Đại Niết Bàn Tác giả: Khảo Ngư Quyển 6: Tỏa đi muôn phương. Chương 319: Thế giới thật nhỏ. Dịch giả: lanhdiendiemla Nguồn: Vipvandan.vn Share: Banlong.us Mời đọc Chuyện công ty như vậy, tạm thời không thể làm gì hơn, Tô Xán gọi điện cho Đường Vũ kể tình hình cho cô biết, sau đó trở về trường. Đang chép lại bài vở từ vở của Lý Hàn bất ngờ nhận được điện thoại của Tống Chân, nói tối nay Sâm Xuyên có một hoạt động đáp tạ đối tác, Triệu Hạo không ở Thượng Hải, nên mời Tô Xán tham gia. Biểu thị chỉ cần tới tham dự là được, không cần phát biểu gì hết, ăn uống thoải mái, lại còn được cung cấp dịch vụ đưa đón miễn phí. Đau đầu, hết an bài chuyện của Facebook, giải quyết bài học bỏ dở, chẳng có chút thời gian nhàn hạ nào, giờ lại còn phải bỏ thời gian dự tiệc nữa, nhưng mà cũng tốt, cần giải khuây rồi, gần đây trừ lúc Vương Thanh tới còn thư giãn một chút, còn lại đầu óc đặc suy nghĩ, Tô Xán nhận ra đầu mình sắp quá tải. Tô Xán vốn định tự đi rồi thì nhận được điện thoại của Tống Chân, đi ra cửa nhìn thấy chiếc Porche đỏ, giống hệt cái y mua cho Vương Thanh. Tống Chân hôm nay trang điểm rất cầu kỳ, véc nữ nhạt màu, hai chân đặt lên ga trắng nuột nà, áo trên cổ để thoáng mát thấy được riềm áo lót đen gợi cảm, thấy Tô Xán nở nụ cười rất tươi, đôi mắt cong cong hớp hồn người khác. - Dịch vụ đưa đón cấp bậc này làm sao tôi dám nhận đây. Tô Xán nói thế vẫn mở cửa xe đi vào: - Xì anh đừng có ảo tưởng nhé, chẳng qua tôi tiện đường đi qua đây thôi. Tống Chân lái xe tới đường Hoài Hải, địa điểm là nhà hàng Cẩm Giang, từ xa dã thấy dòng xe các loại lục tục đi vào cửa. Bữa tiệc này tổ chức hình thức buffet, cung cấp các loại đồ uống và bánh ngọt, bốn xung quanh hội trường bố trí ghế sô pha để mọi người ngồi nghỉ ngơi trò chuyện, ở giữa để khoảng không gian rộng, có thể đoán lát nữa còn tổ chức vũ hội, người có mặt ở đây đa phần giới địa ốc, truyền thông, địa tín, là bữa tiệc chính quy nên đa phần mang theo gia đình chứ không phải là tình nhân trẻ trung bốc lửa. Toàn bộ hội trường trải thảm đỏ long trọng, Tống Chân vừa mới tới liền thu hút sự chú ý không ít người, một số ông chú bụng bự ngừng đề tài đang thảo luận, nhiệt tình đi tới bắt tay chào hỏi. Tô Xán nghĩ đây là cơ hội thoát thân, muốn kiếm chỗ ngồi làm cái bánh uống cốc nước, đột nhiên mẫn cảm thấy như có ai đang theo dõi mình, theo tiềm thức quay đầu nhìn quanh, không ngờ thấy cả nhà Đường Vũ đứng ở bên vị trí một suối phun, còn có cả Lý Lam cánh tay phải của ông Đường. Hai mẹ con Đường Vũ xuất hiện ở nơi nào dễ dàng thành tâm điểm, dù sao Mục Tuyền là phụ nữ có gia đình, nên mọi sự chú ý đổ dồn vào Đường Vũ, chuyến đi Mỹ thực sự làm Đường Vũ thay đổi, ăn mặc dần chuyển sang hướng thành thục, bộ váy voan hoa nhẹ nhàng đơn giản, khéo léo khoe bờ vai nõn nà, làn da trắng mịn không tỳ vết, cùng vòng một ngày càng tràn trề vận vị mê người khiến cô trông vừa thanh lịch không kém phần gợi cảm, bất kể nam hay nữ không chống lại nổi quyến rũ đó. Đường Vũ từ tay cầm ly rượu vang, mỉm cười nhẹ nhàng đối đáp với nhưng nam nhân trẻ có học thức, có điều kiện, gia thế không tầm thường, đôi mắt dưới hàng mi dài luôn sóng sánh phủ tầng sương mờ mông lung, vừa lãnh đạm lại đa tình, kiều mị vô cùng. Tô Xán chỉ muốn một đấm đánh bay lũ chết tiệt đó. Mục Tuyền và ông Đường cũng nhìn ra Tô Xán đang cùng Tống Chân tạo thành tâm điểm khác ở ngoài cửa, không ngờ gặp được Tô Xán ở chỗ này, Đường Vũ thì mừng rỡ ra mặt, hôm nay là chủ nhật, cô vốn định về trường, vì còn đang giận dỗi với mẹ mình, nhưng nghĩ mẹ không thể ở Thượng Hải lâu, mà cô thì vừa đi về, kế hoạch chiều nay cha cô còn muốn cả nhà đi chơi sông Hoàng Phố rồi ăn tối trên sống, tối mới về. Tô Xán định đi tới chào hỏi, nhưng một nhóm người đã tới y, Đào Tình mặc lễ phục cao nhã cùng Tống Hiến Thành chú ba của Tống Chân đi tới. Đào Tình cực kỳ thân thiết nắm lấy tay Tô Xán, kéo tới trước mặt mình, cho dù Tô Xán là chủ tịch Đại Ba La, trong mắt Đào Tình, tựa hồ giống Tống Chân, đều là trẻ con chưa lớn: - Dì mấy ngày qua còn nói với Chân Chân, sao gần đây không thấy cháu đâu, Tết định mời cháu tới nhà chơi, cháu lại không có ở Thượng Hải. Tống Chân bĩu môi: - Anh ấy bận rộn như vậy, làm sao có thời gian rảnh rỗi được ... Đào Tính khẽ trách con gái không biết đạo tiếp khách, cười rất tươi: - Hôm nào qua chỗ dì, có ít hoa qua bạn bè nước ngoài gửi, không có gì quý, chỉ là chút tâm ý của dì. Nhiệt tình dào dạt. Nhưng ở bên kia, mặt Mục Tuyền đã tỏa hơi lạnh cứ như biến thành thực thể đâm vào người Tô Xán, làm y gai xương sống. - Hai đứa chơi với nhau nhé, dì còn có chút việc. Đào Tình hiển nhiên có nhiều khách tiếp đãi, không có thời gian dành cho Tô Xán, khẽ vỗ vai y thân thiết nói: - Vâng dì cứ bận đi ạ, kệ cháu. Tô Xán lễ phép nói: Tô Xán tưởng thế là đã thoát thân, nhưng chàng trai xuất hiện bên cạnh Tống Chân lại được Đào Tình đón tiếp nhiệt tình như vậy, làm sao có thể không khiến người khác khơi lên hứng thú. - Vị này là ... Một nam tử trung niên to béo giơ tay ra, trong đó có một người giới truyền thông tựa hồ có chút ấn tượng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra. Tống Chân biết tính Tô Xán so với mình còn ghét bị quấy rầy hơn, nói: - Chỉ là người qua đường. Rồi kéo Tô Xán đi, để lại không biết bao nhiêu ánh mắt ngờ vực. Tô Xán lòng như lửa đốt không tính toán với Tống Chân, khéo léo rút tay khỏi tay cô. Ánh mắt Tống Chân liếc nhìn về phía nhà Đường Vũ, nở nụ cười làm Tô Xán không được yên tâm lắm: - Đó là cha mẹ Đường Vũ phải không? Đây là lần đầu tôi thấy họ, mẹ Đường Vũ và mẹ tôi còn từng là bạn học, tôi phải chào một câu, đi, tôi đi với anh. Đúng là lý do chính đáng không ai từ chối được. Bước chân Tô Xán hơi khựng lại, bằng sự nhạy bén của một cô gái, Tống Chân hiểu ngay: - Này, đừng có nói anh tự đại tới mức cho rằng hôm nay tôi mời anh tới đây là để thị uy với nhà Đường Vũ đấy nhé? Vì tôi thuận đường tới đón anh thôi mà anh nghĩ tôi yêu anh tới mức điên cuồng thế rồi à? Tô Xán lúng túng, ai bị nói trúng tim đen chẳng chột dạ, nhất là ở chuyện này: - Không, không có, tôi không nghĩ thế. Tống Chân nghiêng đầu nhìn Tô Xán: - Nam nhân có thành tựu rồi thì sinh tự đại, coi mình là rốn vũ trụ, nhất là nghĩ mọi cô gái đều dễ bị lừa gạt, phải lòng mình, đây là nhược điểm chung, không phải chỉ của riêng anh. Anh tưởng rằng chút thủ đoạn sau lưng của Triệu Hạo, tôi không nhận ra à? Hơn nữa Triệu Hạo định thoát khỏi hợp đồng sp với khoa kỹ Tấn Thông, tự lập chắc không thể không có phần anh đúng không? Chỉ cần dựa vào khách hàng Triệu Hạo tiếp xúc nửa năm trước, cùng quan viên bộ thông tin mà anh ta hiện đang tiếp đãi là suy ra được rồi. - Đi chào cha mẹ Đường Vũ thôi, tự đại cuồng ... Tống Chân không cho Tô Xán kịp giải thích gì, đặt cho y một cái biệt danh mới rồi ưu nhã quay người bước đi, cô gái này luôn nắm chuẩn chừng mực, biết nói những lời này tới sát mép đả kích tự tôn của nam nhân rồi, đủ để Tô Xán choáng váng, nhưng không đi sâu hơn làm y thẹn quá hóa giận. Tô Xán gãi đầu, chuyện Thượng Mạch mặc dù xưa nay y không can dự, nhưng đều biết, nên Tống Chân tuy chủ yếu nói Triệu Hạo cũng hơi rát mặt, nghĩ ra thì đúng là mình hồ đồ, nhà Tống Chân có quan hệ lớn bộ thông tin, ý đồ của Triệu Hạo làm sao, có thể qua mắt được cô, xem ra chiến lược của Triệu Hạo hỏng rồi, cười xấu hổ: - Chuyện này xin lỗi. Tống Chân rất ngạc nhiên với sự sái thoát của Tô Xán, lẩm bẩm: - Cần gì lời xin lỗi của anh chứ. Có điều tâm tình rất khoan khoái. Từ lúc vào cửa tới giờ tổng cộng tốn mất mười lăm phút, Tô Xán cảm tưởng cả thế kỷ đã qua, đi tới chỗ cha mẹ Đường Vũ: - Chú Đường, dì Mục, vừa rồi nhìn thấy chú dì, nhưng không có thời gian tới. Đường Vũ ngọt nhạt nói: - Không phải ai đó nói hôm nay ở trường chép bài vở bị bỏ lỡ sao? Tô Xán mặt ngượng ngùng, trưa hôm nay nói chuyện với Đường Vũ thì chưa nhận được lời mời bất ngờ của Tống Chân, cũng nghĩ, một bữa ăn thôi, ai ngờ lại gặp tình thế này. Không nghĩ cục diện khẩn trương như thế, Đường Vũ còn cho một câu nói mát, có điều đơn giản lại thể hiện được quan hệ hai người cho xung quanh biết. - Là vì Triệu Hạo của Thượng Mạch không tham gia được, nên tôi mới đột xuất mời anh ấy tới thay, cô đừng hiểu lầm. Tống Chân chủ động giải thích thay cho Tô Xán: - Đâu có. Đôi mắt thanh lệ của Đường Vũ ánh lên thần thái quyến rũ câu hồn đoạt phách: - Tôi chỉ thấy thế giới thật nhỏ. Chém gió tại đây nha mấy thánh
Đại Niết Bàn Tác giả: Khảo Ngư Quyển 6: Tỏa đi muôn phương. Chương 320: Rụt tay và nắm tay. Dịch giả: lanhdiendiemla Nguồn: Vipvandan.vn Share: Banlong.us Mời đọc - Chân Chân, Tô Xán, hai đứa đã chào hỏi dì Mục rồi à? Oa, lâu lắm rồi mới gặp cháu đấy Đường Vũ, cháu càng ngày càng xinh đẹp, để dì xem nào, chậc chậc không biết tương lai chàng trai nào may mắn sánh đôi với cháu đây. Thế giới đúng là quá nhỏ, Tô Xán đang lúng túng không biết giải thích chuyện này thế nào thì Đào Tình lại đi tới, đưa hai tay nắm vai Đường Vũ nhìn một lượt, tấm tắc khen mãi rồi quay sang Mục Tuyền: - Vừa rồi nhiều việc quá, không tới ngay được, Mục Tuyền, đừng trách mình. Mấy nam tử khác vừa rồi bao quanh Đường Vũ thức thời rời đi, tuy lòng có chút tiếc nuối nhưng ý định chưa từ bỏ, vì lát nữa còn có tiết mục khiêu vũ, hiển nhiên vừa rồi nhìn thấy Tô Xán đi cùng với Tống Chân nên không coi y là uy hiếp. Mục Tuyền mỉm cười: - Không sao, chúng ta là bạn bè bao năm rồi, khách sáo làm gì nữa? - Chậc chậc, đúng là càng nhìn càng yêu mà. Đào Tình nắm lấy tay Đường Vũ, người phụ nữ này làm gì cũng cho người ta thấy rất tự nhiên, không có cảm giác đóng kịch giả tạo nào: - Cháu có biết không, năm xưa khi mẹ cháu đại diện cho hệ thống tư pháp sang Mỹ du học, lúc đó cháu khoảng ba bốn tuổi, mẹ cháu có mang ảnh của cháu ra khoe với dì, lúc đó dì nói với mẹ cháu, đường nét khuôn mặt cháu giống hệt mẹ, lớn lên nhất định là đại mỹ nhân .. Xem xem, dì nói không sai, đúng là mang gen ưu tú của mẹ cháu. Đường Vũ hơi đỏ mặt, rất không quen, hơn nữa vẫn còn chiến tranh lạnh với mẹ mình, nghe thế không thoải mái. Ông Đường trong vấn đề đương nhiên bị lờ đi. Mục Tuyền vẫn rất tự nhiên: - Cậu khen nó nữa là nó kiêu ngạo đấy. Đào Tình vuốt tay Đường Vũ: - Kiêu ngạo thì sao chứ, Đường Vũ xinh đẹp như vậy mà, kiêu ngạo cũng đúng. Mục Tuyền nhìn sang Tống Chân: - Tống Chân cũng rất giống cậu lắm, khuôn mặt trẻ mãi không già này thực là làm người ta ghen tị. Trong lúc đó Tống Hiến Thành lúc này bắt tay trò chuyện với ông Đường, bốn người phụ nữ Đào Tình, Mục Tuyền, Đường Vũ, Tống Chân nói chuyện thân thiết, thành ra Tô Xán tự nhiên ở đứng trơ ra đó, ở lại thì lúng túng, bỏ đi thì không được. Lý Lam còn cố tình chơi khó y, vờ không quen biết, thực hiện chức trách trợ lý, đứng nghiêm bên cạnh ông Đường, chết tiệt đi ăn tiệc có phải là làm gì đâu mà cần trợ lý. - Mục Tuyền, lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp gặp lại nhau, vậy mà mình chẳng thể chiêu đãi cậu cho đàng hoàng, hôm nay mời nhà cậu tới đây là việc của công ty, không tính. Thế này nhé, mai mình mời cả nhà cậu được không? Đào Tình quay sang Tống Hiến Thành: - Chú Hiến Thành, chú xem nơi nào thích hợp không khí gia đình, an bài cho tôi nhé. - Chị yên tâm, chuyện này cứ để em lo. Tống Hiến Thành vội gật đầu, sau đó chỉ nghiêng đầu sang, lập tức có trợ lý bước lên một bước khom người đợi sai bảo, sau đó lui ra, không hề ảnh hưởng tới khách khứa trò chuyện, cho thấy tố chất nghiêm ngặt trong tập đoàn Sâm Xuyên. Sâm Xuyên đang có hợp tác mật thiết với ông Đường ở nghiệp vụ địa ốc, bữa cơm này đương nhiên không chỉ đơn giản là bạn bè tụ hội rồi. An bài xong xuôi, Đào Tình quay sang Tô Xán: - Còn cháu nữa Tô Xán, mai cháu cũng phải tới nhé, cháu và Đường Vũ học cùng trường, chúng ta càng không phải người ngoài nữa, đừng ngại. Ăn cơm xong tiện thể qua nhà dì mang ít đồ về … Ài, con bé Chân Chân như vậy thực ra nó cô độc lắm, không làm việc là ru rú trong nhà chẳng đi đâu cả, cháu thường xuyên qua chơi giúp nó điều hòa một chút, nếu không cả ngày ở nhà không tốt cho sức khỏe. Dù hai đứa đi dạo phố cũng là chuyện tốt. Không ít quản lý của tập đoàn Sâm Xuyên giương tai lên nghe, chàng trai này là ai khiến vợ chủ tịch đưa ra lời mời mang tính mục đích cao như vậy, hơn nữa nghe có ý còn nôn nóng muốn đẩy Tống Chân cho người ta vậy, nhất định phải điều tra lý lịch, đồng thời ánh mắt nhìn y có đôi phần ghen tỵ. Tống Chân trừng mắt lên với Tô Xán đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn mình, nói với mẹ: - Con cô độc ru rú ở nhà suốt ngày bao giờ, mà con muốn dạo phố mua sắm cũng có nhiều cô bạn đi cùng. Mẹ đừng có nói xấu con gái mẹ. Đường Vũ mỉm cười rất đúng mực kệ cho hai mẹ con Đào Tình biểu diễn, cô hoàn toàn yên tâm về Tô Xán, cô đi tới một năm mà giữa Tô Xán và Lâm Lạc Nhiên vẫn không xảy ra chuyện gì, thì có gì khiến cô phải lo lắng nữa. Có điều Mục Tuyền không thoải mái như vậy, liếc mắt quanh một vòng gọi: - Bằng Trình, cháu lại đây chút đi. Tô Xán thoáng nghe thấy tên này hơi quen tai, quay sang thấy một nam tử mặc âu phục đen, cà vạt đỏ thẫm, nghe thấy Mục Tuyền thì vội vàng đi tới. Người này là Tống Bằng Trình, con của chú hai Tống Chân là Tống Vân Canh, Tống Vân Canh là người hiền lành nhu nhược nhất trong Tống gia, tới mức gần như không ai nhớ tới ông ta, nhưng ông ta có đôi trai gái xuất sắc, con gái ít hơn Tô Xán một tuổi đang học ở Anh, con trai là Tống Bằng Trình, là người lớn tuổi nhất trong thế hệ Tống Chân, cũng là người được đánh giá cao nhất. Trước kia Tô Xán còn nhầm Tống Chân là em ruột Tống Bằng Trình, về sau mới biết là không phải. Khác với Tống Chân, hắn không làm việc cho tập đoàn Sâm Xuyên mà tự sáng nghiệp, hiện là giám đốc hai công ty, không rõ là do kiêu ngạo không muốn dựa vào thế hệ trước, hay là muốn tránh va chạm với Tống Chân. Tất cả điều này không quan trọng, Tô Xán chưa quên lần tới nhà Đường Vũ ăn tiệc tân gia, trước kia Tống gia vì muốn mở đường trở về kinh doanh trong nước nên có ý định thông gia với Mục gia, mà đối tượng không phải ai khác chính là Tống Bằng Trình và Đường Vũ. - Dì Mục, dì có gì sai bảo cháu ạ. Tống Bằng Trình rất lễ phép hỏi: - Không có gì, dì thấy cháu nãy giờ chạy đi chạy lại suốt, muốn gọi cháu tới để cho cháu nghỉ chút thôi. Mục Tuyền cười tươi vô cùng, khác hẳn thái độ chừng mực nãy giờ: - Hơn nữa cũng muốn cám ơn cháu thời gian Đường Vũ nhà dì du học, cháu giúp đỡ nó nhiều. Tô Xán há hốc mồm, sao y chưa bao giờ nghe nói chuyện này? Đường Vũ giải thích với Tô Xán: - Anh Bằng Trình lúc đó đang tu nghiệp ở Stanford, lúc em mới sang, anh ấy giúp em làm quen với trường. - Dì với em nói quá rồi, Đường Vũ rất tự lập, cháu muốn giúp cũng không giúp được gì nhiều. - A, không ngờ Bằng Trình và Đường Vũ lại còn có đoạn duyên phận này. Đào Tình hớn hở nói ngay: - Mục Tuyền cậu còn nhớ không? Hồi xưa hai nhà chúng ta cũng có ý để Bằng Trình và Đường Vũ tìm hiểu nhau, chỉ có điều chúng nó mỗi đứa một nơi không có cơ hội, bây giờ đều ở Thượng Hải rồi, không phải tốt sao. - Đương nhiên là mình chưa quên. Mục Tuyền cười, ánh mắt tựa có tựa không nhìn Tô Xán một cái: Tô Xán cười khổ, rốt cuộc thì mình làm cái gì sai chứ? Trò chuyện một hồi thì buổi tiệc tời màn khiêu vũ, nhạc công vào vị trí, đèn trần hạ bớt độ sáng, chuyển sang hệ thống ánh sáng bố trí ở sàn nhảy, màu sắc biến đổi phù hợp với nhạc. Tống Bằng Trình đưa tay ra, làm động tác mời nhảy tiêu chuẩn: - Đường Vũ, anh mời em nhảy điệu đầu tiên được không? Nhưng hắn vừa dứt lời thì Tô Xán bước lên chắn trước, nói: - Xin lỗi, nhưng cô ấy sẽ nhảy với tôi. Tống Bằng Trình nhíu mày: - Cậu không thấy làm thế là bất lịch sự sao? Cậu là ai mà dám nói như thế? - Tôi biết tôi bất lịch sự, nhưng cô ấy là vị hôn phu của tôi, tôi không muốn cô ấy nhảy với người khác. Tô Xán mặt dày nói, sau đó đưa tay về phía Đường Vũ: Mục Tuyền giữ Đường Vũ lại, cười nhạt: - Ai là vị hôn phu của cháu, trí nhớ dì còn tốt lắm, dì nhớ mình chưa bao giờ nói lời nào như thế. - Là con nói. Đường Vũ rụt tay khỏi tay Mục Tuyền, đưa tay ra nắm lấy tay Tô Xán, giống như trước kia ở Hạ Hải mỗi ngày tan học hai người nắm tay nhau lên xe bus về nhà cô, bắt đầu cuộc sống nhỏ hạnh phúc của mình vậy. Chỉ khác cuộc sống hạnh phúc của họ còn rất dài chứ không phải ít ỏi như khi đó, và bây giờ cô là một Đường Vũ trưởng thành, hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của mẹ mình rồi. Chém gió tại đây nha mấy thánh
Đại Niết Bàn Tác giả: Khảo Ngư Quyển 6: Tỏa đi muôn phương. Chương 321: Không dễ thế được. Dịch giả: lanhdiendiemla Nguồn: Vipvandan.vn Share: Banlong.us Mời đọc Trên đường trở về nhà, ông Đường lái xe, Mục Tuyền và Đường Vũ ngồi ghế sau, mỗi người quay đầu về một phía cửa sổ, không nói với nhau một lời. Trở về Tuyết Hải Dật Cư, Đường Vũ lặng lẽ thay dép, Mục Tuyền ngồi xuống ghế sô pha, Đường Vũ vào bếp, tự giác bật nước nấu mỳ. Cô biết cha mình ăn khỏe, đi ăn tiệc về là thế nào cũng phải ăn thếp bát mỳ, hôm nay mẹ cô không làm thì cô làm, động tác hết sức thuần thục. Mục Tuyền nhìn con gái bận rộn trong bếp, nghĩ tới cái gì, hừm khẽ một cái với vẻ tức giận quay đầu đi không nhìn nữa, ông Đường lắc đầu cười. Đường Vũ bê bát mỳ trứng cà chua thơm phức lên bàn cho cha, ông Đường vừa ăn vừa suýt xoa khen trình độ nấu ăn của con gái sắp bằng mẹ. Đường Vũ hai tay chống cằm nhìn cha mình ăn, lòng rất vui vẻ. Đợi cha ăn xong, Đường Vũ dọn bát đem đi rửa, trong phòng chỉ có tiếng leng keng của bát đũa, cùng tiếng nước chảy róc rách, sau đó chúc cha mình ngủ ngon, về phòng. - Anh nói xem, hôm nay Đào Tình làm trò trước mặt em rốt cuộc là có ý gì? Mục Tuyền ngồi khoanh tay trên ghế sô pha, nói: - Bất kể cô ấy có ý gì thì cũng chẳng quan trọng, tình cảm Tô Xán với con gái mình trước sau như một mới là điều đáng nói. Ông Đường lấy quả táo trên bàn, ngồi gọt: - Anh thấy hôm qua em hiểu lầm Tô Xán thôi, nó không có ý gì đâu, vừa rồi nhiều chuyện tới với nó như thế, suy nghĩ thiếu chu đáo là bình thường ... - Hiểu lầm cái gì, dám lớn lối tuyên bố con gái chúng ta là vị hôn thê của nó trước mặt bao người, không coi vợ chồng chúng ta ra gì nữa rồi. Mục Tuyền cầm lấy quả táo chồng gọt dở, cắn một miếng lớn: - Ha ha ha, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt rồi đúng không? Ông Đường cười vui vẻ, ông quá hiểu vợ mình rồi, lấy quả táo khác để gọt: Mục Tuyền trừng mắt nhìn chồng, nhưng bỏ quả táo khỏi miệng, không dùng nó để che dấu nụ cười của mình nữa: - Muốn xem một người thiếu cái gì, hãy nhìn người đó khoe khoang cái gì. Muốn biết một người sợ cái gì, nhìn người đó che dấu cái gì ... Hành vi hôm nay của nó cũng giống như lần đầu tiên em gặp nó ở Hạ Hải, rồi gặp lại tại Dung Thành … xem ra Đường Vũ thực sự tìm được chỗ dựa đáng tin cậy rồi. - Có điều thằng nhãi đó thật to gan, đừng nghĩ như thế là có thể đơn giản đưa con gái chúng ta đi. Lần này tới lượt ông Đường bực tức nói: - Đương nhiên là không thể dễ dàng cho nó như vậy, còn thử thách thêm nữa. Hai vợ chồng cùng nhìn nhau cười. Sáng hôm sau ông Đường và Mục Tuyền đưa Đường Vũ tới cổng Đh Thượng Hải, Tô Xán từ rất sớm đã đứng đợi ở cổng, chuyện hôm qua dù sao khiến y có chút thấp thỏm, hôm qua trong lúc kích động tuyên bố hơi quá, đáng nhẽ nói là bạn gái của mình là đủ, dám khiêu chiến quyền uy của Mục Tuyền, hậu quả không phải đùa. Đường Vũ từ xe đi ra, ông Đường và Mục Tuyền lấy đặc sản ở cốp xe, Tô Xán vội vàng chạy tới nhận, cuối cùng trước khi lên xe, Mục Tuyền chỉ nói một câu: - Hai đứa chú ý sức khỏe. Sau đó lên xe cùng ông Đường rời đi. Cha mẹ mình đi rồi, Đường Vũ thay Tô Xán cầm nửa số đồ, cô không phải loại nữ sinh ung dung dạo phố để bạn trai vất vả cầm túi lớn túi nhỏ, cho dù đồ không nhiều không nặng cũng không muốn, cảm thấy như vậy mới tốt. Xác đồ tới chỗ ngã rẽ KTX hai người, Đường Vũ chia cho Tô Xán món thịt bò khô, vịt sấy: - Mấy cái này thực ra của anh cả đấy, em có ăn bao giờ đâu. Tô Xán thăm dò: - Vậy mẹ em? - Em cũng không biết, mẹ em khó đoán lắm. Đường Vũ khẽ lắc đầu, nhưng khi quay đi, môi mím chặt cố nén cười, hôm qua cô nấp sau cửa nghe hết cha mẹ mình nói chuyện, cha mẹ cô nói đúng, sao dễ dàng như vậy được, nhất là cô vì Tô Xán làm ra nhượng bộ cực lớn. ….. Thứ ba Kiều Thụ Hâm rời khỏi Thượng Hải, tin tức này lập tức bị các phóng viên thường trực quanh Facebook TQ chờ động tĩnh truyền về tòa báo, khiến những tin đồn về Facebook càng thêm náo nhiệt. Tô Xán tới tòa nhà Mỹ La thì nhận được điện thoại của Lâm Quang Đống: - Chuyện rốt cuộc là sao, bây giờ khắp nơi nói cậu và Mark đấu đá với nhau, nội bộ Facebook náo loạn, tôi phải để báo phía dưới đăng tin này thế nào, không đăng không được, đây là chủ đề nóng, báo tôi không đăng mất khách, đăng thì sợ tăng thêm loạn cho cậu. Tô Xán thở dài: - Chính xác là Kiều Thụ Hâm ký hợp đồng với Facebook Mỹ, anh ta tới Trung Quốc là điều nhiệm, nếu như có xung đột với an bài với phía Mỹ, vậy lấy hiệp nghị ở Mỹ làm ưu tiên, vì Kiều Thụ Hâm có thẻ xanh ở Mỹ, quan hệ nhân sự ở Mỹ, nghiêm khắc mà nói thì anh ta không phải là người Trung Quốc nữa rồi. Còn về phần Mark can dự vào chức CEO đã được ổn định, sẽ do nội bộ chúng tôi điều nhiệm, anh đưa tin trên tinh thần này là được. - Được, tôi sẽ chỉ thị cho họ, ngoài ra cậu nên cẩn thận ra ngoài gặp phải phóng viên. Xưa nay Tô Xán luôn kín tiếng, chưa có tiền lệ nhận phỏng vấn của tờ báo nào, không thiếu tòa báo tranh nhau du thuyết, làm công tác ngoại vi, ý đồ trở thành người đầu tiên có cuộc phỏng vấn đặc quyến với y. Thậm chí Liễu Trường Huy cũng có lần bóng gió nói tạp chí Nam Phương muốn phỏng vấn y, nhưng Tô Xán tỏ thái độ rõ ràng, về sau hắn không nhắc lại nữa. Trong giới báo chí, sớm lan truyền tính khí "cổ quái" của Tô Xán, nhưng không có gì lạ, tài luôn đi với tật, nhìn sang Mark, không phải là nhân vật cổ quái à? Cho dù lần trước Tô Xán diễn giảng ở Đh Thượng Hải cũng khống chế nghiêm ngặt không để phóng viên lọt vào, trừ một ít giấy mời cùng một ít người lợi dụng quan hệ "lẻn" vào thì cơ bản đều là giáo viên sinh viên trường. Lại thêm bên ngoài có Kiều Thụ Hâm mang phong cách mạnh mẽ ở Mỹ, luôn lớn tiếng xuất hiện thu hút ánh mắt truyền thông, với giới truyền thông, Tô Xán chỉ là cái tên mơ hồ. Tô Xán chỉ là minh tinh trong ĐH Thượng Hải, chính vì thế mà sinh viên trong trường càng kiêu ngạo. - Đừng lo, có nhóm Lý Bằng Vũ theo bên cạnh, không phóng viên nào tiếp cận được tôi đâu, nhân viên Facebook TQ cũng có điều lệ cấm tiếp nhận phỏng vấn trả lời câu hỏi về công ty khi chưa được phép, cho dù có phóng viên vào được trong cũng chẳng nhận ra được tôi. Về chuyện này Tô Xán có chút đắc ý, mới đầu y tránh phóng viên là vì không muốn cuộc sống bị phiền nhiễu, bây giờ thành sự "tự hào" khá trẻ con của y: - Nếu phía Mỹ dứt khoát muốn bán cổ phần ở Facebook TQ, vậy phía cậu ứng phó ra sao? Lâm Quang Đống hỏi câu này xuất phát từ cá nhân, tất nhiên không đưa lên báo: - Hiệp nghị ban đầu của hai bên không hề có hạn chế bán cổ phần, tối đa chỉ có ràng buộc bởi quan hệ và đạo nghĩa mà thôi, nên không thể làm gì được hết. Tô Xán trầm ngâm: - Nhưng cứ nhìn vào các ví dụ trong lịch sử thương nghiệp là biết, nếu như phía Mỹ không thông qua chúng tôi mà tự ý bán cổ phần, vậy tôi có thể đưa họ ra tòa, lấy lý do lợi dụng cơ mật thương nghiệp mưu lợi ngăn cản họ bán cổ phần, hoặc trì hoãn bán cổ phần. Nhưng đây là phương thức cuối cùng, không tới mức vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn nó xảy ra. Bất kỳ hành động sử dụng tới pháp luật nào, cũng có thể tạo ra ảnh hưởng ác liệt. Đó là cách cuối cùng, nếu như thực sự cùng Mark đi tới bước đó thì đại biểu hai người hoàn toàn quyết liệt rồi, mà Tô Xán hi vọng mãi mãi chuyện đó không muốn xảy ra. Tô Xán và chàng trai tóc xoăn đó cùng nhau uống bia đen giữa mù đông ở trung học Exter, lòng tràn đầy nhiệt huyết, thành bức tranh không thể xóa mờ. - Vậy chúc cậu may mắn. Lâm Quang Đống nói lời cuối rồi cúp điện thoại. Kiều Thụ Hâm quay về Mỹ trở thành quân bài quan trọng nhất của Facebook, không được phép có bất kỳ sai sót gì. Chém gió tại đây nha mấy thánh
Đại Niết Bàn Tác giả: Khảo Ngư Quyển 6: Tỏa đi muôn phương. Chương 322: Tiến tới. Dịch giả: lanhdiendiemla Nguồn: Vipvandan.vn Share: Banlong.us Mời đọc Ánh mặt trời xuyên qua kính pha lê sáng bóng vào hành lang của tổng bộ Facebook TQ, vài hạt bụi nho nhỏ vui tươi bay múa trong cột ánh sáng, trái ngược với không khí tĩnh lặng không gợn chút gió ở trong những phòng làm việc. Cửa có bảo vệ mặc đồng phục đứng gác, bọn họ là quân nhân xuất ngũ tới từ công ty bảo an chuyên nghiệp, tấm lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên cường mang tới cho người ta cảm giác an toàn. Vì hiện giờ có khả năng xuất hiện tình huống khẩn cấp, cho nên Facebook TQ tăng cường bảo vệ, đề phòng giới truyền thông nóng lòng lấy tin tức xâm nhập. Nhìn thấy Tô Xán, mấy cô tiếp tân vội vàng đứng dậy chào, có lẽ bởi vì bầu không khí căng thẳng, ảnh hưởng tới mấy cô gái, thường ngày thấy Tô Xán bọn họ rất vui vẻ, thậm chí đôi khi chào y với giọng điệu làm nũng sởn da gà. Tô Xán mỉm cười với ba cô gái như thường lệ, vừa đi qua logo lớn cực kỳ cá tính, liền có nhiều người tới trước mặt. "Chủ tịch Tô", " Trợ lý Lý", " Giám đốc Mục có tài liệu này cần chủ tịch xem gắp ..." , " Giám đốc Lưu trong văn phòng, đã hỏi chủ tịch tới chưa mấy lần rồi ..." Kỷ luật nội bộ Facebook kỳ thực khá tản mạn, đại bộ phận nhân viên kỹ thuật, thống kê, số học đều là đám trạch nam cả, kết cấu Facebook TQ quyết định nó không phải là công ty có đấu tranh văn phòng kịch liệt, tuy môi trường mở, mọi người đều chuyên chú vào công việc của mình. Đám trạch nam kia nhìn thấy chủ tịch chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó lại vùi đầu làm việc của mình, thậm chí còn có chuyện vì công việc đang gấp mà tranh dùng máy in với chủ quản của mình, thể hiện một không khí làm việc không ràng buộc, phát huy được tối đa năng lực mỗi người. Đương nhiên cũng rất nhiều người không thích ứng được với kiểu làm việc này, một phần nhân viên xin nghỉ làm sau một thời gian, còn những người đã say mê cách làm việc ở nơi này đi tới chỗ khác rất khó thích ứng. Thế nhưng bây giờ Tô Xán đi vào mọi người đều chăm chú nhìn theo bước chân hắn, sự kiện hiện tại thực sự có khả năng ảnh hưởng tới tương lai Facebook TQ. Hai nhân viên đại học Đồng Tề, tốt nghiệp từ năm 97, thuộc nhóm 50 nhân viên đầu tiên nghe mấy trợ lý xung quanh nhốn nháo chào Tô Xán thì dừng công việc, nói chuyện với nhau: - Tôi nghe nói Mark tới trong nước cực kỳ được hoan nghênh, tới diễn đàn kinh tế ở Bắc Kinh bắt tay với nhiều nhà đầu tư quốc tế, chẳng lẽ chuyện đó là thật, Facebook Mỹ đang thiếu tiền nên muốn bán cổ phần chúng ta? Vậy chúng ta phải làm sao, lúc đó có cắt giảm biên chế không, hay đổi mới nhân sự không? - Không biết nữa, tôi chỉ cảm khái ngày đầu cậu ta tới đây, hôm phát biểu trên cuộc họp tổng kết năm, mọi người tung hô cậu ta như vậy, thoảng chốc cậu ta định vứt bỏ chúng ta rồi. Nếu công ty qua được giai đoạn này có khi lại tốt, không bị phụ thuộc vào phía Mỹ nữa. - Anh nói gì thế, sẽ có người khác mua lại mà, chẳng biết rồi thế nào, tôi thích nơi này, chỉ sợ đi nơi khác, không còn hứng thú làm việc nữa. Tô Xán đi qua đủ ánh mắt, đủ biểu cảm tới thẳng văn phòng Mục Quốc Phong. Lưu Văn Cường ngồi trước bàn làm việc của Mục Quốc Phong hớn hở nói gì đó, thấy Tô Xán đi vào, hai người rời chỗ, đi ra ghế sô pha. Mục Quốc Phong nói luôn vào đề tài: - Kiều Thụ Hâm đề xuất trở về Mỹ trước, Mark lên tiếng ngăn cản, nói đã đặt vé thống nhất, mọi người cùng trở về. Còn nói hiện giờ hắn trở về, chưa thể an bài công việc, có lẽ đã cảnh giác rồi. Nhưng Kiều Thụ Hâm lấy lý do về Mỹ thăm người nhà và bạn đi trước. Lưu Văn Cường kể tiếp: - Khi Kiều Thụ Hâm tới nơi có nhân viên của Facebook đứng đợi, đoán chừng thuộc loại điều tra thương nghiệp muốn giám sát anh ta. Kiều Thụ Hâm trốn vào nhà vệ sinh tránh được, sau đó bắt xe sân bay, tới thẳng thung lũng Silicon. Theo tin mới nhất thì anh ấy đã liên hệ được với Donald của Washington Post, ông ta đang tham dự hoạt động tuyên truyền ở Boston., mai sẽ bay sang San Francisco, bọn họ sẽ gặp nhau ở đó. Kiều Thụ Hâm cũng đang nghĩ cách liên hệ với họ. Phía James của Accel thì đi Texas một tuần, ba bốn ngày nữa mới trở về. Tô Xán gật đầu, nhưng không hề có sự hưng phấn như Lưu Văn Cường. Tô Xán đi ra ngoài thì chạm mặt Khải Đặc, Khải Đặc trên 40, sống ở trong chung cư thương phẩm gần khu Từ Gia Hối, phía dưới chung cư có công viên nhỏ làm chỗ vui chơi cho trẻ con, đi vài bước còn có một hồ bơi, mỗi ngày đi xuống nhà đều gặp những gia đình dắt con nhỏ tản bộ, đường phố nơi này chẳng được rộng rãi sạch sẽ như khu dân cư Mỹ, người dân náo động ồn ào hơn, nhưng Khải Đặc lại rất quyến luyến. Khải Đặc đi tới bên Tô Xán, nói: - Cậu theo tôi một chút được không? Tô Xán và Khải Đặc tới khu nghỉ ngơi công ty, những người khác đều biết ý tránh cả đi. Khải Đặc nhìn quanh cười buồn bã: - Tôi biết hiện giờ người trong công ty nhìn tôi thế nào, song tôi có chức phận của mình, Mark hỏi tôi về tình hình ở Facebook TQ, tôi phải nói đúng sự thực, phải chịu trách nhiệm với công việc được giao. Tôi chỉ làm công việc tôi phải làm mà thôi, tôi không muốn bị kẹp giữa hai cậu. Tô Xán rất cảm thông: - Tôi hiểu, mỗi chiếc lá đều có chốn rụng của mình, không thể trách chị, chị đã làm tròn công việc của mình. Thời gian qua Khải Đặc bị bạn bè đồng nghiệp chung sức với nhau hai năm qua xa lánh bài xích, bây giờ phát tiết cả ra, thời gian hai năm tuy không dài, nhưng là giai đoạn Facebook TQ từ không hóa có, tình cảm đương nhiên phải khác. Khải Đặc lấy ra một cái khăn thấm nước mắt: - Mai là sinh nhật của tôi rồi, đáng lẽ tôi sẽ là người đầu tiên nhận được thiếp chúc mừng của Đường Vũ sau khi cô ấy du học về, có thể mang ra khoe làm các chàng trai trẻ ghen tỵ, vậy mà ... - Chị yên tâm, cô ấy viết thiếp cho chị rồi, tôi cũng đặt bánh cho chị, đúng 42 tầng. Tô Xán nghiêm túc nói: - Cậu không biết nhắc tới tuổi phụ nữ là mất lịch sự à, còn bánh 42 tầng, cậu định tôi vứt đâu? Khả Đặc nửa tức nửa thấy ấm lòng, kìm lại cảm xúc, sau đó nghiêm túc nói: - Mark đang tiếp xúc với Chiêm Hóa, bọn họ đã đạt thành hiệp nghị với Hồng Sam rồi, tôi không thể biết chi tiết, song tin rằng giống như mọi người đúng, cậu ấy định bán đi cổ phần của Facebook TQ, hơn nữa còn muốn bán hết. Chuyện này Tô Xán đoán được rồi, chỉ trong một năm ngắn ngủi, Chiêm Hóa đã dùng túi tiền lớn của mình nâng đỡ nhiều công ty công nghệ và internet, nhưng tới nay chưa có công ty nào đủ lực thách thức địa vị của Tô Xán. Cho nên chỉ cần Mark bán cho bọn họ 20% cổ phần thôi, Facebook TQ sẽ gặp phiền toái không nhỏ. Tô Xán hít sâu một hơi: - Sao chị lại nói cho tôi? - Tôi nói rồi, đây là chức trách của tôi, tôi là tổng giám sát tài chính, chuyện liên quan tới nguy hiểm tài chính của Facebook TQ, tôi có trách nhiệm đưa ra lời cảnh báo. Khải Đặc hoàn toàn khôi phục dáng vẻ nghiêm khắc của nữ cường nhân: - Còn nếu nói có nguyên nhân khác, Facebook TQ do tôi góp công dựng lên, tôi không có quyền hỏi hay can thiệp vào quyết định của Mark, nhưng tôi phải giúp nó giải trừ mọi uy hiếp. Năm ngày sau, Mark kết thúc chuyến đi của mình ở Trung Quốc, trở về Mỹ. Ở sân bay, Tô Xán cùng toàn bộ quản lý cấp cao của Facebook TQ tiễn chân hắn. Trước khi đi, Mark nói với Tô Xán: - Tôi đã tìm được nhà đầu tư mới, bọn họ đồng ý mua cổ phần Facebook TQ, điều này có nghĩa là chúng ta lại có thể mở rộng nhanh chóng về phía trước rồi, thời gian tới tôi đợi cậu ở Palo Alto, ký hợp đồng điều chỉnh cổ phiếu. Tô Xán vỗ vai Mark: - Yên tâm đi, tôi sẽ tới, đó nhất định là thời khắc lịch sử. Vì cái vỗ vai thân thiết này, Mark nắm tay Tô Xán đặt trên vai mình, gật đầu, sau đó không nói thêm lời nào nữa, cùng nhóm Chris lên máy bay. Mọi người không biết rằng, hơn một tháng sau, chuyện này thực sự trở thành thời khắc lịch sử. Chém gió tại đây nha mấy thánh
Đại Niết Bàn Tác giả: Khảo Ngư Quyển 6: Tỏa đi muôn phương. Chương 323: Phúc lợi. Dịch giả: lanhdiendiemla Nguồn: Vipvandan.vn Share: Banlong.us Mời đọc Một tháng sau, Facebook Trung Quốc nhận được thông báo chính thức từ phía Mỹ, do chủ tịch Mark Zuckerberg ký tên, nội dung là là vì nguy cơ tài vụ hiện giờ của Facebook Mỹ, bọn họ sẽ bán đi cổ phần Facebook TQ, nếu phương diện Trung Quốc có bất kỳ dị nghị gì, có thể tới tổng bộ ở Mỹ, tiến hành hiệp thương. Cùng lúc thông báo này gửi sang TQ, New York Time cũng cho đăng một thông tin. Thông tin này cho hay, theo tiết lộ của cao tầng Facebook, thời gian tới bọn họ sẽ bán ra số cổ phiếu giá trị ước đạt 200 USD ở Facebook TQ, cung cấp đủ tài chính Facebook đối phó với mùa đông dư luận. Tin đồn bên ngoài nói, sau chuyến đi sang Trung Quốc của Mark, mâu thuẫn giữa hai người sáng lập Facebook càng lúc càng lên tới mức không thể điều hòa, bọn họ đều trẻ tuổi, đều thành công sớm, có tài phú và quyền lực lớn, cùng với đó là mang theo sự ngạo mạn nhất định, không ai chịu nhường nhịn ai. Mọi người đều hiểu, khi người sáng lập bán ra cổ phiếu số lượng lớn, là tín hiệu rút lui của nhà đầu tư. Kế tiếp New York Time của Mỹ là Daily Post của Anh, đến tờ báo lớn nhỏ trong ngành nhiệp, tin tức như nấm mọc sau mưa. Cùng lúc đó, người đồng sáng lập tên Tô Xán được truyền thông Mỹ đánh giá là lập dị, sống bình đạm đang làm thủ tục, thu thập hành lý, sau đó hai ngày, chuẩn bị lên máy bay sang San Francisco. Trước khi đi Tô Xán tắt điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc, từ chối trả lời mọi câu hỏi liên quan, toàn bộ ba chiếc điện thoại, một dùng cho sinh hoạt thường ngày, một dùng cho các giám đốc của Đại Ba La có thể liên lạc với y bất ký lúc nào, cùng một cái dùng để an bài sự vụ khẩn cấp của Facebook, tất cả đều đóng lại. Giống như tạm thời đóng lại toàn bộ thân phận sau lưng y. Tất nhiên trước khi đi, Tô Xán đã an bài ổn thỏa mọi việc. Ví như nửa tháng trước Tô Xán bổ nhiệm Khải Đặc làm CEO thay thế cho Kiều Thụ Hâm, khỏi nói chuyện này gây xôn xao thế nào, không chỉ bên ngoài chẳng hiểu ra sao, ngay cả nội bộ Facebook TQ cũng mắt chữ O mồm chưa A. Trước khi Khải Đặc tiếp nhận vị trí CEO này, Tô Xán cùng Khải Đặc tiến hành trao đổi thảo luận rất lâu, đồng thời công khai thể hiện sự tin cậy hoàn toàn vào Khải Đặc với thành viên quản lý cấp cao, gián tiếp nói lên Khải Đặc không ngả về phía Mark. Khi Tô Xán tuyên bố lệnh bổ nhiệm ở cuộc họp HĐQT, nói với Khải Đặc: - Hiện tới lúc chị thực hiện chức trách mới rồi. Cho dù là người phụ nữ cứng rắn sắt đá, nhưng lúc đó đón nhận những tiếng vỗ tay xóa tan hiềm khích của HĐQT, Khải Đặc vẫn rưng rưng nước mắt. Cuộc đời của Khải Đặc đã trải qua rất nhiều thời khác kích động, nhưng lúc này bà ta thấy đây là lúc huy hoàng nhất sự nghiệp. Khải Đặc không sinh ra ở vùng đất này, không lớn lên ở đây, đây vốn chỉ là một chặng hành trình trong đời, bà biết sẽ có ngày rời đi, cho dù khi tuổi già, ngồi tắm nắng dưới ánh mặt trời, chắc không sao quên được thước phim ngắn ngủi khi ở Trung Quốc. Một thân quần bút chì màu lam phối hợp với áo si mi ren trắng, Đường Vũ tay trái đặt lên tay phải, tạo thành cảnh đẹp ở sân bay đông đúc. Chuyến đi du học lớp Emba, được tiếp xúc nhà đầu tư hàng đầu thế giới, thậm chí đối đáp cực kỳ trôi chảy với giám đốc sản phẩm của công ty HP, khiến phía Stanford cực lực giữ Đường Vũ ở lại Mỹ. Dù Đường Vũ ở lĩnh vực học thuật chuyên nghiệp không thể bằng đám tiến sĩ biến thái của học viện kinh tế ĐH Thượng Hải, nhưng kết hợp cả kiến thức lẫn thực tế, khiến cô thể hiện vô cùng xuất sắc trong gần hai tháng về Facebook TQ làm việc. Nội bộ nhân viên Facebook TQ hô hào đưa nữ hoàng lên ngôi ngày càng lớn, nhưng nhà Đường Vũ dứt khoát không đồng ý, mà Tô Xán tất nhiên không muốn Đường Vũ căng thẳng với gia đình, cho nên không để Đường Vũ làm phó tổng giám đốc, đành phải chịu. Đường Vũ rất chu đáo kiểm tra lại hành lý cho Tô Xán, nhỏ nhẹ nói: - Về sớm nhé, ngày anh về, em sẽ ở đây đợi anh. Tô Xán ôm lấy eo Đường Vũ, tìm chuẩn xác bờ môi mềm mại đó, hôn một cái. Đằng sau lưng bọn họ, đám quản lý cấp cao của Facebook TQ lần lượt ho hắn, nhắc nhở Tô Xán chú ý chừng mực, đừng ở giữa chống công cộng khinh nhờn nhân vật được tinh anh trẻ tuổi trong công ty ngưỡng mộ, được yêu thích hơn cả y, tôn làm cấp nữ hoàng tương lai của Facebook TQ. Tô Xán rời khỏi môi Đường Vũ, thò đầu trừng mắt nhìn đám người kia, thầm nghĩ lão tử sắp đi đánh trận rồi, chẳng lẽ không cho ít phúc lợi? Cùng lúc đó ở Thượng Hải, nhà ăn ĐH ngoại ngữ, xưa nay nhà ăn luôn nấu nướng chẳng ra sao, giờ giấc không chuẩn xác, nhưng gần đây thay đổi hẳn, làm lãnh đạo đi thị sát thấy có thành tựu lắm. Còn có một cô gái gần đây bỏ thói chạy lăng nhăng khắp nơi, ngoan ngoãn ở trong trường, mỗi ngày đúng giờ tới nhà ăn trường giải quyết vấn đề, đột nhiên đứng bật dậy, tõm, di động rơi vào bát canh, nước bắn tung tóe. Lâm đại tiểu thư gần như muốn hất tung bàn ăn: - Tô Xán chết tiệt, trước khi đi dám không nhận điện thoại của mình, xưa nay luôn là mình tắt điện thoại trước. Ngồi bên cạnh là một tên vừa béo vừa đen, bay từ Hà Nam tới thăm Lâm Lạc Nhiên, ngồi cạnh nhau trông rất giống người đẹp và quái thú, khiến không biết bao nhiên nam sinh trái tim tan vỡ, nước mắt đẫm khăn. - Cái bát canh trứng cà chua này là dùng cà chua rất đỏ vỏ rất dầy, dùng máy bay mang từ Hà Nam tới đấy. Lâm Trứu Vũ tay run run chỉ vào cái bát: - Em xem, vừa rồi em ném di động vào đó. Lâm Lạc Nhiên nhìn bát canh một cái: - Ồ, em mới ăn một nửa. Lần này tới lượt Lâm Trứu Vũ muốn lộn cái bàn: - Nhưng điện thoại là của anh. - Tất nhiên là điện thoại của anh rồi, anh nhìn xem em có giống con ngốc không mà vì tức giận lại đi ném điện thoại của mình? Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống, mặt vẫn hầm hầm: - Được, được, coi như em giỏi. Lâm Trứu Vũ còn nói gì được nữa đây, có cô em gái như thế đành chịu thôi chứ biết làm sao? Lấy giấy ăn lau dế cưng, mặt như bánh bao nhúng nước: - Mà dù gì anh cũng là anh của em, bây giờ lớn rồi, đừng có suốt ngày gọi Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ. Anh thì không sao, người ngoài nghe được, người ta đánh giá em không biết lễ phép, gọi là anh. - Anh cái đầu, tưởng em không biết anh nghĩ cái gì ấy. Lâm Lạc Nhiên chưa ăn no nhưng giận no bụng rồi, đứng dậy cùng Lâm Trữu Vũ rời nhà ăn, khoác cánh tay phì nộn của hắn: - Thành thật khai báo, ở trường có cô gái nào khoác tay anh như thế này chưa? Lâm Trứu Vũ vỗ cánh tay mình: - Cánh tay Lâm đại tiểu thư khoác, làm gì có cô gái nào dám khoác nữa. - Này đám chị em trong phòng ngủ của em rất thích người lực lưỡng cường tráng như anh đấy. Lâm Trứu Vũ thở dài: - Chuyện bạn gái phải đợi anh có vợ đã, em đừng có mà nhiệt tình vớ vẩn, định hủy hoại tuổi thanh xuân của con gái nhà người ta sao, em nên biết tuổi xuân cũng quan trọng như tinh tiết. Lý lẽ khiến trời tru đất diệt này của tên béo này lại được cô em gái điêu ngoa cổ quái tán đồng: - Anh nói cũng đúng. Hai anh em họ Lâm cùng nhau đi dạo quanh trường, Lâm Lạc Nhiên vừa khoác tay, lại nghiêng đầu dựa vào vai Lâm Trứu Vũ, làm không biết bao nhiêu trái tim lạnh thấu, chẳng trách xưa nay không một nam sinh nào lọt vào mắt Lâm đại tiểu thư, té ra khẩu vị của cô ấy hơi khác thường. Đột nhiên di động Lâm Lạc Nhiên rung lên, là tin nhắn, cô lấy ra xem, chỉ có bốn chữ đơn giản :" Mình lên máy bay đây." Giây phúc đó rất nhiều tình cảm trào dâng trong lòng Lâm Lạc Nhiên, cuối cùng chuyển hóa thành nụ cười dịu dàng làm tên béo ở bên cạnh cũng ngất ngây, hai người vẫn giữ tư thế như đôi tình nhân đó đi trên con đường đầy lá phiêu linh, ngón tay thon thả linh hoạt của Lâm Lạc Nhiên như múa trên bàn phím, gửi đi một tin nhắn :" Xử lý xong thì xéo về cho mau." Chém gió tại đây nha mấy thánh