Chương 20: Huynh Đệ Trùng Phùng (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Trước cửa quá bar Lắc đột nhiên có cả trăm người tụ tập, những người này đều thuộc băng nhóm xã hội đen, đồng thời quán bar đột nhiên công bố tạm ngừng kinh doanh, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì vậy. Bên kia đường, mười mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu, các nhân viên cảnh sát đều cảm thấy kì lạ, gần đây giới hắc đạo đang sóng yên gió lặng cơ mà, tại sao bỗng nhiên lại có dấu hiệu nổi sóng thế này? Tất cả cũng chỉ vì cú điện thoại của Tiêu Hồng Vĩ, Báo Tử nói trong điện thoại không rõ nên Lão Quỷ tưởng có kẻ đến xâm chiếm địa bàn, thế là triệu tập đến mấy chục tên đàn em ùn ùn kéo đến. Lão đại Quỷ Vương của họ thân làm đại ca tất nhiên lúc nào cũng có mười mấy tên thuộc hạ theo trước theo sau, thêm vào số đàn em của Báo Tử có sẵn trong quán bar, như thế liền có ngay cả trăm tên lưu manh tụ tập ở quán Lắc rồi. Lão Quỷ sợ Báo Tử xảy ra bất trắc nên dẫn người chạy vội đến tiếp ứng, khi đến nơi thấy chả có gì xảy ra liền tức tối la hét om sòm, nhưng khi thấy lão đại Quỷ Vương xuất hiện, lại nghe Báo Tử thông báo Tiêu Hồng Vĩ sắp trở về, cơn giận của Lão Quỷ lập tức tan biến hết, thay vào đó là vui mừng đến nhảy cẫng lên. Tiêu Hồng Vĩ lúc này đang đứng ở một góc đường cách quán bar không xa, cả trăm người tụ tập trước quán tạo cho hắn một cảm giác thân quen từ xa xưa. Ngày tháng huy hoàng ấy đã trôi qua, giờ đây cảm xúc lại hiện về, máu nóng trong cơ thể sôi lên sùng sục, nhưng cảm giác này lại khiến Tiêu Hồng Vĩ hơi lo sợ. Sải từng bước nặng nhọc đến trước cửa quán bar, một tên đàn em liền chặn Tiêu Hồng Vĩ lại. “Ê, nhóc con, hôm nay đại ca bọn tao đang bàn chuyện trong đó, quán bar tạm thời đóng cửa, biết điều thì cút đi nơi khác mau!” “Quỷ Sư!” Tiêu Hồng Vĩ phun ra hai chữ gỏn lọn. Báo Tử đã dặn dò thủ hạ trước nên khi nghe Tiêu Hồng Vĩ nói ra hai chữ “Quỷ Sư”, tên đàn em đó liền dẫn hắn đi vào quán bar. Huynh đệ gặp lại nhau đương nhiên là phải uống mừng một bữa thỏa thích, nhưng lúc này Tiêu Hồng Vĩ không có tâm trạng ấy. Báo Tử hớn hở kéo tay Tiêu Hồng Vĩ lại gần Quỷ Vương, vị lão đại hôm nào hình như nay già hơn rất nhiều. “Lão đại, em về rồi đây!” Tiêu Hồng Vĩ quỳ một chân xuống đất, đấy là cách hành lễ cung kính nhất trong chốn giang hồ. Quỷ Vương vội đỡ Tiêu Hồng Vĩ đứng dậy, nói: “Về là tốt! Về là tốt quá rồi!” “Cái thằng khốn này đến bây giờ mới biết đường về hả?” Lão Quỷ cất tiếng oang oang. Nói đến người huynh đệ này, trước kia Tiêu Hồng Vĩ từng đánh nhau một trận ra trò với hắn, nhưng hình như đôi bên đều không ai chiến thắng cả. Tuy ngoài miệng tỏ vẻ giận dữ, nhưng Lão Quỷ lại lao tới ôm chặt lấy Tiêu Hồng Vĩ, tìm cảm huynh đệ bao nhiêu năm không cần dùng những lời hoa mỹ để biểu đạt, chỉ cần một động tác đơn giản là đủ rồi. “Mãnh Quỷ đâu? Tao nhớ năm xưa nó đi với mày mà, tại sao hôm nay nó không quay về?” Báo Tử đến giờ mới phát hiện trong Ngũ Quỷ danh chấn giang hồ năm xưa thiếu mất một người. Hắn lên tiếng nhắc đến, những người khác mới sực nhớ ra. “Thập Tam, Mãnh Quỷ đâu?” Lão đại Quỷ Vương lo lắng hỏi. “Lần này em về đây là muốn nhờ mọi người tìm giúp Mãnh Quỷ.” Mọi người nghe xong đều giật mình kinh ngạc. Trong Ngũ Quỷ, người liều mạng nhất chính là Mãnh Quỷ, ai mà có bản lĩnh đủ sức bắt giữ hắn chứ? Tiêu Hồng Vĩ bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho 3 người còn lại nghe. “Em nghĩ Mãnh Quỷ nhất định là đi trả thù giùm em, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên nó lại mất tích?” “Chuyện của mày tao cũng có biết, còn đăng lên báo luôn mà, nhưng theo lí thì sau khi trừ khử tên Lưu Quân đó xong, Mãnh Quỷ phải quay về nhà chứ, tại sao đột nhiên lại biến mất dạng nhỉ?” Lão Quỷ phân tích. “Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, tao phái người đi điều tra liền đây, dù có lật tung cái thành phố này lên tao cũng phải tìm cho ra. Mẹ kiếp! Dám động vào huynh đệ của tao, tao bắt cả nhà nó chết không toàn thây!” Báo Tử gầm lên giận dữ, tính khí của hắn xưa nay luôn nóng nảy, chính vì thế nên mới được đặt biệt danh là Báo Tử. Mọi người đã quá quen với hắn rồi nên không nói gì, Quỷ Vương hỏi: “Thập Tam, mày định sẽ làm gì?” Quỷ Sư, thật ra nghe tên đã biết ngay Tiêu Hồng Vĩ đóng vai trò gì trong Quỷ Hồn bang rồi, chốn giang hồ từng có một câu xưng tụng “Quỷ Sư muốn mày canh ba mất mạng, mày không thể sống sót đến canh năm”. Ý nghĩa câu này không phải muốn nói Quỷ Sư có sức chiến đấu dũng mãnh, mà chỉ trí tuệ và mưu mẹo của hắn đủ để đưa kẻ thù vào chỗ chết mà vẫn không hề hay biết, nói cách khác Tiêu Hồng Vĩ chính là quân sư của bang hội, năm xưa hắn bày mưu tính kế giúp Quỷ Hồn bang thôn tính nhiều bang hội khác, tạo lập uy danh, một điều quan trọng nữa là chính Quỷ Sư đã đưa ra cách quản lí bang hội theo kiểu biên chế quân đội nên trên dưới Quỷ Hồn bang rất có kỉ luật, nhờ thế mà ngày càng phát triển lớn mạnh. Bang hội trước kia đều có mỗi phân đà, nhân sự phức tạp, điều động lại không linh hoạt, một nơi bị tấn công đợi đến khi người nơi khác đến ứng cứu thì kẻ địch đã chạy mất tiêu rồi, thế nên Quỷ Sư đã đề ra cách quản lí tập trung như kiểu quân đội, lúc đó nhiều người có vai vế cao trong bang đều phản đối cách làm này của hắn, nhưng Tiêu Hồng Vĩ đã kiên trì thực hiện, sau đó vài trận chiến đẫm máu đã chứng minh cho họ thấy kế sách của tên lùn tịt này là chính xác. Từ đó Quỷ Hồn bang tiến hành cải cách, mệnh lệnh thống nhất từ trên xuống dưới, cùng tiến cùng lui nên địa bàn ngày một mở rộng. Những bang phái khác sau vài lần thất bại thảm hại đều bắt chước làm theo, thế là toàn bộ giới hắc đạo đều tiến hành cải cách quản lí theo kiểu biên chế quân đội, tất nhiên so với quân đội thật thì vẫn còn khoảng cách, nhưng chỉ dựa vào điểm này thôi đã đủ thấy một bước tiến vượt bậc trong giới hắc đạo rồi. Vì thế, một nhân vật lẫy lừng như Quỷ Sư, trong giới hắc đạo luôn lưu truyền lời ca tụng như thần thánh, chỉ có điều chả có mấy ai từng gặp mặt vị nhân vật huyền thoại này, ai mà dám tưởng tượng Quỷ Sư chính là tên lùn tịt Tiêu Hồng Vĩ chứ? “Em nghĩ nên phái người điều tra từ mấy tên đàn em của Lưu Quân, sau đó bảo các anh em của chúng ta xem thử lúc đó đã có những ai xuất hiện gần hiện trường vụ án.” “Ừ, Báo Tử, mày và Lão Quỷ lập tức phái người đi điều tra ngay!” Quỷ Vương quả quyết ra lệnh. Sau khi truyền lệnh xuống cho đàn em làm việc xong, bước tiếp theo chỉ còn cách chờ đợi tin tức, mọi người vốn định uống mừng huynh đệ hội ngộ, nhưng hiện giờ chưa phải lúc, Tiêu Hồng Vĩ và 3 người còn lại nói chuyện thêm một lúc rồi cáo từ. Tiêu Hồng Vĩ được Báo Tử đích thân đưa về nhà. Trong giây phút cánh cửa căn hộ bật mở, 4 cô gái đều đứng bật dậy, ánh mắt chờ mong pha lẫn vui mừng khi thấy Tiêu Hồng Vĩ trở về của họ làm hắn cảm thấy ấm áp trong lòng. Báo Tử trố mắt ngạc nhiên, không ngờ người huynh đệ của mình diễm phúc đến thế, cùng lúc có 4 cô gái cơ đấy! Trong 4 cô gái, người kinh ngạc nhất chính là Hạ Thanh, cô thường chơi chung với bạn bè lưu manh, từng có một lần tình cờ được nhìn thấy qua vị đại ca Báo Tử lẫy lừng chốn giang hồ này, thật không ngờ Báo Tử lại đi chung với Tiêu Hồng Vĩ, chẳng lẽ hai người là huynh đệ? Hạ Thanh nảy sinh mối nghi ngờ trong lòng. “Báo Tử, vào nhà ngồi chơi chút đi!” Tiêu Hồng Vĩ đề nghị. “Thôi, tao còn phải về dặn dò đám đàn em làm việc, không ngờ mấy năm qua mày sống tốt quá nhỉ!” Vừa nói Báo Tử vừa quét mắt ý nhị vào 4 cô gái trong nhà. Tiêu Hồng Vĩ tất nhiên hiểu ý, nhưng hắn chả thèm giải thích. “Vậy mày về đi! Có rảnh thì đến nhà chơi, khi nào có tin nhớ báo ngay cho tao biết!” Cách nói chuyện của Báo Tử và Tiêu Hồng Vĩ càng khẳng định thêm suy đoán của Hạ Thanh. Sau khi Báo Tử bỏ về, Tiêu Hồng Vĩ dùng câu chuyện bịa đặt đã nghĩ từ trước giải thích với 4 cô gái, chỉ có Hạ Thanh là dùng ánh mắt soi mói nhìn xoáy vào hắn. Thời gian không còn sớm nữa, Hạ Thanh và Tô Tuệ Tình phải ra về, Hạ Thanh cứ kéo lấy Tiêu Hồng Vĩ đòi hắn tiễn cô ra ngoài, làm cho Tiểu Nghi nhìn hắn ngờ ngợ. Hai người bước đi trên một con phố tối tăm, Hạ Thanh cuối cùng đã chịu hỏi thẳng nghi vấn trong lòng: “Thập Tam, rốt cuộc anh là ai?” Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên trời cao. “Anh là anh chứ là ai, em đâu phải mới quen anh ngày đầu, sao hỏi câu kì lạ thế hả?” “Tại sao anh đi chung với Báo Tử? Hắn là một trong số nguyên lão của Quỷ Hồn bang, hơn nữa vừa rồi hai người nói chuyện có vẻ thân thiết lắm.” Hạ Thanh mở to mắt không rời khỏi Tiêu Hồng Vĩ, hình như cô sợ bỏ lỡ chút cảm xúc thoáng qua trên mặt hắn. Tiêu Hồng Vĩ nhủ thầm trong bụng, con bé này lợi hại quá! Nhưng sắc mặt hắn vẫn cứ thản nhiên trả lời: “Hắn chẳng qua chỉ là một người bạn của anh trước kia, anh biết hắn là đại ca trong chốn giang hồ nên mới nhờ hắn nghe ngóng tin tức anh trai của em.” “Thật à? Vậy hắn nói sao?” “Tất nhiên là thật rồi, hắn đã phái người đi điều tra, chắc sẽ nhanh chóng có tin tức thôi. Em mau về đi, không thì kí túc xá đóng cửa đó!” Tiêu Hồng Vĩ cố ý hối thúc để chấm dứt câu chuyện, không muốn Hạ Thanh hỏi tiếp nữa.
Chương 21: Ra Tay (1). (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Hai ngày sau, phía bên Báo Tử có tin. Theo mấy tên đàn em của Lưu Quân nói, Lưu Quân có một người anh tên là Lưu Trường Phong, cũng là một tên du côn ở đây. Nhưng Lưu Trường Phong không chỉ là một tên du côn nhỏ nhoi ở đầu đường xó chợ như Lưu Quân, mà cũng có thể xem là có chút tiếng tăm trong giới giang hồ, Trường Phong bang chính là của gã. Đoán chừng rất có khả năng gã đã biết Lâm Hạo chính là hung thủ đã giết chết em trai mình, sau đó đã mai phục Lâm Hạo ở giữa đường. Mặt khác, phía bên Lão Quỷ cũng có tin tức, nói là vào một buổi tối của bốn hôm trước, có một tên đàn em nhìn thấy một thanh niên bị kéo vào một công xưởng bỏ hoang ở ngoại thành, còn cái công xưởng đó lại nằm trong phạm vi thế lực của Trường Phong bang. “Mãnh Quỷ chắc sẽ không xảy ra chuyện chứ ?” Báo Tử lo lắng hỏi. “Không đâu, trước khi họ chưa tìm được tao thì tuyệt đối sẽ không giết Mãnh Quỷ đâu.” Tiêu Hồng Vĩ hiểu, nếu mình mà là anh của Lưu Quân, trước khi chưa tìm được mình, nhất định sẽ không giết Lâm Hạo. Nếu gã có thể biết là Lâm Hạo giết Lưu Quân, vậy cũng đã nói rõ tin tức của gã được lấy từ phía đàn em của em trai gã. Do đó gã không thể không biết trước đó còn có mình đã từng động thủ với Lưu Quân, càng hiểu rõ mình mới chính là kẻ địch lớn nhất của gã, cho nên gã nhất định sẽ lợi dụng Lâm Hạo để uy hiếp mình. “Uhm, tao cũng cảm thấy Quỷ Sư nói có lý. Tên Lưu Trường Phong đó dạo gần đây cũng khá huênh hoang, nếu gã thật sự đã bắt được Mãnh Quỷ, gã nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để thông báo với Quỷ Sư, đoán chừng mấy ngày hôm nay chắc gã cũng đã tìm được kha khá rồi.” Đầu óc của Lão Quỷ còn dùng tốt hơn của Báo Tử nhiều, hắn chính là người có mưu trí nhất ngoại trừ Tiêu Hồng Vĩ ra. “Cho nên chúng ta cứ chờ mà xem, chờ gã đến tìm tao. Đến lúc đó tao sẽ cho gã biết thế nào là cái giá phải trả.” Ánh mắt Tiêu Hồng Vĩ ánh lên tia nhìn lạnh lùng. “Đồng thời tao nghĩ cũng đã đến lúc cho cái Trường Phong bang này biến thành lịch sử rồi.” Đối với kẻ thù, tác phong của Tiêu Hồng Vĩ luôn là nhổ cỏ tận gốc. Báo Tử và Lão Quỷ nghe xong những lời này, liền nhìn nhau. Trước đó họ còn lo là mấy năm gần đây Tiêu Hồng Vĩ đã có thay đổi, bây giờ xem ra vẫn giống như lúc trước, làm việc tàn nhẫn, đó mới thật sự là người anh em của mình. Quả nhiên vào buổi tối Tiêu Hồng Vĩ nhận được một mẩu giấy, trên mẩu giấy viết là tối mai hẹn Tiêu Hồng Vĩ một mình ra cái công xưởng bỏ hoang đó. Điều này cũng đúng theo dự đoán của Tiêu Hồng Vĩ. “Lão Quỷ, tổng bộ của Trường Phong bang ở đâu ? Tổng cộng có bao nhiêu người ? Bây giờ tao muốn toàn bộ tài liệu của họ ngay lập tức.” Tiêu Hồng Vĩ hỏi. Lão Quỷ sau khi nghe xong cái câu “Đến lúc cho cái Trường Phong bang này biến thành lịch sử” thì đã bắt đầu thu thập tư liệu rồi, bây giờ vừa may đã có đất dụng võ. “Trường Phong bang, nằm ở phía nam thành phố, tổng cộng có 3 quán bar, một sòng bài và một vũ trường, thành viên trong bang hội có khoảng 100 người. Theo tin tức đáng tin cậy, tổng bộ của họ nằm trong khu biệt thự Gia Thành ở phía nam thành phố. Trong đó có khoảng 20 người canh giữ, những nơi khác thì có khoảng 80 người, toàn bang phái đều dùng biên chế theo kiểu quân đội.” Lão Quỷ mau chóng đọc ra toàn bộ tin tức. Tiêu Hồng Vĩ trầm tư một lúc, nói: “Tính cách thằng Lưu Trường Phong này thế nào ?” “Vô cùng cẩn thận, cẩn trọng, đầu óc tinh tế.” Lão Quỷ nói. “Uhm, vậy thì được. Theo như tính cách của gã ngày mai gã nhất định sẽ dẫn theo không ít người tới, nhưng gã tuyệt đối không ngờ được tao lại là người của Quỷ Hồn bang. Cho nên tao tính hôm nay sẽ phái một số người đến đó để khiêu khích, tốt nhất là để xảy ra xô xát nhỏ. Sau đó tối mai hẹn họ ra đàm phán, đối với vấn đề nhỏ này, thông thường những đại ca bang hội sẽ không ra mặt, cho nên Lưu Trường Phong nhất định sẽ phái đàn em đi. Chúng ta ở công xưởng mau chóng giải quyết Lưu Trường Phong xong, rồi lái xe trở về tổng bộ của Trường Phong bang. Cùng lúc đó, phát động chiến tranh toàn diện với Trường Phong bang, để dao động nhân tâm của những người ở tổng bộ. Khi chúng ta mang cái xác của Lưu Trường Phong đến đó, nhất định sẽ khiến đối phương đại loạn, lúc đó chúng ta mới một lưới tóm gọn. Lúc chúng ta tấn công vào tổng bộ của họ, tốt nhất là nên loan tin tổng bộ bị đánh ra ngoài, để làm loạn tâm trí kẻ địch, vậy mới có thể dễ dàng khuất phục họ hơn.” Tiêu Hồng Vĩ nói một hơi hết kế hoạch của mình ra, không cần nghi ngờ, đó là một kế hoạch hoàn mỹ. “Uhm, cứ làm theo đúng kế hoạch của Thập Tam đi !” Lão đại Quỷ Vương luôn tin tưởng Tiêu Hồng Vĩ, hắn cũng đang mong trận chiến đầu tiên từ khi Quỷ Sư trở về. Báo Tử đã muốn đụng cái Trường Phong bang này từ lâu rồi, bây giờ cơ hội đã đến nên càng hưng phấn hơn. Tối đó, đàn em của Quỷ Hồn bang và người của Trường Phong bang có xảy ra trận khẩu chiến, rồi còn đánh nhau nữa, sau đó hẹn tám giờ tối mai ra đàm phán, hòa giải chuyện này. Còn Tiêu Hồng Vĩ vào tối ngày thứ hai đã đến công xưởng đó, chuyện này Tiểu Nghi và Yến Tử đều không biết, Tiêu Hồng Vĩ không muốn khiến họ lo lắng. Sau khi xét người, Tiêu Hồng Vĩ mới được phép vào trong. Chỉ thấy ở giữa cái công xưởng to lớn, có bảy người đang đứng, toàn bộ đều mặc đồ tây màu đen. Ở giữa họ có một người ngồi, chắc đó là Lưu Trường Phong rồi. Tên này lại không săn chắc, cường tráng như Lưu Quân, nhưng cũng khá đẹp trai, thân hình cao lớn dị thường, chắc cũng phải đến 1m9, mấy tên đại ca thường ít ai cao như vậy. Lưu Trường Phong thấy Tiêu Hồng Vĩ chỉ đến có một mình, nói: “Thằng nhóc này cũng rất gan đấy, quả nhiên dám đến một mình, mày không sợ tao sẽ xử hết hai đứa mày luôn sao ?” “Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, trời muốn tao chết lẽ nào tao dám không chết chứ !” Lúc này Tiêu Hồng Vĩ đã phát hiện ra Lâm Hạo đang nằm trên mặt đất, toàn thân đều bị thương, mặt đã sưng đến nỗi nhận không ra, chỉ còn bộ quần áo trên người mới có thể khiến Tiêu Hồng Vĩ xác định hắn chính là Lâm Hạo. “Thật ngại quá, đàn em của tao ra tay hơi nặng một chút, nhưng so với nó” Lưu Trường Phong chỉ vào Lâm Hạo nói: “Thì tao còn tệ hơn nhiều, đứa em trai duy nhất của tao đã chết trong tay nó.” Nói đến đây cơ thịt trên mặt Lưu Trường Phong bất giác động đậy vài cái, một luồng sát khí bao phủ xung quanh. “Nói đi, mày muốn sao !” Tiêu Hồng Vĩ nhìn thấy Lâm Hạo xong ngược lại càng không lo lắng. “Muốn sao ? Tao muốn hai đứa bây chôn chung với em tao.” Lưu Trường Phong đột nhiên hét lên như nổi điên, đúng vào lúc này điện thoại của gã reo lên. Tiêu Hồng Vĩ nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Lưu Trường Phong, hắn biết Quỷ Hồn bang đã bắt đầu hành động. Một chút sau, Lưu Trường Phong kết thúc cuộc gọi, quay sang dặn dò mấy tên đàn em nói: “Tụi bây xử hai đứa này cho tao.” Nói xong liền đùng đùng đi khỏi. Tiêu Hồng Vĩ biết bây giờ gã đó đang lòng nóng như lửa, lúc này Trường Phong bang đã bị Quỷ Hồn bang tấn công toàn diện, làm đại ca như gã làm sao ngồi yên được chứ. Lưu Trường Phong vừa bước ra cửa, mấy tên đàn em của Trường Phong bang ở trong công xưởng đã bị khống chế hết, vì đột nhiên từ ngoài công xưởng có mấy chục người xông vào, những người này đều là tay đánh giỏi, trên tay mỗi người cầm một cây búa, từ lúc mới bắt đầu thì khí thế của họ đã trấn áp được đối phương rồi. “Lâm Hạo, mày không sao chứ !” Tiêu Hồng Vĩ dìu Lâm Hạo dậy, lo lắng hỏi. “Chưa chết được, mẹ nó, mấy tên du côn đó đánh tao đau thật.” Lâm Hạo được sự dìu dắt của Tiêu Hồng Vĩ đã miễn cưỡng đứng dậy, nhìn Tiêu Hồng Vĩ, nói: “Cuối cùng mày vẫn đi lại con đường cũ.” Giọng điệu có vẻ không biết nên làm sao. “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, chúng ta đi nào. Hôm nay tao phải diệt Trường Phong bang.” Tiêu Hồng Vĩ không trả lời, cũng không cách nào trả lời câu hỏi này, đối với một người không muốn bước chân vào xã hội đen mà nói, việc có đáng để đi vào con đường này lần nữa hay không rất là mơ hồ. Lưu Trường Phong đang gấp rút trở về có nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao Quỷ Hồn bang lại đột nhiên phát động tấn công với mình chứ, lúc trước không hề có một chút hiềm khích nào. Trong lúc đang suy nghĩ, xe đột nhiên dừng lại. “Chuyện gì vậy ?” Lưu Trường Phong trách mắng nói. “Đại ca, giữa đường có mấy cục đá to cản lại, xe qua không được.” Tên tài xế chỉ vào mấy cục đá to vuông vức dưới ánh đèn xe rồi giải thích. Lưu Trường Phong nghe xong, trong lòng kinh hãi. Tự dưng vô duyên vô cớ lại xuất hiện mấy tảng đá to, chắc chắn là người của Quỷ Hồn bang cố tình để ở đây, bên trong chắc chắn có mai phục. Lưu Trường Phong lập tức bảo tài xế quay đầu xe lại, nhưng không biết từ lúc nào ở phía sau đã xuất hiện một chiếc xe tải loại lớn, thân xe dài đã chắn mất đường đi của Lưu Trường Phong.
Chương 22: Ra Tay (2). (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Thấy ở sau lưng mình đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải, Lưu Trường Phong trong lòng đã biết có điều không hay nên lập tức xuống xe bỏ chạy. Lưu Trường Phong đang đùng đùng bỏ chạy chưa được 10m, đã bị đám anh em của Quỷ Hồn bang không biết đã xuất hiện từ đâu bắt lấy. Người dẫn đầu Quỷ Hồn bang dĩ nhiên là Báo Tử. “Báo Tử, mày làm vậy là ý gì ?” Lưu Trường Phong dù sao cũng là người từng lăn lộn trong giang hồ, cho dù là đối diện với nhân vật giống như Báo Tử vẫn có thể tự trấn tĩnh lại. “Ý gì hả ? Mày đã đụng vô người không nên đụng, đó chính là nguyên nhân mày phải chết, cũng là nguyên nhân mà Trường Phong bang của mày bị diệt.” Lúc này trên tay Báo Tử cầm cây búa Khai Sơn, đứng ngạo ngễ trên chiếc xe hơi, vẻ mặt như đang nắm một góc giang sơn trong tay vậy. “Đợi đã, về chuyện tối qua chẳng phải chúng ta đã đồng ý ra gặp mặt để hòa giải rồi sao ? Đi lại trong giang hồ đều nói đạo nghĩa, tụi mày làm vậy không sợ người trong giang hồ xem thường à.” Lưu Trường Phong trước sau vẫn không hiểu tại sao đối phương lại ra tay nặng đến vậy ? Cái giang hồ này đã yên tịnh khá lâu rồi, Quỷ Hồn bang làm vậy rất dễ bị người trong giang hồ tẩy chay, hơn nữa còn có thể trở thành mục tiêu của mọi người. “He he, tên tiểu tử này đã sắp chết đến nơi mà còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chả trách Quỷ Sư nói nắm chắc tụi bây trong tay. Ha ha, dẫn đi.” Báo Tử không muốn nói nhiều lời với gã, bản thân hắn còn phải mau chóng đến tổng bộ của Trường Phong bang, để hắn còn có cơ hội lật tung trời đất một phen chứ. “Cái gì, Quỷ Sư ? Nó… nó trở về rồi à ?!” Lúc này Lưu Trường Phong đã mặt cắt không còn giọt máu, giống như Thượng Đế đã tuyên án tử hình với hắn vậy. Tổng bộ Trường Phong bang. “Tam Gia, tất cả các địa bàn của chúng ta đều bị người ta đập phá, các anh em sắp chống chọi không nổi rồi, bây giờ nên làm sao đây ?” Người hỏi chính là một thủ hạ đắc lực của Lưu Trường Phong, Trương Cường. Lúc này mấy người họ đang thương lượng có nên ra tiếp viện hay không. “Mọi người hãy đợi đã, đợi đại ca về rồi tính.” Tên gọi Tam Gia này chính là sư gia của Trường Phong bang, những lời của hắn rất có uy tín trong bang hội, cho nên hắn nói vậy, những người khác cũng đành chờ vậy. Đúng vào lúc này, đột nhiên tên đàn em bên ngoài chạy vào báo cáo nói đại ca đã về. Mọi người đang nóng ruột nên không biết làm thế nào, bây giờ đại ca đã về ai ai mặt cũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng ùa ra. “Sao xe của đại ca không chạy vào đây, dừng ở trước cửa để làm gì ?” Tam Gia thấy chiếc xe dừng ở trước cửa mà không chạy vào trong, bất giác thấy kỳ lạ hỏi. “Thưa Tam Gia, hình như đại ca trên đường đi đã bị tập kích, chiếc xe vừa vào đến cửa thì không nổ máy nữa. Bây giờ đại ca còn ngồi trong đó, chúng ta mau đưa đại ca ra đi.” Tên đàn em lúc nãy vào thông báo lại vội vàng nói. Những người khác vừa nghe đại ca xảy ra chuyện, Tam Gia thấy mọi người đều đã qua đó, trong lòng tuy có nghi vấn nhưng vẫn cứ theo qua đó. Khi những người này đến gần chiếc xe, liền phát hiện bên trong nào có đại ca, chỉ có mấy cái xác, đang định tìm cái tên đàn em vào thông báo thì đã không thấy hắn đâu nữa. Có dự cảm sắp xảy ra chuyện, đột nhiên có hơn 30 người từ trong biệt thự xông ra, trên tay mỗi người đều cầm một cây đao hai lưỡi đặc chế, loại đao này trong giới giang hồ chỉ có một bang phái duy nhất sử dụng thôi, đó chính là Quỷ Hồn. “Tiêu rồi, bị trúng mai phục, mọi người chạy mau.” Tam Gia phản ứng nhanh nhất. Mọi người vừa nghe liền lập tức chạy về hướng cửa, cái quan niệm ai vào trước thì làm chủ đã lấy cái mạng quèn của họ. Họ cứ nghĩ rằng Quỷ Hồn bang từ bên trong xông ra, thì cho rằng những người bên trong đã bị xử hết rồi, và lối thoát duy nhất đang ở trước mắt, cho nên đám người này đều xông ra ngoài, đó chính là cái mà Tiêu Hồng Vĩ muốn. Lúc này Tiêu Hồng Vĩ và Báo Tử đang ngồi trên một chiếc xe du lịch, nhìn đám đàn em của Trường Phong bang hoảng loạn chạy ra, Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy như được trở về với cảm giác trước kia, cái cảm giác nắm vận mệnh của người khác trong tay khiến hắn mê đắm. Lúc nãy là một chiêu hiểm của Tiêu Hồng Vĩ, cố ý lẻn vào trong nội bộ, rồi từ trong nội bộ xông ra, nếu lúc đó đối phương vẫn giữ được bình tĩnh mà chạy ngược vào trong, vậy thì anh em của Quỷ Hồn bang sẽ phải chịu thảm cảnh đị đâm từ phía sau, tiếc là những người của Trường Phong bang này khi nghe tin đại ca của mình bị thương trở về thì đã lúng túng tay chân, vốn không kịp để suy nghĩ. Tuy trong lúc đó Tam Gia từng có nghi ngờ, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra vấn đề. “Thập Tam, sao mày không ra thư giãn chút đi ?” Báo Tử nhìn trận chiến khát máu trước mắt, trong mắt đầy thích thú. “Uhm, tao nghĩ tao cũng nên hoạt động gân cốt một chút. Đi !” Nói xong, liền cầm đao nhảy xuống xe, Báo Tử ở phía sau tinh thần càng phấn chấn hơn, đúng là chiến sĩ khát máu bẩm sinh. Hai người dẫn theo mười mấy đàn em xử đẹp toàn bộ mấy tên nguyên lão của Trường Phong bang chạy thoát ra ngoài, mau chóng xử lý bên này xong, Tiêu Hồng Vĩ lại lập tức gọi điện cho đại ca Quỷ Vương báo với hắn bên này đã giải quyết xong, sau đó mau chóng loan tin tổng bộ của Trường Phong bang đã bị diệt ra toàn giới xã hội đen. Mấy tên đàn em Trường Phong bang đang liều mạng với Quỷ Hồn bang khi biết tin đại ca mình đã bị bắt, tổng bộ đã bị chiếm liền không chống cự nữa, kéo nhau bỏ chạy. Cái tin Quỷ Hồn bang dưới sự chỉ đạo của Quỷ Sư chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã nhổ cỏ tận gốc Trường Phong bang, điều này dường như là điều không thể xảy ra trong giới xã hội đen mấy năm gần đây, nguyên nhân chính là, trong giới giang hồ chỉ cần anh không thể lật đổ nó trong một lần, thì nó rất dễ sống lại. Còn nếu muốn lật đổ nó chỉ trong một lần, trong thời đại này, anh cần phải có binh lực mạnh hơn đối phương gấp 10 lần, nhưng ai có thể làm được như vậy chứ ?. Thật ra, giới xã hội đen bây giờ cũng rất cân sức, tuy Quỷ Hồn bang cũng là một trong số những bang phái lớn, nhưng cũng không phải có thể tuỳ tiện muốn làm gì thì làm. Một bang phái nhỏ thì không đáng để sợ, chỉ sợ cái bang phái nhỏ này giống miếng cao dán vậy dính chặt không buông, khiến bạn chịu không thấu, vậy thì đúng là phiền phức thật. Cho nên hành động ngày hôm nay của Quỷ Hồn bang đúng là đã ném một trái bom vào giới xã hội đen, sau này giới xã hội đen sẽ không còn bình yên nữa. Tổng bộ Quỷ Hồn bang, năm đại nguyên lão đồng thời có mặt, Lão Quỷ sau khi xử lý xong những việc sau trận chiến cũng đã đến kịp lúc. Lâm Hạo lúc này toàn thân đều bị thương, chỉ là băng bó đơn giản, nhưng cũng hung dữ lạ thường, đến cả Báo Tử ở bên cạnh cũng thẳng thắn khen ngợi hắn mấy năm gần đây không những không thụt lùi mà còn tiến bộ hơn. Lão đại Quỷ Vương thì càng vui mừng hơn, hai anh em của mình bình an trở về, còn điều gì quan trọng hơn chứ ? Tiêu Hồng Vĩ ngồi đối diện Lâm Hạo mặt vẫn bình tĩnh, trận đánh lúc nãy khiến hắn sau khi cảm nhận được cảm giác kích thích khi chiến đấu thì cảm giác tiếp đó là trống rỗng và sợ hãi, cảm giác này chưa từng có. Hoặc cũng có thể do mình đã rời khỏi đây quá lâu rồi. “Đem người lên đây cho tao !” Quỷ Vương mặt đầy giận dữ nói. Rất mau sau Lưu Trường Phong được khiêng vào giống như một cái đầu heo vậy, nhìn vết thương trên người hắn tuyệt đối không ít hơn Lâm Hạo là mấy. Nhìn thấy cái đầu heo ngã xuống đất, Báo Tử đột nhiên tiến lên nói: “Mày… không việc gì thì cao như thế để làm chi ? Mịa, hại ông đây mỗi khi nói chuyện với mày đều mỏi cả cổ.” Nói xong lại đá một cái. “Báo Tử !” Quỷ Vương gọi Báo Tử lại. Lưu Trường Phong lúc này tuy vết thương đầy người, nhưng thần trí của hắn vẫn rất tỉnh táo, miễn cưỡng chống cơ thể mình dậy, ngẩng đầu nói: “Quỷ… Quỷ Vương, tao với mày không thù không oán, tại sao lại diệt Trường Phong bang của tao ?” “Chỉ nên trách bản thân mày, mày biết nó là ai không ?” Quỷ Vương chỉ vào Lâm Hạo nói. Ánh mắt Lưu Trường Phong nhìn theo ngón tay của Quỷ Vương chỉ về phía Lâm Hạo, nhìn thấy cái tên này chẳng phải là tên du côn đã giết chết em trai mình à, chẳng có gì đặc biệt, nhưng nếu Quỷ Vương đã nói vậy, vậy thì chắc chắn hắn có cái gì đó mà mình chưa biết. “Nó ? Chẳng phải chỉ là một thằng du côn tép riu sao ?” Nhìn vẻ nghi ngờ trong mắt Lưu Trường Phong, Quỷ Vương cười, cười rất kỳ lạ, tiếp đó những người khác cũng cười, ngoại trừ Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo. “Đồ khốn, mở to mắt chó của mày ra mà xem, người có thể ngồi ở đây là những ai.” Tính tình của Báo Tử lại nóng nảy, tiến lên nắm cổ áo Lưu Trường Phong nói: “Nhìn cho kỹ đi, đó là đại ca tao Quỷ Vương.” Sau đó lại lôi hắn đến trước mặt Lão Quỷ, nói: “Đây là Lão Quỷ, tao nghĩ chắc mày biết chứ ! Còn tao, Báo Tử, mày cũng quen đúng không !” Báo Tử chỉ vào mình. Lưu Trường Phong bị Báo Tử nói cho một thôi một hồi, những người này hắn đều biết cả, nhưng lại không hiểu tên này rốt cuộc định nói gì, ánh mắt có vẻ hoang mang. “Mày nghe qua Ngũ Quỷ của Quỷ Hồn bang chứ ? Lúc này Lão Quỷ lên tiếng. Là bang chủ của Trường Phong bang, Lưu Trường Phong sao lại chưa từng nghe qua danh hiệu Ngũ Quỷ của Quỷ Hồn bang chứ, nhưng chẳng phải hai tên quỷ kia đã mất tích từ lâu rồi sao ? Chẳng lẽ cái tên giết chết em trai mình là một trong số đó à. Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lưu Trường Phong biến thành màu giống màu gan heo vậy. “Ha ha, cái thằng này cuối cùng cũng đã nghĩ ra rồi, nhìn cho kỹ đây, đó chính là Mãnh Quỷ liều mạng nhất trong Quỷ Hồn bang đó, mày là người đầu tiên dám đánh nó ra nông nổi này, cho nên mày cũng đã có thể cảm thấy vinh hạnh rồi.” Giọng cười tà ác của Báo Tử khiến Lưu Trường Phong cảm nhận được tiếng gọi của thần chết. “Vậy thì, vậy thì Quỷ Sư là ai ?” Lưu Trường Phong lúc này đã không sợ hãi nữa, vì gã biết gã sẽ không qua khỏi đêm nay, nhưng gã muốn biết, cái tên Quỷ Sư từng được gọi là truyền kỳ rốt cuộc là ai. Báo Tử mặt tươi cười đến trước Lưu Trường Phong, không biết từ lúc nào trong tay hắn đã nắm cây đao. “Mày muốn biết không ? He he, e là cả đời này mày cũng chẳng biết nó là ai nữa rồi. Chẳng lẽ mày không nghe nói qua, ‘Quỷ Sư muốn mạng mày lúc canh ba, thì không để mày sống đến canh năm’ sao, bây giờ tao sẽ thay Quỷ Sư gọi hồn mày !” Một đường máu tươi vút qua trong không trung, cái đầu người của Lưu Trường Phong từ từ rời khỏi cơ thể gã, rơi trên mặt đất. Trong mắt tràn đầy sự không cam tâm và nghi hoặc trước lúc chết. “Thu dọn lại, tối nay năm anh em chúng ta phải uống một bữa cho thoả thuê.” Quỷ Vương lạnh nhạt căn dặn. Tiêu Hồng Vĩ ngồi một bên, mặt đầy thản nhiên.
Chương 23: Về Nhà. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Sau lưng phù phiếm là trống rỗng, sau ồn ào là tĩnh lặng, phía sau biệt ly và trùng phùng. Lâm Hạo bình an trở về, Lưu Trường Phong bị giết, năm anh em đã cách biệt nhau mấy năm nay lại trùng phùng, tâm trạng vui vẻ tràn ngập trong lòng. Đặc biệt là Báo Tử, bản tính thẳng thắn, nên không ngừng uống rượu, không ngừng cạn ly. Lão Quỷ rất ít khi hồ đồ mà cũng cạn với Báo Tử mấy chung liền, hai người uống đến nỗi trời đất quay cuồng. Lão đại Quỷ Vương mấy năm nay cứ luôn bận rộn việc trong bang hội, vốn không có thời gian ngối với mấy anh em ngày xưa uống rượu nhắc chuyện xưa, cho nên hôm nay đặc biệt vui mừng, nên cũng có chút kích động, đã mấy lần khoé mắt ươn ướt. Hắn là người lớn tuổi nhất, nên cảm xúc đối với sự đời cũng đặc biệt sâu sắc hơn. Lâm Hạo và Tiêu Hồng Vĩ cũng vui mừng vì đêm sum họp anh em hiếm có này. Năm đó khi rời khỏi còn cho rằng cả đời này sẽ không liên lạc với họ nữa. Nhưng sự đời khó đoán, ai ngờ hôm nay năm anh em lại được gặp nhau. “Lão đại, đã lâu rồi không thấy anh vui vẻ như vậy, nào, em kính anh một ly.” Báo Tử cầm ly rượu lên lắc lư mà đi đến trước mặt Quỷ Vương. “Được, vì tình huynh đệ của chúng ta cạn ly nào.” Nói xong, nâng ly uống cạn. “Báo… Báo Tử, đừng uống với đại ca, còn tao… còn tao… nào… một mình, tao… tao còn chưa thua mà !” Lão Quỷ lắp bắp nói. Lúc nãy hắn đấu rượu cùng Báo Tử, kết quả bị hắn chuốc sai mèm, lúc này có vẻ thần chí không được minh mẫn nữa. “Dzô, tao sợ mày sao.” Báo Tử quay lưng đi về phía Lão Quỷ, tuy bước chân còn xiêu vẹo, nhưng thần chí lại vô cùng tỉnh táo, trong số năm người, người biết uống rượu nhất chính là hắn. “Hai tên khốn này, có phải thấy tao bị thương nên không dám so tửu lượng với tao, nào, tao cũng uống thêm ly nữa.” Lâm Hạo đã say từ lâu rồi. Lão đại sợ ảnh hưởng đến vết thương của hắn, nên rất ít khi mời rượu hắn. Nhưng lúc này hắn đã say rồi, cứ cầm đại ly rượu, cũng chẳng cần biết là ai, cứ nâng ly là uống. “Thập Tam, nào, đại ca mời cậu.” Quỷ Vương mời Tiêu Hồng Vĩ một ly. “Được, đại ca, cạn ly.” Tiêu Hồng Vĩ là người tỉnh táo nhất trong số mọi người, mỗi khi uống rượu chỉ có mình hắn là không say, không phải vì hắn tửu lượng cao, mà là vì hắn là nhân vật theo kiểu mưu trí, nên cần phải giữ tỉnh táo mọi lúc, để đề phòng kẻ địch. “Thập Tam à, mấy năm không gặp, cậu vẫn không thay đổi gì, vẫn cứ tỉnh táo như xưa, đề phòng mọi lúc.” Quỷ Vương than thở. “Lão đại cũng đâu có thay đổi, phong thái vẫn như cũ.” “Trời, già rồi, sắp xuống lỗ đến nơi rồi, làm sao lại với thanh niên mấy cậu chứ. Đâu giống như cậu còn có thể vào đại học, hây, sự đời thật khó lường!” Trong giọng nói có chút tiếc nuối khó tả. Tiêu Hồng Vĩ biết Quỷ Vương muốn mình trở về để tiếp tay xử lý mọi việc trong bang, nhưng Tiêu Hồng Vĩ lúc này lại không có dự tính này, vì không muốn làm mất hứng của buổi họp mặt hôm nay, Tiêu Hồng Vĩ nói: “Đại ca, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, uống cho say mới là quan trọng, cạn nào !” Tới trưa ngày hôm sau mọi người mới tỉnh lại, phát hiện bản thân đều nằm trên mặt đất với những tư thế kỳ lạ, mấy người Báo Tử cũng cười ồ cả lên. Nhưng lúc này Tiêu Hồng Vĩ đã tỉnh từ sớm, đến cả cơm trưa cũng đã dặn người chuẩn bị xong đâu đấy rồi. Mọi người sau khi rửa ráy xong thì cùng ngồi ăn cơm. Trong bữa ăn mọi người lại nhắc đến những ngày tháng anh em bên nhau, rồi lại tự cảm khái. “Lão đại, em nghĩ qua rồi, em và Mãnh Quỹ chắc là đợi sau khi tốt nghiệp xong mới quay về bang làm việc.” Sau bữa cơm Tiêu Hồng Vĩ cuối cùng đã nói ra những lời trong lòng. Trận chiến tối qua và buổi nhậu đã khiến hắn hiểu mình không thể rời bỏ những người anh em này, nhưng lúc này hắn đã có chút không nỡ xa Tiểu Nghi ở nhà, cũng muốn tận hưởng cuộc sống bình yên nhỏ nhoi còn lại này. “Thập Tam, mày nói vậy là sao ? Mày còn phải đi nữa hả ?” Báo Tử vội vàng hỏi. “Không phải đi, mà là tạm thời rời khỏi đây một thời gian, đợi tao hoàn thành xong việc học thì sẽ trở về.” Tiêu Hồng Vĩ giải thích. Hắn không lo đại ca sẽ nghĩ thế nào, hắn chỉ sợ với tính khí của cái tên Báo Tử này sẽ oán trách hắn. “Báo Tử, cậu bình tĩnh lại nào. Thập Tam, có thật cậu đã nghĩ kỹ rồi không ? Cậu nên biết lần này chúng ta đã động đến Trường Phong bang, cái xã hội đen này đã bắt đầu không còn yên ổn nữa, có thể sự ra đi của cậu sẽ dẫn đến tổn thất lớn cho bang chúng ta.” Quỷ Vương suy nghĩ tương đối xa xôi hơn, đó cũng là điều mà Tiêu Hồng Vĩ đang lo lắng. “Đại ca, em nghĩ có Báo Tử và Lão Quỷ ở bên anh, chắc sẽ không sao đâu. Hơn nữa cho dù có chuyện, em và Mãnh Quỷ cũng sẽ lập tức quay về, dù sao thì chúng em ở cách đây cũng không xa.” Tiêu Hồng Vĩ đã hạ quyết tâm. “Được thôi, nếu cậu đã nói vậy thì anh cũng hết cách, nhưng cậu nên nhớ rằng cửa lớn của bang luôn mở rộng vì hai đứa, mong cậu có thể mau chóng trở về, mấy năm gần đây anh đã có chút lực bất tòng tâm rồi.” Quỷ Vương chỉ trong phút chốc dường như đã già đi nhiều, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ cũng đã có chút ý muốn ở lại, nhưng lý trí nói với hắn là không thể được, ít ra thì bây giờ hắn còn có thứ không đành lòng rời xa. “Mãnh Quỷ cậu phải bảo vệ Thập Tam cho tốt đấy !” Quỷ Vương dặn dò. “Lão đại, em biết mà.” Lâm Hạo đáp dứt khoát, dù gì thì từ ngày đầu tiên rời khỏi bang hội, Lâm Hạo đã ở cùng với Tiêu Hồng Vĩ rồi. “Hai thằng khốn này vừa mới về thì đã đòi đi, mẹ nó, hại ông đây mừng hụt. Đi, hôm nay chúng ta phải uống thêm một bữa no say nữa.” Báo Tử thấy đại ca đã đồng ý với Tiêu Hồng Vĩ, nên cũng không níu kéo nữa. “Báo Tử, đã mấy hôm nay hai tụi tao không có lên lớp, nên phải mau chóng trở về, chứ không thì sẽ bị đuổi học đó.” Tiêu Hồng Vĩ không muốn lại bị hắn kéo đi uống rượu nữa. “Bị đuổi học chẳng phải còn tốt hơn sao, khỏi phải về nữa.” Suy nghĩ của Báo Tử đúng là đơn giản. Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu bó tay. “Báo Tử, mày bắt đầu có tính đàn bà từ lúc nào vậy. Mày cứ để Quỷ Sư đi đi. Có thể đó là con đường mà nó muốn đi nhất.” Những lời Lão Quỷ nói khiến Tiêu Hồng Vĩ cũng xúc động, trong bang này chỉ có duy nhất Lão Quỷ là hiểu mình thôi. Sau cùng, hai người Lâm Tiêu được Lão Quỷ và Báo Tử đưa về chung cư. Trên đường đi Tiêu Hồng Vĩ nhớ rất rõ ràng một câu nói của Lão Quỷ, “Sống cuộc sống mà mình muốn.” Sống cuộc sống mà mình muốn, nhưng có một số chuyện không cách nào khống chế nổi, cái mà chúng ta có thể làm chính là tự khống chế bản thân, cho nên muốn sống cuộc sống mà mình muốn thật không dễ dàng chút nào. Sống là vì cái gì ? Phải sống với cách thức như thế nào ? Sống với ý nghĩa gì ? Những câu hỏi này lần đầu tiện xuất hiện trong đầu Tiêu Hồng Vĩ, khiến hắn không ngừng chất vấn cuộc sống của mình. Lúc về đến nhà đã là 3h chiều rồi. Tiểu Nghi và Yến Tử đều không ở nhà, chắc là đã đi học rồi. Hai người cũng đã mấy ngày rồi không tắm rửa, toàn thân đều là mùi chua. Lâm Hạo do bị thương nên chỉ đành tiếp tục chịu đựng cái mùi chua này, còn Tiêu Hồng Vĩ thì mau chóng nhảy ngay vào phòng tắm. Khi dòng nước ấm áp chạm vào da thịt, cảm giác mệt mỏi trong chốc lát như tan biến hết. Nước từ từ chảy khắp toàn thân, mỗi một tấc da thịt, Tiêu Hồng Vĩ lúc này có cảm giác như là được làm một con người mới vậy. Mấy hôm rồi tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, khiến Tiêu Hồng Vĩ có vẻ ốm đi nhiều, may mà bây giờ mọi chuyện đều đã qua đi. ‘Cố gắng trân trọng những ngày tháng trước mắt vậy’, Tiêu Hồng Vĩ tự nói với lòng mình.
Chương 24: Về Nhà Thật Tốt. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Tiêu Hồng Vĩ đã tắm hết một tiếng đồng hồ, cảm giác sau khi tắm khiến hắn thấy thoải mái hơn nhiều. Sau khi lau khô người, Tiêu Hồng Vĩ mới phát hiện lúc nãy vì vội quá nên hắn không đem quần áo theo, quần áo mặc lúc nãy đã bị ướt lúc tắm rồi. “Lâm Hạo, lấy dùm tao một chiếc quần lót coi. Lâm Hạo ! Nghe thấy không ?” Lâm Hạo ở bên ngoài lúc này đã ngủ say rồi. Tối qua uống bao nhiêu là rượu, vốn không thể ngủ ngon được, vào buổi trưa còn mơ mơ hồ hồ. Lúc này khi hắn nằm trên sofa, thì đã tự nhiên ngủ mất. “Tên khốn này làm cái quỷ gì vậy ? Thôi đi, mình tự đi lấy, dù sao cũng không có ai khác.” Nói xong bèn mở cửa bước ra. “Wa, tắm xong rồi để toàn thân ra ngoài như vậy cảm giác cũng không tệ, chỉ một từ sảng khoái !” Tiêu Hồng Vĩ tự nói. Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Hạo nằm trên sofa ngủ, bất giác cười mắng: “Tên khốn này, vậy mà cũng ngủ được, xem ra đúng là nó đã mệt lắm rồi.” Đang định quay lưng đi vào trong phòng lấy quần, trong đầu Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên xuất hiện từ “Khoả thân chạy bộ”. Cứ luôn thấy ở trên mạng có người khoả thân chạy bộ, chẳng lẽ cảm giác đó tuyệt đến vậy sao, hay là hôm nay mình cũng thử xem sao, dù gì thì ở đây cũng chẳng có ai, có một người duy nhất thì đã ngủ mất rồi. Tiêu Hồng Vĩ trong lòng nghĩ cái chủ ý hoang đường này nên hoàn toàn không chú ý đến, lúc này tay nắm cửa đã xoay, một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở ngay trước cửa. Buổi chiều Tiểu Nghi học xong thì về thẳng chung cư luôn, mấy hôm nay hôm nào cũng lo lắng cho Tiêu Hồng Vĩ. Từ khi tên đó đi khỏi, trái tim mình không còn bình tĩnh nữa, mỗi đêm đều mơ thấy hắn. Trong mơ cô thấy tên vô lại đó đã trở về, đang nằm trên giường mình ôm lấy mình một cách lười biếng. Nhưng khi tỉnh giấc những gì còn lại chỉ là một cái gối ướt đẫm nước mắt. Tiểu Nghi đẩy cửa đóng lại, tiếng đóng cửa khiến Tiêu Hồng Vĩ ý thức được có người đã về. Lần này tiêu rồi, vừa mới về nhà đã chịu cảnh xấu hổ, mà còn là xấu hổ lớn nữa chứ. Bây giờ hắn chỉ mong người vào là Tiểu Nghi, nếu là Yến Tử thì hậu quả thật là không dám nghĩ tới nữa. Lúc này Tiểu Nghi đã nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ, chỉ là vì Tiêu Hồng Vĩ đang đứng ở sau ghế sofa cho nên nhìn không thấy nửa thân dưới. Tiểu Nghi thấy Tiêu Hồng Vĩ thì cho rằng mình bị hoa mắt rồi, cái tên đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong này có thật là đang đứng ở trước mặt mình không ? Dùng tay dụi dụi mắt, lúc này cô mới thật sự tin là thật. Trong phút chốc nước mắt đã ứa ra, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống đều tượng trưng cho nỗi nhớ của Tiểu Nghi dành cho hắn, mỗi một giọt nước mắt đều tượng trưng cho tình yêu của cô dành cho hắn. Tiêu Hồng Vĩ lúc này cũng đã quên mất mình đang thân không tấc vải, khi hắn nhìn thấy Tiểu Nghi khóc trong lòng giống như bị bóp lại, cái bóp này khiến tim hắn tràn đầy hình bóng của một người, người đó là Tiểu Nghi. Tình Yêu, có lúc bản thân bạn cũng không xác định, nhưng khi bạn đã xác định rồi thì bạn sẽ có cảm giác cả người bạn đều đã hoàn toàn thuộc về đối phương rồi. Tiểu Nghi khóc chạy ào tới bên cạnh Tiêu Hồng Vĩ, đầu ngã vào trong lòng hắn, nỗi nhớ nhung nhiều ngày khiến Tiểu Nghi không còn màng đến sự dè dặt của thiếu nữ nữa, ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt mình, cô không muốn để mất hắn thêm một lần nữa, cái cảm giác đó khiến cô như sống trong địa ngục vậy. Tiêu Hồng Vĩ thương tiếc mà rờ vào đầu của Tiểu Nghi, rồi cũng dùng hết sức lực và tình yêu toàn thân ôm lấy cô, hắn phải giữ chặt cô trong vòng tay hắn suốt đời, đó là điều duy nhất mà Tiêu Hồng Vĩ có thể nghĩ được lúc này. Hai người ôm nhau, cứ như trong trời đất này không còn vật gì khác nữa, cả thế giới này trong nhất thời như đều thuộc về họ. Yêu, là cái cảm giác này, cả hai đều có thể cảm nhận được cảm giác của đối phương, cũng giống như cảm giác ôm lấy nhau vậy, ôm chặt lấy đối phương sát vào cơ thể mình, từ đó không phân anh em nữa. Lúc lâu sau, Tiêu Hồng Vĩ mới buông lỏng Tiểu Nghi ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, yêu thương nói: “Ngốc à, sao khóc đến thương tâm vậy !” “Chẳng phải là tại anh vô lại… vô lại…” Giọng nói Tiểu Nghi đột nhiên nhỏ dần. “Sao thế ?” Tiêu Hồng Vĩ hỏi. Thấy Tiểu Nghi không đáp lại, chỉ là cúi đầu mặt đỏ ửng mà nhìn xuống phía dưới. Tiêu Hồng Vĩ cúi đầu xuống nhìn, trời ơi. Thằng em của mình vì cái ôm lúc nãy ma sát cơ thể nên đã phát sinh phản ứng sinh lý, lúc này đang ngẩng đầu rất kiêu hãnh. “Tiểu Nghi, em nghe anh giải thích, anh không phải giống như em đang nghĩ đâu, thật ra là…” Tiêu Hồng Vĩ dùng tay che thân dưới lại, cố gắng khép chân lại mà giải thích với Tiểu Nghi. “Đừng nói nữa, anh mau đi mặc quần đi, em tin anh.” Tiểu Nghi vội vàng quay người đi. Sự tin tưởng của Tiểu Nghi khiến Tiêu Hồng Vĩ rất cảm động, lập tức chạy như bay về phòng. Một chút sau, Tiêu Hồng Vĩ đỏ mặt bước ra phòng khách. Hai người do sự thẹn thùng lúc nãy nên không biết nói gì. Cuối cùng vẫn là do Tiểu Nghi lên tiếng trước. “Em đi nấu cơm nha !” Hôm đó khi Tiêu Hồng Vĩ đi khỏi đã từng nói câu này, khi hắn về muốn ăn cơm do Tiểu Nghi nấu, nhưng ở giữa lại xảy ra bao nhiêu biến cố. Nhân lúc Tiểu Nghi đi nấu cơm, Tiêu Hồng Vĩ giúp Lâm Hạo đắp chăn, rồi gọi điện cho Yến Tử báo với cô Lâm Hạo đã về. Biểu hiện của Yến Tử ở đầu kia điện thoại cũng chẳng khác gì mấy với Tiểu Nghi lúc nãy. Khi giọt nước mắt rơi từng giọt trên người Lâm Hạo, Lâm Hạo mới từ trong mộng mà tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, lúc này đang đầm đìa nước mắt. “Anh… sao anh bị thương nhiều thế ?” Yến Tử nghẹn ngào hỏi. Lâm Hạo nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Yến Tử. “Không sao, em gầy đi rồi !” Nhìn khuôn mặt có vẻ gầy của Yến Tử, trong lòng Lâm Hạo nhói đau. “Anh về thì tốt, sau này em không cho anh rời khỏi em nữa, em phải giữ anh cả đời.” Yến Tử ngã vào lòng Lâm Hạo. Câu nói thật lòng của Yến Tử khiến Lâm Hạo cảm động. Được một cô gái như vậy, ta chẳng cần cầu thêm gì nữa ! “Này, ăn cơm đi !” Tiểu Nghi và Tiêu Hồng Vĩ người trước người sau từ nhà bếp bước ra. Từng đĩa thức ăn được dọn lên bàn. Yến Tử lau khô nước mắt dìu Lâm Hạo ngồi dậy. Bốn người, từ lúc gặp nhau, quen nhau rồi đến yêu nhau, tuy chỉ mới có 1 tháng, nhưng tình cảm giữa họ lại như một mầm cây nảy sinh, như nước sông chảy gấp và ngày càng gấp hơn. Trong thời gian đó, họ có cãi nhau, tranh luận với nhau, có cười, có vui vẻ, càng nhiều hơn nữa là quan tâm đến đối phương, lo lắng qua. Duyên phận là một thứ rất kỳ lạ, lúc bạn không biết không rằng thì nó đã kéo bạn và cô ấy đến bên nhau rồi. Lúc này cảm giác ấm áp cũng giống như những đĩa thức ăn nóng hổi trên bàn vậy, tràn ngập khắp phòng, tràn vào tận trong tim mỗi người, họ có một cảm giác của nhà, cảm giác về nhà thật tốt !