Huyền Huyễn Đế Quân - Ngốc Tiểu Ngư - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1407: Chém giết.

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    - Việc này quan hệ tới võ đạo.

    Tần Mộng trầm giọng nói:

    - Trong mắt người thường cảnh giới thiên huyền đỉnh phong là cực hạn võ đạo, nhưng trong mắt Tà Đế cho dù là Dạ nhi hiện tại cũng đã vượt qua độ cao này, có được thiên địa hoàn toàn mới.

    - Nhưng vô luận là ở nơi nào, mặc dù lấy được nhưng cũng không đại biểu đã bao trùm cả thiên đạo…Nếu Tà Đế muốn áp đảo thiên đạo, trở thành chúa tể chân chính, như vậy nhất định phải thu hết về cho mình dùng, lợi dụng vô số cảm ngộ trợ giúp hắn một tay.

    Thần lão gia tử cau mày nói:

    - Ý của con là nói Tà Đế đem thiên hạ muôn dân biến thành con cờ, sau đó lợi dụng những con cờ này.

    Tần Mộng gật đầu, nói:

    - Trong thiên hạ có bao nhiêu người có thể trở thành quân cờ của Tà Đế, nếu mỗi người đều có thể bị lợi dụng, như vậy con đã không thể quay về, mà thiên địa này cũng đã không còn bất kỳ sinh linh.

    - Chỉ khi nào đạt tới đỉnh phong cực hạn mới có tư cách trở thành quân cờ bị Tà Đế lợi dụng.

    Thần Sư nặng nề quát.

    - Chính vì như thế Tà Đế mới mặc kệ cuộc đại chiến này tiến hành.

    Tần Mộng ngưng trọng nói:

    - Tà Đế muốn dùng đại chiến kích phát tiềm năng của nhóm người Dạ nhi, sau đó khi họ hiểu được thiên đạo, hấp thu năng lượng huyền diệu khó lường kia, dùng trợ giúp hắn đi nắm giữ thiên địa trong tay, nắm giữ thiên đạo, từ đó về sau trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.

    Nói tới đây người của Thần gia không còn nói nên lời.

    Tà Đế quả nhiên cực kỳ đáng sợ.

    - Mộng nhi…

    Thanh âm Thần lão gia tử run rẩy lên:

    - Như vậy Dạ nhi bọn họ có phải sẽ không thể còn sống trở về…

    - Trước khi về nhà con đã dặn dò Dạ nhi, hi vọng có thể bảo hộ họ chu đáo.

    Tần Mộng khẽ nói.

    Thần Sư đại biến, nhìn thê tử hỏi:

    - Mộng nhi, việc này muội nói cho ta biết, rốt cục muội làm sao biết được những chuyện này?

    - Đông…

    Cự long cùng tà ảnh va chạm, hung hăng đụng vào một chỗ, một cỗ ba động thổi quét khắp thiên địa, sóng xung kích khổng lồ mấy vạn trượng nhấc cao, ầm ầm khuếch tán.

    Hai thân ảnh bị chấn động bật lui ra sau mấy trăm trượng, mỗi bước giẫm trên không gian đều bị cứng rắn giẫm vỡ.

    Một chiêu này đôi bên không phân thắng bại.

    - Thần Dạ, công kích của ngươi cũng không cường hãn bao nhiêu, xem ra lòng tự tin của ngươi đã có chút quá mức!

    Điện chủ vẫy tay áo đánh tan năng lượng gợn sóng tràn tới.

    Thần Dạ nhìn hắn chậm rãi nói:

    - Không phải ta tự tin quá mức mà là ngươi quá tự tin đối với mình, nếu như vậy thì nhanh chóng phân thắng bại sau đó giết ngươi!

    - Ở chỗ của ngươi ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, ta thật khẩn cấp muốn biết đáp án chân chính phía sau là cái gì!

    Một nét quang mang khác thường thoáng hiện trong mắt điện chủ, lời của Thần Dạ làm cho hắn không thể tiếp tục giữ bình tĩnh.

    Hắn siết chặt nắm tay nói:

    - Mặc kệ cho ngươi tùy ý phát triển sau đó còn trợ giúp cho ngươi, cho tới ngày nay trong lòng của ngươi quả nhiên đã có hoài nghi, hơn nữa còn biết chút ít sự tình…

    - Như vậy ngươi có nguyện ý nói cho ta biết hay không, nếu như có thể ta sẽ cho ngươi cơ hội tiến vào lục đạo luân hồi.

    Thần Dạ híp mắt nói.

    - Thần Dạ, ngươi quá cuồng vọng!

    Điện chủ lạnh lùng cười nói:

    - Hôm nay bổn tọa đến đây là vì đánh giang sơn vĩnh cửu cho Tà Đế Điện, cho nên ngươi chịu phận bất hạnh đi!

    Nghe vậy đôi mắt Thần Dạ thoáng động, xem ra người này nhất định có nỗi kiêng kỵ sâu đậm nào đó, muốn tìm hiểu từ chỗ của hắn rõ ràng là không thể nào.

    Nếu là như vậy…hàn mang trong mắt thoáng hiện, không gian nháy mắt lạnh băng tới cực điểm.

    Lúc này Thần Dạ đã thật sự nổi lên sát tâm, một thân thực lực chính thức phát huy hoàn toàn.

    Thần sắc điện chủ biến thành ngưng trọng, bước chân đạp trên hư không, thân thể điên cuồng bành trướng, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã biến thành một người khổng lồ có bộ dáng giống như tà ảnh sau lưng của hắn.

    - Ông…

    Chỉ tích tắc hai thân ảnh dung hợp chung một chỗ.

    Hiện tại một thân thực lực của điện chủ Tà Đế Điện càng thêm cường đại khủng bố hơn vừa rồi rất nhiều.

    - Phanh phanh…

    Khi toàn bộ năng lượng trong không gian bị hắn hấp thu, vô số cánh tay trên thân thể đột nhiên nổ tung, máu tươi màu xám bao trùm phóng tới.

    Giờ khắc này Thần Dạ có cảm giác một trận áp lực cường đại giống như cả thiên địa đều chỉ áp chế đối với một mình hắn.

    - Thần Dạ, bổn tọa biết ngươi rất cường đại, cho nên hôm nay bổn tọa lấy thân thể làm đại giá, hao hết máu huyết toàn thân, thật không tin không thể giết chết ngươi!

    Thanh âm rít gào vang ầm ầm, tà khí tràn ngập, từng đạo quang mang màu xám bắn tới phía trước.

    Không qua bao lâu, quang mang như mạng nhện khổng lồ hóa thành tà ấn không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu Thần Dạ.

    Sau đó ầm ầm giáng xuống.

    Vô số không gian bị cứng rắn chấn vỡ, thanh âm gào thét áp lực từ tận sâu trong không gian vang vọng ra ngoài.

    Vẻ mặt Thần Dạ vô cùng ngưng trọng, chăm chú nhìn lên trên cao.

    - Hưu…

    Khi tà ấn giáng xuống, thân hình Thần Dạ đột nhiên biến thành trong suốt.

    Nhìn thấy một màn này điện chủ cười to nói:

    - Thần Dạ, chiêu thức này của bổn tọa phong tỏa cả phiến không gian nơi đây, dù ngươi có thủ đoạn thông thiên cũng đừng hòng tránh thoát ra ngoài!

    - Ai nói với ngươi ta muốn tránh đi!

    Thanh âm Thần Dạ vang ra, nghe như hư vô mờ mịt kỳ thật làm cho người ta biết hắn vẫn chưa từng rời khỏi nơi đó bao giờ.

    Mà điện chủ càng thêm tin tưởng một chiêu này của mình dù không thể giết chết Thần Dạ nhưng cũng có thể làm hắn bị trọng thương.

    Thanh sắc quang mang phóng lên cao, quang trụ thật lớn mang theo chân khí bá đạo lan tràn.

    Thanh quang hóa thành mũi tên hướng tà ấn đập tới nhanh như tia chớp.

    Chỉ nháy mắt đi qua, điện chủ Tà Đế Điện đột nhiên ngưng trọng nhìn thẳng, bởi vì từ trong ánh mắt hư ảo của Thần Dạ hắn nhìn thấy được một tia sát ý cùng ý cười như hài hước.

    Có sát ý cũng không có gì kỳ quái, nhưng trong sát ý lại bao hàm khẳng định thành công.

    Nói cách khác Thần Dạ đã đầy tự tin cho rằng có thể giết chết được hắn!

    Điều này sao có thể!

    Cho dù lần này hắn không đảm bảo giết chết được Thần Dạ, nhưng hắn đã vây khốn Thần Dạ nơi này, cho dù dùng trạng thái hồn biến cũng không thể đột phá, nhiều nhất chỉ là đôi bên va chạm bất phân thắng bại mà thôi.

    - Giết!

    Bàn tay Thần Dạ mạnh mẽ vung lên, điện chủ Tà Đế Điện rõ ràng cảm ứng được một đạo công kích cực kỳ cường đại trống rỗng xuất hiện sau lưng của mình!

    - Thiên Đao!

    Điện chủ Tà Đế Điện kinh hãi thất sắc, trong thân thể khổng lồ tuôn tràn tà khí, thậm chí hắn còn điều động cả tà khí bên trong tà ấn đang trấn áp Thần Dạ.

    Nhưng lúc này tà ấn đang bị Thần Dạ gắt gao áp chế, không thể động đậy nửa phần.

    Nhìn thấy vẻ kinh hoảng của điện chủ Tà Đế Điện, bên ngoài thân thể Thần Dạ lại lóe lên hào quang, cả phiến không gian đều biến đổi.

    - Ngươi biết ta có Cổ Đế Điện cùng Thiên Đao, nhưng ngươi lại hiểu biết quá ít về hai thần vật này, không gian nơi đây kỳ thật chính là bên trong Cổ Đế Điện.​
     
    inthenight, motminhmai and webarchive like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1408: Thiên đạo cảm ngộ.

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    Từ trước tới nay chỉ có một mình Thần Dạ có thể đi vào Cổ Đế Điện, hiện tại nơi này có thể hóa thành thiên địa cuồn cuộn, cất chứa vạn vật…Thần Dạ tự mình dẫn dắt tiến vào trước, lại cố ý dẫn dụ, điện chủ Tà Đế Điện làm sao có thể biết không gian mình đang đứng kỳ thật chính là bên trong Cổ Đế Điện.

    Nếu có thể biết, hắn tuyệt đối không dám phát động chiêu thức lưỡng bại câu thương như vừa rồi, thậm chí là thủ đoạn có thể quyết định thắng bại lần này.

    Bố trí này tất nhiên đã thành công, bên trong không gian Cổ Đế Điện, cho dù điện chủ Tà Đế Điện làm sao trấn áp phong ấn, nhưng bản thân Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện đều có thể tự do hành động.

    Nhưng làm cho Thần Dạ có chút nghi hoặc chính là, với thực lực hiện tại của hắn vẫn chưa thể hoàn toàn đem uy lực của Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện hoàn toàn phát huy đi ra, điều này thật sự là có chút khó tin.

    Nghĩ tới đây, mặc dù là Cổ Đế năm xưa có lẽ cũng giống như vậy.

    Nghe được lời nói của Thần Dạ, khuôn mặt có chút tái nhợt của điện chủ giờ phút này như giấy vàng, ở bên trong không gian Cổ Đế Điện, nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong có thể nhờ vào thực lực bản thân đối phó, có lẽ không thể thắng, nhưng sẽ không bại, càng không có khả năng giống như bây giờ, vô cùng chật vật.

    Thiên Đao bay tới, ở sau lưng điện chủ ngưng tụ tà khí dày đặc, vô số hồng quang đỏ tươi liên tục xuất hiện, khiến tà khí có chút hư ảo chỉ chớp mắt đã ngưng tụ thành một bình chướng cứng rắn như sắt thép.

    - Xuy…

    Thiên Đao mang theo chân khí bá đạo sắc bén, lóe ra bạch quang chói mắt, chỉ tích tắc đã chém lên tà khí bình chướng cứng rắn kia.

    Bạch quang lóe lên ngàn trượng, đem điện chủ cùng bình chường tà khí ngập trời bao phủ đi vào.

    Bình chướng run rẩy lên, bị Thiên Đao lực ăn mòn, chẳng những bị chém tan mà còn giống như bị tẩy lễ làm biến mất sạch sẽ.

    Thanh mang cùng tử quang cùng nhau bao phủ, Thần Dạ vẫn đứng thẳng, tà ấn bị thanh quang đập vào, tuy vẫn chưa vỡ vụn nhưng uy lực đã không còn như trước.

    Trong khoảnh khắc thanh quang tiêu tán, một đạo hắc sắc hồng lưu từ trong mi tâm Thần Dạ bay ra, hình thành hắc động cắn nuốt thật lớn, đem tà ấn nuốt chửng vào, không còn chút dấu vết.

    Khi tu vi ngày càng tinh tiến, uy lực các thủ đoạn của Thần Dạ đều không thể đo lường, lực lượng cắn nuốt rốt cục không còn gì đủ sức ngăn cản.

    Tà ấn tiêu tán, không gian bị nó trấn áp cũng tự nhiên tán đi, thân ảnh Thần Dạ chỉ nháy mắt xuất hiện trước mặt điện chủ Tà Đế Điện.

    Hiện tại thân hình khổng lồ của điện chủ bị Thiên Đao lực đập vào, như mạng nhện rách nát, giống như chỉ cần va chạm tới cả thân thể sẽ lập tức vỡ vụn.

    Xuyên thấu qua bạch quang, nhìn Thần Dạ vẫn không chút tổn thương, trong ánh mắt uể oải của điện chủ lại hiện ra vẻ khiếp sợ.

    Hắn biết thực lực của Thần Dạ thật khó đối phó, trong thiên địa này tuy rằng vẫn còn có người có thể chiến thắng, nhưng hiển nhiên không phải chính bản thân hắn.

    Nhưng Thần Dạ có thể thoải mái đem hắn dồn đến tuyệt cảnh, điều này làm cho hắn hoàn toàn không dám tin tưởng.

    - Lực lượng của ta tất cả đều đến từ chính mình khắc khổ tu luyện, trong quá trình này không hề có chút may mắn hay dễ dàng, mà lực lượng của ngươi tuy rất sặc sỡ, nhưng đa số không phải thuộc về ngươi, đối mặt những người khác ngươi có thể cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt ta mặc dù hôm nay không cố ý thiết kế ngươi, muốn giết ngươi cũng không khó khăn bao nhiêu.

    Một phen giao thủ, với thực lực hiện tại của Thần Dạ rất rõ ràng có thể cảm ứng được lực lượng của điện chủ Tà Đế Điện là mạnh mẽ đẩy lên, tuy cũng xem là ưu tú, bởi vì một người bình thường thật không chịu nổi áp lực đề thăng đột ngột như thế.

    Nhưng ngoại lực vẫn luôn là ngoại lực, không phải lực lượng do chính bản thân mình tu luyện mà đến, chung quy không thể sử dụng thuận buồm xuôi gió, tùy tâm sở dục.

    Nếu điện chủ Tà Đế Điện chỉ dựa vào chính mình tu luyện tới cảnh giới ngày hôm nay, cho dù Thần Dạ có thể chiến thắng nhưng vẫn bị vết thương chồng chất.

    Nghe được lời này điện chủ Tà Đế Điện lộ vẻ cười sầu thảm:

    - Ngươi nói không sai, không phải là lực lượng của bản thân ta đích xác rất khó tận dụng tới mức tận cùng, nhưng có một điều ngươi sai lầm rồi, tuy lực lượng không phải của ta, nhưng lĩnh ngộ là do bổn tọa chậm rãi tìm hiểu mà đến, tuy hiện tại ngươi thắng, nhưng đừng nghĩ cười đến cuối cùng.

    Tiếng nói vừa dứt, thân hình sắp bị phá thành mảnh nhỏ đột ngột nổ tung, nhưng sau khi nổ mạnh một cỗ uy áp kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện.

    Bị uy áp bao phủ xuống, Thần Dạ lần đầu tiên cảm nhận uy hiếp tử vong.

    Tuy cỗ uy hiếp đáng sợ, nhưng cũng không làm Thần Dạ biến đổi sắc mặt.

    - Đây là cảm ngộ thiên đạo đi!

    Ngẩng đầu nhìn lên cỗ uy áp mà chỉ cảm giác đến, trong ánh mắt Thần Dạ hiện lên vẻ lửa nóng vô cùng, hắn chưa từng nghĩ qua cảm ngộ thiên đạo lại dùng một loại hình thái chân thật như vậy xuất hiện trước mắt hắn, nếu có thể thu về cho chính mình dùng, vậy có lẽ tu vi bản thân sẽ có thể tiến thêm được một bước.

    - Ha ha…

    Thanh âm tiếng cười to của điện chủ rõ ràng truyền ra:

    - Như thế nào, ngươi cũng động tâm sao!

    - Phải!

    Thần Dạ không hề phủ nhận, cũng không nghĩ cần làm như vậy, trong cuộc đời này hắn chưa từng cần giấu diếm ý nghĩ của mình.

    Khuôn mặt điện chủ Tà Đế Điện mơ hồ hiện ra, câu thừa nhận của Thần Dạ làm hắn thoáng ngây ra, một lát sau nói:

    - Ngươi đã muốn, bổn tọa sẽ đưa cho ngươi, nhìn xem rốt cục ngươi có thực lực lấy đi hay không.

    Khuôn mặt mơ hồ tán đi, cảm ngộ thiên đạo vô ảnh vô hình kịch liệt rít gào lao xuống, trong lúc thổi quét dù nơi này là không gian Cổ Đế Điện nhưng cũng hiện ra xu thế vặn vẹo đáng sợ, giống như sau đó không lâu không gian Cổ Đế Điện sẽ bị tan vỡ mở ra.

    Ánh mắt Thần Dạ ngưng trọng, thân là cao thủ cùng cấp, hắn rất rõ ràng một khi để thiên đạo cảm ngộ bộc phát, sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ như thế nào.

    Khi thiên đạo cảm ngộ thổi quét, hắc sắc hào quang liền đem cả không gian Cổ Đế Điện bao phủ, bên trong hào quang toát ra hắc viêm, từng đạo lực lượng cắn nuốt xông thẳng chân trời, lay động cả luồng thiên đạo cảm ngộ kia.

    - Ông ông…

    Từng đợt dao động khủng bố không ngừng trùng kích, cả không gian bỗng nhiên run rẩy lên.

    - Thiên Địa Hồng Hoang Tháp!

    Thần Dạ quát lên, bàn tay vừa nhấc, ngũ thải quang hoa giáng xuống, lực cắn nuốt lại bao phủ, khiến tần suất chao đảo của không gian giảm bớt một ít.

    Không gian Cổ Đế Điện có chút an ổn lại, hắc sắc hào quang quanh thân Thần Dạ càng thêm nồng đậm, tới cuối cùng phảng phất như có tấm màn đem che phủ, khiến không gian biến thành tối đen.

    Nhưng không ngờ được chỉ nháy mắt, cỗ cảm ngộ thiên đạo kia lại bắt đầu trống rỗng tiêu tán…

    Nơi này là không gian Cổ Đế Điện, lại có Thần Dạ cùng Thiên Địa Hồng Hoang Tháp áp chế, cho dù cỗ cảm ngộ thiên đạo kia có biến mất thì cũng không thể đột ngột như vậy.​
     
    inthenight, motminhmai and webarchive like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1409

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    Trong lòng Thần Dạ đột nhiên rét lạnh.

    Toàn bộ lực lượng của điện chủ Tà Đế Điện vốn là bị người mạnh mẽ tăng lên, là ai thì không cần nghĩ nhiều cũng đã biết.

    Hắn có thể cho điện chủ Tà Đế Điện đề thăng thực lực, cũng có thể thu hồi đi, nhưng cảm ngộ thiên đạo là do bản thân điện chủ tự mình lĩnh ngộ, vì vậy hắn không thể thu hồi.

    Nhưng bất kể là ai chỉ cần có được trình tự này đều sẽ vô cùng trân quý lĩnh ngộ của chính mình.

    Chẳng lẽ là vì cảm ngộ thiên đạo cho nên…

    Trong nháy mắt Thần Dạ giống như hiểu được rất nhiều điều, bởi vì hiểu được nên trong lòng càng thêm rét lạnh, nếu đây là sự thật như vậy cuộc đại chiến thiên hạ năm xưa…

    Nếu là như vậy Tà Đế cũng chưa từng nghĩ qua muốn thiên hạ muôn dân thần phục dưới quyền thế của hắn!

    - Trở về cho ta!

    Trong lòng rét lạnh, ánh mắt Thần Dạ càng thêm sắc bén, nếu hắn đoán không sai cảm ngộ thiên đạo của điện chủ Tà Đế Điện không thể rời đi như thế.

    Thân thể Thần Dạ như hóa thành hắc sắc quang mang ngập trời, hắc viêm bốc lên, cả không gian Cổ Đế Điện đều bao phủ trong hắc viêm.

    Tuy hắc viêm không hề mang tới cảm giác nóng cháy, cũng không quấy nhiễu phiến không gian nơi này, nhưng lực lượng cắn nuốt tràn ngập từng ngõ ngách, phàm là đồ vật gì không thuộc về Cổ Đế Điện sẽ bị mạnh mẽ cắn nuốt ăn mòn.

    Nhưng tuy lực cắn nuốt của Thần Dạ thật cường đại, hắn cũng không để ý bổn nguyên lực lượng bị hao tổn, nhưng cảm ngộ thiên đạo vẫn dùng tốc độ thật vững vừng dần dần biến mất.

    Cho tới cuối cùng hoàn toàn biến mất không còn chút tăm hơi nào.

    Chỉ luận theo điểm này đã biết thực lực của Thần Dạ cùng người hấp thu cảm ngộ thiên đạo chênh lệch lớn đến thế nào!

    Cảm ngộ thiên đạo dần dần tiêu tán, mà hắc viêm cũng đã mất đi mục tiêu cắn nuốt, chậm rãi trôi nổi trong mi tâm của Thần Dạ.

    Mảnh không gian nơi này rốt cục lại an tĩnh xuống.

    - Ha ha…

    Thật lâu sau trong không gian truyền ra một thanh âm tiếng cười già nua như đến từ tang thương quá khứ.

    - Thần Dạ, có phải trong lòng ngươi đang khẩn trương hay không?

    Thần Dạ ngẩng đầu, trong ánh mắt của hắn hiện ra một thân ảnh hư ảo già nua lại không có nửa phần sinh cơ, thân ảnh kia chính là điện chủ Tà Đế Điện.

    - Ngươi hẳn là đã sớm biết kết quả hiện tại đúng không?

    Im lặng một lát Thần Dạ hỏi ngược lại.

    - Không sai.

    Điện chủ cũng không phủ nhận, thản nhiên nói:

    - Khi quyết định trở thành điện chủ Tà Đế Điện, ta cần phải hiểu vận mệnh cùng kết cục của ta kỳ thật đã là nhất định…

    - Một khi đã như vậy vì sao ngươi còn muốn làm?

    Thanh âm Thần Dạ trầm xuống.

    Nghe vậy người kia cười nói:

    - Lực lượng quyền thế cao cao tại thượng, không cần phải trải qua quá nhiều gian nan đã dễ dàng đạt được, đổi lại là ngươi có động tâm hay không?

    - Sẽ không.

    Thanh âm Thần Dạ càng thêm lạnh lùng:

    - Người mạnh mẽ như ngươi hôm nay cũng phải đối mặt kết cục như vậy, lực lượng của ta đến từ chính mình cho nên hiện tại ta vẫn còn sống, mà ngươi thì phải chờ đợi thời điểm chung kết của mình.

    Thần sắc điện chủ đột nhiên ngưng tụ, đến bây giờ hắn mới hiểu được đạo lý này, chẳng qua ý niệm tranh bá vẫn tràn đầy trong lòng, làm sao có thể dễ dàng thay đổi.

    Một lát sau hắn nói:

    - Thần Dạ, ta đã thất bại, cũng không có tư cách nói gì trước mặt ngươi, nhưng cuối cùng ngươi cũng sẽ giống như ta, chẳng qua chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

    - Vậy sao, ta cũng không tin.

    Thần Dạ lạnh lùng cười nói:

    - Năm đó ở tại Bắc Vọng sơn, mẫu thân của ta bị các ngươi bắt đi, căn cơ của ta cũng bị phế bỏ, khi đó các ngươi có từng nghĩ đến hôm nay ta sẽ có thực lực bậc này hay không? Ngươi là điện chủ Tà Đế Điện, có từng nghĩ tới một kẻ tàn phế như một con kiến lại có thể bức ngươi rơi vào kết cục như hôm nay?

    Nghe nói như vậy người kia ngược lại cười cười nói:

    - Thần Dạ, nếu ta nói tất cả chuyện này kỳ thật đã sớm có chú định, hơn nữa ta cũng đã biết trước ngươi sẽ có thực lực cùng cảnh giới như hôm nay, lời này ngươi có thể tin sao?

    Thần Dạ nghe được chợt nhíu mày.

    Nhìn thần sắc của Thần Dạ, người kia lại cười nói:

    - Ta biết nói lời này ngươi sẽ không tin, nhưng đây là chân thật, mặc kệ ngươi tin hay không cũng vậy, dù sao không bao lâu các ngươi sẽ biết, nhưng tới khi đó cũng là ngày chết của các ngươi, Thần Dạ, ta sẽ chờ các ngươi cùng đến.

    - Ngươi chờ chúng ta?

    Thần Dạ ngược lại cười nói:

    - Lời này nghe thật hay, kỳ thật trong lòng ngươi không cam tâm, ngươi không chấp nhận được kết cục hôm nay đi.

    Điện chủ im lặng, phảng phất như bị nói trúng tâm sự.

    Thần Dạ tiếp tục nói:

    - Yên tâm, sẽ không còn ai dọ thám biết được chuyện gì trong không gian Cổ Đế Điện, bởi vì trong không gian này không có đồ vật mà người kia cần đến.

    Người kia cần chính là hấp thu cảm ngộ thiên đạo, mà sau khi hấp thu xong đương nhiên sẽ rời đi, bởi vì bên ngoài còn cần hắn tiếp tục hấp thu cảm ngộ của những người khác.

    Thật lâu sau điện chủ than nhẹ một tiếng:

    - Tự nhiên không ai nguyện ý cả đời vận mệnh bị người khác nắm trong tay, tuy quyền lực làm cho người ta động tâm nhưng nếu tương lai nằm trong tay người khác thì cần gì lấy được những lực lượng kia đây?

    - Như vậy vì sao ngươi phải lựa chọn đi con đường này?

    Thần Dạ hỏi.

    - Ha ha…

    - Cái gọi là thời thế tạo anh hùng, đồng dạng đạo lý người sẽ có lựa chọn khác nhau, nhưng cũng có người sẽ lâm vào hoàn cảnh lựa chọn bất đắc dĩ. Mà khi đó đi lựa chọn lại có ai nói ra được là chính xác hay không?

    Nghe vậy trong ánh mắt Thần Dạ lướt qua vẻ thương hại:

    - Mỗi người đều sống thật gian nan, sẽ có thật nhiều người bất đắc dĩ đối mặt, chẳng lẽ phải nhất định khuất phục mới có thể đi tới sao?

    - Không nhất định.

    Thần Dạ nói:

    - Ta luôn tin tưởng chỉ cần mình kiên quyết nhất định sẽ có cơ hội lấy được hi vọng.

    Điện chủ gằn từng chữ:

    - Ta thật sự hi vọng ngươi sẽ thành công!

    Thanh âm rơi xuống, thân ảnh kia bắt đầu tán đi, đã biến mất khỏi tầm mắt Thần Dạ.

    Nhưng bên tai Thần Dạ vẫn vang vọng lời nói vừa rồi, còn có một câu khác vẫn luôn không tiêu tan.

    - Nhà, rốt cục vào hôm nay ta cũng về nhà, tuy rằng nhà đã không còn, thân nhân đã sớm mất, nhưng ta vẫn bước lên con đường về nhà…hi vọng lần này tâm nguyện của ta có thể hoàn thành.

    Thân ảnh Thần Dạ chợt run rẩy, bây giờ nghe qua thoạt nhìn vị điện chủ kia tuy có được thực lực cùng thân phận cao cao tại thượng, nhưng nói đến cùng hắn cũng chỉ là một người đáng thương.

    Thần Dạ nhìn lên không trung, lại nhìn phương hướng thân ảnh tiêu tán, cười cười, theo sau nghiêm nghị nói:

    - Yên tâm, ta nhất định sẽ thành công.

    - Bởi vì trong lòng của ta còn có rất nhiều gánh nặng, ta nhất định phải sống sót đến cuối cùng, mặc kệ quá trình có bao nhiêu gian khổ khó khăn ta cũng sẽ không buông bỏ.

    Lời nói phiêu đãng trong không gian, tựa hồ làm Cổ Đế Điện cùng Thiên Đao đều cộng hưởng, một trận ba động run rẩy thật nhỏ từ từ trong không gian tản ra, mà ba động chậm rãi khởi động về một phương hướng.​
     
    inthenight, motminhmai and webarchive like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1410: Tà Đế?

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    Nhìn lại phương hướng kia, một lát sau Thần Dạ thu hồi ánh mắt, tuy rằng trong lòng hắn rất muốn đi tới đó, đem bí mật cuối cùng ẩn giấu trong Cổ Đế Điện khai quật lên, nhưng bây giờ còn không phải lúc.

    Hắn không phải lo lắng cho an nguy nhóm người Tử Huyên ở bên ngoài, nhưng cảm ngộ thiên đạo của nhóm người Tà Hiên…Thần Dạ tin tưởng, rất nhanh sẽ có sự giải thích đầy đủ, trước tiên làm cho mình hiểu rõ rồi nói sau.

    Thân ảnh vừa động, hắn đã xuất hiện trên đỉnh Bắc Vọng sơn.

    Vốn tưởng rằng nơi này sẽ không có ai, không nghĩ tới trên đỉnh núi lại có một nữ tử đang đứng, nhìn bóng lưng nàng có chút đìu hiu, ánh mắt nhìn chăm chú phía cuối chân trời…

    - Linh nhi, sao con lại đến đây?

    Nhìn bóng dáng thiếu nữ, trái tim Thần Dạ thoáng run rẩy, loại cảm giác bất an nảy lên trong lòng.

    Thần Dạ phát hiện mình ngày càng không hiểu Linh nhi, trong những năm gần đây nàng ngày càng thêm thần bí, mặc dù nàng không bế quan cũng không thấy bóng dáng, thật không biết đã đi địa phương nào.

    Cuộc chiến hôm nay lại không thấy nàng xuất hiện, giống như hết thảy chuyện này không có quan hệ gì với nàng.

    Chính vì sự thần bí này làm trong lòng Thần Dạ càng thêm không yên ổn, mà nay nhìn thấy Linh nhi đột nhiên xuất hiện tại đây, loại bất an kia càng thêm dày đặc.

    - Phụ thân, có người đến.

    Linh nhi quay người lại, sau đó nhào vào trong lòng Thần Dạ, ôm chặt hắn, thân hình run lên kịch liệt, bộ dáng kia làm người vô cùng thương tiếc.

    - Ai đến?

    Vừa hỏi ra miệng, trong lòng Thần Dạ kinh hãi, hắn dám cam đoan thiên phú của Linh nhi cực kỳ đáng sợ, tu vi hiện tại đã vượt ngoài tưởng tượng, nhưng trên thế gian này ngoại trừ Tà Đế cùng thanh niên thần bí kia, cho dù là Tử Huyên cũng không dám nói thực lực của mình hơn được hắn.

    Vậy mà Linh nhi cảm thấy được có người đến, nhưng Thần Dạ lại không phát hiện.

    Thần Dạ cũng không nhận ra vẻ mặt Linh nhi có chút hốt hoảng, chẳng lẽ là nàng cảm ứng sai lầm, nhưng với thực lực hiện tại của Linh nhi, cho dù có hốt hoảng nhưng cũng khó có khả năng phát sinh sai lầm như thế.

    Chẳng lẽ người kia là Tà Đế hay sao?

    Giữ Linh nhi bên người, sau đó Thần Dạ bước tới một bước, bảo hộ thiếu nữ mà hắn xem như con ruột ở sau lưng, ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

    Không gian trở nên run rẩy, uy thế đáng sợ từ trong mắt Thần Dạ tán phát làm không gian rít lên như không chịu nổi áp lực.

    Tận trên hư không, tựa hồ cũng cảm ứng được uy thế của Thần Dạ, không bao lâu từng đạo thân ảnh từ trên bầu trời bay nhanh xuống.

    Chính là nhóm người Tử Huyên.

    Đúng như suy nghĩ của Thần Dạ, tuy họ đều chiến thắng đối thủ nhưng sắc mặt thật khó xem, tràn đầy áp lực ngưng trọng.

    Nhất là Tử Huyên, sau khi Thần Dạ nhìn thấy nàng vẻ bất an lúc gặp Linh nhi càng dày đặc, tới cuối cùng bản thân hắn cũng không thể áp chế.

    - Mọi người không sao chứ?

    Thần Dạ vội hỏi, nếu hắn không lên tiếng chỉ sợ phải bộc phát ra ngoài.

    - Không sao.

    Diệp Thước trầm giọng nói:

    - Những người đó tuy rằng rất cường đại, nhưng so sánh với chúng ta còn kém một đường, chiến thắng thậm chí giết chết bọn hắn cũng không khó, nhưng trên thực tế bọn hắn không phải chúng ta giết chết.

    Quả nhiên là như vậy.

    Hai mắt Thần Dạ càng thêm nặng nề, lập tức nói:

    - Như vậy mọi người cảm thấy thế nào?

    - Là Tà Đế đi, đến lúc này hắn cũng có thể xuất hiện, nói cách khác Tà Đế Điện chỉ còn là một cái vỏ không!

    Thần sắc mọi người ngưng trọng lên, đồng thời bước tới sóng vai cùng Thần Dạ, tuy họ không cảm ứng được nơi này có người khác xuất hiện, nhưng họ cũng đã có thể suy đoán từ thái độ của Thần Dạ.

    Thần Dạ hít sâu một hơi nói:

    - Dù Tà Đế Điện không còn một người nào, nhưng vẫn như trước, bởi vì có Tà Đế tồn tại, hiện giờ xem ra Tà Đế còn cần một ít thời gian, cũng được, cho hắn thời gian này, thật muốn nhìn xem một chút hắn luôn xem thiên hạ là quân cờ, rốt cục hắn có thể đạt tới nông nỗi nào.

    - Ha ha…

    Thần Dạ vừa dứt lời, xa xa trên bầu trời vang lên một tiếng cười to rõ truyền đến.

    Thân thể mọi người chợt cứng ngắc, kể cả Thần Dạ bên trong, tuy hắn biết Linh nhi sẽ không nói dối, cũng biết có người xuất hiện, nhưng hắn vẫn không nhịn được rét lạnh trong lòng.

    - Thần Dạ, đừng dùng chiêu khích tướng, sau khi cuộc đại chiến hôm nay kết thúc, ta sẽ xuất hiện, cái gọi là thời gian đối với ta mà nói đã không có chút ý nghĩa, nếu hiện tại ta luyện hóa được những cảm ngộ đã thu được hôm nay, còn cần dùng thời gian đến cân nhắc, như vậy ta còn có giá trị để các ngươi kiêng kỵ như vậy hay không.

    Thanh âm truyền đến, thần sắc mọi người chấn chiến, lúc này không phải sợ hãi khẩn trương hay kiêng kỵ, mà là…thanh âm kia lại vô cùng quen thuộc.

    Cảm giác quen thuộc khiến mọi người cũng không cần suy nghĩ đã đoán biết chủ nhân thanh âm rốt cục là ai.

    Một đạo thân ảnh hiện ra trên bầu trời, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt mọi người.

    Chính là thanh niên thần bí.

    - Như thế nào là ngươi!

    Tận mắt nhìn thấy hắn Thần Dạ vô cùng giật mình, vì sao hắn xuất hiện trong này, sao hắn lại là Tà Đế.

    - Ta chính là Tà Đế mà các ngươi đã nói, vì sao không thể xuất hiện ở chỗ này.

    Nhìn mọi người, thanh niên thần bí cười nói.

    - Ngươi chính là Tà Đế!

    Dù trong lòng mọi người đã không còn hoài nghi người này là Tà Đế, nhưng vẫn không dám tin, Thần Dạ không cách nào tin tưởng.

    Ngay cả Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện cũng như Thần Dạ, cũng đang khiếp sợ, vì sao thanh niên thần bí kia lại là Tà Đế!

    - Ngươi rốt cục là ai?

    Nhìn thanh niên thần bí, Thần Dạ hít sâu một hơi, hỏi.

    Khi lần đầu tiên nhìn thấy người này, Thần Dạ đã hoài nghi hắn chính là Tà Đế, thậm chí trước đó khi gặp mặt Ngao Thiên, Thần Dạ có nói qua Tà Đế Điện đang muốn làm cho Tà Đế sống lại.

    Đem chuyện này liên hệ lẫn nhau, hơn nữa Tiêu Hàn Thủy chết trong tay thanh niên thần bí, Thần Dạ không thể không liên hệ tới Tà Đế, trong thiên hạ còn có người nào có thể giết được cao thủ đế cấp.

    Nhưng Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện lại không nghĩ như vậy, vì thế Thần Dạ phải bỏ qua nghi ngờ của chính mình.

    Nhưng hôm nay hắn lại đường đường chính chính thừa nhận.

    Thanh niên thần bí cười nhẹ, liếc mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Thần Dạ cùng ba người truyền nhân của bốn đại đế, nói:

    - Nguyên lai bộ dáng này của bổn đế lại thành công như thế!

    Vừa dứt lời mọi người rõ ràng nhìn thấy mái tóc đỏ đột nhiên biến đổi, hóa thành màu xám, nhìn qua tà khí ngập trời như các cao thủ Tà Đế Điện.

    Cùng lúc đó đôi mắt của thanh niên thần bí biến thành màu xám, đồng tử cũng là màu xám, nhất thời làm cho người ta có cảm giác vô cùng áp lực.

    Chỉ một chút biến đổi người kia đã gây cho người ta cảm giác khác nhau rất lớn!

    Mà lúc này cỗ khí thế của hắn giống như chúa tể, cảm giác vô cùng tà ác tự nhiên tán phát, giống như chỉ cần hắn nguyện ý chỉ dùng một ý niệm là có thể tiêu diệt cả nhân gian!

    - Tà Đế!

    Thần sắc mọi người chấn động, nguyên lai Tà Đế cũng đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong cuộc sống của họ.​
     
    inthenight, motminhmai and webarchive like this.
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Đế Quân
    Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư
    Chương 1411: Cổ kim.

    Nhóm dịch: Sói Già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    Share: goctruyen

    - Ông!

    Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện đột nhiên bắn ra, tốc độ thật nhanh, mang theo lực lượng đáng sợ hướng Tà Đế điên cuồng vọt tới.

    Bạch Ngọc Tán trong tay U Nhi, từ mi tâm của Tiết Vô Nghịch lóe ra bạch quang, chỉ giây lát sau một luồng quang tuyến cỡ ngón tay biến hóa, cùng Bạch Ngọc Tán bay ra phía trước.

    Hiện tại sau lưng Phong Ma hiện lên vô số tinh quang, hào quang bao phủ cả người hắn, chỉ tích tắc thân thể hắn trướng lớn chừng trăm trượng, sừng sững giữa thiên địa như ma thần.

    Thân hình khổng lồ gần vạn trượng của Long hoàng không ngừng quấn quanh Phong Ma, trong đôi mắt lóe lên vẻ dữ tợn, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên thần bí.

    Hiện giờ cho dù còn có người không tin thanh niên thần bí kia chính là Tà Đế, nhưng chứng kiến thái độ của bốn người Thần Dạ đã phải tin.

    - Đã nhiều năm như vậy không thể tưởng được mối hận của các ngươi đối với bổn đế lại xâm nhập tận sâu trong linh hồn như thế. Đích xác, các ngươi cũng nên hận bổn đế, nếu không phải do bổn đế các vị kia cũng sẽ không vẫn lạc, hơn nữa Cổ Đế càng không thể hoàn toàn biến mất, nhưng mà…

    Nhìn bốn đạo quang mang lướt đến như điện, thanh niên thở dài, sau đó nghiêm mặt nói:

    - Các ngươi có biết kết cục hiện tại của bọn hắn, kỳ thật chính là bọn hắn muốn?

    Bốn đạo quang mang như trúng phải đòn nghiêm trọng, run rẩy kịch liệt ngay sau đó bay ngược trở về còn nhanh hơn.

    - Đao Linh, Điện Linh, khoan hãy gấp, sẽ có thời gian báo thù!

    Thần Dạ thu hồi Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện, thấy họ không bị thương, trong lòng an định một ít, trầm mặc một lúc nghiêm túc hỏi:

    - Ngươi chính là Tà Đế?

    Nhìn Thần Dạ, trong ánh mắt thanh niên thần bí hiện lên tia ngưng trọng, nói:

    - Không sai, chính là bổn đế!

    Thần Dạ gật đầu, nói:

    - Hôm nay ngươi dùng loại phương thức này xuất hiện, nghĩ đến không phải đặc biệt tới giết chúng ta đi?

    - Tự nhiên không phải!

    Tà Đế cười nói:

    - Nếu muốn giết các ngươi, sẽ không để cho các ngươi phát triển tới loại tình trạng này.

    - Nếu là như thế, vậy ngươi có thể nói chuyện, nói vậy có rất nhiều lời chính ngươi cũng rất muốn nói đi.

    Thần Dạ thản nhiên nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, toàn bộ nỗi lòng như bị hắn ẩn giấu xuống.

    Nghe vậy hai mắt Tà Đế không khỏi ngưng trọng.

    Biểu tình vừa rồi chính là thưởng thức Thần Dạ, cùng tôn trọng đối thủ, mà nay ngưng trọng là vì hắn cảm giác được áp lực nhè nhẹ đến từ Thần Dạ.

    Một người trẻ tuổi như thế, đối mặt với cao thủ vô địch, không ngờ còn có thể nắm lấy chủ động, bản thân thật có dũng khí.

    Nhưng trong vẻ ngưng trọng lại mang theo ý mừng rỡ, nếu đối thủ quá yếu căn bản không thể xem là đối thủ, vậy hết thảy những gì hắn làm hoàn toàn không có ý nghĩa.

    Tuy thực lực hiện tại của Thần Dạ chưa đủ, nhưng tim của hắn đã đủ rồi!

    - Trước khi nói cho các ngươi biết một sự tình, đầu tiên ta muốn nói rõ hoặc là nói cho mọi người biết một tình huống chân thật.

    Tà Đế nhìn mọi người, ánh mắt đặc biệt dừng lại trên thân bốn vị truyền nhân đại đế, nói:

    - Theo các ngươi xem ra, bổn đế là người tội ác tày trời, từng làm ra việc tàn hại thiên hạ muôn dân, do đó đã làm bốn người Cổ Đế liên hợp mọi người đối kháng bổn đế cùng Tà Đế Điện.

    - Ý tứ này bất kể là thời đại đó hay là hiện tại bổn đế cũng không phủ nhận, nhưng bổn đế cần nói cho các ngươi biết chính là bổn đế cùng bốn vị đại đế kia, chính là bằng hữu mà không phải cừu nhân, ở trong lòng bọn họ, bổn đế cũng không phải là kẻ đáng chết!

    Lời nói truyền ra, Thiên Đao, Cổ Đế Điện, Bạch Ngọc Tán, cùng bạch sắc quang tuyến xoay quanh trong ấn đường Tiết Vô Nghịch đều như nghe hiểu, không khỏi run lên…mà những người còn lại đều run rẩy, bọn họ tin tưởng Tà Đế nói lời này cũng không phải lừa gạt, bởi vì không cần thiết, hắn không cần đi giải thích, nhưng nếu đã nói ra cũng đáng giá cho người tin tưởng.

    Chỉ có Thần Dạ, Thiết Dịch Thiên cùng Diệp Thước cau mày, bởi vì từ trong lời nói của Tà Đế họ nghe được tình nghĩa cùng tưởng niệm.

    Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, trong ánh mắt bình tĩnh của Tà Đế hiện lên vẻ run rẩy, nghiêm nghị nói:

    - Đa tạ các ngươi tin tưởng bổn đế, như vậy cũng chứng minh ánh mắt của bổn đế, đồng thời cũng làm cho bổn đế cảm thấy được lựa chọn con đường như vậy, vô số năm tháng gian khổ đi tới chính là đáng giá!

    - Nhưng mà cuối cùng làm cho bổn đế cô độc nhiều năm như vậy, mối hận này bổn đế nên đi tìm ai đòi lại công đạo?

    - Có lẽ công đạo của ngươi không thể nào đòi lại hoặc là chấp niệm của ngươi đã làm ngươi cô độc vô số năm qua.

    Nhìn Tà Đế, Thần Dạ gằn từng chữ:

    - Người có theo đuổi tuy không sai, nhưng khi theo đuổi biến thành gánh nặng quá lớn thì không cần phải kiên trì tới cùng.

    - Kiên trì của ngươi cũng thật lớn, nhưng tại sao ngươi luôn kiên trì tới hiện tại?

    Tà Đế thản nhiên nói.

    Thần Dạ nghiêm túc đáp:

    - Kiên trì của ta căn bản không giống kiên trì của ngươi.

    Nghe vậy Tà Đế nở nụ cười ôn hòa nói:

    - Ngươi nói như vậy bổn đế có thể cho rằng ngươi đã hiểu được hết thảy về bổn đế?

    Thần Dạ im lặng không đáp.

    Thấy vậy Tà Đế lại cười:

    - Nếu các ngươi đều đã có kiên nhẫn nghe xong lời của bổn đế, vậy cũng nói với các ngươi cho rõ ràng, dù các ngươi không muốn nghe bổn đế cũng muốn nói.

    - Thiên địa này vốn nằm trong trạng thái hỗn độn, không biết từ lúc nào lại phân hóa diễn sinh thành nhật nguyệt tinh thần, chế tạo thành vũ trụ hạo hãn cùng vô số bổn nguyên thế giới, hiện tại thế giới mà chư vị sinh tồn chính là một trong số đó mà thôi.

    - Khi vũ trụ chân chính thành hình thiên địa nằm trong trạng thái hồng hoang, bên trong thiên địa ra đời ba đại thần vật, chính là Hỗn Độn lực, thiên đạo pháp tắc cùng Huyết Bồ Đề.

    - Ba thần vật hình thành bổn nguyên vũ trụ khiến thiên địa tuân theo một pháp tắc vô hình, có ngày và đêm chính là biểu hiện của pháp tắc.

    - Mà khi ba đại thần vật xuất hiện, đồng thời trong trời đất còn sản sinh hai đại sinh linh từ trong trạng thái hồng hoang mà sinh.

    Ánh mắt Tà Đế có chút mê ly, giống như đang hồi ức lại những gì từng mất đi.

    - Hai sinh linh này tuy rằng chưa từng nhìn thấy thiên địa sinh ra từ hỗn độn, nhưng đã chứng kiến thật nhiều thế giới sản sinh, hai sinh kia cực kỳ vui vẻ, bởi vì họ tận mắt cảm nhận được thiên địa rộng lớn biến hóa, đây là nỗi vui sướng không cách nào có thể hình dung được.

    - Nhưng khi mỗi thế giới ngày càng thịnh vượng, càng nhiều sinh linh xuất hiện, một sinh linh đã có cảm giác bị đè nén vô cùng.

    - Trải qua thật nhiều năm tháng truy tầm, sinh linh kia rốt cục tìm được ngọn nguồn cảm giác này.

    - Lúc này hắn mới phát hiện tuy rằng có vô số thế giới thành hình cũng ổn định, đang tuân theo pháp tắc vận hành, sinh tồn hoặc tử vong sau đó tiến vào luân hồi, mà hắn lại phát hiện quá trình này không phải vận hành theo pháp tắc tự nhiên mà là có kẻ đang thao túng.

    Nghe đến đây trong lòng mọi người sợ hãi.

    Kẻ thao túng kia lại là ai?

    Là Hỗn Độn lực hay thiên đạo pháp tắc hoặc là Huyết Bồ Đề?
     
    inthenight, motminhmai and webarchive like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.