Thiên Vu Tác giả: Cửu Hanh Chương 889: Cướp cô dâu (2). Nhóm dịch: Sói già Nguồn: Vipvandan.vn Mời đọc Hắn sáng lập lên đoàn vinh quang Độc Lâm cũng khiến người ta nói chuyện say sưa, bên trong đó cũng không nhiều vinh quang giả, chỉ có khoảng mười đến hai mười nghìn người, nhưng mỗi người bọn họ đều là dạng nhân vật có thể chinh chiến, trong đó đại đá số đều là đại vương thổ phỉ giặc cỏ nổi tiếng trên giang hồ, tỷ như Tây Sơn vu quỷ, Hoàng Phong động tứ ma, Hắc Phong lão yêu, Tứ Ngự cung Thập Nhị Hoa Khôi các loại, những nhân vậy này có thể không phải thiên kiêu, nhưng mỗi một người đều là dạng tu luyện qua không biết bao nhiêu năm tháng, toàn bộ đều là hạng lòng lang dạ sói, giết người không chớp mắt, hiện tại toàn bộ những người này đều ở trong đội ngũ của Lãnh nhị gia, hoặc là dùng chủy thủ sắc bén tỉa tót chòm râu, hoặc là đang gặm đầu heo, còn có những kiều nương trang phục, trang điểm xinh đẹp động lòng. - Lão Hoàng, ngươi mẹ kiếp vẫn còn thiếu nợ lão tử một trận rượu đó. - Lão Lưu, lần trước lão tử giới thiệu kiều nương xinh đẹp cho ngươi, thế nào, bộ ngự rất lớn đó. - Kim Tam nhi, lần trước đánh cược với lão tử, ngươi mẹ kiếp thắng tiền bỏ chạy, lão tử còn chưa tìm ngươi tính sổ đó. Vẫn nói bằng hữu Lãnh nhị gia trải khắp thiên hạ đúng là không phải nói xuông, khi hắn vừa xuất hiện, hiện trường liền có rất nhiều người chào hỏi hắn, trong đó không thiếu các đại đoàn trưởng đoàn vinh quang nổi danh, Lãnh nhị gia cũng đều cười mắng đáp lại từng người, trong lúc nhất thời, hiện trường hôn lễ trở nên náo loạn. Niên Tiểu Linh thấy đại ca đã chạy tới, vẻ mặt lập tức đại biến, xóc khăn voan lên chạy tới, kinh hãi hỏi: - Đại ca, ngươi thế nào… - Tiểu muội, ngươi yên tâm, hôm nay dù đại ca có đánh bạc cái mạng này cũng không để ngươi phải gả cho Phương Thiếu Nam. Ai cũng không hề nghĩ tới hiện trường hôn lễ lại đột nhiên phát sinh loại chuyện này, Phương gia trên dưới phảng phất cũng biết “lai giả bất thiện”, ai nấy đều vỗ bàn đứng lên, những vinh quang giả đoàn vinh quang Vương Giả phụ trách giữ gìn trật tự càng giương cung bạt kiếm, tựa như chỉ cần Phương Thiên Nam ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự đại khai sát giới. - Ta nói này Phương Thiên Nam, tiểu tử ngươi thật giỏi, hôn lễ này cũng đủ phô trương đại khí phái đấy, thực khiến cho lão tử đây phải hâm mộ, bất quá, ngày vui của ngươi sao lại không mời ta đến uống một chén rượu chứ. Đi tới quảng trường vực Tây Ách, Lãnh Cốc cười to nói. Vừa dứt lời, Phương Ngạo liền nhảy ra, nổi giận nói: - Ngươi tính là thứ gì, Nhị ca ta sao phải mời loại người như ngươi! - Yêu a, tiểu bằng hữu, đĩnh đạc chút đi! Lãnh Cốc không những không giận, còn cười, nhìn chằm chằm vào Phương Ngạo, cười nói: - Đúng là tuổi trẻ, khí thế lăng nhân một chút cũng có thể hiểu được, bất quá lão tử vẫn khuyên ngươi giữ miệng của mình cho tốt, làm người phải biết điều một ít, đừng có cắn loạn mẹ nó, bằng không có lúc ngươi phải hối hận. - Hừ! Ngươi chẳng phải là… Phương Ngạo đang muốn nói gì nữa, bỗng cả thấy không đúng, chỉ thấy khí huyết trong người sôi trào, thật giống như có vật gì từ bên trong cổ họng chui ra, oa một tiếng, dĩ nhiên phun ra một con chuột con, oa oa liên tục lại phun ra vài con. Ở bên cạnh, Phương Thiên Nam vung tay, ánh sáng tỏa ra, bỗng nhiên vỗ vào phía sau lưng Phương Ngạo, lúc này hắn mới ngừng nôn ọe. - Nhị ca! Hắn… Phương Ngạo sợ hãi vạn phần, căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Phương Thiên Nam ra hiệu không cần nối chuyện, hắn biết vừa nãy Phương Ngạo bị người ta động chân động tay, hơn nữa còn là một loại ác môn tà đạo, còn là thủ pháp gì thì ngay cả hắn cũng không nhìn ra, nhưng biết nhất định là do một người nào đó trong nhóm người phía sau Lãnh Cốc, những người này đều là tam giám cửu lưu, đi đường đều là tà môn ma đạo, trong đó có cao thủ vu độc, cũng có cao thủ vu trùng, loại lĩnh vực cực đoan này, những người khác căn bản không cách nào lường hết được, lại càng không thể nào hiểu rõ được ảo diệu trong đó. - Lãnh Cốc, hôm nay là ngày vui của Nhị đệ ta, ngươi dẫn nhiều người tới như vậy là có ý gì. Phương Thiếu Khanh tiến lên chất vấn. - Yêu, đây không phải là Phương huynh sao? Lãnh Cốc cẩn thận nhìn lên, nhất thời kinh hãi, cười nói: - Ta còn thức mắc một Vu yêu như ngươi tại sao lại dám xuất đầu lộ diện, nguyên lai là tu ra phân thân Đại Tinh Thần, lợi hại, thực sự là lợi hại! Khiến lão tử đây cũng muốn phá hủy thân thể đi tu Vu yêu! - Ta đang hỏi ngươi dẫn nhiều người như vậy đến là có ý gì? - Không phải nói rồi sao, hôm nay ta dẫn theo huynh đệ đến là đòi chén rượu mừng. - Được! Nếu đòi uống rượu, vậy Phương gia chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh, người đâu, chuẩn bị ghế, hôm nay bất kể là ai, chỉ cần đến đây chúc phúc, Phương gia chúng ta không cự tuyệt bất kể người nào. - Rượu mừng mà, không vội không vội. Lãnh Cốc cười nói. - Đại ca, đừng dài dòng với hắn làm gì, kẻ này vừa nhìn chính là đến gây chuyện. Phương Ngạo kêu ầm lên. - Hôm nay là ngày vui của Nhị ca ngươi, không thích hợp động võ, càng không thích hợp chảy máu. Lúc này, Phương Thiên Nam vẫn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, hắn chắp tay đứng, trên khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra hỉ nộ ai nhạc, nhìn Lãnh Cốc, thản nhiên nói: - Lãnh Cốc, nếu ngươi tới chúc phúc, Phương Thiên Nam ta hoan nghênh, còn nếu ngươi tới gây phiền phức, Phương Thiên Nam ta cũng không ngại ngày vui động võ uống máu. - Ta là một người đàng hoàng, mặc kệ cái loại hoạt động ẩu đả đánh đấm lẫn nhau này, không làm được cái chuyện đảo lộn ngày vui của người ta, hôm nay đến đây chỉ muốn làm rõ một chuyện, chỉ cần hiểu rõ rồi, Lãnh Cốc ta tuyệt không nói hai lời, quay đầu bước đi. - Ồ? Chuyện gì? - Thử hỏi Phương lão đệ, ngươi đề thân khi nào? - Có liên quan gì đến ngươi? - Niên Tiểu Linh là nghĩa muội của ta, hiện giờ nghĩ muội đại hôn, ta làm ca ca cư nhiên không hề hay biết, ngươi nói có chuyện như vậy không? Lãnh Cốc xem ra càng cà lơ phất phơ, quơ quơ bình hồ lô trong tay, ngửa đầu lại uống một ngụm rượu, nói: - Có câu châm ngôn, nhị lão không còn, huynh trưởng như cha, ngươi cưới Tiểu Linh làm vợ, đã được đại thiếu đồng ý chưa? Đã được ca ca như ta đồng ý chưa? - Ta và Tiểu Linh tâm đầu ý hợp, chúng ta kết hôn, không cần bất luận người nào đồng ý. Phương Thiên Nam từ đầu đến cuối vẫn không có vẻ mặt gì khác biệt, ngạo nghễ đứng đó, rất có uy nghiêm. - Tình đầu ý hợp? Ha ha ha! Lãnh Cốc cười ha ha, xoay người nhìn về phía Niên Tiểu Linh, hỏi: - Muội tử, ca ca hỏi ngươi, ngươi có thực là tâm đầu ý hợp với Phương Thiên Nam hay không? Hay là do hắn ỷ thế bặt nạt ngươi, uy hiếp bức hôn? - Lãnh đại ca, các ngươi không cần… Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Niên đại thiếu và Lãnh Cốc, Niên Tiểu Linh hoàn toàn hoảng hốt, không biết phải làm gì bây giờ. - Tiểu muội, ngươi không phải sợ, có gì cứ nói đó, cũng không cần bận tâm, Nhị gia cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi. Niên đại thiếu vẫn chăm chú lôi kéo cánh tay Niên Tiểu Linh.
Thiên Vu Tác giả: Cửu Hanh Chương 890: Đại chiến vừa gặp liền phát. Nhóm dịch: Sói già Nguồn: Vipvandan.vn Mời đọc - Đại thiếu nói không sai, muội tử, ngươi không phải sợ gì hết, cũng không cần bận tâm gì cả, hôm nay đại ca ta đã tới, sẽ không để ngươi phải chịu nửa điểm ủy khuất, ta không cần sợ ai, chỉ cần ngươi gật đầu, ca ca dẫn theo các huynh đệ giết ra một đường máu, dẫn ngươi rời khỏi. Ánh mắt tất cả mọi người tại hiện trường đều tụ tập trên người Niên Tiểu Linh, bởi vì ai cũng nhìn ra được câu trả lời của nàng rất có thể sẽ dẫn tới một hồi tranh đấu thanh thế hùng vĩ, một phương là các đường anh hùng hào kiệt do Lãnh nhị gia cầm đầu, một phương là đoàn vinh quang Vương Giả do Phương Thiên Nam dẫn đầ, song phương đều giương cung bạt kiếm, rục rịch, cũng không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. - Đại thiếu và Lãnh nhị gia nói không sai, Tiểu Linh, ngươi không cần sợ, cũng không cần bận tâm, hôm nay dù lão phu liều cái mạng già này cũng sẽ không để ngươi phải chịu nửa điểm ủy khuất! Lại là một đám nhân mã mênh mông cuồn cuộn cuốn đến, nhìn lại xung quanh, chính là đội ngũ hơn mười đoàn vinh quang do Niên gia bồi dưỡng. - Hồ lão, Lý thúc thúc… Các ngươi… Là nhân vật chính tại hiện trường, Niên Tiểu Linh thân đội phượng quan, quàng khăn hồng trên vai, thần sắc ẩn chứa các loại tình tự phức tạp, có hối hận, có nhẫn nại, có phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng. Nàng thông minh lanh trí, há có thể không biết câu trả lời của mình trọng yếu đến mức nào, sở dĩ nàng miễn cưỡng vui cười an ủi những trưởng bối Niên gia này, sở dĩ nàng nhốt Niên đại thiếu lại, vì nàng không muốn liên lụy đến bọn họ, không hề nghĩ rằng, sợ điều gì liền gặp phải điều đó, không chỉ có Niên đại thiếu vọt tới, hơn mười đoàn vinh quang của Niên gia cũng theo lại đây, còn có Lãnh nhị gia cũng dẫn theo rất nhiều người đến như vậy. - Tiểu Linh, tất cả mọi người đang chờ ngươi đó, có cần nói cho bọn họ biết hay không, rằng hai người chúng ta là tâm đầu ý hợp đây. Phương Thiên Nam lạnh lùng, chẳng biết tại sao khóe miệng dĩ nhiên toát ra một chút ý cười, chỉ là trong con ngươi lại lập lòe ánh tàn nhẫn. Niên Tiểu Linh không có trả lời, chỉ nhìn đại ca, nhìn Lãnh nhị gia, nhìn đoàn người của hơn mười đoàn vinh quang do Niên gia bồi dưỡng, trong lòng không khỏi hò hét, chính vì mình liên lụy nhiều người như vậy, có đáng không? Đừng nói không cách nào chống lại Phương gia, dù cho có thể chống lại cũng sẽ hi sinh rất nhiều người, như vậy có đáng không? Bên cạnh, Phân di vẫn đứng bên cạnh Niên Tiểu Linh, nàng nhìn Niên Tiểu Linh từ nhỏ lớn lên, cũng hiểu rất rõ, biết từ nhỏ Niên Tiểu Linh đã kiên cường, không muốn ghi nợ bất kể người nào, càng không muốn liên lụy bất luận người nào, thế nên nàng tất nhiên sẽ chọn kết hôn, thầm than một tiếng, bí mật truyền âm cho Lãnh Cốc, nói - Nhị gia, Tiểu Linh vì không muốn liên lụy đến mọi người, tất nhiên sẽ chọn kết hôn. Hiện giờ Lãnh Cốc cũng đã ba mươi tuổi, tình cảnh lớn nhỏ gì đều đã trả qua, lập tức rõ ràng ý của Phân di, quát lên - Đại thiếu, dẫn theo Tiểu Linh đi trước. Niên đại thiếu gật đầu, không nói hai lời liền kéo Niên Tiểu Linh xoay người bỏ chạy, người của đoàn vinh quang Vương Giả lập tức xông tới, còn Phương Thiên Nam vẫn thong dung như cũ, bình tĩnh nói: - Niên Tiểu Linh, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi phải lựa chọn hối hôn sao? Niên Tiểu Linh rối loạn, cho dù nàng thông minh nhanh trí, cho dù nàng thành tựu vô song, nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là một cô bé, tầng tầng áp lực ép tới khiến nàng hầu như không thể hô hấp, còn Niên đại thiếu cũng mặc kệ, liều lĩnh kéo nàng lao nhanh đi. - Rất tốt! Chớ có trách ta không cho ngươi cơ hội. Phương Thiên Nam hít sâu một hơi, thần tình lạnh lùng trên mặt rốt cuộc không còn vẻ thong dong nữa, đã trở nên dữ tợn, nghiêm nghị quát lên: - Hôm nay Phương Thiên Nam ta muốn kết hôn với ngươi, ngươi muốn hay không cũng phải cưới, lưu lại cho ta! Rào! Phương Thiên Nam lắc mình một cái, trong nháy mắt liền xuất hiện tại phía đối diện Niên đại thiếu, nâng tay đánh ra một quyền, hắn được khen là người đứng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử, trong nháy mắt liền có thể xóa bỏ Đại Vu sư, uy lực một quyền này có thể tưởng tượng được mạnh mẽ đến mức nào, còn Niên đại thiếu mới vừa khôi phục lại linh hải, căn bản không phải đối thủ. Cũng còn may là Niên Tiểu Linh tay mắt lanh lẹ, bước lên một bước, hai tay thủ thế, ánh sáng tỏa ra, phịch một tiếng, tiếp được quyền này, Phương Thiên Nam lợi hại, còn Niên Tiểu Linh cũng không yếu kém. - Niên! Tiểu! Linh! Ngươi dám nghịch ta! Phương Thiên Nam trợn tròn đôi mắt, rất là tức giận, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, ép tới Niên đại thiếu ngay cả đầu cũng không nhấc lên nổi. - Phương Thiên Nam, có gì thì ngươi cứ nhằm vào ta này, không được tổn thương đến đại ca của ta. Niên Tiểu Linh bảo hộ đại thiếu ở phía sau, quanh thân lấp lóe ánh sáng, khí thế không hề thua kém Phương Thiên Nam chút nào. Vèo một tiếng, một bóng người kéo tới, đánh thẳng vào Niên đại thiếu, tốc độ bóng người cực nhanh, chỉ bất quá đã bị Lãnh Cốc ngăn lại. - Ta nói này Phương Thiếu Khanh, ngươi dẫu gì cũng là người tu luyện Vu yêu, làm sao ngay cả loại chuyện đánh lén này cũng làm ra được. Phương Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào Lãnh Cốc, tức giận quát lên: - Lãnh Cốc! Ta thấy ngươi là tự tìm đường chết! Lãnh Cốc chẳng thèm nhìn hắn, quay về phía Niên Tiểu Linh, nói: - Tiểu Linh, đại thiếu, các ngươi đi trước, nơi này đã có ta! Phương Thiên Nam ngăn trở đường đi của Niên Tiểu Linh, căm tức nhìn Lãnh Cốc, nói: - Họ Lãnh kia, ngươi thực sự cho rằng dựa vào đám quân ô hợp này liền có tư cách ngang ngươc trước măt ta sao? Có tin ta ra lệnh một tiếng, khiến cho toàn bộ các ngươi đều chết không có chỗ chôn? - Thế nào? Ngươi cho rằng lão tử dọa sợ được sao? Lãnh Cốc cũng đổi sắc mặt, trở nên mạnh mẽ thô bạo, nổi giận mắng: - Thông đồng với Mạc Vấn Thiên rồi, liền cho rằng mình là vô địch thiên hạ, chưa đủ lông đủ cánh, ngược lại còn học hắn đi bức hôn người ta? - Lãnh Cốc, ngươi là cái thá gì, cũng dám hò hét với Nhị ca của ta, ta cảnh cáo ngươi… Phương Ngạo nhảy ra, chỉ là chưa kịp nói hết lời, Lãnh Cốc đã đột nhiên động thủ, vèo vèo, Phương Thiên Nam và Phương Thiếu Khanh đều là cao thủ, chỉ tiếc vẫn muộn, Lãnh Cốc trong nháy mắt liền bóp lấy cái cổ Phương Ngạo, hùng hùng hổ hổ quát lên: - Thằng nhóc con, vừa rồi lão tử đã nói với ngươi, làm người phải biết điều, quản cái miệng của mình cho tốt, bằng không thì có ngày phải hối hận. Ngươi thực sự cho rằng lão tử rảnh rỗi đau trứng chơi đùa với ngươi sao? - Lãnh Cốc! Buông tam đệ của tar a! - Lãnh Cốc, ngươi dám! Phương Thiếu Khanh và Phương Thiên Nam từng bước ép sát, Phương gia trên dưới cũng đều vây quanh lại đây. - Dám con mẹ nhà ngươi. Bàn tay Lãnh Cốc vừa dùng lực, răng rắc một tiếng, cái cằm Phương Ngạo lập tức bị bóp cho nát vụn.
Thiên Vu Tác giả: Cửu Hanh Chương 891: Hỗn chiến. Nhóm dịch: Sói già Nguồn: Vipvandan.vn Mời đọc Cùng lúc đó, Phương Thiếu Khanh và Phương Thiên Nam nổi giận cùng dồn dập động thủ, ba người bên này vừa động, giống như ngòi nổ kích động toàn trường, đại chiến hết sức căng thnwgr, đoàn vinh quang độc lập do Lãnh Cốc cầm đầu cùng với hơn mười đoàn vinh quang do Niên gia bồi dưỡng bắt đầu chém giết với người của đoàn vinh quang Vương Giả, trong lúc nhất thời, hiện trường hỗn loạn không chịu nổi. Đoàn vinh quang Vương Giả nhân số đông đảo, đếm không hết được, tuy rằng nhân số đoàn vinh quang Độc Lập của Lãnh Cốc không nhiều, nhưng bọn họ đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến, hoặc là đại vương chiếm núi, hoặc là trùm thổ phỉ, đều là cao thủ tam giáo cửu lưu tà môn ma đạo, lấy một địch mười là điều chắc chắn, các loại kỹ thuật thủ đoạn quỷ dị như thần khiến người ta khó lòng phòng bị. Niên đại thiếu vốn muốn dẫn Niên Tiểu Linh rời khỏi, thế nhưng Niên Tiểu Linh căn bản không chịu đi, nàng mặc dù là nữ giới, nhưng tận mắt chứng kiến nhiều người như vậy chiến đấu đẫm máu vì mình, há có thể rời đi được, đặc biệt là Lãnh Cốc còn phải chống chịu trước Phương Thiên Nam và Phương Thiếu Khanh vay công, bị đánh lui về sau liên tiếp, hiện tại, Niên Tiểu Linh không còn do dự nữa, lập tức gia nhập chiến đoàn. Loạn, hiện trường hỗn loạn tưng bừng. Ai cũng không hề nghĩ tới, nguyên bản một hôn lễ hoành tráng, trong giây lát đã biến thành hai quân giao chiến, khiến người ta trân trối há hốc mồm nhất chính là, một vị tân lang mặc hồng y hoa lệ đang chiến đấu kịch liệt với chính tân nương đầu đội mũ phượng, vai quàng khăn hồng, một màn này phát sinh thực sự quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến chúng lão bách tích vực Tây Ách đều có chút không thể nào tiếp thu được. Các loại linh quyết, các loại linh bảo, các loại trận pháp không ngừng lấp lóe điên cuồng giữa không trung vực Tây Ách, tình cảnh hỗn loạn không thể tưởng tượng được, còn nghe nói Lãnh nhị gia kia đang đánh lộn phát điên tới mức không còn muốn sống, giờ khắc này, thấy hắn tranh đấu với Phương Thiếu Khanh, mọi người mới biết lời đồn là thực, Lãnh nhị gia này quả nhiên là một vị thảo khấu lục lâm, vừa đánh vừa chửi, một đao vung lên kèm theo một tiếng chửi thẳng mặt người ta, đánh cho Phương Thiếu Khanh liên tục bại lui. - Phương Thiếu Khanh, ngươi dùng một cái phân thân hỏng bét này lắc lư trước mặt lão tử làm gì! Nhanh cút cho lão tử, muốn đánh thì gọi bản tôn của ngươi tới đánh đi. Ầm ầm ầm! Lại tung ra một đao, đại tự nhiên vù vù vang vọng, một đao như vậy, đánh cho Phương Thiếu Khanh lui về sau, đau đớn kêu rên. Một đao của Lãnh Cốc chém cho phân thân Phương Thiếu Khanh bị bật lui về phía sau, tuy không cam lòng nhưng Phương Thiếu Khanh cũng không làm gì được, dù sao đây cũng chỉ là một cái phân thân, hơn nữa còn là phân thân mới tu luyện ra, căn bản đánh không lại Lãnh cốc, nếu như đổi thành bản tôn, Vu yêu là một thân bản gốc tội lỗi, chỉ cần xuất hiện, tùy thời đều có thể gặp phải thẩm phán từ thiên địa, thế nên hắn không dám, mắt nhìn Lãnh Cốc rời khỏi, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. - Các huynh đệ, hành sự theo kế hoạch, không được ham chiến! Lần này Lãnh Cốc dẫn người đến đây cướp dâu là có chuẩn bị kế hoạch chu đáo, cũng không phải hành động theo cảm tính, hắn biết điểm ấy người bên mình căn bản không đủ để chống lại đoàn vinh quang Vương Giả, thế nên từ lúc bắt đầu đã không có ý định đại chiến, bọn họ chuẩn bị trước tiên đưa Niên Tiểu Linh đi, còn chuyện tiếp theo thì về sau định đoạt. Phát hiện NIên Tiểu Linh bị Phương Thiên Nam quấn lấy không cách nào thoát thân, đang muốn đi tới hỗ trợ, lúc này, một đạo bóng trắng thoáng hiện đến ngăn hắn lại, người này phong độ phiêu nhiên, khí định thần nhàn, chính là Vũ Hóa Phi, một trong năm vị đoàn trưởng chủ lực của đoàn vinh quang Vương Giả. - Lãnh huynh, đã lâu không gặp. Vũ Hóa Phi hờ hững cười, nhẹ nhàng vung vẩy chiếc quạt giấy. - Vũ Hóa Phi, nơi này không có chuyện của ngươi, cút đi! - Thật không tiện, nói thế nào thì Phương Thiên Nam cũng là người của đoàn vinh quang Vương Giả chúng ta, hôm nay ngươi đến đây quấy rối, ta há có thể ngồi yên không để ý tới. Lãnh Cốc lại không phí lời, gầm lên giận giữ, trực tiếp quơ đại đao bổ tới, hai người đều thành tựu tử nguyên thân bảy màu đại tự nhiên, từng chiêu từng thức đều ẩn chứa uy lực đại tự nhiên cường đại, vô cùng ảo diệu, chỉ bất quá xem ra Vũ Hóa Phi vẫn cao hơn một bậc. Ầm ầm ầm! Hai người đấu hơn mười hiệp trên hư không, Lãnh Cốc bị Vũ Hóa Phi dùng một chiêu đánh lui về sau ba bước, quát lên: - Xem ra ngươi nịnh bợ Mạc Vấn Thiên rất giỏi, những năm này chiếm được không ít chỗ tốt đó. - Ha ha! Vũ Hóa Phi nhã nhặn cười. - Cười con mẹ nhà ngươi! Lãnh Cốc gầm lớn lên một tiếng, quanh thân lấp lóe ánh sáng bảy màu, vung vẩy trường đao, một lần nữa đánh tới. Phụ cận quảng trường Tây Ách, bên trong một gian phòng trang nhã, Trần Lạc nằm ngửa người trên ghế thái sư, hai chân vắt chéo, nhìn tràng tranh đấu bên ngoài qua song cửa sổ, cười nói: - Không nghĩ tới mười năm không gặp, tiểu tử Lãnh Cốc này xem ra vẫn như cũ, cà lơ phất phơ bất cần đời, đánh đấm vẫn luôn liều mạng như vậy, làm chuyện gì vẫn là vọng động như cũ, chỉ bất quá tu vi không tăng trưởng bao nhiêu, thế nào ngay cả Vũ Hóa Phi cũng không đánh lại được. - Ha ha ha… Ngự Nương Mạn Đà La mặc trang phục lễ hội nhưng lại không hề đoan trang chút nào, ngồi ở trên người hắn, vẫn điên cuồng uống rượu ngon, nghe thấy Trần Lạc đánh giá Lãnh Cốc như vậy, nàng bật cười ha ha, nói: - Gia hỏa Lãnh Cốc vốn chính là một quả pháo, chạy tán loạn khắp thiên hạ, kết giao với một ít hồ bằng cẩu hữu khắp nơi, ngay cả tĩnh một chút cũng không có, làm gì có thời gian tu luyện, tu vi tự nhiên không được, còn Vũ Hóa Phi kia, chà chà… Hắn là một gia hỏa rất thông minh, từ khi đi theo Nhân vương Mạc Vấn Thiên, con đường tu luyện lên như diều gặp gió. - Thân ái, tới, chúng ta uống rượu. Trần Lạc cười cười, bất đắc dĩ nói: - Lúc này ta làm gì còn tâm trạng uống rượu, tiểu tử Lãnh Cốc đang chịu đòn ngoài kia kìa. - Thân ái, lẽ nào ngươi không nhìn ra được? Hôm nay Lãnh Cốc chẳng những không cứu nổi Niên Tiểu Linh, có thể ngay cả hắn cũng phải ngã ở chỗ này, hắn đúng là trọng nghĩa khí, cũng không phải không có đầu óc, lần này rat ay cứu viện Niên Tiểu Linh, biết đánh không lại đoàn vinh quang Vương Giả, thế nên cũng không tính ham chiến, nếu như ta đoán không sai, hắn chuẩn bị trực tiếp cứu người rồi thoát đi, nhưng đáng tiếc, hắn không hiểu được Niên Tiểu Linh, lòng tự ái của nha đầu này quá mạnh, căn bản sẽ không cứ như vậy rời khỏi, huống chi bên kia còn có ba người Long Diệu, Hoàng Phủ Đô Linh, Lang Thiên còn chưa rat ay, mặc dù Niên Tiểu Linh muốn chạy, cơ hội cũng vô cùng xa vời. - Vậy ngươi giúp một tay chứ, đứng ra giải quyết chuyện này không được hay sao? - Tại sao ta phải xen vào loại chuyện nhảm nhí này. - Không tính là nhảm nhí đi, dù sao huynh muội Niên gia cũng có ân với ta.
Thiên Vu Tác giả: Cửu Hanh Chương 892: Hỗn chiến (2). Nhóm dịch: Sói già Nguồn: Vipvandan.vn Mời đọc - Thân ái, ngươi cũng nói là có ân với ngươi, tại sao ngươi không ra mặt đi, hả? Dứt lời, Ngự Nương Mạn Đà La không chút kiêng kỵ phát ra tiếng cười phóng đãng, nhấc bầu rượu lên uống ngụm lớn. - Nếu ta có thể ra tay, cũng sẽ không chờ đến bây giờ. - Thân ái, tại sao ngươi không thể rat ay? - Ngươi hẳn phải biết, những thành tựu kia của ta quá mức đặc thù, chỉ cần vừa động thủ, ông trời tất nhiên sẽ hạ xuống thẩm phán. Trần Lạc không nói dối, sự thực là như vậy, cho dù hiện tại linh hồn của hắn dĩ nhiên đã nhảy ra khỏi pháp tắc thiên địa, nhưng chỉ là linh hồn mà thôi, thân thể vẫn ở bên trong pháp tắc thiên địa như cũ, còn một thân thành tựu mỗi cái đều quá mức nghịch thiên, xưng là cái đinh trong mắt ông trời cũng không quá đáng. Mười năm trước thật vất vả mới giấu trời qua biển, thành công lừa gạt ông trời một hồi, nếu như lại bị lão nhân gia hắn nhìn vào chằm chằm, đến lúc đó hạ xuống sợ rằng không chỉ đơn giản là thẩm phán câu diệt thôi đâu. Cho dù thân thể của hắn có thể một lần nữa niết bàn sống lại, nhưng một lần sống lại cũng phải trả giá quá lớn, hơn nữa thiên địa lớn như vậy, tràn ngập những điều không thể biết, cũng không ai bảo đảm lần niết bàn sống lại tiếp theo có thể thành công, vì thế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn động thủ, bằng không, lấy tính cách của hắn sẽ không trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng rơi vào hiểm cảnh, còn mình chỉ thờ ơ theo dõi. Còn có một nguyên nhân nữa, Trần Lạc thực sự không muốn xuất đầu lộ diện, một khi lộ diện, tin tức theo đó một truyền mười, mười truyền tram, không biết sẽ chọc tới bao nhiêu phiền toái. Nghĩ đến một người ngay cả linh hồn đã tan thành mây khói đột nhiên sống lại, loại hành vi kinh thế hãi tục này phát sinh chính là vi phạm nghiêm trọng pháp tắc thiên địa, không biết sẽ gây ra bao nhiêu oanh động, đặc biệt là những nữ nhân như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển kia, hắn thực sự không muốn đối diện với các nàng vào lúc này. Chỉ bất quá, những câu hắn nói kia truyền vào trong tai Ngự Nương Mạn Đà La lại có vẻ buồn cười, đúng vậy, buồn cười hoặc là đáng thương, giờ khắc này trong lòng Ngự Nương đúng là có cảm giác này, bởi vì ngay từ lúc đầu nàng căn bản không tin Trần Lạc là thực, bằng không nàng cũng sẽ không uống một chén rượu kia, loại rượu ấy ngay cả Chư Thần cũng không thể chống đỡ được, càng không cần uống rượu điên cuồng như vậy, nàng làm thế chỉ vì muốn ý thức của mình mơ hồ, muốn coi gia hỏa giống Lạc gia mấy phần này thành Lạc gia thực sự. Nhưng theo ảnh hưởng thiên túy dần dần biến mất, ý thức của nàng cũng bắt đầu dần dần thanh tỉnh, đồng thời cũng ngày càng không thể nhịn được, bởi vì gia hỏa này giả bộ thực sự quá mức rồi, thấy Lãnh Cốc còn giả vờ giả vịt nói mười năm không gặp gì đó, điều này vẫn còn nằm trong mức chịu đựng của Ngự Nương, nhưng hết lần này tới lần khác, gia hỏa này còn nói cái gì là một thân thành tựu quá mức đặc thù, sau khi lấy ra sẽ gặp phải thẩm phán, chuyện này thực sự khiến Ngự Nương không nhịn nổi nữa, nàng cảm thấy gia hỏa này thực sự rất buồn cười, cũng cảm giác mình cũng thực sự đáng thương, biết rõ gia hỏa này chỉ là giả mạo, dĩ nhiên còn ra sức mê hoặc chính mình, coi hắn là Lạc gia thực sự. Nàng biết, nàng biết rõ hết thảy, nhưng nàng vẫn không muốn tỉnh như trước, chỉ muốn say, chỉ muốn say rối tinh rối mỳ, chỉ muốn coi tiểu bạch kiểm trước mắt kia là người đàn ông mình âu yếm trong lòng. Trần Lạc không ngốc, hắn sao không nhìn ra được Ngự Nương căn bản không tin mình, cũng không phải hắn chưa từng giải thích, nhưng quan trọng là Mạn Đà La căn bản không tin, hắn càng giải thích, Mạn Đà La lại càng cảm thấy buồn cười, giải thích đến cuối cùng, ngay bản thân Trần Lạc cũng cảm giác thấy buồn cười. - Thân ái, chúng ta không cần để ý tới những chuyện này được không? Tới nào, uống rượu. - Huynh đệ Niên gia dù sao cũng đã cứu mạng ta, hiện giờ người ta gặp nạn, ta nào có tâm tình uống rượu. Trần Lạc suy nghĩ nếu là Lãnh Cốc có thể giải quyết thỏa đáng chuyện này thì tốt, còn không hắn chỉ có thể bất chấp nguy hiểm ông trời đánh xuống thẩm phán cũng phải rat ay. Quảng trường vực Tây ách rơi vào vòng hỗn chiến, trong hư không, trên đường phố, khắp nơi đều có chiến đấu, còn ba người Long Diệu, Hoàng Phủ Đo Linh, Lang Thiên vẫn nhàn nhã tự đắc ngồi đó, vừa trò chuyện vừa uống rượu. - Không nghĩ tới đám quân ô hợp kia của Lãnh Cốc cũng tính là có điểm bản lĩnh. - Vũ Hóa Phi rat ay rồi, chúng ta cũng qua đi thôi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của Phương Thiên Nam, nếu chúng ta cứ ngồi mặc kệ không quản, Nhân Vương trách tội xuống sợ là không dễ nhìn. - Xác thực, xem náo nhiệt cũng đủ rồi, cũng nên đến lúc kết thúc màn khôi hài kia thôi. Hiện tại, ba người Hoàng Phủ Đô Linh, Long Diệu, Lang Thiên gia nhập chiến đoàn, ba người được khen là ba đại thiên kiêu tuyệt thế, mỗi người đều là con cưng của trời cao, một thân thành tựu không chỉ nhiều đến đáng sợ, hơn nữa mỗi cái đều cực kỳ khủng bố, trong sân không ai địch nổi. Theo ba người gia nhập chiến đoàn, đoàn vinh quang Độc Lập do Lãnh Cốc dẫn đầu bắt đầu chịu áp lực, cho dù những trùm thổ phỉ hay bá vương sơn kia của đoàn vinh quang Độc Lập, mỗi người đều là hạng chinh chiến thiện nghệ, nhưng dù sao đoàn vinh quang Vương Giả người đông thế mạnh, bên trong cao thủ như mây, chỉ cần ba mươi sáu kiêu tử vô song thì đã có hơn mười người trong đó, hơn nữa còn mấy trăm tới cả ngàn phân đoàn trưởng lớn nhỏ, khi năm đại cao thủ Phương Thiên Nam, Vũ Hóa Phi, Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh đều rat ay, đoàn vinh quang Độc Lập của Lãnh Cốc cũng không còn cách nào kiên trì thêm nữa. - Được rồi! Không cần đánh nữa, đừng đánh nữa! Dừng tay, toàn bộ dừng tay! Trong hư không vang lên tiếng hét của Niên Tiểu Linh, tiếng hét này của nàng khiến đám Lãnh Cốc còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, lo lắng cho an nguy của nàng bèn lập tức chạy tới. Nhân lúc này, vô số nhân mã của đoàn vinh quang Vương Giả hình thành ba tầng vòng vây xung quanh bọn họ ngay tại trong hư không. Niên Tiểu Linh đầu đội mũ phương, vai quàng khăn hồng, nàng lẳng lặng đứng ở trong hư không, nhìn những người bị thương vì mình, trong lòng nàng vô cùng thống khổ, cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Phương Thiên Nam, nói: - Phương Thiên Nam, không phải ngươi muốn ta gả cho ngươi sao, được! Ta đáp ứng ngươi! Để cho tất cả mọi người rời khỏi, hiện tại chúng ta liền kết hôn! - Tiểu muội! Ngươi không được như vậy. - Muội tử, đến lúc này rồi sao ngươi còn hồ đồ như thế. - Tiểu Linh, mọi người chẳng qua chỉ bị chút thương ngoài da, ngươi không cần lo lắng! Niên Tiểu Linh thống khổ, tuyệt vọng lắc đầu một cái, nói: - Đại ca, Lãnh nhị ca, Hồ gia gia, các ngươi đi thôi, không cần quản ta, ta van cầu các ngươi, không cần quản ta, ta không muốn liên lụy mọi người… Ta thực sự không muốn…
Thiên Vu Tác giả: Cửu Hanh Chương 893: Lấy tên Lạc gia khuyên bảo. Nhóm dịch: Sói già Nguồn: Vipvandan.vn Mời đọc Trong lầu các phụ cận quảng trường vực Tây Ách, Trần Lạc nhìn Niên Tiểu Linh, nói: - Tiểu cô nương này có điểm là lạ. - Thân ái, đừng quản những chuyện này được không? Ngươi không quản nổi, ta cũng không cần biết, ta có thể cứu được Niên Tiểu Linh nhất thời, nhưng cũng không cứu nổi nàng cả đời, dù sao Phương Thiên Nam cũng là người của Mạc Vấn Thiên, cho dù Niên Tiểu Linh chạy trốn đến chân trời góc biển, Mạc Vấn Thiên cũng có thể dễ dàng tìm ra nàng ta, đến lúc đó, trong thiên hạ này không còn ai có thể cứu được nàng. - Mạc Vấn Thiên lợi hại thế sao? - Một người ngay cả Vân Đoan cũng phải kiêng kỵ, ngươi cảm thấy thế nào? Thân ái, ngươi rời khỏi thế giới này lâu lắm rồi. Trần Lạc đang muốn đáp lại, bỗng cảm thấy không đúng, thần tình đại biến, nói: - Không tốt, nha đầu này nghĩ quẩn rồi. Quảng trường vực Tây Ách, vô số người của đoàn vinh quang Vương Giả đang vây kín lấy người của đoàn vinh quang Độc Lập, đám người Lãnh Cốc, Niên đại thiếu, Hồ lão, Phân di tích cực khuyên bảo, còn Phương Thiên Nam thì chắp tay đứng đó, thần tình cao ngạo, thong dong bình tĩnh, phảng phất như tất cả mọi chuyện phát sinh nơi này đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, chỉ là hiện tại, tâm tình Niên Tiểu Linh với mũ phượng, khăn hồng quấn vai đang vô cùng không ổn định, không ngừng lắc đầu, rù rì nói: - Đừng quản ta, ta không muốn liên lụy các ngươi… Ta không muốn, thực sự không muốn… Nàng vừa nỉ non, vừa lùi về phía sau. Rao! Trong nháy mắt, quanh thân nàng nhất thời lóe lên các loại ánh sáng chói mắt, hỗn loạn, cùng lúc đó một cỗ sóng linh tức chấn động hỗn loạn lan tràn ra. Thấy một màn này, thần tình mọi người xung quanh đều đại biến, bởi vì bọn họ đều nhìn ra được, Niên Tiểu Linh đang điên cuồng ngưng tụ linh lực của mình, nhưng lại là ngưng tụ không tán, cứ tiếp tục như vậy chỉ dẫn đến một loại kết quả, đó là linh hải tự bạo. - Tiểu Linh! Phản ứng lại, đám người Niên đại thiếu và Lãnh Cốc lập tức đi vào ngăn cản, ngay cả Phương Thiên Nam cũng chuẩn bị rat ay, nhưng bọn họ vừa muốn động, Niên Tiểu Linh bỗng nhiên hét lớn một tiếng: - Không được qua. Dứt lời, linh tức quanh thân càng thêm hỗn loạn, mọi người xung quanh cũng không dám lộn xộn nữa, chỉ lo không tốt một cái, khiến Niên Tiểu Linh làm ra chuyện ngu ngốc. - Tiểu Linh, ngươi đang làm cái gì vậy, ngươi không được làm chuyện ngu ngốc đo! Ca ca van ngươi! Không được! Hai mắt Niên đại thiếu đỏ ngàu, liều lĩnh xông tới, nhưng bị Lãnh Cốc mạnh mẽ kéo lại, hắn nhìn ra được hiện tại tâm tình Niên Tiểu Linh đang vô cùng thất lạc và tuyệt vọng, quát lên: - Muội tử, ngươi mau dừng tay, không được nghĩ quẩn. Niên Tiểu Linh có một thân thành tựu vô song, một thiên kiêu như nàng nếu muốn tự bạo, không ai có thể ngăn lại, điểm này Lãnh Cốc biết, đám người Phương Thiên Nam, Vũ Hóa Phi cũng biết. - Niên! Tiểu! Linh! Phương Thiên lam nhanh chân tiến lên trước, phẫn nộ nói: - Niên đại thiếu dẫn người gây sự, ta có thể không truy cứu, nhưng nếu hôm nay ngươi dám tự bạo chết, Phương Thiên Nam tax in thề nhất định sẽ giết sạch tất cả đám người kia, ngươi biết Phương Thiên Nam ta xưa nay đều nói một không hai. Hôm nay Niên đại thiếu và Lãnh nhị gia dẫn người gây sự cũng đã khiến Phương Thiên Nam mất mặt không chịu nổi, nếu như tân nương lại tự bạo chết, vậy có thể nói Phương Thiên Nam hắn mất sạch mặt mũi, tất nhiên sẽ trở thành trò cười lớn khắp thiên hạ, thế nên dù thế nào đi nữa, hắn cũng không cho phép Niên Tiểu Linh tự sát. Ở bên cạnh, bốn người Vũ Hóa Phi, Long Diệu, Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh ngược lại xem ra có vẻ thờ ơ, thậm chí khóe miệng còn hiện lên ý cười xem trò vui. Xác thực, giữa bọn họ và Phương Thiên Nam chỉ là bằng mặt không bằng lòng, nếu như hôm nay tân nương tự sát, Phương Thiên Nam thành chuyện cười, bọn họ tự nhiên rất thích thú. - Ta không muốn… Không muốn liên lụy bất luận người nào, ta không muốn… Xin lỗi… Xin lỗi… Đại ca… Niên Tiểu Linh cắn chặt môi, thần tình phức tạp cùng tuyệt vọng, các loại ánh sáng quanh thân tùy ý đan xen hỗn loạn. - Tiểu Linh, ngươi nghe Phân di nói một câu được không? Phân di hiểu ngươi nhất, thật sự, Phân di thực sự có thể hiểu được. Phân di đi tới trước, nàng nhìn Niên Tiểu Linh từ nhỏ lớn lên, hiểu rất rõ con người Niên Tiểu Linh, biết nha đầu này có lòng tự ái rất mạnh, tích cách quật cường, thế nên lựa chọn tự sát cũng là cùng đường. Đúng vậy, chuyện đến nước này, Niên Tiểu Linh đã không còn đường khác để đi, Phương Thiên Nam bức hôn khiến nàng không thể không gả, nếu không gả, Niên gia sẽ gặp xui xẻo, còn nếu gả cho Phương Thiên Nam, đại ca của nàng sau này cũng không ngóc đầu làm người được, tất nhiên sẽ bị người đời chỉ chỏ, nói cái mạng của Niên đại thiếu là do tiểu muội hi sinh đổi lại được. Tất cả những thứ này, cho dù Niên Tiểu Linh chwua bao giờ nói với người ngoài, nhưng Phân di cũng biết, nàng cho rằng Niên Tiểu Linh có thể chịu đựng được, nhưng cuối cùng mới phát hiện Niên Tiểu Linh đúng là không thể chịu được hết, chỉ còn các tự sát mới có thể đổi về tôn nghiêm cho đại ca. - Lãnh nhị gia, đáp ứng ta… Ngươi nhất định phải đưa đại ca ta rời khỏi đây, rời khỏi… - Muội tử! Ta và đại thiếu là huynh đệ, nhất định sẽ dẫn hắn rời khỏi, không chỉ dẫn hắn đi, còn cả ngươi nữa! Chúng ta cùng rời đi! Ngươi tuyệt đối không được nghĩ quẩn. Lãnh Cốc gấp như kiến bò trên trảo nóng, nhưng đối mặt với Niên Tiểu Linh đang muốn tự sát, hắn lại không thể làm gì được. - Tiểu muội, không được! Không được bỏ lại đại ca… Niên đại thiếu đã khóc lóc om sòm. Mắt thấy ánh sáng quanh thân Niên Tiểu Linh càng lúc càng cường đại, càng lúc càng hỗn loạn, mọi người cũng biết một khi nàng ngưng tụ toàn bộ linh lực, linh lực mạnh mẽ ngưng tụ không tan, không chỉ linh hải không cách nào chịu đựng được, thân thể cũng không thể chịu đựng được. - Tiểu Linh, không được làm việc ngu ngốc, ngươi còn nhớ rõ Lạc gia sao? Phân di biết Lạc gia vẫn là cột trụ tinh thần của Niên Tiểu Linh, vào lúc này chỉ sợ cũng chỉ có Lạc gia mới có thể khiến Niên Tiểu Linh hồi tâm chuyển ý, quả nhiên, nghe được hai chữ Lạc gia, thần tình Niên Tiểu Linh ngẩn ra, rù rì nói: - Lạc gia… - Tiểu Linh, ngươi còn nhớ rõ không? Từ nhỏ ngươi đã mộng tưởng được gả cho Lạc gia, lẽ nào ngươi quên rồi sao? Mỗi khi ngươi cảm thấy cô độc, bất lực, ngươi đều nhớ tới Lạc gia, là hắn vẫn dành cho ngươi cỗ vũ tinh thần, ngươi nói ngươi luôn cảm thấy kỳ tích sẽ phát sinh, ngươi cũng nói Lạc gia có thể vẫn chưa chết, ngươi đã nói ngươi sẽ chờ hắn, một mực yên lặng chờ hắn, chờ một khắc kia khi kỳ tích xuất hiện, lẽ nào ngươi đã quên rồi sao? Lời của Phân di tựa hồ xúc động đến nội tâm Niên Tiểu Linh, tâm tình của nàng cũng ổn định hơn một chút, nhưng linh lực cũng không vì vậy đình chỉ ngưng tụ, ánh sáng quanh thân vẫn hỗn loạn đan xen như trước.