Chương 162: Âu Bình biết yêu rồi (2) Nguồn: VipVanDan Share: Banlong.us Mời đọc "Chiến trường hiểm ác, sống chết chẳng qua chỉ như một cơn gió. Tính của ngươi lại kiên cường khí khái, không thích hợp để dẫn binh chốn sa trường." Âu Dương không biết rằng, trên lịch sử, Lương Hồng Ngọc là do bị hại mới tử trận trên sa trường, nhưng cũng phải vào năm ba mươi tuổi nàng mới xuất đầu lộ diện. Âu Dương nói: "Vả lại, nhảy xổ vào đánh nhau là hạ đẳng, bày mưu tính kế là trung đẳng, còn thượng đẳng chính là không đánh mà thắng cơ.Phu quân ngươi không thích nhìn người chết, thi thể trắng hếu, nhìn mà nó ác cảm thế nào ấy." "Nhưng quan nhân à, người phải biết là, đánh người ta thì phải nhìn thi thể của người khác, không đánh người ta thì tương lai sẽ phải nhìn thi thể của chính mình." Âu Dương gật đầu: "Cho nên đánh giặc là tầm thường, ngươi cũng đừng có nhớ thương sa trường ngày này qua ngày khác như thế nữa. Ta không nỡ. Sức mạnh trời sinh của người nếu không có đất dụng võ thì chúng ta sẽ vận động ở trên giường nhiều thêm chút nữa." Vừa nghe lời này của Âu Dương, mặt Lương Hồng Ngọc có chút khó coi: "Quan nhân, lâu như vậy rồi, sao bụng của thiếp vẫn cứ im như thóc vậy?" "Không có là lẽ thường thôi mà. Ta ngồi xe ngựa gian nan đường dài từ Đông Kinh trở về. Sau đó thì sao? Lúc ngươi đến Đông Kinh thì đang trong kì mụ bà bà ghé thăm, khi trở về thì lại trong thời gian an toàn. Không vội, không vội, ta với ngươi còn trẻ, vả lại ta cũng không có ý định nhanh như vậy mà đã được làm cha." "Nhưng người ta sẽ lời ong tiếng ve." "Haha, với tính cách của ta còn sợ người ta nói cái gì sao.Phu thê hòa hợp, hạnh phúc mĩ mãn mới là điều quan trọng nhất." Âu Dương ngẫm nghĩ: "Nếu ngươi thật sự muốn đến sa trường, thì người phải giúp ta nghĩ xem, làm thế nào để có thể chọn ra được một vị tướng lĩnh cho hạm đội. Vị tướng lĩnh này sẽ quản hạt ba vạn binh, trăm chiến thuyền.hắn phải là người có đầy đủ các tố chất. Còn nữa, cha của ngươi, cũng chính là nhạc phụ của ta, đã từng đảm nhiệm chức quan tướng vận chuyển và áp tải, nên ngươi chắc cũng biết về các vật dụng lướt nước.Hạm đội này phải sắp xếp như thế nào, làm thế nào mới có được chiến lực lớn nhất.Còn phải nghĩ đến chuyện làm thế nào để liên hệ giữa các thuyền với nhau.Dù sao thì bây giờ việc mà ngươi phụ trách ở Hoàng Gia báo cũng không có nhiều, lúc rảnh rỗi thì có thể suy nghĩ giúp ta một chút. Đúng rồi, anh trai ta có gửi thư cho ta, nói là sức khỏe bá mẫu không được tốt lắm, nằm trên giường đã nửa năm nay. Lúc triều đình xây dựng đình công đức, mới được dắt ra cửa một lần.Hết năm nay, nếu không có chuyện gì thì ta với ngươi sẽ về quê ta thăm họ, có được không?" "Ta đi có phải là không thích hợp lắm không?" Lương Hồng Ngọc khó xử.Bảo tiểu thiếp nàng đến quán rượu thì được, chứ về quê bái tổ thì thân phận của mình có phần không ổn lắm. "Về thăm quê là để làm hôn sự.Cho bá mẫu vui mừng.Không nói nhiều lời nữa, cứ quyết định như vậy đi. Danh bất chính ngôn bất thuận, Huệ Lan nói với ta: tuy ngoài mặt ngươi không để ý, nhưng trong lòng cũng có lúc phiền muộn." "Làm gì có quan nhân nào lại đối xử với tiểu thiếp của mình tốt như thế?Hồng Ngọc sớm đã mãn nguyện rồi. Về phần....................." "Cứ quyết định như vậy đi." Âu Dương có chút không nhẫn nại mà nói: "Từ sau khi ở Đông Kinh trở về, mấy bà mai cứ tìm đến như nước chảy vậy.Hôm nay nói người ta là độc nữ của viên quan ở Đông Kinh, thiên tư thông tuệ, hiếu thuận hiền lương. Ngày mai lại nói đó là con gái được sủng ái nhất của một viên quan lớn ở biên thùy. Bọn họ cũng không chịu nghĩ xem, phu quân của ngươi chỉ là món hàng bát phẩm, nào có được phúc khí ấy kia chứ." "Quan nhân, cái phẩm hàm của người cứ lên rồi lại xuống.Ta nhớ phẩm hàm của người lúc cao nhất là lục phẩm." "Quan không kể cao, hữu dụng là được." "Đúng rồi quan nhân, người chắc là biết có một nữ tử tên là Chu Bình đang theo học ở đại học Dương Bình chứ?" "Không biết, Thầy giáo thì còn biết chứ học trò thì căn bản không biết." Lương Hồng Ngọc cười và nói: "Quan nhân đã về đây được một tháng rồi mà không phát hiện ra điểm kì lạ gì sao?" "Kỳ lạ?" Âu Dương ngẫm nghĩ rồi nói: "Trừ việc Âu Bình ham chơi khiến ta thường xuyên tìm không được cậu ấy ra thì hầu như không có điểm gì kì lạ cả." "Âu Bình thích cô Chu Bình kia rồi." "Hả?" Âu Dương khôi phục tinh thần hỏi: "Cô Chu Bình đó có lai lịch thế nào?" "Là con gái của đại chưởng quỹ thương hội Đông Nam, làm kinh doanh từ khi còn học tiểu học và là một trong những hậu duệ nổi bật nhất của Chu gia. Chỉ tiếc là mang phận nữ nhi, nếu không thì Chu đại trưởng quỹ đã không lo không có người nối nghiệp." "Uhm.... Ngày mai ta sẽ đến đại học Dương Bình xem xem cô Chu Bình này thế nào." Bài học tài chính ngày hôm nay do đích thân Âu Dương giảng dạy, tin tức này khiến cho học đường kín hết chỗ ngồi, công thương, thậm chí là các học trò y khoa cũng chen chân mà đến. Bài hôm nay Âu Dương lên lớp có tên là tài sản vô hình. Con người ngày một thông minh, Âu Dương cũng không dám nói lời vô nghĩa quá nhiều. Nhưng tài sản vô hình này lại là phần mà các thương gia luôn coi nhẹ.Âu Dương phải dùng cách nhắc nhở để lên lớp. Đảo mắt nhìn qua một lượt, có sáu nữ tử.So với tỉ lệ hai chọi một ở học đường thì còn kém xa, nhưng cũng coi như là có bước tiến bộ. Âu Dương dùng đá vôi viết lên bảng đen, vừa viết vừa nói: "Cái gọi là tài sản vô hình, nói đơn giản một chút thì mọi người sẽ hiểu thôi.Đó chính là tín dự.Ví dụ như lúc cho vay chẳng hạn, ngân hàng sẽ phân tích tín dự của thương gia trước.Nói phức tạp một chút thì đó là tầm ảnh hưởng. Ví dụ như hai thương phẩm cùng loại, một loại là do Dương Bình sản xuất, một loại là do Đông Kinh sản xuất, đến thì trường Đông Kinh điều tra biết được, khi có tình huống này xuất hiện, sản phẩm của Âu Dương có thể bán được mười chiếc, còn Đông Kinh chỉ bán được một chiếc. Có ai biết là vì sao không?" Một nữ tử giơ tay và nói: "Vì mọi người có tín nhiệm với sản phẩm do Dương Bình sản xuất." "Tín nhiệm từ đâu mà có?" "Trước hết là do đa số các thương phẩm của Dương Bình hoặc là rẻ hơn nhiều so với thương phẩm của Đông Kinh, hoặc là chất lượng tốt hơn nhiều so với thương phẩm Đông Kinh. Giá cả, chất lượng, kiểu dáng vv. tổng hợp lại thì Dương Bình luôn có ưu thế hơn so với Đông Kinh. Về lâu về dài, mọi người sẽ nảy sinh một loại ý niệm, coi sản phẩm do Dương Bình làm ra là sản phẩm chủ đạo." "Uhm, nói hay lắm.Đây chính là tài sản vô hình.Ngươi tên gì?" "Chu Bình."
Chương 163: Lại là ngày tết (1) Nguồn: VipVanDan Share: Banlong.us Mời đọc Chương 163: Lại là ngày tết (1) Cô ấy là Chu Bình? Âu Dương nhìn rất chăm chú, có vài phần quyến rũ, y phục đơn giản mà sạch sẽ, thêm vào đó là dáng vẻ rất tự tin, để lộ ra một vẻ đẹp rất cụ thể của tuổi thanh xuân. Trên người cũng không mang quá nhiều trang sức, nhưng những vật dụng cần thiết cho việc ghi chép như văn phòng tứ bảo* thì lại không hề thiếu. *Văn phòng tứ bảo: Bút, mực, giấy, nghiên. Âu Dương gật đầu rồi nói: "Rất khó để tạo nên tài sản vô hình chỉ trong một đêm, nhưng chỉ cần một đêm là dễ dàng biến mất. Nó đại diện cho hình ảnh của trường nghiệp, mà hình ảnh của trường nghiệp có thể nhìn thấy qua vài điểm dưới đây: tố chất của nhân công, tổ chất của sản phẩm và...." ........ Sau khi tiết học kết thúc, cả học đường tràn ngập tiếng vỗ tay. Âu Dương gật đầu cảm ơn mọi người, sau đó thu dọn văn án và cùng mấy thầy giáo lên lớp giảng dạy các bài học về tài chính các khóa trình tài chính nói một chút về quan điểm của mỗi người. Đúng lúc ấy Chu Bình tiến đến và hỏi: "Đại nhân, học trò có một việc không hiểu." "Hử?" Âu Dương bảo: "Ngươi nói xem." "Người nói muốn thành công thì có thể dùng vũ lực để mở rộng tài sản vô hình, còn có thể thông qua sự đầu cơ, hoặc sử dụng các thủ đoạn có tính chất đánh lừa để tiến hành tuyên truyền. Nếu làm như vậy thì có khi nào tài sản vô hình sẽ không qua nổi sự khảo nghiệm không?" "Uhm..... Cũng đến giờ ăn rồi." Âu Dương nói: "Chi bằng vừa ăn vừa nói nhé." "Vâng!" ............... Nhà ăn của đại học Dương Bình đã được sửa sang lại, đây là ý kiến mà Tông Trạch đề xuất với Cam Tín. Tông Trạch nói thầy với trò ăn chung với nhau thì chẳng ra cái thể thống gì cả. Cam Tín thấy cũng có lý, nên đã để riêng một vài chiếc ghế lô cho các thầy giáo sử dụng. Trong nhà ăn học trò chỉ có thể lựa chọn thức ăn, còn thầy thì có thể gọi món. Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý cùng ăn chung với học trò thì cũng chẳng có ai nói ngươi sai cả. Âu Dương đến hàng ghế lô, tùy ý chọn một vài món ăn rồi nói: "Ngươi là con gái mà Chu đại chưởng quỹ hài lòng nhất phải không? Cha của ngươi thường nhắc tới ngươi, nói tiếc rằng ngươi lại là phận nữ nhi." "Cha ta thường nói đại nhân là người có kiến giải, mà thái độ làm người cũng rất tốt." Chu Bình vừa châm trà vừa nói: "Học trò còn biết đại nhân ở Tây Bắc lập được đại công, được triều đình lập đình để bày tỏ ân huệ, ngoại trừ lúc Tống quốc bắt đầu khai quốc, chưa từng có ai được trọng đãi như vậy." "Ngươi thật biết ăn nói." Âu Dương cười ha ha và nói: "Thực ra, ta mời ngươi ăn cơm là vì muốn hỏi thăm một chút về Âu Bình." "Hắn sao?......" Chu Bình khẽ nhíu mày, đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau mới mở lời: "Học trò hiểu ý của đại nhân, chỉ có điều........ Âu Bình là một người tốt, đối xử với học trò cũng rất tốt. Nhưng học trò cảm thấy Âu Bình không có chí tiến thủ gì cả, vả lại học trò cũng chưa nghĩ tới chuyện cưới xin vào lúc này." "Uhm." Âu Dương có thể nhận ra Chu Bình cũng có ý với Âu Bình, chỉ có điều tính cách của Âu Bình khiến Chu Bình có chút không thích. Âu Dương nói: "Nếu ngươi muốn nói rằng thân phận của cậu ấy chỉ là một kẻ đầy tớ thì ngươi nhầm to rồi. Từ nhỏ ta với Âu Bình đã là anh em cột chèo, cậu ấy luôn coi ta là huynh trưởng, ta cũng coi cậu ấy như đệ đệ. Công sức mà cậu ấy bỏ ra cho Dương Bình tuyết đối không ít hơn mấy người Cam Tín kia, chỉ có điều là ở trong tối chứ không phải ở ngoài sáng." "Điều này thì học trò biết, nhưng mà....." Chu Bình suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: "Có thể là do ở đại học học trò được tiếp xúc với các học trưởng, đa phần họ đều là những người có dã tâm, còn Âu Bình thì thiếu chút....." "Mục tiêu và lý tưởng?" Âu Dương hỏi: "Có phải thiếu mấy hai cái này không?" Chu Bình gật đầu nói: "Đúng, chính là nó, hắn chẳng có cái gọi là mục tiêu làm người........." "Ha ha." Âu Dương vừa cười vừa nói: "Nếu quan nhân tườn lai của ngươi có chí tiến thủ thì ngươi chỉ còn cách không có chí tiến thủ mà thôi. Chu Bình này, ngươi không phải tìm một người bạn làm ăn, mà là tìm quan nhân. ngươi muốn ngươi và quan nhân của ngươi trở thành đôi bạn hợp tác, hay là một đôi phu thê yêu thương nhau đến đầu bạc răng long, để ngươi không phải mang nỗi lo về sau? Lúc ngươi suy sụp có thể cho ngươi sự cổ vũ, lúc ngươi thành công có thể vui mừng thay cho ngươi... Từ nhỏ Âu Bình đã ở cùng ta, ta có bất kì chủ ý gì cậu ấy cũng không phản đối, cho dù đó là một chủ ý tồi, cậu ấy vẫn sẽ ủng hộ ta, hơn nữa còn giúp ta khắc phục hậu quả. Nói thật lòng, nếu không có cậu ấy thì cái mông của ta sớm đã bị ngươi ta đánh cho nở hoa luôn rồi. Ta thấy, ngươi vẫn nên suy nghĩ cho kĩ xem vì sao cần phải tìm một phu quân đi rồi hẵng nói tiếp. Ngày tết sắp đến rồi, trường học cũng sẽ nghỉ định kỳ. Vừa khéo là sau tết ta có việc phải trở lại quê nhà, luôn tiện ghé thăm Chu đại chưởng quỹ. Ngươi đừng hiểu nhầm, Âu Dương ta không phải là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu. Ngươi có nguyện ý hay không ta không có ý kiến, cha ngươi cũng không có quyền ý kiến mà sẽ để ngươi tự quyết định. Ta nghĩ chút thể diện này cha ngươi vẫn sẽ để lại cho ta. Ngươi thấy có được không?" "Tấm lòng của đại nhân khiến học trò cảm kích vô cùng, học trò nhất định sẽ suy nghĩ cho thật rõ ràng và tường tận, đến lúc đó sẽ cho đại nhân một câu trả lời hợp lý." "Uhm." Âu Dương lái qua chuyện khác: "Câu hỏi khi nãy của ngươi ta có suy nghĩ như sau: phàm là bách tính đều sẽ có suy nghĩ đi theo một cách mù quáng, còn có lòng ham muốn những điều nhỏ nhặt, nên trước hết phải tẩy não cho họ cái đã...." ......... Lương Hông Ngọc đích thân xuống bếp làm một vài món ngon đem lên cho Âu Dương rồi hỏi: "Quan nhân, thế nào rồi?" "Ta nghĩ là có khả năng sẽ thành công. Thật ra ta với cô Chu Bình này cũng có chút hảo cảm. Nhưng ta lại thấy quá ủy khuất cho Âu Bình. Dã tâm của nữ tử này quá lớn, không chỉ muốn tiếp quan hiệp hội thương nghiệp Đông Nam trong tương lai mà còn cấp tiến hơn so với Tô Thiên lúc tiền nhiệm nữa. Dựa vào trí tuệ của cô ấy thì hoàn toàn có khả năng đó. Chỉ có điều nếu Âu Bình ở cùng với một nữ nhân cường thế như vậy thì e sẽ chẳng phải là chuyện gì tốt cả. Đương nhiên, chủ yếu là Âu Bình thích." "Quan nhân dự định sẽ nói rõ với Âu Bình?" "Ta không xen vào lựa chọn của cậu ta. Câu ta muốn thì ta sẽ giúp. Nhưng ta nhất định phải nói cho cậu ta rõ những hậu quả có thể xảy ra. Dù sao thì một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như thế thì nên chịu trách nhiệm với những chuyện mà mình làm. Có lựa chọn như thế nào cũng không phải là lựa chọn của cậu ta."
Chương 163: Lại là ngày tết (2) Nguồn: VipVanDan Share: Banlong.us Mời đọc "Thiếu nam thiếu nữ một khi tơ tưởng đến chuyện yêu đương thì không sao lường hết được hậu quả." Lương Hồng Ngọc khẽ cười: "Bây giờ chuyện của Âu Bình đã có lối đi, vậy Bạch Liên thì sao? Năm sau người ta đã hai mươi sáu tuổi rồi, bây giờ vẫn còn chưa có ý chung nhân. Năm ngoái thì vẫn có bà mối đến tận cửa, năm nay đến cuối năm rồi mà đến một bà mối cũng không có. Bản thân nàng ấy không quan tâm, nhưng tốt xấu gì cũng là người ở bên cạnh quan nhân, không nghĩ giúp người ta cũng không được." "Thì ta đổi nghề làm ông tơ là được chứ gì." Âu Dương đau đầu, Bạch Liên là dị chủng, nữ nhân này làm cái gì cũng tùy tiện, chỉ có mắt tuyển chồng là cao. Không đạt đến tiêu chuẩn định ra thì đừng hòng qua cửa. Mà rắc rối hơn chính là quan điểm bình phán lại dựa vào Âu Dương làm chuẩn, lấy người khác so sánh với Âu Dương. Như thế mà có thể tìm ra được nam nhân nào mới gọi là gặp quỷ đấy. Âu Dương muốn nói suy nghĩ này của mình với Lương Hồng Ngọc, không ngờ Lương Hồng Ngọc lại dè dặt hỏi: "Hay là đại nhân nạp...." "Nói vớ vẩn gì thế, cấp trên với thủ hạ là tuyệt đối không được. Hơn nữa người ta chỉ là sùng bái quan nhân của ngươi, chứ không phải ái mộ." Âu Dương nói: "Chuyện này cần phải nói cho rõ, về phần những chuyện có liên quan đến nữ nhân, ta sẽ không bao giờ suy nghĩ lại. Ngươi đừng có hào phóng tìm nữ nhân cho Âu gia như thế." Lời này mà nói ra, khiến Bạch Liên hiểu nhầm thì còn tai hại hơn. "Khiến quan nhân tức giận rồi. Hồng Ngọc lấy rau nhận lỗi." "Ta không tức giận." Âu Dương cười khổ: "Ngươi học ở đâu cái dáng vẻ này vậy?" "Không phải quan nhân từng nới, nữ nhân có ba thiên tính lớn: một là nói dối, hai là làm nũng, ba là tự đâm đầu vào rọ đó sao?" ............ Gần một năm không trở lại Dương Bình, Dương Bình đã phồn hoa không ít. Quán rượu Kim Tôn của Trân nương thực sự đã thay bà ấy kiếm được không ít tiền. Điều này khiến cho người quen có lợi nhuận chưa đầy một nửa như bà ấy vui đến híp cả mắt. Doanh thu lớn nhất của một quán rượu không nằm ở thức ăn, mà nằm ở phòng trò. Chi phí xây phòng trọ cực thấp, phí bảo vệ cũng thấp, yêu cầu về các vật dụng nhẹ, êm cũng thấp. Hơn nữa, người đến Dương Bình bàn chuyện làm ăn đều là những người buôn bán lớn, nên quán rượu Kim Tôn làm ăn phát đạt đến không có ranh giới cũng là điều dĩ nhiên. Về phần vùng đất bỏ hoang ở bên bờ sông Thanh đều đã giao cho Cam Tín làm chủ. Dự tính đến trước tháng sáu năm sau, việc san bằng ruộng đất sẽ hoàn tất. Bên này chủ yếu sử dụng các nông dân nông nhàn, một là để gia tăng thu nhập, hai là giúp họ trong lúc nông nhàn không còn tư tưởng đến chuyện bài bạc nữa. Âu Dương đã từng suy xét đến mối nguy hại của chuyện đánh bạc, định bụng bảo Huệ Lan mở một chuyên bản, mỗi kì sẽ kể một câu chuyện có liên quan đến đánh bạc, vì đánh bạc mà tán gia bại sản để cảnh tỉnh người đời. Ngày mùng tám tháng chạp, ân thưởng theo thường lệ của Hoàng Đế đã đến, lần này là tặng cho một chén ngự tửu, còn có một cặp thỏ Ứng Hỏa và thỏ Niên Cát Tường do một vị danh sư làm ra. Mà đơn xin nghỉ Âu Dương gửi đến châu lị cũng đã được phê chuẩn, chậu lị căn bản không hỏi Âu Dương muốn làm cái gì, nha dịch vừa nói một tiếng liền cho người giúp mang đến cho tri châu, sau đó đóng quan ấn là xong. Quan hệ giữa Âu Dương với châu lị ấy rất tốt, đến lò Thọ Châu, một trong năm lò quan lớn của nước Tống sau khi bàn bạc với Dương Bình thì đã được lò Dương Bình tiếp nhận rồi. Vả lại, cho dù quan hệ có không tốt thì cũng sẽ không làm khó, bởi tuy bây giờ ngoài mặt Âu Dương chỉ là một tri huyện, nhưng trên thực tế đã có thể xem là triều thần tứ phẩm rồi. Như Giám Quân Tây Bắc, Khâm Sai Đại Thần, Thừa Liêu Sứ vv. Được làm những chuyện này thì sớm đã vượt qua những việc mà một tri huyện có thể làm rồi. Hơn nữa người này quan hệ rất tốt với không ít các quan địa phương, sớm đã mang nguyên mẫu của quyền thần rồi. Tết năm nay, trên bàn của Âu Dương lại nhiều hơn một người, Tông Trạch. Tông Trạch không dẫn thân quyến đến Dương Bình, hơn nữa, sau khi nghỉ định kì thì đại học chỉ còn một mình hắn. Nhìn người này cô khổ linh đinh*, Âu Dương liền mời hắn qua bên này, cũng dặn dò kẻ dưới đầu xuân sau sẽ đón thân quyến của hắn tới đây. Thích đầu về lại Thích đầu, Âu Dương vẫn rất bái phục tính cách của Tông Trạch. Việc của Tông Trạch, Âu Dương đã nói với Triệu Ngọc mấy lần rồi, Triệu Ngọc cứ kiên quyết lắc đầu, ngày nào người này còn ở trong triều thì triều đình còn không yên ổn ngày đó. Khi Tống Huy Tông còn trị vì, sau khoa tiến sĩ thì người này vẫn chỉ là một viên quan bát phẩm nhàn hạ, thế mà cũng dám dâng sớ vạch tội Lương Sư Thành. Âu Dương cũng tính cứ để cho Tống lão nhân an hưởng tuổi già ở Dương Bình là tốt nhất. *Cô khổ linh đinh: Một thân một mình khổ sở không nơi nương tựa. Bạch Liên thì vẫn tùy tiện như thế, một chút cũng không cảm thấy là mình sắp hai mươi sáu tuổi đầu rồi đấy. Âu Bình thì lại có chút không tập trung, mấy lần nói chuyện đều ở trong trạng thái thất thần. So với lúc trước, Triển Minh càng lúc càng chững chạc hơn. Huệ Lan vẫn thích nói chuyện phiếm với Lương Hồng Ngọc. Cam Tín phá lệ dẫn Tô thị đang bụng mang dạ chửa và cả nhà đi ăn bữa cơm tất niên. Có thể nhìn ra tuy hắn vẫn còn ong bướm ở bên ngoài, nhưng đối với thê tử của mình vẫn là sự yêu thương hết mực. Tô thị cũng khá mãn nguyện với tình trạng hiện nay. Một đám nữ nhân tụ họp nói chuyện con cái, đồ trang điểm, mấy chuyện trời ơi đất hỡi. Còn đám nam nhân lại là chuyện nửa tư. "Gần đây chuyện cướp súng đã giảm được một chút." Triển Minh nói: "Nhưng lại xảy ra chuyện là có không ít người đến Dương Bình bán trẻ con." "Buôn người?" "Vâng, xét hỏi vài cặp vợ chồng thì bọn họ đều nói bản thân không thể nuôi được khi con cái quá đông, nhưng lại sợ tương lai con cái phải chịu ủy khuất. Nếu như đưa đến Dương Bình thì điều kiện sống của con cái sau này sẽ tốt hơn một chút. Có người thậm chí còn không bán mà tặng thẳng cho người ta." Triển Minh chau mày rồi lại nói tiếp: "Đại nhân, ta thật không hiểu, tại sao bọn họ lại phải sinh một lúc sáu bảy đứa, có cặp vợ chồng còn sinh tới mười một đứa, đừng nói là bọn họ, cho dù ta đây có nhiều con như thế thì cũng không có sức mà nuôi ấy chứ." Âu Dương thở dài rồi nói: "Thực ra thì họ cũng chẳng muốn thế đâu. Nhưng ngươi tưởng tượng mà xem, đêm xuống tối như bưng, không còn chuyện gì nữa thì chỉ có thể tiến hành cuộc vận động nguyên thủy nhất. Ta nghe nói phụ nữ có thai còn từ trên giường nhảy xuống, để cho đẻ non, kết quả là chết cả hai mạng người. Xem ra chỉ có thể bảo Hoàng Gia báo gia tăng in ấn, xây dựng thêm chuyên mục cho các bà mẹ. Có thể hướng dẫn được thì sẽ hướng dẫn, không thể hướng dẫn được thì chúng ta có muốn quản cũng quản không được."
Chương 164: Phỉ? (1) Nguồn: VipVanDan Share: Banlong.us Mời đọc Cam Tín nói: "Ta thì đang đau đầu về chuyện hộ tịch, theo yêu cầu của đại nhân, sau khi thông báo rằng bất kì người nào không biết được nghìn chữ thì sẽ không được đăng kí hộ khẩu, đã có thể giảm bớt được lượng tăng thêm mỗi tháng, nhưng mọi người ai cũng nghĩ Dương Bình là thiên đường, nên người di cư đến ở không có hộ khẩu đâu đâu cũng có." "Thật nhiều lời, nếu mấy nghìn mẫu đất hoang được san phẳng thì đây sẽ là cơ hội rất lớn để người ta đến làm việc. Còn nếu muốn xây nhà, thì ít nhất phải tới mấy năm, mà tiền lương ở Dương Bình so với nơi khác lại cao hơn gấp đôi, con cái cũng có thể có cơ hội đến trường, tự nhiên sẽ dẫn cả nhà chạy tới thôi." Âu Dương nói: "Nhưng ngươi yên tâm đi, trước mắt thì đường Tần Phượng vẫn cần một lượng lớn nhân công, mà việc xây dựng tam giác Hàng Châu, Dương Châu và Hồng Châu cũng cần một lượng nhân công rất lớn, các nơi khác cũng học theo để phát triển thương nghiệp. Qua nửa năm nữa, tình hình này sẽ có được cải thiện đáng kể thôi." Tông Trạch - người nãy giờ chưa nói một lời nào đột nhiên lên tiếng: "Lão thật sự rất bái phục phong thái này của Âu đại nhân. Vì muốn tốt cho mọi nhà mà không ngừng hoan nghênh mọi người đến đây." "Tông đại nhân, nếu thật chỉ có một Dương Bình là giàu có thì không tới năm năm nữa, nơi này sẽ trụ không nổi đâu." Ai cũng chạy tới, làm nhân khẩu của một huyện nhỏ mà vượt qua cả Đông Kinh, đó là chuyện kinh khủng biết bao. Âu Dương nói: "Thật ra, ngoài một nghìn mẫu đất kia ra, Dương Bình gần như đã bước vào trạng thái bảo hòa, không có khả năng tiếp nạp thêm nhiều nhân khẩu dư thừa được nữa. Nếu nhân khẩu lại tiếp tục gia tăng thì sẽ không mang lại ích lợi gì cả. Sau tết này, ta sẽ về thăm quê một, hai tháng, việc bên này phải phiền đến mọi người và Tông đại nhân rồi." Tông Trạch lễ độ chắp tay, nói: "Lão đương nhiên sẽ cố gắng hết sức." ............ Tuy Âu Dương không thường xuyên ở Dương Bình, nhưng Dương Bình đã vận hành giống như một công ty có quỹ đạo và khuôn khổ. Các bộ phận đều có các quan viên điều khiển, ngoài ra còn có sự giám sát của một văn Cam Tín, một võ Triển Minh, nên sẽ không có chuyện gì đáng ngại. Hay nói trắng ra thì bây giờ, người không có bản lĩnh chính là lão đại, lão đại không nhất thiết phải có bản lĩnh, chỉ cần tiểu đệ có năng lực là mọi chuyển ổn hết cả thôi. Trước lúc rời đi, Âu Dương có ghé qua xưởng quân sự. Trọng điểm nghiên cứu của xưởng quân sự hiện nay là đại bác và đạn pháo, hai loại sản phẩm này có yêu cầu về công nghiệ đúc thiếc rất cao. Trước mắt, xưởng quân sự có thể sản xuất ra viên đạn có tầm bắn một nghìn năm trăm mét và lựu đạn sơ cấp có khả năng đốt cháy ở diện tích một nghìn mét. Nhưng thành phẩm lại quá cao, một đại bác dài sáu trăm mét có giá thành bất quá khoảng mấy chục quan tiền, mà muốn chế tạo lựu đạn bắn được cự li một nghìn năm trăm mét thì giá thành cơ bản nhất cũng phải tới ba trăm quan. Cho dù làm như vậy thì thân pháo vẫn chưa đủ tốt, sau khi sử dụng mấy lần là phải tiến hành làm nguội, nếu không sẽ tiếp tục nổ ở trạng thái rỗng. Một đại bác không quá thực dụng thì có giá bán khoảng nghìn quan tiền, cho dù là Đại Tống cũng không có hứng thú mua nó. Súng của Âu Dương đã đạt tới bước đột phá, đạn vừa được sản xuất ra, tầm bắn trăm mét, mỗi lần lên đạn chỉ tốn khoảng mười giây. Tuy có được nguyên mẫu, nhưng không có nhiều tính thực dụng trên chiến trường. Hơn nữa hiệu quả sát thương cũng thấp. Âu Dương khá hiểu về súng ống, hướng dẫn một vài cấu tứ của súng ống hiện đại, còn cụ thể phải làm như thế nào thì để cho đám thợ cả tự mình nghĩ lấy. Vào thời Nam Tống đã xuất hiện súng kíp, tầm bắn tới hai trăm ba mươi mét. Do tính thực dụng quá thấp, nên cuối cùng bị triều đình vứt bỏ. Âu Dương bỏ vào một số vốn lớn, hơn nữa còn có lý niệm về súng ống hiện đại, chỉ cần kỹ thuật đúc đuổi kịp với hiện đại, giải quyết tốt mấy vấn đề then chốt thì sớm muộn gì súng ống cũng sẽ thành hình thôi. Nghiên cứu và sản xuất là hai lĩnh vức khác nhau. Trừ Triển Minh, Âu Dương và mấy vị thợ cả cùng mấy tên đồ đệ của họ ra, đến cả Cam Tín cũng không được bước vào nơi nghiên cứu. Nơi nghiên cứu không thuộc phụ trách của Triển Minh, trong khi xem xét điểm có lợi của hỏa khí mới, Triệu Ngọc đã cử năm tên nội thị vệ bảo vệ an nguy cho chưởng quản ở nơi nghiên cứu. Các vệ binh bên trong đều là cấm vệ quân được rút ra từ Đại Nội. Một mặt là bảo vệ nơi này, mặt khác là để theo dõi. Tuy Triệu Ngọc buông thả cho Âu Dương tự do nhiên cứu, nhưng với nơi đầy nguy hiểm thế này cũng không dám tin tưởng hoàn toàn. Phải biết rằng chỉ cần một tấm bản vẽ ở trong này rơi vào tay Liêu - Kim thôi thì cũng có thể khiến cho Liêu quốc hoặc Kim quốc trở thành cường quốc quân sự. Địa phận nghiên cứu hai loại hỏa khí và thiếc khí, sản lượng thiếc của nước Tống sản xuất ra chiếm tám phần sản lượng thiếc của thế giới lúc bấy giờ, nhưng công nghệ chế tạo lại không sánh bằng, cũng không có ai tiến hành nghiên cứu ở phương diện này. Tuy có tinh luyện thép, nhưng giá thành của chúng lại quá cao, khiến người ta phát hãi. Nếu không thì giá thành của đại bác mà Âu Dương đang nghiên cứu cũng sẽ không tới con số ba trăm quan tiền. Thứ vũ khí này không thể sản xuất một lô lớn như pháo súy thủ, luyện trăm ngày mới thành thép, một đại bác không chỉ có giá thành cao mà còn tiêu tốn rất nhiều nhân công và thời gian, đây là hai điều mà Âu Dương không có cách nào đáp ứng được. Thân là một người xuyên không, Âu Dương đã rất hổ thẹn, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đó hắn đã đi tìm hiểu xem rốt cuộc thép là một thứ như thế nào rồi. Ngoài ra, việc nghiên cứu thiếc khí một mặt là để phục vụ cho xưởng quân sự, mặt khác là để khi mọi thứ có bước đột phá rồi thì sẽ biến nó trở thành một thương phẩm bán chạy nhất của xưởng, về điểm này thì Âu Dương không chút giấu diếm. Sau tết nguyên tiêu, Âu Dương, Âu Bình, Lương Hồng Ngọc, còn có hai nha đầu cùng nhau lên đường. Lương Hồng Ngọc vốn muốn cưỡi ngựa giống như Âu Dương, sau lại cảm thấy có vẻ như không ổn cho lắm, liền thuê xe ngựa của hậu cần Dương Bình, một chiếc để cho cô ngồi, một chiếc để cho hai nha đầu ngồi rồi cùng lên đường. Ngoài mấy người bọn họ còn có tám tên nha dịch đi theo, đây là ý cỉa Triệu Ngọc, nói nếu để Âu Dương đơn độc lên đường thì nàng sẽ phái mấy tên nội thị vệ đến bảo vệ, Âu Dương nghĩ cũng thấy có lí, kí giả trú tại Kim quốc đã nghe được tin, nói rằng người Kim vẫn còn ý định hạ thủ với Âu Dương. Mà tin này lại là do Tiết Bính dò la mới biết được, tính đáng tin của tin tình báo này khá cao. Âu Dương thấy đường này ít người qua lại, đường núi lại gập ghềnh, nói chuyện phiếm với một tên nha dịch, tên nha dịch ấy vội giới thiệu: "Mấy năm trước, nạn cướp ở Đông Nam diễn ra triền miên. Từ sau khi tân hoàng đăng cơ, Đông Nam đại trị và dùng chính sách lôi kéo đối với đám thổ phỉ. Kẻ có danh hay vô danh đều ào ạt chiêu hàng, có người ở trong quân đội, có người về làm nghề nông. Nên con đường này giờ đây mới bình yên như vậy." "Các thổ phỉ này đa phần đều là những nạn dân, nhưng có một bộ phận sau khi vét được lợi ích, lại không cam tâm từ bỏ cướp bóc."
Chương 164: Phỉ? (2) Nguồn: VipVanDan Share: Banlong.us Mời đọc Âu Dương nói: "Năm trước không phải hai châu đã liên hợp lại để cùng nhau tiêu diệt một đám thổ phỉ có hơn một trăm người vốn đã chiếm cứ nơi đây đã nhiều năm rồi sao?" Mấy người đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có mười người từ trong bụi cỏ bên đường xông ra, dẫn đầu là một tên cao bảy thước hai, trên mặt có một chòm râu, vai vác một đại đao và hét lớn: "Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi qua con đường này thì phải để lại chút tiền mãi lộ." "Haha." Âu Dương nhịn không được cười một cách hả hê rồi nói: "Lời thoại này thật quá lạm dụng đi. Ê, ta nói này, các ngươi có mười hai người, bên ta lại có mười nam nhân, sao các ngươi lại cướp của chúng ta?" Một tên thổ phỉ nói với tên thủ lĩnh: "Đại ca, hắn không sợ chúng ta." "Phí lời, ta đương nhiên là không sợ rồi. Chúng ta có tới tám thanh đao, còn các ngươi chỉ có một mà thôi." Âu Bình cũng rất vui vẻ, trong số đám thổ phỉ này, có kẻ còn cầm mộc côn, thậm chí có vài kẻ còn đang tay không nữa. Xem ra muốn làm gì cũng phải có nhãn lực mới được, vì việc nhìn rõ xem đối tượng là ai rất quan trọng. "Đại ca, xem ra tên tiểu tử này không dễ đối phó. Chúng ta chạy thôi." "Muốn chạy?" Âu Dương lắc đầu: "Cùng ta đến Lư Châu một chuyến đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí." "Ngươi....... Ngươi là ai?" Tên thủ lĩnh chỉ đao về phía Âu Dương và quát. "Tri huyện nho nhỏ của Dương Bình, Âu Dương." Thủ lĩnh kinh hãi hô: "Xa hô." Đám thủ phỉ có liên quan lập tức chạy thục mạng. Âu Dương phất tay: "Bắt hết lại cho ta, có thể không giết thì không giết." "Vâng!" Tám tên nha dịch cột chặt hai con ngựa, sáu con ngựa còn lại đuổi theo tứ phía. Mấy tên này đều là đồ đệ của Triển Minh, đối phó với những người đến vũ khí cũng không có, việc bắt chúng chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Chỉ có điều Âu Dương rất buồn bực hỏi Âu Bình: "Từ lúc nào mà mấy tên cướp lại sợ tri huyện như vậy?" Một tên nha dịch vừa cười vừa nói: "Đại nhân không biết rồi, năm trước tiểu nhân có nghe được một câu chuyện ngắn, nói là đại nhân cầm trong tay phương thiên họa kích nặng một trăm lẻ tám cân dẫn theo một trăm kỵ vệ tinh nhuệ, trong vạn quân chiếm được Thiết Diêu Tử của chủ tướng Ngôi Danh Thủ Toàn, Ngôi Danh Thủ Toàn kinh hãi, vội cướp đường chạy thoát thân. Từ đó mới có câu chuyện Âu Dương đánh tan đội quân Thiết Diêu Tử." "Haha." Âu Dương khẽ cười: "Thực ra trước giờ ta luôn không hiểu, ngươi xem, Tam quốc lựa chọn nhiều binh sĩ như vậy mà lại toàn là những kẻ ngồi không. Một con ngựa chạy nhanh như gió cũng đủ khiến đối phướng bắn ra hai đợt phi tiễn rồi." "Tạm nghe được như vậy thì chúng cũng tạm tin như thế." Nha dịch cười: "Dù sao thì cũng không thể nói là tiền của đại nhân đè chết Thiết Diêu Tử được đúng không? Người ta không thích nghe. Vả lại, dù sao đại nhân cũng rất tốt, người tiếp thu ý kiến của Hàn tướng quân và Lưu tướng quân, đó chính là thiên thần hạ phạm." Trong lúc nói chuyện, hơn mười tên thổ phỉ đã bị mấy tên nha dịch đuổi kịp và lôi ra giữa đường, xem ra căn bản là không có sức kháng cự. Hai tay tên thủ lĩnh cầm đao, căng thẳng nhìn mấy người đang ở trước mặt. Âu Dương hỏi: "Ngươi làm thổ phỉ bao lâu rồi." "Lần thứ hai." Thân phận của những người này nằm ngoài dự liệu của Âu Dương, hắn vốn nghĩ họ chính là những nạn dân không có đất đai, nhưng không ngờ họ lại là một đám lưu manh. Mỗi lúc không có việc gì làm thì bọn họ lại tụ tập ở trong trấn đánh bạc, dọa nạt để vơ vét tài sản, ngang nhiên giở trò lừa gạt. Sau đó, kinh tế Lư Châu bắt đầu phát triển, quan phủ đáp ứng yêu cầu của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, tăng cường đả kích những kẻ chuyên phá hoại việc buôn bán, thương mại. Năm ngoái có hai người vì vơ vét tài sản không thành, trêu chọc vợ của thương nhân, mấy lần sờ soạn ngực của người ta, kết quả là hại vợ của thương nhân treo cổ tự tử. Hai người này liền bị quan phủ bắt giam. Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình nghe thương nhân khóc lóc kể lể thì giận dữ, lập tức bỏ tiền mua chuộc quan phủ, để họ đem hai người kia ra xử trảm. Đối với những người thường xuyên ở cùng với hai người kia thì cũng tiến hành đuổi cùng giết tận. Thêm vào đó là việc các gia đinh tư nhân của các thương nhân bản địa liên hợp lại để đối phó với đám người du thủ du thực, tiến hành gây gổ, đánh nhau với họ rồi đuổi họ ra khỏi địa phương. Bị đẩy đến bước đường cùng, mấy người này bất đắc dĩ phải lựa chọn, hoặc là chạy trốn khỏi châu lị, hoặc là đi lên núi làm sơn tặc. Ở thời hiện đại thì chỉ có đám lưu manh ép thương nhân sống không nổi, còn ở thời cổ đại thì ngược lại. Âu Dương nghe xong lại dở khóc dở cười. Ở niên đại mà pháp chế được xây dựng vững chắc thì người tốt không cần phải bảo vệ, trong thời đại không có vương pháp thì lại là kẻ xấu gặp tai ương, cái án kệ này nhất định sẽ khiến cho việc nghiên cứu pháp luật rất khó khăn rồi. Âu Dương cảm thấy mình tạm thời phải dừng lại việc dâng sớ bàn về quyền lợi căn bản của bách tính mà mình đang làm trước mắt thôi. Vốn dĩ hắn muốn nói rõ những quyền lợi căn bản của bách tính, mà tác dụng chính là dùng thái độ ôn hòa để khắc chế sự xuất hiện của bạo dân, giảm bớt sự mâu thuẫn giai cấp. Đám lưu manh này ngang nhiên càn quấy như vậy chính là vì sự khiển trách của pháp luật hiện hành quá yếu. Người làm cảnh sát như Âu Dương biết rất rõ, một tên lưu manh có thể ảnh hưởng đến chỉ số an toàn của cư dân xung quanh một con phố. Vì để xóa bỏ các phần tử xã hội đen phạm tội, mà đặt ra các đặc khu đặc biệt có tương quan đến pháp lệnh. Bất kì người nào, chỉ cần dám nói mình là thành viên của xã hội đen, hoặc có lời nói khiến công dân hiểu nhầm họ là thành viên xã hội đen, thì bất luận là lời nói đó có chân thật hay không, thì có thể bị phán quyết ở mức cao nhất là tù hai năm. Một khi có xung đột tứ chi, tạo nên sự tổn thương nhỏ, thì sẽ bị phạt tù cao nhất là năm năm. Nếu như có lời đe dọa, sách nhiễu người khác, có thể bị phạt tù đến mười năm. Phải đến gần mười năm, pháp lệnh này mới được ra đời, tiến hành càn quét các tổ chức xã hội đen trên diện rộng. Nhìn Trung Quốc đại lục thì còn buồn cười hơn, cuối năm ngoái, ở một huyện cấp thị nào đó của tỉnh Phúc Kiến, mấy chục tên lưu manh cứ đi nghênh ngang trên những con phố sầm uất nhất, đến từng thương gia thu phí bảo hộ hoạt động. Tình hình ấy diễn ra trong một thời gian rất dài, sau đó thì các thương nhân liên quan bao vây lấy cục cảnh sát, nói họ bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa ra được một lời khẩn báo. Nhưng tháng tư đã qua rồi mà người cũng không bị bắt, án cũng chưa được phá, bỏ mặc không ai lo. Đến nỗi các học trò nhỏ ở địa phương cũng cho răng mình làm xã hội đen là quang vinh, lấy việc dọa nạt và lừa gạt các bạn cùng lớp là bổn sự và việc quen biết, tham gia vào việc thu phí bảo hộ cùng với đám lưu manh mà kiêu ngạo. Như Đoạn Dịch Hồng đã nói: khi cái thiện bắt gặp cái ác, thì bao giờ cũng là cái thiện bị thương, nếu muốn làm thì hãy làm một người ác mà có tấm lòng lương thiện.