Đô Thị Quan Lộ Thương Đồ - Cảnh Tục - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1279: Âm chiêu lẫn ám khí.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    Cùng trong một bầu trời lấp lánh ánh sao, có người đang chìm trong ngọt ngào, cũng có người đang đau khổ, có người lồng lộn phẫn nộ.

    - Chó chết! Trì Tá Tú Tàng siết chặt điện thoại, gân xanh trên tay nổi lên như con rắn, hai mắt đỏ như thú dữ, bộ dàng cực kỳ đáng sợ: - Thông qua quốc hội liên bang gây áp lực cũng không được? Bọn mũi lõ khốn kiếp thường ngày thì mạnh miệng lắm, tới lúc cần thì chỉ biết nói không, rốt cuộc là vì sao?

    - Ngài Trì Tá, địa vị Tây Úc trong liên bang Australia rất đặc thù, điều này ngài cũng biết đấy, bọn họ có toàn quyền hành chính độc lập, mặc dù chúng tôi đồng loạt gây áp lực với nội các và thủ tướng Tây Úc thông qua quốc hội, lấy lý do bảo vệ môi trường, bảo đảm an ninh mỏ để yêu cầu đóng cửa các khu mỏ của người Trung Quốc ở suối Thánh Đản. Nhưng ủy viên Wister sau khi đích thân đi kiểm, còn công khai biểu dương trang thiết bị an toàn, chế độ bồi dưỡng và bảo vệ môi trường của mỏ Suối Thanh Đản, hơn nữa ... Giọng nói trong điện thoại rõ ràng ngần ngần một lúc mới tiếp tục: - Hơn nữa cho dù ý kiến ở trong quốc hội liên bang cũng không thống nhất, phe cánh do nghị sĩ Joyce đứng đầu công kích chính sách bảo vệ môi trường mới, cho rằng nó ảnh hưởng nghiêm trọng tới phát triển kinh tế toàn bộ liên bang, xét tình hình hiện nay, chính sách này hoàn toàn không có khả năng thông qua.

    Nếu đối phương không phải giám đốc của Tân Nhật Thiết thì Trì Tá Tú Tàng đã chửi rủa ông ta một trận, sau đó đập vỡ điện thoại, gần đây hắn không được nghe một tin tức tốt lành nào.

    Tên khốn kiếp kia sau Tết đưa Lý Hinh Dư trở về Seoul, lại còn được chính Lý Kiện Hi tiếp kiến, quan hệ giữa Cẩm Hồ và Samsung trước đó vì Lý Hinh Dư mà trở nên căng thẳng, hiện cũng vì Lý Hinh Dư mà trở nên hòa hoãn. Về sau nghe tin Lý Hinh Dư chính thức tới viện nghiên cứu Samsung ở Kiến Nghiệp làm việc, còn thường xuyên ở cùng tên kia, làm Trì Tá Tú Tàng cứ nghĩ tới chuyện hai người đó có thể làm là lại nổi điên, cuối cùng tìm thế thân kia phát tiết.

    Trong chưa tới ba tháng sau Tết, những doanh nghiệp di động Âu Mỹ và Nhật bao gồm cả Sony bắt đầu đối diện với sự khiêu chiến mạnh mẽ của doanh nghiệp di động bản địa Trung Quốc, mấy doanh nghiệp di động Trung Quốc liên tục đưa ra di động mới tích hợp FM hoặc máy nghe nhạc, những chiếc di động GPRS này so với cùng di động cùng loại của thương hiệu nước ngoài, về kỹ thuật không thua kém quá nhiều, lại dựa vào ưu thế giá cả và bản địa, dần dần chiếm lại được phân ngạch thị trường do nửa cuối năm ngoái mất đi khi China Telecom nâng cấp mạng. Tức nhất là những chiếc di động mang kỹ thuật mới này đều có in tiêu chí " Idea Inside", ý nghĩa không cần phải nói, vẫn là Cẩm Hồ giở trò đằng sau, đều là thủ đoạn của tên khốn kiếp kia.

    Mà đêm nay, chuyện mà trước đó Trì Tá Tú Tàng luôn mang hi vọng cực lớn thông qua chính quyền Châu Úc ngăn cản Cẩm Hồ phát triển ở Tây Úc, vì địa vị chính trị đặc thù của Tây Úc, cùng việc Cẩm Hồ có được nhân vật thế lực ở Tây Úc ủng hộ, cuối cùng chỉ có tin tức bất lợi.

    - Đều tại đám già bảo thù đó bỏ qua thời cơ bóp chết Cẩm Hồ từ lúc mới tiền quân vào Perth, giờ thì mọi thứ đã muộn rồi. Cúp điện thoại xong, Trí Tá Tú Tàng hung hăng chửi:

    Không cam tâm, Trì Tá Tú Tàng nảy sinh ý nghĩ độc ác, nghĩ thủ đoạn ngoài sáng không được, vậy phải dùng thủ đoạn ngầm, nhấc điện thoại gọi một cú đường dài: - Bảo người trước kia trà trộn thành công vào đó chuẩn bị sẵn sàng, tôi đoán chừng một hai tháng nữa tên đó sẽ quay lại Perth, lúc ấy là thời cơ hành động tốt nhất. Nói với hắn, nếu không bại lộ thân phận, lại hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ được thưởng thêm 2 triệu USD.

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Trạm đầu tiên trong chuyến lưu diễn của Giang Đại Nhi được bố trí tại kiến Nghiệp, ngoại trừ vì Giang Đại Nhi cô từng học ở Đh Đông Hải, còn vì tính tới bố trí thống nhất của tập doàn Thế Kỷ Hoa Âm.

    Tháng 5 Thế Kỷ Hoa Nghệ sẽ tổ chức vòng thi đấu cuối cùng ở Kiến Nghiệp, thông qua buổi biểu diễn của Giang Đại Nhi đồng thời tuyên truyền hoạt động thi tài thanh nữ, để chiếm ưu thế và tiên cơ với cuộc thi của Tĩnh Mỹ. Đó cũng là một kiến nghị của Trương Khác, có tài nguyên tốt như thế thì tất nhiên phải tận dụng, vừa có thể nâng cao khả năng thành công, lại đả kích đối thủ mạnh, tội gì không làm.

    Một ngày tháng năm, Diệp Kiến Bân gọi điện thoại cho Trương Khác: - Sao tôi cảm thấy cậu nói phải tận dụng tài nguyên chất lượng tốt không phải là nói tới buổi biểu diễn của Hoa Âm, mà nói tới Giang Đại Nhi, lần này ở Kiến Nghiệp không làm gì người ta chứ hả?

    - Anh Diệp sao dậy sớm thế, tôi tưởng anh mỗi ngày phải trông bông hoa nhỏ, đêm đêm phải phục vụ hai bông hoa lớn ướt át, thế nào cũng phải ngủ tới giữ trưa mới dậy chứ? Trương Khác không biết Diệp Kiến Bân đoán bừa, hay là nghe phong phanh được từ đâu đó nên gọi điện thoại tới.

    Diệp Kiến Bân sớm lĩnh giáo cái mặt trơ trán bóng của Trương Khác rồi, chủ động đổi chủ đề: - Bên phía Perth có tin truyền về, nghe nói tập đoàn Nhật cuối cùng không nhịn được muốn giở trò, có điều bị mấy bước an bài trước của chúng ta hóa giải rồi. Lâu lắm rồi không có chuyện gì sảng khoái hơn thế.

    Nói tới đó Diệp Kiến Bân dừng lại một chút, hơi lo lắng: - Hiện về phía chính quyền Perth chúng ta không cần lo lắng gì nữa, nhưng cần phải đề phòng bọn chúng giở thủ đoạn ngầm.

    - Đúng là cần chú ý điều này, tôi sẽ liên hệ với Lương Quân, lưu ý sự an toàn của khu mỏ. Suy nghĩ tới chuyện Hồ Kim Tinh ở Hong Kong, Trương Khác đúng là lo có kẻ chó cùng dứt dậu, làm những chuyện vượt ngoài giới hạn: - Tôi thấy cần xin với chính quyền Tây Úc cho phép lập đội ngũ bảo vệ mỏ, một mặt bảo vệ an ninh khu mỏ, đồng thời bảo vệ an toàn nhân thân cho nhân viên Cẩm Hồ.

    Cúp điện thoại xong vì không muốn để Địch Đan Thanh phải lo lắng, Trương Khác trực tiếp gọi điện cho Lương Quân, nói chuyện vừa bàn bạc với Diệp Kiến Bân, cuối cùng gọi điện cho Địch Đan Thanh xác nhận thời gian quặng sắt đầu tiên ở Suối Thánh Đạt được khai thác, hẹn thời gian tới Perht tham gia nghi thức.

    Mấy chuyện chính nói xong, Trương Khác chuẩn bị hỏi tới tình hình hoàn thiện hai hòn đảo còn lại thì thấy Tôn Tĩnh Mông thời gian qua luôn ở Kiến Nghiệp chuẩn bị vòng thi tài cuối cùng cầm tờ báo mặt hầm hầm tức giận đi vào, theo sau còn có Tiểu Tuyết trong trang phục váy công sở tiêu chuẩn.

    Tôn Tĩnh Mông tới bên cạnh Trương Khác, trải tờ báo trước mặt y, lửa giận chưa nguôi ngoai: - Lũ khốn nạn Anh Vương Tĩnh Mỹ, thấy cuộc thi không đấu lại được với chúng ta, liền giở thủ đoạn đe hèn, không có chút đạo đức thương nghiệp nào hết, Trương Khác, lần này anh nhất định phải giúp em và Tiểu Tuyết gỡ lại.

    Trương Khác thấy Tôn Tĩnh Mông như con hổ cái gầm gừ đòi xé xác con mồi, ngồi xuống ghế nhìn Tiểu Tuyết, thấy sắc mặt cô bình thường mới cúi đầu đọc báo.

    Đó là báo tin nhanh Hong Kong, tiêu đề màu đỏ là :" Gái gọi trước kia, giám sát thi tài ngày nay."

    Trương Khác đọc xem qua bài báo, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tuyết, thấy trong đôi mắt cô đang nhìn mình có không phục và khinh bỉ, chẳng có chút ủy khuất nào.

    Nha đầu này tính cách vẩn sảng khoái quật cường như thế, chẳng trách hợp tính với tiểu yêu tinh của mình, có ấy có chuyện, làm Tôn Tĩnh Mông nhảy dựng lên như chuyện của mình vậy. Trương Khác thầm cười khổ, chuyện này ngay từ hồi ở Hong Kong được nghe Tôn Tĩnh Mông kể chuyện Lưu Bân tiến cử Tiểu Tuyết, y đã có dự cảm rồi, quá khứ của Tiểu Tuyết thế nào cũng thành điểm yếu để đối thủ đả kích. Nhìn nội dung bài báo, rõ ràng là phong cách làm việc của Anh Vương, giống chuyện trang phục indo của Giang Đại Nhi, đều nhắm vào đả kích danh dự của người khác.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1280: Ba kế sách.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    Vào buổi chiều trước vòng thi cuối cùng, Trương Khác và Phó Tuấn tới tòa nhà ĐTH, ngồi tại ghế sô pha ở đại sảnh, đợi Tôn Tĩnh Mông kết thúc diễn tập. Trương Khác ung dung ngồi đọc báo, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, biết bàn sau lưng mình vừa có hai người tới ngồi.

    - Mày nói xem vì sao Tào ca mấy ngày qua bảo bọn mình tới đây đợi? Người ngồi dựa lưng vào ghế phía sau Trương Khác hỏi, giọng khàn khàn:

    - Cái này mày không biết rồi, tao nghe Đào ca nói, Tào ca của chúng ta mấy ngày qua nhìn trúng một mỹ nữ tham gia cuộc thi của mẹ anh ấy, bám rất sát. Gọi chúng ta tới là để trợ uy. Người còn lại trả lời, giọng vang vang như cái chuông.

    - Chả trách mà lần trước tới thấy Tào ca lẽo đẽo theo sau cô gái đó, chậc chậc ... Phải nói em đó được thật, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, lại xinh đẹp mọng nước. Với thân phận và thủ đoạn của Tào ca, chuyện này chẳng phải dễ như trở lòng bàn tay, đúng là sướng thật. Giọng Khàn nói tới đó không khỏi tưởng tượng lại thân hình cô gái kia, lời nói hết sức hâm mộ Tào ca.

    Nghe tới đó, Phó Tuấn và Trương Khác đưa mắt nhìn nhau, hơi nghiêng người đi, lấy báo che hoàn toàn khuôn mặt. Trương Khác biết Tào ca đương nhiên là Tào hổ, còn hai tên này, tên giọng vang vang kia là một trong hai tên luôn theo sát Tào Hổ, còn Đào ca là tên còn lại, đoán chừng lúc này đang ở trên lầu, phục vụ sát sườn cho Tào hổ.

    - Theo lý thì như thế, nhưng đúng là tà môn, nghe Đào ca kể con bé kia mặc cho Tào ca theo đuổi ân cần thế nào, lại biết rõ thân phận của Tào ca, vậy mà chẳng nể mặt anh ấy chút nào. Phải nói con bé đó không tệ , không chỉ trông xinh đẹp, tài năng cũng đặc sắc, là người được ủng hộ nhất cho vị trí hoa khôi cuộc thi. Miệng Chuông không hiểu nổi, vì sao hiện giờ còn có con gái không chịu cúi đầu trước quyền thế và tiền bạc.

    - Vậy làm sao Tào ca chịu nổi, lần trước phải nhả em Trần Ninh của viện ngoại thương ra rồi, lần này lại ở địa bàn của mẹ anh ấy, với tính cách của Tào ca, chẳng lẽ mặc cho con bé đó làm kiêu? Khàn Tiếng ngạc nhiên lắm, hắn cũng không hiểu, chỉ là hắn không hiểu Tào Hổ.

    - Đương nhiên là thế, tao nghe Đào ca kể, Tào ca đã bảo anh ấy đi mua thuốc ... Nói tới đó Miệng Chuông ghé người tới hạ thật thấp giọng nói với Khàn Tiếng: - Tào ca chuẩn bị ra tay trước vòng thi vài ngày, dùng thành tích cuộc thi làm mồi nhử dụ con bé đó ra ngoài, sau đó liền ....

    Miệng Chuông tưởng rằng mình đã nói nhỏ lắm rồi, chỉ là trời sinh cái giọng hắn như thế, Trương Khác lại ngồi rất gần, cho nên nghe rõ ràng.

    Quy tắc ngầm, không ngờ Tào Hổ muốn chơi quy tắc ngầm, Trương Khác bất giác nhớ tới ba chữ mà sau này luôn gây xôn xao.

    - Làm thế liểu có vấn đề gì không? Khàn Tiếng hơi lo:

    - Có vấn đề gì chứ, trước tiên chưa nói con bé kia được Tào ca hứa cho vị trí quán quân, sau khi chuyện xảy ra sẽ không dám báo cảnh sát. Cho dù dám báo, mày nghĩ bằng vào thân phận và địa vị của Tào ca, chẳng lẽ không dẹp được việc này. Miệng Chuông hiển nhiên là to gan hơn, tỏ ra khinh bỉ tên bạn nhát chết: - Sao với việc lo có chuyện gì, chẳng bằng nghĩ xem chúng ta có thể chấm mút chút gì đó không.

    - Hả ... Ực ... mày nói ... con bé kia ... chúng ta cũng có thể ... có thể chơi ... Khàn Tiếng kích động líu cả lưỡi lại, Trương Khác ngồi sau lưng hắn có thể nghe được cả hơi thở của hắn nặng dần.

    - Có thể chơi cái con mẹ mày ấy, con bé đó mày đừng mong đụng vào, Tào ca muốn còn chưa được. Miệng Chuông rất khinh bỉ tên bạn, vừa nhát vừa ngu.

    - Ý tao nói Tào ca ăn thịt, chúng ta cũng được húp canh, mỹ nữ cấp bậc đó thì chúng ta không có hi vọng, nhưng những cô bé khác muốn có thành tích tốt thì sao? Dựa vào thân phận của Tào ca, chúng ta có thể ... Miệng Chuông chắc mưu tính chuyện này lâu rồi, cảm thấy khả năng thành câu rất cao, nói tới về sau còn không kìm được cười đắc ý, chỉ là với cái giọng của hắn, lại còn cố ý áp giọng xuống, nghe như cái chuông rỉ nhiều năm đem ra gõ, tiếng vừa đục vừa ù, nghe hết sức khó chịu.

    Tên ngày không ngờ muốn dùng thân phận của Tào Hồ chơi quy tắc ngầm, Trương Khác nhíu mày lại, đúng với câu nói, hãy nói cho tôi biết bạn ay là ai, tôi sẽ cho anh biết anh là người như thế nào. Tào Hổ dựa vào thân phận của mẹ và cậu hắn tán tỉnh người ta không được, muốn dùng thủ đoạn cưỡng bức sau đó dụ dỗ, bọn đàn em của hắn cũng trên làm sao dưới học vậy, định giở trò với các cô gái khác, đúng là cá mè một lứa.

    Tiểu yêu tinh mấy ngày qua đang giận mình, hiện giờ buồn ngủ gặp cái chiếu manh, mình không lợi dụng cho tốt thì uổng phí tấm lòng của bọn chúng rồi. Trương Khác hơi hạ tờ báo xuống, nháy mắt với Phó Tuấn.

    Mấy ngày qua Phó Tuấn theo Trương Khác tới ĐTH, chuyện Anh Vương giở trò trên báo cũng biết, lúc này tất nhiên hiểu ý Trương Khác, khẽ gật đầu, hắn đi theo Trương Khác bao năm, nhiều chuyện không cần Trương Khác nói phải làm sao, hắn cũng biết nên làm gì.

    Tào Hổ gần đây cảm thấy phong thủy Kiến Nghiệp hình như không hợp với mình lằm, luôn suy nghĩ mình chọn tới Đh Đông Hải để học có phải là sai lầm hay không?

    Thu mấy tên đàn em Vương Đào, Giang Đào trải qua nửa học kỳ đầu miễn cưỡng có thể coi là hài lòng, nhưng bắt đầu vào học kỳ thứ hai, chẳng có chuyện gì làm hắn hài lòng, cô bé hoa khôi mà hắn thèm thuồng bao lâu, theo đuổi bao lâu, đến khi triển khai thế công toàn diện thì vì kẻ đó mà phải buông tay. Cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện đó Tào Hổ lại thầm nghiến răng căm hận cùng nuối tiếc, tại sao mình không xử ngay con bé Trần Ninh đó ở học kỳ đầu, nếu thế đã chẳng xảy ra chuyện chen ngang phá đám.

    Khó khăn lắm mới vượt qua được những ngày tháng xuống tinh thần, Tào Hổ cuối cùng cũng tìm được mục tiêu mới, một nữ thí sinh tham gia hoạt động thi tài do công ty mẹ hắn tổ chức.

    Tào Hổ trong một lần tới ĐTH xem luyện tập nhìn thấy nữ thí sinh đó thì chấn động, đem so với Trần Ninh mảnh mai gầy yếu, nữ thí sinh học ở Học viện ca vũ đoàn quân khu này chẳng những dung mạo ngọt ngào, ngực nở eo thon, vóc dáng cao ráo, hai chân thon thả mơn mởn càng có sức dụ hoặc vô cùng với nam nhân. Nhưng thu hút Tào Hổ nhất là đôi mắt long lanh như nước mùa thu của cô gái đó, lại mang chút non nớt ngây thơ mà các nữ thí sinh khác không có, làm Tào Hổ loáng thoáng thấy bóng dáng của Trần Ninh trong đó.

    Sau lần đó, Tào Hồ liền bắt đầu triển khai thế công với cô gái này, nhưng làm hắn hết sức bất ngờ là cho dù hắn có tốn bao tâm tư, lại còn khéo léo tiết lộ thân phận của mình, đều không có chút hiệu quả nào. Bị từ chối hết lần này tới lần khác, sự kiên nhẫn vốn không nhiều của hắn bị mài mòn từng chút một, nhưng nhìn cơ thể lả lướt dụ hoặc tột độ của cô gái đó, hạ thân hắn chào cờ suốt, vừa mất mặt lại bị dục vọng kích thích, Tào Hồ quyết định không giả bộ nho nhã lịch sự nữa, chuẩn bị dùng biện pháp cứng rắn.

    - Chuẩn bị xong cả chưa? Trong phòng bao ánh sáng u ám, Tào Hổ khẽ hỏi Giang Đào.

    - Tào ca yên tâm, có hết ở đây rồi. Giang Đào vỗ túi quần, cười dâm dục nịnh nọt: - Một lát nữa đợi bọn họ tới hát vài bài trước, để con dâm phụ Lưu Tiểu Tiểu lấy cớ đi nhà vệ sinh gọi cô ta đi cùng. Em sẽ cho thuốc vào đồ uống của cô ta, lúc đó đảm bảo cô ta như con mèo động đực nhào vào lòng Tào ca.

    Lưu Tiểu Tiểu mà Giang Đào nói là nữ thí sinh của cuộc thi này, là bạn thân của cô gái mà Tào hổ nhìn trúng, khác với cô bạn dứt khoát từ chối, Lưu Tiểu Tiểu lại tìm mọi cách tiếp cận Tào Hổ, nhưng Tào Hổ sao nhìn trúng hạng con gái tùy tiện đó, thế là Giang Đào hưởng lợi, mấy ngày thôi đã đưa được Lưu Tiểu Tiểu lên giường rồi.

    - Nhìn mặt dâm dục của mày kia, lát nữa mày cũng cho Lưu Tiểu Tiểu uống thứ thuốc này à? Nghĩ tới chỉ lát nữa thôi chuyện mong đợi bao lâu sẽ thành, Tào Hổ tâm tình cực tốt, cười mắng: - Tí nữa đôi gian phu dâm phụ bọn mày muốn thác loạn thì tìm phòng bao khác, đừng có ...

    Vừa mới nói tới đó thì thì cửa phòng bao bị đẩy ra, hai cô gái chân dài mút mắt đi vào, Tào Hổ ho khan một tiếng, lấy lại dáng vẻ lịch thiệp: - Hồ tiểu thư, cô thật khó mời, mau ngồi, mau ngồi đi.
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1281: Quy tắc ngầm.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    Vào buổi chiều trước vòng thi cuối cùng, Trương Khác và Phó Tuấn tới tòa nhà ĐTH, ngồi tại ghế sô pha ở đại sảnh, đợi Tôn Tĩnh Mông kết thúc diễn tập. Trương Khác ung dung ngồi đọc báo, nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, biết bàn sau lưng mình vừa có hai người tới ngồi.

    - Mày nói xem vì sao Tào ca mấy ngày qua bảo bọn mình tới đây đợi? Người ngồi dựa lưng vào ghế phía sau Trương Khác hỏi, giọng khàn khàn:

    - Cái này mày không biết rồi, tao nghe Đào ca nói, Tào ca của chúng ta mấy ngày qua nhìn trúng một mỹ nữ tham gia cuộc thi của mẹ anh ấy, bám rất sát. Gọi chúng ta tới là để trợ uy. Người còn lại trả lời, giọng vang vang như cái chuông.

    - Chả trách mà lần trước tới thấy Tào ca lẽo đẽo theo sau cô gái đó, chậc chậc ... Phải nói em đó được thật, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, lại xinh đẹp mọng nước. Với thân phận và thủ đoạn của Tào ca, chuyện này chẳng phải dễ như trở lòng bàn tay, đúng là sướng thật. Giọng Khàn nói tới đó không khỏi tưởng tượng lại thân hình cô gái kia, lời nói hết sức hâm mộ Tào ca.

    Nghe tới đó, Phó Tuấn và Trương Khác đưa mắt nhìn nhau, hơi nghiêng người đi, lấy báo che hoàn toàn khuôn mặt. Trương Khác biết Tào ca đương nhiên là Tào hổ, còn hai tên này, tên giọng vang vang kia là một trong hai tên luôn theo sát Tào Hổ, còn Đào ca là tên còn lại, đoán chừng lúc này đang ở trên lầu, phục vụ sát sườn cho Tào hổ.

    - Theo lý thì như thế, nhưng đúng là tà môn, nghe Đào ca kể con bé kia mặc cho Tào ca theo đuổi ân cần thế nào, lại biết rõ thân phận của Tào ca, vậy mà chẳng nể mặt anh ấy chút nào. Phải nói con bé đó không tệ , không chỉ trông xinh đẹp, tài năng cũng đặc sắc, là người được ủng hộ nhất cho vị trí hoa khôi cuộc thi. Miệng Chuông không hiểu nổi, vì sao hiện giờ còn có con gái không chịu cúi đầu trước quyền thế và tiền bạc.

    - Vậy làm sao Tào ca chịu nổi, lần trước phải nhả em Trần Ninh của viện ngoại thương ra rồi, lần này lại ở địa bàn của mẹ anh ấy, với tính cách của Tào ca, chẳng lẽ mặc cho con bé đó làm kiêu? Khàn Tiếng ngạc nhiên lắm, hắn cũng không hiểu, chỉ là hắn không hiểu Tào Hổ.

    - Đương nhiên là thế, tao nghe Đào ca kể, Tào ca đã bảo anh ấy đi mua thuốc ... Nói tới đó Miệng Chuông ghé người tới hạ thật thấp giọng nói với Khàn Tiếng: - Tào ca chuẩn bị ra tay trước vòng thi vài ngày, dùng thành tích cuộc thi làm mồi nhử dụ con bé đó ra ngoài, sau đó liền ....

    Miệng Chuông tưởng rằng mình đã nói nhỏ lắm rồi, chỉ là trời sinh cái giọng hắn như thế, Trương Khác lại ngồi rất gần, cho nên nghe rõ ràng.

    Quy tắc ngầm, không ngờ Tào Hổ muốn chơi quy tắc ngầm, Trương Khác bất giác nhớ tới ba chữ mà sau này luôn gây xôn xao.

    - Làm thế liểu có vấn đề gì không? Khàn Tiếng hơi lo:

    - Có vấn đề gì chứ, trước tiên chưa nói con bé kia được Tào ca hứa cho vị trí quán quân, sau khi chuyện xảy ra sẽ không dám báo cảnh sát. Cho dù dám báo, mày nghĩ bằng vào thân phận và địa vị của Tào ca, chẳng lẽ không dẹp được việc này. Miệng Chuông hiển nhiên là to gan hơn, tỏ ra khinh bỉ tên bạn nhát chết: - Sao với việc lo có chuyện gì, chẳng bằng nghĩ xem chúng ta có thể chấm mút chút gì đó không.

    - Hả ... Ực ... mày nói ... con bé kia ... chúng ta cũng có thể ... có thể chơi ... Khàn Tiếng kích động líu cả lưỡi lại, Trương Khác ngồi sau lưng hắn có thể nghe được cả hơi thở của hắn nặng dần.

    - Có thể chơi cái con mẹ mày ấy, con bé đó mày đừng mong đụng vào, Tào ca muốn còn chưa được. Miệng Chuông rất khinh bỉ tên bạn, vừa nhát vừa ngu.

    - Ý tao nói Tào ca ăn thịt, chúng ta cũng được húp canh, mỹ nữ cấp bậc đó thì chúng ta không có hi vọng, nhưng những cô bé khác muốn có thành tích tốt thì sao? Dựa vào thân phận của Tào ca, chúng ta có thể ... Miệng Chuông chắc mưu tính chuyện này lâu rồi, cảm thấy khả năng thành câu rất cao, nói tới về sau còn không kìm được cười đắc ý, chỉ là với cái giọng của hắn, lại còn cố ý áp giọng xuống, nghe như cái chuông rỉ nhiều năm đem ra gõ, tiếng vừa đục vừa ù, nghe hết sức khó chịu.

    Tên ngày không ngờ muốn dùng thân phận của Tào Hồ chơi quy tắc ngầm, Trương Khác nhíu mày lại, đúng với câu nói, hãy nói cho tôi biết bạn ay là ai, tôi sẽ cho anh biết anh là người như thế nào. Tào Hổ dựa vào thân phận của mẹ và cậu hắn tán tỉnh người ta không được, muốn dùng thủ đoạn cưỡng bức sau đó dụ dỗ, bọn đàn em của hắn cũng trên làm sao dưới học vậy, định giở trò với các cô gái khác, đúng là cá mè một lứa.

    Tiểu yêu tinh mấy ngày qua đang giận mình, hiện giờ buồn ngủ gặp cái chiếu manh, mình không lợi dụng cho tốt thì uổng phí tấm lòng của bọn chúng rồi. Trương Khác hơi hạ tờ báo xuống, nháy mắt với Phó Tuấn.

    Mấy ngày qua Phó Tuấn theo Trương Khác tới ĐTH, chuyện Anh Vương giở trò trên báo cũng biết, lúc này tất nhiên hiểu ý Trương Khác, khẽ gật đầu, hắn đi theo Trương Khác bao năm, nhiều chuyện không cần Trương Khác nói phải làm sao, hắn cũng biết nên làm gì.

    Tào Hổ gần đây cảm thấy phong thủy Kiến Nghiệp hình như không hợp với mình lằm, luôn suy nghĩ mình chọn tới Đh Đông Hải để học có phải là sai lầm hay không?

    Thu mấy tên đàn em Vương Đào, Giang Đào trải qua nửa học kỳ đầu miễn cưỡng có thể coi là hài lòng, nhưng bắt đầu vào học kỳ thứ hai, chẳng có chuyện gì làm hắn hài lòng, cô bé hoa khôi mà hắn thèm thuồng bao lâu, theo đuổi bao lâu, đến khi triển khai thế công toàn diện thì vì kẻ đó mà phải buông tay. Cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện đó Tào Hổ lại thầm nghiến răng căm hận cùng nuối tiếc, tại sao mình không xử ngay con bé Trần Ninh đó ở học kỳ đầu, nếu thế đã chẳng xảy ra chuyện chen ngang phá đám.

    Khó khăn lắm mới vượt qua được những ngày tháng xuống tinh thần, Tào Hổ cuối cùng cũng tìm được mục tiêu mới, một nữ thí sinh tham gia hoạt động thi tài do công ty mẹ hắn tổ chức.

    Tào Hổ trong một lần tới ĐTH xem luyện tập nhìn thấy nữ thí sinh đó thì chấn động, đem so với Trần Ninh mảnh mai gầy yếu, nữ thí sinh học ở Học viện ca vũ đoàn quân khu này chẳng những dung mạo ngọt ngào, ngực nở eo thon, vóc dáng cao ráo, hai chân thon thả mơn mởn càng có sức dụ hoặc vô cùng với nam nhân. Nhưng thu hút Tào Hổ nhất là đôi mắt long lanh như nước mùa thu của cô gái đó, lại mang chút non nớt ngây thơ mà các nữ thí sinh khác không có, làm Tào Hổ loáng thoáng thấy bóng dáng của Trần Ninh trong đó.

    Sau lần đó, Tào Hồ liền bắt đầu triển khai thế công với cô gái này, nhưng làm hắn hết sức bất ngờ là cho dù hắn có tốn bao tâm tư, lại còn khéo léo tiết lộ thân phận của mình, đều không có chút hiệu quả nào. Bị từ chối hết lần này tới lần khác, sự kiên nhẫn vốn không nhiều của hắn bị mài mòn từng chút một, nhưng nhìn cơ thể lả lướt dụ hoặc tột độ của cô gái đó, hạ thân hắn chào cờ suốt, vừa mất mặt lại bị dục vọng kích thích, Tào Hồ quyết định không giả bộ nho nhã lịch sự nữa, chuẩn bị dùng biện pháp cứng rắn.

    - Chuẩn bị xong cả chưa? Trong phòng bao ánh sáng u ám, Tào Hổ khẽ hỏi Giang Đào.

    - Tào ca yên tâm, có hết ở đây rồi. Giang Đào vỗ túi quần, cười dâm dục nịnh nọt: - Một lát nữa đợi bọn họ tới hát vài bài trước, để con dâm phụ Lưu Tiểu Tiểu lấy cớ đi nhà vệ sinh gọi cô ta đi cùng. Em sẽ cho thuốc vào đồ uống của cô ta, lúc đó đảm bảo cô ta như con mèo động đực nhào vào lòng Tào ca.

    Lưu Tiểu Tiểu mà Giang Đào nói là nữ thí sinh của cuộc thi này, là bạn thân của cô gái mà Tào hổ nhìn trúng, khác với cô bạn dứt khoát từ chối, Lưu Tiểu Tiểu lại tìm mọi cách tiếp cận Tào Hổ, nhưng Tào Hổ sao nhìn trúng hạng con gái tùy tiện đó, thế là Giang Đào hưởng lợi, mấy ngày thôi đã đưa được Lưu Tiểu Tiểu lên giường rồi.

    - Nhìn mặt dâm dục của mày kia, lát nữa mày cũng cho Lưu Tiểu Tiểu uống thứ thuốc này à? Nghĩ tới chỉ lát nữa thôi chuyện mong đợi bao lâu sẽ thành, Tào Hổ tâm tình cực tốt, cười mắng: - Tí nữa đôi gian phu dâm phụ bọn mày muốn thác loạn thì tìm phòng bao khác, đừng có ...

    Vừa mới nói tới đó thì thì cửa phòng bao bị đẩy ra, hai cô gái chân dài mút mắt đi vào, Tào Hổ ho khan một tiếng, lấy lại dáng vẻ lịch thiệp: - Hồ tiểu thư, cô thật khó mời, mau ngồi, mau ngồi đi.
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1282: Lần thứ ba gặp nhau.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    Cùng lúc đó ở phòng bao ngay bên cạnh, có sự xuất hiện của Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông.

    Từ khi Trương Khác nói với Tôn Tĩnh Mông chuyện liên quan tới Tào Hổ, Tôn Tĩnh Mông tinh thần phấn khích cao độ, không biết cái đầu quỉ quái nghĩ ra bao nhiêu cách đối phó với Tào Hổ, vừa rồi nếu chẳng phải Trương Khác ngăn cản, cô đã lao thẳng vào phòng bao bên cạnh, chuyện Tiểu Tuyết làm cô không sao nuốt trôi được.

    Quá khứ chân thực của Tiểu Tuyết được cho đăng lên báo mấy ngày trước, quả nhiên nghị luân xôn xao, các tờ báo khác và trang tin trên mạng đều cho chuyển đăng, nói tốt có nói xấu cũng có, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng áp lực dư luận quá lớn, làm Tiểu Tuyết không chống đỡ nổi, mấy ngày liền chưa rời khỏi cửa, ngay Trương Khác bị liên lụy, Tôn Tĩnh Mông oán trách mấy lần.

    May mắn sau vài ngày dư luận bàn tán không mục tiêu không định hướng, tư tưởng tích cực với cuộc đời đã chiếm thế thượng phong, mặc dù vẫn có những lời châm chích rỉa rói ác ý do những kẻ cố tình tung ra, nhưng không ảnh hưởng tới đám đông nữa.

    Vòng thi đấu cuối cùng của Thanh Nữ không những không hề bị ảnh hưởng xấu như kẻ nào đó mong muốn, ngược lại vì có một tổng giám sát không chịu khuất phục cuộc sống khiến nó càng được chú ý, có thể miễn cưỡng được gọi là gặp họa được phúc.

    - Nhất định phải tóm được thằng khốn nạn đó tại trận, phải cho nó mất hết thể diện, lại không được để nó kịp hãm con gái nhà người ta. Tôn Tĩnh Mông nghiến răng ken két:

    - Nếu chỉ có mỗi thể diện của Tào Hổ thì đáng gì, cũng không cần chúng ta phải tốn công sức thế này. Trương Khác cười xấu xa: - Chẳng lẽ em không muốn thông qua sự kiện này để ảnh hưởng ở phương diện nào đó lớn hơn một chút, ví dụ như ảnh hưởng tới hoạt động thi tài của Tĩnh Mỹ và Anh Vương.

    - Á... Tôn Tĩnh Mông hưng phấn thiếu chút nữa nhảy khỏi ghế ô pha, nắm tay Trương Khác ra sức lắc: - Nói mau, anh nói mau, còn có kế hoạch gì nữa?

    Chưa đợi Trương Khác lên tiếng, phòng bao bị người ta gõ cửa đẩy ra từ bên ngoài, một vệ sĩ mặc thường phục đi vào, tới bên Phó Tuấn ngồi ở cửa thì thầm vài câu.

    Đợi vệ sĩ đó lui ra, Phó Tuấn đứng dậy nói: - Đã mượn cớ vào đưa đồ uống lắp xong cả rồi.

    Trương Khác nghe vậy liền lấy từ trong cặp da bên cạnh một thiết bị kích cỡ bằng cái Walkman, kéo ăng ten lên, cắm tai nghe vào nghe, Tôn Tĩnh Mông tò mò lắm, thấy Trương Khác không nói gì, liền ghé sát người tới, vì muốn nghe rõ hơn nên người gần như áp lên người Trương Khác, hoàn toàn không chú ý tới Phó Tuấn đã biết ý lui ra ngoài.

    - Uống nhiều nước quá, Tiểu Giai, đi vệ sinh với mình. Lưu Tiểu Tiểu thấy Giang Đào nháy mắt ra hiệu, đứng dậy nói với bạn mình.

    Tiểu Giai không tiện từ chối liền đứng dậy cùng bạn rời khỏi phòng bao.

    Trương Khác nghe thấy vậy vỗ má Tôn Tĩnh Mông: - Đừng nghe nữa, em cũng tới nhà vệ sinh đi, sau đó gọi cô gái tên Tiểu Giai tới đây.

    - Gạ gẫm con gái nhà người ta chẳng phải sở trường của anh sao? Sao bảo em lừa cô ta tới đây? Tôn Tĩnh Mông lườm Trương Khác:

    - Nếu em không ngại anh bị người ta tưởng là hạng biến thái vây đánh trong nhà vệ sinh nữ thì anh tự đi. Trương Khác kéo Tôn Tĩnh Mông dậy, vỗ lên mông mẩy của cô, bảo cô đi mau.

    - Chẳng phải anh thường xuyên tới nhà vệ sinh nữ sao? Trước khi Tôn Tĩnh Mông ra ngoài, đột nhiên quay lại hỏi:

    Thường tới? Trương Khác gập ngón tay tính, hình như đúng thế thật, ít nhất có hai lần ròi, hơn nữa đều đi cùng cô bé Tôn Tĩnh Mông này.

    Lần đầu tiên là vì chuyện của Tiểu Thi, sau khi đánh tên Mũ Lưỡi Trai ở sân trượt băng, hai người hoảng loạn trốn vào nhà vệ sinh nữ, lần thứ hai ở hôn lễ của Tôn Tĩnh Hương, cô nàng này không ngờ cưỡng bức mình lấy đi lần đầu ...

    Trương Khác ngồi nghĩ lại chuyện đã qua của hai người, toàn chuyện kỳ quái cả, chỉ có ở bên Tôn Tĩnh Mông, y mới có chuyện bốc đồng điên khùng của tuổi trẻ, mặc dù y có rất nhiều nữ nhân, nhưng mỗi người đều đem lại cho y một tình cảm không hề giống nhau, từng chút một lấp đầy trái tim y. Chừng mấy phút sau, chẳng hiểu Tôn Tĩnh Mông dùng cớ gì gọi được cô gái tên Tiểu Giai tới thật.

    Tiểu Giai đi vào phòng bào, nhìn rõ là Trương Khác không kìm được che miệng kêu: - Sao lại là anh tìm em?

    Trong anh mắt ngạc nhiên của Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác đứng dậy bật cười: - Hồ Duy Giai, chào em, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau rồi, nếu như em còn nhớ lời anh nói.

    "Nhớ chứ, sao không nhớ anh cho được, em vô số lần nhớ tới anh, muốn gặp anh, nhưng vì sao lần nào thực sự gặp nhau rồi, đứng bên cạnh anh cũng là những cô gái quá mức xinh đẹp, làm em thương cảm, hụt hẫng."

    Hồ Duy Giai nhìn Trương Khác chỉ cách mấy bước chân, cùng Tôn Tĩnh Mông thân mật đứng bên y, miệng mở ra, nhưng không biết nói thế nào mới thích hợp, cuối cùng gượng gạo cười nói: - Đúng là lần thứ ba gặp nhau rồi.

    - Về rồi anh khai báo thật rõ ràng hai lần gặp mặt cô gái xinh đẹp này trước đó cho em. Tôn Tĩnh Mông đứng ở bên cạnh Trương Khác lén uy hiếp một câu, rồi đi tới chỗ Hồ Duy Giai, bảo cô ngồi xuống: - Cô thấy chưa, tôi đâu có lừa cô, ở đây có người bạn cũ muốn gặp cô thật mà.

    Nhìn Hồ Duy Giai ngồi xuống hoang mang nhìn mình và Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác rút tai nghe ra khỏi máy nghe trộm to chừng bằng máy ghi âm, điều chỉnh âm thanh, khẽ đẩy tới trước mặt Hồ Duy Giai: - Bảo em tới đây là để em nghe cái này, sau đó tự em quyết định.

    Máy nghe trộm phát ra mấy tiếng xè xè, rồi trong loa bắt đầu có tiếng nhạc, tiếp đó là tiếng nam nữ không được rõ ràng cho lắm.

    - ... Sao về một mình, Hồ Duy Giai đâu? Mặc dù xen lẫn với tiếng nhạc làm giọng nói không rõ, nhưng Hồ Duy Giai nhận ra đó là Giang Đào bạn trai của cô bạn thân nhất Lưu Tiểu Tiểu , kinh ngạc nhìn Trương Khác, không hiểu vì sao y lại đặt thiết bị nghe trộm trong gian phòng đó.

    Trương Khác không nói, chỉ vào máy nghe trộm, ý bảo Hồ Duy Giai nghe tiếp.

    - Tiểu Giai gặp một người quen ở nhà vệ sinh, bị người đó kéo sang phòng bao cô ta ngồi, sẽ về ngay thôi. Giọng này Hồ Duy Giai càng chẳng xa lạ, đó là Lưu Tiểu Tiểu đã cố kéo mình tới nơi này.

    - Đừng để chuyện bất ngờ làm hỏng việc của Tào ca chúng ta là được, Tiểu Tiểu, uống vài ngụm đi, vị không tệ đâu, trước kia em thử qua rồi đấy, hì hì ... Giọng của Giang Đào tuy không rõ, nhưng vẫn nghe được vị dâm dục trong đó.

    - Á ... Anh lại cho em uống cái thứ đó, chuyện trước kia em còn chưa tính sổ anh đâu đấy, lần trước nếu không phải như vậy, em chẳng thèm theo tên khốn kiếp nhà anh, em không phải là nữ nhân tùy tiện. Nghe như trách móc, nhưng ai cũng nhận ra Lưu Tiểu Tiểu chẳng có chút tức giận nào.

    Lưu Tiểu Tiểu đột nhiên ý thức được gì đó, lại la hoảng: - Á ... Các anh định cho Tiểu Giai uống thứ này à, cô ấy trông ôn nhu, thực ra tính tình ...

    - Tính tình cô ta ra sao thì liên quan gì, em không cần lo, sau khi uống thứ thuốc này vào, tất cả mọi thứ xảy ra sẽ là do cô ta chủ động, Tào ca chẳng qua là phối hợp với cô ta, tính là anh hùng cứu mỹ nhân, thành toàn cho ý tốt của cô ta thôi. Hơn nữa chuyện đã xảy ra rồi, cô ta còn làm gì được nữa. Tào ca đồng ý đưa cô ta lên đứng ba hạng đầu cuộc thi này, cô ta còn có gì không hài lòng, không khéo cô ta lại còn đòi hỏi có lần thứ hai, thứ ba ... Giang Đào cười dâm dục nói tiếp:

    - Nhưng ... Lưu Tiểu Tiểu chắc nghĩ tới tính cách của bạn, có thể lương tâm bất an, vẫn còn do dự.

    - Không nhưng gì cả, tới khi đó em phải giúp cô ta uống *** nước này, em yên tâm, lần này em giúp Tào ca một việc lớn, Tào ca không để em thiệt đâu. Giang Đào khuyên:
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1283: Suýt nữa thành thái giám.

    Nguồn: VipVanDan
    Share: MTQ Banlong.us








    - Tiểu Tiểu, vì Giang Đào, tôi coi cô như người mình, cho nên chuyện này không dấu cô. Đợi xong việc rồi, tôi có thể đảm bảo Hồ Duy Giai tiến vào ba vị trí đầu tiên, còn cô tiến vào năm vị trí đầu cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Giọng Tào Hổ lần đầu tiên xuất hiện trong máy nghe trộm: - Nói ra thì cuộc thi này mới chỉ là một sự bắt đầu thôi, về sau hai cô vào giới biểu diển, muốn được thuận lợi, với thân phận của tôi, chẳng phải là chuyện quá đơn giản à? Giang Đào, không được ép Tiểu Tiểu, để cô ấy tự lựa chọn.

    Lưu Tiểu Tiểu tựa hồ rơi vào giằng xé, một lúc sau mới lại nghe thấy giọng cô ta: - Anh phải đảm bảo để tôi và Tiểu Giai tiến vào năm vị trí đầu, đảm bảo sau này nâng đỡ chúng tôi trong giới biểu diễn.

    Khả năng là vì kiếm một cái cớ thuyết phục mình, Lưu Tiểu Tiểu nói vừa to vừa cứng rắn, nghe qua máy nghe trộm rất rõ, như dao cùn cứa lên da thịt Hồ Duy Giai, làm cô đau đớn vô cùng.

    "Mình tin tưởng bạn, tín nhiệm bạn, cho nên mới cố chịu đựng tên Tào Hồ đáng ghét đó mà tới đây, nhưng bạn lại vì thứ hạng cuộc thi, vì cái gọi là con đường biểu diễn, bản thân khuất phục lại còn định bán cả mình nữa." Hồ Duy Giai thất vọng vô cùng, mặt trắng bệch, cô gắng lắm mới ngồi vững được.

    Tôn Tĩnh Mông nhìn Hồ Duy Giai không đành lòng, nhưng Trương Khác chưa lên tiếng, cô cũng đành tạm nhịn.

    - Em yên tâm, Tào ca xưa nay nói một là một, chuyện này với mọi người đều có lợi, Tiểu Tiểu, em đừng do dự nữa. Nào, em uống trước đi, đợi lát nữa Hồ Duy Giai quay lại cũng sẽ uống cái này, chúng ta không ở lại đây quấy nhiễu chuyện tốt của Tào ca nữa, tới phòng bao khác làm chuyện của chúng ta ... Giang Đào xem ra ôm chặt lấy chân Tào hổ rồi, cái gì cũng nghĩ chu đáo, hẳn với cha mẹ hắn cùng lắm cũng chỉ tới mức đó là cùng.

    - Tốt, tôi biết Tiểu Tiểu là người thống khoái, cô yên tâm, Tào Hổ tôi tuyệt đối không bạc đãi bạn mình. Hẳn là nhìn thấy Tiểu Tiểu uống thứ kia rồi, Tào Hổ liền vỗ tay cổ vũ:

    Tới đây thì không cần phải nghe tiếp nữa rồi, Trương Khác đưa tay lấy máy nghe trộm, tắt nó đi.

    - Tin rằng hiện giờ không cần anh nói thêm gì nữa, tình hình em hiểu cả rồi. Trương Khác khẽ vỗ máy nghe trộm nói với Hồ Duy Giai: - Anh chỉ đem một số chuyện cho em biết trước vài phút, hiện giờ vẫn cần em tự quyết định.

    Tôn Tĩnh Mông cảm thấy kỳ quái, không biết sao Trương Khác còn để Hồ Duy Giai tự quyết định.

    - Em có thể coi như không biết chuyện gì quay về phòng bao đó, cái máy nghe trộm này của anh cũng có thể cho em mang đi, để về sau em có thêm một thứ đảm bảo. Trương Khác vỗ tay Tôn Tĩnh Mông bảo cô đừng nói vội: - Đương nhiên em có thể lựa chọn bỏ đi, coi như chưa từng tới đây, chỉ là tối nay em sẽ mất đi một người bạn vĩnh viễn không tìm lại được, có điều em có được liên hệ với người bạn cũ.

    - Nếu bây giờ em đi, anh liệu có làm gì Tiểu Tiểu không .. Hồ Duy Giai không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại:

    - Có kẻ làm những chuyện không được làm, nếu anh đã biết, trong phạm vi năng lực của anh, anh sẽ khiến những kẻ đó chịu trừng phạt đáng phải chịu. Thấy Hồ Duy Giai còn lo lắng cho Lưu Tiểu Tiểu, Trương Khác cắt ngang lời cô: - Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm vì việc mình làm.

    Lời của Trương Khác làm Hồ Duy Giai rơi vào im lặng, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên chăm chú nhìn khuôn mặt điển trai của y, đứng dậy nói: - Em sẽ về tiếp tục đợi cốc cà phê Lam Mạn của em.

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~ - Vừa rồi sao anh biết lựa chọn của cô ấy? Nhìn bóng lưng cô quạnh của Hồ Duy Giai biết mất sau cánh cửa, Tôn Tĩnh Mông không nhịn được nắm lấy tay Trương Khác: - Nếu cô ta lựa chọn con đường thành danh, muốn cái máy ghi âm này, anh sẽ đưa cho cô ta à?

    - Nếu như cô ấy thực sự muốn đi lên con đường thành danh, anh sẽ đưa cho cô ấy.

    - Nếu như thế tối nay chũng ta tốn bao công sức như vậy thành uổng phí hết à? Cơ hội tốt đả kích, biến cuộc thi của Anh Vương Tĩnh Mỹ thành trò cười, chẳng lẽ vì lựa chọn của cô ta mà phải từ bỏ à? Tôn Tĩnh Mông tròn mắt nhìn Trương Khác:

    - Anh để cho cô ấy tự lựa chọn thì đương nhiên phải biết cô ấy sẽ lựa chọn như thế nào. Trương Khác rất thích vẻ mặt của tiểu yêu tinh lúc này, có điều hiện không có thời gian cho y thưởng thức: - Không còn thời gian nói chuyện nữa, tiếp theo còn không ít chuyện muốn xử lý, nếu không đợi nữa sẽ khiến mấy kẻ kia hoài nghi, như thế chuyện phí công thật đấy.

    Trương Khác kéo Tôn Tĩnh Mông khỏi phòng bao, thì thầm vào vài câu tai y một vệ sĩ đóng giả nhân viên phục vụ đứng bên cửa .

    Vệ sĩ đó gật đầu quay sang nháy mắt với một phục vụ giả khác, hai người cùng tới phòng bao sát bên cạnh, gõ cửa, một người đi vào, không lâu sau thò đầu ra gật đầu, Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông, Phó Tuấn mới đi vào.

    Tôn Tĩnh Mông vào trong phát hiện ra ba nam nữ bên trong đều ngất xỉu trên ghế sô pha, mới hiểu ra nhân viên lúc nãy vào là để đánh ngất bọn chúng.

    - Trong hai tên này, tên nào là Tào Hổ. Tôn Tĩnh Mông có chút kích động, tựa hồ cho rằng cơ hội báo thù tới rồi, tên Tào Hổ đó không ngờ dám dùng thuốc cưỡng bức con gái, bị cô liệt vào hạng cặn bã không còn đường cứu chữa, loại người đó gặp phải cô thế nào cũng phải chịu thống khổ.

    Trương Khác đang dặn Phó Tuấn bảo hắn gọi điện nặc danh, khéo léo tiết lộ cho những báo mạng tiết lộ tin tức, nghe Tôn Tĩnh Mông hỏi, không chú ý tới giọng nói và vẻ mặt của cô, chỉ Tảo Hổ đang nằm ngửa mặt lên trời.

    Biết Tào Hổ là ai rồi, Tôn Tĩnh Mông không nói thêm một lời, đi tới trước mặt hắn, nhấc chân đạp thẳng vào hạ bộ của hắn, cú đạp này cứ như cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, chừng như có tiếng xé gió vang lên, nếu trúng chiêu này, kết cục chỉ có một.

    Tích tắc đế giày của Tôn Tĩnh Mông sắp chạm vào Tào Hồ, cánh tay Tôn Tĩnh Mông bị Trương Khác kéo giật ra sau, người bị mất thăng bằng, thành ra đạp lên đùi Tào Hổ, nhưng vẫn mạnh tới mức làm kẻ đang hôn mê phải kêu lên đau đớn.

    - Bà cô ơi, đạp phát này không chừng về sau làm hắn thành vô dụng luôn đấy. Mặc dù kịp thời phát hiện và ngăn chặn, Trương Khác vẫn toát mồ hôi lạnh.

    Trước đó cùng Đổng Giản Niên, Tĩnh Mỹ có va chạm, có thể nói là đấu tranh có chừng mực trong phạm vi nhất định, hai bên đều không vượt quá giới hạn, nhưng nếu cái đạp này của Tôn Tĩnh Mông trúng đích, làm Tào Hổ thành tên thái giám thực sự, vậy Cẩm Hồ thành tử địch của hai nhà Tào Đổng rồi, cả đời này sợ rằng khó mà cởi bỏ được.

    Thấy Tôn Tĩnh Mông còn chưa hả giận, muốn bồi thêm vài cước, Trương Khác vội kéo cô ra khỏi phòng bao, để cô bình tĩnh lại.

    Tiểu yêu tinh cực kỳ thù hận nam nhân bắt nạt nữ nhân, lần trước tên Mũ Lưỡi Trai chỉ sờ mông Tiểu Thi mà bị Tôn Tĩnh Mông đạp gần què, sau đó tới sự kiện bao vây TKX nữ, nếu không có Trương Khác can ngăn thì mười đầu ngón tay của tên kia bị Tôn Tĩnh Mông hủy rồi. Trương Khác lau mồ hôi lạnh quay về phòng bao, thấy Phó Tuấn đã gọi điện thoại xong, đang lấy thiết bị ghe trộm dưới gầm bàn ra, hỏi: - Phóng viên chừng bao lâu thì tới được?

    - Nhanh cũng phải chừng nửa tiếng, thời gian thế là đủ, ba kẻ này ít nhất phải nửa tiếng nữa mới tỉnh lại được. Phó Tuấn xem đồng hồ, trả lời chắc chắn:

    - Bọn chúng dùng thuốc gì? Thời gian không phải vấn đề, Trương Khác liền quan tâm tới chi tiết.

    - Một loại thuốc kích dục, trộn thêm thuốc tăng lực, *** nước ngọt chưa uống hết và lo chỉ còn nửa này đều có. Một vệ sĩ đi vào ngửi ngửi, chấm ngón tay nếm thử rồi đáp:

    - Thứ thuốc này hẳn trên người Giang Đào chắc vẫn còn, lục ra bày trên bàn cho phóng viên dễ thấy, ngoài ra cho bọn chúng nếm thử mùi vị thứ thuốc đó, mỗi *** nước cho một ít. Trương Khác cố gắng bố trí cảnh tượng cho thật dâm loạn, nhìn Tào Hồ và Giang Đào: - Làm y phục bọn chúng xộc xệch vào, càng điên càng tốt, còn Lưu Tiểu Tiểu ...

    Việc hại đời Hồ Duy Giai, mặc dù cô có do dự, có đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn khuất phục hiện thực, dù sai song chưa tới mức trừng phạt nghiêm trọng. Trương Khác nhìn Lưu Tiểu Tiểu mặt đỏ bừng bừng, lúc cô ta khuất phục có lớn tiếng nói, biết cô ta đang thuyết phục lương tri còn sót lại của mình, sau đó uống thứ thuốc này có lẽ vì muốn dùng đó để mê hoặc bản thân, để lòng bớt day dứt?

    - Đưa cô ta sang phòng bao bên cạnh, hi vọng chuyện này khiến cô ta hiểu ra điều gì đó. Trương Khác nói xong liền cùng những người khác rời khỏi phòng bao.

    Rời phòng bao, Trương Khác chẳng còn hứng thú ở lại chỗ này, lấy trong máy nghe trộm ra một chiếc đĩa nhỏ giao cho Phó Tuấn, bảo hắn xử lý, xóa đi phần có tên người, sao ra nhiều bản giao cho các tờ bảo, dặn dò xong cùng Tôn Tĩnh Mông bỏ đi.

    Buổi tối ở chung cư Thanh Niên, Tôn Tĩnh Mông vẫn không buông tha cho Trương Khác ở vấn đề kia.

    - Anh còn chưa nói cho em biết vì sao anh tin chắc Hồ Duy Giai không chọn con đường thành danh. Tôn Tĩnh Mông ngồi khoanh chân trên ghế sô pha.

    Vẫn như trước kia, tắm rửa xong Tôn Tĩnh Mông chỉ mặc áo sơ mi nam bên ngoài chiếc quần lót nhỏ xíu, cúc áo cũng chẳng cài kín, lộ ra mảng da ngực trắng nõn và nửa bầu vú phập phồng, trên lớp vải mềm còn có hai chấm nhỏ nhô lên đầy khiêu khích, cặp đùi trắng miên man cũng khoe cả ra ngoài, hại Trương Khác không biết nhìn lên ngực hay là đùi, hay là phải quan tâm chỗ thần bí che đậy lập lờ bởi cái quần lót mỏng khiến người ta phun máu kia.

    Trương Khác do dự một chút, cuối cùng khoan khoái nằm xuống, gối đầu lên đùi Tôn Tĩnh Mông, ngửi mùi thơm thoảng thoảng trên người cô sau khi tắm xong mới nói: - Nếu Hồ Duy Giai lựa chọn con đường thành công thì đoán chừng tám chín phần đã nằm trong lòng Tào Hổ, chẳng cần hắn phải dùng tới thủ đoạn này, hơn nữa trong ấn tượng của anh, Hồ Duy Giai không phải là hạng con gái như thế.

    Tôn Tĩnh Mông đảo mắt một vòng: - Đúng rồi mà, anh và cô ta còn là bạn cũ, thành thật khai báo ngay, hai lần gặp mặt trước của anh và cô ta ra sao?

    - Ặc.. Trương Khác cứng họng, chẳng biết phải giải thích chuyện khi đó mình chỉ muốn thử nghệ thuật tán gái như thế nào ...
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.