Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 15: Tào Tuyết Dịch: Hoangab Nguồn: Banlong.us Mời đọc Sáng thứ hai, Lục Dương có tiết, nhưng vì muốn biết nữ sinh áo trắng kia học ở phòng nào nên lần đầu tiên từ sau khi trọng sinh, hắn trốn học. Trong trường đại học, trốn học là chuyện bình thường. Thậm chí rất nhiều người còn trắng trợn nói, khi học đại học, nếu như ngươi chưa từng trốn học lần nào thì không phải là sinh viên đại học chân chính. Lục Dương không có ý này, nhưng trong lòng cũng không nghĩ trốn một hai tiết là chuyện to tát. Cũng may, nữ sinh áo trắng kia cũng không tuỳ tiện trốn học như hắn. Sáng sớm, sau khi mua một bịch sữa đậu nành, Lục Dương tìm một chỗ cách ký túc xá nữ số tám tầm năm mươi mét. Vừa ăn bánh bao, uống sữa đậu nành, vừa vô tình hoặc cố ý liếc nhìn theo từng bóng lưng nữ sinh từ trong ký túc xá số tám đi ra. Sau khi ăn hết bốn cái bánh bao, uống cạn một bịch sữa đậu nành, lại đốt thêm ba điếu thuốc, rốt cuộc Lục Dương cũng nhìn thấy cô gái kia từ trên cầu thang bước xuống. Hôm nay nàng mặc một bộ đầm màu lam nhạt, hai tay ôm sách và laptop, cùng hai bạn nữ khác nói cười đi về phía khu giảng đường số một, cũng không chú ý tới lục dương ở cách đó không xa. Vì nam sinh đứng chờ nữ sinh ở trước cửa ký túc xá nữ cũng không ít, rất nhiều nam sinh có bạn gái ở đây từ sáng sớm đã tới chỗ này chờ bạn gái cùng đi họ. Thời đại học yêu đương là chuyện bình thường, coi như lão sư nhìn thấy cũng không nói gì. Phần lớn các cặp đôi đều công khai. Rốt cục cũng đợi được nàng đi ra. Trên mặt Lục Dương lộ ra ý cười, sau đó không chút do dự đứng dậy, đuổi theo bóng lưng các nàng, theo ba cô gái hướng về khu giảng đường số một. Cuối cùng, Lục Dương nhìn thấy ba người bước vào phòng 303. Bước chân Lục Dương hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy bên trong không có lão sư, liền mỉm cười tiến vào từ cửa sau, ngồi xuống cạnh một nam sinh đang ngồi một mình ở cuối lớp. Nam sinh kia có chút ngoài ý muốn liếc nhìn lục dương, hỏi: - Câu học lớp chúng tôi sao? Nam sinh kia hơi nghi hoặc hỏi, vừa khai giảng không lâu, hắn cũng không thể khẳng định, chẳng qua thấy lục dương rất lạ mắt. Ánh mắt Lục Dương lướt qua phòng học một vòng, phát hiện trong phòng có tầm ba bốn chục người, phần lớn đều là nữ sinh, nam sinh chỉ chừng mười người, chẳng trách dù mới nhập học không lâu, nhưng nam sinh này đã hoài nghi hắn. Lục Dương chỉ hướng nam sinh cười cười, rút ra một điếu thuốc đưa cho hắn, nam sinh này nhận thuốc xong còn móc ra bật lửa châm đốt, khiến lục dương cũng hơi bất ngờ, không nghĩ mới vào đại học mà tiểu tử này đã chịu chơi như vậy. Có điều, sau khi nhận thuốc lục dương đưa, thái độ của nam sinh kia cũng hiền lành hơn rất nhiều. Lục Dương lúc này mới mở miệng: - Tôi học lớp Lịch sử, hôm nay không có tiết nên tuỳ tiện tìm một lớp chuyên ngành ngồi nghe một chút, đúng rồi người anh em, các cậu thuộc khoa nào? Hiện giờ là tiết gì? Trong đại học, sinh viên tới lớp khác nghe giảng cũng không ít, nên Lục Dương mới lấy lý do này để lừa gạt tên nam sinh trước mắt này. Chỉ thấy, tên nam sinh vừa hút thuốc Lục Dương đưa, vừa mỉm cười thuận miệng đáp: - Chúng tôi à? Lớp âm nhạc năm nhất, cậu không thấy trong này âm thịnh dương suy sao? Hầu hết đều là nữ sinh, chỉ có vài người là nam sinh, à, tiết tiếp theo chính là tiết đại cương về âm nhạc. Nói tới đây, tên nam sinh tướng mạo có chút thô lỗ này nhếch miệng cười khẩy hỏi Lục Dương: - Cậu thấy lớp tôi có nhiều mỹ nữ, nên lẻn vào đây nghe thính giảng đúng không? Lục Dương nghe vậy, cũng hơi buồn cười. Có điều, cũng không trách người này nghĩ thế Lớp âm nhạc năm nhất này có gần ba mươi nữ sinh, cũng không thiếu mỹ nữ, nhìn thấy nam sinh lớp khác đến đây nghe giảng, dù là ai cũng sẽ nghĩ như thế. Mà trên thực tế, mục đích Lục Dương đến đây, tuy rằng không phải như hắn nói, những cũng không khác biệt lắm. Lục Dương thấy tính cách người này có phần hướng ngoại, rất nhanh đã trò chuyện qua lại thoải mái, chừng mười mấy phút sau, chuông báo tiết học đầu tiên trong ngày cũng vang lên Một vị lão sư trung niên mang theo giáo án cùng chén trà màu đỏ tím bước vào phòng học. Nữ lão sư này cũng có mấy phần tư sắc, xem như một trung niên mỹ phụ. Trước khi vào học, nàng điểm danh qua một lượt. Không biết là để hao phí thêm thời gian, hay xuất phát từ lương tâm trách nhiệm. Cái hay là nhờ nàng điểm danh mà rất nhanh Lục Dương đã biết được tên cô gái kia - Tào Tuyết. Biết được điều này, Lục Dương cảm thấy rất hài lòng. Ngày hôm nay vốn chỉ định dò xem nàng học lớp nào, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, vừa biết tên của nàng, còn thuận tiện nghe được giọng nói của nàng nữa, rất dễ nghe. Đến giữa trưa, Lục Dương vẫn ngồi trong lớp âm nhạc. Nhưng lại không vội vã tiếp cận nàng. Nếu làm vậy sẽ quá ư đột ngột, quá mạo muội, căn bản không có khả năng thành công; thứ hai, hắn vẫn chưa hiểu rõ về nàng, không biết tính cách nàng ra sao, muốn chờ thêm một quãng thời gian nữa để xác nhận. Có điều, bắt đầu từ tiết thứ hai, lục dương đi tới ngồi phía sau nàng, khi đang học, có thể nhìn thấy gò má nàng, lúc nàng tình cờ quay lại, cũng nhìn thấy hắn. Nhưng do Lục Dương vừa mới thay đổi hình tượng, nên khi nàng quay lại nhìn thấy hắn, cũng chỉ hơi nghi hoặc, đại khái thấy hắn rất lạ mắt, không giống như học cùng lớp với nàng. Một buổi học, cứ như vậy trôi qua. Buổi trưa sau khi tan học, Lục Dương tới bên cạnh nam sinh thô lỗ kia, lúc đưa cho hắn một điếu thuốc, còn nhân tiện hỏi thăm buổi chiều bọn họ còn có tiết hay không. Nam sinh kia liếc mắt nhìn Tào Tuyết cách đó không xa, rồi nở nụ cười với lục dương: - Muốn theo đuổi nữ sinh kia? Rất đáng tiếc, chiều này bọn tôi không có tiết, nếu có lòng thì sáng mai quay lại. - Cảm tạ! Lục Dương cũng không phủ nhận, cười vỗ vai hắn. ... Trong bốn ngày tiếp theo, ban ngày chỉ cần lớp âm nhạc năm nhất có tiết, là Lục Dương lại bỏ tiết ở lớp mình đến đó nghe giảng, phần lớn thời gian hắn ngồi ở phía sau Tào Tuyết, chỉ khi phía sau nàng đã có người, hắn mới ngồi cạnh nam sinh tướng mạo thô lỗ kia. Trải qua mấy ngày, Lục Dương và tên nam sinh này đã làm quen với nhau. Sau khi tự giới thiệu qua lại, Lục Dương biết được người này tên là Trương Huy, nghe hắn tiết lộ, hắn thích nhạc Rock and Roll, ước mơ khi học ngành âm nhạc chính là thành lập một ban nhạc Rock and Roll thuộc về mình. Làm người rất đại khí. Lục Dương và hắn ngồi cùng nhau, cũng từ hắn hỏi thăm được, từ khi khai giảng đến nay, vẫn chưa thấy Tào Tuyết thân mật với nam sinh nào, hẳn là chưa có bạn trai. Chuyện này với Lục Dương là một tin tức tốt. Sau bốn ngày lăn lộn, hắn đã thành công khiến Tào Tuyết quen mặt, nên mỗi lần mỉm cười với nàng, nàng đều lễ phép đáp lại. Lục Dương đối với điểm khởi đầu này, cũng khá thoả mãn. Trong bốn ngày này, dù ban ngày Lục Dương không làm việc đàng hoàng, nhưng buổi tối vẫn như cũ mang theo giấy bút đi đến khu giảng đường số ba, dù tâm tình không tốt, Lục Dương vẫn lẳng lặng ngồi đó hút thuốc, còn khi trạng thái tốt thì hạ bút viết mỗi ngày hai chương. Tuy rằng muốn truy cầu Tào Tuyết, nhưng Lục Dương tự biết, hắn không giàu có cũng không đẹp trai, muốn sống cuộc sống mình muốn, muốn theo đuổi mỹ nữ mình thích, bản thân cần phải không ngừng tiến bộ, không ngừng kiếm tiền, bằng không, loại bi kịch như kiếp trước, nhất định sẽ tái diễn. Rất nhanh, đã tới thời hạn giao bản thảo hàng tháng cho nhà xuất bản. Khi lục Dương và nhà xuất bản ký hợp đồng, trên hợp đồng quy định mỗi tháng hắn phải giao ít nhất một tập bản thảo cho nhà xuất bản. Tháng này Lục Dương viết được hai tập, tổng cộng hơn 13 vạn chữ, đã gửi đi từ sớm. Cung cách làm việc của nhà xuất bản C cũng rất nhanh gọn, chỉ vẻn vẹn hai ngày sau khi nhận được bản thảo, tiền nhuận bút hai tập cũng nằm gọn trong tài khoản ngân hàng Lục Dương. 9000 đồng. Thêm 4500 đồng lần trước, hiện tại Lục Dương đã nhân được 13500 đồng tiện nhuận bút. Năm 2003, cha mẹ Lục Dương ở quê trồng hoa màu, có làm quần quật gần chết cả năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 16: Tuyên bố Internet Dịch: Hoangab Nguồn: Banlong.us Mời đọc 13500 đồng, chỉ mất hai tháng, chưa kể tiền nhuận bút một tập mà nhà xuất bản đang giữ, cùng với hơn một ngàn đồng tiền phí sinh hoạt còn dư trong tài khoản ngân hàng. Tính gộp lại, hiện tại Lục Dương có hơn một vạn rưỡi. Có nhiều tiền như vậy, những kế hoạch trước đó của hắn, cũng có thể bắt đầu rồi. Đầu tiên, hắn thuê nguyên tầng ba một căn nhà trong ngõ Học Phủ bên trái trường học hơn tám mươi mét vuông. Giá tiền thuê nhà năm 2003 cực kỳ tiện nghi, với người đến từ năm 2013 như Lục Dương mà nói, quả thật tiện nghi đến mức khiến người ta giận sôi gan. Hơn tám mươi mét vuông, lại nằm trong ngõ Học Phủ, nhưng mỗi tháng chỉ mất 500 đồng. Hai phòng ngủ một phòng khách, nếu một người ở thì có hơi rộng rãi. Nhưng Lục Dương lại yêu thích phong cảnh thanh tịnh nơi này, 500 đồng một tháng, với thu nhập hiện tại của hắn, cũng không tính là gì, mỗi tháng chỉ cần viết nhiều thêm mấy ngàn chữ là bù lại được. Từ trong xương cốt, Lục Dương là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, hắn nghĩ rằng nhân sinh cũng chỉ có bây nhiêu đó thời gian, thoải mái cũng hết, mà không thoải mái cũng hết. Nếu như kinh tế cho phép, vậy đương nhiên không cần phải tiết kiệm. Bằng không, khổ sở kiếm tiền như vậy, nhưng không ăn không tiêu, vậy kiếm tiền để làm gì? Sau đó, Lục Dương ghé vào một cửa hàng máy tính, mua một chiếc notebook Đài Hoa Thạc (Asus). Năm 2003, giá cả notebook rất cao, chiếc Asus này tiêu tốn của hắn bảy nghìn đồng, được tặng kèm một con chuột và một cặp loa, chất lượng loa rất không tệ, Lục Dương chỉ mở nghe một lần là đã thích. Đối với một tác giả viết tiểu thuyết võng văn, máy vi tính là không thể thiếu, bằng không phải vừa viết tay trên giấy vừa mang ra quán nét chuyển vào máy vi tính, vô cùng lãng phí thời gian. Đặc biệt rất nhiều thời điểm cần tra tài liệu, nếu trong tay không có máy tinh, thật sự rất bất tiện. Điểm trọng yếu nhất là, máy tính, Lục Dương có thể gửi đăng “Tận thế Đất hoang” của mình lên mạng, mỗi ngày một chương mới, vô cùng thuật lợi. Đối với một tác giả viết truyện online, độ hot trên mạng internet mới là căn bản. Từng sống lại nên Lục Dương rất rõ ràng, các nhà xuất bản bên đài loan khi lựa chọn tác phẩm xuất bản, 90% đều lấy những tác phẩn có nhân khí (lượt view/người đọc) cực cao trên internet, còn những những tác phẩm có ít người đọc thì rất khó xuất bản. Còn nữa, tuy viết tiểu thuyết trên mạng lúc này không kiếm được nhiều tiền như xuất bản sách. Nhưng sau một thời gian nữa, khi số người lên mạng xem tiểu thuyết ngày càng tăng, thì tác giả đăng truyện online sẽ kiếm được càng ngày càng nhiều, tiền nhuận bút nhận được từ trang web khi đó có khi nhiều gấp trăm lần từ nhà xuất bản. Cuốn "Tận Thế Đất Hoang" đã có gần ba mươi vạn chữ, lúc này đăng lên web là vô cùng thích hợp. Có ba mươi vạn chữ trong tay, sau khi gửi đăng, Lục Dương cũng không cần phải liều mạng viết lách mỗi ngày. Cho nên Lục Dương khi thuê phòng chỉ chú trọng vào những căn có nối mạng. Vì thế, sau khi mua máy tính về, hắn cũng thuận lợi với kết nối internet. Xế chiều hôm đó, Lục Dương đăng ký một cái bút danh trên mạng - Văn Sú. Sau đó gửi chương một hơn ba ngàn chữ cho phía trang web xét duyệt. Năm 2003 truyện online mới bước vào thời kỳ đầu phát triển, tuy rằng bị kiểm duyệt, nhưng cũng không hung tàn gắt gao như mấy năm sau. Không nói "Tận Thế Đất Hoang" của hắn không phải là sắc văn, cho dù là sắc văn, hiện tại cũng không có trang web nào từ chối thu nhận. Vì thế, tới ngày thứ hai tác phẩm của Lục Dương đã thông qua được xét duyệt. Cần nói thêm một chút, xế chiều ngày hôm trước Lục Dương đã đem toàn bộ hành lý của mình chuyển tới nơi ở mới. Khi hắn chuyển hành lý đi, bị hai người bạn cùng phòng nhìn thấy, đều vô cùng ngạc nhiên, liên tục truy hỏi hắn có phải đã tìm được bạn gái rồi không, vì phần lớn người chuyển ra bên ngoài, đều do muốn sống chung với bạn gái. Trong trường đại học, lượng sinh viên cư trú bên ngoài cũng không ít. Mà hầu như 99% số người chuyển ra ngoài, là vì muốn tạo không gian riêng cho mình và bạn gái. Vì thế, cũng không trách hai người kia lại hoài nghi hắn như vậy. Lục Dương đương nhiên sẽ không nói mình chuyển ra ngoài vì muốn thanh tịnh để viết tiểu thuyết, hắn vẫn như cũ không muốn bị bạn học và lão sư phát hiện ra điều này, bằng không sẽ khá phiền phức. Lục Dương không muốn quá nhiều người để ý tới cuộc sống riêng của mình. ... Ngày thứ hai sau khi gửi bản thảo cho trang web, Lục Dương vừa ăn mì luộc trứng vừa mở laptop, khi nhìn thấy tin nhắn báo thông qua xét duyệt từ trang web, hắn liền đăng luôn năm chương. Sau khi đăng xong, Lục Dương chợt nhớ tới một cố sự hắn từng gặp phải. Đó là vào năm 2003, khi độ khó của việc ký kết hợp đồng với trang web còn khá cao. Độ khó của việc ký kết hợp đồng cao cũng không phải là nguyên nhân khiến Lục Dương phiền muộn, mà là, hắn nhớ vào năm 2003, khi tác phẩm đầu tay của hắn dù đã đăng được hơn hai mươi vạn chữ, bên trang web cũng đã gửi thư đồng ý ký kết hợp đồng rồi, nhưng mãi vẫn không chịu thực hiện. Tình huống như vậy, theo Lục Dương biết, cũng không phải chỉ có mình hắn gặp phải. Thời điểm năm 2003, phần lớn tác phẩm phải dài chừng mười đến hai mươi vạn chữ thì mới được ký kết, chứ không như mấy năm sau, chỉ cần viết được ba đến năm vạn chữ, cộng thêm nếu đủ chất lượng, thì có thể ký kết hợp đồng được rồi. Lẽ nào lần này cũng phải đăng mười mấy vạn chữ mới được ký kết? Như vậy cũng thiệt thòi quá nha! Trước khi ký kết hợp đồng, tất cả tác phẩm mới đều “trần truồng mà chạy”, chưa có sự hỗ trợ từ trang web. Lục Dương ngừng động tác ăn mỳ, cẩn thận suy nghĩ một hồi, rồi quyết định trước tiên cứ đăng đủ ba vạn chữ đã, trang web quy định chỉ khi đủ ba vạn chữ, mới được quyền xin ký kết hợp đồng lần thứ nhất. Chờ "Tận Thế Đất Hoang" đăng đủ 3 vạn chữ sẽ xin ký hợp đồng, nếu không thông qua, sẽ liên hệ với ban biên tập trang web sau. Đối với Lục Dương hiện tại, kinh nghiệm gần ba mươi năm sống nói cho hắn biết, rất nhiều chuyện, cũng không cần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Bởi vì cứ một mực tuân theo quy cũ, thì có nghĩa là ngươi quá cứng nhắc, mà quá cứng nhắc sẽ phải trả giá thật lớn. Thời điểm cần, Lục Dương sẽ không ngại mà trực tiếp liên hệ với ban biên tập, hỏi han một chút xem có thể trực tiếp ký hợp đồng hay không, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc. Có ba vạn chữ làm tiền vốn, việc xin ký kết hợp đồng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Dù sao, chất lượng bản "Tận Thế Đất Hoang" này cũng vượt xa tác phẩm đầu tay của hắn kiếp trước. ... Làm một tác giả viết truyện online, những bước đi ban đầu, thường vô cùng gian nan. Có thể nói, bất kỳ một tân tác giả nào, dù tác phẩm đầu tay của hắn có trâu bò đến đâu, thì khi lúc khởi điểm, chậm thì mười mấy ngày, lâu thì mấy tháng, là quảng thời gian khổ cực nhất. Tỷ như cuốn “tận thế đất hoang” của Lục Dương lúc này. Tuy rằng chất lượng tuyệt đối vượt xa bất kỳ tác phẩm nào trong dĩ vãng của hắn. Nhưng thời gian đầu khi vừa mới công bố, nhân khí cũng ảm đạm đến bi thương. Ngày thứ nhất sau khi gửi đăng năm chương, buổi chiều khi tan học trở về mở máy tính lên, Lục Dương nhìn thấy chỉ có mười hai lượt đọc, cùng hai tấm phiếu đề cử. Năm 2003, các trang web vẫn chưa có bảng vé tháng cùng với bảng mến mộ. Một quyển sách mới khi đăng lên trang web, chỉ nhìn thấy được lượt click xem và số phiếu đề cử. Ngoại trừ những số liệu này ra, còn nhìn thấy được những bình luận trong mục bình luận sách. Rất đáng tiếc, sau ngày chính thức gửi đăng đầu tiên, khu bình luận sách của ”Tận Thế Đất Hoang" ngoài lời chúc mừng tự động của trang web, cũng chỉ có bốn bình luận mang mục đích quảng cáo khác. Nhìn thấy tình hình ảm đạm như vậy, Lục Dương dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được cười khổ, không nhịn được mắng một câu: - Cái mụ nội nó. Sau đó không nói hai lời, lại đăng tiếp một chương mới. Trầm ngâm thêm một lúc, rồi viết thêm một câu ở bên dưới phần giới thiệu truyện: Quyển sách đã viết được ba mươi vạn chữ, xin các vị bằng hữu hãy yên tâm đợi xem. Lục Dương đến từ thời đại sau này, rất rõ ràng truyện online thời này, trong mười bản thì đến chín bản là không có bản thảo tồn, nên mười bản thì có tới chín bản sẽ dừng lại giữa chừng. Phần lớn sách mới chưa viết được mười vạn chữ đã đình chỉ vĩnh viễn rồi. Loại hiện tượng này, khiến vô số độc giả đang theo dõi giữa chừng phải lệ rơi đầy mặt. Chỉ có thể vừa mắng tên tác giả chết bầm, vừa tìm kiếm những tác phẩm hay khác đọc. Vì thế, nói tóm lại, giới võng văn lúc này, bất luận là độc giả hay tác giả, đều là một cái thời đại hố cha (xỏ lá/gài bẫy). Tác giả cực khổ, mà độc giả cũng cực khổ. (Bận nên cả ba chương 16-18 vẫn chưa biên kỹ lắm, có chút sạn thì thông cảm nha.)
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 17: Trạng thái chung cực của Lục Dương Dịch: Hoangab Nguồn: Banlong.us Mời đọc Sau khi đăng chương sáu lên mạng, Lục Dương tắt máy vi tính, mang theo bóp tiền, ghé vào siêu thị mua một ít rau dưa, hoa quả và thịt heo. Lớn lên ở nông thôn nên nấu ăn không phải là vấn đề với Lục Dương. Lúc còn nhỏ, mỗi khi đến mùa thu hoạch, cha mẹ đều ở ngoài đồng, bận bụi đến mức không có thời gian nấu cơm, những lúc đó, Lục Dương phải đảm nhiệm việc nấu cơm giặt giũ trong nhà, vì thế, dù chỉ mới chín tuổi, nhưng Lục Dương đã bắt đầu thành thạo việc nhà rồi. Vừa đi học vừa làm việc nhà, đối với trẻ con lớn lên ở thành phố mà nói, là chuyện không tưởng. Nhưng bản thân Lục Dương đã sớm quen thuộc từ lâu rồi. Buổi tối, một mình trong phòng trọ, Lục Dương xào thêm hai món ăn, kết hợp với cơm lấp đầy cái bụng. Một món rau bầm, một nồi canh nấm hương nấu với cà chua. Đơn giản, nhưng không thiếu hương vị. Ngoài tiểu thuyết ra, chuyện Lục Dương am hiểu nhất có lẽ là làm cơm rồi. Độc thân suốt hai mươi chín năm, từ nhỏ lại quen với việc nấu nướng, nên tay nghề của Lục Dương đã sớm điêu luyên, món ăn làm ra, cả hình lẫn vị đều đủ cả. ... Ăn xong cơm tối, rửa sạch bát đũa, sau đó tiện tay đem quần áo giặt sạch, khi mang ra ban công phơi thì đồng hồ cũng điểm tám giờ rồi. Thuê được nhà, lại mua được máy tính, nên buổi tối Lục Dương cũng không cần đến khi giảng đường số ba sáng tác nữa. Pha một tách trà Hoàng Sơn, khởi động máy tính lên, Lục Dương theo thói quen đốt một điếu thuốc, bật bản《 Tịch Tĩnh Chi Thanh 》của Ania Dabrowska lên, trong làn thuốc lượn lờ, tâm thần Lục Dương chợt trầm tĩnh lại. Viết tiểu thuyết, yêu cầu về mặt tâm tình, cũng tương tự như việc tu luyện nội công trong tiểu thuyết võ hiệp, cả hai đều phải làm cho tâm tình mình yên tĩnh, trong lòng bài trừ hết mọi tạp niệm, đưa đầu óc tiến vào trạng thái thanh minh nhất. Chỉ có trong trạng thái thanh minh nhất, thì tu luyện nội công hay viết tiểu thuyết, mới có hiệu quả tốt nhất. Lục Dương không phải là thiên tài, không có bản linh khiến tâm tình mình trong nháy mắt có thể trầm tĩnh lại, nên phải mượn hơi thuốc và âm nhạc, đôi khi còn cả nước trà để làm điều đó. Có lẽ nói, đại bộ phận những người chuyên tâm viết tiểu thuyết, đều cần những loại trợ lực này. Đây cũng là một trong những lý do mà đại bộ phận tiểu thuyết gia đều là người nghiện thuốc. Rất nhanh, khi điếu thuốc chỉ còn một nữa, tâm tình Lục Dương đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, trong đầu hiện lên nội dung chương truyện sẽ viết đêm nay. Lập tức mở file word trong máy tính ra, sau đó hai tay đặt lên bàn phím, tiếng lóc cóc vang lên không ngừng, ngón tay di chuyển qua lại như hồ điệp bay lượn, từng chữ từng chữ bằng tốc độ nhanh nhất hiện lên trên màn hình. Đây mới là trạng thái chung cực của Lục Dương khi viết tiểu thuyết. Trước khi sống lại, suốt mười năm gõ chữ liên tục, khiến tốc độ đánh máy và khả năng tổ chức ngôn ngữ trong đầu óc của Lục Dương bắt nhịp cực kỳ ăn í với nhau. Một giờ ba nghìn chữ. Một giờ ba nghìn chữ, ở trong giới tác giả viết võng văn cũng không tính là tốc độ đứng đầu, theo Lục Dương biết, có mấy tác giả cấp đại thần, một giờ có thể gõ được bảy tám ngàn chữ, thậm chí hợn một vạn chữ. Đó mới là tốc độ khiến người thường cả đời phải ngưỡng vọng. Nhưng tốc độ ba nghìn chữ một giờ, cũng tuyệt đối không thuộc về thủ tàn đảng (nhóm tay mơ). Lục Dương từng nghe một ít thủ tàn đảng nói, một giờ cũng không viết được một ngàn chữ. Khi đó hắn còn mỉm cười, bởi vì khi mới bắt đầu viết tiểu thuyết, bản thân hắn cũng là một thủ tàn đảng. Còn nhớ khi mới bắt đầu dùng máy tính để gõ chữ, Lục Dương đều phải bật đèn hết cở, mắt đặt trên bàn phím dò từng chữ một, chỉ dám nhè nhẹ ấn xuống chứ cũng không giám gõ mạnh. Khi đó, một giờ Lục Dương chỉ đánh được một hai trăm ký tự, một tập bản thảo tậm vạn chữ cũng phải mất vài ngày vài đêm. Nhưng mà, nay đâu giống xưa. Hôm nay, hiện giờ tốc độ đánh máy của Lục Dương đã khá điêu luyện. Với tốc độ ba ngàn chữ một giờ, đừng nói là năm 2003, cho dù đặt ở năm 2013, cũng vượt qua đa số người. Tối hôm đó, vì không cần viết tay, nên chỉ tới mười giờ, Lục Dương đã viết được tổng cộng hơn sáu ngàn bốn trăm chữ. Nhìn đồng hồ thấy còn cách mười hai giờ hơn hai tiếng, Lục Dương định viết thêm một chương nữa, nhưng thấy bao thuốc trên bàn đã hết sách. Điều này khiến hắn cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, sau vài lần nhíu mày, cũng không thể tập trung như trước nữa. Xem ra thời điểm viết tiểu thuyết, hắn đã quá ỷ lại vào thuốc lá rồi. Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, Lục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng không miễn cưỡng mình nữa, bàn tay gõ gõ trên bàn phím một hồi, đăng nhập vào tài khoản trên trang web vừa đăng truyện. Mở thư mục dùng để đăng《Tận Thế Đất Hoang》 ra, Lục Dương mới có phần hứng khởi, bởi vì số lượng người đọc hiện giờ đã tăng thêm hơn ba mươi người, tổng cộng được bốn mươi bốn lượt click đọc. Phiếu đề cử cũng tăng thêm mười hai tấm, tổng cộng được mười bốn phiếu. Khu bình luận sách ngoại trừ ba bốn bình luận với mục đích quảng cáo ra, rốt cuộc cùng có hai độc giả bình luận liên quan tới tác phẩm. Một độc giả đề tên Vạn Kim Thiếp: Chi trì! (cố gắng duy trì) Chỉ có hai chữ. Người còn lại thì khá hơn một chút: Có chút ý tứ, bất quá còn ít quá, sẽ tiếp tục theo dõi, hãy nỗ lực lên! Lục Dương nhẹ giọng cười, tắt âm nhạc trên máy vi tính đi, với lấy bóp đi thẳng xuống lầu. Cạnh tiểu khu hắn sống có mấy cái siêu thị nhỏ, Lục Dương sau khi mua một bao thuốc, do dự một chút, cuối cùng hướng về phía trường học. Lúc này về nhà cũng đã tầm mười giờ, cũng không viết thêm được bao nhiêu, nên Lục Dương bỗng dưng muốn tới khu giảng đường số ba xem coi thử có nhìn thấy Tào Tuyết hay không. Sau mấy ngày quan sát, hắn phán hiện buổi tối Tào Tuyết thường hay một mình đến đó đọc sách. Có đôi khi ở ngồi ở lầu một, có đôi khi ngồi ở lầu hai, nhưng rất ít khi lên lầu ba lầu bốn, mỗi buổi tối đều hơn mười giờ mới gấp sách đi về. Tầm nửa giờ sau, Lục Dương nhìn thấy Tào Tuyết đang ngồi đọc sách trong một căn phòng dưới lầu một. Căn phòng này được đánh số 102, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng ngồi ở trong này. Trong miệng ngậm điếu thuốc, đứng ngoài cửa sổ nơi ánh đèn trong phòng không chiếu tới, Lục Dương thầm do dự một chút, cuối cùng cũng tiến vào từ cửa sau, ngồi xuống chính vị trí lúc trước từng ngồi. Lần này hắn cũng không tiếp tục cố ý che dấu, trên bàn không có sách vở gì không nói, cứ như vậy vừa hút thuốc vừa híp mắt thản nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tào Tuyết đang lẳng lặng đọc sách. Tâm lý Lục Dương lúc này thậm chí còn muốn Tào Tuyết có thể quay đầu lại một chút, biết được hắn đang chăm chú nhìn mình. Đúng vậy, Lục Dương đã quyết định sẽ từ từ tiến vào cuộc sống của Tào Tuyết.
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 18: Nhân khí ảm đạm Dịch: Hoangab Nguồn: Banlong.us Mời đọc Rất nhanh đã mười một giờ rưỡi. Lục Dương chợt nhìn thấy điện thoại di động của Tào Tuyết đang đặt ở trên bàn rung lên, hẳn là nàng đã cài chuông báo. Chỉ thấy nàng vươn tay ra ấn vào nút tắt bên thân điện thoại, sau đó sắp xếp lại sách vở trên bàn, lúc đứng dậy, dường như cảm giác được ánh mắt của Lục Dương, hơi nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Thấy nàng rốt cục cũng quay đầu về phía mình, Lục Dương không né tránh, cũng không cúi đầu, chỉ giống như mấy lần trước gặp ở trên lớp, mỉm cười với nàng. Những ngày qua hắn thương xuyên xuất hiện ở trong tầm mắt Tào Tuyết, mỗi lần nàng quay đầu nhìn sang, là một lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Dương, vì thế, không cần hoài nghi, nàng đã sớm nhớ kỹ khuôn mặt hắn rồi. Nếu có người quan tâm đến mình, thì mình sẽ dễ dàng nhận ra, đặc biệt là nữ giới, giác quan ở phương diện này rất mẫn cảm. Nhìn thấy người nam sinh ở phía sau đang nhìn mình, Tào Tuyết cũng không nói gì, vì trong lòng đã đại khái đoán ra nam sinh này có ý gì rồi. Có điều, nam sinh này dường như cùng những nam sinh tiếp cận mình trước đây không giống nhau, đã nhiều ngày như vậy, nhưng hắn chỉ ở phía sau nhìn nàng, cũng không có ý định đến gần. Điều này khiến nàng không cảm thấy lúng túng như mỗi khi có nam sinh lạ tiếp cận, cũng chính vì vậy mà nàng không thấy phản cảm với Lục Dương. Theo lễ phép, Tào Tuyết cũng mỉm cười nhàn nhạt đáp lại hắn như mọi hôm. ... Lục Dương vẫn ngồi đó, mỉm cười nhìn theo bóng lưng Tào Tuyết rời đi. Đối với việc Tào Tuyết vẫn mỉm cười đáp lại hắn, cũng cảm thấy hơi kinh hỉ. ... Trở lại phòng trọ, Lục Dương mở máy tính lên, liếc mắt nhìn độ hót của "Tận Thế Đất Hoang”. Tuy rằng biết "Tận Thế Đất Hoang" chỉ mới gửi đăng một ngày, nhân khí không thể quá cao, nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò. Mở website "Tận Thế Đất Hoang" ra, nhìn thấy lượt view đã tăng thêm bảy tám lượt, phiếu đề cử cũng tăng lên một tấm, khu bình luận cũng nhiều thêm hai bình luận quảng cáo. Số bình luận mang tính quảng cáo trong khu bình luận của "Tận Thế Đất Hoang" đang nhanh chóng tăng lên. Lục Dương thấy hơi tức giận. Hậu quả của sự tức giận chính là, hắn nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản cá nhân, lợi dụng quyền quản lý khu bình luận sách của mình, xoá bỏ tất cả những bình luận quảng cáo trong đó. Những người này thật không biết kiềm chế, cũng quá mức rồi. Lại chiếm hết khu bình luận của mình. Xoá hết bình luận quảng cáo, Lục Dương mới thoải mái hơn một chút. Tắt máy vi tính, lên giường đi ngủ. Sách mới vừa lên, lượng view cũng không thể chỉ một lát đã tăng mạnh, phải đến khi đăng được mấy vạn chữ thì may ra. Nên kiềm chế bản thân lại mới được! Bởi vì trang web còn có một bảng chuyên liệt kê sách mới đăng. Chỉ cần số lượng chữ đăng lên nằm trong vòng hai mươi vạn, đồng thời đăng chương mới liên tục trong vòng ba ngày, thì sẽ có cơ hội được liệt kê vào bảng này. Nếu như đăng quá nhanh, dù "Tận Thế Đất Hoang" có lên bảng thì sau khi vượt quá hai mươi vạn chữ, cũng sẽ bị đá ra khỏi nơi này. Có thể nằm trên bảng sách mới càng lâu, thì đối với việc thu hút lượt view của cuốn sách sẽ càng có lợi. Dù ở năm 2003, thì tác giả trước khi đăng sách cũng có ít nhất hơn vạn chữ trong tay. Mà mỗi ngày ít nhất cũng có mấy trăm bản sách mới ra lò. Muốn trở nên nổi bật trong số mấy trăm bản sách mới này, không chú ý đến cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, thì sẽ vô cùng khó khăn. ... Sáng ngày thứ hai, sau khi rời giường, Lục Dương trước tiên đun một nồi nước, chuẩn bị thêm một bát mì, kết hợp với đồ ăn thừa hôm qua, đã giải quyết xong vấn đề bữa sáng. Sau đó mới đi vệ sinh cá nhân. Khi đang đánh răng, nước trong nồi cũng vừa sôi, Lục Dương vội vàng chạy ra bỏ mì vào, sau đó mới quay lại rửa mặt. Lúc rửa mặt xong thì sợi mì cũng vừa chín, Lục Dương đổ thêm một bát nước lạnh vào đó. Đợi thêm bảy tám giây, hắn mới vớt sợi mì trong nồi bỏ ra bát, sau đó đem tất cả đồ ăn thừa tối qua bỏ vào trong bát, chế thêm ít nước lạnh và gia vị vào. Bởi vì trộn thêm đủ lại thức ăn nên mùi vị bát mì cũng không tệ. Lục Dương bưng bát vào trong thư phòng rồi mở máy vi tính lên, vừa đăng nhập vào trang web đăng "Tận Thế Đất Hoang", vừa ăn mì sợi. Sau khi đăng thêm một chương mới, nhìn lại mới thấy số lượng xem đã tăng thêm mười mấy lượt, phiếu đề cử cũng tăng thêm bốn tấm, khu bình luận cũng có thêm hai người viết bình luận. Tuy rằng lượng view vẫn chưa đến một trăm, phiếu đề cử cũng chưa tới hai mươi tấm, nhưng dù sao cũng đã tốt hơn hôm qua. Lục Dương cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế. Năm 2003, muốn ký hợp đồng khó khăn hơn rất nhiều so với mấy năm sau. Số view không quá một trăm ngàn, số phiếu đề cử thấp hơn bốn, năm ngàn thì đừng hi vọng. Những số liệu này, vào năm 2003, với người vừa mới viết tiểu thuyết mà nói, chính là con số khổng lộ. Vào lúc này, số người xem tiểu thuyết còn rất xa mới bằng được mấy năm sau. Một tác giả mới không có bất kỳ tiếng tăm gì, không có được bất cứ đề cử nào của trang web, thì muốn tích góp được hơn mười vạn click, bốn năm ngàn phiếu đề cử, là chuyện vô cùng khó khăn. Số lượng độc giả quan tâm tới sách mới vốn vô cùng ít. Đồng thời sự cạnh tranh giữa mấy trăm bản sách mới với nhau, cũng rất mãnh liệt. Một cuốn sách mới, lúc đầy cũng không thể nào xuất hiện trên bảng sách mới được. Bởi vì bảng sách mới chỉ liệt kê ra mười lăm tác phẩm đứng đầu. Năm 2003, tất cả sách mới, mặc kệ là tác giả cũ hay tác giả mới, đều cạnh tranh vào bảng sách mới duy nhất này, không giống như mấy năm sau, còn có cả bảng sách mới của tác giả công chúng và bảng sách mới của tác giả đã ký hợp đồng. Một quyển sách mới, thời gian lọt vào tầm mắt độc giả mỗi ngày, thường thường chỉ được mười mấy giây. Tại sao lại có mười mấy giây? Chương mới! Khi đăng một chương mới, cuốn sách này sẽ xuất hiện ở đầu trang web, nằm ở khu vực “Chương mới nhất của tiểu thuyết”. Khu vực này không lớn, chỉ đủ để cho mấy chục chương sách mới đồng thời xuất hiện. Bi kịch chính là, sự tranh đoạt vị trí ở khu vực này không chỉ có mấy trăm quyển sách mới, mà là toàn bộ mấy ngàn tác phẩm của trang web khi có chương mới. Vì thế, nếu gặp phải xui xẻo, khi đăng chương mới lên, thì cũng chỉ xuất hiện được mười mấy giây là đã bị những tác phẩm khác loại khỏi. Đương nhiên, cũng có lúc may mắn, hoặc có thể trang web đang động kinh, sau khi gửi chương mới, có thể xuất hiện ở đó được mấy phút. Người mới sách mới, chính là khổ thế đấy! Vì thế, cho tới hiện giờ, trong giới tác giả viết võng văn đều lưu truyền một câu nói: - Khởi điểm nước rất sâu!
Hồi sinh 2003 Tác giả: Mộc Tử Tâm Chương 19: Lần đầu đến gần. Edit: Hoangab Nguồn: Banlong.us Mời đọc Trước bữa tối, Lục Dương lại đăng thêm một chương mới. Vừa húp bát mì, hắn vừa cầm hai tờ thời khoá biểu lên. Một tờ là thời khoá biểu của lớp hắn, một tờ là thời khoá biểu lấy từ bạn học của Tào Tuyết. Cùng lăn lộn với bạn học của Tào Tuyết thời gian dài như vậy, Lục Dương đã sớm lấy được chương trình học của nàng, có thời khoá biểu này, hắn có thể biết được lúc nào thì Tào Tuyết có chương trình học, học gì, học ở đâu, và lúc nào thì không. Phải biết rằng, trong đại học có rất nhiều chương trình học cần phải dùng tới phòng học lớn, và nhiều lớp khác nhau cùng nhau tham gia nghe giảng. Ngày hôm nay là thứ tư. Lục Dương giơ thời khoá biểu của lớp âm nhạc năm nhất lên, hài lòng nhìn thấy hôm nay Tào Tuyết có tiết, hơn nữa cũng không phải học ở phòng học của nàng. Nhanh chóng ăn xong thức ăn trong bát, tiện tay lấy một tờ khăn giấy lau miệng, Lục Dương tuỳ tiện với lấy một cuốn sách giáo khoa rồi đi thẳng ra khỏi nhà. ... Lục Dương hào hứng đi tới lớp âm nhạc số một, thấy phia sau Tào Tuyết còn có hai chỗ trống, hắn không chút biến sắc tăng tốc bước tới ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, Lục Dương liền một mực chờ đợi cơ hội. Nhưng mà, chờ đến quá ngọ, cơ hội vẫn không tới, bên cạnh Tào Tuyết luôn luôn có một nữ sinh, cả hai thỉnh thoảng cười nói, thông qua quan sát, hắn biết được cô gái này chính là bạn cùng phòng của Tào Tuyết. Trước đây còn cảm thấy nữ sinh này ưa nhìn, tính cách cũng không tệ, nhìn thật thoải mái. Nhưng hiện giờ, khi Lục Dương đang muốn tiếp cận Tào Tuyết, nhưng cô nữ sinh này vẫn ngồi lì ở đó, khiến hắn nhìn nàng càng lúc càng không thuận mắt. Nhưng cũng không thể đi tới đuổi người. Thỉnh thoảng cô gái này quay đầu lại, Lục Dương còn ném cho nàng một nụ cười tươi rói, hy vọng có thể để lại cho nàng ấn tượng không tệ, chờ đến khi hắn theo đuổi Tào Tuyết, ít nhất cũng không ở giữa nói xấu hắn. Nhìn vẻ mặt Lục Dương phiền muộn, Trương Huy ngồi ở cuối phòng học cũng muốn bật cười. Hôm nay Lục Dương tỏ ra khác thường, khiến Trương Huy cũng đại khái đoán ra hắn đang muốn làm gì. Đợi đến khi tiếng chuông tan lớp vang lên, nhưng Lục Dương vẫn không tìm được cơ hội nào tiếp xúc với Tào Tuyết. Bất đắc dĩ dựa lưng vào ghế, Lục Dương nhìn Tào Tuyết và cô gái kia cùng ôm sách vở rời phòng, ngay khi hai nàng sắp ra khỏi phòng, cô gái kia bỗng nhiên ghé sát vào tai Tào Tuyết nhỏ giọng nói gì đó, sau đó ánh mắt của hai nàng đồng thời nhìn về phía Lục Dương. Lần này các nàng đột nhiên quay lại, không có chút dấu hiệu nào, nên vẻ mặt của Lục Dương vẫn không kịp biến hoá, vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn lúc này lập tức bị Tào Tuyết và cô bạn cùng phòng kia nhìn thấy. Cô bạn cùng phòng với Tào Tuyết cười xì một tiếng, thật giống như đoán ra được tâm tư hôm nay của Lục Dương. Kỳ thực, Lục Dương không phải là nam sinh lớp âm nhạc năm nhất, nhưng hầu như mỗi ngày đều đến đây nghe giảng, còn thường thường nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tào Tuyết, người ở đây cũng không phải là kẻ ngu, phần lớn đã sớm đoán ra tâm tư của hắn rồi. Bạn cùng phòng cười, thêm nữa vẻ mặt của Lục Dương xác thực là rất buồn cười, khiến Tào Tuyết muốn nhịn cũng nhịn không được, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ý cười nhè nhẹ. Một ít bạn học nhìn thấy cảnh này, cũng nhịn không được phải bật cười. Có điều, những tiếng cười này đối với một người từng sống hơn hai mươi chín năm như Lục Dương, tất cả đều như mưa bụi, căn bản không khiến hắn đỏ mặt. Ngược lại, lại gợi lên sự không cam lòng của Lục Dương, cảm thấy hôm nay như vậy là đã hoàn toàn thất bại rồi, vì thế hắn cắn răng đứng dậy đi theo. Tào Tuyết và bạn cùng phòng của nàng mang theo hộp cơm đi học, nên khi tan học, các nàng cũng không cần quay về ký túc xá dùng cơm. Hai người vừa nói vừa cười hướng về phía căn tin. Lúc sắp tới căng tin, hai nàng vô tình quay đầu lại, bất ngờ phát hiện ra tiểu tử Lục Dương này vẫn theo sau hai người, hai tay đều không có hộp cơm, rõ ràng là muốn đi theo các nàng. Điều này khiến cho cô gái còn lại ngẩn ra, trong lòng không khỏi bội phục Lục Dương, cũng bắt đầu ước ao được giống như Tào Tuyết. Biểu hiện của Lục Dương mấy ngày hôm nay nàng đều thấy trong mắt, thậm chí còn rõ ràng hơn cả Tào Tuyết. Nàng bỗng nhiên sinh ra ý niệm muốn giúp đỡ Lục Dương một tay. Ý niệm vừa nảy lên, trên mặt nàng liền lộ vẻ mỉm cười, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục cùng Tào Tuyết bước vào căn tin. ... Lục Dương sau khi theo vào căn tin, mới nhớ ra bản thân mình quên mang theo hộp cơm. Cũng may trong phòng ăn cũng có cơm hộp xài một lần và thìa đũa. Chỉ là cơm hộp xài một lần quá nhỏ, không đựng được bao nhiêu cơm, vì thế phần lớn sinh viên đều mang theo cơm và đũa tới đây dùng. Có điều, hiện tại hắn cũng chỉ có thể dùng tạm cơm hộp ở đây mà thôi. Lục Dương xuất thân từ nông thôn, lượng ăn cùng rất lớn. Bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không ăn cơm hộp ở căn tin. Chờ đến khi Lục Dương lấy được cơm, đang muốn tìm một chỗ không xa Tào Tuyết ngồi xuống, bỗng nhiên thấy cô gái ngồi đối diện Tào Tuyết nháy nháy mắt trái với hắn một cái. Sau đó nàng liền nói gì đó với Tào Tuyết, rồi đứng dậy bưng cơm rời đi. Nàng đi rồi? Nhìn theo bóng lưng của cô rời khỏi căn tin, Lục Dương mới ý thức được đây là nàng muốn tạo cơ hội cho mình. Nhận ra điều này, trong chớp mắt, ấn tượng của Lục Dương với nàng tăng lên nhanh chóng, nếu không phải muốn quý trọng cơ hội đối phương vừa tạo ra cho mình, hắn đã lập tức đuổi theo nói lời cảm tạ rồi. Mím mím môi, trong lòng Lục Dương cố bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười, bưng hộp cơm của mình đi tới đối diện Tào Tuyết ngồi xuống. Tào Tuyết thấy nam sinh vẫn luôn đứng xa xa quan tâm đến mình lúc này lại ngồi xuống đối diện, khuôn mặt trắng như tuyết cũng hơi ửng hồng. - Chào bạn! Tôi tên Lục Dương, khoa lịch sử. Lục Dương vừa mỉm cười vừa nhẹ giọng nói, sợ âm thanh lớn qua khiến Tào Tuyết bị ngượng ngùng mà doạ chạy. Vào lúc này, gò má Tào Tuyết ửng đỏ lên, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, đại khái phương thức tiếp cận của Lục Dương khiến nàng cảm thấy thí vị. - Tôi tên Tào Tuyết. Tào Tuyết mở miệng đáp lại. - Mình biết. Lục Dương theo bản năng đáp lại, lúc đang muốn nói gì thêm, đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc: - Ồ? Lục Dương? Cậu có bạn gái rồi? Nghe thấy giọng nói này, Lục Dương bổng dưng muốn ném luôn hộp cơm trong tay. Đợi cả buổi sáng mới có được cơ hội hiếm hoi này, lại bị phá rối. Đúng là đồ phá hoại mà. Quay đầu lại, nhìn thấy quả nhiên là Phùng Đình Đình đang bưng theo hộp cơm đi tới, có điểu vẻ mặt của Phùng Đình Đình lúc này khá kỳ quái, tuy răng trên mặt đang duy trì nụ cười, nhưng sắc mặt đã hơi trắng bệch. - Thật không tiện! Mình đi trước đây. Tào Tuyết là một cô gái mẫn cảm, nàng cũng nhìn ra được biểu hiện lạ thường của Phùng Đình Đình, trong lòng cho rằng cô gái này cùng Lục Dương có quan hệ gì đó, lập tức lạnh nhạt nói một câu cáo từ, rồi bưng theo hộp cơm, cứ như vậy quay đầu rời đi. Nhìn nàng cứ vậy liền đỉ, Lục Dương cũng không biết nói gì. Thật vất vả mới có được một cơ hội, cứ như vậy liền bị phá hỏng rồi, mà người phá hỏng lại là Phùng Đình Đình, cô gái mà hắn cực kỳ không muốn thấy này. Nhìn nhau không nói gì với Phùng Đình Đình vài giây, Lục Dương bĩu môi, tiện tay ném hộp cơm vào thùng rác bên cạnh, cũng đứng dậy rời đi. Nguyên bản nếu ở thời điểm khác nhìn thấy Phùng Đình Đình, có lẽ hắn còn thuận miêng qua loa với nàng vài câu, nhưng giờ phút này, hắn chẳng muốn mở miệng với nàng thêm nữa. Từ sau chuyện trước kia, hắn đã không muốn gặp lại nàng rồi, mấy ngày nay đã tiêu tốn nhiều công sức như vậy mới tìm được cơ hội tiếp cận Tào Tuyết, nhưng lại bị nàng phá hoại. Vào lúc này, Lục Dương thật sự phi thường không muốn nhìn thấy gương mặt của Phùng Đình Đình, dù sau khi sống lại nàng cũng chưa từng gây tổn thương cho hắn. ... Nhìn bóng lưng Lục Dương quay đầu rời đi, còn cả lúc Lục Dương ném hộp cơm vào thùng rác, Phùng Đình Đình cắn thật chặt đôi môi phấn hồng của mình, hai viền mắt chảy nước, trên thực tế, thời cấp ba, không chỉ mỗi Lục Dương thích nàng, trong lòng nàng cũng thích hắn, bằng không, cả lớp hơn tám mươi người, sao nàng chỉ cùng Lục Dương thân cận như vậy? Chỉ là, nàng không hiểu, tại sao vừa mới lên đại học, Lục Dương đã thay đổi. Không chỉ nhập học lâu như vậy vẫn chưa từng tới gặp nàng một lần, thậm chí vừa rồi nàng còn nhìn thấy, hắn còn cùng một cô gái khác tiếp xúc. Phùng Đình Đình thật sự không hiểu vì sao.