Võng Du Legendary Moonlight Sculptor - Con Đường Đế Vương

  1. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 9
    Chương 6: Người đàn ông "mặc váy"
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    Weed chầm chậm mở mắt ra và nhìn thấy một đống lửa đang cháy gần đó.

    ‘Còn ai sống sót không trời?’

    Mặc dù cậu đã kiệt sức và lượng HP còn lại là rất thấp nhưng cậu vẫn chưa chết.


    Bạn đã bị cảm lạnh

    Thể lực giảm 36%

    Hiệu ứng kỹ năng giảm 40%.

    Nếu được nghỉ ngơi, cơ thể bạn sẽ ổn định và trở lại bình thường.



    Bệnh cảm lạnh vẫn còn trong cơ thể. Nếu cậu cố sức, khả năng tái phát bệnhlà rất cao.

    Cậu đã từ cõi chết trở về sau khi vượt qua được cái lạnh.

    Nhiệt độ trong hang bắt đầu tăng dần lên.

    'Không khí lạnh đang tràn vào à?’

    Trần hang đã sập xuống, lối vào đã hoàn toàn bị chặn bởi những tảng đá lớn.

    "Những dấu vết này....?"

    Run run, Weed khẳng định trần hang đã sập hoàn toàn.

    Khi cậu khẳng định điều đó, Weed run rẩy và sợ hãi.

    Một skill mạnh mẽ đã phá vỡ nó.

    'Cô ấy muốn chôn sống mình lắm đây!’

    Như thể việc ép buộc cậu ăn vẫn chưa đủ, cô muốn chôn sống cậu.

    Weed phơi bày bộ ngực trần.

    "Bằng cách nào đó mình vẫn còn sống. Giờ đây thoát ra ngoài mới thực sự khó."

    Lối vào đã bị chặn và mặc dù cậu có thể dùng kỹ năng Sculpting của mình để cắt đá và kim loại từng chút một, nhưng dường như vẫn không thể thoát khỏi đây.

    Trong trường hợp xấu nhất cậu có thể triệu hồi Bingryong ra xử lý. Mặc dù con rồng này rất là “óc chó” nhưng sức mạnh của nó vẫn đủ để dọn dẹp đống đá này.

    Những tảng đá đang nằm la liệt khắp nơi, và diện tích chật hẹp này không đủ cho một người đi qua, nhưng vẫn có thể hít thở không khí trong lành đang tràn qua chúng.

    Đột nhiên, Weed nghĩ đến một chuyện khác.

    "Alveron! Chuyện gì đã xảy ra với Alveron?"

    Giống như cậu, Alveron cũng bị cảm lạnh nặng.

    Các Priest có những skill khác nhau trong đó phần nhiều là skill hỗ trợ.

    Hơn nữa, nhóc ấy lại là một ứng cử viên cho chức Giáo hoàng của Giáo Hội Freya. Nếu chết thì sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng.

    Cậu sẽ không chỉ thất bại trong nhiệm vụ này, mà còn bị mất điểm Cống hiến cho Giáo Hội Freya.

    Đó sẽ là hệ quả tồi tệ nhất.

    "Em ấy không thể chết được!"

    Weed đi sâu vào trong hang để kiểm tra tình trạng của Alveron - người đang nằm gần đó.

    "Em ấy vẫn còn sống."

    Weed kiểm tra trạng thái của Alveron và cảm thấy nhẹ nhõm.

    Alveron, người sống sót sau cơn cảm lạnh, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt cậu.

    Mặc dù vậy, vẫn không nên phớt lờ bệnh cảm của nhóc ấy được.

    Cậu nhìn thấy một cái hố kỳ lạ trên mặt đất.

    Weed đặt bàn chân mình chạm thử vào đó. (như ở VN là có thai cmnr :v)

    "Cái quái gì đây nhỉ?"

    Có một chiếc áo rộng dày và dài trải trên mặt đất. Trước đây cậu đâu có thấy, nhưng bên trong dường như có cái gì đó phồng ra. Nó có hình dạng một con người.

    “Chắc không phải một con quái vật đâu”

    Weed đã ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc áo choàng rộng như vậy.

    Và còn ngạc nhiên hơn về những gì cậu nhìn thấy khi cậu nhìn trộm dưới lớp áo.

    Seoyoon ướt đẫm mồ hôi nằm co quắp dưới lớp áo!

    Weed suy đoán.

    “Chắc là không chôn sống được mình nên quay ra hành hạ đây…"

    Khi cậu bị bệnh và nằm bẹp một chỗ, cô có thể quấy phá cậu bất cứ lúc nào.

    Thật là một thủ đoạn độc ác!

    Alveron, người từng chăm sóc Weed, cũng bị cảm lạnh, nên đã đùn đẩy trách nhiệm của mình cho Seoyoon.

    Cô đã dành rất nhiều thời giờ ở bên ngoài trong cơn bão tuyết để lấy củi. Cô nghĩ rằng Weed và Alveron có thể chết, vì vậy cô nấu cho họ ăn, nhưng quên không để lại cho mình một ít.

    Trong thời tiết khắc nghiệt như này, cô cảm thấy cơ thể mình đang yếu đi.

    Một cảm giác le lói về cái lạnh.

    Nếu cô quay lại hang để nghỉ ngơi, thì cô đã không bị gục ngã trước bệnh tật.

    Tuy nhiên, Alveron vẫn ở mức độ ổn định, nhưng Weed lại bên bờ vực của cái chết, vì vậy cô đã dõi theo cậu và chăm sóc suốt đêm. Cô thay khăn ấm liên tục và nhóm lửa để cơ thể cậu ấm lên.

    Bởi vì không được nghỉ ngơi, nên bệnh của Seoyoon trở nên tồi tệ hơn và sau đó cô gục ngã.

    Weed nghĩ đến những tình huống khác nhau và đưa ra một giả thuyết.

    "Mình chắc chắn rằng cô ấy đã quấy phá mình!"

    Dù sao, cậu vẫn còn sống.

    Weed lôi dụng cụ nấu nướng ra khỏi ba lô. Cậu sẽ nấu một món giúp bổ sung thể lực cho mình.

    Nấu ăn lúc này là thích hợp nhất.

    Weed dùng Lươn, Sashimi, và Goldfish để làm súp.

    Bouillabaisse. (Đó là tên một món ăn Pháp)





    Lươn, và một số loài cá khác là một trong số các nguyên liệu được sử dụng để tạo ra món đặc sản của Pháp. Ăn món ăn lành mạnh này giúp dễ tiêu hóa.

    Trong điều kiện tốt hơn, người ta có thể trải nghiệm những hương vị phong phú của hải sản, nhưng vì họ không có các gia vị cần thiết ở đây, nên món ăn không được trọn vẹn.

    Weed nhìn 2 bệnh nhân Alveron và Seoyoon, rồi cậu cho họ ăn Bouillabaisse.

    "Bây giờ mình cảm thấy khỏe hơn một chút rồi."

    Vô cùng ích kỷ!

    Một người đàn ông nấu và ăn một mình, sẽ không có cảm giác ngon miệng, và cũng bởi vì cậu định thờ ơ họ, nên cậu cảm thấy khó nuốt.

    Nhưng bạn cũng nên ăn các món ngon một mình!

    Nếu phá hủy một cây táo mà có thể dẫn đến việc thế giới diệt vong, Weed vẫn sẽ ăn những quả táo đó.

    Nếu cậu phải lựa chọn giữa phá hủy thế giới và trồng một cây táo, Weed sẽ ngay lập tức chọn cây táo và ăn tất cả táo trên cây do chính tay mình trồng.


    Thể lực và HP của bạn đã được hồi phục.


    Bouillabaisse sẽ tăng khả năng chống lạnh thêm 15%. Weed chia sẻ thức ăn của mình cho Alveron.

    "Em ăn đi, nó sẽ giúp tăng tốc độ hồi HP. Sau đó chúng ta có thể tiếp tục công việc."

    Sau đó đến lượt Seoyoon.

    "Tôi chắc chắn sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho cô."

    Cậu chế lại món ăn cho khó ăn hơn để báo thù.

    Weed rắc thêm muối, ớt và tỏi vào chỗ Bollabaise còn lại. Tuy nhiên, cậu cảm thấy nhói đau khi nhìn gương mặt của Seoyoon.

    Cô bị cảm lạnh và đã bất tỉnh nhưng ngay cả khi ngủ khuôn mặt của cô cũng vô cùng xinh đẹp.

    Làn da mịn màng và trắng không tì vết.

    Sống mũi cao và đôi môi đỏ.

    Những giọt mồ hôi bao phủ mũi và trán.

    Cổ và xương quai xanh nằm ở vị trí hoàn hảo.

    Không thể tin nổi, thật không thể tin được!

    Vẻ đẹp kiêu sa của cô đã đạt đến cảnh giới tối cao.

    Sự quyến rũ tỏa ra từ đôi mắt cô, nó đang ti hí vì cô đang chóng mặt.

    Seoyoon sở hữu một vẻ đẹp thiên thần ngay cả trong khi ngủ.

    (Quất lâm luôn anh ơi, gạo nấu thành cơm luôn đi :v)

    'Bây giờ mình sẽ phải nín nhịn. Không được phí phạm những gì đã chuẩn bị, mình sống nhờ thức ăn của cô ấy. Và không có lý do gì để lãng phí gia vị đắt tiền cả.'

    Cậu nâng thân trên của Seoyoon lên và đút từng thìa Bouillabaisse vào miệng cô. Weed cảm thấy trái tim mình thắt lại trong khi nhìn vào Seoyoon - người đang ăn với đôi mắt nhắm nghiền.

    ‘Mặc dù mình có thể trả thù ... Mặc dù mình đã phải ăn một món ăn kinh tởm ... '

    Ngày hôm đó, cậu đã ăn uống và nghỉ ngơi.

    Đó là để hồi phục thể lực đã bị giảm sút do bệnh tật.

    Weed cảm thấy như được hồi sinh khi nghỉ ngơi trọn vẹn một ngày. Tuy nhiên, vì Seoyoon và Alveron vẫn nằm đó do sốt nặng, nên Weed không thể tiếp tục hoạt động của mình.

    'Cái lạnh khủng khiếp này. Nó vẫn không giảm đi chút nào.'

    Sức mạnh của Thung lũng Tử thần.

    Một nơi khắc nghiệt mà họ phải chiến đấu liên tục, không chỉ với những con quái vật mà còn cả cái lạnh nữa.

    Bây giờ cậu sẽ nấu ít thức ăn và nhấm nháp từng chút một cho đến khi cơ thể trở lại bình thường, trong khi nghỉ ngơi, cậu sẽ tạc một số bức tượng.

    Cậu lấy ý tưởng từ nét đẹp của Seoyoon khi đang ngủ trong một hang động nhỏ.

    "Điều này không đến nỗi tệ."

    Weed hài lòng về ý tưởng đó. Dù sao thì cũng hiếm khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp khi đang ngủ của một người xinh đẹp như Seoyoon.

    Cậu đang ở cùng một nơi với người đẹp, và đó là niềm hạnh phúc khi cậu phục vụ cô một ngày ba bữa. Weed đang tận hưởng cuộc sống mà bao người đàn ông hằng mơ ước.

    Sau khi lấy lại được ý thức, Seoyoon cố gắng không ăn do cô ngại. Má cô ửng đỏ và chớp mắt lia lịa. Rõ ràng là cô không muốn ai chăm sóc cô, nhưng Weed không hề lùi bước.

    Dù cậu đã trải qua việc này, nhưng cậu không muốn tỏ ra là một người dễ dãi.

    "Em từng ăn cái này rồi mà."

    "..."

    Vì nó đã được nấu chín, nên cậu không còn sự lựa chọn nào khác là để cho cô ăn!

    Phụ nữ là một trong những cám dỗ của nam giới.

    'Hai bàn tay cô ấy nhỏ nhắn và mịn màng quá.'

    Đây chính là một chiến lược tuyệt vời để thử và lan tỏa sức ảnh hưởng của nó.

    Seoyoon hơi hé môi khi Weed đút cho cô ăn.

    Sau nhiều lần như thế, cô đã quen với việc được chăm sóc như vậy.

    ‘Mặc dù hôm qua mình cũng thường cho cô ấy ăn.’

    Weed nhớ lại quá khứ.

    Sau cái chết của cha mẹ, cậu là người nuôi dưỡng em gái mình. Tuy khoảng cách về tuổi tác giữa hai anh em không phải là nhiều, nhưng lúc đó lại thật sự rất lớn.

    Khi em gái cậu còn nhỏ, vấn đề lớn nhất đó là thực phẩm. Họ không có đồ ăn phụ ăn kèm, và lúc thực sự khó khăn, vào ban đêm, họ phải ăn cơm trộn muối.

    Trong hầu hết các gia đình nghèo như cậu, họ chỉ sống nhờ nguồn trợ giúp từ các dịch vụ của chính phủ hoặc phúc lợi xã hội. Họ thường cung cấp các vật dụng thiết yếu nhất để tồn tại.

    Tuy nhiên, chính phủ chỉ cung cấp cho nguồn lương thực cơ bản - gạo.

    Những người kiểm soát nền kinh tế ái ngại về tình hình nghèo khó của bà và anh em cậu.

    Đó là lý do của việc họ cắt nguồn viện trợ, để bà phải đưa 2 anh em vào trại trẻ mồ côi.

    Vì vậy, gia đình cậu chỉ có cơm và muối.

    Tất nhiên, em gái cậu không chịu ăn.

    "Em ăn đi. Nếu em ăn cái này, em sẽ đỡ đói."

    Khi cậu nói điều này, Weed đã tăng phần trách nhiệm và đút cho em gái mình ăn.

    Weed vô tình đút cho Seoyoon ăn một cách trìu mến. Cậu còn vuốt ve tóc của cô nữa.

    "Em ăn nhiều vào."

    "..."

    Seoyoon cảm thấy cơ thể cứng ngắc!

    Sau khi ăn xong mà không nói câu nào, cô nằm xuống và ngủ. Quay mặt vào tường, cô không biết phải nói gì trong khi mặt cô đang đỏ như quả hồng chín.

    - Anh hai,anh đang làm gì thế?

    Ngay sau đó, một lời pm đến từ em gái cậu.

    Weed ngạc nhiên như một tên tội phạm bị bắt quả tang. Đó là vì ở đây có sự hiện diện của Seoyoon. Mặc dù điều này là do nhiệm vụ, cậu sẽ không bao giờ để bị bắt gặp khi bản thân đang ở cạnh một cô gái, ngay cả trong những giấc mơ.

    Nếu bạn gặp một cô gái, bạn sẽ phải tiêu tiền. Tỏ ra lịch lãm và ga lăng, một cách dễ dàng để vung tay quá trán.

    'Muốn tiết kiệm từng đồng từng cắc thì bạn cần phải sống như một thanh niên nghiêm túc.'

    Đó là quan điểm của Weed trong cuộc sống. Và là lý do cậu tách mình ra khỏi phụ nữ khi cậu trưởng thành.

    Em gái cậu chính là trung tâm cuộc sống của cậu.

    Weed trả lời em gái mình.

    - Anh đang ở giữa cuộc khám phá.

    Thông thường, mọi người phải gặp gỡ và thêm vào danh sách bạn bè thì mới có thể pm cho nhau. Tuy nhiên, các thành viên trong gia đình có thể ngay lập tức gửi và nhận tin nhắn.

    - Khám phá? Nó liên quan đến một nhiệm vụ hả anh?

    - Đúng thế.

    - Nhiệm vụ đó là gì thế anh?

    Yurin tò mò hỏi.

    Bởi vì cô chơi Royal Road chưa được lâu, nên phải nói là cô đang ngập đầu trong quest.

    - Hừm, không có gì đâu. Anh đang đi lang thang xung quanh khu vực miền Bắc thôi.

    - Phía Bắc? Em nghe nói rằng hầu như không ai có thể đến đó mà, và người dân ở đây cũng nói những điều tương tự như vậy? Rằng đó là một nơi quá lạnh. Anh không sao chứ, anh hai?

    - Tất nhiên. Nếu em nói về cái lạnh này, anh có thể cởi áo khoác ra vì nóng. Anh thậm chí đã phá vỡ một tảng băng để lấy nước đi tắm. Hắt xìu!

    - Anh hai, anh vừa hắt hơi đó hả?

    - Không, em đang nói vớ vẩn gì thế! Ở đây rất nóng, đến nỗi trán anh đang đổ mồ hôi nè.

    Weed nhóm ngọn lửa rồi lại gần và ngồi xuống trong khi nói chuyện.

    Dối trá và ngây thơ vô số tội.

    Ngay cả khi cậu phải chết, cậu sẽ không bao giờ thể hiện sự yếu đuối trước mặt em gái mình. Cậu muốn để lại phía sau những ấn tượng về một người anh trai mạnh mẽ.

    - Em hiểu, nếu anh đang làm một nhiệm vụ ở phương Bắc, chắc phải rất khó.

    - Không, nhiệm vụ ở mức này không là gì với anh cả. Anh luôn phải làm nhiệm vụ khó khăn như thế này.

    Hehe. Weed cười ngạo nghễ.

    - Vậy, nội dung nhiệm vụ là làm gì vậy anh?

    - Anh đang tìm kiếm Thung lũng tử thần ở phía Bắc và điều tra các kho báu bị chôn vùi ở đây, rồi cuối cùng là gieo hạt giống. Quan trọng hơn, em đã chơi được 4 tuần chưa? Bao giờ em có thể rời thành phố?

    - À, hôm nay đánh dấu tuần thứ 4 của em.

    - Chúc mừng nha. Vậy là bây giờ em có thể đi chu du khắp lục địa Versailles rộng lớn này đúng như mong muốn của em. Hãy cẩn thận không được đánh giá thấp bất kỳ thứ gì, ngay cả một con thỏ. Và đừng đụng tới những con sói, bởi vì chúng rất mạnh.

    - Cảm ơn, anh hai. Em tự lo liệu được.

    - Cơ mà này, nghề nghiệp của em là gì?

    Weed ranh mãnh đặt kỳ vọng ở cô.

    Thời đại hiện nay là thời đại gì? Hầu hết các gia đình thường có thu nhập kép. Đó là một thế giới mà một gia đình không thể tồn tại chỉ với một nguồn thu nhập!

    Sự thật là Weed, một mình, có thể lo cho em gái mình đến trường đại học, và đã kiếm được đủ tiền để hỗ trợ cho lối sống hiện tại của họ.

    Cậu thể hiện sự tiết kiệm của mình thông qua rất nhiều việc, lại còn bán tất cả các item của mình.

    Ngoài doanh thu quảng cáo mà cậu nhận được thông qua các nhiệm vụ và trên Hall of Fame, doanh thu từ vàng cũng làm cậu giàu lên.

    Tuy nhiên, nếu gia đình cậu có thu nhập kép, anh em cậu có thể nhìn về phía trước với ước mơ làm giàu.

    'Mình sẽ vui mừng nếu Hayan không chọn một class lạ như mình.'

    Em gái cậu trả lời.

    - Class của em á! Em đã nhận nó từ một chuỗi nhiệm vụ mà em nhận được thông qua mối quan hệ kỳ lạ lắm. Anh có tin rằng em nhận nó thông qua một nhiệm vụ do chủ nhà hàng giao cho em sau khi hoàn thành việc rửa bát đĩa không?

    - Ồ anh hiểu.

    Cũng giống như cậu, nhiệm vụ của cậu là do thầy hướng dẫn giao cho. Và cứ thế một chuỗi nhiệm vụ xuất hiện sau khi cậu ăn cơm cùng với ổng.

    - Đó là cách em đã nhận được class: Aqualight Painter.

    Mặt Weed biến sắc.

    - Aqualight Painter?

    - Dạ. Đó là một class ẩn.

    - ...

    Weed cảm thấy như thế giới đã sụp đổ.

    ‘Có vẻ như số phận không cho phép chúng ta chọn một class bình thường!'

    Aqualight Painter.

    Chỉ cần nghe cái tên thôi là đã biết công việc này khó có thể kiếm được nhiều tiền.

    Ít nhất cũng phải là 1 class liên quan đến thám hiểm chứ, như Grave Robber (đào mộ), người ta có thể kiếm được một số item và kiếm được ít tiền. Tuy nhiên, không sai, cả hai anh em đều chọn những class liên quan đến nghệ thuật. Và, trong trường hợp em gái cậu, thậm chí còn không có 2 từ "huyền thoại" nữa chứ.

    'Mình có thể kiếm được tiền theo cách riêng của mình. Nhưng Hayan, tuy không giống như mình đã kỳ vọng từ đầu. Nếu đó là một công việc mà Hayan có thể vui vẻ, thì cũng không sao.’

    Bởi vì, các class nghệ thuật thường không gò bó, vì vậy em gái cậu có thể tận hưởng những chuyến thám hiểm thú vị.

    - Hơn nữa, em ghét cái lạnh, nên em đoán sẽ rất khó khăn để em có thể đi đến đó?

    - Đúng đó, cực khổ lắm. Nếu Vit của em thấp, em sẽ ngay lập tức bị đóng băng đến chết.

    - Em hiểu rồi.

    - Tuy nhiên, em không phải thất vọng đâu. Anh sẽ giới thiệu em với một số người có thể giúp em.

    - Họ là ai vậy anh?

    - Đó là các Geomchi. Nếu là những người này, họ có thể giúp em rất nhiều. Các Geomchi đang lang thang khắp các châu lục, trải qua các cuộc đào tạo ẩn. Nếu em liên hệ với họ, họ sẽ đặt mọi thứ sang một bên và chạy đến giúp đỡ em liền.

    - Những người đó có lẽ sẽ cung cấp cho em một số trang bị mới, bắt đầu từ loại cơ bản cho phù hợp với em. Anh sẽ trả tiền cho họ sau, do đó, em không phải lo lắng gì cả và cứ làm những gì em muốn.

    - Vâng, em biết rồi. Nhưng anh hai, không phải anh đã nói rằng anh có những người bạn thường đi săn với anh đó sao?

    - Em đang nói về Pale-nim, Irene-nim, và Surka hả?

    - Dạ, giới thiệu họ cho em đi.

    - Tất nhiên anh sẽ giới thiệu cho em. Anh sẽ nói họ liên lạc với em ngay. Mặc dù, hiện tại, họ không thể gặp em ngay được vì họ đang ở rất xa.

    - Khoảng cách không quan trọng ... Dù sao, em đã hiểu rồi. Vậy, em đoán là em nên đi ra khỏi tòa thành. Em sẽ pm cho anh sau.

    - Được rồi, hãy cẩn thận với lũ thỏ nha.

    - Vâng, anh không phải lo lắng cho em đâu và nhớ tự chăm sóc bản thân nha.

    Sau khi Weed nói chuyện với em gái mình, cậu mang ra một ít củi để nhóm lửa, vừa cố gắng chăm sóc 2 người họ vừa bước đi thật nhẹ để không phát ra tiếng động nào.

    Kể cả lúc đang nấu một vài món, cậu cũng cẩn thận chắc chắn rằng bản thân không làm ồn. Chỉ khi cậu điêu khắc, mới phát ra những âm thanh nhỏ xíu.

    Cứ như vậy, sau hai tuần, cơ thể Alveron đã phục hồi.

    "Weed-nim, em thật xấu hổ."

    "Đừng lo lắng, không sao đâu."

    "Vì thể lực của em đã hồi được phần nào, nên em nghĩ rằng em có thể buff một số phép thánh."

    "Oh, may quá."

    Weed gật đầu.

    Nếu ai học được phép thuật chữa bệnh, sẽ dễ dàng thoát khỏi bệnh tật.

    "Ôi nữ thần Freya, hãy làm sạch đi những bệnh tật và nỗi đau của những người đã theo người và phụ thuộc vào người. Cure Disease - Chữa bệnh."

    Đầu tiên, Alveron sử dụng phép thuật để chữa bệnh cho Weed.



    Do sức mạnh của phép thánh, tăng đề kháng trong người.

    Hầu hết các bệnh có thể được chữa lành.

    Cảm lạnh đã được chữa khỏi.

    Thể lực đã hồi lại như bình thường.

    Kháng lạnh tăng vĩnh viễn 2%.

    Kháng phép thuật băng tăng vĩnh viễn 0,2%.



    Không những chữa khỏi bệnh, Weed còn được thêm chút kháng thể để chống lại cơn cảm lạnh nữa.

    Alveron buff phép chữa bệnh cho Seoyoon và cho cả chính mình.

    Vì họ bị cảm lạnh nặng hơn Weed, nên không thể chữa khỏi hoàn toàn cho họ được.

    Nhưng sau khi được ăn uống no đủ để tăng cường sức khỏe và nghỉ ngơi trong một ngày, họ lại có thể đi dạo xung quanh.

    "Đó là cái lạnh tồi tệ nhất mà tôi biết."

    Weed di rời các tảng đá chặn lối cửa hang.

    Bây giờ, đã đến lúc phải khiến cho những con quái vật ở thung lũng tử thần này nếm mùi đau khổ.

    ****

    Zephyr than thở.

    "Huaam! Buồn chán quá à."

    "Chẳng phải cậu đang đi săn đó sao." Hwaryeong nói khi đang bện hai bím tóc.

    "Nhưng không giống như tôi muốn. Niềm vui thực sự là phải đi săn với Weed-nim cơ."

    "Đúng vậy, một chuỗi lặp lại vô tận của quá trình săn, ăn và lại săn."

    "Khi tớ nghĩ lại, tớ cảm tưởng như cơ thể tớ vẫn còn dính đầy băng gạc."

    Cuộc đi săn chết chóc xuyên suốt 8 ngày cùng với Weed và các Geomchi!

    Những ký ức khủng khiếp của việc vắt kiệt sức lao động nay đã trở nên đẹp đẽ khi thời gian trôi qua.

    Hầu hết những cuộc săn sau đó đều không cảm thấy mệt mỏi.

    Nhìn vào lũ Skeleton Knight đang chạy về phía họ, Romuna khịt mũi.

    "Dễ như ăn bánh."

    "Em không cảm thấy hứng thú như trước đây nữa"

    Surka cho biết, khi cô đập vào mặt còn Skeleton Knight bằng nắm đấm dễ thương của cô.

    Sự căng thẳng khiến cho ai cũng thấy ớn lạnh sống lưng!

    Nhưng những căng thẳng đó đã không còn nữa.

    Bây giờ, họ thoải mái trò chuyện trong khi đi săn quái vật và thậm chí khi quái vật phi ra từ một nơi nào đó trong khi họ đang nghỉ ngơi, họ không bị bất ngờ.

    Romuna, phép thuật gia, di chuyển khéo léo giữa lũ quái vật, thu hút chúng và dùng phép thuật.

    Mũi tên của Pale không bao giờ trượt và anh có thể bắn ba mũi tên cùng một lúc và trúng 3 mục tiêu khác nhau.

    Còn Hwaryeong, cô bây giờ có thể trang điểm trong khi chiến đấu với một con quái vật.

    Zephyr nói, "Irene-nim. Thật là chán. Ban phước cho lũ quái đi. Tôi nghĩ tôi sẽ ngủ gật vì sự nhàm chán này mất."

    "Uhm, cứ để đó.Tôi làm chủ được kỹ năng rồi. Cường hóa sức mạnh chiến đấu, tăng sức mạnh vượt quá giới hạn của một người. Toàn bộ tổ đội sẽ mạnh hơn."

    Irene nâng sức mạnh của lũ quái.

    Cô tăng khả năng cho chúng thêm 20%.

    Mặc dù một Priestess tăng sức mạnh của một con quái vật, sẽ không có exp nhận thêm khi giết chúng, hay cũng không làm bất kỳ item đặc biệt nào rơi.

    Chỉ cần vui thôi.

    Để có thêm nhiều niềm vui chiến đấu, Irene và nhóm của cô đã tăng khả năng chiến đấu của lũ quái vật.

    Mặt Seechwi biến thành màu xanh.

    ‘Mấy người là quái thú hả!’

    Cô không bao giờ nghĩ rằng cô lại yếu hơn so với những người khác.

    Nhưng, lũ Skeleton Knight - những con quái vật trên lv 320. Chúng không phải là loại dễ săn ngay cả khi một tổ đội ra a lô sô.

    Họ đang đi săn quái vật 1 cách vô cùng mạo hiểm.

    Seechwi trở nên cảnh giác hơn.

    "Chị ơi, bắt đầu đi."

    "Uhm, được rồi ChiChik!!"

    Nhận được tín hiệu của Surka, Seechwi len lỏi vào giữa lũ Skeleton Knight.

    Để chọn ra người đi nhặt item thì chỉ có thể là người có lv thấp như cô.

    Vừa nhặt item vừa di chuyển giữa lũ Skeleton Knight!

    Do số lượng quái vật quá nhiều, nên làm điều đó không phải là dễ dàng. Và vì chẳng phải cuộc đi săn nào cũng thành công, nên họ buộc phải vơ vét bằng sạch những item rơi ra.

    Mặc dù class của cô là Orc Commander, chỉ số Charisma – Uy tín và Leadership – Lãnh đạo của cô không cao nên không có ích gì với cả tổ đội này, mà lại còn do sự chênh lv quá lớn nữa.

    Cô chỉ gây ra 3% sát thương cho quái và tỷ lệ phục hồi có 2%!

    Khả năng của cô sẽ có hiệu quả cao nếu cô chỉ huy lũ Orc, nhưng cô lại là người Orc duy nhất trong nhóm.

    ****

    Ai có thể nghĩ rằng một cô gái họa sĩ lại đi đánh lũ thỏ dễ thương một cách không thương tiếc?

    "Chết đi, chết đi!"

    Khi lũ thỏ chống cự, Yurin dùng chân mình đá bay chúng.

    Ban ngày cô làm việc để kiếm tiền, và ban đêm thì cô đi săn.

    Săn bắn vào ban đêm để kiếm thêm exp.

    Nhưng Yurin vốn là một họa sĩ, HP và sức tấn công của cô không mạnh. Đó quả là khó khăn để cô đi săn cho dù chỉ là một con thỏ.

    "Săn bắn đúng thực gian nan hơn mình nghĩ."

    Sau khi săn thỏ, cô nghỉ ngơi.

    Trước lúc cô lên lv, săn bắn vẫn là một việc khó khăn đối với cô dù được mặc những trang bị tốt.

    Ngay lúc đó, cô nhận được một tin nhắn từ Pale.

    - Xin chào. Tôi Pale đây.

    - Oh. Xin chào.

    Yurin lịch sự chào anh. Cô luôn ứng xử một cách lịch sự đối với người mà cô không biết.

    - Em là em gái của Weed-nim, phải không? Anh là một người bạn của Weed-nim – người đã đi săn cùng với anh của em từ lúc bắt đầu chơi.

    - Ah, một trong những người có tài thiện xạ!

    - Hahaha! Có vẻ như Weed-nim đã nói với em về anh rồi nhỉ. Có tài thiện xạ, đó là một lời nói quá. Anh ấy còn nói gì nữa không?

    - Vâng, anh ấy nói với em rằng không được trêu chọc anh. Bởi vì anh rất nhút nhát.

    - Oh, vậy à. Anh có hơi chút thôi. Còn gì nữa không ...?

    - Em nghe nói đôi khi anh hay tự kỷ ngồi chơi đồ hàng một mình. :v

    - Kuuk!

    Yurin vui vẻ nói chuyện với bạn của Weed. Cái cách nói chuyện lịch thiệp, nhẹ nhàng của anh khiến cô có cảm giác rằng anh là một người rất tốt.

    ‘Ay da, để đi săn với Oppa, mình không nên chọc ảnh nữa.'

    Tỉnh như ruồi, cô chơi khăm anh một tí nhưng không hề có ý xấu.

    Cô đang mỉm cười, thưởng thức nó.

    - Mà em đang ở đâu thế?

    - Rhodium ạ.

    - Em đang ở thành phố của các nghệ sĩ à. Còn bọn anh đang ở dãy núi Yuroki.

    Cô sẽ mất khoảng một tuần để đến nơi đó.

    - Anh đang đến đây à?

    - Tất nhiên. Nếu có bất cứ điều gì bọn anh có thể giúp đỡ em, bọn anh sẽ làm.

    - Anh không phải làm vậy đâu. Em sẽ đi đến đó.

    -Hở hở?

    - Anh có thể mô tả cảnh vật xung quanh được không?

    Yurin lấy bút chì và giấy ra để chuẩn bị vẽ.

    Pale ngớ người cứng họng trước câu hỏi của Yurin.

    Phải mất biết bao lâu để đi từ thành phố Rhodium đến dãy núi Yuroki?

    Thêm vào đó, quanh đây có rất nhiều quái vật, đó không phải là nơi mà một người mới chơi có thể đến.

    Tuy nhiên, Pale vẫn trả lời câu hỏi của Yurin.

    - Đằng sau anh, có hai cây cao. Trước mặt anh thì có một tảng đá. Đó là một tảng đá bình thường, màu xám nhạt.

    - Mặt đất xung quanh thì sao ạ?

    - Xung quanh mọc rất nhiều cỏ. Ngoài ra còn có rất nhiều hoa dại, phía bên phải có nhiều nhất. Tụi anh có thể nhìn thấy một ngọn núi ở phía xa xa, nó không quá dốc, và có cây cối um tùm. Có pháo đài của lũ Dark Elf cách đó khoảng hai ngọn núi.

    - Thời tiết thì sao cơ?

    - Đẹp. Có một số đám mây lững lờ trôi.

    Pale bối rối, khi anh bị bắt gặp trong lúc tả cảnh.

    "Pale, cậu đang làm gì thế?" Romuna hỏi.

    "Tớ không biết. Yurin-nim yêu cầu tớ mô tả cảnh vật xung quanh, vì vậy tớ mô tả cho em ấy."

    "Em ấy tò mò phong cảnh nơi này à?"

    Romuna nghiêng đầu, và không thể hiểu được.

    Xét về phong cảnh quanh đây, nơi này khá bình thường. Khi mặt trời mọc buổi sáng và lặn vào cuối chiều, không có gì đẹp hơn.

    Thỉnh thoảng có sương mù hoặc mưa to nhìn cũng tuyệt. Nhìn vào những cánh rừng mưa,
    đôi khi bản thân mải ngắm quá đến quên cả thời gian.

    Đối với những người đa sầu đa cảm, đó là nơi tốt nhất để dành thời gian cho bản thân.

    Zephyr đi đến chỗ Pale.

    "Giọng nói của em ấy như thế nào?"

    "Huh?"

    "Em ấy có chất giọng nhẹ nhàng hở?"

    Zephyr, người chưa có bạn gái, tò mò về Yurin.

    ‘Nếu em ấy là em gái Weed-nim, chắc em ấy có khả năng sinh tồn mạnh mẽ. Ở cạnh ẻm, mình sẽ không lo chết đói, ngày nào cũng được ăn thịt, hí hí.’

    Cho đến nay, anh đã gặp nhiều người phụ nữ khác.

    Những cô gái xinh đẹp và tự tin!

    Tuy nhiên, họ chỉ quan tâm đến tiền khi biết anh là con của đại gia. Zephyr không muốn gặp gỡ một cô gái như thế lần nào nữa. Người anh muốn phải là người có thể yêu anh mà không màng đến tiền tài hay địa vị.

    Giống như trái tim ngây thơ của một người đàn ông mới bắt đầu biết yêu, anh muốn tìm một người bạn gái.

    Pale nhìn Zephyr như thể thương hại anh vậy.

    Có những điều khó có thể thực hiện được ngay cả khi bạn có khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt sắc nét, và ăn nói lưu loát.

    "Tớ xin lỗi. Zephyr-nim"

    "Hm?"

    "Đề phòng mấy tình huống như này, Geomsamchi-nim đã dặn trước với tớ rồi."

    Trái tim của Zephyr bỗng dưng trĩu nặng.

    Anh nhớ lại khuôn mặt góc cạnh và cơ bắp của Geomsamchi.

    Ở ngoài đời thực, nhìn Geomsamchi còn đáng sợ hơn ở trong Royal Road. Nếu có một Orc ở ngoài thực, bạn sẽ dễ dàng gặp được người đó, chính là Geomsamchi.

    "Anh ấy đã nói gì thế?"

    "Tớ sẽ tường thuật lại y chang câu văn của anh ấy: Nếu ai dám chạm vào Yurin, ta sẽ giết người đó."

    "........"

    "Geomshachi còn nói nhiều nữa. Anh ấy nói, nếu thằng nào làm cho Yurin khóc, ta sẽ bẻ cột sống của kẻ đó."

    "........"

    "Geomwuchi và Geomwubakchi cũng cảnh cáo những điều tương tự như..."

    Zephyr muốn chặn tai của mình.

    "Tớ - tớ không dám nghe họ nói nữa."

    Pale nhìn anh như thể thương hại.

    "Thật khó để nhớ hết những gì họ nói. Tớ không muốn nhớ. Vì vậy, khi tớ nghe họ nói tớ đã chèn vào đó những con số."

    "Số?"

    "Chết: 309 lần, thiếu rau: 68 lần, ít nhất là một tháng nằm trong bệnh viện: 93 lần, cơ thể bại liệt: 30 lần, chết thảm hại: 2 lần. Một cái gì đó không phải là sống cũng không phải chết ... Nếu cậu vẫn muốn, tớ đành nói cậu nghe giọng của Yurin như thế nào vậy."

    "Kuhuk!"

    Zephyr đã chấp nhận từ bỏ Yurin.

    Sự tự tin của anh khi tiếp cận Yurin – một người giống như em gái của các Geomchi, đã tan biến.

    Ngoài ra, nếu anh nghĩ sâu xa một chút, Yurin là em gái ruột của Weed.

    Nếu anh bị Weed liên tục trả thù thì cũng khó thoát, hoặc sự trả thù từ những Geomchi, cô là một người mà anh hoàn toàn không thể tiếp cận.

    Cô vẽ dựa theo những mô tả của Pale. Kỹ năng vẽ của cô chưa được tốt. Không giống như nghệ thuật hay âm nhạc, cô là một người chỉ tập trung vào việc học tập các tiền bối đi trước. Mặc dù cô không có tài năng đặc biệt, nhưng cô đã cố gắng vẽ được như những gì mô tả.

    Cô xem xét lại vị trí tổng thể cũng như các chi tiết trên bức tranh.

    Một cảm giác nữ tính và những đường cong mềm mại được vẽ với màu sắc ấm áp.

    Và, cô đã hoàn thành bức vẽ giống như Pale mô tả.

    Yurin khua tay qua bức tranh của mình.

    "Picture teleportation!"

    Kỹ năng đặc biệt của một Aqualight Painter.

    Các cảnh quan trên giấy bắt đầu gợn sóng.



    Bạn đã sử dụng Picture Teleportation – Dịch chuyển theo tranh.

    Giảm một nửa MP tối đa trong bốn ngày.



    Một kỹ năng tuyệt vời cho phép bạn dịch chuyển đến bất cứ nơi nào trên lục địa này miễn là bạn biết chính xác vị trí địa lý của nó.

    Trên bức tranh, Yurin vẽ chính mình.

    Khi cô vẽ mình ở trong bức tranh, như một phép nhiệm màu cơ thể vật lý của cô dần biến mất khỏi vùng đất Rhodium. Chân, cơ thể, và cuối cùng là đầu.

    Yurin nhắm mắt lại một chút và mở ra, cô đã đứng ngay cạnh Pale, Irene, Romuna, và Hwaryeong.

    Họ ngạc nhiên khi nhìn thấy Yurin - người đột ngột xuất hiện.

    Đối với Zephyr và Seechwi, cô dường như chui lên từ lòng đất.

    Đó là kỹ năng đặc biệt mà chỉ có Aqualight Painter mới có thể sử dụng.

    ****

    Đầu tiên, Weed quyết định tìm hiểu thật kỹ xung quanh Thung lũng tử thần.

    "Mình không thể trực tiếp giải quyết nhiệm vụ này được."

    Cậu đã rất hy vọng vì cậu có Seoyoon và Alveron. Nhưng thật không may, có những vấn đề mà khó có thể giải quyết nhiệm vụ này nhanh chóng được.

    Một phần là do lũ Ice Troll khá mạnh và một lý do nữa là khí hậu và địa lý quá tệ.

    "Ít nhất, mình nên nắm chắc địa hình nơi này."

    Chịu đựng cái lạnh, Weed cưỡi Bingryong bay trên bầu trời Thung lũng tử thần.

    Cậu có thể nhìn thấy toàn bộ thung lũng này sau khi bay tít lên trời cao.

    Tuyết và băng bao phủ tít tắp đến tận chân trời.

    Núi, sông, thành phố và thị trấn đều bị đóng băng.

    Chúng là một phần thuộc cảnh quan đặc biệt của vùng đất phía bắc mà chỉ có thể nhìn thấy từ trên bầu trời.

    Có rất nhiều nơi chưa được khám phá ở vùng đất phía Bắc.

    Những nhiệm vụ được nhận như đi đến các thị trấn và pháo đài giống như thiên đường đối với các nhà thám hiểm.

    "Nếu họ có thể chịu đựng được không khí lạnh này."

    Weed mặc rất nhiều áo choáng, nhiều nhất có thể để bọc kín bản thân.

    Mặc dù cậu đã ra lệnh cho Bingryong bay chậm, nhưng gió vẫn khốc liệt.

    Nếu cậu không muốn bị cảm lạnh một lần nữa, cậu cần phải kết thúc cuộc khảo sát về khu vực này càng sớm càng tốt.

    Weed tập trung vào Thung lũng tử thần. Trung tâm những ngọn núi, nơi trông giống như một cặp rắn dài nằm soài trên mặt đất.

    Trên đỉnh núi, có vô số quái vật như lũ Ice Troll, chúng đang đóng quân như những người lính để bảo vệ pháo đài.

    Chỉ khi cậu đánh bại chúng, cậu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

    "Cuối thung lũng cũng chính là nơi đầu con rắn."

    Cậu ước lượng bằng mắt, chiều dài thung lũng chỉ khoảng một km.

    Thung lũng này không phải là lớn. Và khi cậu bay được một phần ba thung lũng, cậu có thể nhìn thấy những người lính bị đóng băng và các hiệp sĩ đang chờ đợi ở đó.

    "Họ là những người lính Nifleheim."

    Quanh chân binh lính, có rất nhiều vũ khí rỉ sét.

    Whiiing!

    Khảo sát nữa sẽ rất nguy hiểm.

    Sức khỏe của cậu đang tồi tệ hơn, những hạt băng nhỏ li ti, những cơn gió lạnh bắt đầu thổi.

    "Dù sao cơ bản là mình đã hiểu được tình hình."

    Weed ngừng khảo sát.

    Cậu tìm thấy một cái hang lớn nằm ở một ngọn đồi gần đó, nơi lũ Wyvern có thể trú ngụ.

    Cho đến khi họ chinh phục được Thung lũng tử thần, nơi này sẽ là căn cứ.

    Cái lạnh thậm chí sẽ đóng băng da của họ!

    Họ không biết rằng khi tuyết đến và nền đất cứng sẽ hạn chế di chuyển của họ.

    Đó chưa phải là tất cả, vào ban đêm, những con quái vật trở nên mạnh mẽ hơn. Lũ Wyvern và Bingryong được phân loại như những con quái vật, nếu chúng trở nên mạnh mẽ hơn vào ban đêm thì tốt quá.

    Nhưng, trong khi cái lạnh không ảnh hưởng đến Bingryong vì cơ thể nó được làm bằng băng, thì lũ Wyvern lại không thể chiến đấu.

    Weed lắc đầu.

    "Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng."

    Cậu đã biết cách làm thế nào để đối phó với Ice Troll hay Lamia.

    Sử dụng Bingryong và lũ Wyvern, từng chút từng chút một, chúng sẽ săn lũ Ice Troll.

    Nhưng vì chúng phải nghỉ ngơi vào ban đêm, nên họ đã cho lũ Ice Troll thời gian để hồi phục.

    Chúng là những con quái vật có thể phát triển số lượng đông như kiến chỉ trong một ngày. Tuổi thọ của chúng cũng rất dài, và tỷ lệ sinh sản thì khỏi phải bàn.

    Vì vậy, vào ban đêm chỉ có Bingryong và Weed chiến đấu, trong khi Seoyoon, Alveron, và lũ Wyvern ở lại trong hang.

    Seoyoon luôn đăng xuất khỏi Royal Road vào ban đêm, bỏ rơi những người còn lại.

    Khi điều đó xảy ra, cả Alveron, Weed và lũ Wyvern đều làm mọi thứ ở trong hang.

    "Averon."

    "Vâng?"

    "Giữ lửa cháy nha."

    "Em hiểu rồi."

    Alveron chất thêm củi để giữ lửa khỏi tắt.

    Lũ Wyvern gấp cánh thu mình nằm gần đám cháy.

    "Lạnh teo chim."

    "Ta nghĩ ta sẽ chết cóng nếu phải chiến đấu suốt cả ngày."

    Lũ Wyvern nói ra suy nghĩ của chúng và làm ấm cơ thể gần đám cháy.

    "Kurararara!"

    Thời gian trôi, họ nghe thấy tiếng Bingryong gầm gừ bên ngoài hang.

    "Vì nó miễn dịch với cái lạnh và HP trâu, để nó ngoài đó là tốt nhất."

    Weed không hề lo lắng về Bingryong.

    Sự thật là, Bingryong rất mềm yếu và hèn nhát.

    Mặc dù nó có một cơ thể to lớn với vẻ chững chạc, nhưng thực tế, nó bỏ chạy khi chỉ còn một chút máu hay khi nó cảm thấy một chút nguy hiểm.

    Do đó, nó hầu như chẳng bao giờ gặp những tình huống chết chóc.

    Khi HP của nó giảm xuống còn 20% tổng HP tối đa, Bingryong sẽ chạy lại gần Alveron và câu giờ.

    Weed phân tích tình hình nguy kịch.

    "Nếu chúng ta tiếp tục như thế này, thì không thể hoàn thành nhiệm vụ được."

    Thậm chí nếu ban ngày họ giảm số lượng Ice Troll, thì ban đêm số lượng của chúng lại tăng trở lại.

    Có rất nhiều quái vật trong thung lũng. Nếu họ chỉ chiến đấu chống lại lũ Ice Troll, thì không thể hoàn thành nhiệm vụ nổi.

    Đó là nơi tuyệt vời để săn bắt và nâng cao lv cho lũ pet của mình, nhưng cậu không thể ở đó mãi mãi.

    "Dù sao chúng ta phải làm một cái gì đó để chống lại cái lạnh này! Nếu chúng ta làm được, thì ta có thể giải quyết được nhiệm vụ đó."

    Lũ Ice Troll, Lamia, và quái vật khác không thể phát huy hết khả năng của chúng do lạnh.

    Weed sử dụng tất cả số da sói để may vá, cậu còn nấu ăn đúng khẩu vị thời tiết nữa.

    Cá xào trong rượu vang ngọt ... Vì thời tiết quá lạnh nên đành phải sử dụng thực phẩm để quên đi cảm giác khó chịu.

    May vá và nấu ăn cũng có giới hạn.

    Weed giơ con dao điêu khắc của mình lên.

    ****
     
    dragonsavior thích bài này.
  2. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 9
    Chương 6: Người đàn ông "mặc váy"
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    Weed chầm chậm mở mắt ra và nhìn thấy một đống lửa đang cháy gần đó.

    ‘Còn ai sống sót không trời?’

    Mặc dù cậu đã kiệt sức và lượng HP còn lại là rất thấp nhưng cậu vẫn chưa chết.


    Bạn đã bị cảm lạnh

    Thể lực giảm 36%

    Hiệu ứng kỹ năng giảm 40%.

    Nếu được nghỉ ngơi, cơ thể bạn sẽ ổn định và trở lại bình thường.



    Bệnh cảm lạnh vẫn còn trong cơ thể. Nếu cậu cố sức, khả năng tái phát bệnhlà rất cao.

    Cậu đã từ cõi chết trở về sau khi vượt qua được cái lạnh.

    Nhiệt độ trong hang bắt đầu tăng dần lên.

    'Không khí lạnh đang tràn vào à?’

    Trần hang đã sập xuống, lối vào đã hoàn toàn bị chặn bởi những tảng đá lớn.

    "Những dấu vết này....?"

    Run run, Weed khẳng định trần hang đã sập hoàn toàn.

    Khi cậu khẳng định điều đó, Weed run rẩy và sợ hãi.

    Một skill mạnh mẽ đã phá vỡ nó.

    'Cô ấy muốn chôn sống mình lắm đây!’

    Như thể việc ép buộc cậu ăn vẫn chưa đủ, cô muốn chôn sống cậu.

    Weed phơi bày bộ ngực trần.

    "Bằng cách nào đó mình vẫn còn sống. Giờ đây thoát ra ngoài mới thực sự khó."

    Lối vào đã bị chặn và mặc dù cậu có thể dùng kỹ năng Sculpting của mình để cắt đá và kim loại từng chút một, nhưng dường như vẫn không thể thoát khỏi đây.

    Trong trường hợp xấu nhất cậu có thể triệu hồi Bingryong ra xử lý. Mặc dù con rồng này rất là “óc chó” nhưng sức mạnh của nó vẫn đủ để dọn dẹp đống đá này.

    Những tảng đá đang nằm la liệt khắp nơi, và diện tích chật hẹp này không đủ cho một người đi qua, nhưng vẫn có thể hít thở không khí trong lành đang tràn qua chúng.

    Đột nhiên, Weed nghĩ đến một chuyện khác.

    "Alveron! Chuyện gì đã xảy ra với Alveron?"

    Giống như cậu, Alveron cũng bị cảm lạnh nặng.

    Các Priest có những skill khác nhau trong đó phần nhiều là skill hỗ trợ.

    Hơn nữa, nhóc ấy lại là một ứng cử viên cho chức Giáo hoàng của Giáo Hội Freya. Nếu chết thì sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng.

    Cậu sẽ không chỉ thất bại trong nhiệm vụ này, mà còn bị mất điểm Cống hiến cho Giáo Hội Freya.

    Đó sẽ là hệ quả tồi tệ nhất.

    "Em ấy không thể chết được!"

    Weed đi sâu vào trong hang để kiểm tra tình trạng của Alveron - người đang nằm gần đó.

    "Em ấy vẫn còn sống."

    Weed kiểm tra trạng thái của Alveron và cảm thấy nhẹ nhõm.

    Alveron, người sống sót sau cơn cảm lạnh, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt cậu.

    Mặc dù vậy, vẫn không nên phớt lờ bệnh cảm của nhóc ấy được.

    Cậu nhìn thấy một cái hố kỳ lạ trên mặt đất.

    Weed đặt bàn chân mình chạm thử vào đó. (như ở VN là có thai cmnr :v)

    "Cái quái gì đây nhỉ?"

    Có một chiếc áo rộng dày và dài trải trên mặt đất. Trước đây cậu đâu có thấy, nhưng bên trong dường như có cái gì đó phồng ra. Nó có hình dạng một con người.

    “Chắc không phải một con quái vật đâu”

    Weed đã ngạc nhiên khi nhìn thấy một chiếc áo choàng rộng như vậy.

    Và còn ngạc nhiên hơn về những gì cậu nhìn thấy khi cậu nhìn trộm dưới lớp áo.

    Seoyoon ướt đẫm mồ hôi nằm co quắp dưới lớp áo!

    Weed suy đoán.

    “Chắc là không chôn sống được mình nên quay ra hành hạ đây…"

    Khi cậu bị bệnh và nằm bẹp một chỗ, cô có thể quấy phá cậu bất cứ lúc nào.

    Thật là một thủ đoạn độc ác!

    Alveron, người từng chăm sóc Weed, cũng bị cảm lạnh, nên đã đùn đẩy trách nhiệm của mình cho Seoyoon.

    Cô đã dành rất nhiều thời giờ ở bên ngoài trong cơn bão tuyết để lấy củi. Cô nghĩ rằng Weed và Alveron có thể chết, vì vậy cô nấu cho họ ăn, nhưng quên không để lại cho mình một ít.

    Trong thời tiết khắc nghiệt như này, cô cảm thấy cơ thể mình đang yếu đi.

    Một cảm giác le lói về cái lạnh.

    Nếu cô quay lại hang để nghỉ ngơi, thì cô đã không bị gục ngã trước bệnh tật.

    Tuy nhiên, Alveron vẫn ở mức độ ổn định, nhưng Weed lại bên bờ vực của cái chết, vì vậy cô đã dõi theo cậu và chăm sóc suốt đêm. Cô thay khăn ấm liên tục và nhóm lửa để cơ thể cậu ấm lên.

    Bởi vì không được nghỉ ngơi, nên bệnh của Seoyoon trở nên tồi tệ hơn và sau đó cô gục ngã.

    Weed nghĩ đến những tình huống khác nhau và đưa ra một giả thuyết.

    "Mình chắc chắn rằng cô ấy đã quấy phá mình!"

    Dù sao, cậu vẫn còn sống.

    Weed lôi dụng cụ nấu nướng ra khỏi ba lô. Cậu sẽ nấu một món giúp bổ sung thể lực cho mình.

    Nấu ăn lúc này là thích hợp nhất.

    Weed dùng Lươn, Sashimi, và Goldfish để làm súp.

    Bouillabaisse. (Đó là tên một món ăn Pháp)





    Lươn, và một số loài cá khác là một trong số các nguyên liệu được sử dụng để tạo ra món đặc sản của Pháp. Ăn món ăn lành mạnh này giúp dễ tiêu hóa.

    Trong điều kiện tốt hơn, người ta có thể trải nghiệm những hương vị phong phú của hải sản, nhưng vì họ không có các gia vị cần thiết ở đây, nên món ăn không được trọn vẹn.

    Weed nhìn 2 bệnh nhân Alveron và Seoyoon, rồi cậu cho họ ăn Bouillabaisse.

    "Bây giờ mình cảm thấy khỏe hơn một chút rồi."

    Vô cùng ích kỷ!

    Một người đàn ông nấu và ăn một mình, sẽ không có cảm giác ngon miệng, và cũng bởi vì cậu định thờ ơ họ, nên cậu cảm thấy khó nuốt.

    Nhưng bạn cũng nên ăn các món ngon một mình!

    Nếu phá hủy một cây táo mà có thể dẫn đến việc thế giới diệt vong, Weed vẫn sẽ ăn những quả táo đó.

    Nếu cậu phải lựa chọn giữa phá hủy thế giới và trồng một cây táo, Weed sẽ ngay lập tức chọn cây táo và ăn tất cả táo trên cây do chính tay mình trồng.


    Thể lực và HP của bạn đã được hồi phục.


    Bouillabaisse sẽ tăng khả năng chống lạnh thêm 15%. Weed chia sẻ thức ăn của mình cho Alveron.

    "Em ăn đi, nó sẽ giúp tăng tốc độ hồi HP. Sau đó chúng ta có thể tiếp tục công việc."

    Sau đó đến lượt Seoyoon.

    "Tôi chắc chắn sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho cô."

    Cậu chế lại món ăn cho khó ăn hơn để báo thù.

    Weed rắc thêm muối, ớt và tỏi vào chỗ Bollabaise còn lại. Tuy nhiên, cậu cảm thấy nhói đau khi nhìn gương mặt của Seoyoon.

    Cô bị cảm lạnh và đã bất tỉnh nhưng ngay cả khi ngủ khuôn mặt của cô cũng vô cùng xinh đẹp.

    Làn da mịn màng và trắng không tì vết.

    Sống mũi cao và đôi môi đỏ.

    Những giọt mồ hôi bao phủ mũi và trán.

    Cổ và xương quai xanh nằm ở vị trí hoàn hảo.

    Không thể tin nổi, thật không thể tin được!

    Vẻ đẹp kiêu sa của cô đã đạt đến cảnh giới tối cao.

    Sự quyến rũ tỏa ra từ đôi mắt cô, nó đang ti hí vì cô đang chóng mặt.

    Seoyoon sở hữu một vẻ đẹp thiên thần ngay cả trong khi ngủ.

    (Quất lâm luôn anh ơi, gạo nấu thành cơm luôn đi :v)

    'Bây giờ mình sẽ phải nín nhịn. Không được phí phạm những gì đã chuẩn bị, mình sống nhờ thức ăn của cô ấy. Và không có lý do gì để lãng phí gia vị đắt tiền cả.'

    Cậu nâng thân trên của Seoyoon lên và đút từng thìa Bouillabaisse vào miệng cô. Weed cảm thấy trái tim mình thắt lại trong khi nhìn vào Seoyoon - người đang ăn với đôi mắt nhắm nghiền.

    ‘Mặc dù mình có thể trả thù ... Mặc dù mình đã phải ăn một món ăn kinh tởm ... '

    Ngày hôm đó, cậu đã ăn uống và nghỉ ngơi.

    Đó là để hồi phục thể lực đã bị giảm sút do bệnh tật.

    Weed cảm thấy như được hồi sinh khi nghỉ ngơi trọn vẹn một ngày. Tuy nhiên, vì Seoyoon và Alveron vẫn nằm đó do sốt nặng, nên Weed không thể tiếp tục hoạt động của mình.

    'Cái lạnh khủng khiếp này. Nó vẫn không giảm đi chút nào.'

    Sức mạnh của Thung lũng Tử thần.

    Một nơi khắc nghiệt mà họ phải chiến đấu liên tục, không chỉ với những con quái vật mà còn cả cái lạnh nữa.

    Bây giờ cậu sẽ nấu ít thức ăn và nhấm nháp từng chút một cho đến khi cơ thể trở lại bình thường, trong khi nghỉ ngơi, cậu sẽ tạc một số bức tượng.

    Cậu lấy ý tưởng từ nét đẹp của Seoyoon khi đang ngủ trong một hang động nhỏ.

    "Điều này không đến nỗi tệ."

    Weed hài lòng về ý tưởng đó. Dù sao thì cũng hiếm khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp khi đang ngủ của một người xinh đẹp như Seoyoon.

    Cậu đang ở cùng một nơi với người đẹp, và đó là niềm hạnh phúc khi cậu phục vụ cô một ngày ba bữa. Weed đang tận hưởng cuộc sống mà bao người đàn ông hằng mơ ước.

    Sau khi lấy lại được ý thức, Seoyoon cố gắng không ăn do cô ngại. Má cô ửng đỏ và chớp mắt lia lịa. Rõ ràng là cô không muốn ai chăm sóc cô, nhưng Weed không hề lùi bước.

    Dù cậu đã trải qua việc này, nhưng cậu không muốn tỏ ra là một người dễ dãi.

    "Em từng ăn cái này rồi mà."

    "..."

    Vì nó đã được nấu chín, nên cậu không còn sự lựa chọn nào khác là để cho cô ăn!

    Phụ nữ là một trong những cám dỗ của nam giới.

    'Hai bàn tay cô ấy nhỏ nhắn và mịn màng quá.'

    Đây chính là một chiến lược tuyệt vời để thử và lan tỏa sức ảnh hưởng của nó.

    Seoyoon hơi hé môi khi Weed đút cho cô ăn.

    Sau nhiều lần như thế, cô đã quen với việc được chăm sóc như vậy.

    ‘Mặc dù hôm qua mình cũng thường cho cô ấy ăn.’

    Weed nhớ lại quá khứ.

    Sau cái chết của cha mẹ, cậu là người nuôi dưỡng em gái mình. Tuy khoảng cách về tuổi tác giữa hai anh em không phải là nhiều, nhưng lúc đó lại thật sự rất lớn.

    Khi em gái cậu còn nhỏ, vấn đề lớn nhất đó là thực phẩm. Họ không có đồ ăn phụ ăn kèm, và lúc thực sự khó khăn, vào ban đêm, họ phải ăn cơm trộn muối.

    Trong hầu hết các gia đình nghèo như cậu, họ chỉ sống nhờ nguồn trợ giúp từ các dịch vụ của chính phủ hoặc phúc lợi xã hội. Họ thường cung cấp các vật dụng thiết yếu nhất để tồn tại.

    Tuy nhiên, chính phủ chỉ cung cấp cho nguồn lương thực cơ bản - gạo.

    Những người kiểm soát nền kinh tế ái ngại về tình hình nghèo khó của bà và anh em cậu.

    Đó là lý do của việc họ cắt nguồn viện trợ, để bà phải đưa 2 anh em vào trại trẻ mồ côi.

    Vì vậy, gia đình cậu chỉ có cơm và muối.

    Tất nhiên, em gái cậu không chịu ăn.

    "Em ăn đi. Nếu em ăn cái này, em sẽ đỡ đói."

    Khi cậu nói điều này, Weed đã tăng phần trách nhiệm và đút cho em gái mình ăn.

    Weed vô tình đút cho Seoyoon ăn một cách trìu mến. Cậu còn vuốt ve tóc của cô nữa.

    "Em ăn nhiều vào."

    "..."

    Seoyoon cảm thấy cơ thể cứng ngắc!

    Sau khi ăn xong mà không nói câu nào, cô nằm xuống và ngủ. Quay mặt vào tường, cô không biết phải nói gì trong khi mặt cô đang đỏ như quả hồng chín.

    - Anh hai,anh đang làm gì thế?

    Ngay sau đó, một lời pm đến từ em gái cậu.

    Weed ngạc nhiên như một tên tội phạm bị bắt quả tang. Đó là vì ở đây có sự hiện diện của Seoyoon. Mặc dù điều này là do nhiệm vụ, cậu sẽ không bao giờ để bị bắt gặp khi bản thân đang ở cạnh một cô gái, ngay cả trong những giấc mơ.

    Nếu bạn gặp một cô gái, bạn sẽ phải tiêu tiền. Tỏ ra lịch lãm và ga lăng, một cách dễ dàng để vung tay quá trán.

    'Muốn tiết kiệm từng đồng từng cắc thì bạn cần phải sống như một thanh niên nghiêm túc.'

    Đó là quan điểm của Weed trong cuộc sống. Và là lý do cậu tách mình ra khỏi phụ nữ khi cậu trưởng thành.

    Em gái cậu chính là trung tâm cuộc sống của cậu.

    Weed trả lời em gái mình.

    - Anh đang ở giữa cuộc khám phá.

    Thông thường, mọi người phải gặp gỡ và thêm vào danh sách bạn bè thì mới có thể pm cho nhau. Tuy nhiên, các thành viên trong gia đình có thể ngay lập tức gửi và nhận tin nhắn.

    - Khám phá? Nó liên quan đến một nhiệm vụ hả anh?

    - Đúng thế.

    - Nhiệm vụ đó là gì thế anh?

    Yurin tò mò hỏi.

    Bởi vì cô chơi Royal Road chưa được lâu, nên phải nói là cô đang ngập đầu trong quest.

    - Hừm, không có gì đâu. Anh đang đi lang thang xung quanh khu vực miền Bắc thôi.

    - Phía Bắc? Em nghe nói rằng hầu như không ai có thể đến đó mà, và người dân ở đây cũng nói những điều tương tự như vậy? Rằng đó là một nơi quá lạnh. Anh không sao chứ, anh hai?

    - Tất nhiên. Nếu em nói về cái lạnh này, anh có thể cởi áo khoác ra vì nóng. Anh thậm chí đã phá vỡ một tảng băng để lấy nước đi tắm. Hắt xìu!

    - Anh hai, anh vừa hắt hơi đó hả?

    - Không, em đang nói vớ vẩn gì thế! Ở đây rất nóng, đến nỗi trán anh đang đổ mồ hôi nè.

    Weed nhóm ngọn lửa rồi lại gần và ngồi xuống trong khi nói chuyện.

    Dối trá và ngây thơ vô số tội.

    Ngay cả khi cậu phải chết, cậu sẽ không bao giờ thể hiện sự yếu đuối trước mặt em gái mình. Cậu muốn để lại phía sau những ấn tượng về một người anh trai mạnh mẽ.

    - Em hiểu, nếu anh đang làm một nhiệm vụ ở phương Bắc, chắc phải rất khó.

    - Không, nhiệm vụ ở mức này không là gì với anh cả. Anh luôn phải làm nhiệm vụ khó khăn như thế này.

    Hehe. Weed cười ngạo nghễ.

    - Vậy, nội dung nhiệm vụ là làm gì vậy anh?

    - Anh đang tìm kiếm Thung lũng tử thần ở phía Bắc và điều tra các kho báu bị chôn vùi ở đây, rồi cuối cùng là gieo hạt giống. Quan trọng hơn, em đã chơi được 4 tuần chưa? Bao giờ em có thể rời thành phố?

    - À, hôm nay đánh dấu tuần thứ 4 của em.

    - Chúc mừng nha. Vậy là bây giờ em có thể đi chu du khắp lục địa Versailles rộng lớn này đúng như mong muốn của em. Hãy cẩn thận không được đánh giá thấp bất kỳ thứ gì, ngay cả một con thỏ. Và đừng đụng tới những con sói, bởi vì chúng rất mạnh.

    - Cảm ơn, anh hai. Em tự lo liệu được.

    - Cơ mà này, nghề nghiệp của em là gì?

    Weed ranh mãnh đặt kỳ vọng ở cô.

    Thời đại hiện nay là thời đại gì? Hầu hết các gia đình thường có thu nhập kép. Đó là một thế giới mà một gia đình không thể tồn tại chỉ với một nguồn thu nhập!

    Sự thật là Weed, một mình, có thể lo cho em gái mình đến trường đại học, và đã kiếm được đủ tiền để hỗ trợ cho lối sống hiện tại của họ.

    Cậu thể hiện sự tiết kiệm của mình thông qua rất nhiều việc, lại còn bán tất cả các item của mình.

    Ngoài doanh thu quảng cáo mà cậu nhận được thông qua các nhiệm vụ và trên Hall of Fame, doanh thu từ vàng cũng làm cậu giàu lên.

    Tuy nhiên, nếu gia đình cậu có thu nhập kép, anh em cậu có thể nhìn về phía trước với ước mơ làm giàu.

    'Mình sẽ vui mừng nếu Hayan không chọn một class lạ như mình.'

    Em gái cậu trả lời.

    - Class của em á! Em đã nhận nó từ một chuỗi nhiệm vụ mà em nhận được thông qua mối quan hệ kỳ lạ lắm. Anh có tin rằng em nhận nó thông qua một nhiệm vụ do chủ nhà hàng giao cho em sau khi hoàn thành việc rửa bát đĩa không?

    - Ồ anh hiểu.

    Cũng giống như cậu, nhiệm vụ của cậu là do thầy hướng dẫn giao cho. Và cứ thế một chuỗi nhiệm vụ xuất hiện sau khi cậu ăn cơm cùng với ổng.

    - Đó là cách em đã nhận được class: Aqualight Painter.

    Mặt Weed biến sắc.

    - Aqualight Painter?

    - Dạ. Đó là một class ẩn.

    - ...

    Weed cảm thấy như thế giới đã sụp đổ.

    ‘Có vẻ như số phận không cho phép chúng ta chọn một class bình thường!'

    Aqualight Painter.

    Chỉ cần nghe cái tên thôi là đã biết công việc này khó có thể kiếm được nhiều tiền.

    Ít nhất cũng phải là 1 class liên quan đến thám hiểm chứ, như Grave Robber (đào mộ), người ta có thể kiếm được một số item và kiếm được ít tiền. Tuy nhiên, không sai, cả hai anh em đều chọn những class liên quan đến nghệ thuật. Và, trong trường hợp em gái cậu, thậm chí còn không có 2 từ "huyền thoại" nữa chứ.

    'Mình có thể kiếm được tiền theo cách riêng của mình. Nhưng Hayan, tuy không giống như mình đã kỳ vọng từ đầu. Nếu đó là một công việc mà Hayan có thể vui vẻ, thì cũng không sao.’

    Bởi vì, các class nghệ thuật thường không gò bó, vì vậy em gái cậu có thể tận hưởng những chuyến thám hiểm thú vị.

    - Hơn nữa, em ghét cái lạnh, nên em đoán sẽ rất khó khăn để em có thể đi đến đó?

    - Đúng đó, cực khổ lắm. Nếu Vit của em thấp, em sẽ ngay lập tức bị đóng băng đến chết.

    - Em hiểu rồi.

    - Tuy nhiên, em không phải thất vọng đâu. Anh sẽ giới thiệu em với một số người có thể giúp em.

    - Họ là ai vậy anh?

    - Đó là các Geomchi. Nếu là những người này, họ có thể giúp em rất nhiều. Các Geomchi đang lang thang khắp các châu lục, trải qua các cuộc đào tạo ẩn. Nếu em liên hệ với họ, họ sẽ đặt mọi thứ sang một bên và chạy đến giúp đỡ em liền.

    - Những người đó có lẽ sẽ cung cấp cho em một số trang bị mới, bắt đầu từ loại cơ bản cho phù hợp với em. Anh sẽ trả tiền cho họ sau, do đó, em không phải lo lắng gì cả và cứ làm những gì em muốn.

    - Vâng, em biết rồi. Nhưng anh hai, không phải anh đã nói rằng anh có những người bạn thường đi săn với anh đó sao?

    - Em đang nói về Pale-nim, Irene-nim, và Surka hả?

    - Dạ, giới thiệu họ cho em đi.

    - Tất nhiên anh sẽ giới thiệu cho em. Anh sẽ nói họ liên lạc với em ngay. Mặc dù, hiện tại, họ không thể gặp em ngay được vì họ đang ở rất xa.

    - Khoảng cách không quan trọng ... Dù sao, em đã hiểu rồi. Vậy, em đoán là em nên đi ra khỏi tòa thành. Em sẽ pm cho anh sau.

    - Được rồi, hãy cẩn thận với lũ thỏ nha.

    - Vâng, anh không phải lo lắng cho em đâu và nhớ tự chăm sóc bản thân nha.

    Sau khi Weed nói chuyện với em gái mình, cậu mang ra một ít củi để nhóm lửa, vừa cố gắng chăm sóc 2 người họ vừa bước đi thật nhẹ để không phát ra tiếng động nào.

    Kể cả lúc đang nấu một vài món, cậu cũng cẩn thận chắc chắn rằng bản thân không làm ồn. Chỉ khi cậu điêu khắc, mới phát ra những âm thanh nhỏ xíu.

    Cứ như vậy, sau hai tuần, cơ thể Alveron đã phục hồi.

    "Weed-nim, em thật xấu hổ."

    "Đừng lo lắng, không sao đâu."

    "Vì thể lực của em đã hồi được phần nào, nên em nghĩ rằng em có thể buff một số phép thánh."

    "Oh, may quá."

    Weed gật đầu.

    Nếu ai học được phép thuật chữa bệnh, sẽ dễ dàng thoát khỏi bệnh tật.

    "Ôi nữ thần Freya, hãy làm sạch đi những bệnh tật và nỗi đau của những người đã theo người và phụ thuộc vào người. Cure Disease - Chữa bệnh."

    Đầu tiên, Alveron sử dụng phép thuật để chữa bệnh cho Weed.



    Do sức mạnh của phép thánh, tăng đề kháng trong người.

    Hầu hết các bệnh có thể được chữa lành.

    Cảm lạnh đã được chữa khỏi.

    Thể lực đã hồi lại như bình thường.

    Kháng lạnh tăng vĩnh viễn 2%.

    Kháng phép thuật băng tăng vĩnh viễn 0,2%.



    Không những chữa khỏi bệnh, Weed còn được thêm chút kháng thể để chống lại cơn cảm lạnh nữa.

    Alveron buff phép chữa bệnh cho Seoyoon và cho cả chính mình.

    Vì họ bị cảm lạnh nặng hơn Weed, nên không thể chữa khỏi hoàn toàn cho họ được.

    Nhưng sau khi được ăn uống no đủ để tăng cường sức khỏe và nghỉ ngơi trong một ngày, họ lại có thể đi dạo xung quanh.

    "Đó là cái lạnh tồi tệ nhất mà tôi biết."

    Weed di rời các tảng đá chặn lối cửa hang.

    Bây giờ, đã đến lúc phải khiến cho những con quái vật ở thung lũng tử thần này nếm mùi đau khổ.

    ****

    Zephyr than thở.

    "Huaam! Buồn chán quá à."

    "Chẳng phải cậu đang đi săn đó sao." Hwaryeong nói khi đang bện hai bím tóc.

    "Nhưng không giống như tôi muốn. Niềm vui thực sự là phải đi săn với Weed-nim cơ."

    "Đúng vậy, một chuỗi lặp lại vô tận của quá trình săn, ăn và lại săn."

    "Khi tớ nghĩ lại, tớ cảm tưởng như cơ thể tớ vẫn còn dính đầy băng gạc."

    Cuộc đi săn chết chóc xuyên suốt 8 ngày cùng với Weed và các Geomchi!

    Những ký ức khủng khiếp của việc vắt kiệt sức lao động nay đã trở nên đẹp đẽ khi thời gian trôi qua.

    Hầu hết những cuộc săn sau đó đều không cảm thấy mệt mỏi.

    Nhìn vào lũ Skeleton Knight đang chạy về phía họ, Romuna khịt mũi.

    "Dễ như ăn bánh."

    "Em không cảm thấy hứng thú như trước đây nữa"

    Surka cho biết, khi cô đập vào mặt còn Skeleton Knight bằng nắm đấm dễ thương của cô.

    Sự căng thẳng khiến cho ai cũng thấy ớn lạnh sống lưng!

    Nhưng những căng thẳng đó đã không còn nữa.

    Bây giờ, họ thoải mái trò chuyện trong khi đi săn quái vật và thậm chí khi quái vật phi ra từ một nơi nào đó trong khi họ đang nghỉ ngơi, họ không bị bất ngờ.

    Romuna, phép thuật gia, di chuyển khéo léo giữa lũ quái vật, thu hút chúng và dùng phép thuật.

    Mũi tên của Pale không bao giờ trượt và anh có thể bắn ba mũi tên cùng một lúc và trúng 3 mục tiêu khác nhau.

    Còn Hwaryeong, cô bây giờ có thể trang điểm trong khi chiến đấu với một con quái vật.

    Zephyr nói, "Irene-nim. Thật là chán. Ban phước cho lũ quái đi. Tôi nghĩ tôi sẽ ngủ gật vì sự nhàm chán này mất."

    "Uhm, cứ để đó.Tôi làm chủ được kỹ năng rồi. Cường hóa sức mạnh chiến đấu, tăng sức mạnh vượt quá giới hạn của một người. Toàn bộ tổ đội sẽ mạnh hơn."

    Irene nâng sức mạnh của lũ quái.

    Cô tăng khả năng cho chúng thêm 20%.

    Mặc dù một Priestess tăng sức mạnh của một con quái vật, sẽ không có exp nhận thêm khi giết chúng, hay cũng không làm bất kỳ item đặc biệt nào rơi.

    Chỉ cần vui thôi.

    Để có thêm nhiều niềm vui chiến đấu, Irene và nhóm của cô đã tăng khả năng chiến đấu của lũ quái vật.

    Mặt Seechwi biến thành màu xanh.

    ‘Mấy người là quái thú hả!’

    Cô không bao giờ nghĩ rằng cô lại yếu hơn so với những người khác.

    Nhưng, lũ Skeleton Knight - những con quái vật trên lv 320. Chúng không phải là loại dễ săn ngay cả khi một tổ đội ra a lô sô.

    Họ đang đi săn quái vật 1 cách vô cùng mạo hiểm.

    Seechwi trở nên cảnh giác hơn.

    "Chị ơi, bắt đầu đi."

    "Uhm, được rồi ChiChik!!"

    Nhận được tín hiệu của Surka, Seechwi len lỏi vào giữa lũ Skeleton Knight.

    Để chọn ra người đi nhặt item thì chỉ có thể là người có lv thấp như cô.

    Vừa nhặt item vừa di chuyển giữa lũ Skeleton Knight!

    Do số lượng quái vật quá nhiều, nên làm điều đó không phải là dễ dàng. Và vì chẳng phải cuộc đi săn nào cũng thành công, nên họ buộc phải vơ vét bằng sạch những item rơi ra.

    Mặc dù class của cô là Orc Commander, chỉ số Charisma – Uy tín và Leadership – Lãnh đạo của cô không cao nên không có ích gì với cả tổ đội này, mà lại còn do sự chênh lv quá lớn nữa.

    Cô chỉ gây ra 3% sát thương cho quái và tỷ lệ phục hồi có 2%!

    Khả năng của cô sẽ có hiệu quả cao nếu cô chỉ huy lũ Orc, nhưng cô lại là người Orc duy nhất trong nhóm.

    ****

    Ai có thể nghĩ rằng một cô gái họa sĩ lại đi đánh lũ thỏ dễ thương một cách không thương tiếc?

    "Chết đi, chết đi!"

    Khi lũ thỏ chống cự, Yurin dùng chân mình đá bay chúng.

    Ban ngày cô làm việc để kiếm tiền, và ban đêm thì cô đi săn.

    Săn bắn vào ban đêm để kiếm thêm exp.

    Nhưng Yurin vốn là một họa sĩ, HP và sức tấn công của cô không mạnh. Đó quả là khó khăn để cô đi săn cho dù chỉ là một con thỏ.

    "Săn bắn đúng thực gian nan hơn mình nghĩ."

    Sau khi săn thỏ, cô nghỉ ngơi.

    Trước lúc cô lên lv, săn bắn vẫn là một việc khó khăn đối với cô dù được mặc những trang bị tốt.

    Ngay lúc đó, cô nhận được một tin nhắn từ Pale.

    - Xin chào. Tôi Pale đây.

    - Oh. Xin chào.

    Yurin lịch sự chào anh. Cô luôn ứng xử một cách lịch sự đối với người mà cô không biết.

    - Em là em gái của Weed-nim, phải không? Anh là một người bạn của Weed-nim – người đã đi săn cùng với anh của em từ lúc bắt đầu chơi.

    - Ah, một trong những người có tài thiện xạ!

    - Hahaha! Có vẻ như Weed-nim đã nói với em về anh rồi nhỉ. Có tài thiện xạ, đó là một lời nói quá. Anh ấy còn nói gì nữa không?

    - Vâng, anh ấy nói với em rằng không được trêu chọc anh. Bởi vì anh rất nhút nhát.

    - Oh, vậy à. Anh có hơi chút thôi. Còn gì nữa không ...?

    - Em nghe nói đôi khi anh hay tự kỷ ngồi chơi đồ hàng một mình. :v

    - Kuuk!

    Yurin vui vẻ nói chuyện với bạn của Weed. Cái cách nói chuyện lịch thiệp, nhẹ nhàng của anh khiến cô có cảm giác rằng anh là một người rất tốt.

    ‘Ay da, để đi săn với Oppa, mình không nên chọc ảnh nữa.'

    Tỉnh như ruồi, cô chơi khăm anh một tí nhưng không hề có ý xấu.

    Cô đang mỉm cười, thưởng thức nó.

    - Mà em đang ở đâu thế?

    - Rhodium ạ.

    - Em đang ở thành phố của các nghệ sĩ à. Còn bọn anh đang ở dãy núi Yuroki.

    Cô sẽ mất khoảng một tuần để đến nơi đó.

    - Anh đang đến đây à?

    - Tất nhiên. Nếu có bất cứ điều gì bọn anh có thể giúp đỡ em, bọn anh sẽ làm.

    - Anh không phải làm vậy đâu. Em sẽ đi đến đó.

    -Hở hở?

    - Anh có thể mô tả cảnh vật xung quanh được không?

    Yurin lấy bút chì và giấy ra để chuẩn bị vẽ.

    Pale ngớ người cứng họng trước câu hỏi của Yurin.

    Phải mất biết bao lâu để đi từ thành phố Rhodium đến dãy núi Yuroki?

    Thêm vào đó, quanh đây có rất nhiều quái vật, đó không phải là nơi mà một người mới chơi có thể đến.

    Tuy nhiên, Pale vẫn trả lời câu hỏi của Yurin.

    - Đằng sau anh, có hai cây cao. Trước mặt anh thì có một tảng đá. Đó là một tảng đá bình thường, màu xám nhạt.

    - Mặt đất xung quanh thì sao ạ?

    - Xung quanh mọc rất nhiều cỏ. Ngoài ra còn có rất nhiều hoa dại, phía bên phải có nhiều nhất. Tụi anh có thể nhìn thấy một ngọn núi ở phía xa xa, nó không quá dốc, và có cây cối um tùm. Có pháo đài của lũ Dark Elf cách đó khoảng hai ngọn núi.

    - Thời tiết thì sao cơ?

    - Đẹp. Có một số đám mây lững lờ trôi.

    Pale bối rối, khi anh bị bắt gặp trong lúc tả cảnh.

    "Pale, cậu đang làm gì thế?" Romuna hỏi.

    "Tớ không biết. Yurin-nim yêu cầu tớ mô tả cảnh vật xung quanh, vì vậy tớ mô tả cho em ấy."

    "Em ấy tò mò phong cảnh nơi này à?"

    Romuna nghiêng đầu, và không thể hiểu được.

    Xét về phong cảnh quanh đây, nơi này khá bình thường. Khi mặt trời mọc buổi sáng và lặn vào cuối chiều, không có gì đẹp hơn.

    Thỉnh thoảng có sương mù hoặc mưa to nhìn cũng tuyệt. Nhìn vào những cánh rừng mưa,
    đôi khi bản thân mải ngắm quá đến quên cả thời gian.

    Đối với những người đa sầu đa cảm, đó là nơi tốt nhất để dành thời gian cho bản thân.

    Zephyr đi đến chỗ Pale.

    "Giọng nói của em ấy như thế nào?"

    "Huh?"

    "Em ấy có chất giọng nhẹ nhàng hở?"

    Zephyr, người chưa có bạn gái, tò mò về Yurin.

    ‘Nếu em ấy là em gái Weed-nim, chắc em ấy có khả năng sinh tồn mạnh mẽ. Ở cạnh ẻm, mình sẽ không lo chết đói, ngày nào cũng được ăn thịt, hí hí.’

    Cho đến nay, anh đã gặp nhiều người phụ nữ khác.

    Những cô gái xinh đẹp và tự tin!

    Tuy nhiên, họ chỉ quan tâm đến tiền khi biết anh là con của đại gia. Zephyr không muốn gặp gỡ một cô gái như thế lần nào nữa. Người anh muốn phải là người có thể yêu anh mà không màng đến tiền tài hay địa vị.

    Giống như trái tim ngây thơ của một người đàn ông mới bắt đầu biết yêu, anh muốn tìm một người bạn gái.

    Pale nhìn Zephyr như thể thương hại anh vậy.

    Có những điều khó có thể thực hiện được ngay cả khi bạn có khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt sắc nét, và ăn nói lưu loát.

    "Tớ xin lỗi. Zephyr-nim"

    "Hm?"

    "Đề phòng mấy tình huống như này, Geomsamchi-nim đã dặn trước với tớ rồi."

    Trái tim của Zephyr bỗng dưng trĩu nặng.

    Anh nhớ lại khuôn mặt góc cạnh và cơ bắp của Geomsamchi.

    Ở ngoài đời thực, nhìn Geomsamchi còn đáng sợ hơn ở trong Royal Road. Nếu có một Orc ở ngoài thực, bạn sẽ dễ dàng gặp được người đó, chính là Geomsamchi.

    "Anh ấy đã nói gì thế?"

    "Tớ sẽ tường thuật lại y chang câu văn của anh ấy: Nếu ai dám chạm vào Yurin, ta sẽ giết người đó."

    "........"

    "Geomshachi còn nói nhiều nữa. Anh ấy nói, nếu thằng nào làm cho Yurin khóc, ta sẽ bẻ cột sống của kẻ đó."

    "........"

    "Geomwuchi và Geomwubakchi cũng cảnh cáo những điều tương tự như..."

    Zephyr muốn chặn tai của mình.

    "Tớ - tớ không dám nghe họ nói nữa."

    Pale nhìn anh như thể thương hại.

    "Thật khó để nhớ hết những gì họ nói. Tớ không muốn nhớ. Vì vậy, khi tớ nghe họ nói tớ đã chèn vào đó những con số."

    "Số?"

    "Chết: 309 lần, thiếu rau: 68 lần, ít nhất là một tháng nằm trong bệnh viện: 93 lần, cơ thể bại liệt: 30 lần, chết thảm hại: 2 lần. Một cái gì đó không phải là sống cũng không phải chết ... Nếu cậu vẫn muốn, tớ đành nói cậu nghe giọng của Yurin như thế nào vậy."

    "Kuhuk!"

    Zephyr đã chấp nhận từ bỏ Yurin.

    Sự tự tin của anh khi tiếp cận Yurin – một người giống như em gái của các Geomchi, đã tan biến.

    Ngoài ra, nếu anh nghĩ sâu xa một chút, Yurin là em gái ruột của Weed.

    Nếu anh bị Weed liên tục trả thù thì cũng khó thoát, hoặc sự trả thù từ những Geomchi, cô là một người mà anh hoàn toàn không thể tiếp cận.

    Cô vẽ dựa theo những mô tả của Pale. Kỹ năng vẽ của cô chưa được tốt. Không giống như nghệ thuật hay âm nhạc, cô là một người chỉ tập trung vào việc học tập các tiền bối đi trước. Mặc dù cô không có tài năng đặc biệt, nhưng cô đã cố gắng vẽ được như những gì mô tả.

    Cô xem xét lại vị trí tổng thể cũng như các chi tiết trên bức tranh.

    Một cảm giác nữ tính và những đường cong mềm mại được vẽ với màu sắc ấm áp.

    Và, cô đã hoàn thành bức vẽ giống như Pale mô tả.

    Yurin khua tay qua bức tranh của mình.

    "Picture teleportation!"

    Kỹ năng đặc biệt của một Aqualight Painter.

    Các cảnh quan trên giấy bắt đầu gợn sóng.



    Bạn đã sử dụng Picture Teleportation – Dịch chuyển theo tranh.

    Giảm một nửa MP tối đa trong bốn ngày.



    Một kỹ năng tuyệt vời cho phép bạn dịch chuyển đến bất cứ nơi nào trên lục địa này miễn là bạn biết chính xác vị trí địa lý của nó.

    Trên bức tranh, Yurin vẽ chính mình.

    Khi cô vẽ mình ở trong bức tranh, như một phép nhiệm màu cơ thể vật lý của cô dần biến mất khỏi vùng đất Rhodium. Chân, cơ thể, và cuối cùng là đầu.

    Yurin nhắm mắt lại một chút và mở ra, cô đã đứng ngay cạnh Pale, Irene, Romuna, và Hwaryeong.

    Họ ngạc nhiên khi nhìn thấy Yurin - người đột ngột xuất hiện.

    Đối với Zephyr và Seechwi, cô dường như chui lên từ lòng đất.

    Đó là kỹ năng đặc biệt mà chỉ có Aqualight Painter mới có thể sử dụng.

    ****

    Đầu tiên, Weed quyết định tìm hiểu thật kỹ xung quanh Thung lũng tử thần.

    "Mình không thể trực tiếp giải quyết nhiệm vụ này được."

    Cậu đã rất hy vọng vì cậu có Seoyoon và Alveron. Nhưng thật không may, có những vấn đề mà khó có thể giải quyết nhiệm vụ này nhanh chóng được.

    Một phần là do lũ Ice Troll khá mạnh và một lý do nữa là khí hậu và địa lý quá tệ.

    "Ít nhất, mình nên nắm chắc địa hình nơi này."

    Chịu đựng cái lạnh, Weed cưỡi Bingryong bay trên bầu trời Thung lũng tử thần.

    Cậu có thể nhìn thấy toàn bộ thung lũng này sau khi bay tít lên trời cao.

    Tuyết và băng bao phủ tít tắp đến tận chân trời.

    Núi, sông, thành phố và thị trấn đều bị đóng băng.

    Chúng là một phần thuộc cảnh quan đặc biệt của vùng đất phía bắc mà chỉ có thể nhìn thấy từ trên bầu trời.

    Có rất nhiều nơi chưa được khám phá ở vùng đất phía Bắc.

    Những nhiệm vụ được nhận như đi đến các thị trấn và pháo đài giống như thiên đường đối với các nhà thám hiểm.

    "Nếu họ có thể chịu đựng được không khí lạnh này."

    Weed mặc rất nhiều áo choáng, nhiều nhất có thể để bọc kín bản thân.

    Mặc dù cậu đã ra lệnh cho Bingryong bay chậm, nhưng gió vẫn khốc liệt.

    Nếu cậu không muốn bị cảm lạnh một lần nữa, cậu cần phải kết thúc cuộc khảo sát về khu vực này càng sớm càng tốt.

    Weed tập trung vào Thung lũng tử thần. Trung tâm những ngọn núi, nơi trông giống như một cặp rắn dài nằm soài trên mặt đất.

    Trên đỉnh núi, có vô số quái vật như lũ Ice Troll, chúng đang đóng quân như những người lính để bảo vệ pháo đài.

    Chỉ khi cậu đánh bại chúng, cậu mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

    "Cuối thung lũng cũng chính là nơi đầu con rắn."

    Cậu ước lượng bằng mắt, chiều dài thung lũng chỉ khoảng một km.

    Thung lũng này không phải là lớn. Và khi cậu bay được một phần ba thung lũng, cậu có thể nhìn thấy những người lính bị đóng băng và các hiệp sĩ đang chờ đợi ở đó.

    "Họ là những người lính Nifleheim."

    Quanh chân binh lính, có rất nhiều vũ khí rỉ sét.

    Whiiing!

    Khảo sát nữa sẽ rất nguy hiểm.

    Sức khỏe của cậu đang tồi tệ hơn, những hạt băng nhỏ li ti, những cơn gió lạnh bắt đầu thổi.

    "Dù sao cơ bản là mình đã hiểu được tình hình."

    Weed ngừng khảo sát.

    Cậu tìm thấy một cái hang lớn nằm ở một ngọn đồi gần đó, nơi lũ Wyvern có thể trú ngụ.

    Cho đến khi họ chinh phục được Thung lũng tử thần, nơi này sẽ là căn cứ.

    Cái lạnh thậm chí sẽ đóng băng da của họ!

    Họ không biết rằng khi tuyết đến và nền đất cứng sẽ hạn chế di chuyển của họ.

    Đó chưa phải là tất cả, vào ban đêm, những con quái vật trở nên mạnh mẽ hơn. Lũ Wyvern và Bingryong được phân loại như những con quái vật, nếu chúng trở nên mạnh mẽ hơn vào ban đêm thì tốt quá.

    Nhưng, trong khi cái lạnh không ảnh hưởng đến Bingryong vì cơ thể nó được làm bằng băng, thì lũ Wyvern lại không thể chiến đấu.

    Weed lắc đầu.

    "Đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng."

    Cậu đã biết cách làm thế nào để đối phó với Ice Troll hay Lamia.

    Sử dụng Bingryong và lũ Wyvern, từng chút từng chút một, chúng sẽ săn lũ Ice Troll.

    Nhưng vì chúng phải nghỉ ngơi vào ban đêm, nên họ đã cho lũ Ice Troll thời gian để hồi phục.

    Chúng là những con quái vật có thể phát triển số lượng đông như kiến chỉ trong một ngày. Tuổi thọ của chúng cũng rất dài, và tỷ lệ sinh sản thì khỏi phải bàn.

    Vì vậy, vào ban đêm chỉ có Bingryong và Weed chiến đấu, trong khi Seoyoon, Alveron, và lũ Wyvern ở lại trong hang.

    Seoyoon luôn đăng xuất khỏi Royal Road vào ban đêm, bỏ rơi những người còn lại.

    Khi điều đó xảy ra, cả Alveron, Weed và lũ Wyvern đều làm mọi thứ ở trong hang.

    "Averon."

    "Vâng?"

    "Giữ lửa cháy nha."

    "Em hiểu rồi."

    Alveron chất thêm củi để giữ lửa khỏi tắt.

    Lũ Wyvern gấp cánh thu mình nằm gần đám cháy.

    "Lạnh teo chim."

    "Ta nghĩ ta sẽ chết cóng nếu phải chiến đấu suốt cả ngày."

    Lũ Wyvern nói ra suy nghĩ của chúng và làm ấm cơ thể gần đám cháy.

    "Kurararara!"

    Thời gian trôi, họ nghe thấy tiếng Bingryong gầm gừ bên ngoài hang.

    "Vì nó miễn dịch với cái lạnh và HP trâu, để nó ngoài đó là tốt nhất."

    Weed không hề lo lắng về Bingryong.

    Sự thật là, Bingryong rất mềm yếu và hèn nhát.

    Mặc dù nó có một cơ thể to lớn với vẻ chững chạc, nhưng thực tế, nó bỏ chạy khi chỉ còn một chút máu hay khi nó cảm thấy một chút nguy hiểm.

    Do đó, nó hầu như chẳng bao giờ gặp những tình huống chết chóc.

    Khi HP của nó giảm xuống còn 20% tổng HP tối đa, Bingryong sẽ chạy lại gần Alveron và câu giờ.

    Weed phân tích tình hình nguy kịch.

    "Nếu chúng ta tiếp tục như thế này, thì không thể hoàn thành nhiệm vụ được."

    Thậm chí nếu ban ngày họ giảm số lượng Ice Troll, thì ban đêm số lượng của chúng lại tăng trở lại.

    Có rất nhiều quái vật trong thung lũng. Nếu họ chỉ chiến đấu chống lại lũ Ice Troll, thì không thể hoàn thành nhiệm vụ nổi.

    Đó là nơi tuyệt vời để săn bắt và nâng cao lv cho lũ pet của mình, nhưng cậu không thể ở đó mãi mãi.

    "Dù sao chúng ta phải làm một cái gì đó để chống lại cái lạnh này! Nếu chúng ta làm được, thì ta có thể giải quyết được nhiệm vụ đó."

    Lũ Ice Troll, Lamia, và quái vật khác không thể phát huy hết khả năng của chúng do lạnh.

    Weed sử dụng tất cả số da sói để may vá, cậu còn nấu ăn đúng khẩu vị thời tiết nữa.

    Cá xào trong rượu vang ngọt ... Vì thời tiết quá lạnh nên đành phải sử dụng thực phẩm để quên đi cảm giác khó chịu.

    May vá và nấu ăn cũng có giới hạn.

    Weed giơ con dao điêu khắc của mình lên.

    ****
     
  3. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 9
    Chương 7: Moonlight Grandmaster Piece
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    "Cuối cùng, mình cũng có thời gian để điêu khắc."

    Vật liệu điêu khắc là một tảng đá lớn ở trong hang.

    Sau khi tinh thông điêu khắc đã tăng khá nhiều, những bức tượng làm từ vật liệu bình thường không tăng nhiều fame cho cậu.

    Mặc dù cậu có thể sử dụng băng thay vì đá, nhưng nó có hạn chế, vì nó không đủ cứng để khắc họa từng chi tiết, do đó cậu quyết định chọn đá làm vật liệu.

    Weed đứng và nhìn chằm chằm vào tảng đá.

    "Mình nên tạc gì bây giờ nhỉ?"

    Trước đây, cậu không hề do dự khi bắt tay vào làm một công việc gì đó.

    Lửa!

    Hoặc một cái gì đó ấm áp.

    Thứ đơn giản, dễ hiểu luôn luôn đem lại hiệu quả cao nhất.

    Cậu sẽ dễ dàng hoàn thành tác phẩm hơn nếu không nghĩ đến những hiệu ứng mong muốn sau khi bức tượng hoàn thành mà chỉ tập trung vào khắc bức tượng đó.

    Tuy nhiên, theo những kinh nghiệm đã vun đúc của cậu, cách nhìn nhận để tạo ra tác phẩm có phần khác nhau.

    "Một tác phẩm điêu khắc tự nó sẽ không tồn tại. Điều quan trọng là nó phải hài hòa với quang cảnh xung quanh."

    Ngay cả khi cậu tạc một đống lửa, nó sẽ chỉ cung cấp một hiệu ứng tăng nhiệt độ nhưng không đáng kể.

    Điêu khắc đúng là không đơn giản.

    Bức tượng được tạo ra là để phản ánh niềm đam mê đích thực và tinh thần của nghệ thuật!

    Weed nhận ra tài năng của cậu vẫn chưa xứng tầm với một nghệ nhân bậc thầy.

    Nhưng ít nhất bây giờ cậu cũng biết những yếu tố quan trọng nhất của việc tạo ra một tác phẩm điêu khắc.

    "Tác phẩm điêu khắc chỉ là đồ vứt đi nếu nó không hàm chứa cảm xúc."

    Ở ngoài đời thực, cậu đã một lần điêu khắc cho bà mình xem, trước mặt bà – người đã dành toàn bộ cuộc đời để chăm sóc cậu.

    Tất nhiên, kỹ năng điêu khắc của cậu là quá tệ.

    Kể cả khi cậu tạc hàng trăm, hàng ngàn lần trong thực tế ảo, nhưng vẫn là một sự khác biệt lớn ngoài đời thực.

    Cậu nghĩ cách thử nghiệm trên tác phẩm điêu khắc thực, nơi chỉ một chuyển động tay nhỏ thôi cũng khiến tác phẩm biến thành một tác phẩm khác, nó là một điều rất nguy hiểm.

    Bức tượng đó cậu hoàn thành với rất nhiều sai sót.

    Khi nhìn kỹ, có nhiều chi tiết không chính xác, trên bức tượng còn có những vết lõm do cậu dùng quá lực.

    Sai sót nghiêm trọng của một tác phẩm điêu khắc!

    Tuy nhiên, nó vẫn làm những người khác rung động.

    Bởi vì bức tượng này phác họa chính cuộc sống của bà cậu.

    Đối với những người không biết nhiều về điêu khắc, họ sẽ chỉ nghĩ rằng bức tượng đó thể hiện hình ảnh người bà.

    Nhưng với một người phụ nữ lớn tuổi đã trải qua rất nhiều khó khăn trong suốt cả cuộc đời mình, người đó sẽ có cảm nhận khác.

    Một khuôn mặt đã trở nên quen thuộc đến mức nó gần như trở nên sinh động.

    Tạc xong bức tượng, khuôn mặt của người bà hằn lên những dấu vết của cuộc sống, bà cảm động và bộc lộ nhiều xúc cảm khác nhau.

    Thậm chí nếu nó được một nghệ nhân điêu khắc nổi tiếng tạo ra, nó sẽ không thể khiến bà rung động nếu nó chỉ được tạc bằng kỹ năng mà không có mục đích rõ ràng.

    Trong điêu khắc, bạn phải đầu tư cả thời gian và sự từng trải vào nó.

    Vì vậy, điều quan trọng là cậu phải tạo ra được một bức tượng phù hợp với tình thế của cậu.

    ‘Chắc chắn, mình không thể bỏ qua bước phác thảo. Mình cần phải đưa cuộc sống của mình vào đó nếu mình có thể. Mình cần một tác phẩm thể hiện đúng tình thế của mình bây giờ.’

    Sau đó Weed nghĩ ra một ý tưởng.

    Một chàng trai và một cô gái bị bỏ lại trong tiết trời lạnh của vùng đất phương Bắc.

    Một cặp đôi bị tổn thương vì cái lạnh cùng cực.

    Thiên nhiên không có gì ngoài sự tàn nhẫn.

    Nhiều trận bão tuyết quét qua mỗi ngày và những con sói rú lên vì đói.

    Aohhhhh!

    "Cứ thế mà triển."

    Người đàn ông có trách nhiệm bảo vệ người phụ nữ.

    Sau khi trải qua nhiều khó khăn, họ đã tìm thấy một hang động an toàn và ẩn náu bên trong đó, tránh xa những con sói xấu xa. Tuy nhiên, ngay cả khi họ có thể thoát khỏi kẻ thù nguy hiểm, thì họ vẫn bị cái đói và lạnh bám theo.

    Cô gái với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành và lòng tốt bao la - người duy nhất trên thế giới này tồn tại trong tâm trí chàng trai, cô nói với chàng trai.

    "Em lạnh."

    Chàng trai có thể làm gì ngoài việc nhìn cô với ánh mắt buồn rầu.

    Bởi vì anh ta là một tên vô dụng, nên anh không thể bảo vệ người phụ nữ anh yêu.

    Cuộc sống của họ đang đứng trên bờ vực của cái chết.

    Nếu phải hi sinh mạng sống của mình để có thể cứu sống cô ấy!

    Chàng trai đó chắc chắn sẽ làm vậy để bảo vệ cô.

    Nhưng thực tế là dù chết cũng không thể thay đổi được gì, và cô gái biết điều đó.

    Cô gái không đổ lỗi cho chàng trai.

    "Cảm ơn anh."

    "Vì điều gì chứ em?"

    "Vì đã bên cạnh em đi đến cuối con đường. Em yêu anh."

    Lời nói của cô gái là một món quà dành tặng cho chàng trai có trái tim mềm yếu và yêu thương.

    Wharak!

    Chàng trai ôm chặt cô gái.

    "Anh cũng yêu em."

    Tiết trời lạnh và nền đất đóng băng dường như bất lực, nó không thể đóng băng trái tim hai người họ. Họ có thể cảm thấy hơi ấm lan tỏa khi họ ôm nhau.

    "Yeah, ý tưởng này quá tuyệt."

    Weed lấy con dao điêu khắc ra và tiếp cận tảng đá.

    Seeuk.

    Bột đá rơi xuống.

    Cắt gọt sơ qua tảng đá, hình dạng nó từ từ hiện ra.

    Trọng tâm của bức tượng chính là cảm giác của cặp đôi đó, họ lo lắng và quan tâm đến nhau, cậu tiếp tục khắc.

    Tất nhiên, đó là một câu chuyện khác xa sự thật.

    Sự thật thì, Weed và Seoyoon đã đặt chân đến vùng đất phía Bắc. Nhưng họ không bao giờ tách ra và đi riêng 2 người. Còn có cả Alveron, cũng như lũ Wyvern và Bingryong.

    "Lũ ấy không chiến đấu tốt tí nào! Lũ bất lực, toàn là vô dụng!"

    Weed miệt thị Bingryong và lũ Wyvern, và thậm chí còn ép buộc Priest thánh thiện Alveron làm ôsin. Nhưng cậu đã cắt xén những sự thật đó.

    Còn nữa, thực chất kết thúc không phải như thế. Cô gái yếu đuối khiến chàng trai một lòng muốn hi sinh bảo vệ và cô gái tên Seoyoon – là hai người hoàn toàn khác nhau!

    Một nữ chiến binh mạnh mẽ - người có thể giết bất kỳ con quái vật nào, Seoyoon.

    Sự xuất hiện của những con sói đói là một trong số những chi tiết có thật, nhưng lý do tại sao chúng rú lên, đó lại là một điểm khác.

    Chúng gầm rú, cầu xin cho lòng thương xót, chỉ đơn thuần chúng là loại thực phẩm ngon lành sau khi bi giết, thủ phạm là ai, cặp đôi đó đó.

    Dù tay không đến nơi này, Weed lại thích nghi rất nhanh thay vì há miệng chờ chết đói.

    "Ô hô, nghệ thuật cần tí bốc phét và bóp méo thực tại mà."

    Chứ dù một người anh hùng mạnh mẽ oai phong mang danh bảo vệ được đất nước khỏi hiểm nguy, thì thực chất anh ta vẫn phải chui vào toilet đấy thôi.

    Người ta có thể điêu khắccái cách cậulàm nên chiến thắng cho trận đánh, nhưng không ai thực sự có thể vẽ nên hay tạc khắc được cái cảnh hào hùng đó cả.

    Bất cứ khi nào Weed di chuyển con dao, từng mảnh đá vụn rơi xuống.

    Hình dáng cơ bản đã lộ ra.

    Sau đó, Seoyoon đăng nhập và trời đã sáng.

    Tùy thuộc vào đêm hay ngày, trận chiến vẫn xảy ra theo chu trình, Seoyoon đăng nhập và cả đội tiếp tục đi săn.

    Khi mặt trời mọc và ánh sáng len lỏi vào bên trong hang, nhiệt độ đã tăng lên một chút so với đêm qua.

    "Bây giờ, chúng ta tiếp tục đi thôi."

    Cùng với lũ Wyvern, Weed dẫn đầu tiến vào Thung lũng tử thần.

    Săn bắn khi mặt trời lên, và điêu khắc khi mặt trời lặn.

    Cứ như vậy, bức tượng bắt đầu rõ nét sau một vài ngày.

    Một chàng trai và một cô gái đang ôm nhau với biểu hiện họ sắp khóc trong nỗi buồn không thể lý giải.

    Nhưng Weed cảm thấy đó vẫn chưa đủ.

    "Chỉ ôm thôi thì chưa đủ."

    Mặc dù cặp đôi đang ở gần nhau, nhưng không có cảm giác gần gũi.

    Họ chỉ là một cặp đôi đang rất buồn và đau đớn.

    Weed cẩn thận nghĩ về một thứ gì đó đang thiếu.

    "Nếu mình là chàng trai đó, mình sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?" Cậu tự hỏi.

    Cậu sẽ tuyệt vọng và cảm thấy bất lực.

    Lặng nhìn người yêu từ từ ra đi, cố gắng làm cơ thể cô ấy ấm lên, chàng trai chắc phải cảm thấy rất buồn.

    Đối diện với thực tại là bản thân cậu không thể chịu đựng được nữa, và rằng cậu sẽ phải nói lời từ biệt với người mình yêu, trái tim cậu sẽ nặng trĩu với nỗi buồn.

    Giã biệt và cái chết.

    Trước kia, cậu đã mất các thành viên trong gia đình, vì vậy cậu biết những cảm giác mang lại đau khổ đến nhường nào.

    Weed quyết định.

    "Đây là sản phẩm thất bại."

    Mặc dù cậu đã làm việc rất chăm chỉ trong vài ngày, những cậu dứt khoát hủy bỏ nó.

    Khi biết rằng nó sẽ là một thất bại, cậu không thể tiếp tục tạo ra nó được nữa.

    Weed bắt đầu điêu khắc trên một tảng đá khác.

    Lần này, cặp đôi đó lại ôm nhau.

    Như thể cậu đang cố gắng lãng phí thời gian của mình, không có nhiều sự khác biệt so với bức tượng trước.

    Ngay cả khi cậu làm ra một tác phẩm điêu khắc tương tự, kỹ năng điêu khắc của Weed cũng không đến nỗi thụt lùi, mà nó sẽ tăng một ít lv skill.

    Nhưng có một sự khác biệt, bức hiện tại, chàng trai và cô gái đang cười.

    Nụ cười thân thương nhất mà họ có thể trao cho nhau.

    "Nếu bạn sắp rời khỏi thế giới này, bạn nên mỉm cười. Đó là điều cuối cùng bạn có thể trao cho người bạn yêu thương."

    Cha mẹ Weed qua đời khi cậu còn nhỏ.

    Cậu thấy cha mẹ mình lần cuối cùng khi họ được đưa vào phòng phẫu thuật ở bệnh viện.

    Lúc đó, Weed đã khóc nức nở.

    Cậu đã khóc vì đau thương.

    Nhưng, không ai có thể biết được sau đó cậu cảm thấy rất hối tiếc.

    "Mình nên mỉm cười. Mình nên trao cho ba mẹ mình những nụ cười đẹp nhất."

    Cậu nên mỉm cười. Cậu muốn nói rằng: con sẽ ổn thôi, con sẽ sống hạnh phúc cùng với em gái và bà.

    Cậu đã không làm như thế và đó là điều mà cậu hối tiếc nhất.

    "Ok rồi, một nụ cười vẫn là đẹp nhất."

    Weed tạo ra một bức tượng, hai người họ đang trao cho nhau những nụ cười hạnh phúc nhất.

    Một nụ cười bằng tình yêu bao la và tin tưởng.

    Tuy nhiên, nó có một tâm trạng hơi buồn và điềm báo.

    Với hai cánh tay ôm siết, họ ôm nhau rất chặt, để chia sẻ một chút ấm áp từ cơ thể này sang cơ thể kia, và không bao giờ tách rời nhau.



    Xin hãy đặt tên cho bức tượng



    Weed nói khi cậu chĩa con dao khắc vào bức tượng.

    "Warm Lovers – Sự ấm áp của tình yêu."

    Cậu quyết định đặt một cái tên đơn giản chỉ vì họ đang ôm nhau ở một nơi lạnh giá.

    Nhưng nó là một tác phẩm tuyệt vời, với một tâm trạng bí ẩn.


    Bạn có muốn đặt tên cho tác phẩm điêu khắc này là Warm Lovers?



    “Uhm!”

    Thật ra, cậu cảm thấy tội lỗi khi cậu đặt tên cho tác phẩm điêu khắc.

    Bởi vì khuôn mặt của chàng trai và cô gái.

    Trong đầu cậu không nhận ra điều này, nhưng chàng trai kia rất giống cậu.

    Bởi cậu đã đặt cả tâm huyết của bản thân để điêu khắc nên vô tình cậu khắc luôn chính khuôn mặt mình, giờ cậu thấy hối hận. (chắc sợ nữa :v)

    Vì cậu từng trải qua rất nhiều gian khổ, nên cậu không thể cười như bình thường được.

    Nó không phải là một nụ cười giả tạo, nhưng một nụ cười đáng tin cậy và tươi sáng thì cậu chỉ cười khi ở cùng gia đình mà thôi.

    Nếu chỉ có chàng trai nhìn giống Weed, thì sẽ chẳng có vấn đề gì.

    Nhưng đằng này khuôn mặt của cô gái kia rất giống Seoyoon, giống đến nỗi như thể cậu đặt khuôn mặt Seoyoon vào bức tượng vậy.

    Vẻ đẹp của Seoyoon là như vậy và không ngoa khi nói rằng vẻ đẹp ấy là tuyệt đối.

    Những tính cách hay sở thích riêng của cô không quan trọng, Seoyoon vẫn cứ đẹp.

    Sau khi điêu khắc cô nhiều lần, đến nỗi bây giờ cậu nhắm mắt vẫn có thể tạc được cô, đó chính là bản năng điêu khắc của cậu.

    'Ơ toẹt vời nhờ??’

    Về sau thế nào cũng có chuyện xảy ra cho xem, nhưng Weed quyết định vẫn đặt bức tượng đó ở đây.

    Dù thế nào, Weed thích tác phẩm điêu khắc cậu vừa làm.

    Cậu không thể chỉnh sửa sau khi đã hoàn thành tác phẩm .

    Bởi vì cô gái có khuôn mặt Seoyoon đang quay về phía tường trong hang, sẽ không dễ nhìn thấy khuôn mặt cô, trừ khi cố tình săm soi nó.

    Ding!


    Moonlight Sculpture Magnum – kiệt tác cấp IV.

    Bạn đã hoàn thành bức tượng Warm Lovers!

    Bức Warm Lovers được đặt ở nơi đầy băng tuyết. Nó diễn tả tình yêu nồng nhiệt của hai người đang yêu nhau mà ngay cả cái chết cũng không thể tách rời họ.

    Do biểu cảm ấn tượng của nó, tác phẩm xứng đáng được trưng bày ngay cả trong bảo tàng cá nhân của một vị vua hay trong một cung điện nào đó.

    Tác phẩm vĩ đại này sẽ có giá trị hơn khi thời gian trôi qua.

    Một sự sáng tạo và đỉnh cao của nghệ thuật đã được nhà điêu khắc phục hồi lại, một kỹ năng đã bị lãng quên, Moonlight Sculpting.

    Tác phẩm này sẽ để lại tên tuổi của nó trong lịch sử class điêu khắc của lục địa này.

    Giá trị nghệ thuật: 2600

    Tác phẩm điêu khắc đặc biệt của Weed.

    Hiệu ứng đặc biệt:

    Những ai nhìn thấy bức Warm Lovers sẽ tăng 20% tốc độ hồi HP và MP trong một ngày.

    Tăng 40% kháng lạnh.

    Tăng 25% HP tối đa.

    Cộng 20 điểm tất cả các chỉ số.

    Khi chạm vào tác phẩm, cơ thế người đó sẽ ấm hơn.

    Tăng 6% exp cho tổ đội.

    Khi hai người yêu nhau và ôm nhau trước mặt bức tượng, họ có thể nhận được buff từ nó.

    Không cộng dồn hiệu ứng với các tác phẩm điêu khắc khác.

    Số lượng kiệt tác cấp 4 đã hoàn thành: 1




    Skill Sculpting tăng 2 lv.

    Có thể điêu khắc chi tiết và tinh tế hơn.

    Tăng sự khéo léo khi sử dụng skill.

    Skill Sculpture Understanding tăng thêm 1 lv.

    Fame + 460

    Art + 30

    Charm + 7

    Bức WarmLovers được ghi chép trong lịch sử nghề điêu khắc.

    Khi một nhà điêu khắc tài năng nhìn vào tác phẩm điêu khắc này, nó sẽ giúp họ cải thiện khả năng của mình.

    Vì đã thực hiện được tác phẩm điêu khắc Moonlight Magnum, tất cả chỉ số tăng 4 điểm.



    Giống như mọi khi, Seoyoon đăng nhập khi trời bắt đầu sáng.

    Trừ khi phải rửa bát đĩa sau khi ăn hoặc xếp chồng những tấm da khi đi săn bắn, cô sẽ đăng nhập vào lúc đó.

    Trong quá khứ, cô không đăng nhập vào những lúc như thế.

    Nhưng sau khi cùng Weed đi đến phương Bắc, cô chưa bao giờ đăng nhập muộn.

    Một nơi mà không khí lạnh ùa vào.

    Nhưng hôm nay, một làn gió ấm áp đến từ sâu bên trong hang động.

    ".........?"

    Sau khi nhìn xung quanh, Seoyoon nhìn thấy một bức tượng mà trước đây không có.

    Có một chàng trai ăn mặc hở hang.

    Có một cô gái mặc quần áo ngắn tay, không hợp với khí hậu nơi đây.

    'Một tác phẩm điêu khắc tuyệt vời.’

    Từ chỗ Seoyoon đang đứng, cô có thể nhìn thấy gáy cô gái và khuôn mặt chàng trai.

    Khuôn mặt của chàng trai nhìn rất giống Weed.

    ‘Làm sao anh ấy có thể mỉm cười như thế được nhỉ?'

    Seoyoon nghiêng đầu.

    Mặc dù bức tượng khắc họa họ đang mặc những chiếc áo mỏng manh, nhưng họ đang nở những nụ cười có thể sưởi ấm trái tim.

    Gió ấm tỏa ra từ bức tượng.

    "........."

    Seoyoon cứ nhìn mãi vào bức tượng.

    ‘Khả năng điêu khắc đỉnh ghê’

    Biểu cảm và những chi tiết đó thật khó để tin vật liệu điêu khắc là bằng đá.

    Bức tượng tỏa ra màu sắc nhẹ nhàng trông thật đẹp.

    Dù gương mặt họ đang cười, họ cố gắng ôm nhau thật chặt trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt.

    Đó là tác phẩm nghệ thuật khiến trái tim tràn ngập cảm xúc.

    ‘Chỉ một người với trái tim ấm áp mới có thể tạo nên một tác phẩm tuyệt vời như vậy’

    Seoyoon nhìn về phía Weed, người đang nằm ngủ gần đó, bằng một đôi mắt dịu dàng.

    Cậu là một chàng trai có nhiều tài năng. Nấu ăn giỏi mà vốn sống cũng tốt. Một người keo kiệt bủn xỉn làm mọi cách để kiếm từng đồng tiền.

    Ấy thế mà, cậu lại có một điều mà rất nhiều người không có. Một trái tim ấm áp.

    Cô nghĩ cậu là một chàng trai tốt.

    Đột nhiên Weed tỉnh ngủ và bật dậy.

    “Ay da khắc tới khắc lui chắc mệt quá nên mình ngủ quên mất. Em ấy chắc chưa onl nhỉ?Oáp oáp”

    Khi cậu ngước lên và thấy Seoyoon, mặt cậu xanh như tàu lá chuối, vì tưởng vừa nhìn thấy ma.

    Cậu cũng run nữa.

    “Ơ em onl khi nào …?”

    Nỗi sợ của Weed vẫn chưa hết.

    Nếu cô ấy thấy khuôn mặt của bức tượng, cổ sẽ đập nát đít cậu mất!

    Nhưng Seoyoon cứ đứng ngây ra. Cô đang nghĩ rằng Weed là một người thật tuyệt vời, mà gương mặt cô không thể hiện ra thôi.

    ‘Mình không được ai yêu quý hết’

    Seoyoon luôn cảm thấy đau đớn sâu tận trong trái tim.

    Nhiều năm rồi, cô chưa từng nói chuyện với ai.

    Cô rất muốn nói, muốn có một cuộc trò chuyện đúng nghĩa. Nhưng nỗi sợ cứ lấn át.

    Nỗi sợ không biết bất cứ gì và sợ rằng cô sẽ không được ai yêu mến.

    Cô đã quen với việc không thể hiện cảm xúc của mình.

    Nếu cô che giấu nội tâm mình với mọi người, thì nỗi đau có lẽ sẽ ít hơn.

    Vậy mà giờ đây, cô dành một phần lớn thời gian ở bên Weed.

    Lễ hội vui vẻ ở làng Morata.

    Khoảng thời gian ở trong hang động.

    Ít nhất thì Seoyoon không cảm thấy khó chịu khi đi cùng Weed.

    Nhưng đến giờ, cô vẫn chưa thể hiện được cảm xúc.

    Cô phải che giấu nội tâm nhiều hơn nữa, vì cậu là một trong những người mà cô biết tới.

    ‘Phiuu, em ấy chưa thấy’

    Nhìn phản ứng của Seoyoon, Weed đoán chắc cô ấy vẫn chưa nhìn thấy gương mặt cô gái trên tác phẩm điêu khắc.

    “Ờm..” Weed nói vội.

    “Đi săn đê !”

    Vì Seoyoon không có lí do để từ chối, họ ra ngoài hang và tiến hành cuộc săn.

    Trước khi đi ra, Seoyoon ngoảnh mặt lại.

    Cô muốn nhìn bức tượng ấy thêm một lần nữa.

    Khuôn mặt Weed đang ôm lấy người con gái, và nở một nụ cười tỏa nắng.

    ****
     
    dragonsavior thích bài này.
  4. b1209049

    b1209049 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/12/14
    Bài viết:
    4,806
    Được thích:
    20,914
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 9
    Chương 8: Trường ĐHQG Hàn Quốc
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    Hayan bước vào võ quán Kumdo.

    Bên trong võ quán, có hàng trăm võ sinh đang vung kiếm.

    Mọi người đều nghiêm túc tập trung vào việc vung kiếm gỗ và họ vô cùng tự hào mặc trên mình bộ đồng phục võ đường.

    Lúc Hayan đến đã là buổi chiều. Đó cũng đang trong thời gian luyện kiếm.

    Bình thường, mọi người luôn thể hiện tính cách thật của bản thân.

    Nhưng khi cầm kiếm gỗ trên tay, họ lại trở nên nghiêm túc như thể họ đang bị kẻ thù đe dọa tính mạng.

    Họ thuộc nhóm người dành trọn cuộc đời cho thanh kiếm.

    Choe Jongbeom đang hướng dẫn cho những võ sinh thì nhìn thấy Hayan, anh bước đến gần Hayan:

    “Chào mừng em đến võ quán. Nhưng mà anh trai em đã rời khỏi đây sau khi hoàn thành việc tập luyện vào buổi sáng rồi.”

    “Em có đến đây để gặp anh trai mình đâu anh.”

    “Vậy có lý do nào khác hả?”

    “Em có vài việc muốn nhờ mọi người.”

    “Vậy à, anh sẵn sàng giúp đỡ. Em đợi anh ở phòng khách nhé. Anh sẽ nói chuyện với em sau khi kết thúc bài tập luyện cho võ sinh.”

    “Dạ.”

    Hayan đi về hướng phòng khách. Lập tức sau đó, Jeong Ilhun– người chỉ tin vào sức mạnh của bản thân, thả kiếm xuống.

    “Sư phụ ơi.”

    “Chuyện gì ?”

    “Em cảm thấy hôm nay không được khỏe cho lắm nên…”

    “………..”

    “Em có thể nghỉ ngơi một lát ở phòng khách được không?”

    Jeong Ilhun ôm lấy đầu mình như kiểu đang bị chóng mặt nhức đầu.

    Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Sau đó, các võ sinh khác cũng lên tiếng.

    “Ah, tự nhiên em cảm giác muốn khóc khi nhìn thấy lá rơi quá.”

    “Gió to quá người em cứ lắc qua lắc lại hoài, đường kiếm cũng không chuẩn nữa. Thầy ơi, tụi em có thể nghỉ một chút được không?”

    “Em nghĩ là thanh kiếm đang muốn nói gì đó với em. Để nghe được chuyện của nó, em muốn nghỉ ngơi ở phòng khách tí xíu.”

    “Thật ra, người em hơi mệt….”

    Ngọn lửa tình yêu bùng cháy trong đôi mắt họ!!

    Các võ sinh biện cớ, họ muốn đi đến phòng khách bằng bất cứ giá nào.

    Chẳng mấy chốc, Hayan rồi sẽ bị 500 thằng đực rựa bao quanh.

    Cuối cùng thì Choe Jongbeom phải đích thân dẫn Hayan đến phòng hướng dẫn.

    Jeong Illhun chuẩn bị trà cho Hayan.

    “Trà của em đây.”

    “Cảm ơn anh nhiều.”

    Trong phòng hướng dẫn, ngoài Hayan và Jeong Illhun, còn có 3 thầy hướng dẫn khác và 20 võ sinh.

    Bởi vì các võ sinh coi Hayan như là cô em gái bé nhỏ của mình, nên họ không muốn rời khỏi đây.

    Hayan uống hết tách trà và nói:

    “Trà rất ngon ạ.”

    “Một cựu võ sinh đã gửi cho anh đấy. Mà em có việc gì muốn nói phải không?”

    “Dạ đúng.”

    “Việc đó có liên quan tới Lee Hyun à?”

    Jeong Illhun hỏi một cách vội vàng.

    Sư phụ Ahn Hyun Do đã nghĩ về việc để Lee Hyun làm môn đồ của mình.

    Nếu vậy, thì sau Jeong Ilhun, Lee Hyun sẽ trở thành đồ đệ nhỏ tuổi nhất.

    Nhưng có nghĩa là, khi đó mọi người sẽ giống như một gia đình, nên cậu rất nhạy cảm về việc này.

    Hayan gật đầu.

    “Dạ, đúng là việc có liên quan tới anh Lee Hyun.”

    “Đã có chuyện gì xảy ra sao?”

    “Là do sinh nhật của anh ấy ạ.”

    “Sinh nhật?”

    “Dạ. Sinh nhật của anh ấy chỉ còn 1 tháng nữa thôi. Em muốn tổ chức sinh nhật cho ảnh.”

    “…….”

    Hayan đang lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho anh trai và đến võ đường để xin sự giúp đỡ.

    Lee Hyun chưa bao giờ quan tâm đến sinh nhật của mình.

    Với cuộc sống khó khăn của gia đình, nghĩ đến sinh nhật là điều vô cùng xa xỉ.

    Nhưng em gái và bà ngoại chưa bao giờ quên sinh nhật của cậu và còn chuẩn bị một món quà nhỏ.

    Lần này, Hayan muốn tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho Lee Hyun.

    Jeong Ilhun, Choe Jongbeom và Ma Sangbeom trợn to mắt:

    “Tiệc sinh nhật? Giống mấy cái diễn ra trên tivi đó hả?”

    “Chả phải mừng sinh nhật bằng việc ăn canh rong biển à?”

    “Từ hồi tám tuổi, anh không bao giờ làm gì đặc biệt vào sinh nhật của mình.”

    “Haiz, sinh nhật là ngày mà công ty bảo hiểm gọi đến để chúc mừng….”

    Điển hình của những người sống vì kiếm, chết vì kiếm!!!

    Họ gần như chưa bao giờ tổ chức sinh nhật đúng nghĩa.

    Mặc dù Jeong Ilhun trông nom mọi người như một người anh cả, nhưng cũng đang rất bi quan.

    “Tổ chức tiệc thì tụi anh không rành lắm.”

    Choe Jongbeom đồng ý với điều đó.

    “Đúng vậy. Dành chiến thắng trong cuộc thi đấu kiếm sẽ là lý do tốt hơn để tổ chức một bữa tiệc, hơn cả tiệc sinh nhật.”

    Ma Sangbeom cũng gật đầu.

    “Thắng một trận đấu thì quan trọng hơn nhiều so với tiệc sinh nhật của một người. Mình có thể bộc lộ những kĩ năng kiếm thuật đã tập luyện cho cả thế giới xem.”

    Mọi người đều đưa ra quan điểm của mình.

    Mặc dù quý Hayan như một cô em gái, nhưng tổ chức sự kiện giống thế này thì không phù hợp với họ.

    Đó là 1 trong những lý do tại sao họ ế.

    Cứ tiếp tục thế này thì kế hoạch tổ chức sinh nhật sẽ thành công cốc.

    Nhưng lời nói tiếp theo của Hayan đã làm mọi thứ thay đổi:

    “Em sẽ giới thiệu các chị khóa trên cho mọi người khi em vào đại học.”

    “Nữ……sinh viên?”

    “Đúng vậy. Để em làm mai cho mấy chị tiền bối xinh đẹp. Mọi người nghĩ sao về một cuộc hẹn hò bí mật.”

    “Hẹn hò bí mật? Giống trên phim hở?”

    Jeong Ilhun cắn mạnh vào răng mình. Sau đó anh nhìn quanh mọi người.

    Choe Jongbeom gật đầu tán thành.

    “Các thầy hướng dẫn, hãy tổ chức một bữa tiệc sinh nhật! Chúng ta nên làm điều gì đó cho Lee Hyun.”

    Lee Indo lắc lư thân mình trong phấn khích.

    “Tất nhiên rồi. Vì đây là tiệc sinh nhật đầu tiên của Lee Huyn, chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc cho ra trò.”

    Những lời chấp thuận đầy nhiệt tình từ những người hướng dẫn. Còn các võ sinh thì không biết phải nói sao.

    “Nghĩ cả đời cũng không ngờ lại có một ngày mình được hẹn hò với các em sinh viên.”

    “Em hổng dám trèo cao đâu. Hẹn hò bình thường chỉ một ngày thôi đã quá mãn nguyện rồi...”

    Các võ sinh đang đấu tranh với tình trạng FA.

    Kể từ khi tập luyện kiếm thuật, nó đã trở thành một phần đam mê cháy bỏng của bản thân, đồng nghĩa với việc sống một cuộc sống cách xa phụ nữ.

    Thậm chí chỉ chia sẻ điều gì đó về con gái thôi cũng đủ khiến họ lúng túng và lo lắng.

    Đánh nhau với yakuza có khi còn thoải mái hơn.

    Một số người có lẽ đã từng hẹn hò và chia tay, nhưng những giây phút ấy sẽ mãi còn đọng lại suốt cuộc đời họ từ nay về sau.

    Hayan hứa hẹn.

    “Nếu các anh giúp em làm tiệc sinh nhật, em sẽ tổ chức nguyên một nhóm hẹn hò bí mật luôn.”

    “Ohhhhhh!”

    Mọi người đều vui mừng. Sau đó, họ bắt đầu lên kế hoạch cho tiệc sinh nhật của Lee Hyun một tháng sau.

    Hoàn toàn theo phong cách của họ!!

    ****

    “Chào mừng các em.”

    “Chào mừng các sinh viên mới.”

    Phía trước cổng trước của trường Đại học Hàn Quốc, có rất nhiều người đang lôi kéo những sinh viên mới vào câu lạc bộ của mình.

    Cúi đầu thấp xuống, Lee Hyun yên lặng hướng về phía cửa lớp.

    ‘Làm gì có thời gian tham gia những câu lạc bộ thế này. Thời gian dành cho việc học ở trường thật sự là lãng phí lớn.’

    Sau khi nhập học, thời gian cậu đầu tư vào game đã giảm đi đáng kể.

    Vì vậy, dù giờ đây đã trở thành một sinh viên đại học, Lee Hyun cũng không thể tham gia các hoạt động câu lạc bộ như những người khác.

    Công việc của một nhà điêu khắc càng về sau càng có nhiều lợi ích, nhưng đòi hỏi đầu tư nhiều thời gian.

    Lee Huyn đã xác định là không gia nhập bất kì câu lạc bộ nào khi vô đại học.

    Tadadadak.

    Với sự kiên định của mình, cậu nhanh chóng đi lướt qua họ.

    Nhưng không ai ngăn cậu lại.

    Hầu hết các sinh viên mới đều bị các anh chị đàn trên tóm lấy, nhưng không ai tiếp cận Lee Hyun.

    ‘Phew! Tạ ơn trời đất.’

    Lee Hyun đi bộ về hướng tòa nhà chính, nơi sẽ diễn ra buổi hướng dẫn dành cho tân sinh viên.

    Ngay lúc đó, cậu nghe được một cuộc đối thoại.

    “Chị ơi, chúng ta có nên mời anh chàng đó vào câu lạc bộ không?”

    “Để cho cậu ta đi đi. Em không nhìn thấy trên khuôn mặt của cậu ta viết chữ từ chối à.”

    ****

    Tại trường ĐHQG Hàn Quốc, một buổi hướng dẫn cho sinh viên mới được tổ chức nhằm giải thích những điều cơ bản trước khi vào trường.

    Bởi vì vẫn còn hai tháng nữa kì nhập học mới chính thức diễn ra, hầu hết tân sinh viên đều không tham dự.

    Nhưng Lee Hyun vẫn dành thời gian để đến đây.

    ‘Mình cần nói cho Hayan biết những điều này.’

    Như các bậc phụ huynh khác lo lắng về nền giáo dục dành cho con cái của mình, hiển nhiên cậu cũng lo lắng cho cô em gái.

    Buổi hướng dẫn được tổ chức ở nơi giống như giảng đường.

    Một chàng trai với phong cách dân tỉnh ngồi kế bên Lee Hyun.

    Anh ta mở lời trước với Lee Hyun.

    “Rất vui được gặp cậu. Cậu là sinh viên mới à?”

    Lee Huyn gật đầu và hướng mặt về phía anh ta.

    “Uhm.”

    “ĐHQG Hàn Quốc thật là đẹp. Mình là sinh viên tỉnh đến để xem trường. Mình tên Bak Soon Jo, chuyên ngành của mình là Virtual Reality - Thực tế ảo .”

    “Vậy à. Mình là Lee Hyun. Cũng chuyên ngành giống cậu. Chúng ta có thể thường xuyên trò chuyện với nhau rồi.”

    “Thật sao. Trông bạn lớn hơn mình mà.”

    Bar Soon Jo hỏi một cách cẩn thận.

    Lee Huyn lắc đầu.

    “Không đâu. Mình cũng chỉ 20 tuổi thôi.”

    “Nét mặt bạn không giống người 20 tuổi cho lắm.”

    “E hèm !”

    Lee Huyn hắng giọng, và tỏ ra không thoải mái.

    Nhờ đó, cậu không còn bị làm phiền nữa.

    “OK. Lee Hyun, chúng ta làm quen với nhau nhé.”

    Bak Soon Jo đấm nhẹ vào vai Lee Hyun khi nói điều đó.

    Vào đúng lúc đó, mọi người bắt đầu đến gần Bak Soon Jo và Lee Hyun.

    “Mình cũng học chuyên ngành Virtual Reality. Tên là Lee Yu Jeong. Rất vui được gặp mọi người.”

    “Mình cũng vậy. Mình là Min Sura.”

    “Còn Choi Sang Jun là tên mình.”

    Lee Hyun và Bak Soon Jo thể hiện sự chào đón đến những người bạn cùng chuyên ngành.

    Sau đó, họ cùng nhau theo dõi buổi hướng dẫn.

    Vào ngày đầu tiên, sau việc tham gia buổi hướng dẫn, họ đã hình thành nên “một gia đình”.

    Trong giờ giải lao, có một chủ đề sôi nổi diễn ra.

    “Hệ thống chuyển động thực tế ảo được sử dụng trong Royal Road cho phép di chuyển thân thể theo từng cấp độ khác nhau, và chúng phụ thuộc vào level của người chơi.”

    “Nó không chỉ dựa trên 5 giác quan cơ bản của con người, mà còn có thể là những khả năng tiềm tàng của con người. Mình nghĩ là họ đã áp dụng những nghiên cứu về trí não của con người.”

    “Để lưu trữ một lượng thông tin khổng lồ đến như vậy….”

    Lee Hyun không tham gia vào cuộc thảo luận của mọi người.

    ‘Đó là một vấn đề đơn giản nếu chỉ cần quan sát kĩ.’

    Trước khi tham gia vào Royal Road, Lee Hyun đã đọc rất nhiều tài liệu nghiên cứu khác nhau về Virtual reality.

    Có rất nhiều câu chữ cậu không hiểu rõ, nhưng cậu lại ghi nhớ toàn bộ những thông tin đó.

    Do vậy, kiến thức của Lee Hyun về Virtual Reality nhiều hơn những sinh viên khác.

    Khi Royal Road lần đầu được phát hành, yêu cầu về mức độ an toàn phải rất cao.

    Lee Hyun cũng cân nhắc về vấn đề ấy.

    Cậu có bị sao cũng được, nhưng gia đình của cậu lại gặp nhiều khó khăn hơn.

    Do đó, Lee Hyun đã nghiên cứu về Virtual Reality.

    “Mà Sura này, trong game cậu chọn class gì vậy?”

    “Mình à? Mình là một Enchanter. Mình phụ trách về gió và điện.”

    “Whoa! Đó là một class hiếm đấy.”

    Enchanter là một class mang lại sức mạnh cho một vật thể hoặc một sinh vật nào đó.

    Nó cơ bản giống với phép ban phúc của Priest, nhưng được nhìn nhận là tốt hơn vì sức mạnh đem buff không bị biến mất sau đó.

    Chủ yếu là buff cho dây chuyền, nhẫn, khuyên và n thứ khác.

    Mặc dù khá khó khăn để gia tăng level khi mới bắt đầu, nhưng class này lại có thể kiếm được nhiều tiền khi lên cao.

    “Còn class của cậu?”

    “Mình chỉ là một Warrior bình thường thôi. Level 216 à.”

    “Chẳng bình thường tí nào. Level của cậu rất cao đó. Mình chỉ đang ở lv 140.”

    “Dù class Enchanter không giúp được nhiều do không chuyên đánh chiến. Nhưng sau này hãy đi train cùng nhau nha.”

    “OK. Quá được.”

    Sau khi các cô gái tiết lộ về class và level của mình, các chàng trai cũng nói về chúng.

    Choi Sang Joon là người nói trước.

    “Mình cũng là một Warrior. Nhờ đi săn cùng Guild. Level của mình đang ở mức 278.”

    “Guild nào vậy?”

    “Black Lion.”

    “Wow! Guild nổi tiếng nhất ở vương quốc Thor đó.”

    Lee Yu Jeong không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.

    Rất khó để gia nhập một Guild nổi tiếng.

    Những hoạt động của bạn bị giới hạn khi tham gia vào một Guild. Nhưng mọi người ai cũng đều muốn gia nhập vào Guild tốt.

    Đó là do những lợi ích mà bạn nhận được khi ở trong guild. Chẳng hạn như lúc tham gia vào trận chiến của guild để xâm chiến một tòa thành hoặc là đi săn ở khu vực xung quanh, bạn có thể mượn những item một cách dễ dàng.

    Việc có thể mượn item tốt là một lợi thế đặc biệt tuyệt vời.

    Không chỉ thế, nếu những hoạt động của bạn mang lại ích lợi cho Guild, bạn có thể nhận một số vàng như là lương hàng tháng.

    Nhưng dù không vì những lợi ích đó, gia nhập một Guild nổi tiếng cũng mang lại niềm hãnh hiện.

    Khi đi đến một khu vực, một thành phố hay một lâu đài, mọi người đều nhận ra ký hiệu riêng của guild.

    Bạn sẽ nhận được sự tôn trọng và lời bình luận từ mọi người và thậm chí có thể bán những item với giá hời.

    Đôi khi, dù một người làm nên điều vĩ đại đến cỡ nào, cũng không có nổi một lời khen ngợi.

    Lục địa Versailles, một thế giới nơi mà sức mạnh thống trị và những Guild nổi tiếng chính là cội nguồn của sức mạnh đó.

    “Thật ra nó chẳng là gì cả. Anh trai mình là thành viên sáng lập nên Guild. Anh ấy là một trong 30 thành viên đầu tiên, nên mình mới có thể gia nhập Guild.”

    “Vậy thì level của anh trai cậu chắc là khủng lắm.”

    Lee Yo Jeong nhìn anh với vẻ ghen tị.

    Choi Sang Joon gật đầu.

    “Anh mình không nói cho mình biết, nhưng ít nhất anh ấy cũng trên 340. Nhờ việc đi săn với anh mà mình tăng level khá dễ dàng.”

    “Whoa, thiệt sao?”

    Trong khi các cô gái ghen tị với Choi Sang Joon, Lee Hyun lại nghĩ khác.

    ‘Cậu ấy train nhân vật của mình giống như những người chơi khác. Sẽ khó khăn hơn một khi cậu ấy muốn tiến xa.’

    Trong Royal Road, level của skill vô cùng quan trọng....

    Nếu như bạn chỉ tập trung tích lũy exp và tăng nhanh lv, sau này bạn sẽ vấp phải nhiều khó khăn.

    Đặc biệt là nếu bạn lên level bằng việc theo sau một ai đó, thì sau này, bạn rõ ràng không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ khi rơi vào một cuộc đi săn đầy nguy hiểm.

    Min Sura và Lee Ju Jeong đến gần Lee Huyn và Bak SoonJo, vì cả hai chưa tiết lộ gì về class của mình.

    “Soon-jo, cậuthuộc class gì vậy?”

    Min Sura nháy mắt khi hỏi, còn Bak SoonJo thì gãi gãi đầu mình:

    “Mình à? Level của mình là 342 và class là một Thief.”

    “………”

    Level của Bak Soon Jo – người có vẻ ngoài ngây ngô khiến cho mọi người xì xầm bàn tán.

    Royal Road đâu phải là tảng băng chỉ có mỗi bề nổi.

    Phụ thuộc vào số lượng quái mà bạn hạ gục và thời gian bạn trải qua trong Dungeon.

    Mặc dù Bak Soon Jo giống kiểu người thích sự yên tĩnh, nhưng do bản năng cạnh tranh tự nhiên, nên anh dành hầu hết thời gian của mình để đánh quái trong hầm ngục.

    Cuối cùng, Min Sura nhìn Lee Huyn.

    “Lee Hyun, class và level của cậu thì sao?”

    Lee Hyun không thật sự muốn giấu mọi người về điều đó.

    Nhưng cậu cũng không muốn nói ra tí nào.

    Đối với những người chỉ đơn giản tận hưởng thế giới ảo, level là điều gì đó để khoe với người khác, nhưng đối với những Dark Gamer, nó giống như là lật bài tẩy của mình lên vậy.

    ‘Đằng nào họ cũng sẽ không hỏi chi tiết về class của mình.’

    Với kinh nghiệm lâu năm quan sát, chắc họ sẽ không hỏi thế.

    Mong là không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Lee Hyun chậm rãi nói.

    “Nhà điêu khắc”

    “Hm?”

    “Class của mình là một nhà điêu khắc.”

    “Oh my god.”

    Sự thương hại thoảng qua tích tắc trong đôi mắt họ.

    Choi Sang Joon đấm vào vai Lee Hyun như là một cách để động viên.

    “Cố gắng lên. Mình nghe nói bây giờ nhiều người chọn làm nhà điêu khắc lắm.”

    “Yeah.”

    Tán gẫu qua hết giờ giải lao, mọi người lại chăm chú lắng nghe buổi hướng dẫn.

    Lee Hyun ghi chú những chi tiết quan trọng trong một cuốn sổ mà cậu đã chuẩn bị.

    Hầu hết đều là những chủ đề sẽ hữu ích để nghiên cứu trước khi nhập học, và thông tin về việc du học, hỗ trợ tài chính.

    Lee Hyun đã ngừng học sau khi xin nghỉ tại trường cấp ba.

    Dù vượt qua bài kiểm tra GED, nhưng vẫn là bất khả thi để nhận được chính sách hỗ trợ tài chính dành cho sinh viên.

    Tuy nhiên, cậu cứ ghi chú lại để phòng hờ.

    Khi buổi hướng dẫn kết thúc, mọi người đứng dậy.

    “Ah, cuối cùng cũng kết thúc. Mình đói rồi.”

    “Chúng ta đi ăn gì đi.”

    “Yeah. Chúng ta ăn tại căn tin của trường nha.”

    Lee Huyn theo sau đám bạn mình.

    ‘Cũng không đến nỗi tệ nếu mình đến xem thử căn tin trường.’

    Căntin nằm trong khuôn viên trường học.

    Những món ăn Hàn và phương Tây được chia ra tùy thuộc vào những ngày trong tuần.

    Các cô gái chọn thức ăn Hàn, còn các chàng trai chọn thức ăn phương Tây.

    “Nhìn ngon quá.”

    “Mọi người cùng ăn thôi.”

    Thức ăn Hàn gồm có cơm, súp và khoảng 5 loại Banchan.

    Thức ăn thì Tây gồm thịt heo chiên giòn hoặc là cá đi kèm với salad và mỳ.

    Min Sura cười thỏa mãn khi trộn cơm với Banchan.

    “Đúng là ngon.”

    Choi Sang Joon và Bak Soon Jo cắt miếng thịt heo và đưa vào miệng.

    “Bữa ăn trưa ở trường cũng ngon đấy chứ.”

    “Đi học thật là vui.”

    Khi mà mọi người đều đang thưởng thức bữa ăn của mình, Lee Huyn vừa ăn vừa nhăn trán.

    ‘Nguyên liệu thức ăn thật là kinh khủng.’

    Hiển nhiên là, thịt heo không được chế biến ở đây.

    Nó là sản phẩm đông lạnh.

    Thêm vào đó, nó đã được nấu từ lâu rồi, nên vẻ tươi ngon đã giảm đi.

    ‘Nếu tệ như thế này, tốt hơn là mình nên mang cơm trưa đến trường.’

    Giá của bữa ăn đó là 2500 won, nó không hề rẻ. [2.5$]

    Thức ăn sẽ nhiều dinh dưỡng hơn nếu nó được chế biến từ những nguyên liệu tươi sống vừa mới mua ở chợ về.

    Lee Hyun quyết định sau này sẽ mang cơm trưa đến trường.

    Vào lúc đó, các chàng trai lực lưỡng đi vào trong cantin.

    Họ là sinh viên của khoa võ thuật.

    Một chàng trai với thân hình to lớn và người đầy mồ hôi nhìn thấy Lee Hyun.

    Sau đó anh ta cúi chào Lee Hyun.

    “Chúng em chào hyung-nim!”

    Khi một người phía trước cúi đầu chào, hàng chục học sinh khác cũng làm như vậy.

    “Chúng em chào hyung-nim!”

    Lee Hyun vẫn ngồi đó chưng ra cái mặt không cảm xúc.

    Giải pháp tốt nhất là quay mặt đi hướng khác.

    Cậu đang dùng skill lơ – đi – giả - vờ - làm - việc – khác. Đó là skill cậu học được từ Seoyoon.

    Nhưng những chàng trai đó vẫn không rời đi và giữ nguyên tư thế cúi đầu chào.

    Đám bạn ngồi kế bên Lee Hyun rất ngạc nhiên và há hốc mồm.

    Một con ruồi cũng có thể bay vào trong miệng của Choi Sang Joon.

    Bởi những sinh viên mang thân hình lực lưỡng đến từ khoa võ thuật cúi chào Lee Hyun, họ không thể làm gì hơn ngoài việc bối rối và ngạc nhiên.

    Mặc dù có vẻ như Lee Hyun không thích điều đó, nhưng cậu lại đón nhận một cách tự nhiên.

    Bốn người bạn đã bị sốc, họ nhìn Lee Hyun, sau đó lại nhìn những sinh viên đang cúi chào.

    Lee Hyun thở dài, và đó như một lời hồi đáp.

    Mối quan hệ giữa Lee Huyn và đám bạn đã thay đổi. Bởi vì những sinh viên lớp trên đã cúi chào Lee Hyun, nên ít nhất cậu cũng phải bằng tuổi họ hoặc lớn hơn. Không thể nào là 20như cậu đã nói.

    Cuối cùng thì những sinh viên khoa võ thuật cũng rời đi.

    “Sang Chual Huyng, người đó là ai vậy? Là ai đến nỗi anh phải cúi chào như thế?”

    Thật lòng, hầu hết các sinh viên cúi chào đều không biết lý do tại sao. Bởi vì đàn anh Han Sang Chual đột nhiên cúi chào, nên họ mới hành động theo.

    Han Sang Chual toát mồ hôi hột.

    “Anh đã nói với mấy đứa trước đây rồi mà.”

    “Huh?”

    “Anh đã nói về hội quán võ thuật mà anh đến phải không?”

    “Dạ phải. Có phải là hội quán anh đang tập không?”

    Họ đang nói về võ đường nơi mà Ahn Huyn Do đang làm với vai trò là sư phụ.

    Đó là mội võ quán nổi tiếng, nơi đào tạo những nhà vô địch trong các cuộc thi kiếm thuật trên toàn thế giới.

    Là nơi tập trung những con quái vật chỉ cần có kiếm thì cóc sợ gì trên đời. Không tính đến những võ sinh chính thức, chỉ tính riêng những tân võ sinh thôi đã lên tới hơn 5000 người.

    Han Sang Chual là một trong những võ sinh mới ở đó.

    “Anh ấy là học viên, không, phải nói anh ấy là đệ tử giỏi nhất của thầy Ahn Huyn Do.”

    “Sặc! Đệ tử giỏi nhất sao?”

    “Có lẽ. À mà chắc chắn đấy. Hầu hết những thầy hướng dẫn đều dạy anh ấy, nhưng đôi khi anh ấy còn đấu với thầy Ahn Huyn Do nữa, vì vậy nên chắc chắn là thế.”

    “Nhưng mà anh ấy nhìn có vẻ trẻ hơn hoặc bằng tuổi tụi em thôi, cũng không cần phải đối xử kính trọng như anh làm, đúng không?”

    Các sinh viên nghiêng đầu.

    Những người được đào tạo võ thuật đều có ý chí mạnh mẽ và lòng tự trọng rất cao.

    Dù cho ai đó có địa vị cao ở trong võ đường, cũng không cần thiết phải cúi đầu trước người đó.

    Han Sang Chual lắc đầu và một cơn lạnh sống lưng ập đến.

    “Là do mấy đứa chưa từng thấy thôi. Tụi em nghĩ là anh cư xử giống vậy từ khi mới vô à? Lúc nhập môn, anh không hề thừa nhận sức mạnh của anh ta. Chỉ trong một năm, ai cũng nghĩ là không công bằng cho một người mới học kiếm mà đã trở thành đồ đệ giỏinhất của sư phụ. Thậm chí là anh, người đã học ở võ đường Kumdo hơn 3 năm, cũng không thể trở thành một võ sinh chính thức. Lúc đó anh nghĩ anh ấy là thằng khốn đầy kiêu căng.”

    “Vậy sao anh không đánh bại anh ta, để dạy cho anh ta một bài học?”

    “Anh đã làm như vậy. Anh đã quan sát làm thế nào anh ta, một người mới đến có thể đạp đít những võ sinh chính thức sang 1 bên. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy chiến đấu với một thanh kiếm gỗ.”

    “Nó như nào anh ơi…”

    “Anh ta chiến đấu, chiến đấu, và chiến đấu. Mặc dù đối mặt với thanh kiếm gỗ, thứ có thể dễ dàng làm gãy xương anh ta, nhưng mà anh ta không hề sợ hãi tí nào. Và cái cách mà anh ta vung kiếm như thể nó có sự sống trong đó.”

    “Điều đó tuyệt vậy à? Chẳng phải việc đối mặt với kiếm là vô cùng bình thường sao, và không sợ khi chúng ta vung kiếm hoặc đánh cược mạng sống vào nó à?”

    “Nó tuyệt vời lắm, rất là tuyệt vời. Về sau anh đã phải thừa nhận điều đó. Mặc dù sức mạnh cơ thể có thể được bồi đắp bằng cách luyện tập, nhưng sức mạnh tinh thần thì lại bẩm sinh. Thật lòng mà nói, có bao nhiêu người trên thế giới này có thể thật sự chiến đấu khi tựđặt mạng sống mình vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy?”

    “….”

    “Một người có thể từ bỏ mạng sống của mình vì niềm tin. Đó là một người có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, bỏ qua sức mạnh cơ thể, anh chợt nhận ra rằng trái tim anh ta là thứ mạnh nhất trên thế giới này. Sau lần đó, kĩ thuật sử dụng kiếm của anh trở nên mạnh hơn nhiều.”

    Những sinh viên đàn em năm nhất của Han Sang Chua cuối cùng cũng hiểu.

    Thanh kiếm được vung lên một cách ngay thẳng.

    Nếu một người có thể vung kiếm theo cách như vậy, lại trong một khoảng thời gian học hỏi ngắn, họ có thể cúi đầu trước người đó.

    ‘Một con người có tinh thần mạnh mẽ đến nực cười.’

    ‘Nhớ mặt và đừng bao giờ đụng chuyện với anh ấy.’

    Han Sang Chua nói với đám đàn em.

    “Đây là những lời mà Sahyung của võ đường nói. Kể từ bây giờ, gặp mặt anh ấy thì phải cúi chào. Ai không làm theo, anh sẽ xử kẻ đó.”

    “Dạ, tụi em biết rồi.”


    *****
     
    dragonsavior thích bài này.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    Legendary Moonlight Sculptor
    ''Con đường Đế Vương''

    Tác giả: Kim Tae-Hyung

    -----o0o-----
    Quyển 9
    Chương 9: Đột kích
    Nguồn: nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com
    Fanpage: https://www.facebook.com/pages/Legendary-Moonlight-Sculptor/372980042893537





    Nhờ hiệu ứng của bức tượng "Warm Lovers", Weed có khả năng kháng lạnh tốt hơn.

    Mặc dù vẫn còn phải chịu chút lạnh, nhưng tình trạng của cậu sẽ không tồi tệ như lúc trước.

    Sau đó, việc săn bắt dễ dàng hơn rất nhiều. Cùng với Alveron và Seoyoon, họ đã trải qua gần 50 ngày ở lục địa Versailles, liên tục chiến đấu với lũ Ice Troll.

    "Không có cách nào tiêu diệt hết bọn chúng hả trời."

    Lũ Ice Troll có khả năng tái sinh đáng sợ. Nếu một chân tay bị cắt đứt, nó sẽ mọc lại chỉ trong thời gian ngắn. Khi HP của chúng giảm xuống rất thấp, chúng sẽ chỉ mất một vài phút để phục hồi max thanh máu.

    Với 1-2 người, có vẻ như họ phải chống lại cả đội quân bất khả chiến bại. May sao lại có một vách đá và lũ Ice Troll không thể leo xuống.

    "Bây giờ chúng ta đã biết lý do tại sao nhiệm vụ này lại có độ khó cao rồi."

    Khi Weed chiến đấu với quân đoàn Undead, cậu sử dụng thông tin mà cậu có để chống lại chúng. Nhưng lũ Ice Troll này lại ở một trình độ khác biệt, và do đó, họ gặp khó khăn hơn khi đối phó với chúng.

    Weed đã phải thay đổi chiến lược của mình.

    "Chiến đấu với lũ Ice Troll sẽ rất khó khăn nếu chúng ta đánh quả lẻ. Ê các Wyvern, bay lên và chộp lấy một nhóm Ice Troll! Rồi quăng chúng xuống đây."

    Vào lúc đó, lũ Wyvern thả bọn Ice Troll xuống từ vách đá.

    Weed sẽ có thể thu được rất nhiều máu từ lũ Ice Troll, nó được sử dụng để tạo ra các bình máu hồi HP!

    Chia ra và chế ngự!

    Với bản năng của Weed, cậu có thể nghĩ ra một chiến lược tuyệt vời.

    "Nghe này, các ngươi phải dồn chúng vào một khu vực hẻo lánh để bọn ta thông tới chết!"

    Kể từ thời nhỏ, Weed đã nắm vững cách tháo gỡ những công việc khó khăn. Đứng trước sự thất bại và khả năng phối hợp của họ, tinh thần của bọn quái vật giảm đáng kể.

    Lũ Ice Troll không giống như những con quái vật khác, vì vậy khi chúng không tụ tập cùng nhau, giết chúng dễ dàng hơn rất nhiều. Họ bắt và giết chúng trước khi chúng có cơ hội sử dụng khả năng tái sinh của mình.

    "Moonlight Sculpting Sword!"

    Weed giơ cao thanh kiếm của mình lên.

    Lũ Ice Troll bị chế ngự bởi đường kiếm đẹp lộng lẫy. Bây giờ tình hình trận chiến đã đảo ngược.

    Đây không phải là một cuộc chiến công bằng. Weed giết tất cả trước khi chúng cố gắng hồi lại HP.

    "Kuoooo!"

    Ngay cả khi sắp chết, lũ Ice Troll vẫn cứng đầu chống lại và vung rìu nhằm vào đôi chân của Weed.

    Bỏ qua những đòn tấn công sắp đến, cậu hét lên.

    "Close Eyes!"

    Cậu nhắm mắt lại khi nhận đòn tấn công từ lũ Ice Troll.

    Nếu bạn không cố gắng dự đoán trận chiến xảy ra như thế nào, chiến thắng sẽ là không thể. Đó là cách chiến đấu của Weed.

    Bẫy những con quái vật một cách nhanh chóng và dứt khoát!

    "Ahh! Chết đi. Ta sẽ tiêu diệt mi!"

    Với đôi mắt nhắm nghiền, cậu vung thanh kiếm trên tay của mình.

    Nó trông giống như một hành động ngu ngốc mà ngay cả một newbie cũng không dám làm thử.

    Đó tương đương với hành vi đáng xấu hổ nhất trong trận chiến.

    Cứ mỗi khi Seoyoon tấn công, thanh kiếm của cô đều để lại dư ảnh màu đen.

    Một đòn tấn công của Berserker tiêu diệt lũ Ice Troll.

    Đó là class nhận được nhiều sức mạnh hơn nếu người đó tàn sát điên cuồng và nhìn thấy máu!

    Với những trận chiến ngắn, họ thường khá yếu, nhưng với các trận chiến dài sẽ càng làm cho họ phát huy được sức mạnh của mình.

    Xuyên suốt trận đánh, dù thời gian khá ngắn, nhưng cô có thể tạm thời quên đi nỗi đau của mình.

    Trận chiến khó khăn khiến gương mặt Seoyoon hiện rõ sự căng thẳng, nhưng cô chưa một lần nhìn về phía Weed.

    ‘Không, không, không được nhìn ... '

    Cô không muốn Weed nhìn thấy.

    Nếu Weed nhìn thấy cô chiến đấu, cậu sẽ bắt đầu cười. Bởi suy nghĩ đó, cô tuyệt vọng quay đầu đi.

    Với đôi mắt đang nhắm nghiền, Weed quay về phía nơi Seoyoon đang chiến đấu.

    Alveron âm thầm hồi phục HP cho lũ Wyvern và Bingryong mỗi khi máu giảm xuống.

    Săn bắn ở Thung lũng tử thần hơn 50 ngày! Cuối cùng, số lượng Ice Troll đã giảm.

    Cho dù lũ Ice Troll đã rất cố gắng thoát khỏi móng vuốt của lũ Wyvern nhưng mọi nỗ lực của chúng là đều vô ích.

    Weed sốt ruột nhìn lên bầu trời xanh.

    "Mình không thể tin được là tất cả bọn chúng đã biến mất!"

    Như thể tìm vạch lá tìm sâu, thật khó để tìm nổi 1 con Ice Troll, dụi mù mắt cũng không tìm thấy.

    Đó là vì cậu đã tích cực săn bọn chúng, nhưng cậu vẫn cảm thấy hối tiếc lắm.

    "Bây giờ có vẻ như mình sẽ không thể thu thập máu Ice Troll nữa rồi, chắc chắn mình có thể kiếm thêm tiền từ chúng."

    Khi Weed đột nhiên phát hiện ra vẫn còn một nhóm lớn Ice Troll, cậu cảm thấy hạnh phúc tột cùng. Giống như một người nông dân nhìn thấy hạt thóc phát triển tốt trên cánh đồng của mình, dù hạt thóc lẻ loi ấy có thể giết chết người nông dân một ngày nào đó.

    Với số chai chứa đầy máu Ice Troll, Weed kiếm được khoảng 5.300 vàng.

    Những bình máu hồi HP nhanh chóng. Nó làm tăng thể lực và phục hồi HP. Chúng được làm với số lượng lớn và đặt vào trong túi của Weed.

    Do nguồn cung các bị hạn chế, nên giá trị của chúng khá cao. Trong một cuộc đi săn, hiếm khi một người chơi nào đó sử dụng bình máu như vậy, nhưng nó rất hữu ích khi một Guild nào đó gặp khó khăn.

    “Heu heu heu.”

    Weed cười khi nhìn thấy máu! Cậu cười với niềm vui khôn xiết đến mức dạ dày cậu thắt quặn lại.

    "..."

    Alveron và Seoyoon không có phản ứng gì khi họ nhìn thấy Weed.

    Sau khi chứng kiến khoảnh khắc đó lặp lại trong một hoặc hai ngày, họ đã quen mắt rồi. Mặc dù hành vi của Weed khá kỳ lạ, nhưng bản thân cậu khá nghiêm khắc trong việc rèn luyện trí óc. Không lâu sau, thái độ của Weed trở lại bình thường.

    "Em có muốn đi săn tiếp không, Alveron?"

    "Vâng."

    "Sử dụng phép thánh của em nha. Từ bây giờ, chúng ta sẽ cần nó cho những trận đánh sắp tới."

    "Okay."

    Alveron ban phước cho Bingryong và lũ Wyvern.

    Đầu tiên, Weed chỉ huy Bingryong và Wyvern tấn công lũ Lamia. Cho đến bây giờ, chiến lược chỉ là tấn công lũ Ice Troll để hút máu, nhưng từ lúc này kế hoạch đã được thay đổi để chiếm lấy Thung lũng tử thần.

    Lv hiện tại của Weed là 312.

    Từ lúc Bingryong và các Wyvern được ban sự sống, lv kỹ năng của chúng đã tăng lên đáng kể. Bây giờ, chúng không mất nhiều thời gian lắm để đánh bại lũ Lamia.

    Một thời gian trước đây, lv của Weed đã vượt qua lv 300, nhưng vì cậu cứ ban sự sống cho nhiều bức tượng, nên lv của Weed liên tục giảm. Dù đã đi săn đến bán sống bán chết với Pale và tổ đội của mình, nhưng cậu chỉ có thể nâng lv vượt hơn 300 một chút.

    Lv hiện nay của Weed đạt được chủ yếu thông qua các trận đánh ở Thung lũng tử thần.

    Mắt Weed lóe sáng.

    'Đây là khoảng thời gian cuối cùng để tích cực chinh phục Thung lũng tử thần!'

    Wyvern và Bingryong đã chiến đấu rất tốt. So với lần đối phó với lũ Ice Troll, Lamia có sức phòng thủ tương đối yếu.

    "Chúng ta là những Lamia tao nhã."

    "Coi chừng bị chúng ta mê hoặc đó nha."

    "Venom of Eucla – Nọc độc Eucla!"

    "Bắn kim độc vào chúng mau!"

    Lũ Lamia tấn công và chiến đấu trong tình trạng hỗn loạn.

    Những lối đi bị đóng băng cho phép lũ Lamia với cơ thể như loài rắn có thể di chuyển một cách linh hoạt bằng cách trườn bò.

    Dù có khả năng kháng băng mạnh mẽ đáng kinh ngạc, nhưng lũ Lamia vẫn nhanh chóng rơi vào đợt tấn công của Wyvern. Bingryong nâng bản thân khỏi mặt đất bằng đôi cánh lớn và sử dụng móng vuốt của mình để ra đòn.

    "Thân thì to. Mà tại sao chân mình lại quá ngắn!"

    Bày tỏ sự không hài lòng, Bingryong vẫn tiếp tục phàn nàn.

    So với cơ thể khổng lồ của mình, đôi chân của nó ngắn bất thường. Bởi điều này, nó do dự bước đi, dù có đang trong trận chiến.

    "Làm gì có luật nào nói rằng tác phẩm vĩ đại của nghệ thuật phải có sự linh hoạt trong hành động."

    Cái cớ mà Weed đưa ra là do tính chất của vật liệu băng.

    Để phân phối đúng trọng lượng, chân ngắn và to đỡ cơ thể tốt hơn so với chân dài. Với thân hình khổng lồ của Bingryong, chỉ chân ngắn và dày to mới có thể chịu nổi cơ thể nó.

    Tuy nhiên, Bingryong và Wyvern đã làm lũ Lamia khiếp sợ. Nếu không có sự bảo vệ của lũ Ice Troll, ngày ‘tuyệt chủng’ của loài Lamia kiểu gì cũng đến.

    Vụ thảm sát diễn ra theo một chiều!

    Một nhóm khoảng 200 Lamia xông đến và nhanh chóng hy sinh.

    Ngay từ đầu, không có nhóm Ice Troll nào hỗ trợ, nên lũ Lamia chẳng là gì ngoài một mối đe dọa nhỏ.

    Lũ Lamia bị tiêu diệt và rơi ra những item như da rắn, vàng, bạc, kim độc, và một số quặng.

    "Chúng ta làm được rồi."

    "Keurwawrawrarwa!"

    Các Wyvern và Bingryong bay lên bầu trời gầm rú inh ỏi.

    Đôi mắt của Weed tập trung vào vách đá đối diện. Ở giữa thung lũng, có một đám đông quái vật.

    Đó là lũ Lizard King, Possessed Soldier, Dibase’s Priest, Demonic Follower, và Puppet.


    Possessed Soldier

    Dibase’s Priest

    Demonic Follower

    Puppet

    Những con quái vật khác nhau hình thành thành một đội quân lớn.

    Chuk!

    Weed giơ tay gọi Bingryong và lũ Wyvern.

    "Alveron, chữa lành và ban phước cho chúng để chúng có thể tiếp tục chiến đấu, trận chiến vẫn chưa kết thúc."

    "Vâng, em sẽ hồi phục thể lực cạn kiệt của chúng."

    Lại một lần nữa, lũ Wyvern và Bingryong thiết lập đội hình tác chiến.

    "Kuooo!"

    Bingryong và lũ Wyvern bay lượn xung quanh trong khi chiến đấu với lũ Lamia và những con quái vật khác trong Thung lũng tử thần.

    Lũ Lizard King được trang bị rìu, trong khi lũ Demonic Follower lại cầm giáo và kiếm để đâm chém kẻ thù.

    "Các khối tuyết đang tan chảy, thông qua sức mạnh bóng tối và ẩm ướt, tăng cường sức mạnh cho các ngươi. Bloodlust!"

    Lũ Dibase Priest buff phép lên những con quái vật. Không giống như các phép thánh của Alveron - không hề có tác dụng phụ, mà phép của chúng lại đem đến di chứng rất lớn.

    Nó giống như lời nguyền ma thuật giúp tăng cường sức tấn công tạm thời.

    "Dibase ra lệnh cho chúng ta sử dụng phép thuật lửa lên một khối băng khổng lồ."

    "Dibase ra lệnh cho Possessed Soldier tấn công lũ Wyvern, không được chậm trễ."

    "Dibase truyềnlại chỉ thị cho lũ tay sai của mình. Này, chúng ta sẽ cho các ngươi thấy điều gì sẽ xảy ra với những ai dám chống lại chúng ta!"

    Lũ Dibase Priest chỉ huy đoàn quân quái vật. Lũ quái được buff đầy đủ, tràn đầy ác tà và tham lam, tuân theo lệnh của lũ Dibase Priest.

    Kể từ khi lũ quái vật liên minh với nhau thông qua những mệnh lệnh tuyệt đối, đội quân quái vật đã đủ sức ngăn chặn các cuộc tấn công của Wyvern một cách dễ dàng.

    Các cuộc tấn công của Bingryong cũng không còn hiệu quả nữa.

    Một khi trên mặt đất không còn sự sợ hãi. Lũ quái vật được bọn Dibase Priest chỉ huy đang ngày càng mạnh lên.

    "Ice bolt!"

    Với sức mạnh to lớn, Bingryong sử dụng phép thuật băng đáng tự hào của mình, nhưng lũ Dibase Priest có thể ngăn cản nó bằng cách tung ra ngọn lửa ma thuật.

    Lũ Wyvern bay vòng quanh bầu trời và chiến đấu không theo chiến thuật gì cả. Trong khi đó Bingryong quá sợ hãi và không muốn tiếp tục chiến đấu.

    "Cuộc chiến dường như đang nghiêng về một phía. Tuy nhiên, đây chưa phải là kết thúc."

    Đôi mắt của Weed lấp lánh một cách lạnh lùng.

    Theo thời gian ở trong game, Weed đã bỏ ra hơn 50 ngày. Nếu tính thêm những ngày phải di chuyển đến vùng đất Despair sau khi đến vùng đất phía Bắc, tổng số ngày sẽ nhiều hơn.

    Theo quan điểm của Weed, những người siêng năng kiếm tiền, sẽ không đủ khả năng 1 mình chiến đấu ở nơi như thế này.

    "Triệu hồi Death Knight Van Hawk và Vampire Lord Tori!"

    Weed triệu tập tất cả các bức tượng của mình.

    Cậu thậm chí còn triệu hồi cả Van Hawk và Tori!

    Một cơn lốc màu đen xuất hiện khi triệu hồi Van Hawk, ông ta nắm chặt thanh kiếm.

    "C..ch..chủ..nhân! Người đã gọi tôiiii..!"

    Van Hawk lắp bắp nói.

    Cho rằng Undead không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ là một quan niệm sai lầm, gương mặt Van Hawk tái nhợt. Cái lạnh ở nơi này có thể đóng băng xương của ông!

    Ttak. Ttak. Ttak. Ttak!

    Răng Death Knight lập cập va vào nhau tạo ra những âm thanh lách tách.

    Dưới sự tương phản giữa màu da trắng nhợt nhạt và đôi môi màu đỏ tươi của mình! Vampire Tori, người đang mặc một chiếc áo choàng màu đỏ đen lại cảm thấy khá thoải mái.

    "Nơi này không quá xa quê hương của ta. Morata! Ta nhớ nó. Những cơn gió lạnh lẽo, bão tuyết, và là nơi cô đơn với tình yêu cháy bỏng còn tồn tại và duy trì. Đó là một nơi mà vẻ đẹp của ánh sáng rực rỡ vẫn còn sống. Sẽ thật hoàn hảo nếu ta có một người con gái xinh đẹp bên cạnh lúc này. Thật là một điều đáng tiếc."

    Vampire Lord Tori hài lòng với cái lạnh, trong khi tìm kiếm một người phụ nữ để biếnhọ thành tác phẩm nghệ thuật.

    Weed liếc nhìn Seoyoon.

    Trên trái đất, vẻ đẹp của cô là độc nhất.

    Mặc dù cậu đã nhìn Seoyoon nhiều lần, thậm chí còn có vô số những tác phẩm điêu khắc về hình ảnh của cô, Tori lại tỏ ra không có phản ứng gì với Seoyoon.

    ‘Có phải vì chúng ta đang ở trong cùng một tổ đội?’

    Weed và Seoyoon đã chấp nhận cùng team. Nhờ đó, Tori không cảm thấy bất kỳ thu hút nào từ phía Seoyoon.

    Tuy nhiên, đối với Weed, đây cũng là một mối phiền toái trên đường đi.

    Tori đưa mũi lên ngửi.

    "Mùi này là gì thế nhỉ? Nó rất khó chịu, nhưng nó để lại một dư vị ngọt ngào nơi miệng ta."

    Khi nói đến mùi máu, Tori là một chuyên gia.

    Dấu vết của mùi hương đặc trưng từ máu lũ Ice Troll là nguyên nhân Tori đánh hơi thấy.

    Weed có thể triệu tập Tori trước đó. Cậu có thể hút sạch máu của lũ Ice Troll nhanh hơn. Tuy nhiên, đổi lại, cậu sẽ phải từ bỏ việc trích lấy máu của lũ Ice Troll để kiếm tiền.

    Do vậy, Weed đã không triệu tập Tori.

    Kể từ khi lũ Ice Troll bị đánh bại, Weed bây giờ có thể triệu hồi Tori trong trận chiến.

    "Tori, hãy ra ngoài và chiến đấu đi!!"

    "Đéo, sao ngươi dám ra lệnh cho ta?"

    Tori hỏi ngạo mạn.

    Do không được triệu tập trong một thời gian dài, Tori không còn nhận ra chủ nhân của mình nữa.

    Trước đó, Tori từng có thời gian chiến đấu với quân đoàn bất tử cùng lũ Wyvern!

    Lòng “quý mến” của Weed cũng tăng lên theo cùng khả năng và level của mình.

    Weed nhíu mày.

    "Ta đang ra lệnh cho mi đó. Bây giờ nhấc đít lên và chiến đấu đi."

    "Ta muốn nói vài điều. Phiền toái ghê, ta sẽ không thích nếu ngươi triệu tập ta ra để làm mấy cái tầm thường như vậy."

    Trái ngược với khả năng của mình, Tori là một con Boss khó chịu! Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Weed không thể thu phục hắn.

    "Có vẻ như mi chưa được thông đủ thì phải."

    "..."

    "Chúng ta có thể trò chuyện sau khi ta hành mi thêm 10 ngày nữa nhỉ?"

    Sự bạo lực tàn nhẫn mà Weed sử dụng sau khi mấy lời tâng bốc nhượng bộ thất bại!

    Shink.

    Gần đó, Seoyoon cũng gửi đến sự đe dọa im lặng với Tori. Cô sẽ giúp Weed khi cậu triệu hồi ma cà rồng Tori mà hắn dám không vâng lời.

    Thậm chí ngay cả Alveron cũng đang chuẩn bị phép thánh của mình, Tori không có quyền lựa chọn, hắn miễn cưỡng bắt đầu đi về phía kẻ thù.

    Tuy nhiên, sau khi bước đi một vài bước, Tori quay lại với vẻ mặt nghiêm túc và nói.

    "Chủ nhân, ta có chuyện muốn nói."

    "Chuyện gì vậy?"

    "Người đã bao giờ nghe nói về Vương quốc Vampire chưa?”

    "Có một nơi như vậy sao?"

    Đây là lần đầu tiên Weed nghe nói về nó.

    Lịch sử của lục địa Versailles chỉ đưa ra một mô tả ngắn gọn về những chủng loài Vampire.

    "Đó là vương quốc Vampire Todium! Nó tồn tại dưới lòng đất. Một vương quốc bất diệt của bóng tối. Nhờ có chủ nhân, ta đã phát triển đủ mạnh mẽ nên ta cần phải quay về đó."


    "... Quay trở lại?"

    "Đó là nghĩa vụ của một Vampire. Trong tháng nào đó ở lục địa Versailles, lối vào sẽ mở ra 89 ngày."

    "Làm như vậy sẽ vi phạm giao ước ..."

    "Giao ước sẽ chấm dứt. Tuy nhiên nếu chủ nhân ra lệnh, bằng danh dự, ta sẽ giao cuộc sống bất tử của ta cho người."

    Tori muốn loại bỏ ràng buộc của mình. Tuy nhiên, Weed có thể đoán được những gì trong lời nói tiếp theo.

    ‘Khi đi săn bắn, một lúc nào đó Tori có thể có ích.’

    Một con Boss với lv cao ở mức 400. Tori rất hữu ích nhờ các đặc tính của Vampire.

    Tuy nhiên, hắn chỉ có thể sử dụng nó để phát triển bản thân.

    “Tori luôn luôn chịu giới hạn này ngay từ đầu."

    Weed lắc đầu.

    "Ta không muốn chấm dứt cuộc sống của ngươi."

    Cậu không có ý định đoạt lấy sinh mạng của Tori.

    Weed đã xem xét nghiêm túc việc giết Tori chỉ để có thể nhận được những item. Tuy nhiên, trang bị của Tori khá là vô dụng.

    Tất cả trang bị của hắn đều bị hạn chế là Vampire Lord, và không giống như lũ Orc, Elve, hay Dark Wizard, những các item đó bán ra không có giá trị.

    "Cảm ơn. Sau khi đến Todium, nếu người muốn, ta có thể hướng dẫn người tại đó. Đây có thể là lần đầu tiên loài người đặt chân đến, và thậm chí trong tương lai, sẽ không thể tìm thấy một ai khác có thể bước vào các ngôi mộ của Vampire – những kẻ là Nobles of the Night - Những quí tộc của bóng đêm".


    Vampire Lord Tori đã mời bạn đến thành phố của Noble of the Night, Todium!

    Với nhiều tác phẩm nghệ thuật cổ xưa và đá quý, một thành phố không thể tìm thấy trên mặt đất, đây là nơi sinh sống của những người phụ nữ xinh đẹp và hàng trăm triệu loài chuột và dơi.

    Trong thời gian ba tháng, Vampire Lord Tori đã mời bạn và nhóm của bạn đến Todium.



    Weed nghiêng đầu một chút và gật đầu đồng ý.

    ‘Biết ngay mà, dự đoán của mình đã đúng.’ - Weed nghĩ

    Death Knight và Vampire Tori đã phát triển quá mức.

    Họ sẽ không chỉ tồn tại như một gánh nặng. Nếu phát triển đến một mức độ nhất định, họ có thể có một nhiệm vụ đặc biệt hoặc mở ra lối vào một khu vực nào đó.

    Tori hướng về phía Thung lũng tử thần.

    "Gia đình của ta, hãy hiện thân."

    "Ngài gọi chúng tôi, thưa chúa tể."

    Các nữ hoàng Vampire xinh đẹp, và những con Vampire trẻ tuổi mặc áo choàng, đột nhiên xuất hiện.

    "Những kẻ thù đầy máu xuất hiện tại đó."

    "Cơn khát của tôi đang tăng lên. Chúa tể."

    "Mặc dù chúng ta không có khả năng gia tăng thành viên gia đình nữa, nhưng chúng ta vẫn có thể hút máu. Đi thôi!"

    "Vâng, thưa Chúa tể."

    "Veil of Darkness!" (Tấm màn bóng đêm)

    Tori và những con Vampire khác giấu cơ thể của mình trong bóng tối.

    Và trong nháy mắt, họ đã xuất hiện xung quanh lũ Dibase Priest và Demonic Follower ở phía trên thung lũng.

    "Quý tộc của bóng đêm!-The Nobility of the Night!"

    "Evil Vampire xuất hiện đi!"

    Tori xỉa móng tay của mình và gây sát thương nặng nề cho lũ Dibase Priesr, trong khi các thành viên Vampire khác thoắt ẩn thoắt hiện. Lũ Vampire trẻ tuổi cũng di chuyển rất tích cực, Vampire Queen cám dỗ Demonic Follower bằng cách sử dụng phép thuật của họ.

    Tuy nhiên, những Vampire trẻ tuổi này không thể đả thương lũ Possessed Soldier.

    Nếu họ chiến đấu với con người còn sống với máu tươi, họ có thể sử dụng quyền năng của mình để phá hủy trái tim của đối thủ, nhưng những kẻ thù họ phải đối mặt là ác quỉ.

    Dù họ không thể hút máu từ Possessed Soldier, quyền hạn của Vampire cũng không hề bị lung lay.

    "Tornado Blade!"

    Crash!

    Tori tạo ra một cơn lốc xoáy khổng lồ xung quanh các khu vực mà kẻ thù tụ tập và giết chết nhiều kẻ.

    Bởi vì cơn lốc xoáy khổng lồ quét khắp khu vực, thi thể của lũ Priests of Dibase bị đánh đập và xé nát. Tuyết và băng đá vương vãi khắp nơi. Sức mạnh của cơn bão rất mạnh làm cho lũ Wyvern chao đảo.

    “Blood Drain!”

    Tori tiêu thụ một lượng lớn MP sau mỗi đòn tấn công.

    Một khi MP cạn kiệt, Tori sẽ suy yếu, nhưng hắn có thể bổ sung sức mạnh của mình bằng cách hút máu các Priest of Dibase.

    Mắt Tori chuyển màu xám.

    "Những người bị ta hút máu, sẽ biến thành đá."

    Crack!

    Lũ Possessed Soldier đông cứng lại và biến thành đá. Đó là hiệu ứng từ lời nguyền của Vampire.

    Van Hawk vung kiếm và lãnh đạo thuộc hạ của mình. Bingryong và Wyvern, cùng với Geumini bay lên bầu trời. Weed và Seoyoon cũng tham gia cuộc chiến. Họ trèo lên những vách đá và chiến đấu với quái vật.

    "Moonlight Sculpting Blade!"

    Nhờ vào chỉ số phòng ngự đáng tin cậy của giáp Tallock, trên đỉnh vách đá, Weed nắm giữ thanh kiếm của mình. Như trước đây, đôi mắt nghiêm túc của cậu nhìn khắp mọi hướng.

    Trong một trận chiến, một người quan sát giỏi sẽ luôn đánh giá được tình trạng của cả đồng đội và kẻ thù chứ không chỉ nhìn về một phía.

    Đặc biệt là trong tình huống tương tự như bây giờ, khi có rất nhiều loài quái vật đang chiến đấu, kỹ năng đó thật sự rất cần thiết.

    Lũ Priest of Dibase đang đứng trên bờ vực bị hủy diệt bởi những chiếc răng nanh của các Vampire.

    “Seven Celestial Steps – 7 bước lên thiên đường!"

    Đã lâu rồi kể từ khi Weed sử dụng bộ pháp này!

    Cậu có thể sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình và thay đổi hướng giữa mỗi bước chân.

    Bởi vì kỹ năng này hoàn toàn bỏ qua những hiểu biết thông thường, khiến nó khó khăn hơn khi sử dụng trong trận chiến.

    Nhưng nếu bạn có thể sử dụng kỹ năng tốt, bạn có thể đạt được sức mạnh tấn công cao hơn nhiều so với những người khác.

    Weed chạy vào giữa đám Vampire.

    Với bộ pháp như tia chớp, Weed đã nhanh chóng xuất hiện phía trước lũ Dibase Priest

    "Chết điiiiii!"

    Weed vung lưỡi kiếm theo hướng mà cơ thể của cậu đang di chuyển.

    Các đường kiếm khá nhiều nhưng hiếm khi lướt qua cổ của lũ Dibase of Priest. Tuy nhiên, những đường kiếm ấy lại vòng ngược trở lại và chém vào ngực của chúng.


    Bạn đã giáng một đòn chí mạng!

    Máu của Priest of Dibase đang chảy xuống, trước bờ vực của cái chết, hắn đã bị tiêu diệt.

    Bạn nhận được thêm exp.



    Bởi vì chúng không phải là loại quái vật bình thường, lũ Priest ấy đã tăng thêm ít nhất 30% exp.

    Nhưng trước khi Weed có thể kiểm tra số exp mà cậu nhận được, Evil Spirit Follower cầm một cây chùy và đang theo sát Weed từ phía sau rồi tấn công cậu.

    "Kkiyaaat!"

    Hét lên một tiếng, nó vung cây chùy.

    Weed hạ thấp cơ thể mình về phía trước mà không hề nhìn lại. Cậu lăn trên mặt đất, và đứng dậy ngay lập tức. Khi Weed đứng dậy, tay cậu cầm một túi đầy tiền vàng.

    Thỉnh thoảng khi lăn trên mặt đất, Weed đã thu nhặt những item.

    "Đúng như mong đợi, có rất nhiều tiền."

    Dibase là một vị thần của người giàu. Đó là lý do tại sao lũ Priest of Dibase lại có rất nhiều tiền.

    Cũng có thể biết được qua cái cách chúng nói chuyện trong khi đang chiến đấu chống lại Vampire.

    "Tôi sẽ cung cấp cho bạn rất nhiều tiền nếu bạn làm theo tôi."

    "Tôi sẽ đưa cho bạn viên ngọc này nên hãy tin vào chúng tôi."

    "Tất cả những gì tôi có là tiền nè ..."

    Họ cố gắng dùng tiền để dỗ dành và nhử những Vampire.

    Mỗi tội, các Vampire, là những quí tộc bóng đêm, họ quá kiêu hãnh để không thể sa ngã, nếu họ là Orc, họ chắc chắn về phe của lũ Priest of Dibase.

    Weed nhìn quanh cẩn thận với đôi mắt sắc sảo.

    Cậu không quan tâm đến những Evil Spirit Follower, những kẻ chỉ rơi ra item rác.

    Cậu nắm bắt vị trí chung của lũ Priest of Dibase, rút cạn thể lực của chúng và cố gắng móc kiệt đến đồng cuối cùng.

    “Seven Celestial Steps!”

    Weed nhanh chóng di chuyển qua những con quái vật và nhanh chóng chọn ra nơi lũ Priest of Dibase đang đứng! Cậu luôn xem xét để moi được những item tốt nhất từ bất cứ con quái vật nào.
     
    dragonsavior thích bài này.