Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 110: Huyết luyện đại trận Dịch: Irisdl Nguồn: Banlong.us Mời đọc - Phi tỷ tỷ, mụ mụ cùng nhị ca đã bị cái kia bại hoại mang đi, Tiểu Bạch chỉ còn có đại ca là thân nhân, tỷ tỷ ngươi nhất định phải giúp tiểu Bạch tìm được ca ca ta nhé." Tiểu Bạch Hổ toàn thân tràn đầy linh tính, trong mắt toát ra hào quang nhân tính hoá, có thể nhìn ra được Tiểu Bạch bản thân trí tuệ cùng tiểu nữ hài bình thường cũng không sai biệt lắm. Bạch hổ là dị chủng trong hổ tộc, trời sinh linh tính hơn xa các loại hổ tộc bình thường khác, bất quá, trước kia có lẽ nàng còn không có linh tính cao như vậy, chỉ sợ do thời gian gần đây, dựa trên những kinh nghiệm đã trải qua mới tạo thành. - Tiểu Bạch yên tâm. Ta tựu sẽ đi hỏi những tiểu động vật ở phụ cận ngay. Nữ hài cũng hiểu được, trong sơn động tựa hồ không còn đồ vật gì đáng giá xem xét, nên không hề dừng lại thêm, ôm Bạch Hổ, bước nhanh ra khỏi sơn động, tả hữu hướng bốn phía nhìn đi nhìn lại mấy lần. Đột nhiên, lúc đang nhìn về hướng gốc cây cổ thụ không xa, hai mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười thân thiện, bước nhanh hướng gốc cây đi tới. Đến trước đại thụ, nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt nữ hài rơi vào một cái hốc cây, nếu so với nắm đấm bình thường cũng không lớn hơn được bao nhiêu, nằm cách mặt đất không xa. Bên cạnh hốc cây, có một ít cỏ xanh non nớt, không dài nhưng lại vừa vặn đem cửa động che kín, nếu không nghiêm túc nhìn nhận tuyệt đối sẽ không phát hiện ra ở đó có một cái tiểu động thụ như vậy. - Cốc cốc cốc!!! Nữ hài một tay ôm Tiểu Bạch Hổ, một tay vươn ra, đưa vào bên trong hốc cấy, ngón tay ngọc hướng lên phía trên, gõ gõ vài cái. - Sóc đại ca, có thể ra ngoài một lát không, Phỉ Phỉ có chuyện muốn hỏi thăm ngươi một chút." Nữ hài thần sắc rất chân thành, hướng hốc cây nhỏ giọng nói bằng thú ngữ. - Xèo....xèo!!! Nghe được lời của nàng, bên trong hộc cây phát ra âm thanh sột soạt, truyền ra hai tiếng kêu quái dị, như đáp lại. Tiếp đến, một con sóc con trợn tròn đôi mắt cẩn thận từng li từng tí từ từ xuất hiện tại cửa động, chỉ lộ đôi con mắt ra bên ngoài, cảnh giác quét nhìn bốn phia, lúc nhìn thấy nữ hài đang ngồi bên ngoài, trong mắt toát vẻ lên sợ hãi, đầu vèo một tiếng, một lần nữa rụt trở về trong động. Nữ hài chứng kiến tất cả, cũng không có cảm giác ngoài ý muốn, ánh mắt vẫn thanh tịnh sáng ngời như trước nhìn về hốc cây, trên người tràn ra một loại khí tức tự nhiên, tựu khiến cho các sinh linh lúc này nếu gặp nàng, đều không tự giác được muốn thân cận. Rất bình thản, rất ấm áp. Sóc con sau khi lui về sau động, cũng không phát hiện có nguy hiểm, sau một hồi, ánh mắt lại lần nữa thò ra ngoài thăm dù, hiếu kỳ đánh giá nữ hài trước mặt. - Sóc đại ca, ta không có ác ý." Nữ hài thấy vậy, lập tức nắm bắt cơ hội, bắt đầu hỏi thăm. - Xèo....xèo K-Í-T-T-T!!! Chỉ thấy, nữ hài cùng sóc con đứng cùng một chỗ, dụng một loại ngôn ngữ quái dị trao đổi, nếu có người ở chỗ này chứng kiến mà nói, tuyệt đối sẽ cảm thấy rất hoang đường, dù sao, tình cảnh như vậy, đích xác rất quái dị. Một người một thú nói chuyện với nhau, giằng co một lát. Nữ hài tử trong lòng xuất ra một trái cây đỏ tươi, đặt ở hốc cây, sóc con chứng kiến, hai mắt sáng ngời, liền bắt lấy rồi rút về trong thân cây, trong lúc rút về, còn hữu hão nhìn về phía nữ hài tử. Đứng dậy. Nữ hài tử cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Hổ, nói: "Tiểu Bạch, ta vừa mới hỏi sóc con, ca ca ngươi không có bị người ta bắt đi, hắn tại mấy tháng trước, đã tự mình ly khai khỏi sơn mạch nơi này. Nghe sóc con nói, ca ca ngươi lúc rời đi, dẫn theo rất nhiều động vật, rất hoành tráng. Có hầu tử, có sói, còn có xà. Oanh động cả chỗ này." Đế Thích Thiên lúc trước mang theo bọn Bái Nguyệt rời khỏi Hổ khâu sơn mạch, có dấu diếm người, nhưng không có dấu diếm các sinh linh trong núi. Tình cảnh lúc đó, còn lưu truyền trong núi một đoạn thời gian, cơ hồi náo động đến chim bay cá nhảy, chỉ cần động vật trong núi, sẽ không thể không biết. Sóc con bởi vì ở ngay phụ cận, lại còn tận mắt thấy qua tình cảnh di chuyển. Gặp nữ hài hỏi, liền đem sự tình chứng kiến lúc trước nói ra. - Ca ca đã đi nha. Rốt cuộc là đi đến nơi nào?" Tiều bạch Hổ nghe được, vội vàng hỏi. - Nghe sóc con nói, ca ca ngươi đi về hướng phía nam nha." Nữ hài thò tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiều Bạch Hổ vài cái, mở trừng hai mắt, nói: Tiểu Bạch, ngươi đừng lo lắng, chúng ta muốn tìm ca ca ngươi chỉ cần đi hướng nam là được, đợi trên đường đi, lại hỏi mấy tiểu động vật khác, nhất định có thể tìm được ca ca ngươi." - Ân! Cảm ơn phi tỷ tỷ." Tiểu bạch Hổ gật đâu, đem cái đầu nhỏ chôn sâu trong ngực nữ hài, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng, đến cuối cũng, đã có tin tức của ca ca. - Cái kia tốt rồi! Chúng ta bây giờ liền đi về hướng nam a. Nữ hài cũng không có dừng lại lâu, lập tức theo phương hướng sóc con chỉ dẫn đi đến, ven đường lại hỏi thăm một ít động vật, sau đó liền đi thẳng về phía trước. Hô!!! Trong động phủ bên trong Vạn Yêu Cốc, một Hắc hổ cường tráng toàn thân được bao phủ bởi một tầng yêu khí màu đen nồng đậm. Hai lỗ mũi không ngừng hít thở đều đặn. Động phủ trước kia vốn va chạm với thần trụ phát ra từ Khâm Thiên bảo hộp, hiện tạo thành một cái huyệt động, lúc này từng điểm điểm quang bạc màu trắng theo huyệt động nhanh chóng hướng đến, rơi vào người Hắc Hổ, lập tức bị vô số lỗ chân lông quanh thân nó hút vào bên trong cơ thể. Đây chính là ting hoa ánh trăng. Cũng có đại lượng thiên địa linh khí. Cái tử sắc vương vân như trước vẫn lập loè ánh sáng màu tím, lộ ra vẻ cực kì bất phàm, lại không ngừng toát ra khí tức lực lượng thần bí. Mỗi một lần Hắc Hổ hít thở, lại gây ra động tĩnh thật lớn, yêu khí trước người không ngừng dao động, cuồn cuộn quẩn quanh thân hổ. Loại tình cảnh này, không biết giằng co mất bao lâu thời gian thì Hắc Hổ vốn đang khép kín con mắt đột nhiên mở ra, bên trong mắt hổ, một đạo tinh quang lập tức hiện lên, mang theo khí thế bức người, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt rồi liền thu liễm lại. Quanh thân hổ, lỗ chân lông đột nhiên mở ra, tràn ra lực lượng thôn phệ kỳ dị, đem yêu khí quanh thân, dần dần thu hồi trở lại vào trong cơ thể. - Mở ra thiên phẩm yêu phủ, xác thực là may mắn lớn nhất đời này, dùng luyện yêu đỉnh luyện hoá những tu sĩ kia, một ngày tu luyện bằng trước kia mười ngày nửa tháng. Nếu toàn lực hấp thu, chỉ sợ, không mất bao lâu thời gian, ta liền có thể đạt tới yêu thú trung kỳ, đến lúc đó là có thể chính thức ngưng tụ ra yêu mạch thứ nhất a. Đế Thích Thiên trong nội tâm tuy mừng rỡ, nhưng trong mắt, trước sau vẫn trầm ổn. Kể từ lúc đem ngấy ngàn tu sĩ nuốt vào trong đỉnh, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc thúc đẩy Luyện yêu đỉnh tiến hành luyện hoá. Luyện hoá một lúc, liền thấy được thành quả, có thể nói là khả quan, tinh khí khổng lồ tuôn ra khiến cho yêu nguyên của hắn bắt đầu tăng trưởng, quả thực như giá vân phi thăng, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Trong đỉnh vốn thưa thớt yêu dịch, hiện tại đang không ngừng gia tăng, loại gia tăng này, có thể tinh tường cảm nhận được. Bất quá, hắn cũng không đắm chìm trong loại vui sướng này quá lâu, đảo mắt, liền có thể khôi phục lại trầm tĩnh. Đế Thích Thiên đem túi trữ vật mở ra, liền từ trong đó mấy trăm cái túi trữ vật giống nhau rơi đầy mặt đất. Những túi trữ vật này, toàn bộ là của những tu sĩ đã chêt. Hắn liền đem từng cái từng cái phá vỡ, toàn bộ vật phẩm đều được lấy hết ra ngoài. Tu sĩ đi vào Nam man, vốn không phải là tu vị cao thâm gì, trong túi trữ vật cơ bản đều giống nhau, chứa không phải mấy khối, thì cũng chỉ là mười mấy khối linh thạch, thêm một ít linh phù, hoặc vật phẩm cổ quái, không hơn. Những điều này, Đế Thích Thiên vốn đã sớm dự liệu, cho nên, cũng không cảm thấy thất vọng, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, có thể từ trong này tìm được bảo bối. Rất nhanh, hắn liền dùng túi trữ vật chứa hết những vật phẩm thượng vàng hạ cám vào trong. Chỉ còn lại một đống linh thạch trước người, là không cất đi. Toàn bộ những linh thạch này, là linh thạch trên người mấy trăm tu sĩ, tất cả số lượng, thoáng dò xét, cũng không thể coi là nhiều, cộng lại đại khái chỉ tầm hai ngàn khối. Các loại thuộc tính linh thạch đều có đủ. Rất rõ ràng, vì linh thạch thuộc tính bất đồng, màu sắc đều cũng không giống nhau. - Muốn luyện chế bổn mạng yêu khí, cần dùng linh thạch bố trí ra một toà huyết luyện đại trận. Nếu không phải ta lần này đối với những tu sĩ kia ra tay, cũng không biết sẽ phải kiếm đâu ra linh thạch." Đế Thích Thiên nhìn linh thạch trước mắt, duỗi hổ trảo ra, cẩm lên một khối linh thạch màu đỏ thẫm. Mang tới trước người, lại hướng những linh thạch khác chộp tới. Mỗi lần cầm lên một khối, sẽ đặt lên một vị trí kỳ dị, thoạt nhìn tựa hồ lộn xộn, nhưng mà theo từng khối linh thạch gia nhập, lại từng bước từng bước hoàn thành một toà trận pháp. Nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện, linh hạch hắn cầm lên, cũng không phải tuỳ ý, mà đều có màu đỏ thẫm, chính là linh thạch hoả thuộc tính. Những loại linh thạch khác, hắn đều không đụng đến. Hắn hiện tại đang bày trận. Chính là huyết luyện đại trận. Luyện chế bổn mạng yêu khí, cần không phải là hoả diễm bình thường. Coi như Tam Muội chân hoả cũng không phải là biện pháp tốt nhất, bởi vì luyện chế không phải là pháp khí bình thường, mà là bổn mạng pháp khí, cho nên trong quá trình luyện chế, cần dụng các loại thủ pháp đặc biệt. Mà ngay cả ngọn lửa cũng đều phải cực kỳ đặc biệt, chính là bổn mạng huyết diễm. Loại hoả diễm này, không phải người tu luyện có thể phóng xuất, mà hoàn toàn là do trận pháp hình thành. Huyết luyện trận pháp dùng chín chín tám mươi mốt miếng linh thạch hoả thuộc tính bày trận, còn phải là linh thạch thượng phẩm hoả thuộc tính. Nếu không phải linh thạch thượng phẩm mà nói, hoàn toàn không thể duy trì hoả diễm trong thời gian dài. Nói như vậy cũng không phải là không có biện pháp, có thể dùng nhiều hoả linh thạch để cùng một chỗ, lấy số lượng bù chất lượng. Sau khi đã quyết định muốn luyện chế bổn mạng yêu khí, Đế Thích Thiên cũng không có ý định kéo dài. Đem trạng thái bản thân khôi phục tốt nhất, liền lập tức bắt đầu hành động, tiến hành bố trí huyết luyện đại trận.
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 111: Luyện chế Yêu khí Dịch: Irisdl Nguồn: Banlong.us Mời đọc Bên trong đống linh thạch, hoả thuộc tính chiếm đa số. Vừa vặn có thể dùng bù trừ cho chất lượng linh thạch. Bố trí xong xuôi, trọn vẹn hao tổn tơi hơn ngàn khối linh thạch. Đừng tưởng rằng linh thạch rất thông dụng, tại tu tiên giới, linh thạch cũng vô cùng quý giá, là vật phẩm phụ trợ tu luyện quan trọng hàng đầu. Khác với thời kỳ thượng cổ linh khí hết sức sung túc, tuỳ tiện một người tư chất không tốt, không có linh căn cũng được, chỉ cần tu luyện, là nhất định sẽ có thành tựu. Hiện tại tu luyện, nếu không có linh căn tốt, thì chắc chắn không thể nào đi tới được cảnh giới cao thâm. Trước kia, đối với linh thạch, đại bộ phận tu sĩ, đều có thái độ khinh thường bàng quan, vì sao, vì khi đó linh khí nồng đậm tới mức, coi như địa phương có linh khí mỏng manh nhất cũng hơn xa so với việc dùng linh thạch tu luyện, thành thử ra linh thạch không có tác dụng lớn. Còn hiện nay, linh thạch đã trở thành vật phẩm trọng yếu trên con đường tu hành. Cũng không thể không nói, thế sự vô thường. Thương hải tang điền cũng chỉ là sự tình trong nháy mắt. Việc khai thác đại lượng linh thạch, đối với tông môn tu sĩ, cũng là một việc xa xỉ, bởi dù sao, đây là tài nguyên khó tái sinh. Đối với tán tu, càng không cần phải nói. Muốn một lần xuất ra hơn ngàn khối linh thạch, trừ cường giả bên trong tán tu, nếu không, ai cũng sẽ không có tài phú khổng lồ như vậy. Cho nên, muốn luyện chế bổn mạng pháp khí, đối với tán tu mà nói, là một loại hành vi tương đối xa xỉ, không phải ai cũng có thể làm được, dù phương pháp luyện chế đã sớm có nhiều người biết, nhưng chính thức có được bổn mạng pháp khí, đã ít lại càng ít, thưa thớt vô cùng. Đê Thích Thiên nếu không phải từ trong trường đại chiến lấy được khoảng linh thạch này mà nói, việc nghĩ cách luyện chế bổn mạng yêu khí, cũng chỉ là trăng trong nước, hoa trong kiếng, có muốn cũng không thể hoàn thành. - Hô, trận pháp đã bố trí tốt, ân, hiện tại nên nhỏ máu huyết vào. Lại khởi động trận pháp." Bố trí xong huyết luyện đại trận dựa theo phương pháp trong điển tịch, Đế Thích Thiên lại cẩn thận kiểm tra một chút, không có xuất hiện sai lầm, mới hít sâu một hơi, trong hai mắt hổ hào quang ngưng tụ, duỗi trảo trái ra, đặt ở trung tâm trận pháp, sau đó, hổ trảo bên phải vung mạnh một cái, không chút do dự hướng hổ trảo bên trái tiến tới. - Rầm ào ào!!! Hổ trảo bên trái, xuất hiện môt vết thương thật sâu, một đoàn máu huyết lập tức từ trong vết thương phun ra, chiếu vào trung tâm của trận pháp, nhuôm hồng cả một mảng đất. Đoàn máu huyết này trong nháy mắt trực tiếp ngưng tụ thành một đoàn chất lỏng huyết sắc nhỏ chỡ nắm tay, mà không tiêu tan. - Khởi trận! Đế Thích Thiên trong miệng quát lên một tiếng. - Theo!!! Trên người hắn lập tức phun ra một luồng yêu nguyên khổng lồ, dưới sự chuẩn bị từ trước, tập tức vọt tới trận pháp. Có thể nhìn thấy, mỗi một miếng linh thạch, đều toé ra từng đạo hào quang nồng đậm màu đỏ thẫm, tràn ra khí tức huyền ảo, nhao nhao biến mất không còn dấu vết. Toàn bộ linh thạch trong trận pháp đã tiêu ẩn trong chốc lát, cùng thiên địa bốn phía tương liên một chỗ. - Phanh!!! Trận pháp lại vận chuyển, một cổ linh khí hoả thuộc tính cực kỳ huyền ảo đồng thời hướng về vị trí trung ương có đoàn máu huyết kia tiến tới, mà đoàn máu huyết, lại không có biểu hiện cự tuyệt, linh khí đến bao nhiêu nuốt bao nhiêu. Trong chớp mắt, dưới tình huống như thế, máu huyết cũng bắt đầu sinh ra dị biến. Máu huyết kịch liệt quay cuồng mấy lần, thoáng một phát, lại đột nhiên hoá thành một đoàn huyết diễm, phiêu phù bên trong đại trận. Mà ở giữa đại trận, luồng linh lực khổng lồ lúc trước ngay khi huyết diễm xuất hiện, cũng lập tức nhao nhao hướng nó vọt tới. - Bổn mạng huyết diễm!!! Đế thích Thiên chứng kiến toàn bộ, trong mắt tinh quang bùng lên, liền minh bạch, thứ bồn mạng huyết diễm này là do máu tươi của hắn kết hợp cùng huyết luyện đại trận sinh ra. Hắn rốt cuộc cũng tinh tường, vì sao phải cần tới huyết luyện trận pháp, vì tác dụng của nó, là mượn nhờ huyết diễm, tại thời điểm luyện hoá tài liệu, liền đem huyết diễm ẩn chứa máu huyết của mình cùng pháp khí hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, lúc pháp khí hoàn thành, máu huyết cũng sẽ cùng pháp khí liền tuy hai mà một. Khi đó pháp khí sẽ chính thức trở thành một bộ phận của bản thân, lại đem ra một tia thần hồn, lạc ấn bên trong pháp khí, là có thể hoàn mỹ biến thành bổn mạng yêu khí của chính mình. Như vậy, yêu khí khi luyện chế ra, ngoại trừ bản thân chủ nhân, sẽ không có bất luận kẻ nào có thể sử dụng, chỉ như vậy mới có thể gọi là yêu khí. Chủ nhân sinh, yêu khí tồn. Chủ nhân vong, yêu khí vẫn, có thể nói là kỳ diệu. - Rầm Ào Ào!!! Huyết luyện đại trận đã khai, Đế Thích Thiên trong mắt cũng không có bất kỳ do dự, một tiếng vang nhỏ, một khối tuyệt thế ngọc phôi đã xuất hiện trước người. Hắn nhịn không được, liền thoáng nhìn qua ngọc phôi một lần nữa. Ngọc phôi dài khoảng chừng bảy xích đến một trường, có câu cửa miệng, nam nhi bảy xích, nói cách khác, khối ngọc phôi này hoàn toàn cao ngang một người. Có thể thấy được, ngọc phôi đích xác lớn kinh người, hơn nữa, chất ngọc ngọc phôi cũng rất đặc biệt, óng lên ánh sáng long lanh, tựu như thuỷ tinh, lại đồng dạng tựu như nước chảy, ngọc quang lúc nào cũng lưu chuyển liên tục, nhìn ở trong mắt, có cảm giác thoải mái nói không nên lời. - Ngọc phôi mặc dù tốt, đáng tiếc, không thể để cho ta sử dụng, lưu lại trong tay cũng không có tác dụng quá lớn, hôm nay có thể dùng ngươi làm thân huyền Cầm, hi vọng bằng chất liệu tuyệt thế của ngươi, có thể tạo ra một kiện pháp khí kinh thiên động địa. Cùng với ta ở cùng một chỗ tung hoành thiên địa, tự mình trải qua tràng tràng kịch chiến, cuối cùng theo ta đến vấn đỉnh đỉên phong. Đi thôi!" Đế Thích Thiên quan sát ngọc phôi, ánh mắt ngưng trọng, dùng một loại âm nặng thổ ra từng câu từng chữ, đối với ngọc phôi, tràn đầy chân thành, bởi vì với ngọc phôi, hắn cũng cảm giác được một mối liên hệ kỳ diệu như có như không, hơn nữa, bản thân nó cũng có thể như thường nhân, có được linh tính. - Đinh!!! Ngọc phôi có linh tính, Đế Thích Thiên đối với điểm này dị thường tin tưởng, nhưng thật không ngờ, linh tính của nó lại cường thế đến vậy. Tại lúc hắn nói xong, ngọc phôi không ngờ loé lên một tầng ngọc quang nồng đậm, dị thường nhu hoà, lúc chiếu xạ lên thân thể hắn, lại có loại cảm giác mát lạnh nhàn nhạt. Cùng lúc đó, ngọc phôi đột nhiên quỷ bí lăng không bay lên. Vèo một cái, tự hành đến bên trong huyết luyện đại trận, nằm lơ lửng bên trên bổn mạng huyết diễm giữa đại trận. Ngọc phôi lại tuỳ ý để huyết diễm bổn mạng tế luyện. - Quả nhiên là hảo bảo bối! Đế Thích Thiên mừng rỡ trong lòng, liền tranh thủ đem tâm thần dung nhập vào bên trong trận pháp. Khu sử huyết diễm đối với ngọc phôi tiến hành tế luyện. Đương nhiêu, ngọc phôi chính là bảo bối thiên địa dựng dục thành, do thiên địa tinh hoa ngưng tụ tạo nên, bản thân không có bất kỳ tạp chất gì, bởi vậy cũng không cần huyết diễm tiến hành rèn luyện tạp chất, chỉ là, tại thời điểm huyết diễm nung nấu ngọc phôi, một tia máu huyết bắt đầu theo huyết diễm, cùng ngọc phôi kết hợp lẫn nhau, quá trình này có thể dùng mắt thường để thấy. Bên trong ngọc phôi vốn óng ánh dị thượng, mà hiện tại lại xuất hiện thêm một mảnh huyết sắc vân mạch hẹp dài tinh tế, giống như kinh mạch trong cơ thể con người đồng dạng, không ngừng hướng bốn phương tám hướng lan ra, thập phần thần dị. Thoạt nhìn ngọc phôi tựa như đã có tánh mạng thực sự. Tình cảnh như vậy, theo huyết diễm không ngừng nung đốt, vẫn liên tục không ngừng lan ra. Đế Thích Thiên minh bạch, điều này chính là máu tươi của mình cùng mặt ngọc triệt để dung hợp, trong nội tâm càng cảm giác được rõ ràng. Theo những "kinh mạch" này càng ngày càng nhiều, cảm ứng giữa hắn cùng mặt ngọc càng tăng, phảng phất như là tánh mạng của mình và phôi ngọc tương liên lẫn nhau. Luyện chế bổn mạng yêu khí cũng không phải trò đùa, cũng không phải nửa thời khắc là có thể hoàn thành, mà là một quá trình dùng huyết dưỡng khí, tiêu tốn khá nhiều thời gian. Đế Thích Thiên hai mắt mở to không nháy, nhìn chằm chằm vào đại trận cùng biến hoá của ngọc phôi, chỉ cần vừa thấy màu sắc hoả diễm có dấu hiệu biến nhạt, là lập tức mở miệng vết thương, từ trong cơ thể bức ra một đoàn máu huyết cùng huyết diễm tương dung lần nữa. Thời gian, chậm rãi dần trôi. Trong nháy mắt, đã ba canh giờ. Lúc này, tâm thần Đế Thích Thiên đang tập trung trên đoàn huyết diễm bồn mạng. Ngọc phôi theo thời gian được huyết diễm tế luyện, huyết sắc kinh mạch càng ngày càng nhiều, cũng đã có biến hoá cơ bản. Trong quá trình tế luyện ngọc phôi chậm rãi co lại, vốn hình chữ nhật hiện tại đã chuyển hoá thành loại có đường cong mượt mà, một đầu rộng, một đầu biến thành chật hẹp. Phối hợp cùng một chỗ, lại tự nhiên trôi chảy. Đó đúng là bộ dáng thân Cầm, cùng trương đàn cổ lúc trước hắn xem qua trong sách cổ giống nhau như đúc. - Ân, đã luyện chế, ta liền luyện chế ra một trương đàn tựu y như trương đàn bên trong sách cổ đi. Bằng chất liệu ngọc phôi, tuyệt đối sẽ không kém hơn bất luận đàn cổ nào. Đã quyết định xong, Đế Thích Thiền lại lấy từ trong túi trữ vật ra một đầu trường tác óng ánh. Cái trường tác này có một mặt bày biện ra bộ dáng đầu rồng, một mặt là một đầu long vĩ, thân trường tác do từng mảnh thật nhỏ long gân kết thành, ẩn chứa một tia lực lượng kỳ dị bên trong. Nếu như Chung Van Phi ở tại nơi này, sẽ lập tức nhảy dựng lên, vì cái này căn bản chính là trường tác hắn cầm trước kia, sau đó lại bị Đế Thích Thiên đoạt đi. Hiện tại, long gân bên trong trường tác trở thành vật liệu Đế Thích Thiên dùng để luyện chế thành dây đàn. Nhìn lại Phược Long tác, Đế Thích Thiên không khỏi âm thầm than nhẹ: " Long gân còn không phải là tài liệu thích hợp làm dây đàn nhất, nếu trong tay ta có vạn năm Thiên Tàm Ti mà nói, lại càng thích hợp hơn. Đáng tiếc, hiện tại cũng chỉ có thể tạm chập nhận." Dây đàn càng mảnh càng tốt, long gân muốn dùng làm dây đàn mà nói, cần phải luyện chế lại thêm lần nữa, sau đó phải kéo thành sợi tơ, thì mới có thể làm thành dây đàn. Dây đàn thông thường làm thành từ tơ tằm. Hơn nữa, tơ tằm phẩm chất càng cao càng tốt, ít cũng nhất phải Băng Tằm Tơ ngàn năm, thậm chí vạn năm Thiên Tàm Ti,...Mà tốt nhất, dĩ nhiên vẫn là tử kim ngọc tơ tằm. Đáng tiếc, tử kim ngọc tơ tằm chỉ có tử kim ngọc tằm mới có thể nhổ ra, mà tử kim ngọc tằm, trên đại lục, đã sớm tuyệt tích không biết bao nhiêu năm, muốn tìm cũng không có địa phương mà tìm. Ngoài tơ tằm, tựu cũng có thể sử dụng tơ nhện. Tỉ như Vạn Niên Giao, nếu nhổ ra Thất Thải tơ nhện chất lượng cũng rất gần với tử kim ngọc tơ tằm. Xuống chút nữa, mới là long gân, hổ gân các loại. Hiện tại, trong tay Đế Thích Thiên chỉ có Long gân, những thứ khác, cho dù nghĩ cách, cũng không có biện pháp tìm về, cũng may, dây đàn có thể tháo xuống được, chỉ cần tương lai tìm được tài liệu tốt hơn, là có thể thay thế, cũng không sao hết.
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 112: Thất tội yêu Cầm Dịch: Irisdl Nguồn: Banlong.us Mời đọc - Sau này, nhất định phải tìm được dây đàn xứng đôi với ngọc phôi, còn hiện tại chỉ có thể tạm thời chấp nhận. Đế Thích Thiên trong mắt hào quang lập loè liện tục, âm thầm quyết định, đến tương lai nhất định phải tìm được dân đàn tốt nhất trong truyền thuyết. Bởi nếu đã dùng Tuyệt Thế Ngọc phôi làm thân đàn, lại chỉ phối hợp với long lân tầm thường để làm dây đàn, hắn tuyệt đối không cam lòng. Thân đàn độc nhất vô nhị, thì dây đàn cũng phải tốt tương xứng. - Huyết diễm bổn mạng, dung luyện Phước long tác!!! Trường tác bị hắn không do dự hướng huyết luyện đại trận ném vào, xuất hiện ở phía trên huyết diễm. Phước Long tác dù sao cũng là một kiện pháp bảo, lại dùng tài liệu Long gân, xem như cực kỳ trân quý. Khi huyết diễm bắt đầu tiến hành tế luyện, trong lúc nhất thời, chỉ thấy, bên trên trường tác hiện ra trận trận hào quang óng ánh, cũng không có lập tực bị huyết diễm hoà tan. Điểm ấy, cũng không nằm ngoài dự liệu của Đế Thích Thiên, phôi ngọc sở dĩ như vậy nhanh chóng biến hoá, hoàn toàn là bởi vì hắn cùng phôi ngọc có một loại liên hệ kỳ dị bên trong, hơn nữa, phôi ngọc cũng có một loại linh tính kỳ lạ. Nhờ linh tính điều khiển, cho nên mới nhanh như vậy bị luyện hoá. Còn Phước long tác lại bất đồng, cần trải qua một chút thời gian tế luyện, lại để cho máu huyết trong huyết diễm theo thời gian từ từ thẩm thấu đi vào, đây là một quá trình dung luyện cực kỳ dài dòng buồn chán. Chứng kiến loại tình huống này, Đế Thích Thiên trong mắt như trước trầm ổn, thầm nghĩ: trong luyện khí điển tịch đã từng nói qua, luyện chế bổn mạng pháp khí, cần tiêu phí đại lượng thời gian. Nếu tài liệu càng nhiều, coi như mười ngày nửa tháng, thậm chí một năm cũng có thể. Cũng may, ta luyện chế đàn cổ, dung luyện thân Cầm cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian, hiện tại chỉ còn phải luyện hoá mỗi đầu long gân này, chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian đi. Trước kia, hắn thường xuyên đem điển tịch luyện khí xem qua nhiều lần, đối với các loại điểm yếu trong đó, đã sớm rõ ràng lĩnh ngộ, bởi vậy, hiện tại đối với quá trình tế luyện, cũng không tỏ ra hoảng loạn. Một bên quan sát, một bên đem một nửa tâm thần đặt ở việc tu luyện. Lặng yêu thúc dục Luyện Yêu đỉnh trong yêu phủ không ngừng xoay tròn nhanh hơn, từ trong đỉnh rút ra lượng lượng tinh khí. Đối với huyết luyện đại pháp, hắn hiện tại chỉ cách một thời gian ngắn, lại cho một ít máu huyết tiến vào dung hợp với huyết diễm, ngoài ra cũng không cần phải làm thêm cái gì. Thời gian, trong hoàn cảnh như vậy, chậm rãi bắt đầu trôi qua. Nhoáng một cái, trong thiên dịa, ngày đêm luân chuyển thêm chín lần. - Phỉ tỷ tỷ, ngươi nói ca ca ta đến tột cùng là đi đâu nha, chúng ta đã đi một lộ thật dài rồi. Có thể hay không đã nhầm hướng." - Tiểu Bạch, chắc chắn sẽ không sai đâu. Một đường đi tới, khi đến một chỗ, ta đều hỏi thăm qua tiểu động vật ven đường. Ca ca ngươi lúc rời đi, mang theo thật lớn một đám động vật. Rất nhiều tiểu động vật đều đã từng thấy qua. Chúng ta cứ một mực hướng nam đi tới, nhất định sẽ gặp ca ca ngươi đấy." - Thật muốn sớm một chút, nhìn thấy ca ca." Tiểu Bạch Hổ thầm than, trong thanh âm có tia mong chờ. Tại dưới chân một toà núi, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang từng bước kiên định đi về phía trước. Theo hào quang ánh nắng nhìn lại, chính là một nữ hài tử ăn mặc mộc mạc, trên người xiêm y đã có rất nhiều chỗ ràng bị rách tung toé. Giầy dưới chân cũng bị rách nguyên một mảng, sắp không thể mặc. Đôi chân ngọc bên trong như ẩn như hiện, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người, dị thường hoàn mỹ. Nữ hài lớn lên cũng không phải rất tuyệt sắc, lại có một đôi chân ngọc hoàn mỹ như thế, hoặc là, ông trời thực sự muốn đền bù tổn thất cho nàng. Cô bé này, dĩ nhiên chính là nữ hài tên gọi Phỉ Phỉ, mà trong ngực nàng, chẳng phải chính là Tiểu Bạch Hổ lúc trước hay sao? Các nàng kể từ khi biết Đế Thích Thiên đã rời đi khỏi Hổ khâu sơn mạch, liền một đường hướng nam. Ven theo đường đi, thỉnh thoảng lại hỏi thăm các loại tiểu động vật, trèo đèo lội suối đi liên tục mấy ngày, rốt cuộc cũng đến nơi này. Trước mắt các nàng chính là ngọn núi thật lớn. Nếu Đế Thích Thiên đang ở đây hẳn sẽ biết, tựu chính là nơi hắn cùng con rết tinh đã từng đại chiến qua một hồi, Ngô Công Sơn. Hiện tại Ngô Công sơn vì không còn con rết chiếm lĩnh, đã có không ít động vật di chuyển tới, cộng thêm hoa cỏ cây cối mới mọc ra, càng có thêm ba phần sinh cơ. Thiếu nữ ôm Tiểu Bạch hổ, hướng trên núi đi đến, nàng chính là muốn xuyên qua ngọn núi lớn này. Hướng lên núi một khoảng thời gian ngắn, đột nhiên, Tiểu Bạch Hổ từ trong ngực nàng đang nhìn ngó xung quanh, đột nhiên đôi mắt sáng ngời. Dỗi hổ trảo ra, gãi gãi xiêm y nữ hài, kêu lên: "Phỉ tỷ tỷ, ngươi mau nhìn, phía trước có thứ gì đó." Thiếu nữ nghe được, vội vàng theo phương hướng tiểu bạch hổ chỉ nhìn lại, chỉ thấy, phía trước dưới một khoả cây tùng, thình lình xuất hiện một đoàn tuyết trắng ở bên cạnh, lông trắng theo gió bay phất phới, thoạt nhìn, tựa hồ là một loài động vật nào đó. - Đi, chúng ta qua xem. Thiếu nữ cũng không chần chờ, nhanh chạy chạy về phía trước, không bao lâu đã đi tới bên cạnh cây tùng. Sau khi nhìn kỹ lại, cũng không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi. - Là một con hồ ly. Trước mắt nàng, một con hồ ly toàn thân tuyết trắng không phát ra một tiếng động, vẫn không nhúc nhích nằm rạp trên mặt đất, là một con Bạch Hồ cực đẹp. Khiến cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy, tựu hồ khó có thể cưỡng lại được nói lời yêu thích, muốn ôm lên mà vuốt ve. Sau lưng bạch hồ, hiện ra hai cái đuôi tuyết trắng, mùi thơm kỳ dị từ trên người nó tràn ra, nếu ngửi qua sẽ khiến cho người ta trận trận vui vẻ thoải mái khoan khoái dễ chịu. Cùng hồ ly tầm thường, có sai biệt thật lớn a. - Thật đáng thương. Nó bị thương. Thiếu nữ chứng kiếm, vội vàng ngồi xổm người xuống, cần thận kiểm tra một chút, phát hiện Bạch Hồ này chưa chết, chỉ là hôn mê, vẫn còn hô hấp. Xem ra, là vết thương rất nặng, thế nhưng mà, tại thời điểm kiểm tra lại thấy trên người nó không có bất kỳ miệng vết thương nào, thật phần cổ quái. Bất quá, nhìn Bạch Hồ lúc này, thiếu nữ trong mắt toát ra thần sắc đau lòng, liền đem nó ôm vào trong ngực, đối với Tiểu Bạch Hồ nói: Tiểu bạch, con hồ ly này bị thương, để nó ở chỗ này, nhất định bị dã thú ăn thịt mất. Chúng ta liền mang nó theo bên người, đợi nó tỉnh lại, chúng ta ại thả nó ra. Ngươi có chịu không?" - "Ân!" Tiểu bạch Hổ gật gật đầu, không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy Bạch Hồ, lại tự đấy lòng không đành lòng nhìn nó bị tổn thương. - Chúng ta tiếp tục đi! Một tay ôm Tiểu Bạch Hổ, một tay ôm Bạch Hồ, trong tia nắng ban mai buông xuống, thiếu nữ tiếp tục đi thẳng về phía trước. Mà lúc này, bên trong Vạn Yêu Cốc, Đế Thích Thiên thần sắc khẩn trương nhìn cảnh tượng trước mắt. - Leng keng. Leng keng. Từng tiếng kêu thanh thuý đặc biệt vang lên, chỉ thấy phía trên đoàn huyết sắc hoả diễm đang rừng rực cháy, một trương đàn óng ánh long lanh, chính là Ngọc Cầm không một dấu vết thình lình xuất hiện trước mắt. Cái trương cầm này, cùng hình dạng bên trong sách cổ kia tựa hồ giống nhau như đúc, cũng đồng dạng là cửu huyền cầm, chỉ là, đàn cổ bên trong sách cổ thân làm bằng mộc ngô đồng, còn trương đàn trước mắt lại dùng ngọc phôi chế luyện thành. Trên thân Ngọc Cầm, lại có một đường vân dài hẹp thần bí, xuất hiện ở đầu Cầm, không chỉ không lộ vẻ đường đột, ngược lại càng tăng thêm vẻ thần bí, hàm xúc. Chín cung đàn trrong suốt như tiêm tơ, cùng Ngọc Cầm phối hợp một chỗ, hết sức hài hoà. Cả Ngọc Cầm tràn ra khí tức yêu dị không nói nên lời, bốn phương tám hướng có một loại lực lượng huyền bí đang không ngừng tiến tới dung nhập vào chính giữa thân đàn. - Ha ha, đệ nhất bổn mạng yêu khí của ta đã luyện thành. Cửu thiên cửu cực quy nguyên trân, thất tình lục dục vô cực luyện trận, có những trận pháp này, bổn mạng yêu khí lúc nào cũng có thể hấp thu tinh hoa cùng thất tình lục dục chi lực trong thiên địa. Tốt, tốt, tốt. Đế Thích Thiên tâm niệm vừa động, trương Ngọc cầm liền lập tức từ trong trận pháp bay ra, rơi xuống trước người, xem xét qua Ngọc Cầm óng lên ánh sáng long lanh trước mặt, hắn kìm không được vui sướng trong lòng. Trong chín ngày này, long gân rốt cuộc cũng bị huyết diễm dung hoà, biến thành một đoàn chất lỏng óng ánh, rồi sau đó Đế Thích Thiên ở trong đoàn chất lỏng phân ra từng sợi tơ dài hẹp thật nhỏ, luyện thành dây đàn, tổng cộng luyện ra chín dây, khảm lên Ngọc Cầm, khiến trương đàn cổ đã cơ bản hoàn thành, rồi sau đó, hắn lại đem các loại trận pháp đánh lên bên trong thân Cầm. Luyện chế bổn mạng pháp khí phải có cửu thiên cửu cực quy nguyên trận, cùng với trận pháp đặc biệt - thất tình lục dục vô cực luyện trận, từng cái từng cái được đánh vào bên trong trương cầm, cùng Ngọc Cầm dung hợp thành một thể. Trong đó, đạo cửu thiên cửu cực quy nguyên trận có tác dụng lớn nhất, tựa hồ không ngừng hấp thu tinh hoa từ trong người chủ nhân cho pháp bảo, khiến bổn mạng pháp khí uy lực dần tăng trưởng theo thơi gian, có thể tấn thăng lên phẩm cấp cao hơn. Về phần thất tình lục dục vô cực luyện trận là hấp thu thất tình lục dục chi lực trong thiên địa, cùng đàn cổ dung hợp, cũng có thể tăng trưởng uy lực kháp khí; hấp thu càng nhiều, động dạng cũng có thể khiến phẩm cấp pháp bảo tăng lên, càng thêm cường đại. Hai đạo trận pháp phối hợp cùng một chỗ, có thể nói là "thiên y vô phùng" (không chê vào đâu được) Cũng bởi vì nguyên nhân có đạo trận pháp thất tình lục dục vô cực luyện trận, Ngọc Cầm mới có một loại khí tức yêu dị. Hơn nữa, chủng khí tức này, tương lai hấp thu càng nhiều thất tình lục dục chi lực lại càng thêm cường đại cùng rõ ràng. Xem xét Ngọc Cầm trước người, Đế Thích Thiên trong nội tâm cũng nhịn không được cảm giác kích động, đây chính là kiện đệ nhất bổn mạng yêu khí của hắn, hơn nữa còn cơ hồ sở hữu tất cả các tài liệu trân quý nhất mới luyện chế thành. Là cực phẩm pháp khí phẩm bậc, uy lực cực mạnh không hề thua kém pháp báo hạ phẩm. Bổn mạng pháp khí, là cùng chủ nhân liên hệ mật thiết, chỉ cần Đế Thích Thiên tương lai kết thành nội đan, trương Ngọc Cầm này cũng theo đó mà tấn cấp thành pháp bảo. Cầm chính là cao nhã chi vật, nhưng Ngọc Cầm trước người, không còn cao nhã nữa, mà lại có khí tức yêu dị, lộ ra vẻ đặc biệt bất đồng. Cũng bởi vì khí tức yêu dị này, ngược lại khiến cho Đế Thích Thiên càng thêm yêu thích. Lần đầu trông thấy, đã khó rời bỏ được. Hơn nữa, hắn cùng Ngọc Cầm lại có một mối liên hệ huyết mạch tương liên thần kỳ, phảng phất như có tính mạng thứ hai. - Ngươi về sau nhất định là hấp thu thất tình lục dục để tăng uy lực. Thế nên từ hôm nay trở đi, tên của ngươi sẽ là "thất tội"!
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 113: Dục vọng khôn cùng Dịch: Irisdl Nguồn: Banlong.us Mời đọc Sinh linh đa phần đều có dục niệm giống nhau, dục niệm là nguồn gốc của tội lỗi, trở thành động lực của tội ác. Mà thất tội, nếu muốn phân chia, cũng có thể phân thành: Một là, háo sắc không hợp lễ nghĩa, tỷ như thông dâm. Hai là, lãng phí lương thực. Ba là, tham lam, dục vọng chiếm hữu quá độ. Bốn là, lười biếng phí phạm thời gian. Năm là, thù hận mù quáng. Sáu là, tật đố (đố kỵ). Bảy là, kiêu ngạo tự luyến. Những loại tội lỗi này, Đế Thích Thiên ở kiếp trước cũng từng tường tận, chính là thuyết pháp của phương tây, hắn cũng hiểu, bản thân thất tình lục dục quá ư mê hoặc với con người, bởi vậy mới từ đó mà sinh ra đủ loại tội ác. Chỉ cần sinh linh còn tồn tại, thất tình lục dục, tưạ nguồn gốc của tội lỗi, cũng sẽ không biến mất. Ngọc Cầm dung nhập thất tình lục dục vô cực luyện trận, chỉ cần trong phạm vi nhất định, sẽ hấp dẫn tất cả thất tình lục dục chi lực, cuốn vào bên trong thân cầm. Có thể nói, nó là một kiện bảo bối vô thượng dùng để thôn phệ thất tình lục dục chi lực, nên xưng là "Thất tội", chính là danh xứng với thực. Cảm thấy bản thân mình cùng Thất tội Yêu Cầm có cùng một loại nhịp đập huyết mạch tương liên, Đế Thích Thiên trong mắt không phỏi lộ ra một tia thần sắc thoả mãn. Liền thì thào lẩm bẩm: "Thất tội à Thất tội, đáng tiếc, ta bây giờ còn không hiểu âm luật đàn cổ, nếu không, cùng người tấu lên một khúc, không biết sẽ là tình cảnh tốt đến bực nào." Trong tiếng nói, mang theo một tia thở dài. Hắn bây giờ yêu cầm đã vào tay, lại là thập phần quý giá, nếu có thể hiểu được âm luật, dùng sở thuật âm ba công kích trong sách cổ để tấu lên, coi như chỉ là một khúc nhạc bình thường, chỉ cần đem ý tứ hàm súc vào trong khúc nhạc, tuyệt đối sẽ có sức mạnh kinh thiên động địa. Một khúc từ tận tâm can, nếu tấu lên, nói không chừng có thể khiến người nghe ruột gan đứt đoạn. Một khúc tri âm tri kỷ, nếu tấu lên, không thể nói trước, có thể khiến cho sông hoan ca, núi nhảy mừng. Sách cổ miêu tả thần uy của thần khúc, khiến cho Đế Thích Thiên trong nội tâm mong chờ không thôi. Thực tế, cũng chính vì điều đó, mới khiên cho hắn không chút cho dự quyết định muốn tu luyện âm công chi thuật, cũng như luyện chế ra trương Thất Tội Yêu Cầm kiệt tác vô song này. Hắn cần lực lượng, chỉ có lực lượng cường đại tựa như miêu tả trong sách cổ kia, hắn mới có tương lai, mới có năng lực ứng đối với đủ loại nguy hiểm. "Hổ khiếu âm ba công" cũng là pháp chi tu luyện, nhưng lại không phải yêu tu công pháp cao thâm gì, bên trong cũng không có yêu pháp công kích. Bản thân mình thiếu khuyết thủ đoạn công kích, hắn vô cùng tường tần, mà "Thất tội thần khúc" chính là lựa chọn duy nhất lúc này, cũng là biến pháp biến cường tốt nhất. - Leng keng. Keng keng. Mà ngay tại lúc hắn thở dài, Thất tội Yêu cầm tựa hồ đồng dạng cũng cảm nhận được cảm giác tiếc nuối trong lòng hắn, đột nhiên, dây đàn không một tia dấu hiệu tự hành tấu lên, từng tiếng đàn thanh thuý hoặc cao hoặc thấp, kết nối với nhau, lại làm cho người ta có cảm giác vô cùng kỳ dị. Trong chốc lát, cảnh tượng xung quanh người Đế Thích Thiên đột nhiên đại biến, hắn tựu như đặt mình vào trong một thế giới vô cùng kỳ quái, khắp nơi tràn đầy thất tình lục dục. Mà tiếng đàn tựa hồ như có thể đánh thẳng vào thất tình lục dục ở tận đáy tâm can con người, khiến cho người ta không tự giác được trầm mê trong đó, trầm mê trong thế giới tiếng đàn tạo ra. Trong thế giới đó, thế giới mà hết thảy đều vận chuyển xung quanh Đế Thích Thiên, người ta không có cách nào tự kiềm chế mình lại, cuối cùng nhịn không được mà muốn vĩnh viễn trầm luân vào trong. Tiếng đàn du dương mang theo một tia yêu dị. Leng keng lùng thùng từng đợt âm thanh hướng bên ngoài cửa động lan ra. Cơ hồ trong nháy mắt, liền bao trùm toàn bộ Van Yêu Cốc. Chỉ trong thoáng chốc, biến cố kỳ dị xảy ra, chỉ thấy, từng đợt từng đợt khí thể đen kịt nhao nhao từ hư không hướng tiếng đàn mà đến. Những hắc khí này, cũng không giống với yêu khí, dị thường tà dị. Mỗi một tia, đều tựa hồ có thể dãn động thất tình lục dục trong tâm khảm con người, đồng dạng tràn ngập thất tình lục dục chi lực đáng sợ. Thất tình lục duc chi lực vốn vô hình vô chất, vì tiếng đàn ngân lên, lại không thể tưởng tượng được trở nên hữu hình. Hơn nữa, những thất tình lục dục chi lực màu đen này, theo hướng tiếng đàn truyền đến, nhao nhao như nhũ yến về tổ, xông vào sơn động, hướng Ngọc Cầm hưng phấn đi vào. Hắc khí, tại lúc va chạm vào Ngọc Cầm, từng sợi từng tia lập tức đơn giản bị cắn nuốt vào bên trong. Ngọc Cầm cũng tựa hồ như cái động không đáy, chỉ cần hắc khí tiến đến bên thân, liền lập tức thôn phệ, đồng thời phát ra ngọc quang dịu dàng, khí tức yêu dị lại càng thêm nồng đậm. Nam man sơn mạch, không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng. Bên trong sơn mạch, cũng không biết đã tích góp được bao nhiêu thất tình lục dục chi lực. Phải biết rằng, thất tình lục dục chi lực, chỉ cần xuất hiện, bình thường cũng tựu không có tiêu tan, chỉ tạm thời tiêu tán trong thiên địa, vô hình vô chất, người bình thường căn bản là không thể nhìn thấy mà thôi. Hiện tại, bị tiếng Ngọc Cầm dẫn dắt, lại nhao nhao hiện ra, tại trên không trung Van Yêu Cốc, tạo thành từng đạo hoắc sắc quái vân, thập phần hỗn loạn. - Leng keng leng keng." Nhìn cảnh dây đàn tự hành, Đế Thích Thiên trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy từng sợi hắc khí đang không ngừng từ ngoài động bay tới, xông về phia Ngọc Câm, trong nội tâm lại càng khiếp sợ. - Thất tình lục dục chi lực, sách cổ ghi chép quả nhiên là sự thật. Cảm thụ sự biến hoá của Ngọc Cầm sau khi thất tình lục dục tiến vào, Đế Thích Thiên trong nội tâm âm thầm trầm tư: Thất tội Yêu Cầm có năng lực hấp thu thất tình lục dục chi lực, tương lai nhất định sẽ trở thành một kiện pháp bảo chấn kính thiên địa, uy lực vô cùng. Nếu như ta có thể khu sử, khẳng định sẽ khiến cho thực lực bản thân cường đại gấp mấy lần. Đế Thích Thiên trong mắt hào quang lập loè, chợt biến thành kiên định: "Nhất định phải mau chóng kết xuất nội đan, tiến hành hoá hình, đến thế tục học tập tài đánh đàn mới được." Nghĩ đến tình cảnh có thể có thể tấu được "thất tội thần khúc", Đế Thích Thiên trong nội tâm tựa hồ như có thêm động lực thật lớn, dục niệm mãnh liệt dấy lên trong lòng. Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, hắn muốn kết xuất nội đan. Ánh mắt kiên định nhìn về phía Ngọc Cầm không biết tự lúc nào đã ngừng tự gảy, tiếng đàn cũng tiêu thất không còn. Bất quá, bên trên Ngọc Cầm thuỷ chung vẫn loé lên từng tia ngọc quang yêu dị, từng sợi hắc khí thất tình lục dục như trước vẫn không ngừng hướng yêu cầm vọt tới. - Bổn mạng yêu khí đã luyện thành, bây giờ là là thời điểm phải tập trung toàn bộ tinh lực tăng lên tu vị. Cứ như vậy, Đế Thích Thiên cũng không có ly khai khỏi động phủ, nằm xuống bên cạnh Ngọc Cầm, nhắm mắt tiến vào tu luyện. Đối với Ngọc Cầm, hắn cũng không có tiến hành thu hồi vào bên trong cơ thể, mà tuỳ ý để nó không ngừng hấp thu thất tình lục dục chi lực. Hắn biết rõ, Ngọc Cầm hấp thu càng nhiều thất tình lục dục chi lực, thì đối với yêu cầm chỗ tốt sẽ càng lớn. - Ồ, thật cổ quái! Tại thời điểm Thất tội Yêu Cầm hấp thu thất tình lục dục chi lực, bên trong Bách Hoa cốc, một tiếng thanh âm kinh nghi vang lên. Trong căn nhà gỗ, một thiếu nữ ngẩng đầu về phía hư không nhìn lại, trong mắt tràn đầy thần sắc nghi hoặc cùng khó hiểu. - Kỳ quái. Vì cái gì ta đột nhiên cảm giác giống như có một loại lực lượng cổ quái đang theo hướng phương nam hội tụ tới. Loại lực lượng này, không phải là thiên địa linh khí, mà tựa hồ cũng không phải là những lực lượng ta từng thấy qua; đến tột cùng là cái gì? Trên gương mặt hoàn mỹ vô khuyết, mang theo thần sắc kinh ngạc, bởi vì chính nàng trong nháy mắt cảm giác được, toàn bộ sơn mạch, tựa hồ có một loại lực lượng kỳ lạ đang hướng về một ví trí hội tụ qua. Loại hội tụ này, cũng không nhanh, nếu không phải ở vị trí kia từng xảy ra chấn động trong chốc lát thì chính nàng cũng không phát giác được. Ma lực lượng này, tựa hồ cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua. - "Tỷ tỷ, ngươi đang nói cái gì vậy?" Chim hồng tước vỗ vỗ hai cánh, rơi trên bờ vai thiếu nữ, lộ ra thần sắc tò mò, giọng thanh thuý hỏi. - "Chu nhi. Ngươi trước kia từng nói qua Đế đại ca của ngươi, phải hay không đang ở tại phía nam?" Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía chim hồng tước hỏi. Chim hồng tước không chút do dự gật đầu, nói: "Đúng nha. Bất quá Chu nhi chưa từng đi qua chỗ hắn. Nghe Đế đại ca nói, hắn ở tại bên trong một sơn cốc phía nam." "Ân." Thiếu nữ trầm ngâm một lát, lại nói: "Phía nam chỉ có hạc tỷ tỷ ngươi, nàng không có khả năng có năng lực như vậy, vậy cũng chỉ có Đế đại ca của ngươi mà thôi. Vừa rồi bên trong sơn mạch, tựa hồ có một loại lực lượng hướng phía nam hội tụ tới trong một lúc. Không biết có phải hay không cùng hắn có quan hệ." Nàng mặc dù là cường giả kết xuất nội đan, nhưng cũng không thể nào biết rõ, tại giữa thiên địa, có một loại lực lượng thất tình lục dục chi lực, bình thường phiêu tán bên trong mỗi tấc trời đất, lại càng không biết, Đế Thích Thiên còn có thể có biện pháp hấp thu loại lực lượng này, nên trong lúc nhất thời, không khỏi đối với hắn lần nữa nhiều thêm vài phần hiếu kỳ. Nghĩ đến, thiếu nữ không khỏi lâm vào trầm tư. Nếu không phải nàng hiện tại không cách nào ly khai sơn cốc mà nói, chỉ sợ bởi vì lòng hiếu kỳ, cũng sẽ tiến tới dò xét. - Đế Thích Thiên, không biết người còn có thể mang tới bao nhiêu sự tình khiến cho người ta khiếp sợ. Không biết vì sao, trong lòng thiếu nữ lại đối với Đế Thích Thiên nhiều thêm một tia nhàn nhạt chờ mong, ánh mắt dần dần hướng vè phía nam nhìn tới, trong mắt các loại thần thái khác nhau không ngừng đan xen. Trước đây Đế Thích Thiên có thể đem toàn bộ yêu thú bên trong Nam Man tụ tập lại cùng lúc, nàng đối với hắn có chút suy nghĩ xem trọng. Vì dù sao, có thể khiến nhiều yêu thú vương giả kiêu ngạo như vậy hội tụ một đường, tuyệt đối không phải là việc tầm thường. Coi như là nàng, cũng chỉ có thể dựa vào tài năng tu vị bản thân mới có thể làm được, nên không thể không khỏi đối với trí tuệ Đế thích Thiên đánh giá khá cao. Hiện tại hắn lại có thể làm ra động tĩnh như vậy, cũng làm cho nàng cuối cùng đối với Đế Thích Thiên đã có một loại cảm giác không hiểu thấu, tóm lại, trong lòng đã ghi dấu một cái tên. - Ầm ầm! Đúng lúc này, trên không trung Nam man, đột nhiên vang lên một hồi tiếng sấm đáng sợ, bên trong tiếng sấm, có một cỗ uy áp mênh mông như thuỷ triều, hướng toàn bộ Nam man tràn đến, bên trong uy áp, mang theo tia khí tức lạnh như băng. Bên trong sơn mạch, vô số sinh sinh nhao nhao nằm rạp trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Vạn Yêu Chi Tổ Tác giả: Cô độc phiêu lưu Chương 114: Yêu kiếp hoá hình Dịch: Irisdl Nguồn: Banlong.us Mời đọc Trong tiếng lôi minh, tại phương bắc Nam Man sơn mạch, trên bầu trời bỗng dưng hình thành những đám mây tối đen như mực. Bên trong đám mây, hiện ra từng đạo lôi quang như địện xà, nhấp nháy bất định. Uy áp mênh mông từ đó tràn ra, khiến người ta có cảm giác sợ hãi. Ngẩng đầu nhìn về hướng lôi vân, trong mắt thiếu nữ tràn đầy trưng trọng. "Chu nhi, Mỹ Đỗ Toa tỷ tỷ ngươi đang nghịch thiên độ kiếp." Thiếu nữ nhìn hướng đoàn lôi vân trên bầu trời phương bắc, trong mắt mãnh liệt toát ra vẻ tươi cười nhàn nhạt. Lôi vân trên bầu trời xuất hiện đồng dạng có yêu tộc sắp độ kiếp. Trải qua lần yêu kiếp này, yêu tộc mới có thể chính thức biến hoá hình người. Mà tại bên trong Nam Man sơn mạch, có thực lực đi độ kiếp, cũng chỉ có một, chính là Mỹ Đỗ Toa nữ vương. Lúc trước thời điểm nàng xuất hiện trên chiến trường, đã hoàn toàn có thực lực độ kiếp. Hơn nữa nàng hiện cũng cư ngụ tại phương bắc, cho nên trừ nàng ra, hoàn toàn không có người nào khác. Bởi vậy, thiếu nữ cơ hồ chỉ liếc mắt, liền có thể đem sự tình đại khái hiểu rõ. "Thật vậy sao, tốt quá. Mỹ Đỗ toa tỷ tỷ nếu độ kiếp thành công, Nam Man chúng ta sẽ có hai vị kết đan cao thủ." Chu nhi nghe xong, con mắt liền sáng ngời, hưng phấn ríu rít kêu lên: "Đến lúc đó, thời điểm chúng ta đi vào bên trong di tích, lại càng thêm nắm chắc." - Di tích trăm năm khai mở một lần, quá mức thần bí, không phải có một hai vị kết đan cao thủ là có thể tận tường, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở tầng ngoại vi tìm kiếm một chút mà thôi." Thiếu nữ nghe được, cũng không lộ rõ nét vui mừng trên mặt, mà lạnh nhạt nhìn về hướng hồng tước, nói: "Chu nhi, Mỹ Đỗ Toa độ kiếp, tuy dùng thực lực của nàng, bằng vào súc tích từ trước tới giờ, muốn thành công vượt qua, cũng không có vấn đề gì, bất quá, sau khi vượt qua, nhất định sẽ nguyên khí đại thương. Ngươi bây giờ đi vào trong hầm rượu, mang tới một bình bách hoa tiên nhưỡng cho nàng, có thể giúp nàng nhanh chóng phôi phục nguyên khí." - Vâng, tỷ tỷ! Chim hồng tước đáp ứng một tiếng, vỗ vỗ đôi cánh, thân hình đồng dạng như mũi tên, hướng nhanh phi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, trong miệng nàng ngậm thêm một cái bình ngọc, hướng phương bắc lao đi. - Ầm ầm! Trên bầu trời tiếng sấm càng ngày càng dồn dập. Tại thời khắc này, bên trong Nam Man, tất cả yêu thú đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên vị trí đoàn lôi vân hướng phương bắc, trong mắt đan xen hào quang, lộ ra thần sắc phức tạp. Mà ngay cả đang đắm mình trong tu luyện như Đế Thích Thiên, cũng tại chỗ giật mình tỉnh lại, vốn con mắt đang khép kín, lập tức mở ra, trong mắt loé lên tinh quang, nhìn một chút về phía Thất tội yêu cầm, cũng không nghĩ nhiều, liền bỗng dưng đứng dậy, dưới chân đạp bộ pháp thâm thuý, lao nhanh ra khỏi sơn động. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lập tức rơi vào đoàn lôi vân đen kịt bên trên. - Đây là vân kiếp, Nam Man có ai đó đang độ kiếp. Cơ hồ lúc nhìn thấy vân kiếp, trong nội tâm Đế thích thiên liền có thể phán đoán ngay tình cảnh trước mắt. Kiếp vân này hắn không phải là lần đầu tiên chứng kiến, tại thời điểm ở Hổ Khâu sơn mạch, hắn đã từng tận mắt thấy qua cảnh tượng bàn thạch bị thiên kiếp không ngừng oanh kích. Vân kiếp khi đó, so với hiện tại chứng kiến, không biết đáng sợ hơn biết bao nhiêu lần. Bất quá, cả hai bản chất đều giống nhau, chỉ cần liếc qua, là có thể nhìn ra đây là đoàn vân kiếp; có vân kiếp, tự nhiên nghĩa là ai đó đang độ kiếp. Nhìn vào lôi vân, Đế Thích Thiên đồng tử bỗng dưng co rút lại, hắn nhận thức được, bên trong huyết mạch truyền thừa có miêu tả, trong yêu tộc, yêu kiếp màu đen, gọi là hoá hình kiếp. Hiện tại xuất hiện vân kiếp như vậy, tựa hồ là có yêu thú độ kiếp hoá hình, ngưng kết nội đan. - Có yêu thú độ hoá hình kiếp, vừa vặn, có thể quan sát một chút. Có kinh nghiệm quan sát lần này, đối với tương lai lúc ta độ kiếp hoá hình, nhất định sẽ có đại lượng chỗ tốt à. Đế Thích Thiên ánh mắt sắc bén, đứng trong cốc, ngửa mặt nhìn thẳng vị trí hội tụ vân kiếp trên trời, tuy khoảng cách có chút xa xôi, nhưng tình huống phụ cận vân kiếp vẫn có thể rõ ràng thấy được. Mà lúc này, bên trong sơn mạch, yêu thú có cùng tâm tư như hắn, cũng không biết có bao nhiêu. Chính lúc này, bên trong trang viên Lý gia trong thành Lĩnh Nam, chỉ thấy, Lý Ngoan cùng Tứ trưởng lão hai người sắc mặt tái nhợt đang đứng trước Lý gia gia chủ Lý Trí, mà sắc mặt Lý Trí cũng lộ ra vẻ âm trầm bất định. "Hừ, thương thế các ngươi đã khôi phục?" Lý Trý hừ lạnh một tiếng, nhìn về phia hai người trước mặt. Lý Ngoan chần chờ một chút, nói: "Đại ca. Lần này khiến gia tộc tại Nam Man tổn thất thảm trọng, ta tự thỉnh đi diện bích tạị băng phong động." "Hừ, ngươi hiện biết sai là tốt." Lý Trí trầm giọng quát lớn một tiếng, sắc mặt lạnh như băng thoáng hoà hoãn một ít, nót: "Băng phong động các ngươi nhất định phải đi, còn xử phạt cụ thể, thì phải đợi lão tổ tông trở về rồi nói sau. Bất quá, sự tình lần này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, các ngươi trước mau khai báo cho ta." Băng phong động chính là nơi tộc nhân Lý gia diện bích mỗi khi phạm sai lầm. Trong động, quanh năm giá lạnh băng hàn thấu xương; lực lượng gió này, coi như tu tiên giả, cũng đồng dạng không có cách nào triệt để chống cự. Đi vào bên trong, cùng người bình thường đột nhiên đi đến Băng Thiên tuyết đồng dạng giống nhau, phải không ngừng vận chuyển chân khí ngăn cản, nếu không, sẽ khiến cho người ta thật sống không bằng chết. Nghe được phải vào băng phong động, Tứ trưởng lão trên mặt không khỏi hiện lên một tia dị sắc. "Cái gì, lão tổ tông không phải một mực vẫn ẩn cư ở hậu sơn bế quan sao? Như thế nào lại đột nhiên ra ngoài? Có phải có chuyện gì phát sinh hay không?" Lý Ngoan cũng không có vì phải vào băng phong động mà động dung, nhưng khi nghe tin tức lão tổ tông ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiên ra thần tình khiếp sợ. Trong ấn tượng của hắn, lão tổ tông vẫn luôn tại hậu sơn bế quan, chuẩn bị trùng kịch cảnh giới rất cao. Số lần ra ngoài, thực sự rất có hạn, hơn nữa, mỗi lần đều liên quan đến hưng vong của gia tộc. Lần này ly khai, lại để cho trong lòng hắn không khỏi ám tự suy đoán, có phải hay không trong gia tộc xảy ra biến cố gì. Lý Trí nghe được, trên mặt không khỏi lần nữa hiện ra một tia nộ khí, nói: "Hừ, còn không phải vì các ngươi đem sự tình sắp xếp phá hỏng, không chỉ không đem la bàn trở về, lại còn khiến cho đệ tử tinh nhuệ trong gia tộc tổn thương thảm trọng sao." Dừng một lát, lại nói tiếp: "Thiên yêu bí cảnh chỉ còn vài năm nữa là mở ra, không có la bàn chỉ đường, chúng ta Lý gia đi vào cũng khó đạt được chỗ tốt, hơn nữa, việc này liên quan đến sự tình lão tổ tông có thể hay không đột phá đến Nguyên Anh kỳ, ở đâu có thể qua loa. Thông Linh la bàn là một trong chí bảo trấn tộc của gia tộc, tuyệt đối không thể buông tha. Cho nên, lão tổ tông vừa nghe nói các ngươi thất thủ, liền lập tức xuất quan tiến về Nam Man." "Thật tốt quá." Tứ trưởng lão lộ vẻ vui mừng, nói: "Chỉ cần lão tổ tông ra tay, đoạt lại la bàn, khẳng định là chuyện dễ dàng." Lý Trí ngẩng đầu lên nhìn hướng phương nam, nói: "Dùng thời gian lão tổ tông rời đi, xem ra hiện tại không sai biệt lắm đã đến Nam Man rồi." "Răng rắc!!!" Vân kiếp đen kịt theo thời gian trôi qua, càng ngày càng dày đặc, uy áp tràn ra càng trầm trọng, khiến cho sinh linh phụ cận, căn bản không thể thở nổi. Mà ở thời điểm lôi vân sắp buông xuống, trên đỉnh một ngọn núi hiểm trở, một nữ tử mặc cung trang màu sắc rực rỡ, đang ngạo nghễ đứng đó, một đầu đầy xà bay múa khiến người ta sợ hãi, thình thoảng còn phát ra tiếng kêu quái dị, thật khiến cho lòng người băng hàn thấu xương. Xem thần sắc của nàng, đúng là không chút sợ hãi lôi vân trên đỉnh đầu, trong mắt lập loè một tia hào quang nhàn nhạt. "Tất cả cố gắng cũng chỉ vì chờ đợi thời khắc ngày hôm nay. Ta nhất định sẽ vượt qua yêu kiếp." Mỹ Đỗ Toa trong mắt quang mang biến đổi, mang theo tia lạnh lùng, nhìn thẳng lôi vân. Thân thể đột nhiên làm ra cử động khiến bất luận kẻ nào cũng không ngờ tới, bay thẳng lên trời, trên người phát ra thải quang nồng đậm. Thân hình khẽ động, mang theo quyết tâm không thể lay động, không chút do dự hướng vân kiếp vọt tới. Cơ hồ trong chớp mắt, thân thể nàng tới trước vân kiếp, khẽ động một cái, không chút do dự liền vọt vào chính giữa đoàn vân kiếp màu đen đang kịch liệt quay cuồng. Đảo mắt liền đem Mỹ Đỗ Toa triệt để nuốt vào. Nhìn từ bên ngoài, rốt cuộc không còn thấy nửa điểm thân ảnh của nàng, chỉ có một đoàn vân kiếp đen kịt vẫn đang lơ lững giữa không trung. Đúng lúc này, từng đạo lôi quang chợt kịch liệt loé lên, so với lúc đầu không biết mạnh lẽ hơn gấp bao nhiêu lần, đem bốn phía bầu trời ánh lên một mảnh bạch ngân. Trong mơ hồ, mênh mông cuồn cuộn thiên uy đang không ngừng quanh quẩn, tràn ngập cả đất trời. "Đây là chuyện gì? Độ kiếp mà xông vào bên trong vân kiếp, chẳng lẽ không sợ lực lượng nội ẩn bên trong vân kiếp đem nàng huỷ diệt đi sao?" Đế Thích Thiên chứng kiến, trong nội tâm không khỏi hiện lên nghi hoặc thật sâu. Hắn từ trong truyền thừa huyết mạch nhận thức rõ, yêu kiếp hoá hình là cái dạng gì, thế nhưng mà, đối với cách độ kiếp, còn tưởng rằng cùng lần trước bàn thạch độ kiếp đồng dạng, là để cho kiếp lôi trên bầu trời oanh kích, có thể chống đỡ được, là coi như vượt qua. Nhưng cử động của Mỹ Đỗ Toa hiện tại, lại triệt đễ phá vỡ nhận thức của hắn đối với độ kiếp trước đó. Không nói tới Đế Thích Thiên đang nghi hoặc, trên bầu trời cách Nam Man không quá xa, một gã trung niên nam tử trong mắt mang theo vẻ tang thương đang không nhanh không chậm tiến đến. Một cái thuyền mặt ngoài như lưu vân, có tia gợn sóng phập phồng chảy xuôi theo thân thuyền, hiên ra trận trận bạch quang, đang xuyên thẳng qua đám mây trắng, tiến về phía trước, tựa như so với lướt đi trên nước không khác gì nhau. Có thể thấy được, cái thuyền này tuyệt đối không phải phàm phẩm, mà chính là pháp khí hình thuyền dùng để phi hành trong truyền thuyết. Tại mạn trước thuyền, trung niên nam tử bỗng dưng trên mặt hiện lên vẻ kinh nghi, hướng Nam Man nhìn lại, dưới chân pháp khí hình thuyền cũng đột nhiên dừng lại giữa không trung. "Cái chủng khí tức này, hẳn là có yêu thú đang độ kiếp?" Trung niên trong miệng thì thào tự nói một câu, bởi vì hắn ở chỗ này, cũng cảm nhận được một loại uy áp nhàn nhạt. Đây là thiên địa tự hành tràn ra khí tức uy hiếp, cũng không giống bình thường, mà chính là khí tức đặc biệt của thiên kiếp. Cho nên, hắn mới có thể cảm giác được ngay lập tức, phía trước đang có sự tình gì phát sinh. Trung niên nhân suy nghĩ một chút, khoé miệng liền lộ ra một vẻ tươi cười nồng đậm, chợt cười lớn nói: "Tốt, tốt, tốt. Thật là ông trời giúp ta. Yêu thú độ kiếp, cho dù vượt qua, cũng nhất định là nguyên khí đại thương, xem ra lần nay ta gặp phải vận may thật rồi." Cười to vài tiếng, tâm niệm vừa động, dưới chân pháp khí hình thuyền như điện quang xuyên thẳng, so với lúc trước nhanh hơn mấy phần, hướng Nam Man vọt tới.