Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1402 Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc Ân oán khúc mắc năm xưa nói đến cùng là vì hoàng thất cùng Trưởng Tông gia cần chính là quyền thế vô thượng, lập trường của họ cũng không sai. Khi Huyền Lăng cùng Trưởng Tôn Nhiên đi theo Thần Dạ cùng trở về, Thần lão gia tử có thể nghĩ ra nhiều năm qua ở bên ngoài hai nàng giúp Thần Dạ rất nhiều, đồng thời cũng thừa nhận thật nhiều khổ sở. Phần nhân tình này, mặc kệ Thần Dạ có tiếp nhận hay không, Thần lão gia tử cũng phải quý trọng! Nghe được Thần lão gia tử nói như vậy, Huyền Lăng cùng Trưởng Tôn Nhân không biết làm sao, đành ngồi lại, tự nhiên hai nàng đều cảm nhận được lão gia tử là vì muốn bảo hộ mình, trong lòng không khỏi có chút kích động đồng thời không ngừng cười khổ. Thần lão gia tử tuy hảo tâm, nhưng mà trái tim Thần Dạ, hiện tại lão gia tử có thể nắm chắc được sao? Hiện giờ còn có thể đi theo bên người Thần Dạ chẳng vì còn tìm được lý do, đại địch chưa diệt, tình thế bức người, một khi giải quyết xong toàn bộ phiền phức, sẽ không còn lý do gì đi theo hắn. - Gia gia! Ngay khi mọi người còn đang trò chuyện, hơn nửa canh giờ sau một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngoài phòng khách. Nhiều năm không gặp, tam ca Thần Nguyên đã quân lâm thiên hạ, một thân long bào càng thêm uy nghiêm, khí thế bễ nghễ thiên hạ càng thêm nồng hậu, nhưng khi hắn vừa bước vào phòng khách gọi một tiếng gia gia, toàn bộ uy nghiêm thượng vị giả đều biến mất. Tuy rằng vẫn còn ngạo khí bẩm sinh, nhưng đã bình thản rất nhiều. Bình tĩnh mà xem xét, trong lòng Thần Dạ phải thừa nhận đem Đại Hoa giao vào trong tay tam ca chính là thích hợp nhất. Tuy rằng giữa huynh đệ từng có khúc mắc, nhưng bất kể thế nào vẫn là huynh đệ, mà Thần Nguyên vẫn luôn kiên trì điểm mấu chốt trong thời khắc Thần Dạ gian nan nhất, không thật sự đi thương tổn hắn. Đây cũng là nguyên nhân Thần lão gia tử nguyện ý đem vị trí tối cao của Đại Hoa giao cho Thần Nguyên. - Thần Dạ, quả nhiên đệ đã trở lại! Lão gia tử vội vàng phái người gọi hắn trở về, nhất định là có chuyện, mà có thể làm lão gia tử vội vàng như vậy, Thần Nguyên làm sao đoán không ra. Nhiều năm gặp lại, giữa huynh đệ đã xa lạ hơn rất nhiều, ở trước mặt Thần Dạ, Thần Nguyên vẫn theo bản năng cho thấy thân phận địa vị hiện tại của chính mình. - Ha ha, tam ca, mấy năm nay vất vả ngươi. Thần Dạ đứng dậy cười nghênh đón. Thần Nguyên ôm lấy Thần Dạ, sau đó cười nói: - Sao lại vất vả, những chuyện này ta phi thường nguyện ý đi làm. - Tam thúc! Thần Nguyên cung kính chào hỏi Thần Sư, lại lướt qua Huyền Lăng cùng Trưởng Tôn Nhiên, sau đó nói: - Thần Dạ, theo lệnh của gia gia, trong hoàng thành đế đô vẫn còn có chút người quen của ngươi… Người quen? Thần Dạ ngây ra! - Vào đi! Thần Nguyên phất tay, từ ngoài cửa có vài thân ảnh kéo bước chân trầm trọng đi tới. Đưa mắt nhìn ra, sắc mặt Thần Dạ trầm xuống, quả nhiên đều là người quen. - Thần Dạ, ý tứ của gia gia, thất bại đối với bọn hắn mà nói đã là trừng phạt lớn nhất, lưu mạng của bọn hắn cũng tốt cho họ biết rốt cục mình làm sai ở chỗ nào. Thấy sắc mặt Thần Dạ biến hóa, Thần Nguyên giảm thấp thanh âm vội vàng nói. Thần Dạ gật gật đầu, cũng không có bao nhiêu phản ứng, với thực lực hiện tại hắn cũng không còn muốn tiếp tục tính toán những chuyện ngày xưa với bọn họ. Nhìn thấy mấy người kia, Huyền Lăng cùng Trưởng Tôn Nhiên bật dậy khỏi ghế. Đó không phải ai khác, chính là hoàng đế năm xưa của Đại Hoa Mộ Diệp, cùng tể tướng Trưởng Tôn Mạt, huynh đệ Trưởng Tôn Uy cùng Trưởng Tôn Phi! Bốn người Mộ Diệp cũng không ngờ lại có một ngày nhìn thấy Huyền Lăng cùng Trưởng Tôn Nhiên. - Lão vương gia, cảm ơn! Thần sắc Trưởng Tôn Nhiên cùng Huyền Lăng vạn phần phức tạp, đều là người một nhà, giữa Thần gia dù có tranh đấu nhưng chưa bao giờ thương tổn đối phương mà lấy thắng lợi, nhưng hai gia đình của mình thì sao? Nhưng bất kể như thế nào những người này đều là thân nhân của hai nàng, trong lòng tuy có hận có oán nhưng sau khi biết kết quả của họ cũng cảm thấy khó chịu. Hôm nay nhìn thấy họ đều còn sống, không khỏi cảm thấy an ủi, dù sao ngày xưa họ cũng từng quan tâm hai nàng, dù xen lẫn một vài ích lợi. Thần lão gia tử nói: - Lăng nhi, Trưởng Tôn cô nương, các ngươi từ từ tâm sự! Mộ Diệp cùng Trưởng Tôn Mạt nhìn nhìn Thần lão gia tử, lại nhìn Thần Dạ, sau đó đi âm thầm đi cùng Trưởng Tôn Nhiên với Huyền Lăng ra bên ngoài. - Dạ nhi, lão phu làm như vậy ngươi không ý kiến đi? Thần lão gia tử cười hỏi. Thần Dạ vội đáp: - Tôn nhi nào dám? Dù ngài trả lại Đại Hoa cho bọn hắn, trong lòng cháu cũng sẽ không nói gì. - Phải, với địa vị hiện giờ của ngươi, chỉ một Đại Hoa nho nhỏ sao có thể nằm trong lòng ngươi. Thần lão gia tử khẽ thở dài, cười nói: - Các ngươi đều trở về, tuy rằng còn chưa thể xem là người một nhà chân chính đoàn viên, nhưng không bao lâu sau có thể sum họp, mấy ngày nay các ngươi ở lại nhà, nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi! Không hổ là lão gia tử, trong khoảng thời gian đã đoán được nguyên nhân nhóm người Thần Dạ trở về, nhưng hắn thật không nghĩ đến không bao lâu sau nhóm người Thần Dạ phải đối mặt với sự cường đại cùng khủng bố như thế nào! Tiểu viện lịch sự tao nhã nằm tận sâu trong Trấn Quốc vương phủ, nơi này tựa như thế ngoại đào viên, phòng ở giản dị, sân viện đơn giản, hết thảy thoạt nhìn vô cùng mộc mạc. Lúc này Thần Dạ nằm gối đầu trên chân Tử Huyên, ba người đều không nói gì, yên tĩnh thế này làm Thần Dạ vô cùng ưa thích. Mười ngày thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, mà khi cuộc đại chiến cuối cùng tiến đến, trong lòng Thần Dạ ngược lại thoải mái rất nhiều, những năm gần đây hắn liều mạng tu luyện, dùng đủ mọi phương pháp đề thăng chính mình, rốt cục đã làm cho mình đạt tới độ cao chưa từng nghĩ tới. Loại trình độ này rốt cục có làm cho hắn đạt tới được tâm nguyện hay không bản thân hắn cũng không nắm chắc, nhưng hắn đã cố gắng, kế tiếp chỉ là chờ đợi kết quả cuối cùng… Thời gian chậm rãi trôi qua. Ba đạo thân ảnh lặng lẽ đi tới tiểu viện, nhìn thấy Thần Dạ phảng phất như đang ngủ say, trong ánh mắt Huyền Lăng, Trưởng Tôn Nhiên cùng U Nhi đều hiện ra vẻ thương tiếc. Nhưng một màn này cũng không kéo dài được quá lâu, đôi mắt của Thần Dạ lại đột nhiên mở ra. Nhìn thấy ánh mắt hắn phát sinh biến hóa, Tử Huyên đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, nói: - Tỉnh rồi, sao không ngủ thêm một chút? - Ngủ đã lâu rồi, nếu còn ngủ tiếp ta sợ mình vĩnh viễn không muốn tỉnh lại. Thần Dạ cười, xoay người ngồi dậy. - Lăng nhi, Trưởng Tôn cô nương… Thần Dạ thoáng thở ra, nói: - Cả đời này nhận thức mọi người là phúc khí của ta, ta không biết nên nói gì mới biểu đạt được cảm thụ trong nội tâm của mình, ta chỉ muốn mọi người hiểu được chuyện trên thế gian có rất nhiều người đều có thể buông, có rất nhiều người có thể quên mất, đừng làm cho mình sống quá mệt mỏi. Huyền Lăng cùng Trưởng Tôn Nhiên im lặng, hai nàng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thần Dạ, trên thực tế hai nàng cũng biết có một ngày hắn sẽ nói ra lời này, nhưng một khi chính tai nghe được vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1403: Đại chiến tiến đến. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc - Ta thì sao, ngươi không muốn nói gì với ta sao? U Nhi trầm giọng hỏi. Thần Dạ đứng dậy, cười cười, nói: - U Nhi cô nương, trước khi ta nói với ngươi, có phải ngươi nên nói trước một ít chuyện với ta hay không? U Nhi không khỏi ngẩn người, khóe môi hiện lên độ cong giảo hoạt, cười cười nói: - Có vài lời đích thật cần nói với ngươi, nhưng ngươi có thể cam đoan sau khi nghe xong mặt không đổi sắc? - Chỉ cần ngươi nói ta sẽ nghe. Thần Dạ thản nhiên đáp. - Tốt lắm, đến lúc đó hi vọng ngươi còn có thể trấn định như hôm nay. U Nhi cười nhẹ, trong mắt càng thêm giảo hoạt. - Ta chờ đây! Thần Dạ lại cười, ánh mắt đột nhiên âm sâm. - Bọn hắn đến đây! - Mười ngày thời gian, quả thật cũng quá nhanh. Nghe vậy bốn nữ tử cũng thu liễm tâm tình, trong mắt tràn đầy sát ý. - Dạ nhi! Ngay khi năm người Thần Dạ chuẩn bị đi tới Bắc Vọng sơn, Thần lão gia tử cùng Thần Sơ, Thần Thuận, Thần Lệ cùng các vị ca ca đều sải bước đi tới. - Dạ nhi, có phải đã đến giờ hay không? Không đợi Thần Dạ trả lời, Thần lão gia tử tiếp tục nói: - Mang lão phu cùng đi! - Gia gia? Thần Dạ kinh hãi, xem ra phụ thân đã nói thật nhiều chuyện với lão gia tử bọn họ. Vì sao lão gia tử lại muốn đi theo? Thần lão gia tử phất tay, nói: - Lão phu biết nếu lão phu đi theo sẽ biến thành gánh nặng cho các ngươi, nhưng lão phu muốn tận mắt nhìn thấy rốt cục là ai làm cho lão phu phải thừa nhận nhiều như thế, lão phu cũng muốn gặp được Mộng nhi, sau đó nói cho nàng biết lão phu chờ nàng về nhà đã chờ thật nhiều năm! - Dạ nhi, các ngươi yên tâm, lão phu chỉ đi qua xem một chút, nói vài câu sau đó sẽ đi, nói vậy bọn hắn cũng sẽ không để ý một lão nhân chỉ có thực lực nhỏ bé như lão phu đi. Thần lão gia tử trầm giọng nói, ngữ khí cứng rắn vô cùng. - Được! Trầm tư một lát Thần Dạ đồng ý, đại chiến tuy nguy hiểm nhưng nếu ngay cả lão gia tử cũng không thể bảo hộ, cố gắng bao nhiêu năm nay chỉ là uổng phí. Thần Dạ càng thêm tin tưởng lão gia tử cũng không phải hạng người không biết nặng nhẹ. - Chúng ta đi! Thần Dạ nâng lão gia tử nháy mắt biến mất, sau đó bốn nữ tử cũng biến mất khỏi tiểu viện. Trong sân, nhóm người Thần Thuận đều thở mạnh một hơi, thực lực nhóm người Thần Dạ đã vượt qua sự suy đoán của bọn họ, bọn họ liền hiểu được bao nhiêu năm qua Thần Dạ đạt tới độ cao này phải trả giá bao nhiêu tâm huyết, gặp bao nhiêu gian khổ. Mặc dù hiện tại đã thật cường đại, nhưng đối mặt với địch nhân sắp đến, vẫn phải cẩn thận như vậy! - Lão tam! Thần Thuận cười khổ không thôi, khó trách mười ngày nay bọn họ chưa từng nhìn thấy Thần Sư có vẻ thoải mái thả lỏng chút nào. - Không có chuyện gì, đệ tin tưởng Dạ nhi nhất định sẽ chiến thắng trở về! Nhìn về hướng Bắc Vọng sơn, ánh mắt Thần Sư sáng ngời, thực lực của hắn đã đạt tới thánh huyền cảnh giới, tu vi như vậy đi đâu cũng xứng đáng là vương giả. Nhưng trong cuộc đại chiến, hắn không có tư cách tham dự bên trong, bởi vì đây là chiến trường của cao thủ thiên huyền, mà Tà Đế Điện cường đại hắn hiểu thật rõ. Chính bởi vì hiểu rõ, Thần Sư càng thêm tin tưởng Thần Dạ, bởi vì Thần Dạ có thể sáng tạo ra được kỳ tích. Kỳ tích này chưa từng có! - Đại ca, nhị ca, ta cũng đi Bắc Vọng sơn nhìn xem! - Cẩn thận một chút, nhất định phải bình an mang em dâu cùng Dạ nhi trở về. Thần Thuận, Thần Lệ nghiêm nghị nói. Thần Sư gật mạnh đầu, bước chân vừa động, phá không mà đi. Trên đỉnh Bắc Vọng sơn, nhóm người Ngao Thiên đã đứng đợi từ lâu, sau khi nhóm người Thần Dạ đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng chân trời xa xa. Nơi đó đã xuất hiện một đoàn tà vân, tà vân dùng tốc độ nhanh như sấm sét bay tới, chân khí tà ác tràn ngập thiên địa. Cỗ bá đạo kia khiến ánh mắt Thần lão gia tử co rụt lại, lúc này hắn mới hiểu được Thần Dạ phải đối mặt địch nhân kinh khủng cỡ nào. - Hiện giờ thiên địa cũng không phải Tà Đế Điện các ngươi làm chủ, cũng không tới lượt các ngươi càn rỡ giương oai! Tiếng nói lanh lảnh cuồn cuộn, thổi quét chân khí tà ác, chấn thành hư vô tiêu tán. Cùng lúc đó sinh linh dưới mặt đất cũng đã khôi phục sinh cơ bừng bừng. Hồn biến cảnh giới đại thành, lực lượng hồn phách đã có khả năng xảo đoạt thiên công! Tà vân bao phủ thiên địa, hồn biến cảnh giới đại thành mặc dù làm cho tà khí không thể xâm chiếm không gian, nhưng không cách nào ngăn cản tà vân bay tới. Từng đạo khí thế khủng bố từ trong tà vân lan tràn, nhộn nhạo trong không gian, làm mặt đất đều run rẩy lên. - Quả nhiên là Tà Đế Điện, chúng ta nhìn cao bọn hắn nhưng vẫn không dự đoán được thực lực của bọn hắn vẫn vượt ngoài dự liệu của chúng ta! Thần Dạ nhíu mày, hỏi: - Mọi người cảm thấy thế nào? Ánh mắt của hắn dừng trên người Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại. Nhìn thấy hành động của Thần Dạ, Tử Huyên cùng Diệp Thước bọn họ lập tức lui ra sau một bước, đều tự thu liễm chân khí bản thân. Khi Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại đều nhận ra dụng ý của Thần Dạ, hai người cũng không nói thêm lời gì, khí thế từ trong thân thể bộc phát, bắn thẳng lên giữa không trung, hiện ra một đạo bình chướng cường đại ngăn cản áp lực khủng bố lan tràn trong tà vân. Thấy tình cảnh này Thần Dạ mỉm cười, lập tức lui ra sau nửa bước, khí cơ bao phủ quanh người Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại. Cao thủ Tà Đế Điện quá mức cường đại, dù có tâm trợ giúp Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại cũng phải cẩn thận một ít, miễn cho biến khéo thành vụng. - Hắc hắc, Thần Dạ, đảm phách của các ngươi thật không nhỏ, lại ở ngay lúc này còn đi nghĩ chuyện khác! Trong tà vân vang lên thanh âm tiếng cười quái dị vang vọng không gian. Thần Dạ nhướng mày, thanh âm kia chính là phó điện chủ Tà Hiên! - Tà Đế Điện quả nhiên cực kỳ cổ quái! Thiết Dịch Thiên trầm giọng nói, hiển nhiên hắn cũng đã nhận ra, hơn nữa Thành Tự Tại ở trước mặt, bản thân hắn làm đệ tử đương nhiên phải quan tâm an nguy. Thần sắc Tiết Vô Nghịch ngưng tụ, nói: - Thần Dạ, Phong huynh, U Nhi cô nương, không biết các ngươi có từng hoài nghi qua, hiện tại trong lòng ta tràn ngập nghi hoặc, năm đó thiên địa đại chiến bốn sư phụ của chúng ta rốt cục có từng đánh trọng thương Tà Đế làm hắn mất tích hay không. Nghe được lời này mọi người không khỏi cả kinh, Phong Ma cùng U Nhi càng thêm khiếp sợ, tuy Thần Dạ là truyền nhân Cổ Đế, nhưng ngoài Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện vẫn chưa nhận được truyền thừa nào khác của Cổ Đế, cũng không tiếp xúc đến vật gì khác của Cổ Đế, cho nên Thần Dạ cũng không có phản ứng lớn như Phong Ma cùng U Nhi. - Tiết huynh, Tà Đế mất tích là do chính sư phụ chính miệng nói ra, chẳng lẽ bên trong lại có sai lầm gì? Phong Ma lập tức hỏi, hắn cũng không phải chất vấn Tiết Vô Nghịch, mà lời nói kia nghe thật khó tin, nhưng sau khi hắn cảm ứng được đạo chân khí vô cùng cường thịnh trong tà vân, hắn cũng không thể không sản sinh tia nghi ngờ với lời nói năm xưa của Thanh Đế.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1404 Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc Tà Đế Điện hôm nay rốt cục mạnh hay yếu hơn năm xưa, không ai có thể khảo chứng, nhưng có một điều trong lòng mọi người không thể hoài nghi, nếu Tà Đế Điện thật sự muốn quân lâm thiên hạ, vô luận là năm đó hay hiện tại cũng có thể làm từ lâu. Phải biết rằng nhóm người Thần Dạ liên tiếp gặp kỳ ngộ trong những năm gần đây, đạt được nhiều thần vật, cùng lĩnh ngộ của Tiêu Nhược thư sinh, mới tạo thành sự cường đại của bọn họ hôm nay. Nếu Tà Đế Điện có ý định quân lâm thiên hạ, nhất định sẽ không cho nhóm người Ngao Thiên có cơ hội trưởng thành cường đại như hiện giờ. Nếu là như thế chuyện Tà Đế Điện muốn xưng bá sau đó bị bốn vị đại đế quyết định liên thủ đối kháng Tà Đế, tựa hồ bên trong còn có điều kỳ quặc. Mà thực lực bốn vị đại đế, cho dù tập hợp toàn bộ thiên hạ, thật có thể làm cho Tà Đế Điện phải ẩn tàng vô số năm tháng như thế sao? Nghi hoặc không ngừng nổi lên trong lòng mọi người, chuyện đại chiến ngày trước thật sự có thật nhiều địa phương đáng hoài nghi. - Tiết huynh, có phải Bạch Đế tiền bối từng đề cập qua chuyện gì đó với ngươi hay không. Mọi người không phải kẻ ngu ngốc, cho nên chỉ nháy mắt nghĩ ra rất nhiều vấn đề. Im lặng một lát Tiết Vô Nghịch lắc đầu nói: - Sư phụ cũng không có nói gì. Các ngươi cũng biết dù sao chỉ là một tia ý thức lưu lại mà thôi, mà vì sao ta lại nói như vậy, trong lòng các ngươi cũng đã có đáp án rõ ràng. Nói tới đây mọi người lại im lặng, tự mình nghĩ đến là một chuyện, nếu như theo lời của Bạch Đế, vậy sẽ khác hẳn. Ít nhất Bạch Đế sẽ nhắc nhở mọi người là khả năng nào nhất. Sau một lát Thần Dạ thở dài một hơi, nói: - Mặc kệ chuyện này, dù từng có bí mật nào được chôn giấu, chỉ cần lúc này phá hủy Tà Đế Điện, mọi việc xem như được chân chính giải quyết. - Bồng bồng… Thanh âm tiếng nổ vang lên, đột nhiên quanh quẩn trên bầu trời, Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại bật lui ra sau một bước, máu tươi phun trào. - Ngao Thiên tiền bối, Thành tiền bối, có nặng lắm không? - Lão đầu tử, ngươi làm sao vậy, ở thời điểm mấu chốt đừng kéo chân sau của ta. Thiết Dịch Thiên vội vàng tiến lên đỡ lấy Thành Tự Tại, vẫn dùng ngữ khí ngày trước nhưng không hề che giấu ý thân thiết. - Ngươi đều được, chẳng lẽ vi sư không được sao. Thần sắc Thành Tự Tại uể oải, nhưng vẻ mừng rỡ cũng không thể giấu diếm. Tuy vừa rồi bị áp bách bị thương, nhưng một cánh cửa hoàn toàn mới lại mở ra trước mắt hai người bọn họ. - Hai vị tiền bối, trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút. Đợi tới lúc đại chiến còn cần sự hỗ trợ của hai vị. Nhìn thấy hai người như có điều cảm ngộ, trong lòng Thần Dạ cực kỳ vui sướng, năng lượng bàng bạc tràn ra bao phủ cả hai người. Mặc dù không thể giúp đỡ tu vi võ đạo của họ có điều tinh tiến, nhưng những vết thương kia không gây khó khăn được cho Thần Dạ. Hôm nay đi qua, chỉ cần không chết Thần Dạ tin tưởng hai người sẽ có thành tựu phi thường trong tương lai. Thu hoạch hôm nay có thể cam đoan họ sẽ không vẫn lạc trong cuộc đại chiến sắp tới. - Nếu đã đến thì cũng không cần che giấu nữa, đi ra đi! Nhìn thấy tà vân dần dần đến gần bầu trời Bắc Vọng sơn, Thần Dạ hô to một tiếng, bàn tay vung lên, năng lượng bàng bạc lướt lên chân trời nặng nề đánh ra ngoài. - Ông! Từ trong tà vân bắn ra một đạo năng lượng xám, va chạm thẳng vào năng lượng của hắn. Năng lượng xung kích đập vào, trực tiếp đem không gian chấn thành hư vô, từng đạo sóng gợn như lưỡi đao sắc bén thổi quét khắp bốn phương tám hướng. - Thần Dạ, mới gặp đã muốn mở ra đại chiến, có phải ngươi muốn cho toàn bộ sinh linh trong không gian này đều tan thành mây khói! Tà vân giãn ra bao phủ khắp bầu trời Bắc Vọng sơn, chân khí ba động lan tràn, thật nhiều thân ảnh từ bên trong gào thét bay ra. Sắc mặt nhóm người Thần Dạ ngưng trọng quan sát những thân ảnh kia. Nếu là ở mấy năm trước chỉ cần tùy tiện xuất hiện một người cũng đủ đem bọn họ chém giết. Xem ra lần này Tà Đế Điện cũng biết cuộc đại chiến lần này thật trọng yếu, đã dốc hết toàn bộ lực lượng. - Cẩn thận một chút! Tử Huyên chợt nói. Thần Dạ gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Ở nơi đó cơ gần trăm thân ảnh đứng thẳng, số lượng cao thủ đứng đầu thật không ít hơn Dạ Minh chút nào. Trong những người của Tà Đế Điện mọi người chỉ nhận thức một mình Tà Hiên, mà người đứng ở trung tâm hẳn chính là điện chủ Tà Đế Điện. Đây là một người trung niên thoạt nhìn thật bình thường, toàn thân không chút chân khí ba động của võ giả, nhưng khi hắn xuất hiện không gian giống như không chịu nổi áp lực không ngừng kêu lên răng rắc. Nhưng ánh mắt Thần Dạ dừng trên người hắn không bao lâu. Tuy người này thật cường đại nhưng còn chưa đến nỗi làm Thần Dạ cảm giác áp lực nghẹt thở. - Thần Dạ phải không, quả nhiên phi phàm. Khi đối mặt bổn tọa còn có tâm tư đi nhìn chuyện khác… Điện chủ cười nhạt, trong ánh mắt hiện ra tia lạnh lùng. Nghe vậy Thần Dạ cười nhạt một tiếng, nói: - Ngươi nên biết đối thủ của ta không khả năng là ngươi. - Càn rỡ! Tà Hiên phẫn nộ quát. Tuy quát to nhưng trong ánh mắt Tà Hiên vẫn hiện lên vẻ khẩn trương, hiện tại nhóm người Dạ Minh đã hình thành uy hiếp trí mạng đối với hắn. - Ha ha… Thần Dạ nghe vậy cười nói: - Điện chủ Tà Đế Điện, chúng ta có mặt tại đây vì chuyện gì ai cũng rõ ràng. Cho nên không cần nhiều lời vô nghĩa, mau thả mẫu thân của ta ra! - Thả? Điện chủ thản nhiên nói: - Thần Dạ, ngươi phải biết chúng ta cần cái gì. Nếu không bắt giữ mẫu thân ngươi để làm gì, giao ra đồ vật sẽ thả mẫu thân của ngươi. - Đồ vật gì đó chỉ là nói với người bên ngoài. Nếu không giết được chúng ta các ngươi cũng không thể mang đi. Đã đến bây giờ không cần chơi tâm kế, ngươi cũng biết làm như vậy chỉ là vô dụng! Thần Dạ cười lạnh nói. Điện chủ lạnh lẽo nói: - Còn tuổi trẻ mà tâm trí đã cao như vậy, thật không biết là ngươi thành toàn chúng ta hay chúng ta thành toàn ngươi. Dứt lời hắn vung tay, chỉ thấy quang mang màu xám nhấp nháy, hóa thành một cung điện thật lớn. Ở giữa quảng trường cung điện tràn ngập huyết tinh, phảng phất như chốn địa ngục nhân gian. Ở trung tâm địa ngục là một thạch đài, mà trên thạch đài có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng. Đó là một nữ tử trung niên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần phảng phất như đang ngủ. Trạng thái của nữ tử không tốt lắm, nhưng hiển nhiên nàng đã quen thuộc với nơi đó, dù huyết tinh ngập trời nhưng nét mặt nàng vẫn yên tĩnh, như đang lâm vào trong cảm giác linh hoạt kỳ ảo. - Mẹ… Thần Dạ run lên, thanh âm chua xót như hao phí toàn bộ sức lực của hắn. - Mộng nhi. Thần lão gia tử cùng Thần Sư cùng nhẹ giọng thì thầm. Tựa hồ nghe được tiếng hô của ba người, nữ tử đột nhiên mở mắt, đôi mắt có chút dại ra cùng vô thần. Nhưng khi ánh mắt của nàng chứng kiến thân ảnh của ba người, ngược lại biến thành cực kỳ khát vọng…
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1405: Quyết đấu. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc - Lão gia tử…Thần Sư…con trai… - Mẹ… Thanh âm của Thần Dạ khàn đục, chua xót không thôi. - Thả mẫu thân của ta! Hai mắt hắn đỏ bừng, tiếng gào thét dữ tợn như dã thú vang vọng khắp không gian. Nhìn thấy diễn cảm của Thần Dạ, điện chủ Tà Đế Điện thoáng ngẩn người, trong ánh mắt chợt hiện lên ý cười. - Nếu đã đem mẫu thân của ngươi mang tới nơi này, tự nhiên sẽ thả, nhưng mà… Điện chủ cười nhạt một tiếng, nói: - Tuy rằng bổn tọa không bắt buộc ngươi giao ra đồ vật ngay bây giờ. Nhưng ngươi phải nói cho bổn tọa biết đồ vật kia rốt cục ngươi đặt ở địa phương nào? - Xem ra ngươi thật sự có tự tin. Tận sâu trong đôi mắt đỏ bừng của Thần Dạ hiện lên tia thanh minh, nhưng chỉ thoáng chốc đã bị hắn áp chế xuống. Nghe vậy điện chủ ngạo nghễ nói: - Vô số năm qua chỉ cần chuyện Tà Đế Điện muốn làm, chưa từng thất thủ qua. Nói đi, đồ vật kia đặt ở nơi nào? - Trong Cổ Đế Điện! Thần Dạ lập tức đáp, rốt cục có đồ vật gì hay không thì hắn không rõ ràng, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn nói như vậy. Chỉ có nói về Cổ Đế Điện mới không làm đám người kia sinh nghi. - Đúng như suy nghĩ của bổn tọa! Điện chủ không ngờ lại tin lời nói của Thần Dạ, gật gật đầu, trong thần sắc thoáng nới lỏng, phảng phất như đã hoàn thành xong việc gì đó. Sau đó hắn vung tay lên, không gian chỗ cung điện nhất thời gào thét, mơ hồ truyền ra một thanh âm chói tai. Ngay sau đó mảnh không gian hư vô kia đột nhiên dao động kịch liệt, một đạo khe hở tối đen chậm rãi xé rách, một cỗ hương vị dị thường huyết tinh chậm rãi tràn ra. Lúc này cung điện thoạt nhìn chân thật hơn rất nhiều. Bị khe hở tối đen lan tràn, thân ảnh kia dọc theo khe hở nhanh như chớp xuyên qua, khoảnh khắc sau đó xuất hiện ngay nơi này. - Tần Mộng, hiện tại gia đình các ngươi có thể sum họp rồi. Điện chủ phất tay, thân ảnh từ trong cung điện khẩn cấp rơi xuống. - Dạ nhi, nhi đồng, hài tử của ta! - Mẹ! Thần Dạ chạy nhanh tới, nhào vào trong lòng nữ tử, ôm chặt lấy bà. - Dạ nhi…mẹ không sao, mẹ trở về, đã qua nhiều năm như vậy, con, phụ thân con còn có mẹ cùng người của Thần gia chỉ xem như làm một giấc mộng, mà nay tỉnh mộng rồi. Con xem, chúng ta không phải đều tốt rồi sao, nơi này vẫn là Bắc Vọng sơn, chúng ta cũng không mất đi cái gì. - Mộng nhi. Thần Sư chậm rãi đi từng bước tới gần, mỗi bước đi vô cùng nặng nề áp lực. - Muội rốt cục trở về, muội không biết nhiều năm ta nhớ muội thế nào đâu… Thần Sư ôm chặt thê tử, như sợ vợ mình lại rời đi. Rời khỏi vòng tay Thần Sư, Tần Mộng đi tới quỳ xuống trước mặt Thần lão gia tử: - Con dâu bất hiếu làm cho ngài lo lắng… - Đứng lên…mau đứng lên. Thần lão gia tử run rẩy nói: - Bây giờ không phải thời gian ôn chuyện, chúng ta không nên ở chỗ này gây thêm phiền toái cho Dạ nhi bọn họ. Tần Mộng gật đầu, nhìn con trai ôn nhu cười nói: - Mẹ cùng lão gia tử với phụ thân con về nhà chờ con trước, hãy mau trở về. Thần Dạ đang định nói chuyện thì lại nghe tiếng truyền âm: - Dạ nhi, nếu không thể tránh né thì mở ra Cổ Đế Điện, sẽ lưu cho mọi người một đường sinh cơ. Nhưng cần phải cẩn thận, tận dụng thời cơ, không thể thất bại. Thần Dạ không khỏi giật mình, mẫu thân sao lại biết về Cổ Đế Điện? Sát khí trên người hắn bộc phát, điện chủ Tà Đế Điện cũng không chút để ý, cười nói: - Một màn vừa rồi thật cảm động. Chỉ có mất đi qua mới biết được trân quý. Cho nên ngươi cần phải cảm tạ chúng ta. - Phải, đích xác cần cảm tạ các ngươi. Hôm nay ta phải tru diệt toàn bộ các ngươi, không để thế giới này lại xảy ra đại chiến lần thứ ba! - Phải, nói rất đúng. Điện chủ lại cười nói: - Bổn tọa cũng hi vọng từ nay về sau trong thiên hạ sẽ không xuất hiện đại chiến thảm thiết, cuộc chiến này bất kể thắng hay bại đều nên kết thúc. Nhóm người Thần Dạ không khỏi ngẩn ra, trong lời nói của điện chủ Tà Đế Điện ẩn chứa huyền cơ không ai biết ah. Nhưng hắn cũng nói đúng, bất kể là thắng bại cũng nên có kết thúc. - Nếu là như thế vậy thì bắt đầu đi. Thần Dạ bước tới một bước, khí thế cuồn cuộn như thanh kiếm ra khỏi vỏ, bao trùm cả không gian. Khí thế sắc bén đem không trung bao phủ, như hắc động khổng lồ xoay quanh trên đỉnh đầu cao thủ Tà Đế Điện. - Đối thủ của ta không phải ngươi, để Tà Đế hiện thân đi. - Lá gan thật lớn. Điện chủ cười nhạt một tiếng: - Nếu đại đế xuất hiện, các ngươi không chịu nổi một kích, thừa dịp còn chút thời gian nên phát huy thực lực của các ngươi lần cuối cùng đi, bằng không ngay cả cơ hội này cũng không có. - Tà Đế không xuất hiện, các ngươi đồng dạng không chịu nổi một kích. - Điểm này bổn tọa không tin. Điện chủ cười lắc đầu, tiếp theo ánh mắt đột nhiên co rụt lại, thân ảnh ngoài mấy chục thước không hề có chút dấu vết đã xuất hiện trước mặt hắn. - Nếu các ngươi muốn chết trước, ta tất nhiên muốn tìm cũng tìm không thấy. Hiện thân trước mặt điện chủ, không gian chung quanh hai người lập tức ngăn cách, biết thành một phiến không gian hoàn toàn riêng biệt. Ngay khi Thần Dạ vừa ra tay, nhóm người Tử Huyên cũng không chậm chạp, đều tự chọn đối thủ sau đó cùng nhau hiện thân ở tận sâu trong không gian. Nếu như còn có người khác ở trên Bắc Vọng sơn, hẳn có thể nhìn thấy nơi này chỉ còn lại Thần Dạ cùng điện chủ Tà Đế Điện, nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mà bản thể của họ không biết đã ở địa phương nào, có vẻ cực kỳ hư vô mờ mịt. Vào lúc này điện chủ như cảm ứng được điều kỳ lạ này, hai mắt trở nên ngưng trọng, đều đạt tới cảnh giới đỉnh cấp nhất, thần thông đặc thù lẫn nhau có lẽ còn chưa hiểu được, nhưng thủ đoạn đại khái vẫn có thể cảm giác một phần, dù sao là trăm sông đổ về một biển. Nhưng giống như bây giờ, rõ ràng người ở đây nhưng lại không cảm giác được khí tức, cho dù là điện chủ như hắn cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Thần Dạ lẳng lặng đứng yên, thật lâu sau tâm thần chậm rãi thu hồi, nhìn điện chủ Tà Đế Điện cười nói: - Có lẽ giết chết ngươi thì Tà Đế mới xuất hiện, đúng không? Điện chủ thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: - Sắp phải đại chiến với bổn tọa mà ngươi còn phân tâm, ngươi thật sự rất có lòng tin với chính mình. - Ta có lòng tin hay không trong lòng ngươi hẳn là hiểu được. Thần Dạ cười nhạt một tiếng, nói: - Cho nên nếu ngươi không thỉnh ra Tà Đế, các ngươi đều phải chết! - Đáng giận! Điện chủ giận dữ, bàn tay nắm chặt, cả không gian đều sụp đổ, một đạo năng lượng rít gào thổi quét bay ra. Hai tay Thần Dạ vừa nhấc lên, thanh sắc hào quang chói mắt từ trong cơ thể tán phát, trực tiếp đem lực áp không gian tan vỡ ngăn cản lại, lạnh lùng nói: - Chỉ bằng những thủ đoạn này ngươi không thay đổi được kết cục đại chiến hôm nay, cho nên đừng thử thủ đoạn của ta. - Cuồng vọng, được, để cho bổn tọa đến lĩnh giáo một chút ngươi có gì lợi hại. Tà khí cuồn cuộn bốc lên, hóa thành một dòng hồng lưu khổng lồ hơn mười vạn trượng gào thét hướng Thần Dạ đánh tới.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1406: Tà Đế chi mưu. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc - Phanh phanh… Những nơi hồng lưu tà khí đi qua, không gian vỡ vụn, từng vết rạn đen tối lan tràn, uy thế đáng sợ làm sinh linh trong phạm vi vạn dặm đều cảm thấy thế giới như đến ngày tận thế. Thần Dạ nhẹ nhàng bước ra, thanh mang từ cơ thể thổi quét bao trùm, trong hào quang chói mắt không chỉ ẩn chứa năng lượng huyền khí bàng bạc, thậm chí còn bao hàm cả lực lượng thiên địa. Vạn trượng thanh mang đọng lại trước người Thần Dạ, như hóa thành hắc động thật lớn, khi hồng lưu tà khí gào thét tràn tới đều bị hắc động cắn nuốt. - Bồng bồng… Trong thanh mang thanh âm tiếng nổ mạnh vang lên không dứt, ngay tiếp theo thiên địa đều run rẩy lên. Rốt cục mọi thứ đều trừ khử trong vô hình, chỉ còn cuồng phong gào thét làm cho người ta hiểu được một kích vừa rồi khủng bố bao nhiêu. - Thần Dạ, xem ra ngươi cũng không có gì hơn cái này. Tuy rằng một kích này vẫn không tạo thành bao nhiêu quấy nhiễu cho đối thủ, nhưng Thần Dạ cũng chỉ mới tiếp được công kích của hắn, cục diện xem như ngang hàng, làm sắc mặt điện chủ chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh, xuất hiện lại vẻ tự tin trước đó. - Lúc này chỉ mới bắt đầu, ngươi có gì để đắc ý! Thanh âm vừa dứt, sau lưng Thần Dạ nhấp nháy tinh quang không ngừng lóe sáng. - Hống… Long uy cuồn cuộn, thân hình khổng lồ hơn mười vạn trượng thành hình, bao phủ cả phiến thiên không, thân hình ngưng thật cùng xu thế ngạo nghễ cho dù là tổ tiên Long tộc sống lại cũng không sánh bằng. - Long tộc chi tổ, không tưởng được ngươi cũng chiếm được truyền thừa của hắn. Thần sắc điện chủ lại ngưng trọng. - Chuyện ngoài ý tưởng của ngươi còn rất nhiều, chậm rãi mà xem đi. - Hừ! Điện chủ hừ một tiếng, tà khí lay động, chỉ chốc lát một đạo hư ảnh đáng sợ ngưng tụ, sau đó biến thành thật thể, tà ảnh không hề thua kém ngọc long, vô số cánh tay múa may, trong tay cầm cự chùy, năng lượng không ngừng tràn vào bên trong. - Đông… Theo sau cự long cùng tà ảnh đồng thời lao ra, lực trùng kích vô cùng vô tận trống rỗng tràn tới… Bên trong hoàng thành, giờ phút này dân chúng giống như bị trấn trụ, tuy đang phát sinh đại chiến cực kỳ kịch liệt, nhưng vẫn chưa lan tới bên dưới mặt đất, nhưng cỗ uy áp đến từ thiên ngoại vẫn khiến cho người thường bên dưới luôn nơm nớp lo sợ. Bên trong Trấn Quốc vương phủ, người của Thần gia kể cả Thần Nguyên đều tập trung tại nơi này. Thiên phú tu luyện của Thần Nguyên không yếu, nhiều năm qua tuy lên làm hoàng đế cũng không còn nhiều thời gian đi tu luyện, nhưng mượn nhờ tài nguyên của một quốc gia, lại thêm những năm nay có thật nhiều cao thủ tặng tới thiên tài địa bảo cho Thần gia, cùng sự chỉ điểm của bọn họ, hiện tại Thần Nguyên đã bước vào cảnh giới lực huyền, đang rảo bước lên cảnh giới địa huyền. Thực lực bậc này ở trong khu vực Đại Hoa xem như là cao thủ đứng đầu. Mười ngày trước khi Thần Dạ trở về, Thần Nguyên liền phát hiện Thần Dạ cấp cho hắn cảm giác hoàn toàn chênh lệch như trời với đất, khiến trong lòng hắn đủ mọi mùi vị lẫn lộn không thôi. Hôm nay cảm nhận được cỗ uy áp đủ hủy diệt Đại Hoa vô số lần, trong lòng Thần Nguyên đã hoàn toàn chịu phục. - Lão tam, ngươi cảm thấy Dạ nhi bọn họ có bao nhiêu khả năng thắng lợi? Thần lão gia tử xưa nay rất có lòng tin đối với Thần Dạ, nhưng bây giờ ngoại trừ Thần Dạ, Tử Huyên cùng Linh nhi, chỉ có tu vi Thần Sư cường đại nhất, vì vậy Thần lão gia tử chỉ có thể hỏi hắn. Trầm mặc một lúc Thần Sư bất đắc dĩ lắc đầu, tuy hắn đã đạt tới thánh huyền nhưng cuộc chiến giữa thiên huyền hắn thật sự không đủ khả năng hiểu biết. Lúc này Thần Sư nhìn qua thê tử, tuy rằng hắn không hiểu rõ ràng vì sao trên người vợ mình lại có đồ vật mà Tà Đế Điện muốn có, lại còn bị bắt giam trong Tà Đế Điện, nhưng thê tử hẳn thật hiểu biết về bọn hắn. Thấy Thần Sư nhìn qua, trong lòng Tần Mộng thở dài, im lặng hồi lâu rốt cục vẫn phải nói: - Nếu Dạ nhi phải đối mặt chính là những địch nhân kia, như vậy Dạ nhi dám ứng chiến đã nói rõ bọn họ nhất định nắm chắc, cho nên mọi người không cần lo lắng. - Mộng nhi, hãy nói cho rõ ràng, vô luận là tốt hay xấu chúng ta đều phải biết, người một nhà cho dù phải chết cũng nên cùng nhau. Mấy chục năm nay mỗi khi nghĩ tới ngươi phải chịu khổ, lão tam cùng Dạ nhi phải ở bên ngoài liều mạng, lão phu ngồi trong nhà như ngồi trên đống lửa, thống khổ không thôi, sự tình như vậy lão phu không muốn trải qua lần thứ hai. Biết Tần Mộng đang lo lắng điều gì, Thần lão gia tử nghiêm túc nói, trong mắt lóe ra tinh mang, biểu hiện ra quyết tâm của mình. Thân hình Tần Mộng run lên kịch liệt, mấy năm nay sở dĩ bà luôn một mực kiên trì chính là vì có thể sum họp cùng người nhà, cùng nhau hưởng thiên luân chi nhạc. Nhưng nếu cho tới cuối cùng con trai phải vĩnh viễn rời đi xa, nếu người nhà sum họp phải dùng tính mạng con trai làm trả giá… Sắc mặt Tần Mộng trắng bệch, không muốn tiếp tục giấu diếm, lão gia tử nói rất đúng, nếu là người nhà thì cùng sống cùng chết, đây cũng là một loại hạnh phúc. - Lão gia tử, vừa rồi ngài nhìn thấy những người đó là lực lượng đỉnh cấp của Tà Đế Điện, nhưng người cường đại nhất còn chưa xuất hiện… Thần Sư nhướng mày, nói: - Mộng nhi, ý của muội chính là Tà Đế? Tần Mộng gật đầu, nói: - Dạ nhi cũng đã biết địch nhân lớn nhất của hắn chính là Tà Đế. - Mộng nhi, muội ở trong Tà Đế Điện nhiều năm, có từng gặp qua Tà Đế? Thần Sư không khỏi hỏi lại. - Gặp qua một lần, nếu không muội sẽ không lo lắng cho bọn họ như vậy. Tần Mộng chậm rãi nhắm mắt lại, phảng phất như hồi ức: - Lúc đó hắn xuất hiện trước người của muội, muội gặp qua một lần, hiện tại Dạ nhi đã như thần minh trong thiên hạ này, nhưng muội rõ ràng cảm ứng được nhóm người của Dạ nhi không có ai là đối thủ của Tà Đế. - Nếu như Dạ nhi là thần, Tà Đế lại là chúa tể, cấp bậc giữa đôi bên căn bản là khác nhau. - Như vậy thì Dạ nhi… Tần Mộng dứt lời, thần sắc nhóm người Thần lão gia tử thay đổi, dù họ đã suy đoán được Thần Dạ đối mặt nguy cơ thật lớn, nhưng không nghĩ tới lớn tới mức như vậy. Thần Sư còn bảo trì chút bình tĩnh, ngừng một lát hắn hỏi lại: - Nếu Tà Đế cường đại như thế, mà nhóm cao thủ của bọn hắn lại không thể giết chết Dạ nhi, vậy tại sao Tà Đế lại không xuất hiện? Dù sao Thần Sư đã lịch lãm tại Trung Vực nhiều năm, hiểu được nhiều điều, đến hiện tại Tà Đế còn chưa hiện thân, suy nghĩ lại cảm thấy bên trong thật sự cổ quái. Nghe vậy tâm thần Tần Mộng run rẩy, trong lúc hốt hoảng như nghĩ tới điều gì đó, lại nói: - Bởi vì âm mưu của Tà Đế thật sự không chỉ là phiến thiên địa này của chúng ta, hắn muốn làm, không chỉ là quân lâm thiên hạ. - Mộng nhi… Thần Sư giật mình kêu lên. - Tà Đế muốn làm chính là duy ngã độc tôn, làm cho cả thiên địa cũng phải nghe lệnh của hắn. Trong ánh mắt Tần Mộng hiện ra hào quang kỳ dị bức người. - Như vậy lại có quan hệ gì tới cuộc đại chiến của Dạ nhi? Thần lão gia tử liền cảm giác có điểm đáng ngờ.