Chương 95: Dưới Đầm Minh Nguyệt, Hậu Đình Hoa Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch TiTan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Ninh Phàm cười một tiếng đùa giỡn, chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy trêu đùa một chút Lam Mi nghiêm trang, rất có ý tứ, cho dù chỉ là sự trêu đùa trong lời nói. - Ai cần ngươi hỗ trợ, chính ta sẽ... Không, ta nói là, ta chưa bao giờ tự độc... Lam Mi hàm răng cắn môi, âm thầm rầu rỉ, mình lại bị Ninh Phàm nói vòng nói vo, quanh đi quẩn lại bị cho vào tròng rồi. Đáng ghét, Ninh Phàm này, làm sao mãi cứ ở trước mặt nữ tử nói những thứ đề tài mắc cở này... Hơn nữa nhắc tới Minh Nguyệt đàm này chính là chỗ mà chúng nữ tử tắm nghịch nước. Nữ tử nghịch nước, đương nhiên không quần áo. Nữ Tử điện chính là Quỷ Tước tông cấm địa, cấm chỉ hết thảy đàn ông tiến vào. Mà Minh Nguyệt đàm, chính là cấm địa trong cấm địa! Ninh Phàm này thật là to gan, sao dám tới nơi đây...? Mà Lam Mi nghĩ tới mình mới vừa rồi vuốt ve hạ thể, bị Ninh Phàm nhìn ngay, mặt đẹp của nàng càng ngày càng đỏ. Ninh Phàm cảm giác được vẻ thẹn thùng của Lam Mi, hắn thức thời không trêu chọc nữa, đem lời đề chuyển tới trên gió trăng. - Hay cho cai Minh Nguyệt đàm...! “Nửa dãy bạch vân canh bất tận, một đầm minh nguyệt điếu vô ngân”. Nếu sau khi ta chết, có thể chôn trong đầm Minh Nguyệt này, cũng không uổng rồi... Ninh Phàm thuận miệng ngâm thơ, thanh lệ thoát tục, khoát đạt đời người, khí độ bất phàm, khiến cho Lam Mi thầm giật mình. Nàng giật mình là vì Ninh Phàm luôn luôn không nghiêm chỉnh, cuối cùng là một người tâm hung phóng túng... Nhưng một ma tu sắc bổ thì làm sao sẽ là người phong nhã... Nếu Ninh Phàm không tu luyện song tu ma công, thì tốt rồi... Chẳng qua là Ninh Phàm vẫn chỉ đứng đắn chốc lát, tức thì cười một tiếng với Lam Mi. - Nàng nói, nếu sau khi ta chết chôn ở đầm thanh thủy này, nàng có thể còn tới nơi đây tắm hay không? Bồi thi thể ta giải buồn? - Không! Đừng có mơ! Chết còn muốn chiếm tiện nghi của ta sao! Đừng mơ tưởng! Lam Mi ở chỗ này lộ ra vẻ mặt xấu hổ, quả nhiên là Ninh Phàm, không hổ là Ninh Phàm, ba câu không kéo đến chuyện nam nữ thì không thoải mái phải không! Nhưng nghĩ tới vấn đề của Ninh Phàm, Lam Mi lại hiếm thấy lộ ra một tia vẻ nghiêm túc. - Nếu sau khi ngươi chết, chôn ở Minh Nguyệt đàm, ta sẽ theo ngươi... Chết ở đầm này... Lời vừa nói ra, trong đầu của Ninh Phàm run lên, trong mắt không còn một tia trêu chọc, hóa thành hơi than thở. Lời lẽ ấy quá mức tình thâm ý nặng... Lam Mi tựa hồ thích mình... - Ta sẽ không chết... Ta vẫn chưa sống đủ. Dưới ánh trăng, Ninh Phàm băng chỉ chợt lóe, từ mặt hồ, phi độn đến trước người Lam Mi, lộ ra nụ cười như gió xuân quất vào mặt. Ta sẽ không chết, chỉ một câu lại khiến cho Lam Mi thấy được an tâm mà trước đó chưa từng có. Cũng không phải là lời thề hoa lệ, chỉ là một câu an ủi của thiếu niên. Ngươi phải nhớ, tử đàn chưa diệt, ta cũng chưa đi. Ông trời không phúc, ta tất không chết. Ngươi phải nhớ, bên bờ đầm Minh Nguyệt này, dưới đám mây đen, quần áo trắng tuyết đen, cười giống như lưu niên. Tình cảnh an tĩnh lại, mà đánh vỡ phần ấm áp đó lại là Ninh Phàm một lần nữa trêu chọc. - Ta giúp nàng, khai một đao, yên tâm, không đau, hơn nữa, sẽ rất thoải mái! - Ngươi... Ngươi nói gì...? Chẳng lẽ, ở chỗ này…? Lam Mi tựa hồ nghe được chuyện gì đó rất đáng sợ, nhưng trong lòng lại lần đầu tiên có vẻ mong đợi. Không làm thạch nữ nữa, mà làm tân nương của ngươi! Sẽ có một ngày như vậy sao!? - Chúng ta đi dạo vòng vòng trước... có được hay không...? Ta cần chuẩn bị tâm lý một chút... Do Lam Mi năn nỉ, Ninh Phàm dở khóc dở cười, phụng bồi vẻ mặt Lam Mi xấu hổ, lượn quanh vòng vòng ở bờ đầm Minh Nguyệt. Chẳng qua là Ninh Phàm có lòng ngắm trăng, thưởng đầm nước, ngắm mỹ nhân. Còn Lam Mi lại thủy chung cúi đầu, mái tóc che mặt, duy nhất có thể thấy là vẻ thẹn thùng đỏ đến cổ. Làm sao bây giờ... Rốt cục vẫn phải cần ngươi khai ích tư mật sao...? Nhưng, nhưng... Mình vẫn chưa chuẩn bị xong, còn không... Lam Mi trong lòng áo não không thôi. Nàng một mực mong đợi Ninh Phàm sớm đi đến thăm nàng, giờ phút này lại hi vọng, Ninh Phàm nhanh chút rời đi, không muốn ngươi ấy chữa bệnh cho mình... Nhưng thật khiến ngươi ấy rời đi lại không đành. Thật sự bỏ đi cơ hội cho ngươi ấy chữa bệnh, nàng cũng không bỏ... Nữ tử có lúc chính là mâu thuẫn như vậy. Mà sau khi vòng qua mấy chục vòng, Ninh Phàm không cho Lam Mi thời gian chuẩn bị tâm tư nữa. Hắn bất đắc dĩ phát hiện, cho dù mình cho Lam Mi một trăm năm, nàng vẫn sẽ lần nữa đắn đo đi như vậy. - Nữ tử phiền toái! Ninh Phàm vừa thu nụ cười lại, khuỷu tay cản lại, ôm vào lòng dáng người mềm mại mang mùi thơm của Lam Mi, cánh tay trong lúc vô tình, đụng phải ngực mềm mại của nàng. - A! Ngươi làm gì vậy...? Bị Ninh Phàm đánh lén, Lam Mi bản năng muốn thét chói tai, lại bị Ninh Phàm chợt hôn mạnh, chặn miệng nàng lại. Toàn thân nàng đột nhiên căng thẳng, thân thể mềm mại cứng ngắc như đá, trong con ngươi xinh đẹp lướt qua một chút sợ hãi. Răng chỉ cắn chặt, nàng có thể cảm giác được đầu lưỡi của Ninh Phàm đang va chạm trên răng của nàng. - Ô ô... Một cái hôn mạnh bá đạo tuyệt làm sao! Lam Mi dầu gì là dung linh sơ kỳ cao thủ, nhưng ngã vào trong ngực Ninh Phàm, căn bản không thể nào tránh thoát, cũng không muốn tránh thoát. Cái ôm trong ngực này thật là ấm áp, khí tức của người đàn ông này khiến cho nàng say mê... Thân thể của nàng dần dần buông lỏng, không cứng đơ nữa, dần dần, cánh tay ngó sen chặn lại ở cổ của Ninh Phàm, cũng nhẹ nhàng nhón chân lên, giao cho Ninh Phàm bờ môi của bản thân. Đây là nụ hôn đầu của Lam Mi... Trước lần này, nàng thậm chí không cho bất kỳ người đàn ông nào tiếp xúc thân thể của nàng... Lần đầu tiên bị xâm nhập chỗ nhạy cảm, cảm giác ấy cực kỳ mãnh liệt. Nó vừa khiến cho Lam Mi chìm đắm, tê dại mềm, lại khiến cho nàng hốt hoảng. - Ta phải làm gì đây? Ngươi ấy đang liếm ta... Lam Mi tựa hồ cũng không biết, trong thiên địa có thứ hôn lưỡi này... Chẳng qua là bản năng cảm giác bị đầu lưỡi của Ninh Phàm xâm nhập, xấu hổ quá... Nàng cắn chặc hàm răng, không chịu buông đầu Ninh Phàm, nhưng sau một khắc, nàng thẹn đến muốn độn xuống đất. Lại nghe bên bờ đầm Minh Nguyệt, một tiếng vang vỗ lên nhẹ nhàng, rõ ràng có thể nghe, càng rõ ràng hơn so với côn trùng kêu vang, càng u tĩnh hơn so với hương cỏ. “Bạch!” Bàn tay của Ninh Phàm tác quái, hơi dùng sức, vỗ vào trên cái mông của Lam Mi. Cái mông của Lam Mi bị xâm phạm, nhất thời thân thể lần nữa cứng đanh, nhưng hàm răng lại hơi buông lỏng một chút, bị Ninh Phàm thừa dịp đầu lưỡi chợt động, liều mạng chuẩn bị liếm cái lưỡi trơn nhẵn của Lam Mi, thưởng thức mùi vị thanh tân của nàng. Đau quá... Trên cái mông, truyền tới cơn đau ran rát... Nhưng trong đau đớn, còn có một ti vặn vẹo sảng khoái... Khiến cho trong đầu của Lam Mi dâng lên một loại ý tưởng xấu hổ mà hoang đường. Nàng hy vọng Ninh Phàm lại đánh nàng cái nữa... Mà cái lưỡi thơm tho bị xâm chiếm, Lam Mi cảm giác mình muốn hòa tan trong nụ hôn này. Nàng khôn khéo nhắm mắt, không phản kháng nữa, còn thân thể dán càng chặc hơn cùng Ninh Phàm. - Ngô ngô... Cảm giác của nụ hôn đầu rất tuyệt vời đây, cũng rất phiêu miểu... Trừ kinh ngạc cùng thẹn thùng, sau đó là chìm đắm, giống như chạm điện, triền miên. Rất lâu, Ninh Phàm đẩy Lam Mi ra, ngưng lại cái màn hôn thật lâu này. Lam Mi mở đôi mắt sáng long lanh, trong mắt tựa hồ có động giọt nước, sở sở động lòng người, mê ly quyến rũ. Nàng thở khe khẽ hơi hổn hển, mê mẩn nhìn Ninh Phàm. Nàng đã động tình cánh tay ngó sen không chịu buông ra Ninh Phàm... - Bây giờ, ta tới trị thương cho nàng có được hay không, nương tử? Ninh Phàm gọi một tiếng nương tử, khiến cho Lam Mi nhẹ nhàng đem tay thon dựa vào bả vai hắn. Nàng “dạ” một tiếng thật thấp. Bị Ninh Phàm trêu cợt một trận, trong lòng của Lam Mi nảy sinh ham muốn tình dục rồi, vẻ thẹn thùng đó cũng chỉ chút thôi, phai nhạt rồi... Thậm chí, thân thể nàng có một loại khát vọng, hi vọng bị Ninh Phàm tìm tòi, giày xéo, tàn phá... Nhìn nữ tử trước mắt ngoan ngoãn mặc cho chàng muốn làm gì thì làm, Ninh Phàm khe khẽ thở dài. Sớm biết một cái hôn giải quyết được vấn đề, mình cần gì lãng phí thời gian, vòng vo đi mấy chục vòng như thế này... Nếu mà không nhanh lên một chút, trời sắp sửa sáng rồi... Ninh Phàm bế Lam Mi lên, đi tới nơi một bãi cỏ u tĩnh, đặt nàng trên bãi cỏ êm ái. Nước sương đọng lạnh như băng, hơi ấm còn dư lại ở bàn tay của Ninh Phàm, khiến cho Lam Mi ý loạn tình mê. Thân thể của nàng bởi vì tật bệnh, mà nhạy cảm dị thường, bị Ninh Phàm trêu đùa một trận, vốn nàng đối với Ninh Phàm tình trong như đã mặt ngoài còn e, giờ phút này đã sa vào vòng trầm luôn luôn rồi. - Ta muốn cởi quần áo của nàng... Ninh Phàm đang muốn động thủ, lại thấy Lam Mi xấu hổ nhắm hai mắt lại, do dự hỏi: - Có thể... Thô bạo một chút hay không…? - Ách... Nàng muốn thô bạo thế nào? Ninh Phàm dở khóc dở cười, làm sao chữa bệnh cho Lam Mi lại phiền toái như vậy. - Giống như, giống như ngươi mới vừa rồi đánh ta chỗ đó... dùng sức như vậy... Lam Mi còn đang thở dốc, mới vừa rồi một chưởng kia, cứ như có ma lực như thế nào ấy? - Thì ra nàng thích thô bạo... Vậy thì ta lại thô bạo... Ninh Phàm than thở một câu, mình tuân theo ý tưởng của bệnh nhân, thật là thầy thuốc quá có y đức rồi... Hắn thu chín phần khí lực, chỉ dùng nửa phần, một chưởng “bịch”, đánh vào trên cái mông của Lam Mi. Trong đau đớn, một cổ cảm giác trên đau đớn áp đảo, khiến cho Lam Mi cả người tê dại mềm nhũn, vượt qua hóa thành một tiếng rên rĩ khiến lòng người nghe mà rúng động đến tận chân. A! - Tiếp tục được chứ...? Ninh Phàm như có điều suy nghĩ hỏi. - Nữa đi, đánh ta... Lại dùng lực thêm một ít... Lam Mi ngượng ngùng trả lời. Nhưng tiếng nói của nàng vẫn chưa xong, bàn tay của Ninh Phàm đã bấm mạnh một cái trên đôi gò ngực của nàng... Đau, thật là đau! Nói đánh chỗ đó, vì sao... vì sao bóp ở nơi này...? Nhưng, thật thoải mái... Ánh mắt của Lam Mi có chút u oán, lại có chút mập mờ khiến cho Ninh Phàm tựa hồ biết gì đó. Mỗi một người đều có bản tính của mình. Lệch lạc tình dục! Lam Mi này, tựa hồ chính là thích cảm giác bị chinh phục, bị dày vò. Nàng có thể do thói quen do thân phận Thiếu chủ cao cao tại thượng mang lại, nhưng trong lòng bởi vì tật bệnh mà tâm trí có chút yếu ớt. Loại tương phản này khiến cho nàng hi vọng có một người cường đại, chinh phục nàng, bảo vệ nàng... Ninh Phàm không cười nhạo Lam Mi, ngược lại có một ít đồng tình, thương tiếc... Nhưng Ninh Phàm ý thức được, phương thức cao nhất thương tiếc Lam Mi là dùng thủ đoạn thô bạo nhất, khiến cho nàng thần phục. Hắn nhắm mắt, giải trừ hiệu quả ức chế tâm linh của “Âm Dương biến”, mở mắt ra, ánh mắt thật giống như một ác lang. Một nữ tử nũng nịu, nghiêng nước nghiêng thành, thân phận cao quý, lại trước mặt mình gần như phóng đãng... Loại trái ngược này đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên cuồng! Ninh Phàm không phải thần. Hắn là người, mặc dù có thể giữ nụ cười ung dung bên cạnh vô số nữ tử, đều may mắn là do co “Âm Dương biến” tâm pháp khắc chế dục vọng. Nhưng giờ phút này, hắn không khắc chế dục vọng nữa, ma tính như chó sói, chỉ cần một ánh mắt, phải khiến cho Lam Mi cảm thấy xa lạ, sợ, nhưng, khát vọng! - Ôm ta đi, xé nát ta đi...! - Như nàng mong muốn! Hắn cười lạnh một tiếng, hai tay bắt mạnh một trảo, bắt lấy gò ngực mềm mại của Lam Mi, bóp mạnh một cái, đảm nhiệm Lam Mi đau đến hô lên. Rồi sau đó, hắn xé mạnh một cái, đem từng món một áo lam trân quý mà hoa lệ, xé thành từng mảnh vải. Dưới ánh trăng, một câu mỹ nhân người trần truồng chợt phơi bày. Còn Ninh Phàm lần đầu tiên hoàn toàn đắm chìm cùng dục niệm! Cắn nàng, đánh nàng, xé nát nàng! Hắn cỡi quần áo, đè mạnh trên thân thể mềm mại của Lam Mi, cơ hồ đã quên mục đích lúc ban đầu, là chữa bệnh cho Lam Mi. Một cây hỏa nhiệt đang tìm vào tư mật của Lam Mi, nhưng cuối cùng không tìm được cửa vào. Trong mắt của Ninh Phàm, dần dần sáng tỏ, giờ phút này, Lam Mi vẫn chưa có cách nào thuộc về mình... Mà Lam Mi, cũng bị bệnh tật của hạ thể làm nàng tỉnh lại lý trí. Trong mắt của nàng lộ ra nụ cười tự giễu... Ngay cả là nữ tử mình đều không được tính, có tư cách thừa hoan dưới người Ninh Phàm sao. - Ta mệt quá, ngày mai nữa chữa bệnh, có được hay không...? - Không được! Ninh Phàm thương tiếc ôm Lam Mi vào trong ngực, thấp giọng nói: - Ta không ngại! - Nhưng ta để ý… Lam Mi cười một tiếng bi ai. - Vậy, ta trị bệnh cho nàng trước, để cho nàng làm một lần nữ tử trước vậy. Ninh Phàm tản đi dục niệm trong lòng, lộ ra nụ cười khó hiểu. Cô gái này quả thật rất phiền toái, nhưng Ninh Phàm không ngại vì nàng phiền toái một chút. Mà Lam Mi thì không hiểu nụ cười thâm ý của Ninh Phàm. Nụ cười bi ai của nàng vẫn không giảm, mình có tư cách làm nữ tử sao... Thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi, mình thật có thể chữa khỏi bệnh sao...? Nhưng mà bi ai chợt hóa thành một tia xấu hổ hết sức chấn kinh. Nàng cảm giác, một chỗ tư mật khác của mình bị đâm mạnh vào, đau, thật là đau! - Làm gì, nơi đó là... Nàng lộ ra vẻ mặt khó tin cùng xấu hổ, nhưng đau đớn, giống như xé, mang theo máu, khiến cho nàng thoải mái tới cực điểm. Chỉ là ở đâu, căn bản không phải... Bẩn như vậy... Tại sao có thể...? - Tại sao không thể...? Ninh Phàm hô nhẹ một tiếng, thi triển mị thuật, khiến cho Lam Mi thoải mái một ít. Mà cảnh tượng này quá mức hương diễm, không cách nào thuật lại được... Từng tiếng rên rĩ chọc giận đất trời vang vọng trong bóng đêm, mang khát vọng bị đè nén mười mấy năm của một con người. ... Sau khi mây mưa tam đi, Lam Mi điềm điềm ngủ say, mà Ninh Phàm mồ hôi đầy người, thay áo quần, vội vã độ vào Sinh Cơ đan trong cơ thể của Lam Mi. Khai một đao, có chút đau... Thừa dịp nàng ngủ mê man, hoàn thành vậy... Ninh Phàm chỉ một cái Thái Âm chỉ lực khiến cho Lam Mi ngủ càng say, tách ra chân ngọc của nàng. Hắn nhìn lối đi tròn trịa lại bế tắc, thương tiếc không dứt. - Không cần sợ, kể từ hôm nay, nàng chính là nữ nhân hoàn chỉnh rồi... Ninh Phàm nói một cách điềm đạm.
Chương 96: Không biết thì thôi, luyện chữ tu tâm. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch TiTan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Lam Mi mơ một giấc mộng rất đáng mắc cở. Trong mộng, mình không mảnh vải che thân, cùng Ninh Phàm ôm nhau. Còn Ninh Phàm thì đùa bỡn nàng ở một chỗ khá bẩn. Loại cảm giác đó quá mức kích thích, thậm chí mạnh hơn vạn bội lần so với nữ tử tự độc. - Đây cũng là sự vui vẻ của nữ tử sao... Thật tuyệt... ... Vào lúc Lam Mi đang hôn mê Ninh Phàm đã tách ra hai chân của nàng, chữa hết hạ thân của nàng. Thạch nữ có thật nhiều loại, tương tự như Lam Mi thì vẫn có kinh nguyệt, có thể thấy thân thể vẫn bình thường, chỉ cần thông một trận. Một kiếm thấy máu... Dưới Sinh Cơ đan bồi bổ, vết thương kia nhanh chóng khép lại. Duy nhất thiếu sót là chỗ bị chém hơi có chút vết sẹo, vẻ đẹp vẫn chưa đủ bên trong chỗ mủm mỉm đó. Ninh Phàm lấy một ra cây ngàn năm linh sam, đặt ở trong miệng nhai bể, dùng đầu lưỡi, đem chất lỏng xức ở hạ thân của Lam Mi. Cho dù Lam Mi hôn mê, sự kích thích này đối với nàng không trải qua nhân sự, cũng không phải là so với tầm thường, thỉnh thoảng anh ninh một tiếng... Dùng miệng... Ninh Phàm chỉ từng có đãi ngộ này đối với Chỉ Hạc, mà Lam Mi là người thứ hai. Hắn chỉ biết hạ thấp thân phận với thê tử. Còn Lam Mi trong tâm khảm của hắn, đã được xem là một người dứt bỏ không được. - Nếu sau khi huynh chết, chôn ở Minh Nguyệt đàm... Ta sẽ theo huynh... chết ở đầm nước này! Lời nói của Lam Mi loáng thoáng bay lượn trong đầu của Ninh Phàm, hóa thành một tiếng thở dài. Vốn dĩ đây là người vợ mà lão ma lựa chọn cho hắn, nhưng hiện tại, cũng do bản thân Ninh Phàm quyết định cưới nàng. Lam Mi đang lúc mê mang sâu kín hồi tỉnh lại, đầu tiên nàng nhìn liền thấy Ninh Phàm đang cúi đầu ở giữa đùi của nàng, dùng lưỡi liếm liếm thật kỹ... Một chớp mắt, Lam Mi thẹn thùng không dám mở mắt... Tối nay, nàng một cô gái chưa bao giờ trải qua nhân sự, bị Ninh Phàm cướp đi thuần khiết. Thủ cung sa trên cánh tay ngó sen vẫn ở đấy... Nhưng chỗ đó của mình, đã bị công hãm một lần... Thêm vào đó ngọc môn của mình vừa mới chữa khỏi, liền bị Ninh Phàm lấy đầu lưỡi công hãm... Thanh tuyền tràn ra, chăn nệm dính ướt, một phòng xuân hương... Lam Mi lúc này mới phát hiện, sau khi nàng hôn mê, Ninh Phàm đã đưa mình về phòng ngủ của Nữ Tử điện. Nhưng đột nhiên Lam Mi liền phát hiện một chuyện cực kỳ bết bát. Vào lúc Ninh Phàm liếm liếm mình, bên cạnh đang có một tiểu tỳ mười hai mười ba tuổi, chải đôi bím tóc, bưng chậu nước rửa mặt cùng nước nóng, chờ ở một bên, chuẩn bị rửa sạch một chút vết máu ở hạ thân của Lam Mi. Tiểu tỳ đó chính là thiếp thân thị tỳ của Lam Mi, tên gọi Khả Nhi! - Ninh Phàm xấu xa, làm sao chữa bệnh cho ta lại để cho Khả Nhi ở một bên nhìn như vậy... Không biết xấu hổ! Nàng càng không dám mở mắt, giờ phút này mở mắt ra, mình phải đối mặt Khả Nhi như thế nào. Hạ thân của mình bị Ninh Phàm đùa bỡn như vậy... Mặc dù Ninh Phàm là vị hôn phu của mình, nhưng... Đây là chuyện vợ chồng, há có thể để cho tiểu tỳ thấy... Tỳ nữ Khả Nhi, tuổi còn quá nhỏ, cũng không biết chuyện nam nữ. Quá trình Ninh Phàm chữa bệnh cho Lam Mi, đối với tiểu cô nương này mà nói có chút quá mức hương diễm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, con mắt mở thật to, tò mò nhìn hạ thân của Lam Mi, khí tức hơi có chút dồn dập không tự nhiên. May là Ninh Phàm cũng không kéo dài quá lâu, sau khi lau hết nước thuốc, liền rời đi giữa đùi của Lam Mi, đối với Khả Nhi phân phó nói: - Ngươi hãy rửa sạch cho tiểu thư của ngươi một chút đi. Nếu nàng tỉnh lại nói với nàng, trong vòng nửa tháng chớ có xuống giường, chớ có dính nước... - Khả Nhi tuân lệnh... Cái đó, cô gia... Ngài không ở nơi này bồi tiểu thư sao... - Không được... Chuyện này nếu truyền ra, cuối cùng không tốt lắm. Mặc dù ta cũng không để bụng danh tiếng, nhưng mà... “Tiểu Lam” có lẽ sẽ rất quan tâm. Nói xong, Ninh Phàm đẩy cửa đi ra ngoài, còn Khả Nhi lập tức bắt đầu lau chùi thân thể cho Lam Mi. - Ai chính xác huynh gọi ta là Tiểu Lam... Trong lòng của Lam Mi hơi chợt thẹn thùng, đây là nhũ danh của nàng, ngoại trừ mẹ của nàng thì không còn người gọi qua nàng như vậy. Hạ thân truyền tới cảm giác mát mẻ, khiến cho trong đầu Lam Mi buông lỏng một chút. Nàng kinh ngạc phát hiện, bởi vì hạ thân kinh mạch khai thông, tu vi của nàng lại đột phá đến Dung linh trung kỳ! Nếu không có Ninh Phàm, có lẽ nàng sẽ làm bộ kiêu ngạo, cô độc một đời... Mà sự xuất hiện của Ninh Phàm chẳng những mang đến cho nàng ấm áp, càng cho nàng sự hạnh phúc mà một người nữ tử hẳn có được... - Cám ơn huynh... Nàng cười một tiếng điềm đạm, mà nụ cười này rơi vào trong mắt Khả Nhi, so với thấy quỷ đều giật mình. - Nha, tiểu thư lần đầu tiên cười ra nhìn đẹp như vậy... ... Một đêm trôi qua, Ninh Phàm trở lại Song Tu điện, lập tức đóng cửa không ra. Hắn đã trị hết bệnh cho Lam Mi, chuyện trước khi bế quan đã giải quyết xong một món. Huyền Âm Khí ở Minh tước mộ phần tầng thứ năm, chỗ đó Ninh Phàm vẫn chưa đi qua. Hắn cũng không cho rằng Toái hư lão quái cũng không tìm được Huyền Âm Khí, mình có thể tìm được. Như vậy, muốn thu lấy Huyền Âm Khí, đặt ở ngày sau tiến hành đi. Đan dược cũng đưa về Ninh thành, xem ra bế quan khoảng thời gian này, thực lực của Hắc Ma Tam Thần quân sẽ gặp có sự bay vọt không nhỏ. Như vậy, trước khi bế quan chỉ cần giải quyết một chuyện cuối cùng. - Cốt hoàng... Trong mắt Ninh Phàm hàn mang lấp lóe, sát ý khó dằn. Hắn đang đợi, hắn chờ Cốt hoàng lên đường, rời đi Quỷ Tước tông, đi ngoại giới giết hại! Đến lúc đó, Ninh Phàm theo sau đuôi y, chém chết y! Hắn vung chưởng lên, lấy một ra cuốn sách cổ xưa, chính là Vô Tự thiên thư trước đó đã đổi được. Vô Tự thiên thư này không ghi lại bất kỳ thứ gì, tựa hồ không hữu dụng chút nào, giá trị duy nhất, chỉ là bốn chữ trên phong bì. “Đưa quân vừa chết”! Bốn chữ này, sát ý mạnh hơn so với Ninh Phàm đâu chỉ vạn bội lần, nhưng nội liễm đến cực hạn. Ánh mắt của Ninh Phàm rơi vào trên bốn chữ của phong bì, sát ý trong lòng, phảng phất tìm tới một điểm khơi thông, phân ngoại an ninh. Vô Tự thiên thư này, nhìn như không một tia hữu dụng, tuy nhiên Ninh Phàm vẫn lợi dụng phế vật, phát hiện một chút giá trị. Thu liễm sát khí! Hắn đứng dậy, đi tới trước án thư của bệ cửa sổ, bày giấy lớn, huy động bút mực trên giấy, bắt chước bút tích của Vô Tự thiên thư, viết ra bốn chữ. Tống quân nhất tử... Nghệch nghệch ngoạc ngoạc thật giống như con trùng bò. Chữ của Ninh Phàm khó coi, khi còn bé nghèo khổ, có thể nhận được mấy chữ, đã hiếm thấy. Mà sau khi hắn thu hoạch được Loạn Cổ ký ức, học thức của Ninh Phàm, cơ hồ đạt tới một cảnh giới kinh khủng, chỉ có chữ này, vẫn viết cực kỳ khó coi. Nhưng hắn cũng không để bụng chữ xấu đẹp, chỉ quan tâm thần vận giữa trong chữ. Hắn bắt chước bút phong của tác giả thiên thư, tựa hồ đem năm tháng, cũng viết trên giấy lớn. Cầm kỳ thư họa, vốn có thể đề thăng tâm cảnh. Mà trong lòng của Ninh Phàm, càng ngày càng yên lặng, tâm cảnh tu vi, lại mơ hồ đề thăng. Hắn tựa hồ biết gì đó từ trong thư pháp. Sát khí, cũng không phải là càng ngông cuồng càng tốt, có lúc sát khí ẩn mà không phát lại càng sắc bén. Không biết thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng. Không bay thì thôi, chợt bay ngất trời. Có thu liễm, mới có thể bung ra. Có súc thế, mới có thể tăng thế! Tiếc nuối duy nhất chính là Ninh Phàm vô luận như thế nào, bắt chước không ra một tia vận vị vạn cổ bất diệt trong bốn nguyên tự đó. Nhưng mà đấy cũng không trở ngại Ninh Phàm ngưng luyện tâm cảnh từ trong thư pháp. Ngày đầu tiên, Vương Diêu cũng không rời đi Chấp Sự điện, tựa hồ trước đó pháp lực tiêu hao không nhẹ. Ngày thứ hai, Vương Diêu ra khỏi Chấp Sự điện một lần, chỉ là theo thông lệ tham kiến mấy trưởng lão, rồi sau đó trở lại. Ngày thứ ba, Vương Diêu vẫn không động tĩnh. Ninh Phàm không gấp, ba ngày, Vương Diêu bất động, hắn cũng không động. Bạch Lộ vị nữ tử kiêu căng đó, chưa tới quấy rầy hắn, tựa hồ là bởi vì đêm hôm đó, biết được tu vi thật sự của Ninh Phàm, biết được sự thật nàng không thành công sắc bổ hắn... Bạch Lộ, đã giấu mình trong phòng chừng mấy ngày, tựa hồ tâm tình cực kỳ không tốt. Ai bảo nàng tự phụ, bị Ninh Phàm lừa trinh tiết, còn lừa mấy lần! Chẳng qua là cô gái này không kêu đánh kêu giết, tới giết Ninh Phàm, đây cũng ngoài dự liệu của hắn. Không người quấy rầy, Ninh Phàm một mực đợi... Ba ngày, hắn viết thật dầy một xấp giấy lớn, sát khí, đã thu liễm một cách dễ dàng. Tâm cảnh, lại có tiến cảnh không nhỏ so với ba ngày trước. Đồng thời chữ cũng viết dễ nhìn rất nhiều... Kiểu chữ tùy tính mà nội liễm, nhưng có một đạo mũi nhọn, giấu giữa những chữ đó. Hắn vẫn ở bệ cửa sổ, nhắm hai mắt, tùy ý sẽ động bút mực, viết bốn chữ. Bóng đêm hạ xuống, nháy mắt, Ninh Phàm bỗng nhiên dừng lại bút, một cổ sát cơ sắc bén như kiếm chợt lóe trong mắt! Ngay vào giờ khắc này, một thiếu niên quần áo màu tro hóa thành một đạo độn quang, che giấu tai mắt người, độn ra khỏi Quỷ Tước tông đại trận! Vương Diêu, hành động rồi! - Tối nay, ngươi hẳn phải chết! Sát khí của Ninh Phàm bay lên trong mắt, một bàn giấy lớn, bị khí thế thổi rối loạn đầy đất. Hắn dõi theo ánh trăng, Trảm Ly một kiếm nhẹ nhàng phá vỡ trận quang của Quỷ tước đại trận, thi triển “Niệm Ngụy quyết” ẩn thân, lặng lẽ đuổi theo về phương hướng Vương Diêu bỏ chạy. Cái hướng đó, tựa hồ là chỗ của Tây Việt Hồ gia, có lẽ, gia tộc này, chính là mục tiêu hạ thủ của Vương Diêu. ... Trong Song Tu điện, một nữ tử quần áo lụa mỏng mỏng, ánh mắt phức tạp, nhìn ngoài cửa sổ, dõi theo ánh trăng Ninh Phàm rời đi. Bạch Lộ... Nàng không kêu la muốn sắc bổ Ninh Phàm nữa, cũng không kêu la muốn đánh đánh giết giết hắn nữa. Vốn dĩ nàng hận Ninh Phàm, nhưng sau khi tự cho là mình sắc bổ tu vi của hắn, thu làm đỉnh lô, nàng đối đãi hắn, hận ý cũng giảm bớt chút. Hôm nay, biết Ninh Phàm lừa mình, chiếm hết tiện nghi của mình... Bạch Lộ, tâm phiền ý loạn. Nàng vẫn hận Ninh Phàm, chẳng qua là trong hận ý, tựa hồ xen lẫn chút điều gì háo hức khác... Tâm loạn như ma. - Nam nhân xấu xa này, không biết tối nay, lại muốn chạy đi gieo họa nữ tử nhà ai... Thôi, chỉ cần hắn không động thủ với tỷ muội của Song Tu điện thì không liên quan với ta... Hừ, hắn chết ở bên ngoài mới phải... Bạch Lộ hậm hực mắng đôi câu, lại không tự chủ được ra khỏi phòng, đi tới trong sân của Ninh Phàm. Bên trong nhà tán loạn đầy đất giấy lớn, đều là chữ mực. Bạch Lộ ngồi xổm người xuống, nhặt lên một tờ giấy lớn, sửa sang lại, để trên án thư của Ninh Phàm, nhìn trên tờ giấy, chữ viết rất có ngạo cốt, ánh mắt càng phức tạp. - Chữ đâu rất đẹp... ... Tây Việt Hồ gia, ở vào Hàn Nguyệt sơn của Việt Quốc tây vực. Núi này có một ao linh tuyền phẩm chất không thấp, được đặt tên là “Nguyệt Hàn tuyền”. Sinh cơ dồi dào. Linh tuyền không chỉ có thể dùng tu luyện, cũng có thể dùng cho luyện khí, càng có thể dùng với luyện đan, linh thực, phanh chế linh trà linh hào. Lấy linh tuyền tắm, sẽ dưỡng nhan ích thọ. Lấy linh tuyền chưng cất rượu, sẽ cất ra loại linh tửu đề thăng tu vi. Một mạch linh tuyền này, bồi bổ Tây Việt Hồ gia, khiến cho Hồ gia lấy đây làm cuộc sống, chống đỡ một đại gia tộc ngàn người. Hồ vệ phi ngựa! Chiến vệ hạng thứ mười lăm của Việt Quốc! Năm trăm Hồ vệ, đều có Ích mạch tầng ba tu vi, cũng cưỡi phi thú có Ích mạch tầng hai tu vi, phi độn trời cao, công kích Dung linh tu sĩ! Chiến lực của Hồ vệ có lẽ không cao, nhưng thân cưỡi dị thú, bay lên trời độn xuống đất, ngay cả Dung linh tu sĩ, tùy tiện cũng không dám trêu chọc Hồ vệ. Trừ Hồ vệ, chiến lực đỉnh cao của Hồ gia bao gồm 11 tên Dung linh cao thủ. Trong đó tu vi cao nhất, là Hồ gia gia tổ Hồ Trung Phong với Dung linh đỉnh phong tu vi. Vả lại Hồ Trung Phong nghe nói khoảng cách đột phá Kim đan kỳ cũng không xa, thậm chí đã sắp chạm tới tâm ma bình cảnh. Trong bóng đêm, một đội Hồ gia tu sĩ tuần thủ bên trong hai trăm dặm của Hàn Nguyệt sơn đều thờ ơ. Cái gọi là tuần thủ, bất quá là dọn dẹp một ít tiểu miêu tiểu cẩu ăn trộm nước suối của Nguyệt Hàn tuyền mà thôi. Ở Việt Quốc, căn bản không người nào không mắt, tới Hồ gia gia tộc gây chuyện. Nhưng tối nay, bọn họ nhất nhất định phải run sợ kinh hãi. Bởi vì là một tên thiếu niên quần áo màu tro, lộ ra nụ cười sâm nhiên, dưới mây đen che khuất, đứng lơ lửng trên trời, xuất hiện bên trong phạm vi thế lực của Hồ gia. Hồ gia tu sĩ tuần thủ đều sắc mặt đại biến, đứng lơ lửng trên trời, người tới không thể nghi ngờ là Dung linh cao thủ! Vả lại Dung linh cao thủ tới Hồ gia, nếu có thiện ý, nhất định sẽ không thừa dịp tới vào ban đêm... Ánh mắt của người này lộ ra sát cơ, y tới Hồ gia, chắc chắn là sanh sự! - Mau phóng “Linh tiễn”! Trên mặt đất, trong tu sĩ tuần thủ, một người nam tử râu dài cầm đầu sắc mặt đại biến, chỉ nhìn một cái đã nhìn ra người đến bất thiện. Hắn lập tức hạ lệnh, phóng linh tiễn, phát báo động. Một tên tu sĩ mập mạp, móc ra một cái tử ngọc linh tiễn từ trong ngực, đánh ra một đạo pháp quyết. Linh tiễn nhất thời vỡ ra, một đạo lưu quang màu tím, bay ra từ trong ngọc, bắn thẳng đến bầu trời đêm, cũng phát ra tiếng ré dài như cú kêu. Thiếu niên quần áo màu tro tựa hồ cũng không có ý ngăn cản tuần thủ tu sĩ phóng linh tiễn. Linh tiễn vừa vang lên, toàn bộ quỳnh lâu ngọc vũ phạm vi hai trăm dặm của Hàn Nguyệt sơn đua nhau sáng lên ánh lửa! Cũng lập tức có ba tên Dung linh lão quái, tay cầm pháp bảo, phi độn trời cao. Trong ba người, hai người là Dung linh sơ kỳ, một là Dung linh trung kỳ. Dung linh trung kỳ lão giả đó vừa thấy người tới xâm phạm chỉ là một tên thiếu niên quần áo màu tro, nhất thời lộ ra vẻ khinh thị, cười lạnh nói: - Con nít nhà nào nửa đêm canh ba không ngủ, tới Hồ gia ta có mưu đồ gì? Thiếu niên quần áo màu tro có thể đạp thiên phá không, dĩ nhiên là Dung linh cao thủ không thể nghi ngờ. Chẳng qua là Dung linh thì đã sao, cho dù Kim đan sơ kỳ cao thủ, tùy tiện cũng không dám xâm chiếm Hồ gia. Cho nên lão giả cũng không để trong lòng thiếu niên quần áo màu tro. Mà câu hỏi của ông ta tràn đầy giọng miệt thị. Chẳng qua là thiếu niên quần áo màu tro cười lạnh không giảm, răng trắng tinh lộ ra dưới ánh trăng, có chút sấm nhân. Quanh thân bỗng nhiên hiện rõ ra tia chi quang trắng, với trong bóng đêm hóa thành một bạch cốt cự nhân cao trăm trượng! Mà một tia khí thế của Kim đan sơ kỳ truyền ra từ trong cơ thể của cự nhân, kèm theo một tiếng cười lạnh. - Hôm nay Tây Việt Hồ gia của ngươi đem hết huyết thực trong bụng của bổn hoàng! Chết! Cự nhân nổi giận gầm lên một tiếng, tựa hồ thi triển sóng âm pháp thuật nào đó. Mà ba tên Dung linh tu sĩ, bao gồm tuần thủ tu sĩ phía dưới đều thân thể nát bấy chết không toàn thây trong sóng âm đó! - Kim, Kim đan lão quái! Còn có... Đây là pháp thuật gì? Trong thạch quan của Hàn Nguyệt sơn sơn điện, Hồ gia gia tổ Hồ Trung Phong dùng thần niệm quét về phía bạch cốt cự nhân đó, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Lấy sự lịch duyệt mấy trăm năm của ông ta, chưa từng thấy qua có tu sĩ có thể hóa thân cự nhân!