Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 10: Tiền nhuận bút đầu tiên Dịch: Hoài Việt Nguồn: Banlong.us Mời đọc Sau khi lớp trưởng ra về, Lục Dương vốn định mở luôn phong thư, xem hợp đồng và ấn phẩm tập đầu tiên trong đó. Nhưng nghĩ lại lúc này trong phòng còn có hai người khác nữa, mà hắn lại không muốn chuyện mình viết tiểu thuyết bị truyền ra ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân, nên kiềm chế ham muốn lại, mang theo bưu phẩm rời khỏi phòng. Chờ Lục Dương đi rồi, hai người trong phòng mới liếc nhìn nhau, tên mập ú Thiệu Đại Hải mở miệng trước: - Tiểu tử Lục Dương này bình thường điệu thấp như vậy, không ngờ lại có thân thích bên Đài Bắc. Tên gầy khô Hồ Cốc cũng gật gật đầu phụ họa: - Ừ, nhìn phong thư dày như vậy, nhiều khả năng là vị thân thích kia gửi cho hắn thứ gì đó rồi. - Không biết là cái gì mà tiểu tử này lại không giám mở ra trong phòng, phải thần thần bí bí mang đi, mẹ nó, thật không có chút nghĩa khí nào! Thiệu Đại Hải nổi lòng tò mò về thứ đựng trong kiện bưu phẩm dày cộp kia. Chính vì thế, kể từ lúc đó, hắn và Hồ Cốc đã bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ với Lục Dương. ... Lục Dương theo thói quen đi tới khu giảng đường số ba, thẳng đến phòng học ở tầng cao nhất. Lúc này, trong phòng chỉ có ba gã sinh viên đang lẳng lặng đọc sách, ba người này đều ngồi cách xa nhau, rõ ràng là không muốn bị người khác làm phiền, đúng với biểu hiện của người chăm chỉ đọc sách. Cả ba đều hoàn toàn không phát ra tiếng động, ngay cả tiếng trở mình, cũng thỉnh thoảng mới truyền ra. Lục Dương thích nhất chính là bầu không khí như vậy, cũng tăng nhanh cước bộ, tới ngồi xuống ở một góc phòng, sau đó ôm tâm tình mong đợi, xé ngang phong thư, lấy từng thứ đựng trong đó ra. Không ngoài dự đoán của Lục Dương, bên trong bao gồm một phần hợp đồng nhà xuất bản C gửi cho hắn, kèm theo bốn bản ấn phẩm tập một và hai của cuốn “Tận Thế Đất Hoang”. Phần hợp đồng này, đã được tổng biên tập phía C ký, có kèm theo cả con dấu. Lục Dương tùy tiện lướt qua một chút rồi để qua một bên, sau đó dành toàn bộ sự chú ý vào bốn cuốn ấn phẩm trên mặt bàn. Bìa sách được thiết kế vô cùng tinh mỹ (tinh tế đẹp mắt), làm bằng giấy dày màu xám, dùng thủ pháp tranh châm biếm miêu tả khung cảnh một thành phố bị tàn phá, chính là cảnh tượng sau ngày tận thế: trên đường phố vắng tanh hai bên chất đầy kiến trúc phế tích, một thanh niên cao gầy cầm theo một thanh trường đao, phía sau là một cô gái yểu điệu xinh đẹp. “Tận Thế Đất Hoang”, bốn chữ màu hồng khổ lớn, khắc bên phải bìa sách, bên dưới được đề thêm hai chữ Văn Sửu rất nhỏ. Đáng nhắc tới chính là, những chữ này đều được in dưới dạng phồn thể. Tác phẩm của ta, là tác phẩm đầu tay sau khi ta sống lại… Ngón tay phải Lục Dương nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách, trong lòng không khỏi cảm khái. Tác phẩm đầu tiên đối với mỗi tác giả đều có địa vị đặc thù, ký thác tình cảm đặc biệt mà người ngoài khó có thể lý giải được. Tiện tay lật ra một trang, cũng giống như tác phẩm đầu tay của Lục Dương kiếp trước, văn tự bên trong đều là chữ phồn thể Đài Loan, từ trên xuống dưới dựng thẳng tắp, muốn xem, đều phải đọc từ phải qua trái. Giấy in sách rất dày và cứng, chất lượng cùng sách giáo khoa hiện tại Lục Dương đang học hoàn toàn thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Trước khi sống lại, mỗi lần xuất bản sách mới, khi nhận được ấn phẩm từ nhà xuất bản, Lục Dương đều gửi tặng cho nhiều người, chỉ lưu lại cho mình một bản. Nhưng đời này hắn lại không có định làm như vậy. Đây cũng là lý do vì sao Lục Dương không muốn cho bạn cùng phòng biết mình đang viết tiểu thuyết. Nếu như để mấy người này biết mình đang xuất bản sách bên Đài Loan, còn có bốn cuốn ấn phẩm, chắc chắn sẽ phải tặng cho bọn họ một cuốn, thậm chí là mấy cuốn. Người này một quyển, người kia một quyển, sau cùng, lưu lại trong tay Lục Dương, khẳng định không còn bao nhiêu. Chỉ có hai bộ ấn phẩm, Lục Dương muốn lưu lại cho mình một bộ, còn một bộ, hắn dự tính gửi tặng cho người tối quan trọng trong lòng mình. Về phần bạn bè bình thường, thì thật xin lỗi nhé. Ngồi trong phòng học vân vê bốn cuốn ấn phẩm không nỡ buông tay suốt nửa giờ, Lục Dương mới thoả mãn mang cả sách lẫn hợp đồng cất vào phong bì, sau đó đi tới tiệm in tờ nết Tinh Vũ phía sau trường học. Hợp đồng và ấn phẩm đều đã nhận, Lục Dương thầm nghĩ có lẽ nhà xuất bản C sẽ gửi cho mình một email xác nhận điều này. Mở máy vi tính ra, đăng nhập vào hòm thư, Lục Dương phát hiện quả thật có một lá thư mới do biên tập viên Tam Văn Ngư của nhà xuất bản C gửi đến. Mở lá thư ra đọc, mới biết đước phía C không chỉ gửi hợp đồng và ấn phẩm, mà còn gửi kèm cả bốn ngàn năm trăm đồng tiền nhuận bút cho hắn, đã chuyển thẳng vào ngân hàng hắn kê khai trong hợp đồng. Trước đó, sau khi Lục Dương gửi tập bản thảo thứ hai, dựa theo quy củ, tiền nhận bút tập thứ nhất cũng theo đó được gửi đến cho hắn, còn tiền nhuận bút tập thứ hai thì nhà xuất bản vẫn tạm thời giữ lại. Lục Dương hiện tại đã “giàu to” rồi, có tiền nhuận bút của hai tập bản thảo, dù mới chỉ nhận trước một tập. 4500 đồng, thời điểm năm 2013, cũng không tính là gì. Khi đó, đồng nhân dân tệ bị mất giá trầm trọng, đến thợ mộc thợ hồ mỗi ngày cũng kiếm được hai ba trăm đồng tiền công, một tháng có khi còn kiếm được sáu bảy nghìn, thậm chí hơn một vạn. Nhưng thời điểm 2003, 4500 đồng, đối với tầng lớp dân chúng dưới đáy xã hội mà nói, vẫn là con số không nhỏ. Năm 2003, thợ mộc thợ hồ mỗi ngày chỉ kiếm được bốn năm mươi đồng tiền công, thậm chí có ngày chỉ kiếm được ba mươi đồng, nhân lên một tháng, cũng chưa chắc đã kiếm đủ một nghìn. Lúc này, Lục Dương vừa mới bước vào năm nhất đại học, tiền học phí hai kỳ của hắn cũng không đến bốn nghìn đồng. Mà tiền sinh hoạt phí một học kỳ cũng chỉ tầm hai nghìn đồng, bình quân tiền chi tiêu mỗi tháng của hắn cũng chỉ chừng bốn trăm đồng mà thôi. Sống trong thời đại như vậy, con số 4500 đồng, đối với Lục Dương mà nói, đã xem như không nhỏ. Mà tối trọng yếu chính là, 4500 này cũng không phải tiền nhuận bút một tháng của hắn, chỉ là tiền nhuận bút của một tập bản thảo sáu vạn năm ngàn chữ mà thôi. Với tốc độ sáng tác hiện giờ của hắn, một đêm được hơn sáu ngàn chữ, mười ngày được hơn sáu vạn, mất thêm hai ba ngày nữa để chuyển bản thảo viết tay thành bản thảo điện tử, tính ra, một tập bản thảo, chưa đến nửa tháng hắn đã viết xong. Một tháng, Lục Dương ít nhất có khả năng viết được hai tập bản thảo. Một tập 4500 đồng, hai tập 9000 đồng. Vào năm 2003, đây tuyệt đối là thu nhập mà nhiều người bình thường dù nằm mơ cũng không giám nghĩ tới. Có bốn ngàn năm trăm đồng này, Lục Dương có thể mua cho mình một cái notebook như ý, không cần phải tiếp tục viết tay nữa, như vậy tốc độ sáng tác của hắn ít nhất sẽ được đề thăng lên một phần ba. Hoàn hảo có thể tiết kiệm được công sức lẫn khoảng thời gian đưa bản thảo viết tay lên máy. Muốn thành công, trước tiên phải có lợi khí. Để đẩy nhanh tốc độ sáng tác, việc mua máy vi tính là chuyện tất yếu. Ngay lập tức, hắn đứng dậy quay về ký túc xá, trước tiên cất kỹ phong thư vào trong ngăn kéo, sau đó mang theo chi phiếu đi tới cửa hàng bán máy vi tính. Đáng tiếc thay. Lục Dương đã quên mất một điều, thời điểm năm 2003, máy tính xách tay đều rất quý hiếm, giá cả một chiếc cũng từ năm sáu ngàn đồng trở lên. Tiền nhuận bút lần này của Lục Dương cũng chỉ đủ để mua được một chiếc kha khá, căn bản không có nhiều lựa chọn. Hơn nữa, chuyện đắt tiền không nói, đến cấu hình và thiết kế của máy cũng khiến người ta không còn lời nào để nói. Cuối cùng, Lục Dương chỉ đành đem tiền gửi trở lại vào ngân hàng, quyết định vẫn tiếp tục viết tay rồi ra quán net đem bản thảo chuyển vào máy tính như trước. Trên đường về, hắn đã nghĩ thông suốt. Hiện giờ mọi người trong ký túc xa đều không có máy tính, nếu mình mua một chiếc, mọi người thể nào cũng sẽ tranh nhau sử dụng, không mất bao lâu sẽ hỏng. Hơn nữa, hoàn cảnh trong ký túc xá, phần lớn thời gian đều rất ồn ào, căn bản không thích hợp cho việc sáng tác, còn mang theo máy vi tính vào trong phòng học viết lách, lại ảnh hưởng tới việc đọc sách của người khác. Đối với chuyện bản thân muốn giữ bí mật việc viết tiểu thuyết, cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định. Chắc phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đến khi có thể thuê được một căn phòng yên tĩnh ở bên ngoài, thì mua máy sau cũng không muộn.
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 11: Vô tình gặp lại Phùng Đình Đình Dịch: Hoài Việt Nguồn: Banlong.us Mời đọc Đảo mắt, đã ba ngày trôi qua. Chiều hôm đó, Lục Dương không có lịch học, sau khi ăn cơm trưa ở căng tin, hắn thay một bộ quần áo thể thao, mang theo găng tay, chạy tới câu lạc bộ võ thuật luyện quyền. Lúc ra tới cửa thì bị Trình Hoa ở giường dưới gọi giật trở lại: - Ê! Lục Dương! Xế chiều hôm nay các câu lạc bộ trong trường sẽ tổ chức tuyển thành viên mới, cậu có đi cùng bọn tôi không? Lục Dương lúc vừa về ký túc xá nhìn thấy Trình Hoa, Dương Chí, và Sử Quý Quân ba người đang sửa soạn quần áo giầy dép, chỉnh trang kiểu tóc, còn tưởng rằng bọn họ sắp đi tán gái, ai ngờ lại đi đăng ký tham gia câu lạc bộ. Trong đại học có rất nhiều câu lạc bộ, tỷ như câu lạc bộ tiếng Anh, câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ võ thuật, câu lạc bộ thư pháp vân vân. Những câu lạc bộ này hằng năm đều có thành viên tốt nghiệp rời đi, nên sau khi khai giảng năm học mới không lâu, sẽ tổ chức tuyển nhận thành viên mới để bù vào. Tham gia vào những câu lạc bộ này cũng chẳng học hỏi được bao nhiêu, nhưng chính yếu là có thể mở rộng giao lưu hoặc quen biết với mỹ nữ, điều này rất không tệ, thêm nữa, sau khi tham gia câu lạc bộ, muônd tiến vào hội sinh viên sẽ dễ dàng hơn một chút. Đến khi tốt nghiệp đại học đi xin việc làm, nếu như người trong công ty biết ngươi khi còn đi học là thành viên câu lạc bộ mà trước đây hắn từng tham gia, nói không chừng sẽ châm chước cho ngươi một chút. Sở dĩ, các câu lạc bộ hàng năm đều tiến hành chiêu mộ vào khoảng thời gian này, chính là để thu nhận những sinh viên năm nhất vừa mới quá môn vào trường. Nhưng mà, Lục Dương lại không có hứng thú với chuyện này. Hắn đã tham gia vào câu lạc bộ võ thuật, bản thân ngoại trừ đi học ra, buổi tối còn phải viết tiểu thuyết, thời gian dư thừa cũng chỉ đủ cho hắn luyện quyền, không rảnh để làm việc khác, cho nên khi thấy Trình Hoa gọi hắn cùng đi đăng ký tham gia câu lạc bộ, Lục Dương chỉ hơi sửng người một chút rồi mỉm cười cự tuyệt. ... Lục Dương muốn tới câu lạc bộ võ thuật, cần phải đi qua một quãng rừng cây. Dù chưa tới gần, nhưng hắn đã nhìn thấy trong rừng cây lúc này dường như đông hơn so với mọi hôm, dưới tán cây bày hơn ba mươi cái bàn học, một ít học trưởng hoặc học tỷ đang ngồi hoặc đứng trước bàn, đối diện là hơn trăm sinh viên năm nhất đang vây quanh. Lục Dương thoáng suy tư một chút, đã đoán ra hôm nay các câu lạc bộ đang chiêu sinh tân thành viên ở chỗ này. Lục Dương không nghĩ tới việc gia nhập câu lạc bộ khác, nên khi đi ngang qua đó, hắn cũng không dừng lại, ánh mắt chỉ quét qua hai bên trái phải một chút. Câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ tiếng Anh, câu lạc bộ máy tính, câu lạc bộ võ đạo, câu lạc bộ quyền đạo… Liếc mắt nhìn sang, đã thấy hơn hai ba chục câu lạc bộ đủ loại đang tụ tập chỗ này. Lúc này Lục Dương mới chợt nhận ra trường học này tưởng như rời rạc nhưng lại cất dấu không ít câu lạc bộ, nhiều câu lạc bộ dù là ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng nghe qua. - Nè! Lục Dương! Khi đi ngang qua câu lạc bộ vũ đạo, Lục Dương chợt nghe bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc. Là tiếng của Phùng Đình Đình. Nghe thấy có người gọi mình, Lục Dương theo bản năng dừng bước, quay đầu nhìn lại. Cạnh vị trí câu lạc bộ Vũ đạo đang chiêu sinh, Phùng Đình Đình một thân quần áo màu phấn hồng tựa như một đoá hoa tươi yêu kiều xinh đẹp, đang mở to đôi mắt nhìn hắn. - Phùng Đình Đình? Lục Dương có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp Phùng Đình Đình, sau khi nhập học, Lục Dương không giống như đời trước chạy đi tiếp cận Phùng Đình Đình, ngược lại hắn cố ý tránh mặt nàng, mà thời gian vừa rồi cũng quá mức bận rộn nên hắn cũng quên béng mất cô gái này. Không nghĩ tới hôm nay đi ngang qua đây lại gặp nàng. Phải biết rằng khoa tiếng Anh và khoa Lịch sử ở hai đầu sân trường, bình thường người ở hai khoa rất ít khi thấy nhau. Lục Dương phát hiện dù mới nhập học không đến một tháng, nhưng Phùng Đình Đình đã có biến hoá không nhỏ. Nàng trở nên xinh đẹp hơn, nói chính xác, nàng đã bắt đầu biết trang điểm, trang dung nhàn nhạt, khiến nàng vốn đã xinh, nay lại càng đẹp hơn, không như hồi cao trung chỉ chuyên để mặt mộc. Phùng Đình Đình giống như trước mỉm cười đi tới trước mặt Lục Dương, quan sát cả người hắn vài lần, ánh mắt dừng ở đôi bao tay trên tay hắn, trong mắt loé lên tia hiếu kỳ, mở miệng hỏi: - Thế nào? Cậu cũng luyện quyền sao? Trước giờ học cùng nhau lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói cậu biết võ nha? Cậu trước đây từng học võ sao? Tuy rằng không định theo đuổi Phùng Đình Đình, nhưng nếu ngẫu nhiên gặp phải, Lục Dương cũng không thể xem như không thấy, lập tức mỉm cười lắc đầu nói: - Không có, vừa mới tham gia câu lạc bộ võ thuật cách đây không lâu, chỉ muốn rèn luyện thân thể một chút mà thôi, không tính là luyện võ. - A? Cậu gia nhập câu lạc bộ võ thuật? Câu trả lời của Lục Dương hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Phùng Đình Đình. Trong ấn tượng của nàng, Lục Dương là người hướng nội, không thích vận động, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa bao giờ nghĩ qua hắn lại tham gia vào một câu lạc bộ như câu lạc bộ võ thuật. Nàng lập tức đoạt lấy bao tay trong tay Lục Dương tỉ mỉ quan sát, sau đó lại nhìn kỹ Lục Dương thêm một lần nữa, tấm tắc khen: - Không sai nha Lục Dương! Tham gia vào câu lạc bộ võ thuật, sau này chờ cậu luyện thành tuyệt thế võ công, nhất định phải bảo hộ mình đó! Ha ha, cố gắng lên nha! Mình chờ cậu đến làm hộ hoa sứ giả cho mình đó! Hi hi! ... Lục Dương đối đáp qua loa với Phùng Đình Đình vài câu, sau đó cáo từ rời đi. Trước kia hắn từng yêu Phùng Đình Đình, nhưng hiện giờ đã thì không. Trước khi hồi sinh, từng sống hơn hai mươi chín năm tuế nguyệt, thế giới quan và nhân sinh quan của Lục Dương đã sớm vặn vẹo. Ở trong mắt hắn, ái tình, chỉ là chuyện cổ tích viễn vông, nếu ai muốn truy đuổi, thì sớm muộn gì cũng sẽ thương tích đầy mình. Muốn có nữ nhân thì có rất nhiều biện pháp, cũng không cần đem tình cảm của mình ra hoán đổi. Đối với ái tình, Lục Dương chỉ dám kính nhi viễn chi, chứ không giám theo đuổi. Hắn vẫn thích mỹ nữ như trước, nhưng đời này, hắn tuyệt đối sẽ không đem tình cảm ra để đánh đổi. ... Đi qua cánh rừng, khoé mắt Lục Dương nhìn thoáng qua câu lạc bộ võ thuật từ xa, chỉ thấy chủ nhiệm Đằng Hồ quần áo chỉnh tề đang đứng một mình trước một cái bàn học, đối diện là mấy thanh niên cả nam lẫn nữ đang nói cười với hắn. Lục Dương nhìn thấy, nhưng không đến gần. Hắn tham gia vào câu lạc bộ võ thuật là để rèn luyện thân thể, đối với việc phát triển câu lạc bộ, hắn cũng không để tâm lắm. Chỉ là khi nhìn về phía mấy nam nữ đang vây quanh Đằng Hồ, hắn không khỏi thầm nghĩ: Xem ra sau hôm nay, ta cũng không còn là thành viên duy nhất của câu lạc bộ này nữa rồi. Không lâu sau, Lục Dương đã đến bên ngoài câu lạc bộ võ thuật. Đằng Hổ đang tuyển người mới, cho nên cửa câu lạc bộ vẫn đóng kín. Chuyện như vậy, từ khi gia nhập nơi này đến nay, Lục Dương vẫn gặp qua thường xuyên. Đằng Hồ thường luyện quyền vào buổi tối, mà Lục Dương lại thường đến đây ban ngày, nên phần lớn thời gian khi hắn đến đây, cửa phòng đều đóng. Nhưng mà, Lục Dương cũng chẳng để ý đến chuyện này lắm. Đằng Hồ trước kia đã từng vài lần chỉ điểm cho hắn cách đánh bao cát, vì vậy, dù tên chủ nhiệm này không có ở đây, thì Lục Dương vẫn tự mình luyện tập như thường. Mở cửa ra, Lục Dương để bao tay xuống, khởi động cánh tay một chút, sau đó bắt đầu luyện quyền một mình. Nắm đấm từng quyền từng quyền nện lên bao cát, lực quyền của Lục Dương cũng không mạnh lắm, khi đánh vào bao cát, cũng chỉ khiến bao cát hơi đung đưa, phát ra âm thanh nhè nhẹ. Lục Dương cũng chẳng thèm quan tâm, tâm tính hắn rất tốt, chỉ cần lực quyền của mình càng ngày càng tiến bộ thì sớm muộn gì lực đánh cũng sẽ như ý. Hắn cũng không biết, khi bản thân đang chuyên chú luyện quyền thì bên ngoài cửa sổ chẳng biết khi nào đã có một thân ảnh màu hồng yểu điệu đứng ở đó. Phùng Đình Đình đứng ngoài cửa sổ, nhìn vào bên trong câu lạc bộ võ thuật, quan sát Lục Dương cúi đầu chăm chú giã quyền vào bao cát, khoé miệng hơi mỉm cười, nhưng cũng lộ ra một tia nghi hoặc. Lục Dương lúc này khiến nàng cảm thấy có phần xa lạ, nhưng cũng có chút thưởng thực, nàng chợt phát hiện ra nam nhân này có nhiều thứ mình không thể lý giải. Một người hướng nội như hắn, lại chủ động tham gia vào loại địa phương như câu lạc bộ võ thuật này, còn một thân một mình lặng lẽ luyện quyền nữa…
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 12: Em khác xưa rồi Dịch: Hoài Việt Nguồn: Banlong.us Mời đọc Hai ngày sau, chính là thứ bảy. Buổi sáng thứ bảy đương nhiên không phải đi học, Lục Dương sau một đêm ngủ ngon, tận tám giờ mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã cảm thấy cả người khoan khoái, một thân khí lực tràn trề, khiến tâm tình hắn cũng trở nên dễ chịu. Rời giường đánh răng rửa mặt, rồi đi tới căn tin mua bánh bao, sau khi ăn xong một bát cháo cũng không lập tức đến khu giảng đường số ba, mà quyết định thừa dịp tâm tình đang tốt, muốn đi tới câu lạc bộ võ thuật luyện quyền một chút. Gần đây khi luyện quyền, hắn rõ ràng cảm giác được sự tiến bộ của mình, ra quyền càng ngày càng tự nhiên, mà hắn cũng chợt phát hiện ra bản thân mình rất thích luyện quyền. Muốn làm là làm liền. Lục Dương quay về ký túc xá thay quần áo, sau đó mang theo bao tay đi về hướng câu lạc bộ võ thuật. Câu lạc bộ vũ đạo ở phía trước câu lạc bộ võ thuật, nên mỗi lần muốn luyện quyền hắn đều phải đi ngang qua đây. Ngày hôm nay, mang theo tâm tình thoải mái đi ngang qua câu lạc bộ vũ đạo, Lục Dương ngoài ý muốn phát hiện ra cửa câu lạc bộ vũ đạo hôm nay không khoá, bên trong có không ít nữ sinh trẻ tuổi đang luyện múa. Cảnh tượng mấy chục mỹ nữ cùng nhau luyên múa khiến mỗi nam sinh khi đi ngang qua đây đều nhịn không được mà phải ghé mắt nhìn, Lục Dương cũng không ngoại lệ. Khi đi ngang qua câu lạc bộ vũ đạo, phát hiện ra bên trong có không ít mỹ nữ đang luyện múa, ánh mắt Lục Dương theo bản năng liếc qua, cước bộ cũng theo đó chậm lại. Đưa mắt nhìn sang, Lục Dương chợt ngây ngẩn cả người. Bởi vì hắn phát hiện ra trong hơn mười mỹ nữ trẻ tuổi bên trong, có một bóng hình quen thuộc - Phùng Đình Đình. - Tại sao nàng lại ở đây? Lục Dương theo bản năng nhẹ giọng tự hỏi. Bởi vì theo hắn nhớ, kiếp trước, Phùng Đình Đình sau khi vào đại học cũng chưa từng gia nhập vào câu lạc bộ vũ đạo, nhưng hiện giờ, trong tầm mắt của Lục Dương, thân ảnh màu trắng lẫn trong đám mỹ nữ đang luyện múa kia, không phải Phùng Đình Đình thì là ai? Lục Dương cho dù có nghĩ nát óc cũng không ngờ rằng nguyên nhân Phùng Đình Đình tham gia vào câu lạc bộ vũ đạo chính là vì hai ngày trước nàng từng theo hắn đi tới câu lạc bộ võ thuật. Phùng Đình Đình là một cô gái yếu đuối, đương nhiên không có hứng thú với võ thuật, nhưng khi nàng nhìn thấy câu lạc bộ vũ đạo ở cách đó không xa, nhãn châu chợt xoay chuyển một lúc, sau đó nảy lên chủ ý tham gia vào câu lạc bộ vũ đạo. Cho nên hôm nay mới khiến Lục Dương có một trận ngạc nhiên, phải tự hỏi vì sao đời này nàng lại tham gia vào câu lạc bộ vũ đạo. ... Lục Dương nhìn thấy Phùng Đình Đình, đã là chuyện của hai ngày trước, sau đó vì quá mải mê luyện quyền nên cũng không phát hiện ra nàng từng đứng ở ngoài cửa sổ nhìn mình, mà hiện tại Phùng Đình Đình cũng không chú ý đến Lục Dương ở bên ngoài cửa sổ. Lục Dương đứng ngoài cửa sổ vài giây, thần sắc biến hoá vài lần, sau đó bước nhanh về phía câu lạc bộ võ thuật. Ngoài ý muốn phát hiện ra Phùng Đình Đình ở ngay bên cạnh, tâm tình Lục Dương vốn đang thoải mái, đã nhanh chóng trầm xuống. Sau khi sống lại, mỗi lần nhìn thấy Phùng Đình Đình, hắn đều nhớ lại ký ức đau thương trước kia, mỗi lần như vậy đều khiến tâm tình hắn trở nên khó chịu. Đi tới câu lạc bộ võ thuật, Lục Dương phát hiện ra hôm nay Đằng Hổ cũng ở đây, mà bên trong còn có thêm bảy tám khuôn mặt mới, hẳn là tân thành viên mới được chiêu sinh đợt vừa rồi. Lục Dương đếm sơ qua, trong những gương mặt mới này, có sáu nam hai nữ. Sáu nam sinh, Lục Dương cũng không có hứng thú quan tâm, khiến Lục Dương chú ý chính là hai nữ sinh còn lại, một mập một gầy. Mập, mặt tròn thân tròn chân tròn, chỗ nào cũng tròn, Lục Dương ước tính thể trọng của nàng chắc phải vượt qua một trăm sáu mươi cân (một cân bằng nửa ký), nên dung mạo cũng không cần nhìn kỹ thêm làm gì. Gầy, nhìn kỹ, hình dáng rất thanh tú, cao chừng mét rưỡi, có vẻ như là một tiểu mỹ nhân. Khi Lục Dương đến, mọi người cũng đều thấy. Chủ nhiệm Đằng Hổ mỉm cười với hắn, sau đó hướng mấy người còn lại nói: - Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Lục Dương sư đệ, là người đầu tiên gia nhập câu lạc bộ ta, sau này mọi người hãy gọi hắn là sư huynh đi. Sau khi Đằng Hổ lên tiếng, liền cí mấy người mở miệng gọi Lục Dương sư huynh. Nhưng cũng có vài nam sinh nhếch miệng lên, lộ vẻ khinh thường, rõ ràng không xem một người có vóc dáng trung đẳng như Lục Dương là sư huynh. Mọi người đều biết câu lạc bộ vừa mới thành lập, Lục Dương cùng lắm chỉ gia nhập sớm hơn bọn họ mấy ngày, cũng không giỏi giang hơn bọn họ là bao, nên cũng không sợ Lục Dương động thủ giáo huấn bọn họ. Vẻ mặt xem thường của những nam sinh kia, Lục Dương đều thấy trong mắt, nhưng cũng không nói gì. Thứ nhất, hắn dù sao cũng đã hơn hai mươi chín tuổi, tâm tình đã sớm trầm ổn, lâu rồi cũng chưa đánh nhau vì thể diện. Thứ hai, Lục Dương gia nhập câu lạc bộ võ thuật, chỉ vì muốn rèn luyện thân thể, vì thế không quan tâm người khác nghĩ về hắn thế nào, chỉ cần chủ nhiệm Đằng Hổ thỉnh thoảng chỉ điểm cho hắn một chút là được rồi. Lục Dương hướng những người chào hắn gật gù, hơi cười, sau đó mang theo bao tay, đi tới bao cát trong cùng bắt đầu luyện quyền. Đằng Hổ mấy ngày trước đã nói với hắn, hiện giờ hắn chỉ cần luyện chính quyền (đấm thẳng) và câu quyền (đấm móc) là được rồi, còn những chiêu thức khác, sau này hẳng học. Lục Dương biết đạo lý ham nhiều tất nát, cũng từng nge qua câu nói kinh điển trong giới võ thuật: Biết ngàn chiêu, không bằng tinh một chiêu. Lục Dương biết, chỉ cần luyện thật tốt hai chiêu này, đã có thể đánh thắng phần lớn người bình thường được rồi. Bởi vì phần lớn người bình thường đều không luyện qua bất kỳ quyền pháp gì, đánh nhau với bọn họ, chỉ cần một hai chiêu là đã đả bại được. Đằng Hổ đứng giảng giải cho tám thành viên mới về cách ra quyền và thu quyền, còn Lục Dương thì một thân một mình lặng lẽ luyện tập trong góc khuất, cũng không chú ý đến tình hình bên này. Luyện quyền hơn một giờ, khi hai tay đã bủn rủn vô lực, thì Lục Dương mới dừng lại. Đi tới chỗ thay quần áo, khi đang cầm khăn tay lau mồ hôi trên người, thì Đằng Hổ đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười nói: - A Dương! Không sai! Nghe một người bên câu lạc bộ cầu lông nói, cậu gần đây thường hay đến đây luyện tập một mình, xem ra cậu thật sự muốn luyện quyền thật sao? Lục Dương nhìn Đằng Hổ một chút, cười cười, nói: - Gần đây chương trình học khá nhẹ, cũng khá rảnh rổi nên mới tới đây. Đằng Hổ vỗ vỗ bả vai Lục Dương ý khen ngợi, nói: - Luyện nhiều một chút cũng không phải là chuyện xấu! Chỉ cần cậu thật tâm muốn luyện tập, chờ khi cậu có cơ sở vững vàng rồi, sư huynh ta sẽ truyền thụ cho cậu mấy tuyệt chiêu. - Ồ? Nghe Đằng Hổ nói đến tuyệt chiêu, Lục Dương có chút bất ngờ, kinh ngạc nhìn Đằng Hổ, hỏi: - Bái chủ nhiệm làm sư phụ? Để học võ công chân chính à? - Ha ha! Đằng Hổ cười khẽ một tiếng, lại vỗ vai Lục Dương lần nữa, chỉ nói: - Cố gắng luyện tập đi! Chỉ cần có thể kiên trì thì sau này cậu sẽ biết. Nói xong, hắn gật đầu với Lục Dương rồi đi về phía những thành viên mới. Nhìn theo bóng lưng Đằng Hổ, trong lòng Lục Dương bỗng nhiên có chút chờ mong. Nguyên tưởng rằng Đằng Hổ chỉ biết chút quyền anh và tán thủ (Sanshou), không nghĩ tới hắn còn tinh thông cả quyền pháp nữa. Trước khi sống lại, Lục Dương từng xem qua một vài tiểu thuyết viết về mảng võ thuật Trung Hoa. Biết Trung Quốc một ít môn quyền thuật có tiếng, tỷ như Thái Cực, Bát Quái, Hình Ý, Bát Cực, Trạc Cước, Vịnh Xuân, Hồng quyền, hay Đại Thánh Phách Quải vân vân. Không biết Đằng Hổ luyện môn nào? . . . Từ câu lạc bộ võ thuật đi ra, Lục Dương phát hiện cửa chính câu lạc bộ vũ đạo đã đóng từ lâu, nhưng xuyên qua cửa sổ kiếng, hắn nhìn thấy Phùng Đình Đình và những mỹ nữ kia vẫn còn đang luyện tập múa cơ sở bên trong. Lục Dương không hiểu vũ đạo, không biết đó là loại hình múa nào, chỉ chú ý thấy Phùng Đình Đình luyện tập rất chăm chỉ, giống như dáng vẻ của nàng khi học tập thời cấp ba. Lục Dương khi đó sở dĩ thích nàng, ngoại trừ vì nàng ngồi ở trước mặt hắn suốt mấy học kỳ liền ra, một điểm rất trọng yếu chính là khi ngồi học, Phùng Đình Đình rất chuyên tâm, khi ấy hắn ngồi ở phía sau nàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ chăm chú nghe giảng của nàng, dần dần, không biết từ lúc nào trong lòng đã có hình bóng của cô gái vừa mỹ lệ vừa chăm chỉ này.
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 13: Dáng em Dịch: Hoài Việt Nguồn: Banlong.us Mời đọc Tối hôm đó, sau khi viết xong hai chương bản thảo, Lục Dương mang theo giấy bút quay về ký túc xá, lúc này năm người bạn cùng phòng dù đã lên giường nhưng vẫn chưa đi ngủ. Khi Lục Dương mở cửa bước vào, bọn hắn vẫn còn đang tán gẫu náo nhiệt với nhau. Lúc Lục Dương mở đèn huỳnh quang trong phòng ra, Trình Hoa nằm ở phía dưới Lục Dương mở miệng: - Tiểu tử ngươi sao về muộn như vậy. Ta nói, mọi người dù sao cũng đã lên đại học rồi, có cần chăm chỉ như vậy không? Ngươi có biết điều gì là quan trọng nhất trong thời đại học không? Lục Dương sững sờ, hấp háy mắt không hiểu, nghi hoặc hỏi lại: - Điều gì vậy? Chính lúc này, Dương Chí ở giường kế bên Lục Dương chen miệng vào nói: - Sử Quý Quân có bạn gái rồi cậu biết không? Hơn nữa còn bị người ta theo đuổi, còn cậu, cũng nên tìm một mục tiêu mà ra tay đi, để thêm một thời gian nữa, không khéo đám mỹ nữ đều bị người ta theo đuổi hết rồi, khi đó có muốn tìm một đối tượng tốt tốt một chút cũng không được. Hóa ra là chuyện này. Lục Dương nghĩ lại, thời điểm năm nhất kiếp trước, cũng từng xảy ra chuyện này. Trong phòng 103 này Sử Quý Quân là gia hoả đẹp trai nhất, vừa mới vào đại học không lâu, đã bị một nữ sinh ở lớp cách vách theo đuổi, khi đó còn khiến không ít nam nhân trầm trồ hâm mộ. Có điều, sang năm thứ hai, khi Sử Quý Quân chơi chán nữ sinh này rồi, liền muốn chia tay, nhưng cô gái này lại không chịu được đả kích, có một lần còn cắt cổ tay tự vẫn, may mà có người cứu kịp. Sau lần tự sát này, dù níu kéo được Sử Quý Quân, nhưng sau khi tốt nghiệp không lâu, thì rốt cuộc hai người cũng chia tay. Biết được kết cục của chuyện này, nên khi nghe xong, Lục Dương cũng không hâm mộ gì, chỉ thầm mặc niệm một chút cho nữ nhân si tình kia mà thôi, thích một nam nhân không thích mình, lại còn là nam nhân rất đẹp trai, bi kịch của nàng, hiện giờ cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Lục Dương còn nhớ, nữ sinh này về sau dù đã ba mươi, nhưng vẫn còn độc thân một mình, một lần hắn ngẫu nhiên gặp lại nàng, khi đó nàng đã tầm hai tám hai chín tuổi, cả người tiều tuỵ, nhìn vô cùng đáng thương. Trong lòng Lục Dương biết thế, nhưng cũng không có ý định cứu vớt nàng. Bởi vì hắn biết cô gái này rất yêu Sử Quý Quân, yêu say đắm từ lần đầy thấy mặt, bằng không, bản thân nàng vốn không phải là một cô gái phóng đãng, nhưng chỉ vừa mới vào đại học không lâu, đã thông qua người khác hỏi thăm số điện thoại ký túc xá của Sử Quý Quân, sau đó dưới tình huống cả hai chưa từng chính thức gặp mặt, đã chủ động gọi điện tới biểu lộ với Sử Quý Quân. Lục Dương không nghĩ mình có thể kéo nàng ra khỏi vũng lầy này, cũng không muốn mọi người hiểu lầm rằng mình đố kị với Sử Quý Quân, hoặc muốn tranh dành nữ nhân với hắn. Đường là nàng tự chọn, Lục Dương cũng không muốn làm chuyện vô ích. Sau khi rửa mặt, hắn nằm dài trên giường, trong lòng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ liên quan đến những người bạn trong phòng lúc này. Lục Dương còn nhớ, sau khi Sử Quý Quân bị nữ sinh kia theo đuổi, bốn người khác trong phòng cũng bị kích thích, trong vòng mấy tháng tiếp theo, đều không ngừng ra tay, cho đến khi thành công mới thôi, có người liên tục thất bại, nhưng sau khi thất bại, vẫn không cam lòng, lại đổi sang đối tượng khác, mãi cho đến khi tất cả năm người đều có bạn gái mới thôi. Nhớ lại những chuyện này, khoé miệng Lục Dương bỗng nhiên lộ ra vẻ cười khổ nhàn nhạt. Bởi vì, khi nhớ tới những chuyện này, trong đầu hắn lại không tự chủ được mà nghĩ tới Phùng Đình Đình, nhớ tới sau khi xuất bản tác phẩm đầu tay không lâu, nàng từng đáp ứng trở thành bạn gái của hắn. Cuối cùng, Lục Dương lại nhớ tới cảnh tượng ở câu lạc bộ vũ đạo ngày hôm qua, nhớ tới thân ảnh của Phùng Đình Đình khi luyện múa bên trong. Lại nghĩ về nàng rồi... Trong phòng ngủ tối om, Lục Dương nằm trên giường mở to hai mắt, nhìn lên đỉnh trần nhà, trong lòng có chút thương cảm. Hắn và nàng từng cùng nhau đi dạo dưới nắng mai, từng trao cho nhau nụ hôn đầu, đáng tiếc, bọn họ tuy có khởi đầu mỹ mãn, có quá trình tốt đẹp, nhưng lại có kết cục khiến hắn phải tan nát cõi lòng. Tình cảm suốt mấy năm trời, vậy mà nói kết thúc liền kết thúc. Chính từ đó về sau, Lục Dương tuy vẫn qua lại với nữ nhân, nhưng không còn thành tâm như trước. Bởi vì hắn đã không tin vào tình yêu nữa. Trong mấy năm sau đó, hắn không thể yêu ai nữa, không phải không muốn, mà là không thể, không cách nào thật tâm với tình yêu. ... Có lẽ... Cũng nên tìm một người bạn gái thôi. Trước khi đi ngủ, Lục Dương chợt nảy ra ý niệm này. Không phải để yêu đương, mà để cho lòng bớt cô quạnh, hắn không muốn phải thường xuyên nhớ lại chuyện cũ, đặc biệt là những ký ức liên quan đến Phùng Đình Đình. ... Thời gian không ngừng trôi. Sinh viên năm nhất sau khi nhập học, tám phần thời gian đều dành cho việc theo đuổi ái tình, dường như trước đó quá bị ngột ngạt về mặt tình cảm, nên lúc này muốn phóng thích toàn bộ ra. Mặc kệ nam sinh hay là nữ sinh, đều ước ao có một mối tình tươi đẹp trong thời đại học. Tỷ như, những ngày gần đây, bất luận là ban ngày hay buổi tối, khi đi trên đường, Lục Dương thỉnh thoảng lại nhìn thấy từng đôi từng đôi nam nữ vừa mới yêu sánh vai đi bên cạnh nhau. Bọn họ không giống như những tình nhân yêu nhau đã lâu, đã thoải mái nắm tay nắm chân nhau cùng dạo bước, cũng không giống như bạn bè bình thường có thể thoải mái vừa đi vừa tán gẫu với nhau. Khoảng cách giữa bọn họ không gần cũng không xa, nữ sinh thì ngượng ngùng, còn nam sinh thì như uống phải thuốc lắc, một mực làm ra dáng vẻ nho nhã lễ độ đi bên cạnh nữ sinh. Khắp sân trường, số tân sinh chăm chú vào việc học, tựa hồ rất ít. Lấy ánh mắt của Lục Dương, trong mười người, may ra chỉ có một người là còn chăm chỉ đọc sách. Những người này, trước khi tốt nghiệp trung học đều là thiên chi kiêu tử ngày đêm khổ học, nhưng sau khi bước vào đại học, tất cả như trút được gánh nặng, không ai muốn tiếp tục khổ học như trước kia. Chỉ một lượng nhỏ nam sinh nữ sinh còn chuyên chú nghe giảng, buổi tối còn chăm chỉ tới phòng tự học đọc sách. Người như vậy, trong mỗi lớp học tầm mấy chục người, thường thường cũng chỉ có cỡ năm ba người mà thôi. Những người này, thường thường đều có tướng mạo phổ thông, gia cảnh bần hàn. Bọn họ thực sự quý trọng cơ hội học đại học mà bản thân vất vả lắm mới dành được. Trước đây, suốt mấy năm học đại học, Lục Dương cũng không chuyên tâm nghiên cứu sách chuyên ngành lắm, phần lớn thời gian nếu không phải xem tiểu thuyết thì chính là viết tiểu thuyết, hoặc hẹn hò với Phùng Đình Đình. Mà hiện tại cũng vậy, hắn vẫn như cũ không thích xem sách chuyên ngành. Bởi vì lựa chọn của hắn vẫn là viết tiểu thuyết như trước. Tuy vậy, nếu có thể, hắn vẫn chăm chỉ lên lớp nghe lão sư giảng bài. Biến hóa duy nhất chính là… Gần đây trong đầu Lục Dương có nhiều thêm hình dáng một người. Một cô gái. Buổi tối hôm biết Sử Quý Quân có người yêu, khi nằm trên giường, trong lòng Lục Dương từng loé lên ý nghĩ tìm một người bạn gái, vì thế khoảng thời gian sau đó, đôi khi hắn vô tình hoặc cố ý, bắt đầu chú ý những nữ sinh thường xuất hiện bên cạnh mình. Cô gái kia chính là người hắn ngẫu nhiên phát hiện ra trong quá trình này. Đó là chuyện cách đây một tuần trước. Trong một buổi chiều muộn, sau khi thay quần áo, Lục Dương mang theo bao tay bước về phía câu lạc bộ võ thuật, khi tới đại sảnh nhà thi đấu, ngoài ý muốn nghe thấy một hồi tiếng đàn du dương vang lên, sau đó xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn men theo tiếng đàn đi tới cuối hành lang. Dọc theo đường đi, Lục Dương ngang qua câu lạc bộ này đến câu lạc bộ khác, cuối cùng dừng lại bên ngoài cửa sổ của câu lạc bộ âm nhạc. Lúc này, xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn thấy một nữ sinh mặc áo trắng rất thanh thuần đang cúi đầu chuyên chú đánh đàn. Lục Dương không hiểu gì về Piano, cả khúc dương cầm hắn cũng không quen thuộc, cho nên cũng không biết cô gái kia đang đàn bài gì, nhưng nghe qua lại cảm thấy rất thoải mái, rất ưu mỹ. Mãi đến tận ít ngày sau, hắn mới từ trong miệng nàng biết được, đó chính là một bản piano nổi tiếng - Kanon. Khi đó, Lục Dương chỉ trầm mặc đứng ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn cô gái đắm chìm trong khúc nhạc của mình, mãi cho đến khi tiếng đàn của nàng dừng lại, hắn mới phục hồi lại tinh thần. Lúc này, nữ sinh kia dường như cảm giác được bên ngoài cửa sổ có ai đó đang nhìn mình, nghi hoặc quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt của Lục Dương. Giờ khắc đó, Lục Dương mới chân chính nhìn thấy khuôn mặt của cô gái. Mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt cực kỳ tinh khiết, hai hàng lông mày thon dài, mái tóc đen nhánh chỉ buộc đơn giản sau gáy thành đuôi ngụa, nhưng vượt xa hết thảy bất kỳ kiểu tóc cầu kỳ nào. Một cô gái mặc quần áo màu trắng tinh, làn da cũng trắng tinh. Có thể nhìn ra, gia cảnh của nàng hẳn là rất khá, trên dưới cả người giống như không nhiễm phải hạt bụi nào, sạch sẽ đến mức khiến cho người ta khó lòng sinh ra ý niệm khinh nhờn nàng. Chuyện ngày hôm đó, với Lục Dương mà nói, có thể xem như thiên ý. Từ đó trở đi, vì trong lòng đã có bóng dáng của nàng, nên ánh mắt của hắn vẫn thường vô tình hay cố ý tìm kiếm bóng lưng quen thuộc xung quanh. Chính vì thế, từ sau lần gặp mặt đó, hắn còn nhìn thấy nàng thêm ba lần nữa. Một lần là ở trên đường rừng trong trường học, một lần là bên trong lớp học, còn một lần là buổi tối một hôm nào đó, khi Lục Dương trên đường đi tới tầng cao nhất của khu giảng đường số ba, ánh mắt ngẫu nhiên bắt gặp nàng đang ngồi yên lặng đọc sách trong một căn phòng ở tầng một. Cũng sau lần bắt gặp ngẫu nhiên này, nên mỗi buổi tối khi đến đây sáng tác, hắn đều vô tình hay cố ý nhìn lướt qua cửa sổ căn phòng học hôm trước nàng từng ngồi, thử xem có may mắn gặp lại nàng hay không. Giống như đêm nay, sau khi đưa mắt nhìn sang, hắn vui mừng phát hiện ra bóng dáng của nàng trong đó. Lúc này, nàng vẫn ngồi một mình như cũ, vẫn một bộ quần áo trắng tinh, ngồi lặng lẽ đọc sách bên cạnh cửa sổ.
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 14: Vì em mà anh thay đổi Dịch: Hoài Việt Nguồn: Banlong.us Mời đọc Lục Dương thoáng do dự, sau đó cũng bước vào căn phòng này, đi từ cửa sau. Hắn thả nhẹ bước chân, lại vào từ cửa sau, nên cả sáu, bảy người đang đọc sách trong phòng đều không ai chú ý tới hắn. Lục Dương theo bản năng muốn đi đến ngồi phía sau cô gái, nhưng chợt cúi đầu nhìn lại quần áo và đôi giầy mình đang mang, lại sờ soạng đầu tóc thêm một hồi, sau đó bước chân cũng trở nên chần chờ. Sau khi sống lại, hắn vẫn không quá để ý đến vẻ ngoài của mình, không chỉ không thay đổi quần áo, mà ngay cả kiểu tóc cũng chưa từng thay đổi. Lục Dương biết giữa nam và nữ, ấn tượng ban đầu vô cùng then chốt, nhiều người chỉ vì lần đầu tiên gặp mặt để lại ấn tượng xấu cho đối phương, mà cuối cùng hoàn toàn mất đi cơ hội. Vì thế bước chân Lục Dương mới chần chờ. Đứng ở cuối phòng học nhìn bóng lưng cô gái, con mắt Lục Dương xoay chuyển mấy vòng, trong đầu xẹt qua vài suy nghĩ, cuối cùng, hắn lặng lẽ đi tới một góc phòng ngồi xuống, cách xa cô gái áo trắng ít nhất mười mét. Lục Dương tin tưởng coi như nàng có ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, thì cũng không để ý đến một nam sinh có bề ngoài phổ thông như hắn. Mục đích của hắn, chính là muốn nàng không chú ý tới mình. Nở một nụ cười tự trào, Lục Dương mở tập giấy trắng ra, để chén trà qua một bên, đốt một điếu thuốc, vừa gọt bút chì, vừa sắp xếp lại tình tiết những gì định viết đêm nay. Đề cương quyển thứ nhất của "Tận Thế Đất Hoang" tuy rằng đã hoàn thành, nhưng tình tiết cụ thể mỗi chương mỗi phần, vẫn phải suy nghĩ sửa soạn thêm. Thỉnh thoảng, mi mắt Lục Dương lại hơi nhấc lên, liếc nhìn bóng lưng cô gái một chút, xác nhận xem nàng còn ở đó hay không. Đêm nay Lục Dương không tính làm quen với nàng, chỉ muốn biết ký túc xá của nàng ở đâu, sau đó mới tính tiếp. Trong lòng có tạp niệm, nên tối hôm đó, trạng thái sáng tác của Lục Dương rất tệ, bởi vì lo lắng nếu mình quá tập trung, lỡ nàng đi rồi cũng không biết, vì thế chỉ viết được một lúc, lại nhịn không được ngẩng đầu lên liếc về phía nàng một cái. Thuốc lá đã tàn ba bốn điếu, nhưng trên giấy chỉ mới vẻn vẹn mấy trăm mặt chữ, hơn nữa, vì lòng có tạp niệm, không thể chuyên tâm sáng tác, nên mớ chữ này đều rất khô khan, hoàn toàn không có phong độ như trước. Điều này khiến Lục Dương rất bất đắc dĩ. Hắn biết đêm nay có lẽ mình không viết được gì ra hồn rồi, trên mặt lộ vẻ cười khổ, dứt khoát đặt bút xuống, không muốn tiếp tục nặn ra những ký tự khô cằn như vừa rồi nữa. Sau khi quyết định ngừng viết, trong lòng Lục Dương rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Suy nghĩ một chút, hắn cầm lấy bút chì, làm ra bộ dáng đang suy tư, nhưng thực tế, dư quang trong mắt lại nằm ở trên người cô gái kia. Thời gian vì vậy mà cứ như dài ra. Cô gái kia đọc sách rất say mê, mãi cho đến hơn mười một giờ khuya, nàng mới móc một chiếc điện thoại màu phấn hồng từ trong túi ra liếc nhìn đồng hồ, sau đó mỉm cười xếp sách vở lại, bước ra khỏi phòng. Sự thực chứng minh, lúc trước Lục Dương đã quá lo xa, lúc nàng rời đi, ánh mắt căn bản không hề liếc về phía sau một chút nào, mà trực tiếp đi ra từ cửa trước. Khi thấy nàng móc chiếc điện thoại mới tinh ra nhìn, Lục Dương lại lần nữa khẳng định ở trong lòng phán đoán của mình trước kia, gia cảnh của cô bé này hẳn phải rất khá, vì thời điểm năm 2003, vừa mới lên năm nhất mà đã có một chiếc điện thoại tinh xảo như vậy, thì chắc chắn không phải là con nhà nghèo. Lục Dương không lập tức đứng dậy đi theo, mà chờ nàng ra khỏi phòng hơn mười giây, mới đứng dậy mang theo giấy bút đuổi theo phía sau. Hắn rời khỏi phòng từ cửa sau, lén la lét lút y như kẻ trộm. Lúc Lục Dương ra ngoài, cô gái mặc áo trắng đã cách hắn hơn mười mấy mét. Lục Dương thấy nàng còn ở tầm mắt của mình thì nhanh chóng khôi phục lại vẻ trấn định, không gấp gáp đuổi theo, mà lửng thửng theo phía xa, nàng đi về hướng nào thì hắn đi về hướng đó. Một đường đi tới, Lục Dương chợt phát hiện ra phương hướng của nàng có điểm không đúng, phía trước không phải là đường về ký túc xá nữ, mà là mấy cửa hàng bên cạnh trường học. Không bao lâu, linh cảm của Lục Dương đã ứng nghiệm. Mục tiêu của cô gái áo trắng chính là cửa hàng phía trước trường học, Lục Dương thấy thế cũng không tiếp tục đi theo, vì cửa hàng còn đang sáng đèn, không thích hợp để ẩn nấp. Hắn lủi vào góc tối, làm bộ đang nghỉ ngơi, dựa lưng vào cây đại thụ, thỉnh thoảng lại hít một hơi thuốc, dư quang khoé mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái. Lục Dương thấy nàng ghé vào môt cửa hàng bán hoa quả, mua một ít cam. Sau đó lại mang theo bịch cam bước về một hướng khác, chính là hướng ký túc xá nữ ở phía đông. Trên thực tế, Lục Dương biết rõ toàn bộ nữ sinh đều ở tại ký túc xá phía đông trường học, chỉ có điều, ký túc xá nữ lại có tổng cộng mười hai toà, cứ hai toà lại chung một cửa lớn. Lục Dương thấy nàng rốt cuộc cũng hướng về phía ký túc xá nữ, liền đuổi sát theo sau. Lần này nàng một đường đi thẳng tới ký túc xá, cũng không ghé qua chỗ nào nữa. Trước cửa lớn là một bãi cỏ nằm giữa hai toà nhà, có đèn đường sáng trưng. Nên Lục Dương không có cách nào tiếp tục theo sau, bác bảo vệ đang canh cửa cũng không chỉ ngồi không. Vì thế hắn đành đứng dưới một trụ đèn, lặng lẽ nhìn theo thân ảnh màu trắng dần dần mất hút bên trong cánh cửa. Lục Dương phải giương mắt nhìn kỹ lắm mới thấy đươc con số tám nằm ở mặt bên ký túc xá nàng vừa đi vào. Toà nhà số tám ký túc xá nữ. - Xem ra nàng đang ở trong đó. Lúc này Lục Dương mới nhẹ giọng thì thào một câu. ... Ngày thứ hai, buổi chiều vừa lúc không có tiết, sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Dương ra ngân hàng rút một ngàn đồng, đến mấy tiệm quần áo trong nội thành vật lộn suốt hai giờ, mới mua được hai bộ quần áo, cùng hai đôi giày và hai đôi tất. Khi quyết định thay đổi hình tượng, Lục Dương mới phát hiện ra quần áo và giầy dép hiện tại của mình đều không phù hợp với taste của mình, taste đến từ năm 2013. Hắn từ năm 2013 quay ngược về đây, đối với thời trang hiện tại của mình, sau khi cẩn thận xem xét, rất không hài lòng, nên xế chiều hôm nay thừa dịp ra ngoài, liền quyết định thay đổi toàn bộ. Gồm cả kiểu tóc. Sau năm 2010, Lục Dương không còn dưỡng tóc dài như hiện giờ, vấn đề không tiện chăm sóc không nói, mà sau khi để tóc ngắn, hắn mới phát hiện ra, khuôn mặt của mình thích hợp để tóc ngắn hơn. Ngay buổi chiều hôm đó, Lục Dương quyết định đưa tiễn luôn mái tóc dài từng nuôi gần mười năm của mình. Sau khi cắt tóc ngắn, Lục Dương đổi luôn một bộ quần áo vừa mới mua lúc chiều, khiến tinh - khí - thần của hắn hiện giờ cùng trước đó gần như hoàn toàn khác nhau. Áo T-shirt màu đen, quần jean màu lam nhạt, giày màu đen, phối hợp với mái tóc ngắn tủn. Cả người vừa nhẹ nhàng vừa khoan khoái lại gọn gàng. Ngoại trừ vẻ ngoài vẫn chưa thành thục như năm 2013 ra, còn lại đã có tám phần tương tự với mười năm sau rồi. Nhìn hình tượng hiện giờ của mình trong gương, trên mặt Lục Dương mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Cuối cùng cũng coi như có chút dáng vẻ rồi!