Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1417: Muôn dân, quân cờ. (1) Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc Chúng Thần Chi Thần không khỏi cười khổ một tiếng, nói: - Lần này mặc kệ ngươi có thành công hay không, mạng của ta ngươi đều muốn lấy đi, phải không? Nghe vậy Tà Đế cười nói: - Vì chính ngươi, cũng vì nhiều người, cho nên ngươi đi khuyên Thần Dạ, trong lòng tên tiểu tử kia cũng không có ý định vì thiên hạ muôn dân. Tốt lắm, lời nói tới đây, các ngươi tự thu xếp ổn thỏa, nửa năm sau trong Tà Đế Điện thiên ngoại thiên, bổn đế chờ các ngươi, ngàn vạn lần đừng làm bổn đế thất vọng! - Lão hữu! Nhìn Chúng Thần Chi Thần, Tà Đế nói: - Ngươi cũng đừng nghĩ phương pháp ngày trước, đã không còn thực hiện được, hiện tại dù bổn đế không thể nắm thiên đạo trong tay, nhưng toàn bộ thiên đạo pháp tắc đã không thể che chắn tinh thần cảm giác của bổn đế, thuyết phục tiểu gia hỏa kia cùng bổn đế một trận chiến mới là cơ hội giữ mạng sống duy nhất của các ngươi. Đồng thời cũng đừng nghĩ trốn tránh, ngươi hẳn nên hiểu được hiện tại trong lòng bổn đế đã không còn nhân từ! Dứt lời Tà Đế hóa thành một luồng quang mang màu xám, thẳng tắp vọt về chín tầng trời! Thấy Tà Đế rời đi hồi lâu, Cửu Anh Vương cùng Tử Kim Song Dực Sư mới thở hắt ra, Cửu Anh Vương nhịn không được nói: - Sớm biết Tà Đế phi thường cường đại, hiện tại tự mình cảm nhận mới phát hiện đã vượt xa sự tưởng tượng của bổn vương! - Cửu Anh Vương, ở nơi này, còn ở trước mặt Tà Đế tự xưng vương, lá gan của ngươi cũng quá lớn một ít đi? Tử Kim Song Dực Sư than nhẹ một hơi, sau đó nhìn Thần Dạ cười nói: - Nhiều năm không gặp, tiểu huynh đệ vẫn tốt? Nói là nhiều năm, tính thời gian chỉ hơn mười năm, không tưởng được tiểu huynh đệ ngươi đã đạt tới nông nỗi làm ta phải nhìn lên, thiên tư ngút trời, khó trách làm cho Thần Vương đại nhân khen không dứt miệng! - Thần Vương? Thần Dạ đưa mắt nhìn Chúng Thần Chi Thần, chợt thu hồi ánh mắt, ôm quyền nói: - Đa tạ tiền bối năm đó chỉ điểm! Lịch lãm trong Chúng Thần Chi Mộ, Tử Kim Song Dực Sư, Cửu Anh Vương cùng Chúng Thần Chi Thần huyễn hóa ra Đại Âm Tà Ma Vương…chỉ có Tử Kim Song Dực Sư đối đãi hắn thực sự mang ý nghĩa khảo nghiệm. - Đừng gọi tiền bối, trong thế giới võ giả lấy thực lực vi tôn, Thần Vương đại nhân gọi ta a Đại, ngươi cũng gọi ta a Đại là được, đây là huynh đệ của ta, a Tiểu! Tử Kim Song Dực Sư rất có hảo cảm với Thần Dạ, mà chứng kiến thái độ của hắn, chỉ cộc lốc cười nói. Nhìn Chúng Thần Chi Thần, trong thanh âm của Thần Dạ lộ ra tia băng sương, nói: - Hiện tại ngươi có phải nên cho ta một sự công đạo hay không? Cảm nhận được ý tứ của Thần Dạ, khóe môi Chúng Thần Chi Thần hiện vẻ chua xót, không nhắc tới tầm quan trọng của Thần Dạ, chỉ nói về hiện tại cũng đã không như năm đó, có thể tùy ý cho người khác đến an bài. Chúng Thần Chi Thần trầm tư một lát, châm chước nói: - Thần Dạ, năm đó lịch lãm trong mộ, cuối cùng lão phu từng nói với ngươi, những thứ kia khảo nghiệm ngươi, ngươi còn nhớ rõ hay không? Nghe vậy Thần Dạ khoát tay, xem thường nói: - Đừng nói những chuyện vô dụng này, ta muốn là đáp án chân thật nhất! Chúng Thần Chi Thần thoáng hiện lên vẻ tức giận, nhưng chỉ thoáng sau đã an tĩnh lại, tiếp tục nói: - Ba khảo nghiệm là chứng minh ngươi có tư cách có được Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện, bởi vì đây là vật mấu chốt tiêu diệt Tà Đế, nếu ngươi không đủ năng lực thì không thể tiêu diệt được hắn! - Hiện giờ ngươi đã có đủ tư cách, hơn nữa có tiềm lực tiêu diệt Tà Đế, tin tưởng Tà Đế đã nói rất nhiều với ngươi, lão phu không cần nói thêm, hiện tại chỉ cần nói cho ngươi biết một chút, vì chuẩn bị tiêu diệt Tà Đế, cơ hồ khi biết hắn có tâm muốn nắm giữ thiên đạo trong tay cũng đã bắt đầu tiến hành thực hiện. - Đây là lý do cùng chuyện của các ngươi, ta chỉ muốn ngươi cho ta một câu trả lời chính xác. Im lặng một lát Thần Dạ lạnh lùng nói. Nghe vậy Chúng Thần Chi Thần nói: - Câu trả lời cũng rất đơn giản, chính là vì bảo hộ ngươi, không cho ngươi quá sớm rơi vào trong mắt Tà Đế, tránh bị hắn chú ý, cảm thấy được không thể chờ đợi thì đã bị thuộc hạ của hắn giết đi. - Ân? Thần Dạ lạnh lùng nhìn Chúng Thần Chi Thần, không nghĩ tới là câu trả lời này. Chúng Thần Chi Thần cũng nghiêm nghị nhìn Thần Dạ, như muốn chứng minh mình không nói dối: - Mặc kệ ngươi có tin hay không, năm đó lão phu làm như vậy tuy có tư tâm nhưng càng nhiều là vì an toàn của ngươi. - Thần Dạ… Chúng Thần Chi Thần nghiêm túc nói: - Năm đó có lẽ ngươi cho rằng Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện cảm thấy oán khí không cam lòng của ngươi mà làm bọn hắn thức tỉnh lại, cho nên ngươi… - Còn có nguyên nhân khác là gì? Thần Dạ không nhịn được hỏi. Chúng Thần Chi Thần đáp: - Nguyên nhân lớn nhất là Hỗn Độn lực có cảm giác thân thiết tự nhiên đối với ngươi. Chúng Thần Chi Thần nhìn hắn thật sâu, nói: - Không chỉ là ngươi không tin, lão phu cũng không tin, không hiểu vì sao Hỗn Độn lực lại thân thiết với ngươi như vậy. - Khi mẫu thân ngươi bị bắt, nàng thừa dịp thủ hạ của Tà Đế không chú ý đem một ngọc bội nhét vào người của ngươi. - Ngọc bội! - Bên trong ngọc bội ẩn chứa Hỗn Độn lực? Thần Dạ hỏi. - Không sai, chính là Hỗn Độn lực, về phần tại sao Tà Đế không đích thân ra tay, lát nữa lão phu sẽ giải thích. Chúng Thần Chi Thần nói: - Thần Dạ, ngươi hẳn là đã sớm biết Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện là Hỗn Độn chí bảo, đương nhiên Hỗn Độn lực có hấp dẫn cường đại đối với bọn họ… - Khi ngọc bội kia nằm trên người của ngươi, Đao Linh cùng Điện Linh đều đang ngủ say, đã cảm ứng được chỉ cần có Hỗn Độn lực là bọn họ có thể khôi phục thương thế. - Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới Hỗn Độn lực lại tự nguyện thân thiết với ngươi, vì vậy họ chỉ có thể dùng cách khác, chính là đáp ứng giúp ngươi khôi phục căn cơ võ đạo, giúp Hỗn Độn lực có thể tiến vào Cổ Đế Điện, hỗ trợ bọn họ nhanh chóng khôi phục lại. Nhìn Thần Dạ, Chúng Thần Chi Thần nói tiếp: - Nếu lão phu đoán không sai, sau khi Đao Linh hoàn toàn thanh tỉnh thì ngươi mới tiến được vào Cổ Đế Điện… Thần Dạ im lặng, không nghĩ tới ngọc bội kia lại có uy lực như thế. Tựa hồ xem thấu ý nghĩ trong lòng Thần Dạ, Chúng Thần Chi Thần nói: - Mẫu thân ngươi lưu lại ngọc bội có một danh hiệu, ngươi nhất định sẽ không xa lạ gì. - Là tên gì? - Thiên Địa Hồng Hoang Tháp! Chúng Thần Chi Thần nhìn Thần Dạ, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp cùng hâm mộ. - Ngọc bội kia chính là Thiên Địa Hồng Hoang Tháp! Thần Dạ không khỏi chấn kinh, chợt hiểu được rất nhiều sự tình. Năm xưa ở Khiếu Lôi Tông hắn thật dễ dàng khai thông Bách Binh Các, còn luyện hóa Tháp Linh, nguyên lai bởi vì bản thân hắn đã sớm có được bản thể Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. Nhưng thật không khả năng, Đao Linh từng nói với mình muốn mình nhờ vào phân thân bảo tháp tìm kiếm bản thể của nó, nếu bản thể của nó đã ở đây, vì sao Đao Linh nói như vậy?
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1418: Muôn dân, quân cờ. (2) Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc - Thần Dạ, vô luận là Thiên Đao hay Cổ Đế Điện hoặc là Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đều không phải vật đơn giản, ngươi còn nửa năm thời gian, có thể đi vào Cổ Đế Điện điều tra rõ ràng. Nói tới đây Chúng Thần Chi Thần nghiêm mặt nói: - Hiện giờ các ngươi đã biết Tà Đế theo đuổi điều gì, mà vì sao hắn phải cho chúng ta nửa năm thời gian. - Hắn cần chính là Hỗn Độn lực, vì sao không trực tiếp hấp thu từ trên người các ngươi đây? Chúng Thần Chi Thần ngưng trọng nói: - Đó là bởi vì nếu các ngươi không muốn, không ai lấy được Hỗn Độn lực, cho dù bị mạnh mẽ hấp thu thì nó cũng sẽ tiêu tán trong thiên địa. - Nếu vậy tại sao Tà Đế phải lưu nửa năm thời gian, chẳng lẽ nửa năm sau hắn có thể lấy được sao? - Lão phu cũng không xác định nửa năm sau Tà Đế có thể lấy được hay không, nhưng hắn sẽ có cơ hội đó. - Cơ hội gì? Chúng Thần Chi Thần nói: - Tà Đế tuy không thể mạnh mẽ lấy đi, nhưng Thần Dạ ngươi thì có thể. - Có ý tứ gì? Hai mắt Thần Dạ đầy hàn khí. Chúng Thần Chi Thần nói: - Trời sinh ngươi đối với Hỗn Độn lực có sự thân thiết tự nhiên, cho nên chỉ cần Hỗn Độn lực xuất hiện trên thế gian đều không hề có chút kháng cự đối với ngươi, chỉ cần ngươi muốn đều có thể lấy được từ bất cứ vật gì hoặc từ người nào. - Sau khi ngươi lấy được, lại có lão phu hỗ trợ luyện hóa, sau đó thực lực của ngươi sẽ tăng lên đủ đối chiến với Tà Đế. - Mà ở trong cuộc chiến, Hỗn Độn lực sẽ bị ngươi vận dụng đến cực hạn, nếu ngươi thất bại Tà Đế có thể hấp thu mà không sợ bị tiêu tán… Lời của Chúng Thần Chi Thần còn chưa nói xong, sát ý ngập trời đã từ thân thể Thần Dạ bộc phát. Thì ra tất cả những chuyện này chỉ vì mục đích tàn nhẫn như thế! Không có Hỗn Độn lực, Tử Huyên, Linh nhi, Thiên Đao, Cổ Đế Điện, Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đều sẽ biến mất! - Thần Dạ. Chúng Thần Chi Thần thở dài: - Lão phu biết muốn ngươi làm vậy thì rất khó… Thần Dạ phất tay: - Không phải rất khó mà là không thể nào, cáo từ! Nói xong hắn xoay người rời đi. - Thần Dạ, hiện tại Tà Đế đã không còn tính nhẫn nại, hắn sẽ không tiếp tục chờ đợi nữa, sẽ có thật nhiều người vì sự quyết định của ngươi mà chịu khổ tàn sát… Chúng Thần Chi Thần trầm giọng nói: - Có lẽ hắn sẽ không tổn hại ngươi cùng người bên cạnh ngươi, nhưng ngươi cam tâm nhìn nhiều người vì hành động của ngươi mà chết sao? - Thiên hạ này có quan hệ gì tới ta! Không gian bị mạnh mẽ phong tỏa, Thần Dạ quay người lại nói: - Từng ta nghĩ tới hành động của Tà Đế thật tà, hiện tại có lẽ hắn không phải một người tốt, nhưng ít nhất trước mắt tựa hồ là ngươi đang dùng người trong thiên hạ đến uy hiếp ta đi? - Đây là sự thật! Chúng Thần Chi Thần không chút xấu hổ thừa nhận: - Khi biết được Tà Đế sẽ gây ra nguy cơ cho vô số thế giới, vì tiêu diệt hắn chúng ta đã làm thật nhiều chuẩn bị… - Tam đại thần vật thậm chí Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đều dùng đối phó Tà Đế, vô số năm qua lại có vô số người dùng ba thần vật này đối phó Tà Đế… - Kể cả Cổ Đế! - Phải! - Nhưng lão phu không ngờ Cổ Đế lại trở thành bằng hữu của hắn, thật buồn cười, mỗi một đời nhân vật được lựa chọn sở hữu thần vật đều là thiên tài khó gặp, ít ra họ từng có cơ hội đi khiêu chiến Tà Đế… - Buồn cười sao? Nghe vậy Thần Dạ cười lạnh: - Vô số năm các ngươi chuẩn bị rất nhiều, mà những người các ngươi chọn lựa đều là quân cờ dùng đối phó Tà Đế đi! Cho tới bây giờ Thần Dạ đã biết thật nhiều chuyện, tuy còn có chút nghi hoặc nhưng cũng không thành vấn đề, hắn đã hiểu được toàn bộ thiên hạ này cũng chỉ là quân cờ bị người lợi dụng mà thôi. Sắc mặt Chúng Thần Chi Thần biến đổi, nói: - Tất cả mọi người đều sống trong thiên địa này, tự nhiên phải làm một sự tình vì mọi người, làm sao nói là quân cờ đâu. - Thiên địa? Thần Dạ cười cười nhìn hắn nói: - Ngươi cũng là thiên địa này đi? - Ngươi… Dù Chúng Thần Chi Thần có tu dưỡng nhưng vẫn bị câu nói của Thần Dạ làm hắn sôi trào. Nhìn Chúng Thần Chi Thần, Thần Dạ không chút để ý nói: - Ngươi cùng Tà Đế đồng thời sinh ra, dù giữa đôi bên không cùng chí hướng hoặc là trong lòng ngươi mang theo thiên hạ muôn dân, nhưng ngươi không cảm thấy kỳ thật tâm lý của ngươi đã bị vặn vẹo rồi sao? - Muốn tiêu diệt Tà Đế thì có thể… - Ngươi dựa vào chính thực lực của mình là được rồi, cần gì phải chế tạo ra đủ loại trợ giúp các ngươi hoàn thành thứ sứ mạng chết tiệt nào đó, đi lợi dụng người khác còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ là vì thiên hạ muôn dân, làm vậy không khỏi quá buồn cười đi! Thần Dạ cười lạnh nói: - Thiên hạ muôn dân gì đó, thật xin lỗi ta cũng không muốn trở thành quân cờ hay vật hi sinh trong việc đấu tranh giữa các ngươi! - Thần Dạ, ngươi càn rỡ! Chúng Thần Chi Thần phẫn nộ quát, lấy thân phận của hắn mặc dù đứng trước mặt Tà Đế cũng có thể ngang vain gang vế, có khi nào từng bị người giáo huấn qua. - Càn rỡ thì thế nào! Thần Dạ lạnh lùng nói: - Ở thế gian này còn chưa có ai có thể bức bách ta làm việc ta không muốn làm, kể cả ngươi cùng Tà Đế. Ngươi muốn tiêu diệt hắn thì tự mình đi làm, cho dù ngươi hủy diệt hết thảy sinh mạng trên thế gian này cũng không quan hệ gì tới ta, ngàn vạn lần đừng đến quấy rầy ta cùng người nhà bằng hữu của ta, bằng không cho dù ngươi là ai ta cũng đem ngươi nhổ tận gốc! Nghe vậy Chúng Thần Chi Thần chợt cười khổ nói: - Lão phu thừa nhận mình ôm mối hận với Tà Đế, đích thật là vì năm đó lão phu bị hắn hủy đi thân thể, cho nên lão phu luôn muốn báo thù, vì vậy vô số năm qua luôn thừa hành theo thiên đạo pháp tắc muốn đem hắn vĩnh viễn tiêu diệt. - Nhưng mà lão phu thật sự không phải ép buộc ngươi muốn làm như thế, chỉ là ngươi phải hiểu được Tà Đế đã quyết tâm, nếu ngươi không động thân mà ra thì đối với thiên hạ sẽ là hạo kiếp không thể tránh né, nếu tổ chim bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không… - Nhưng ta có thời gian. - Thần Dạ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn xem sinh linh trong thiên hạ bị hạo kiếp không thể siêu sinh sao? Cảm nhận được sự kiên định của Thần Dạ, Chúng Thần Chi Thần cố gắng khuyên nhủ. Thần Dạ không khỏi cười nói: - Chúng Thần Chi Thần, ngươi là người ủng hộ trung thành của thiên đạo, nếu như vậy ngươi hẳn là càng hiểu rõ thiên đạo cường đại hơn bất cứ ai, hắn nắm thiên địa vạn vật trong tay, làm sao cho phép Tà Đế tùy ý làm bậy đâu, ngươi quá lo lắng rồi. Chúng Thần Chi Thần cực kỳ bất đắc dĩ: - Ngươi có thể nghĩ xem trong một ngày sẽ có vô số thế giới đều hủy diệt, chỉ còn có các ngươi sinh tồn, không cảm thấy giống như tử địa hay sao? Như vậy lòng của ngươi có thể an ổn được sao? Im lặng một lát Thần Dạ nói: - Nếu có thật nhiều người vì hành động của ta mà chết, đích thật là không dễ chịu. Dù sao sinh mạng cũng không phải đùa giỡn, nhưng nếu đổi lại phương thức khác ta sẽ không cự tuyệt, nhưng các ngươi lại đòi hỏi sinh mạng của người thân nhất của ta, cùng bằng hữu làm bạn cùng ta nhiều năm, vậy thì tuyệt đối không được!
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1419: Tiếp tục tiến Cổ Đế Điện. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc - Thiên hạ có tư cách gì muốn cho ta dùng hạnh phúc của mình đi trao đổi bình an của bọn hắn, mà ngươi càng không có tư cách này. - Thần Dạ, ngươi không khỏi quá ích kỷ! Chúng Thần Chi Thần trầm giọng nói. - Vậy sao, nhưng ích kỷ như vậy đối với ta chính là hạnh phúc. - Chưa chắc. Chúng Thần Chi Thần nói: - Chỉ sợ tới lúc đó sẽ có vô số oan hồn đến đòi mạng của ngươi! - Không sao cả, có thể thì cứ tìm tới đi! Thần Dạ cười nói: - Không còn gì để nói, ta cáo từ. Đúng rồi, cảnh cáo các ngươi một câu, từ nay về sau ngàn vạn lần đừng đi vào Đại Hoa, nếu không ta sẽ không để ý cho các ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. - Đừng tưởng rằng ta chỉ nói đùa, nếu cuộc sống của ta bị quấy rầy, nói không chừng hiện tại ta sẽ chạy lên thiên ngoại thiên tìm Tà Đế hợp tác, hậu quả như vậy ta nghĩ ngươi sẽ không cách nào thừa nhận! Nghe vậy sắc mặt Chúng Thần Chi Thần nhất thời tái nhợt, kết giới do hắn bố trí cũng bị Thần Dạ đánh vỡ đưa mọi người rời đi. - Thần Vương. Sau một lúc Cửu Anh Vương trầm giọng nói: - Tiếp theo ngươi muốn làm như thế nào? Sắc mặt Chúng Thần Chi Thần lúc trắng lúc xanh, nhiều năm qua hắn chưa từng bị người xem thường cùng uy hiếp như vậy. Trầm mặc hồi lâu sắc mặt hắn dần dần dữ tợn. - Lão phu tuân theo thiên đạo pháp tắc sinh tồn trên thế gian này, lão phu thừa nhận mình không phải đối thủ của Tà Đế, nhưng Thần Dạ có tư cách gì gọi nhịp với lão phu! - Cửu Anh Vương, a Đại a Tiểu, bồi lão phu đi ra thế gian một chuyến, thật muốn nhìn xem khi vô số sinh linh hội tụ, Thần Dạ có thể ngoan độc như lời hắn nói hay không. - Thần Vương đại nhân, khi huynh đệ chúng ta ở trong mộ đã lâu không ra ngoài, thật không biết tộc nhân của chúng ta còn tồn tại hay không, ta thật muốn đi xem một chút. A Đại nói. Ánh mắt Chúng Thần Chi Thần chợt lóe, nhìn Cửu Anh Vương hỏi: - Như vậy còn ngươi? Cửu Anh Vương cười nói: - Bổn vương cũng muốn đi dạo thế gian, nhưng khi bổn vương vừa xuất hiện đã cảm ứng được một cỗ chân khí quen thuộc, chắc là người thừa kế của bổn vương đã xuất hiện trên thế gian, bổn vương muốn đi xem thế nào, dù sao đó cũng là truyền thừa duy nhất của bổn vương. - Như vậy tùy các ngươi, nhưng mà… Chúng Thần Chi Thần nhìn ba người nói: - Lão phu biết trong lòng các ngươi oán hận vì lão phu từng mạnh mẽ bức các ngươi mang vào Chúng Thần Chi Mộ, tuy rằng nhiều năm nay đã cho các ngươi đủ chỗ tốt nhưng các ngươi bị mất đi tự do, lão phu không trách các ngươi nhưng phải nhắc nhở các ngươi đừng tưởng rằng đây là cơ hội thoát khỏi tốt nhất, bằng không một bước đi nhầm sẽ suốt đời không được siêu sinh! Nghe vậy ba người Cửu Anh Vương nhìn nhau cười nói: - Thần Vương, ngươi cũng biết tính tình của chúng ta rồi, mọi người đều tự bảo trọng đi. Nói xong hắn dẫn đầu rời khỏi, ba người nhanh chóng biến mất cuối chân trời. Bắc Vọng sơn lại an tĩnh trở lại. Nhưng ánh mắt của Chúng Thần Chi Thần không còn vẻ ngoan độc lạnh lẽo vừa rồi, lại tràn đầy tự tin cùng ngạo nghễ. - Mưu đồ nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc lấy thân thể làm trả giá mới đổi lại hôm nay, làm sao bỏ mặc cho những quân cờ các ngươi có thể nhảy thoát khỏi bàn cờ! Bên trong Thần gia, Thần lão gia tử, Thần Sư, Tần Mộng đều đang trông mong chờ đợi, khi nhìn thấy nhóm người Thần Dạ bình an trở về, rốt cục đã thả lỏng tâm thần. Nhưng vẻ mặt Thần Dạ lại mờ mịt, sau khi vào nhà liền quay về phòng mình, hết thảy quanh thân đều giống như bị ngăn cách. Người của Thần gia vô cùng kinh ngạc. - Tử Huyên, làm sao vậy? Thần Sư vội hỏi. Sự tình quan hệ trọng đại, Tử Huyên không dám giấu diếm, đem toàn bộ mọi chuyện kể lại một lần, sau đó nàng cũng trầm mặc. - Sao lại như vậy? Tần Mộng nắm chặt cánh tay Thần Sư, thất thần hỏi. - Lão gia tử, cha, mẹ, mọi người đừng quá lo lắng, con đi xem Thần Dạ. Tử Huyên đi thẳng tới phòng Thần Dạ, thần sắc biến thành ngưng trọng. Hiện tại căn phòng đã bị phong tỏa, Tử Huyên biết trong lòng Thần Dạ đang mâu thuẫn, dù sao quan hệ đến tính mạng quá nhiều sinh linh, Thần Dạ không thể nào yên tĩnh. Nhưng phong ấn nơi này được bố trí cực kỳ hoàn mỹ. Đây cũng chính là nói lúc Thần Dạ bố trí kết giới, hắn rất chuyên tâm. - Chẳng lẽ… Tử Huyên cả kinh, nàng không chút nghi ngờ hiện tại Thần Dạ khẳng định đã làm xong lựa chọn, mà lựa chọn này là vì mẹ con nàng bỏ quên hết thảy. - Thần Dạ. Tử Huyên không dám suy nghĩ nhiều, bước ra một bước, quanh thân hiện ra ba động kỳ dị, giống như kết giới kia không hề tồn tại, bước thẳng vào trong phong ấn. - Hỗn Độn lực không ngờ thần kỳ như thế. Bên trong kết giới, Thần Dạ khoanh tay đứng thẳng, nhìn Tử Huyên đi vào, giờ khắc này hắn không nhịn được cảm thán một tiếng, không hổ là lực lượng mà ai cũng ngấp nghé. - Huynh không nên nghĩ như vậy. Sau một lát Tử Huyên nhỏ nhẹ nói. Thần Dạ bất đắc dĩ cười cười, hắn lại quên kết giới của mình có thể ngăn cản được người trong thiên hạ, nhưng không thể cản được Tử Huyên cùng Linh nhi, mà Linh nhi sẽ không tùy ý xông vào, chỉ có Tử Huyên sẽ làm được. - Không nói chuyện này. Thần Dạ vẫy tay, cười nói: - Trước kia sau khi mẹ rời đi, cha không để ý đến ta, chỉ có một mình ta ở nơi này, lúc ấy mỗi ngày chỉ có Tiểu Nha ở cùng ta, cũng không biết hiện tại nha đầu kia thế nào. - Nếu tiểu nha đầu có thể hoàn toàn luyện hóa thái âm lực, thành tựu của nàng ít nhất không thấp hơn chúng ta bao nhiêu. Tử Huyên đáp. - Phải đó. Thần Dạ gật đầu, nói: - Ở thời đại này của chúng ta, cao thủ đế cấp, nếu thời gian cho phép có thêm Ngao Thiên tiền bối, Thành tiền bối, tiểu Nha, Phong cô nương, chí ít sẽ có mười lăm người. - Tử Huyên, đây cũng không phải trùng hợp, đương nhiên là vì sao thì không biết, bởi vì hắn, căn bản không phải là người. Tử Huyên chợt chỉ lên bầu trời, nói: - Huynh rốt cục đã hiểu được gì? Thần Dạ lắc đầu, cười khổ nói: - Kỳ thật chuyện gì ta cũng không biết. - Thiên đạo ở trên, nếu hắn lợi dụng pháp tắc bản thân có thể tạo ra được nhiều kỳ tích như thế, như vậy cho dù hắn không thể khống chế Hỗn Độn lực xuất hiện, nhưng theo ta nghĩ đến hắn hẳn có thể khống chế cho phép ai đạt được Hỗn Độn lực nhiều nhất. - Đã nhiều năm như vậy, dù là Cổ Đế tiền bối cũng chỉ là một quân cờ cách chúng ta gần nhất, có thể nghĩ ra vô số năm trước đã từng xuất hiện bao nhiêu quân cờ. - Những người này đều không ngoại lệ không được thành công. Thần Dạ lắc đầu, nói: - Ta không tin đây bởi vì thiên đạo không nắm chắc được thực lực của Tà Đế cho nên làm ra sai lầm. Tử Huyên cau mày, nói: - Ý của huynh là vô luận là thiên đạo, hay là Tà Đế, hoặc là Chúng Thần Chi Thần cũng không ai biết người nào mưu đồ người nào. Thần Dạ nói: - Có lẽ Tà Đế muốn chân chính nắm thiên đạo trong tay, mà thiên đạo muốn đối phó chưa chắc chỉ là một mình Tà Đế, về phần Chúng Thần Chi Thần, hắn có thể nghĩ muốn ở giữa đôi bên thủ một cân bằng, do đó đạt được địa vị cao cao tại thượng…
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1420: Tầng thứ ba. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc Tử Huyên cười lạnh, nói: - Chỉ là đáng tiếc, vô luận là thiên đạo hay Tà Đế cũng không phải tùy ý cho Chúng Thần Chi Thần tùy tiện sắp đặt. - Việc này thì chưa chắc, ta nói rồi, kỳ thật tới bây giờ ta vẫn không hiểu rõ. Thần Dạ nhướng mày nói: - Chúng Thần Chi Thần có thể sống đến bây giờ, nghe ý tứ của Tà Đế là hắn sớm đáng chết, nhưng vẫn không chết, điều này đã nói rõ người này có chỗ phi phàm, nhưng ta không rõ vì sao Tà Đế không lấy Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, là bởi vì không lấy được, mà Chúng Thần Chi Thần vì sao lại không đi lấy! - Vì sao bọn hắn phải lấy? Tử Huyên hỏi: - Hắn bởi vì hận tuyển chọn thiên đạo, mà Thiên Địa Hồng Hoang Tháp chỉ ở trong tay huynh mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất, nếu hắn lấy chẳng phải sẽ phá hủy kế hoạch của thiên đạo. Thần Dạ khoát tay, nói: - Không đơn giản như vậy, dù Chúng Thần Chi Thần lựa chọn thiên đạo, nhưng giữa đôi bên không phải một lòng, nếu nắm giữ Thiên Địa Hồng Hoang Tháp ít nhất hắn sẽ có tư cách đàm phán điều kiện với thiên đạo. - Còn nữa… Thần Dạ nói: - Tử Huyên, muội cảm thấy được trong lòng Chúng Thần Chi Thần sẽ có dã tâm, ân, là dã tâm giống như Tà Đế? Tử Huyên không khỏi cả kinh, nói: - Muội đã xem nhẹ vấn đề này, chỉ nhìn thấy Chúng Thần Chi Thần bị Tà Đế áp chế, nhưng lại không suy nghĩ tới điều đó. Thần Dạ cười nói: - Nếu Chúng Thần Chi Thần cũng có dã tâm, vậy vấn đề lớn nhất bây giờ chính là phải làm sao kích bại hắn, hơn nữa giết hắn. Ấn đường Tử Huyên căng thẳng, Thần Dạ nói chính là đối phó Chúng Thần Chi Thần mà không phải Tà Đế. - Hủy đi Chúng Thần Chi Mộ sẽ đả kích Chúng Thần Chi Thần, có thể làm cho hắn biến thành lưu lạc, nhưng mà Thần Dạ, dù là như vậy nếu hắn còn muốn chạy, chúng ta vẫn không đủ khả năng lưu lại, còn nữa, nếu hắn trả thù chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. - Phải, đây chính là chỗ mà ta đau đầu, vừa rồi ta đang suy nghĩ muốn hay không hợp tác với Tà Đế một lần. Thần Dạ nói xong cũng bật cười thất thanh. - Nhưng Tà Đế chắc sẽ không hợp tác với ta giết Chúng Thần Chi Thần, đối với hắn mà nói người kia chính là công cụ ép buộc ta tốt nhất… Thần Dạ đau đầu cười nói. - Thần Dạ, mẹ có nói nếu huynh có điều gì không hiểu rõ, huynh có thể đi vào Cổ Đế Điện nhìn xem, nói không chừng có thể tìm được đáp án. - Cổ Đế Điện… Thần Dạ nỉ non một câu, giống như lần đầu tiên mới nghe được, sau đó bất giác gật đầu. - Tử Huyên, ta có thể cần bế quan một lát, muội ra ngoài an bài một chút. Nháy mắt sau Thần Dạ liền hạ quyết định. - Huynh thật sự muốn làm như vậy? Nghe vậy Thần Dạ cười nói: - Thà phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ muội! - Được. Tử Huyên quả quyết: - Nếu như vậy con đường kế tiếp muội sẽ cùng đi với huynh. - Nếu muội không đi cùng ta thì ta làm sao có thể đi tiếp đây? Thần Dạ cười cười, thân ảnh chợt biến mất, mà sau khi hắn rời đi uy lực kết giới càng thêm cường đại. Tử Huyên cũng cười, nháy mắt rời khỏi phòng. Cổ Đế Điện. Hiện tại Cổ Đế Điện đã sớm khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong ngày trước. Phóng mắt nhìn không gian bên trong, đã không còn vẻ hoang vắng ngày xưa, bộ dáng đổ nát ngày trước cũng đã biến mất. Không gian giống như chân thật, dãy núi liên miên không dứt, non xanh nước biếc mênh mông, làm cho người ta cảm giác vô cùng sống động. Thân ảnh Thần Dạ vừa đi vào cả thiên địa như run rẩy lên nghênh đón chủ nhân tiến đến. Giờ phút này ánh mắt Thần Dạ chợt lóe, hắn cảm ứng được một cỗ khí tức xuất hiện trong cảm giác lực của hắn. Thần Dạ nhíu mày, sau đó giãn ra, hắn chậm rãi đi tới phía trước. Khi Thần Dạ đi tới cung điện, trong mắt chính là quảng trường thật lớn, pho tượng Cổ Đế sừng sững vô cùng sống động. Thần Dạ đứng đối diện pho tượng một lúc, chợt thở dài nói: - Cổ Đế tiền bối, khi ngươi còn sống ung dung tự tại, cao cao tại thượng trên thế gian, có lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến mình kỳ thật chỉ là một quân cờ mà thôi đi! - Nhưng ngươi vẫn làm cho ta kính nể, không vì điều gì khác, cũng bởi vì ngươi thiếu chút nữa có thể nhảy thoát khỏi bàn cờ. - Con đường của ngươi cùng ta đã bất đồng, cho nên xin tha thứ sự lựa chọn của ta là khác hẳn. Nhìn pho tượng Cổ Đế thật lâu sau, Thần Dạ chậm rãi quỳ xuống nói: - Có lẽ…có lẽ đây là lần cuối cùng ta tiến vào Cổ Đế Điện, sư tôn, từ nay về sau đệ tử xin từ biệt, nếu như có một ngày đệ tử có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngài tái hiện thế gian. Nói xong Thần Dạ lập tức đứng dậy, bước chân vừa động đã nhanh như chớp lướt vào cung điện thật lớn sau quảng trường. Thần Dạ chưa từng đi qua tầng thứ ba trong Cổ Đế Điện, tin tưởng hết thảy bí mật cùng phương pháp giải quyết nguy cơ mà mẫu thân hắn đã nói nên nằm tại nơi này. Xuyên qua hành lang thật dài, đại môn đi vào tầng thứ ba nằm ngay trước mắt. - Chủ nhân. Đang lúc Thần Dạ định đẩy ra đại môn tiến vào tầng thứ ba, Thiên Đao lướt ra xoay quanh trước người hắn, thanh âm mang theo vài phần run rẩy nói: - Chủ nhân, thật xin lỗi. Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện mới sinh ra đã mang sứ mạng tiêu diệt Tà Đế. Sứ mạng này không khác gì với suy nghĩ của Thần Dạ, mặc dù là vậy Thần Dạ cũng không phản đối, cho dù Tà Đế cũng không thể xem là người xấu nhưng lập trường giữa song phương khác nhau, nếu Tà Đế vẫn khăng khăng làm theo ý mình, Thần Dạ cũng phải liều mạng với hắn. Nhưng có lẽ chính cả Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện cũng không biết muốn chiến thắng Tà Đế thì phải dựa vào Hỗn Độn lực, mà trên thế gian này có được lực lượng kia ngoại trừ ba đại thần vật chỉ có Linh nhi cùng Tử Huyên mà thôi. Vì hoàn thành sứ mạng Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện không tiếc hi sinh bản thân, nhưng sinh mạng của Linh nhi cùng Tử Huyên lại có ai dám đi lấy? Im lặng một lát Thần Dạ cười nói: - Không trách các ngươi, thật sự không trách, cái gọi là sứ mạng thật sự không phải do chính các ngươi muốn đi làm, mà chỉ là bị người áp đặt, các ngươi không thể tự làm chủ cho nên ta không trách các ngươi. Nói đến cùng Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện chỉ là công cụ mà thôi, Thần Dạ cũng không ngu xuẩn tùy tiện đi trách móc bọn hắn. Nghe được Thần Dạ nói như vậy, Đao Linh tựa hồ bình tĩnh hơn một chút, hắn biết Thần Dạ không nói dối, ít nhất là với hắn cùng Cổ Đế Điện, nhưng thanh âm của hắn vẫn có chút run rẩy: - Rốt cục Tà Đế là người thế nào chúng ta cũng không rõ ràng, chúng ta chỉ biết sau khi mình xuất hiện nhiệm vụ duy nhất là tru diệt Tà Đế. Nhưng có rất nhiều chuyện trước đó chúng ta cũng không nói cho ngươi biết… - Hiện tại đã biết cũng không tính là muộn, ngươi cùng Cổ Đế Điện không cần tự trách, nếu không có các ngươi cho dù ta có bản thể Thiên Địa Hồng Hoang Tháp trong người cũng không thể khôi phục căn cơ võ đạo, cho nên sẽ không khả năng đi tới ngày hôm nay, cho nên ta không oán trách các ngươi, cũng đừng nên tự trách mình.
Đế Quân Tác giả: Ngốc Tiểu Ngư Chương 1421: Bí mật trọng sinh. Nhóm dịch: Sói Già Nguồn: Vipvandan.vn Share: goctruyen Mời đọc - Cảm ơn chủ nhân. Đao Linh hiểu được ý của Thần Dạ, quang mang chợt lóe, nói: - Chủ nhân đối đãi thật tình với chúng ta cũng giống như lão chủ nhân, cho nên xin chủ nhân yên tâm, vô luận kết cục là gì chúng ta cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới chủ nhân cùng người mà ngươi quan tâm. Nghe vậy Thần Dạ cau mày nói: - Đao Linh, ta không muốn dựa theo phương pháp của Tà Đế cùng Chúng Thần Chi Thần đi làm, không bởi vì ta quan tâm cho Tử Huyên cùng Linh nhi, mà đồng dạng ta cũng không muốn mất đi các ngươi! - Thiên địa vạn vật chỉ cần có tồn tại đã sản sinh ra cảm tình, nếu bằng không thiên địa này còn tồn tại làm gì nữa! - Nhưng mà chủ nhân… Lời của Thần Dạ làm Đao Linh cảm động vô cùng, hắn không nghĩ tới Thần Dạ lại có ý nghĩ như thế. Thần Dạ phất tay cười nói: - Đao Linh, đừng đem sự tình nghĩ quá phức tạp, Tà Đế dù tính kế nhưng những người khác cũng tính kế hắn, nếu gọi là chơi cờ thì làm sao cho đối thủ cơ hội trở tay không kịp đâu. - Hơn nữa ngươi phải nhớ kỹ, vô luận là Tà Đế hay là thiên đạo, bọn hắn đã xem nhẹ một việc…có lẽ nhờ xem nhẹ sẽ thành tựu phát sinh ra kỳ tích khác cũng nói không chừng. Thần Dạ cười tự tin, nhẹ nhàng đẩy ra đại môn tầng thứ ba trong Cổ Đế Điện. Đại môn vừa đẩy ra, một trận chân khí bàng bạc ập đến, tuy rằng không mang theo công kích nhưng vẫn tạo cho Thần Dạ áp lực cực lớn. Áp lực này không giống như Tà Đế hay Chúng Thần Chi Thần tạo ra cho Thần Dạ, mà lại giống như hắn phải đối mặt với cả thiên địa. Thiên địa hạo hãn làm người ta dâng lên cảm giác kính sợ. Khi đại môn mở ra, thân ảnh Thần Dạ như biến mất, khi đại môn chậm rãi đóng lại, thân ảnh Thần Dạ lại xuất hiện lần nữa, đưa mắt nhìn khắp chung quanh giống như một thiên địa chân chính. Nơi này phảng phất như tận sâu trong vũ trụ, cuồng phong như nước lũ không ngừng gào thét, từng viên tinh thần lóe lên hào quang trôi nổi khắp chung quanh thân thể hắn. Không gian trong Cổ Đế Điện lại giống như cất giấu một phương thiên địa chân thật khác. Một màn này làm Thần Dạ cảm thấy thật ngạc nhiên vô cùng. Nhưng làm Thần Dạ cảm thấy khiếp sợ không phải vì phiến thiên địa chân thật này, mà tận sâu trong hư không trôi nổi đồ vật giống như cắm rễ ở nơi đó. Đó là một bảo tháp xa hoa, quanh thân phiếm xuất ngũ thải quang hoa bao phủ cả bảo tháp, nhìn qua như hư ảo, tuy có thể nhìn thấy nhưng không thể va chạm tới. - Thiên Địa Hồng Hoang Tháp! Đây chính là Thiên Địa Hồng Hoang Tháp chân chính, Thần Dạ không nghĩ tới nó lại nằm trong tầng thứ ba của Cổ Đế Điện. Nơi mi tâm Thần Dạ chợt lóe ra ngũ thải quang hoa. - Ông… Tận sâu trong, bản thể Thiên Địa Hồng Hoang Tháp đột nhiên rung động, giống như có hấp lực kéo xả ngũ thải quang hoa dung nhập, như vậy ý nghĩa phân thân bảo tháp sắp quay về bản thể. Khi ngũ thải quang hoa dung nhập bản thể, trong lòng Thần Dạ chợt nhói lên. Hắn từng ở chung với phân thân bảo tháp nhiều năm, tuy linh năng bảo tháp không thể trao đổi với Thần Dạ được như Đao Linh, thậm chí chân chính trao đổi chỉ từng có một lần. Nhưng dù sao tương xử nhiều năm như vậy hiện tại thấy nó rời đi hắn vẫn có cảm giác mất mác buồn bã. Khiến cho Thần Dạ cảm thấy bất định chính là hắn rõ ràng cảm ứng được một cỗ cảm giác khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi thậm chí là bất lực. Loại cảm giác này thật quỷ dị, Thần Dạ chợt phát giác cho tới hôm nay bản thể Thiên Địa Hồng Hoang Tháp vẫn chưa chấp nhận hắn. Thậm chí hắn còn cảm ứng được một cỗ địch ý, tuy rằng rất nhạt như chân thật tồn tại. Lại có địch ý đối với hắn? - Người trẻ tuổi, ngươi đến! Đang lúc Thần Dạ còn đang trầm tư, một thanh âm thản nhiên rõ ràng vang lên từ trong bảo tháp. - Ngươi là ai? Thần Dạ mạnh mẽ dằn nén cảm xúc, hắn không thừa nhận chủ nhân của thanh âm kia lại là Tháp Linh của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp. - Ha ha… Thanh âm kia cười to, có lẽ cảm nhận được cảm thụ trong lòng Thần Dạ, thanh âm lại nhu hòa hơn một ít: - Mấy chục năm thời gian ngươi có thể đi tới một bước hôm nay, thật sự làm cho người ta khiếp sợ, cũng cho ta biết lúc trước ta lựa chọn không sai. - Lựa chọn lúc trước? Thần Dạ căng thẳng. - Người trẻ tuổi, xem ra trong lòng ngươi vẫn thật nhiều nghi hoặc, nếu ngươi đã đi tới nơi này tự nhiên phải cho ngươi hiểu được toàn bộ hết thảy. Thiên Địa Hồng Hoang Tháp bắn tới, lần này cỗ địch ý kia đã tiêu tan, khi rơi vào trong tay Thần Dạ, hắn chợt cảm nhận được cảm xúc tương liên tận linh hồn, đây là cảm giác sau khi luyện hóa thật rõ ràng. Vào lúc này một hình ảnh xuất hiện trước mắt Thần Dạ. Nội dung hình ảnh vô cùng quen thuộc, chính là ngày cao thủ Tà Đế Điện xuất hiện tại Bắc Vọng sơn mang đi mẫu thân của Thần Dạ, cùng việc hắn bị phá hủy căn cơ võ đạo. Duy nhất có điểm bất đồng chính là Thần Dạ nhìn thấy mẫu thân bị mang đi, bà đã lợi dụng cơ hội không có người chú ý đem ngọc bội cẩn thận nhét vào trong ngực hắn. Ngay sau đó ngọc bội nhờ vào Thiên Đao lực đi vào trong Cổ Đế Điện. Cuối cùng là hết thảy những gì Thần Dạ đã trải qua. Những hình ảnh này không chút xa lạ gì với hắn. Nhưng khi tận mắt gặp lại hình ảnh này, Thần Dạ đột nhiên phát hiện một vấn đề, chính là bên trong không nói gì về việc hắn sống lại. Nếu nói không có ai nhìn ra lai lịch chân thật của hắn, Thần Dạ thật sự không tin tưởng, bởi vì ở trong Quỷ Mộ ngay cả Quỷ chân nhân đã vẫn lạc cũng từng nói ra được lai lịch của hắn. Nếu ngay cả Quỷ chân nhân cũng nhìn ra, như vậy nếu nói Tà Đế cùng Chúng Thần Chi Chân không phát hiện được chút manh mối nào thì thật khó tin tưởng. - Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi hãy từ từ nhìn xem đi. Thanh âm kia lại truyền đến làm tâm thần Thần Dạ không khỏi run lên, bên trong hẳn là còn cất giấu bí mật gì. Hình ảnh phía trước lại thả về, mãi cho tới khi bắt đầu lại từ đầu… Thế nhưng bên trong rốt cục cất giấu bí mật gì mà Thần Dạ xem mãi vẫn không nhìn ra được điểm nào khác thường. - Một giấc mộng thôi sao… Thần Dạ nhẹ giọng nỉ non, trong nháy mắt hắn hiểu được rốt cục vì sao mình lại sống lại! - Người trẻ tuổi, rốt cục đã xem rõ ràng rồi. Khi trong mắt Thần Dạ nổi lên ánh sao, thanh âm kia lại vang ra. - Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra, ngươi là ai? Thần Dạ trầm giọng quát hỏi, hắn không dám nói đã hiểu rõ toàn bộ nhưng ít nhất đã không còn mờ mịt, mà kẻ chủ đạo chuyện này rốt cục là vì điều gì, có phải là vì bản thân Thần Dạ lại có lực tương tác thiên nhiên đối với Hỗn Độn lực mới đưa tới hết thảy những chuyện đã xảy ra hôm nay? - Người trẻ tuổi, kỳ thật rất đơn giản. - Đúng như những gì ngươi đã nghĩ, bởi vì lực tương tác thiên nhiên với Hỗn Độn lực chính là nguyên nhân bắt đầu. Thanh âm kia thản nhiên nói: - Bởi vì ngươi chưa luyện hóa Thiên Địa Hồng Hoang Tháp mà nó lại tự nhiên thần phục ngươi, điều này làm cho ta cảm thấy dị thường giật mình. Từ xưa tới nay người như vậy thật quá ít, cho nên ta quyết định cho ngươi một cơ hội.