Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Chương 974: Khấu Đầu.






    Nguồn: vipvandan








    Điện tử của Samsung tiến vào Trung Quốc nhiều năm, mỗi năm tổ chức rất nhiều lễ giới thiệu sản phẩm, địa điểm cũng không chỉ giới hạn ở Bắc Kinh, thậm chí còn cố ý tổ chức ở thành phố du lịch nổi tiếng.

    Nhưng Trương Khác biết Samsung đã điều chỉnh sách lược khai thác thị trường Trung Quốc, buổi lễ giới thiệu sản phẩm này với Samsung mà nói ý nghĩa vô cùng trọng đại.

    Trương Khác trước một ngày mới nhận được danh sách sản phẩm giới thiệu của Samsung lần này, gồm màn hình LCD mới nhất, di động kỹ thuật số, toàn là sản phẩm cao cấp, có thể dự kiến sách lược của Samsung ở Trung Quốc là đánh vào sản phẩm cao cấp.

    Sách lược này kéo dài nhiều năm mới điều chỉnh thêm một lần nữa, hơn nữa màn hình LCD và di động chính là 2 trong ba cột trụ sản nghiệp của Samsung sau này, có thể thấy phương hương phát triển của Samsung không phát sinh sai lệch vì nhân tố ngẫu nhiên, bánh lịch sử vẫn quay theo quỹ đạo của nó.

    Trương Khác và Diêu Kiên cùng hai nhân viên tới lễ giới thiệu sản phẩm, hội trường bố cục rất hiện đại, như triển lãm trưng bày nghệ thuật hiện đại.

    Nhìn hội trường nhung nhúc người, Diêu Kiên chép miệng:

    - Phải hơn nghìn người, sức hiệu triệu của Samsung thật mạnh.

    Trương Khác thì cách đám người đông đúc vẫn nhận ra Lý Hinh Dư mặc lễ phục đằng xa, cả hai trao đổi ánh mắt cho nhau, có cảm giác tâm linh giao cảm.

    Tham gia buổi lễ này có rất đông phóng viên, đại biểu doanh nghiệp điện tử, tất nhiên không ít người nhận ra Trương Khác.

    Trương Khác không muốn bị chú ý, trà tộn trong hội trường, tìm chỗ ngồi xuống, đại biểu Cẩm Hồ chỉ đăng ký là nhân viên công tác bình thường, chỉ có mỗi Lý Hinh Dư là như vô ý nhìn về phía Trương Khác nhoẻn miệng cười.

    Lý Tại Thù ngồi ở hàng ghế trước, giao lưu với cao tầng tổng bộ Samsung, không hề nghĩ Trương Khác đích thân tới đây, hắn đặc biệt dặn nhân viên chú ý danh sách đại biểu của đối thủ cạnh tranh.

    Phác Trinh Nhi ngồi bên cạnh Lý Hinh Dư, thấy khóe miệng cô mang nụ cười nhẹ, hỏi:

    - Cười gì thế?

    Quay đầu lại nhìn, lúc này máy chiếu bật lên, màn hình lớn xuất hiện bức ảnh chủ để lễ giới thiệu sản phẩm, trong hội trường ánh đèn giảm đi, hơi tối, hai cô gái lại ngồi hàng trên cùng, không thấy rõ được người ngồi ở hàng giữa.

    Trương Khác nhìn Lý Tại Thù --- Lúc này đã là hội trưởng tổng bộ Samsung Trung Quốc --- Đi lên bục phát biểu, tiếng phổ thông của hắn vẫn mang âm điệu quái dị như cũ, kém xa Lý Hinh Dư.

    - Cám ơn mọi người bỏ thời gian quý báu ra tham dự lễ giới thiệu sản phẩm mới của Samsung! Trước tiên tôi đại biểu điện tử hoan nghênh bày tỏ hoan nghênh nhiệt liệt, đồng thời tôi cũng muốn nhân cơ hội này cảm tạ những đối tác chứng kiến và hợp tác với sự trưởng thành của Samsung...

    Tới đó hơi cúi mình cảm tạ.

    - Mọi người không ngại xa xôi ngàn dặm tụ hội ở Bắc Kinh, tìm hiểu tiền đồ phát triển sản nghiệp điện tử thông tin và di động ...

    Lý Tại Thù dáng vẻ tiêu sái giới thiệu thành tựu mới về nghiên cứu kỹ thuật gần đây của Samsung, cùng chiến lược điều chỉnh trong tương lai:

    - ... Sau buổi lễ giới thiệu sản phẩm, những nhà quản lý tới hội trường hôm nay sẽ đại biểu Samsung chúc tết người tiêu dùng Trung Quốc.

    Mặc dù Lý Tại Thù nhấn mạnh ở câu nói cuối cùng, nhưng tâm tư Trương Khác lại chú ý tới lời giới thiệu điều chỉnh chiến lược trước đó của hắn.

    Samsung mặc dù còn có thua kém lớn so với cự đầu điện tử Nhật Bản, nhưng phương hướng rất chính xác, lại hết sức coi trọng nghiên cứu ứng dụng kỹ thuật và công nghệ thiết kế, là uy hiếp trực tiếp của Cẩm Hồ trong tương lai, vì chiến lược Cẩm Hồ và Samsung gần tương tự nhau, sẽ sinh ra cạnh tranh cực kỳ tàn khóc.

    Chúc tết? Ngày mai là Tết Tây, chúc tên bây giờ cũng là bình thường, nhưng không chỉ Lý Tại Thù, tiếp theo mỗi người người lên phát biểu đều nhấn mạnh đề tài chúc tết này.

    Tiếp theo mới chính thức là giới thiệu sản phẩm, các cô người mẫu xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy ưỡn ẹo cầm sản phẩm của Samsung đi lên sân khấu, đùi đều tăm tắm, trắng tròn gợi cảm.

    Trên màn hình lớn bắt đầu minh họa tính năng sản phẩm, Trương Khác nhìn chăm chú, đèn flash trong hội trường chớp liên hồi, nhiều hơn lúc nãy nhiều, chắc là các phóng viên cũng hứng thú với các cô người mẫu ăn mặc mát mẻ.

    Trương Khác còn nghĩ liệu Lý Hinh Dư, Phác Trinh Nhi liệu có mặc thứ đồ gợi cảm đó lên giới thiệu không, đúng lúc này Lý Tại Thù đi lên sân khâu, vô tình nhìn về phía này.

    - A ... Bị phát hiện rồi.

    Trương Khác thấy ánh mắt Lý Tại Thù ghim chặt về phía mình tới hai ba giây mới nhìn đi chỗ khác, chỉ biết nhún vai, không muốn chuyện Lý Hinh Dư ở Bắc Kinh liên hệ riêng với mình bị cao tầng Samsung biết, tính rời đi trước.

    - Lễ giới thiệu sản phẩm năm 99 bất kể đối với Samsung hay đối với tôi đều có ý nghĩ đặc biệt, chúng tôi sẽ vào thời kỳ mời, chân thành cám ơn mọi người cùng tôi chứng kiến sự phát triển của Samsung.

    Lý Tại Thù thu ánh mắt từ trên người Trương Khác lại, dù sao y tới đây cũng chẳng phải là chuyện gì khó tin:

    - Tiếp theo tôi và đại biểu tập đoàn Samsung xin chúc tết người tiêu dùng Trung Quốc.

    Trương Khác đã đứng dậy chuẩn bị đi, thầm nghĩ nhận một cái cúi chào của Lý Tại Thù rồi đi cũng không muộn, chắc quá nửa người ở đây cũng nghĩ như thế.

    Không ngờ Lý Tại Thù gọi sáu bảy cao tầng Samsung lên sân khấu, dùng tiếng Hàn nói chuyện với họ, tuyệt đại đa số người ở đây không biết tiếng Hàn, không hiểu bọn họ nói gì, đang đợi bọn họ cúi chào thì Lý Tại Thù và những người kia xếp thành hàng dọc quý xuống khấu đầu.

    Người tham dự buổi lẽ không hiểu bị cảnh trước mặt làm giật mình.

    Đèn flash vẫn kịp thời vang lên, cao tầng Samsung dập đầu bốn năm cái mới kết thúc "chúc tết".

    - Bọn họ làm cái gì vậy?

    Diêu Kiên ngạc nhiên nhìn sân khấu.

    - Bày trò ấy mà.

    Trương Khác nhếch mép cười, nhưng vẻ mặt không thoải mái chút nào, đây mới là trọng điểm của buổi lễ giới thiệu sản phẩm, tên Lý Tại Thù này không thể coi thường được.

    Cao tầng Samsung tất nhiên không "khấu đầu chúc tết" với người tiêu dùng Trung Quốc, cảnh trước mắt này chẳng qua là thủ đoạn thương nghiệp được dày công sắp xếp thôi.

    Nhìn thấy các phóng viên đều kinh động, chắc ngày mai cảnh "khấu đầu" này sẽ xuất hiện tết tất cả tờ báo truyền hình, gây ra tranh cãi và thảo luận rộng khắp, nó sẽ được công chúng và giới truyền thông quan tâm vượt xa buổi lễ giới thiệu nhạt nhẽo.

    Trương Khác rời khỏi hội trường, y tin phòng thị trường sẽ mau chóng biết được màn biểu diễn của cao tầng Samsung, có điều y vẫn gọi điện thoại cho Dương Vân, yêu cầu phòng thị trường mau chóng đánh giá ảnh hưởng thị trường của màn kịch này, bọn họ phải chính thức đối diện với sự uy hiếp của Samsung rồi.

    Đem so với danh nghiệp điện tử Nhật Bản cứng nhắc, sách lược kinh doanh của Samsung linh hoạt biến báo hơn nhiều, thậm chí đã mua công ty điện tử được cấp quyền kỹ thuật Iplayr ở Hàn Quốc, thông qua phương thức này gia nhập trận doanh DMP, đồng thời nhanh chóng đưa ra Iplayr của Samsung ở thị trường Âu Mỹ vào hạ thuần tháng 12.

    Trên đường tới sân bay thủ đô, Trương Khác nhận được tin nhắn của Lý Hinh Dư, đại khái lúc này cô mới phát hiện ra Trương Khác đã rời đi, tin nhắn nói hôm nay cô sẽ về Kiến Nghiệp hẹn gặp lại, Trương Khác cũng nhắn tin hôm nay sẽ về Kiến Nghiệp, chỉ là tin nhắn gửi đi chẳng hề có hồi âm.

    Trương Khác tới sân bay vừa vặn kịp giờ, đi vào đại sảnh, Đường Thanh đã đứng ở băng truyền hành lý, nhìn thấy Trương Khác ra sức vẫy tay, còn hưng phấn nhảy cẫng lên, Trương Khác mỉm cười, cô vợ nhỏ của mình vẫn đáng yêu như ngày nào.

    Sân bay bật điều hòa rất ấm, Đường Thanh mặc chiếc quần jean mà cà phê, bốt cao màu đậm, áo len bỏ người màu xanh, áo khoác ngắn tìm nhạt không cài cúc, để lộ vóc người cân đối, khuôn mặt tràn trề khí tức thanh xuân, ném hành lý cho Phó Tuấn rồi nhào bổ vào lòng Trương Khác, nghịch ngợm đưa hai tay ra vỗ má y, thân mật khoác tay y đi ra ngoài.


     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Chương 975: Chuyến Du Hành Tình Ái





    Nguồn: vipvandan









    Thấy bên ngoài tuyết trắng phủ khắp nơi, Đường Thanh vươn mình reo lên:

    - Oa, ở Bắc Kinh cũng có tuyết, vừa rồi gọi điện cho Thịnh Hạ, cô ấy bảo nhìn trời Kiến Nghiệp có tuyết sắp rơi, mong rằng sáng mai ở trên tàu hỏa có thể nhìn thấy.

    Thịnh Hạ hôm nay cũng rời Bắc Kinh, nhưng ngồi máy bay về thẳng Kiến Nghiệp, còn Đường Thanh tới Bắc Kinh hội họp với Trương Khác rồi mới cùng ngồi tầu hỏa về Kiến Nghiệp.

    Trờ về thành phố trời đã tối, 7 giờ hơn tàu chạy, không kịp gặp mặt tạm biệt cậu nữa, tới quán ăn gần ga tàu, Trương Khác gọi điện tạm biệt.

    Ăn cơm xong Trương Khác và Đường Thanh lên thẳng tầu hỏa, bọn họ ở khoang giường mềm, trừ Phó Tuấn và hai vệ sĩ, nhưng người còn lại đều là nhân viên ở Bắc Kinh.

    Trương Khác còn nghĩ không biết tối nay Lý Hinh Dư sẽ đi tàu hay máy bay về Kiến Nghiệp thì nghe thấy cô đứng ở hành dùng tiếng Hàn tạm biệt người đi tiễn, trước mặt Đường Thanh không biết có nên tới gặp Lý Hinh Dư không?

    Tiếp đó lại nghe thấy Lý Hinh Dư dùng tiếng Hán nói chuyện, Đường Thanh lúc ở Hong Kong đã gặp Lý Hinh Dư, nghe qua giọng nói khó quên của Lý Hinh Dư, nghi hoặc hỏi Trương Khác:

    - Giọng ai nghe quen thế nhỉ?

    Nói rồi đứng đi ra mở cửa phòng.

    - A, Đường tiểu thư cũng đi tầu hỏa về Kiến Nghiệp à? Tôi đang lo chuyến đi cô đơn không tìm được bạn.

    Lý Hinh Dư ôm ngực tỏ vẻ mừng rỡ, rồi thò đầu vào trong nhìn, thấy Trương Khác, ngạc nhiên nói:

    - Anh cũng ở đây sao?

    Lý Hinh Dư hiền lành, không có nghĩa là cô không biết nói dối, nhìn vẻ mặt ngây thơ thuần khiết của cô, Trương Khác thiếu chút nữa tin rằng Lý Hinh Dư ngạc nhiên khi nhìn thấy mình thật.

    Lý Tại Thù và Kim Nam Dũng lên tàu tiễn Lý Hinh Dư, mặc dù nhìn thấy Trương Khác đi với Đường Thanh, nhưng trong lòng không khỏi sinh nghi, Lý Hinh Dư nhất quyết không tham gia bữa tiệc tối, dù phải đi một mình cũng về Kiến Nghiệp trước, lúc này nhìn thế nào cũng giống hẹn trước với thằng mặt trắng này.

    Rời khỏi ánh đèn rực rỡ của thành phố, bóng đêm bao phủ lên đoàn tàu chạy xình xịch, bên ngoài mưa rơi lất phất, mang cảm giác thê lương tịch mịch.

    Trương Khác thì lại rất thích cảnh mưa phùn đêm đông này, xem tài liệu mang theo bên mình một lúc, nhìn nước mưa rơi lên cửa kính chảy thành từng dòng, bên trong phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thanh và Trương Khác, mặc dù có sai lệch một chút so với kế hoạch, nhưng cảm giác không tệ.

    Vốn kế hoạch ban đầu của Trương Khác là cùng Đường Thanh tổ chức chuyến "lữ hành tình ái" trong phòng với Đường Thanh, hiện có Lý Hinh Dư ở đây, không tiện lập tức thực thi kế hoạch này rồi.

    Lý Hinh Dư mặc một chiếc áo len màu đen trễ cổ, chắc biết tác dụng của nó là che chắn hay là làm bầu ngực căng tròn trắng muốt càng thêm khiêu khích, chiếc cổ dài, cái cằm thon thon, cánh môi hồng đỏ thắm, sống mũi thẳng, đôi mắt trong sáng mà mê người, mang vẻ đẹp thành thục đầy đặn.

    Đường Thanh mặc áo nhung xanh nhạt, bầu ngực săn chắc nhỏ xinh, trong các cô gái cùng trang lứa, được coi là phát triển rất tốt rồi, nhưng ngồi cùng với Lý Hinh Dư, cơ thể lại thành không có gì nổi trội, đôi mắt hẹp dài mang vẻ quyến rũ lả lơi riêng biệt, tay chống cắm chuyên tâm nói chuyện với Lý Hinh Dư, thi thoảng quay đầu nhìn Trương Khác nhìn hình phản chiếu của bọn họ trong cửa kính, cười trêu:

    - Có phải là hai đại mỹ nữ trong phòng làm bạn phân tâm không?

    - Vốn có tài liệu gì cần xem đâu.

    Trương Khác cười khì, ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh, ôm cơ thể mềm mại của cô vào trong lòng:

    - Chỉ là nghe cả hai nói chuyện buồn chán quá, nếu ngáp trước hai đại mỹ nữ thì thật thất lễ, không bằng trốn qua một bên ngồi ngây ra tốt hơn.

    - Giờ không ngáp nữa sao?

    Đường Thanh hơi ngả người ra sau, cuộn người trong lòng tương Khác, đầu chống cằm y, cô nàng vốn hay xấu hổ, nhưng trước cô gái xinh đẹp khác, biết phải khéo léo thể hiện "chủ quyền" của mình, cười với Lý Hinh Dư:

    - Coi như cái ghế tựa cũng được lắm, chúng ta nói chuyện chúng ta, mặc kệ cậu ấy.

    - Tôi phải nghỉ ngơi đây.

    Lý Hinh Dư biết ý đưa tay vỗ nhẹ lên môi, cầm lấy áo khoác đứng dậy:

    - Ngày mai gặp nhau nhé.

    Trương Khác ôm eo Đường Thanh hơi siết chặt một chút, tránh cô bé ngốc này giữ Lý Hinh Dư ở lại, làm kế hoạch của y đổ bể, đợi Lý Hinh Dư đi rồi, Trương Khác vội vàng đóng cửa lại, ngồi sát xuống cạnh Đường Thanh.

    Đường Thanh nhảy xuống dưới giường, trốn ra cửa sổ xe, xấu hổ nói:

    - Đồ đại sắc lang, không nhìn ánh mắt Lý Hinh Dư lúc rời đi à, hại người ta bị cô ấy cười cho! Còn nữa bạn nhẫn tâm để một đại mỹ nữ như thế lẻ loi ngủ một mình à?

    - So với chuyện tốt của mình, thương hương tiếc ngọc dư thừa là không chấp nhận được.

    Trương Khác dán sát mình vào lưng Đường Thanh, nắm lấy hai tay cô cùng nhìn ra bên ngoài, đôi bàn tay nhỏ nhắn mịn màng, làm lòng người ta cảm thấy hết sức ấm áp.

    Đường Thanh hiểu rõ ý đồ của Trương Khác, nhưng trong khoang tàu ở đêm mưa như thế này, làm thế qua hoang đường mất rồi, lo soát vé vào kiểm tra, cũng lo người khoang bên cạnh nghe thấy, thật xấu hổ chết đi, quay lại nhìn Trương Khác cầu khẩn, thầm nghĩ không nên để Lý Hinh Dư đi, sai lầm quá lớn rồi.

    Trương Khác vỗ nhẹ lên khuôn mặt diễm lệ của của Đường Thanh, bắt đầu bằng hôn nhẹ lên cánh môi cô, rồi mỗi lúc một mạnh mẽ, cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm, đợi Đường Thanh động tình ôm lấy cổ mình truy đuổi cảm xúc mỹ diệu nam nữ hoan ái mới buông tay ra cởi thắt lưng, cho tay vào chiếc quần jean, vuốt ve chiếc mông nhỏ săn chắc, trơn trơn, mềm mềm, cảm giác thích thú vô ngần.

    Ngón tay trượt qua xương cụt, cơ thể mẫn cảm trong lòng run lên khe khẽ, ngón tay lạch vào bên trong quần lót, cánh hoa cúc bị chạm vào liền rụt lại, ngón tay tiếp tục thăm dò phía trước, dinh dính, nơi đó đã ướt hết rồi.

    Càng ở chỗ dễ bị phát hiện, tình dục càng dễ bị khơi lên, Trương Khác nhớ lại Đường Thanh ở nhà mình cũng hết sức mẫn cảm, dựa vào ánh đèn trần có thể nhìn thấy từng tĩnh mạch trên cổ cô phồng lên, dưới bàn tay khiêu kích thành thạo của Trương Khác, thân thể của Đường Thành đang dần trở nên khô nóng, làn do cũng đỏ hồng hào, hơi thở nặng nề biến thành tiếng rên triền miên nho nhỏ, nhưng vẫn cố giãy dụa né tránh.

    Trương Khác sao có thể để mỹ nhân ngư đã mắc câu trốn thoát cho được, hai tay nâng mông Đường Thanh lên di chuyển về phía giường, Đường Thanh biết có chống cự cũng vô ích, thì thầm cầu khẩn:

    - Đại sắc lang tắt đèn đi.

    - Không.

    Trương Khác chăm chú nhìn khuôn mặt động tình của Đường Thanh, đôi mắt dài phủ lên một lớp sương mờ mê lý, vẻ đẹp ngây thơ lả lơi đó làm trái tim người ta thắt lại, Trương Khác đâu nỡ tắt đèn.

    Trương Khác ngồi xuống giường, đặt Đường Thanh đứng giữa hai chân mình, từ từ khéo quần jean của cô xuống, đưa tay nhẹ nhẹ cọ vào giữa hai đùi cô, Đường Thanh thở rất nhỏ, cô luôn nỗ lực nhẫn nhịn không phát tiếng rên lớn, đầm lầy giữa hai chân càng lúc càng ướt nước, còn chảy xuống cả đùi, Trương Khác định cho tay vào, Đường Thanh không quên nắm lấy cổ tay y, giữ y không cho chạm vào hoa cúc đằng sau.

    Ngón tay ra vào mấy chục cái, Đường Thanh hoàn toàn sụp đổ, người mất hết sức lực, ôm chặt lấy đầu Trương Khác, tay luồn vào tóc Trương Khác, cố kìm chế không phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.

    Đợi cơn cao giật cao trào qua đi, Trương Khác đặt cơ thể nóng ran của Đường Thanh xuống giường, lúc này mới cởi hết y phục trên người cô, nhưng để Đường Thanh tận dụng đưa tay tắt đèn trên trần, chỉ còn lại chiếc đèn nhỏ trên vách còn sáng.

    Trong ánh sáng tờ mờ, Trương Khác ngây ngất ngắm nhìn cơ thể Đường Thanh, bầu ngực trắng nõn nà, cánh tay mềm oặt vắt vẻo trên giường, lỗ rốn tuyệt đẹp nằm chính giữa cái bụng phẳng lỳ quyến rũ, rồi vùng địa đàng còn giọt sương mai long lanh đọng trên lớp lông mềm đen nhánh, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp mờ mờ ảo ảo, ẩn hiện càng lan tỏa sức mê hoặc chết người.

    - Đại sắc lang, sao bạn có thể đối xử với mình như thế?

    Đường Thanh thấy ánh mắt có chút bỡ cợt của Trương Khác, há miệng ra muốn cắn y.

    - Vậy bạn muốn mình đối xử với bạn thế nào?

    Trương Khác cười gian, đưa tay chắn miệng Đường Thanh.


     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Chương 976: Chuyện Tốt Bị Cắt Ngang.





    Nguồn: vipvandan








    Đường Thanh nhìn thấy trên ngón tay của Trương Khác còn dích dịch thể lóng lánh, định bôi cả lên môi mình, trong lòng xấu hổ muốn chết, né tránh không được, nằm úp người lại, bờ mông tròn lẳn trắng phau đập thẳng vào mắt Trương Khác.

    Vòng nhỏ nhắn thon thon, khiến đường cong ở mông càng thêm đầy đặn, cánh hoa cúc màu nâu sẫm, xuống phía dưới nữa là hai mép thịt hồng phập phòng khép mở trong đầm nước, bên cạnh là sợi lông nhỏ mềm ướt sũng, mặc dù trong phòng không có điều hòa, lành lạnh song trên trán Trương Khác đã có những giọt mồ hôi, cảnh đẹp trước mắt làm y như muốn tan chảy.

    Trương Khác loáng một cái đã cởi sạch y phục, ngón tay vuốt nhẹ theo cặp chân thanh tú săn chắc của Đường Thanh mơn trớn lên trên, mỉm cười nhìn cơ thể Đường Thanh run lên từng chập, nhẹ nhàng trườn lên tấm thân non nớt láng mịn của cô, đem tiểu huynh đệ hung dữ ngỏng đầu lên, từ từ tiến vào huyệt động ấm áp.

    Đường Thanh chưa bao giờ thử qua loại tư thế này, xấu hổ vô cùng, muốn quay người lại, không cho Trương Khác chơi đùa như thế.

    Trương Khác ấn eo Đường Thanh xuống, cảm thụ huyệt động ướt đẫm của Đường Thanh co thắt siết lấy tiểu huynh đệ của mình, muốn hét thật lớn phát tiết khoái cảm vô bờ.

    Đường Thanh không giãy dụa nữa, mặc dù trong cơ thể truyền tới khoái cảm mới mẻ chưa từng có khiến cô như muốn lịm đi, nhưng không có dũng khí giống phụ nữ thành thục lắc mông phối hợp, chỉ mềm nhũn nằm bẹp xuống giường, đầu ngiêng sang bên, gò má đỏ hồng như quả táo chín, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên siết dụ hoặc, tiếng rên lọt vào tai Trương Khác càng kích thích y tấn công mạnh mẽ hơn.

    Chiếc giường phát ra tiếng cót két theo động tác của Trương Khác, khoải cảm như từng đợt sóng vỗ bờ liên tục càng lúc càng mạnh, quả thực là thích thú vô cùng, tay Đường Thanh thở hổn hển, thân thể nhấp nhô kéo theo những con sóng cuộn trào mãnh liệt, tay cào lên giường như muốn tóm lấy thứ gì đó, còn không quên nhắc Trương Khác:

    - Mình … mình … không trong thời kỳ an toàn đâu ...

    Trương Khác ghìm cương chiến mã lại, lấy "áo mưa" ra mang vào, xoay người Đường Thanh lại cùng cô chính diện giao hợp.

    Đường Thanh lúc này mới như con bạch tuộc hai tay quấn lấy cổ Trương Khác, cặp đùi dài trơn bóng quắp lấy hông y, điều đó đồng nghĩa cánh cửa địa đàng mở toang chào mời, cô thẹn thùng thở hổn hển nói:

    - Vẫn là cảm giác ở trong lòng bạn là dễ chịu nhất, mình muốn bạn yêu mình thế này cơ, đại sắc lang, có biết không hả?

    Trương Khác đáp lại bằng nụ hôn nồng nàn say đắm, Đường Thanh càng lúc đáp lại nụ hôn của Trương Khác một cuồng nhiệt, thậm chí còn chiếm lấy thế chủ động tiến vào miệng y, Trương Khác tham lam, mút hút chiếc lưỡi cô đầy đói khát.

    Hai con thỏ trắng béo biến thành các chủng hình dạng khác nhau trong tay Trương Khác, núm vú săn lại vểnh lên như đòi hỏi điều gì đó, tiếng bép bép phát ra phía dưới không ngừng lại giây phút nào, cảm giác nước ấm trong cơ thể Đường Thanh đang không ngừng trào ra, ánh mắt cô mỗi lúc một khao khát, mông chuyển động phối hợp, hai người phiêu diêu bay bỏng, sắp đạt tới cảnh giới khoái lạc tối cao thì đột nhiên có tiếng gõ cửa "rầm rầm rầm".

    - Trương Khác.

    Nghe thấy giọng nói mang theo vẻ kinh hoàng của Lý Hinh Dư gọi mình, Trương Khác không biết không biết xảy ra chuyện gì, rút khỏi hạ thể của Đường Thanh, hỏi:

    - Xảy ra chuyện gì thế?

    Đường Thanh tức tốc mặc quần áo lót vào, kéo chăn che lấy người, vờ như đã ngủ, đẩy Trương Khác đi mở cửa.

    Trương Khác thấy Đường Thanh còn cười trêu mình, cứ như chuyện vừa rồi hoàn toàn chẳng liên quan tới mình vậy, không nhắc cô chỉ có một cái giường là trông giống có người vừa ngủ, không thể bưng tai trộm chuông được.

    Trương Khác nhanh nhẹn mặc quần áo, mở cửa phòng ra, để Lý Hinh Dư chỉ mặc quần bó sát người, đường cong cực kỳ gợi cảm đi vào, hỏi vội:

    - Sao thế?

    - Vừa rồi có hai nam nhân lên tàu, cùng phòng với tôi, ánh mắt ... Ánh mắt của bọn họ.

    Giọng của Lý Hinh Dư chưa hết sợ hãi:

    - Không phải cô một mình một phòng sao?

    Trương Khác thầm nghĩ Lý Hinh Dư hẳn không keo kiệt bao cả ba chiếc giường còn lại trong phòng, chuyện cô gái đi một mình trên tàu đêm bị quấy rối thường xảy ra, huống hồ là cô gái có sức dụ hoặc trí mạng với nam nhân như Lý Hinh Dư.

    - Tôi đột xuất quyết định đi tàu hỏa, cho nên ...

    Lý Hinh Dư không dám nhìn vào mắt Trương Khác:

    - Cứ tưởng rời Bắc Kinh không còn ai lên tàu nữa ... Tôi có thể ....

    Liếc nhìn thấy trong phòng chỉ có mỗi một cái giường Đường Thanh đang nằm là có dấu vết người ngủ trên đó, yêu cầu tiếp đó không nói ra khỏi miệng được.

    - Á ...

    Đường Thanh cũng ý thức lộ sơ hở ở đâu rồi, cố chịu đựng ngượng ngùng, kéo Lý Hinh Dư ngồi xuống:

    - Cô ngủ ở đây là được rồi, dù sao còn thừa hai chiếc giường trống mà, chỉ cần không lo con đại sắc lang trong phòng chúng ta thừa cơ quấy rối là được.

    Rồi chỉ huy Trương Khác:

    - Bạn đi giúp cô ấy lấy hành lý, y phục lại đây ...

    Nói tới đó nhìn thấy Lý Hinh Dư vừa chống tay lên giường đã giật mình rụt lại, lúc đầu còn chưa hiểu chuyện gì, tới khi thấy tơ nước long lanh dưới ánh đèn treo trên tay Lý Hinh Dư liền biết tay cô vừa chống lên cái gì ...

    Lý Hinh Dư vừa chống tay ra sau người liền cảm thấy chạm vào mảng chăn ướt đẫm, giật mình nhấc tay lên nhìn thấy sợi tơ nước kéo dài từ tay mình nối tới vũng nước trên chăn.

    Mới đầu Lý Hinh Dư còn nghi hoặc nhìn một cái, nghĩ sao trên giường lại ướt, nhưng chớp mắt một cái hiểu ra ngay vừa có chuyện gì xảy ra, "á" một tiếng, theo bản năng muốn lau đi, tay vừa đặt lên đùi cảm thấy làm thế thất lễ quá, khuôn mặt trắng trẻo đỏ dừ như gấc chín, chân tay luống cuống, không biết phải làm như thế nào.

    Đường Thanh cũng xấu hổ tới mức chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào đó mà chui, như con hươu nhỏ kinh hãi nhảy bật dậy, cầm lấy áo khác của Trương Khác treo trên vác bọc lấy cơ thể nửa khỏa thân vào trong, không dám nhìn Lý Hinh Dư, nói:

    - Tôi cũng giúp cô lấy hành lý.

    Rồi đẩy Trương Khác đang mặc y phục chạy nhanh khỏi phòng.

    Tới hành lang Đường Thanh vừa thẹn vừa tức há miệng cắn tai Trương Khác, rít lên:

    - Cái độ đại sắc lang, làm người ta mất hết thể diện rồi.

    Gằn từng chữ một bên tai y:

    - Mất ... Mặt ... Chết ... Đi... Thôi....

    Lúc này Phó Tuấn nghe thấy động tĩnh thỏ đầu ra, Đường Thanh càng xấu hổ, rúc đầu vào lòng Trương Khác trốn.

    Trương Khác giải thích với Phó Tuấn:

    - Không có gì đâu, Lý Hinh Dư ở một mình trong phòng, vừa rồi có hai người lên tàu vào phòng cô ấy làm cô ấy hơi lo, tôi và Đường Thanh đi lấy y phục giúp cô ấy...

    Phó Tuấn cười, loại chuyện này không giúp thì tốt hơn, thấy Đường Thanh y phục không chỉnh tề, hắn liền rụt người về phòng.

    Đường Thanh siết chặt áo khác bọc kín lấy cơ thể, bàn chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài, đi chân đất trên thảm, trừng mắt lên nhìn Trương Khác, bảo y đi lấy đồ cho Lý Hinh Dư, cô đứng đợi ở hành lang.

    Giờ này khách ở trong các phòng đều chìm vào giấc mộng đẹp, trừ tiếng tàu chạy trên đường ray thì xung quanh lặng ngắt.

    Trương Khác đi tới trước phòng Lý Hinh Dư, cửa không đáu, có hai tên thanh niên ngồi trên giường, một tên để tóc dài che kín tai, nhìn thấy Trương Khác đi vào thì tỏ ra hơi thất vọng, đầu ngửa ra sau, tỏ ra khinh bỉ không thèm nhìn y, tên thanh niên tóc ngắn chỉ chú ý xem xét chiếc di động Lý Hinh Dư để lại, Trương Khác đi vào cũng không thèm để ý.

    - À, bạn tôi bảo tôi qua lấy đồ giúp cô ấy.

    Trương Khác chỉ chỉ chiếc di động trong tay tên tóc ngắn:

    - Đó là di động của cô ấy.

    Rồi đưa tay ra lấy.

    - Dựa vào cái gì chứng minh mày là bạn của cô ấy.

    Tóc Ngắn rụt tay lại, nhìn Trương Khác khiêu khích:

    - Tùy tiện đi vào nói một câu là muốn lấy đồ mang đi, mày tưởng bọn tao dễ lừa à?

     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Chương 977: Mỹ Nữ Luôn Thuộc Về Bọn Mặt Trắng





    Nguồn: vipvandan








    - Bạn tôi đang ở trong phòng tôi, nếu không anh đi cùng tôi xem thử.

    Trương Khác nhếch mép nói:

    - Hay bảo nhân viên phục vụ lấy vé bạn tôi đưa qua đây các anh mới xem.

    - Đưa di động tao xem nào.

    Tóc Dài lấy chiếc di động từ tay Tóc Ngắn, chẳng hề có ý đưa cho Trương Khác, nheo mắt nhìn y, thầm nghĩ một em gái mê người như thế, không ngờ lại chạy sang phòng thằng này, thế mới điên chứ.

    Hắn chỉ coi Trương Khác và Lý Hinh Dư sau khi lên tàu mới quen nhau, nếu không đã không ngủ ở hai phòng khác nhau, chơi đùa chiếc di động trong tay, nhớ lại cơ thể gợi cảm nóng bỏng của Lý Hinh Dư lúc hốt hoảng bỏ chạy, nhìn Trương Khác thù địch:

    - Bọn tao cũng chẳng làm gì bạn mày, chỉ đùa với cô ấy vài câu, cô ấy lại bỏ chạy như thế, mày nói xem hành vi của cô ấy có tạo thành ảnh hưởng không tốt với tao không? Tao là người làm ăn đàng hoàng, cho dù có muốn chơi gái, cũng hoàn toàn để đối phương tự nguyện, mày bảo cô ấy về đây ngủ đi, còn có cảnh sát tàu, bọn tao làm gì cô ấy được chứ?

    - Bên phòng tôi còn có giường trống, tôi lấy đồ cô ấy qua là được rồi.

    Trương Khác chẳng có hứng thú dây dưa với bọn chúng.

    - Mày coi lời giám đốc Vương của bọn tao là cái rắm à?

    Tóc Ngắn thấy Trương Khác cứ dọn dẹp đồ, đứng dậy ấn vai y, mặt hung dữ nói:

    - Bỏ đồ xuống, có tin tao đánh mày một trận rồi báo cảnh sát mày vào trộm đồ không?

    Tên tóc dài cũng đứng dậy, chặn đằng sau.

    Trương Khác đặt hành lý của Lý Hinh Dư lên bàn, nhìn Tóc Dài, cười nhạt:

    - Giám đốc Vương nào chứ, hay là các người gọi ngay cảnh sát tàu tới đi.

    - Mẹ kiếp, mày tưởng mày là ai? Bạn mày có điện thoại của Ái Đạt mà ghê à, thứ điện thoại rẻ rách đó Cty Trường Lâm của bọn tao mỗi người có một cái.

    Tóc Ngắn tóm lấy tóc Trương Khác không cho y nhúc nhích.

    Trương Khác ngửa người ra sau, hay tay nắm lấy tay tên Tóc Ngắn, nói:

    - Có chuyện gì thì nói, đừng có hơi tí là ra tay, điện thoại Ái Đạt đúng là không có gì ghê gớm ...

    Miệng tuy mềm xuống rồi, nhưng tay thuận thế nắm lấy cổ tay Tóc Ngắn, thấy tên Tóc Dài hung dữ định đi tới, thình lình đạp một phát vào bụng dưới của hắn, lưng đẩy tên Tóc Ngắn xô vào cái bàn trước cửa, cái chân đa ra rất mạnh, Tóc Dài bị đạp xô vào cửa phòng, làm cửa phòng bật mở, tay siết chặt bắt Tóc Ngắn buông tay ra, xoay người đấm thêm một phát vào mặt hắn, tóm lấy cổ áo ném ra ngoài.

    Hai tên thanh niên hoàn toàn không ngờ Trương Khác có gan ra tay, Tóc Ngắn phản ứng trước tiên, chặn cửa không cho Trương Khác ra ngoài, bảo Tóc Dài:

    - Giám đốc Vương, gọi điện cho đám Tiêu Binh đi, bảo bọn chúng tới, thằng chó đẻ này không đánh gãy chân nó, nó tưởng đường sắt do nhà nó mở ...

    Hắn còn chưa nói hết đã thấy có một bàn tay như tay voi đặt lên vài mình, bóp lấy xương bả vai kéo ra ngoài, tất nhiên không có sức lực né tránh.

    Trương Khác đi ra ngoài mỉm cười nói:

    - Mọi người đều là người đi đường cả, cư xử cho nó ôn hòa một chút.

    Tên Tóc Dài cũng bị hai hán tử khác bóp vai không cựa quậy được, không hiểu ba người này từ đâu ra.

    Lý Hinh Dư nghe thấy động tĩnh chạy tới, cùng Đường Thanh đứng ở cửa phòng nhìn vào trong, áy náy khom người nói:

    - Thật xin lỗi quá, gây thêm rắc rối cho anh rồi ...

    Lo lắng nhìn vết máu trên mu bàn tay Trương Khác, nhưng ở trước mặt Đường Thanh không dám quá nhiệt tình lau tay cho y.

    Trương Khác lúc nãy đấm tên Tóc Ngắn một phát, tay xượt qua răng hắn, bị xước ít da, không có gì đáng ngại, nhún vai nói:

    - Xước da thôi, cô vào cùng tôi lấy đồ mang sang phòng chúng tôi.

    Y cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu không phiền phức cả đêm, mai tới Kiến Nghiệp sẽ buồn ngủ díp mắt, bảo Phó Tuấn buông tay ra.

    Có vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo tiện thế đấy, không cần dây dưa mất thời gian, chỉ có lúc đạp tên Tóc Dài vào cửa hơi ầm ĩ, sau đó không có động tĩnh gì nữa, hai bên hành lang cũng không có ai thò đầu ra xem chuyện gì.

    Hai tên thanh niên thấy phía Trương Khác người đông thế mạnh, bị thua thiệt cũng không dám ho he một lời, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Trương Khác và Lý Hinh Dư ở bên trong dọn đồ, mắt còn không ngừng liếc nhìn về phía Đường Thanh tay giữ áo khác, chân trần nhỏ nhắn lộ ra tới gối đứng ở cửa phòng nhìn sang, lòng căm tức :" Mỹ nữ đều thuộc về tên mặt trắng này rồi!"

    Trương Khác và Lý Hinh Dư xách đồ ra, hai tên thanh niên mới hậm hực đi vào.

    Chút chuyện bất ngờ xen ngang không xua đi hoàn toàn sự xấu hổ của Đường Thanh, không dám tưởng tượng ba người ở trong một phòng xấu hổ tới mức nào, lại không thể cùng Trương Khác đứng ở hành lang qua đêm, để Lý Hinh Dư vào phòng trước cô mới vào, Trương Khác vừa bước chân vào theo thì Đường Thanh quay lại đẩy ngực y:

    - Hai đại mỹ nữ ngủ bên trong, đại sắc lang không được vào.

    Trương Khác mặt rầu rĩ, nghĩ để Đường Thanh vào trước giải thích chuyện vũng nước trên giường với Lý Hinh Dư cũng tốt, mặt dầy nói:

    - Thế bạn cũng phải trả áo khoác cho mình chứ, ở hành lang lạnh lắm.

    - Bạn nhắm mắt lại đã.

    - Vừa rồi có mặc cái gì đâu, mình còn ...

    - Còn dám nói à?

    Đường Thanh trừng mắt uy hiếp không để cho y nói tiếp.

    Trương Khác đành chịu thua, vừa rồi còn mây mưa quấn quít, bây giờ ngay cả hở ra một chút cũng không cho nhìn, bất lực nhắm mắt lại, nhận lấy áo khoác một cái liền mở choàng mắt ra, Đường Thanh cuống quít che người, cười mắng:

    - Đồ đại sắc lang...

    Rồi đóng cửa lại.

    Trương Khác dở khóc dở cười, biết cô bé này tính hay xấu hổ, chỉ sợ phải ngồi đây một lúc mới vào được.

    Trương Khác ngồi xuống ghế ngoài hành lang, nhìn bóng đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, nghe Lý Hinh Dư và Đường Thanh thì thầm trong phòng, không biết bọn họ nói gì, thầm nghĩ nữ nhân với nhau dễ chia sẻ hơn, chắc là không xấu hổ nữa.

    Một lúc sau ở hành lang có bốn năm người đi tới, Tóc Dài, Tóc Ngắn thò đầu ra, bọn chúng cùng một bọn, chỉ có điều Tóc Dài, Tóc Ngắn địa vị cao hơn có tư cách ở phòng, ỷ vào người đông tính kéo tới đòi nợ, Phó Tuấn và hai vệ sĩ đều chưa ngủ, nghe thấy có động tĩnh, mở cửa ra chặn đường bọn chúng.

    Nhìn tình hình đám người đó có vẻ là ở cùng một công ty, trong đó có hai tên vai u thịt bắp, một cô gái gầy gò, đám người còn lại trông cũng không hề giống nhân viên văn phòng bình thường, ánh mắt rất hung dữ, trông giống kiểu khiêu khích thường thấy của bọn lưu manh đầu đường xó chợ.

    Cái kiểu này cho dù là nhân viên công ty thì quá nửa cũng thuộc loại công ty giải tỏa, đòi nợ hay cho vay nặng lãi.

    Hành lang tên toa tàu rất hẹp, hai vệ sĩ đi cùng Phó Tuấn đều xuất thân quân ngũ, người không cao, mặc véc tây chỉnh tề, trông bê ngoài không có gì mạnh mẽ lắm, nhưng ánh mắt lạnh lùng làm đám người kia không dám tới gần.

    Đáng tiếc chỉ có sáu tên, nếu động thủ không đủ cho đám Phó Tuấn làm ấm người, hơn nữa cũng chẳng ai vô duyên vô cớ gây chuyện đánh nhau trong toa tàu làu gì, cảnh sát chỉ cần chặn hai đầu toa là hết đường chạy.

    Trương Khác ung dung ngồi đó, Đường Thanh và Lý Hinh Dư ăn mặc đàng hoàng rồi thò đầu ra nhìn, Trương Khác bảo bọn họ về phòng, không cần xem náo nhiệt.

    - Bọn mày đánh người xong định coi như không có chuyện gì xảy ra sao?

    Một tên thanh niên vạm vỡ đi tới, đưa tay ra định đẩy vệ sĩ trước mặt, tay còn chưa chạm được vào vai người đó thì đã bị tóm lấy cổ tay, đẩy mạnh ra đăng sau, loạng choạng mấy bước liền va vào người khác, thiếu chút nữa ngã dập mông xuống đất.

    Giờ Tóc Ngắn mới nhận thức được rõ ràng vừa rồi bị khống chế không cựa quậy được không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải là không để ý nên mới chịu thiệt, bọn chúng đông người nhưng trước mặt dân chuyên nghiệp căn bản không phát huy được tác dụng.

     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 978: Đặc Quyền.



    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: VipVanDan†¸.•'´¯)¸.•'´¯)








    Tên Tóc Ngắn vẫn không cam tâm, la lối:

    - Mẹ kiếp, đừng tưởng thế là có thể hoành hành ngang ngược trên tàu ...

    Nhưng đứng sau không dám đi lên.

    Trương Khác vẫy tay gọi Phó Tuấn, bảo:

    - Báo cảnh sát đi, để họ giải quyết, không cần tốn thời gian với chúng mất giấc ngủ.

    - Có chuyện gì?

    Lúc này một nữ nhân viên tàu và hai cảnh sát tàu từ đầu kia hành lang đi tới, bốn năm người hùng hổ tới toa giường nằm, nhân viên tàu tất nhiên không thể không biết, gọi thêm hai cảnh sát nữa mới dám tới.

    Cảnh sát lớn tuổi đứng giữa hai nhóm người nghiêm khắc nói:

    - Muộn thế này rồi còn không ngủ, chen lấn ở đây làm gì?

    - Chúng tôi vừa lên tàu, có một tên nhãi trong bọn chúng lén lút vào phòng chúng tôi lấy trộm đồ, bị chúng tôi bắt được còn cắn trả, lại kết bọn tới đánh người, chúng tôi tức quá mới tìm người tới đòi lại công bằng ...

    Tóc Ngắn bị đám Phó Tuấn che tầm nhìn, không chỉ tới được Trương Khác ngồi phía sau, chỉ giơ mặt bị Trương Khác đấm xưng vù ra cho cảnh sát xem.

    Trương Khác đứng dậy, đám Phó Tuấn lùi vào phòng bao, tránh che tầm nhìn của y, Trương Khác nhìn tên Tóc Ngắn, cười nhạt:

    - Vì sao không báo cảnh sát?

    - Đúng, vì sao không báo, nếu bọn họ vào phòng trộm đồ đánh người thì phải báo cảnh sát chứ?

    Cảnh sát nghi ngờ nhìn Tóc Ngắn.

    - Tôi ...

    Tóc Ngắn bị hỏi cứng họng không biết trả lời ra sao.

    Trương Khác chẳng thèm bận tâm tới hắn, bảo Phó Tuấn:

    - Anh giải thích cho đồng chí cảnh sát, tôi về phòng nghỉ ngơi đây.

    - Chính nó vào phòng trộm đồ đánh người, không cho nó đi.

    Tóc Dài quát:

    - Chính nó đạp vào bụng tôi một cái giờ vẫn còn đau ...

    Muốn xông tới giữ lấy Trương Khác.

    Phó Tuấn đi ra giữ chặt bả vai Phó Tuấn, không cho hắn nhúc nhích, đẩy lùi lại ra đằng sau, lấy CMT ra cho cảnh sát tàu xem, nói:

    - Đây là giấy tờ của chúng tôi, quý khách của công ty chúng tôi từ Bắc Kinh lên tàu ở trong phòng số 12, bọn họ lên tàu từ Thanh Đảo cũng là phòng số 12, bọn họ lên xe có những hành vi quấy nhiễu khách quý của công ty chúng tôi, cô ấy không chịu được chuyển sang phòng khác, khi quay lại lấy hành lý bị bọn họ bày đủ cách ngăn cản, trong lúc tranh chấp có chút xung đột .... Tình hình cụ thể có cần tôi theo anh tới toa bảo vệ trình bày rõ không, đừng để ảnh hưởng tới hành khách khác nghỉ ngơi.

    Tóc Dài thấy Phó Tuấn đưa giấy tờ công tác ra làm khuôn mặt nghiêm khắc của cảnh sát dãn ra, cũng hầm hừ bảo Tóc Ngắn:

    - Lấy giấy công tác ra đưa cho đồng chí cảnh sát xem.

    Phó Tuấn thu giấy tờ lại, cảnh sát lớn tuổi nhận lấy giấy công tác Tóc Ngắn đưa cho, lật xem rồi lạnh mặt xuống, quát:

    - Khách nữ độc thân trong các phòng thường khiếu nại bị quấy nhiễu, chính là vì đám ngựa hại bầy các người! Theo tôi tới toa ăn nói rõ tình hình.

    Trương Khác mỉm cười gật đầu với cảnh sát, tin rằng bọn họ có ấn tượng sâu sắc với dung mạo rực rỡ như hoa của Lý Hinh Dư, đẩy Đường Thanh vào phòng.

    - Giấy công tác của Phó Tuấn có gì khác biệt, vì sao cảnh sát nhìn thấy biến sắc như thế?

    Đường Thanh nghi hoặc hỏi.

    - Ha ha, đúng là có hơi khác biệt.

    Trương Khác đoán Lý Hinh Dư không muốn làm lớn chuyện khiến giới truyền thông trong nước chú ý, nếu không với thân phận của cô đi khiếu nại bị quấy rối, cùng thái độ với khách nước ngoài của chính quyền trong nước, hai tên kia thế nào cũng bị lột da.

    Còn giấy tờ công tác của Phó Tuấn đương nhiên khác với nhân viên bình thường.

    Luật pháp trong nước không có khái niệm vệ sĩ tư, năm 98, công ty bảo an chính quy chỉ có thể là đơn vị trực thuộc cơ quan công an.

    Phía dưới Cẩm Hồ có rất nhiều nhà máy và phòng thực nghiệp tính chất đặc thù, không vì đăng ký là doanh nghiệp tư nhân mà giảm thấp cấp bậc cảu công tác bảo vệ, đặc biệt Trung Tinh Vi Tâm và Vườn Sồi có địa vị trọng đại với sản nghiệp điện tử, tạm thời chưa thể thay thế, thuộc về đơn vị được bảo vệ trọng điểm của bộ công an.

    Thực tế Cẩm Hồ vì sự vụ bảo an thành lập bộ phận bảo vệ chuyên môn, về nghiệp vụ được được sở công an tỉnh chỉ đạo trực tiếp, sự vụ bảo vệ trọng điểm cũng do sở công an phối hợp, giấy tờ của đám Phó Tuấn đều do sở công an tỉnh thống nhất cấp phát, đương nhiên trong này có chút công tư lẫn lộn, thậm chí trong hai vệ sĩ đi theo còn có một là cảnh sát tại chức.

    Mượn cảnh sát tại chức là để tiện ứng phó với tình huống đặc thù, giống như lái xe của Diệp Kiến Bân là mượn của cục cảnh vệ trực thuộc cảnh sát vũ trang, nếu không xe của hắn bị giao thông bên ngoài chặn lại, biển quân đội càng gây thêm phiền phức.

    Giống Nghiêm Văn Giới, vệ sĩ của hắn có cảnh sát tại chức và bộ đội vẫn trong quân ngũ, đó là đặc quyền do thân phận đặc thù mang lại.

    Trương Khác có giới hạn nguyên tắc của y, nhưng đừng hi vọng y làm tới mức "trong" trong câu "nước trong không có cá", Trương Khác cũng chẳng muốn dùng đặc quyền ấn kẻ có ngôn từ hơi bất kính với y xuống bùn, để Phó Tuấn ra mặt xử lý là hi vọng đám người kia biết khó mà lui.

    Nghĩ tới đây Trương Khác hỏi Lý Hinh Dư:

    - Phải rồi, sao cô không mang vệ sĩ theo?

    Lý Hinh Dư hơi nghiêng đầu đi, tránh ánh mắt của Trương Khác, nhỏ giọng nói:

    - Đã bảo đột xuất quyết định ngồi tàu hỏa về Kiến Nghiệp mà, ai ngờ gặp phải chuyện này ... Gây thêm rắc rối cho anh rồi.

    - Đừng nói thế.

    Trương Khác lòng máy động, nghĩ ra Lý Hinh Dư nhận được tin nhắn của mình đoán mình sẽ ngồi tàu hỏa về Kiến Nghiệp, vậy trước đó cô ấy ngồi một mình trong quán cà phê khách sạn Ngõ Vương Phủ bao lâu như thế chẳng lẽ cũng là mong có cơ hội gặp mình.

    Lý Hinh Dư gặp được nhân viên chi nhánh Bắc Kinh trên máy bay, có lẽ cô ấy cho rằng sau khi mình biết cô ấy ở khách sạn nào sẽ vì cô ấy mà tới đó, Trương Khác nghĩ :" Nếu không phải cậu mình cũng ở khách sạn Vương Phủ Tỉnh, mình có tới đó không?"

    Có lẽ có, không phải là tuyệt đối không có khả năng, Trương Khác hơi chột dạ, nhất là Đường Thanh cũng ở đây, quay mặt đi nói:

    - Ngủ thôi, 7 giờ sáng là tới Kiến Nghiệp rồi, cũng chẳng ngủ được mấy tiếng.

    Thấy đệm giường đã thay, không biết Đường Thanh nhét vào đâu rồi, đưa mắt nhìn cô dò hỏi, bị Đường Thanh trừng mắt trấn áp, nhưng không đuổi y ra ngoài nữa.

    Đường Thanh và Lý Hinh Dư nằm giường dưới, Trương Khác nằm giường trên, tắt đèn đi, nghe hai cô gái nằm dưới xột xoạt cởi y phục, tưởng tượng hai đại mỹ nhân chỉ mặc đồ lót phía dưới, rồi cả đoạn hoan ái mỹ diệu bị cắt ngang, Trương Khác rất bứt rứt, muốn tĩnh tâm ngủ mà không xong, hạ thân giương lên, hết sức khó chịu.

    Mơ mơ hồ hồ ngủ được một lúc, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Trương Khác không ngủ được nữa, xuống giường, ngồi ở đầu giường của Đường Thanh, định bật đèn tường lên xem sách.

    Lý Hinh Dư nằm ở giường đối diện có dáng ngủ chẳng đẹp chút nào, chiếc chăn có quá nửa rơi xuống giường rồi, nửa người phía dưới ngửa thẳng, nửa trên thì nghiêng sang một bên, lấy eo nhỏ làm trục, cả người như gập thành góc 90 độ, mặc y phục bó người màu tím, làm đường cong khoa trương dụ hoặc của cô trình diện hoàn toàn trước mắt Trương Khác.

    Vóc người thon thả, vòng eo mảnh mai, mông đẩy đặn mà vểnh cao, bầu ngực áp lên giường, từ mặt bên nhìn thấy nửa vòng cung tròn hoàn mỹ, bên trong không mặc áo lót, mái tóc dầy đen bóng, dưới án sáng ban mai ánh như lụa, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một góc lan tỏa khí chất thanh khiết, cánh môi hồng mọng ướt không nam nhân nào có thể cưỡng nổi ý nghĩ muốn ngấu nghiến nó, thần thái điềm tĩnh khi ngủ càng rung động lòng người ...

    - Đúng là đẹp tới cực điểm, chẳng trách nam nhân lại háo sắc như thế.

    Nghe tiếng cảm khái đột ngột của Đường Thanh, Trương Khác giật nảy mình quay lại, không biết Đường Thanh tỉnh ngủ từ lúc nào, đang nằm nghiêng người nhìn Lý Hinh Dư.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.