Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1274: Bà chưa tới 60 chứ ?

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    Nhìn đại sảnh đèn hoa rực rỡ, khách khứa đông đúc, Lý Tương Nguyệt vô cùng vui vẻ, mặc dù kế hoạch một hòn đá trúng hai con chim của anh trai bà ta thất bại, nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới sự phát triển của Tĩnh Mỹ ở Kiến Nghiệp, có cả đống người muốn ôm chân bí thư thành ủy, em gái của bí thư thành ủy tất nhiên cũng không ít kẻ xun xoe cầu cạnh.

    Nhìn thấy cách đó Dương Thành Thủ ông chủ Quốc Tế Anh Vương cách đó không xa nâng ly rượu với mình, Đổng Tương Nguyệt cũng lịch sử gật đầu đáp lại, đi về phía ông ta, được nửa đường có nhân viên đi tới, thì thầm bên tai bà ta một hồi.

    - Cái gì, người đó tới rồi, còn nói là bạn của Tào Hổ? Đổng Tương Nguyệt cau mày không hiểu ý đồ của y, nghĩ một lúc rồi nói: - Vậy mời vào, thuận tiện gọi cả Tào Hổ tới cho tôi.

    - Giám đốc Đổng, thật hiếm khi thấy chị cau mày, chẳng lẽ ở Kiến Nghiệp còn có chuyện chị không xử lý được sao? Dương Thành Thủ mắt rất tinh, dù chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng ông ta vẫn nhận ra biến hóa trên nét mặt Đổng Tương Nguyệt, nghe tựa như tâng bốc, thực ra là có ý thăm dò.

    - Một lát nữa sẽ có nhân vật bất ngờ tới, tin rằng giám đốc Dương cũng sẽ hứng thú thấy y. Mặc dù hai bên hợp tác với nhau, nhưng lời của Dương Thành Thủ vẫn làm Đổng Tương Nguyệt rất khó chịu, không nói ra là ai.

    Dương Thành Thủ mày hơi nhướng lên, chưa nói gì thì Tào Hổ tới, liền chuyển đề tài sang chủ để khách sáo vô vị, mắt đảo xung quanh, muốn xem người sắp tới là thần thánh phương nào.

    Đợi tới khi nhìn thấy ba thanh niên ăn mặc phổ thông đi về phía này, nhìn rõ người đi đầu, Dương Thành Thủ nhíu chặt mày lại.

    Mặc dù chưa chính thức gặp mặt, nhưng Dương Thành Thủ tất nhiên nhận ra Trương Khác, biết y là ông chủ thực sự đứng phía sau Thế Kỷ Hoa Âm, nhớ tới ân oán giữa hai bên, liền quay mặt đi giả vờ không quen biết.

    Tào Hồ nhìn thấy Trần Ninh ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trương Khác, đầy một bụng khó chịu, nhưng hắn tiếp xúc không ít, vẫn tận lực khắc chế tâm tình, mặt nặn ra nụ cười, thấy mình là người quen biết hai bên nên chủ động giới thiệu.

    - Mẹ, giám đốc Dương, con giới thiệu cho mọi người, đây là ba người bạn của con ở Đh Đông Hải. Tào Hổ cố ý giới thiệu lần lượt: - Đây là tiểu thư Trần Ninh, còn đây là Vu Trúc, còn đây là Trương ...

    - Ha ha ha ... Khác thiếu gia của Cẩm Hồ danh tiếng lẫy lừng không biết thành bạn của Tào công tử từ khi nào vậy? Dương Thành Thủ không đợi Tào Hổ nói hết đã cắt ngang, lời nói có hàm ý, ánh mắt lướt qua mặt Đổng Tương Nguyệt.

    Đổng Tương Nguyệt đương nhiên nghe ra ý Dương Thành Thủ, mặc dù không ưa giọng điệu của ông ta, nhưng là đối tác, sự hiểu lầm này cần phải sớm làm rõ.

    - Giám đốc Dương, Khác thiếu gia sao có thể lại đi cùng đám tiểu bối này được, anh không nhận nhầm người chứ. Tiểu Hổ, chưa bao giờ nghe con giới thiệu có người bạn họ Trương, chẳng lẽ cậu bạn họ Trương này nghe thấy ở đây có tổ chức tiệc, nên muốn tới mở rộng thầm mắt? Đổng Tương Nguyệt luôn mồm nói người bạn họ Trương rồi lại anh bạn họ Trương, tất nhiên vờ không nhận ra Trương Khác, thừa cơ châm chọc y, báo thù lần bị y xem thường ở nhà Giang Mẫn Chi. Cho nên ngàn vạn lần đừng để kết oán với nữ nhân, nhất là phụ nữ trung niên.

    Trương Khác nhìn Đổng Tương Nguyệt cực kỳ thần khẩn nói: - Giám đốc Đổng nói đúng lắm, hôm nọ quý công tử dẫn mấy trợ lý tới, cực kỳ thành ý mời hai người bạn của tôi tham gia bữa tiệc này, tôi cũng xin đi theo tăng cường kiến thức xã hội, hôm nay tới đây quả nhiên là mở rộng tầm mắt. Nói tới đó Trương Khác nhìn Trần Ninh xinh đẹp tự nhiên bên cạnh, lại quay sang nhìn khuôn mặt được giữ gìn cực tốt cùng trang điểm cầu kỳ, tương thêm một câu: - Nhất là không ngờ được gặp quý bà khí chất cao quý ưu nhã như giám đốc Đổng đây, làm người ta thực sự hiểu ra thế nào là người với người không thể đem người ta ra so sánh với nhau. Xin mạo muội hỏi một câu, giám đốc Đổng năm nay chưa tới 60 phải không?

    Đổng Tương Nguyệt năm nay mới qua 40, bà ta năm 20 tuổi được trong nhà làm chủ, gả cho Tào Tri, năm 22 tuổi sinh Tào Hổ, sinh con xong, vóc người Đổng Tương Nguyệt khôi phục rất nhanh, động thời cẩn thận gìn giữ, cả khuôn mặt cũng chăm chút từ khi chưa tới 30 tuổi. Cho nên ở những cuộc xã giao, Đổng Tương Nguyệt thích nhất được nghe người khác khen ngợi bà ta trẻ trung vóc dáng quyến rũ, rồi khi mỗi người biết được bà ta đã có con trai học đại học, ánh mắt kinh ngạc đó làm bà ta sảng khoái như như giữa mùa hè được uống cốc nước mát.

    Công bằng mà nói không ít cô gái 30 tuổi phải ghen tỵ với Đổng Tương Nguyệt.

    Hôm nay Trương Khác cho một câu thâm độc, làm bà ta như rơi vào hố băng nam cực.

    Cho dù cố khắc chế tâm tình của mình đến đâu, khuôn mặt chăm sóc cực tốt của Đổng Tương Nguyệt cũng trở nên vặn vẹo, khuôn mặt vốn trắng hồng, giờ như tôm bóc vỏ luộc chín, cho dù không tới 60, trông cũng chẳng khác là bao. Nếu như chẳng phải nghĩ tới đây là trường hợp xã giao, phải giữ gìn hình tượng, Đổng Tương Nguyệt đã cầm ly rượu ném vào cái bộ mặt cười xấu xa kia, dùng móng tay cào nát cái mặt trắng của y.

    Vu Trúc đứng bên cạnh buồn cười vừa hả lòng, nhưng biết thế lực Tào gia nên sợ không dám cười, thầm nghĩ thường nghe Trương Khác rất ngông cuồng, quả nhiên không sai chút nào, đến giờ hắn vẫn không hiểu tại sao Trương Khác nhiệt tình xen vào chuyện này, sợ người ta không dám làm gì y, nhưng về sau tìm mình tính sổ, có điều Trần Ninh nhận lần lời đi cùng rồi, hắn không thể không theo. Trần Ninh vừa rồi thấy ánh mắt Trương Khác nhìn mình, trong lòng có chút ngọt ngào, đồng thời không khỏi lo lắng cho y.

    Nghĩ tới sự ngạo mạn của Đổng Tương Nguyệt và tự tin về bề ngoài của bà ta, Dương Thành Thủ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng lúc này ông ta phải đứng ra giúp Đổng Tương Nguyệt hóa giải cảnh xấu hổ.

    - Lần này Khác thiếu gia tới đây, chẳng lẽ là vì hứng thú với cuộc thi do Anh Vương chúng tôi liên thủ với Tĩnh Mỹ đưa ra, thật không dám, hoạt động của chúng tôi làm sao so với Thế Kỷ Hoa Âm được, công ty nhỏ bé như chúng tôi chỉ có thể cố gắng tổ chức ở Kiến Nghiệp sao cho long trọng hơn, náo nhiệt hơn chút thôi. Dương Thành Thủ câu đầu nói không dám, câu sau lại ẩn chứa đắc ý và vài phần uy hiếp, Thế Kỷ Hoa Âm làm thế nào, bất kể hiện đang có thành công ra sao, thu hút chú ý thế nào, đợi tới Kiến Nghiệp rồi phải ngoan ngoãn một chút.

    Dương Thành Thủ có tâm tình tốt đẹp như thế là do em gái của bí thư thành ủy ở bên cạnh mang lại, chỉ là Đổng Tương Nguyệt chẳng nói cho ông ta biết, người anh trai trước kia uy phong vô cùng của bà ta hiện hơn một tháng trôi qua còn chưa liếm láp lành vết thương lòng, hơn đoán chừng ngày nào chưa rời Kiến Nghiệp thì vết thương đó khó khôi phục được, vết thương đó quá sâu, mà hung thủ chính là tên thanh niên tưởng chừng vô hại trước mặt.

    - Cẩm Hồ chúng tôi có hoạt động thi tài gì à? Xin lỗi nhé, đúng là xin lỗi thật, con người rất lười, mấy chuyện vụn vặt không đáng kể của Cẩm Hồ thì tôi chẳng buồn để ý, cho nên người dưới cũng không lấy mấy chuyện thi tài này nọ ra làm phiền tôi. Để giám đốc Dương che cười rồi. Hay là hôm nay tới đây rồi, thuận tiện chúc mừng lần hợp tác lần này của Tĩnh Mỹ và Anh Vương có thể thành công. Trương Khác sao thèm để ý sự uy hiếp vô tri của Dương Thành Thủ, thái độ rất thành khẩn.

    - Khác thiếu gia yên tâm để người dưới làm việc như thế, ngay cả công ty phía dưới của mình có việc gì cũng không biết, xem ra rất tự tin vào hoạt động thi tài lần này, không biết có tâm đắc gì chỉ giáo, để những người vất vả như chúng tôi được nhẹ nhàng một chút. Đây là bước đi đầu tiên của Anh Vương vào thị trường nội địa, Dương Thủ Thanh bôn ba ngược suôi, mệt mỏi tối tăm mặt mũi, không ngờ bị người ta coi là chuyện chẳng đáng kể, tức thiếu điều hộc máu, nhưng hiện không thể tùy tiện đối đầu với tên nhãi này, định nói thêm vài câu xã giao ứng phó rồi bỏ đi.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1275: Giáo huấn.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    - Loại chuyện này chẳng cần nói tự tin gì, thường tôi tùy tiện tìm người làm thôi. Nhưng nếu như giám đốc Dương có lòng thỉnh giáo, có thể liên hệ với trợ lý của tôi, để cô ấy an bài người thích hợp, chỉ đạo không dám, nhưng có thể giao lưu một chút với giám đốc Dương. Đối với kẻ từng âm mưu đê hèn hủy diệt sự nghiệp của Giang Đại Nhi, Trương Khác tất nhiên không thèm khách khí, sau đó món nợ bị Lý Nguyệt Như cào mặt tất nhiên tính sổ lên đầu ông ta, đương nhiên về sau nữa từ họa gặp phúc, được thưởng thức bờ môi mềm mại của Giang Đại Nhi thì Trương Khác đem công lao quy về của mình đã anh minh quyết đoán lột y phục của Giang Đại Nhi.

    Lúc này Đổng Tương Nghiệp bình tĩnh trở lại, thấy Dương Thủ Thành chẳng những không vãn hồi được gì, còn giận tới tím mặt, không muốn ở lại chỗ này thêm chút nào nữa, kéo tay Tào Hổ định rời đi.

    Trương Khác lúc này nhìn chằm chằm vào Tào Hổ: - Hôm nay đi chuyến này không uổng phí, có thể nói chuyện với hai nhân vật thành đạt như giám đốc Dương và giám đốc Đổng, làm tôi thu hoạch không ít, làm tôi hiểu chuyện gì cũng phải có chừng mực, có người không thể đụng vào, có việc không thể làm, nếu không có ngày hối không kịp. Làm người phải biết chừng mực.

    Nếu là chuyện khác Trương Khác không làm như thế, nhưng chuyện liên quan tới Trần Ninh, Trương Khác vứt bỏ hết thứ xã giao giả dối, thẳng thừng cảnh cáo Tào Hồ sau này không được có tâm tư gì với Trần Ninh.

    Cùng một câu nói nhưng người nghe khác nhau có cảm giác khác nhau, Dương Thành Thủ cho rằng Trương Khác nói chuyện trang phục biểu diễn của Giang Đại Nhi, hừ mạnh một tiếng rồi bỏ đi trước.

    Còn Đổng Tương Nguyệt để ý lúc Trương Khác nói lời này thì nhìn con trai mình, nhớ ra trước kia Tào Hổ có nói tới một cô gái cùng trường, lại nhìn Trần Ninh xinh đẹp đứng bên Trương Khác, Đổng Tương Nguyệt mới thực sự hiểu ra mục đích thực sự Trương Khác tới đây.

    Bị người ta nói nặng như thế ngay trước mặt, là người đương sự, Tào Hổ đương nhiên cảm thụ sâu nhất, y lớn tới thế này, chưa bao giờ bị người ta giáo huấn không chút khách khí ngay trước mặt như thế, thậm chí còn mang vài phần cảnh cáo.

    Mặc dù hắn cũng là kẻ có chút tâm cơ cùng khôn khéo, nhưng dẫu sao cũng vào tuổi trẻ hiếu thắng, sao chịu nổi giáo huấn như vậy, Tào Hổ nghiến răng ken két, máu nóng xộc lên đầu, mắt nhìn Trương Khác hung tợn, tay run lên định chỉ mặt Trương Khác đáp trả ...

    Nhưng tay Tào Hổ vừa nhúc nhích thì bị mẹ hắn nắm chặt lấy, ánh mắt giận dữ cùng khó hiểu của Tào Hổ hướng về phía mẹ hắn, nhìn thấy mẹ mặt đanh lại, hắn từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thấy mẹ mình nghiêm túc và thận trọng như thế, cảnh cáo hắn tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ. Thấy mẹ có hành động khác thường như thế, Tào Hổ mới ý thức được, một số chuyện có lẽ không đơn giản như tưởng tượng của mình, tên Trương Khác này có lẽ không chỉ trong nhà có rất nhiều tiền, mà nhà y chắc còn có quan hệ phức tạp với nhà mình, có lẽ là ân oán! Tào Hồ nghĩ thế thở phì phò mấy hơi, người cứng đờ cũng dần buông lỏng.

    Thấy con trai hiểu ý mình mà bình tĩnh lại, Đổng Tương Nguyệt cũng thầm thở phào, bà ta biết nếu cãi nhau, thậm chí ra tay đánh nhau, cho dù là ở bữa tiệc của mình, Tào Hổ tuyệt đối không có lợi thế. Nếu xảy ra tranh chấp ở đây, cái gì chưa nói, chỉ riêng bốn người mặc véc đen đứng cách đó không xa luôn theo dõi nơi này, nhất định sẽ xông tới ngay lập tức, nếu Tào Hổ ra tay với Trương Khác, thậm chí bọn họ sẽ trực tiếp đánh gục Tào Hổ. Nói ra thì ai bảo ngươi ra tay trước, ngươi ta thuộc về phòng vệ chính đáng, sau đó nếu chuyện ầm ĩ lên, công tử Tào gia vô lại đeo bám bạn gái người ta, bị người ta đánh cho một trận, để tin tức lan truyền đi, không chỉ bị người ta cười rụng răng hai nhà Đổng Tào, để lão gia tử biết, tuyệt đối không buông tha cho Tào Hổ.

    - Cám ơn cậu Trương nhắc nhở, nhưng Tào gia và Đổng gia tự có cách giáo dục con cháu của mình, không cần cậu tới đây chỉ bảo. Đổng Tương Nguyệt lạnh lùng ném lại một câu, kéo tay Tào Hổ đi về phía cửa đại sảnh.

    Trương Khác nhìn theo bóng lưng hai mẹ con họ biến mất ở phía cửa, quay sang vỗ vai Vu Trúc, mặt quay đi không để hắn lẫn Trần Ninh nhìn thấy mặt mình lúc này, nói: - Nhiệm vụ của tôi đã kết thúc rồi, về sau trông vào cậu đấy ...

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Theo mẹ tới một phòng bao không người, Tào Hồ cuối cùng không nhịn được vùng khỏi tay mẹ, hỏi: - Rốt cuộc là sao? Tên Trương Khác đó dựa vào cái gì mà giáo huấn con như thế?

    - Bằng vào cái gì à? Con tưởng nó giáo huấn con sao, nó giáo huấn mẹ đấy có biết không? Trong mắt nó, con chưa là cái gì đâu, nếu không nó tìm con nói thẳng, cần gì tới đây? Một buổi tối vui vẻ như thế, một bữa tiệc long trọng mà thành công như thế, nhưng bị Trương Khác làm cho không còn chút tâm trạng nào, Đổng Tương Nguyệt cũng đầy một bụng tức, bùng phát: - Con không biết nó là ai không mà mà đi dây dưa với nó, để nó dẫn cả bạn gái tới đây cảnh cáo, thật không biết con suy nghĩ thế nào, sau này làm việc gì thì suy nghĩ cho kỹ vào, đừng làm mất mặt gia tộc.

    Bị mẹ mắng cho một trận, Tào Hổ đầy một bụng nghi hoặc và ấm ức nhưng không nói ra lời.

    Đổng Tương Nguyệt quát tháo một hồi, cơn giận phát tiết được phần nào, tâm tình dần ổn định lại, thấy con trai mặt chưa cam tâm, thở mạnh một hơi, kể ra mẫu thuẫn giữa nhà mình và Trương Khác: - Con có biết cậu con vì sao gần đây tâm tính tệ như vậy, hơi chút là nổi nóng, còn chẳng phải chính tên đó giở trò đằng sau, khiến cậu con mất hết uy tín ở Kiến Nghiệp …

    - Hả? Cho dù đã có sự chuẩn bị, nhưng vẫn không dám tưởng tượng trẻ như Trương Khác, cho dù tiền nhiều tới đâu, lại có thể đả kích được cả một bí thư thành ủy cấp phó tỉnh như cậu mình. Vậy mình thì sao? Tào Hồ thừa biết mình chỉ là cáo mượn oai hùm, nếu gây ra chuyện gì phạm pháp, gây đại họa, cha mẹ hắn, cậu hắn, có thể bao che, nhưng lão gia tử ở Bắc Kinh tuyệt đối không bao che. Hiện cậu hắn, chỗ dựa lớn nhất của hắn còn bị Trương Khác đả kích, vậy nếu mình xung đột với Trương Khác sẽ có hậu quả thế nào? Tào Hổ lức này mới toát mồ hôi lạnh.

    "Trần Ninh tuy xinh đẹp, nhưng không đáng để mình lấy tiền đồ tươi đẹp ra đánh đổi." Nếu là trước kia, Tào Hổ tuyệt đối không nghĩ vậy, dù giở thủ đoạn chiếm đoạt Trần Ninh cũng chẳng phải là vấn đề gì, nhưng giờ hắn mới biết Trần Ninh một tên ôn thần tuyệt đối không chọc vào được trông coi, cho hắn mười cái gan, hắn cũng không dám có chút mưu đồ gì với Trần Ninh nữa.

    Đổng Tương Nguyệt thấy con trai sau khi kinh ngạc một hồi liền cúi đầu suy nghĩ, vẻ không cam lòng trên mặt nhạt dần, biết con không ai bằng mẹ, Đổng Tương Nguyệt tất nhiên biết tính khí của con mình, sau khi hiểu thực lực của đối thủ, tự biết trước khi có thực lực tương ứng sẽ không làm bừa.

    - Cô gái đó không tệ, nhưng quá non, lại gầy gò, căn bản không đáng để con phải dụng tâm như vậy. Đổng Tương Nguyệt ôm vai con, khuyên nhủ: - Trong hoạt động thi tài lần này, mẹ nhìn thấy không ít cô bé xinh đẹp thanh thuần lay động lòng người, muốn vóc dáng có vóc dáng, muôn dung mạo có dung mạo, tới lúc đó con cứ chọn thật kỹ lấy một đứa làm bạn gái, không cần chọn trong cái trường nhỏ tẹo. Bề ngoài là giới thiệu bạn gái cho con mình, thực ra Đổng Tương Nguyệt vẫn lo Tào Hổ chưa nghĩ thông, mặc dù không dám làm gì Trương Khác, nhưng chẳng may làm gì với cô gái kia ... Nhìn Trương Khác hôm nay cố ý tới đây, nói những lời không hề khách khí như thê, cô gái kia dù không phải bạn gái của y thì cũng là người cực kỳ gần gũi, nếu Tào Hổ làm gì, Đổng Tương Nguyệt không biết mình có thể bảo vệ được con không. Cho nên thà đem sự chú ý của con tới phạm vi mình có thể khống chế, trước đó thủ đoạn của Trương Khác với anh trai bà ta, làm Đổng Tương Nguyệt biết câu " Mấy năm qua Đh Đông Hải xảy ra nhiều chuyện" của Tiết Minh Lâu, mình nên nghe vào tai lúc đó mới đúng.

    Nếu không hi vọng gì ở Trần Ninh nữa, Tào Hổ dứt bỏ luôn tâm tư ở phương diện này, nghe mẹ nói thế, nảy ra suy nghĩ mới: - Mẹ, cho con kiêm chức trong hoạt động thi tài của mẹ đi, coi như thực tiễn xã hội.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1276: Chuyến lưu diễn của Giang Đại Nhi.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    Nếu như nói gần đây có chuyện gì khiến thanh thiếu niên nam nữ Kiến Nghiệp, thậm chí là cả tỉnh Đông Hải đều kiễng chân mong đợi từ lâu, đó chính là "chuyến lưu diễn vòng quanh đất nước của Giang Đại Nhi", trạm đầu tiên là thành phố Kiến Nghiệp.

    Là ngôi trường Giang Đại Nhi từng học, không khí Đh Đông Hải càng nhiệt liệt, cả trường đều vào không khí sôi động của mùa hè.

    Tin tức về buổi liveshow dán khắp ngóc ngách trường Đh Đông Hải, trên diễn đàn trường toàn tin tức tình hình gần đây nhất của Giang Đại Nhi, thậm chí cập nhật ví trí của cô từng ngày một, đi qua một đám đông trong trường, hết chín phần mười là bàn luận về buổi liveshow và Giang Đại Nhi. Nội dung thì đủ mọi thể loại, từ con đường thành danh của sư tỷ, cho tới các tin đồn trong sự nghiệp biểu diễn của Giang Đại Nhi, cùng suy đoán một nửa còn lại của Giang Đại Nhi.

    Không thể không nói, trí tưởng tượng và trí nhớ siêu cường của tuổi trẻ, sự kiện hoa hồng quảng trường mấy năm trước cũng bị người ta lật lại, không ít người suy đoán Giang Đại Nhi và nam sinh kia giờ ra sao? Vẫn ngầm duy trì liên hệ, hay là bị cô sau khi thành danh đá đít mất rồi, người ủng hộ quan điểm sau nếu nói ra thế nào cũng bị một trận phê phán, rồi gạch đá trứng thối và tiếng kêu là xin tha vang lên.

    - Loại người dám xỉ nhục thần tượng trong lòng tao như mày, không xẻo xxx là khách khí lắm rồi. Một fan hâm mộ của Giang Đại Nhi sau khi hùa vào đấm đá vài cái xả hận, tâm tình cực tốt, chỉ là nhớ ra mình còn chưa có vé vào cửa buổi biểu diễn của thần tượng, liền hô to: - Mua vé giá cao đây, mua vé giá cao đây, bán máu mua vé buổi biểu diễn của Đại Nhi đây, nếu không cần tiền mà cần thân cũng có thể thương lượng.

    Cuối cùng chẳng biết có ai máu hay thân của anh chàng gầy gò đó không, nhưng chuyện như thế ở Đh Đông Hải thời gian gần đây chẳng có gì lạ nữa, vì trên diễn đàn Đông Hải tràn ngập chuyện kỳ quái thật giả lẫn lộn, trong đó làm người ta phải vỗ đùi khen hay là một vụ trộm.

    Một nam sinh viện thiết kế khóa XX, sau khi biết bạn nữ cùng lớp của mình có vé tham gia liveshow, liền nhân nhân lúc có tiết học, kiếm được bộ tóc giả và y phục con gái, đống giả trà trộn vào KTX nữ, lẻn vào phòng cô bạn gái kia lấy vé. Kế hoạch vô cùng thuận lợi, nhưng tên ngốc đó rời đi với tâm nguyện được thỏa mãn, nhất thời nổi hứng thấy cơ hội thế này thật hiếm có, nảy ra ý muốn vào nhà vệ sinh nữ tham quan một chút, nhưng dù sao cũng có tật giật mình, trước khi vào nhà vệ sinh nữ lấm lén nhìn trước ngó sau, hành vi khác thường bị nhận ra, cuối cùng bị một đám nữ tướng nhốt vào bể nước nhà vệ sinh.

    Chuyện này lan truyền đi, nam sinh khắp các trường xung quanh Yến Quy Hồ cơ ngợi không ngớt, đa phần bội phục hắn dám nghĩ dám làm, tiếc là đoạn cuối không xử lý tốt, nếu không tuyệt đối xứng đáng đi vào những huyền thoại của Đh Đông Hải.

    - Ài! Đáng tiếc, không nhìn thấy gì trong nhà vệ sinh nữ. Mười nam sinh có chín than thở như thế, chỉ có một vờ tỏ ra nghiêm chỉnh.

    Bên nữ sinh thì nhất trí lên án, để người ta dễ dàng trà trộn vào KTX nữ như thế, sau này an toàn của mình ở đâu, nhao nhao yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc kẻ có tội.

    - Không trừng phạt, làm ban đêm bà đây ngủ ngon được. Mười nữ sinh thì chín hò hét, trong đó một hét quá nhiều khản cổ.

    Xét thấy nam sinh kia mặc dù lẻn vào phòng nữ sinh, nhưng khi lấy mất tấm vé cũng để lại số tiền tương đương, chỉ có thể nói là hành vi ép bán, vì quá thích Giang Đại Nhi, còn về hành vi "tham quan" sau đó, chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, cho nên cuối cùng trường học chỉ cảnh cáo nghiêm khắc ghi học bạ, đồng thời tuyên bố sau này nếu có nam sinh lẻn vào KTX nữ, đình chỉ học tập, thậm chí đuổi học.

    Cuối cùng sự kiện này được một tờ báo đăng lên, ban tổ chức buổi biểu diễn sau khi biết tin đặc biệt cung cấp cho ĐH Đông Hải và các trường xung quanh 200 vé, nhưng sư nhiều cháo ít, chừng đó làm sao đủ chia. Anh chàng nam sinh viện thiết kế kia được ban tổ chức đặc biệt cho một vé vào cửa, làm hắn không kìm được nắm vé la lớn: - Đáng, xứng đáng!

    Buổi biểu diễn bắt đầu lúc 8 giờ, Trương Khác tới hôm đó mới từ cảng Đông Sơn trở về, tới Kiến Nghiệp thời gian không còn nhiều nữa, bảo Phó Tuấn trực tiếp lái xe tới buổi biểu diễn.

    Đến nơi chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu buổi biểu diễn rồi, người có vé sớm đã vào hết, dân phe vé đa phần cũng đã bán hết vé rời i, nhưng ngoài nhà thi đấu vẫn còn rất nhiều fan hâm mộ quanh quẩn, đa phần đang mong đợi hoặc nguyền rủa người trong đó vì gia đình có chuyện mà phải bỏ về, nhường vé cho mình.

    - Xem tình hình này, sức hiệu triệu và sức ảnh hưởng của Đại Nhi không kém gì những minh tinh siêu cấp nữa. Trương Khác ngồi trong xe ngồi trong xe, nhìn đám đông không chịu rời đi, nói với Phó Tuấn đang lái xe: - Nếu tôi không có vé, cũng sẵn sàng đợi ở đây ...

    Nói tới đò thì ngưng bặt vì trong đám đông, Trương Khác nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai quen thuộc.

    - Dừng một chút. Xe sắp rẽ, Trương Khác im lặng vài giây rồi đột nhiên nói:

    Phó Tuấn đỗ xe lại, ngạc nhiên quay đầu thấy Trương Khác chỉ ngoài cửa sổ: - Anh nhớ lấy mấy cô gái kia, à, còn cả cậu con trai ngơ ngác đứng bên cạnh kia nữa. Lát nữa anh và người ban tổ chúc đưa họ vào, đừng nói là ý của tôi.

    Phó Tuấn nhìn theo hướng Trương Khác chỉ, tức thì nhận ra một cô gái trong đó, chính là cô gái mấy năm trước Trương Khác buộc dép hộ trong chiều mưa Tân Vu, là cô gái khiến Trương Khác mấy lần va chạm với Tào Hổ, chỉ gật đầu: - Được, tôi đưa cậu vào rồi ra đón họ.

    Đi vào trong hậu trường buổi biểu diễn, Phó Tuấn gọi nhân viên công tác rồi cùng hắn đi ra ngoài.

    Lúc này cách buổi biểu diễn còn chừng mười mấy phút nữa, tuyệt đại đa số nhân viên đã vào vị trí công tác của mình, cả gian phòng rộng không còn mấy người.

    Trương Khác đi vào phòng, từ xa đã thấy Giang Đại Nhi trang phục lộng lấy ngồi một mình ở góc tường, ánh mắt xuất thần nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì?

    - Mẹ Đại Nhi đâu rồi? Trước kia chưa bao giờ thấy cô ấy không ở bên cạnh Đại Nhi vào những lúc thế này. Trương Khác đi tới, ngồi xuống đối diện Giang Đại Nhi.

    - A ... Anh tới rồi. Thấy Trương Khác đột nhiên xuất hiện, đôi mắt như nước của Giang Đại Nhi ánh lên niềm vui không kìm nén được, lại vội che chiếc miệng đỏ thắm, nhìn xung quanh rồi mới nói: - Vì chuyến lưu diễn này sẽ liên tục bay tới vài thành phố, cho nên mẹ tôi tranh thủ về nhà một chuyến trước, chỉ có Lâm Băng ở cạnh tôi thôi.

    Hứa Duy hiện lên vị trí quản lý cao hơn, chỉ xác định phương hướng lớn, không đi theo sát Giang Đại Nhi như trước, thay vị trí của Hứa Duy là Lâm Băng, Lâm Băng đã làm việc được mấy tháng, cũng đã quen công tác, hơn nữa có đội ngũ hoàn thiện ăn ý lâu năm do Tôn Tĩnh Hương và Hứa Duy rèn lên, nên không khó khăn gì.

    - Đại Nhi tới Kiến Nghiệp biểu diễn, làm sao anh không tham gia cho được, có điều buổi biểu diễn sắp bắt đầu, sao còn ngồi một mình ở đây, vừa rồi nghĩ gì mà xuất thần như vậy? Giang Đại Nhi trang điểm vô cùng lộng lẫy, lại vẫn giữ động tác nhỏ như cô nữ sinh năm nào, làm Trương Khác nhìn mà lòng vui mừng.

    Mặc dù có thể gọi là công thành doanh toại, hào quang chói lòa, nhưng Giang Đại Nhi trước mắt, vẫn là cô nữ sinh đáng yêu hay xấu hổ, trong giới nghệ sĩ cuồng quay bởi muôn vàn thứ phù phiếm xa hoa và cám dỗ, giữ được được mình khó khăn biết nhường nào, cũng vì thế phải trả giá rất nhiều. Cho dù sau lưng Giang Đại Nhi có Thế Kỷ Hoa Âm, có Cẩm Hồ, nhưng cô không bị ánh đèn rực rỡ làm mất phương hướng, vẫn giữ được trái tim thuần khiết nhất.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1277: Hát vì mình.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    - Trước khi lên sân khấu, em có thể luôn coi mình là một người bình thường, một cô gái thích ca hát, nhưng lên sân khấu rồi, nhìn thấy bao nhiêu người hâm mộ nhiệt tình cổ vũ như thế, tất cả đều gọi vang tên em, cảm giác bản thân ở trong mộng, tất cả đều không chân thực, trong lòng tự hồ rất thích cảm giác đó. Giang Đại Nhi cúi đầu xuống nói nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nghi hoặc: - Trên sân khấu và dưới sân khấu có hai cảm giác hoàn toàn khác nhau như thế làm em không biết phải làm sao, cảm giác bản thân như đang đi trên hai con đường khác nhau, nhưng không biết điểm kết sẽ ở con đường nào.

    Nhìn Giang Đại Nhi hoang mang bối rối làm Trương Khác thấy mà thương, biết bản thân quên đi cái gọi là thành danh và thành công ảnh hưởng gì tới tinh thần và thể xác của cô.

    Trong con mắt người bình thường, thành danh là chuyện làm người ta vô cùng hưng phấn và kích động, còn đối với giới nghệ sĩ một lòng leo lên nấc thang danh vọng mà nói, thành danh là lý tưởng và mục đích sống trong đời. Nhưng trên thực tế không ít minh tinh sau khi trải qua hưng phấn cực độ của công thành danh toại, bình tĩnh lại, cuối cùng chỉ thấy trống rỗng và hoang mang, vì họ quên mất khi xưa mục đích thực sự làm bọn họ nỗ lực vì yêu ca hát, thích đóng phim.

    Có lẽ mục tiêu trước khi thành danh là kiếm thật nhiều tiền, hoặc được ánh mắt sùng bái của người khác, nhưng khi thực sự có được tài phú và vạng người hâm mộ, đột nhiên cảm thấy bản thân mất động lực tiếp tục nỗ lực, mất đi mục tiêu và phương hướng sống, vì thứ theo đuổi duy nhất trong đời đã đạt được, tinh thần chỉ còn hoang mang trống rỗng.

    Một minh tinh giải trí cung cấp hưởng thụ tinh thần cho người xem, thế giới tinh thần bản thân lại trống rống nghèo nàn, điều này tựa hồ thật buồn cười, nhưng nói thực sự tồn tại.

    Cho nên sau khi thành danh chuyện các minh tinh nghiện hút, dâm loạn, mắc các chứng bệnh tâm thần, thậm chí tự sát thường xuyên xảy ra, tựa hồ thành loại tin tức chẳng phải tin tức nữa, mà tất cả quy cho cùng dưới vầng hào quang thành công, bọn họ lạc mất bản thân.

    Lúc này nghe Giang Đại Nhi thổ lộ, Trương Khác mới ý thức được, kiếp trước bản thân nghe qua quá nhiều tin tức tương tự, cũng có suy nghĩ, nhưng lại quên đi mất Giang Đại Nhi ở bên cạnh cũng gặp phải vấn đề đó. Vì trong lòng Trương Khác, Giang Đại Nhi vẫn là cô gái đơn thuần mặc quần lót chuột Mickey mà y gặp lần đầu, tính cách mềm yếu làm người ta yêu thương, trong khoảng khắc lại mang quyến rũ vô ngần. Nhưng quên đi rằng thay đổi hoàn cảnh, tâm lý và tư tưởng con người sẽ thay đổi theo, huống hồ trong giới nghệ sĩ, nơi con người ta dễ đánh mất bản thân nhất.

    Nhìn khuôn mặt suy sụp và hoang mang của Giang Đại Nhi, Trương Khác biết nó đã quấy nhiễu cô rất lâu rồi, nhưng không có ai để thổ lộ. Nếu như không phải Giang Đại Nhi vẫn giữ được trái tim thuần khiết, không tưởng tượng được một khi cô hoàn toàn sau mê cảm giác được người ta săn đón điên cuồng, mà không thể ức chế cảm giác thỏa mãn, sẽ biến thành hậu quả nghiêm trọng thế nào.

    Nghĩ tới đó Trương Khác sinh ra áy náy và tự trách vô cùng, rất muốn ôm cô vào lòng, che chở an ủi cô, để cô tránh xa phiền não không nên có này, lần đầu tiên y hoài nghi năm xưa mình đẩy Giang Đại Nhi lên cái sân khấu này có phải là chính xác không.

    - Anh hiểu tâm tư của Đại Nhi, bất kể Đại Nhi hiện giờ thay đổi thế nào, có thành tựu đến đâu, trong lòng anh, cô ấy luôn là Đại Nhi lần đầu tiên hát Thiên ngôn vạn ngữ, đem toàn bộ tình cảm đặt vào đó, là Đại Nhi khóc vì nhân vật trong bài hát. Trương Khác đưa tay ra vuốt ve gò mà mịn màng của cô, dịu dàng nói: - Đại Nhi hay xấu hổ nhưng lại có tâm linh tinh tế nhạy cảm, cho nên khi hát Đại Nhi thích dung hòa ca khúc và bản thân làm một, đem thế giới nội tâm chân chính của mình biểu đạt, phóng thích qua bài hát. Đại Nhi thích hát là vì nó biểu đạt được thế giới nội tâm mà thường ngày xấu hổ không thổ lộ được. Cho nên đứng trên sân khấu, Đại Nhi chỉ cần biểu đạt nổi tâm của mình bằng tiếng ca, hát lên cảm thụ của mình về bài hát, mà không cần quan tâm người khác nhìn vào Đại Nhi ra sao, có phản ứng ra sao. Nói tới đó Trương Khác nắm tay Giang Đại Nhi đứng dậy, nhìn vào mắt cô, nói từng chữ một: - Bất kể Đại Nhi ở dưới hay ở trên sân khấu, cô ấy đều chỉ hát vì mình, hát vì mình!

    - Hát vì mình.

    Câu nói đó cứ lập đi lặp lại trong đầu Giang Đại Nhi hết lần này tới lần khác, khuôn mặt vốn hoang mang như bừng sáng, làm Trương Khác chợt như quay lại khi cô hát bài Thiên ngôn vạn ngữ, trái tim rung rinh xao động.

    - Giang tiểu thư, sắp tới lúc lên sân khẩu rồi.

    Đúng lúc Giang Đại Nhi đang định nói gì thì một trợ lý của cô chạy vào gọi:

    - Tôi ra ngay đây. Giang Đại Nhi quay đầu lại đáp, thấy trợ lý biết ý lui ra, lấy dung khí nhón chân đặt lên môi Trương Khác một nụ hôn chớp nhoáng.

    Đây là lần thứ hai được nếm thử cặp môi mềm mại của em rồi, em vẫn dễ đỏ mặt như thế. Nhìn Giang Đại Nhi chớp mắt quay người đi, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ rực tới tận mang tai, Trương Khác khẽ bật cười lẩm bẩm: - Kỹ thuật hôn của tiểu cô nương cần được đề cao.

    Sau khi Giang Đại Nhi đi ra, cho dù đứng sau sân khấu, Trương Khác cũng nghe thấy tiếng reo hò vang trời bên ngoài, biết buổi biểu diễn đã chính thức bắt đầu.

    Đợi tới khi Phó Tuấn quay về gật đầu, Trương Khác từ gian phòng đi ra, tới dưới sân khấu, nương theo ánh đèn trên sân khấu chiếu xuống, tìm một nơi ánh sáng không chiếu tới, người bên cạnh không nhiều, lặng lẽ lắng nghe Giang Đại Nhi biểu diễn.

    Trong tiếng nhạc dạo đầu vui tươi, Trương Khác loáng thoáng nghe thấy tiếng nói truyện của người bên cạnh, những khuôn mặt nhìn không rõ kia đều là những cô gái trẻ, tới bài hát thứ hai trữ tình nhẹ nhàng, tiếng nói chuyện của mấy cô gái không ngừng truyền vào tai.

    ....

    - Nghe thấy không, hôm nay cảm giác Giang Đại Nhi hát rất khác, hình như hát vô cùng nhập tâm, vô cùng tình cảm.

    - Mình cũng cảm thấy như thế, nhất là bài hát trữ tình này, làm người ta nghe vô cùng cảm động.

    ... ....

    Nghe thấy tiếng mấy cô nữ sinh nói với nhau, nhìn Giang Đại Nhi trên sân không hát quên mình, Trương Khác càng có cảm nhận sâu hơn :" Đại Nhi, đây mới chính là em."

    Quan sát thấy mọi thứ đều diễn ra bình thường, buổi biểu diễn rất thành công, Trương Khác chuẩn bị rời đi, tới sau sân khấu bảo Phó Tuấn an bài một vài việc.

    - Giang Đại Nhi hình như hoàn toàn hòa vào bài hát làm một rồi, chị ấy như hát về bản thân qua bài hát, ừm ... Như chị ấy hát vì chị ấy vậy.

    Một giọng nói hồn nhiên trong sáng vang lên bên tai Trương Khác, làm y gần như ngừng thở, không phải vì cô gái đó có cảm nhận giống mình, vì người nói là Trần Ninh.

    - Tiểu Ninh, bạn nói thế là sao?

    - Mình chỉ mơ hồ có cảm giác như thế thôi, mình cảm thấy như lúc này trong chị ấy chỉ có bài hát, cả thế giới chỉ có chị ấy và bài hát ... giống như ... giống như ... Mình cũng không biết nữa, chị ấy không phải đang hát cho người khác nghe ... Rất lạ, nhưng rất hay ... Trần Ninh cũng giải thích không rõ, chỉ hàm hồ nói cảm thụ của bản thân.

    - Mình chỉ thấy lạ sao có ai lại cho chúng ta vào đây thôi. Đây rõ ràng là giọng Vu Trúc, đi làm vệ sĩ cho mấy cô gái cùng phòng của Trần Ninh:

    - Bạn đúng là đồ ngốc, điều đó không quá rõ ràng à?

    - Rõ ràng cái gì?

    - Bỏ đi, đừng làm phiền mình nghe chị ấy hát.

    " Tiểu Ninh, trái tim em vẫn cứ nhạy cảm mà thuần khiết như thế .." Trong bóng tối, nghe thấy giọng nói của Trần Ninh, Trương Khác vừa mới đi được nửa bước liền dừng lại, không muốn rời đi nữa, muốn được nghe giọng nói thêm vài câu thôi, cũng làm y thấy thỏa mãn không nói lên lời.
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1278: Cả đời này em hát vì anh.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    Trương Khác cứ lặng lẽ đứng như thế cho tới khi người dẫn chương trình đi ra tuyên bố buổi biểu diễn kết th úc, Giang Đại Nhi ra sân khấu cám ơn, hội trường tức thì bùng lên tiếng hò hét như sấm động mới làm Trương Khác tỉnh lại. Nhớ ra một lúc nữa thôi ánh đèn trong nhà thi đấu bật sáng như ban ngày, mình sẽ bại lộ trước mặt Trần Ninh, Vu Trúc và đám bạn, Trương Khác vội quay người rời đi, tới hậu đài tìm Phó Tuấn, dặn dò vài câu rồi vào phòng thay y phục đợi Giang Đại Nhi.

    Dưới tiếng vỗ tay vang rội không dứt, Giang Đại Nhi lại một lần nữa ra sân khấu cám ơn, nhìn người xem phía dưới, trong lòng không có hưng phấn và thỏa mãn cực độ như trước kia, mà là một sự trấn định, niềm vui nho nhỏ.

    Lúc này Giang Đại Nhi đứng trên sân khấu không còn là minh tinh được người ta hoan nghênh bình thường nữa, cô đã vươn lên thành siêu sao có linh hồn, có tư tưởng của mình, ty còn non nớt, nhưng với sức hấp dẫn độc đáo của mình, cô sẽ không bị bất kỳ ánh sáng nào che lấp nữa.

    Người xem cũng nhận ra Giang Đại Nhi hôm nay hát càng truyền cảm, càng nhập tâm, càng tỏa sáng rực rỡ, không hề thua kém bất kỳ siêu sao nào trong nước hay Hong Kong nữa.

    Đêm nay chính là đêm Giang Đại Nhi lột xác.

    Từ trên sân khấu đi xuống, Giang Đại Nhi thấy tất cả nhân viên đều đứng hai bên đường đi vỗ tay chúc mừng buổi biểu diễn xuất sắc của cô, Lâm Băng ôm chầm lấy cô bạn cùng phòng, Giang Đại Nhi tay cầm hoa tươi, kích động rơi lệ, cám ơn mọi người. Tới trước cửa phòng thay y phục, nhìn thấy có người bên trong, Lâm Băng mỉm cười thì thầm gì đó Giang Đại Nhi, đẩy cô bạn vào rồi mỉm cười với người bên trong rời đi, Giang Đại Nhi vốn mắt ươn ướt, lúc này nước mắt càng tuôn rơi, nhưng không có tiếng khóc mà chỉ có nụ cười, đi tới trước mặt Trương Khác, áp mặt lên ngực y, ôm chặt lấy hông y.

    Trương Khác cũng kích động vô cùng, y không kích động sao được, cách hai lớp vài mỏng thôi là bầu ngực mềm mại của Giang Đại Nhi dán sát vào ngực y, theo hơi thở gấp gáp cọ lên ngực y, cuối cùng tới ngay cả hai nụ hoa đang dần săn cứng cũng cảm giác được, đây vốn là mùa xuân tình phấp phới, người ta chịu sao nổi.

    Thấy Giang Đại Nhi mặc dù nhận ra sự ám muội giữa hai người, nhưng vẫn không muốn buông mình ra, Trương Khác liền nói khẽ bên tai cô vài câu.

    - Thật sao? Giang Đại Nhi mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Trương Khác, ánh mắt đầy vè không sao tin được, thấy Trương Khác nhìn mình khẳng định, đột nhiên hôn Trương Khác một cái, mới chạy vào gian ngăn cách nhỏ, bắt đầu thay y phục.

    Nhìn Giang Đại Nhi nâng váy lên, hớn hở chạy như cô bé sắp được nhận đồ chơi mới, Trương Khác cũng bị cô cảm nhiễm bật cười, chỉ là khi cúi đầu xuống nhìn ngực, biến thành cười khổ.

    Sau một hồi nhảy nhót ca hát trên sân khấu, mồ hôi trên mặt Giang Đại Nhi khiến son phấn trên mặt khó tránh khỏi nhòe đi, mặc dù mỗi lần lùi xuống thay y phục đều có người chuyên môn trang điểm lại cho cô, khiến người xem từ xa vẫn luôn thấy một Giang Đại Nhi kiều diễm vô song, vừa rồi Giang Đại Nhi áp mặc vào ngực y, để lại trên ngực áo y từng dấu son đỏ, thế này đừng nói đi ra đường bị người ta cười, dù rời khỏi gian phòng này để nhân viên khác nhìn thấy, Trương Khác chẳng còn mặt mũi tới hậu trường tìm Giang Đại Nhi nữa.

    Dù biết đây là phòng thay đồ nữ, Trương Khác chỉ còn cách lục lọi bốn xung quanh.

    Chừn nữa tiếng sau, nhà thi đấu sôi động cả tối đã trở nên yên tĩnh, chìm trở lại bóng tối, hai bóng người một cao một thấp lén lút từ một cánh cửa sổ ở chỗ hẻo lánh của nhà thi đấu bò ra, một chiếc VS 40 màu xám bạc không có gì bắt mắt lặng lẽ lái tới, sau khi hai bóng người kia mở cửa lên xe, lại âm thầm phóng đi như chưa bao giờ xuất hiện.

    - Hi hi ... Lên xe rồi, Giang Đại Nhi không nhịn nổi nữa, chỉ vào y phục của Trương Khác, cười tới chảy nước mắt, cười tới gập bụng không sao ngồi thẳng lên được.

    Phó Tuấn đang lái xe liếc mắt qua gương chiếu hậu cũng không nhịn nổi cười.

    Trương Khác lúc này trên mặc áo da đeo lủng lẳng mấy sợi dây xích và đồ trang sức, phía dưới mặc quần jean bó, chân vẫn đi giày da bóng, trông không giống một cái thể loại gì.

    Trương Khác không muốn mặc như thế, nhưng mà lật tung cả gian phòng thay đồ, không ngờ bộ trang phục nam duy nhất tìm được là bộ trang phục phong cách nhạc punk rock cực kỳ thời thượng, giật mấy phát không lấy được mấy sợ dây xích ra, đánh mặc nó treo hết sức ngông nghênh ở đó, mặc chiếc áo da như thế, cảm thấy nó chênh lệch quá xa so với quần âu, đành thay luôn bằng chiếc quần jean bó hiếm hoi kiếm được, nhìn thấy cái giày đinh quá hầm hồ, Trương Khác phải chấp nhận đi giày cũ.

    Nhìn thấy Giang Đại Nhi ở bên cạnh cũng rất hiểu lòng người khi đặc biện mặc bộ đồ jean, Trương Khác liền bỏ ý định về chung cư Thanh Niên thay y phục, tới một ngã tư, Trương Khác bảo Phó Tuấn lái xe đi trước, nắm tay Giang Đại Nhi đi tới con phố treo đầy biển bán đồ ăn tối, tìm một quán bên đường sạch sẽ ngồi xuống, gọi mấy món ăn vặt, hai chai bia, giống như đôi tình lữ bình thường ngồi đó ăn uống.

    Đó cũng là chuyện Trương Khác thì thầm vào tai Giang Đại Nhi lúc ở phòng thay y phục: Một lát nữa hai chúng ta lén trốn ra ngoài ăn khuya.

    Giang Đại Nhi uống hai cốc bia, gò má ửng hồng, kiều diễm vô ngần, khiến người qua đường và khách trong quán liên tục quay đầu sang nhìn, cuối cùng có một thanh niên không nhịn được đi tới kích động hỏi: - Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Giang Đại Nhi không?

    - Á ... Giang Đại Nhi hiển nhiên không ngờ ở nơi này có người nhận ra, chỉ biết nhìn Trương Khác cầu cứu.

    - Đại Nhi với Đại Nhiếc gì, đây là con hàng của tao, không có đại tiểu gì hết. Thấy xung quanh có không ít người chuẩn bị đi tới, Trương Khác cố ý hùng hổ đứng dậy, lớn tiếng quát thanh niên kia.

    Nhân lúc thanh niên kia và những người khác bị trang phục kỳ dị của mình làm sững sờ, Trương Khác thuận tay ném một tờ 100 đồng lên bàn, nắm tay Giang Đại Nhi chạy vội. Chạy được mười mấy mét thì thanh niên kia và những người ngồi xung quanh mới kịp phản ứng, đồng loạt gọi tên Giang Đại Nhi, muốn đuổi theo, nhưng tiếng hô của bọn họ khiến hiện trường hỗn loạn, vợ chồng chủ quán tưởng mấy người này có ý đồ ăn quịt, tóm vội lấy hai người chạy chậm nhất, hò hét có kẻ ăn quịt. Còn người đi đường nghe thấy có người láo nháo gọi tên Giang Đại Nhi đều dừng chân lại, thành ra cản đường những người kia, tức thì cả đoạn phố chó chạy gà bay, loạn cả lên.

    Trương Khác và Giang Đại Nhi thừa lúc hỗn loạn bỏ chạy, xuyên qua vài ngõ nhỏ, liền cắt đuôi được những fan hâm mộ, chạy vào một con phố yên tĩnh, Giang Đại Nhi mệt tới không chạy được nữa, dựa vào tường, bầu ngực đầy đặn phập phồng theo hơi thở gấp gáp, dụ dỗ người ta phạm tội.

    Trương Khác đứng trước mặt Giang Đại Nhi, một tay chống lên tường, nhìn khuôn mặt hồng rực như cánh hoa đào, hỏi: - Tối nay có vui không?

    Giang Đại Nhi nhìn Trương Khác gần ngay gang tấc, thẹn thùng dùng giọng mũi mê người đáp: - Ừm...

    - Nếu như sau này để Đại Nhi sống như thế, không cần bôn ba khắp nơi vì biểu diễn, không xuất hiện trước mặt công chúng, mà sống cuộc đời bình đạm, Đại Nhi có chấp nhận không? Trương Khác đưa tay vuốt mái tóc mềm của Giang Đại Nhi, nhẹ nhàng hỏi.

    - Nếu như trước đêm nay, em sẽ chấp nhận cuộc sống bình tĩnh. Cảm thụ được nhu tình của Trương Khác, Giang Đại Nhi ngẩng đầu lên: - Hiện giờ em hiểu ý nghĩ hát vì mình rồi, em sẽ đứng trên sân khấu, dùng tiếng ca biểu đạt tình ý của mình.

    Trong bóng tối, đôi mắt Giang Đại Nhi sáng như ánh sao, chứa đầy tình ý không thể che lấp, Trương Khác cảm thấy sự ngọt ngào chiếm đầy cõi lòng, hai tay ôm lấy vòng eo Giang Đại Nhi, người từ từ áp tới gần.

    Tới khi hai người nghe thấy cả hơi thở của nhau, Giang Đại Nhi dũng cảm nâng cằm lên, cánh môi hồng he nhé, hai mắt lại xấu hổ khép lại, hàng mi dài cong cong không ngừng run rẩy.

    Nhìn Giang Đại Nhi e thẹn đợi nụ hôn, Trương Khác ngưng thần nhìn vào mắt cô một lúc, tim đập dữ dội, người dần dần ép sát vào thân thể Giang Đại Nhi, cúi đầu ôn nhu hôn lên cánh môi ướt át.

    Thời khắc này hai trái tim không còn khoảng cách nữa.

    ....

    Trong gian phòng tối, Giang Đại Nhi trần truống nằm trên chiếc giường lớn, khi phía dưới truyền tới cơn đau như xé, cô ôm chặt lấy người Trương Khác, nói như rên rỉ bên tai y: - Trên sân khấu em hát vì mình, càng là vì anh, cả đời này em hát vì anh ...
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.