Độc Bộ Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh ---oOo--- Chuyển ngữ : A Vi! Nguồn: banlong.us Chương 256: Đến Thiên Tịch Môn! Mời đọc Chương 256: Đến Thiên Tịch Môn! "Được, nói cho ta biết địa chỉ cụ thể của bà ấy, ta sẽ lên đường ngay." Bộ Tranh rất dứt khoát, giang rộng đôi cánh của mình ra khiến cho người xung quanh hâm mộ không thôi, sau đó bay vút lên trên cao. I believe I can fly, I believe I can touch the sky... (A Vi: Vãi cả tác giả chơi cả nhạc ngoại ngữ :cuoi:) "Dừng lại cho ta, ngươi cứ thế mà bay đi ấy hả?" Đông Phương Như Mộng nói. "Không thì thế nào, huyền không thuyền thì giáo chủ đại nhân lại không cho ta dùng... Chờ đã, vì cớ gì lần trước cô không cho ta sử dụng huyền không thuyền, rõ ràng lão đầu đã nói qua trước rồi." Bộ Tranh nói theo quán tính, lần trước hắn không được cho mượn dùng huyền không thuyền, lần này tự nhiên cũng cho rằng như vậy, hắn đã quên rằng, Đông Phương Như Mộng chính là giáo chủ. "Lần đó là ta muốn ngươi tới gặp ta, nói cho ngươi biết thân phận của ta, cho ngươi một chút đồ vật giá trị, không nghĩ tới cái tên vô tâm vô phế nhà ngươi trực tiếp bỏ đi luôn." Đông Phương Như Mộng tức giận nói. "Ha, nguyên lai là như vậy." Bộ Tranh cười cười, biết mình đã trách lầm ý tốt của người ta. "Hiện tại ngươi phải tới Thiên Tịch Môn trong thời gian ngắn nhất cho nên ta sẽ cho chiếc huyền không thuyền nhanh nhất chở ngươi đi." Đông Phương Như Mộng nói. "Như vậy quá tốt, đi thôi..." Bộ Tranh trực tiếp kéo lấy tay của Đông Phương Như Mộng, nàng là giáo chủ, trực tiếp đến hiện trường an bài là được. "Gấp cái gì, ngươi biết Thiên Tịch Môn ở nơi nào sao?" Đông Phương Như Mộng kéo Bộ Tranh ngược lại, cũng không bỏ tay ra. "Ách, điều này... không biết!" Bộ Tranh lắc đầu nói, tiếp theo hắn nhìn về phía Y Khả Tín. "Ta cũng không biết, ta chỉ biết là Lữ tiền bối Lữ tiền bối ở Thiên Tịch Môn, hơn nữa địa vị dường như không thấp." Y Khả Tín lắc đầu nói. "Vậy ai biết?" Bộ Tranh hỏi. "Ta thì chỉ biết địa phương trước kia của bà ấy, nhưng đây là trước kia..." Một vị trưởng lão nói. "Hiện tại thì không biết." "..." Bộ Tranh trầm ngầm một lúc rồi nói: "Không sao cả, cái tên Lữ Nguyệt Dung này không nhiều lắm, không phổ biến khắp thiên hạ giống như Tú Anh." Vào lúc này, mọi người đều tưởng rằng cái tên Tú Anh chỉ là Bộ Tranh lấy ra để minh họa, cũng không biết Bộ Tranh quả thật quen một người có tên như vậy, chuẩn xác mà nói là có một thanh mai trúc mã như vậy. Bất quá mà nói cái tên Tú Anh này quả thật đâu đâu cũng có... "Cũng không cần phiền toái như vậy, hơn một tháng trước, có người giúp Lữ sư thúc mang một phong thư tới đây, bên trong có lẽ sẽ có tin tức." Đông Phương Như Mộng nói. "Thư đâu?" Bộ Tranh hỏi. "Ở chỗ của ta, Liễu sư thúc vắng mặt cho nên nó vẫn luôn nằm trong tay ta." Đông Phương Như Mộng lấy ra một phong thư. Bộ Tranh cầm qua quan sát kỹ lưỡng, mặt ngoài không viết nhiều lắm, chỉ có thân gửi Liễu nhất Kiếm, người gửi là Lữ Nguyệt Dung, sau đó không có tin tức gì nữa. "Bên trên viết cái gì? Có địa chỉ không?" Bộ Tranh hỏi. "Ngươi không biết chữ sao?" Đông Phương Như Mộng tức giận nói, nàng còn chưa biết chuyện Bộ Tranh thực sự không biết chữ. "Không biết!" Bộ Tranh lắc đầu. "..." Mọi người câm nín, hoài nghi Bộ Tranh đang nói đùa, nhưng trò đùa này tựa hồ không cần thiết, với lại cũng chẳng có gì buồn cười. Nếu như Bộ Tranh không biết chữ thì chuyện này còn có chút thần kỳ... "Bên ngoài không có địa chỉ, hiện tại chỉ có thể mở thư ra xem." Đông Phương Như Mộng rất nhanh đã tiếp nhận chuyện Bộ Tranh không biết chữ, không biết chữ là tốt nhất, sau này có thể làm khế ước lừa chết hắn. "Mở ra hả? Điều này không tốt đâu, mẹ ta nói xem thư của người khác là vô đạo đức." Bộ Tranh nói. "Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Đông Phương Như Mộng nhìn Bộ Tranh. "Cô mở ra rồi nói cho ta biết địa chỉ như thế sẽ không dính dáng gì đến ta." Bộ Tranh nói. "..." Đông Phương Như Mộng trầm mặc, không dính dáng đến ngươi, hóa ra chỉ ta biến thành người vô đạo đức. Rẹt... Đông Phương Như Mộng cũng không chần chừ gì nữa, trực tiếp xé mở thư ra, hiện tại đang lúc khẩn cấp cũng không còn cách nào khác, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không trách móc, hơn nữa chỉ có một mình ta biết. "Bên trong có nhắc tới một vài manh mối, Lữ sư thúc hẳn là ở địa phương Thiên Thai Các này..." Đông Phương Như Mộng nói, may mắn có địa phương, phần khác thì không có bất kỳ tác dụng gì với tên xấu xa này. "Được, hiện tại chúng ta lên đường, à mà, sau này có người gửi thư cho ta, cô không thể vô đạo đức như vậy nữa, mở xem thư từ của người ta." Bộ Tranh rất nghiêm túc nhìn Đông Phương Như Mộng nói. "Cút!" Đông Phương Như Mộng vung tay tát bay Bộ Tranh ra ngoài núi. "Ta rất nghiêm túc đó, thư từ của ta chứa rất nhiều cơ mật buôn bán, ta phải dặn dò tiêu cục Thuận Thông một chút..." Bộ Tranh cũng không giương cánh ra mà ngự không trên không trung, sau đó bay về nơi neo đậu huyền không thuyền. "Ngươi còn dám nói, đứng lại cho ta." Đông Phương Như Mộng phi thân tới, chuẩn bị cho Bộ Tranh thêm một chưởng, chẳng qua Bộ Tranh trực tiếp gia tốc đào tẩu, Bộ Tranh trên không trung tựa hồ càng khó bắt. Rất nhanh, Bộ Tranh đi tới đài cao neo đậu huyền không thuyền, mà Đông Phương Như Mộng cũng theo sát phía sau, bất quá nàng cũng không ầm ĩ với Bộ Tranh nữa mà là đi an bài huyền không thuyền cho Bộ Tranh. "Bộ sư đệ, chuyện đi tìm Lữ tiền bối nhờ cả vào ngươi, ta quay về Cổ Thư Phái nhìn xem còn có biện pháp nào khác hay không, cũng xin phiền Đông Phương giáo chủ an bài giúp ta một chiếc huyền không thuyền." Sau khi Y Khả Tín nói với Bộ Tranh xong liền nhờ Đông Phương Như Mộng. Nếu hắn đã gọi Liễu Nhất Kiếm là sư thúc thì dĩ nhiên cũng phải kêu Bộ Tranh là sư đệ, xư hô kiểu huynh đệ đồng môn này rất phổ biến, có chút quan hệ cũng có thể xưng hô như vậy. "Được!" Bộ Tranh gật gật đầu, đồng thời Đông Phương Như Mộng cũng lên tiếp đáp ứng, nàng cũng cấp cho Y Khả Tín một chiếc huyền không thuyền. "Ta đi đây, không cần tiễn!" Sau khi Bộ Tranh bước lên huyền không thuyền liền nói với Đông Phương Như Mộng, ngay cả cơ hội từ biệt cũng không cấp cho người ta. "..." Đông Phương Như Mộng không biết nói gì, bất quá cuối cũng vẫn dặn dò Bộ Tranh vài câu. "Nơi mà ngươi đi là thế lực cấp địa ngũ phẩm, không nên không biết lớn nhỏ như vậy nữa, chú ý lễ phép." "Ta lúc nào cũng lễ phép a." Bộ Tranh nói chen vào. "Còn có, khi gặp Lữ sư thúc ngươi phải gọi là sư mẫu, nếu không làm bà ấy tức giận thì phiền toái..." "Tức giận thì thế nào chứ? Lão đầu là chồng của bà ta, ta là mang lòng tốt đến báo cho bà ấy a." Bộ Tranh tiếp tục nói chen vào. "Không phải vì Liễu sư thúc mà là vì cơ hội có thể lưu lại bên kia một đoạn thời gian, lấy thiên phú của ngươi, thực lực sẽ tăng nhanh hơn." "Nói cũng đúng, ta có thể ở lại bên đó, sư tỷ, vậy sau này ta cũng không cần gặp lại cô, có thể không cần tiếp tục chịu sự khi dễ của cô nữa rồi." Bộ Tranh gật gật đầu tiếp tục nói chen vào. "Ngươi có thể lăn được rồi, nhìn mà thấy phiền." Đông Phương Như Mộng nhịn không được đánh bay Bộ Tranh vào trong khoang thuyền, đồng thời cho đệ tử điều khiển huyền không thuyền xuất phát, nhằm hướng Thiên Tịch Môn. Huyền không thuyền ở đẳng cấp này bình thường đều sẽ có bản đồ của cả Đông Việt châu, bình thường chỉ cần là đất đai của thế lực mà gần đầy không có sự thay đổi gì thì đều được vẽ ở bên trong, Thiên Tịch Môn tự nhiên cũng có. Lấy thế lực cấp huyền nhị phẩm sẽ phải xuyên qua rất nhiều lãnh thổ của các thế lực, trong đó có một số thế lực hơn xa Đỉnh Thiên thần giáo, cái này sẽ cần tiêu tốn một ít đồ vật làm phí thông hành, trước khi tiến vào địa phận của thế lực nào đó thì đều sẽ đăng ký trước bằng không nếu trên đường đi bị bắt giữ thì sẽ rất phiền toái. Việc này thì đệ tử điều khiển huyền không thuyền rất quen thuộc, Bộ Tranh chỉ cần ngồi chờ là được, đi liên tục ngày đêm thì ước chừng năm sáu ngày là có thể tới Thiên Tịch Môn. Mà trong vòng năm sáu ngày này Bộ Tranh cũng đã học xong một kỹ năng mới, đó chính là điều khiển huyền không thuyền, thuyền loại nhỏ này, một người điều khiển không có vấn đề gì. Mới đầu những đệ tử điều khiển còn không dám để cho Bộ Tranh lái, nhưng vào một lần giao ban Bộ Tranh tiếp nhận quyền điều khiển, kỹ thuật mà hắn thể hiện ra làm cho các đệ tử kia phải trợn mắt há hốc mồm, đây thật sự là gà mờ mới học sao? Tốc đô cũng nâng lên đến cực hạn, một mình hắn đã hoàn thành xong lộ trình của hai người lái, bất quá, hắn cũng chỉ lái như vậy một lần bởi vì sau đó đã đến Thiên Tịch Môn. "Các ngươi là đi ngang qua hay là muốn tiến vào Thiên Tịch Môn?" Tại một trấn nhỏ giáp ranh Thiên Tịch Môn, nơi đây là khu đăng ký tiến vào Thiên Tịch Môn, đám người Bộ Tranh tự nhiên là dựa theo quy củ, bởi vì bọn họ chỉ là đệ tử của cấp huyền nhị phẩm, so sánh với đệ tử nơi này thì kém xa. Ở nơi đây, bọn họ nhìn thấy những đệ tử của Thiên Tịch Môn tùy tiện người nào cũng là từ thất mạch ngũ trọng thiên trở lên, mà cho dù là bình dân ở nơi này thì cũng hơn lục mạch, chỉ cần những bình dân tới đây vây đánh thôi thì bản thân cũng chỉ có đường chết. Nơi này vẫn là khu giáp ranh, nếu như vào sâu bên trong thì càng không cần phải nói. Hiện tại mọi người cũng hiểu được vì sao phải đăng ký, không có giấy thông hành, đoán chừng bọn họ là nửa bước khó đi. "Chúng ta muốn đi Thiên Thai Các tìm người." "Tìm người? Tìm người nào?" Đệ tử kia nhìn nhìn mấy người Bộ Tranh, nói rất khinh miệt, nhìn thực lực của các ngươi chẳng qua chỉ là trình độ bình dân mà thôi, vậy mà muốn đi địa phương trọng yếu như Thiên Thai Các. Bộ Tranh còn chưa biết Thiên Thai Các này không phải là nơi bình thường, đây là chi nhánh rất trọng yếu của Thiên Tịch Môn, người ở bên trong đều là người có thiên phú cực kỳ kinh người của Thiên Tịch Môn. Mà Thiên Thai Các còn là tàng thư các đệ nhị của Thiên Tịch Môn, bên trong cất chứa không ít bí kíp, có thể để người ta tu luyện tới bát mạch cảnh giới. Bởi vì điều này cho nên tự nhiên là người không phận sự miễn vào. "Lữ Nguyệt Dung." Bộ Tranh trực tiếp báo ra tên của Lữ Nguyệt Dung. "Lữ sư tỷ?" Đệ tử kia ngẩn ngơ, hỏi. "Ừm..." Sau khi Bộ Tranh nghe thấy xưng hố như thế, cảm giác không được hưng phấn cho lắm, mặc dù xem ra Lữ Nguyệt Dung ở đât rất nổi tiếng nhưng tùy tiện một đệ tử thôi đã gọi Lữ Nguyệt Dung là sư tỷ, vậy mình ở nơi đây không phải tự dưng thấp hơn một bối phận rồi. Ở Đỉnh Thiên thần giáo hắn có thể làm cao nhân, cảm giác đó thật là thích, hiện tại... "Các ngươi có quan hệ thế nào với Lữ sư tỷ?" Đệ tử kia hỏi. "Chúng ta là đệ tử của Đỉnh Thiên thần giáo, Lữ sư thúc tổ là sư mẫu của Bộ sư thúc." Hai đệ tử khác của Đỉnh Thiên thần giáo Đỉnh Thiên thần giáo trực tiếp chỉ Bộ Tranh ra. Thôi rồi, lần này không muốn thấp hơn một bối phận cũng phải thấp hơn rồi. "Nguyên lai là người môn phái trước kia của Lữ sư tỷ, tiểu sư điệt, sư thúc cho ngươi một con dấu." Đệ tử kia cười nói, cũng hơi trêu chọc Bộ Tranh một chút, sau đó cấp cho giấy thông hành. Kỳ thật có không ít người đến tìm người thân như Bộ Tranh, bình thường đều là cho qua, nhất là lấy thực lực của đám người Bộ Tranh, tùy tiện một người đệ tử nào đó cũng có thể tiêu diệt bọn họ, không sợ xảy ra sự cố. Thêm nữa loại đi tìm người thân là không cần sợ nhất, bởi vì nếu xảy ra vấn đề gì thì cứ đi tìm thân thích của bọn họ mà mắng vốn.
Độc Bộ Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh ---oOo--- Chuyển ngữ : A Vi! Nguồn: banlong.us Chương 257: Ngộ nhập Thông Thiên tháp! Mời đọc Chương 257: Ngộ nhập Thông Thiên tháp! "Tiểu sư điệt à, chờ ở đây một chút nhé, ta vào gọi Lữ sư tỷ." "..." Hiện tại Bộ Tranh đã đến Thiên Thai Các, huyền không thuyền chỉ cần nửa ngày là đến nơi, mà sau khi tỏ rõ thân phận, Bộ Tranh lại bị trêu chọc. Hắn nhìn hai đệ tử thần giáo ở bên cạnh, đều là do bọn họ nói Bộ Tranh là tới tìm sư mẫu mà sư mẫu chính là Lữ Nguyệt Dung, tiếp theo, hắn lại thấp đi một bối phận. Rất nhanh hắn phát hiện ra rằng, ở trong này cơ hồ không ai có bối phận nhỏ hơn hắn, hơn nữa cùng bối phận với hắn cũng không nhiều, đó là nói nếu hắn lấy thân phận đồ đệ của Liễu Nhất Kiếm. Một khắc đồng hồ sau, người đệ tử đi thông báo đã trở lại, nhìn Bộ Tranh nói: "Tiểu sư điệt này, ngươi tới thật không đúng lúc, Lữ sư tỷ đã tiến nhập Thông Thiên tháp vào mấy ngày trước rồi." "Thông Thiên tháp?" Bộ Tranh có chút nghi hoặc, nhìn từ nơi này, dường như có một tòa tháp cao rất lớn, khi hắn vừa đến đây cũng đã nhìn thấy tòa tháp đó nằm trên đỉnh Thiên Thai Các. Thiên Thai Các này tọa lạc trên một ngọn núi, mà đỉnh núi vốn đã nhập trong tầng mây, tòa Thông Thiên tháp này thì càng gây cho người ta ấn tượng phá nhập thiên không, thông thẳng lên trời cao. "Ừm, ở trong Thông Thiên tháp, tối thiểu phải nửa tháng mới có thể xuất quan, ngươi phải chờ ở chỗ này thêm nữa tháng, hoặc có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời." Đệ tử kia nói. "Chuyện của ta liên quan đến mạng người đó, không thể kêu gọi bà ấy sao?" Bộ Tranh hỏi. "Nếu ngươi có thể kêu gọi thì ngươi đi đi, dù sao thì chúng ta không thể." Đệ tử kia có chút bất đắc dĩ nói, nhìn về phía Thông Thiên tháp thầm cảm khái trong lòng. "Vậy để ta đi kêu." Bộ Tranh bay về phía Thông Thiên tháp, khinh công của hắn cộng với chiếc cánh sau lưng, tốc độ cứ phải gọi là nhanh bá cháy, khi đệ tử kia kịp phản ứng thì anh Tranh nhà ta đã bay xa mất rồi. "Tiểu tử này sao lại gấp gáp đến vậy, các ngươi đợi ở chỗ này, ta đi bắt hắn trở về." Người đệ tử kia có chút xấu hổ, chạy đuổi theo Bộ Tranh. Vào lúc này, hắn phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ, đó chính là hắn đuổi không kịp Bộ Tranh. Điều này làm sao có thể? Cảnh giới của hắn dường như chỉ hơn lục mạch mà thôi, mình thì đã là thất mạch thất trọng thiên, không ngờ lại đuổi không kịp, cũng không phải nói tốc độ không bằng với Bộ Tranh, chẳng qua là một bước của Bộ tranh kéo ra một khoảng cách rất dài, khoảng cách này khiến cho hắn không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn, đến khi đuổi kịp phỏng chừng Bộ Tranh đã tới Thông Thiên tháp kia. Loại tốc độ này, một vài đệ tử của Thiên Thai Các cũng so không lại, có thể là nhờ đôi cánh kia, rốt cuộc đó là loại trận khí gì, không ngờ có hiệu quả lớn như vậy. Mặc dù hắn là một đệ tử thủ vệ nhưng đừng nhầm rằng đệ tử thủ vệ rất yếu, công việc này chủ yếu đều do đệ tử có thực lực tương đối mạnh mẽ đảm nhiệm, bằng không sao có thể đảm đương vị trí này. Chờ tới khi hắn đuổi tới Thông Thiên tháp, chứng kiến đệ tử trông coi Thông Thiên tháp đang tỏ rõ sự kinh ngạc nhìn vào bên trong tháp thì hắn liền biết chuyện này đã trở nên phiền toái rồi, tiểu tử đó không ngờ lại đi vào. "Vừa rồi có phải có một thiếu niên đi vào hay không?" Đệ tử kia hỏi đệ tử thủ tháp. "Đúng a, đây là sao hả Giang Hải, chẳng lẽ thiếu niên này không phải là đệ tử của Thiên Thai Các chúng ta?" Hai đệ tử thủ tháp hỏi, mà Giang Hải chính là tên của đệ tử thủ vệ. "Không những không phải đệ tử của Thiên Thai Các mà ngay cả đệ tử Thiên Tịch Môn cũng không phải." Giang Hải lắc đầu, cười khổ nói. "Vậy thì hỏng rồi, hắn vừa mới đi vào, trách nhiệm của chúng ta sẽ rất lớn." Hai đệ tử thủ tháp kia có chút bối rối nói. Mà tiếp theo, bọn họ liền nói thêm: "Giang Hải, làm sao ngươi có thể để ngoại nhân đi vào, đây đều là lỗi của ngươi." "Các ngươi muốn thoái thác trách nhiệm cũng vô dụng, hắn là đi vào trước mắt các ngươi, tại sao các ngươi lại không ngăn cản hắn?" Giang Hải chẳng chút quan tâm nói, hắn để Bộ Tranh đi vào không phải là vấn đề gì to tát, ngược lại hai người bọn họ không làm tròn trách nhiệm, đây mới là vấn đề lớn. "Không phải là không ngăn mà là ngăn không được a, chúng ta chỉ nhìn thấy một thân ảnh lóe lên, sau đó đã đi vào mất rồi, muốn bắt lại thì cũng đã chậm." Hai đệ tử thủ tháp nói. Tuy rằng tốc độ của Bộ Tranh rất nhanh, nhưng nguyên nhân mà bọn hắn không kịp bắt lại lỗi lớn thuộc về bọn hắn, lúc đó bọn hắn đang mải nói chuyện không được tập trung, sau khi phát hiện ra thì đã chậm rồi. "Đợi một chút, chúng ta gấp gấp cái gì a! Không có lệnh bài của Thông Thiên Các chúng ta, sau khi đi vào, hắn rất nhanh bị bắn ra ngoài, chúng ta đứng chờ là được." Một đệ tử thủ tháp đột nhiên nghĩ đến điểm này. "Đúng vậy, đúng vậy." Gã đệ tử thủ tháp còn lại gật đầu nói. "Hình như là thế, vậy thì chờ thôi." Giang Hải ngẫm lại thì nhớ ra là có chuyện đó, gật gật đầu, dự định chờ một chút, chờ Bộ Tranh bị bắn ra. Thời gian từng chút một trôi qua, ba người nhìn chằm chằm về phía cửa, rốt cục đã có người đi ra, nhưng không phải là bị bắn ra, mà là đi ra sau khi tu luyện chấm dứt. "Ây, đây không phải Giang Hải sao? Sao thế, tới nghênh đón ta hả? Sao ngươi biết ta ra ngoài vào lúc này?" Người này là người quen của Giang Hải, cùng Giang Hải chào hỏi. "Ngươi cũng ở bên trong hả, lần này được bao lâu?" Giang Hải thuận miệng nói, rất rõ ràng, hắn ngay cả chuyện đối phương ở bên trong cũng không biết, càng không có khả năng ở chỗ này chờ đối phương. "..., nếu không phải chờ ta vậy ngươi ở đây làm cái gì? Chờ A Ngọc sao?" Người nọ có chút kỳ quái nói. "Không phải, Tiểu Bạch à, ngươi nói nếu không có lệnh bài thì có thể ở trong Thông Thiên tháp bao lâu?" Giang Hải lắc đầu, sau đó hỏi người kia. Tiểu Bạch, nguyên danh Nguyên Mộ Bạch, là một trong số các bằng hữu của Giang Hải, thực lực cực mạnh, lấy báy mạch tam trọng thiên vững vàng đứng trong hàng thập đại đệ tử của Thiên Thai Các. "Nếu như không cài lệnh bài của Thiên Thai Các chúng ta, đi vào Thông Thiên tháp tối đa một khắc là sẽ bị trục xuất ra ngoài." Nguyên Mộ Bạch nói, cũng có chút nghi hoặc nhìn Giang Hải, ngươi hỏi cái này làm cái gì? "Vừa rồi có một ngoại nhân chạy vào trong Thông Thiên tháp, nhưng đã qua hai khắc rồi mà còn chưa bị bắn ra, đây rốt cuộc là làm sao?" Giang Hải nói. "Hai khắc rồi? Điều này tựa hồ có chút kỳ quái, bất quá, có lẽ người này phù hợp với điều kiện của Thông Thiên tháp, được nó tiếp nhận cho nên có thể đi vào." Nguyên Mộ Bạch trả lời, chuyện này không phải là không thể được, có người từng đưa ra lý luận này, hơn nữa còn chứng thực qua. Cái trường hợp đó được chứng thực dưới tình huống cực kỳ trùng hợp, bởi vì người như vậy vốn cực kỳ ít. "Đây cũng quá xảo hợp đi." Giang Hải nói. "Không thể bởi vì xảo hợp mà phủ định đi một chuyện, điều này vốn là một sự sai lầm nghiêm trọng." Nguyên Mộ Bạch thản nhiên nói, nhiều khi, mọi người cũng bởi vì xảo hợp mà cảm thấy không có khả năng, kết quả lại là trùng hợp như vậy. "Nếu quả thật trùng hợp như thế thì cũng chỉ có nước chờ hắn đi ra ngoài thôi, tin tưởng sẽ không lâu lắm." "Nói thế là ý gì?" Nguyên Mộ Bạch hỏi. "Thực lực của hắn chỉ hơn lục mạch một chút, có thể kiên trì trong Thông Thiên tháp được bao lâu a." Giang Hải nói. "Nếu như là lục mạch thì ắt hẳn sẽ nhanh thôi, Thông Thiên tháp vốn là dành cho người có tu vi thất mạch trở lên vào tu luyện, lục mạch ấy hả, cơ hồ nửa bước khó đi." Nguyên Mộ Bạch hơi gật gật nói. "Đúng vậy." Giang Hải gật gật đầu. "Ta không rõ, hắn sao có thể vào được, ngươi để hắn vào sao?" Nguyên Mộ Bạch nói. "Nói ra thì hắn là đồ đệ của trượng phu của Lữ sư tỷ, tơi nơi này là tìm Lữ sư tỷ, sau đó Lữ sư tỷ vừa khéo đã vào trong Thông Thiên tháp tu luyện từ mấy ngày trước, hắn nói tới gọi Lữ sư tỷ, rồi đi vào..." Khi Giang Hải nói đến đây thì ngữ khí trở nên hơi yếu ớt. "Ngươi không nói rõ ràng tình huống của Thông Thiên tháp với hắn sao?" Nguyên Mộ Bạch vừa nhìn biểu tình của Giang Hải liền minh bạch. "Chưa nói, ta chỉ nói một câu, nếu ngươi có thể gọi thì ngươi đi gọi..." Giang Hải có chút yếu ớt nói. "..." Nguyên Mộ Bạch đảo cặp mắt trắng dã nói: "Ngươi a, cũng không biết Lữ sư tỷ có để ý đến cái tên đồ đệ này không, nhưng ngươi chắc chắn sẽ chịu giáo huấn rồi, vấn đề là nặng hay nhẹ thôi." "Cũng không nhất định, chờ hắn đi ra ta sẽ nhắc hắn đừng đề cập đến chuyện này, hắn nhất định sẽ ra trước Lữ sư tỷ." Giang Hải cười hì hì nói. "Ta sẽ nói cho Lữ sư tỷ biết, trừ phi ngươi hối lộ ta." Nguyên Mộ Bạch cười nói, thật ra hắn đang trêu chọc Giang Hải, Bộ Tranh này mới chỉ hơn lục mạch, nhất định sẽ nhanh hơn Lữ Nguyệt rất nhiều. "Lấy thân báo đáp được không?" Giang Hải chớp chớp mắt với Nguyên Mộ Bạch. "Cút! Đồ biến thái chết bằm nhà ngươi!" Nguyên Mộ Bạch đá một cước vào mông của Giang Hải, khiến hắn bay về phía Thông Thiên tháp, tức thì tiếng va đập trầm trọng vang lên, bất quá kỳ quái là vô luận người hay tháp đều không chút tổn thương, làm người ta hoài nghi tiếng va chạm vừa rồi là giả. Đây là bởi vì Nguyên Mộ Bạch khống chế cước lực, chẳng qua là đá bay Giang Hải, cũng không có ý gây thương tích, mà Thông Thiên tháp, cho dù là vũ giả cửu mạch đến phá cũng phá không được. Thông Thiên tháp này kỳ thật là một cái trận khí cỡ lớn, hơn nữa cấp bậc phi thường cao, căn bản không phải nhân lực có khả năng phá hỏng, trừ phi, đó là lực lượng không thuộc về con người. Cứ như vậy, Giang Hải và đệ tử thủ tháp đứng chờ ở cửa, còn Nguyên Mộ Bạch cảm thấy mình chẳng việc gì phải đợi cho nên trực tiếp ly khai, hắn cảm thấy rằng chuyện này hẳn sẽ không phát sinh tình huống gì ngoài ý muốn, bằng không hắn nhất định sẽ lưu lại xem náo nhiệt. "Này, thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?" Giang Hải nhìn chằm chằm phía cửa, hỏi người bên cạnh, mà lúc này đây, đệ tử thủ tháp đã không phải là hai mà là bốn người. "Ta không biết các ngươi đã đợi bao lâu, từ lúc ta tới thay ca đến hiện tại đã được một canh giờ rồi." Đệ tử thủ tháp của ca sau nói. "Điều này sao có thể chứ? Hắn chỉ có tu vi lục mạch, không ngờ lại có thể kiên trì ở bên trong lâu đến vậy." Giang Hải có chút ngơ ngác hỏi. "Việc này chỉ cần nhìn xem là biết, hắn là ai vậy? A, hình như xuất hiện một nhãn tên trống, tại tầng thứ ba." Đệ tử thủ tháp mới tới nói. "Cái gì?" Giang Hải kinh ngạc kêu lên, "Làm sao có thể, mới chỉ lục mạch mà có thể đến tầng thứ ba, lúc trước ta phải đạt tới thất mạch mới có thể lên tầng thứ ba a."
Độc Bộ Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh ---oOo--- Chuyển ngữ : A Vi! Nguồn: banlong.us Chương 258: Con đường chính xác! Qua ngủ quên bà nó mất Mời đọc Chương 258: Con đường chính xác! "Có người ra rồi!" "Ài, cũng không phải..." "Các ngươi đang làm cái gì đấy, không cần nghênh đón ta như vậy." "Cút!" Ở cửa Thông Thiên tháp, hiện tại đã tụ tập không ít người, cơ hồ cả Thiên Thai Các đều biết có một thiếu niên ngoại lai xông vào trong Thông Thiên tháp, hơn nữa thiếu niên này chỉ có cảnh giới lục mạch. Đương nhiên đây chẳng là vấn đề to tát gì, vấn đề nằm ở chỗ thiếu này niên không ngờ có thể ở lại trong Thông Thiên tháp hơn năm ngày rồi, hơn nữa đã lên tới tầng thứ tám, dựa theo tình huống bình thường mà nói, có thể lên được tầng thứ tám đều phải từ thất mạch ngũ trọng thiên trở lên, nhưng thiếu niên này ngay cả thất mạch cũng chưa đến. Hiện giờ mọi người đang suy nghĩ xem thiếu niên này đã dùng biện pháp gì, lấy thực lực lục mạch tiến lên tầng thứ tám đây tuyệt đối không phải là vấn đề thuần túy dùng vũ lực, dù đệ tử thiên tài thế nào cũng không làm được điểm này. Trong đó nhất định là có bí quyết, cũng có thể nói là đang ăn gian. Bất quá, Thông Thiên tháp cũng không quy định không được ăn gian, trái lại đại đa số mọi người đều hy vọng có thể ăn gian, bởi vì bọn họ đều thèm muốn phần thưởng mỗi lần xông qua một tầng. Cứ xông qua một tầng của Thông Thiên tháp là có thể có được cơ hội tu luyện một lần, Thông Thiên tháp sẽ rót linh khí mà nó tích luyện vào trong cơ thể, hiệu quả so với dùng tụ linh trận tu luyện bên ngoài tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Mà loại trận khí tương tự như Thông Thiên tháp này, chỉ thế lực cấp địa tương đối cao cấp mới có, không có thực lực thì cũng không giữ được trận khí này. Với loại, chế tạo loại trận khí này không phải bằng một người là có thể hoàn thành. Cho dù Bộ Tranh sau này có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân của giới luyện khí thì hắn cũng không thể một mình hoàn thành trận khí như Thông Thiên tháp này. Hắn có thể thiết kế ra trận khí tương tự, cũng có thể hỗ trợ luyện chế, nhưng hắn chỉ có một mình, cho dù là dưới tình huống tài liệu đầy đủ thì tối thiểu phải trên mười năm mới có thể luyện chế xong. Mà Thông Thiên tháp còn chưa phải là loại tốt nhất, có thể nói là tương đối sơ cấp, nhưng mặc dù là sơ cấp thì cũng đạt đến trình độ khủng bố, không phải thế lực nào cũng có được. Lợi ích của loại trận khí này có thể gia tăng tiến độ tu luyện, hiện quả cụ thể phải nhìn vào phẩm chất và tác dụng cụ thể của trận khí. Tác dụng của Thông Thiên tháo chính là mỗi khi xông qua một tầng thì sẽ ban thưởng cho đại lương linh khí, số linh khí này tuyệt đối có thể hấp thu được, Thông Thiên sẽ hỗ trợ, từ đó mà gia tăng công lực trên một diện lớn. Mỗi một lần tiến nhập Thông Thiên tháp là có thể nhận được công lực mấy năm, trên lý thuyết là có thể đạt được công lực vài chục năm. Bất quá Thông Thiên tháp này có hạn chế về mặt sử dụng, nếu một người bị đá ra ngoài thì trong vòng một năm không thể tiến vào, hạn chế này có thể là vì bảo vệ vũ giả, cũng có thể là do phẩm chất của Thông Thiên tháp chưa đủ. Mà linh khí Thông Thiên tháp ban thưởng tỉ lệ thuận với số tầng, nhưng số lượng ban cho thì không theo quy tắc nào cả, bất quá, tầng mà càng nhiều người xông qua thì số lượng linh khí ban thưởng càng trở nên bất quy tắc. Thông thiên tháp tổng cộng có mười tám tầng, cái số tầng này cũng đủ làm cho đại đa số ngước nhìn, cho ta bây giờ, tầng cao nhất mà người ta thông qua cũng chỉ là tầng mười lăm, bình thường mọi người đều chỉ đến được tầng mười hai mười ba là hết đát, tầng mười bốn rất ít, đến được tầng mười lăm thì phải nói là kỳ tích và cũng mới chỉ có một người thông qua được. Nghe nói người thông qua tầng mười lăm khi ấy dường như được gia tăng ba năm công lực, đương nhiên, chỉ thuần là công lực mà không có bất kỳ tài nguyên nào khác. Bất quá như vậy cũng đã khủng bố rồi, đây chẳng khác nào là ăn một viên luyện khí đan dược tam phẩm. Còn có nghe nói người thông qua tầng thứ mười bốn dường như được tăng thêm một năm công lực, nhưng người thứ hai cũng chỉ có chín tháng, sau đó người thứ ba càng ít hơn. Điều này giống như là sai lầm trong thiết kế của Thông Thiên tháp, hơn nữa còn có một sai lầm là người có cảnh giới cửu mạch không vào được Thông Thiên tháp này, mà dưới tình huống bình thường, người có cảnh giới bát mạch cửu trọng thiên chỉ xông đến tầng thứ mười bốn là hết đát. Đây là gút mắc mà biết bao nhiêu thế hệ của Thiên Tịch Môn vẫn chưa tìm được lời giải đáp mặc dù họ vẫn mơ hồ cảm thấy được vấn đề này hẳn là có biện pháp khác, vào lúc này, tình huống của Bộ Tranh làm cho mọi người đều cho rằng, có lẽ hắn đã tìm được điểm mấu chốt. Xét theo tình huống của Bộ Tranh, người có tu vi bát mạch hẳn là có thể xông tới tầng thứ mười tám, như thế Thông Thiên tháp sẽ trở thành trận khí tu luyện trân quý, coi như không sánh bằng trận khí tu luyện cao cấp nhưng tối thiểu cũng là trung cấp. Cũng bởi vì như vậy, đà chủ phân đà của Thiên Thai Các cũng bị kinh động, rất quan tâm đến chuyện này, chỉ đạo người bên dưới canh chừng Thông Thiên tháp, Bộ Tranh vừa đi ra là đưa hắn tới gặp ông ta ngay. Mà hiện tại, suy nghĩ thứ hai của mọi người chính là Bộ Tranh có thể ở bên trong bao lâu, còn có thể tiếp tục đi lên hay không có thể lên được mấy tầng. "Tầng thứ chín!!" Vừa lúc đó, dấu hiệu trống rỗng lại lên thêm một tầng, điều này làm cho tất cả mọi người bên ngoài kinh hô, người không ngờ đến cũng như dự đoán được đều trở nên kinh ngạc giống nhau. Mà sau đó, bỗng có người đau đớn khóc lên, đồng thời cũng có người reo hò. "Ha ha, ta thắng rồi! Cảm tạ tiểu sư điệt!" "Kháo, quần lót của lão tử a, tiểu tử này lại có thể lên thêm một tầng, thật bất bình thường mà!! Hắn đang ăn gian, ăn gian a..." "Phí lời, ai chẳng biết hắn đang ăn gian, bằng không sao có thể nhanh như vậy được, so với người có cùng cảnh giới bát mạch nhanh đến mức bất bình thường a." "..." Sớm đã có người tổ chức đặt cược, cược xem Bộ Tranh có thể lên thêm một tầng hay không, mà hiện tại thì kèo cũ đã chấm dứt và kèo mới đã bắt đầu. "..." Có vẻ như Bộ Tranh không thoát khỏi cái phận tiểu sư điệt này rồi, thậm chí là càng ngày càng nổi danh, cơ hồ toàn bộ người của Thiên Thai Các đều biết có một tiểu sư điệt như vậy, là đồ đệ của trượng phu của Lữ sư tỷ. Lại qua thêm năm ngày, giờ đây, Bộ Tranh đang ở tầng thứ mười hai, về sau, tốc độ cũng hắn rõ ràng trở nên chậm hơn, hiện tại hai ngày mới lên được một tầng. Tuy nhiên, hiện tại hắn vẫn là một kỳ tích, tầng thứ mười hai đó a, cho dù là vũ giả bát mạch cũng chỉ đến thế mà thôi, không, nói cho chính xác là vũ giả bát mạch cũng không thể leo lên được tầng thứ mười hai này, hắn là một vũ giả lục mạch không ngờ có thể lên tới tầng thứ mười hai. Ngay cả Lữ Nguyệt Dung, bình thường cũng đều dừng tại tầng thứ mười hai này. "Này này, còn có ai đặt không vậy..." Giờ khắc này, người ở bên ngoài đều đã chết lặng, hiện giờ không ai đặt cược nữa, một số thì không dám, một số thì cảm thấy không có ý nghĩa. "Lại có người ra rồi." Tiếng hô này dường như không to lắm, có thể là bởi vì tất cả mọi người đã chết lặng. "A?" "Là Lữ sư tỷ a!!" "Lữ sư tỷ!" Tâm tình vốn chết lặng của mọi người xuất hiện dao động mãnh liệt, bởi vì một trong hai đương sự gây ra sự kiện này đã xuất hiện. Lữ Nguyệt Dung có chút nghi hoặc, đây là có chuyện gì a? Như thế nào nhiều người như vậy? Hơn nữa khi nhìn thấy ta lại rất hưng phấn, thật là kỳ quái. "Lữ sư tỷ, ngươi rốt cục đã ra rồi a." Vào lúc này, một cô gái nhảy ra, tựa hồ nàng và Lữ Nguyệt Dung có quan hệ tỷ muội tương đối tốt. "Mọi người ở đây đều là đang đợi ta sao?" Sau khi Lữ Nguyệt Dung nghe thấy thế thì có chút hiểu lầm, càng không rõ đã xảy ra chuyện gì. "Phải mà cũng không phải!" Sư muội kia nói. "Là sao?" Lữ Nguyệt Dung cau mày nói. "Là như thế này, đồ đệ của trượng phu của tỷ..." Sư muội kia nói. "Đồ đệ của trượng phu ta? Lão đầu kia từ khi nào thu đồ đệ vậy nhỉ? Rốt cuộc đã biết tới tìm ta rồi sao? Còn để cho đồ đệ tới, hắn ở đâu rồi?" Lữ Nguyệt Dung có chút hưng phấn, trên mặt xuất hiện ráng hồng, đây luôn là tâm sự của bà, có đôi chút thất thường cũng là nhân chi thường tình. Diễn cảm xinh đẹp thành thục này của bà làm cho đệ tử nam giới thầm hô to trong lòng, ông trời ơi, vì sao nàng lại có chồng rồi chứ!! "Hắn hiện ở bên trong!" Vị sư muội kia chỉ vào cửa vào Thông Thiên tháp nói. "Bên trong?" Lữ Nguyệt Dung nhìn vào phía sau cửa vào cũng chính là nơi bà vừa mới đi ra, cửa vào tối om, trong lòng của bà rất nghi hoặc. Theo lý thuyết, đệ tử của lão đầu tử thì hẳn phải là người của Đỉnh Thiên thần giáo, làm sao có thể tiến vào Thông Thiên tháp, bà tới Thiên Thai Các này đã lâu lắm rồi, đương nhiên bà biết điều kiện để tiến vào Thông Thiên tháp, nhất định phải là đệ tử của Thiên Thai Các mới được, những đệ tử khác của Thiên Tịch Môn thì cần phải có lệnh bài do Thiên Thai Các cấp. Càng nhiều người tiến vào Thông Thiên tháp thì linh khí có khả năng lấy được càng ít, cũng bởi vì như vậy mà Thiên Thai Các tự nhiên hạn chế những người khác tiến vào. Ngay cả người của Thiên Tịch Môn cũng không thể tùy tiện đi vào huống chi là ngoại nhân. "Đúng a, hắn không cẩn thận đi vào trong, đã ở đó mười ngày rồi." Vị sư muội kia trực tiếp lược qua nguyên nhân, điều thật quả thật không trọng yếu, quan trọng là nằm ở phía sau. "Mười ngày á? Không sai đó chứ, hắn đến đâu rồi, hắn tên là gì?" Lữ Nguyệt Dung ngẩn ngơ, nhìn về một tấm bảng bên cạnh tháp, đây tương tự như một bảng thông báo, có thể hiện thị người ở bên trong cũng như cho thấy người đó đang ở tầng thứ mấy. Mà vào lúc này, nàng còn cho rằng đệ tử mà lão đầu thu có thực lực cực kỳ mạnh mẽ cho nên mới có thể kiên trì mười ngày ở bên trong, miễn cưỡng là đến được tầng thứ bảy thứ tám, cái này cần có thực lực thất mạch ngũ trọng thiên trở lên mới được. Đương nhiên, tính toán của bà không được chuẩn xác như vậy! Chẳng qua, bà cũng không biết chuyện này nằm ngoài sự tưởng tượng của bà. "Cái tên trống trên bảng chính là hắn, hắn cũng không mang theo lệnh bài, như đã nói là hắn không cẩn thận tiến vào, mà có lẽ thể chất của hắn trùng hợp có thể đi vào Thông Thiên tháp cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy." Vị sư muội kia nói. "À, là vậy sao, việc này cũng không phải không có khả năng... chờ đã, ngươi đang nói cái gì, tên trống? Cái đó là tầng thứ mười hai a!! Điều này làm sao có thể, chẳng lẽ tu vi của hắn là bát mạch? Lão đầu kia làm sao có thể thu được đồ đệ có thực lực mạnh như vậy!" Sau khi Lữ Nguyệt Dung nhìn thấy vị trí tầng mà tên trống đặt liền lập tức bác bỏ, đây tuyệt đối là nói giỡn. "Lữ sư tỷ, ngươi nhất định sẽ không tưởng được rằng cảnh giới của hắn mới chỉ lục mạch mà thôi, chúng ta đã hỏi qua những người đi cùng hắn, họ nói thực lực của hắn chỉ là lục mạch lục trọng thiên, điều này thật thú vị a!" Vị sư muội kia nói. "Cái này không còn mang nghĩa thú vị nữa mà đó là kỳ tích, hắn sao có thể làm được? Chẳng lẽ hắn tìm đường con đường chính xác sao? Lữ Nguyệt Dung rất là nghi hoặc, nàng ở đây cũng nghe nói qua truyền thuyết của Thông Thiên tháp, có người nói, Thông Thiên tháp hẳn không phải đi từng bước tính từng bước như vậy, ắt hẳn là có con đường chính xác có thể giúp người ta nhẹ nhàng lên đến tầng thứ mười tám. Bằng không, sai lầm này của Thông Thiên thật sự là thật sự thái quá rồi!