh, chưa bao giờ gặp mặt này, không biết nhân phẩm ra sao, tính cách thế nào, sẽ làm ở tạp chí bao lâu, nhưng là người đủ sức nặng, không thể không coi trọng. Một thân véc màu hàng hiệu màu xanh nõn chuối chướng mắt, giày bóng loáng, đeo cái kính to sụ khuôn mặt, lần trước Tô Xán thấy Mục Giai Trúc đeo cái kính ếch kỳ quái đó, lúc này vì thể hiện tôn trọng với Tô Xán mà bỏ kính xuống, giấy ăn xếp trên bàn, tay cẩn trọng không chạm vào bàn, kết luận đầu tiên đây là tên đồng bóng sợ bẩn còn hơn cả Đường Vũ. Tô Xán và Trần Khải Thụy đánh giá nhau, Trần Khải Thụy một thân ăn mặc trang trọng, lại bị kéo vào cái quán sinh viên tồi tàn, bộ mặt ủy khuất thiếu tự nhiên khiến người ta buồn cười. Lâm Quang Đống giới thiệu hai bên xong, Trần Khải Thụy vẫn không tin: - Mr Tô? Người sáng lập tạp chí là cậu hả? Trước đó Lâm Quang Đống đã cảnh báo Tô Xán tên này lăn lộn trong giới nhiều năm, tính cách có phần đồng bóng, nên Tô Xán chịu đựng bề ngoài cực gay của hắn, chịu đựng ánh mắt xoi mói của hắn, chịu đựng luôn cái giọng chất vấn khó chịu của hắn, gật đầu đáp ngắn gọn: - Chính là tôi. - Cậu quá trẻ. Trần Khải Thị lắc đầu không tin, không chỉ bề ngoài mà giọng điệu của hắn cũng mai mái: - Là tôi. Tô Xán thấy lâu lắm rồi sau Mục Tuyền mới có nhân vật khiến y dễ mất bình tĩnh thế này, rất muốn bóp cổ cho hắn lè lưỡi ra. - Cậu đấu giá được cái bữa tối ba tiếng kia à? Thật sự là làm người ta surprise đấy. - Nếu không phải thì tôi bảo anh tới đây làm cái gì? Tô Xán thấy nói chuyện với tên này không cần giữ phong độ ông chủ gì nữa, thích sao nói vậy cho thoải mái, hít một hơi, cố gắng bàn xong việc trong khi còn giữ được bình tĩnh: - Quay về vấn đề tạp chí, chủ biên Trần, tôi đã xem kiến nghị thay đổi tạp chí ... Trần Khải Thụy cắt ngang: - No no no, boss, tôi mong cậu gọi tôi là Khải Thụy Trần, hoặc là Kerry Trần hoặc Kerry. "Bốp!" Tô Xán đặt cốc cà phê xuống bàn, gọi ông chủ người Italy: - Cho tôi một cốc cà phê nữa. Sau đó tận lực dùng ngữ khí ôn hòa nói: - Vậy ... Kerry, anh tiếp tục nói đi. Trần Khải Thụy kéo hai tờ giấy ăn, đặt tay lên đó, thần thái thay đổi hẳn, rất nghiêm túc: - Doanh lợi tạp chí Trung Quốc có hai loại, một lấy phí phát hành làm chủ, như ( độc giả) ( gia đình) ( tri âm), đó là phương thức truyền thống. Loại hai lấy quảng cáo làm chủ, chi phí chế tác cao hơn thu nhập phát hành tạp chí, lấy quảng cáo làm danh lợi, chính là thuộc loại Văn hóa thời thượng của chúng ta. Nhiều người trong giới cho rằng loại một là sản vật của kinh tế kế hoạch, không thích hợp với mô hình phổ biến hiện nay. - Hiện giờ giới truyền thông TQ đa phần coi trọng nội dung, xem thường phát hành. Nhưng một tạp chí muốn phát triển, phát hành là mắt xích quan trọng, tôi nghe nói boss muốn bồi dưỡng nhân tài, tôi tán đồng tầm nhìn này. Tô Xán lần đầu thấy Trần Khải Thụy nói một câu giống tiếng người, cảm thấy rất thoải mái, gật đầu bảo hắn tiếp tục. Trần Khải Thụy luôn chú ý tới vẻ mặt Tô Xán, tiếp tục nói: - Hiện giờ vấn đề của các tạp chí Trung Quốc là tư tưởng trì trệ, chúng ta muốn đi trước, muốn đột phát phải bắt đầu bằng tư tưởng, đi sâu vào chi tiết. Các trường đại học có khoa thời sự, biên tập, quảng cáo, nhưng không có khoa phát hành, đây là một tệ nạn. Tôi muốn đưa nhân tài nước ngoài vào, tiến hành bồi dưỡng, phải coi trọng phát hành, mới khiến tạp chí chúng ta lớn mạnh. Tô Xán dứt khoát nói: - Nhưng lượng phát hành hạn chế bới kinh doanh quảng cáo, nên tiền quảng cáo không lên, thì lượng phát hành không tăng được. Tôi có thể bỏ tiền mời chuyên gia nước ngoài về bồi dưỡng nhân viên, nhưng không bỏ tiền thêm để phát hành. Hiện tiêu thụ thêm mỗi cuốn tạp chí là lỗ thêm một phần, thua lỗ này do quảng cáo bù đắp, nếu quảng cáo không bù lại được thua lỗ do lượng phát hành đem lại, kinh doanh chỉnh thể sẽ lỗ vốn. Tìm điểm cân băng lỗ lãi là chuyện của mọi người, năm nay vì tạo thế cho tạp chí, tôi đã ném vào 5 triệu rồi, không đầu tư thêm nữa đâu. Trần Khải Thụy chưa nói ra mục đích đã bị Tô Xán chặn đầu, sắc mặt vẫn như thường: - Boss, tầm nhìn không nên hạn hẹp như thế. Giang Minh ái ngại nhìn Lâm Quang Đống, Lâm Quang Đống lắc đầu ý bảo không nên xen vào, tuy bản thân không hài lòng, Trần Khải Thụy có thái độ này bất kể là do uy tín của Tô Xán không đủ hay tính hắn vốn thế cũng cần Tô Xán tự xử lý, hắn tin Tô Xán sẽ làm được. Trần Khải Thụy đưa ngón tay ra vẽ một vòng trong không khí: - Lượng phát hành không đủ, sức ảnh hưởng sẽ có hạn. Tôi nói thế này nhé, do con số tiêu thụ chủ yếu dựa vào sạp báo, thêm vào cơ chế thẩm hạch lượng phát hành của cơ quan quốc gia không kiện toạn, một số tìa báo làm ra con số váo cáo đẹp đẽ, cho công ty cần quảng cáo xem, không tiếc tiền bỏ "phí bày hàng" cho các sạp báo để bay tạp chí của mình. Đó là loại tư duy của kẻ thích bề ngoài, không cầu lượng tiêu thụ, không chú trọng nội dung, có hiệu quả nhất thời, song vẫn nhiều doanh nghiệp đổ xô vào, dễ gây ra bong bóng. - Boss, thử tượng tượng xem khi bong bóng đó dần chuyển hóa thanh lợi nhuận thực tế sẽ thế nào? Tên Trần Khải Thụy này mắt hoa đào, bề ngoài cực gay, không chừng trang điểm mặc đồ phụ nữ còn đẹp hơn phụ nữ, vòng và vòng vèo cuối cùng vẫn là muốn Tô Xán tăng cường đầu tư. - Vậy trạng thái lý tưởng anh muốn là gì? Tô Xán phải thừa nhận phương án dựng nhà cao rồi xếp gạch này của hắn làm mình động lòng. Chém gió tại đây nha mấy thánh