Chương 1249: Cơ hội cuối cùng. Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Từ khi tỉnh chính thức lập tổ điều tra liên hợp tiến hành điều tra Hải Túc, Hồ Tôn Khánh biết chuyện gay go to rồi, với tình hình khi đó của Hải Túc, đoán chừng khó tranh khỏi kiếp nạn, bản thân ông ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Hồ Tôn Khánh muốn bỏ trốn, nhưng cuối cùng không dũng khí vứt bỏ lại cơ sở gây dựng ở Kiến Nghiệp, cũng biết mình là một mục tiêu quá lớn, không khéo chưa qua được biên giới đã bị kẻ nào đó có dụng tâm tóm gọn. Hồ Tôn Khánh hiểu bản thân không đi được, nhưng Hồ Kim Tinh có thể, là người đại diện của ông ta ở Hải Túc, rất nhiều chuyện lấy danh nghĩa Hồ Kim Tinh làm, một khi sự việc bại lộ, Hồ Kim Tinh nhất định bị liên lụy, Hồ Tôn Khánh không thể để độc đinh của Hồ gia bị tổn hại. Hơn nữa Hồ Kim Tinh còn trẻ, Hồ Tôn Khánh lo hắn không biết chừng mực, tới khi đó khai cả những chuyện không nên khai, không ai biết, lúc đó ông ta hết đường sống. Thế nên Hồ Tôn Khánh ngầm an bài, cuối cùng trước khi bản thân bị song quy, đưa Hồ Kim Tinh tới Hong Kong, dặn dò hắn từ Hong Kong bay sang Canada, trong thời gian ngắn tuyệt đối không được về. Nhưng đúng như Hồ Tôn Khánh lo lắng, Hồ Kim Tinh còn trẻ, làm sao cam tâm bản thân bỏ trốn như chó nhà tang, trong thời gian ở cùng Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết. Hồ Kim Tinh đã biết rốt cuộc Trương Khác có thân phận gì, cũng biết cục diện khốn cùng của Hải Túc có liên quan gì tới y. " Mày làm tao mất hết, tao không cam tâm, tao phải báo thù, tao nhất định phải báo thù, tao sẽ cho mày phải nếm mùi đau khổ." Hồ Kim Tinh sớm đã biết Trần Phi Dung công tác ở Thương vụ Cẩm Hồ, hắn chờ đợi ở bên ngoài tòa nhà Cẩm Hồ nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra được bóng dáng Trần Phi Dung, rồi thầm theo dõi, nắm bắt được nơi ở và quy luật sinh hoạt của Trần Phi Dung ở Hong Kong. Chỉ là ở Trần Phi Dung ở cùng Hà Huyền, bình thường rất ít khi ra ngoài hoặc ở nhà một mình, thường xuyên ở cùng Đường Thanh và Hà Huyền, mặc dù biết Đường Thanh mới là bạn gái chính thức của Trương Khác, nhưng với Hồ Kim Tinh mà nói, Trần Phi Dung là cô gái khiến hắn khuynh đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên, là người tình trong mộng của hắn cho tới tận bây giờ, càng có sức hấp dẫn hơn. Rất nhiều lần nấp trong bóng tối nhìn dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn và vóc dáng yêu kiều mê đắm của Trần Phi Dung, chính bản thân Hồ Kim Tinh cũng không biết mình ra tay với Trần Phi Dung là vì báo thù Trương Khác hay là vì một lần thỏa mãn khao khát của bản thân, thực sự làm chuyện đã làm vô số lần trong mơ với Trần Phi Dung. Cho nên mãi không tìm ra được cơ hội ra tay, cũng biết bản thân ở lại Hong Kong là không an toàn, nhưng trong gần hai tháng qua, Hồ Kim Tinh vẫn cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi trong bóng tối. Cuối cùng công sức không uổng phí, tối nay Hồ Kim Tinh thấy đã sắp 12 giờ mà Trần Phi Dung còn chưa về, đoán hôm nay chắc cô không về nữa, định ngày mai lại tiếp tục, chân đã bước được bước đầu tiên ra khỏi vị trí kín đáo hắn ẩn nấp theo dõi, chuẩn bị về chỗ ở thì nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen từ phía kia đường đi tới, đỗ lại ở cổng chung cư, Trần Phi Dung từ trên chiếc xe đó đẩy cửa đi ra. Hồ Kim Tinh theo dõi Trần Phi Dung ở Hong Kong thời gian dài như thế, chẳng cần nhìn biển số Hồ Kim Tinh cũng biết đó là xe riêng của Trương Khác tại Hong Kong, thấy xe đi về phía mình, vội rụt người nấp sau đèn đường, tránh để người trong xe chú ý. Nhìn chiếc Mercedes đi qua một con đường Hồ Kim Tinh mới yên tâm, từ bóng tôi đi ra tiến về phía cửa chung cư, nhớ lại vừa rồi Trần Phi Dung từ xe đi xuống, tựa hồ mặt đỏ lựng mang theo hưng phấn khác thường, trong lòng không khỏi nổi giận :" Chẳng lẽ ở cùng thằng khốn đó làm em vui vẻ như thế, lát nữa anh sẽ cho em biết vui vẻ thực sự là thế nào." Nhìn thấy Hồ Kim Tinh, Trần Phi Dung sửng sốt một lúc mới tỉnh lại, thấy hắn cười lạnh, ánh mắt bất thiện và ngữ khí cợt nhả của hắn, làm Trần Phi Dung dự liệu được chuyện không ổn. - Ngày mai tôi còn phải đi làm, nếu như anh có chuyện gì, để sáng mai chúng ta nói. Vì tránh chọc giận Hồ Kim Tinh, Trần Phi Dung kìm chế, nuốt những lời kiểu như "anh đã bị canh sát ra thông báo truy nã, mau đi đầu thú" vào lòng, đồng thời nỗ lực để sắc mặt thật bình thường từ chối yêu cầu của Hồ Kim Tinh, bình tĩnh kéo dài thời gian, tay đặt sau lưng len lén vươn ra, ấn lên cửa chuẩn bị thình lình đóng sập cửa lại. - Đừng thiếu hiếu khách như thế, anh hiếm khi tới Hong Kong được một lần, lại đợi em muộn thế này, chúng ta cho dù không phải là bạn, cũng có tình bạn học chứ. Hồ Kim Tinh mặt mang vẻ trêu ghẹo, thấy đầu vai Trần Phi Dung hơi cử động, biết rằng cô có động tác nhỏ sau cửa, đúng lúc Trần Phi Dung đặt tay xoay nắm đấm cửa, chuẩn bị đóng cửa vào, hắn nhanh chân thò chân vào cửa, không cho cô đóng lại. - Anh mau đi ra! Anh muốn làm cái gì? Tôi hô lên đấy. Cửa không đóng lại được, Hồ Kim Tinh dùng sức chen vào, Trần Phi Dung kinh hoàng vừa lùi vừa dọa nạt. - Em cứ hô lên đi, anh biết nhà đối diện đi du lịch chưa về, em ở trên cao như thế, có hét lớn thế nào cũng không ai nghe thấy đâu, nơi này lại cách âm rất tốt. Hồ Kim Tinh trở tay đóng cửa lại, thấy Trần Phi Dung muốn gọi điện cầu cứu, liền giật đứt giây điện thoại trước. " Mình thực sự không nên do dự, đáng lẽ phải giành thứ quý giá nhất cho người mình yêu thương." Nhìn Hồ Kim Tinh đắc ý cười gằn đi từng bước một về phía mình, Trần Phi Dùng lòng đầy hối hận, nghĩ tới ác mộng mình sắp phải đón nhận, không kìm được nước mắt. Nhìn Trần Phi Dung kinh hoàng, Hồ Kim Tinh càng hả hê nhìn ngắm thân thể tuyệt trần của cô, thấy khóc như hoa đào trong mưa, nhưng khuôn mặt vẫn động lòng người, cổ áo đã cở một cái cúc, lộ ra làn da trắng như tuyết, đồi ngực nhìn nghiêng hết sức nảy nở, vòng eo nhỏ gọn, mùi u hương cơ thể thoang thoảng lẫn trong không khí, Hồ Kim Tinh như sắp bị lửa dục trong người thiêu cháy thành than, hai mắt đỏ rực lên như sói đói, tay phải vươn tới, hướng đến bầu ngực chưa một nam nhân nào đụng vào của Trần Phi Dung. Nhìn Trần Phi Dung từng bước lùi vào góc tường, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, không hề có chút ý chí phản kháng, Hồ Kim Tinh sinh tâm lý mèo vờn chuột, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, liếm môi chĩa vào ngực áo ướt nước, lập lờ hiện lên hình dạng áo lót bên trong, nuốt nước bọt nói: - Cởi áo ra. - ... Trần Phi Dung kinh động vô cùng, mặt trắng bệch. Hồ Kim Tinh càng thêm phấn khích, vung vẩy con dao trong tay, liếm môi mắt không rời khuôn ngực mê đắm của Trần Phi Dung: - Cởi từng cái một, thật từ từ ... em không muốn có thêm đau đớn phải không, khuôn mặt xinh đẹp của em nếu bị rạch vài cái thì thật đáng tiếc đấy, nào cởi đi, chậm thôi ... " Tu ... Tu ..." Tiếng rung nhè nhẹ trên bàn trà đột nhiên vang lên, có người gọi tới chiếc điện thoại Hoa thiếu nữ của Trần Phi Dung, vỏ máy màu ánh trăng nhá lên ánh đèn màu hồng, sau ba lần rung là tiếng hát Tuyết mùa đông trên biển của Giang Đại Nhi. Kẻ đang có mưu đồ làm chuyện ác đột nhiên bị quấy rối, Hồ Kim Tinh hoảng hột quay lại, đợi phát hiện ra là di động của Trần Phi Dung, tức giận đi tới, nhìn thấy trên màn hình hiện thị cái tên "Trương Khác", lửa giận bùng lên trong lòng, cầm chiếc di động nhỏ nhắn ném mạnh xuống đất, nhìn chiếc di động vỡ nát thành từng mảnh, vỏ máy, mạch điện, pin bắn lung tung các góc, mới quay đầu lại, cố làm dáng vẻ quý tộc nói: - Xin lỗi nhé, làm hỏng mất di động của em rồi ... Á ... "Choang!" Hồ Kim Tinh quay đầu mới phát hiện ra không biết từ lúc nào Trần Phi Dung đã tới sau lưng minh, giơ cao chiếc lọ hoa gốm đập xuống, tích tức trướng khi bị đập ngất xỉu, Hồ Kim Tinh nghĩ không ngờ mình bị cô ta vờ không có sức phản khác lừa gạt mất, vì sao vừa rồi mình chậm chạp như thế, vì sao không mặc xác cái điện thoại kia, kiếp này không còn cơ hội đụng vào mỹ nữ động lòng người này nữa rồi.
Chương 1250: Đừng đi. Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Lúc Hồ Kim Tinh không cam tâm ngã xuống đất, cánh cửa bị khóa trái bên trong cũng bị người ta đá văng, Trương Khác và Phó Tuấn ngay lập tức xông vào. - Tiểu Khác! Từ lúc Hồ Kim Tinh xuất hiện, thần kinh Trần Phi Dung căng như giây đàn, sợ hãi tuyệt vọng hòa hối hận, đến khi nhìn thấy đôi mắt đầy quan tâm lo lắng của Trương Khác, giây thần kinh mới giãn ra, cô chưa bao giờ trải qua chuyện nguy hiểm như thế, thần kinh yếu ớt không chịu nổi kích động lớn như thế, người loạng choạng cũng ngã xuống đất. - Phi Dung. Trương Khác thấy Trần Phi Dung ngã xuống ngay trước mắt, lòng nhói đau như có thứ gì hết sức trân quý bị đánh vỡ, vừa lao tới vừa gọi tên cô, ôm lấy Trần Phi Dung vào lòng, hoảng hốt gọi: - Phó Tuấn, anh mau xem xem cô ấy làm sao rồi. Phó Tuấn đi nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay bắt mạch Trần Phi dung, vén mí mắt của cô lên, trấn an: - Không sao, cô ấy chỉ bị sợ hãi quá độ ngất đi thôi, một lúc sau sẽ tỉnh lại. Trương Khác ôm chặt Trần Phi Dung trong lòng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lấp lánh trên mắt, bế cô ngồi xuống ghế, âu yếm vỗ về mái tóc mượt mà, hôn lên trán cô, thì thầm: - Không sao, không sao nữa rồi ... Nhìn Hồ Kim Tinh nằm cách đó mấy bước chân, nếu không đang ôm Trần Phi Dung trong lòng, nhất định y sẽ đi tới đạp cho mấy phát. - Phi Dung không thể ở nơi này được nữa, tôi đưa cô ấy tới Ảnh Loan Viên, chuyện ở đây giao cho anh xử lý, đừng kinh động tới cảnh sát Hong Kong, Hồ Kim Tinh liên quan tới vụ án Hải Túc, trực tiếp liên hệ với Hà Kỳ Vân, công lao này tặng cho người khác không bằng tặng cho anh ta, bảo anh ta mau liên hệ với cấp trên để tới bắt người. Trương Khác nhìn Trần Phi Dung nằm thiêm thiếp trong lòng, khuôn mặt trắng nhợt chưa tan hết sợ hãi, liền nói: - Chuyện liên quan tới Phi Dung hôm nay coi như chưa xảy ra, nói với Hà Kỳ Vân, Hồ Kim Tinh là do chúng ta vô tình gặp phải bắt lấy ... Căm ghét nhìn Hồ Kim Tinh nhổ phì một cái: - Hắn cũng không muốn có thêm một tội danh nữa đâu, may cho thằng khốn này rồi ... Căn dặn xong xuôi, Trương Khác bế Trần Phi Dung xuống lầu trước, lái xe tới Ảnh Loan Viên. Cẩn thận bế Trần Phi Dung lên giường ở phòng ngủ, thấy cô vẫn mê man, Trương Khác liền giúp cô cởi giày, lấy chăn đắp lên người cô, ngồi bên giường lặng lẽ ngắm nhìn cô hồi lâu, vuốt ve gò má trơn mịn, đứng dậy rời phòng, tới gian phòng khác để ngủ. - Đừng đi. Thực ra chưa rời chung cư Trần Phi Dung đã tỉnh lại rồi, cô vờ hôn mê là cho Trương Khác một cơ hội, không ngờ y lại làm quân tử, thấy Trương Khác đứng dậy muốn đi, đưa tay ra nắm lấy tay Trương Khác, ánh mắt đầy mong đợi. Thấy khuôn mặt Trần Phi Dung vẫn còn hoảng loạn, Trương Khác bóp nhẹ tay cô ngồi xuống, tay phải yêu thương vuốt má cô, an ủi: - Mình sẽ ở lại đây với bạn, đợi bạn ngủ rồi mới đi. - Mình ... Mình nói, đêm nay bạn đừng đi, đừng để mình ngủ một mình. Ấp a ấp ùng đem tâm tư ấp ủ trong lòng nói ra, Trần Phi Dùng cảm thấy nhẹ nhóm như được giải thoát, chỉ là xấu hổ không thôi, mặt nóng bừng, tai cũng nóng, không dám nhìn vào mắt Trương Khác, giấu đầu trong gối. Trương Khác không dám tín vào tai mình, trơ ra như khúc gỗ, nằm xuống ngay sát Trần Phi Dung. - Ban đêm trời lạnh, bạn ... Bạn vào trong chăn đi. Trần Phi Dung thẹn thùng nói nhỏ: - Nếu chui vào chăn phải cởi y phục ra mới được, nếu không mặc y phục không thấy thoải mái. Trương Khác nói lời chỉ lừa được trẻ lên ba. - Ừ. Trần Phi Dung lí nhí nói: Cởi hết y phục chỉ còn lại cái quần sịp, Trương Khác vén góc chăn chui vào, nghiêng người nằm xuống, cách Trần Phi Dung một khoảng rất nhỏ. Cách gần như thế cùng nằm trong một chiếc chăn, Trương Khác nghe thấy hơi thở dần trở nên khó nhọc của Trần Phi Dung, bằng mắt thường nhìn thấy một màu hồng đang lan đi, cách một lớp y phục và khoảng cách nhỏ, có thể cảm thụ được hơi ấm từ người cô tỏa ra và nhịp tim đập như con hươu con chạy loạn. Đợi rất lâu không thấy xảy ra chuyện như trong tưởng tượng, Trần Phi Dung hơi ngạc nhiên mở mắt ra, thấy đôi mắt sáng của Trương Khác đang mở to nhìn mình, thấy mình mở mắt nở nụ cười. - Cởi y phục đúng là rất thoải mái, bạn cũng thử mà xem. Đầu Trương Khác mọc lên hai cái sừng ác ma, dụ dỗ người ta phạm tội. - Ừ. Giọng nhỏ như muỗi kêu. - Để mình cởi áo giúp bạn. Trương Khác tiếp tục dụ hoặc. Trần Phi Dung nhắm mắt lại trong trả lời. Được ngầm cho pháp, Trương Khác kéo chăn đắp hai người xuống dưới thắt lưng, đưa tay bắt đầu từ từ cởi từng nút áo của chiếc áo sơ mi lụa. Theo cùng cúc áo bị cởi ra, cảm giác da thịt mình dần lộ ra ngoài không khí, lọt vào mắt Trương Khác, hơi thở Trần Phi Dung mỗi lúc một hơi thở dồn dập, bầu ngực đầy đặn tròn trịa bắt đầu phập phồng không ngớt, bụng dưới có dòng hơi ấm tỏa khắp khắp mỗi một tế bào trên người, cuối cùng tụ tập lại địa đàng mẫn cảm. - Ư ... Bụng dưới truyền tới cảm giác tê ngứa, trong mũi Trần Phi Dung phát ra tiếng rên nhỏ tựa hơi thở, cảm thấy mình thật vô dụng, bị Trương Khác nhìn thôi đã ướt mất rồi. Áo sơ mi bị cởi toàn bộ, Trần Phi Dung phối hợp nhấc mình để Trương Khác dễ dàng cởi áo ra, ngắm nhìn, tấm thân thiếu nữ gần như phơi trần trong ánh sáng lờ mờ càng khiến người ta phải hoa mắt. Mái tóc dầy đen bóng buông xõa, như thác nước đổ xuống chiếc gối trắng tinh, hàng mi khẽ run rẩy, mắt khép hờ mơ màng, mũi nhỏ thở ra làn hơi nóng hổi, chiếc miệng he hé, bờ môi hồng nhuận mê người, quyến rũ tới thấu xương, cùng với gò má đỏ như máu, giống nương tử đang khao khát chờ đợi hoan ái, nào còn chút gì của băng sơn mỹ nhân. Trông thấy ánh mắt si dại của Trương Khác, càng làm ráng hồng trên mặt cô đốt tới chiếc cổ trắng như tuyết nối lượn xuống bờ vai tạo nên một vẻ thanh nhã, nhìn qua chiếc xương quai xanh gợi tình, là chiếc áo lót trắng, nhưng lúc này bảo nó nâng niu bảo vệ gò đối tuyết trắng ngần, chẳng thà nói nó khơi lên dục vọng của người ta, tiếp tục qua khe vú làm người ta lạc lối là chiếc bụng nhỏ phằng lỳ, với chiếc rốn xinh khải ái lên xuống theo nhịp thở, lan tỏa sức mê hoặc chết người. Mỹ nhân như ngọc, Trần Phi Dung càng là ngọc cực phẩm trong các loại ngọc. Trương Khác, chỉ cảm thấy trái tim mình như muốn bay ra ngoài, muốn tiến thêm một bước khám phá cơ thể mỹ diệu ấy, nhưng thấy vẻ mặt Trần Phi Dung thẹn thùng không biết để đâu cho hết, định đưa tay ra tắt đèn, hi vọng bóng tối giảm bớt phần nào ngượng ngùng của cô. - Đừng, đừng tắt đèn, mình muốn nhìn thấy bạn. Trần Phi Dung thình lình mở choàng mắt ra, đưa tay ra ngăn Trương Khác lại, yêu cầu lớn gan này làm đôi mắt đẹp của cô như có nước chảy ra, nhưng vẫn dũng cảm nhìn Trương Khác. Trương Khác thầm thở dài, biết chuyện Hồ Kim Tinh vẫn để lại tác động tâm lý trong cô, nếu không Trần Phi Dung chẳng yêu cầu như thế, chỉ mong mình có thể làm vết thương của cô ấy sớm biến mất. - Dù tắt đèn đi, bạn cũng ở trong tim mình, mình sẽ để bạn mãi mãi nhìn thấy mình. Trương Khác dùng má cọ vào má Trần Phi dung, nhẹ nhàng nói bên tai cô. Trần Phi Dung nhìn Trương Khác thật sâu, chầm chậm khép mắt lại, hơi ngửa cổ lên chờ đợi, tức thì cảm thấy bờ môi bị bờ môi mềm mềm dán vào, nhất thời tay chân luống cuống, thoáng run lên, rồi cứng đờ, dù sao đây là nụ hôn đầu đời của cô. Trương Khác ôn nhu để bốn cánh môi khẽ khẽ cọ sát vào nhau, mất một lúc mới hé môi để chiếc lưỡi của Trương Khác tiến vào quấy loạn, cảm giác được toàn bộ thân người của cô mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, hai tay khẽ hoạt động trên phần lưng của Trương Khác, thân thể mềm mại như không xương giống như con sâu ngọ ngoậy, tựa hồ còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng rên ư ư phát ra từ cổ họng.
Chương 1251: Cô ấy khác với những cô gái khác. Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Mùi vị nam nhân nồng đậm xông thẳng lên não, tâm thần xao động, một loại cảm giác hưng phấn trước nay chưa từng có, cái mùi ấy thật quen mà cũng thật lạ, Trần Phi Dung như chìm đắm vào trong mê man, cánh môi Trương Khác đã tách ra, nhưng lại mơn chớn tai, cổ, cánh môi đó đi tới đâu đợt sóng nóng hổi trên da thịt cô tới đó, Trần Phi Dung cảm thấy khao khát mông lung, nhưng không rõ khao khát cái gì. Hai tay Trương Khác vuốt ve bờ vai cô, cảm thụ tỉ mỉ từng tấc da thịt non mịn như tơ lụa dưới tay, luồn ra sau lưng Trần Phi cởi cúc áo lót. Áo ngực vừa rơi xuống, chưa có đủ thời gian khoe sức sống mê người của nó thì một nụ hoa đã bị lọt vào miệng con sói tham lam, bầu vú no tròn còn lại bị một chiếc tay nắm lấy, biến thành đủ các hình dạng. - A... Hai chỗ mẫn cảm nhất của người thiếu nữ bị xâm phảm trực tiếp, Trần Phi Dung không kìm được cong người lên, da dẻ trắng nõn toàn thân mơ hồ biến thành màu hồng, thậm chí rỉ ra một lớp mồ hôi như có như không, dần dần, dưới thủ đoạn điêu luyện của Trương Khác, núm vú nho nhỏ đã nhanh chóng săn cứng, hơi thở dồn dập áp ức của Trần Phi Dung đã chuyển thành những tiếng rên rỉ đầy khêu gợi. Trương Khác cởi y phục trên người, lấy ngón tay vuốt nhẹ theo cặp chân thanh tú săn chắc của Trần Phi Dung, mơn man giữa hai đùi, làm cô run lên theo bản năng khép lại, rồi mở ra để y bỏ đi trở ngại cuối cùng, Trương Khác khẽ vuốt ve vườn hoa đã lầy lội, biết Trần Phi Dung đã sẵn sang, điều chỉnh vị trí, nói nhỏ bên tai cô: - Mình sắp tiến vào đây, mới đầu có hơi đau một chút. Trần Phi Dung đã cảm thụ thứ nóng nóng kia chọc vào hạ thể bị lấp đầy bởi cảm giác ngừa ngáy, sự cẩn thận của như gãi ngứa ngoài giầy, không thỏa được cơn khát, Trần Phi Dung chủ động ưỡn người lên nghênh đón. - A ... Đau .. Đau quá ... Hạ thân truyền tới cơn đau như xé, mười ngón tay thon dài cắm vào lưng Trương Khác, song trên mặt tuôn tràn hạnh phúc, nước mắt chảy ra, thì thầm bên tai y: - Cuối cùng mình thành nữ nhân của bạn rồi, đem thứ trân quý nhân cho bạn rồi. Mặc dù Trương Khác muốn khống chế ảnh hưởng của sự kiện đêm qua trong phạm vi nhỏ nhất có thể, cố gắng để nó lặng lẽ trôi đi, tránh để lại ảnh hưởng xấu tới Trần Phi Dung, nhưng ở Hong Kong xảy ra chuyện như vậy, vẫn cần phải nói với Tôn Thượng Nghĩa và Diệp Kiến Bân. Sáng sớm hôm sau, Tôn Thượng Nghĩa và Diệp Kiến Bân lần lượt nhận được điện thoại của Trương Khác, nghe kể chuyện xảy ra, cảm thấy chấn kinh, hai người bọn họ đều rất thân thuộc Trần Phi Dung, đối với cô gái xinh đẹp bề ngoài lãnh đạm nội tâm hiền lành này đều có ấn tượng cực kỳ tốt, huống hồ chuyện xảy ra không lâu sau khi mọi người tạm biệt, làm bọn họ không khỏi tự trách bản thân, bất kể là vì quan hệ giữa Trần Phi Dung với Trương Khác, Đường Thanh hay là vì nhân viên công ty, đều phải có trách nhiệm chiếu cố tốt cho người ta. Còn Diệp Kiến Bân ở cùng Trương Khác, Trần Phi Dung lâu hơn, cho nên nhận sớm nhìn ra trong mắt của Trần Phi Dung tình ý khó che dấu với Trương Khác, cũng hiểu địa vị của Trần Phi Dung trong lòng Trương Khác. Nghe thấy trước khi Trương Khác và Phó Tuấn kịp xông vào, Hồ Kim Tinh đã bị Trần Phi Dung cơ trí dũng cảm dùng bình hoa đập ngất xỉu, hai người thầm thở phào, đồng thời bộ phục cô gái bề ngoài yếu đuối này. - Mặc dù màn anh hùng cứu mỹ nhân không thành, sau đó an ủi người ta, cậu không thừa cơ làm cái gì chứ hả? Biết Trần Phi Dung không sao, Diệp Kiến Bân bắt đầu trên ghẹo Trương Khác. Trương Khác chột dạ nhìn Trần Phi Dung vẫn nằm bên cạnh mình chưa tỉnh, cười xòa vài tiếng ứng phó rồi cúp máy Khi Trương Khác xuống nhà ăn mang bữa sáng ngon lành dinh dưỡng phong phú quay về, nhìn thấy Tôn Tĩnh Mông đang ngồi bên giường nói chuyện với Trần Phi Dung thì rợn người, Trần Phi Dung vừa mới thành phụ nữ, hành động không thuận tiện, nếu bị Tôn Tĩnh Mông vừa mới có trải nghiệm đó mấy tháng trước nhìn ra, thế nào cũng rất vui. Ngồi ở trên giường ăn sáng xong, một lúc sau Trần Phi Dung đột nhiên đỏ mặt, len lén nhìn Tôn Tĩnh Mông một cái rồi lo lắng nhìn Trương Khác. Trương Khác thấy vậy thì ngớ ra, chớp mắt vỡ lẽ, chắc là Trần Phi Dung muốn đi vào nhà vệ sinh, đều tại mình mua đồ ăn sáng có quá nhiều nước, thêm vào buổi sáng tỉnh lại Trần Phi Dung vẫn cảm thấy đau, còn chưa rời giường, giờ làm sao nhịn được. Ai học môn sinh học đều biết, ở phương diện này nữ nhân không nhịn tốt bằng nam nhân. - Tĩnh Mông, Phi Dung ăn sáng xong rồi, để bạn ấy nghỉ ngơi thêm chút đi, đêm hôm qua bạn ấy ngủ rất muộn. Chúng ta ra ngoài bàn chuyện cuộc thi đi. Trương Khác lừa Tôn Tĩnh Mông ra ngoài, trước lúc đóng cửa nhìn thấy Trần Phi Dung đã nhịn không nổi cựa mình rời giường. - Vội vàng bảo em ra ngoài làm cái gì? Anh tưởng em không biết anh làm chuyện hay ho gì à, lần trước với em cũng thế, hại em đau mất mấy ngày, ngay cả đi nhà vệ sinh còn đau, cái đồ đại sắc lang. Tôn Tĩnh Mông nhìn vẻ mặt làm bộ chuẩn bị nghiêm túc bàn công việc, ném cho y một cái nhìn khinh miệt. Trương Khác cố gắng trấn tĩnh nói lảng đi: - Lần trước anh mới là người bị hại chứ, em cưỡng bức anh ... - Không được phép nhắc tới chuyện đó. Thấy Trương Khác muốn kéo sang chuyện ở nhà vệ sinh hôm đó, Tôn Tinh Mông gạt phắt đi, mặt đầy đắc ý vì bắt gian được cả đôi: - Khi em tới, Phi Dung rời giường mở cửa cho em, nhìn cách cô ấy đi lại là biết ngay đêm qua xảy ra chuyện gì! Anh không định chối đấy chứ. Trương Khác nhớ lúc mình đi biết bên phía Tôn Thượng Nghĩa lát nữa thế nào cũng có người tới, nên không khóa cửa lại, chẳng lẽ lúc mình rời phòng thuận tay khóa cửa mà không nhớ? - Em không thèm quản chuyện của anh, vừa rồi Phi Dung đỏ mặt là muốn đi nhà vệ sinh chứ gì, hiện cô ấy đi lại không tiện, em vào giúp đây. Tôn Tĩnh Mông không muốn tiếp tục đề tài này như một cô vợ ghen tuông, bỏ mặc Trương Khác đứng đó, trước khi vào phòng còn nở nụ cười trên đau khổ của người khác: - Em không để ý, nhưng anh nghĩ thật kỹ xem phải ăn nói ra sao với Đường Thanh đi. Trương Khác lúc này mới đau đầu thực sự. Những cô gái khác của y, bao gồm Hứa Tư, Địch Đan Thanh, Tôn Tĩnh Mông và cả Lý Hinh Dư khi ở Perth, Đường Thanh sau khi biết được, mặc dù có ghen, nhưng đều thầm thừa nhận bọn họ ở bên mình. Cho nên Trương Khác nắm chắc sau này Đường Thanh biết chuyện Trần Tĩnh, thậm chí Tạ Vãn Tình với mình, hẳn cũng sẽ chấp nhận. Nhưng Trần Phi Dung thì khác, Trương Khác biết, Đường Thanh coi Trần Phi Dung là người bạn tốt nhất thân thiết nhất, từ thời cao trung cho tới khi lên đại học, hai cô gái luốn quấn quít với nhau như chị em ruột, mỗi lần y gặp Đường Thanh, cô đều gọi Trần Phi Dung theo, chuyện đó thành thói quen, cả ba bọn họ đã quen ở bên nhau rồi. Đôi khi nhìn hai cô gái thân thiết, làm Trương Khác cũng phải ghen tỵ, đương nhiên đó là vì hi vọng chen vào giữa hai cô gái, trái ôm phải ấp, nhưng nó đó chỉ là điều xuất hiện trong giấc mơ. Bây giờ mình phát sinh quan hệ với cô bạn gái tốt nhất của vợ chưa cưới, hoàn toàn là nội dung của một bộ phim hạng ba: Nam nhân và bạn gái khuê phòng tốt nhất của bạn gái, nhất định trong một đêm nào đó, sẽ xảy ra chuyện không nên xảy ra. Nghĩ tới đó Trương Khác chỉ muốn hét lớn: Tôi không muốn vào vai nam chính trong bộ phim như thế.
Chương 1252: Có kẻ động cỡn. Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Mời đọc - Cái tên đó lúc nào cũng thô lỗ, không biết lần đầu tiên phải ôn nhu với cô một chút. Tôn Tĩnh Mông dìu Trần Phi Dung từ nhà vệ sinh ra, thấy cô đi thôi mà cũng đau nhăn mặt lại, nhớ tới bản thân cũng từng trải qua việc tương tự, không nhịn được lên tiếng oán giận. - Không ... không phải đâu … Bị Tôn Tĩnh Mông nói thẳng ra, Trần Phi Dung thẹn đỏ mặt, cúi gằm xuống không dám nhìn Tôn Tĩnh Mông, nhưng vẫn lên tiếng giải thích cho Trương Khác: - Anh ... Anh ấy rất ôn nhu, chỉ là không biết vì sao lại đau như thế. Tôn Tĩnh Mông thấy Trần Phi Dung thẹn thùng vô cùng mà vẫn lên tiếng biện họ cho Trương Khác, thầm mắng tên khốn đó không biết có cái gì khiến nữ nhân vì y như thế, nhưng quên mất chính bản thân cũng yêu tên đó hết thuốc chữa. - Vậy sau này phải làm sao? Tôn Tĩnh Mông đương nhiên không lạ gì tình cảm giữa Trần Phi Dung và Đường Thanh, cô còn có thể tránh ba người ở cạnh nhau để khỏi phải xấu hổ, nhưng Trần Phi Dung lại khác, ngủ với chồng chưa cưới của bạn thân nhất, làm sao để đối diện với Đường Thanh chứ? Ba người đó luôn ở bên nhau, sau này phải xử lý thế nào? - Tôi định qua vài ngày nữa sẽ đem chuyện này nói với Tiểu Thanh. - Hả! Cô định tự mình kể với Đường Thanh à? Tôn Tĩnh Mông ngạc nhiên nhìn Trần Phi Dung, dù Đường Thanh ngầm thừa nhận quan hệ giữa cô và Trương Khác, nhưng nói với Đường Thanh lại là một chuyện khác, nhất là hiện giờ chuyện xảy ra với người bạn thân nhất của Đường Thanh. - Tiểu Thanh từng nói với tôi ... Trần Phi Dung nói nhỏ tới mức Tôn Tĩnh Mông ghé sát tai vào miệng cô mới nghe rõ: - Cái gì? Đường Thanh từng nói với cô như thế thật à? Tôn Tĩnh Mông nghe xong, hai mắt tròn xoe nhìn Trần Phi Dung với vẻ không sao tin nổi. ~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~ Qua một ngày một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, Trần Phi Dung cuối cùng cũng có thể hoạt động bình thường, cô không muốn nằm trên giường nữa, liền đi làm trở lại. Mặc dù Trương Khác vẫn lo trong lòng Trần Phi Dung còn để lại mây đen, nhưng chiều theo ý muốn của cô, cùng cô tới Thương vụ Cẩm Hồ. Đưa Trần Phi Dung tới tận văn phòng làm việc, Trương Khác một mình tới văn phòng Diệp Kiến Bân, nói chuyện không lâu thì Tống Chí Hữu quả lâm nghiệp Tân Quang gọi điện tới. - Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới Hải Châu, chuyện đó không thành vấn đề, anh không cần phải lo, ngoài ra, tạm thời anh vất vả kiêm công việc hai bên, tôi sẽ mau chóng tìm cho anh trợ thủ thích hợp. Ngắn gọn vài câu, Trương Khác cúp điện thoại. - Tống Chí Hữu bên phía Hải Châu có tin tức gì không hay à? Diệp Kiến Bân thấy Trương Khác nhận điện thoại xong đưa tay lên lên day huyệt thái dương, chuyện Hồ Kim Tinh vừa mới may mắn qua đi, chẳng lẽ hạng mục bột giấy có vấn đề ì rồi? - Phía lão Tống không có vấn đề gì, chỉ thông báo tôi cần phải tham gia nghi thức khởi công hạng mục bột giấy, dù sao cũng là hạng mục gần chục tỷ, đúng là phải tới xem một chút. Chỉ là cuối cùng anh ta khéo léo xác nhận vấn đề tài chính của hạng mục, làm tôi cảm thấy Cẩm Hồ mãi mãi kiếm tiền không nhanh bằng tiêu. Trương Khác hiểu lo lắng của Tống Chí Hữu, nói ra là vì sợ gần đây Cẩm Hồ đầu tư quá dàn trải, hiện giờ Cẩm Hồ liên quan tới cả địa ốc, ẩm thực giải trí, điện tử, làm giấy, sắt thép, đóng tàu, vận chuyển, khoáng sản, internet, nếu như một khi mắt xích nào trong đó có vấn đề tài chính nghiêm trọng, sẽ khiến dựa toán tài chính trở nên eo hẹp, không khéo lấy tạm mất tiền dùng cho hạng mục bột giấy. Hạng mục bột giấy xây dựng ba năm, tổng dự toán là gần 10 tỷ, tính ra mỗi tháng phải bỏ vào gần 300 triệu, tài chính không không thể đứt đoạn được. - Năm ngoài Giấy Tân Quang lên TTCK huy động được 6.6 tỷ HKD, mặc dù một phần tiền để lại phát triển và khởi động hạng mục bột giấy, rồi Cẩm Hồ dùng cổ phần ở Tân Quang thế chấp cho HSBC vay khoản tiền tín dụng 9 tỷ, lúc đó tôi nghĩ, có khoản tiền này trong tay, lần đầu tiên kể thừ khi Thương vụ Cẩm Hồ thành lập tới nay có thể thở phào một hơi rồi, ai ngờ tiếp đó lại lập hạng mục LCD và mua ngân hàng Hoa Liên, sau này nếu mua cả ngân hàng Đạo Hanh, các cổ đông phải tăng vốn đầu tư theo tỉ lệ cổ phần, thế là cần một khoản tiền lớn nữa. Trương Khác nói tới vấn đề tài chính, Diệp Kiến Bân thân là Tổng giám đốc Thương vụ Cẩm Hồ càng nhức đầu, dù sao hắn là người phụ trách cụ thể. - Nếu như lần này sản nghiệp quặng sắt không sắp tăng nhiệt, để có thể nhượng ra một phần cố phiếu bán được giá tốt, chuyện đầu tư vào Hoa Liên sẽ để lỡ mất thời cơ. Trương Khác thở dài. Diệp Kiến Bân gật đầu, hắn biết chuyện này Trương Khác từng nghĩ tới, chỉ là y bận rộn đủ việc quên mất, nhân cơ hội đề xuất ra. - Với tình cảm gia tộc Liên thị với ngân hàng Hoa Liên, thêm vào người sáng lập là lão tiên sinh Liên Doanh Châu vẫn còn khỏe, tôi đoán chừng trong cổ phần chuyển nhượng lần này, phần trăm của gia tộc Liên thị rất hữu hạn, Cẩm Hồ cần phải kiến lập quan hệ tốt với Liên thị gia tộc vẫn là cổ đông thứ hai, chuyến này đi Singapore bàn chuyện hợp tác, cậu thấy hay là để nhạc phụ của tôi qua đó, bọn họ cùng từ đại lục qua Hong Kong, nhạc phụ tôi hẳn có rất nhiều nhận thức chung với thành viên gia tộc Liên thị. Hơn nữa với tuổi tác của nhạc phụ tôi, cũng nên rút dần ra khỏi những chuyện vụn vặn cụ thể. Đối với an bài này Trương Khác tất nhiên không có ý kiến gì, lần trước ở hôn lễ của Diệp Kiên Bân nếu chẳng phải vì chuyện với Tôn Tĩnh Mông làm y sợ đối diện với Tôn Thượng Nghĩa thì đã nói chuyện này rồi, an bài như thế là tốt nhất. Mặc dù giống như bao đôi vợ chồng trẻ mới trải qua đêm tân hôn, lúc này Trương Khác chỉ muốn ở bên Trần Phi Dung, nhưng vì hạng mục bột giấy Trương Khác đành phải cùng Phó Tuấn rời Hong Kong về Kiến Nghiệp trước thời hạn, dù sao hôm sau Trần Phi Dung cũng về Hải Châu tham dự đám cưới một người họ hàng. ~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~ Mùa xuân đã tới, rau cải nở hoa, mèo cũng bắt đầu động cỡn, tâm tư một một kẻ cũng bắt đầu nhộn nhạo. - Tào ca, lần này huynh đệ bọn em cùng đi giúp anh trợ chận, đảm bảo cô bé Trần Ninh đó không thể từ chối được. Quy một học kỳ, Vương Đào dần hiểu được thân thế của Tào Hổ, thành đàn em cùng tâm phúc số một của Tào Hổ ở Đh Đông Hải. Trước kia Vương Đào cảm thấy gọi Tào Hổ là Hồ ca cực kỳ có phong phạm đại ca giang hồ, cảm thấy nghe như vậy rất có uy thế. Nhưng không ngờ chuyến đó vỗ mông ngựa lại mó vào nhầm dái ngựa, Tào Hổ tự cho mình cao hơn người một bậc, ở trưởng học chẳng thèm nhìn thẳng vào người khác, làm sao hài lòng với kiểu xưng hô hắn cho là "đầu đường xó chó" đó được, nhưng trước khi nghĩ ra được cách xưng hô khác làm nổi bật thân phận khí chất của mình, đành miễn cưỡng chấp nhận cách xưng hô Tào ca. - Trước đó chỉ định trêu đùa nó cho vui, không ngờ cô em này rất thú vị, rất có cá tính, lần này xem ra không dùng độc chiêu sát thủ là không được rồi. Lâu như vậy mà không tán đổ được một đứa con gái bình thường, Tảo Hổ cảm thấy rất mất mặt với đám đàn em, lần này dẫn Vương Đào, Giang Đào cùng hai tên khác tìm Trần Ninh là để lấy lại thể diện, hắn đã chuẩn bị một kế hoạch tự cho là không cô gái nào không động lòng. Hôm nay Trần Ninh ở trong phòng KTX một mình, bạn bè đã đi chơi hết, cô vừa ra ngoài nhìn thấy Tào Hổ mặt vênh vênh đắc ý, bên cạnh là mấy tên đàn em hô hào biết ngay lần này phiền toái rồi. Trần Ninh mặc dù không có kinh nghiêm xã hội nhưng rất thông minh lanh lợi, chỉ là nhìn thấy đám Tào Hổ đã dàn quân chặn ở cửa, có tránh cũng không tránh được nữa, trong lòng oán trách Vu Trúc đúng hôm nay lại bỏ đi chơi. Tào Hồ mặc đồ tây thẳng tắp, tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực, đứng bên chiếc Mercedes Z3 bắt mắt xoay ngang chắn trước cửa KTX nữ, xung quanh đứng còn có mấy tên hò reo hỗ trợ, chẳng biết là bạn học hay người hầu, chẳng biết đi tán gái hay đi chặn đường đòi nợ. Trần Ninh nhìn Tào Hồ tưởng mình phòng lưu tiêu sái lắm, bình tĩnh cười tủm tỉm: - Cậu năm thứ mấy rồi? Nụ cười Tào Hồ cứng lại trên môi: - Năm thứ nhất. Trần Ninh lên giọng đàn chị: - Năm thứ nhất? Vừa mới vào trường đừng có chỉ biết đi tán tỉnh con gái, mau về mà học cho tốt đi. - Em xem, tôi dẫn cả huynh đệ của mình tới chứng kiến, nếu em cự tuyệt, tôi không xuống nước được. Tào Hỗ mặt vẫn tươi cười, nhưng giọng điệu có chút vẻ uy hiếp. **** Mình có kế hoạch khác cho Trần Phi Dung hay hơn nhiều, mỗi tội không đủ thời gian, lại sợ đi quá xa chẳng biết khi nào mới kết được truyện .... Hôm nay tới đây thôi
Chương 1253: Đến chỗ anh nhé. Nguồn: VipVanDan Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Đám đông thấy có chuyện náo nhiệt liền bắt đầu vây quanh. - A ... Có người bày tỏ với hoa khôi trường ta kìa, thằng đó là ai thế? Mấy tên đi theo kia là ai, định tỏ tình hay là đi đánh nhau, trông như lưu manh vậy. Bên cạnh có người thì thầm với bạn: - Bày ra thế trận như vậy, thằng đó hẳn không phải con nhà bình thường. - Cậu nhận ra hoa khôi mà không nhận ra thằng đó à, trong mắt cậu chỉ có mỹ nữ thôi chứ gì? - Với loại người lỗ mũi hếch cao hơn trán kia tôi không hứng thú muốn biết, chuyện này chẳng liên quan gì tới nam hay nữ. - Cậu nói đúng rồi, thằng đó tên là Tào Hổ, ở trong trường cực kỳ vênh váo, nghe nói là tân sinh viên, vậy mà đã đi tán tỉnh sư tỷ năm thứ ba, bị người ta từ chối còn cứ lằng nhằng đeo bám mãi. Hiện giờ xem ra sư tỷ đó là hoa khôi Trần Ninh của chúng ta rồi. - Cái gì? Bị từ chối rồi còn dây dưa mãi, thằng đó khác gì lưu manh bên ngoài. Anh chàng này khá có nhiệt huyết, chắc đa phần thầm thương trộm nhớ hoa khôi: - Không được, tôi phải tới đó, nếu không lề thói trong trường hỏng hết. - Người anh em đừng kích động! Nói thật, tôi thấy loại người này cũng chỉ muốn đấm cho vài cái, để nó biết chút đạo lý làm người. Nhưng nghe nói không phải chỉ nhà nó ở Bắc Kinh địa vị rất cao, ngay ở Đông Hải, ở Kiến Nghiệp cũng có chút thế lực, hình như là người thân vị quan lớn gì đó. Nếu không thì nó là tân sinh viên, dựa vào cái gì vênh váo hơn cả đại ca năm thứ ba thứ tư. Anh bạn là người rất hiện thực. - Cho dù hắn có thế lực, có chỗ dựa cũng không thể muốn làm gì thì làm trong trường. Anh chàng nhiệt huyết vẫn muốn xen vào chuyện này. - Người anh em, nghe tôi nói một câu đi, chuyện của loại người ấy chúng ta không quản vào được đâu, cậu cũng nghĩ cho mình một chút, chọc vào nó sau này hậu họa vô cùng! Cậu vất vả học đại học vài năm rồi, chẳng lẽ cuối cùng để tương lai hủy trong tay loại người này, không đáng đâu. Anh bạn hiện thực lý trí khuyên: - Chẳng lẽ mặc hắn dẫn người vác xe chặn đường con gái nhà người ta như thế mà không ai nói gì, trường học mặc kệ à? Mặc dù nhiệt huyết bị gáo nước lạnh hiện thực dập tắt, nhưng anh chàng từng nhiệt huyết vẫn rất bất bình. - Trường thì làm được gì? Nếu hỏi ra thì người ta trả lời tôi có làm gì đâu, lại chẳng động tay động chân, chỉ bày tỏ tình cảm, chẳng lẽ không được. Anh bạn hiện thực khá hiểu lọa người này, chỉ là ít nhiều ngứa mắt, lại thêm vào một câu: - Trường học không quản, thế nào cũng có người đứng ra. Chỉ là nói lời này tới cả chính bản thân cũng chẳng thuyết phục được. Bản thân anh không dám, nhưng lại hi vọng người khác ra mặt, người ta đâu phải là đồ ngốc. - Tôi cũng nghĩ thế, hẳn là có người quản. Anh chàng từng nhiệt huyết tin là thật, trong lòng chờ đợi có người ra mặt, nhưng thời khắc này lại quên mất bản thân đã thành một người coi náo nhiệt, nhiệt huyết bị mài mòn. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~ Hôm nay cũng là ngày trở lại trường sau kỳ nghỉ Tết dài, mặc dù chẳng mấy khi đến trường, dù bị liệt vào hạng cá biệt hết hi vọng cải tạo, sao cũng phải tới báo danh tránh Thôi Úc Mạn gặp được lại cằn nhằn. Cho nên buổi chiều qua trường báo danh xong, Trương Khác đi tới ngõ Học Phủ, đi qua thư viện, tới KTX nữ, những nơi ghi dấu kỷ niệm giữa y và Trần Phi Dung, bóng bay trên lưới sắt đã lâu rồi không có ai thay, chữ viết trên đó loang lổ, như nhắc nhở Trương Khác cô gái ấy không còn ở đây nữa, Trương Khác ngồi dựa vào lưới sắt, ngẩng đầu nhìn những quả bóng bay, hồi tưởng lại ký ức ngọt ngào của hai người trong những năm qua, dần dần có chút thất thần. Không biết qua bao lâu có tiếng ồn ào đánh thức Trương Khác, đưa mắt lên nhìn, phát hiện mặt lưới sắt đối diện với KTX treo đầy đèn lồng, có mấy người đứng xoay lưng về phía y. Trương Khác mỉm cười, tán thưởng chàng trai dũng cảm đó, có điều loại chuyện này đang càng ngày càng cách xa y, Trương Khác đứng dậy, định rời đi từ cửa bên, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế thế nào Trương Khác quay đầu lại nhìn, phát hiện đèn lồng không ngờ lại ghép thành chữ : Trần Ninh! Nhìn kỹ lại lần nữa, Trương Khác càng cảm thấy buồn nôn từng chập, tên mà mình vừa tán thưởng không ngờ lại là Tào Hổ, liền đi tới phía đó Mấy tên khốn kiếp ở phía dưới thi thoảng lại đồng thanh hô tên Trần Ninh, một lúc sau chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở cửa, dung nhan thanh lệ trông như chiếc đèn lồng đẹp nhất trong đêm, xung quanh dần yên tĩnh lại, Trần Ninh nhìn thế trận ở phía cửa, đi về hướng Tào Hổ. Tào Hổ đi tới phía trước, tay ôm bó hoa, tay đặt lên ngực, hơi cúi mình xuống: - Hữu đăng vô nguyệt bất ngu nhân, hữu nguyệt vô đăng bất toán xuân. Xuân đáo nhân gian nhân tự ngọc, đăng thiêu nguyệt hạ nguyệt như ngân. Hôm nay là Nguyên Tiêu, không biết anh có được vinh hạnh mời em đi thưởng trăng ngắm đèn lồng không? Trương Khác tới nơi vừa vặn nghe được đoạn đối thoại giữa Trần Ninh và Tào Hồ cùng hai anh chàng nhiệt huyết và hiện thực không nhịn được cười, thấy Tào Hổ đứng đờ ra đó, lo hắn hận Trần Ninh, cố ý cười cười lớn hơn một chút, đi tới trước mặt Tào Hổ: - Không sai, chú em sinh viên mới nên chăm chỉ học tập vào, còn chuyện bồi tiếp sư tỷ thưởng trăng ngắm đèn lồng thì giao cho sư huynh đi. Thấy Trần Ninh vờ nghiêm mặt lại với mình, Trương Khác nháy mắt với cô: - Em muốn tự ôn tập phải không, anh chiếm chỗ ngồi 205 cho em. Rồi kệ Trần Ninh kinh ngạc, Trương Khác cầm lấy túi sách của Trần Ninh đi xuyên qua đám đông, Tào Hổ muốn đuổi theo, nhưng bị Phó Tuấn và hai vệ sĩ chặn lại đằng sau. - Sao anh biết em ngồi ở vị trí 205 ôn bài? Trần Ninh lấy làm lạ hỏi, tựa hồ chuyện Tào Hổ bày tỏ vừa rồi với cô hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới: Trương Khác nhìn sâu vào mắt Trần Ninh, trong lòng có muôn vàn lời không nói ra được, lảng đi: - Vẫn còn là Tết, em định đi tự ôn tập thật đấy à? - Đúng vậy, bạn trong phòng đều đi chơi với bạn trai rồi, cái đám người này lại ồn ào làm em không sao ở lại trong phòng được. Trần Ninh cong môi lên oán giận nói: - Ngay cả tên ngốc Vu Trúc cũng tới Clb Cờ Vây ngắm đèn lồng rồi. Trương Khác đưa tay ra: - Anh năm thứ tư rồi, không biết có thể mời em đi ngắm đèn lồng không? Trần Ninh phì cười, rồi chống nạnh làm vẻ đanh đá: - Năm thứ tư, sao không đi tìm việc đi. - Việc à, anh tìm được rồi. Trương Khác hết sức nghiêm túc đáp: - Thôi được, em đi với anh, nhưng anh không định đưa em đi xem đèn lồng như cái tên kia thật đấy chứ, xem bao nhiêu năm rồi, chẳng còn gì mới mẻ cả. Trần Ninh đưa ra một vấn đề khó: Tất nhiên không làm khó được Trương Khác, y đề nghị: - Nếu thế chúng ta đi thả đèn Khổng Minh đi. Mọi thứ vẫn giống như kiếp trước, cũng đúng trong ngày này anh đưa em đi thả đèn Khổng Mình, thầm tự ước nguyện, nhưng ước nguyện của anh đã tan tành rồi, không biết ước nguyện của em có được như ý không. Trương Khác nhìn Trần Ninh, ký ức quá khứ chớp mắt đó trở nên sống động, dần dần hòa nhập vào Trần Ninh hiện tại. Trần Ninh gật đầu: - Hay quá, anh biết mua đèn Khổng Minh ở đâu à? Trương Khác lắc đầu: - Tự mình làm được không? Trần Ninh mắt long lanh, gật mạnh đầu. Trương Khác gọi điện cho Phó Tuấn, hỏi rõ bên phía kia không có vấn đề gì, bảo hắn chuẩn bị ít vật liệu mang tới chung cư Thanh Niên đợi mình, quay đầu lại hỏi Trần Ninh: - Đến chỗ anh ở để làm nhé?