Tuyệt Thế Vũ Thần Tác giả: Tịnh Vô Ngân Chương 41: Ám sát đêm đen Chuyển ngữ: Bê Nguồn: banlong.us Mời đọc Trong phòng ốc, Lâm Phong an tĩnh ngồi ở trên giường, thả ra Hắc Ám Vũ Hồn khiến cho thính giác của hắn cực kỳ nhạy bén trong lúc tu luyện, toàn bộ thanh âm tí tẹo trong khách sạn, chỉ cần hắn nguyện ý, đều có thể nghe được. Thiên địa nguyên khí quay cuồng không ngừng mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể Lâm Phong, một cỗ cương khí thuần trắng như ẩn như hiện, phảng phất muốn phá thể mà ra, đây là Khí Vũ cảnh cửu trọng đỉnh phong. Đến khi cương khí phun ra nuốt vào có thể từ trong cơ thể nở rộ mà ra, là thời điểm bắt đầu từ Khí Vũ cảnh bước vào Linh Vũ cảnh, trăm bước giết địch, giết người trong vô hình. Lúc này, xung quanh ngoài khách sạn, từng đạo thân ảnh nhanh chóng tiến sát gần phía khách sạn, sau đó đi vào khách sạn, thân pháp nhẹ nhàng, giống như u linh, hơn nữa, những người này trên lưng đều đeo bá vương cung sừng trâu, loại cung sừng trâu này uy lực cực kỳ cường đại, người ở bậc Khí Vũ cảnh, có thể mang toàn bộ lực lượng nén vào bên trong cung sừng trâu. "Phòng chữ địa số 2, tốt nhất đừng kinh động hắn, tránh khỏi phiền toái." Giữa đám người bước ra một thân ảnh, trong tay vung lên quạt xếp, lập tức nhóm người mới xuất hiện này đi về phía cầu thang, tức tốc tiến đến phòng chữ địa số 2. Một lát sau, hơn mười đạo thân ảnh, toàn bộ xuất hiện trước phòng chữ địa số 2, thân pháp cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ phát ra âm thanh bé tí, gần như không có tiếng động, thực lực của những người này hiển nhiên đều không tầm thường. "Răng rắc. . ." Từng trận âm thanh kéo cung vang lên, chỉ thấy tất cả những người này gỡ cung dài trên lưng xuống, giương cung lắp tên. "Phóng." "Ông, ông, ông!" Âm hưởng bởi dây cung phát ra tiếng vù vù, lực đạo cường đại làm cho cung tên trực tiếp phá cửa bay vào, tức khắc liền nghe những từng đợt tiếng động đì đùng bên trong phòng. "Đi vào." Người thủ lĩnh lại quát to một tiếng, lập tức đám người một cước đá văng cửa phòng, phá cửa mà vào. Trong phòng không một bóng người, những cái rương, giường gỗ tinh xảo do cung tên bá đạo mà bị bắn thành giá rỗ, sớm không ra hình hài, bất quá, trên giường hình như không có than ảnh của con người. Hai bóng người tiên phong bước vào cửa, ánh mắt cảnh giác. "Kiếm Khiếu Lôi Âm." Một đạo thanh âm lạnh lùng đột ngột vang lên, kiếm quang lạnh như băng chợt lóe lên rồi biến mất, lôi âm cuồn cuộn, tiếp theo đó là hai tiếng la thảm thiết, hai thân người trực tiếp gục ngã. Ở thời điểm đám người này bước một chân vào khách sạn Lâm Phong đã phát giác, tuy nhiên ban đầu hắn cũng không để ý, thẳng đến lúc hắn thoáng nghe được vài chữ phòng địa tự số 2, hắn mới bắt đầu bừng tỉnh, đối phương dường như đến vì hắn. Bởi vậy Lâm Phong một mực trốn cánh cửa bí mật ở bên hông, dựa sát vào vách tường, nơi này là góc chết, trước khi đối phương đi vào phòng, không có khả năng làm hắn bị thương, hơn nữa cũng thuận tiện để hắn tiến hành phục kích. Thời khắc Lâm Phong thấy từng trận tên mãnh liệt kèm theo tiếng gào thét dữ dội bắn vào phòng, thầm nghĩ vận khí bản thân không tệ, nếu không phải trước đó mình kịp phát hiện góc chết này, hiển nhiên bị trực tiếp bắn chết. Tuy rằng lần này may mắn, nhưng trong nội tâm Lâm Phong tràn đầy sát ý lạnh như băng, ra tay không chút lưu tình, dứt khoát chém chết hai người. "Là ai muốn giết mình?" Lâm Phong lại cuồng bạo phóng ra một kiếm, bên ngoài truyền tới vài đợt âm thanh kêu gào, cũng cùng lúc này, hắn sử dụng Phù Quang Lược Ảnh, thời điểm đám người chưa kịp phản ứng, Lâm Phong nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ. "Đuổi." Người cầm đầu sắc mặt khó coi, gầm lên một tiếng, đám người hóa thành ngựa hoang rượt theo, nguyên một đám nhào ra khỏi cửa sổ, đáp xuống . Đêm mưa, trời đất mịt mờ, ánh sáng phi thường yếu, nếu võ tu không có thị lực vô cùng tốt, sẽ rất khó thấy rõ đường xá, nhất là lúc đang chạy nhanh. Ngược lại đối với Lâm Phong không có ảnh hưởng gì lớn, có được Hắc Ám Vũ Hồn, không chỉ thiên phú tu luyện tăng lên nhiều, mà giác quan cũng cực kỳ nhạy cảm, mặc dù cảnh đêm lờ mờ, nhưng vẫn như cũ thấy được đường đi phía trước. Đám người đuổi sát phía sau, bước chân giẫm lên vũng nước dọng trên mặt tạo ra âm thanh vang xa. "Ông. . ." Lâm Phong nghiêng đầu, một mũi tên bay ngang qua lỗ tai, kình phong cường đại thổi qua sinh ra cảm giác ran rát bên tai. "Người bắn ra mũi tên này chắc chắn có thực lực Khí Vũ cảnh cửu trọng, dù so sánh với Liễu Phỉ bắn tên, cũng không kém bao nhiêu." Lâm Phong trong lòng phát lạnh, thực lực Liễu Phỉ là Khí Vũ cảnh cửu trọng, nhưng lại có thêm Tiễn Vũ Hồn mạnh mẽ, uy lực mũi tên bắn ra tất nhiên không phải nói, mà người phía sau lưng mình bắn tên thậm chí có thể ngang tầm với Liễu Phỉ, hiển nhiên thực lực người này rất mạnh. Lâm Phong thật không tin nổi, ở đêm hôm khuya khoắt thế này lại có một đám người chạy đến ám sát mình, đến lấy mạng mình. "Ông, ông. . ." Lại có hai đạo mũi tên phá không bay đến, thân thể Lâm Phong hơi nghiêng, tránh thoát mũi tên phóng tới, trong nội tâm càng thêm nghi hoặc, những người này không chỉ thực lực cường đại, hơn nữa phảng phất đã trải qua huấn luyện, mũi tên bắn ra chẳng những chính xác vô cùng, hơn nữa nắm bắt thời cơ rất đúng lúc, một mũi tên rồi một mũi tên. "Không được, tiếp tục như vậy ta sẽ bị vắt kiệt thể lực, sẽ bị mũi tên bắn trúng." Lâm Phong lần nữa tránh thoát một mũi tên, thầm nghĩ trong lòng, thực lực đám người này phần lớn ở bậc Khí Vũ cảnh cửu trọng, hơn nữa sử dụng mũi tên lô hỏa thuần thanh, phối hợp ăn ý, điều này khiến cho Lâm Phong mặc dù có ưu thế trên phương diện thân pháp khinh công, như cũ không cách nào cắt đuôi đám người này. Trong thời gian chạy nhanh Lâm Phong bị nước bẩn hất đầy quần áo, cơn mưa không ngừng rơi xuống làm cho hắn ướt như chuột lột, Lâm Phong hơi nghiêng người, né tránh một mũi tên, lập tức cước bộ của hắn dừng lại im bặt, nháy mắt quay người. "Phù Quang Lược Ảnh." "Giết." Trong chớp mắt này, Lâm Phong chẳng nhìn đỉnh chỉ chạy trốn, mà còn dùng thân pháp khinh công phản hồi, một kiếm hàn quang chém ra, lôi âm trộn lẫn vào trong tiếng mưa, một cơn mưa máu phun lả tả trên không, lập tức hòa làm một thể với nước mưa. Người chạy đầu hấp tấp không kịp đề phòng, bị một kiếm của Lâm Phong chém chết. Những người khác mau chóng né ra, thối lui về sau hơn mười thước, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Phong, mang theo vài phần cảnh giác, người thiếu niên có khuôn mặt thanh tú này, không ngờ trải qua chiến đấu đã giết vài người của họ. Dưới trời mưa tầm tã, Lâm Phong nhìn đối phương, cuối cùng ánh mắt tập trung trên một người trong nhóm địch, người mặc áo tơi đen, ở trong tay của hắn, cầm một cây quạt xếp. "Nạp. . . Lan. . . Hải!" Lâm Phong thần sắc lạnh lẽo, gằn ra từng chữ một, chủ nhân của chuôi quạt xếp, chính là Nạp Lan Hải. Tầm mắt quét qua đám người, Lâm Phong cười lạnh nói: "Nhiều cao thủ như vậy, thành Dương Châu cũng chỉ có vài gia tộc có được loại thực lực như thế này, bất quá với tư lịch của ngươi, có lẽ chưa đủ để điều động nhiều cao thủ như vậy đi." Nạp Lan Hải xen lẫn trong đám người, Lâm Phong vừa dứt lời trong mắt xuất hiện một tia trào phúng. "Nghe nói nhi tử của Lâm Hải Lâm gia là phế vật, nhưng mà ta biết, Lâm Phong không chỉ riêng thiên phú xuất chúng, năng lực ứng biến cũng không bình thường, thông minh cơ trí, chỉ là đáng tiếc. . ." "Đáng tiếc cái gì?" "Đáng tiếc mặc dù ngươi là thiên tài, cũng không có ai sẽ biết rõ." Nạp Lan Hải âm lãnh mà nói: "Người chết, dù là thiên tài cũng vô dụng." "Vì một va chạm nho nhỏ, Nạp Lan Phượng lại hận ta như vậy, nữa đêm phái ra quân đội của phủ thành chủ, dồn ta vào chỗ chết?" Lâm Phong giọng điệu mang vẻ đùa cợt, những kẻ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không phải võ giả thông thường, lúc này lại thấy Nạp Lan Hải, Lâm Phong tự nhiên biết rõ, đám người này là quân đội, quân đội cá nhân của phủ thành chủ. Bất quá Lâm Phong nghĩ mãi không thông, Nạp Lan Phượng bất kính với hắn trước đây, vì vậy hắn cũng không cho Nạp Lan Phượng mặt mũi, ở trong mắt hắn xem xét, mặc dù Nạp Lan Phượng mang hận, cũng không đến mức lấy mạng hắn, nhưng Lâm Phong dường như đoán sai rồi, Nạp Lan Phượng chẳng những muốn mạng hắn, hơn nữa không tiếc phái người tập sát đêm khuya. "Thân phận công chúa Nạp Lan tôn quý, cao cao tại thượng, há để ngươi vũ nhục, bằng chuyện ngươi xúc phạm với công Nạp Lan, Lâm Phong, ngươi chết không có gì hối tiếc." Nạp Lan Hải quát mắng nói ra, thanh âm lạnh nhạt, phảng phất hết thảy đều như lý luận thành chương, đã chứng minh. "Nạp Lan công chúa? Cao cao tại thượng?" Lâm Phong cười lạnh, một nữ nhi của thành chủ, tuy rằng địa vị tôn sùng, nhưng cũng không tương xứng với hai chữ công chúa, không nghĩ tới Nạp Lan Phượng kiêu căng như thế, không coi ai ra gì, điểm ấy so với Lâm Thiên không kém chút nào. "Nếu muốn giết ta, vậy liền động thủ đi." Hắc Ám Vũ Hồn xuất hiện sau lưng Lâm Phong, dung nhập vào trong bóng tối, vô thanh vô tức, không có một chút khí tức, thậm chí không có ai biết Lâm Phong đã phóng ra Vũ Hồn. Chết không có gì hối tiếc, Lâm Phong quả thật muốn xem, những người này, bằng cách gì khiến hắn chết không hối tiếc. Hắc Ám Vũ Hồn dung hợp với bóng tối, phảng phất thành đôi mắt thứ hai của Lâm Phong, Lâm Phong lúc này, thậm chí cảm nhận hết thảy khung cảnh xung quanh, phạm vi trên mặt dất, bất luận động tĩnh gì, đều không thể đào thoát khỏi cảm giác của hắn. "XÍU...UU!. . ." Mũi tên xé gió bay tới Lâm Phong, Lâm Phong chỉ hơi lắc đầu là né được, một màn này làm cho kẻ bắn ra mũi tên thần sắc trầm trọng, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, hai con ngươi sáng ngời trong đêm tối, tỉnh táo đến đáng sợ.
Tuyệt Thế Vũ Thần Tác giả: Tịnh Vô Ngân Chương 42: Đêm mưa rả rích Chuyễn ngữ: Bê Nguồn: banlong.us Mời đọc Phóng thích Vũ Hồn, có lẽ bản thân Lâm Phong cũng không có nhận ra, giờ phút này hắn bình tĩnh và tự tin đến cỡ nào, loại cảm giác khống chế này, thời điểm mũi tên phá không bay tới, hắn cũng chỉ nghiêng đầu, nếu không có tự tin vô cùng mãnh liệt và tỉnh táo siêu tuyệt, ai có thể làm được như vậy. Cước bộ đạp mạnh, Phù Quang Lược Ảnh, Lâm Phong thân thể nháy mắt lao tới đám người trước mặt, làm cho cung tiễn của đối phương không cách nào phát huy tác dụng. Trường kiếm huy sái, tinh chuẩn đến mức khiến người ta nổi điên, chỉ thấy một võ tu vừa muốn tránh né, lại phát hiện một đạo thiên ngoại kiếm chém ngược mà đến, tránh cũng không thể tránh, một kiếm, mạt sát. "Phóng thích Vũ Hồn, giết hắn đi." Nạp Lan Hải hô to một tiếng, thân thể hắn điên cuồng lui lại, ở thời khắc Lâm Phong áp sát trước mặt hắn, hắn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, nhất là thấy đôi mắt tỉnh táo đến tột độ kia, Nạp Lan Hải cảm giác ngay cả linh hồn đều bị rung động. Nghe được tiếng quát của Nạp Lan Hải mọi người lập tức tỉnh ngộ lại, tất cả các loại vũ hồn được bày ra, đêm tối đột ngột trở nên sáng hơn. Sau lưng Lâm Phong chính là Vũ Hồn thực vậy họ dây leo, loại Vũ Hồn này giúp thân thể mềm dẻo vô cùng, hơn nữa đợi đến ngày sau thực lực cường đại, Vũ Hồn ngưng thực, thậm chí có thể thả ra Vũ Hồn quấn quanh địch nhân, hoặc làm cho thân thể võ giả mềm mại không xương, cơ thể tùy ý biến hình. Người này ra tay vô thanh vô tức, phảng phất như một sợi dây leo lan tràn trong không khí, thậm chí không có quỹ đạo, thấy tay mình sắp chạm đến người Lâm Phong, trên mặt người này lộ ra nụ cười chế giễu. Ngay khi hắn đang đắc ý, một luồng sáng chói mặt lóe lên, tính mạng của hắn lập tức bị kiếm quang này nuốt mất. Kiếm, nhanh đến tận cùng, chính xác đến tận cùng, kiếm tàn nhẫn đến tận cùng, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nháy mắt, chém chết. Sau khi chém ra một kiếm, động tác của Lâm Phong cũng không đình chỉ, kiếm quang xẹt qua đêm tối, huyết quang thoáng hiện, tiếp tục có người ngã xuống trong đêm đen. Lúc này võ tu có tu vi Khí Vũ cảnh bát trọng hoặc cửu trọng, dưới thân kiếm của Lâm Phong, không qua nổi một chiêu, Lâm Phong chọn thời cơ xuất kiếm rất chính xác kèm theo tốc độ cực nhanh, khiến cho bọn họ căn bản không tránh được. "Bên trong." Một đòn lưu tinh chùy từ sau lưng Lâm Phong đánh tới, lao thẳng vào ót của Lâm Phong, nếu trúng đòn này, Lâm Phong không chết cũng phải mất đi năng lực chiến đấu. "Muốn tránh?" Tại một khắc Lâm Phong chuẩn bị xoay người, một thanh thương dài xuyên phá không khí tới, lực đạo mãnh liệt cực kỳ, tiền hậu giáp kích, canh thời gian chuẩn không chê được, Lâm Phong chết là cái chắc. "Giết." Lâm Phong khẽ quát một tiếng, kiếm dài rời tay bay ra, trực tiếp cắm xuyên vào ngực kẻ địch đằng trước. Thân thể người này cứng ngắc tại chỗ, ngơ ngác nhìn thanh kiếm trên ngực, hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ Lâm Phong lại dám quăng kiếm trong loại tình huống này. Cùng là Linh Vũ cảnh, mặc dù chiến lực của Lâm Phong vượt trội hơn từng thành viên của họ, nhưng bọn họ đông người, chỉ cần một người đánh trúng và gây thương tổn cho Lâm Phong, nếu cứ diễn biến như vậy, kết cục chỉ có tử vong, trong tình huống nguy hiểm như thế, hắn làm sao đoán ra Lâm Phong sẽ quăng thanh kiếm của mình. Ánh mắt gao gắt dán chặt trên người Lâm Phong, trước khi chết, hắn muốn nhìn Lâm Phong đối phó với Lưu tinh chùy sắp đánh tới như thế nào. "Oanh Tạch...!" Nối tiếp tiếng hét, một luồng kiếm quang phát ra, so với những kiếm quang lúc trước càng thêm sáng chói, Lưu Tinh chùy còn chưa đập xuống, người sử dụng Lưu tinh chùy đã đầu lìa khỏi cổ, mà Lâm Phong trong tay, nhuyễn kiếm dính máu. "Ra thế." Người nọ nhắm mắt lại, cơ thể đổ xuống ầm ầm. Lúc này, thủ cấp của người kia mới từ không trung rớt xuống, đám người đột ngột dừng đợt công kích, một kiếm sáng chói ban nãy, bọn hắn tự hỏi bản thân cũng không đỡ được. Bạt Kiếm Thuật, kiếm ra nhất định liếm máu, uy lực sinh ra do rút kiếm trong tích tắc há để Khí Vũ cảnh cửu trọng chống lại. Đám người bỏ quên mất công kích, nhưng Lâm Phong sẽ không quên, từng đạo sáng chói vầng sáng lần lượt phô bày, nương theo lấy mỗi một đạo vầng sáng buông xuống, đều có máu tươi phụ gia, không lãng phí một kiếm nào, mỗi một kiếm, đều muốn phóng thích với uy lực mạnh nhất. Mà lúc này, Lâm Phong đã vứt bỏ sự nhân từ, trong lòng hắn, ngoại trừ tỉnh táo bên ngoài, chỉ còn lại lạnh lùng. Nạp Lan Hải chứng kiến một đám cường giả lần lượt ngã xuống, thân thể run rẩy không ngừng, những người này đều là Khí Vũ cảnh bát trọng, cửu trọng, dù ở phủ thành chủ cũng là một cỗ lực lượng mạnh mẽ, vậy mà lúc này, lại giống như rơm rạ, tùy ý để Lâm Phong chém giết, một bước chết một người. Là cái gì, lại để cho Lâm Phong một kiếm như thế trí mạng, hơn nữa, cặp mắt kia của Lâm Phong, tỉnh táo tới độ làm cho Nạp Lan Hải sợ hãi, Lâm Phong chìm đắm bên trong giết chóc, phảng phất biến đổi thành người khác. Thanh âm kiếm rít ngày càng lớn, lấn át tiếng mưa, ở không gian phía trước, dường như chỉ còn lại kiếm khí tung hoành, không có thứ khác, hơn nữa, cổ kiếm khí này, còn đang tăng cường không ngừng. "Trốn." Nạp Lan Hải tỉnh táo từ trong khiếp sợ, trong đầu chỉ sót lại ý niệm duy nhất, rời xa ác ma này. Không do dự một chút nào, Nạp Lan Hải quay người chạy. "Bây giờ muốn đi, phản ứng thật chậm a." Âm thanh hài hước cực kỳ chói tai lộ ra trong đêm tối, thanh âm kiếm rít bỗng nhiên vô tung vô ảnh, chỉ còn lại tiếng chân của Lâm Phong, vang lên từ bãi nước đọng. Đôi chân của Nạp Lan Hải cứng ngắc, mặt hướng Lâm Phong, bày ra nụ cười còn khó coi hơn với với khóc. "Lâm Phong, ngươi cũng biết việc này cùng ta không quan hệ, là tiểu thư muốn giết ngươi, ta chỉ phụng theo mệnh làm việc mà thôi." "Ta biết rõ." Lâm Phong nhẹ gật đầu, để cho Nạp Lan Hải vui vẻ trong lòng, phảng phất thấy được hi vọng. "Cho nên, một con chó, giết cũng sẽ giết, chết không có gì đáng tiếc." Lâm Phong nói câu tiếp theo làm cho thân thể Nạp Lan Hải cứng đờ, sau đó hắn nhìn vầng ánh sáng cuối cùng trong cuộc đời, vầng sáng nuốt trọn hắn. Nhìn Nạp Lan Hải ngã xuống, mặt Lâm Phong không biểu tình, quay người nhìn vô số cổ thi thể nằm trên mặt đất, Lâm Phong nhấc chân lên, đi về phía phương xa. "Nạp Lan Phượng." Một giọng thanh âm sa sút vang lên, phiêu đãng trong đêm mưa. Lâm Phong cũng không biết mình đi bao lâu rồi, đi vào một khu vực hoang dã đen tối, khoanh chân ngồi dưới đất, khí trắng phun ra nuốt vào không ngớt, thiên địa nguyên khí trên người Lâm Phong hóa thành thực chất sáng bóng, lưu chuyển quanh người hắn, Lâm Phong ở một khắc Hắc Ám Vũ Hồn rung động liền biết, hắn sắp đột phá. Vũ Hồn, nghe nói chính là một bộ phận linh hồn của võ tu, có thể thông linh, ở thời điểm bổn mạng Vũ Hồn sắp thức tỉnh, bản thân võ tu có thể cảm nhận được. Ngồi dưới đất, Lâm Phong cau mày, giờ phút này hắn có một loại cảm giác kỳ lạ, một cảm giác không cách nào diễn đạt, phảng phất có thứ gì đó trong u minh đang kêu gọi hắn. Một lát sau, một cơn đau đớn xé rách truyền đến, làm cho tâm thần Lâm Phong xiết chặt, hắn biết rõ, thời khắc nguy hiểm nhất, đến rồi. Chỉ có người ý chí kiên định, Vũ Hồn mới có thể tiến hành thức tỉnh bổn mạng, đây là chân lý được đại lục công nhận, không có ai hoài nghi, người không có ý chí kiên định, thì Vũ Hồn không cách nào tiến hành thức tỉnh bổn mạng. Thống khổ xé rách dần trở nên mãnh liệt, Lâm Phong có dũng khí ảo giác, phảng phất có người đang xâu xé linh hồn hắn, từ linh hồn hoàn chỉnh, xé thành từng mảnh từng mảnh vỡ, hồn phách bị xé nát kiểu này khiến cho Lâm Phong phải cắn môi mình trong giây lát, phần môi, xuất hiện chất lỏng màu đỏ chảy ra. "Đau nhức, tại sao đau nhức như thế này." Có lẽ Lâm đã đánh giá thấp đau đớn khi Vũ Hồn thức tỉnh bổn mạng, là người sống qua hai thế giới, những tổn thương trước kia so sánh với đau đớn hắn nhận hiện tại, căn bản không giá trị nhắc tới, đau nhức do xé rách linh hồn, không tự mình trải nghiệm, không ai có thể hình dung. Mưa dần tạnh theo thời gian trôi qua, toàn thân Lâm Phong ướt đẫm như cũ, hắn cũng không biết là nước mưa hay mồ hổi, lúc này hắn đã quên hết thảy, chỉ muốn nhẫn nhịn hết cơn đau này. "Ah. . ." Miệng Lâm Phong hét một tiếng dữ dội, cỗ đau nhức kia còn chưa dứt, một cỗ đau kinh khủng ở linh hồn lại phủ xuống người hắn, điều này làm cho hắn hận không thể liều mạng. "Nếu như không có cánh nào thừa nhận cơn này đau nhức, Vũ Hồn không cách nào tiến hành thức tỉnh bổn mạng, ở kiếp này ta sẽ bị người khác khi dễ như trước, ta và phụ thân sẽ bị đuổi khỏi gia tộc, trở thành hạng người tùy ý để Lâm Thiên, Nạp Lan Phượng chém giết, sống mà khuất nhục như vậy, thà rằng không trọng sinh ở kiếp này." Lâm Phong cắn răng kiên trì, tín niệm kiên định giúp hắn vứt thống khổ sang một bên, không ai có thể ngăn trở quyết tâm biến mạnh của hắn, trời cũng không được. Thống khổ không cách nào ăn mòn chí ý cường đại của Lâm Phong, phảng phất tùy thời có khả năng biến mất, tâm tình của Lâm Phong cũng có một chút thả lỏng, Vũ Hồn thức tỉnh bổn mạng, cũng không có vấn đề đi. "Híz-khà-zzz. . . Ah!" Một âm thanh thảm thiết truyền ra, cơ thể Lâm Phong đột nhiên run rẩy dữ dội, lại một cơn đau mạnh hơn vài lần so với trận đau xé rách vừa rồi lan đến, khiến cho Lâm Phong đau đến nhắm mắt, thất khiếu chảy máu. "Lão tặc thiên, ta. . . kháo!" Trong miệng Lâm Phong phun ra mấy chữ, thân thể run lên, lập tức ngã xuống, ngất đi.