Chương 10: Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Nguồn: VipVanDan Mời đọc Chương 10: Bá Thiên Luyện Thể Quyết. Mỗi người đều là tinh thần sung mãn truyền tống vào, như gà chọi ra trận. Từng cái từng cái nghiêm túc, rất ít người nói chuyện. Tình cờ có người nhìn thấy hắn thân mang trang phục hào hoa phú quý, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Hắn đi vào trong một trận pháp màu vàng, mặt trên đánh dấu chữ gấp mười lần, để vào một khối nguyên thạch, nhất thời một đạo quang mang từ trên trận pháp bay lên, đem cả người hắn bao vây. Rất nhanh cả người hắn liền dần dần mờ đi, biến mất ở trong nội đường trọng lực. Sau một khắc, ở chỗ đặt chân, nhất thời cảm thấy một luồng lực lượng lôi kéo kinh người từ mặt đất truyền đến, cả thân thể trong nháy mắt sụp xuống, hết thảy huyết nhục đẩy xuống một chút! Uống, uống! Lý Vân Tiêu sớm có tâm lý chuẩn bị, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nửa người trên thiếu máu nghiêm trọng, biến đến tái nhợt, dị thường khủng bố, cả người có chút dị dạng lên. Hắn mạnh mẽ đứng thẳng tắp thân thể, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ khu vực gấp mười lần trọng lực rất lớn, chia làm từng cái từng cái phòng luyện công, đánh số từ 001 đến 200. Phải biết toàn bộ Học viện Già Lam có hơn vạn học viện, vì lẽ đó hai trăm phòng tu luyện cũng không nhiều. Giờ khắc này có rất nhiều người không có phòng để vào, ở khu vực công cộng tĩnh tọa chờ đợi. Lý Vân Tiêu hơi ngưng mắt, thần thức ở bên trong nhẹ nhàng quét qua, liền thở hổn hển đi đến phòng luyện công số 013. Mỗi đi một bước, cơ hồ là thuyên chuyển toàn bộ sức mạnh, lỗ máu toàn thân cũng ở dưới trọng lực này lôi kéo, khuếch đại mở ra, tự chủ hô hấp lên. - Nhất định phải mau chóng nắm giữ Nguyệt Dương thức, đến thời điểm dùng thuốc xung kích kinh mạch, thân thể này mới có thể chịu nổi! Đi hơn nửa khắc chung, hắn mới di chuyển thân thể đến phòng luyện công số 013. Ngay thời điểm hắn mới vừa đi tới, của phòng luyện công số 013 đột nhiên mở ra, một tên học viên sắc mặt tái nhợt, cả người tràn đầy mồ hôi đi ra. Hắn vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu, hơi sững sờ, lập tức cúi đầu đi đến Truyền Tống Trận Pháp. - Thật vất vả mới ra một người, tại sao lại bị tiểu tử này chiếm đi! - Chúng ta đã chờ thật lâu, cũng không đợi được một người đi ra. Tiểu tử này vừa tới vận may liền tốt như vậy? - Đúng a, thật giống như hắn biết số 013 muốn đi ra vậy. - Tiểu tử này là người nào? Làm sao cảm giác trên người hắn không có nguyên lực gợn sóng? - Đùa gì thế, không có nguyên lực gợn sóng liền nói rõ không có mở ra mạch luân. Người bình thường làm sao có khả năng nhận được trọng lực gấp mười lần! Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu một cước muốn bước vào phòng luyện công số 013, đột nhiên có một cánh tay duỗi tới, đem hắn ngăn cản. Một tên học viên mặt mỉm cười, thân mang áo bào trắng ngăn ở trước người hắn. - Tại hạ tên Du Hòa Chính, là học viên trung cấp ban, bảy đạo mạch luân đỉnh cao Vũ đồ. Tiểu huynh đệ là mới tới phải không, gian phòng này tặng cho ta như thế nào. Học viên của Học viện tổng cộng có bốn lớp, chia ra làm sơ cấp ban, trung cấp ban, cao cấp ban cùng tốt nghiệp ban. Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: - Tặng con mẹ ngươi, cút ngay! Du Hòa Chính biến sắc, trong cơn giận dữ tựa hồ nghĩ tới điều gì, lặng lẽ phủi phía sau một chút, lập tức khôi phục bình tĩnh, cố nén giận dữ nói: - Mới tới đây phải không? Ngày hôm nay bán ta cái mặt mũi, sau này ở trong học viện có chuyện gì, trực tiếp báo tên của ta. - Báo con mẹ ngươi, còn chưa cút? Sắc mặt Du Hòa Chính rốt cục tái xanh, có chút biến thành màu đen, vẫn chưa có người nào dám không cho mình mặt mũi như thế, giận dữ cười nói: - Ha ha, có dũng khí! Một rác rưởi không có nguyên lực gợn sóng cũng dám nói chuyện với ta như thế, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một ít quy củ mà tân sinh nên tuân thủ! Theo tiếng nói của hắn hạ xuống, khí thế trên người trong nháy mắt tăng vọt, hình thành uy thế nhàn nhạt, hướng Lý Vân Tiêu oanh đến! - Nguyên khí? Du Hòa Chính đã cô đọng nguyên khí, đột phá đến Nhất Nguyên cảnh giới? Một tiếng thét kinh hãi ở khu công cộng vang lên, nhất thời ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ tới, trên mặt mỗi người đều là vẻ thán phục. - Thiên phú thật mạnh a! Có người nói tuần trước hắn mới mở ra đạo mạch luân thứ bảy, cô đọng nguyên khí làm sao cũng phải mấy tháng mới được, hắn lại bảy ngày liền xong! - Ta thấy không phải, hắn vẫn là ở giai đoạn Vũ đồ. Nếu thật sự đột phá đến Võ sĩ, giờ khắc này trên người nên có ánh sáng nguyên khí, mà không phải vẻn vẹn chỉ là cảm nhận được uy thế của nguyên khí. - Dù vậy, kia cũng quá lợi hại đi. Ta xem dáng dấp này, nhiều lắm lại cho hắn mười ngày, hắn liền có thể chân chính lên cấp Nhất Nguyên cảnh! - Tiểu tử, ngày hôm nay ta tâm tình tốt, đánh gãy xương sườn toàn thân ngươi là được, sẽ không cần mệnh của ngươi. Du Hòa Chính nghe bốn phía nghị luận khiếp sợ, trong lòng tự nhiên sinh ra vẻ đắc ý, đặc biệt giờ khắc này phía sau còn đứng nữ thần hắn theo đuổi trong lòng, càng là phải cố gắng biểu hiện một phen, một nguồn sức mạnh bắt đầu ngưng tụ ở trên nắm tay. Hô! Hắn đột nhiên đấm ra một quyền, gân cốt trên cánh tay đùng đùng vang vọng, phảng phất giống như rang đậu không ngừng vỡ ra. Một luồng quyền phong uy vũ tản ra, như mãnh hổ lâm không, hướng về Lý Vân Tiêu đập xuống! - Phục Hổ Quyền? Nhìn rất giống, nhưng Phục Hổ Quyền pháp chú ý không chỉ là khí thế hổ gầm núi rừng, còn phải nắm thời cơ một đòn tất trúng, ngươi chỉ có ngoại hình, khuyết thiếu thần tủy. Thời điểm mọi người ở đây đều vì Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi lạnh, hắn lại mở miệng chỉ điểm Du Hòa Chính, thật giống như lão sư chỉ đạo học sinh của mình. - Tiểu tử này điên rồi sao? Một quyền của Vũ đồ đỉnh cao bảy đạo mạch luân, hắn lại còn có tâm tư trêu chọc? Một tên học viên trợn to mắt. - Ta xem không giống như trêu chọc, mặc dù có chút tự đại, nhưng lời nói xác thực có lý! Một học viên khác như có điều suy nghĩ nói. Một gã học viên khác càng là lắc đầu. - Mặc kệ hắn nói có lý hay không, đối mặt một quyền của Vũ đồ đỉnh cao, hắn lại không tránh không né, trừ khi hắn có tu vi Võ sĩ, bằng không lần này ăn thiệt thòi lớn rồi! Trong lòng Du Hòa Chính cũng giận dữ, trên quyền phong không khỏi gia tăng mấy phần khí lực. Vốn chỉ muốn đem đối phương đánh cho tàn phế, lần này lại bất chấp, thế tất một quyền đem học viên trang bức này đánh phế! Uống! Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, dưới chân nhẹ nhàng bước ra một bước, hai tay thành trảo đỡ ở trước ngực, đột nhiên hình thành một đạo long hình, mở ra miệng rộng, muốn nuốt chửng tất cả! Tất cả mọi người tựa hồ sản sinh một loại ảo giác, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng Long ngâm! Con ngươi của Du Hòa Chính đột nhiên mở lớn, nguyên bản Phục Hổ Quyền của mình quyền uy hiển hách, đã đem phương vị toàn thân đối phương bao phủ vào, không thể tránh khỏi. Ai biết đối phương dùng vẻn vẹn một thức, thì có cảm giác thôn thiên phệ địa, không chỉ phá tận hết thảy oai vũ, càng giống như là một cái miệng rộng to lớn, đang chờ đợi mình đưa tới cửa.
Chương 11: Con đường cường giả. (1) Nguồn: VipVanDan Mời đọc Chương 11: Con đường cường giả. (1) - Chuyện gì thế này? Tại sao có thể có loại cảm giác dê vào miệng cọp này? Trong lòng Du Hòa Chính cả kinh, nhưng rất nhanh liền trầm ổn. - Mặc ngươi chiêu thức quái lạ làm sao, ta đã là Vũ đồ đỉnh cao, dựa vào khí lực, liền đủ để nghiền ép chết ngươi! - A! Đột nhiên một trận đau đớn từ trên cánh tay truyền đến, một quyền không có sơ hở nào của hắn đánh xuống, lại thất bại. Chẳng biết lúc nào mười ngón tay của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên thành trảo, không lùi mà tiến tới, mười ngón đột nhiên giam ở trên cánh tay phải của hắn. Một cảm giác đau đớn trong nháy mắt truyền vào trong óc, càng để hắn tức điên chính là, sau khi bị mười chỉ của đối phương nắm, kình khí bạo phát trên cánh tay trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng, làm hắn không có nửa phần sức mạnh! - Hừ! Lý Vân Tiêu một chiêu đắc thủ, thân thể thuận thế mà lên, đột nhiên va vào trên người Du Hòa Chính, hai chân làm trụ, đột nhiên vai phải hướng về trước ngực hắn dựa vào. Oành! Trước ngực Du Hòa Chính tê rần, một luồng khí huyết tràn vào yết hầu. Cả người bị va lảo đảo lùi về sau, lui mấy bước mới đứng vững thân thể. - Ai, thân thể này. . . Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi thở dài một tiếng, đối với thân thể hiện tại này của mình vạn phần không hài lòng. Nếu mình có sức mạnh như Du Hòa Chính, một chiêu Long hình vừa nãy liền có thể triệt để phế bỏ cánh tay đối phương, vừa dựa vào càng có thể trực tiếp thuấn sát đối phương. Nhưng hiện tại vẻn vẹn là làm cho cánh tay đối phương tê rần, trước ngực tê rần mà thôi. - Hả, vừa nãy xảy ra chuyện gì? Có ai nhìn rõ hay không? - Du Hòa Chính một quyền đủ để khai sơn liệt thạch, ta thậm chí nhìn thấy ánh sáng nguyên khí, làm sao không hiểu liền bị phá? - Quá kỳ quái! Trên người tiểu tử này căn bản không có nguyên lực gợn sóng, hay hắn là cao thủ ẩn giấu? Du Hòa Chính cũng khiếp sợ, một mặt mờ mịt, đến hiện tại hắn còn không biết là xảy ra chuyện gì. Trên người tiểu tử này không cảm giác được nửa điểm nguyên lực, hơn nữa từ động tác vừa nãy đến xem, tuy rằng cực kỳ huyền diệu, nhưng xác thực không đủ kình khí, bằng không mình cũng sẽ không chỉ là bị chấn động đến khí huyết quay cuồng đơn giản như vậy. Nếu là lúc bình thường, có lẽ hắn sẽ cẩn thận lên. Nhưng giờ khắc này bên người còn đứng nữ thần trong lòng, bất luận làm sao cũng không thể ném mặt mũi. Hắn nổi giận hét lớn một tiếng, đang muốn xông lên, một thiếu nữ mặc áo xanh ở bên cạnh rốt cục mở miệng. - Du học trưởng, quên đi. Du Hòa Chính đầy mặt giận dữ và xấu hổ. - Lan Đóa, ngươi đợi thêm năm phút, ta phế bỏ tiểu tử này, nhất định cướp phòng luyện công này cho ngươi! La Lan Đóa lắc đầu nói: - Quên đi, phòng luyện công này vốn là hắn chiếm được trước. Mí mắt của Lý Vân Tiêu hơi nhảy một cái, bật thốt lên: - Là ngươi? Một dung nhan thanh tú mỹ lệ ánh vào trong mắt hắn, tâm tư nổi lên một trận sóng lớn. La Lan Đóa dùng ánh mắt kinh dị nhìn Lý Vân Tiêu, nhẹ nhàng nói: - Không nghĩ tới ngươi không cách nào tu luyện sức mạnh, lại bắt đầu tu luyện kỹ xảo. Lý gia quả nhiên tài nguyên phong phú, vừa nãy một chiêu kia thật sự rất tốt. Thế nhưng, kỹ xảo không có sức mạnh, trước sau chỉ là trò mèo, không ra gì. Vẻ mặt Lý Vân Tiêu có chút quái lạ lên, nhưng vẫn là tán thành nói: - Ngươi nói không sai. Sắc mặt Du Hòa Chính càng khó xem, nhìn chằm chằm La Lan Đóa nói: - Lan Đóa, ngươi biết hắn? La Lan Đóa không hề trả lời, mà là khẽ mỉm cười, đối với Lý Vân Tiêu nói: - Vì lẽ đó ngươi muốn đánh bại ta, căn bản là chuyện không thể nào, sự chênh lệch của chúng ta chỉ có thể càng ngày càng lớn. Kỳ thực ngươi là Lý gia thiếu gia, mặc dù không cách nào tu luyện, cũng sẽ có tiền đồ không tệ, cần gì phải chấp nhất như vậy. - Lý gia thiếu gia? Du Hòa Chính biến sắc, kinh ngạc nói: - Chính là thiếu gia danh xưng rác rưởi Lý gia kia? Sắc mặt hắn nhất thời quái lạ lên, danh tiếng của Lý Vân Tiêu hắn cũng nghe qua, hoàn toàn là rác rưởi không thể tu luyện, ngay cả những đại sư ở Công Hội Thuật Luyện Sư kia cũng không có cách nào. - Nguyên lai tiểu tử này chính là tên rác rưởi kia, chẳng trách trên người không cảm giác được nguyên lực. - Thì ra là như vậy, nguyên lai hắn đi là con đường kỹ xảo. Võ kỹ cao minh, ở trong cùng cấp đối chiến tự nhiên nắm ưu thế, nhưng dốc hết toàn lực, gặp phải cao thủ, giở trò gian như thế nào cũng vô dụng. - Khà khà, ta nghe nói tên rác rưởi Lý gia này trước đây điên cuồng theo đuổi qua La Lan Đóa, sau đó bị đả kích, mới bằng lòng bỏ qua. - Hừ, thân thế hiển hách thì lại làm sao, không có thực lực, vẫn là rác rưởi! La Lan Đóa danh xưng mỹ nữ, đương nhiên không thể coi trọng hắn. Lý Vân Tiêu biết nàng hiểu lầm, trong lòng có một loại tâm tình là lạ. Trước khi linh hồn của Cổ Phi Dương vẫn không có thức tỉnh, xác thực điên cuồng theo đuổi qua nàng một hồi. Hiện tại hắn còn nhớ, lúc đó nàng vô cùng quyết tuyệt nói một câu. - Trượng phu của ta nhất định phải là anh hùng đỉnh thiên lập địa, tương lai nhất định có thể lên làm Thần vệ trấn quốc! Dù cho thân thế của ngươi hiển hách làm sao, chung quy là võ đạo rác rưởi, trừ khi có một ngày ngươi có thể đánh bại ta, ta mới sẽ cân nhắc. Lý Vân Tiêu còn nhớ, những câu nói kia mang đến cho mình đả kích khổng lồ, càng thêm tự giận mình. Nhưng giờ khắc này hắn đã không phải là Lý Vân Tiêu lúc trước, mà là Cổ Phi Dương! Đời trước, tuyệt đỉnh mỹ nữ khóc lóc quỳ cầu hắn xxx, có thể quấn Đại lục Thiên Vũ hai vòng. Tuy rằng La Lan Đóa thanh tân tú lệ, nhưng so với những tuyệt thế mỹ nữ trước đây mình gặp, vẫn là chênh lệch một đoạn dài. Vì lẽ đó giờ khắc này trong nội tâm hắn cực kỳ quái lạ, có loại cảm giác khác thường. - Hừ, một tên thiếu gia rác rưởi cũng muốn theo đuổi Lan Đóa, thực không biết tự lượng sức mình! Tuy rằng Du Hòa Chính bị thất thế, nhưng sau khi biết Lý Vân Tiêu là tên rác rưởi kia, tâm tình lập tức thật tốt. Lý Vân Tiêu khẽ nâng ánh mắt, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt này lợi hại như lưỡi đao, trực tiếp đâm vào trái tim của Du Hòa Chính, sợ đến cả người hắn chấn động, lập tức ngậm miệng, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh. - Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, mặc kệ ta có phải rác rưởi hay không, đều sẽ không cùng ngươi đánh. Không có chuyện gì khác, ta muốn tu luyện. Lý Vân Tiêu khoát tay áo một cái, đầu cũng không quay lại trực tiếp đi vào phòng luyện công số 013, khép cửa phòng. La Lan Đóa sững sờ, đôi mắt đẹp hơi trầm xuống, dáng vẻ tựa hồ đăm chiêu. Nhưng Du Hòa Chính lại trợn to mắt, nội tâm nhấc lên sóng gió. - Xảy ra chuyện gì? Chỉ là rác rưởi ngay cả mạch luân cũng không thể mở, tại sao vẻn vẹn là nhìn quét ta một chút, liền cảm giác lạnh cả người, như rơi xuống vực sâu! Trời ạ, đó là một ánh mắt thế nào a!
Chương 12: Con đường cường giả. (2) Nguồn: VipVanDan Mời đọc Chương 12: Con đường cường giả. (2) Hắn gian nan nuốt ngụm nước miếng, nhìn cửa phòng số 013 đã đóng, trên trán mồ hôi lạnh tràn trề. Hắn đột nhiên phát hiện, tựa hồ mình đối với Lý Vân Tiêu sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ, để thời điểm lần thứ hai hắn đối mặt Lý Vân Tiêu, dĩ nhiên sinh không nổi chút chiến ý nào! - Lan Đóa, xem ở trên mặt mũi của ngươi, lần này liền buông tha hắn, chúng ta đi thôi. Du Hòa Chính lòng vẫn còn sợ hãi, cường chống mặt mũi nói. La Lan Đóa gật gật đầu, xoay người liền muốn rời đi. Đột nhiên hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu nói: - Du học trưởng, vừa nãy Lý Vân Tiêu nói không sai. Phục Hổ Quyền của ngươi tuy khí thế bàng bạc, nhưng chỉ có hình. Nếu như có thể học tinh túy, vừa nãy sẽ không dễ dàng bị Lý Vân Tiêu bắt giữ. Sắc mặt của Du Hòa Chính một khối thanh một khối hồng, trong ánh mắt tất cả đều là giận dữ và xấu hổ, nội tâm đối với Lý Vân Tiêu đã là hận đến tận xương tủy. Sau khi Lý Vân Tiêu tiến vào phòng luyện công, nhìn quét trong phòng một chút, không gian đại khái một trăm mét vuông, bên trong trống rỗng. Chỉ ở trong góc đặt hai khối thiết thạch cao hơn một mét, hình dáng như người, hiển nhiên là bia ngắm luyện công. Mặt trên lít nha lít nhít tràn đầy quyền chưởng ấn ký, còn có dấu vết đao kiếm, trong đó một khối đã tổn hại nghiêm trọng. - Hai khối hắc thiết thạch này phỏng chừng có hơn trăm năm đi! Lý Vân Tiêu lộ ra ánh mắt tán thưởng, xoa xoa một trận. Bất luận ở địa phương nào, thời đại nào, đều có một nhóm võ giả không sợ gian nan, nhẫn nại khổ tu, hướng về con đường cường giả vô tận đi tới. Uống! Lý Vân Tiêu gầm nhẹ một tiếng. - Hiện tại không phải thời điểm cảm thán những thứ kia, nhất định phải mau chóng khôi phục thực lực! Chỉ cần mở ra kinh mạch, cô đọng nguyên khí, ta dự tính trong vòng mười năm là có thể một lần nữa trở lại Cửu Thiên cảnh đỉnh cao! Từ cô đọng nguyên khí đến Cửu Thiên cảnh đỉnh cao, dù là thiên tài như thế nào, cũng cần hơn trăm năm mới có thể đạt đến. Mặc dù là Vũ Đế sống lại, ngoại trừ Cổ Phi Dương ra, cũng không người dám nói như thế. Bởi vì hắn ngoại trừ phong hào Vũ Đế, càng là Đế cấp Thuật luyện sư cấp chín! Đùng đùng đùng đùng! Toàn thân hắn truyền đến tiếng vang đùng đùng, thân thể lấy một tư thế khó mà tin nổi hướng về phía sau uốn nắn. Tay chân liên kết, hình thành một hình tròn tiêu chuẩn, bắp thịt xương cốt toàn thân ở dưới loại tư thế này bắt đầu phát sinh thay đổi vi diệu. Ngoại trừ đau đớn to lớn ra, còn có một sức mạnh kỳ dị vòng đi vòng lại, so với nguyên khí mà dĩ vãng hắn quen thuộc không giống, loại sức mạnh này đi khắp trong bắp thịt huyết mạch, là lực lượng thân thể thuần túy! Đùng! Sau khi chống đỡ bảy tức, cả người hắn rốt cục không chống đỡ nổi, trực tiếp bắn bay ra, mạnh mẽ đánh vào trên vách tường, phun ra ngoài một ngụm máu lớn, váng đầu hoa mắt. Nhưng trên mặt chật vật này, lại tràn trề ý cười. - Ha ha, ở dưới gấp mười lần trọng lực, hiệu quả của Nguyệt Dương thức quả nhiên tăng gấp bội! Không ra ba ngày, thân thể của ta liền có thể đạt đến cấp bậc Vũ đồ, đến thời điểm xung kích kinh mạch ít nhất nắm chắc sáu phần mười! Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu bế quan tu hành, sự tình hắn một chiêu đánh bại Du Hòa Chính cũng truyền ra. Mỗi người đều cân nhắc tỉ mỉ, tuy rằng võ kỹ có hiềm nghi thủ xảo, nhưng dựa vào thân thể người bình thường đánh bại Vũ đồ đỉnh cao bảy mạch luân, vẫn là làm cho tất cả mọi người chấn động, càng là lật đổ một chút quan niệm về Vũ đồ. Lúc đó học viên ở đây quan sát, sau khi mỗi người suy nghĩ sâu sắc, cũng ít nhiều có thu hoạch. Mà Lý Vân Tiêu, cũng ấn vào trong đầu của bọn họ. La Lan Đóa cùng Du Hòa Chính cũng ở sau một ngày rời đi trọng lực khu, có điều lúc Du Hòa Chính đi, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chăm chú vào phòng luyện công số 013, hận không thể nuốt ăn người bên trong kia. Sau ba ngày, cửa phòng luyện công số 013 rốt cục mở ra, một nam tử cả người là máu từ bên trong đi ra. Các học viên ở trong khu công cộng đang đợi phòng dồn dập lộ ra vẻ hoảng sợ, đây là người nào a? Quần áo cáu bẩn không nói, học viên tới nơi này lúc rời đi cái nào không phải vô cùng chật vật. Vấn đề là ngoại trừ chật vật ra, khắp toàn thân người này đều là vết máu! Huyết khô dày đặc bao trùm ở mặt ngoài thân thể, giống như một áo giáp huyết, rất chói mắt! Mùi mồ hôi cùng mùi máu tanh nồng đậm, để trong dạ dày toàn bộ học viên cuồn cuộn một trận, càng có mấy học viên nữ không nhịn được, tại chỗ nôn mửa lên. Ngoại trừ hai mắt sáng sủa như tinh thần ra, hoàn toàn không có hình người! Lý Vân Tiêu ở dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, trực tiếp đi vào truyền tống trận, biến mất khỏi khu vực trọng lực gấp mười lần. Chỉ có điều không ai phát hiện là, thời điểm hắn đến một bước đi một bước dừng, thở hồng hộc, lúc về lại ung dung tự nhiên, như giẫm trên đất bằng. - Vừa nãy đó là người nào? Dĩ nhiên đem mình dằn vặt thành như vậy, cần phải liều mạng như thế sao? - Không biết, nếu như ta nhớ không lầm, người vừa nãy kia chính là Lý Vân Tiêu một chiêu đánh bại Du Hòa Chính! - Cái gì? Dĩ nhiên là hắn! Chà chà, chẳng trách kinh mạch không thông cũng có thể đánh bại Vũ đồ đỉnh cao, nguyên lai liều mạng tu luyện như vậy! - Khà khà, đây chính là sức mạnh của ái tình a. La Lan Đóa từng đồng ý qua, chỉ cần Lý Vân Tiêu có thể đánh bại nàng, liền cho hắn cơ hội theo đuổi. - Hừ, tuy rằng La Lan Đóa đẹp đẽ, nhưng lấy thân phận Lý gia Đại thiếu gia của hắn, muốn mấy mỹ nữ như nàng còn khó sao? - Ai biết được, có điều coi như hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể chiến thắng La Lan Đóa. Võ kỹ lại thủ xảo, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, cũng chỉ là thằng hề biểu diễn. - Xác thực, La Lan Đóa là cường giả xếp hạng thứ năm trong tân sinh a! Nghe nói vào tháng trước cũng đã đạt đến Nhất Nguyên cảnh, thành Võ sĩ chân chính! - Đừng cảm khái, cố gắng lên! Một tên rác rưởi cùng một đàn bà cũng chạy ở phía trước chúng ta! - A! Đột nhiên một tiếng kinh hô truyền đến, mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy người học viên vừa mới chuẩn bị tiến vào phòng luyện công số 013 kia mặt dại ra đứng ở cửa. Mọi người không rõ đi lên phía trước, nhất thời từng cái từng cái sắc mặt đen kịt lại, chỉ thấy trong phòng luyện công, một bia ngắm bằng hắc thiết thạch đã hoàn toàn vỡ thành hai mảnh, nửa người trên ầm ầm ngã dưới mặt đất! Mà trên đất, tất cả đều là tảng lớn vết máu làm cho người kinh hãi! Trái tim của mỗi người đều mạnh mẽ co giật một hồi. - Tiểu tử này, còn có phải là người hay không a!
Chương 13: Mãi mãi không có đường tắt. (1) Nguồn: VipVanDan Mời đọc Chương 13: Mãi mãi không có đường tắt. (1) Sau một khắc Lý Vân Tiêu xuất hiện ở trong đại sảnh phòng trọng lực, tương tự gây nên khiếp sợ không nhỏ. Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, các học viên nhìn thấy đều là một mặt cười khổ. Quyết tâm tu luyện như vậy, như một liều thuốc cường tâm, mạnh mẽ đánh vào trái tim mỗi học viên, kế hoạch tu luyện nguyên bản lập tức gia tăng gấp đôi! Lý Vân Tiêu cũng cảm giác được dáng vẻ của mình quá rêu rao, lập tức từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một bộ quần áo sạch mặc lên, bước nhanh trở về ký túc xá. Công hiệu của Bá Thiên Luyện Thể Quyết xác thực mạnh mẽ nghịch thiên, nhưng thống khổ cũng làm người thường khó có thể chịu được, hầu như mỗi một tấc da cùng bắp thịt đều bị vỡ ra, mỗi một lỗ chân long đều vỡ toang ra máu, luyện đến mặt sau Lý Vân Tiêu cũng cơ hồ đau hôn mê bất tỉnh, chỉ là từ bản năng tiếp tục gắng gượng! Mỗi một cường giả có thể tu luyện tới Vũ Đế, cái nào sẽ là người bình thường? Đều là ăn gian khổ gấp trăm lần người thường, mới có thể đạt được thành tựu gấp trăm lần! Trên đường cường giả, là vĩnh viễn không có đường tắt! Sau khi Lý Vân Tiêu trở lại ký túc xá lập tức tắm rửa, nguyên bản vết thương đầy rẫy, da dẻ nhìn thấy mà giật mình, sau khi cọ rửa dĩ nhiên bóng loáng như ngọc, không có một tia vết tích. Thân thể động tác trong lúc đó, rõ ràng cảm giác được một loại sức mạnh đã lâu không gặp, tuy rằng còn vô cùng yếu ớt, nhưng đã để Lý Vân Tiêu phi thường hài lòng. - Không hổ là công pháp luyện thể đệ nhất thiên hạ, so với dùng Linh dược cấp chín gột rửa thân thể còn cường đại hơn. Có cường độ thân thể Vũ đồ, ta cũng có thể thử nghiệm luyện chế một ít thứ đơn giản. Chỉ cần làm ra một ít đan dược cấp thấp, tốc độ tu luyện của ta còn có thể tăng nhanh! Thuật luyện sư mạnh yếu quyết định bởi hồn lực lớn nhỏ, nhưng ở trên rất nhiều thuật luyện chế cơ sở, cũng cần thân thể đạt đến cường độ nhất định mới có thể tiến hành. Hắn đang tính toán đi mua một ít dược liệu cùng dụng cụ luyện chế, đột nhiên sau đầu mát lạnh, một luồng quyền phong đột nhiên tập kích đến. Hắn bản năng hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn, một chưởng hướng về sau đầu chộp tới. Đùng! Một luồng kình khí đánh vào lòng bàn tay, năm ngón tay của Lý Vân Tiêu vồ lấy, cả người lộn mèo; chuyển thân qua, tay phải đánh ra. Lạc cát lạc cát… Tiếng xương nổ vang nương theo tiếng kêu thảm thiết vang lên. - Vân thiếu, là ta a! Cánh tay của ta! Lúc này Lý Vân Tiêu mới nhìn rõ ràng người đến, ngạc nhiên nói: - Hàn béo? Hàn Bách thống khổ nhe răng trợn mắt, nhìn cánh tay mình cơ hồ bị quyển thành bánh quai chèo, khóc lóc nói: - Vân thiếu, cánh tay của ta phế rồi! Lý Vân Tiêu tức giận nói: - Chơi đánh lén gì hả, đáng đời! Có là đem xương ta của ngươi cắt thành bảy đoạn mà thôi, tới phòng cứu thương lấy chút Hoàng Kỳ tử cùng bột mì giảo thành đoàn, đắp lên mấy ngày là không sao. - Lần trước xem ngươi có chút quái lạ, cho nên muốn thăm dò một chút. Lúc này Hàn Bách mới khó mà tin nổi nói: -Vân thiếu, sức mạnh của ngươi... , chẳng lẽ... Lý Vân Tiêu lắc đầu nói: - Còn chưa mở ra mạch luân, ngươi tìm ta có chuyện gì? Hàn Bách trợn to mắt, thất vọng nói: - Lợi hại như thế còn không mở ra mạch luân? Mấy ngày nay ngươi trốn đi đâu vậy hả, Lạc Vân Thường lão sư đang tìm ngươi khắp nơi. - Cô gái nhỏ này tìm ta làm gì? Muốn phạt ta đi phòng trọng lực sao? Lý Vân Tiêu từ tốn nói. Trên trán Hàn Bách chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. - Cô gái nhỏ... Vân thiếu, ngươi sẽ không bị váng đầu chứ? Muốn chết cứ nói thẳng, đừng có hù ta như vậy, ta sẽ chết theo ngươi a. Còn có một việc, khả năng phiền phức lớn rồi! Mấy ngày nay cũng không thấy Lam Phi đâu, nghe nói là bế quan xung kích Nhất Nguyên cảnh! Ngươi phế bỏ Đỗ Phong cùng La Kiệt, chờ hắn xuất quan, tất nhiên là tìm ngươi báo thù! Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn Hàn Bách đầy vẻ lo âu, cười nói: - Bình tĩnh đừng nóng, chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi. - Chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi? Hàn Bách tức giận nói: - Ngươi có biết Nhất Nguyên cảnh ý vị như thế nào không? Ý nghĩa cô đọng nguyên khí, chân chính bước vào cấp độ võ sĩ, trở thành một tên võ giả chân chính! Võ sĩ cùng Vũ đồ chúng ta trong lúc đó, là có thiên đại khác nhau! Ta cùng Trần Chân, còn có Như Tuyết công chúa đều vì ngươi lo lắng mấy ngày, ngươi ngược lại tốt, chỉ là Nhất Nguyên cảnh mà thôi! - Ha ha… Lý Vân Tiêu cười nhạt, Võ sĩ? Liếm hài cho hắn cũng không xứng! Tuy giờ khắc này hoàn toàn không có tu vi, nhưng chỉ là một Võ sĩ, còn không đáng hắn để trong lòng. Bất kể là Du Hòa Chính, hay là Lam Phi, ở trong mắt hắn đều cùng tiểu hài tử không khác. - Ta gần nhất dự định mua ít đồ, trong tay khá cần tiền, mượn ngươi ít tiền a. Mặc dù Lý Vân Tiêu là Lý gia Đại thiếu gia, nhưng đã sớm bị gia tộc bài xích ra ngoài, bình thường tiền tiêu vặt cũng là tùy tiện phát cho một chút, vì lẽ đó so với mấy thiếu gia khác, vẫn là hết sức khó coi. Hàn Bách trợn to mắt, giật mình nói: - Ngươi thật sự không lo lắng một chút nào sao? Phải biết khóa tân sinh chúng ta này tổng cộng có hơn ba ngàn người, nhưng hiện nay xung kích đến Võ sĩ chỉ sợ không tới ba mươi người. Cái thành tích này, coi như đặt ở ban quỷ nghèo, cũng là tồn tại hàng đầu! Lớp học viên bọn họ tất cả đều là con cháu quyền quý thế gia, vì lẽ đó theo thói quen gọi lớp khác là ban quỷ nghèo. Nhưng thực lực tổng hợp của ban bọn họ cũng là kém cỏi nhất, vì lẽ đó người ban khác đều gọi bọn họ là ban bỏ đi. - Ha ha, lo lắng a, nhưng lo lắng cũng vô dụng. Trong tay ngươi có bao nhiêu tiền? Trước tiên cho ta mượn hết, hôm nào trả lại ngươi. - Vân thiếu, ta cảm giác ngươi biến hóa thật lớn! Chân tâm phục rồi! Hàn Bách lấy ra túi chứa đồ, đổ ra một đống lớn kim tệ. - Có chừng hai, ba trăm kim tệ đi, đầy đủ ngươi tiêu một năm! Lý Vân Tiêu không khách khí cất đi toàn bộ. - Tuy rằng ít một chút, nhưng có còn hơn không. Hắn cầm lấy một kim tệ, bắn về cho Hàn Bách. - Cầm lấy đi mua thuốc, cánh tay của ngươi nhất định phải ở trong vòng mười hai canh giờ sơ cứu, bằng không liền thật phế bỏ. Hàn Bách sợ đến vội vã cầm lấy kim tệ chạy đi ra ngoài, mới vừa tới cửa, đột nhiên "Ầm!" một tiếng vang vọng, thân thể hắn bay lên không trở về, ở trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã ở dưới chân Lý Vân Tiêu, hôn mê bất tỉnh, trên bụng rõ ràng có một vết chân. - Đồ vật không biết chết sống! Từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh, tiếp theo một bóng đen bị ném tới, ngã ở bên người Hàn béo. Người kia máu me khắp người, mặt xưng phù, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong miệng không biết rên rỉ gì đó. Lý Vân Tiêu lo lắng nhìn một hồi, mới nhận ra là Trần Chân.
Chương 14: Mãi mãi không có đường tắt. (2) Nguồn: VipVanDan Mời đọc Chương 14: Mãi mãi không có đường tắt. (2) - Lý Vân Tiêu, ngươi thật to gan, dám động đến người của ta, ngày hôm nay liền để ngươi triệt để phế bỏ! Hơn mười người trực tiếp từ ngoài cửa vọt vào, cầm đầu chính là Lam Phi, hắn một mặt ngạo nhiên đi ở phía trước, mỗi một bước bước ra, khí thế trên người nhất thời tăng vọt mấy phần, thời điểm đi tới trước mặt Lý Vân Tiêu, nhất thời một ánh hào quang từ quanh thân hắn tản mát ra, uy thế kinh người! Ánh sáng Nguyên khí, tiêu chí của Võ sĩ! - Lão đại, ngươi quả nhiên lên cấp Võ sĩ, nhất định phải báo thù cho ta a! Phía sau Đỗ Phong khóc lớn tố lên, dưới khố cao cao nhô lên, hiển nhiên là quấn quá nhiều băng vải, còn không tháo ra. Một bên La Kiệt cũng là sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt phun ra lửa giận giết người, cả người phẫn nộ run rẩy. - Không phải là Nhất Nguyên cảnh sao, còn muốn phát sáng toàn thân để cho người ta xem, coi mình là dạ minh châu sao! Lý Vân Tiêu cúi người nhìn xuống thương thế của Hàn Bách cùng Trần Chân, tuy rằng nhìn qua cực kỳ nặng nề, nhưng cũng không có thương tích trí mạng, lúc này mới yên tâm, nhưng trong đôi mắt đã dấy lên từng tia từng tia sát khí. - Còn có hai người các ngươi, mới ba ngày không gặp, làm sao âm thanh cũng thay đổi? Ồ, râu mép trên mặt các ngươi đâu, đi đâu rồi hả? - Oa! Câu này đâm trúng vết thương trí mệnh của Đỗ Phong, làm hắn tức giận đến phun máu, phát điên quát lên: - Giết hắn, giết hắn! Lão đại ngươi nhất định phải giết hắn cho ta! Tiếng hô của hắn mang theo một làn điệu sắc bén, giống như giọng nữ, nhất thời làm cho trán của tất cả mọi người bốc lên mồ hôi lạnh, thân thể không khỏi run cầm cập một hồi. Lam Phi cũng run cầm cập một hồi, theo bản năng nhón chân hơi di chuyển qua bên cạnh, chỉ vào Lý Vân Tiêu cả giận nói: - Là chính ngươi quỳ xuống dập đầu nhận sai, hay là muốn ta đánh gãy tứ chi của ngươi, triệt để trở thành tàn phế! Tuy Lý Vân Tiêu là rác rưởi, hắn có thể tùy ý bắt nạt, nhưng thật muốn hắn ra tay giết chết đối phương, nội tâm hắn vẫn có lo lắng rất lớn. Dù sao giết hắn chính là triệt để đánh Lý gia một bạt tai, sẽ làm hòa bình mặt ngoài dối trá của hai nhà triệt để xé rách, hậu quả ai cũng không cách nào dự tính. Vì lẽ đó lần này đến, chỉ là ôm ý nghĩ đánh phế Lý Vân Tiêu, lại nhục nhã hắn một phen, cho Đỗ Phong xả giận. - Phế bỏ ta? Ánh mắt của Lý Vân Tiêu phát lạnh, khí thế trên người bỗng tản mát ra, tuy không có loại uy thế như kình khí kia, nhưng thật giống như có một loại khí tức khó có thể dùng lời diễn tả được ngưng tụ ở trong không khí, để hơn mười người Lam Phi trong nháy mắt cảm thấy cả người khó chịu, từng cái từng cái lòng bàn tay bốc lên mồ hôi, - Rất lâu rồi, chưa từng nghe qua lời hung hăng như vậy. Xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể có loại cảm giác run rẩy này? Trong lòng Lam Phi khiếp sợ không thôi, một loại cảm giác sợ hãi bắt đầu lan tràn ở trên người, hắn đột nhiên nhấc lên dũng khí, giận dữ gầm lên một tiếng, một thanh hắc thiết kiếm xuất hiện ở trong tay, không nói hai lời liền hướng về Lý Vân Tiêu chặt bỏ! Cảm giác sợ hãi ấy không hiểu ra sao, để hắn buồn bực bất an, hắn sợ mình lại không quả đoán ra tay, thậm chí sẽ không dám tiếp tục ra tay rồi! Cái cảm giác này thật giống như đứng trên một chiếc thuyền, đối mặt sóng to gió lớn bao phủ thiên địa! - Tại sao có thể có cảm giác này, hoang đường! Hắn lập tức bài trừ tạp niệm, hai tay ra đủ mười phần lực đạo, trực tiếp lâm không chặt bỏ! - Quyết định thật nhanh, không chút hàm hồ, không sai, không tệ. Lý Vân Tiêu tán thưởng gật gật đầu, tương tự là hắc thiết đại kiếm xuất hiện ở trong tay, nhẹ nhàng nằm ngang ở trước ngực. Chỉ là động tác rất tùy ý, nhưng đỡ toàn bộ kiếm thế của Lam Phi bao phủ! Lại dám trêu tức ta, muốn chết! Nghe Lý Vân Tiêu chỉ điểm, Lam Phi giận tím mặt, tức đến đỏ bừng cả mặt! Hai tay tăng thêm mấy phần khí lực, ngay cả một tia nguyên khí bảo vệ kinh mạch cũng trực tiếp rót vào trong thiết kiếm, tất cả sức mạnh ầm ầm hạ xuống! Thịch! Song kiếm mãnh liệt chạm vào nhau, rung ra điện quang đốm lửa, lực lượng khổng lồ từ trên hắc thiết kiếm truyền đến, hổ khẩu của Lý Vân Tiêu rạn nứt, hai tay tê dại, cả người bị đánh bay ra, nhưng thân thể vẫn chưa mất đi cân bằng, hai chân sát mặt đất bay ngược mấy bước mới giữ vững thân thể. Trên Hắc thiết đại kiếm càng có một vết ngân sâu sắc! - Đỡ được một chiêu của ta, làm sao có khả năng! Lam Phi trợn con ngươi, cả người trong nháy mắt thất thần, đừng nói mình là Võ sĩ, coi như là Vũ đồ, đối phương cũng không thể đỡ lấy một đòn toàn lực của mình a! Chẳng lẽ phế vật này mở ra mạch luân? Nhưng vì sao cảm giác không tới gợn sóng nguyên lực? Không chỉ có hắn khiếp sợ, hơn mười người phía sau tất cả đều trợn to tròng mắt, ngây người như phỗng! Lý Vân Tiêu đè xuống nhiệt huyết ở trước ngực một chút, cười như điên nói: - Ha ha, đã nghiền! Đã lâu không có toàn lực chiến một trận, tuy rằng hiện tại tình hình có chút quái dị, có điều vừa nãy chiêu kiếm đó rất tốt ha! Đến, đến, để ca chỉ điểm ngươi mấy lần! Để ca chỉ điểm ngươi mấy lần. . . - Ngông cuồng! Lam Phi tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, kiềm chế kích động trong nội tâm, giận dữ giơ lên trường kiếm, một đạo nguyên khí ở trên hắc thiết kiếm tỏa ra, cả người bắn mạnh mà lên, một chiêu kiếm quét xuống. - Lưu Vân kiếm trảm! Võ kỹ! Là Lam gia gia truyền võ kỹ… Lưu Vân Kiếm Quyết! Hơn mười người phía sau dồn dập lộ ra ánh mắt chấn động, Đỗ Phong càng là như hít thuốc lắc hưng phấn hét rầm lêm. - Kiếm như Lưu Vân, là Lưu Vân Kiếm Quyết! Tiểu tử này chết chắc rồi! Lam gia Lưu Vân Kiếm Quyết cùng võ kỹ phổ thông trên thị trường không giống, nhất định phải là Võ sĩ mới có thể tu luyện, ở dưới nguyên khí rót vào, nhất thời ánh sáng tăng mạnh, như liệt nhật lăng không, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng! Thời điểm Lam Phi ở Vũ đồ đỉnh cao liền không ngừng tu luyện chiêu này, bây giờ đột phá đến Võ sĩ, rốt cục có thể hoàn toàn phát huy uy lực của Lưu Vân Kiếm Quyết! Sau khi sử dụng một chiêu, tự tin nhất thời bành trướng. Hiện tại ta là một nhất tinh Võ sĩ chân chính, xem ngươi lấy cái gì ngăn ta! - Lưu Vân Kiếm Quyết chú ý chính là kiếm như Lưu Vân, thông suốt, triển khai lên ý tùy tâm động, như nước chảy mây trôi. Ngươi xem này như là cái gì? Lấy kiếm đến phát sáng, coi là nến sao! Ngươi không gọi tên, ta còn thực không nhìn ra đây là Lưu Vân Kiếm Quyết. Lý Vân Tiêu nói nhất thời để Lam Phi tức đến thiếu chút nữa phun máu, hắn bỗng nhiên giận dữ hét: - Còn sính miệng lưỡi, ta lấy tiện mệnh của ngươi! Ánh kiếm lâm không chém xuống, mắt thấy cả người Lý Vân Tiêu sắp bị thôn phệ ở trong ánh kiếm, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung lên hắc thiết đại kiếm, hững hờ điểm đi ra ngoài, trong miệng nói lầm bầm: - Có thể được ta chỉ điểm một chút, ngươi có phúc ba đời.