Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. nguyenmai

    nguyenmai Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/9/14
    Bài viết:
    3,336
    Được thích:
    9,513

    Chương 1093: Một tên cũng không để lại. (1)




    Share: goctruyen.org






    - Bàng Tông, ngươi là ngu ngốc thật hay là cố ý a, Thái Hạo môn hôm nay còn đất đặt chân cho ngươi nữa sao, chỉ bằng những người này ở phía sau ngươi có thể định trụ thân phận Thiếu môn chủ của ngươi ư, không ngại mà đàng hoàng nói cho ngươi biết, mặc dù hôm nay môn chủ Dương Tuất của Thái Hạo môn các ngươi ở chỗ này cũng không giữ được cái mạng của ngươi.

    Nghe nói như thế, Bàng Tông ngược lại cười:

    - Phương Diêm, ngươi dù gì cũng là cốc chủ của Đình Sơn cốc, ở Trung vực nam bộ này cũng là nhân vật cấp bậc bá chủ, nhưng ngươi thật là đáng cười, thời điểm bằng hữu ta ở đây thì ngươi không dám đến, đợi đến thời điểm bọn họ không ở đây ngươi liền xuất hiện, cái thời gian này chọn thật đúng là tốt.

    - Miệng lưỡi bén nhọn, yên tâm đi, đợi lát nữa bổn tọa sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!

    Lấy thân phận của Phương Diêm chưa từng bị vãn bối chế nhạo qua như thế, lập tức lửa giận kia cũng giống như là sát ý dữ dội tuôn ra ngập trời, thân ảnh kia vừa động giống như quỷ mị hư vô xuất hiện ở trước người Bàng Tông, chuyển chưởng thành trảo, chụp xuống vào đầu.

    Lấy thực lực của Bàng Tông lại như thế nào có thể trốn qua được, cho dù là toàn lực ứng phó cũng như thế nào đều không tiếp được.

    - Thiếu môn chủ!

    Những người ở phía sau Bàng Tông không khỏi bị phẫn muốn chết, có lòng muốn tương trợ nhưng ở dưới khí thế cường đại của Phương Diêm bao phủ, bọn họ không thể động đậy.

    - Đại trưởng lão, gươi không xứng với Đại trưởng lão của Thái Hạo môn chúng ta, bất kể Thiếu môn chủ có làm sai hay không, nhưng hiện tại hắn vẫn là Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, ngươi lại không thèm chú ý đến Thiếu môn chủ bị giết, ngươi không xứng với trưởng lão của Thái Hạo môn chúng ta, các ngươi cũng không xứng là môn nhân của Thái Hạo môn.

    Cả đám hướng về phía đám người Đằng Giao tức giận quát lớn, song nghe vào ở bên trong tay bất quá là tiếng cười chế giễu của đám người Đằng Giao, cái gì xứng hay không xứng, người thắng làm vua mà thôi.

    - Phương Diêm, cho dù ta chết, ngươi cũng đừng mong sống tốt!

    Không thể tránh khỏi, trong đồng tử của Bàng Tông, vẻ điên cuồng nhanh chóng lướt qua, chợt một cỗ hắc viêm ở bên ngoài thân thể lặng lẽ bắn ra.

    - Ha ha, muốn tự bạo, Bàng Tông, bằng tu vi của ngươi, cho dù tự bạo thì có thể làm gì được bổn tọa.

    Phương Diêm cười to:

    - Chết đi cho bổn tọa!

    Dưới một trảo kia, năng lượng huyền khí khổng lồ mãnh liệt, Bàng Tông giống như lửa của cây đèn không ngừng đung đưa, song phương chênh lệch quá lớn, cho dù là trạng thái tự bạo cũng bị ngạnh sinh sinh phá vỡ.

    - Bằng hữu của ta như thế nào để cho hạng người nhát gan như ngươi có thể thương tổn!

    Mắt thấy một trảo kia sắp rơi xuống trên đầu Bàng Tông, đột nhiên không gian đại điện vặn vẹo, hai đạo thân ảnh tựa như là u linh xuất hiện ở trước người Bàng Tông, một trảo kia của Phương Diêm như là đánh lên trên kim thiết không thể phá vỡ, trong một trận thanh âm thanh thúy đụng vào nhau, Phương Diêm liên tiếp lui về phía sau.

    Năng lượng rung động tản đi, trong đại điện đã là nhiều thêm hai người.

    - Thần huynh đệ, Tử Huyên cô nương, các ngươi làm sao đến đây!

    Tìm được đường sống trong chỗ chết, Bàng Tông tự nhiên mừng rỡ, nhưng chợt thần sắc buồn bã nói:

    - Hai vị, các ngươi vừa rồi đã cứu ta một mạng!

    Mi tâm của Thần Dạ hơi hơi nhíu lại, rồi sau đó nặng nề vỗ xuống bả vai của Bàng Tông, nói:

    - Chúng ta đều là nam nhân, vượt qua sơn phong mới có thể thấy phong cách tốt đẹp nhất.

    Tâm tình của Bàng Tông, Thần Dạ hiểu được, ở Thái Hạo môn sinh sống nhiều năm, nơi này chính là nhà của Bàng Tông.

    Trong năm tháng trước kia, tuy là không được thừa nhận, không được tán thành, nhưng thủy chung trong nhà này, Bàng Tông còn sẽ có an ủi, bất kể nói như thế nào, không có Thái Hạo môn, có lẽ Bàng Tông sẽ không có thành tựu của ngày hôm nay.

    Nhưng mà giờ này ngày này, rất nhiều người trong cái nhà này sinh sôi đem hắn từ bỏ, loại tư vị này Bàng Tông rất khó tiếp nhận.

    - Ta biết, yên tâm, Bàng Tông ta không phải là loại người rất dễ dàng bị đánh bại.

    Thở ra một hơi, Bàng Tông ngược lại cười nói:

    - May nhờ các ngươi đến kịp, nếu không liền phải nhặt xác cho ta rồi!

    - Đúng vậy a, nếu như ta đến để nhặt xác cho Bàng huynh, ta đây sẽ điên cuồng, nhưng mặc dù là hiện tại...

    Một cỗ hàn ý cực hạn từ trong cơ thể Thần Dạ chậm rãi bắn ra, nhìn về phía đám người Đình Sơn cốc cùng với Đằng Giao, Thần Dạ lạnh lùng nói:

    - Những người này liền đều không muốn sống rời đi đại điện rồi.

    - Cuồng vọng, chỉ bằng hai người các ngươi!

    Lấy tu vi của Phương Diêm, hôm nay Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng là không giấu diếm tu vi tự thân, tự nhiên là rõ ràng cảm ứng được tu vi chân thực của hai người.

    Không thể phủ nhận, thực lực của tử sam nữ tử kia rất cường đại, Phương Diêm tuy là cảm ứng được tu vi của nàng nhưng không cách nào phán đoán chuẩn xác thực lực của nữ tử này, cũng chính là nói nếu như Phương Diêm cùng tử sam nữ tử đại chiến mà nói, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ.

    Song ở chỗ này cũng không phải chỉ có một mình Phương Diêm hắn, lực lượng tinh nhuệ cùng với cao thủ đứng đầu của Đình Sơn cốc đều ở nơi đây, cộng thêm chính hắn, trọn vẹn ba vị cao thủ Tôn Huyền cùng với mười mấy vị cao thủ Hoàng Huyền, và đông đao cao thủ Địa Huyền.

    Mặc dù lúc Thần Dạ cùng Tử Huyên xuất hiện, một số người của Thái Hạo môn ở trong đồng tử toát ra ý vị để cho Phương Diêm hiểu được, hai người này có lẽ chính là người để cho Đình Sơn cốc hắn ở trong truyền thừa chi địa không thu hoạch được gì, hơn nữa toàn quân bị diệt.

    Nhưng đội hình như thế, Phương Diêm cũng không tin là không làm gì được hai người trẻ tuổi này.

    Nghe vậy, Thần Dạ cũng là cười mà không cho ý kiến, liếc mắt nhìn đám người Đằng Giao một cái, rồi sau đó nói với Bàng Tông:

    - Bàng huynh, nhưng người này giết cũng liền giết đi, những thứ này đều là người gió thổi chiều nào theo chiều ấy, lưu lại bọn hắn sau này cũng sẽ là một cái phiền toái, ngươi cảm thấy thế nào?

    - Vậy thì làm phiền Thần huynh đệ cùng Tử Huyên cô nương rồi.

    Bàng Tông cũng là người rất có quyết đoán, nếu không như thế cũng sẽ không ngồi lên được vị trí Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, những người này lấy Đằng Giao cầm đầu không ngừng lật lọng, những người này đúng là giữ lại một chút để dùng cũng không có.

    Tuy nói giết bọn họ đối với thực lực của Thái Hạo môn có điều ảnh hưởng, nhưng thế gian này nhân tài tuy khó có được, nhưng hạng người trung thành mới là căn bản để cho một cái thế lực đặt chân.

    Đằng Giao cười lành lạnh nói:

    - Ha hả, Bàng Tông, ngươi dám cấu kết với ngoại nhân mưu nghịch, các ngươi đều nghe thấy đi, lúc trước lão phu đối với tội danh của hắn cũng không phải là oan uổng cho hắn.

    - Công dạo ở tại lòng ngời, sở dĩ không có công đạo đó là bởi vì ngoại lực quá cường đại, mà nay ngoại lực của ta càng cường đại hơn, Đại trưởng lão, những lời nói nhảm này ngươi cũng đừng nói nưa,x bởi vì không cứu được mạng của ngươi.
     
    Last edited by a moderator: 28/8/15
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1094: Một tên cũng không để lại. (2)




    Share: goctruyen.org






    Bàng Tông lạnh lùng quát lên, cỗ sát ý kia không che giấu chút nào, nếu hiện tại Thần Dạ cùng Tử Huyên không có kịp thời chạy tới mà nói, chính mình nhất định phải chết, đối với loại người này không có lời gì để nói.

    - Hắc hắc!

    Đằng Giao cười quái dị một tiếng, chợt thần sắc rét lạnh vô cùng:

    - Hai cái thanh niên không biết trời cao đất rộng, cho là có một chút thực lực liền có thể tác uy tác phúc sao, nơi này là Thái Hạo môn chúng ta, nhưng không phải là dịa phương của các ngươi, người đâu, giết bọn họ.

    - Cùng nhau động thủ!

    Phương Diêm kia cũng là giận quát một tiếng, vung tay lên, cao thủ của Đình Sơn cốc lướt qua người của Thái Hạo môn nhanh chóng xông ra ngoài.

    - Một tên cũng không để lại!

    Tử Huyên khe khẽ gật đầu, tiến lên một bước, xuất hiện ở phía trước đám người Phương Diêm, nhìn đông đảo người kia bạo xạ mà đến, nhất là tam đại cao thủ Tôn Huyền dẫn dắt, thần sắc của Tử Huyên đều không có biến hóa nửa phần, chỉ là đối với mọi người, bàn tay trắng nõn lộ ra nhẹ nhàng nắm lại.

    - Ông ông!

    Chỉ thấy được trong đại điện có bốn đạo quang trụ sáng chói thiểm diệu, một đạo trong đó tản ra màu xám tro tinh khiết, đó là tà khí sau khi Tử Huyên dung hợp năng lượng Tà Tâm chủng diễn sinh ra.

    Bốn đạo quang trụ chỉ tương dung một thoáng, hóa thành một đạo hôi hạt sắc quang trụ khổng lồ, từ trong quang trụ này, một cỗ khí tức làm cho người ta choáng váng thần trí thật nhanh tản mát ra, nơi lướt qua, không gian rõ ràng bị tiêu diệt sạch.

    - Đi đi!

    Bàn tay trắng nõn của Tử Huyên nhẹ nhàng vung lên, hôi hạt sắc quang trụ khổng lồ bạo xạ ra giống như điện.

    - Oanh!

    Sau sát na, ở dưới bao phủ của quang trụ này, đông đảo người của Đình Sơn cốc từ tu vi yếu nhất mà bắt đầu, từng tiếng kêu thảm thiết liền vang lên nối liền không dứt.

    Chỉ sau mấy giây mà thôi, một đám cao thủ cảnh giới Địa Huyền liền phảng phất là bị hỏa diễm... So sánh với hỏa diễm còn phải đáng sợ hơn, bị hỏa diễm thiêu chết, tro cốt còn có thể lưu lại nhưng ở dưới sự bao phủ của hôi hạt sắc quang trụ liền hóa thành hư vô, ngay cả tro đều không còn.

    Ngay sau đó những cao thủ Hoàng Huyền kia liền ở trước mắt bao người cũng giống như u linh mà nhanh chóng tiêu thất, một màn này thấy đến tất cả mọi người ở chung quanh đều có loại giống như là nhìn thấy quỷ.

    Lấy Phương Diêm cầm đầu, tam đại cao thủ Tôn Huyền đã là toàn lực ứng phó, hưng mà ở dưới trùng kích điên cuồng của bọn hắn, không chỉ là hôi hạt sắc quang trụ đều không có dấu hiệu yếu bớt, huyền khí mà bọn họ vung ra cư nhiên cũng là bị trực tiếp phân giải rồi.

    Như thế mà tới, lực lượng mười thành oanh kích lên hôi hạt sắc quang trụ nhiều nhất chỉ còn tám thành lực đạo.

    Cho đến lúc này, Phương Diêm mới hiểu được chính mình đến tột cùng là chọc phải tồn tại kinh khủng như thế nào.

    - Thần... Thần công tử, Tử cô nương, Phương mỗ biết sai rồi, thỉnh hạ thủ lưu tình, tha cho chúng ta một lần, ta lấy thân phận cốc chủ của Đình Sơn cốc bảo đảm, từ nay về sau toàn lực ủng hồ Bàng Tông... Không, không, toàn lực ủng hồ Bàng thiếu môn chủ.

    - Van cầu các ngươi đừng giết ta, đừng giết ta a!

    Tử thần buông xuống, Phương Diêm đều không thể không lên tiếng cầu xin tha thứ.

    Nghe được lời này của Phương Diêm, đám người Bàng Tông ở một bên xem cuộc vui không khỏi chê cười một tiếng, gia hỏa này từ đầu đến cuối đều không phải là người có gan, bắt nạt kẻ yếu quen rồi, nếu không mà nói cũng sẽ không thừa cơ mà đi tới Thái Hạo môn.

    Bàng Tông ngược lại là có chút kỳ quái, lấy tính tình của người này như thế nào tu luyện tới cảnh giới Tôn Huyền.

    Con đường võ đạo cực kỳ khó khăn, nếu như tâm tính quá mềm yếu, căn bản không chịu nổi loại cô độc cùng khát vọng này, sẽ đem người ta bức thành điên cuồng.

    Trong thời gian vô cùng ngắn, một đám người Đình Sơn cốc này liền đã chỉ còn lại có tam đại Tôn Huyền cao thủ Phương Diêm đang đau khổ chống đỡ, mà có thể nhìn ra cho dù đau khổ chống đỡ cũng là không chống đỡ được bao lâu.

    Trong lúc nhất thời Đằng Giao cùng với thủ hạ phảng phất như là bị trúng định thân chú, cước bộ xông về phía Thần Dạ dừng lại giữa không trung.

    Một nhóm người Đình Sơn cốc này lấy Phương Diêm cầm đầu cũng cơ hồ là toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của Đình Sơn cốc, cư nhiên ở dưới tay nữ tử nhìn như nhu nhược này thế nhưng một chiêu liền giải quyết gần hết mọi người, điều này cũng quá kinh khủng đi.

    Nàng cũng bất quá là cảnh giới Tôn Huyền bát trọng a!

    Thần Dạ lạnh lùn cười một tiếng:

    - Tiếp đến chính là đến phiên các ngươi!

    - Ngươi!

    Đằng Giao vạn vạn không nghĩ đến bằng hữu của Bàng Tông sẽ thật chạy đến, hơn nữa còn là nhanh chóng như thế, càng thêm không ngờ tới tu vi của bọn hắn lại đáng sợ như vậy.

    - Vị công tử này, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm, có lời gì hảo hảo nói...

    Đối mặt với thực lực cường đại của Tử Huyên, ngay cả Phương Diêm cùng tất cả mọi người của Đình Sơn cốc đều bại rồi, huống chi là Đằng Giao hắn.

    - Hiểu lầm, lão gia hỏa, ngươi chính mình già rồi thành tinh, cũng đừng đem người khác đều xem thành kẻ ngu đi!

    Sát ý lãnh liệt kia của Thần Dạ giống như thủy triều tịch quyển mà ra.

    Đã biết là không thể hòa giải rồi, sắc mặt Đằng Giao nhất thời âm tình bất định, nhìn ba người Phương Diêm kia đang ngăn chặn tử sam nữ tử, chỉ ở sau chốc lát Đằng Giao liền cắn răng, tức giận quát lên:

    - Tiểu tử, ngươi đã muốn tìm chết, đừng trách lão phu lòng dạ độc ác rồi, cùng tiến lên.

    Đằng Giao đánh chủ ý rất tốt, tử sam nữ tử kia đúng là đáng sợ, nhưng nhất thời nửa khác cũng không thu thập được ba người Phương Diêm, đây là thời cơ tốt nhất của bọn hắn, chỉ cần đem Thần Dạ nắm trong tay, vậy thì cái phiền toái gì đều sẽ không có.

    Chỉ tiếc lão không để ý đến một điểm, Thần Dạ nếu như dám đối mặt liền không quan tâm đến thực lực Tôn Huyền tam trọng này của Đằng Giao.

    - Ông!

    Trong đại điện rộng rãi, một tôn thiết tháp khổng lồ xa hoa xuất hiện, nhất thời ngũ thải quang hoa dữ dội bắn ra.

    - A!

    Lập tức liền có thanh âm thê lương vang lên, những người kia có tu vi xa không bằng Thần Dạ ở lúc ngũ thải quang hoa mới xuất hiện lập tức bị thu vào trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp, dưới thiêu đốt của tâm hỏa, tiếng kêu thảm thiết làm cho không có người nào có thể đi đối mặt.

    Ngay sau đó, từng người liên tiếp bị hút vào, đại điện cũng là bởi vì như vậy mà trở nên trống trải rất nhiều.

    - Tiểu tử, lão phu giết ngươi!

    Một màn này, Đằng Giao nhìn đến càng thêm kinh khủng, nhưng cũng đồng thời sát cơ càng tăng lên, lão rất rõ ràng nếu như không bắt lại Thần Dạ, lão hôm nay thật là một chút đường sống đều không có.

    Nhìn thân ảnh giống như bôn lôi trùng kích vào, Thần Dạ khẽ nắm chặt quyền đầu, ở chỗ Ngao Thiên cư ngụ, mặc dù là thử một chút thực lực trước mắt nhưng dù sao chỉ là phá khai phong ấn mà Ngao Thiên tùy ý bố trí, còn không cách nào thể hiện ra chân chính được.

     
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011

    Chương 1095: Thái Hạo môn chủ. (1)




    Share: goctruyen.org






    Vị Đằng Giao có cảnh giới Tôn Huyền tam trong ở trước mắt này là một thí luyện thạch không tệ.

    - Bồng!

    Khi công kích của Đằng Giao đã đến gần trước mắt, Thần Dạ mới dần dần đưa tay ra, chợt giống như điện, ở dưới sự bao vây của mực lục sắc quang trạch, huy quyền đánh ra.

    Ở bên trong tiếng va chạm trầm muộn, không gian nổ vang, nơi dừng chân phảng phất nổi lên một trận cuồng phong kịch liệt, người ở phụ cận đều là không nhịn được mà rốt rít lui lại, một đạo khe hở xúc mục kinh tâm liền là ở dưới lòng bàn chân Thần Dạ bắt đầu lan tràn đến cuối đại điện.

    Ở nơi trung tâm mà năng lượng bộc phát, thân thể Thần Dạ khẽ run, đặng đặng đạp đi mấy bước, cước bộ đạp trên mặt đất liên tục lui về phía sau ước chừng mười bước mới đem thân thể ổn định lại được.

    Nhìn lại Đằng Giao vẻn vẹn là bả vai khẽ nhúc nhích một cái, liền đem tất cả kình khí hóa giải toàn bộ.

    Nhưng mà phàm là người chú ý tới một màn này, bao gồm cả Đằng Giao ở bên trong đều là con ngươi chợt co rụt lại.

    Một kích mới vừa rồi kia không có nửa điểm hoa xảo, không có thi triển bất kỳ thủ đoạn nào, đơn thuần là so đấu về thực lực chân thật, mặc dù biết rõ thủ đoạn của thanh bào thanh niên này rất là bất phàm, nếu không thì không thể nào ở bên trong truyền thừa chi địa lấy được quang mang chói mắt như thế, nhưng bất kể nói như thế nào tu vi của bản thân hắn bất quá là cảnh giới Hoàng Huyền.

    Lấy thực lực của Đằng Giao cũng chỉ là đẩy lui hắn mà không thể để cho hắn bị thương chút nào, cái này...

    - Cảnh giới Tôn Huyền tam trọng, ha hả, ngươi cũng thử đón một quyền của ta một chút!

    Vừa dứt lời, trong đại điện phảng phất như có một đạo thanh âm long ngâm nhẹ nhàng vang lên, sát na tiếp theo cả người Thần Dạ liền giống như là kinh lôi bạo xạ mà ra.

    - Hống!

    Cả đại điện ở thời khắc này trở nên đung đưa kịch liệt, ở dưới bao phủ của mặc lục sắc quang trạch, trong tầm mắt của mọi người, Thần Dạ phảng phất đã hóa thân thành long, một cỗ uy áp vô cùng mãnh liệt ngoại trừ Tử Huyên ra, lại không có một người nào có thể làm như là không phải thừa nhận.

    Nhìn thân ảnh từ xa bắn tới, trong lòng Đằng Giao không còn thoải mái như mới vừa rồi, cũng không có ý niệm muốn đem hắn bắt lại, lão đã hiểu được người trẻ tuổi này đối với mình thậm chí cũng đã có uy hiếp trí mạng.

    Vì vậy cổ tay của Đằng Giao khẽ đảo, trực tiếp đánh ra một chưởng.

    - Thái Tố Kim Quang chưởng!

    - Oanh!

    Không khí nổ tung, một cái thủ chưởng khổng lồ mang theo lực lượng bài sơn đảo hải phá không bay ra, phương không gian này lập tức bị chấn thành hư vô, Đằng Giao tuy chưa làm ra được hình dáng gì nhưng một thân tu vi này cũng là hàng thật giá thật, giờ phút này vì bảo vệ tính mạng nên nén giận mà phát, uy lực tất nhien không bình thường.

    Chỉ nghe được một tiếng ầm vang, đạm kim sắc cự chưởng liền là nặng nề vỗ vào trên quyền đầu của Thần Dạ.

    Kình khí vô cùng hướng bốn phía tịch quyển mà ra, thân thể của Thần Dạ cùng Đằng Giao riêng mình đều là chấn động, thật nhanh bay ngược về phía sau.

    - Không hổ là cao thủ Tôn Huyền!

    Thần Dạ chân điểm hư không mới đứng vững được thân ảnh, không thể phủ nhận lấy thực lực hiện tại của hắn, mượn lấy rất nhiều thủ đoạn là có thể đem Đằng Giao chém giết, nhưng mà cái giá phải trả cũng cao, tu vi giữa bản thân hắn với Tôn Huyên đều là còn kém nhau hơi lớn một chút.

    Bất quá đây là lần đầu tiên Thần Dạ cứng rắn ngạnh khán với cao thủ Tôn Huyền, lại không lộ ra quá nhiều hạ phong, truyền thừa của Long tổ, Bách Chiến quyết sau khi đạt được Ngọc Long cốt quả nhiên là cường đại hơn rất nhiều.

    - Rất tốt, đón thêm một quyền của ta!

    Thần Dạ chợt cười to một tiếng, Đằng Giao này có thể để cho hắn phát huy tùy ý, thí luyện thạch như thế thật không dễ tìm, cũng không thể buông tha.

    Lúc chiến ý cuồng thăng, Thần Dạ nắm chặt quyền đầu lần nữa dữ dội bắn ra.

    Biết rõ Thần Dạ lực lớn vô cùng, lực lượng thân thể cường hãn, Đằng Giao như thế nào lại lần nữa lấy cứng chọi cứng, lúc này phất tay, huyền khí bàng bạc xuất ra, một cái cự chưởng lần nữa hóa hình hướng Thần Dạ nộ phách xuống.

    Cùng lúc đó cả người Đằng Giao lùi về phía sau nhanh như tia chớp, nhìn bộ dáng kia hẳn là chạy khỏi nơi này.

    - Làm sao có thể cho ngươi chạy thoát!

    Thần Dạ tâm niệm vừa động, trong đại điện nhất thời tử mang vạn trượng dữ dội bạo dũng mà hiện, bồng một tiếng, Đằng Giao thật giống như đụng vào trên tấm sắt, thân hình ngạnh sinh sinh bị cản trở lại.

    Lúc này Đằng Giao mới phát hiện được rõ ràng, cả đại điện phảng phất đều bị phong ấn xuống, mà lấy thực lực của lão hiển nhiên là không cách nào phá vỡ tử mang chói mắt kia.

    - Đây là chuyện gì xảy ra?

    - Lão gia hỏa, ngươi nhận mệnh đi!

    Trong tiếng cười lớn, Thần Dạ lóe lên mà đến, bàn tay vỗ một cái, hư không vù vù, Huyền Đế Huyền Minh thủ huyễn hóa ra khí tức giống như u minh, lấy lực lượng lôi đình vạn quân trào ra.

    Sắc mặt của Đằng Giao nhất thời trở nên trắng bệch, một chưởng này muốn không phải là tính mạng của lão, nhưng mà Đằng Giao biết rõ, trốn không thoát cái đại điện này lão vẫn là một cái tử lộ, cách đó không xa, tam đại cao thủ Tôn Huyền hiện tại đã chỉ còn lại Phương Diêm đang đau khổ chống đỡ, nhìn bộ dáng thì không cần tới vài giây nữa Phương Diêm cũng sẽ bước đi gặp diêm vương cùng với đông đảo cao thủ Đình Sơn cốc.

    - Tiểu huynh đệ, thỉnh hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho hắn một mạng đi!

    Đang lúc Đằng Giao cảm nhận được tuyệt vọng, một đạo thanh âm thở dài trầm thấp đột nhiên truyền vào, chợt một đạo thân ảnh xuất hiện ở phía cuối đại điện.

    - Môn chủ đại nhân, cứu mạng, cứu ta!

    Đằng Giao mừng rỡ, nhanh chóng kêu to.

    - Môn chủ Dương Tuất của Thái Hạo môn!

    Hai mắt của Thần Dạ càng thêm rét lạnh, lúc Huyền Đế Huyền Minh thủ hạ xuống, hắn không nương tay, hai tay vừa động, thanh mang dữ dội tuôn ra hóa thành lợi tiễn theo sát mà ra.

    - Hàn Nhật Xạ Nguyệt tiễn, tam tiễn phá thương khung!

    Tu vi hiện nay của Thần Dạ đã có thể đem uy lực của thức vũ kỹ này phát huy đến mức tận cùng, đồng thời Huyền Đế Huyền Minh thủ, Thần Dạ cũng là từ chỗ của Huyền Đế đạt được tâm pháp đầy đủ, uy lực lại càng mạnh hơn một tầng.

    Hai thức vũ kỹ một trước một sau, ngay cả là Đằng Giao nghênh đón cũng thế tất phải bị đả thương, chỉ cần lão bị thương, Thần Dạ liền có thể cấp cho Đằng Giao một kích trí mạng.

    Dương Tuất xuất hiện, trong lòng Đằng Giao đại định, mắt nhìn hai đại công kích kia lão không sợ chút nào, đưa tay ra như điện, cánh tay kia đột nhiên biến thành hình dạng đen nhánh, nhìn qua phảng phất giống như là hắc viêm thiêu đốt toàn thân.

    Đằng Giao chợt vung tay lên, chỉ cảm thấy không khí chung quanh đều đọng lại, một cỗ năng lượng giống như trời long đất lở ngang nhiên xông ra ngoiaf.

    - Oanh oanh!

    Hai đạo thanh âm đụng nahu liên tiếp, lúc một chưởng một tiễn bị phá đi, Thần Dạ không nhịn được phun ra mấy ngụm máu tươi, Đằng Giao đồng dạng cũng không chịu nổi, thời điểm cánh tay khôi phục màu sắc vốn có cũng là phun ra một ngụm máu tươi.
     
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1096: Thái Hạo môn chủ. (2)




    Share: goctruyen.org






    Phá Diệt đao!

    Đang mang chói mắt giống như tia chớp, lướt một cái liền vọt tới đỉnh đầu của Đằng Giao, chợt nộ trảm mà xuống, cùng lúc đó thanh âm long ngâm kinh thiên vang lên, Thần Dạ toàn thân cao thấp đều đang ở trong bao phủ của mặc lục sắc quang trạch.

    - Bách Chiến quyết, Ngọc Long hóa song tí!

    Mặc lục sắc quang trạch sáng chói đột nhiên ngưng hình, hóa thành hai đầu Ngọc Long giống như hộ tí dán chặt lên hai tay của Thần Dạ, trận trận long ngâm, song quyền phảng phất như hai đầu cự long oanh kích ra ngoài.

    Tiến công nhanh đến kinh người, tốc độ cực nhanh, nửa điểm đường sống né tránh của Đằng Giao đều không có, huyền khí toàn thân giống nhu lợi tiễn dữ dội lao đi, ở bên ngoài thân thể hóa thành một đạo lại một đạo phòng hộ cường đại.

    - Bồng bồng bồng!

    Mắt thấy công kích bị ngăn cản, tựa hồ cũng không khiến cho thương thế của Đằng Giao càng thêm nghiêm trọng, Thần Dạ nhưng một chút cũng không sợ, bàn tay vừa nhấc, trong lòng quát khẽ:

    - Thiên Địa Hồng Hoang tháp!

    Thiết tháp khổng lồ kia giống như là vẫn thạch hướng về phía Đằng Giao liền là đập phá xuống.

    Lực lượng cường đại như vậy, Đằng Giao mặc dù không có ngăn cản công kích của Thần Dạ nhưng lại không cách nào tiếp hận được lực lượng của Thiên Địa Hồng Hoang tháp, ở dưới va chạm, thân ảnh của Đằng Giao liên tiếp lùi về phía sau, một ngụm máu tươi lại là phun ra.

    - Vào đi cho ta!

    Thần Dạ nhất thời quát lên, tâm thần vừa động, Thiên Địa Hồng Hoang tháp bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, hấp lực cường đại liền là gắt gao kiềm chế lấy Đằng Giao, lần này lão liền không có bất kỳ khả năng còn sống nào.

    Liền cũng ở vào lúc này, hai cái đồng tử của Thần Dạ đột nhiên co lại thật chặt, có vẻ chấn kinh hiện lên.

    Cuối đại điện, ở ngoài bao phủ của Cổ Đế điện, vị Thái Hạo môn chủ Dương Tuất nhìn như gần đất xa trời kia tùy thời đều sẽ hồn quy địa phủ, ở lúc này liền than một tiếng, chợt thân ảnh kia giống như là quỷ mị, thế nhưng mạnh mẽ xuyên thấu trói buộc của Cổ Đế điện mà từ bên ngoài đi vào.

    Đồng tử của Thần Dạ vì đó mà căng thẳng, Dương Tuất này là người thứ nhất có thể không nhìn đến kết giới của Cổ Đế điện mà Thần Dạ nhiều năm như vậy mới gặp qua.

    Mắt thấy như vậy, tâm thần của Thần Dạ lần nữa vừa động, quang mang của Cổ Đế điện nhanh chóng thu nạp, trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh đầu Dương Tuất, cùng một thời gian, hắn thân hóa lợi tiễn hướng về phía Đằng Giao đang kháng cự với Thiên Địa Hồng Hoang tháp mà bạo xạ ra ngoài.

    Lão gia hỏa này hôm nay không thể không chết!

    - Tiểu huynh đệ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng a!

    Dương Tuất khẽ than, tựa như có lẽ đã chạm trúng được quỹ tích của Cổ Đế điện, trói buộc của cái này đối với hắn mà nói lại không có một điểm tác dụng, chỉ là một sát na, hơi hơi động một cái rõ ràng lại đem Đằng Giao mang theo ra ngoài.

    Dương Tuất này chẳng những là cao thủ mà Thần Dạ bao năm qua gặp đến đầu tiên phá vỡ phòng ngự của Cổ Đế điện, đồng thời cũng là người thứ nhất từ dưới bao phủ của Thiên Địa Hồng Hoang tháp cứu được người.

    Phần tu vi cùng thực lực này thật sự là đáng sợ, không hổ là cao thủ cảnh giới Tôn Huyền bát trọng.

    Nhưng cho dù là như vậy cũng đừng mong cứu được Đằng Giao, lão gia hỏa này chết chắc rồi.

    - Ngâm!

    Thanh âm long ngâm dữ dội vang lên, song còn không đợi Thần Dạ có điều cử động, một đạo tử sắc thân ảnh đã ở phía trước Dương Tuất cùng Đằng Giao, vẫn là nhẹ nhàng hời hợt mà động, bàn tay trắng nõn nhỏ dài phách về phái lồng ngực của Dương Tuất.

    - Tiểu Huynh đệ, cô nương, lão phu không có ý tứ là địch của các ngươi!

    Nói rất bình thản nhưng xuất thủ lại là lôi đình vạn quân, Dương Tuất có thể cảm ứng được lực lượng ẩn hàm ở bên trong một chưởng kia của Tử Huyên, nếu như hắn dám có nửa điểm nương tay, như vậy một kích kia rất có thể sẽ để cho Dương Tuất hắn trọng thương.

    Lúc song chưởng chạm nhau, không gian nhất thời mơ hồ bóp méo xuống, sắc mặt của Dương Tuất không khỏi liền biến đổi, hắn rõ ràng nhìn thấy dưới một chưởng này, nữ tử đối diện kia vẫn còn là thoải mái, một cái tay còn lại kia của nàng thò ra nhanh như tia chớp liền ở trước mắt hắn sinh sôi đem Đằng Giao mang đi.

    - Người chúng ta muốn giết, chỉ bằng ngươi còn không giữ được!

    Bắt Đằng Giao, Tử Huyên lắc mình lui về, đồng thời bàn tay chấn động, lực lượng cường đại trực tiếp đem Đằng Giao chấn thành trọng thương, rồi sau đó vung tay ném về phía dưới Thiên Địa Hồng Hoang tháp.

    Lần này Đằng Giao không có nửa điểm phản kháng, dễ dàng bị Thiên Địa Hồng Hoang tháp bắt vào, ngay sau đó thanh âm thê lương vang dội đại điện.

    - Các ngươi...

    Dương Tuất không khỏi giận dữ, tuy trong lòng của hắn cũng không có ý tứ là địch với Thần Dạ cùng Tử Huyên, nhưng Đằng Giao thủy chung là Đại trưởng lão của Thái Hạo môn, càng là bị mang đi ở trước mắt hắn, thân là nhất môn chi chủ, Dương Tuất không cách nào không giận.

    - Ha hả, Dương lão ca, không nghĩ tới trong bốn người chúng ta, ngươi mới là người đứng đầu, lại giấu diếm sâu như vậy, ngay cả ta cũng là bị giấu diếm rồi.

    - Bạch Vũ Trì!

    Ánh mắt của Dương Tuất nhẹ nhàng co lại, nghiêng nhìn Bạch Vũ Trì ở bên ngoài đại điện đi vào, hắn hơi hơi thu hồi lửa giận trong lòng, thản nhiên nói:

    - Thật là vẻ vang cho kẻ hèn Thái Hạo môn ta, trước có Phương Diêm, Bạch Vũ Trì ngươi cũng đến rồi!

    - Không cùng ngươi chào hỏi trước một câu liền đã đến, thật là không có ý tứ a, Dương lão ca!

    Bạch Vũ Trì cười tiêu sái mà đi vào, vừa đi vừa cười nói:

    - Dương lão ca, đều là người mình, ngươi cũng đừng tức giận!

    - Người mình, lão phu nhưng đảm đương không nổi!

    Dương Tuất hừ lạnh một tiếng.

    - Ngươi đừng nói nhanh như vậy!

    Bạch Vũ Trì khoát tay áo nói:

    - Phương Diêm đến nơi này làm cái gì, ngươi biết rõ, Đằng Giao làm cái gì, trong lòng ngươi hản là cũng rất rõ ràng, Dương lão ca, chẳng lẽ Bàng Tông thân là Thiếu môn chủ, địa vị ở Thái Hạo môn các ngươi liền là như vậy sao, nếu như vậy mà nói, ta đây liền không khách khí, Thính Nhất lâu rất hoan nghênh Bàng Tông gia nhập, hơn nữa ta nhưng có hứa hẹn, địa vị của ngươi nhất định ở chỗ này sẽ càng tăng lên, càng thêm kiên cố!

    - Bạch Vũ Trì!

    Dương Tuất gầm lên, dám ở trước mặt Thái Hạo môn hắn, ở trước mặt hắn mượn hơi Thiếu môn chủ của Thái Hạo môn, song, giận thì giận, trong lòng Dương Tuất rất rõ ràng, tao ngộ lần này mà Bàng Tông gặp phải là cái gì.

    Sau khi trầm mặc một lát, Dương Tuất nhìn về phía Bàng Tông nói:

    - Bàng Tông, ngươi có ý tứ gì?

    Bàng Tông còn chưa nói chuyện, Thần Dạ tiến lên trước một bước, đối mặt với Dương Tuất, lạnh lùng hỏi:

    - Bản thân ta muốn hỏi Dương môn chủ một chút, ngươi lại là có ý gì?

    Mi già của Dương Tuất vừa nhấc, nhìn chằm chằm vào Thần Dạ nói:

    - Nếu như lão phu đoán không sai, ngươi chính là thanh niên đại phóng dị thải ở bên trong truyền thừa chi địa đúng không? Nói đến cái này, lão phu còn phải đa tạ ngươi, nếu không Thái Hạo môn ta không chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy, lần này Bàng Tông đúng là nhận thức được một ít bằng hữu rất tốt!
     
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481

    Chương 1097: Thái Hạo môn chủ. (3)




    Share: goctruyen.org






    Chỉ tiếc những bằng hữu này ở trong mắt Thái Hạo môn quá không đáng giá được nhắc tới rồi!

    Thần Dạ lãnh đạm nói:

    - Nếu như hôm nay không phải là chúng ta kịp thời chạy tới, Dương môn chủ, ta rất muốn biết Bàng Tông sẽ như thế nào?

    - Bàng Tông tuyệt đối sẽ không chết!

    Dương Tuất đáp.

    - Nhưng nhất định vị trí Thiếu môn chủ cũng là biến mất, có đúng hay không?

    Thần Dạ lại hỏi.

    Dương Tuất im lặng, sau một hồi lâu mới nói:

    - Tiểu huynh đệ, Thái Hạo môn có quy củ của Thái Hạo môn, bất kỳ một người thừa kế nào đều phải kinh lịch qua một cửa ải tương tự, nếu không thủ được liền phải thối vị nhượng hiền.

    - Đích xác, thực lực của Đằng Giao không phải là Bàng Tông có thể ứng phó, nhưng trước đó vì sao Bàng Tông không nhận được ủng hộ của Đằng Giao, đây là sai lầm của hắn mà không phải là sai lầm của Đằng Giao, cho nên lão phu không có ngăn cản hành động của Đằng Giao.

    Nghe vậy, Thần Dạ giận dữ cười to:

    - Nguyên bản ta đối với Thái Hạo môn này còn có mấy phần hảo cảm, hôm nay xem ra không khác gì Đình Sơn cốc, đã như vậy...

    - Ngươi có ý gì?

    Sắc mặt của Dương Tuất liền biến đổi.

    - Bàng Tông nửa chừng xuất gia, được Thái Hạo môn ngươi mang vào, thân phận của hắn chỉ là một cái thí luyện thạch, Dương Tuất ngươi cùng với mấy lão gia hảo này đều có đệ tử mà mình bồi dưỡng, như thế nào sẽ ủng hộ Bàng Tông.

    Thần Dạ quát lên.

    Dương Tuất chợt lạnh lùng nói:

    - Đó là Bàng Tông còn chưa đủ ưu tú.

    - Không đủ ưu tú, Bàng Tông từ tầng dưới chót nhất từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, đủ để chứng minh ưu tú cùng tâm tính của hắn, như vậy lại còn có cái gì gọi là khảo nghiệm, Dương Tuất, là ngươi quá khôn khéo hay là chúng ta quá ngu, Thái Hạo môn ngươi chọn lựa người thừa kế thật sự là như vậy!

    Thần Dạ sâm lãnh quát lạnh nói:

    - Tốt, ngươi nói cần ủng hộ đúng không, hôm nay chúng ta chính là người ủng hộ của Bàng Tông, Đằng Giao đã chết, những lão gia hỏa kia không cần thiết tồn tại, mà ngươi cũng nên thối vị nhượng hiền rồi.

    - Càn rỡ!

    - Chính là càn rỡ, ngươi có thể làm được gì chúng ta?

    Thần Dạ lại sải bước lên, đối mặt với Dương Tuất sát ý nghiêm nghị, quát lên:

    - Hôm nay nếu như ngươi không nhượng ra bảo tọa môn chủ, nếu không phát thệ vĩnh viễn hiệu trug với Bàng Tông, Thái Hạo môn này liền không cần thiết còn tồn tại.

    - Lớn mật!

    - Như thế nào?

    - Hai vị, hai vị, hảo hảo nói, hảo hảo nói a!

    Bạch Vũ Tích vội vàng đứng ở giữa hai người, cười khổ một tiếng, nói:

    - Dương lão ca, chuyện này ngươi thật sự làm sai rồi, Thái Hạo môn các ngươi lúc nào có quy củ như vậy, làm sao cả ta cũng không biết.

    - Bạch Vũ Trì....

    Dương Tuất giận không kìm được, Bạch Vũ Trì này nhìn như là đang khuyên bảo, trên thực tế căn bản không phải là chuyện như vậy.

    - Thần huynh đệ, quên đi, nếu Thái Hạo môn không lưu ta, ta cũng không cần phải ở lại chỗ này, trời đất bao la, sau này ta liền theo ngươi lịch luyện khắp nơi là tốt rồi.

    Bàng Tông tiến lên, ảm nhiên nói.

    Thần Dạ lãnh đạm nói:

    - Tự nhiên phải rời đi Thái Hạo môn, bất quá cấp cho ngươi một cái công đạo, bằng hữu của ta không chịu nổi chọc tức như vậy.

    - Công đạo cái gì?

    Dương Tuất giận dữ, từ sau khi trở thành Thái Hạo môn môn chủ, lúc nào bị người bức bách qua như vậy?

    - Rất đơn giản, chịu nhẫn lỗi, nếu không hôm nay ở trong Trung vực nam bộ cũng không còn Thái Hạo môn nữa.

    - Ngươi...

    Dương Tuất ở trong giận dữ đột nhiên tỉnh táo lại, Đình Sơn cốc mới vừa đó... Dương Tuất mặc dù tự nhận tu vi bất phàm, nhưng đối phương đồng dạng có cao thủ ngang hàng, thậm chí Dương Tuất tự vấn tỏng lòng, nếu thật đánh một trận tử chiến, liền với sát na giao thủ mới vừa rồi cùng tử sam nữ tử, hắn liền biết được người chết trước nhất định là Dương Tuất hắn.

    - Tiểu huynh đệ...

    - Thật xin lỗi, người giống như ngươi còn không xứng xưng huynh gọi đệ với ta!

    Thần Dạ lạnh lùng mà nói.

    Trong lòng Dương Tuất tức giận nhưng lại không thể không thu hồi phần tức giận này, Đình Sơn cốc gần như là tiêu diệt, là tư liệu tham khảo tốt nhất, im lặng trong chốc lát, Dương Tuất nói:

    - Từ hôm nay trở đi, lấy lão phu cầm đầu, mọi người trên dưới của Thái Hạo môn không được chất vấn địa vị của Bàng Tông, càng thêm không cho phép tôn nghiêm của Bàng Tông, nếu có người vi phạm, trời tru đất diệt, muôn đời gặp nạn.

    - Đây liền được rồi chứ?

    Bạch Vũ Trì cười một tiếng, sau đó đi sát lại Dương Tuất, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói:

    - Có bọn họ, Thái Hạo môn ngươi ngày sau nhất định là nước lên thì thuyền lên, ngươi hẳn là may mắn, Bàng Tông kết giao bằng hữu như thế, ta còn thật hâm mộ, sớm biết liền để cho tiểu tử nhà ta xen lẫn một chỗ với bọn họ, mới vừa rồi còn thật hù dọa ta, thật sự lão ca ngươi nói lời xúc phạm.

    - Ngươi lão tiểu tử này hôm nay liền cùng bọn hắn đi đến, đừng nói với ta giữa các ngươi một chút quan hệ đều không có.

    Trong đồng tử Dương Tuất đột nhiên hiện ra vẻ giảo hoạt:

    - Lão phu mới vừa rồi không làm như vậy, sao sẽ biết được quan hệ của bọn họ cùng Bàng Tông rốt cuộc sâu đậm đến đâu.

    - Ách, ha ha!

    Nhìn Dương Tuất cùng Bạch Vũ Trì sướng khoái cười to, mi tâm Thần Dạ nhíu lại thật chặt:

    - Xem ra chúng ta bị mắc mưu rồi!

    - Gừng, quả nhiên là càng già càng cay, tốt lắm, Thần Dạ, chuyện nơi đây xong rồi, chúng ta nên đi phía bắc Trung vực thôi!

    Tử Huyên khẽ cười một tiếng, nói.

    Bàng Tông vội nói:

    - Thần huynh đệ, Tử Huyên cô nương, các ngươi không ở lại chỗ này một đêm sao, liền để cho ta hảo hảo cảm tạ các ngươi.

    - Chúng ta đều là bằng hữu, cũng không cần nói những lời khách sáo này, ngày sau sẽ tới.

    Thần Dạ vỗ vỗ bả vai của Bàng Tông nói:

    - Hảo hảo phát triển Thái Hạo môn, nhớ kỹ một chuyện, tương tai, trừ phi nghe thấy được ta có đủ thực lực, nếu không không nên ở trước mặt người ngoài để lộ thân phận của chúng ta, sau đó không lâu Long tộc sẽ phái cao thủ đến tìm ngươi, giúp bọn hắn an bài chuyện thế tục một chút, nhớ kỹ, giữ vững điệu thấp!

    - Tốt lắm, chúng ta cáo từ, bảo trọng!

    Hai đạo thân ảnh thoáng cái lập tức tiêu thất, nhìn phía trước, Bàng Tông ôm quyền, nghiêm mặt nói:

    - Đa tạ!

    Giải đất vô cùng trống trải có một phương thạch đài khổng lồ, thạch đài cao lớn trăm thước do bạch ngọc xây thành, toàn thân tản ra bạch sắc quang mang ôn nhu.

    Dưới thạch thai là mười mấy tảng đá thô to làm cột trụ, đem thạch đài này chống lên giữa không trung.

    Không gian trên thạch đài là một phương không gian thông đạo khổng lồ, có thể nhìn ra được để tạo thành phương không gian thông đạo này hẳn là cực kỳ phiền toái, đồng thời năng lực vận chuyển cũng là có chút cường đại, vì vậy một mảng lớn không gian kia cực độ vặn vẹo, thậm chí trong lúc mơ hồ còn có một ít khe hở đen nhánh tràn ra.

    Trong phiến không gian vặn vẹo này không ngừng có quang mang bắn tán loạn, không gian chi lực tản mát ra, mà mỗi một lần quang mang chớp hiện liền là sẽ có thân ảnh từ trong không gian lướt đi, sau đso hạ xuống ở bên trên thạch thai ở phía dưới.
     
    inthenight, thoigian, faluko and 2 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.