Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 196: Bái Sư Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Trên bầu trời, bóng dáng chiến đao trắng noãn bị vầng sáng màu xanh đánh trúng, lập tức hóa thành hư vô. Đám người Thi trưởng lão đồng thời khẽ giật mình, đây chính là một trong ba Thái Thượng Trưởng lão mạnh nhất Thiên Kiếm Tông, Đao Trưởng lão, cho dù là Tông chủ Thiên Kiếm Tông và Thi Trưởng lão thì đối với Đao Trưởng Lão đều xem như là sư thúc. Pháp ấn của Đao Trưởng lão, đến Tông chủ Thiên Kiếm Tông cũng muốn nể tình, chớ nói chi những người khác. Nhưng mà, pháp ấn này lại bị một đạo ánh sáng xanh đánh thủng, lập tức hóa thành hư ảo. "Ai? Ai lớn gan như thế?" Thi trưởng lão hầu như không dám tin vào hai mắt của mình, bên trong Thiên Kiếm Tông còn người dám đánh vỡ pháp ấn của Đao Trưởng lão? "Hừ, ta ngược lại muốn hỏi một chút, ai cho lão Đao Tranh Vanh đó lá gan lớn như vậy, thật không ngờ dám can thiệp công việc trong tông." Một đạo nhân ảnh từ đằng xa nhanh chóng bắn đến, người chưa đến, một cỗ mùi rượu mang theo vị thuốc đến trước. Bóng người hiện lên, chỉ thấy Thất trưởng lão mặc quần áo cũ nát, đứng ở trước người Diệp Vân, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Thi trưởng lão, sau đó tay trái nhấc vò rượu, đỗ một miệng lớn. "Thất trưởng lão, là lão nhân gia ngài" Diệp Vân khẽ giật mình, hết sức vui mừng. "Thất sư huynh, sao ngươi lại tới đây?" Tô Hạo sững sờ, đi lên trước. Tử trưởng lão chứng kiến người đến dĩ nhiên là Thất trưởng lão, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ vui thích, thân hình nhảy lên, xuất hiện bên cạnh hắn. "Thất sư đệ, vậy là ngươi cũng xem trọng Diệp Vân a." Sắc mặt Thi trưởng lão xanh mét, tình cảm phẫn nộ bộc lộ trong lời nói ban đầu lập tức tiêu tán không còn, vẻ mặt thâm độc. "Thi Thành Nhạc, ngươi còn chưa cút?" Thất trưởng lão thoáng lau tàn rượu trên khóe miệng, trong tiếng nói đều mang ý trào phúng. Thi trưởng lão khóe miệng co quắp, động vài cái, nói: "Lão Thất ngươi đừng có quá mức, không hảo hảo chịu trách nhiệm chăm sóc linh điền, mà lại chạy đến Thiên Thần Phong giương oai." "Ngươi là ai? Chỉ một con chó của Đao Tranh Vanh mà thôi, còn không cút ta liền đánh ngươi, răng rơi đầy đất." Thất trưởng lão khinh miệt quét mắt nhìn hắn một cái, lại mang đầy bi thương. Khuôn mặt Thi trưởng lão phẫn nộ, hắn thân là một trong những trưởng lão phụ trợ Tông chủ Thiên Kiếm Tông, ngày bình thường chưa từng có người nào dám cùng hắn nói chuyện như thế,cho dù là tông chủ cùng hắn nói chuyện cũng phải khách khí. Nhưng mà hắn không có cách nào gây khó dễ cho Thất trưởng lão, Thất trưởng lão nổi danh xấu là nóng nảy, chớ nghĩ hắn nhất thời tỉnh táo nhất thời hồ đồ, thế nhưng tu vi của hắn so với Thi trưởng lão quả thật là cao hơn vượt quá một cấp bậc, Thất trưởng lão cũng là một trong vài vị ít ỏi trong trông đạt tới tu vi Trúc Cơ cảnh thất trọng, có hi vọng trùng kích Kim Đan cảnh. Nếu như Thất trưởng lão muốn xuất thủ thì mười Thi trưởng lão cũng chưa đủ hắn đánh. "Lão Thất, ngươi, ngươi sẽ hối hận." Thi trưởng lão ném ra một câu tàn nhẫn, quay người rời đi. Bên kia, trong mắt Âu Dương Vấn Thiên hiện lên một tia bất đắt dĩ, khóe miệng co quắp giật hai cái, đi lên phía trước. "Thất sư huynh, đã lâu không gặp." Thất trưởng lão căn bản không có liếc nhìn hắn một cái, chỉ khoát tay áo, Âu Dương Vấn Thiên tự biết lưu lại không có bất kì thể diện liền xoay người rời đi. Mô Dung Vô Tình tức thì liếc nhìn Thất trưởng lão, cũng không có nói lời nào, cũng không có chào hỏi, quay người rời đi. "Thất sư đệ, sao ngươi lại đến đây?" Tông chủ Thiên Kiếm Tông vẫn luôn không nói chuyện, thẳng cho tới khi bọn Thi trưởng lão cùng Mộ Dung Vô Tình rời đi, lúc này mới đi đến. "Đúng vậy đấy Thất sư huynh, ta đã nhiều ngày chưa thấy qua ngươi, cũng không dám tùy tiện đến Linh Điền quấy rầy ngươi, hôm nay ngươi là vì Diệp Vân mà đến đây sao?" Phong chủLãm Nguyệt Phong Tịnh Như Thủy mỉm cười đi tới, vòng eo vặn vẹo. "Chỗ Linh Điền của ta có chút ít tài liệu không có, ngươi cho người đem chút tài liệu đó qua chỗ của ta." Thất trưởng lão nhìn thoáng qua Tịnh Như Thủy, đưa tay hất lên, chỉ thấy một mảnh giấy phát ra âm thanh vù vù bắn nhanh về phía Tịnh Như Thủy. Tịnh Như Thủy tiếp được, cũng chưa từng nhìn một cái, liền cười nói:"Thất sư huynh ngươi muốn cái gì cứ việc nói, chỉ cần Lãm Nguyệt Phong có, nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi." Thất trưởng lão gật gật đầu, nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi gần nhất tu hành Nguyệt Hoa Quyết có phải hay không đã đến bình cảnh?" Lập tức nét mặt Tĩnh Như Thủy đầy vẻ tươi cười, liên tục gật đầu không ngừng. "Thử vận hành mười lần, sau đó nghịch chuyển ba lượt, cứ như thế tu hành một tháng, mới có thể đủ giải quyết." Thất trưởng lão nói nhàn nhạt. "Đa tạ Thất sư huynh." Tĩnh Như Thủy quá vui mừng, dịu dàng cúi đầu. Phong chủ Trích Tinh Phong Vu Quang Viễn lên tiếng chào hỏi rất gượng gạo, sau đó liền lui sang một bên không nói thêm gì nữa. "Vu sư đệ, tính tình của ngươi quá lạnh nhạt, mặc dù là do tu luyện Vẫn Tinh quyết, nhưng mà như vậy không phải tu Tiên chính đạo, ngày sau hiền hoà một chút, có lẽ sẽ có kết quả không tưởng được." Ánh mắt Thất trưởng lão đảo qua, nhàn nhạt nói ra. "Thất sư huynh ngươi rất nhàm chán, lời này nếu như ba năm trước đã từng nói qua thì không cần nói nữa." Thoạt nhìn tính cách Vu Quang Diễn cực kì lạnh nhạt, thậm chí không muốn cùng Thất trưởng lão nói thêm một câu. Thất trưởng lão cũng lơ đễnh, quay đầu nhìn về phía Tông chủ Thiên kiếm Tông, trong tay giơ lên một hủ rượu:"Bái kiến Tông chủ đại nhân." "Thất sư đệ, ta và ngươi là đồng môn sư huynh đệ, không cần khách khí như thế, chúng ta như sư huynh đệ lúc trước là được." Tông chủ Thiên Kiếm Tông mỉm cười, khoát tay áo. Thất trưởng lão gật đầu nhẹ, nhìn về phía Tô Hạo. "Tô sư đệ, tiểu tử này không thích hợp với ngươi, lấy tính cách của ngươi, nếu Diệp Vân trở thành đệ tử của ngươi, về sau thành tựu sẽ có hạn chế rất lớn." "Cái này. . ." Tô Hạo khẽ giật mình, hắn thật không ngờ Thất trưởng lão nói ra loại lời này. "Đương nhiên, trong cơ thể tiểu tử này ẩn chứa Lôi linh khí, Thập Sát Trận của ngươi cuối cùng cũng cũng có thể hoàn thành. Như vậy đi, tiểu tử này về sau đi theo ta, mà Thập Sát Trận của ngươi cũng có thể truyền thụ cho hắn, đến lúc đó hắn giúp ngươi mấy lần là được." Thất trưởng lão trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn nhìn Diệp Vân, sau đó chậm rãi nói ra. "Cái gì?" Ngoại trừ Diệp Vân, hầu như tất cả mọi người đều kinh hô lên, bọn hắn sợ lỗ tai của mình nghe lầm, đồng thời hướng nhìn về phía Thất trưởng lão. "Thất sư huynh, ngươi mới vừa rồi là nói, ngươi muốn thu Diệp Vân làm đồ đệ?" Trên mặt Tô Hạo đều là khó có thể tin. "Đúng vậy, Thất sư đệ ta nhớ ngươi chưa bao giờ thu đồ đệ đó." Vẻ mặt Tông chủ Thiên Kiếm Tông cũng lộ khiếp sợ. Ánh mắt Thất trưởng lão lạnh lùng đảo qua bọn hắn, nói: "Mỗi người các ngươi đều thu một đám đệ tử, ta một tên còn không có, hiện tại thu một tên không được sao?" "Tiểu tử Diệp Vân này đúng là quá may mắn, hắn có tài đức gì, rõ ràng có thể trở thành đệ tử của Thất sư huynh, thật sự là hâm mộ chết ta." Tịnh Như Thủy che miệng, kinh ngạc hô. "Tiểu tử này quả nhiên rất may mắn."Vu Quang Diễn nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. "Diệp Vân, ngươi còn không mau quỳ xuống bái sư." Tô Hạo tới lúc này mới phản ứng, nhìn Diệp Vân gầm lên quát một tiếng. Diệp Vân cũng là một đầu mê hoặc, vốn là Tô Hạo muốn thu hắn làm đồ đệ, vẫn cùng Thi Trưởng lão bất hòa, thậm chí Diệp Vân thiếu chút nữa là đem tất cả bí mật trên người nói rõ ra. Thế nhưngchỉ chớp mắt, muốn thu hắn làm đồ đệ lại biến thành Thất trưởng lão. Diệp Vân thở sâu, sau đó lập tức quỳ xuống bái sư. "Đệ tử Diệp Vân, tham kiến ân sư." Trên mặt Thất trưởng lão lộ ra bộ dáng tươi cười, nói: "Đứng lên đi, ta đây Nhất Mạch không cần nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, nếu như ngươi nguyện ý về sau gọi ta là lão đầu cũng có thể, gọi là sư phụ cũng được." "Đệ tử không dám, bái kiến sư phụ." Diệp Vân bò dậy, một tiếng sư phụ này hô cực kỳ tự nhiên, lúc trước hắn tại Linh Điền liền được Thất trưởng lão truyền thụ kiếm pháp Băng Phong Thiên Lý, tuy rằng lúc ấy không có danh phận thầy trò, nhưng lại đã có ân truyền nghề. Hiện tại quỳ xuống bái sư, cũng là chân tâm thật ý (thật lòng). "Chúc mừng sư đệ thu được đồ đệ tốt." Tông chủ Thiên Kiếm Tông cười to liên tục. "Đúng vậy đúng vậy, Thất sư huynh thu đồ đệ, đây chính là đại sự, có muốn hay không tông môn tuyên dương một phen, làm cho mọi người đều biết." Tịnh Như Thủy cười nhẹ đi tới. "Thất sư huynh xưa nay không thích náo nhiệt, chắc hẳn hắn cũng không muốn khắp nơi tuyên dương." Tô Hạo lắc đầu, trầm giọng nói ra. Diệp Vân không còn có thể trở thành đệ tử của hắn, trong lòng vẫn còn có chút không hài lòng, nhưng mà Thất trưởng lão đối với lĩnh ngộ Thiên Đạo thì đã vượt xa hắn, thậm chí so với tông chủ còn mạnh hơn nửa phần. Diệp Vân đi theo hắn, ngày sau nhất định có thể có một phen thành tựu. May mắn là, Thất trưởng lão lại để cho Diệp Vân tham dự tu luyện Thập sát trận, đối với Tô Hạo mà nói, chỉ cần Thập sát trận có thể luyện thành, như vậy dù cho không thu Diệp Vân làm đồ đệ, cũng không có chuyện gì. "Đúng vậy, việc ta thu Diệp Vân làm đồ đệ, chỉ cần mấy người các ngươi biết là được,không cần truyền ra bên ngoài, ngày sau Diệp Vân tại tông môn hành tẩu thì cứlấy thân phận đệ tử nội môn Vô Ảnh Phong, không cần phải nói là đệ tử của ta." Thất trưởng lão vẫy vẫy tay, quay đầu nhìn về phía Diệp Vân, nói tiếp: "Diệp Vân, ta là người không trọng thân phận, ngày sau ngươi cũng không cần tự xưng mình là đệ tử của ta , gặp chuyện tự giải quyết, cũng không cần tới tìm ta, nếu như việc tu luyện có nghi vấn, có thể đến linhđiền bất cứ lúc nào, lúc khác, không cần đến phiền ta." "Vâng, đệ tử ghi nhớ." Diệp Vân gật gật đầu, đối với Thất trưởng lão hắn sâu sắc hiểu rất rõ, đó là một lão đầu quái dị. Diệp Vân trong lòng cũng có bí mật, mặc dù là Thất trưởng lão, Diệp Vân cũng không muốn cho hắn biết bí mật Tiên Ma Chi Tâm, nếu như có thể tự mình tu luyện, gặp được điều không hiểu thì tiến đến thỉnh giáo, ngược lại là phi thường phù hợp với suy nghĩ trong lòng của hắn. "Tốt rồi, nếu đã như vậy mọi người giải tán đi, Diệp Vân ngươi theo ta hồi linh điền, ta truyền thụ cho ngươi ba ngày." Thất trưởng lão hài lòng gật đầu, sau đó trầm giọng nói ra. Cũng không đợi người khác đáp lời, Thất trưởng lão một tay nắm lấy Diệp Vân, thân hình lập loè biến mất ở trên bầu trời đỉnh Thần Thiên Phong, chỉ thấy một đạo hư ảnh nhàn nhạt lướt về phía phương hướng Vô Ảnh Phong, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa. Đám ngườiTông chủ Thiên Kiếm Tông hai mặt nhìn nhau, bất quá bọn họ cũng đều biết tính nết Thất trưởng lão, tự nhiên không để bụng. "Không thể tưởng được Diệp Vân lại có thể trở thành đệ tử của Thất sư huynh, xem ra sau này ta nên phái nhiều nữ đệ tử hơn, cùng hắn câu thông câu thông." Tịnh Như Thủy mắt phượng hơi nháy, lời nói còn ẩn chứa hàm ý khác. "Như Thủy sư muội không nên xằng bậy, Thất sư đệ là người cổ quái, hoàn toàn ngược lại ngươi không nên." Tông chủ Thiên Kiếm Tông thoạt nhìn tâm tình thật tốt, vừa cười vừa nói. "Lần này Diệp Vân bị Thất sư huynh thu làm đồ đệ, chuyện này chỉ sợ không thể gạt được Đao sư thúc, tông chủ đại nhân ngươi xem coi thế nào là tốt?" Trên mặt Tô Hạo thoáng có một tia lo lắng. Tông chủ Thiên Kiếm Tông nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cảm thấy Thất sư đệ sợ Đao sư thúc sao?" "Vậy cũng không phải, nếu như mà nói Thất sư huynh sợ, cũng sẽ không làm sự tình năm đó,khiến cho tu vi bị phong ấn hai mươi năm, nếu như không phải như vậy, chỉ sợ Thiên Kiếm Tông ta hiện tại đã đi ra Tấn quốc, tiến vào tầm mắt Đại Tần đế quốc rồi." Tô Hạo lắc đầu, khóe miệng nổi lên một vòng vui vẻ. "Đã như vậy, vậy ngươi còn điều gì phải lo lắng? Hai mươi năm thời gian sẽ qua, ước định hai mươi năm trước có lẽ tùy thời kết thúc." Trong mắt Tông chủ Thiên Kiếm Tông hiện lên một tia bất đắc dĩ, tiếng nói thổn thức. "Đúng vậy!" Bỗng nhiên, đám người Tô Hạo cũng đồng thời gật đầu, sắc mặt thêm phần ngưng trọng!
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 197: Chỉ điểm Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Diệp Vân cũng không biết Tô Hạo bọn hắn nói cái gì. Tốc độ của Thất trưởng lão nhanh như chớp, hắn chỉ thấy ngọn núi mây mù bên cạnh không ngừng bay vút đi, ngay lập tức đã đi xa được hơn mười dặm. Ước chừng bay khoảng một nén nhang thì từ không trung Thất trưởng lão mang theo Diệp Vân ngừng lại, hạ thẳng xuống chính giữa linh điền. Diệp Vân chưa từng cảm nhận được tốc độ như vậy, chỉ sợ đã phi hành được mấy trăm dặm, ngàn dặm trong một nén nhang công phu này. “Sư phụ, từ Thiên Thần Phong đến linh điền có lẽ rất xa, vì sao người không dùng Truyền Tống Trận.” Diệp Vân trên đường đi bị cuồng phong thổi cho cả người suýt chút nữa không chịu nổi. Thất trưởng lão nhìn hắn một cái, nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí.” “Cái gì?” Diệp Vân khẽ giật mình, theo bản năng hỏi. “Ta nói đám người này làm truyền tống trận, chính là cố tạo ra vẻ huyền bí. Kỳ thật khoảng cách giữa mỗi ngọn núi trong Thiên Kiếm Tông cũng không xa, tối đa cũng chưa đến ngàn dặm, đệ tử có tu vi sai kém Luyện Khí Cảnh đi từ Thiên Thần Phong đến nơi này của ta cũng chỉ cần nửa ngày công phu. Đám người đó làm mấy cái truyền tống trận, chính là vì muốn che giấu đi tất cả thông đạo đi đến mỗi ngọn núi, họ muốn càng ít người biết càng tốt.” Thất trưởng lão chậm rãi nói. Diệp Vân sững sờ, hỏi: “Vì sao?” “Ngươi tới Thiên Kiếm Tông chắc cũng ba bốn năm rồi, ngươi đã từng nhìn thấy qua sơn môn chính thức của Thiên Kiếm Tông chưa?” Thất trưởng lão không trả lời mà hỏi lại. Diệp Vân chần chừ một chút rồi lắc đầu. “Đừng nói là ngươi, cho dù là những đệ tử nhập môn bảy tám năm kia cũng có thể chưa từng thấy qua sơn môn chính thức của Thiên Kiếm Tông và tất cả thông đạo ngọn núi.” “Đây là vì sao?” Diệp Vân cảm thấy khó hiểu. “Nghe nói là vì an toàn. Vì để cho Thiên Kiếm Tông tồn tại càng thêm an toàn thì hai mươi năm trước, đám gia hỏa liền bắt đầu che giấu sơn môn, phong bế tất cả thông đạo ngọn núi, sau đó đặt các truyền tống trận khoảng cách ngắn. Để cho mọi người không tìm thấy sơn môn cùng thông đạo ngọn núi, bởi vì dù cho bên trong có người thuộc tông môn khác nằm vùng, đến lúc có thế lực cường đại đến đánh tận cửa thì nhất thời trong nửa khắc cũng không thể tìm thấy được thông đạo tiến vào.” Thất trưởng lão cười lạnh một tiếng, khinh thường nói. “Thế nhưng khắp nơi đều là truyền tống trận, muốn đi vào càng nhanh hơn nha.” Diệp Vân theo bản năng hói. “Ta hỏi ngươi, ngươi hủy diệt một cái lối đi đơn giản hay là hủy diệt một tòa truyền tống trận đơn giản?” Thất trưởng lão nhìn hắn một cái, không đợi hắn trả lời mà nói tiếp: “Mọi người biết rõ hủy diệt một cái thông đạo là cực kỳ khó khăn, nhưng mà truyền tống trận thì chỉ cần một chỗ trong đó bị hư hại sẽ không có cách nào sử dụng, như vậy căn bản không có cách nào tiến vào. Mà thời điểm cường địch xâm lấn, tông môn cũng có đầy đủ thời gian để tiến hành ứng đối hoặc chuyển đi.” Diệp Vân bỗng nhiên hiểu ra, hắn vẫn luôn cảm thấy truyền tống trận trong Thiên Kiếm Tông dường như hơi nhiều, hắn chỉ cho rằng do cao thủ Kim Đan cùng cường giả Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong trước kia bố trí, nhưng thật không ngờ chuyện tình là như vậy. “Thế nhưng, để bố trí truyền tống trận thì cần phải có hiểu biết sâu sắc đối với trận pháp không gian. Mà tu sĩ Kim Đan mới có thể tìm hiểu không gian pháp trận, còn cường giả Trúc Cơ Cảnh cũng chỉ biết đơn giản bề ngoài thôi. Hiển nhiên một hoặc hai người không thể tạo ra nhiều truyền tống trận như vậy. Mấy chục năm qua, Thiên Kiếm Tông ta có nhiều tu sĩ Kim Đan hay cao thủ Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong vậy sao?” Diệp Vân trong lòng đầy nghi hoặc, tò mò hỏi. “Đúng vậy, quả thật truyền tống trận thuộc phạm trù không gian pháp tắc. Muốn bố trí xong hoàn toàn một tòa truyền tống trận có khoảng cách dài là cực kỳ khó khăn, mặc dù là đại tu sĩ Kim Đan muốn bố trí cũng cần tiêu hao rất nhiều tinh lực và tâm huyết.” Thất trưởng lão gật gật đầu, nói: “Tuy nhiên, bên trong Thiên Kiếm Tông có thể chính thức truyền tống khoảng cách dài thì không có tòa nào, ngược lại khoảng cách trung bình có năm tòa, mặt khác những thứ này đều là truyền tống trận cự ly ngắn, chỉ cần hiểu một chút không gian pháp tắc là có thể bố trí. Nếu như là trận pháp hoàn mỹ thì đừng nói hai mươi năm mà dõi mắt suốt năm trăm năm, chỉ sợ cũng không có ai có thể bố trí.” Hóa ra tông môn nhiều truyền tống trận như vậy, lại chỉ có thể truyền tống khoảng cách ngắn trong phạm vi một hai ngàn dặm. Như vậy lý do Thiên Kiếm Tông có nhiều cao thủ bố trí truyền tống trận như vậy đã rõ ràng rồi. “Một đám người ngu ngốc, nhìn khắp Tấn quốc, căn bản Thiên Kiếm Tông ta không có đối thủ thì sao có thể có địch nhân đến đây? Thế nhưng nếu là phóng mắt toàn bộ đế quốc Đại Tần, nếu như đã có thể đến đây làm đối thủ với Thiên Kiếm Tông ta thì thiết lập truyền tống trận đơn giản che dấu sơn môn như vậy có thể ngăn cản được địch nhân sao.” Thất trưởng lão vung tay một cái, chỉ thấy một vò rượu từ xa bay nhanh đến, rơi vào trong tay của hắn, sau đó hắn đẩy miếng niêm phong ra rồi há lớn miệng rót xuống, ướt đẩm hết vạt áo. Thời điểm Diệp Vân nghe Thất trưởng lão nói chuyện về đối thủ ở đế quốc Đại Tần thì trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng. “Sư phụ, có phải Thiên Kiếm Tông ta có thế lực đối địch không dễ dàng ngăn cản?” Thất trưởng lão khẽ giật mình, trong mắt chợt hiện lên một đạo tinh mang, lạnh lùng nhìn Diệp Vân một lát mới nói: “Làm sao ngươi biết đươc?” Diệp Vân không giấu diếm mà thành thật trả lời, kể cả việc hắn biết được lai lịch đế quốc Đại Tần từ chỗ Dư Minh Hồng. “Đúng vậy, Thiên Kiếm Tông ta quả thật có một đối thủ, chính là Yết Hoa Tông nằm ở đế quốc Đại Tần. Hai mươi năm trước, bọn chúng đến Tấn Quốc, muốn một mẻ hốt gọn toàn bộ thế lực tu tiên ở đây trở thành thuộc hạ của bọn chúng. Bọn hắn lựa chọn Thiên Kiếm Tông ta làm nơi đầu tiên, trận chiến ngày đó kinh thiên động địa, máu chảy trôi chày.” Thất trưởng lão lâm vào tình cảnh ngày đó, ánh mắt có chút vẩn đục mơ màng. Diệp Vân nhìn thấy, lập tức thầm kêu không tốt. Một khi ánh mắt Thất trưởng lão vẩn đục nghĩa là hắn đã lâm vào trong hỗn loạn, không nhất định hiểu rõ mình đang làm gì, loại tình huống này hắn vẫn là trốn đi trước thì hơn. “Đứng lại đó cho ta, ta chưa uống say mà cũng không có lâm vào hỗn loạn.” Thất trưởng lão âm thanh lạnh lùng vang lên, ánh mắt vô cùng trong veo. “Đệ tử chỉ là muốn đi lấy rượu cho lão nhân gia ngài, không phải muốn đi.” Diệp Vân sờ sờ cái mũi, vẻ mặt lúng túng. Thất trưởng lão hừ một tiếng, nói: “Trận chiến ấy vô cùng thê thảm, hai bên chưa phân thắng thua, chỉ có thể cùng nhau thối lui, ước định hai mươi năm sau lại chiến. Bây giờ nghĩ lại, thời gian hai mươi năm cũng đã nhanh tới rồi.” “Yết Hoa Tông? Tên này nghe giống như một loại Phật môn. Nếu như ước định hai mươi năm sau lại chiến thì không biết thực lực của bọn hắn đã đạt đến tình trạng nào.” Diệp Vân nhíu mày, trầm giọng nói ra. “Phật môn cái rắm chó, bọn hắn là một đám thổ phỉ trong núi, ở cùng với một đám đầu trâu mặt ngựa, hợp thành một cái tông môn, chẳng qua là hai ba trăm năm lịch sử mà thôi.” Thất trưởng lão xì một tiếng khinh miệt, hung dữ quát. Diệp Vân vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn căn bản không biết sao Thất trưởng lão lại đột nhiên tức giận như thế, thực sự khó mà thấy được Thất trưởng lão thanh tỉnh. Diệp Vân nhìn thoáng qua sư phụ hắn, có phải Thất trưởng lão đã già nên hồ đồ rồi, lại có thể đánh giá Yết Hoa Tông như thế. Nếu như đúng theo lời sư phụ nói, Yết Hoa Tông trên dưới đều là một đám thổ phỉ, đầu trâu mặt ngựa, sao họ lại có thể từ đế quốc Đại Tần xa xôi đánh tới, đánh đến không phân thắng bại với Thiên Kiếm Tông, như vậy chẳng phải thực lực Thiên Kiếm Tông cùng bọn thổ phỉ đầu trâu mặt ngựa này không chênh lệch nhiều lắm sao? Vậy Yết Hoa Tông kia nên gọi tên gì đây! “Được rồi, không nói những thứ này nữa. Trong ba ngày này ngươi tu luyện cho tốt, ta muốn xem trình độ của ngươi đối với việc lĩnh ngộ thiên đạo đến mức nào, như thế nào mới có thể nâng cao cảnh giới. Trước đây có gì không hiểu thì cứ hỏi vi sư, ta tuyệt đối không keo kiệt giấu giếm. Tuy nhiên, nếu sau ba ngày mà ngươi lĩnh ngộ quá ít đồ vật, vậy thì cút cho ta, trong vòng nữa năm đừng đến linh điền.” Thất trưởng lão nhìn lướt qua Diệp Vân, lạnh lùng quát. Diệp Vân đã biết tính cách của sư phụ từ lâu nên không thể trách, ngay sau đó hắn cười cười, miệng nói đồng ý. “Ngươi cũng có chút dũng khí khi lựa chọn Thối Tiên Tâm Pháp làm công pháp của Luyện Khí Cảnh. Ngươi cũng đã biết tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp cần rất nhiều tài nguyên để cho thân thể cùng chân khí đồng thời tiến giai, mặc kệ cái nào thấp hơn thì không cách nào trùng kích cảnh giới mới.” Thất trưởng lão nhìn Diệp Vân, trầm giọng hỏi. Diệp Vân sững sờ, lắc đầu theo bản năng, hắn chỉ biết là muốn tu luyện thành công Thối Tiên Tâm Pháp, đòi hỏi nhiều tài nguyên để tu luyện thân thể, sau đó ngưng luyện chân khí tiến thêm một bước. Một khi lên quỹ đạo thì dù không cần dồn hết tâm trí để tu luyện, Thối Tiên Tâm Pháp cũng sẽ tự động vận chuyển, tương đương với mỗi phút đều đang tu luyện. “Vậy bây giờ ngươi đã biết. Cho nên nếu như ngươi muốn nâng cao cảnh giới Luyện Khí Cảnh, ngươi phải rèn luyện thân thể và ngưng luyện chân khí tiến thêm một bước. Bằng không, ngươi muốn trùng kích lên Luyện Khí Cảnh nhị trọng, gần như là chuyện không tưởng.” Thất trưởng lão cầm dược tửu trong tay uống một hơi cạn sạch, vò rượu bị ném ra xa vài chục trượng nhưng không hề phát ra một chút tiếng động. “Thảo nào gần đây đệ tử cảm thấy chân khí trong cơ thể tràn đầy, dường như không thể ngưng luyện được nữa nhưng không cách nào tìm hiểu thiên đạo pháp quyết, tấn chức lên Luyện Khí Cảnh nhị trọng. Hóa ra là do nhục thể của con còn chưa đủ cường đại.” Diệp Vân bừng tỉnh đại ngộ. Thế mới hiểu vì sao mình cảm nhận được Luyện Khí Cảnh trước mắt nhưng không cách nào đột phá. “Được rồi, bây giờ cút sang một bên tu luyện cho tốt, dùng tất cả tài nguyên vào nhục thân để rèn luyện tiến thêm một bước. Kể từ đó, ngươi mới có cơ hội tấn chức Luyện Khí nhị trọng.” Thất trưởng lão gật gật đầu, phẫn nộ quát một tiếng. “Cám ơn sư phụ đã chỉ điểm.” Diệp Vân khóe miệng hiện lên vui vẻ. Vốn trong lòng có một tia nghi hoặc, còn tưởng rằng cần nước chảy thành sông, thì ra vấn đề nằm ở nhục thân của mình. Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa tay điểm một cái, liền thấy một luồng vàng kim bắn thẳng đến. Diệp Vân vội vàng tiếp được, rơi vào tay nặng trĩu, nhưng lại nhìn thấy hai viên linh thạch màu vàng đang nằm chính giữa lòng bàn tay của hắn. Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ linh khí tinh khiết dồi dào đập vào mặt, chẳng qua là cỗ linh khí này khiến cho hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái. “Đây là cực phẩm linh thạch sao?” Diệp Vân sững sờ, vội vàng hỏi. “Đúng vậy, đây chính là cực phẩm linh thạch, linh khí ẩn chứa trong đó vô cùng tinh khiết, thích hợp cho ngươi tu luyện.” Thất trưởng lão gật gật đầu, nhìn Diệp Vân, trong mắt lão hiện lên một tia thõa mãn. Diệp Vân thở sâu, hắn biết rõ cực phẩm linh thạch trân quý cỡ nào, một viên đủ để đổi lấy một vạn viên thượng phẩm linh thạch. Vậy mà Thất trưởng lão cầm ra chính là hai viên, sư phụ như vậy, phải tìm nơi nào mới có được chứ? “Con cám ơn vi sư!” Diệp Vân cuối người thật sâu, sau đó hắn nắm hai viên cực phẩm linh thạch đi đến một bên, rồi khoanh chân ngồi xuống.
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 198: Vật ngã lưỡng vong Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Có Thất trưởng lão bên cạnh, Diệp Vân hoàn toàn không còn lo ngại chuyện gì, nắm lấy cực phẩm Linh thạch trong tay, Diệp Vân phát động Tiểu Hấp Tinh Quyết. Theo đó, nơi bàn tay Diệp Vân, một tầng ánh sáng màu vàng lóng lánh từ cực phẩm Linh thạch phát ra cuồn cuộn như nước thủy triều, điên cuồng tràn vào trong cơ thể của hắn. Hiện tại, thân thể Diệp Vân đã vô cùng cường đại, hoàn toàn khác xa trước kia. Trước đây, chỉ cần hắn tiến hành hấp thu, trong cơ thể hắn sẽ nhanh chóng tràn đầy Linh khí, không cách nào hấp thu thêm được. Tôi Tiên Tâm Pháp điên cuồng vận chuyển với tốc độ cực hạn. Qua thời gian một nén nhang, có thể thấy rõ hai miếng cực phẩm Linh thạch trong tay Diệp Vân đã nhỏ đi một chút. Thất trưởng lão cầm vò rượu trên tay, vẫn đứng một bên theo dõi mọi động tĩnh của Diệp Vân. Thời gian trôi qua, ánh mắt lão trở nên đục ngầu nhưng lại toát lên vẻ tán thưởng. Tốc độ hấp thu linh khí này của Diệp Vân không thể không khiến lão bội phục. Năm đó, Thất trưởng lão cũng có thể luyện hóa và hấp thu Linh khí với tốc độ cực nhanh, nhưng so sánh với tên tiểu tử trước mắt quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Tại sao tốc độ luyện hóa và hấp thu khủng bố như vậy, chân khí trong cơ thể hắn lại không hùng hậu? Nguyên do bởi Diệp Vân tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, muốn tăng lên tu vi phải đồng thời tăng lên cả về sức mạnh của thân thể bên ngoài cũng như Chân khí bên trong. Nếu hắn chỉ cần tu luyện Chân khí là có thể đột phá cảnh giới, với thiên phú của hắn, chỉ sợ tu vi hiện tại của hắn đã là Luyện Khí Cảnh tứ trọng. Tuy rằng Thất trưởng lão không tiếp xúc nhiều cùng Diệp Vân, nhưng mắt nhìn người của lão tuyệt đối không tầm thường. Nhìn qua mấy lần là lão đã hiểu rõ tiềm lực của Diệp Vân:” Tiểu tử này thân thể cường hãn, cảnh giới vững chắc, chân khí mạnh mẽ, trầm trong. Những năm gần đây, vốn dĩ lão muốn tìm một đồ đệ tâm đắc để truyền thụ y bát, nhưng hắn đòi hỏi cũng cực cao, đệ tử tư chất bình thường hắn tuyệt đối không thèm đếm xỉa đến. Cũng vì vậy mà chuyện này bị trì hoãn cho đến hôm nay. Cho đến khi Diệp Vân xuất hiện, lần thứ nhất lão nhìn thấy Diệp Vân, lão lập tức phát hiện trên người tên tiểu tử này lại có khí tức của Kim Đan tu sĩ rất mới, dù chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Điều quan trọng nhất là với tu vi cùng cảnh giới của Diệp Vân lúc đó, hắn có thể thừa nhận khí tức của Kim Đan tu sĩ đã là chuyện không thể tưởng tượng được. Về sau, Diệp Vân thông qua khảo hoạch, tham gia Hoa Vận Bí Tàng thí luyện, tu thành các loại dị chủng Linh khí – Lôi Linh Khí. Hơn nữa, chỉ với tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng của mình, hắn cùng Mộ Dung Vô Ngân giao thủ bất phân thắng bại. Tuy lão không tận mắt chứng kiến nhưng chuyện này rất nhanh rơi vào tai lão. Bên cạnh đó, mấy hôm trước, Diệp Vân có đến Linh Điền, lão đem Băng Phong Thiên Lý – một chiêu quần công kiếm pháp, truyền thụ cho hắn. Thực ra, trong thâm tâm, Thất trưởng lão vốn đã định thu Diệp Vân làm đồ đệ. Đúng lúc Thi trưởng lão lợi dụng pháp lệnh của Thiên Kiếm Tông Thái Thượng trưởng lão, âm mưu vạch trần bí mật trên người Diệp Vân, đem bảo vật của Diệp Vân thu làm của riêng. Thất trưởng lão thấy vậy, lập tức lao ra, bức lui đám người của Thi trưởng lão, rồi mặc kệ Diệp Vân có đồng ý hay không, trước tiên thu hắn làm đồ đệ chuyện khác bàn sau. “Tiểu tử, đừng để ta thấy vọng đó.” Trong lúc xem Diệp Vân tu luyện, lão hớp một ngụm rượu, rồi vui vẻ nói. Diệp Vân không trực tiếp luyện hóa Linh khí của cực phẩm Linh thạch thành Chân khí mà dùng Linh khí đó rèn luyện thân thể, gia tăng gân cốt, kinh mạch cường hãn thêm một tầng. Hiện tại, đối với Diệp Vân mà nói, nhiệm vụ thiết yếu chính là ngưng luyện thân thể, tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp tầng thứ nhất Kim Cương thân thể tới cực hạn. Thân như Kim Cương, sấm đánh bất động. Từng đạo, từng đạo Linh khí đang nhanh chóng rót vào cơ thể Diệp Vân, được Tôi Tiên Tâm Pháp dẫn dắt, cải tạo nhục thể của hắn. Cực phẩm Linh Thạch của Thất trưởng lão tinh khiết cỡ nào, trong đó ẩn chứa Linh khí tinh khiết đến cực điểm, giúp cho việc luyện hóa hấp thu cực kỳ dễ dàng. Diệp Vân có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thân thể hắn từng chút một trở nên cường hãn hơn.Với lại bởi vì Linh khí tinh khiết, khi tu luyện thân thể, cảm giác đau đớn cũng cực kỳ yếu ớt, hầu như có thể bỏ qua. Chỉ trong chốc lát, Diệp Vân bắt đầu tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong(1). Toàn bộ thiên địa vạn vật cũng chỉ có Linh khí thuần khiết hùng hậu, những thứ khác tất cả đều trở thành hư vô. (1): Vật ngã lưỡng vong: quên hết tất cả mọi sự vật, sự việc, đối tượng. (Theo Quan điểm Mỹ học của Lão Trang.) Đây là trạng thái tốt nhất, đồng thời cũng là trạng thái xấu nhất. Trong lúc tu luyện, có thể tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, đồng nghĩa có cơ hội nhìn ra một tia Thiên Đạo quy tắc. Con đường tu tiên chính là tu Thiên Đạo, nếu nhìn trộm được một tia Thiên Đạo quy tắc, đối với việc tu luyện ngày sau, lợi ích không thể nào nói hết được. Nói đi cũng phải nói lại, khi tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, tất cả giác quan sẽ bị cô lập, ngoại trừ thân thể vẫn cường hãn như cũ, những điểm khác so với người bình thường cũng không khác biệt lắm. Vạn nhất không may có kẻ thù, yêu thú hay nhân tố nguy hiểm phát hiện, chỉ cần một cái nhấc tay, có thể đưa Diệp Vân vào chổ chết. Cũng vì lí do này, trạng thái vật lưỡng vong ngã được xem là xuất nhất. Nhưng hiện tại, Diệp Vân không cần quan tâm những điểm này. Hắn đang ở Linh điền, lại có Thất trưởng lão bên cạnh bảo vệ, nhìn khắp Thiên Kiếm Tông, người có thể dây dưa, gây phiền toái cho lão chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngay tại thời điểm Diệp Vân tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, không trung bên trái Linh điền bỗng run lên, một thân ảnh lao nhanh tới hạ xuống. “Thất huynh, tốc độ của ngươi cũng quá nhanh đi ha, tiểu đệ hoàn toàn không đuổi kiệp rồi.” Thanh âm người đến tràn đầy kính nể. “Tô Hạo, ngươi đến đây làm gì?” Thất trưởng lão cầm lấy vò rượu, nhíu mày hỏi. “Thất huynh, vừa rồi ta có suy nghĩ một chút. Diệp Vân có được sư phụ như ngươi là phúc phận của hắn. Nhưng mà, với tính cách của ngươi, theo như lời ngươi nói, ngươi vốn không muốn người khác biết Diệp Vân là đệ tử của ngươi. Như vậy, hắn ở Vô Ảnh Phong lại không có sư phụ. Do đó, tài nguyên tu luyện đến thời điểm tiến vào Tàng Vũ Các cũng rất hạn chế.” Người đến chính là Tô Hạo, hắn thấy Thất lão đầu vội vội vàng vàng rời đi thì nhanh chóng đuổi theo. Song vẫn phải hao tốn không ít thời gian mới theo kịp được đến đây. “Ngươi cảm thấy các vũ kỹ công pháp trong Tàng Vũ Các có thể so sánh với những thứ mà ta truyền thụ cho Diệp Vân?” Thất trưởng lão tỏ vẻ không hài lòng, liếc nhìn Tô Hạo, chậm rãi nói. Tô Hạo cười xòa lấy lòng, nói:” Tất nhiên không phải, ai mà không biết Thất huynh trên con đường tu đạo, tài trí tuyệt diễm, ngộ tính hơn người. Diệp Vân được huynh chỉ dạy đương nhiên bọn ta không thể nào so sánh được. Ý của tiểu đệ là nếu để Diệp Vân một thân một mình hành tẩu ở Vô Ảnh Phong, có thể hắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái.” Thất trưởng lão chợt suy tư hỏi:” Vậy theo ý ngươi, nên thu xếp thế nào cho ổn thỏa?” Tô Hạo mỉm cười, nói:” Thất huynh, người nghĩ xem, nếu Diệp Vân đã là đệ tử của huynh, ta tất nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện tu luyện của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng muốn tu luyện tại Thập Sát Trận của ta, có thể xem là ta đã truyền thụ cho hắn một chút gì đó. Không bằng như vậy, để cho hắn lợi dụng danh nghĩa ký danh đệ tử phong chủ Vô Ảnh Phong hành tẩu. Nếu làm như vậy, ít nhất tại Vô Ảnh Phong, hắn không có bao nhiêu phiền toái.” “Ký danh đệ tử?” Thất trưởng lão nhíu chăn mày, nghi hoặc lặp lại. “Đúng, chính là ký danh đệ tử, đợi đến lúc thời cơ chính muồi, huynh ra mặt tuyên bố Diệp Vân là đệ tử của huynh. Trong thời gian này, để hắn lấy thân phận ký danh đệ tử của ta mà hành tẩu tại Vô Ảnh Phong.” Tô Hạo gật đầu xác nhận, trong đầu hắn đã cân nhắc ký lưỡng. Diệp Vân là thiếu niên mà hắn coi trọng, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng, hắn không muốn vì những vấn đề nhỏ nhặt mà hạn chế sự phát triển của Diệp Vân, như vậy thật sự đáng tiếc. “ Được, như vậy cũng tốt, để Diệp Vân tu luyện xong, ta liền bảo hắn đến chổ ngươi làm lễ bái sư.” Thất trưởng lão gật gù đồng ý. Thời điểm hiện tại, đối với hắn những điểm này lão không quá quan tâm. Điều lão muốn là Diệp Vân có thể kế thừa y bát của lão. Chỉ cần như vậy, lão đã thỏa tâm nguyện rồi. Tô Hạo vui mừng khôn xiết, cúi người hành lễ, nói:” Vậy, trước tiên đệ xin đa tạ Thất huynh.” Thất trưởng lão phất tay, nói:” Ngươi còn chuyện gì không? Nếu không còn thì cũng nên rời đi, đừng ảnh hưởng ta uống rượu.” Tô Hạo đối với thái độ này của Thất trưởng lão, hắn đã nhìn mãi thành quen, chính sự đã xong, hắn cũng không cần nhiều lời, Tô Hạo mỉm cười gật đầu, sau đó liếc nhìn Diệp Vân, trong mắt hiện lên nét không đành lòng. Chợt trên người Tô Hạo, quang hoa hiện lên, thân hình vọt thẳng lên không trung rời đi. Qua mấy hơi thở, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt. Diệp Vân hoàn toàn không biết, trong lúc hắn tu luyện đến thời điểm quan trọng, Thất trưởng lão cùng Tô Hạo đạt được hiệp nghị, để hắn trở thành ký danh đệ tử của Tô Hạo. Hiện tại, những điều này đối với hắn không quá quan trọng. Điều quan trọng là hắn mơ hồ cảm nhận được cực phẩm linh thạch đang hấp thu trong tay đã mất đi một nửa Linh khí. Nhục thể của hắn có sự tăng lên rõ về chất, so với lúc trước mạnh hơn không ít. Bên cạnh việc cảm nhận thân thể tăng lên về chất, hắn phát hiện vấn đề trước đây, cơ thể không cách nào tăng thêm nửa điểm Chân khí, thì bây giờ đã xảy ra biến hóa. Phẩm chất Chân khí tăng lên một tầng kéo theo lượng Chân khí có thể dung nạp cũng gia tăng. Lại nói thân thể hắn không chỉ đơn giản là mạnh mẽ, dẻo dai hơn mà còn dung nạp được nhiều Chân khí hơn. Điều này làm hắn mừng như điên. Cho tới nay, hắn vẫn nghĩ nhục thể bản thân cùng Chân khí đã tu luyện đến cực hạn. Chỉ có tấn cấp đến Luyện Khí nhị trọng, bằng không mà nói, không có khả năng tăng cường lượng Chân khí. Nhưng giờ đây, thân thể cùng chân khí lại tăng lên một lần nữa, đã rút ngắn khoảng cách đột phá Luyện Khí nhị trọng của hắn thêm một bước. Diệp Vân chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tinh mang lóe sáng. Thử phóng tầm mắt, dường như có thể thấy được phần cuối của Linh Điền. "Tiểu tử, gia tăng có một chút như vậy, lại mất thời gian hai ngày, ngươi thử nghĩ xem ngươi có thể làm nên cái gì? Ta đã thấy nhiều loại người ngu xuẩn, nhưng ngu xuẩn giống như ngươi như vậy ngược lại là chưa từng thấy qua." Đang lúc Diệp Vân vui mừng, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng trần ngập sự tức giận. Diệp Vân rùng mình, vội vàng quay người lại, liền thấy Thất trưởng lão đang tức giận, phẫn nộ. "Sư phụ, người làm sao vậy?" "Làm sao vậy? Ngươi trải qua hai ngày, xài hết hai miếng cực phẩm Linh Thạch của ta, nhưng thân thể cùng chân khí chỉ tăng lên một chút như vậy?" Thất trưởng lão tức giận mắng, ngón tay cái nhấn mạnh nơi đầu ngón tay út diễn tả thêm cái “một chút” mà lão nói. Diệp Vân sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Quả nhiên, chỉ thấy trong tay hai quả cực phẩm Linh thạch đã hóa thành bột trắng. Diệp Vân phủi nhẹ hai tay, bột trắng tiêu tán bay vào không trung, tràn ngập giữa Linh Điền. Cực phẩm Linh Thạch trân quý cỡ nào. Nếu bình thường để cho đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ hấp thu, dưới tình huống thuận lời, tuyệt đối có thể tăng lên hai cấp bậc. Thế nhưng trong tay Diệp Vân, lại chỉ gia tăng một chút phẩm chất và số lượng chân khí, thân thể tăng lên thật sự cũng không có ý nghĩa. "Sư phụ, theo như lão nhân gia người nói, điều này chứng tỏ ta trời sinh khác người, chỉ có thiên phú như vậy, mới có thể xứng đáng trở thành đệ tử của người." Diệp Vân biết rõ Thất trưởng lão cũng không thật sự tức giận, gian manh cười hắc hắc không ngừng. " Còn dám cười, cái tên chết tiệt nhà ngươi tới đây cho ta. Còn lại một ngày, ta sẽ chỉ điểm ngươi một ít kiến thức về vật phẩm thượng hạng, để tránh về sau, tại Vô Ảnh Phong, ngươi bôi tro trát trấu lên mặt của ta." Thất trưởng lão hừ một tiếng, trong mắt hiện lên nét tán thưởng. Diệp Vân miệng vẫn giữ nét cười ranh mãnh tiến lên phía trước, trên mặt hiện lên nét chờ mong.
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô TộiChương 199: Thiên Sinh Nhất Kiếm Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Hai người thầy trò ngồi đối diện nhau, khuôn mặt Diệp Vân tỏ ý mong chờ. Hắn ở Thiên Thần Phong đã có thể thấy và hiểu rõ địa vị của Thất trưởng lão, cho dù là Tông chủ đại nhân cũng phải cấp cho lão ba phần mặt mũi. Trên đỉnh Thiên Thần Phong, Thất trưởng lão chỉ liếc mắt là đã nhìn ra Lãm Nguyệt Phong chủ Tĩnh Như Thủy tu luyện đến bình cảnh không cách nào đột phá, rồi hời hợt chỉ điểm một chút đã làm cho nàng mừng rỡ như điên. Mà đối với Trích Tinh Phong chủ Vu Quang Viễn, lão cũng đưa ra biện pháp nhưng mà bị cự tuyệt thôi. Quan trọng nhất là, từ sự kinh sợ của Thi trưởng lão và phản ứng của những người khác, Diệp Vân có thể thấy: ở Thiên Kiếm Tông, Thất trưởng lão tuyệt đối không phải chỉ là lão điên trông coi linh điền giống như lời bọn họ nói, mà là một vị cao thủ tu vi cao tuyệt, có lĩnh ngộ đặc biệt về pháp tắc. "Ngươi cảm thấy điểm mấu chốt nhất của Luyện Khí Cảnh là cái gì?" Thất trưởng lão quả nhiên không nói nhảm, há miệng liền hỏi. Diệp Vân không có trả lời ngay, thoáng suy tư rồi nói: "Luyện Khí Luyện Khí, đương nhiên là ngưng luyện chân khí, mấu chốt chính là chất lượng chân khí phải càng cao càng hùng hậu mới tốt." Đôi mắt Thất trưởng lão ngời sáng, lão khẽ gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, Luyện Khí Cảnh quan trọng nhất chính là ngưng luyện chân khí. Chỉ cần chân khí ngưng luyện đến cực hạn, như vậy khi đạt đến bình cảnh sẽ tự nhiên tìm được điểm mấu chốt đột phá, phá tan gông cùm xiềng xích, tấn chức cảnh giới mới, cứ như thế tuần hoàn nhiều lần cho tới Luyện Khí Cảnh thất trọng, thân thể ngưng luyện thành Chân Cương, ngưng tụ thành Linh Hồn chi Hỏa, đạt được nền móng Trúc Cơ." "Lão nhân gia người nói rất đúng, hiện tại đệ tử chỉ cần chuyên tâm ngưng luyện chân khí là được rồi phải không?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi. "Trên nguyên tắc là như thế, nhưng mà ngươi lựa chọn tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp, có muốn như thế cũng không làm được. Mấu chốt của Thối Tiên Tâm Pháp ngươi cũng biết, thân thể và chân khí đồng tu, trong ngoài đồng bộ, nếu không thì không cách nào tấn cấp. Cho nên trăm ngàn năm qua hầu như không có mấy người tu luyện môn công pháp này, bởi vì bọn hắn thấy rằng cái giá để trả cho sự thành công thực sự rất là lớn." Thất trưởng lão gật đầu, có chút cảm khái. "Giai đoạn đầu của tu luyện, chênh lệch giữa cái giá phải trả và thu hoạch đạt được tuy lớn, nhưng về sau chỉ sợ sẽ được ích lợi vô cùng a." Diệp Vân lơ đễnh nói. Trong mắt Thất trưởng lão hiện lên vẻ tán thưởng, lão nói: "Đúng vậy, Thiên đạo nói chung vẫn rất công bằng. Ngươi tu luyện chân khí mà bỏ qua tu hành thân thể, đương nhiên cảnh giới sẽ tăng lên nhanh chóng, tu vi cũng nước lên thì thuyền lên. Nhưng mà khi đến Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, ngươi sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng, nếu chỉ chú trọng tu luyện chân khí thì cuối cùng sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Gần như sẽ khiến cho xác xuất ngưng tụ Kim đan thành công chỉ còn dưới tám phần. Ngược lại, nếu như tu luyện loại công pháp trong ngoài đồng tu như Thối Tiên Tâm Pháp này, sau khi Trúc Cơ thành công, khả năng ngưng luyện Kim đan sau này sẽ lớn hơn rất nhiều. Một khi đột phá Kim Đan thì sẽ cứ vậy mà "Nhất vãng vô tiền"(*) , không còn gì ràng buộc." (*) nhất vãng vô tiền : thẳng tiến không lùi Diệp Vân gật đầu, trong lòng cực kỳ tán đồng, chỉ có điều đối với câu nói sau cùng của Thất trưởng lão thì không đồng ý lắm. Sau Kim Đan là Nguyên Anh, sau Nguyên Anh còn có rất nhiều cảnh giới. Trong lòng của hắn, chỉ có tu luyện đến cảnh giới của đôi nam nữ thanh niên ấy mới được coi là thực sự tu luyện thành công. Giữa Kim Đan Cảnh và cảnh giới đó cũng không biết cách nhau bao nhiêu cái cảnh giới, nếu như nói trên con đường này không còn gì ràng buộc thì tuyệt đối không có khả năng. "Bây giờ ngươi tu hành, đối với thân thể chỉ cần bồi dưỡng lượng lớn dược vật cùng linh thạch tự nhiên có thể chậm rãi tăng lên, mà tu hành chân khí thì tạm thời gác sang một bên, không cần sốt ruột như vậy. Phải biết rằng chân khí của ngươi bây giờ đã hùng hồn và tinh khiết tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi, nếu cứ tiếp tục tăng lên nữa dù chỉ là một chút thì tu vi thân thể có muốn đuổi kịp cũng phải trả một giá gấp trăm ngàn lần về thời gian và tài nguyên, như vậy được không bù mất." Thất trưởng lão chậm rãi nói tiếp. Diệp Vân khẽ giật mình, trong mắt hiện ra vẻ tỉnh ngộ, ngay sau đó hắn vui mừng quá đỗi liền đứng dậy cúi đầu bái tạ Thất trưởng lão. Thất trưởng lão mỉm cười. Thiếu niên ở trước mắt này cực kỳ thông minh, chỉ mấy câu ngắn ngủn đã khiến hắn lĩnh ngộ được phương pháp tu hành Luyện Khí Cảnh chính xác, trong lòng lão rất vui mừng. Cho tới nay, Diệp Vân căn bản không chú ý tới chênh lệch giữa tu vi thân thể và tu vi chân khí . Lúc trước hắn cứ nghĩ thân thể có thể tăng lên được thì tăng lên, nếu không thể thì dùng hết sức ngưng luyện chân khí, dù sao chỉ cần chỉnh thể thực lực có tinh tiến thì cũng vô cùng tốt. Thế nhưng hắn không ngờ cách suy nghĩ như vậy lại là sai lầm. Thối Tiên Tâm Pháp này là loại thể ngoại đồng tu công pháp, cần thân thể bên ngoài và tu vi bên trong hỗ trợ lẫn nhau, chỉ có cùng nhau tiến triển đạt tới trình độ tương đối ngang nhau mới có thể sinh ra hiệu ứng kỳ lạ, thăng lên cấp tiếp theo. Nếu như Diệp Vân không hiểu rõ điểm mấu chốt trong đó mà cứ tu luyện thân thể hoặc là chân khí tới cực hạn, thì thời gian hắn tốn hao để thăng lên cấp tiếp theo sẽ dài hơn rất nhiều lần. Hiện tại sau khi được sự chỉ bảo của Thất trưởng lão thì có thể trong vòng mười ngày hoặc nửa tháng hắn sẽ tấn thăng đến Luyện Khí Cảnh nhị trọng (DG: không phải đã nhị trọng rồi sao ?). Chứ nếu để mặc hắn tự mình tu luyện thì chắc phải mất đến ba tháng thậm chí nửa năm mới đạt được. Hơn nữa, tu hành càng về sau, thời gian tấn cấp lại càng dài. Tu luyện cũng không phải chỉ một mực khổ tu thì sẽ có kết quả tốt nhất. Ngoại trừ cần tìm hiểu Thiên Đạo và tài nguyên, còn cần cả phương pháp. Tu hành chi đạo và các chuyện khác trên đời cũng giống nhau, đều cần phải biết cứng biết mềm biết nắm biết thả, đều phải chú ý tìm kiếm phương pháp chính xác mới được. Ngày trước, Diệp Vân tu hành tuy rằng chịu khổ chịu khó, nhưng mà phương pháp lại không đúng, đặc biệt là sau khi tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp, phương pháp của hắn càng xuất hiện độ lệch không nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như thế mãi thì cực kỳ không tốt đối với việc tu hành của hắn . May mà hắn bái nhập làm môn hạ của Thất trưởng lão, được Thất trưởng lão chỉ dạy. Hắn hầu như chỉ trong nháy mắt đã lĩnh ngộ được ý tứ trong lời nói của Thất trưởng lão, không khỏi tâm thần kích động, trong lòng tràn đầy biết ơn, khấu đầu bái tạ. "Đã hiểu?" Thất trưởng lão cười hỏi. "Đã hiểu!" Diệp Vân gật gật đầu, đôi mắt tựa như sáng hơn rất nhiều. "Đã hiểu là tốt rồi, vậy bây giờ có thể biến đi được rồi!" Thất trưởng lão vẫy vẫy tay, lập tức vươn người đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy một cái vò rượu, uống liền mấy ngụm lớn. Diệp Vân đã quen với tính nết của Thất trưởng lão, không để bụng cười nói: "Sư phụ, người chỉ mới chỉ điểm cho đệ tử một chút công pháp tu hành, đáng lẽ nên truyền thụ cho đệ tử mấy chiêu kỹ pháp thần thông chứ." Thất trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta lần trước truyền thụ cho ngươi Băng Phong Thiên Lý, lĩnh ngộ tới đâu rồi?" Diệp Vân nói: "Đã lĩnh ngộ sơ sơ, chênh lệch cũng chỉ do tu vi còn hạn chế, nếu như có thể Trúc Cơ thành công, chắc hẳn thật sự có thể đánh ra Băng Phong Thiên Lý thịnh cảnh!" "Chiêu Băng Phong Thiên Lý này, nếu như ngươi có thể có Linh khí hệ Băng đặc thù rót vào trong đó, cũng có thể khiến cho uy lực trở nên mạnh hơn gấp mấy lần, thậm chí gấp mười lần. Nhưng mà Linh Khí hệ Băng đặc thù cực kỳ khó kiếm, hơn nữa đối với đệ tử bình thường mà nói thì không có bất kỳ tác dụng gì, cho nên rất khó tìm được." Thất trưởng lão gật đầu nói. Sắc mặt Diệp Vân khẽ đổi, hắn nói: "Băng Linh Thủy Vụ có được coi là Linh Khí hệ Băng đặc thù hay không?" "Băng Linh Thủy Vụ? Cũng có thể coi như vậy, chẳng qua loại vật này cũng không tinh khiết cho nên không thể bạo tăng uy lực của Băng Phong Thiên Lý gấp mấy lần được, tối đa cũng chỉ có thể gia tăng gấp đôi mà thôi." Thất trưởng lão liếc hắn một cái, giải thích. Diệp Vân gật gật đầu. Hắn vào lúc tranh đoạt danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn, có chiếm được một đám Băng Linh Thủy Vụ từ một gã đệ tử. Bởi vì gần đây cũng không có thời gian rảnh đi nghiên cứu nên hắn đã nhét vào bên trong Lôi Âm Hóa Long Giới, thiếu chút nữa đã quên mất nó. "Sư phụ, chiêu Băng Phong Thiên Lý này chính là kỹ năng công kích số đông, mà Lôi Vân Điện Quang Kiếm của đệ tử cũng dừng lại không tiến. Thức thứ ba dù sao chẳng qua là do hậu bối nghĩ ra, tuy có hình mà không có thần. Nếu gặp phải cao thủ chân chính, uy lực sẽ kém đi rất nhiều. Lão nhân gia người cũng không truyền thụ cho ta mấy chiêu thần thông bảo vệ tính mạng, vạn nhất đi ra ngoài bị người đánh đến mức kêu trời trách đất, chẳng phải là làm giảm uy danh của lão nhân gia sao." Diệp Vân cười hắc hắc. Thất trưởng lão quét mắt nhìn hắn một cái, chân mày hơi nhíu lại, sau nửa ngày mới nói: "Thôi được, ta bây giờ truyền cho ngươi một chiêu." Diệp Vân đại hỉ. Thất trưởng lão tu vi cao cường cỡ nào cơ chứ, chỉ bằng thực lực của hắn đã khiến cho Thi trưởng lão lôi thôi lếch nhếch bỏ đi thì có thể biết rõ. Tiên kỹ mà hắn truyền thụ đương nhiên không thể tầm thường rồi. "Ta thấy ngươi tương đối am hiểu kiếm pháp, như vậy thì truyền thụ cho ngươi một chiêu kiếm pháp. Một chiêu này có thể nói là không có bất kỳ biến hóa nào, cũng có thể nói là có thiên biến vạn hóa, hết thảy đều dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi người." Sắc mặt của Thất trưởng lão trở nên nghiêm túc, tựa hồ một chiêu này đối với lão mà nói có ý nghĩa cực kỳ trọng đại. Trong mắt Diệp Vân hiện lên một chút kinh ngạc, cũng có một điểm mê mang. Không có biến hóa mà lại có thiên biến vạn hóa. Hai cái này hoàn toàn đối lập nhau, làm sao có thể cùng biểu hiện trong một kiếm được? "Chiêu kiếm này gọi là Thiên Sinh Nhất Kiếm. Vô cùng đơn giản, ngươi nhìn cho rõ." Thất trưởng lão hờ hững nói. Đột nhiên, thân hình lão sững lại, toàn bộ khí thế trên người trở nên khác hẳn, dường như cùng phiến thiên địa này dung hợp lại thành một. Chỉ thấy lão vươn tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một bóng kiếm, sau đó cứ thế đâm tới mà không hề có bất kỳ hoa hòe sặc sỡ nào. Trong khoảnh khắc, Diệp Vân chỉ cảm thấy thiên địa dường như đã rung chuyển. Một lực lượng mạnh mẽ đến mức khó có thể tin được từ trong bóng kiếm được ngưng tụ từ chân khí của Thất trưởng lão trào ra, giống như lúc nào cũng có thể bùng nổ. Uy lực một kiếm này đã vượt xa lý giải của hắn. Diệp Vân có cảm giác, nếu như một kiếm này thật sự đâm ra, chỉ sợ mảnh linh điền này cũng sẽ bị phá huỷ hơn phân nửa. Đây là uy lực đến mức nào? Cho dù có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, Diệp Vân cũng không cho rằng có thể phá huỷ hơn phân nửa cái mảnh Linh Điền thoạt nhìn vô cùng mênh mông bát ngát này. Uy áp bàng bạc trên không ngưng tụ, từ trên bóng kiếm lan ra, giống như một khối núi đá cực lớn đang đè ép trong lòng Diệp Vân đến mức khó có thể thở được. Trên trán Diệp Vân chảy đầy mồ hôi rậm rạp, quần áo ướt đẫm. Sau một khắc, bóng kiếm trong tay Thất trưởng lão chợt lóe lên rồi biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như từ trước đền giờ chưa từng xuất hiện qua. Diệp Vân chỉ cảm thấy áp lực xung quanh lập tức tiêu tán không còn, toàn bộ người trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Dường như tảng đá lớn ban nãy giờ đã được nhấc đi, toàn bộ thân người không chỗ nào là không tốt. "Một kiếm này uy lực thật cường đại!" Diệp Vân thở một hơi dài, trong mắt tràn đầy kính sợ. Thất trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, nói: "Cái này chính là thức mở đầu của Thiên Sinh Nhất Kiếm, công kích thực sự còn chưa có triển khai, nhưng mà công kích chính thức cũng không khác biệt lắm, chính là một kiếm đâm ra." Tâm tình kích động của Diệp Vân chậm rãi hồi phục, hồi tưởng lại một kiếm vừa rồi, không khỏi nhíu mày. "Có phải không cảm giác được bất kỳ biến hóa gì từ trên một kiếm này? Vậy là được rồi, bởi vì kiếm này vốn không có bất luận biến hóa gì, chỉ là một kiếm vô cùng đơn giản." Thất trưởng lão hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Diệp Vân, vừa cười vừa nói. "Vì sao như thế?" Diệp Vân hỏi theo bản năng. "Bởi vì này một kiếm này vốn không có biến hóa a, mà người luyện có thể đem lĩnh ngộ của chính mình đối với kiếm pháp, đối với đao pháp, thương pháp, chưởng pháp, thậm chí đối với Thiên đạo đều hòa hợp vào trong một kiếm này. Nếu như ngươi có thể đem hết thảy các loại biến hóa hòa trộn vào nhau, khi thi triển ra lại không nhìn ra bất kỳ biến hóa gì, như vậy là đã miễn cưỡng xem như tu luyện thành công!" Ánh mắt của Thất trưởng lão nhìn về phương xa, lão chậm rãi nói. Diệp Vân không biết nói gì, cứ lẳng lặng đứng như vậy, trong đầu tràn đầy lời nói vừa rồi của Thất trưởng lão, cuối cùng ngưng tụ thành một kiếm không thể tin được! Thiên Sinh Nhất Kiếm!
Thế Giới Tiên Hiệp Tác giả: Vô Tội Chương 200: Trở lại Vô Ảnh Phong Dịch: Các tán tu của BNS Nguồn: bachngocsach Mời đọc Trong tay Thất trưởng lão lại hiện ra một thanh kiếm, tuy nhiên khí thế lần này không dồi dào và không thể địch nổi như lúc trước. Chỉ là chậm rãi đâm ra một kiếm như mây trôi nước chảy, thậm chí không tạo ra một chút tiếng gió. “Hiểu chưa?” Diệp Vân không trả lời ngay mà suy tư một lát rồi gật đầu nói: “Con đã hiểu.” “Hiểu là tốt rồi, ngươi đã rõ ràng rồi thì hãy đi đi, không có việc gì thì không cần tới tìm ta. Ở Vô Ảnh Phong cũng không cần rêu rao là đệ tử của ta. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi ngươi là đệ tử ký danh của Tô Hạo.” Thất trưởng lão hài lòng, vừa cười vừa nói. Diệp Vân sững sờ, nói: “Con là đệ tử ký danh của Tô Hạo đại nhân?” “Đúng vậy, từ giờ trở đi ngươi chính là đệ tử ký danh của Tô Hạo, như vậy sẽ thuận tiện cho việc tu luyện của ngươi ở Vô Ảnh Phong. Tuy nhiên, đệ tử ký danh và đệ tử chính thức có khác biệt rất lớn, đãi ngộ cùng địa vị khác nhau một trời một vực. Nhưng là ngươi chỉ cần một cái thân phận, mà Tô Hạo cũng chỉ cần một cái thân phận để cho ngươi tham gia vào trong Thập Sát Trận của hắn.” Thất trưởng lão gật gật đầu, giãi thích một phen. Diệp Vân gật đầu trả lời: “Đệ tử đã rõ.” “Vậy thì ngươi đi đi!” Thất trưởng lão vẫy vẫy tay. Trong đôi thần quang lúc này lại chậm rãi xuất hiện vẻ mờ mịt. Diệp Vân khom người chào thật sâu, rồi quay người đi. “Đợi một chút!” Thất trưởng lão bỗng nhiên gọi hắn lại. “Sư tôn còn có dặn dò gì sao?” Diệp Vân sững sờ, tò mò hỏi. “Mảnh linh điền này có bố trí trận pháp không gian liên thông đến tất cả địa phương của Vô Ảnh Phong. Ngươi không cần ra truyền tống bên ngoài mà đi qua phía bên kia là có thể trực tiếp đến Vô Ảnh Phong.” Thất trưởng lão chỉ về chỗ phía trước cách đó không xa, có một đoàn khí vụ như ẩn như hiện bay lên, đó là một cái cửa ra khác của linh điền. Diệp Vân mỉm cười, nói: “Thời điểm đệ tử tham gia tranh đoạt tư cách khảo hạch đệ tử nội môn có thuần hóa một đầu Yêu thú, bây giờ vẫn còn đang ở Thiên Chúc Phong nên muốn qua đó đem nó theo.” “Ồ! Ngươi thuần hóa một đầu Yêu thú sao? Là Yêu thú cửu cấp à?” Thất trưởng lão không biết việc này nên tò mò hỏi. “Cho là vậy đi, nó chính là Ngốc Thứu Vương bên trong Thứu Phong, Thần Vũ Thứu Vương.” Diệp Vân gật đầu trả lời. Thất trưởng lão sững sờ, vô cùng hứng thú nhìn Diệp Vân, nói: “Là Thần Vũ Thứu Vương sao? Nó thế nhưng là Yêu thú cửu cấp đỉnh phong, mấy trăm năm trước đã đứng đầu Thứu Phong. Chẳng qua là chưa có cơ hội nên vẫn không có cách nào tấn thăng lên làm linh thú, nếu không với tư chất và tiềm lực của nó thì một khi tấn chức linh thú, có thể trở thành linh thú nổi bật nhất, tất nhiên càng không thể thu thập.” Diệp Vân trầm ngâm một chút, nói: “Tuy nhiên, hiện tại nó đã là…” Thất trưởng lão sững sờ tại chỗ, nhìn về phía Diệp Vân với vẻ khó có thể tin cùng không thể tưởng tượng nổi. “Hảo tiểu tử, ta đúng là xem thường ngươi rồi, ha ha ha!” Thất trưởng lão ngửa mặt lên trời cười to. Sau đó thân hình nhanh chóng lướt qua, lập tức biến mất, không còn nửa điểm bóng dáng. Diệp Vân nhìn chỗ Thất trưởng lão rời đi, mỉm cười. Hắn liền quay người đi nhanh về phía cửa ra vào Thiên Chúc Phong. Thiên Chúc Phong, bên trong tiểu viện. Một con chim to toàn thân màu vàng kim óng ánh yên lặng nằm sấp trong sân trước mặt Diệp Vân, vẫn không nhúc nhích. “Tiểu tử, ngươi trở về nữa a.” Âm thanh lười biếng của Thần Vũ Thứu Vương truyền đến. Những ngày này nó vẫn nằm yên trong sân của Diệp Vân, Diệp Vân lưu lại cho nó hơn một nghìn viên linh thạch thượng phẩm để tu luyện. Nó cũng nhân cơ hội này để củng cố cảnh giới, làm quen với sự thay đổi của thân thể. “Ngươi tu luyện như thế nào? Linh thạch đã dùng hết chưa?” Diệp Vân cười nói. Thần Vũ Thứu Vương mí mắt cũng không hề nâng lên một xíu, âm thanh vẫn lười biếng như trước, nói: “Không hết mà ta lại ngủ ở chỗ này sao? Nhưng mà cảnh giới của ta đã hoàn toàn ổn định, sau này không cần tu luyện như vậy.” Diệp Vân nói: “Nếu vậy thì ngươi chuẩn bị một chút để theo ta đến Vô Ảnh Phong.” Thần Vũ Thứu Vương mở ra nửa con mắt, nhìn Diệp Vân, nói: “Đi Vô Ảnh Phong làm gì? Nghe nói ở đó có không ít cao thủ, lão đầu Trúc Cơ Cảnh cũng nhiều, ngươi qua đó để chịu chết à?” “Hiện tại ta đã là đệ tử nội môn Vô Ảnh Phong, dĩ nhiên phải đến đó để tu luyện mà Thứu Vương ngươi là tùy tùng của ta thì tất nhiên phải đi theo ta.” Diệp Vân vừa cười vừa nói. “Ai là tùy tùng của ngươi? Ta là bằng hữu của ngươi, không, là bảo tiêu (vệ sĩ).” Thần Vũ Thứu Vương nhảy dựng lên. Nó vô cùng mâu thuẩn đối với việc mình trở thành tùy tùng của một đệ tử Luyện Khí Cảnh nhất trọng. “Được được được, ngươi là bảo tiêu, bằng hữu. Thứu Vương, bây giờ chịu theo ta đi về Vô Ảnh Phong rồi hả?” Diệp Vân tức giận trừng nó một cái, hỏi tiếp. Thần Vũ Thứu Vương hai cánh quạt mạnh hai cái, nói: “Vậy nhanh đi thôi, đừng có lề mề đấy, từ đây đến Vô Ảnh Phong còn hơn ngàn dặm đường, nếu không chúng ta đi truyền tống trận cho bớt lãng phí thời gian.” Diệp Vân nhảy lên lưng Thần Vũ Thứu Vương, nói: “Không cần rắc rối như thế, chúng ta đến linh điền trước, sau đó đi ra một cái cửa khác liền có thể đến được Vô Ảnh Phong.” Thần Vũ Thứu Vương lập tức kêu lên một tiếng, nhảy ra tiểu viện rồi bay nhanh về phía linh điền. Thần Vũ Thứu Vương vốn dĩ tốc độ đã rất nhanh, hơn nữa sau khi tấn thăng đến linh thú thì tốc độ lại tăng thêm mười phần. Từ tiểu viện của Diệp Vân đến linh điền cũng chỉ vài chục dặm, thế nhưng với tốc độ của nó chỉ mất công phu mấy hơi thở. “Người nào đó, đứng lại cho ta.” Bên ngoài linh điền, đệ tử áo đen phẫn nộ quát một tiếng, muốn ngăn cản Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương lại. Hắn vừa dứt lời liền nhìn thấy Diệp Vân đứng lại, lộ ra khuôn mặt. Trong khoảnh khắc, sắc mặt tên thủ vệ đại biến, trở nên cực kỳ cung kính, mang theo một tia kính sợ. “Hóa ra là Diệp Vân sư huynh, mời vào.” Một thủ vệ áo đen khác trong nháy mắt kịp phản ứng, giọng nói cung kính. Mấy ngày nay, sự tích của Diệp Vân hầu như không ai không biết, không người nào không hiểu. Hơn nữa sau khi thêm một ít mắm muối, bây giờ trong miệng đệ tử Thiên Chúc Phong, Diệp Vân đã trở thành một đời tuổi trẻ kiệt xuất nhất trong Thiên Kiếm Tông, trước hai mươi tuổi hiển nhiên có thể dễ dàng phá tan gông cùm xiềng xích, Trúc Cơ thành công. Hơn nữa, quan hệ của Diệp Vân cùng Thất trưởng lão dường như rất tốt. Lúc trước bọn hắn chính tai nghe được Thất trưởng lão tức giận mắng Diệp Vân, nói hắn mấy nay không tới thăm lão nhân gia người, cũng nghe Thất trưởng lão nói Diệp Vân muốn đến thì đến. Bởi vậy khi thấy Diệp Vân thì lập tức cho vào. Diệp Vân chắp tay, nói: “Cám ơn hai vị sư huynh.” Hai gã thủ vệ áo đen vội vàng đáp lại, liền nói không dám. Diệp Vân cũng không nói chuyện với bọn hắn quá lâu, mang theo Thần Vũ Thứu Vương đi vào linh điền, sau đó hắn nhìn quanh cũng không phát hiện bóng dáng Thất trưởng lão. Hắn cũng không thèm để ý, lập tức ra ngoài với Thần Vũ Thứu Vương từ một cái cửa khác. Dùng pháp trận không gian bố trí linh điền như thế thật thần kỳ. Diệp Vân đi vào rồi đi ra khỏi linh điền, ước chừng cũng chỉ hai ba dặm đường, thế nhưng lúc hắn ra khỏi linh điền đã thấy mình đang ở bên trong Vô Ảnh Phong. Sở dĩ gọi là Vô Ảnh Phong là vì nó được che giấu trong mây mù, lúc ẩn lúc hiện, đôi khi có thể thấy được nhưng đôi lúc một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy. Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương toàn thân màu vàng kim cứ như vậy đi ra khỏi linh điền, tiến vào Vô Ảnh Phong. Vô Ảnh Phong và Thiên Chúc Phong khác nhau không nhỏ, tại Thiên Chúc Phong, mỗi tên đệ tử ngoại môn vì đạt được tài nguyên tu luyện để nhanh chóng tăng lên tu vi nên hầu như trong sinh hoạt diễn ra rất nhanh. Trên đường hầu như không thấy người lười biếng, bọn hắn đều vội vã đi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là chịu khổ chịu khó tu hành. Thế nhưng tại Vô Ảnh Phong thì không phải vậy, chủ yếu có thể bước vào Vô Ảnh Phong đều là đệ tử nội môn, ngẫu nhiên cũng có một ít đệ tử ngoại môn làm tạp dịch quét dọn xung quanh, làm một ít việc đệ tử nội môn không muốn làm. Bởi vậy lúc Diệp Vân đi ra từ trong linh điền, chỉ thấy từng tốp năm tốp ba rải rác trên con đường màu xanh đi dạo rất thoải mái, nhìn không ra bất kỳ mục đích gì. “Ồ, các ngươi nhìn xem có một tiểu tử đi ra từ linh điền bên kia, sau lưng lại có một con chim lớn đi theo như thế, toàn thân màu vàng kim óng ánh, thật sự là rất đẹp.” Một gã đệ tử nội môn nhìn thấy Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương, không khỏi kêu lên. “Tiểu tử này là ai? Chỉ là tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng, lại có một yêu thú mạnh mẽ như vậy đi theo. Không được, lên cho ta, đánh tiểu tử này một trận, sau đó đem con chim tới đây.” Một gã thanh niên khoảng chừng mười tám hay mười chín tuổi, nhìn thoáng qua Thần Vũ Thứu Vương chỉ tay.” “Được, Vân Thiểu ngươi đợi đấy, chúng ta đi bắt súc sinh này tới.” Năm tên đệ tử lập tức chạy tới, quang ảnh trong tay chớp động, muốn bắt lấy Thần Vũ Thứu Vương. “Này, tiểu tử ngươi tránh ra một chút, con chim lớn này có phải của ngươi hay không?” Một gã đệ tử đi đầu có tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng thấy Diệp Vân thì thét lên. Diệp Vân mỉm cười, đưa tay sờ Thần Vũ Thứu Vương bên cạnh, nói: “Ngươi không nhìn ra con chim lớn này chính là được ta thuần dưỡng à, nó rất không muốn rời xa ta đấy chứ.” Thần Vũ Thứu Vương đầu hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt khép hờ bỗng nhiên mở lớn, chỉ thấy hai đường sáng màu xanh như thực chất bay thẳng đi, lập tức tiêu tán. “Quả nhiên là ngươi nuôi dưỡng, vậy nói giá đi, ta mua.” Người thanh niên được gọi là Vân Thiểu vênh váo tự đắc quát. “Đúng vậy, nói cái giá đi. Vân Thiểu của chúng ta đã nhìn trúng đồ vật trên tay ngươi thì hôm nay ngươi phát tài rồi, yên tâm đi, việc buôn bán Vân Thiểu chưa bao giờ để người khác chịu thiệt thòi.” Một gã đệ tử vừa cười vừa nói. “Vân Thiểu uy tín, ôn hòa, tấm lòng cũng rất tốt.” “Tiểu tử ngươi tu luyện mấy đời mới có may mắn, lại có thể được Vân Thiểu nhìn trúng súc sinh ngươi nuôi dưỡng.” Một gã đệ tử áo trắng khác gật đầu phụ họa. Hắn còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Thần Vũ Thứu Vương đột nhiên quạt cánh một phát, liền thấy một đạo công kích như thực chất bay thẳng đến, đánh vào trên người Vân Thiểu, muốn tránh cũng không thể. Vân Thiểu phun ra một ngụm máu tươi, giờ khắc này hắn mới hiểu thực lực Thần Vũ Thứu Vương kinh khủng đến mức nào. “Đây tuyệt đối không phải ngươi thuần dưỡng mà là được thế lực lớn bồi dưỡng từ nhỏ. Nếu không, nó sẽ không có khả năng lớn lên mạnh mẽ như vậy.” Vân Thiểu nửa ngồi nửa đứng, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống. “Không phải ta thuần dưỡng thì là ai? Chẳng lẽ là ngươi sao?” Diệp Vân đi lên một bước, trên mặt lộ vẻ trào phúng. “Ngươi muốn làm gì, lùi xuống cho ta, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là người của Quân Tử Đường, ngươi dám động vào ta thì nhất định phải chết.” Vân Thiểu nhìn thấy Diệp Vân đi lên trước, miệng hùm gan sứa kêu to. Diệp Vân vẻ mặt tươi cười, nói: “Người của Quân Tử Đường à, ta thật sự rất là sợ hãi nha.” Vừa dứt lời, liền chứng kiến hắn ra tay nhanh như chớp, tát một cái lên mặt Vân Thiểu, đánh cả người hắn bay ra ngoài. “Ta rất chán ghét ngươi gọi bằng hữu của ta là súc sinh!”